Chương 21: Thổ lộ
Lý Quả bị lời của dọa đến nổi hết da gà, nhưng khi thấy vẻ u buồn cùng đơn của , trái tim có chút mềm xuống, đến cả giọng cũng dịu .
"Tôi thích , cho nên, về sau đừng đến đây nữa."
"Quả Quả, em cho tôi cơ hội , tôi chứng minh cho em xem." Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhật Tỳ tràn đầy ưu thương, bám theo sát sao, vội vàng .
Đây là lần đầu tiên theo đuổi đó, loài người vẫn hay dùng cách này để theo đuổi đối phương, là quá lãng phí thời gian, lãng phí sức lực mà! Đối với , muốn ư? Cưỡng bức.
Lý Quả bị ta đeo bám, cùng với hai bạn cùng phòng rất tức giận, nhìn mình khiến cảm thấy hơi khó chịu cùng khổ sở.
"Tôi cảnh cáo , đừng bám theo tôi nữa, mau cầm rắn của , mau ."
chưa bao giờ bị người bám riết như vậy, nên hề có kinh nghiệm. Thế nhưng, bị người mình thích ép buộc như thế, khiến vô cùng khó chịu.
Tình vốn là chuyện rất vui vẻ và phấn khích, nhưng tại, lại có tý vui vẻ nào.
tại, Mặc Nhật Tỳ chơi đùa đến nghiện, cảm thấy này rất thú vị, lại thêm vẻ mặt ghen tỵ của ba người kia nữa, khiến càng vui vẻ, vậy có thể bỏ được sao?
"Quả Quả, xem , hoa hồng tượng trưng cho trái tim tôi."
biết học được chiêu này ở đâu, đột nhiên, chợt nhớ ra mình còn ôm bó hoa to, lập tức nâng bó hoa đến trước mặt , mặt dày .
Bó hồng rực rỡ lại xinh đẹp chắn ngang tầm mắt, khiến Lý Quả bối rối.
"Quả Quả, đừng giận nữa, tôi giải thích với các ấy, có được ?" Mặc Nhật Tỳ lập tức nhét bó hoa vào tay , sau đó liền về phía Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình.
Lúc này, Lý Quả bị ép ôm bó hoa trợn mắt há mồm, nhìn Mặc Nhật Tỳ về phía hai người kia. hiểu sao trong lòng lại có chút chờ mong.
"Rất xin lỗi, tôi lòng thích Quả Quả, phải cố ý muốn tổn thương hai bạn, mong các bạn tha thứ cho chúng tôi." Mặc Nhật Tỳ bày ra vẻ mặt thành khẩn, nhã nhặn giải thích. giả vờ tỏ ra chân thành để bọn họ càng thêm ghen tỵ, hâm mộ.
Hà Tiểu Ngân xoay đầu sang phía khác, vờ như thấy.
Vu Tú Tình liếc Lý Quả cái, lại nhìn Hà Tiểu Ngân, rồi mới hơi mỉm cười khách sáo: "Chuyện của hai người liên quan đến chúng tôi, nên cần phải tha thứ."
Chương 22: Tôi phải mẹ chúng
Mặc Nhật Tỳ giả vờ thở phào nhõm, mặt lộ vẻ tươi cười, nhã nhặn : "Càm ơn các bạn, tôi đối xử tốt với Quả Quả."
Đúng, đối xử tốt với này, đúng là quá vui mà, tại, thể buông tay rồi.
Đối xử tốt với mình? Lý Quả nghe xong, mặt mày nóng lên, được tự nhiên. Với vài ba câu , ta liền quyết định hết tất cả sao, có liên quan gì đến ta sao?
"Tôi và là thể, tôi cũng cần đối xử tốt với tôi." lập tức chạy ra, kích động hét lên. Người đàn ông này nhã nhặn như vậy, nhưng sao vẫn khiến cảm thấy rất gian tà?
Nụ cười của Mặc Nhật Tỳ lập tức biến mất, có chút đau lòng bước đến gần , trầm giọng : "Quả Quả, đừng như vậy mà, em đối xử với bọn chúng tốt như vậy, giống y như mẹ chúng vậy, sao em lại đối xử như thế với tôi?"
Đối tốt với rắn? Giống như mẹ chúng? Lý Quả bị ví như vậy, tức giận đến mức biết nên cười hay khóc.
ta nghĩ rằng bằng lòng à? là bị bắt ép, bị ép buộc, bị cưỡng ép đó.
Có trời mới biết lúc trước sợ rắn bao nhiêu, chán ghét chúng bao nhiêu, nếu phải vì bạn thân, sớm chạy mất dép rồi.
"Dừng lại, cần nghe xuôi tai như vậy, tôi ghét rắn, vì chúng nó mà tôi rất khổ sở, tôi cũng có cái sở thích nuôi rắn, cũng có hứng thú với người nuôi rắn như . Bắt đầu từ hôm nay, đừng đến đây nữa, tôi cũng muốn nhìn thấy cùng đám rắn của nữa." khẽ cắn môi, ra suy nghĩ của mình. bao giờ thay đổi vì người, thích ta lại phải thích cả đám rắn của ta nữa, nằm mơ .
"Quả Quả..."
này rất thành , đẹp trai như vậy, thân phận cao quý, sức hấp dẫn vô biên, nữ nhân đối với đều là vừa gặp , mà lại chán ghét , chỉ muốn thôi? Mặc Nhật Tỳ còn gì để , chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Quả có vấn đề.
Lý Quả đợi ta hết, lập tức đuổi người, ôm lấy bó hoa rồi đẩy Mặc Nhật Tỳ ra bên ngoài.
", , , đừng đến nữa, tạm biệt, , viễn vĩnh gặp."
Sau khi đẩy ta ra khỏi cửa, lập tức đóng cửa lại.
Mặc Nhật Tỳ đứng ngoài cửa, có chút tức giận. Đường đường là xà vương, lại bị người ta đuổi ra ngoài như thế, hơn nữa còn là sau khi thổ lộ nữa. Đây là lần đầu tiên đó, có chút tức giận rồi.
kiêu ngạo này, thế mà lại chán ghét mình. Được, được lắm, cũng tin để ý đến sức quyến rũ, thân phận và địa vị của .
Đến lúc đó, chờ ngươi cam tâm tình nguyện, bổn vương liền tàn nhẫn vứt bỏ ngươi, rửa lại mối nhục hôm nay.
Chương 23: Trở mặt thành thù
"Hoa đẹp quá." Mặc Nhật Tỳ rồi, lúc Lý Quả đem bó hoa đặt ở bàn, hoa tươi lập tức thu hút chú ý của Lý Lan, vẻ mặt đầy hâm mộ, .
Con ai mà thích hư vinh, ai mà thích những thứ phù phiếm như thế? Kim cương, hoa tươi, trong lòng nào mà chả có chàng bạch mã hoàng tử? Mà hai thứ này chính là đại diện tốt nhất.
"Cho em đó." Lý Quả với Lý Lan.
cũng rất thích hoa, nhưng là người tặng hoa thôi .
Lý Lan hơi bất ngờ, rồi lại vui mừng. Nhiều như vậy, mình lấy ít cũng sao mà.
"Vâng." đưa tay ôm nửa số hoa của Lý Quả.
"Hai người có lấy ?" Lý Lan ôm hoa, quay đầu hỏi hai người kia.
Ai ngờ, lòng tốt lại được báo đáp!
"Ai cần chứ, lấy." Hà Tiểu Ngân vẫn còn tức giận, vẻ mặt khó chịu, đến cả giọng cũng đầy tức giận.
" lấy, đây là hoa của người ta, chúng ta thể chia sẻ niềm vui được." Vu Tú Tình lạnh nhạt .
Tuy vừa rồi ăn với Mặc Nhật Tỳ, nhưng cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Đối với Lý Quả vô cùng lạnh nhạt.
Trong lòng Vu Tú Tình vẫn phục, dựa vào cái gì chứ? xinh đẹp hơn Lý Quả, cho tới bây giờ, đàn ông đều thích mình, đối xử rất tốt với mình. Còn Lý Quả chẳng có chàng trai nào thích cả. ấy biết ứng xử, biết làm dáng, biết làm nũng, còn chẳng biết cách chuyện nữa. Mà bây giờ, người đàn ông thích lại thích Lý Quả tầm thường kia, thể hiểu được.
"Đúng đó." Hà Tiểu Ngân lập tức phụ họa, căm tức trừng Lý Quả.
Lý Lan liền biết mình sai rồi, cảm thấy vô cùng khó xử, sao lại quên mất hai người kia giận chứ?
"Đều là lỗi của mình, các cậu đừng nên tức giận mà."
Thế nhưng, hai người kia vẫn chẳng thèm để ý đến Lý Lan.
Lý Quả đứng bên cạnh, khẽ cắn môi dưới. vẫn muốn làm hòa với bọn họ, nhưng bọn họ hoàn toàn cho cơ hội. để ý đến , vui đùa cùng , thậm chí còn chẳng thèm câu nào, coi như vô hình, khiến rất khổ sở.
"Lan Lan, thôi ." đành lòng nhìn em họ tự trách, chuyện của mình có liên quan gì đến em họ đâu chứ? Lan Lan cũng chỉ có ý tốt, ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.
Lý Lan thấy chị an ủi mình, liền thở phào hơi, gật gật đầu, vỗ tay Lý Quả, giọng : "Đừng buồn, rồi qua thôi."
Lý Quả gật đầu, hy vọng mọi chuyện qua , hy vọng người đàn ông kỳ quái kia dây dưa nữa. muốn trở thành kẻ thù của hai người kia, muốn trở mặt thành thù.
Chương 24: Đố kỵ
"Quả Quả, hoa của cậu."
"Quả Quả, quà của cậu."
"Quả Quả, của cậu."
Lý Quả đau đầu nhìn đống hoa, quà, điểm tâm liên tục được đưa đến phòng mình chỉ trong chưa đến ngày.
Rốt cuộc là người kia muốn làm gì đây? căm giận nghĩ.
Hoa còn chỗ để, đành phải để lên giường ngủ rồi, mà điểm tâm cũng đến mấy hộp rồi, quà tặng còn khiến kinh ngạc hơn.
Tất nhiên là, kim cương. Kim cương đó, phải là vật tầm thường đâu, đừng mua, đến xem cũng chưa dám đâu. Lý Quả trợn mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương to đùng kia, dám nghĩ xem nó nặng bao nhiêu cara.
Viên kim cương kia khiến cho Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình ghen tỵ đến đỏ mắt, càng thêm khó chịu ra mặt với Lý Quả. đố kỵ thường thể qua các câu lạnh nhạt.
" sớm muốn quyến rũ người ta rồi? Chắc là nhìn ra ngay từ đầu, ngờ lòng dạ lại sâu như vậy." Vu Tú Tình thể nào bình tĩnh được, những người thích , cũng thể vung tay tặng viên kim cương lớn như thế. Vừa nhìn Mặc Nhật Tỳ biết phải là người bình thường rồi.
Hà Tiểu Ngân cũng vô cùng ghen tỵ: "Người ta ra tay trước rồi, lúc trước tìm rắn, biết có dùng quỷ kế gì để quyến rũ người ta hay ? Đúng là biết người biết mặt mà biết lòng mà."
"Mình có." Rốt cuộc, cũng bị lời của bọn họ chọc cho tức giận, chút áy náy kia cũng sớm tan thành mây khói. Hai người họ là bạn tốt nhất của , có chuyện đều giúp đỡ, gặp nguy hiểm cũng chưa từng bỏ lại bọn họ. Thế nhưng, tại, chỉ vì người đàn ông mà bọn họ lại chỉ trích mình. Tim dần lạnh lẽo rồi.
"Có hay trong lòng cậu nhất." Hà Tiểu Ngân bỏ lại những lời này, rồi dứt khoát kéo Vu Tú Tình ra khỏi phòng.
Nhìn bọn họ rời , Lý Quả liền cười khổ. Nhìn thấy những thứ sặc sỡ này, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Mày xem, tao nên làm gì bây giờ?"
mệt mỏi ngồi xuống giường, nhìn tiểu hắc xà nằm gối, lẩm bẩm.
Mặc Nhật Tỳ rồi, mới phát mình quên trả lại tiểu hắc xà, đành phải để nó lại, rồi trả sau.
Tiểu hắc xà vẫy vẫy đuôi, đem tất cả thu vào trong mắt. Những như thế, thấy nhiều rồi, thế nhưng, cứ để cho Lý Quả biết . Lợi ích trước mắt, chẳng bao giờ có bạn bè, giống như tại vậy.
Last edited by a moderator: 16/10/15
Friendangel2727 và Fuu thích bài này.