Sau khi Quý Nghiên về nhà với Mộc Tây chuyện này, Mộc đại tiểu thư nhếch mày phượng, liếc
nhìn hỏi: "Tại sao lại là cậu ?"
Quý Nghiên : "Mình cũng biết, chị Nhạc là do công ty sắp xếp." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
"Chuyện này rất có khoa học nha, cậu mới đến công ty làm việc được mấy ngày, cho dù phái ai , cũng đến phiên cậu, Thánh Y cũng phải là thiếu người."
Quý Nghiên nhún nhún vai, cũng buồn bực chuyện đó đây.
ra cũng có nghĩ qua, có lẽ cấp là nể mặt của Bạch Thắng.
Trong lòng có cảm giác là lạ, mặt cảm thấy rất vui mừng, mặt lại cảm thấy ngại ngùng, tóm lại là cực kỳ mâu thuẫn.
Mộc Tây đột nhiên lăn qua lăn lại ở giường, gào khóc : "Hu hu hu chị đây muốn cậu đâu." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
Quý Nghiên dọn dẹp hành lý, vừa xếp quần áo vừa an ủi bạn cùng phòng " sao đâu, mình sớm trở về mà."
Mộc Tây lăn lộn nữa, nằm lỳ ở giường, trơ mắt nhìn , mong đợi hỏi: "Có thể ?"
Quý Nghiên: " thể, vé máy bay cũng chuẩn bị tốt rồi, ngày mai là bay."
Mộc Tây suy nghĩ chút rồi nghiêm túc : " Tiểu Quý Nghiên, nếu cậu từ chức ."
Hả? Quý Nghiên dừng lại động tác trong tay, nghi hoặc nhìn . tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
Vẻ mặt Mộc Tây tha thiết nhìn , bộ dáng như muốn ‘từ chức , từ chức , mau từ chức ’, Quý Nghiên hiểu hỏi: "Tại sao đột nhiên cậu lại có ý tưởng như vậy?"
phải trước đây ấy còn rất vui mừng khi mình có thể làm việc tại Thánh Y hay sao? Thế nào mà lại thay đổi nhanh như vậy?
Mộc đại tiểu thư ‘danh chính ngôn thuận’ : "Mình đột nhiên phát , ra Thánh Y cũng có tốt như mình tưởng. đó, cái tên Mẫn Y Thần kia rất biến thái, cậu ở công ty của ta lâu ngày khẳng định chịu nổi."
" có đâu, mình cảm thấy tốt vô cùng, hoàn cảnh làm việc ở Thánh Y rất tốt, hơn nữa mình còn được làm việc mà mình thích. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Về phần Mẫn tổng, mình lại có giao thiệp với ta, chuyện tình của tòa soạn căn bản đều do chị Nhạc quyết định."Quý Nghiên thành thực ta suy nghĩ của mình.
và Mộc Tây giống nhau, đều có thói quen xõa tóc và cắt tóc mái xéo, đôi mắt vô tội chớp chớp, gương mặt ngây thơ, vẻ mặt biểu lộ chút tâm cơ nào nhìn chằm chằm Mộc Tây.
Mộc Tây rốt cuộc nổi giận."Mẹ nó, Quý tiểu Nghiên, nếu cậu Washington người nào nấu cơm cho chị đây?"
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Đây mới chính là mục đích thực của cậu ? Khóe miệng Quý Nghiên hung hăng co rút, vô cùng im lặng nhìn Mộc Tây, cái đồ thích ăn hàng này! tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
cần phải , nhất định là gần đây ấy mới nhớ tới chuyện này, nếu ban đầu cũng cho làm sảng khoái như vậy.
"00852XXXXXX, nhớ kĩ số điện thoại mua đồ ăn bên ngoài."
Quý Nghiên bình tĩnh đọc lên dãy số, trái tim bé của Mộc Tây nhất thời bị tổn thương nghiêm trọng, đứng dậy, ngồi chồm hỗm ở giường, tay chỉ thẳng vào Quý Nghiên, vẻ mặt như oán phụ, lên án : "Cậu vứt bỏ mình!"
Khóe miệng Quý Nghiên lại hung hăng co rút lần nữa, sửa sang lại trang phục, kéo túi hành lý để ở bên, rồi mới đến trước mặt Mộc Tây. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Học dáng vẻ trước kia của Mộc Tây, sờ sờ đầu của ấy, hết sức "từ ái" mà : "Ngoan, tắm cái rồi ngủ ."
Mộc Tây bực bội.
Ngày thứ hai, sáng sớm Quý Nghiên liền chạy tới sân bay, Mộc đại tiểu thư kiêu ngạo kiêu ngạo nhưng vẫn rất có nghĩa khí đưa , chị Nhạc và Giản Ninh cũng tới. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Khi Quý Nghiên gần lên máy bay đột nhiên có chút nỡ, và Mộc Tây từ khi quen biết cho đến nay, chưa từng có xa nhau lâu như vậy, cho dù là trước kia ở cùng chỗ nhưng mỗi ngày hai người đều có gặp mặt.
Mộc Tây biết tâm tư của , chợt tiến lên, ôm lấy , ghé vào bên tai Quý Nghiên : " Tiểu Quý Nghiên, trở về sớm chút."
Quý Nghiên gật đầu cái, nhịn xuống chua xót trong mắt, dịu dàng : "Đói bụng nhớ gọi đồ ăn bên ngoài, cần lúc nào cũng nấu mỳ ăn liền, tốt cho sức khỏe, cũng được kiêng ăn. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Mình tra số điện thoại của mấy công ty vệ sinh mạng rồi, biết cậu lười, nếu muốn làm việc nhà gọi cho công ty vệ sinh đến."
Mộc Tây cười: "Tại sao cậu lại giống như vợ của mình vậy."
buông Quý Nghiên ra, dung nhan diễm lệ lại khôi phục bộ dáng tim phổi như trước."Tốt lắm, chị đây muốn trở về, cậu biến nhanh lên ."
Quý Nghiên chảy mồ hôi, mẹ nó, người này biến sắc mặt cũng quá nhanh rồi!
Trong hành lang lần nữa vang lên giọng nữ nhắc nhở hành khách lên máy bay, Quý Nghiên phất phất tay, xoay người, tới cổng kiểm tra.
Mộc Tây nhìn theo bóng lưng của , trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Nghiên Nghiên, chỉ mong cậu nhân cơ hội lần này thư giản cho tốt, quên những chuyện vui trước kia, sức sống tràn đầy trở lại.
Last edited by a moderator: 11/10/14