Chương 2: Kinh hồng thoáng nhìn 1 (*)
(Nghĩa: ánh nhìn thoáng qua nhưng ấn tượng lại khắc sâu khó phai)
Tiệc cưới kết thúc, các khách nhân lần lượt ra về.
Vừa ra tới cửa khách sạn liền có một trận gió lớn thổi tới, Nhan Tế Tế liền thở dài một hơi.
Đến cả Từ Tiểu Nhã xưa nay năng động, hoạt bát cũng trở nên trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn từng chiếc xe sang trọng lần lượt rời rồi thở dài:
” Hôm nay thuê xe đến dự hôn lễ chắc chắn chỉ có hai người chúng ta. Haizz, Tế Tế, cậu nói xem bao giờ chúng ta mới phát tài?”
"..."
“ Những lời Chu Tiểu Huyên nói hôm nay đều mang theo dao găm, hẳn là muốn găm lên người cậu. Cậu ta lúc trước cùng cậu tranh đoạt Hoàng Tiểu Giác nhưng Hoàng Tiểu Giác thích cậu ta. Vì thế nên nảy sinh lòng đố kị với cậu là điều bình thường. Nhưng đến hôm nay thì cậu ta lên mặt thấy rõ...”
"..."
“Vì sao Chu Tiểu Huyên có thể gả cho kẻ có tiền nhưng chúng ta thì thể ? Khi học đại học cậu ta nhìn xấu như vậy mà qua hai năm đã chỉnh hình thành mỹ nữ, ấy thể mà cũng gả được cho kẻ có tiền. Haizz, thật là... Thôi nói với cậu nữa, mình còn phải trực ca tối đây.”
Nhan Tế Tế vẫn trầm mặc, sau đó nhìn ngực cỡ A của mình rồi bỗng nhiên nhanh chóng bỏ .
Sếp của hôm nay gọi cho tới 3 cuộc nhưng lại bắt máy một cuộc nào. Một mình Tế Tế thẫn thờ bước đường cái.
Một lúc sau, điện thoại của lại đổ chuông, nhìn số gọi đến nhưng bắt máy. Nhưng người bên kia có vẻ rất kiên nhẫn chờ bắt máy, Nhan Tế Tế ngừng lại vài giây, hít sâu một hơi rồi bắt máy: “Tiểu Giác, có chuyện gì sao?”
Hoàng Tiểu Giác cất giọng đặc biệt cao hứng: “ Tế Tế, hôm nay thăng chức, em muốn quà gì? mua tặng em...”
nhẹ giọng trả lời: “Chúc mừng .”
“Mẹ của em vẫn chưa có tiến triển gì sao.”
“Bà vẫn cần uống thuốc đều đặn. Bác sĩ có nói rằng, nếu làm phẫu thuật sẽ tốt hơn nhưng em nào có nhiều tiền như vậy.”
“Bác sĩ nói cần bao nhiêu.”
“Hai mươi vạn.”
Đầu bên kia Hoàng Tiểu Giác trầm mặc một chút, Tế Tế cũng yên lặng, sau đó cúp điện thoại.
được một đoạn liền sờ túi tiền rỗng tuếch, chậm rãi đứng lại dựa lưng vào hàng cây bên đường, đôi mắt mờ mịt nhìn dòng xe qua lại đường.
Di động lại vang lên lần nữa, là Từ Tiểu Nhã gọi: “Tế Tế, hôm nay mình có việc cho cậu, mau mau tới đây , một đêm là 1000 yên, cậu mà nhanh tới là mình tìm người khác đấy.”
Nhan Tế Tế thoáng chần chờ, Từ Tiểu Nhã gấp gáp nói: “Tế Tế, thế rốt cục là cậu có đến hay ?”
“Mình..” cắn răng cái, dứt khoát trả lời: “Được, mình tới ngay...”
Nơi mà đến chính là một chỗ giải trí tư nhân tên “Hậu cung”.
Từ Tiểu Nhã nhìn thấy Nhan Tế Tế từ xa liền bay đến như một trận gió lốc. gấp rút kéo tay Tế Tế, miệng vội nói: “Tế Tế, , Chung Minh Huy hôm nay bị tai nạn giao thông nên mình phải lập tức tới viện nhưng bây giờ ở đây lại có người khách quan trọng nên cậu hãy thay mình phục vụ kẻ đó, quần áo mình đều để giá treo đồ, sau khi mình bệnh viện về sẽ lập tức thay cho cậu..”
“Này...Tớ có thể làm được ?”
“Đừng do dự nữa, có cái gì được chứ? Yên tâm , vì hôm nay có ai thay nên mình mới phải phiền cậu. Nghe vị này là một nhân vật lớn, có máu mặt, rất là hào phóng nha, nếu cậu có biểu hiện tốt thì sẽ được rất nhiều tiền boa đó. Nếu phải bạn trai mình gặp chuyện may thì tiện nghi này mình đời nào cho cậu đâu... nói nhiều nữa, mình đây..”
Nhan Tế Tế trơ mắt nhìn Từ Tiểu Nhã chạy vội ra ngoài, mặc cho tự sinh tự diệt ở đây. Giờ còn cách nào khác, thôi, cứ liều vậy.
cẩn thận bước vào phòng. Khi bước vào khỏi bị choáng ngợp trước sự xa hoa, lộng lẫy của căn phòng. hiểu sao tim cứ đập thình thịch từ khi bước vào đây
Last edited by a moderator: 28/2/15