1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Chồng yêu của đại tiểu thư – Vân Nhất Nhất (update c16) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. monnie

      monnie Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      687
      [​IMG]

      Tên gốc: Đại tiểu thư manh vật lão công

      Nguồn convert: tangthuvien

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, ngọt văn, sủng văn, quân lữ

      Số chương: 106 chương + Phiên ngoại

      Edit: Monnie + thỏ con tinh nghịch

      Văn án:

      Diệp Nhứ Nhiễm, đại tiểu thư duy nhất của Diệp gia, vốn nên là đại tiểu thư kiêu ngạo được sủng ái nhưng bị đứa con hạ nhân đoạt tất cả.

      cam lòng chết lại may mắn được trọng sinh, Diệp Nhứ Nhiễm thề với trời:

      “Kiếp này, nhất định phải rời xa tên khốn khiếp kia, phải quý trọng mạng sống!”

      :th_61::th_61::th_61::th_61:
      Đây là lần đầu mình edit truyện nên có nhiều sai sót nên mong các bạn góp ý :060:
      Truyện này có nhà edit rồi,nhưng chỉ mới chương 4 là ngừng, mà mình rất thích chuyện này nên edit tiếp :063:Mong các bạn ủng hộ :tungtung::tungtung::tungtung:

      Last edited by a moderator: 12/6/15
      Phạm Jenny, minmapmap2505, ly sắc33 others thích bài này.

    2. monnie

      monnie Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      687
      Chương 1: Tử vong
      edit : Monnie

      Mùa hè nắng chói chang, mặt trời dường như thiêu đốt cả mặt đất, trời tại thành phố A còn nóng hơn nữa. Mặc dù đến buổi tối, vẫn có chút gió lạnh phảng phất nhưng hơi nóng còn sót lại mặt đất vẫn bốc lên khó chịu.

      Trong thời tiết nóng nực như vậy, tại Quân Duyệt – khách sạn hàng đầu của thành phố A – vẫn tập trung rất nhiều người, khách khứa lui tới dứt. Kiến trúc bên trong vô cùng tráng lệ, tràn đầy vẻ sang trọng cực kì xa hoa. Quân Duyệt khách sạn luôn là nơi thích của những kẻ có tiền. Chính như trong giờ này, khắc này, hội trường tổ chức hôn lễ long trọng được Lê gia dùng số tiền lớn bao toàn bộ tràn ngập tiếng cười ồn ã.

      Lê gia công tử và Diệp tiểu thư kết lương duyên là kiện to lớn, các nhân vật nổi tiếng tất nhiên là đều tiến đến chúc mừng. kể đến bên ngoài khách sạn Quân Duyệt đỗ các loại xe đắt tiền, hàng dài các xe quân màu xanh cũng khiến người ta phải trầm trồ thán phục. Quả nhiên, cùng với Lê gia, dòng họ chức cao vọng trọng trong quân đội như Diệp gia đối với vị tiểu thư này cũng là cực kì coi trọng.

      Đến khi Diệp Nhứ Nhiễm tìm được đến Quân Duyệt khách sạn, lễ cưới của Lê Chích Hạo và Diệp Tiểu Mạn bắt đầu. Cửa tiếp khách viết ràng tên hai người “Lê Chích Hạo” và “Diệp Tiểu Mạn”, bức ảnh cưới chụp khuôn mặt tuấn quen thuộc cùng mỹ nữ ngọt ngào gắn bó, tất cả làm Diệp Nhứ Nhiễm đau mắt.

      Đám cưới hoa lệ xuất người ăn mặc bình thường xông vào, đó là tóc dài, đầu đội mũ lưỡi trai, chân giày du lịch, vẻ ngoài hợp với khí tại càng khiến cho xuất mang điềm tốt. Hội trường náo nhiệt bỗng chốc trở nên lặng như tờ, những vị khách ăn mặc sang trọng dùng ánh mắt quái dị nhìn vị khách mời mà đến đột nhiên xuất kia.

      “Nhứ Nhiễm? Em thế nào về rồi? , về nhà trước !” Diệp Nhứ Nhiễm đột nhiên xuất làm mọi người trở tay kịp, Diệp Tường Trần người mặc chiếc áo bành tô đầy ưu nhã vội đến bên cạnh Diệp Nhứ Nhiễm, kéo tay ra ngoài.

      “Buông ra!” Dùng giọng điệu lạnh lùng đầy cao ngạo, Diệp Nhứ Nhiễm nhìn thẳng vào Lê Chích Hạo đứng ở bục cao, “Vì sao?”

      “Nhứ Nhiễm, được làm loạn! Có chuyện gì về nhà sau!” Nghe giọng điệu của Diệp Nhứ Nhiễm, sắc mặt Diệp Tường Trần trầm xuống.

      “Cho tôi lí do” Gạt tay Diệp Tường Trần, Diệp Nhứ Nhiễm từng bước đến trước mặt Lê Chích Hạo.

      “Nhứ Nhiễm, đủ rồi! Lập tức về nhà! được làm mất mặt thêm nữa!” Ai cũng ngờ, Diệp Nhứ Nhiễm ở nước Mĩ xa xôi đột nhiên trở về, người đàn ông mặc bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, đó là Diệp Hồng Bác, nghiêm khắc quát lớn.

      “Mất mặt? Xấu hổ? Ông nội quý, nếu như ta, cháu duy nhất của Diệp gia xuất trong này là xấu hổ, vậy ta là cái gì? Con báo đổi công chúa? Hay vẫn là chim sẻ biến phượng hoàng?” Theo hướng ngón tay chỉ, sắc mặt dâu lập tức biến đổi, Diệp Nhứ Nhiễm khó khăn bật cười: “Như thế nào? Các ngươi nghĩ hợp sức giấu giếm ta chuyện này có bao nhiêu kín đáo? Lê Chích Hạo, phải trả lại công bằng cho tôi!”

      “Nhứ Nhiễm, đừng làm hơn nữa. Lập tức theo rời !” Diệp Tường Trần nhanh chóng bắt lấy cánh tay Diệp Nhứ Nhiễm, thấp giọng quát.

      ? tưởng là trai tôi sao? Diệp Tường Trần, tôi mới là em cùng cha cùng mẹ của ! đời này, tôi cũng chỉ có duy nhất trai. Tôi coi trọng nhiều như vậy, có biết ? Nhưng còn sao? Tại sao lại đối với tôi như vậy? Đến tột cùng là tại sao?” Cánh tay đau đớn đáng cái gì? Ở trong hoang đường lễ cưới này, lòng Diệp Nhứ Nhiễm vỡ nát rồi. Bị những người thân nhất, nhất liên hợp lại, đâm cho nhát dao. Từng nhát lại từng nhát, mặc dù rất nhưng đều là vết đâm trí mạng, giữa trái tim của . Cả người run rẩy, mặt Diệp Nhứ Nhiễm ngập tràn phẫn nộ, , phải là khắc cốt tuyệt vọng.

      Bị Diệp Nhứ Nhiễm chất vấn đến á khẩu trả lời được, gương mặt tuấn của Diệp Tường Trần lên vẻ xấu hổ nhưng trong mắt vẫn có lấy tia hối hận. Mặc dù khó khăn nhưng tay vẫn chưa khắc buông Diệp Nhứ Nhiễm ra.

      “Nhứ Nhiễm, đừng Trần ca như vậy. Trần ca phải là cố ý, ấy đều là vì chị, vì chị…” hiểu vì sao, Diệp Tiểu Mạn mặc áo cưới cứ như vậy đến trước mặt Diệp Nhứ Nhiễm, khóc đến đáng thương, thấy thế nào cũng là ta mới là người bị bắt nạt, bị ủy khuất.

      “Bốp!” cái tát vang dội dừng ở mặt Diệp Tiểu Mạn, hận ý ở trong lòng Diệp Nhứ Nhiễm rốt cuộc thể nào kiềm chế được: “Diệp Tiểu Mạn, làm cái gì vậy? Dựa vào cái gì, dám diễu võ giương oai trước mặt tôi? À, hẳn là lấy lòng ông nội tôi, được cái danh “cháu ” đặt đầu thế là thành người của Diệp gia? Cho dù ngươi cướp vị hôn phu của tôi sao? vĩnh viễn cũng hơn đứa con của hạ nhân. Dù trời có sập xuống cũng đường hi vọng được biến thành phượng…”

      Diệp Nhứ Nhiễm cuối cùng bị Lê Chích Hạo tát cái. dám tin nhìn người con trai đứng trước mặt mình, Diệp Nhứ Nhiễm trừng lớn mắt: “Lê Chích Hạo, đánh tôi? Vì đứa tiện nhân này mà đánh tôi?”

      Đáp lại Diệp Nhứ Nhiễm lại là cái tát lưu tình. Từ đầu đến cuối, Lê Chích Hạo lấy câu.

      Cơn đau nóng từ mặt truyền đến, Diệp Nhứ Nhiễm bỗng nhiên cười điên cuồng. Cười đến khàn giọng, phát ra cánh tay giữ lấy mình buông xuống. Ưỡn ngực đứng thẳng, Diệp Nhứ Nhiễm sắc mặt trào phúng nhìn Diệp Tường Trần cứng ngắc đứng đó: “Diệp Tường Trần, giúp đỡ người ngoài đánh em cảm giác như thế nào?”

      “Diệp Nhứ Nhiễm, mày còn dám đứng đâu khóc lóc om sòm, tao đuổi mày ra khỏi Diệp gia! Tường Trần, lập tức đem nó !” thể nào đứng nhìn nữa, Diệp Hồng Bác lớn tiếng nổi giận . Bị Diệp Nhứ Nhiễm náo loạn, toàn bộ Diệp gia đều mất sạch mặt mũi.

      “Đuổi khỏi Diệp gia? Vậy đuổi !” thèm liếc mắt nhìn Diệp Hồng Bác, Diệp Nhứ Nhiễm thanh nhàng, cúi đầu: “Ở Diệp gia, tôi còn chỗ để yên ổn sống sao?”

      , …Diệp Nhứ Nhiễm, được như vậy. Em mới là Diệp gia thiên kim đại tiểu thư, chị căn bản là cái gì. Em cần tức giận, chị muốn cùng em tranh, càng nghĩ cướp của em cái gì cả…Nhứ Nhiễm, tin chị, chị có…ô…Hạo, làm sao bây giờ? Nhứ Nhiễm chịu tha thứ cho em, em rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?” Diệp Tiểu Mạn bất lực dựa vào lòng Lê Chích Hạo, khóc đến thương tâm.

      cần để ý ta!” Chán ghét nhìn Diệp Nhứ Nhiễm kiêu ngạo, Lê Chích Hạo lên tiếng lãnh khốc mà tuyệt tình.

      “Nhưng là…em lòng muốn Nhứ Nhiễm làm em ” Diệp Tiểu Mạn nức nở nhìn Diệp Nhứ Nhiễm, “Nhứ Nhiễm, chúng ta là chị em tốt được ?”

      “Chị em tốt? Được, đem toàn bộ trả lại cho tôi, tôi liền làm chị em tốt của . Cho nên, tại mang cởi bộ áo cưới người xuống!” Đột nhiên xông về phía Diệp Tiểu Mạn, Diệp Nhứ Nhiễm đem cái áo cưới chướng mắt kia ra sức mà xé. Vì sao tất cả những gì thuộc về đều bị Diệp Tiểu Mạn cướp ? mới là đại tiểu thư của Diệp gia, phải sao?

      “Diệp Nhứ Nhiễm, muốn chết sao?” Cùng với tiếng Lê Chích Hạo quát lên, Diệp Nhứ Nhiễm bị đẩy ngã, té mặt đất.

      “Tôi muốn chết? Lê Chích Hạo, là , chỉ cần tôi chăm chỉ học hành cưới tôi! gạt tôi!” Năm năm trước, chỉ vì câu của Lê Chích Hạo mà , lúc đó mười sáu tuổi, nước Mĩ xa xôi. Năm năm này liều mạng học tập, vì mau muốn đường đường chính chính gả cho Lê Chích Hạo. Nhưng tại, trước mắt sắp sửa hoàn thành việc học tập mà Lê Chích Hạo lại lừa nàng, cưới Diệp Tiểu Mạn?

      “Diệp Nhứ Nhiễm, tôi nguyên văn là: thứ ngu xuẩn như , xứng với tôi” thèm nhìn mặt Diệp Nhứ Nhiễm, Lê Chích Hạo sắc mặt đổi, vươn tay ôm Diệp Tiểu Mạn với chiếc váy cưới bị rách.

      “Ha… ra là muốn chơi chữ với tôi. sở dĩ như vậy là muốn đuổi tôi ra khỏi Diệp gia để Diệp Tiểu Mạn độc chiếm tất cả” Cùng câu nhưng bất đồng về ngữ điệu, bất đồng biểu tình, bất đồng hoàn cảnh nên sinh ra trời hiểu lầm. muộn năm năm mới hiểu ra, Diệp Nhứ Nhiễm nắm chặt tay, móng tay đâm sâu đến chảy máu.

      “Nhứ Nhiễm, phải như thế, em nghe chị giải thích. Em nghe chị giải thích, phải như thế…” Cực kì tinh vi che giấu đắc ý trong ánh mắt, Diệp Tiểu Mạn vội vàng tiến đến muốn nâng Diệp Nhứ Nhiễm dậy.

      Mắt đối mắt, mặt đối mặt, Diệp Tiểu Mạn cố ý lộ ra cười nhạo và đắc ý, nó giống như mũi dao nhọn đâm vào tâm của Diệp Nhứ Nhiễm. Cười lãnh, Diệp Nhứ Nhiễm hai tay túm lấy cổ Diệp Tiểu Mạn. tuyệt đối để gian kế của Diệp Tiểu Mạn thực được, tuyệt đối ! Cho dù chết, cũng phải kéo Diệp Tiểu Mạn chết chung.

      “Diệp Nhứ Nhiễm, buông tay cho tôi, buông tay ra!” Thấy tình thế ổn, Lê Chích Hạo và Diệp Tường Trần hoảng loạn lao đến kéo tay Diệp Nhứ Nhiễm ra. Trong lúc hỗn loạn, ánh mắt Lê Chích Hạo ánh lên lãng ý, cước đá văng Diệp Nhứ Nhiễm ra.

      Vô lực nhìn Lê Chích Hạo, đầu Diệp Nhứ Nhiễm đụng vào cạnh bàn ăn. Cảm giác muốn ngất đánh úp , đồng thời cảm giác gáy ẩm ướt.

      có tư cách gì ở đây khởi binh vấn tội? cho rằng chỉ bằng tâm địa độc ác này của có thể tiến vào Lê gia? dung mạo ưa nhìn, gia thế hiển hách có cái gì? Năm đó, đem Tiểu Mạn đẩy xuống tầng, ngã gãy chân, ấy có oán hận ? Ngươi hạ độc vào cốc trà của Tiểu Mạn làm ấy phải cấp cứu, ấy có trách ? thậm chí còn lấy dao chém ấy, nếu tôi xuất kịp, giết chết ấy…Từng việc, từng việc như thế, còn muốn tính ràng với tôi? Nếu Tiểu Mạn nhớ đến tình chị em, nghĩ rằng tôi có thể dung túng đến bây giờ? Nếu thực thức thời, lập tức biến ! Nếu , đừng trách tôi hạ thủ lưu tình!” Bị người ta chế nhạo, rốt cuộc Lê Chích Hạo cũng đưa ra lí lẽ của . Nếu sợ làm mất mặt Diệp gia, cho người ném ra ngoài, thế nào còn có thể để náo loạn đến tận lúc này?

      Hỗn loạn nghe Lê Chích Hạo từng chút từng chút chất vấn , Diệp Nhứ Nhiễm khóe miệng giương càng cao, lo lắng trong đáy mắt ngày càng thâm trầm: “ hình như còn thiếu mất việc quan trọng, tôi còn vừa suýt bóp chết Diệp Tiểu Mạn!”

      “Người đâu! Mau mang ta ném ra ngoài!” Bị Diệp Nhứ Nhiễm chết cũng hối cải chọc giận, Lê Chích Hạo ánh mắt đỏ ngầu, chút lưu tình vẫy tay sai người đem ra ngoài.

      Diệp Hồng Bác có mở miệng, Diệp Tường Trần chần chờ chút cũng có lên tiếng. Đầu choáng váng ngày càng mạnh liệt, Diệp Nhứ Nhiễm khinh thường hừ tiếng, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên. Chẳng sợ mất hết mặt mũi, Diệp Nhứ Nhiễm quanh năm kiêu ngạo như thế khiến bảo vệ ai dám tiến lên. Cứ như vậy, Diệp Nhứ Nhiễm mang vẻ mặt châm chọc từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt của mọi người.

      Sau lưng là ánh mắt hay tiếng khe khẽ của mọi người, Diệp Nhứ Nhiễm để ý tới. Lúc ra khỏi khách sạn Quân Duyệt, thể xác và tinh thần Diệp Nhứ Nhiễm lao đảo rồi ngã xuống. Lẳng lặng cúi đầu hồi, Diệp Nhứ Nhiễm lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía trước vô định nhưng vẫn đầy cường thế và cao ngạo.

      Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầu sương mù, biểu tình yếu ớt…Diệp Nhứ Nhiễm đứng dậy, tiếp tục về phía trước, mãi cho đến khi…Mãi cho đến khi bị chiếc xe chạy như bay đâm vào…Trong khoảnh khắc thân mình bay lên trung, trong đầu Diệp Nhứ Nhiễm trống rỗng, chẳng nuối tiếc cái gì cả.

      Từ đến lớn, Diệp Nhứ Nhiễm vẫn nghĩ rằng nàng công chúa kiêu ngạo. nghĩ tới… nghĩ tới… thực ra chẳng phải là cái gì cả.
      Tuyết Nhu, tart_trung, Phạm Jenny31 others thích bài này.

    3. monnie

      monnie Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      687
      Chương 1: Tử vong
      edit : Monnie

      Mùa hè nắng chói chang, mặt trời dường như thiêu đốt cả mặt đất, trời tại thành phố A còn nóng hơn nữa. Mặc dù đến buổi tối, vẫn có chút gió lạnh phảng phất nhưng hơi nóng còn sót lại mặt đất vẫn bốc lên khó chịu.

      Trong thời tiết nóng nực như vậy, tại Quân Duyệt – khách sạn hàng đầu của thành phố A – vẫn tập trung rất nhiều người, khách khứa lui tới dứt. Kiến trúc bên trong vô cùng tráng lệ, tràn đầy vẻ sang trọng cực kì xa hoa. Quân Duyệt khách sạn luôn là nơi thích của những kẻ có tiền. Chính như trong giờ này, khắc này, hội trường tổ chức hôn lễ long trọng được Lê gia dùng số tiền lớn bao toàn bộ tràn ngập tiếng cười ồn ã.

      Lê gia công tử và Diệp tiểu thư kết lương duyên là kiện to lớn, các nhân vật nổi tiếng tất nhiên là đều tiến đến chúc mừng. kể đến bên ngoài khách sạn Quân Duyệt đỗ các loại xe đắt tiền, hàng dài các xe quân màu xanh cũng khiến người ta phải trầm trồ thán phục. Quả nhiên, cùng với Lê gia, dòng họ chức cao vọng trọng trong quân đội như Diệp gia đối với vị tiểu thư này cũng là cực kì coi trọng.

      Đến khi Diệp Nhứ Nhiễm tìm được đến Quân Duyệt khách sạn, lễ cưới của Lê Chích Hạo và Diệp Tiểu Mạn bắt đầu. Cửa tiếp khách viết ràng tên hai người “Lê Chích Hạo” và “Diệp Tiểu Mạn”, bức ảnh cưới chụp khuôn mặt tuấn quen thuộc cùng mỹ nữ ngọt ngào gắn bó, tất cả làm Diệp Nhứ Nhiễm đau mắt.

      Đám cưới hoa lệ xuất người ăn mặc bình thường xông vào, đó là tóc dài, đầu đội mũ lưỡi trai, chân giày du lịch, vẻ ngoài hợp với khí tại càng khiến cho xuất mang điềm tốt. Hội trường náo nhiệt bỗng chốc trở nên lặng như tờ, những vị khách ăn mặc sang trọng dùng ánh mắt quái dị nhìn vị khách mời mà đến đột nhiên xuất kia.

      “Nhứ Nhiễm? Em thế nào về rồi? , về nhà trước !” Diệp Nhứ Nhiễm đột nhiên xuất làm mọi người trở tay kịp, Diệp Tường Trần người mặc chiếc áo bành tô đầy ưu nhã vội đến bên cạnh Diệp Nhứ Nhiễm, kéo tay ra ngoài.

      “Buông ra!” Dùng giọng điệu lạnh lùng đầy cao ngạo, Diệp Nhứ Nhiễm nhìn thẳng vào Lê Chích Hạo đứng ở bục cao, “Vì sao?”

      “Nhứ Nhiễm, được làm loạn! Có chuyện gì về nhà sau!” Nghe giọng điệu của Diệp Nhứ Nhiễm, sắc mặt Diệp Tường Trần trầm xuống.

      “Cho tôi lí do” Gạt tay Diệp Tường Trần, Diệp Nhứ Nhiễm từng bước đến trước mặt Lê Chích Hạo.

      “Nhứ Nhiễm, đủ rồi! Lập tức về nhà! được làm mất mặt thêm nữa!” Ai cũng ngờ, Diệp Nhứ Nhiễm ở nước Mĩ xa xôi đột nhiên trở về, người đàn ông mặc bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, đó là Diệp Hồng Bác, nghiêm khắc quát lớn.

      “Mất mặt? Xấu hổ? Ông nội quý, nếu như ta, cháu duy nhất của Diệp gia xuất trong này là xấu hổ, vậy ta là cái gì? Con báo đổi công chúa? Hay vẫn là chim sẻ biến phượng hoàng?” Theo hướng ngón tay chỉ, sắc mặt dâu lập tức biến đổi, Diệp Nhứ Nhiễm khó khăn bật cười: “Như thế nào? Các ngươi nghĩ hợp sức giấu giếm ta chuyện này có bao nhiêu kín đáo? Lê Chích Hạo, phải trả lại công bằng cho tôi!”

      “Nhứ Nhiễm, đừng làm hơn nữa. Lập tức theo rời !” Diệp Tường Trần nhanh chóng bắt lấy cánh tay Diệp Nhứ Nhiễm, thấp giọng quát.

      ? tưởng là trai tôi sao? Diệp Tường Trần, tôi mới là em cùng cha cùng mẹ của ! đời này, tôi cũng chỉ có duy nhất trai. Tôi coi trọng nhiều như vậy, có biết ? Nhưng còn sao? Tại sao lại đối với tôi như vậy? Đến tột cùng là tại sao?” Cánh tay đau đớn đáng cái gì? Ở trong hoang đường lễ cưới này, lòng Diệp Nhứ Nhiễm vỡ nát rồi. Bị những người thân nhất, nhất liên hợp lại, đâm cho nhát dao. Từng nhát lại từng nhát, mặc dù rất nhưng đều là vết đâm trí mạng, giữa trái tim của . Cả người run rẩy, mặt Diệp Nhứ Nhiễm ngập tràn phẫn nộ, , phải là khắc cốt tuyệt vọng.

      Bị Diệp Nhứ Nhiễm chất vấn đến á khẩu trả lời được, gương mặt tuấn của Diệp Tường Trần lên vẻ xấu hổ nhưng trong mắt vẫn có lấy tia hối hận. Mặc dù khó khăn nhưng tay vẫn chưa khắc buông Diệp Nhứ Nhiễm ra.

      “Nhứ Nhiễm, đừng Trần ca như vậy. Trần ca phải là cố ý, ấy đều là vì chị, vì chị…” hiểu vì sao, Diệp Tiểu Mạn mặc áo cưới cứ như vậy đến trước mặt Diệp Nhứ Nhiễm, khóc đến đáng thương, thấy thế nào cũng là ta mới là người bị bắt nạt, bị ủy khuất.

      “Bốp!” cái tát vang dội dừng ở mặt Diệp Tiểu Mạn, hận ý ở trong lòng Diệp Nhứ Nhiễm rốt cuộc thể nào kiềm chế được: “Diệp Tiểu Mạn, làm cái gì vậy? Dựa vào cái gì, dám diễu võ giương oai trước mặt tôi? À, hẳn là lấy lòng ông nội tôi, được cái danh “cháu ” đặt đầu thế là thành người của Diệp gia? Cho dù ngươi cướp vị hôn phu của tôi sao? vĩnh viễn cũng hơn đứa con của hạ nhân. Dù trời có sập xuống cũng đường hi vọng được biến thành phượng…”

      Diệp Nhứ Nhiễm cuối cùng bị Lê Chích Hạo tát cái. dám tin nhìn người con trai đứng trước mặt mình, Diệp Nhứ Nhiễm trừng lớn mắt: “Lê Chích Hạo, đánh tôi? Vì đứa tiện nhân này mà đánh tôi?”

      Đáp lại Diệp Nhứ Nhiễm lại là cái tát lưu tình. Từ đầu đến cuối, Lê Chích Hạo lấy câu.

      Cơn đau nóng từ mặt truyền đến, Diệp Nhứ Nhiễm bỗng nhiên cười điên cuồng. Cười đến khàn giọng, phát ra cánh tay giữ lấy mình buông xuống. Ưỡn ngực đứng thẳng, Diệp Nhứ Nhiễm sắc mặt trào phúng nhìn Diệp Tường Trần cứng ngắc đứng đó: “Diệp Tường Trần, giúp đỡ người ngoài đánh em cảm giác như thế nào?”

      “Diệp Nhứ Nhiễm, mày còn dám đứng đâu khóc lóc om sòm, tao đuổi mày ra khỏi Diệp gia! Tường Trần, lập tức đem nó !” thể nào đứng nhìn nữa, Diệp Hồng Bác lớn tiếng nổi giận . Bị Diệp Nhứ Nhiễm náo loạn, toàn bộ Diệp gia đều mất sạch mặt mũi.

      “Đuổi khỏi Diệp gia? Vậy đuổi !” thèm liếc mắt nhìn Diệp Hồng Bác, Diệp Nhứ Nhiễm thanh nhàng, cúi đầu: “Ở Diệp gia, tôi còn chỗ để yên ổn sống sao?”

      , …Diệp Nhứ Nhiễm, được như vậy. Em mới là Diệp gia thiên kim đại tiểu thư, chị căn bản là cái gì. Em cần tức giận, chị muốn cùng em tranh, càng nghĩ cướp của em cái gì cả…Nhứ Nhiễm, tin chị, chị có…ô…Hạo, làm sao bây giờ? Nhứ Nhiễm chịu tha thứ cho em, em rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?” Diệp Tiểu Mạn bất lực dựa vào lòng Lê Chích Hạo, khóc đến thương tâm.

      cần để ý ta!” Chán ghét nhìn Diệp Nhứ Nhiễm kiêu ngạo, Lê Chích Hạo lên tiếng lãnh khốc mà tuyệt tình.

      “Nhưng là…em lòng muốn Nhứ Nhiễm làm em ” Diệp Tiểu Mạn nức nở nhìn Diệp Nhứ Nhiễm, “Nhứ Nhiễm, chúng ta là chị em tốt được ?”

      “Chị em tốt? Được, đem toàn bộ trả lại cho tôi, tôi liền làm chị em tốt của . Cho nên, tại mang cởi bộ áo cưới người xuống!” Đột nhiên xông về phía Diệp Tiểu Mạn, Diệp Nhứ Nhiễm đem cái áo cưới chướng mắt kia ra sức mà xé. Vì sao tất cả những gì thuộc về đều bị Diệp Tiểu Mạn cướp ? mới là đại tiểu thư của Diệp gia, phải sao?

      “Diệp Nhứ Nhiễm, muốn chết sao?” Cùng với tiếng Lê Chích Hạo quát lên, Diệp Nhứ Nhiễm bị đẩy ngã, té mặt đất.

      “Tôi muốn chết? Lê Chích Hạo, là , chỉ cần tôi chăm chỉ học hành cưới tôi! gạt tôi!” Năm năm trước, chỉ vì câu của Lê Chích Hạo mà , lúc đó mười sáu tuổi, nước Mĩ xa xôi. Năm năm này liều mạng học tập, vì mau muốn đường đường chính chính gả cho Lê Chích Hạo. Nhưng tại, trước mắt sắp sửa hoàn thành việc học tập mà Lê Chích Hạo lại lừa nàng, cưới Diệp Tiểu Mạn?

      “Diệp Nhứ Nhiễm, tôi nguyên văn là: thứ ngu xuẩn như , xứng với tôi” thèm nhìn mặt Diệp Nhứ Nhiễm, Lê Chích Hạo sắc mặt đổi, vươn tay ôm Diệp Tiểu Mạn với chiếc váy cưới bị rách.

      “Ha… ra là muốn chơi chữ với tôi. sở dĩ như vậy là muốn đuổi tôi ra khỏi Diệp gia để Diệp Tiểu Mạn độc chiếm tất cả” Cùng câu nhưng bất đồng về ngữ điệu, bất đồng biểu tình, bất đồng hoàn cảnh nên sinh ra trời hiểu lầm. muộn năm năm mới hiểu ra, Diệp Nhứ Nhiễm nắm chặt tay, móng tay đâm sâu đến chảy máu.

      “Nhứ Nhiễm, phải như thế, em nghe chị giải thích. Em nghe chị giải thích, phải như thế…” Cực kì tinh vi che giấu đắc ý trong ánh mắt, Diệp Tiểu Mạn vội vàng tiến đến muốn nâng Diệp Nhứ Nhiễm dậy.

      Mắt đối mắt, mặt đối mặt, Diệp Tiểu Mạn cố ý lộ ra cười nhạo và đắc ý, nó giống như mũi dao nhọn đâm vào tâm của Diệp Nhứ Nhiễm. Cười lãnh, Diệp Nhứ Nhiễm hai tay túm lấy cổ Diệp Tiểu Mạn. tuyệt đối để gian kế của Diệp Tiểu Mạn thực được, tuyệt đối ! Cho dù chết, cũng phải kéo Diệp Tiểu Mạn chết chung.

      “Diệp Nhứ Nhiễm, buông tay cho tôi, buông tay ra!” Thấy tình thế ổn, Lê Chích Hạo và Diệp Tường Trần hoảng loạn lao đến kéo tay Diệp Nhứ Nhiễm ra. Trong lúc hỗn loạn, ánh mắt Lê Chích Hạo ánh lên lãng ý, cước đá văng Diệp Nhứ Nhiễm ra.

      Vô lực nhìn Lê Chích Hạo, đầu Diệp Nhứ Nhiễm đụng vào cạnh bàn ăn. Cảm giác muốn ngất đánh úp , đồng thời cảm giác gáy ẩm ướt.

      có tư cách gì ở đây khởi binh vấn tội? cho rằng chỉ bằng tâm địa độc ác này của có thể tiến vào Lê gia? dung mạo ưa nhìn, gia thế hiển hách có cái gì? Năm đó, đem Tiểu Mạn đẩy xuống tầng, ngã gãy chân, ấy có oán hận ? Ngươi hạ độc vào cốc trà của Tiểu Mạn làm ấy phải cấp cứu, ấy có trách ? thậm chí còn lấy dao chém ấy, nếu tôi xuất kịp, giết chết ấy…Từng việc, từng việc như thế, còn muốn tính ràng với tôi? Nếu Tiểu Mạn nhớ đến tình chị em, nghĩ rằng tôi có thể dung túng đến bây giờ? Nếu thực thức thời, lập tức biến ! Nếu , đừng trách tôi hạ thủ lưu tình!” Bị người ta chế nhạo, rốt cuộc Lê Chích Hạo cũng đưa ra lí lẽ của . Nếu sợ làm mất mặt Diệp gia, cho người ném ra ngoài, thế nào còn có thể để náo loạn đến tận lúc này?

      Hỗn loạn nghe Lê Chích Hạo từng chút từng chút chất vấn , Diệp Nhứ Nhiễm khóe miệng giương càng cao, lo lắng trong đáy mắt ngày càng thâm trầm: “ hình như còn thiếu mất việc quan trọng, tôi còn vừa suýt bóp chết Diệp Tiểu Mạn!”

      “Người đâu! Mau mang ta ném ra ngoài!” Bị Diệp Nhứ Nhiễm chết cũng hối cải chọc giận, Lê Chích Hạo ánh mắt đỏ ngầu, chút lưu tình vẫy tay sai người đem ra ngoài.

      Diệp Hồng Bác có mở miệng, Diệp Tường Trần chần chờ chút cũng có lên tiếng. Đầu choáng váng ngày càng mạnh liệt, Diệp Nhứ Nhiễm khinh thường hừ tiếng, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên. Chẳng sợ mất hết mặt mũi, Diệp Nhứ Nhiễm quanh năm kiêu ngạo như thế khiến bảo vệ ai dám tiến lên. Cứ như vậy, Diệp Nhứ Nhiễm mang vẻ mặt châm chọc từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt của mọi người.

      Sau lưng là ánh mắt hay tiếng khe khẽ của mọi người, Diệp Nhứ Nhiễm để ý tới. Lúc ra khỏi khách sạn Quân Duyệt, thể xác và tinh thần Diệp Nhứ Nhiễm lao đảo rồi ngã xuống. Lẳng lặng cúi đầu hồi, Diệp Nhứ Nhiễm lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía trước vô định nhưng vẫn đầy cường thế và cao ngạo.

      Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầu sương mù, biểu tình yếu ớt…Diệp Nhứ Nhiễm đứng dậy, tiếp tục về phía trước, mãi cho đến khi…Mãi cho đến khi bị chiếc xe chạy như bay đâm vào…Trong khoảnh khắc thân mình bay lên trung, trong đầu Diệp Nhứ Nhiễm trống rỗng, chẳng nuối tiếc cái gì cả.

      Từ đến lớn, Diệp Nhứ Nhiễm vẫn nghĩ rằng nàng công chúa kiêu ngạo. nghĩ tới… nghĩ tới… thực ra chẳng phải là cái gì cả.

    4. monnie

      monnie Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      687
      Chương 2: Báo thù
      edit : Monnie


      Nghĩa trang bao trùm bởi màu đen. Những người sắc mặt trầm trọng nối liền dứt trước bia mộ xa hoa, Diệp Hồng Bác, Diệp Kỳ Bân, Diệp Tường Trần, từng người đến, ba thế hệ của Diệp gia trầm mặc đến viếng đại tiểu thư của Diệp gia, Diệp Nhứ Nhiễm, ngoài ý muốn mất.

      Theo sau những người phụ nữ, Nhâm Vũ Phỉ được mọi người nâng dậy đứng bên thất thanh khóc rống. Những người mắt đỏ hoe, nhàng an ủi “Nén bi thương, giữ sức khỏe…” đều có tác dụng.

      “Mẹ nuôi, người hãy nén bi thương. Nhứ Nhiễm nếu nhìn thấy người như vậy, ấy rất đau lòng!” Sắc mặt tiều tụy, ảm đạm, Tiểu Mạn nghẹn ngào đỡ lấy cánh tay Nhâm Vũ Phỉ, trong mắt tràn đầy đau lòng.

      “Tiểu Mạn, con ngoan, mau cho mẹ biết làm sao Nhứ Nhiễm lại gặp chuyện may? êm đẹp sao lại bị xe đâm?” Hằng năm ăn ở trong bệnh viện, cả ngày bôn ba ở phòng mổ, Nhâm Vũ Phỉ thân là trưởng khoa căn bản thể nào ở chung với con . Dù là đối với Diệp Tường Trần hay Diệp Nhứ Nhiễm, Nhâm Vũ Phỉ đều cảm thấy áy náy thôi. Vốn tưởng rằng có cơ hội bù đắp cho hai đứa trẻ thiếu tình thương của mẹ, ai ngờ…

      “Con…con cũng . Nhứ Nhiễm mình rời khỏi khách sạn Quân Duyệt, con muốn cùng nhưng lại sợ Nhứ Nhiễm tức giận…Đều là con sai, dù thế nào, con cũng nên mặc kệ Nhứ Nhiễm…Mẹ nuôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Nước mắt theo hốc mắt Diệp Tiểu Mạn chảy xuống, vẻ mặt sám hối ôm lấy Nhâm Vũ Phỉ, phút chốc nước mắt tràn đầy khuôn mặt.

      phải lỗi của con. Mẹ nuôi trách con, trách được con….là Nhứ Nhiễm tính tình tốt… tốt…”, Nhâm Vũ Phỉ thống khổ nhắm mắt lại. Mặc kệ tính tình Nhứ Nhiễm tốt, chung quy cũng là được Nhâm Vũ Phỉ mang thai mười tháng mới sinh ra, vẫn là bảo bối trong lòng Nhâm Vũ Phỉ. Chính vì vậy, bà và chồng mới tham gia hôn lễ của Diệp Tiểu Mạn, thể ngờ lại bỏ lỡ lần cuối cùng gặp Diệp Nhứ Nhiễm. ràng mấy hôm trước còn náo loạn đòi về nước, làm sao lại vĩnh viễn li khai nhân thế như vậy?

      Đám người yên lặng nối đuôi nhau, đến rồi lại , ai nấn ná lại thêm phút nào. Mãi cho đến khi mặc áo gió màu trắng xuất khiến mọi người kinh ngạc.

      Mái tóc xoăn màu rượu nho tùy ý rối tung vai, áo gió màu trắng sọc đen vô cùng quyến rũ bao lấy dáng người hoàn hảo, quần đùi màu đen để lộ cặp chân thon dài dưới lớp tất tạo nên dụ hoặc kì lạ. Đáng chú ý hơn là bó hoa hồng nhung, hình như… giống như là hẹn hò hơn là viếng mộ…

      cầm bó hoa hồng nhung trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiêu sái đến gần ngôi mộ. Lẳng lặng nhìn tấm ảnh đặt bia mộ chốc lát, xác định người nằm dưới kia là ai, bỏ đôi kính râm che khuất dung nhan xuống.

      Đặt bó hoa hồng nhung trong tay xuống mộ, thanh lớn cũng : “Khổng Tước, bản tiểu thư nghe tin bỏ giờ học chạy đến đây, còn mang cho cậu hoa hồng mà cậu thích nhất. Thế nào, có nên cởi bỏ bản mặt ngạo mạn chán ghét, cảm động đến rơi nước mắt mà ôm bản tiểu thư quay vòng?”

      lâu sau, đợi được vẻ mặt khinh thường cùng nụ cười trào phúng của Diệp Nhứ Nhiễm, mang theo hờn giận và lạnh lùng: “Mình với cậu bao nhiêu lần rồi, năm trai nhà mình xếp hàng để cậu chọn. Cậu cố tình nghe lại thích thằng khốn nạn. Khốn nạn có gì tốt? đời này thiếu được thứ sinh vật ghê tởm như vậy. Chẳng những mọi lúc đều tỏa ra mùi tanh khiến người ta ghê tởm, còn luôn tự cho rằng mình đúng, bọn họ vĩnh viễn có giới hạn. Loại người biến chất như vậy, sớm muộn cũng làm chướng mắt ông trời, giống như đồ bỏ mà bị thu về, thế nào xứng để cậu liếc mắt cái?”

      Theo giọng của , sắc mặt Lê Chích Hạo biến từ đỏ đến trắng, từ trắng đến xanh lại từ xanh đến tím, cuối cùng sắc mặt đen khiến cho người ngoài dám nhìn thẳng.

      “Có cái tệ hơn tên khốn nạn, tiện nữ này bụng dạ khó lường, cả ngày luôn mơ tưởng người đàn ông của người khác! Luôn làm bộ đáng , suốt ngày quấn lấy ba đứa con trai. Luôn giả dối, xấu xa, ti bỉ, vô sỉ. Loại người luôn đâm sau lưng người khác, cậu thế nào lại nhớ ? Cố ý ngã xuống tầng lại đổ tội cho cậu, hạ độc mày lại như đầu heo ngu xuẩn lấy nhầm cốc trà, cuối cùng còn dùng dao uy hiếp mày được ra chân tướng! Mình rồi, cậu nên tốt tính nhẫn nại như thế! Nếu là bản tiểu thư, trực tiếp bắn nó cái…”Chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ảnh chụp bia mộ thể đáp lại, càng càng tức giận, khóe mắt oán giận dừng lại sắc mặt vặn vẹo của Diệp Tiểu Mạn.

      “Như thế nào? phục? biết xấu hổ làm ra những chuyện ấy còn dám thừa nhận? Cướp người thân của Khổng Tước có cảm giác gì? Cướp người đàn ông của Khổng Tước có cảm giác gì? Thực kích thích ? Tiện nữ là vậy sao? ti tiện nhất phải là xuất thân mà chính là dã tâm dơ bẩn của ! Lòng tham đáy, tiện nhân!” Diệp Tiểu Mạn, con của hạ nhân ở Diệp gia, xuất thân ti tiện cũng biết an phận thủ thường. Dựa vào vẻ ngoài nhu nhược cùng nịnh bợ, chẳng những thành công đem dưới Diệp gia dỗ ngọt, còn xúi giục Lê Chích Hạo mang Khổng Tước đuổi ra nước ngoài. Nếu phải lần vì nghe lời lúc say rượu của Khổng Tước, căn bản thể nào tưởng tượng được Diệp Nhứ Nhiễm cao ngạo như vậy, sau lưng lại chịu muôn vàn ủy khuất. Nhưng sao, thù mới nợ cũ, theo họ tính từng cái .

      Từ lúc vào Diệp gia, Tiểu Mạn tự cho rằng tài trí hơn người làm thế nào chịu nhục mạ như vậy? Vẫn là ở trước mặt nhiều người như vậy chịu nhục mạ? Diệp Tiểu Mạn cố gắng duy trì bộ mặt lương thiện, buông tay Nhâm Vũ Phỉ, đến gần có nét mặt cao ngạo giống Diệp Nhứ Nhiễm. Khóe miệng cứng ngắc cười cười, Tiểu Mạn vươn tay cho có lễ: “Vị tiểu thư này có phải là bạn của Nhứ Nhiễm? Trước mặt Nhứ Nhiễm, vẫn là có chút nhục dung mạo xinh đẹp thô tục của tiểu thư !”

      “Bốp! Bốp! Bốp!” Ba cái tát hung hăng hạ mặt của Diệp Tiểu Mạn, lơ lễnh vẫy tay, lãnh phúng : “ là cái gì vậy? Tên của Khổng Tước có thể để người như gọi? Còn biết cung kính kêu tiếng ‘đại tiểu thư’? gia giáo.đê.tiện.nữ.nhân”

      Trước có Diệp Nhứ Nhiễm, sau lại có đứa con xa lạ, Lê Chích Hạo đau lùng Diệp Tiểu Mạn bị đánh, mạnh mẽ tiến lên, đưa tay có ý giúp Diệp Tiểu Mạn đánh trả lại.

      Nhưng Lục Giác Linh phải là Diệp Nhứ Nhiễm. Lúc Lê Chích Hạo giơ tay định đánh, họng súng sáng lóe lên lạnh lùng cảnh cáo .

      rốt cuộc là ai?” Vì sao này mang theo súng bên người? Diệp Nhứ Nhiễm sao lại quen nhân vật nguy hiểm như vậy? Lê Chích Hạo toát mồ hôi lạnh trán.

      “Ta là người như thế nào quan trọng. Quan trọng là các người hại chết Khổng Tước!” Biểu tình mặt Lục Giác Linh vô cùng thản nhiên, giống như hỏi ăn cơm chưa vậy. Ngón tay thành thạo để ở cò súng, mặc cho khí xung quanh vô cùng khẩn trương.

      “Giết người là phạm pháp!” Diệp Tiểu Mạn trong lòng run sợ gầm .

      “Phải ?” Lục Giác Linh lơ đãng bóp cò, viên đạn sượt qua má Lê Chích Hạo, lưu lại vết máu.

      “Hạo!” Nguy hiểm trước mắt, Diệp Tiểu Mạn lao ra, thét chói tai.

      “Xấu hổ quá, nghĩ là trượt, lại lần nữa!” nhìn tới Diệp Tiểu Mạn gần như xụi lơ, Lục Giác Linh với Lê Chích Hạo muốn cứng đờ, lần nữa đặt tay ở cò súng.

      cần!” Diệp Tiểu Mạn mạnh mẽ xoay người, ôm cổ Lê Chích Hạo, kinh hãi quay đầu nhìn Lục Giác Linh, “Van cầu buông tha Hạo….van cầu …”

      “A? nghĩ rằng tình cảm của dành cho sau sắc như vậy! Nếu như vậy…” Họng súng lập tức hướng về Diệp Tiểu Mạn, , phải là di động người Diệp Tiểu Mạn, “Bắn ở đâu tốt đây?”

      …”, Diệp Tiểu Mạn sợ đến mức thành lời. này tuyệt đối là ác ma! Hoàn toàn là ác ma!

      “Chích Hạo, mày còn thất thần làm gì?” Ba người ở quá gần nhau, căn bản người bên ngoài thể đến gần, Diệp Tường Trần cảm thấy lo lắng, hô to tiếng.

      Bị Diệp Tường Trần tiếng kêu đánh thức, Lê Chích Hạo nháy mắt hoàn hồn. Sắc mặt tối sầm lại, cánh tay dường như muốn đoạt lấy súng trong tay Lục Giác Linh.

      Khinh thường cười lạnh, Lục Giác Linh nhanh nhẹn nghiêng người. Bàn tay trái của vung lên, chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa để lại mặt Lê Chích Hạo dấu vết.

      “Cháu đúng là bạn của Nhứ Nhiễm?” Nhâm Vũ Phỉ lê tiếng, đánh vỡ thế cục căng thẳng xung quanh.

      “Chào dì ạ, cháu là Lục Giác Linh, là bạn học của khổng tước ở đại học Harvard, cũng là bạn cùng phòng của Khổng Tước”. Ảnh của Nhâm Phỉ Vũ Lục Giác Linh từng xem qua, lúc này buông súng, lễ phép trả lời.

      “Đại học Harvard?” Nhâm Phỉ Vũ ngây người. Nhứ Nhiễm học Harvard? Bà nghi hoặc nhìn về phía ba người Diệp Hồng Bác, đồng dạng cũng thấy ba khuôn mặt khó hiểu.

      “Cái gì? Dì biết sao? Khổng Tước của chúng ta học đại học Harvard, là học trò cưng của giáo sư Raphael!” Lục Giác Linh biết quan hệ giữa Diệp Nhứ Nhiễm với Diệp gia mới là lạ. Cười lạnh trong lòng, giả vờ kinh ngạc: “Làm sao có thể? Khổng Tước năm năm ở nước Mĩ, sắp sửa tốt nghiệp Thạc sĩ, dì còn biết?”

      Nhâm Phỉ Vũ bị hỏi đến á khẩu trả lời được, thống khổ tràn ngập trong ánh mắt cũng thể nào ngăn được áy náy sâu sắc.

      “Như vậy, dì ạ, cháu trước!” Mục đính đạt được, Lục Giác Linh liền rời . nhìn tới gương mặt bị kinh hoàng, giọng đọc câu ca dao, “London Bridge is falling down,falling down,falling down,London Bridge is falling down,my fair lady..."

      Ngạc nhiên nhìn bóng dáng khuất dần, mọi người ở đây đều hiểu vừa cái gì, hoàn toàn biết trong hồ lô của Lục Giác Linh bán cái gì.

      “London Bridge is falling down,falling down,falling down…” Đột nhiên, Lê Chích Hạo cũng ngâm nga theo.

      “Hạo! Ngươi làm sao vậy? Mau dừng lại, mau dừng lại!” nghĩ tới Lê Chích Hạo đột nhiên đẩy ra, lại càng nghĩ tới Lê Chích Hạo lại nhảy thoát y trước mặt mọi người, Diệp Tiểu Mạn thất thanh kêu lên.

      Bên tai, tiếng ngâm ca dao ngày càng xa dần, ánh mắt của Lê Chích Hạo cũng bao trọn sương mù. Hai tay Lê Chích Hạo vô thức cởi caravat, cởi tây trang, bên lắc lắc thân mình, dần dần cởi nút thắt quần áo.

      “Chích Hạo, cậu…”Diệp Tường Trần định tiến lên hỗ trợ, lại bị Diệp Kỳ Bân ngăn cản, “Ba?”

      “Nhứ Nhiễm chịu ủy khuất như vậy, con có biết hay ?” Diệp Kỳ Bân thân quân trang nghiêm mặt nhìn Diệp Tường Trần. Theo ông biết, mấy ngày trước hôn lễ của Diệp Tiểu Mạn và Lê Chích Hạo gây náo loạn, toàn bộ đều bị đổ lên người Diệp Nhứ Nhiễm.

      “Con..” Nhớ tới chuyện Nhứ Nhiễm gặp ở khách sạn Quân Duyệt, nhớ tới Nhứ Nhiễm ngã trong vũng máu, Diệp Tường Trần suy sụp cúi đầu. ra đối với em , làm chuyện thể tha thứ như vậy…

      cách khác, con ông là gián tiếp bị hại chết? Ánh mắt nhìn Lê Chích Hạo và Diệp Tiểu Mạn trở nên lạnh lùng, Diệp Kỳ Bân nắm chặt nắm đấm.

      Nghe cuộc đối thoại của Diệp Kỳ Bân và Diệp Tường Trần, tia hoài nghi trong đáy lòng của Diệp Hồng Bác cuối cùng sáng tỏ, lòng tràn đầy hối hận nhìn về phía Lê Chích Hạo và Diệp Tiểu Mạn.

      “Hạo, cần cởi…a… cần cởi quần áo của em…” Tay Lê Chích Hạo bỗng nhiên hướng về phía Diệp Tiểu Mạn, trực tiếp cởi quần áo của . Bản thân làm thế nào chống lại được Lê Chích Hạo mất ý thức? Chốc lát, tiếng kêu sợ hãi vang lên, người của Lê gia liền bước lên ngăn cản hành động mất mặt này.

      Đứng xa xa nhìn tình cảnh hỗn loạn, Lục Giác Linh vuốt chiếc nhẫn ở bên tay trái, cười thê lương: “Khổng Tước, cậu có thấy ? Đôi nam nữ chó má ở trước mặt cậu nhảy thoát y…”

      Gió thoảng qua, bay giữa trung, Diệp Nhứ Nhiễm cởi bỏ vẻ mặt cao ngạo, khóe miệng chậm rãi cười: “Nhóc con , cảm ơn cậu…”
      Last edited: 2/12/14
      Tuyết Nhu, tart_trung, Phạm Jenny43 others thích bài này.

    5. monnie

      monnie Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      687
      Chương 3: Trọng sinh

      Edit: Monnie


      Bầu trời trong suốt như thủy tinh, ở trong chiếc giường công chúa màu hồng nhạt y hệt trong kí ức, Diệp Nhứ Nhiễm mờ mịt trừng mắt nhìn. Mạnh mẽ ngồi dậy, chạy như bay đến phòng tắm, Diệp Nhứ Nhiễm ngạc nhiên nhìn thân hình non nớt phản chiếu trong gương, bỗng chốc cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      phải chết rồi sao? Mặc dù lưu luyến muốn rời nhân thế, nhưng làm sao có thể…làm sao trở lại phòng của ? Làm sao lại quay lại thời điểm mới bảy tuổi?

      Trong trí nhớ của Diệp Nhứ Nhiễm, bảy tuổi chính là thời điểm xảy ra bước ngoặt của cuộc đời . Bảy tuổi trước, công chúa cành vàng lá ngọc của Diệp gia, bảy tuổi sau, trở thành đại tiểu thư bị mọi người chán ghét.

      Ở năm Diệp Nhứ Nhiễm tròn bảy tuổi, hạ nhân trong Diệp gia nhiều năm là vú Hà được Diệp Hồng Bác cho phép con Hà Tiểu Mạn về Diệp gia ở. Về phần vì sao con lại theo họ Hà của mẹ, vú Hà giải thích rằng vì ba của Hà Tiểu Mạn nhiều năm, để tránh cho thương tâm nên đổi sang họ Hà của mẹ.

      Nguyên nhân này có chút gượng ép nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà chỉ là thuận miệng mà thôi, Diệp gia có khả năng nuôi nổi người. Cứ như vậy, Hà Tiểu Mạn thuận lợi đến Diệp gia, ở cùng phòng với vú Hà.

      Đối với đứa con của hạ nhân có chút địa vị, Diệp Nhứ Nhiễm chẳng hề để bụng. Mãi đến khi Hà Tiểu Mạn đến Diệp gia được tháng, việc xảy ra khiến cho vận mệnh của Hà Tiểu Mạn cùng Diệp Nhứ Nhiễm thay đổi.

      Nhắc tới cái chuyện lớn kia, Diệp Nhứ Nhiễm vẫn chỉ là cười lạnh. ngày nọ, nhất thời chạy đến thư phòng Diệp Hồng Bác dùng để luyện chữ, sau khi ra khỏi toilet, bàn liền xuất văn kiện cơ mật bị Diệp Nhứ Nhiễm dùng mực hủy .

      Trời mới biết vì sao Diệp Hồng Bác lại đem văn kiện cơ mật của quân đội cất , tóm lại Diệp Nhứ Nhiễm đứng mũi chịu sào cho việc đó.

      Đối với giải thích của Diệp Nhứ Nhiễm, Diệp Hồng Bác chỉ là: “Mày khi nào đổi tính muốn luyện chữ? Nếu ông ra lệnh cho mày viết, mày viết cho có lệ vài ba chữ? Tiểu Mạn tận mắt nhìn thấy chỉ mình mày vào thư phòng, mày còn chống chế cái gì? Thân là đại tiểu thư của Diệp gia, điểm ấy cũng nhận? Phạm sai lầm còn thừa nhận, mày quả thực là….bất trị!”

      Vô tội bị hắt nước, tẩy cũng tẩy sạch nên làm cái gì bây giờ? Ủy khuất khóc rống hay náo loạn pha trò? Ngay lúc đó chính là Diệp Nhứ Nhiễm hùng hổ đến trước mặt Hà Tiểu Mạn chất vấn: “ thấy có mình tôi vào thư phòng?”

      “Đại tiểu thư…tôi…tôi…”Khuôn mặt trắng trẻo trở nên sợ sệt, thân hình bé nép vào góc tường, Hà Tiểu Mạn sợ tới mức chữ cũng dám ra.

      “Diệp Nhứ Nhiễm, mày làm cái gì? Đe dọa hay là bức hiếp? Mày nghĩ rằng làm cháu của Diệp gia có thể làm bậy? Lập tức cút về thư phòng đứng tư thế quân đội!” Diệp Hồng Bác khi giận lên là thể kiềm chế.

      Ở Diệp gia, lời của Diệp Hồng Bác chính là thánh chỉ. Diệp Nhứ Nhiễm thể phản kháng, Diệp Nhứ Nhiễm bụng ủy khuất trở về phòng. Mà lúc này, tội của Diệp Nhứ Nhiễm bị vạch ra. Hà Tiểu Mạn hạ nhân mà có gan chỉ tội của chủ nhân được Diệp Hồng Bác vô cùng thưởng thức.

      Trở lại phòng, Diệp Nhứ Nhiễm ngoan ngoan đứng phạt. nằm xuống liền ngủ, chỉ muốn rằng đợi khi Diệp Hồng Bác nguôi cơn giận giải thích.

      Vừa cảm giác tại…suy nghĩ của Diệp Nhứ Nhiễm nhất thời bị đánh gãy. Đúng vậy, cảm giác vừa tỉnh lại, chính là tại!

      Nếu ông trời chiếu cố, hào phóng bố thí cho cơ hội, tất nhiên buông tay. Về phần Lê Chích Hạo, Diệp Nhứ Nhiễm thề rằng: đời này nhất định rời xa tên khốn khiếp kia, quý trọng mạng sống!

      “Ông nội, cháu muốn Italy!” Vẻ mặt kiên quyết đứng trước mặt Diệp Hồng Bác, Diệp Nhứ Nhiễm sớm từ bỏ việc giải thích.

      “Khi nào ?” Gặp Diệp Nhứ Nhiễm có vi chuyện văn kiện cơ mật kia mà giải thích, Diệp Hồng Bác nhíu mày.

      “Ngay lập tức!” tại, có chuyện quan trọng hơn cần làm.

      “Được!” Lạnh lùng liếc Diệp Nhứ Nhiễm cái, Diệp Hồng Bác trả lời. “Người của Diệp gia có thể phạm sai lầm nhưng thể dối. Diệp Nhứ Nhiễm, mày làm ông thất vọng rồi!”

      Thất vọng sao? Diệp gia chưa từng làm thất vọng? Vì sao ông nội nguyện tin tưởng người ngoài cũng tin ? Diệp Nhứ Nhiễm xoay người, lập tức trở về phòng.

      Theo như trí nhớ của Diệp Nhứ Nhiễm, bố mẹ rất ít ở nhà. Bất luận có chuyện gì đều đến tay ông nội. Mặc dù là có báo cho bố mẹ biết, nhưng nếu ông nội đồng ý đừng có mơ tưởng chuyện gì. Ngược lại nếu ông nội đồng ý, dù có lí lẽ, bố mẹ cũng nghi ngờ.

      Thói quen gọi mười lần điện thoại, có đến chín lần có người nghe làm cho thất vọng, Diệp Nhứ Nhiễm và Diệp Tường Trần sớm từ bỏ việc gọi cho bố mẹ. Mà lúc này, ý muốn xác định người chân chính tồn tại, Diệp Nhứ Nhiễm càng muốn làm điều thừa. Nếu như người đó tồn tại, trở về nước, ra nước ngoài nữa. Nếu người đó có tồn tại, như vậy…. tại giống như cũ?

      Bỏ lại sau lưng quản gia của Diệp Hồng Bác, Diệp Nhứ Nhiễm theo trí nhớ vào khách sạn ở khu du lịch. Ở xa xa kia kiến trúc xa hoa quen thuộc, ánh mắt của Diệp Nhứ Nhiễm dừng lại người mặc bộ y phục quý phái. Từng bước từng bước lại gần , Diệp Nhứ Nhiễm từ cao nhìn xuống: “Nghe bạn có năm trai?”

      “A?” nghi hoặc nhìn Diệp Nhứ Nhiễm, “Bạn làm sao biết?”

      “Cậu gọi là Lục Giác Linh?”, có trả lời câu hỏi của , Diệp Nhứ Nhiễm nâng cằm hỏi.

      Đây là khinh miệt? Lục Giác Linh nheo ánh mắt: “Cậu giống Khổng Tước! Vẫn là cái loại đó!”

      “Chỉ cậu mới là kẻ ngốc! cần liền ! Nhóc con ngốc!” Nghe thấy xưng hô quen thuộc, mắt Diệp Nhứ Nhiễm nóng lên, theo quán tính tranh cãi.

      “Nhóc con ngốc là nhóc con ngốc! Sao lại ‘chỉ’…”, Lục Giác Linh đứng lên, khinh bỉ nhìn Diệp Nhứ Nhiễm.

      Ngạo nghễ nhìn thân hình thấp hơn mình nửa cái đầu, Diệp Nhứ Nhiễm hừ tiếng: “Bản tiểu thư chính là ‘chỉ’!”

      “Cậu mới là ‘chỉ’! Khổng Tước đáng ghét!” Cảm giác bị vũ nhục sâu sắc, Lục Giác Linh hét lên.

      “Khổng Tước vốn là chỉ có !” Lơ đễnh trả lời, Diệp Nhứ Nhiễm xoa xoa đầu Lục Giác Linh: “Tôi có nơi nào để ! Nhóc con ngốc, thu lưu tôi !”

      được sờ đầu tôi!” Cha để người khác xoa đầu cao lên được! Lục Giác Linh căm giận bắt lấy cánh tay Diệp Nhứ Nhiễm, quay đầu : “Nhà tôi cần nuôi Khổng Tước!”

      “Cậu thu lưu tôi, tôi liền theo sau cậu mãi!” Muốn làm thân với Lục Giác Linh, cần dựa vào chiêu này tiến vào phòng của , chiếm lấy giường của . Kiếp này cứ như vậy !

      “Cậu…” Lục Giác Linh tức đến đỏ mặt, xoay đầu hỏi: “Cậu có chỗ nào để ?”

      “Ừ” Diệp Nhứ Nhiễm gật đầu, làm bộ “ phải thu lưu tôi” biểu tình.

      điểm cũng giống…” Làm gì có ai có nơi để còn bày ra thái độ cao ngạo như vậy cho ai xem? Tuy rằng miệng thầm như vậy nhưng Lục Giác Linh vẫn là kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “ biết! Theo tôi về nhà !”

      Nhìn Lục Giác Linh hùng dũng, hiên ngang ở phía trước, khóe miệng Diệp Nhứ Nhiễm nhếch cao, thấp giọng : “Nhóc con ngốc! Cậu vẫn ngốc như vậy…nhưng là tốt,cậu còn ở đây…”

      Tám năm sau, thân mặc áo màu xanh bình dân, đầu đội mũ lưỡi trai trắng, chân dép du lịch, tóc dài mang theo bọc rời khỏi sân bay thành phố A. Ngồi vào xe taxi, lấy di động ra, chậm chạp gọi đến dãy số: “Ông nội, cháu trở về!”

      “Lập tức nhập học ở trường trung học Thanh Nhã!” Tức giận bị ức chế nhiều năm, Diệp Hồng Bác gầm gừ trong điện thoại.

      Thân là cháu chắt của Diệp gia, chưa tham gia bộ đội, ra nước ngoài là chuyện bình thường. Năm đó, Diệp Nhứ Nhiễm đưa ra ý định muốn ra nước ngoài, Diệp Hồng Bác chỉ cho nổi tính tình trẻ con thôi. thể ngờ, Diệp Nhứ Nhiễm cả gan làm loạn, trốn thoát quản gia. Đến khi quản gia gọi điện thông báo về nước, Diệp Hồng Bác suýt chút nữa lên cơn đau tim.

      Cưỡng chế quản gia về nước, Diệp Hồng Bác là muốn Diệp Nhứ Nhiễm nếm mùi đau khổ. Ông tin thiên kim đại tiểu thư quen sống an nhành như Diệp Nhứ Nhiễm lại có thể ngây ngốc mà ở nước ngoài ba bốn ngày.

      Nhưng mà Diệp Hồng Bác vừa ngắt máy của quản gia, điện thoại trong nhà lên số điện thoại mà quản gia tài nào liên lạc nổi. Điện thoại kết nối, đợi Diệp Nhứ Nhiễm mở miệng, Diệp Hồng Bác liền uy hiếp: “Cút về nhà ngay!”, sau đó là hồi im lặng lâu. Mãi cho đến khi Diệp Nhứ Nhiễm thấy đầu bên kia tắt máy, Diệp Hồng Bác rốt cuộc cũng đợi Diệp Nhứ Nhiễm cầu xin tha thứ.

      Diệp Hồng Bác biết Diệp Nhứ Nhiễm có tiền riêng, thỉnh thoảng hóa đơn kí trả thẻ tín dụng gửi về nhà chứng minh tháng kia Diệp Nhứ Nhiễm sống thế nào. Nghẹn hơi việc Diệp Nhứ Nhiễm trốn nhà cho Diệp Kỳ Bân và Nhâm Vũ Phỉ, mãi đến khi họ gọi điện xác nhận nơi ở của Diệp Nhứ Nhiễm, Diệp Hồng Bác mới biết Diệp Nhứ Nhiễm báo lại cho họ.

      Diệp Kỳ Bân vừa gọi tới, Diệp Hồng Bác hơi phê bình Diệp Nhứ Nhiễm hiểu chuyện, đợi Diệp Kỳ Bân đáp lại, ông liền dập máy.

      Nhâm Vũ Phỉ gọi tới, Diệp Hồng Bác uy hiếp “cút được đừng có trở về”. Sau đó bị Nhâm Vũ Phỉ lập tức cúp điện thoại, Diệp Hồng Bác nghe tiếng tút tút trong điện thoại mà nổi giận.

      Có lẽ vì thái độ của Diệp Hồng Bác, Diệp Kỳ Bân và Nhâm Vũ Phỉ nhất trí trở về Diệp gia. Khi biết được chân tướng, trong lòng họ cũng hờn giận, chỉ nén được lo lắng. Dù sao Diệp Nhứ Nhiễm mới chỉ có bảy tuổi, họ làm sao để mặc mình ở Italy?
      Tuyết Nhu, Phạm Jenny, hthuqttn33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :