1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái khanh, thị tẩm! - Tự Tự Cẩm (Full 67c sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Ngang ngược cầu hôn


      Bản thân chuyện cao thủ so chiêu là trò vui tai vui mắt, hai vị dung mạo tuấn mỹ đài kia, động tác dứt khoát mạnh mẽ ai nhường ai, từng bước ép sát, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, vô cùng hoa mỹ.

      trung mơ hồ lại bắt đầu có tuyết rơi, Lâm Tĩnh Dao nắm chặt vạt áo của mình, sau đó thấy Mông Lạc cởi áo khoác lông chim của ra, đưa cho mình "Khoác thêm , ngươi chỉ gầy yếu, còn chịu được lạnh."

      Lâm Tĩnh Dao tức giận "hừ" tiếng, muốn nhận lấy áo khoác, lại thấy Thuỷ Linh Ương thuần thục cởi áo khoác da gấu của mình ra, "Nào, khoác cái này , đủ ấm áp."

      "Dạ." Lâm Tĩnh Dao đồng ý, nhận lấy áo khoác của Thuỷ Linh Ương, tuỳ tiện khoác lên người xong, nghe thấy tiếng thét kinh hãi, hẳn là Tháp Thát kia bị Thuỷ Nguyệt Ngân đạp cước bay xuống đài, động tác lợi hại dứt khoát, nể mặt chút nào.

      "Vương gia, xuất sắc!" Lâm Tĩnh Dao hô to tiếng, nhất thời kích động, vỗ vào lưng Thuỷ Linh Ương cái, "Hoàng thượng, kế tiếp đến ngài, nhiều dân chúng Tây Hạ ta nhìn vào như vậy, đừng khiến đảng và nhân dân mất thể diện."

      Thuỷ Linh Ương hừ lạnh tiếng, hồng y chớp động, cùng với Mông Lạc hoá trang như khổng tước kia trước sau nhảy lên đài. trận gào thét ầm ĩ điên cuồng, tất nhiên mọi người ngờ rằng Thuỷ Linh Ương đích thân lên đài cùng người khác khoa tay múa chân.

      "Đây mới là hảo nam nhi." Đan Mệnh Khả Hãn cười mấy tiếng, trong lúc nhất thời dường như cũng quan tâm chuyện thắng thua, chỉ cảm thấy cuộc tỉ thí kia quá .

      Thuỷ Linh Ương kia cũng phải là kẻ ăn chay niệm Phật hạ thủ lưu tình, cho nên người tiện hợp nhất, mười năm tạo thành tiện, chính là chỉ điều này. (*tiện ở đây là đê tiện, chứ phải là thuận tiện ^^)

      xuất thủ độc mà tàn nhẫn, minh ám đều dùng, trường kiếm, phi tiêu, thậm chí là đinh tai, thân hồng y diêm dúa vũ động, như muốn cắn nuốt khổng tước vương tử kia vậy.

      Mông Lạc kia tâm tính tương đối đơn thuần, tất nhiên ngờ tới đối phương đường đường là vua nước lại có thể dùng chiêu ám tiễn đả thương người ta như thế, nhất thời tránh né kịp, người bị thương mấy chỗ, máu chảy ngừng.

      "Tĩnh Dao rất đúng, binh bất yếm trá, tiểu vương tử, trận này trẫm thắng." Thuỷ Linh Ương híp mắt tươi cười, nhảy cái về chỗ ngồi, lại căn dặn người lập tức truyền thái y chữa trị cho Mông Lạc, còn mình thờ ơ uống trà.

      "Hoàng thượng, là hảo kiếm, hảo tiện!" Lâm Tĩnh Dao ghé lại gần, nháy mắt .

      "Hừ, ca ngợi trẫm hay lắm." Thuỷ Linh Ương nhàng cười tiếng, Lâm Tĩnh Dao tiếp tục ca tụng "Hoàng thượng dùng tiện như thần, chúng thần nhìn kịp nha."

      Kế tiếp, Diêu Tuấn Ngạn thắng rất dễ dàng, chỉ dùng mấy chiêu liền chế phục được Phổ Lặc, Tây Hạ ba thắng hai bại, giành được thắng lợi.

      Tất cả mọi người đều nhìn thấu, bàn về thực lực, Tây Hạ căn bản phải đối thủ của Bắc Đột, nhưng chiến trường chỉ mưu lược, Bắc Đột mặc dù thua trong uất ức, nhưng lên tiếng cũng được.

      Chẳng qua là, Mông Lạc kia chịu từ bỏ ý đồ, băng bó xong, kêu gào " được, ta muốn cùng bệ hạ so tài bắn tên, nam nhi Bắc Đột ta đều giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, ta cũng muốn xem xem hệ hạ có thể tiếp chiêu hay ."

      "Hoàng thượng." Lâm Tĩnh Dao giọng gọi Thuỷ Linh Ương, thấy khoát tay áo ngăn cho mình lên tiếng, giọng "Trẫm cũng từng luyện cưỡi ngựa bắn cung thời gian, nếu tiểu vương tử có hứng thú, trẫm tiếp ngươi vài chiêu vậy." Dứt lời, sai người mang trường cung của mình lên.

      Vì vậy, hai người cùng phi thân lên ngựa, cùng giục ngựa chạy như điên, cùng giương cung bắn tên, cùng bắn trúng hồng tâm.

      "Ném đồng tiền!" Thuỷ Linh Ương ra lệnh với võ tướng bên cạnh.

      Vì vậy trong trung xuất sáu đồng tiền, hai người đồng thời bắn ra ba mũi tên, toàn bộ đều bắn trúng tâm.

      Đám người sôi trào.

      Lâm Tĩnh Dao nhìn nam tử tà mị kia khoé miệng ra vòng cung tuyệt mĩ, hơi ngẩn ra, trong lòng khỏi hưng phấn, mọi người hô hào vì , cảm giác kia giống như trở lại thiếu nữ đại, nàng đứng ở khán đài hô hào trợ uy cho đội bóng mình thích.

      Cho nên kích động, là bởi vì thích .

      Nam nhân ưu tú kia thoả mãn lòng hư vinh của mình.

      Ban đầu, đội trưởng là hoa có chủ, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy đó đúng là đoá hoa nhài cắm bãi cứt trâu, hôm nay, nam tử tuyệt diễm mị kia chỉ là hoa có chủ, mà còn bị cắm vào trong bình nước tiểu!

      Đồ dùng chung á!

      Nghĩ đến đây, Lâm Tĩnh Dao cũng cảm thấy hơi buồn tẻ, thất thần, chợt thấy trận mưa tên bắn tới, bắn xuyên vào cái bàn dài trước mặt mình, suýt nữa là cắm vào đùi mình.

      "Mẹ nó." Lâm Tĩnh Dao kinh hô tiếng, phát mũi tên có chiếc nhẫn hoàng kim, phân lượng có vẻ đâu.

      "Hử?" Nàng lập tức mặt mày hớn hở, muốn giơ tay lấy, lại nghe Mông Lạc "Nếu hôm nay ta chạm vào ngươi nhất định chịu trách nhiệm với ngươi, đây là tín vật đính ước ta đưa cho ngươi."

      Mọi người lại xôn xao.

      Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy mặt mình hết đỏ lại trắng, còn chút máu, cứ như vậy cứng ngắc biết làm gì.

      "Lâm đại nhân phải là nam sủng của hoàng thượng sao? Tại sao lại có quan hệ với tiểu vương tử của Bắc Đột?"

      "Cũng khó trách, nam nhân mi thanh mục tú như thế, bảo sao thu hút vài người mê nam sắc tới chứ."

      " là sai lầm, vương tử kia sàm sỡ Lâm đại nhân, hai người phải là-------"

      "Đừng nhảm, Lâm đại nhân luôn luôn trung quân ái quốc, thể nào phản bội hoàng thượng được."

      "Chính và sàng là hai chuyện khác nhau, Lâm đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, có lẽ-------" (*sàng là chuyện giường chiếu =.= )

      "Bất hạnh của đất nước a!"

      ... ...... .......

      Lâm Tĩnh Dao nghe tiếng thảo luận ríu ra ríu rít xung quanh, sắc mặt lại biến hoá lần nữa, hận thể chết cho rồi, nghĩ nghĩ, nàng hung tợn nhìn về phía nam nhân như khổng tước kia, thấy cười rực rỡ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt góc cạnh ràng viết mong mỏi.

      Lại nhìn nam nhân nghiệt bên cạnh , chỉ thấy tự tiếu phi tiếu, ánh mắt vạn phần dịu dàng lăng trì mình lần lại lần.

      Hồi lâu sau, Thuỷ Linh Ương nheo mắt, rút mũi tên từ trong bao đựng tên ra, gỡ hai cái vòng tay mình ra, tiếp theo là hai chiếc nhẫn, sau đó kéo cung, hướng Lâm Tĩnh Dao mà bắn.

      "Phập---- ---" Mũi tên cũng xuyên qua cái bàn dài trước mặt Lâm Tĩnh Dao, cùng mũi tên khác trái phải xếp hàng, tiếp đó nam nhân nghiệt lạnh lùng ra lệnh "Ái khanh, cất nhẫn , đây là phần thưởng trẫm cho ngươi."

      Năm nay nam nhân đều dã man như vậy sao? Coi cầu hôn là trò chơi như vậy.

      Phải lạy tạ, phải lạy tạ!

      Kết quả, Lâm Tĩnh Dao quỳ xuống, dập đầu "Hoàng thương tiện thuật kinh người, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Chúng triều thần nghe xong, cũng hiểu sao, vội vàng quỳ xuống đất hô theo.

      Mũi tên lại được kéo thêm lần nữa, mặt Lâm Tĩnh Dao co giật, phát mũi tên kia hướng thẳng vào đầu mình, người cầm cung cười vô cùng nguy hiểm "Ái khanh, ngươi muốn kháng chỉ tuân sao? Nhẫn này là trẫm ban thưởng cho ngươi, cất ."

      Lâm Tĩnh Dao trong lòng vô cùng đau khổ, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được mũi tên bàn ra, sau đó cầm đầu mũi tên, lấy chiếc vòng và nhẫn xuống, dập đầu cái "Vi thần tạ ơn hoàng thượng."

      Thuỷ Linh Ương hài lòng thu mũi tên lại, nhìn Mông Lạc bên cạnh mình cái, "Tiểu vương tử thân thủ bất phàm, trận này coi như hoà, sao?"

      Mông Lạc chút che giấu khinh bỉ của mình với Thuỷ Linh Ương, lầm bầm tiếng, tới bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, lấy lại chiếc nhẫn của mình, cưỡng chế đeo vào ngón tay Lâm Tĩnh Dao, "Hôm qua mạo phạm, biết nàng là nương, nhưng ở Bắc Đột bọn ta, khi ngực của nữ nhân bị nam nhân đụng chạm, nhất định phải gả cho làm vợ, Lâm đại nhân, mặc dù nàng có hơi hung hãn, nhưng có thể vào triều làm quan hơn nữa lại là chức quan nhất phẩm, là cân quắc thua bậc mày râu, nữ nhân như nàng, Mông Lạc ta nhất định muốn."

      Lâm Tĩnh Dao nhìn quanh cái, thấy có ai nghe lời giải thích này, thở dài hơi, "Vương tử điện hạ, Lâm mỗ có người trong lòng, , người kia sờ ngực ta còn nhiều hơn ngươi."

      Hai hôm sau, đám khỉ Bắc Đột trở về nước, trước khi , Khả Hãn ghé vào tai Thuỷ Linh Ương câu gì đó ai biết.

      Chỉ thấy da thịt trắng nõn của đế vương kia bắt đầu giận tái , tiếp đó cười khẽ tiếng, dùng thanh thánh thót của mình "Nếu Khả Hãn ngại mỏi mắt mong chờ , xem thiên hạ này rốt cuộc rơi vào tay ai."

      Nửa tháng sau, lúc Lâm Tĩnh Dao lên triều, cảm thấy khí có chút quái dị, vì vậy hồ nghi nhìn mọi người cái, hỏi Thuỷ Nguyệt Ngân "Chuyện gì khiến lòng người bàng hoàng thế?"

      Thuỷ Nguyệt Ngân thở dài cái, "Vừa nhận được tin, quân ta chỉnh đốn xong, ngày mai lập tức Bắc thượng, ngày mai gặp mặt quân đội Nhan quốc thảo nguyên Lạt Đạt Nhĩ, cùng tiến công Bắc Đột."

      "Nhanh vậy sao?" Lâm Tĩnh Dao thầm câu, phát sắc mặt Thuỷ Nguyệt Ngân vô cùng tối, liền hỏi "Sao, có lòng tin chiến thắng à?"

      "Hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh, ràng chút kinh nghiệm cũng có, lại muốn chạy ra chiến trường làm hùng, có quá mạo hiểm hay ." Thuỷ Nguyệt Ngân xong, cũng quên là phải có ý cung kính, nhưng dù sao thực là thúc thúc đối với cháu nên có lo lắng và trách cứ.

      Lúc mọi người thầm với nhau xong, đế vương mị biếng nhác kia chậm rãi lên đại điện, nhìn mọi người cái, cười cười "Xem ra tin tức này truyền rất nhanh, nếu mọi người đều biết, trẫm cũng có gì để , muốn đánh phải tận lực chiếm thế chủ động, giảm bớt mất mát cho dân chúng Tây Hạ ta."

      "Hoàng thượng, ngài cần thiết phải ngự giá thân chinh, Tây Hạ ta có hai vị tướng quân Tào Thủ Tĩnh và Diêu Tuấn Ngạn, đánh đâu thắng đó, gì cản nổi, kính xin hoàng thượng giữ gìn long thể quan trọng hơn." Chúng triều thần cùng khuyên.

      Thuỷ Linh Ương khẽ mỉm cười, nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân và Lâm Tĩnh Dao đứng đằng kia, hỏi "Hai người các ngươi luôn luôn hoà cùng với mọi người, lần này lại cũng cùng bọn họ khuyên can trẫm sao?"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Cả đêm triền miên

      Thủy Linh Ngân do dự chút, tiến lên bước, : “Tiên hoàng là ở lưng ngựa xây dựng giang sơn, hoàng thượng nguyện ý trực tiếp tham dự cuộc tranh đấu, vi thần cần gì phải ngăn cản người khai thác đất đai, nhưng vi thần kính xin hoàng thượng chấp thuận cho vi thần được được cùng hoàng thượng ra chiến trường”.

      Thủy Linh Ương thần sắc khuôn mặt có chút động, vừa nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao, nhếch môi hỏi: “Ái khanh có muốn theo trẫm cùng xuất chinh?”

      “Ta .” Lâm Tĩnh Dao đáp dứt khoát.

      mặt thể nhịn được, Thủy Linh Ương giống con khổng tước xòe đuôi, tự mình đa cảm, tự ho khan tiếng, lại nghe thấy Lâm Tĩnh Dao : “Có chiến tranh có thương vong, thần muốn tận mắt nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông”.

      cũng phải.” Thủy Linh Ương che giấu lúng túng, nhìn sâu vào Lâm Tĩnh Dao, muốn từ trong mắt của nàng bắt được tia lo lắng, lại thấy nữ nhân kia dừng lại chút, : “Thần nguyện ý phụ trách tất cả kinh phí trong chiến tranh, bạc do thần làm ra.”

      Thủy Linh Ương vui sướng cười vài tiếng, : “Thời khắc mấu chốt ái khanh quả phụ kì vọng của
      Trẫm, trẫm chờ câu này của ngươi.”

      Lâm Tĩnh Dao sắc mặt cứng đờ, nhìn Thủy Nguyệt Ngân cái, trong lòng thở dài, thầm nghĩ thiên hạ trong cảnh thái bình lâu nữa, nếu chiến tranh như Thủy Linh Ương tưởng tượng, dễ dàng giành được chiến thắng tốt, nhưng nếu đánh giá sai thực lực đối phương, hoặc trong lúc này xảy ra chuyện may chỉ sợ đất này rơi vào tay giặc.

      Ngay đêm đó, Lâm tể tướng bồi hoàng thượng uống mấy chén ruwouj, thụy nhãn mông lung (đôi mắt mông lung) chỉ cảm thấy nam tử trước mắt bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt khuynh quốc, mị hoặc chúng sinh dần dần to ra, hẳn là mang theo chút hương vị của phong cách tiên nhân, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, hết sức dịu dàng.

      “Sư, sư phụ.” Lâm Tĩnh Dao lẩm bẩm tiếng, đưa tay xoa xoa cái khuôn mặt lạnh lùng, dung nhan tuyệt trần, dù chỉ cách trong gang tấc nhưng như thế nào cũng với tới.

      Thủy Linh Ương híp hai mắt, bản thân ôm lấy Lâm Tĩnh Dao để trong ngực, lạnh giọng : “Thấy ràng chưa, trẫm cúng phải là sư phụ của ngươi.”

      “Sư phụ, đừng như vậy.” Lâm Tĩnh Dao vừa vừa huy động ‘móng vuốt’ tới gãi gãi 2 cái mặt Thủy Linh Ương.

      “Cùng trẫm ở chung mà người dám nghĩ tới người khác!” Thủy Linh Ương có chút giận dữ, chợt thu hồi tâm, lại phát nữ nhân kia mãnh liệt dính vào trong ngực của mình, mắt lờ đờ lim dim : “Sư phụ, hoa dại núi nở hết rồi, người đáp ứng ta thu hoạch.”

      Thủy Linh Ương ngần ra, lại thấy Lâm Tĩnh Dao đột nhiên rơi nước mắt, nức nở : “Đừng để cho tar a khi sức khỏe của người tốt, sư phụ, người cần đối xử với ta như vậy, ta mới cần áp đặt ta mối thù hận của gia đình, của giang sơn.”

      “Sư phụ sao?” Thủy Linh Ương nỉ nón tiếng, bắt được thanh thống khổ của nữ nhân, nắm chặt bả vai, bắt nàng nhìn mình, đường hỏi: “Ngươi ta sao?”

      …” Lâm Tĩnh Dao hàm hồ đáp ứng, vòng qua cổ Thủy Linh Ương, : “Ta thích sư phụ nhất mà.”

      Trong lòng có cái gì đó nháy mắt chia năm sẻ bảy, Thủy Linh Ương tay run run sờ lên khuôn mặt nhắn của nàng, lại hỏi: “Như vậy sư phụ cùng Thủy Linh Ương, ngươi người nào hơn?”

      , mong đợi cái gì đây?

      Mong đợi nàng ra chữ ‘’ đến tột cùng vào lúc nào, ở trước mặt nữ nhân này, mình lại trở lên hèn mọn mà luống cuống.

      Nữ nhân trong ngực khẽ run chút, chậm chạm trả lời.

      Thủy Linh Ương tự giễu cười cười, đem nàng ôm vào Tây Noãn Các, lúc muốn rời , lại bị nữ nhân kia bắt được áo bào, chỉ nghe nàng lẩm bẩm. “Đừng , đừng bỏ ta.”

      “Muốn ta ở lại sao?” Thủy Linh Ương giọng hỏi, trong mắt có chút ánh sáng lóe lên, mang theo quyết tuyệt, còn co chút mùi vị lãnh khốc.

      “Ừ, lưu lại, ở lại bên cạnh ta.” Lâm Tĩnh Dao hiếm khi thể mình là nữ tử.

      Thủy LInh Ương nghe vậy, cúi đầu thấp, bật cười to, khi đó, tâm tình của bị đè nén quá mức cũng có nghe Lâm Tĩnh Dao nửa câu sau: “Thủy Linh Ương, người ta là ngươi, là ngươi.”

      Quần áo toàn bộ bị cởi ra, Thủy Linh Ương hầu như đùa giỡn , trực tiếp mạng mẽ xâm nhập vào cơ thể Lâm Tĩnh Dao, trong mộng, nữ nhân thống khổ kêu rên lên, nhưng lại tìm cách khiến người nam nhân đồng tình, chỉ cảm thấy bên dưới truyền đến từng cơn nhói đau, chút ấm áp tràn ra giường.

      Đó phải là cuộc triền miên Xuân Phong Hóa Vũ (mưa thuận gió hòa, ý cả hai người đều tình nguyện, phối hợp ăn ý…) mà là cuộc đòi lấy bá đạo.

      khuôn mặt tuyệt trần của hoàng thượng mang theo chút tuyệt vọng, khóe mắt có nốt ruồi giọt lệ có tầng mây mài đen thể tan. “Chẳng lẽ, người vẫn luôn trêu trẫm hay sao? là ai? Cái đó khiến ngươi nhớ tới nam nhân nào?”

      Đầu mùa đông, mặt trời thức dậy muộn, chờ chút ánh mặt trời chiếu giường người nam tử cả đêm lên núi Vu Sơn vẫn còn ngủ say, trong mơ mơ màng màng đưa cánh tay sang bên cạnh sờ soạng chỉ thấy khoảng trống , chợt ngồi dậy, nhìn đệm lưu lại dấu vết đêm qua ân ái, ánh mắt chợt thay đổi.

      phải là mộng, chỉ là người cùng mình triền miên đêm qua biết đâu.

      Đêm qua, hẳn là rượu mời…

      Thủy Linh Ương cúi đầu nhìn thoáng người, lại nhìn thấy từng dấu vết hồng hồng, quyền đánh tới vách tường, cắn cắn môi, phủ thêm lớp áo, lập tức ra khỏi Tây Noãn Các.

      Đại quân chỉnh đốn xong, chờ phân phó. Thấy Thủy Linh Ương xuất , văn võ bá quan đều quỳ xuống đất, đứng dậy nổi,có người còn khóc nức nở.

      Thủy Linh Ương xõa ra mái tóc dài trong gió lạnh, đôi môi đỏ như máu có chút mím lại, mặt tái nhợt ra chút lo âu, sau hồi, trầm giọng hỏi: “Lâm Tĩnh Dao ở đâu?”
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      Trâu, Mizukimal thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36.2

      “Thần ở đây”. Trong đám người, truyền đến tiếng trả lời trầm muộn.

      bóng dáng xuất cực kì đột ngột,
      Cứ như vậy đứng trước gió, quan phục rung động, mặt mang theo chút vui vẻ, cùng với đám người mang vẻ mặt đưa đám kia bất đồng. mặt nàng chỉ viết ‘Trân trọng’.

      Thủy Linh Ương có chút do dự, nặn ra nụ cười, hỏi: “Nếu trẫm cưỡi ngựa ra chiến trường, trở lại, ái khanh có cảm giác đau lòng đây?”

      “Ngô Hoàng băng hà, cả nước đau lòng, thần tự nhiên cũng đau lòng theo.” Lâm Tĩnh Dao ăn bài bản, kính trọng như xưa.

      Quần thần trong lúc này chỉ có quân và thần ở buổi sáng tinh mơ liếc mắt đưa tình, mắt đối mắt, tiếng vang.

      Trầm mặc trong chốc lát ra , Thủy Linh Ương cười cười, còn chưa mặc thêm quân trang xoay người lên ngựa, nhìn Lâm Tĩnh Dao . “Chớp mắt tới cuối năm, trẫm cố gắng chạy về cùng ngươi ăn bữa cơm tất niên.”

      Lâm Tĩnh Dao ngẩn người . “Tốt!”

      Thủy Linh Ương gật đầu cái, hoàng thượng đẹp đẽ tuyệt trần, tuổi trẻ khí phách, uy vũ. Cắm trường đao trong tay xuống đất, cất cao giọng . “Lần này xuất chinh chính là thuận theo ý trời, các người đều là trụ cột nước nhà, hôm nay cùng trẫm xuất chinh đến phương Bắc, chính là thời cơ tạo dựng nghiệp làm rạng danh thiên hạ này, là lưỡi dao sắc bé cũng là sắc bén, trẫm cũng nhìn ở trong mắt, là bước lên mây như diều gặp gió hay chấm dứt tư cách làm người suốt đời, đây chính là thời cơ khảo nghiệm người tốt nhất. Lần này , tất thắng!”

      “Tất thắng!” lời nhiệt huyết trong ngực, tiếng hô hào vang tận mây xanh.

      Chiến tranh tàn khốc, người chết nhiều.

      Lâm Tĩnh Dao từ xa nhìn những người tràn đầy nhiệt huyết, gương mặt trẻ tuổi kia, khẽ cúi thấp đầu, nghe thanh chiếc kèm phát lệnh vang lên, đại quân trùng trùng điệp điệp hướng phương Bắc mà

      Đều cọp ở nhà, khỉ xưng ngôi vua.

      Thủy Linh Ương chân trước mới , Lâm Tĩnh Dao cảm thấy có được quyền lực hoàng đế có cảm giác khỏe, tất cả chính do nàng làm chủ , ngay cả nữ nhân hậu cung đấu đá nhau thành 7, 8 danh sách cũng đưa đến cho nàng xem xét, ký tên.

      Cứ như vậy trôi qua hai ngày, Lâm Tĩnh Dao phát làm quân vương, thực chuyện cực khổ.

      Sau đó vài ngày qua , trong cung mọi người đột nhiên tìm thấy Lâm đại nhân, đến phủ tìm kiếm cũng thấy tin tức.

      Có người tận mắt thấy có đội quân lớn, cũng hướng phương Bắc tới, mà Lâm đại nhân cũng ở trong nhóm người này.

      Còn về phần đại nhân kia đột ngột xuất đất Tây hạ, có ai biết về bọn họ, Lâm đại nhân chính là truyền thuyết của Tây Hạ, mọi người lần nữa tin thực này.

      Dọc theo đường hạ trại, Lâm Tĩnh Dao sai người đen củi đốt cho cháy to thêm chút, sau đó lại nhìn sang cái người muốn lại thôi – Trương Khiên cái: “Có rắm mau thả, nén cũng thấy khó chịu sao?”

      Trương Khiên dùng thời gian ngắn nhất để thích ứng với thói quen thay đổi tính tình Lâm Tĩnh Dao, chắp tay .” Công chua, thần có chuyện , lần này Bắc Thương đột nhiên cùng Tây Hạ nổi lên xung đột, chúng ta đứng ngoài, tùy thời trai cò tranh nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi phải tốt hơn sao? Vì sao còn đưa quân tăng viện cho Tây Hạ đây?”

      “Nếu như Tây Hạ cùng Nhan quốc chiến thắng, thế lực hai bên mở rộng, ngươi nghĩ cơ hội phục quốc phải đợi đến khi nào, bằng bây giờ tranh thủ thời cơ khiến Thủy Linh Ương tin tưởng, sắp xếp người trong đại quân của , chúng ta cần làm tan rã từ bên trong Tây Hạ, có hiểu hay ?” Lâm Tĩnh Dao xong, hung hăng đánh vào ót Trương Khiên cái.

      “Đạo lý ta hiểu, chỉ là…”

      “Đừng dài dòng, bản công chúa cần nghỉ ngơi rồi, ngươi lui ra ngoài.” Lâm Tĩnh Dao tiếng, nghiêng người nằm xuống.

      Trương Khiên trong lòng có chút vui, lắc đầu ra khỏi lều, mặt đất nhặt được khối ngọc bội trong suốt óng ánh, chút do dự cầm lên để trong ngực, sau đó trở về trướng của mình.

      Lâm Tĩnh Dao thở tiếng, thầm nghĩ tạm thời mượn sức của những người thanh niên nhiệt huyết này , chờ tới khi đưa bọn họ đến bên trong đại quân Tây Hạ, cố gắng thu phục lòng người, những người này hơn phân nửa là người xuất thân nghèo khổ, khẩu hiệu phục quốc đối với bọn họ là quá nặng nề rồi, bọn họ cũng đảm đương nổi, có chút ít lợi ích, bọn họ nhất định ‘bỏ tà theo chính’, ngoan ngoan nghe lời Thủy Linh Ương.

      Yên tâm nghĩ mình lần này say rượu mất lý trí, ngủ bên cạnh nam nhân, cái nguyên nhân khác có lẽ là trừ Ngọc Linh Viễn, Từ khi mới quen cho tới khi rời , người nam nhân kia trong lòng lộ ra sâu xa, đặc biệt là vào buổi đêm hôm rời , tự nhủ qua lời . “Nếu như ngày ngươi có chỗ để , tới trong cung nương tựa vào trẫm.”

      Muốn để cái giả thuyết này thành thực, hoặc là phá hủy Tây Hạ, hoặc là phá hủy nàng.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Trâu, Mizukimal thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Trở thành tù binh.


      Sáng sớm, Lâm Tĩnh Dao chỉnh đốn lại thế thảy mọi thứ, chuẩn bị cho chặng đường tiếp theo phát Trương Khiên cầm ngọc bội của Thủy Nguyệt Ngân đưa cho mình vuốt vuốt, vì vậy nhanh tay đoạt lại, vui : "Lượm được đồ của bản công chúa, ngươi lại dám dấu làm của riêng!"


      Trương Khiên ngẩn ra, hỏi: "Đây là đồ của công chúa sao?"


      "Hừ, có muôn kêu lên hai tiếng để xem nó có đáp ứng hay à?" Lâm Tĩnh Dao tức giận xong, đem ngọc bội, cất vào trong ngực, trong đầu lên ý nghĩ muốn mở quầy bán ngọc bội, mình cũng coi như nửa chuyên gia giám định, ngọc bội kia tuyệt đối là giá trị cao, quả là hàng thượng phẩm.


      Trương Khiên cung khinh khom người xuống, hỏi: "Công chúa, ngọc bội này có phải là người Bắc Thương tới Tây Hạ tặng quà cho ngài ?"


      " phải, đây là của Thủy Nguyệt Ngân để lại cho ta."


      "Kỳ quái." Trương Khiên tự nhiên : "Đây ràng là ngọc cổ của phương Bắc."


      "Ngọc cổ?"


      "Đúng vậy, loại này là Ngọc Thạch sản lượng cực thấp, hết sức quý giá, hay còn là vì đường vân ngọc cực kì giống bờm ngựa, cho nên từ miếng ngọc này mà Bắc Thương mới đổi lại cách sống thánh cưỡi ngựa bắn tên, đối với ngựa đặc biệt kinh trọng, là quốc vật, chỉ có hoàng đế Bắc Thương mới có tư cách sử dụng ngọc này. Đông Nhan cùng Bắc Thương lui tới, vì sao Ngọc Linh Viễn lại có thể có miếng ngọc này."


      Trong lòng lộp bộp, Lâm Tĩnh Dao thầm: " tốt", sau đó ra lệnh cho mọi người tăng nhanh bước , cần phải sớm vượt qua quân của Thủy Linh Ương đại nhân. Nếu như Ngọc Linh Viễn để ý đến tình cảm huynh đệ, cấu kết với người ngoài, như vậy Thủy Linh Ương vẫn làm càn làm bậy này sợ bị thua thiệt lớn.


      Mấy ngày sau, Lâm Tĩnh Dao đứng ở thảo nguyên hỗn độn, lấy chân cọ xát nền đất đầy tro bụi, : "Bọn họ tối qua vừa mới ở nơi này, hôm nay tăng nhanh lộ trình, có lẽ còn có thể đuổi kịp, nơi đây cách thảo nguyên Đạt Nhĩ rất gần."


      Trương Khiên cẩn thận quan sát Lâm Tĩnh Dao mặt khỏi xuất vẻ buồn rầu, nắm chặt tay, trong lòng nhất thời có dự cảm tốt.


      Công chúa bây giờ mới 20 tuổi, phải động lòng với Thủy Linh Ương, lòng nghĩ che chở chu đáo như vậy chắc là ,


      Ngày kế, lúc hoàng hôn, ánh tịch dương như máu, dần dần xuất những dấu vết bé của các công trình kiến trúc.


      Nơi đây chính là thảo nguyên Đạt Nhĩ, thảo nguyên quan trọng nhất của trấn Liêu,


      Đập vào mắt Lâm Tĩnh Dao phải là những đường phố ồn ào, tấp nập, phồn vinh, những phong tình, mà là những đốm lửa cao ngất trời, đốt chết biết bao nhiêu mạng người, đất chất đống thi thể, số chưa tắt thở, đàn ông bị đẩy ngã, vó ngựa giẫm đạp giết chết.


      đường phố giống như có người cầm sơn đỏ quét qua, máu chảy thành sông, nhìn mà đau lòng!


      Chém giết vẫn tiếp tục, mấy vạn đại quân đem những nam nhân Tây Hạ tới đường cùng vây ở chính giữa, chuẩn bị lần giết hết.


      Thủy Nguyệt Ngân, Tào thủ lĩnh Diêu Tuấn Ngạn hai vị tướng quân mang Thủy Linh Ương bảo hộ chính giữa, liều chết chiến đấu, người đầy vết thương, thể cứu vãn.


      "Thập cửu thúc, người mang hai vị tướng quân chạy thoái khỏi vòng vây, chạy trốn trước khi chết trước , hôm nay đại khái ta chôn thân nơi đây." Thủy Linh Ương xong, thân thể lảo đảo muốn ngã.


      "Bọn thần thề chết theo hoàng thượng, tuyệt sống tạm." Ba người cùng nhau .


      ", thập cửu thúc. Thủy gia hôm nay chỉ còn lại hai người chúng ta, người phải sống, tiếp quản Tây Hạ, quyết để nó rơi vào tay Bắc Thương." Thủy Linh Ương xong, hung hăng đẩy Thủy Nguyệt Ngân cái, la lớn: " nhanh."


      xong, nặng nề ngã mặt đất.


      Đại quân bên ngoài, hai nam tử ngồi nghiêm trang lưng ngựa, vẻ mặt lo lắng nhìn màn trước mắt.


      Mơ hồ quăng trường đao ra xa dặm, mắt liếc nhìn Ngọc Linh Viễn, : "Bệ hạ, nghe thấy người Hán vì tranh quyền đoạt lợi ngại hãm hại cả người thân, hôm nay người lại đưa nhị đệ của mình vào đường cùng."


      Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, : "Tiểu vương tử, Ngọc mỗ tặng người câu , ở trước mặt vương quyền, ai cũng có để ý đến tình thân, coi chừng đại ca của ngươi, trong cơ thể của nửa dòng máu của người Hán ta, ngươi hôm nay danh tiếng vang xa, nhưng đối với ta mà , đây là uy hiếp rất lớn."
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Trâumal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37.2

      Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, : “Tiểu vương tử, Ngọc mỗ tặng người câu , ở trước mặt vương quyền, ai cũng có để ý đến tình thân, coi chừng đại ca của ngươi, trong cơ thể của nửa dông máu của người Hán ta, ngươi hôn nay danh tiếng vang xa, nhưng đối với ta mà , đây là uy hiếp rất lớn.”


      “Hừ, ngươi nghĩ muốn làm cho tình cảm của đại ca và ta xấu , ta cũng phải người ngu ngốc.” Mông Lạc xong, đột nhiên xoay người lại, thấy cách đó xa có đội nhân mã trùng trùng điệp điệp đến, cầm đầu là tiểu tướng mặc áo bào tím, thân hình nhắn, nhưng lại có thể phát ra từng luồng khí thế hết sức bén nhọn, chỉ huy hai vạn đại quân chạy tới đây như điên.

      “Người tới là người nào?” Mông Lạc hắng giọng kêu câu.

      nãi nãi của ngươi!” Lâm Tĩnh Dao đáp lại câu, ngoắc tay : “Cứu hoàng thượng, xông lên!”

      “Lâm đại nhân”Vẻ mặt Mông Lạc biến đổi, dám tin chạy tới trước mặt vị nữ tử cải trang kia, lẩm bẩm : “Là tại ta xem thường nữ nhân, ngươi, khiến cho người người dám khinh thường.” Dứt lời, lập tức quay đầu, theo đám người vào cuộc chiến khốc liệt.

      Ngọc Linh Viễn đoán nhân số (số người) của đối phương, nhàng cười cười, những người này căn bản đủ để viện trợ, hai vạn đại quân địch tám vạn đại quân, căn bản là tìm chết.

      Chỉ là lập tức phát nhóm người này tản ra để chêm giết mà quy tụ lại chỗ, tạo thành khối, mở ra con đường đến bên cạnh Thủy Linh Ương, hơn nữa cũng chỉ có mục tiêu là cứu người, có liều mạng chém giết.

      Đám người trong nháy mắt bị phân tán. Lâm Tĩnh Dao trong lòng lo lắng, xót xa tới tận cổ họng, chỉ sợ tìm được thi thể của Thủy Linh Ương.

      Rốt cuộc, bộ chiến giáp màu đỏ được Thủy Nguyệt Ngân vác vai xuất trước mặt, nam nhân bị Thủy Nguyệt Ngân vác vai lâm vào hôn mê.

      “Vương gia.” Lâm Tĩnh Dao từ xa kêu Thủy Nguyệt Ngân tiếng, muốn tiến lên, bỗng thấy sau lưng chợt lạnh, thanh đao lướt qua cổ của mình.

      Xoay người lại, người đàn ông hung thần ác sát quơ tay, vung đại đao về phía bụng mình, trở tay lại hạ xuống, Lâm Tĩnh Dao vội vội vàng vàng cầm kiếm ngăn cản, nhưng sơ sẩy rớt xuống ngựa, trong nháy mắt trở thành người bị bao vây nhiều nhất.

      “Lão hòa thượng nên vì tính mạng mà lo lắng, chẳng lẽ là -----” Lâm Tĩnh Dao lầu bầu, bắt lấy yên ngựa, sau đó há mồm cắn vào bụng nó, con ngựa bị đau, vắt chân lên chạy, nó muốn lập công, chạy về phía Thủy Linh Ương ở trước mặt.
      (Tiểu Giang Giang: chết cười với chị  cắn bụng ngựa
      -_- chỉ có chị mới nghĩ ra @@)

      Lâm Tĩnh Dao lập tức cầm cương ngựa, hướng về phía Thủy Nguyệt Ngân thét lớn: “Mau, mau mang hoàng thượng lên ngựa.”

      Thủy Nguyệt Ngân ngẩn ra, đỡ lấy Thủy Linh Ương nhảy lên lưng ngựa, muốn đem Lâm Tĩnh Dao kéo lên lại thấy con ngựa to lớn lao về phía nàng, nữ nhân kia thấy vậy, vội vã buông tay, sau đó lăn ở mặt đất mấy vòng, từ trong giây rút ra con dao , hung hăng đâm vào chân con ngựa, mỉm cười nhìn con súc sinh phát ra tiếng phì phì, Thủy Linh Ương cùng Thủy Nguyệt Ngân

      chạy xa rồi.
      Mà nàng vẫn còn tiếp tục chém chém giết giết.
      "Bắc Thương nấu rượu quả cay, quả thực đủ vị. Người bắt dê, có thấy con dê quá già rồi ?" Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao ngồi ở đại điện vừa ăn vừa uống, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
      Khả Hãn cau mày nhìn nàng bắt bẻ, hỏi Mông Lạc: "Ngươi nhất định phải cưới cái nữ nhân này làm phi sao? Xem ra ở Bản Hãn, nàng chính là tên vô lại."
      "Nàng là ở thảo nguyên Thương Lang, nhi thần thích những bông hồng kiều diễm, người nhi thần thích, chỉ có nàng" Mông Lạc xong cười lớn, lộ ra hàm răng trắng noãn, dừng chút lại : "Nhi thần tối nay muốn ôm nàng ngủ."
      "Phốc---" Lâm Tĩnh Dao miệng đầy thịt dê phun hết ra ngoài, may phun hết vào mặt Mông Lạc, lúng túng lau khóe miệng, : "Ta phải xử nữ nữa rồi."
      --- Đường ngăn cách biết ngượng------
      "Nam nhân Bắc Thương chúng ta quan tâm tới những thứ này, chỉ cần phẩm hạnh của ngươi tốt đẹp, chuyện cũ ta có thể bỏ qua." Mông Lạc xong, tự tay nhặt xuống những mảnh thịt vụn mặt.
      "Thực dám dấu diếm, ta mang thai đứa bé của Thủy Linh Ương." Lâm Tĩnh Dao mặt đỏ, tim loạn nhịp, trực tiếp dối.
      Mông Lạc nhìn bụng nàng chút : "Hoàn hảo là chưa được bao lâu, đứa bé vẫn có thể bỏ ."
      Xem như ngươi lợi hại! Lâm Tĩnh Dao đặt chén rượu xuống, trong chớp mắt xoay người ra khỏi đại điện.
      Trong tầm mắt, công trình kiến trúc to lớn lên, có chút giống cảnh của Islen, nàng mặc đồng phục của các thiếu nữ, chân nhàng di chuyển, nếu như khí trời tốt hơn chút Lâm Tĩnh Dao cảm thấy là mình nghỉ phép.
      Nhưng trước mắt, nàng vẫn là tù nhân, mặc dù là được hưởng loại đãi ngộ lớn nhất, cần mang gông xiềng, cần ngồi chồm hỗm ở đại lao, nếu như gả cho Mông Lạc, nàng còn có thể hồi phục cả **
      (** là cái gì ta cũng biết, huhu)
      Cúi đầu nhìn qua cái ** mình mặc, rất nhiều quần áo rườm rà, nàng bực mình, đem cầm vai giật xuống, sau đó còn các loại đồ trang sức cũng lấy xuống, giật ra mái tóc được búi cẩn thận, xoa tung tóc ngồi bậc thang.
      Thủy Linh Ương, biết nghiệt kia chết chưa?
      Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vời vợi, khóe mắt nàng có chút dịu dàng, sau lưng có người tới, nhàng ngồi xuống, câu: "Ngươi nếu như rơi trong lời , rất có thể biến thành băng tuyết, nhưng mà điêu này cũng chỉ là suy đoán thôi, hôm qua ta ở thảo nguyên buồn ***, cột nước vừa rơi xuống đất lập tức kết thành băng, suýt nữa làm cho tiểu huynh đệ của ta bị tổn thương do giá rét."
      Lâm Tĩnh Dao nhìn Mông Lạc cái, thở phì phò quay lưng bỏ .
      " ra ngươi mặc như vậy rất đẹp." Mông Lạc ở phía sau vẫn om sòm: " bằng, chúng ta ra ngoài dạo thôi."
      Chỉ thấy nữ nhân kia lập tức quay lại, : "Tốt, ra ngoài dạo thôi."
      "Ngươi trốn thoát đâu." Mông Lạc thấy nàng như vậy, khẽ cười cười, nắm bàn tay bé của nàng, kêu mấy tên thị vệ, chuẩn bị ra khỏi cung.
      Hai bên đường phố truyền tới các loại tiếng rao hàng, bán thứ gì đó cũng giống như của Tây Hạ, chỉ là những thứ này do người dân tộc làm, tốt hơn nhiều so với vũ khí thợ rèn làm, chợ san sát nối tiếp nhau hơn nửa là giáo, thương, mũi tên, đao, búa, rìu, linh tinh các loại.
      Mông Lạc ôm Lâm Tĩnh Dao nhảy xuống ngựa, ở bên cạnh giơ lên thanh đại đao màu vàng to lớn, : "Rất thuận tay, có thể mang về cung."
      Người bán hàng rong lập tức giơ tay áo lên, : "Điện hạ thích mang cũng được, có thể cây đao này của người nhiều lắm, có thể lọt vào mắt của ngài, cũng là tạo hóa của nó."
      Mông Lạc bỏ lại mấy khối bạc, hưng phấn cất đại đao, sau đó tiếp tục dắt Lâm Tĩnh Dao tiếp.
      Ánh mặt trời chiếu xuống phía dưới, ánh sáng vàng kim chiếu vào mái tóc rám nắng hơi xoăn xoăn, quần áo lưu ly cũng được ánh sáng ngũ sắc chiếu vào.
      Ngũ quan tinh xảo, hai chân thon dài, có thể so sánh với người mẫu đẹp nhất thế giới, nếu như đầu óc tốt hơn chút nữa, có thể là người đàn ông đứng thứ nhất thế giới.
      Lâm Tĩnh Dao "chật" tiếng, chợt nghe trong đám người có người hô to tiếng: "Bắt kẻ trộm!"
      Vừa thấy cơ hội tới, Lâm Tĩnh Dao vội vàng tránh thoát được trói buộc của Mông Lạc, sức mạnh tràn trề hô lớn tiếng: "Tiểu tặc, đứng lại cho ta!" Sau đó dùng hết hơi sức, nâng chân đuổi theo.
      chút ngoài ý muốn, tiểu tặc kia biến mất trong đám người tới lui, Lâm Tĩnh Dao thân hình chợt lóe, trốn vào trong ngách trong hẻm, sau đó lục lọi phía trước
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Trâumal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :