[Xuyên không - Trọng sinh] Thực cốt quân sủng: Tu La hoàng hậu của Diêm Đế (C19) - Bạch Thiếu Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      tr hay quá.....cí khi nào nam 9 xuất k nhỷ
      thank nàng nhìu nhìu

    2. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Chào mọi người! Nhan Nhan trở lại, và ăn hại hơn xưa đê!!!! :yoyo12::yoyo12:

      Như hứa, quà Noel của mọi người đây.....


      Chương 14: LOẠN THẾ PHỒN HOA

      Edit: Nhan Nhan

      Khi mở cửa ra, nhìn thấy thân ảnh đứng đối diện mình là ai, Nhan Cánh Lạc chợt cứng người lại. Trong lòng có chút bất khả tư nghị, ngờ nàng lại được gặp lại người đó sớm như vậy.

      Người đứng đối diện với Nhan Cánh Lạc là chàng trai khôi ngô tuấn tú, dáng người cao to. Gương mặt cương nhu kết hợp hài hoà, cùng với khí chất thanh tao lịch của người đó tạo nên phong thái ung dung, trác tuyệt. thân trường bào màu tím nhạt, tay áo thêu tường vân bằng chỉ bạc, thắt lưng bạch ngọc.nam tử thân cao bảy thước, người toát lên hơi thở quý khí, giận tự uy.

      Nhan Cánh Lạc khỏi tán thưởng phen, hổ là thái tử nước, khí chất và phong thái đúng là cực phẩm.

      Người tới, ai khác chính là thái tử của Tây Tần Quốc, Dạ Tĩnh Phong.

      Dạ Tĩnh Phong, người cũng như tên, gương mặt tuấn tú lúc nào cũng mang nụ cười mỉm, nhàng thanh thoát như gió xuân, ấm áp mà tao nhã.

      Nhan Cánh Lạc biết, trời sinh Dạ Tĩnh Phong là người si mê cầm, đặc biệt còn thích luôn cả những cầm sư có tài nghệ hơn người. Cho nên, kiếp trước Dạ Tĩnh Trường mới dễ dàng cài gián điệp vào phủ thái tử.

      Nhưng mà Dạ Tĩnh Trường phải cuối cùng vẫn phải dùng hạ sách mới cướp được ngôi vua hay sao? Điều đó có thể thấy, vị thái tử này cũng phải là người dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài của .

      Trong khi Nhan Cánh Lạc còn trầm ngâm suy nghĩ về chuyện kiếp trước, Dạ Tĩnh Phong cũng quan sát nàng phen. Đứng trước mặt tiểu thiếu niên rất đẹp mắt. Từ đến lớn, chưa từng thấy bất cứ nam tử nào có vẻ đẹp mị đến như vậy, mắt ngọc mày ngài, mũi thon , làn môi khoing cần điểm cũng ánh hồng, là kinh diễm. Đáng tiếc, người ta lại là thiếu niên. Nhưng Dạ Tĩnh Phong cũng nghĩ nhiều, nóng lòng muốn biết là vừa tấu lên khúc đàn kia. Lâu lắm rồi mới gặp được cao nhân có cầm nghệ cao siêu như vậy.

      "Vị huynh đài này, xin cho ta hỏi, khúc nhạc lúc nảy là do ai ở trong phòng tấu lên?"

      Nhan Cánh Lạc cũng biết muốn hỏi cái gì, hạ thấp tầm mắt xuống biết suy nghĩ chuyện gì, sau khi nhìn về Dạ Tĩnh Phong mang ý cười trong suốt : "Là ta. Ngươi có vấn đề gì sao?"

      Dạ Tĩnh Phong nghe nàng , khỏi kinh ngạc. tiểu thiếu niên tuổi như vậy mà có thể đàn được khúc nhạc tuyệt vời như vậy hay sao? cần đến kỹ thuật đánh đàn, chỉ cần nghe được khúc nhạc kia cũng giống như nhìn thấy cảnh tượng chân trước mắt, rất sống động, dám tin tưởng lời của tiểu thiếu niên kia lắm.

      Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Dạ Tĩnh Phong, Nhan Cánh Lạc biết tin nàng. Nhướn mày, nàng lên tiếng : " tin? Vậy vào đây, ta lại đàn khúc cho ngươi nghe."

      Dạ Tĩnh Phong có chút nghi ngờ, khi nghe Nhan Cánh Lạc vậy rất vui mừng. những có thể gặp được cầm sư chân chính mà còn có thể nghe người đó đàn, đương nhiên vô cùng vui vẻ.

      Khi định bước theo Nhan Cánh Lạc để vào phòng đối diện, tên tiểu đồng theo sau Dạ Tĩnh Phong có chút luống cuống, muốn ngăn Dạ Tĩnh Phong lại, nhưng nhận được cái liếc nhìn sắc lạnh của Dạ Tĩnh Phong, tên thư đồng sợ run, sau đó im lặng cúi đầu theo Dạ Tĩnh Phong.

      Nhan Cánh Lạc quan tâm màn vừa rồi của hai người kia, xoay người đẩy cửa ra, Dạ Tĩnh Phong nhìn vào bên trong phòng, khi nhìn thấy ba người say rượu nửa nằm nửa ngồi bên trong mặt đen lại.

      Trong lòng nghĩ, là đàn gảy tai trâu a. cầm khúc tuyệt vời như vậy, sao bọn họ có thể ngủ được a?

      Nhìn gương mặt đen lại của Dạ Tĩnh Phong, Nhan Cánh Lạc cũng lười đoán suy nghĩ của . là thái tử, mọi hành động và ứng xử của đều theo khuôn phép, cho nên có thể khi nhìn thấy ba người say rượu nằm bàn chút phép tắc, cái ý thức nghiêm chỉnh kia có thể nổi lên, muốn giáo huấn người chăng?

      Vỗ tay hai cái, bên ngoài có tên tiểu nhị chạy vào, cung kính hỏi: "Lão bản, người cho gọi ?"

      Nhan Cánh Lạc bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên và hứng thú của Dạ Tĩnh Phong, với tên tiểu nhị: "Kêu người đỡ Nhị đương gia và hai tên thư đồng của ta đến phòng nghỉ lầu !"

      Tiểu nhị "Vâng" tiếng rồi chạy ra ngoài. Rất nhanh sau đó có ba tráng hán bước vào trong phòng, cung kính hành lễ với Nhan Cánh Lạc rồi mỗi người đỡ người say rượu lần lượt ra khỏi phòng.

      Sau khi dọn dẹp lại bên trong, bàn cũng bày lại bình trà nóng mới và đĩa điểm tâm, Nhan Cánh Lạc mời Dạ Tĩnh Phong ngồi xuống bàn, còn nàng về phía để cầm.

      Đợi Nhan Cánh Lạc ngồi vào chỗ, Dạ Tĩnh Phong mới hứng thú hỏi, " ngờ tiểu huynh đài tuổi như vậy lại là lão bản của Phượng Hoàn Đệ Nhất Lâu, quả nhiên là tài đợi tuổi!"

      Nhan Cánh Lạc cũng biết dò xét mình,ánh mắt nàng lướt qua tia sáng mà ai kịp nhìn thấy, sau đó là cười thản nhiên : " Ta là Lâm Phong, lão bản của Phượng Hoàn Đệ Nhất Lâu, xin hỏi quý danh của huynh là?"

      "Ta là Dạ Tĩnh Phong, xin chào Phong tiểu huynh đệ." Dạ Tĩnh Phong rất sảng khoái ra tên của mình.

      Ánh mắt Nhan Cánh Lạc chợt loé, thẳng ra tên của mình,ngụ ý là muốn "kết giao bằng hữu" với nàng? Rất tốt. Rất đúng ý với nàng.

      Cười khẽ cái, Nhan Cánh Lạc vui vẻ : " Phong huynh!"

      Dạ Tĩnh Phong nghe Nhan Cánh Lạc gọi mình là "Phong huynh" liền cười rất sảng khoái. Hôm nay quả gặp may, vừa ra cửa làm quen được với người tầm thường như vậy.

      Nhan Cánh Lạc nhìn ra trong mắt người đối diện chỉ có cao hứng, hề có tính toán cùng mưu. Trong lòng nhàng thở ra. Cũng may, kiếp này nàng có nhìn lầm người.

      "Được rồi, Phong huynh, huynh muốn nghe khúc gì?" Nhan Cánh Lạc hỏi, thăm dò chút sở thích của Dạ Tĩnh Phong. Dù sao kiếp trước màng thiếu nợ ân tình của , giúp người khác cướp ngôi vua của , kiếp này nàng giúp tìm về tất cả là được.

      Dạ Tĩnh Phong nhún vai, : "Tuỳ tâm sở dục !"

      Nhan Cánh Lạc nghe được, cười cười. Tuỳ tâm sở dục? Rất hợp ý với nàng. Híp mắt, nhếch môi nở cười, bàn tay đặt cầm chuẩn bị.

      Ánh mắt khẽ nhắm, hai tay từ từ lướt dây đàn, sau đó tiếng đàn cất lên.

      ' Rượu chén, quên mất người vĩnh viễn môi cười
      Bích đào tô điểm loạn thế tình duyên
      Còn nhớ thuở sơ loạn, hàng mi ai khẽ chau
      Chu sa điểm vết, đỉnh càng khôn
      Mưa rơi lất phất làn thu, hồng nhan tấu khúc ngọc tiêu
      Giục ngựa phi nhanh vượt qua loạn thế đoạn tình
      Tháo khăn đỏ thay tơ hồng, dưới cành đào ước hẹn
      Thượng cùng bích lạ hạ hoàng tuyền
      Tuyết băng tang chảy, róc rách lưu thuỷ khói mờ
      Áo trắng tung bay áo đỏ phai màu
      Năm tháng trôi
      Vẫn chưa hết đời cùng ai ngắm nhìn xuân sắc
      Thanh phong đoạn hồn, lệ này đoạn tiếng
      Thúc ngựa như bay, chiến bào đãm máu, là vì ai
      Giữa đỉnh loạn thế cuồng phong, cười thay thiên hạ
      Về thuở phồn hoa, cùng ai tay trong tay, sánh vai lặng lẻ
      Loạn đảo khuynh thiên, khuynh đổi thời gian
      Loạn đảo khuynh thiên, thay đổi thời gian...'

      Khúc nhạc vừa dứt, trong phòng chỉ có im lặng. Ngước mắt lên nhìn, Nhan Cánh Lạc nhìn thấy Dạ Tĩnh Phong vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẫn. Khoé môi gợi lên chút mỉm cười, khúc "Loạn thế phồn hoa" lên nhiều điều nàng muốn gợi ý. Nếu muốn kế vị ngôi vua, cười thay thiên hạ, cần phải hợp tác với nàng. Cho dù có quyền lực lớn đến đâu, nhưng khi có tiền, tất nhiên phát sinh rất nhiều hạn chế. Mà người thông minh như , chắc chắn nhìn ra.

      để nàng đợi lâu, khi ánh mắt vừa chuyển, Nhan Cánh Lạc liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén, lạnh lùng chứa nhiều mưu của Dạ Tĩnh Phong chưa kịp giấu . Nàng cũng hề e sợ, nhìn thẳng vào trong mắt .

      Dạ Tĩnh Phong bình tĩnh nhìn nàng, khúc vừa rồi, còn có thêm lời ca của tiểu thiếu niên kia, làm cho khỏi chấn động. Chỉ cần câu "giữa đỉnh loạn thế cuồng phong, cười thay thiên hạ", biết tiểu thiếu niên kia hề đơn giản. Ánh mắt chuyên chú nhìn người đối diện, nhưng đón nhận ánh mắt của chính là ánh mắt thản nhiên cười.

      Cuối cùng Dạ Tĩnh Phong cũng cười rộ lên.

      " Ha ha ha.....tốt.....ha ha ha.... Rất tốt. ngờ hôm nay ra phủ giải khuây lại có thể gặp được cao nhân. Ha ha ha....."

      Nhan Cánh Lạc nghe , biết muốn ngã bài với nàng, liền đứng lên, chấp tay hành lễ " Bái kiến thái tử."

      Dạ Tĩnh Phong nghe nàng , nụ cười cũng vơi bớt, ánh mắt loé lên ánh sắc lạnh, nhìn Nhan Cánh Lạc, sau đó hỏi: "Phong đệ, ta chỉ biết Lâm Phong, ngươi là người đó sao?"

      Nhan Cánh Lạc thấy thẳng thắn hỏi như vậy,cũng cười rộ lên, " Chính là tại hạ."

      Dạ Tĩnh Phong nghe được đáp án mình muốn, cuối cùng cũng vui vẻ . Vỗ tay bốp bốp bốp ba cái, khen ngợi. "Quả nhiên là khúc tuyệt hảo. Tuyệt hảo. Ha ha ha.... biết khúc vừa rồi của Phong đệ tên là gì?"

      Nhan Cánh Lạc cho Dạ Tĩnh Phong biết thân phận phú thương của nàng, đồng thời cũng ngầm ám chỉ cần nàng hợp tát, cho nên nàng liền :" Khúc này tên là Loạn thế phồn hoa. Chẳng hay Thái tử nghĩ như thế nào?"

      "Hay cho khúc Loạn thế phồn hoa. Cũng hay cho câu, ' đỉnh loạn thế cuồng phong, cười thay thiên hạ...' Nhưng mà ta thích nghe cái tên này, Phong đệ, đệ có thể tìm khúc ' Thịnh thế phồn hoa' mà tấu hay ?" Dạ Tĩnh Phong nhìn nàng, ánh mắt là điềm tĩnh, nhanh, chậm hỏi nàng câu như vậy.

      Thịnh thế phồn hoa? Hay cho câu thịnh thế phồn hoa! Nhan Cánh Lạc nở nụ cười điên đảo chúng sinh, bước đến trước mặt của Dạ Tĩnh Phong, chấp tay cung kính thi lễ

      "Lâm Phong nguyện vì Thái tử, cố hết sức mình để tấu lên khúc 'Thịnh thế phồn hoa'."

      Dạ Tĩnh Phong đứng đậy, tay nâng nàng lên đứng thẳng, cao hơn nàng cái đầu, cúi tầm mắt nhìn xuống, đối diện với , ánh mắt nàng sáng ngời, trong suốt và tự tin vô cùng.

      Khẽ gật đầu, cuối cùng : "Vậy ta đây mỏi mắt chờ mong!"





      tú cầu, Chris, PhongVy6 others thích bài này.

    3. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Chương 15: ĐỐ KỴ

      Edit: Nhan Nhan

      Từ sau đêm gặp Dạ Tĩnh Phong ở Phượng Hoàn Đệ Nhất lâu, Nhan Cánh Lạc hạn chế đến đó. mặt, Thanh Long cho người báo tin với nàng, Dạ Tĩnh Trường cho người chờ đợi ở tửu lâu, phòng khi nàng đến có người lập tức báo lại hành tung của nàng. Mặt khác, Nhan Cánh Lạc cũng biết đến đó còn có thể gặp thêm được những "người quen" nào nữa, làm cho nàng cảm thấy buồn bực.

      Vì thế, mấy ngày nay nàng vẫn ngoan ngoãn ở lại Lạc Ảnh Viện, ngoài kiểm tra thân thủ của hai người Lam Hoàn và Lam Phượng ra, nàng còn phải chạy đóng kịch là tiểu nương hiền lành yếu đuối luôn theo làm cái đuôi của Phong Thất Nương.

      Lại , mấy ngày này trong phủ mọi người cũng truyền tai nhau lời đồn mấy tốt đẹp về chỗ ở của Nhan Cánh Lạc. Mọi người đều chỗ của nàng bị quỷ ám, mấy người vô tình lạc vào rừng trúc liền biến mất thấy tung tích, bao lâu sau tìm thấy xác của họ biến thành khô lâu bên ngoài rừng trúc trước viện của nàng, cho nên sau này còn ai dám lui tới chỗ ở của Nhan Cánh Lạc.

      Cũng nhờ vậy mà Lam Hoàn nhận được biết bao nhiêu khen ngợi từ Nhan Cánh Lạc, làm cho Lam Phượng cũng ghen tỵ hồi.

      Sáng hôm nay thức dậy, thời tiết độ vào xuân, tuy khí có chút se lạnh nhưng nhìn thấy rừng trúc bên ngoài xanh mơn mởn tràn đầy sức sống, tâm tình của Nhan Cánh Lạc rất tốt. định cùng Lam Hoàn và Lam Phượng dùng bữa sáng, bên ngoài có nha hoàn nhị đẳng vào bẩm báo: " Cung chủ, bên ngoài có nữ nhân tự xưng là Nhan Như Ngọc, nhị tiểu thư của người muốn vào trong gặp mặt."

      Nhan Cánh Lạc tâm trạng vui vẻ bổng nhiên trùng xuống, sát khí bốc lên nồng nặc, khiến cho tiểu nha hoàn kia khỏi sợ hãi. Nàng sai cái gì hay sao?

      Lam Phượng ở bên thấy vậy liền phất tay cho tiểu nha hoàn kia lui xuống. Lam Hoàn lại ở bên nắm tay của Nhan Cánh Lạc :" Tiểu thư, cần gì nghe đến tên ả ta lại tức giận như vậy? Người cứ để mặc nàng ta chờ, dù gì cũng chỉ là thứ nữ do bình thê sinh ra. Cho dù được xếp thứ hai chăng nữa, thân phận của ả ta so ra cũng còn kém rất xa người. cần tức giận, ăn no rồi chúng ta mới ức hiếp ả ta càng sản khoái. Người có đúng hay ?"

      Nhan Cánh Lạc nghe Lam Hoàn như vậy, nàng mới từ từ thu hồi sát khí, khí lập tức dễ chịu. Nhìn thấy Lam Phượng Lam Hoàn thở ra hơi, Nhan Cánh Lạc cũng biết nàng hơi kích động, cho nên chủ động cầm đũa lên : "Hai em cũng ăn . Ăn no rồi, chúng ta ức hiếp con tiện nhân kia."

      Lam Hoàn liền gật đầu : "Đúng, đúng. Ăn no rồi chúng ta cùng nhau ức hiếp người tiểu thư thích. Cho dù giết được, hành hạ chút cho sảng khoái cũng thành vấn đề."

      Nếu như về hận, có lẽ người Nhan Cánh Lạc hận nhất chính là Nhan Như Ngọc.

      Kiếp trước, nàng đối xử với Nhan Như Ngọc cực kỳ chân thành, có vật gì mới lạ hoặc chuyện gì thú vị nàng đều chia sẻ với Nhan Như Ngọc. Nhưng lại ngờ tới lòng đố kỵ của nàng ta lại có thể che giấu thâm sâu như vậy. Bên ngoài tỏ vẻ thân thiết, thương nàng. Nhưng sâu trong thâm tâm lại hận nàng, ghen ghét nàng đến tận xương tuỷ.

      Nàng quên ánh mắt chiến thắng, khiêu khích của Nhan Như Ngọc vào cái ngày nàng bị kéo lê ra khỏi đại điện, nàng quên những ngày cực hình mà Nhan Như Ngọc dành cho nàng. Nàng cũng quên được cảm giác đau đớn đến tận đáy lòng, niềm tin sụp đổ vì bị người "tỷ tỷ" kia phản bội.
      Đến cả khi nàng chết , Nhan Như Ngọc vẫn muốn nàng được siêu thoát, khiến cho nàng hồn phi phách tán. Cho dù bây giờ nàng trọng sinh sống lại, vẫn thể làm người cách trọn vẹn.

      Đau đớn như vậy, nàng quên được, cũng muốn quên. Nàng phải ghi nhớ Nhan Như Ngọc ban cho nàng những gì, để hôm nay trở về, Nhan Cánh Lạc nàng trả lại cho ả ta gắp trăm, gấp ngàn lần.

      **********

      Nhan Như Ngọc đứng ngoài rừng trúc thời gian cũng được hai chung trà rồi, thế nhưng nha hoàn vào báo tin vẫn trở lại mời nàng vào bên trong. Nô tỳ Thuý Liễu bên cạnh Nhan Như Ngọc sớm chịu được khinh thường này, lãi nhãi mãi bên tai Nhan Như Ngọc.

      "Tiểu thư, tam tiểu thư này cũng quá đáng rồi. Nha hoàn báo tin cũng vào báo tin rất lâu rồi, sao nàng ta còn ra đón tiểu thư? Người xem có phải nàng ta nghỉ thân bản thân là đích nữ, cho nên mới tính ra oai với chúng ta?"

      Nhan Như Ngọc nghe Thuý Liễu sớm tức giận. Nàng ta cho dù là con của thiếp thất, nhưng cũng là nhị tiểu thư của tướng phủ. Được xưng là đệ nhất mỹ nhân của thành Tây An, chưa bao giờ có người dám cho nàng xem sắc mặt. Nhưng hôm nay Nhan Cánh Lạc làm như vậy chẳng khác nào tát cho nàng bạt tay. Muốn ra oai phủ đầu với nàng? Cứ chờ xem nàng chèn ép nàng ta như thế nào.

      Đợi thêm lúc lâu, đến lúc mặt trời lên cao, nhẫn nại của Nhan Như Ngọc đến cực hạn, định xoay người quay nhìn thấy tiểu nha hoàn mặc bộ áo màu vàng nhạt, trang dung xinh đẹp từ trong rừng trúc thong thả ra.

      Người tới chính là Lam Phượng, nàng đến trước mặt của Nhan Như Ngọc, cúi đầu, hành lễ, chỉ hơi nghiêng người : "Nhị tiểu thư, tiểu thư chúng ta cho mời!"

      Nhan Như Ngọc nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Lam Phượng, bộ quần áo làm bằng lụa tơ tằm, trong lòng có chút chấn động, chỉ là nha hoàn mà cũng có thể được phép ăn mặc tốt như vậy, cũng được dạy dỗ ra phong thái trác tuyệt như vậy hề thua kém bất kỳ vị tiểu thư nào, biết tam muội từ sống núi còn có thể là dạng người gì.

      Lam Phượng xong liền quay người vào trong, Nhan Như Ngọc và Thuý Liễu bước theo sau nàng sâu vào rừng trúc.

      Vừa , Thuý Liễu sau cùng với Nhan Như Ngọc giọng bất mãn. "Chỉ là nô tỳ nho mà dám hành lễ với tiểu thư, hừ, đúng là biết lễ giáo."

      Nhan Như Ngọc nhíu mày " Thuý Liễu, em câm miệng. Nếu như nô tỳ trước mắt kia được xem như có lễ giáo, vậy chẳng khác nào Thuý Liễu mắng chính nàng có lễ giáo sao? Cử chỉ nghiêng người, nét mặt điềm tĩnh, chuyện hé răng, tất cả đều đúng theo khuôn phép, ngay cả dáng người khi đường cũng là đoan chính nghiêm cẩn, chỗ nào có thể bắt bẻ được?


      Thuý Liễu nghe Nhan Như Ngọc mắng mình, trong lòng càng chán ghét Lam Phượng. Vì cái gì cùng là nô tỳ, mà Lam Phượng có thể mặc lụa tơ tằm, ăn cần phải cung kính với chủ tử như vậy? Đáng ghét.

      Lam Phượng trước, những gì hai người Nhan Như Ngọc thầm nàng đều nghe được hết. Khẽ nhếch môi cười tà ác, kịch hay còn ở sau màn.


      Sau khi dẫn hai người Nhan Như Ngọc xuyên qua rừng trúc, Lam Phượng dẫn bọn họ đến bên hồ thuỷ tạ ngồi dùng trà, chờ Nhan Cánh Lạc thay xong y phục ra.

      Trong lòng Nhan Như Ngọc vốn khó chịu vì bị bắt đứng đợi lâu ngoài rừng trúc, bây giờ lại phải tiếp tục ngồi chờ, cần phải , nàng có bao nhiêu bực tức. Nhưng bây giờ nàng có quyền tức giận với đích nữ, vì để hoàn thành vai diễn thục nữ, xứng danh với xưng tụng mỹ nhân đệ nhất kinh thành nàng phải nhịn xuống nổi bực tức này.

      Chỉ cần sau này nàng trở thành chinh phi của Tĩnh Trường ca ca, nàng xem còn ai dám vô lễ, dám để cho nàng chờ đợi như thế này nữa. Nhan Cánh Lạc, chỉ cần con tiểu tiện nhân này chết , mẫu thân làm bình thê, nàng còn phải là nữ nhi dòng chính hay sao?

      Lại ngồi thêm lúc, cũng sắp đến lúc dùng ngọ thiện, Nhan Như Ngọc cũng sắp dùng hết nhẫn nại của mình,định đứng dậy rời nhìn thấy bóng dáng màu thiên thanh khoan thai đến chậm, từ từ di chuyển về phía đình thuỷ tạ.

      Người đến, bóng dáng nhắn thướt tha, dáng uyển chuyển, từng cái giơ tay nhấc chân đều đúng theo các chuẩn mực mà cho dù là Nhan Như Ngọc cũng khó lòng sánh kịp. cỗ khí chất ung dung cao quý toát lên khiến cho người đối diện kính sợ, phải khí chất như vậy chỉ cần luyện tập là có thể có, mà khí chất ung dung cao nhã đó như toát lên từ tận xương tuỷ. Cho dù có muốn bắt chước cũng là rất khó.

      Nhan Như Ngọc nhìn thấy thể khiếp sợ. Nếu nha hoàn lúc nãy có phong phạm hề hề thua kém các vị thiên kim tiểu thư, vậy bây giờ người đến được xem thế nào? Phong phạm như vậy,chỉ có người trong hoàng gia mới có thể so sánh. Từng cử chỉ của người đến đều đúng mực, hơn chút phô trương, ít chút lại thiếu cao nhã.

      Nhan Như Ngọc biết người đến chính là Nhan Cánh Lạc. Mẫu thân qua với nàng, Nhan Cánh Lạc tướng mạo rất bình thường, mặt còn có vết sẹo dài xấu xí khó coi, cho nên khi nhìn người đến mang mạng che mặt, nàng liền biết đó chúnh là tam muội ra mười năm mới quay về. Tuy dung mạo của nàng ta xấu xí, nhưng lại được đại ca thương hết mực, nhìn quần áo được làm bằng lụa Thiên Tơ Tằm quý giá kia biết, ngay cả nàng cũng chỉ có mấy bộ, chỉ dám mặc khi yến hội, vậy mà Nhan Cánh Lạc lại có thể lấy lụa quý như vậy may áo mặc thường ngày khiến cho Nhan Như Ngọc đỏ mắt ghen tỵ.

      Lại nhìn đến phong thái ung dung cao quý của nàng ta, Nhan Như Ngọc lại thấp rủa thêm lần. Khí chất như vậy, cử chỉ điệu bộ như vậy làm sao có thể là dã nha đầu từ khi năm tuổi lên chùa núi sống được cơ chứ? ràng là người trải qua huấn luyện cung đình nghiêm khắc rất lâu mới có thể đạt được những chuẩn mực như vậy. Trong chuyện này có vấn đề, chắc chắn nàng thuê người điều tra thêm dã nha đầu này mới được.

      Nhan Cánh Lạc từ từ đến, nhìn thấy ánh mắt dò xét cùng hoài nghi của Nhan Như Ngọc cũng bất động thanh sắc. Muốn điều tra nàng? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được?

      ra kiếp trước Nhan Cánh Lạc từ học tập làm tiểu thư đúng chuẩn, các chuẩn mực mà nàng đạt được đều rất cao so với người khác. Về sau Nhan Cánh Lạc còn trở thành vương phi, mọi lễ nghi cung đình cũng đều thấm nhuần vào trong máu, cho nên mới , chỉ cần Nhan Cánh Lạc muốn thể , ai có thể vượt qua được nàng.

      Vì thế chỉ có thể xem như Nhan Như Ngọc xui xẻo, muốn ra oai phủ đầu với nàng? Ả còn phải chờ rất lâu.

      Khi đến trong đình thuỷ tạ, Nhan Cánh Lạc liền nở nụ cười, cúi đầu chào : "Để nhị tỷ chờ lâu, là lỗi của tiểu muội."

      Nhan Như Ngọc thu liễm lại ánh mắt đố kỵ của mình, ung dung nho nhã, đứng lên cúi đầu chào; "Ta nào dám, muội muội là đích nữ, việc ta phải chờ cũng là lẽ đương nhiên."

      Nhan Cánh Lạc lại cười, mở miệng : " phải, muội về nhà được nửa tháng, đến hôm nay mới được gặp tỷ tỷ nhưng lại quên mất chuẩn bị quà gì cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ đừng trách." Muốn mắng nàng ỷ vào thân phận đích nữ để bắt ả ta đợi lâu? Sao nghĩ đến khi đích nữ vừa về tới, người có thân phận thấp như ả ta đến chào hỏi nàng sớm? Là ai khi dễ ai? Ai thiếu lễ phép trước đây?

      Nụ cười môi Nhan Như Ngọc cứng lại, địch ý trong lòng lại tăng lên. ngờ tiểu nha đầu này lại mồm mép như vậy. Hơi cúi đầu, lấy lại bình tĩnh, Nhan Như Ngọc nước mắt lưng tròng, đôi mắt ươn ướt nhìn Nhan Cánh Lạc.

      "Tiểu muội, chúng ta là tỷ muội tốt, muội ra mười năm, tỷ tỷ làm sao có thể trách muội được đây? Quà cáp gì gì đó tỷ cũng cần. Chỉ cần thấy muội an khang mạnh khoẻ là tốt rồi." Vừa , Nhan Như Ngọc ngồi xuống kề bên Nhan Cánh Lạc, hai tay cầm lấy tay của Nhan Cánh Lạc.

      Hai người Lam Hoàn và Lam Phượng nhìn thấy màn này cũng thầm líu lưỡi, quả biến sắc mặt mau a. Sao người như vậy diễn kịch? uổng phí tài năng. Đồng thời cả hai đều khỏi bi ai thay nàng ta. Dám chạm đến tiểu thư? Người này sắp xong rồi, chưa kể đến việc tiểu thư ghét nhất bị người khác chạm vào, chỉ riêng việc móng tay tiểu thư có bôi các loại chất độc màu mùi chết người, chỉ cần nhàn sượt qua da cũng đủ giết chết người trong gan tấc rồi.

      Nhan Cánh Lạc hơi nhíu mày nhìn bàn tay của Nhan Như nắm lấy tay mình. Ánh mắt xẹt qua tia ngoan độc, ngón tay út hơi nhấc lên, sau đó nương theo động tác rút tay về mà sượt qua lòng bàn tay của Nhan Nhue Ngọc khiến cho nàng ta hơi đau kêu lên.

      "A!"

      Nhan Như Ngọc bị đau, nhìn thẳng vào mắt của Nhan Cánh Lạc, biểu tình uỷ khuất : "Tiểu muội, muội thích ta cầm tay muội, muội có thể , sao lại dùng móng tay đâm ta?"

      Thuý Liễu đứng bên nghe vậy cũng hùng hổ nhảy lại gần, hơi lấn người nắm tay Nhan Như Ngọc, đồng thời động tác đó cũng đẩy Nhan Cánh Lạc về phía sau. Trong miệng còn lớn tiếng : "Tiểu thư, người sao rồi? Để nô tỳ xem có bị thương nặng hay ? Nếu bị thương biết là, sao bây giờ? Người nhận lời đánh đàn trong bữa tiệc thưởng hoa trong phủ quận chúa, bây giờ nếu để tay bị thương biết phải ăn làm sao đây a."

      Ánh mắt Nhan Cánh Lạc chợt loé, liếc nhìn động tác của hai người Lam Hoàn Lam Phượng, nháy mắt ra hiệu cho hai người đó được đỡ nàng, để nàng từ ghế té xuống mặt đất.

      Hai người Lam Hoàn và Lam Phượng sau khi nhìn Nhan Cánh Lạc té xuống mới nhanh chóng chạy đến đỡ nàng, đồng thời thốt lên giọng hoảng sợ " Tiểu thư, người sao rồi? Người làm sao rồi?"

      Nhan Cánh Lạc yếu ớt dựa vào lòng của Lam Phượng, ánh mắt ngập nước, giọng đầy uỷ khuất nhìn Nhan Như Ngọc " Tỷ tỷ, muội xin lỗi, chỉ là....chỉ là muội theo phản xạ muốn bị người lạ đụng chạm nên mới rút tay về, muội cố ý làm đau tỷ."

      Nhan Như Ngọc nghe vậy, lại cảm giác lòng bàn tay đau nhói, liền liếc mắt ra hiệu với Thuý Liễu.

      "Tam tiểu thư, người sao lại có thể vô ý như vậy? Tiểu thư nhà ta nhận lời đánh đàn tring phủ quận chúa, bây giờ bị thương như vậy, người xem tiểu thư nhà ta phả làm sao bây giờ?" Giọng điêu ngoa lớn tiếng của Thuý Liễu vang vọng. thanh chói tai nghe đến phát bực.

      Lỗ tai Nhan Cánh Lạc nhúc nhích, sau đó ánh mắt lướt qua tia sáng, giọng uỷ khuất, nay còn xót xa hơn : "Ta...ta thực lòng xin lỗi, ta phải cố ý."

      "Xin lỗi có ích gì? Người chỉ cần xin lỗi mọi chuyện xem như kết thúc sao? Tam tiểu thư, người...."

      "Đủ rồi!"

      giọng trầm ổn, uy nghiêm của thanh niên truyền đến. Giọng ôn hoà nhưng nghe ra lại là quyền uy thể kháng cự.

      Nghe giọng đó, Nhan Như Ngọc khó chịu quay đầu lại nhìn.Là ai lại xông vào ngay lúc này? Nhìn thấy người đến là ai, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.
      tú cầu, Chris, Anny Ta6 others thích bài này.

    4. nguyenhaanh

      nguyenhaanh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      21
      này là nam chính phải chị Nhan? Cảm ơn chị đăng truyện. Giáng sinh vui vẻ ấm áp :)
      Âu Dương Nhan thích bài này.

    5. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Chương 16: NHỤC NHÃ


      Edit: Nhan Nhan


      Kể từ khi gặp được Nhan Cánh lạc tại Phượng Hoàn đệ nhất lâu, Dạ Tĩnh Phong cũng thầm điều tra về thân phận Lâm Phong công tử của nàng. Đúng như lời Nhan Cánh Lạc , qua điều tra, có thể khẳng định tiểu thiếu niên hôm đó chính là Lâm Phong công tử, là thiên tài buôn bán nắm trong tay mạch sống kinh tế của bốn nước.

      Thế nhưng có chuyện kỳ quái xảy ra, nhận được tin tức từ gián điệp của phủ tam hoàng tử, hoàng đệ của của cho người điều tra thân phận của lão bản Phượng Hoàn đệ nhất lâu, nhưng hình như gặp chút khó khăn. Bên lão tam điều tra nhiều ngày nhưng vẫn tra ra được đầu mối tin tức gì, nhưng bên lại có thể điều tra thu thập tin tức ràng. Xem ra, người kia muốn cùng hợp tác. Cho nên mới gây khó dễ cho lão tam như vậy.

      Lại nhìn miếng bạch ngọc trong tay, có chút dở khóc dở cười. Ngày đó, khi ra về, Lâm Phong đưa cho miếng bạch ngọc này, ý muốn nhờ đến phủ thừa tướng, đưa cho Nhan tam tiểu thư. Nghe , hình như nàng ấy là tri kỷ của người đó.

      Dạ Tĩnh Phong cũng rất tò mò, người con như thế nào mới có thể được Lâm Phong công tử xem như tri kỷ? nghe đồn trong kinh thành nàng là xấu nữ, ngày đầu tiên về đến tướng phủ doạ rất nhiều người xung quanh kinh sợ.

      Khi hỏi lý do vì sao người kia đích thân đến đưa cho nàng, lại bắn tiện, còn " Cánh Lạc mới từ phương xa trở về, mẫu thân mất sớm, phụ thân xa cách, trong nhà có chỗ dựa, mong ngài đưa cho nàng miếng ngọc bội này, có thể nhìn vật nhớ người, để nó luôn nhắc nhở nàng, khi có việc, Lâm Phong ta luôn đứng ra bảo vệ cho nàng!"

      ra ý của Lâm Phong, Dạ Tĩnh Trường cũng thừa biết, hai người đều có cùng tên, ngọc bội lại khắc chữ Phong lồng trong hình long phượng trình tường, người ngoài nhìn vào, nghĩ thái tử đây đưa ngọc bội cho nàng, chính mới là thái sơn cho nàng dựa vào.

      Nhìn sắc trời bên ngoài cũng khá tốt, cho nên nghĩ có lẽ hôm nay nên đến đưa ngọc bội cho vị tam tiểu thư kia rồi.

      ********

      Bởi vì thừa tướng bận vào cung diện thánh cho nên tiện dẫn đường đưa Dạ Tĩnh Phong đến chỗ ở của Nhan Cánh Lạc nên sai quản gia đưa đến Lạc Ảnh viện của Nhan Cánh Lạc.

      Khi quản gia đưa đến bên ngoài rừng trúc, Dạ Tĩnh Phong thấy thần sắc quản gia có chút bất an, càng đến gần rừng trúc bên ngoài Lạc Ảnh Viện, lão quản gia bước càng chậm, sau lưng cũng toát ra tầng mồ hôi, thấm ướt cả áo của .
      Khi đến ngoài rừng trúc, lão quản gia khokng dám bước tiếp nữa, Dạ Tĩnh Phong nhìn thấy mặt lão là e ngại, ánh mắt lướt qua tia tò mò, lại có cả hứng thú, cho nên cho phép lão quản gia lui , mình tự vào bên trong rừng trúc.

      Lão quản gia nghe xong có chút bối rối cùng khiếp sợ.mlaxo dám để cho thái tử vào trong rừng trúc mình, nhưng cũng dám bước vào rừng trúc, lại thể can ngăn hứng thú của thái tử gia, cho nên đành để mình Dạ Tĩnh Phong vào trong.

      Khi bước vào rừng trúc, Dạ Tĩnh Phong khỏi hứng thú thêm mấy phần. Bát quái cửu trận đồ? ngờ, tiểu nương chưa qua lễ thành nhân lại có thể tinh thông bát quái, bày ra trận đồ thú vị như vậy trong rừng trúc.

      Trận pháp này khó khó dễ dễ, nhưng chỗ khác thường duy nhất là trận pháp này giống như mê cung, chỉ có cửa sinh để ra, nếu sai, tất cả đều là cửa tử. Xem ra, có khá nhiều người lạc vào trong này sau đó mất mạng, cho nên lão quản gia mới có thể sợ hãi khi dẫn đường cho đến đây.

      Lần đầu tiên Dạ Tĩnh Phong cảm thấy may mắn khi cũng học và tinh thông kỳ môn độn giáp, nếu , hôm nay cũng phải chết ở trong này chừng.

      Sau khi thoát khỏi rừng trúc, Dạ Tĩnh Phong liền nghe được tiếng quát tháo của nữ nhân ở trong nhà thuỷ tạ, nằm phía bên trái của tiểu viện.

      Lần theo thanh chói tai kia, Dạ Tĩnh Phong nhìn thấy năm nhữ nhân ở trong đình thuỷ tạ, xem ra có chuyện xảy ra.

      Tring đình thuỷ tạ có hai nữ nhân ăn mặc đoan trang, cao quý, có lẽ là chủ tử, ba người còn lại là nha hoàn. Trong hai vị chủ tử thiếu nữ mà rất quen mắt, người đó chính là Nhan Như Ngọc, đệ nhất mỹ nữ của kinh thành Tây An, là tiểu tình nhân của lão tam.

      Nữ nhân đó từng gặp qua vài lần, điệu bộ, cử chỉ đều đoan trang đúng mực, nhưng cảm giác được có cái gì đó rất . Giông như nàng ta nguỵ trang thành người khác. Vừa giả tạo, vừa kiểu cách. thích.

      Người còn lại quay lưng về phía , chắc là tam tiểu thư của tướng phủ vừa mới trở về rồi. Có vẻ như nàng ta yếu thế trước Nhan Như Ngọc.

      thanh chói tai phát ra từ miệng của nha hoàn của Nhan Như Ngọc phát ra càng lúc càng nặng lời, mà Nhan Như Ngọc đứng bên, trong mắt là hả hê cũng có ý ngăn cản nô tỳ của mình. Nhìn thấy màn như vậy, Dạ Tĩnh Phong cũng biết mình nên ra tay rồi, cho nên bước về phía đình thuỷ tạ, giọng lên tiếng ngăn cản.

      "Đủ rồi!"

      Thuý Liễu mắng đến thích thú nghe được giọng trầm ổn phát lên, khi nhìn qua thấy nam nhân annh tuấn, khí thế bức người từ từ đến. Đồng thời chính người đó cũng chính là người ra lệnh cho nàng ta dừng lại. Nàng liếc nhìn về phía tiểu thư, nhìn thấy sắc mặt tiểu thư vừa trắng vừa xanh, biết là có chuyện ổn nên ngay lập tức câm miệng.

      Nhan Như Ngọc ngờ người đến chính là thái tử Dạ Tĩnh Phong, trong lòng khỏi sốt ruột. thất sách, trong lúc như thế này dó người nhìn thấy màn như thế này đều nghĩ chính nàng bắt nạt Nhan Cánh Lạc, mà trong mắt của Da Tĩnh Phong cũng khokng hề che dấu khinh thường của đối với nàng. Nhan Nhự Ngọc biết phải nên làm như thế nào, chỉ biết cứng người hành lễ với . " Thái tử!"

      Nhan Cánh Lạc nghe tiếng bước chân trầm ổn cũng biết người tới chính là Dạ Tĩnh Phong, cho nên cố tình trình diễn màn này cho xem. Xem ra nàng cũng có nhìn lầm người, nhờ vả cùng dựa dẫm vào người có uy quyền như thái tử đúng là lựa chọn sáng suốt a.

      Dạ Tĩnh Phong nhìn Nhan Như Ngọc, lướt qua nàng ta vào trong nhà thuỷ tạ đỡ Nhan Cánh Lạc đứng dậy, đồng thời cố ý cho nàng nhìn thấy miếng bạch ngọc có khắc chữ Phong, cử chỉ dịu dàng :" Cánh Lạc, muội sao chứ?"
      Nhan Cánh Lạc nghe Dạ Tĩnh Phong , thân thể khỏi khẽ rung, lại nhìn thấy ngọc bội trêo bên hông của cũng biết nhìn ra ý tứ của nàng khi nhờ trao ngọc bội, cho nên cũng hùa theo :" Đa tạ thái tử quan tâm, Cánh Lạc sao."

      Dạ Tĩnh Phong nghe nàng , cũng biết nàng nhìn thấy ngọc bội, cũng nhận biết chủ nhân của ngọc bội, quả nhiên là tiểu nương thông minh. Ánh mắtvtasn thưởng nhìn Nhan Cánh Lạc chút, sau đó lại lướt qua nàng, nhìn về phía của chủ tớ Nhan Như Ngọc, ánh mắt uy nghiêm, bức người : "Nô tài to gan, ngay cả chủ tử mà ngưoi cũng có là gan mắng chửi, , là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?"

      Thuý Liễu ngay từ khi biết được thân phận thái tử của Dạ Tĩnh Lhong thầm đổ mồ hôi. Trước mặt thái tử, lại dám lên giọng chất vấn chủ tử, theo lí mà , nếu như chủ tử trách phạt, hẳn là nô tỳ nhoi như nàng chắc chắn bị vả miệng, sau đó bị bán .

      Ánh mắt liếc nhìn gương mặt khó coi của Nhan Như Ngọc, Thuý Liễu tiếng động chớp mắt cầu xin, cầu xin nàng ta giúp cho nàng.

      Nhìn thấy Thuý Liễu ra hiệu cầu xin, Nhan Như Ngọc thầm cắn môi, Thuý Liễu là nô tỳ theo hầu hạ nàng tử đến lớn, bất quá việc lớn tiếng cũng là nàng ra hiệu cho Thuý Liễu làm, nàng muốn lấn át Nhan Cánh Lạc chút, ngưng ngờ cảnh này lại bị thái tử bắt gặp. Nếu như giúp cho Thuý Liễu, thái tử nghĩ nàng chính là người sai khiến Thuý Liễu, còn nếu giúp, Thuý Liễu chắc chắn bị xử phạt rất nặng, thậm chí còn bị bán .

      Đợi lát vẫn có người ứng tiếng lời của mình, Dạ Tĩnh Phong giống như mất kiên nhẫn, giọng cũng trầm xuống, "Hửm?"

      Lúc này Thuý Liễu tâm hoản ý loạn, quỳ xuống dập đầu, "Thái tử khai ân, thái tử khai ân, là nô tỳ lỡ lời, là nô tỳ lỡ lời, thái tử khai ân..."

      Nhan Như Ngọc thấy Thuý Liễu quỳ xuống dập đầu xin tha, dùng lực rất mạnh, trán cũng toát da chảy máu, cầm lòng được nàng cũng quỳ xuống : " Thái tử, Thuý Liễu chỉ là nhất thời nôn nóng, nhìn thấy nô tỳ bị tam muội đả thương cho nên mới lỡ lời với tam muội. Mong thái tử minh xét."

      "Sao? Ngươi Cánh Lạc đả thương ngươi, chỗ nào? Sao ta thấy vết thương?" Dạ Tĩnh Phong ánh mắt liếc qua tia châm chọc, cho thấy tin tưởng lời của Nhan Như Ngọc .

      Nhan Như Ngọc nghe khẩu khí chuyện của thái từ, liền đưa bàn tay nắm chặt ra cho thái tử nhìn. Khi thấy nàng ta buông lỏng, lòng bàn tay mở ra, bên trong vẫn xinh đẹp, trong suốt như lúc ban đầu, hề bị thương chút nào, chỉ là ở giữa lòng bàn tay có vết hơi hồng hồng, ngoài ra còn gì khác. Điều này làm cho Nhan Như Ngọc sửng sốt, sau đó là bất an.

      Tại sao lại có? Lúc đó nàng càm giác được khi Nhan Cánh Lạc rút tay ra khỏi tay nàng, nàng cảm thấy giống như có vật gì đó xé rách tay nàng, cảm giác nóng rát đó, còn có chút ươn ướt như vậy, phải chính là miệng vết thương bị chảy máu sao?

      Nhìn lòng bàn tay hơi hồng hồng của Nhan Như Ngọc, Da Tĩnh Phong khỏi tức giận. "Nhan Như Ngọc, ngươi là trêu đùa bản thái tử sao? vết hồng hồng như vậy, ngươi cho là nó có thể được gọi là vết thương hay sao?"

      Gương mặt của Nhan Như Ngọc hết trắng lại xanh, vội vàng : "Thái tử minh xét, nô tỳ hề có ý lừa gạt người, chỉ là lúc nảy khi bị tam muội quẹt trúng có cảm giác rất đau đớn, theo quáng tính mà đẩy muội ấy ngã xuống, sau đó vì đau mà nô tỳ dám mở tay ra xem xét miệng vết thương, cho nên....cho nên mới...."

      "Đủ rồi! Ngươi cũng đừng có xảo biệng nữa. Những gì ta thấy chính là nhị tiểu thư của tướng phủ sai ngươi hầu ức hiếp tam tiểu thư vừa trở về, còn nàng ta đứng bên xem muội muội mình bị ức hiếp. Nhan Như Ngọc, bản thái tử cho ngươi biết, ta ghét nhất chính là loại người giả tạo như ngươi. Lần này ta tha cho chủ tớ các ngươi, mau cút ra khỏi đây. Lần sau nếu còn tái diễn, ngươi đừng trách bản thái tử ra tay độc ác."

      Nhan Như Ngọc nước mắt đầm đìa, lần đầu tiên trong đời bị người mắng nặng lời, thậm chí là sĩ nhục nàng. Nhưng nàng thể phản khán, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống nổi nhục này, dập đầu : "Tạ ơn thái tử khai ân! "

      "Cút!"

      Nhan Như Ngọc nghe thái tử cút, liền ứng tiếng rồi đứng dậy kéo Thuý Liễu chạy ra khỏi Lạc Ảnh Viện. Khi quay đầu lại nhìn, nàng nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ý cười khinh miệt của Nhan Cánh Lạc.

      Trong lòng Nhan Như Ngọc nàng thề, ngày nàng đứng ở cao, từ từ hành hạ, chèn ép Nhan Cánh Lạc, khiến cho nàng ta nhận nỗi nhục còn lớn hơn nàng hôm nay phải nhận gắp trăm lần.

      Nhìn thân ảnh chạy trối chết của Nhan Như Ngọc, Nhan Cánh Lạc cười lạnh. Hận ý che dấu như vậy là sao còn diễn được vai "tỷ tỷ tốt" của nàng ta đây? Đúng là mới chịu nhục chút nhịn được, người như vậy làm sao có thể làm được việc lớn?

      "Sao? Nàng thấy bản thái tử diễn có hay ?"

      thất thần giọng của Dạ Tĩnh Phong kéo nàng về với thực. Nhan Cánh Lạc nhìn Dạ Tĩnh Phong nhàn nhã ngồi vào chỗ lúc nãy của Nhan Như Ngọc, nhàn nhã nhìn về phía của nàng.

      "Đa tạ thái tử hổ trợ." Nhan Như Ngọc cười , hơi nghiêng mình tỏ vẻ thi lễ cám ơn, sau đó cũng ung dung ngồi xuống đối diện với Dạ Tĩnh Phong.

      "Nàng sợ ta sao?" Dạ Tĩnh Phong cười như cười nhìn tiểu nương ngồi trước mặt . Phong thái ung dung, điềm tĩnh, cử chỉ dịu dàng tao nhã, khí chất cao quý xuất trần như toát ra từ trong xương tuỷ, khiến người khác cũng phải e dè mấy phần.

      Dạ Tĩnh Phong nhướng mày, cảm giác tự nhiên thoải mái như vậy khỏi rất giống Lâm Phong ? Đúng là tri kỷ của người đó có khác.

      Nhan Cánh Lạc thấy dò xét mình, trong mắt là tán tưởng cũng nhướng mày hỏi, "Ngài có làm chuyện gì khiến ta phải khiếp sợ hay sao?"

      Nghe Nhan Cánh Lạc , lại càng vui vẻ, rất thú vị. "Ha ha ha....nàng có biết, bản thân mình rất thú vị?" Dạ Tĩnh Phong cười to hỏi.

      "Thú vị? " người này chắc điên rồi, sao lại nghĩ nàng thú vị? Nhàm chán. Nhan Cánh Lạc khỏi liếc mắt xem thường người trước mặt, cho dù có là thái từ chăng nữa nàng cũng xem thường.

      Nhìn thấy ánh mắt xem thường cùa nàng, Dạ Tĩnh Phong càng cười to. " hổ danh là tri kỷ cùa Phong đệ, người thú vị như vậy sao ta lại quen biết từ sớm cơ chứ? Ha ha ha...."

      Nhan Cánh Lạc cũng biết nên gì, chỉ ngời im lặng bên chờ cho Dạ Tĩnh Phong cười đủ mới mở miệng chuyện. " Lâm Phong nhờ ngài chuyển miếng Ngọc bội này cho ta? cần ta ngài cũng biết ý nghĩa của việc này ?"

      Dạ Tĩnh Phong ngờ Nhan Cánh Lạc vừa mở lời chính là chuyện thẳng thắng như vậy, khỏi tán thưởng nàng rất thông minh. người thông minh như vậy, rất tưởng thức.

      " sai, ý của Lâm Phong ta cũng hiểu, nếu như đệ ấy tin tưởng nàng, giao cho nàng ngọc bội này, chứng tỏ ta cũng có thể tin tưởng nàng. Sau này có việc, cứ đến gặp ta. cần giải thích, cứ để mọi người hiểu lầm mối quan hệ này, dù sao cũng có lợi cho nàng." Dạ Tĩnh Phong chuyện rất hào phóng.

      "Người e ngại ta là xấu nữ sao? Với lại, nếu như có người cố ý ngài vì lấy lòng thừa tướng nên mới tiếp cận ta, ngài nên phản bác như thế nào?" Nhan Cánh Lạc có chút làm khó hỏi.

      " sao cả, thanh giả tự thanh, ta xem nàng là tri kỷ của Phong đệ, vậy nàng cũng coi như nửa huynh đệ với ta, việc bảo vệ muội muội này ta làm cũng rất thoải mái. Còn về việc người khác gì, ta quan tâm!" Dạ Tĩnh Phong rất sảng khoái nhận bà con huynh muội với Nhan Cánh Lạc.

      Nhan Cánh Lạc nhìn thấy ánh mắt tính toán nào trong mắt của Dạ Tĩnh Phong, cũng cười nhõm. Được rồi, coi nàng như huynh đệ, vậy người làm đệ đệ kiêm muội muội này giúp làm chút chuyện vậy.

      "Đa tạ Phong ca ca chiếu cố!" Nhan Cánh Lạc đung giọng rất , ngọt ngào êm ái lời cám ơn chân thành đến Dạ Tĩnh Phong.

      Dạ Tĩnh Phong nghe nàng cám ơn, giọng ngọt ngào trong trẻo lọt vào tai, thấm vào tim, làm cho tim loạn đập nhịp, ,

      "Tiểu muội ngoan."

      tú cầu, Chris, PhongVy9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :