Chương 51: Lớn đều đáng đánh (1)
‘Ầm! ’
gậy đập xuống, cả cửa trước, cửa kiếng bị chấn động, tiếng động lớn như vậy, làm cho hơn mười người đàn ông trong phòng thể móc súng đối nghịch.
Trình Thất chút nào úy kỵ, có lẽ người tới cực độ tức giận, sớm để ý sống chết, quần đen màu đen vì nước mưa thấm ướt, dính sát da thịt, ôm vòng quanh đường cong lồi lõm gầy gò, nước mưa trong suốt theo sợi tóc xẹt qua cổ, con ngươi đỏ ngầu nhưng trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía tên súc sinh vô cùng chán ghét trong cuộc đời này.
Khâu Hạo Vũ thấy nét mặt hận được giết cho sảng khoái, lần này chẳng thèm ngó tới, thậm chí khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa.
Lần này chọc giận đám người Lộ Băng, Ma Tử giơ lên cây gậy chỉ vào Khâu Hạo Vũ gầm thét: "Khâu Hạo Vũ, con mẹ nó, . . . . . ."
"Im miệng!" Trình Thất nghiêng đầu gầm .
Đầu óc mọi người còn mơ hồ trong thoáng chốc xác định, Hàn Dục hiểu nhìn về phía người em, làm sao chọc tới bọn họ?
Lạc Viêm Hành nhíu mày, Hạo Vũ? Nghe thanh, có thể thấy được đúng là thủ hạ làm sai, lại càng phải hiểu lầm gì đó, Trình Thất, hiểu khá , phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối tùy tiện tới cửa gây chuyện, bất đắc dĩ lấy ra mắt kính đeo lên, lúc này ngửa đầu nhìn về phía vị trí : "Trình bang chủ, có chuyện ngồi xuống !" Chỉ chỉ ghế sa lon đối diện.
Ngồi? Bây giờ còn có tâm trạng ngồi sao? Nếu Salsa là người bình thường, có lẽ tốt hơn chút, đây chính là người tàn tật, có thể đến tim giống như bị dao cắt, cắn răng nghiến lợi trừng mắt về phía Khâu Hạo Vũ: " có biết ấy. . . . . ."
"Chị Thất!" Đông Phương Minh nhanh chóng kéo đại tỷ của mình, vừa nhìn Khâu Hạo Vũ vừa giọng : "Chị có thể nghĩ lại, nếu như cho ta, chị hi vọng ta làm thế nào?"
Trình Thất sửng sốt, đúng vậy a, đến tột cùng hi vọng Khâu Hạo Vũ làm thế nào? Sau khi biết Salsa là người tàn tật đau lòng sao? , cần ta đau lòng, cần ta xin lỗi với Salsa, sau đó con nhóc Salsa ngốc dễ dàng tha thứ cho ta, tiếp theo sau đó dùng ánh mắt vui mừng vây quanh ta, loại người đàn ông này, vĩnh viễn cũng xứng đáng.
Đè nén
cơn tức giận, trực tiếp qua, giơ chân lên ‘rầm’ tiếng, dậm ở bàn thủy tinh, lạnh lùng : “Lạc Viêm Hành, Phi Vân Bang tôi đúng là bang hội đáng , nhưng tôi muốn cho biết, chỉ cần có Trình Thất tôi ngày, cho dù kẻ nào cũng đừng mơ tưởng khi dễ, hôm nay, KhâuHạo Vũ tôi phải mang !”
có thương lượng, đem cây gậy chống mặt bàn.
“Các người đừng quá mức, nơi này cũng phải là Phi Vân Bang !” Bạch Diệp Thành cười lạnh, cho rằng là ai? lại cho rằng muốn giết người nào? Đừng đại ca, ngay cả ta cũng thể đồng ý.
Khâu Hạo Vũ chưa từng lên tiếng, vẫn xem cuộc vui.
Lạc Viêm Hành đốt điếu thuốc, nhíu mày : “Mang có thể, phải có cho tôi biết nguyên nhân chứ?”
muốn giải thích chút nào, Trình Thất nhìn những người xung quanh súng trong tay, lý trí còn sót lại cho biết, có số việc, phải muốn là được, biết Lạc Viêm Hành có thể giết , dù sao từng cứu , nhưng chỉ là có thể, cảm thấy ở trong lòng , mình vượt qua Khâu Hạo Vũ, chỉ sợ ngay cả ngón chân của Khâu Hạo Vũ cũng bằng.
“Hơn tháng trước, tôi có thủ hạ, cũng chính là Em nuôi của tôi, vì muốn xem mắt, ấy đến CâuLạc Bộ....' đến bé kia, vẫn nhịn được nghẹnngào.
Năm phút sau, tất cả mọi người hiểu , trừ người của Phi Vân Bang đau triệt trong lòng, những người khác cũng có ý kiến gì, quả nhiên, Hàn Dục hòa giải: “Tôi nghĩ rằng chuyện này cũng trách được Hạo Vũ chứ? ấy làm như vậy có lỗi sao? Đầu tiên là chính ấy hành động phóng túng, lại có thể chạy tìm trai bao, may mắn là Hạo Vũ, nếu là người khác, chừng còn mang theo chút bệnh khuẩn,xem như làm cho ấy thương tích khắp người, ấy cũng có thể thỏa mãn, Hạo Vũ chúng tôi vẫn có rất nhiều thèmthuồng!”
“Đúng vậy, đừng là Hạo Vũ, nếu là tôi biết được loại phụ nữnày có thể có đứa bé của tôi, cũng để cho ấy phá bỏ, hơn nữa người tìm trai bao, ai biết đứa bé kia có phải là của Hạo Vũ hay ?” Bạch Diệp Thành trợn mắt nhìn Khâu Hạo Vũ cái sau bắt đầu cười giải thích cho em.
Nhận xét như thế, đám người Trình Thất nghe được có thể đáy lòng lạnh lẽo, mặc dù Salsa phải người tàn tật,cũng thể bị như vậy... Trình Thất nhìn thấythái độ Lạc Viêm Hành cũng muốn trừng phạt Khâu Hạo Vũ, càng thêm thất vọng, nếu như thủ hạ của dám làm chongười ta lớn bụng như vậy, sau đó lừa gạt người ta phá thai, nhất định giết ta.
Mặc kệ là ai, dĩ nhiên, tin tưởng người xem trọng tuyệt đối có trách nhiệm như vậy.
Hơi thở càng ngày càng gấp rút, con bà nó, đám lịch xấu xa: “ như vậy, hôm nay tôi nhất định phải dẫn người ! Dĩ nhiên, ở chỗ này tìmcho tôi mộtgian phòng cũng được, yên tâm, đánh chết đánh cho tàn phế, tôi bồi thường mạng.” Giết là thể nào, giết cũng phải có biện pháp xử lý.
“ là cái thứ gì? mang liền....”
đợi Bạch Diệp Thành mắng xong, Lạc Viêm Hành nâng tay phải lên, cười như cười : “Chuyện này đúng là người của tôi làm đúng, Trình bang chủ, như vậy , con số !”
Ha ha! cho rằng tới muốn tiền? cho rằng tiền là vạn năng sao? Nhớ tới từng nhìn lên, nhìn lại người trước mắt chút, trách được mọi người đều thần tượng chỉ là thần tượng, thể làm đối tượng, gặp quỷ mới có thể lấy làm thần tượng, đây chính là nghiêm, dưới loạn sao? Buồn cười, quét vòng người tất cả mọi người.
Ok, để cho mang đúng ? Nhíu mày quay lại nhìn Lạc Viêm Hành vẫn bình tĩnh, gập đầu : “Xem ra Lạc Nhị gia chắc là đồng ý, cũng phải là có cách khác giải quyết, chúng tôi cần tiền, như vậy , nếu lòng muốn bảo vệ tôi cũng khôngcó ý kiến, dù sao người là người của !“ Vứt bỏ cây gậy, đứng dậy vừa xắn tay áo, vừa : “ muốn bảo vệ ta, tôi cũng từ bỏ ý định, chúng ta chịu đựng đối phương ba cước, nếu tôi chịu nổi đánh, nhận thua, hôm nay lập tức biến mất, nếu chịu nổi tôi đánh, như vậy xin lỗi, hôm nay chính là ngày chết của !”
“Chị Thất, chị...”
“Chị Thất, chị điên sao....”
“Đúng vậy, mẹ nó câm miệng cho tôi!” nào đó dùng khí thế đè ép, khiển trách.
Last edited by a moderator: 16/12/14