1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.2

      Hai người chuyện với nhau, xem Dung Húc như khí, cậu ta tức giận đến xanh mét mặt mày.

      "Khát nước ? Có muốn uống gì ?" Du Lăng Thần nhìn thấy miệng Dư Tư Nhạc khô, cố ý mở miệng hỏi.

      Dư Tư Nhạc gật đầu do dự, muốn uống nước chanh.

      Thời tiết nóng cần uống nhiều nước, bổ sung thêm nước. Trước đó hai ngày bản tin thời còn phát sóng tin tức, có học sinh dạo phố bị cảm nắng ngất xỉu, Dư Tư Nhạc cũng muốn mình là thành viên trong đó.

      Dung Húc lập tức cảm thấy.... ......có cơ hội bày tỏ tâm ý rồi.

      Từ từ đứng lên, với Dư Tư Nhạc: "Tôi mua cho em."

      Cậu ta nhanh chóng chạy ra xa, để cho Du Lăng Thần có cơ hội.

      chỗ cách hai người khoảng cây số, có máy bán nước tự động. Dung Húc ném vài đồng tiền xu vào, mua chai nước chanh đem về.

      "Cho em." Dung Húc thở hồng hộc, đem chai nước chanh đến trước mặt Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc từ chối, nhận lấy, mở nắp chai ra uống ngụm, sau đó tiếng "cảm ơn."

      Đây là đồ Dung Húc cho Dư Tư Nhạc, lần đầu tiên có từ chối.

      Trái tim của cậu ta đều lâng lâng.

      Trong đáy mắt Du Lăng Thần lóe lên tia tinh quang rồi biến mất, nhanh đến nổi làm cho người khác nắm bắt kịp.

      "Buổi sáng em ra ngoài vội vàng, cần ăn chút gì đó để lấp đầy bụng ? Nghe bên cạnh studio có cửa hàng bán điểm tâm, làm cũng tệ." Du Lăng Thần tên cửa hàng kia, hỏi thăm Dư Tư Nhạc có muốn ăn điểm tâm , hơn nữa tự mình mua về giúp .

      Dư Tư Nhạc im lặng lâu, mới ra mình muốn ăn bánh bao hấp.

      Dung Húc vừa nghe xong, lập tức giành trước Du Lăng Thần, đứng lên : "Dư Tư Nhạc, em chờ chút, cho tôi mười phút, tôi lặp tức quay lại."

      Dung Húc lau mồ hôi trán, nhanh chóng chạy ra khỏi studio.

      Du Lăng Thần nhìn bóng lưng cậu ta rời , khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

      " hai, đùa giỡn cậu ta như vậy, . Có phải quá thân thiết ?"

      Trước lúc Dung Húc chạy đến chỗ mua nước chanh, Dư Tư Nhạc cũng thấy qua chỗ nào. Nhưng mà, khi hai muốn mua điểm tâm cho lúc này Dư Tư Nhạc mới phát ra vấn đề.

      Điểm tâm đều cho chính tay chuẩn bị, là dựa theo khẩu vị của hai, làm ra hai phần. nhiều, cũng
      ít vì sáng nay vừa mới ăn phần ăn của mình, vừa ra cửa, làm sao có thể có cảm giác đói được?

      Vì vậy, mua nước và mua điểm tâm, tất cả đều là thủ đoạn mà Du Lăng Thần cố ý nghĩ ra để muốn ác chỉnh Dung Húc.

      "Chẳng lẽ muốn cậu ta hết hy vọng?" Ánh mắt Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, câu bịt miệng Dư Tư Nhạc.

      Quả làm cho Dung Húc bị áp chế vài lần, chừng như thế cậu ta mới biết khó mà lui, buông tha việc theo đuổi .

      muốn dây dưa nhiều với Dung Húc.

      Bởi vì Dung Húc theo đuổi, biểu vượt quá phạm vi bình thường. Quan hệ giữa Dung thị và Du thị rất ác liệt, tiếp tục quan hệ như vậy.... ....Dung Húc lại hề sợ hãi mà theo đuổi . Hoặc là vượt qua quá sâu, hoặc chính là có mục đích riêng.

      Trực giác của Dư Tư Nhạc cho là vế sau.

      Dung Húc đầu đầy mồ hôi chạy về, trong tay cậu ta là túi bánh bao hấp, chút hơi nóng tỏa ra bên ngoài.

      Mùi hương xông vào mũi, hết sức hấp dẫn người khác.

      Sợ hãi bị Dung Húc nhìn thấu mưu, Dư Tư Nhạc cố gắng ăn hai miếng. Sau đó đem bánh bao hấp còn lại chia cho những người khác trong đoàn làm phim.

      Dung Húc đối với việc này có tức giận, chỉ hơi nghi ngờ nhíu mày.

      Sau đó, Du Lăng Thần viện các loại lý do, cố ý an bài Dung Húc mua cái này cái kia.

      giờ tới, dường như Dung Húc chưa được nghỉ ngơi phút giây nào. Khí trời mùa hè vốn rất nóng, tuy nhiên ngày thường Dung Húc luôn chú trọng việc rèn luyện, nhưng mà bộ dạng chạy ngược chạy xuôi thế này, nên chịu nổi, phía sau lưng mồ hôi ướt nhẹp, tóc ngắn dính chặt vào hai bên má.

      Cả người tê liệt ngồi ghế, ngừng thở hổn hển.

      bàn bày rất nhiều đồ, phần lớn tất cả đều là đồ ăn và thức uống.

      Có nhiều thứ sau khi mua về, Dư Tư Nhạc thậm chí động vào.

      "Tiểu Nhạc, còn muốn uống ca ?" Du Lăng Thần vừa câu.

      Trong lòng Dung Húc run lên, thầm nghĩ, lại nữa rồi.

      Người ngu ngốc cũng nhìn ra vấn đề trong đó.

      Du Lăng Thần xem cậu ta như con khỉ mà đùa giỡn, hơn nữa còn trêu chọc miễn phí.

      Cậu ta tức giận nắm chặt nắm tay, đánh mạnh cái bàn. Tất cả những món đồ bàn đều bị văng khắp nơi.

      Đoàn làm phim thường xuyên thay đổi cảnh nên những cái bàn này vì mang theo cho tiện, đều được lựa chọn từ những vật liệu , cũng rắn chắc.

      Dung Húc đập quyền xuống, vang lên tiếng động lớn, góc bàn rơi xuống đất, bị hư rồi.

      Vẻ mặt Du Lăng Thần vẫn tỉnh táo như nước, kéo Dư Tư Nhạc lùi ra sau bước, sợ bị đồ bàn văng trúng.

      "Làm hư của công, coi theo giá mà bồi thường." Du Lăng Thần mặt đổi .

      Hai mắt Dung Húc đỏ rực, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Du Lăng Thần: "Các người có ý gì? Cố ý đùa giỡn với tôi? Có phải rất vui ? phải chỉ là cái bàn thôi sao? Chẳng lẽ nhà họ Dung chúng tôi thường nổi?"

      Du Lăng Thần day day tâm mi, trả lời.

      Trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy hơi áy náy.

      "Dư Tư Nhạc, tôi biết em thích tôi, nhưng mà.... ........Từ khi nào tôi lừa các người?" Dung Húc thở hổn hển, trán tràn ngập kích động.

      Dư Tư Nhạc phản bác được, im lặng lúc lâu, giật giật khóe môi: "Dung Húc, cậu buông tay , tôi thể thích cậu."

      "Vì sao?" Dung Húc truy hỏi kỹ càng, cũng sợ bị vạch mặt.

      Cứ hết lần này đến lần khác bị từ chối ai cũng cảm thấy tức giận, chứ chi Dung Húc đường đường là con nhà giàu, dùng gia thế của cậu ta, muốn có loại phụ nữ nào mà được?

      Du Lăng Thần sờ đầu Dư Tư Nhạc, dùng cách trấn an này, trong lòng muốn , người nhà họ Dung, càng ngày càng khó đối phó.

      Dung Hiệu Huy có chủ ý, Du Lăng Thần đều hai ràng.

      khí trầm mặc rất áp lực.

      Dư Tư Nhạc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của cậu ta: "Cậu muốn biết?"

      Dung Húc do dự gật đầu.

      "Bởi vì tôi có người trong lòng." Dư Tư Nhạc dùng ánh mắt nhìn về phía đám mấy nơi chân trời, trong đôi mắt lên xấu hổ của bé thầm mến người : "Tôi thích người đàn ông ôn nhu, Dung Húc, trong lòng tôi có người khác rồi, có chỗ cho cậu."

      Dung Húc đứng ngây ngốc nơi đó, nắm tay bên người từ từ nắm chặt. Người nhà họ Dung tốt xấu gì cũng có mặt mũi ở thành phố C, lúc nào cậu ta cũng để ý những người quan hệ thân mật với Dư Tư Nhạc. Ngoại trừ trường học, biệt thự, Dư Tư Nhạc rất ít đến chỗ khác, càng có tiếp xúc quá nhiều với những người khác.

      Cậu ta theo phản xạ cho rằng Dư Tư Nhạc lừa gạt cậu, trong mắt tràn đầy tin.

      Mà Du Lăng Thần đứng bên cạnh Dư Tư Nhạc, ánh mắt chợt lạnh như băng.

      người đàn ông ôn nhu.... ...... ...

      Năm chữ này, cùng người nào đó quen thuộc nhất, trong lòng Du Lăng Thần rất ràng.

      "Là ai?" Du Lăng Thần nghiến răng nghiến lợi hai chữ này, cùng căm phẫn quát to.

      Du Lăng Thần cũng cúi đầu nhìn Dư Tư Nhạc.

      " ấy là Trịnh Thiểu Hoa."

      Bên này động tĩnh cũng lớn, trong cái ô lớn chỉ có ba người bọn họ. Mặc dù Dư Tư Nhạc rất , nhưng cũng đủ để bọn họ nghe .

      Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh như băng đáng sợ...Dường như trong chớp mắt hóa thành tòa núi băng ngàn năm, lộ ra ý lạnh.

      Hai mắt Dung Húc đỏ rực, tiếng nắm tay vang lên răng rắc, trong miệng lặp lặp lại ba chữ "Trịnh Thiểu Hoa".

      Nhà họ Trịnh là bác sĩ nổi tiếng thế giới, làm sao Dung Húc chưa từng nghe qua?

      Thế hệ này nhà họ Trịnh đứng trong thời kỳ thay đổi vị trí, ngày càng có rất nhiều người nhắc đến Trịnh Thiểu Hoa.

      "Em ta?" Dung Húc hỏi lại.

      Dư Tư Nhạc do dự gật đầu.

      Trong lòng thầm, chỉ có thể xin lỗi Trịnh lần nữa. Lần trước cũng mượn danh nghĩa của Trịnh làm lá chắn, mới làm cho quan hệ với hai tốt hơn. Lần này lại phải dựa vào danh nghĩ của ta, mới bỏ được tên Dung Húc quấn người như kẹo dẻo này.

      "Dư Tư Nhạc, tôi quên như vậy." Dung Húc hung hăng lời này, cậu ta nổi nóng, cước đạp cái bàn rơi xuống đất, cất bước ra ngoài.

      đường , hễ là có người xem náo nhiệt, Dung Húc trừng mắt lại.

      Trong lòng Dung Húc tràn đầy lửa giận, có ngọn lửa muốn bùng cháy.

      Dư Tư Nhạc thở dài hơi.

      Hy vọng Dung Húc có thể vì vậy mà thu tay lại.

      Ánh mắt Du Lăng Thần hoảng hốt bất định, tia trầm tĩnh.

      Lúc trước cảnh cáo Trịnh Thiểu Hoa lần, được phép quá thân mật với Tiểu Nhạc. Nhưng mà, Tiểu Nhạc....... lại chưa từng coi trọng.

      Bây giờ nghe Tiểu Nhạc những lời này, đột nhiên mới ý thức được, chỉ đề phòng Dung Húc, càng phải đề phòng Trịnh Thiểu Hoa.

      Bởi vì so với Dung Húc, Trịnh Thiểu Hoa có sức quyến rũ nhiều hơn. Chẳng những có được ý nghĩa thông thường của câu "Giàu có đẹp trai" , hơn nữa còn đạt được về mặt tinh thần câu "Giàu có đẹp trai" nữa, chỉ số thông minh cao hơn người, giàu có có tài, cử chỉ lại rất nhã nhặn.

      Bất kể là phương diện nào, đều là đối tượng đáng giá để các muốn kết hôn.

      Trong lúc này, Triệu Tần Lâm chỉ đến studio dò xét lần. Mỗi lần đến đây, ông ta đều thể ra bên ngoài là người "dẫn đầu sáng suốt", đoàn làm phim có triển vọng thế nào, đối mặt với đoàn làm phim quay, thường xuyên phun ra vài câu hùng hồn.

      ít nhân viên đều nhìn ông ta vừa mắt.

      Ở trong mắt Dư Tư Nhạc, ông ta cố ý diễn trò cho Du Lăng Thần xem. Ông ta đối với vị thiên kim tiểu thư Dư Tư Nhạc này khá lịch , thường xuyên nghe ông ta gọi cách thân mật là "em họ".

      Dư Tư Nhạc thích ở chung với Triệu Tần Lâm, vì vậy, cố gắng tránh tiếp xúc với ông ta.

      Dư Tư Nhạc nhiều lần trông thấy ông ta và diễn viên nữ trong studio chuyện .... ...

      Càng thêm chán ghét cái loại là thân thích này.
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      Phong Vũ Yên, Jin292, dunggg8 others thích bài này.

    2. thuha_9999

      thuha_9999 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Hi... Chắc chuẩn bị có chuyển biến lớn! ^_^

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sau khi quay phim liên tục nửa tháng, phần diễn xuất của Dư Tư Nhạc từ từ giảm bớt, thời gian rảnh rỗi cũng càng ngày càng nhiều.

      Từ lần trước sau khi Dung Húc tức giận bỏ , cho tới bây giờ, cậu ta đến đây tìm Dư Tư Nhạc nữa. Thậm chí còn nghĩ rằng, lần đả kích trước còn ảnh hưởng lớn đối với Dung Húc, vì vậy cậu ta hết hi vọng rồi sao?

      Phim truyền hình sản xuất ra các video, Dư Tư Lạc lướt xem các trang wed chính thức.

      Cư dân mạng mong chờ tin nhắn của , Dư Tư Nhạc cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

      Điện thoại di động đặt bàn trà đột nhiên vang lên.

      Trong phòng khách, ánh mắt Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cùng lúc nhìn về phía nơi phát ra thanh.

      màn hình di động ba chữ "Trịnh Thiểu Hoa" đặc biệt làm người khác chú ý.

      Du Lăng Thần lật trang báo, đặt đùi mình, giọng nghiêm túc vang lên: "Còn mau nghe?"

      Dư Tư Nhạc phục hồi tinh thần, đưa tay cầm lấy điện thoại di động. Dư Tư Nhạc nhấn nút trò chuyện, có lẽ là bởi vì mượn danh nghĩa của Trịnh Thiểu Hoa, qua hai lần dối, nên trong lòng có vài phần thấp thỏm.

      "Này, Trịnh tìm em có việc gì sao?"

      Vừa kiểm tra sức khỏe xong cách đây mấy ngày, theo lẽ thường, Trịnh Thiểu Hoa phải rảnh rỗi có việc gì gọi điện cho .

      Giọng Trịnh Thiểu Hoa vẫn ôn nhu như trước, khi chuyện dường như mang theo cảm giác tắm mát trong gió xuân.

      "Tiểu Nhạc, ngày mai có thời gian rảnh ? Chúng ta đến làng du lịch câu cá."

      Dư Tư Nhạc do dự trả lời.

      Du Lăng Thần nhân tiện hỏi: "cậu ta cái gì?"

      Đưa điện thoại di động ra xa khoảng cách, Dư Tư Nhạc giọng trả lời: "Hỏi em ngày mai có muốn câu cá ?"

      Du lăng Thần hơi gật đầu "Trước tiên đồng ý ."

      Vì vậy nghe lời hai , trả lời Trịnh Thiểu Hoa.

      Trịnh Thiểu Hoa rất thích trò chuyện, học thức của ta rất dồi dào, cho dù là người nào, đều có thể dễ dàng bắt chuyện với người khác. Hơn nữa, cùng chuyện với Trịnh Thiểu Hoa cảm giác rất thư thái.

      chuyện khoảng mười phút, giọng Trịnh Thiểu Hoa trở nên trầm thấp, hỏi: "Tiểu Nhạc, trai em có ở bên cạnh ?"

      Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn Du Lăng Thần: "Có, làm sao vậy?"

      "Đưa điện thoại cho Du thiếu, có vài câu muốn hỏi ấy."

      Biết trai và Trịnh Thiểu Hoa là quan hệ bạn bè, Dư Tư Nhạc "ừ" tiếng, với Du Lăng Thần là Trịnh muốn trò chuyện với , lập tức bỏ điện thoại di động vào tay .

      Dường như Du Lăng Thần sớm đoán được như thế, ngạc nhiên chút nào, cầm lấy điện thoại áp vào má: "Muốn cái gì với tôi?"

      Dư Tư Nhạc im lặng ngồi bên cạnh, nghe lén Du Lăng Thần chuyện.

      Chỉ tiếc Du Lăng Thần trả lời rất đơn giản, ngoại trừ 'ừ, có thể'.......chữ, có những từ khác. Vì vậy, rốt cuộc Dư Tư Nhạc đoán ra hai người chuyện gì.

      Cuộc chuyện giữa bọn họ, chưa đến phút đồng hồ kết thúc.

      Dư Tư Nhạc chỉ nghe được đôi câu vài lời, cũng thể gộp lại thành câu đầy đủ.

      như đứa bé tò mò chống cằm tự hỏi.

      "Trịnh Thiểu Hoa hỏi có muốn đâu cá cùng hai người ?" Du Lăng Thần dừng lát, lại tiếp: " đồng ý rồi."

      Đúng lúc cũng có chuyện muốn trước mặt Trịnh Thiểu Hoa. định chờ qua thời gian nữa, giành chút thời gian gặp mặt Trịnh Thiểu Hoa, nhưng ngờ đối phương lại tự tìm tới cửa.

      Như vậy cũng giảm bớt chút công sức.

      Hơn nữa nghe Trịnh Thiểu Hoa , có vẻ như ta biết chút chuyện. Người thông minh như Trịnh Thiểu Hoa, sớm muộn cũng phát mánh khóe trong đó, Du Lăng Thần chưa từng nghĩ có thể giấu diếm cả đời.

      Thời gian trôi qua nhanh, tháng này rồi cứ tháng khác luân phiên nhau trôi nhanh, ngày mới lại bắt đầu.

      Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua bức màn chiếu thẳng vào phòng, cho dù cần đồng hồ báo thức, Dư Tư Nhạc cũng có thể tỉnh giấc đúng giờ. Nghênh đón nắng sớm ban mai, hít lấy khí mới mẻ, Dư Tư Nhạc duỗi người, hoạt động xương ống quyển, từ từ đứng lên làm điểm tâm.

      Hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời cũng quá gay gắt, nên thích hợp để ra ngoài dạo chơi.

      Lái xe Tiểu Vương chờ đợi bên ngoài biệt thự.

      Trông thấy Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ra khỏi biệt thự, cậu ta lập tức mở cửa xe cho hai người.

      Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi ở ghế ngồi phía sau.

      Quay kính cửa xe xuống, gió mát mẻ màng thổi vào, họ bắt đầu xuất phát.

      ... ...... ...... ......

      Mục đích cuộc hẹn của Trịnh Thiểu Hoa, là nằm ở ngoại ô làng du lịch Vũ Tình. Làng du lịch này thuộc về chỗ của cán bộ cao cấp, chỉ tiếp hội viên. Phàm là người có thể vào chỗ này, tất cả đều là những người nổi tiếng lừng lẫy.

      Vừa vào trong phạm vi làng du lịch, các loại cảnh đẹp khác nhau tràn ngập nơi đây.

      Trời còn sáng sớm, gió thổi vào mặt, trong lành và mát mẻ.

      Trịnh Thiểu Hoa ở trong làng du lịch chờ bọn họ.

      Nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, rất thành thạo chào hỏi: "Du thiếu, Tiểu Nhạc, rốt cuộc các người cũng đến."

      Du Lăng Thần hơi nhìn về phía Trịnh Thiểu Hoa, ánh mắt khó có thể suy đoán.

      Trịnh Thiểu Hoa cũng nhìn về phía , khóe miệng nhếch lên nụ cười , đây là nụ cười trước sau như của ta, nhưng mà hết lần này đến lần khác làm cho người ta có loại cảm giác dường như ta biết tất cả việc sai lầm của họ.

      Ánh mắt trao đổi giữa hai bên, quá hai giây lại phục bình thường.

      Trịnh Thiểu Hoa tới đón hai người, dừng lại trước mặt bọn họ: "Chuyện câu cá chuẩn bị xong, đợi lát nữa chúng ta thẳng đến bên hồ. câu cá, có thể bắt được để nhà hàng của làng du lịch nấu nướng."

      Hiển nhiên Trịnh Thiểu Hoa là khách quen ở đây, đối với những chuyện xung quanh đây đều rất quen thuộc.

      Thỉnh thoảng nghiêng đầu chuyện phiếm với Tiểu Nhạc.

      Lúc trước Dư Tư Nhạc dành tất cả thời gian cho việc quay phim nên hoàn toàn có cơ hội ra ngoài hít thở khí mát mẻ trong lành, hôm nay vừa đến đây, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      Phân công mỗi người cầm lấy cây cần câu, Dư Tư Nhạc ngồi giữa hai người đàn ông, đem mồi câu móc vào lưỡi câu, dùng sức vung lên, trong chớp mắt dây câu tạo thành đường cong, ném xuống nước, làn sóng bắn tung tóe.

      Câu cá, chú ý nhất chính là yên lặng, có thể rèn luyện thành công tính kiên nhẫn của con người.

      Nghĩ về nghề nghiệp của Trịnh Thiểu Hoa chút, gặp phải những bệnh nhân khác nhau, tính "kiên nhẫn" này rất quan trọng đối với ta. Còn làm cho người ta có ấn tượng với , giống như bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, lúc nào cũng duy trì bộ dạng ấm áp trước mặt mọi người.

      Ít nhất Dư Tư Nhạc chưa từng nhìn thấy ta tức giận.

      Du Lăng Thần lẳng lặng ngồi bên cạnh Dư Tư Nhạc, ánh mắt vẫn luôn để ý hành động giữa hai người.

      có thể xác định.... ......Trịnh Thiểu Hoa có ý kia đối với Tiểu Nhạc. Nhưng Tiểu Nhạc này, tạm thời Du Lăng Thần chưa đưa rất kết luận được.

      Bởi vì Tiểu Nhạc luôn miệng thích Trịnh Thiểu Hoa, chỉ lần qua những lời đó là , khiến cho Du Lăng Thần thể nhìn được mục tiêu tình của . Nhưng nhìn cách thức Dư Tư Nhạc sống chung với Trịnh Thiểu Hoa, giống như vẻ ngoài của người con trai mà thầm mến.

      Vì vậy, Du Lăng Thần quyết định quan sát chút.

      " Trịnh." Dư Tư Nhạc thấp giọng , tránh quấy nhiễu những con cá trong hồ: "Trong lòng em vẫn có thắc mắc."

      Cái thắc mắc này trong lòng biết lâu rồi, chỉ là chậm chạp chịu mở miệng thôi.

      Du Lăng Thần và Trịnh Thiểu Hoa cùng nhìn về phía .

      Vẻ mặt Du Lăng Thần ngày càng nặng nề, bởi về nghĩ đến.... ......Chẳng lẽ Tiểu Nhạc thừa dịp lần này ra ngoài câu cá, lại thổ lộ với Trịnh Thiểu Hoa?

      Mỗi lần nghĩ đến khả năng này, tim Du Lăng Thần như có tảng đá lớn đè xuống. Ánh mắt như lưỡi dao, dường như có thể cứa từng dao vào mặt người đàn ông kia.

      Trịnh Thiểu Hoa chú ý rất vẻ mặt thay đổi của , chẳng những có tức giận, mà ngược lại trong mắt còn có vẻ trêu tức.

      Xem ra.... .........giống như ta suy đoán.

      "Thắc mắc gì?" Trịnh Thiểu Hoa lên tiếng hỏi.

      Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên tĩnh gợn sóng, mỗi giờ mỗi phút đều chú ý động tĩnh cá ngoi lên mặt nước để thở hay , nhàng : "Đúng đấy.... ....." Lời còn chưa ra khỏi miệng, Du Lăng Thần ngồi bên cạnh đột nhiên vung cần câu lên, lướt mặt nước, đuôi con cá ngừng lắc lư, bị dây câu kéo lên.

      Bầu khí chuyện trong chớp mắt bị phá hư.

      Du Lăng Thân bình tĩnh thu dây câu, tháo lưỡi câu ra khỏi miệng con cá, ném nó vào trong thùng nước, động tác lộn xộn, cảm thấy rất có trật tự.

      Dư Tư Nhạc có tâm tư hỏi nữa.

      Nhưng mà Trịnh Thiểu Hoa làm sao có thể theo như ý được?

      Hơi nhếch lên nụ cời, cố ý nhìn về phía Du Lăng Thần, tự như muốn , phá hư là hành vi có đạo đức.

      Giữa hai người ràng trao đổi ngôn ngữ, nhưng lại hiểu lời trong lòng của đối phương.

      "Tiểu Nhạc, em tiếp ." Trịnh Thiểu Hoa vừa đưa ra vấn đề này.

      Sắc mặt Du Lăng Thần rất nặng nề.

      Cùng những biểu của Trịnh Thiểu Hoa cho thấy, với Du Lăng Thần, quả ta biết vài chuyện, hơn nữa còn rất .

      Trong lòng Du Lăng Thần cũng có suy nghĩ của mình.... ...... ...... Còn muốn cho người khác xía vào.

      Ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo.

      Tốt xấu gì Trịnh Thiểu Hoa cũng quen biết Du Lăng Thần hơn mười năm, làm sao có thể hiểu lời của bạn mình.

      ta đáp lại bằng ánh mắt an tâm, Trịnh Thiểu Hoa biết chuyện gì nên nhúng tay, chuyện gì nên nhúng tay vào. ta cũng phải là thanh niên choai choai như Dung Húc, ta bước vào xã hội lâu, hiểu được làm thế nào để sống chung với người khác.

      "Em muốn hỏi là.... ........" Dư Tư Nhạc hoàn toàn phát ra hai người đàn ông này trao đổi bằng ánh mắt, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ, dời qua: " Trịnh, là viện trưởng của bệnh viện Khang Ninh, có quyền thế trong xã hội, vì sao lại nguyện ý bác sĩ tư cho nhà họ Du?

      Đúng vậy.... ........Từ lúc trọng sinh đến giờ, vấn đề này ăn sâu vào lòng Dư Tư nhạc.

      rất buồn bực, dùng địa vị của Trịnh Thiểu Hoa, thiếu tiền cũng thiếu thế lực, tại sao lại bằng lòng làm bác sĩ tư nhân?

      vừa hỏi, trong chớp mắt Du Lăng Thần và Trịnh Thiểu Hoa chết trân tại chỗ.

      Hai người đàn ông này nghĩ đến, họ tốn nhiều công sức như vậy, câu hỏi cứ quấn lấy Dư Tư Nhạc lại là câu này!

      Nụ cười chế nhạo mặt Trịnh Thiểu Hoa lập tức biến mất.

      Vẻ mặt Du Lăng Thần khẩn trương, từ từ khôi phục lại bình thường.

      "Vì sao thể làm bác sĩ tư nhân?" Trịnh Thiểu Hoa hỏi ngược lại, thay đổi tư thế ngồi: "Làm việc cho nhà họ Du, được tiền lương cao, có thêm chức vụ cũng có gì là tốt."

      Chính là.... ....... thiếu cái gì, cảm giác thể nào nổi.

      "Tiểu Nhạc, có ai lại ghét có nhiều tiền." Trịnh Thiểu Hoa cười bổ sung thêm câu.

      Hơn nữa, Du Lăng Thần tiền lương như thế nào, chỉ có hai người bọn họ mới biết .

      Dư Tư Nhạc im lặng, tiếp tục hỏi nữa.

      Du Lăng Thần bỗng nhiên đứng lên, hất cằm về phía Trịnh Thiểu Hoa dương dương tự đắc : " ngại qua bên kia chuyện chứ?"

      Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhìn hai người, bọn họ muốn riêng cái gì?

      Nhìn ra vẻ tò mò trong ánh mắt Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần nhàng vuốt ve trán : "Là chuyện công việc, đứa bé cần phải xem vào."

      Trời ơi! ai là đứa bé chứ?

      Về tâm lý là người trưởng thành .

      Được rồi.... ......... ra phải tuổi sinh lý, Dư Tư Nhạc cũng nhận thức được.

      Trịnh Thiểu Hoa do dự theo phía sau Du Lăng Thần, hai người đến rừng cây bên cạnh, cách Dư Tư Nhạc khoảng rất xa, xa đến nỗi thể nghe thấy bọn họ chuyện.

      "Du thiếu, có lẽ tôi và có chuyện công việc để bàn." Trịnh Thiểu Hoa móc điếu thuốc ra, đưa cho Du Lăng Thần, nhưng mình đốt lên.

      Huống hồ bình thường ta hút thuốc, nhiều lắm chỉ uống rượu vang hơi có nồng độ . ta rất thích hương vị thuần khiết, rất đáng giá để người ta nhấm nhấp lần nữa.

      Du Lăng Thần cảm thấy trong lòng rất bực bội, lấy bật lửa ra, nhóm lửa lên, hung hăng hít hơi.

      "Vừa rồi cậu cố ý gợi ra với Tiểu Nhạc, muốn với ấy cái gì?" Du Lăng Thần hỏi.

      Trịnh Thiểu Hoa cười, lắc đầu: "Như vậy, Du thiếu, sợ Tiểu Nhạc cái gì?"

      Bầu khí lập tức bị đè nén.

      Hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

      Cách lúc lâu sau, Trịnh Thiểu Hoa phá vỡ phần yên tĩnh này, ta hỏi: "Hai ngày trước tên tiểu tử Dung Húc kia đến tìm tôi."

      Du Lăng Thần nhíu mày, chuyện.

      Trịnh Thiểu Hoa tiếp: "Dung Húc nổi giận đùng đùng chạy đến phòng làm việc của tôi làm ầm ĩ lên, tôi cướp bạn của cậu ta. Lúc ấy tôi rất nghi ngờ, chính mình từ khi nào có quan hệ với bạn của cậu ta?"

      Về cuộc sống riêng tư của mình thế nào, ai ràng hơn so với Trịnh Thiểu Hoa. Mỗi ngày ta đến bệnh viện có bận rộn cũng hết chuyện, nào đâu có thời gian mà hẹn hò với bạn ?

      "Sau đó thế nào?" điếu thuốc nhanh chóng cháy đến phần cuối, Du Lăng Thần nhìn thấy ánh mắt của Dư Tư Nhạc nhìn về phía bên này mấy lần, thúc giục Trịnh Thiểu Hoa đừng để lại dấu vết.

      Khóe miệng Trịnh Thiểu Hoa nhếch lên nụ cười: "Sau đó tôi mới biết được.... ......cái gọi là bạn của Dung Húc chính là Tiểu Nhạc."

      Du Lăng Thần lạnh lùng liếc ta cái, ném điếu thuốc trong tay.

      Sau khi nghe thấy những lời này, bề ngoài Du Lăng Thần vẫn tỉnh táo, cũng xuất tâm tình nào khác. Bởi vì trong khoảnh khắc Dung Húc tức giận rời , đoán được xảy ra chuyện như vậy.

      "Tiểu Nhạc phải là bạn của cậu ta." Du Lăng Thần lạnh lùng .

      Đương nhiên Trịnh Thiểu Hoa tin lời của Dung Húc: "Tôi biết, Tiểu Nhạc có khả năng có mắt như vậy."


      Hết chương 60
      Phong Vũ Yên, honglak, fujjko3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61


      Cháu trai Dung Diệu Huy là hạng người gì, Trịnh Thiểu Hoa ít nhiều gì có chút hiểu . Huống chi Dung Húc vừa náo loạn lần ở trước mặt , từ hành vi cử chỉ của cậu ta, cũng có thể đoán ra tính cách cậu ta như thế nào.

      Số lần và tiểu Nhạc tiếp xúc cũng nhiều, nhưngTrịnh Thiểu Hoa cũng rất tin tưởng ánh mắt của .

      Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa dần dần trở thành nhìn thấu, lẳng lặng nhìn Du Lăng Thần, rất lâu sau mới mở miệng : "Du thiếu, có vài chuyện giấy thể gói được lửa, ngôi sao cấp bậc ảnh đế cũng thể lúc nào cũng lộ ra sơ hở."

      Du Lăng Thần chau chau mày, đương nhiên biết này.

      "Cho nên?" Du Lăng Thần khạc ra vòng khói.

      Trịnh Thiểu Hoa tựa như bất đắc dĩ, lại kiên định lắc đầu cái, trầm giọng : "Thích, là giấu được."

      câu ngắn ngủn, làm mục đích cuối cùnghôm nay bọn họ hẹn nhau ra ngoài.

      Thích người là loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, mùi vị đó làm cho người ta hãm sâu trong đó, thể tự kiềm chế được.

      Mới đầu, Trịnh Thiểu Hoa cũng có đoán được Du Lăng Thần có cảm giác khác thường đối với tiểu Nhạc, cho đến khi Dung Húc chạy đến phòng làm việc của ta, uy hiếp đe dọa ta. . . . . . Trịnh Thiểu Hoa mới bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới lần nghỉ phép ở bờ biển, Du Lăng Thần cũng từng cảnh cáo mình lời tương tự. Lúc ấy ta chỉ cho là Du Lăng Thần vì ở góc độ cả, lo lắng chuyện đương của em , cũng có suy nghĩ nhiều.

      Trí nhớ sâu bị lật ra, cảnh tượng hai lần dần dần trùng khịt, Trịnh Thiểu Hoa cho ra kết luận. . . . . . Du Lăng Thần nào lo lắng vấn đề tiểu Nhạc sớm, ràng muốn ngăn chặn tiếp xúc thân mật với đàn ông khác, từ đó đạt tới hiệu quả gần quan được ban lộc.

      Chỉ cần tiểu Nhạc ở bên hơn ngày, Du Lăng Thần thêm cơ hội bắt trái tim làm tù binh.

      Nếu quan hệ em, những thứ này tất cả phải Du Lăng Thần muốn. chỉ là đánh trúng chiêu bài ‘quan hệ em’, thận trọng, len lén đem phần rung động này phát triển thành quan hệ đương anhmuốn.

      Hai người ở chung chỗ lâu, nhiều loại cảm giác pha chung chỗ, ai dám bảo đảm thay đổi?

      Lúc trước còn tưởng rằng Du Lăng Thần lương tâm chưa mất, gia tăngcưng chiều đối với em . ra căn bản là lòng muông dạ thú.

      "Cậu quả nhiên biết." có cảm giácquẫn bách sau khi bị vạch trần, bề ngoài của Du Lăng Thầnvẫn vạn năm thay đổi, đề tài chợt chuyển hướng, hỏi: "Biết tại sao tôi phải kết giao bạn bè với cậu ?"

      "Bởi vì tôi thích lắm mồm?" Trịnh Thiểu Hoa xác định dò hỏi.

      Du Lăng Thần lắc đầu cái, " phải."

      "Vậy là cái gì?" Dường như Trịnh Thiểu Hoa cũng nổi lên nghi ngờ.

      Du Lăng Thần lạnh lùng nhìn ta, ngữ điệu lạnh lẽo : "Bởi vì cậu và tôi cùng loại người, chẳng những máu lạnh giống nhau, ngay cả cách thức cũng giống nhau."

      Cái gì? Trịnh Thiểu Hoa bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt lưu chuyển thần tháikhông thể tin.

      "Trịnh Thiểu Hoa, cậu cảm thấy phải che giấu? Mới vừa rồi cậu với tôi, tôi vẫn trả nguyên lại cho cậu."

      Du Lăng Thần xử có sơ hở, chẳng lẽ Trịnh Thiểu Hoa chưa từng có? Chỉ cần phải tâm địa sắt đá, người nào từng có người?

      Chỉ là, Du Lăng Thầnvà Trịnh Thiểu Hoa đều lựa chọn chôn dấu trong lòng.

      Loại người giống như bọn họ có thói quen trước khi làm việc cân nhắc tất cả lợi và hại, sau khi đảm bảo con mồi chạy ra khỏi lòng bàn tay, mới bằng lòng đưa nanh vuốt ra, kích tất trúng, cho con mồi có cơ hội chạy trốn.

      Về điểm này, bọn họ rất giống nhau.

      Trịnh Thiểu Hoa cam bái hạ phong (chịu thua) cười hai tiếng, quả hổ là Boss lãnh đạo siêu cấp tài năng lớn nhất giới thương nghiệp, ánh mắt nhìn người biết vật quả vượt quá xa người bình thường, ngay cả lòng mình cũng bị lột ra bày ở trước mặt .

      "Có lẽ cậu biết. . . . . . ánh mắt cậu nhìn tiểu Nhạc khác với khi nhìn những người khác." Chỉ là ánh mắt này vẫn che giấu ở chỗ sâu nhất trong tròng mắt Du Lăng Thần, nếu phải là quan sát cực kỳ cẩn thận, người bình thường thể nào tìm được tia sơ hở.

      "Cậu cũng giống vậy." Du Lăng Thần trở lại câu ngắn gọn.

      Được rồi, Trịnh Thiểu Hoa thừa nhận bọn họcó quá nhiều điểm giống nhau.

      Điểm giống nhau quá nhiều, đều đại biểu cho hai người vô cùng hiểu đối phương là dạng người gì. Cho nên, mặc dù hai người quen biết hơn mười năm, nhưng phân trần sâu hay sâu, cạn cũng cạn. Gặp gỡ sau chuyện lớn, bọn họ cũng nguyện ý đưa tay ra trợ giúp, lại nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống riêng của đối phương.

      "Tôi hi vọng cậu giữ bí mật." Du Lăng Thần gằn từng chữ để khạc ra những lời này.

      Làm sao Trịnh Thiểu Hoa hiểu đạo lý bên trong, " ra , lựa chọn tốt nhất của tiểu Nhạc . . . . . . Cuối cùng vẫn là cậu."

      Du Lăng Thần dường như hết sức vừa ý với những lời này, ý lạnh mặt dần dần cởi ra, cũng phủ nhận những lời này là chính xác.

      "Trở về câu cá , tiểu Nhạc lại nhìn sang bên này rồi." Nụ cười nguyên bản của Trịnh Thiểu Hoa lại trở về mặt.

      Thời gian bọn họ chuyện với nhau khá lâu, tiếp tục kéo dài nữa sẽkhiến cho Dư Tư Nhạc hoài nghi.

      Du Lăng Thần dẫn đầu ở phía trước, ngồi vào bên cạnh Dư Tư Nhạc, bàn tay rất tự nhiên khoác lên đầu vai .

      Động tác này nhìn như là tư thế bảo vệ, thực tế, cũng có thể lý giải là. . . . . . loại bá đạo độc chiếm, muốn chia sẻ với những người khác.

      . . . . . .

      Dư Tư Nhạc nghi hoặc nhìn hai người, cảm giác khí giữa hai vàanh Trịnh bỗng nhiên lại thay đổi.

      là quá khó đoán.

      Trải qua ba giờ ngồi câu cá, đến cuối cùng nghiệm chứng thành quả câu cá, Dư Tư Nhạc hận thể che mặt của mình, muốn gặp ai.

      CMN! Những con cá này có phải cũng trọng sắc khinh bạn hay ? Thích mỹ nam? Từng con luôn chủ động chui lênlưỡi câu của hai người đàn ông này.

      ràng ba người bọn họ đều ngồi cùng chỗ câu cá, tại sao cá do câu đều ít nhất và nhất. hai câu được tổng cộng mười con, Trịnh tám con, mà Dư Tư Nhạc. . . . . . con!

      Chiến tích bò rống cỡ nào! ra đều rất tốt.

      Đứng ở bên cạnh thùng nước, Dư Tư Nhạc nhìn trong thùng nhất có con cá vui vẻ bơi lội, tự nhiên sinh ra bi phẫn (đau buồn phẫn nộ).

      "Lần sau cố gắng hơn." Du Lăng Thần dọn dẹp cần câu và dụng cụ câu, đồng thời vẫn quên an ủi em mình.

      Còn lần sau? ! Hàm răng Dư Tư Nhạc cắn vang như tiếng dập đầu.

      Trịnh Thiểu Hoa : "Tiểu Nhạc, hóa bi phẫn là thức ăn, đợi lát nữa ăn nhiều cá hơn. Cá có hàm lượng protein cao gấp hai heo, vả lại thuộc loại protein chất lượng tốt, thân thể con người có tỉ lệ hấp thu cao. Hơn nữa còn giàu amin, riboflavin cân bằng khoáng chất. . . . . ."

      Trịnh Thiểu Hoa thao thao bất tuyệt tràng.

      Dư Tư Nhạc nhịn được cắt đứt , " Trịnh đừng ahhh... Em biết rồi, tóm lại. . . . . . Cá có giá trị dinh dưỡng rất cao chứ gì?"

      Trịnh Thiểu Hoa cười gật đầu, "Đạo lý là như thế."

      Du Lăng Thần vỗ đầu vai của , : "Đừng lo lắng, nếu có người hỏi em câu được bao nhiêu con cá, hai và Trịnh thiếu gia đều . . . . . . Tất cả đều là em câu được, để cho em mất thể diện."

      Đây phải là vấn đề trọng điểm! Lời dối này, khiến Dư Tư Nhạc sinh ra cảm giác thành tựu nào cả!

      Trịnh Thiểu HoavàDu Lăng Thần hẹn mà cùng cười tiếng.

      "Đúng, tất cả đều là tiểu Nhạc câu được." Trịnh Thiểu Hoa phụ họa .

      Dư Tư Nhạc càng có mặt mũi gặp ai.

      Ăn năn hối hận xách theo thùng nước, hướng phòng ăn làng du lịch tới.

      . . . . . .

      Tổng cộng 19 con cá, ba người bọn họ có cách nào ăn bữa hết sạch. Cho nên, phóng sinh 14 con, dặn dò phòng ăn vừa chiên vừa nấu xử lý ba con, sau đó tiểu Nhạc và Trịnh Thiểu Hoa chia ra xách con cá, dự định sau khi trở về hầm canh cá uống.

      Tài nghệ của đầu bếp nhà hàng rất xuất sắc, đặc biệt là cá hầm cách thủy vừa mềm lại vừa thơm, có chút mùi tanh, đừng nhắc tới ăn ngon.

      Ba người Dư Tư Nhạc lấp đầy bụng xong, mỗi người ngả, tự về nhà mình.

      Dư Tư Nhạc trở về biệt thự, chuyện đầu tiên chính là đem cá hầm. Như thế đến lúc ăn cơm tối, hai có thể uống được canh cá tươi ngon.

      ngày này, trừ bỏcảm giác bực bội về thành quảthu hoạch câu cá ra thìDư Tư Nhạcrất vui vẻ.

      Cùng lúc đó, Dư Tư Nhạc cũng quan sát được hai cả ngày đều tập trung. Đặc biệt là sau khi chuyện với Trịnh xong, Du Lăng Thần thay đổi ràng truyền vào trong lòng .

      Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      Dư Tư Nhạc cho là gặp phải phiền toái trong công việc.

      Nhìn bộ dáng Du Lăng Thần chân mày cau lại, cũng lo lắng.

      Canh cá trong nồi hầm xong, Dư Tư Nhạc mượn cớ cho bát canh, cố ý mở miệng hỏi: " hai, có phải có phiền phức gì rất khó giải quyết hay ?"

      Đây là thứ duy nhất Dư Tư Nhạc có thể nghĩ tới.

      Du Lăng Thần nhận lấy chén canh, đặt ở khay trà. Canh cá mới ra lò, nhiệt độ rất nóng, cần để nguội chút mới có thể uống vào trong bụng, nếu nhất định nóng bỏng lưỡi.

      " có phiền toái nào, làm sao em hỏi như vậy?" Du Lăng Thần rất thông minh, gần như là khi Dư Tư Nhạc mở miệng trong nháy mắt đoán được cái gì.

      "Tại sao nhíu mày sầu khổ?" Dư Tư Nhạc hỏigọn gàng dứt khoát.

      Du Lăng Thần nhíu mày chặt hơn, giả bộ như bất đắc dĩ thở dài hơi, cả người ngã xuống ghế sa lon, con mắt chăm chú tập trung vào Dư Tư Nhạc, "Còn nhớ trước đó ở studio, em gì với Dung Húc chứ?"

      Mượn danh nghĩa Trịnh Thiểu Hoa, đuổi cái kẹo mè xửng Dung Húc ?

      Dư Tư Nhạc gật đầu : “Nhớ”.

      Giọng điệu Du Lăng Thần bình thản có gì lạ, chỗ sâu trong mắt lại lóng lánh tia sáng loáng nhanh bắt được, "Hôm nay giúp em hỏi Trịnh Thiểu Hoa, hỏi cậu ta thích nữ sinh gì, em có hứng thú hay ."

      Dư Tư Nhạc nghe thấy, trong tích tắc bị sợ đến trắng bệch cả mặt, hớp canh cá phun ra ngoài, bị sặc.

      CMN! Tại sao hai hỏi vấn đề này chứ, cần gấp gáp giúp chuyện chung thân chuyện lớn chứ! Khó trách sau đó sắc mặt Trịnh cũng có chút quái dị.

      Dư Tư Nhạ csuy nghĩ, bị haivô lương gạt.

      Trong lòng tựa như mèo cào, lòng thấp thỏm, hận thể cầm đầu đâm.
      Phong Vũ Yên, ly sắc, honglak7 others thích bài này.

    5. thuha_9999

      thuha_9999 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Cổ vũ bạn hết mình lun ! Hay quá chừng! :yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :