1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 6 : NHA ĐẦU, RỐT CUỘC CŨNG TRỞ LẠI .

      "Ngươi đến rồi."

      Lão giả câu rất có thâm ý khiến cho nàng sững sờ tại chỗ. Thường ngày, sư phụ như thế này, mười mấy năm qua đều chưa từng thân. Tại sao hôm nay lại đột nhiên thân gặp mình? Nàng nhớ, lúc còn , ‘ nàng ’ hỏi sư phụ, vì sao để cho mình thấy mặt người, lão giả lại là thời cơ chưa tới.Chẳng lẽ hôm nay chính là thời cơ để gặp mặt sao ? Còn nữa, từ khi nào sư phụ nghiêm khắc của nàng trở nên hòa ái, dễ gần như vậy ?

      Mặc dù vẻ mặt của sư phụ có vài phần bí hiểm, nhưng nàng cảm nhận được, vẻ mặt ôn hòa sư phụ với nàng là , nghiêm nghị, hà khắc như trước kia. Mà lời tiếp theo của lão giả càng làm cho nàng giật mình.

      "Nha đầu, vất vả cho con rồi .Lão phu đợi bao lâu nay rốt cuộc cũng gặp được. Sau này, phải dựa vào chính mình, lão phu cũng chỉ có thể giúp tới đây, con tự lo cho tốt ."

      Bộ dạng nghiêm nghị của lão giả trong quá khứ thấy nữa. Bây giờ sư phụ giống như là lão nhân hiền lành, người ông thương cháu của mình vậy.

      "Đồ nhi ngu dốt hiểu ý của sư phụ.Xin phiền sư phụ ."

      Mặc dù trong lòng nàng cả kinh nhưng vẫn cố gắng trấn định, làm bộ như hiểu ý của lão giả. Nhưng cẩn thận của nàng cũng lừa được cặp mắt tinh tường của lão giả. Lão giả chỉ là cười ha ha.

      "Ngươi nha, cũng đừng giả bộ hồ đồ, chút tâm tư của ngươi sớm bị lão già cổ hủ này thấy rồi."

      Nha đầu này đúng là sửa được tính khôn vặt mà. Cũng may mà lão còn chịu được nàng, cũng biết là nếu mình toạc ra dù có đánh chết nàng cũng chịu ra.

      "Đồ nhi xấu hổ! Kính xin sư phụ tha lỗi."

      Xem , đúng là như lão mà. Ha ha, lão giả thấy nàng như thế càng cảm thấy vui mừng nhịn được muốn cười. Nha đầu này đúng là trước sau như , động vào được.

      "Duyên phận thầy trò của ta và ngươi hết. Từ ngày mai, ngươi cần trở lại đây nữa."

      Dứt lời, trận gió thổi qua mặt Huyết Đại. Lão giả ngồi ở chỗ này biến mất ngay lập tức. Phóng mắt nhìn xung quanh vẫn như lúc nàng tới. thay đổi nào, nước trà bàn vẫn còn bốc hơi nóng, ra là tất cả đều là , phải ảo giác của mình.

      "Nha đầu, ngày sau gặp mặt, hãy bảo trọng." Giọng truyền tới từ xa xa, sau lại có tiếng gì nữa.Chắc lão giả cũng xa rồi.

      Nếu người cũng , nàng cũng cần ở chỗ này nữa. Nàng khẽ vung ống tay áo, ưu nhã bay xuống chân núi. Giờ khắc này, tay áo nàng bồng bềnh giống như vị tiên từ trời mà giáng xuống, đẹp tựa như ảo mộng, lại lại chân như vậy. Bây giờ nàng là trở thành Thiên nữ hạ phàm.

      "Các ngươi đừng tới đây! Tới nữa cũng đừng trách ta khách khí!"

      Dưới chân núi, có nhóm đàn ông vạm vỡ ăn mặc giống như sơn tặc theo sát hai . Khi đến đường cùng, mặc lục y cầm chủy thủ hộ thân chỉ về phía bọn sơn tặc, lạnh lùng uy hiếp. Nhưng điều này càng làm cho bọn cường đạo kia hưng phấn hơn.

      "Azz ! Con nhóc rất mạnh mẽ nha. Đại gia ta chỉ thích loại như ngươi là liệt nữ. Mà chinh phục liệt nữ là sở trường của gia ta. Chỉ cần ngươi chịu vào trong ngực gia bảo đảm khiến cho ngươi nỡ rời " Giọng thô bỉ của tên đại hán truyền đến. Miệng những lời cực kì ghê tởm khiến cho đám sơn tặc phía sau cười to dứt.

      "Tỷ tỷ, bây giờ nên làm gì? Bọn họ tới gần rồi. Bây giờ nên làm sao?" chuyện với lục y là thanh y bên cạnh có khuôn mặt giống nhau như đúc.

      CHƯƠNG 7 : HOA TỶ MUỘI BỊ ĐUỔI GIẾT

      "Ở phía trước xa, có khu rừng có chướng khí, chúng ta mau vào đó ! " vừa lui về phía sau, vừa bình tĩnh .

      "Nhưng mà nghe trong rừng đó có độc khí rất nặng, người vào đó chưa từng có ai ra ngoài cả. Chỉ sợ là họ đều chết ở trong đó rồi." thanh y sợ sệt , nàng hiểu vì sao tỷ tỷ biết là chết đường mà còn xông vào đó.

      "Tỷ biết chứ. Nhưng mà tỷ dù có chết cũng muốn trở thành đồ chơi của bọn chúng.Tình nhi, muội sợ à?"

      "Tỷ tỷ, người sai.Tình nhi nguyện chết cùng tỷ tỷ, cũng muốn bị bắt được."

      Nghe nàng vậy, lục y mãn nguyện gật đầu. Nàng câu hổ là muội muội tốt của ta, rồi mang theo thanh y chạy về hướng rừng độc. Mà bọn sơn tặc phía sau các nàng thấy vậy, chúng cảm thấy thể tin được việc hai con nhóc này hề sợ chết.

      "Lục Ý, Tình Thiên.Các ngươi đừng chạy về phía trước nữa, chết đấy.Chỉ cần các ngươi trở về, ta bảo đảm các ngươi chỉ phải hầu hạ mình lão đại thôi, tuyệt đối đem bán các ngươi vào kỹ viện."

      "Tỷ tỷ, bọn họ hứa bán chúng ta vào kỹ viện. Chúng ta có nên theo bọn họ trở về ?"

      "Hừ! Điều bọn họ chỉ có mình muội tin thôi. Ở sơn trại, bọn chúng làm những gì, muội quên mất rồi sao ?" Gương mặt lục y vẫn lạnh lùng chút thay đổi.

      "Hắc Tử, bây giờ nên làm gì ? Lão đại dặn là nhất định phải mang được người về.Nhưng mà các nàng nghe theo làm gì bây giờ?" người đàn ông cao lớn có vẻ mặt dữ tợn hỏi nam nhân vóc dáng đen gầy bên cạnh.

      "Đại Cước, mau nhìn xem ! Có người từ trời bay xuống !" Bỗng nam nhân xấu xí trong đám sơn tặc chỉ vào bóng dáng màu trắng bầu trời hô lớn.

      "Đồ ngu! Làm gì có người nào bay được trời chứ? Mắt ngươi có nhử mắt hả?"

      Kẻ vừa xong cũng nhìn theo người nọ chỉ. Khi thấy bóng dáng màu trắng ngày càng gần cũng trợn tròn mắt. ra có người bay được trời, mà còn bay cao đến nỗi cho dù là khinh công cũng làm được.

      "Nàng chắc chắn phải là người ! Nàng nhất định là tiên tử, là cửu thiên tiên tử hạ phàm." Bọn sơn tặc còn lại cũng bị hấp dẫn bởi bóng dáng này. Bọn chúng cũng để ý tới việc đuổi theo hai kia nữa, chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp tựa như ảo mộng thiên kia.

      "Tỷ tỷ, bọn họ có tiên nữ hạ phàm kìa. Chắc chắn là nàng tới cứu chúng ta." thanh y chạy đến lối vào của khu rừng ngừng lại. Nàng nhìn về phía sau còn thấy đám người kia đuổi theo nữa.

      "Đừng nghe bọn họ , bọn họ vậy chỉ là vì muốn gạt để bắt chúng ta trở về mà thôi." Đám sơn tặc kia ngày thường giết người, cướp của, việc ác nào bọn chúng dám làm. Điều mà bọn chúng ra sao có thể tin được ? Muội muội này của mình quá ngây thơ rồi.

      Huyết Đại từ trời giáng xuống, bộ quần áo trắng bồng bềnh như tiên. Hơn nữa khí chất của nàng vốn là xuất trần thoát tục. Mà ngay từ lúc nàng còn ở giữa trung mang khăn che mặt màu trắng lên. Nàng chậm rãi đáp mặt đất, dùng đôi mắt đẹp lộ ra khỏi chiếc khăn che mặt, lạnh lùng nhìn đám sơn tặc trước mặt. Ánh mắt nàng lạnh lẽo quét khiến cho tất cả mọi người cảm thấy như rơi xuống hầm băng, người nào may mắn thoát khỏi cảm giác khủng khiếp này.

      "Các ngươi nhìn thấy ta cũng cần phải sống nữa." Khóe miệng nàng kéo , nhìn đám người còn chưa kịp phản ứng lại, nàng cười lạnh tiếng.

      "Tiên tử tha mạng ! Chúng tôi phải cố ý mạo phạm. Kính xin tiên tử bỏ qua cho chúng tôi được ?" Trong đám người, cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, phản ứng kịp thời sau lời của nàng. bịch bịch quỳ xuống, mặt đầy đống nước mắt nước mũi van xin nàng.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      Màn Thầu, AnAn, lion30122 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 8 : CỬU THIÊN TIÊN NỮ HẠ PHÀM


      "Tiên tử tha mạng! Nếu chúng tôi mạo phạm chỗ nào, kính xin tiên tử đại nhân đại lượng, nên chấp nhất cùng người quê mùa thô lỗ như chúng tôi. Xin tha cho cái mạng chó của chúng tôi ." Lần này có cả nhóm lớn tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu tha mạng.

      "Các ngươi chỉ biết xin lỗi thôi. Hôm nay các ngươi nhất định, phải, chết!"

      "Nếu nàng niệm tình chúng ta liều mạng cùng nàng, đằng nào mà chúng chả phải chết!" biết người nào dẫn đầu như vậy, những người khác cũng theo sau phụ họa, giơ đao kiếm bổ tới người Huyết Đại.

      Thấy hành động của bọn chúng, nàng cũng chút cử động, vẫn đứng ở chỗ cũ chẳng xao động. Mặc cho bọn sơn tặc kêu đánh kêu giết, ánh mắt nàng đều chưa từng thay đổi.

      "Sao lại thế này ? Mau dừng tay lại ! Đừng chém ta." biết tại sao, đao kiếm trong tay bọn họ có chém người nàng, mà lại ma xui quỷ khiến mà chém tới người bọn họ.

      "Má ơi ! Đây là pháp gì ? Làm thế nào mà chúng ta lại như bị trúng tà mà tự chém lên người mình vậy?"

      "Đúng, nhất định là nàng giở trò. Nàng ta nhất định là nữ. Chắc là nàng dùng thuật mê hoặc chúng ta, mới có thể khiến chúng ta tự chém người của mình." Bọn họ mới vừa rồi còn gọi nàng là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm, vậy mà bây giờ lại lập tức đổi thành nữ rồi.

      "Vậy bây giờ làm gì?" Người ta còn chưa có động thủ bọn họ cũng rối loạn trận tuyến. Liệu còn có thể đấu cùng nàng sao ?

      "Còn có thể làm gì nữa chứ ? Giờ chỉ còn biện pháp duy nhất thôi." Cả đám người vừa nghe như vậy, mở to hai mắt hy vọng nhìn .

      "Biện pháp gì?" đợi được câu trả lời của , cả đám người đồng thanh hỏi.

      "Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, chạy mau !" Dứt lời, xoay người chạy hướng ngược lại, mà cả đám phía sau cũng phản ứng kịp thời mà gia nhập hàng ngũ chạy trối chết.

      "Mẹ nó chứ, đây là biện pháp khốn khiếp gì hả ? Hại lão tử còn tưởng rằng ngươi có chủ ý gì tốt chứ !" Đám sơn tặc phía sau dù chạy nhưng vẫn nhịn được bất mãn mà mắng mấy câu.

      Huyết Đại lạnh lùng nhìn đám người chạy còn nhanh hơn thỏ kia. Nàng cũng vội vàng đuổi theo, giơ cổ tay trắng lên. Ống tay áo nàng tung bay, vài miếng có hình dạng hoa sen bay tới đám người vội vàng chạy trốn kia. Trong nháy mắt, có rất nhiều tiếng kêu rên. bao lâu, bọn chúng gục hết mặt đất, còn tiếng động nào nữa.

      lúc nàng xoay người muốn rời có hai bóng người màu xanh vội vàng chạy tới chỗ nàng. Người tới chính là Lục Ý cùng Tình Thiên. Lúc họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám người kia, nên ra ngoài xem chút, kết quả lại thấy được hình ảnh Huyết Đại giống như tiên tử. Mặc dù nàng giết nhiều người như vậy, nhưng ở trong lòng các nàng, nàng chính là ân nhân cứu mạng của mình, cũng chính là tiên tử hạ phàm.

      "Tên tiểu nữ tử là Lục Ý. tại tiểu nữ phải mang theo muội muội là Tình Thiên. Cám ơn ơn cứu mạng của tiên tử !" lục y lôi kéo thanh y quỳ xuống trước mặt Huyết Đại. Trừ cha mẹ của mình ra, Lục Ý chưa bao giờ quỳ trước mặt người khác, thế nhưng hôm nay nàng lại cam tâm tình nguyện quỳ lạy trước mặt.

      " cần, ta phải là vì cứu các ngươi mà mới giết bọn ." Nàng lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người định rời , nhưng ngờ bị người ngăn lại. Nàng vui cau mày, nhìn về phía chắn đường nàng.

      "Tiên tử xin dừng bước!"

      "Còn có chuyện gì nữa?" Giọng nàng lạnh lùng thể là nàng vui.

      "Tiểu nữ cùng với Tình nhi còn nhà để về, gia phụ và gia mẫu cũng bị tặc nhân giết chết. Xin tiên tử thu nhận tỷ muội tiểu nữ . Tiểu nữ cùng muội muội nguyện ý theo tiên tử, làm nô tỳ cả đời hầu hạ tiên tử, kính xin tiên tử thành toàn."

      Dứt lời nàng lại quỳ xuống, trước mắt nàng vừa nhìn liền biết phải là người thường, nếu mình có thể theo nàng phải lo lắng kẻ thù đuổi theo, mà nàng và Tình nhi cũng cần phiêu bạc khắp nơi nữa.
      Màn Thầu, tú cầu, AnAn3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 9 : NGƯỜI MÁU LẠNH VÔ TÌNH

      "Đây là chuyện của các ngươi liên quan gì đến ta?" Từ trước đến giờ, nàng hề có sở thích lo chuyện bao đồng, lại càng phải là quá nhiều thiện tâm mà làm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Nàng hề có thời gian rảnh rỗi để quan tâm chuyện sống chết của người khác.

      "Nếu như tiên tử chịu đồng ý, Lục Ý cũng chỉ còn con đường chết. Thay vì bị giết chết bởi tặc nhân bằng tự mình kết liễu, ít nhất cũng có thể giữ được bản thân trong sạch."

      dứt khoát xong quên lấy chủy thủ nhắm vào trái tim của mình, chờ đợi câu trả lời của Huyết Đại. Nàng đánh cuộc, đánh cuộc rằng kia ra chỉ là mặt ác tâm thiện. Và nàng cuối cùng tiếp nhận mong ước của mình. Nhưng nàng lầm rồi, nhìn đối phương vẫn cất bước rời , chút hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan tành.

      "Tỷ tỷ! cần !" Nàng chút lưu tình đâm mạnh xuống tim của nàng cũng giống như đâm vào ngực của mình vậy. Cuối cùng, toàn thân vô lực té vào trong ngực của muội muội nàng, trong miệng tràn ra đầy máu tươi, tạo thành bức tranh thê thảm mà duy mỹ.

      "Tại sao tỷ lại ngốc như vậy chứ? Cái người vô tình đó có gì đáng để mà tỷ lại tự làm tổn thương bản thân mình như vậy. Nàng chứa chấp chúng ta thôi , có gì ghê gớm chứ. Chẳng phải chỉ còn con đường chết thôi sao, nhưng dù có chết muội cũng muốn được chết có cốt khí, tỷ cầu xin nàng làm gì chứ?"

      Hồi nãy đến giờ, Tình Thiên vẫn có lên tiếng gì, nàng nhìn tỷ tỷ té vào trong ngực mình giờ chỉ còn thoi thóp hơi thở. Nàng than thở khóc lóc lớn tiếng chỉ trích cái lãnh huyết lãnh tình kia. Từ lúc nàng ra đời đến giờ chưa bao giờ thấy người nào máu lạnh như vậy.

      "Tinh nhi, đừng như vậy. Tiên tử muốn chứa chấp chúng ta nhất định là có lý do của nàng, mỗi người làm việc đều có nguyên tắc riêng của mình, tỷ tỷ làm như vậy cũng thể trách nàng."

      Nàng ta cố hết sức chuyện với muội muội mình.

      Nàng xong lại nhìn về phía Huyết Đại, hơi thở nàng mong manh cố gắng ra thỉnh cầu cuối cùng của mình: "Tiên tử có thể hay hiểu cho nỗi khổ tâm của tiểu nữ, xin người hãy nhận lấy muội muội ta. Nàng hiểu đời, chỉ là đứa bé đơn thuần. Ngài nếu chịu nhận nàng, chỉ sợ...sớm muộn gì, nàng cũng bị đám tặc nhân kia bắt , sống cuộc đời sống bằng chết."

      "Tỷ tỷ, muội muốn theo nàng, tỷ tỷ ở đâu Tình nhi ở nơi đó." Nàng nhìn Huyết Đại đầy căm hận. Nàng quật cường , đều là nàng hại chết tỷ tỷ mình, nàng muốn theo nàng ta.

      "Nha đầu ngốc, tỷ tỷ còn nhiều thời gian, thể bên muội được nữa ..." Nàng còn chưa dứt lời liền vô lực cúi thấp đầu xuống. Vậy là vừa mới ở tuổi thanh xuân phải hương tiêu ngọc vẫn.

      "Tỷ tỷ !!! Cái người máu lạnh vô tình kia, tỷ tỷ ta chết rồi. Bây giờ ngươi hài lòng chưa ?" thanh y ôm chặt lấy thân thể tỷ tỷ mình. Nàng tuyệt vọng nhìn vẫn thờ ơ lạnh nhạt kia mà lớn tiếng gào thét mà thể phẫn nộ của mình.

      "Tỷ tỷ, người như thế chắc chắn rất đơn, Tỷ tỷ chờ ta chút, Tình nhi tới bên tỷ." Nàng hãm sâu trong tuyệt vọng của chính mình. Nàng chút do dự rút chủy thủ từ ngực tỷ tỷ ra, đâm mạnh vào ngực của mình.

      "Bịch" tiếng. Chủy thủ trong tay bị đánh rơi mất. Khuôn mặt nàng đẫm nước mắt nhìn vừa đánh rơi chủy thùy của mình, hiểu nhìn nàng.

      Chỉ thấy từ trong ống tay áo của nàng lấy ra viên thuốc hình tròn bằng đầu ngón tay để vào trong tay mình. Nàng nhàn nhạt câu: "Muốn cứu nàng hãy cùng ta !". Nàng bỏ lại câu đó rồi chậm rãi về phía trước, hề nhìn Hoa tỷ muội phía sau mình.

      Chớp mắt cái cũng qua vài tháng rồi, nàng trừ mỗi ngày giả ngây giả dại là liều mạng tu luyện, khó khăn lắm mới được như bây giờ nhàn nhã, có thể tĩnh tâm uống rượu, ngắm trăng, ngắm phong cảnh. Ngày ngày, mượn ánh trăng nhàng tung bay, lúc nổi hứng nàng còn có thể xướng lên khúc cho mình làm vui.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10 : TIỂU THƯ, CÓ NGƯỜI MUỐN MẠNG CỦA NGƯỜI

      Minh nguyệt kỷ hữu
      Bả tửu vấn thanh thiên
      Bất tri thiên thượng cung khuyết,
      Kim tịch thị hà niên ?
      Ngã dục thừa phong quy khứ,
      Hựu khủng quỳnh lâu ngọc trụ
      Cao xứ bất thắng hàn,
      Khởi vũ lộng thanh ảnh
      tại nhân gian!

      Chuyển chu các,
      Ðê ỷ hộ,
      Chiếu vô miên,
      Bất ưng hữu hận,
      trường hướng biệt thời viên?
      Nhân hữu bi hoan li hợp,
      Nguyệt hữu tình viên khuyết,
      Thử cổ nan toàn.
      Ðãn nguyện nhân trường cửu,
      Thiên lý cộng thiền quyên.

      Tạm dịch theo Nguyễn Hiến Lê :

      Mấy lúc có trăng thanh?
      Cất chén hỏi trời xanh:
      "Cung khuyết chính từng,
      Ðêm nay là đêm nào?"
      Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
      Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
      cao kia lạnh buốt.
      Ðứng dậy múa giỡn bóng,
      Cách biệt với nhân gian!

      Trăng quanh gác tía,
      Cuối xuống cửa son,
      Dòm kẻ thao thức,
      Chẳng nên ân hận,
      Sao cứ biệt li trăng tròn?
      Ðời người vui buồn li hợp,
      Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
      Xưa nay đâu có vạn toàn.
      Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
      Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

      Đây là bài thơ : "Thủy Điệu Ca Đầu" nổi tiếng của Tô Thức (tức Tô Đông Pha). Ông sáng tác bài thơ này vào Tết trung thu năm Bính Thìn, khi uống rượu vui đến sáng nhớ đến em trai ông là Tử Do (tức Tô Triệt). Các bạn có rảnh vào link này để tìm hiểu kĩ hơn: http://vietnamese.cri.cn/581/2010/09/27/1s145831_1.htm

      Còn có cả bài hát nữa đó nha ! :http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thuy-dieu-Ca ... BZ8BO.html


      Mượn rượu trợ hứng, nàng say sưa hát, múa. Bỗng cách đó xa, có tiếng tiêu du dương truyền đến. Giai điệu trầm bổng của tiếng tiêu vang lên hòa hợp nhịp nhàng với điệu múa và giọng hát của nàng. Hình ảnh của điệu múa kết hợp với giai điệu êm tai dưới ánh trăng tạo nên bức tranh duy mỹ. Tất cả những thứ tốt đẹp nhất thế gian này chắc cũng chỉ cần là vậy.

      "Tiểu thư!" thanh y vội vàng tới, khiến cho nàng phải dừng lại điệu múa với những kỹ thuật duyên dáng, mà tiếng tiêu cũng biết ngừng lại từ lúc nào. Tất cả lại khôi phục yên lặng.

      "Bách Hợp kính chào tiểu thư!" Đợi đến gần nàng, hơi thi lễ, cách cung kính.

      "Trở về rồi sau." Huyết Đại gật đầu rồi quay lại nhìn nơi xa kia cái, ý bảo là cẩn thận tai vách mạch rừng.

      "Dạ!" Nàng đáp lại xong theo sau lưng Huyết Đại, chậm rãi rời . Cho đến khi ~thể nhìn thấy được bóng dáng của các nàng nữa nam tử với bộ quần áo đỏ mới từ chỗ tối ra. Bộ dạng vô cùng quyến luyến nhìn các nàng xa dần, lắc đầu buồn bã như mất mình bị thứ gì, lúc này, mới xoay người rời .

      " xảy ra chuyện gì?" Trở lại Lưu Vân Các, nàng mới mở miệng hỏi sau lưng mình. Nhìn bộ dáng của nàng vừa rồi nên có vẻ là việc rất gấp.

      "Tiểu thư, có người ra mười vạn lượng mua mạng của Ôn phủ Tam tiểu thư. . ." gọi là Bách Hợp kia thận trọng xong vẫn quên quan sát sắc mặt của chủ tử nhà mình.

      "Biết người đó là ai ?" Nhưng lại khiến cho nàng vô cùng thất vọng vì vẻ mặt chủ tử hề thay đổi mà đáp lại lời nàng, có nhìn thấy được chút tức giận nào cả mặt chủ tử cả.

      "Mẫu Đan tỷ tra được, đó là tiểu thư của Thượng Quan gia, Thượng Quan Cẩn Du."

      " cho nàng biết mạng của Tam tiểu thư là mười triệu lượng. Lúc nào nàng gom đủ tiền mới lấy được đầu của Tam tiểu thư."

      "hả ? Tiểu thư, ngộ nhỡ nàng gom đủ bạc, chẳng phải là. . ." Bách Hợp hiểu được, cũng biết tiểu thư định làm gì?

      " Chỉ có mười vạn lượng muốn mua được mạng của Tam tiểu thư sao? biết bọn họ có ý nghĩ kỳ lạ này ở đâu ra nữa ! Ngươi cứ làm theo những lời ta vừa là được rồi, mau ."

      "Bách Hợp hiểu rồi. Tiểu thư, nô tỳ xin được lui xuống." Nàng chào cái liền chuẩn bị rời , nhưng ngờ lại bị Huyết Đại gọi lại.

      "Vết thương của tỷ tỷ của ngươi như thế nào rồi?"

      thanh y trước mắt này chính là người nàng mang về vào ngày hôm đó ở chân núi, Cùng về với nàng là tỷ tỷ tên Lục Ý. Họ là Hoa tỷ muội song sinh, nhất mẫu đồng bào, dung mạo xuất chúng, thông tuệ hơn người. Khuôn mặt hai người bọn họ giống nhau như đúc, cho dù là ai đều khó mà nhận ra ai là tỷ tỷ, ai là muội muội. Chỉ là tính cách hai tỷ muội bọn họ có chút khác biệt. Cho nên, chỉ cần họ vừa mở miệng, người khác có thể phân biệt ra ngay.

      "Thưa tiểu thư, vết thương của tỷ tỷ tốt hơn rồi. giờ, nàng cũng tiếp nhiệm vụ, có chuyện đâu."

      Tiểu thư ra là người trong nóng ngoài lạnh. Ngoài mặt nàng làm bộ như thèm để ý chút nào, nhưng ra trong lòng vẫn là vô cùng quan tâm các nàng. Đây chính là kinh nghiệm của nàng khi theo tiểu thư mấy tháng nay. Nàng nhớ lúc đầu mình còn mắng tiểu thư là người máu lạnh vô tình, bây giờ nhớ lại chút thôi cũng khiến nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng~~. May mà tiểu thư đại nhân đại lượng, so đo tính toán với nàng. Nàng còn dạy bọn họ võ công, cách giết người. Nhưng những người các nàng giết đều là kẻ hạ lưu, nếu là người thiện lương họ giết.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      tú cầuPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11 : SAY NHAN CƯ, KHAI TRƯƠNG LONG TRỌNG.

      "Được, nhớ bảo nàng đừng làm quá sức, chăm sóc tốt cho bản thân là quan trọng nhất. Ở đây có chút đan dược, ngươi cầm lấy bảo nàng nhớ phải dùng đúng giờ tốt cho thân thể của nàng." Lục Ý, tên tại là Mẫu Đan, tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, là người làm việc hết sức chững chạc. Nàng cùng với Bách Hợp trông coi Lưu Vân Các lúc nàng có ở đây, các việc lớn đều là nàng toàn quyền làm chủ.

      "Bách Hợp thay mặt tỷ tỷ cám ơn tiểu thư!" Nàng nhận lấy bình thuốc Huyết Đại để vào trong ngực rồi lại hành lễ cám ơn lần nữa.

      "Ta bao nhiêu lần rồi, đây là nhà của tỷ muội các ngươi nên khách khí như vậy nữa. Được rồi, ngươi trở về , bây giờ ta muốn nghỉ ngơi." Nha đầu này luôn như vậy, cứ nhìn thấy nàng lại hành lễ. Từ lúc các nàng bắt đầu làm vậy đến giờ nàng vẫn quen được, nàng rất nhiều lần mà họ cũng nghe. Aizz, nàng lắc đầu bất đắc dĩ, hướng nàng khoát tay áo rồi vào nhà trong.

      "Quá, . . . Ặc. Công tử, ngài chậm lại chút với, nô tài đuổi kịp ngài rồi. Ôi, này!"

      đường cái có quý công tử mặc hoa phục, tay cầm quạt giấy, rất phóng khoáng, bình tĩnh. Bề ngoài tuấn tiêu sái, hơn nữa còn có khí chất tầm thường, ở đường cái hấp dẫn ít ánh mắt.

      "Tiểu Lâm Tử, sao ngươi chậm như rùa vậy. Chẳng lẽ ngươi là đường à ?" Quý công tử mặc hoa phục kia nhìn nô tài khom người vỗ ngực, thở ra hơi sau lưng mình tức giận .

      "Công tử, chúng ta vẫn nên trở về hơn. Nếu như chuyện chúng ta lén lút chuồn ra ngoài bị lão gia biết xong đâu." Nô tài phía sau lo lắng . Trong lòng cũng rất bứt rứt vì oan uổng đấy. Nếu như bị lão gia biết, công tử cùng lắm là bị mắng mấy câu, nhưng mà chỉ sợ là mạng của khó bảo toàn. Ai, phải hầu hạ chủ tử như vậy mệnh của đúng là khổ mà.

      "Ngươi mau câm miệng cho bản công tử. Nếu ngươi sợ về trước , bản công tử mình."

      Hôm nay là ngày khai trương Say Nhan Cư, sớm nghe ở kinh đô mới mở kỹ viện, nghe các nương bên trong người nào người nấy cũng xinh đẹp như hoa, mà các nàng còn là tài nghệ song tuyệt. Đặc biệt là nương có hoa danh là Mân Côi ( tức Hoa Hồng), đều được nhiều người truyền nhau là như tiên nữ trời, kinh tài tuyệt diễm khỏi cần phải , chỉ với khúc Nghê Thường vũ thôi cũng đủ làm cho người trong thiên hạ nể phục.

      Bên trong Say Nhan Cư, dòng người đông đúc bắt đầu vào. Đại sảnh lầu bị chen lấn đến độ như nước chảy thông, phòng ở lầu hai cũng là còn cái nào trống, phòng khách quý của lầu ba cũng hết chỗ. Bên trong nhà chật ních , ngay cả ngoài phòng cũng bị vây kín hết.

      "Ngọc Kiều, ngươi xem tại sao hôm nay chỗ chúng ta đến người khách cũng có vậy ?" nữ nhân có quần áo mỏng manh, gần như trong suốt, nhìn vô cùng diêm dúa lòe loẹt hỏi nữ nhân khác cũng ăn mặc khác mình là bao.

      "Ta làm sao mà biết được? Đúng rồi, buổi trước lúc mà ta tiếp Lý thiếu, hình như có nghe rằng hôm nay có kỹ viện mới khai trương. Chẳng lẽ khách của chúng ta đều chạy nơi đó sao ?"

      "Ngươi ta cũng quên mất, hình như đúng là có chuyện này. Hay chúng ta với ma ma tiếng để ra xem tình hình bên ngoài chút?"

      "Được, chủ ý này tệ."

      Cứ như vậy, các nương ở nhiều thanh lâu khác nhau đều tập trung tại cửa của Say Nhan Cư. Cả Say Nhan Cư, bên trong chật như nêm cối còn bên ngoài lại càng tấp nập, tình cảnh hoành tráng như thế bình thường khó mà thấy được .

      "Các vị khách quan, xin mọi người im lặng ! Xin cho phép tiểu nữ tự giới thiệu mình với mọi người."

      Giữa gian vũ đài, có quần áo màu hồng xuất , nàng chuyện nhã nhận, khéo léo trước mặt mọi người. Nàng hề ăn mặc hở hang giống như các nương ở thanh lâu khác, mà bất kể dù là lời hay cử chỉ của nàng. Còn cả cách ăn mặc của nàng cũng giống luân lạc phong trần mà lại càng giống như các tiểu thư đại gia khuê tú chưa lấy chồng.

      Chương 12: che mặt tuyệt sắc khuynh thành


      thanh của nàng dễ nghe giống như chim hoàng vậy, lúc này, thanh đó ở trong tai mọi người lâu hết nhộn nhạo. Khi mọi người thấy nàng lên tiếng như vậy, cũng rất nể tình mà tiếp tục ồn ào nữa. Bọn họ nhìn nháy mắt mặc dù có khăn che mặt giấu dung mạo của mình nhưng khí chất của nàng vẫn giảm.

      “Tiểu nữ hoa danh là Mân Côi ( tức Hoa hồng ), giờ là người đứng đầu bảng Say Nhan Cư. Hôm nay, tiểu nữ là người chủ trì buổi khai trương long trọng của Say Nhan Cư. Tiểu nữ cảm thấy vinh hạnh khi có thể đứng ở đây và được thấy các vị, đồng thời cũng vô cùng cảm kích các vị dành chút thời gian rảnh vội để tới ủng hộ cho Say Nhan Cư. Vì để cảm tạ các vị, tiểu nữ an bài hơn mười tiết mục đặc sắc dâng lên các vị.”

      ra là nàng chính là Mân Côi, quả nàng là giai nhân tuyệt sắc sao? Nếu nàng có thể bỏ cái khăn che mặt ra tốt quá.” Mọi người phía dưới bắt đầu nghị luận, ngươi câu ta câu. Vấn đề bàn luận đến chính là khí chất của Mân Côi đặc biệt như thế nào, thanh tuyệt đẹp dễ nghe như thế nào. Tới cuối cùng, tất cả lại đều đến là muốn lấy cái khăn che mặt của nàng xuống, để cho mọi người thấy dung mạo của nàng.

      “Tiểu thư Mân Côi, nàng cũng biết rằng mọi người tới đây là vì ủng hộ cho Say Nhan Cư, vậy sao nàng lấy cái khăn che mặt xuống, để cho chúng ta thấy dung mạo của nàng?”

      “Đúng vậy. Đúng vậy, chúng ta đều là vì tiểu thư Mân Côi mà tới, nhưng bây giờ, ngay cả mặt cũng cho chúng ta thấy được là lần. Đây phải là làm cho mọi người mất vui sao?”

      “Đúng đấy, đúng đấy! Nàng định cả đời cũng cho chúng ta thấy sao?”

      “Chúng ta muốn xem dung mạo của nàng!”

      “Chẳng nhẽ là mặt của nàng rất khó coi nên thể để cho người khác nhìn phải ?”

      Mọi người bàn tán rất sôi nổi.

      “….”

      Cách kiểu gì cũng có, nhưng dù bọn họ thế nào, đả kích nàng như thế nào nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại, nóng nảy, giận dữ, nàng vẫn duy trì bình tĩnh trước sau như . Cho đến khi thanh ở dưới dần dần còn kịch liệt dữ dội nữa nàng mới mở miệng lần nữa.

      “Tâm ý của các vị, Mân Côi có thể hiểu. Nhưng tâm ý của Mân Côi mọi người lại hiểu. Mân Côi che mặt phải bởi vì có điều gì khuất tất, muốn người khác biết. Mà tiểu nữ muốn giữ bí mật dung mạo, nhờ đó mà thu hút được chú ý của mọi người. Mân Côi làm như vậy, cũng có thể là dụng tâm lương khổ. Nếu ai muốn thấy khuôn mặt của Mân Côi, cũng rất đơn giản, chỉ cần trở thành thượng khách của Mân Côi là được. Mọi người thấy Mân Côi làm như vậy có chỗ nào đúng sao?”

      Nghe nàng giải thích như vậy, mọi người cũng bừng tỉnh hiểu ra. ra là như vậy, mỹ nhân này chỉ có dung mạo xinh đẹp vô song, mà tâm tư nàng cũng vô cùng tinh tế. Cũng bởi vì vậy mà cũng có ít người tới tìm nàng, họ tranh nhau để trở thành thượng khách của nàng. Mà bọn họ lại biết, nếu muốn trở thành thượng khách của nàng cũng phải dễ dàng như vậy.

      “Bây giờ, hãy để cho Mân Côi vì mọi người mà giới thiệu quy củ đãi khách của Say Nhan Cư. Thứ nhất, cho dù mọi người trả bao nhiêu tiền, chỉ cần tới đập phá quán, bổn lâu cũng hoan nghênh, hơn nữa bảo đảm đối xử như nhau. Thứ hai, quy củ của bổn lâu cùng các thanh lâu giống nhau, trong lâu dù là vị nương nào, đều chỉ bán nghệ bán thân, nếu phát ai ép buộc hoặc là nhục mạ các nàng, chắc chắn bị bổn lâu nghiêm trị tha. Thứ ba, nếu có chỗ nào hiểu, xin hỏi lại bổn lâu, cám ơn mọi người lắng nghe!”

      Lúc nàng vừa phía dưới nhất thời yên lặng như tờ, nhưng sau khi nàng xong, đoàn người cũng sôi trào lên. Cách kiểu gì cũng có. Nhưng người đài vẫn mỉm cười đáp lại như cũ, hề nóng giận dù bọn họ có như thế nào. Nàng cũng biết, việc gì cũng cần có quá trình, chẳng qua là nhất thời bọn họ khó có thể tiếp nhận mà thôi, chẳng bao lâu nữa bọn họ quen.


      CHƯƠNG 13 : LỄ MỪNG KHAI TRƯƠNG LONG TRỌNG, LÊN ĐÀI HIẾN VŨ.


      Trong tiếng huyên náo của đoàn người, sân khấu bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Liên tiếp hơn mười xinh đẹp như hoa, múa chân trần nhảy lên đài. Mà những người nghị luận sôi nổi ở dưới thấy vậy cũng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào hơn mười mỹ nữ tuyệt sắc đài cao đến độ nháy. Cũng trách được Say Nhan Cư dám càn rỡ như thế, ra là người ta có tư cách mà cuồng ngạo. đến chỉ với đầu bảng là Mân Côi tuyệt sắc khuynh thành như vậy rồi, bây giờ vũ đài có hơn mười người, chỉ tùy tiện đứng ra người cũng có thể thắng hoa khôi trong những lâu khác. Chậc chậc, chắc hẳn là tiền vốn bỏ ra nhất định ít ? Chủ nhân của lâu này nhất định là đại nhân vật khó lường, chỉ có đại nhân vật tài lực hùng hậu mới có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để xây cái thanh lâu có tác phong khác biệt như vậy.

      Ở trong phòng khách quý của lầu ba, nam tử cẩm y mang mặt nạ hình con bướm, ngồi dựa vào ghế chán đến chết, cao cao tại thượng nhìn tất cả đám người ở dưới kia, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh lùng. Quả là vũ đài tốt để chào hỏi.

      Trong phòng khách quý khác có góc nhìn rất tốt, nó bao quát được mọi thứ trong lâu, có nam tử quần áo màu đỏ lười biếng ngồi ở chỗ đó, đối với vũ điệu ở dưới kia chẳng thèm ngó tới, mà bên cạnh , có nam tử áo đen che mặt đứng, toàn thân tản ra khí lạnh.

      "Chủ tử, tại sao ngài có chút lo lắng nào vậy?" Nhìn nam tử nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, có chút bất đắc dĩ . để ý chút nào tới chuyện của chủ tử mình. là làm khó cho thuộc hạ như , khắp nơi theo quan tâm chủ tử nhưng người ta cũng cảm kích.

      "Ta phải lo lắng việc gì sao?" Nam tử nhíu mày kinh ngạc, nâng chung trà lên, thưởng thức cách ưu nhã.

      "Hôn của ngài đó, chẳng lẽ ngài định cưới người như tiểu thư của phủ tướng quân kia sao?" Mình nửa ngày, vậy mà chủ tử câu cũng còn nghe vào, thấy mệnh mình khổ, trêu ghẹo ai chứ ? chỉ vội vàng giúp chủ tử xử lý tất cả công việc, còn phải như người mẹ thay chủ tử quan tâm cái việc này.

      " đồng ý của ta, ngươi nghĩ nàng có thể gả vào được sao?"

      "Nhưng mà, hoàng thượng ban thánh chỉ xuống, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ ?"

      "Kháng chỉ như thế nào?" Khuôn mặt nam tử vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như chuyện gì cũng thể ảnh hưởng đến .

      "Ngộ nhỡ. . ."

      "Tiểu thư Mân Côi lên đài hiến vũ !"

      "Đúng vậy, đợi lâu như vậy rồi cuối cùng là chờ được, có thể thấy được kỹ thuật múa của tiểu thư Mân Côi. Hôm nay cũng coi như bõ công đến đây, dù trở về bị nương tử phạt quỳ cũng đáng."

      Trong đám người biết người nào rống to như vậy tiếng, những người khác cũng cười theo sau. Rất nhiều người trong bọn họ đều là sớm lập gia đình, đều là trốn người nhà mà len lén tới đây. Mà người nọ ra tiếng lòng của bọn họ. Ai, nam nhân mà, cũng đều chỉ có đức hạnh như thế.

      Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Mân Côi thay bộ váy dài Lưu Vân ( có hình nước chảy ), gót sen nhàng, chậm rãi lên vũ đài, hơi thi lễ với mọi người, : "Kế tiếp, xin để cho Mân Côi vì mọi người mà dâng lên Nghê Thường vũ, trợ hứng cho mọi người, cũng qua đó gửi lời cảm tạ tới các vị tới ủng hộ. Ngày sau Say Nhan Cư còn phải dựa vào các vị mới có thể có chỗ đứng ở kinh thành này. Đặc biệt hiến vũ khúc này để bày tỏ lòng biết ơn vô cùng của Mân Côi !"

      Đợi nàng xong, cả Say Nhan Cư vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lâu ngừng. Mượn tiếng vỗ tay, đài nhàng mà múa. có nhạc đệm, cũng có bạn nhảy, chỉ mình nàng ở đài tung mình nhảy vút lên, xoay tròn. Nhưng chỉ cần có bộ cảnh tượng như vậy thôi, làm tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung người nàng.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      Màn Thầu, AnAnPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :