1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thay đổi - Bố Đinh Lưu Ly (Trọng sinh) (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Đánh cờ.

      Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời nổi lên bão tuyết. Bông liễu bay theo gió giống như những bông tuyết nhảy múa thành vòng tròn, tựa như đóa hoa nở rộ. Trời đất yên tĩnh, chỉ có thanh bông tuyết hôn mặt đất tạo thành những tiếng vang sàn sạt.

      Đối lập với cái yên tĩnh bên ngoài, ván cờ trong đình sóng lớn mờ mịt, đại chiến say sưa. Gió lạnh cuốn theo tuyết rơi từ bốn bề thổi vào trong đình, vô cùng lạnh lẽo.

      Quân Mẫn Tâm vẫn chịu đựng được tốt, dù sao cũng có áo choàng dầy che chắn gió tuyết, Lạc Trường An khá hơn, đầu ngón tay bị lạnh đến ửng đỏ, thỉnh thoảng hấp hấp mũi, đôi môi lạnh bạc cũng trở nên trắng bệch.

      Lạc Trường An suy nghĩ trong chốc lát, hạ xuống quân cờ trắng. thanh thả cờ vô cùng , giống như yên lặng trước khi bão táp xảy ra, cực kì giống tính cách cẩn thận xảo quyệt của . Mà Quân Mẫn Tâm lại bất đồng, vừa ra trận liền mạnh mẽ đánh tới, từng quân cờ đen mang hận, từng bước tuyệt sát. Lạc Trường An thể tin được, trước mặt nhìn thanh tú an tĩnh nhưng lại những nước cờ quyết tuyệt, mỗi nước cờ như mang theo tức giận ngập trời muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, quyết bỏ qua.

      Đối diện, quân cờ đen của Quân Mẫn Tâm bao vây, quân cờ nổi bật đầu ngón tay trắng muốt như ngọc của nàng. Sau đó nàng nâng mắt nhìn , con ngươi đen láy so với tuyết còn có phần lạnh hơn, có loại đơn kiêu ngạo quật cường.
      …..
      Khi Tĩnh Vương tìm được bọn họ canh giờ sau. Gió tuyết dao động, hương mai phiêu tán nhàn nhạt, Tĩnh Vương nhìn đôi nam nữ đối sát nhau trong đình, bất đắc dĩ cười khổ:

      “Hai đứa này, tìm hồi lâu cũng thấy bóng dáng, ra chạy tới nơi này.”

      Phong Chiêu bên ôn thanh : “Đánh cờ sao, đứa Trường An kia khó đối phó đấy.”

      Tĩnh Vương đưa ra kết luận gì, mắt sắc liếc về phía trong đình xa xa cái, : “Xem chừng sắp kết thúc rồi. Phụ thân, bên này gió lớn, bằng người về trước bồi lão thái quân nghỉ ngơi, sau khi kết thúc trận này nhi tử dẫn bọn chúng trở lại dùng bữa.”

      Phong Chiêu gật đầu: “Trời lạnh, ta phân phó hạ nhân làm chút canh gừng.”

      Nhìn Phong Chiêu rời , Tĩnh Vương thả bước chân về phía đình nghỉ xem trận cờ.

      Lạc Trường An bố cục kín đáo, quân trắng bàn cờ ưu thế ràng, nhưng quân đen vẫn có cơ hội, chỉ là muốn thắng có chút khó khăn. Lạc Trường An hạ xuống quân cờ, quân trắng đến lúc thu lưới rồi.

      Sắc mặt Quân Mẫn Tâm vẫn đổi, quân cờ đen trong tay càng trở nên linh hoạt, ngay sau đó hạ xuống quân cờ khiến Lạc Trường An hết sức kinh ngạc. Vốn cờ trắng từng bước ép sát chiếm hết ưu thế, nhưng cố tình lúc này quân đen từ góc tầm thường chớp mắt liên tiếp đánh ra lỗ hổng, thế trận của quân trắng hỏng, quân đen từng bước từng bước thu lại phần đất bị mất, dùng tư thái kiên quyết tìm ra con đường sống.

      Lạc Trường An chợt có cảm giác, trước mắt dường như phải đánh cờ, mà là đặt lên tôn nghiêm và sinh mạng của mình. Vì vậy nàng chịu thua, thể thua, chỉ có ngừng giết, giết, giết!!!

      Máu tươi đầm đìa.

      biết qua bao lâu, quân cờ đặt xuống, tất cả đều kết thúc.

      Hòa!!!

      Vạn vật yên tĩnh. Lạc Trường An sao tin được trừng to mắt, lần đầu tiên có người từ dưới tay xoay chuyển thế trận nắm chắc phần thắng thành hòa.

      vô cùng kinh hãi lại thầm thở phào nhõm, dốc toàn lực chơi cờ như vậy chính mình có thể tiếp được mấy chiêu??

      “Ta chưa bao giờ biết, ra Mẫn Nhi đánh cờ lợi hại như vậy!” Tĩnh Vương mỉm cười giúp hai người gạt tuyết tóc, : “Kỳ nghệ Cửu hoàng tử vô cùng tuyệt vời, lần tới chắc Mẫn Nhi có thể đánh hòa.”

      Nghe được thanh Tĩnh Vương, hai người đều cả kinh, vừa rồi đánh cờ quá nhập tâm nên Tĩnh Vương xuất lúc nào cũng biết. Giương mắt nhìn xung quanh, vai đọng tầng tuyết dầy, sắc trời ảm đảm, trận cờ hắc bạch cắn giết lẫn nhau này thế nhưng mất hơn hai canh giờ!

      Biết lời khen khiêm tốn vừa rồi của Tĩnh Vương là thay mình thu liễm tài năng, tránh gây thù chuốc oán với Lạc Trường An tâm cao khí ngạo. Quân Mẫn Tâm nở nụ cười cảm kích ông, xoa xoa bả vai đau nhức, đứng lên.

      Mới vừa đứng dậy nghe ‘hắt xì’ tiếng, Lạc Trường An hắt hơi cái, nhất thời hai hàng nước mũi chảy xuống. Quân Mẫn Tâm sững sờ nhìn thiếu niên mặc áo đen đơn bạc, đúng lúc chạm phải tầm mắt .

      Yên lặng trong chốc lát, nàng kìm chế nổi cười ra tiếng. Đường đường Cửu hoàng tử mà lại treo hai hàng nước mũi như vậy, quả vô cùng chật vật! Quân Mẫn Tâm vô cùng nhen thầm vui sướng khi có người gặp họa, có loại khoái cảm được trả thù.

      Lạc Trường An mặt biến sắc nhìn nàng chằm chằm, trong lòng thẹn quá hóa giận nhưng trong mắt có chút sát khí. Tĩnh Vương nhàng lên tiếng ngăn lại nữ nhi: “Mẫn Nhi, đừng làm rộn.”

      Quân Mẫn Tâm ngừng cười, từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn đưa cho Lạc Trường An, sau đó xoay người rời . Áo choàng đỏ thắm kéo thành đường cong tuyết, dường như sau khắc bùng lên thiêu đốt. Bước chân nàng tuyết tạo ra những tiếng vang , giống như đùa cợt.

      Bóng lưng nàng cố ý mang theo xa cách và nhẫn thể thành lời, phảng phất như chỉ cần xoay người chậm, lệ rơi. khắc kia, trong gió bí mật mang theo tư vị tan nát cõi lòng. Lạc Trường An cầm chiếc khăn sạch đầy hương thơm nghĩ vậy.

      Chỉ là chớp mắt đa sầu đa cảm, Cửu hoàng tử trong thoáng chốc thu hồi lại vẻ mặt dư thừa, khôi phục gương mặt lạnh lùng trước sau như . ta lạnh lùng nhìn chiếc khăn trong tay, đặt lên chóp mũi, sau đó…Hung hăng lau hỉ mũi. giơ tay lên muốn vứt bỏ khăn bẩn, cánh tay trung dừng lại chút, cuối cùng vẫn vứt .

      Thoáng cái qua vài ngày, Cừu Sơ Chiếu phái người thăm dò như muối bỏ biển, chút tin tức. Cừu Sơ Chiếu chiến trường nổi danh tàn nhẫn, với thủ đoạn của tất hiểu Tĩnh Vương nhất định nắm giữ đội quân bí mật, mấy thủ hạ ta phái e rằng sớm bị chặn đường đánh giết.

      Quân Nhàn, Quân Nhàn… trong lòng lên cái tên này mấy lần, Cừu Sơ Chiếu cười lạnh tiếng: Con của nữ hoàng Ly quốc trước kia! Đây cũng có thể là đầu mối quan trọng.

      Đến kỳ hạn thị sát, Cừu Sơ Chiếu và Lạc Trường An chuẩn bị trở về Khương quốc.

      Trước khi , Lạc Trường An hỏi Quân Mẫn Tâm: “Nàng rất ghét ta có phải hay ?”

      Đúng là câu hỏi chút đề phòng, Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nhìn ta. Gương mặt Lạc Trường An vẫn lạnh nhạt như cũ, ngôn ngữ nghe ra vui buồn:

      “Hôm đó đánh cờ cùng nàng, từ trong quân cờ của nàng có thể nhìn thấy hai.” Nàng giống như dùng sinh mạng để đánh giết , nếu phải chán ghét đến tột cùng, dịu dàng lạnh nhạt sao có thể…

      Quân Mẫn Tâm trầm mặc nhưng trong lòng cười lạnh mấy lần, ngươi từng là người ta đến tận xương tủy, cũng là người ta hận thể ăn thịt uống máu, ngươi ác độc ném tâm ý của ta mặt đất mà chà đạp, sau đó dùng mũi tên đập nát nó! Ngươi ta có hận hay ?? Ngươi ta có hận hay !!!??

      Thấy nàng im lặng, Lạc Trường An lẩm bẩm : “Rất kỳ quái, ràng đây là lần đầu ta gặp nàng, cũng có thâm thù đại hận, vì sao nàng lại muốn gặp ta như vậy?” Hồi lâu vừa thở dài vừa : “Chẳng lẽ là oan nghiệt kiếp trước?”

      Trong lòng Quân Mẫn Tâm khẽ run, bỗng dưng chua xót xông lên cổ họng, kìm được nghẹn ngào. Nàng khàn giọng hồi lâu mới tìm được thanh của mình, nàng quay đầu qua chỗ khác bình tĩnh : “Ta luôn luôn như vậy, Điện hạ nghĩ nhiều.”

      Thiếu niên áo đen xoay người nhảy lên lưng ngựa, tay áo tung bay. yên lặng nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch : “Lần sau nếu gặp, đánh tiếp bàn cờ này, như thế nào?”

      Thiếu nữ áo choàng đỏ tươi đứng trong tuyết lạnh lẽo, tóc dài đen nhánh buộc thành hai dải buông trước ngực, mắt đen như mực. Nàng gật đầu cũng lắc đầu, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng chút hèn nhát, con ngươi đen nhánh trong tuyết lóe ra kiêu ngạo và ánh sáng tự tin.

      Mãi cho đến khi bóng dáng Lạc Trường An hoàn toàn biến mất trong tuyết, nàng mới cởi bỏ tất cả mạnh mẽ ngụy trang, kéo thân thể mệt mỏi trở về Sương Mai điện.

      Lục lạc treo nơi mái hiên phát ra thanh đinh đinh đương đương, biến ảo khôn lường. Quân Mẫn Tâm nghe đến nhập thần, thân thể căng thẳng trong những ngày qua dần dần thư giãn, lúc sau nàng ngủ thiếp bàn gần cửa sổ.

      Mộc Cẩn vào phòng thấy công chúa hiếm khi ngủ say, lại lo lắng nàng bị gió lạnh, liền vào phòng trong lấy chăn đắp lên cho nàng.

      Trong thoáng chốc, nàng ta nghe thấy thanh mê sảng giống như thấm ướt nước mắt khổ sở:

      “Lạc Trường An, Lạc Trường An…”
      - Hết chương 16 -

      Chương 17: Bức thư.

      Người Hồ xuôi nam, biên quan rối loạn ngừng, Trần Tịch vốn dự tính cuối năm trở về mừng năm mới, nhưng ngoài ý muốn phải dừng lại tại quân doanh biên cương.

      Biên thành phía Bắc, gió tuyết dầy đặc che phủ cát vàng, thiếu niên mặc ngân giáp toàn thân mang theo hơi lạnh vội vàng vào lều vải.

      cởi mũ giáp màu đỏ, thuận tay đặt án kỷ thô sơ, tóc xoăn màu đen tùy ý rũ xuống đầu vai, ngay cả khôi giáp lạnh lẽo cũng kịp cởi liền mở túi gấm cũ nát trong tay.

      Là thư trong Vương Cung ra roi thúc ngựa đưa tới.

      Đồ trong túi rơi bịch tiếng án kỷ, là hai lá thư và chiếc kính hộ tâm thượng hạng. Trần Tịch vừa gẩy gẩy kính hộ tâm vừa thuận tay mở phong thư. Là tự tay Tĩnh Vương viết, nghi ngờ gì chính là khen ngợi và thăm hỏi tướng sĩ biên cương, ngoài ra còn kèm theo quân bổng cụ thể, phân phó Trần Tịch chiêu đãi các tướng sĩ thủ thành tốt.

      Mở phong thư thứ hai ra, đuôi lông mày Trần Tịch thoáng lộ vẻ vui mừng, vội ngồi ngay ngắn lại, tiến tới đèn ngưu du cẩn thận xem xét từng chữ. Chữ khải xinh đẹp sạch , là nét bút Quân Mẫn Tâm.

      “…Tiểu thúc mời lão thái quân và gia gia tới trấn giữ Tĩnh Cung, Lạc Trường An và Cừu Sơ Chiếu dám càn rỡ, chỉ dám lén thăm dò hư quân ta, toàn bộ trinh sát đều bị quân ta đánh giết. Hôm qua đoàn người Lạc, Cừu hồi kinh phục chức, hữu kinh vô hiểm…”

      Trần Tịch yên lòng khẽ thở ra hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong nhàn nhạt. Mấy hàng chữ cuối cùng cũng đến việc công, mà là tư tình:

      “A Tịch, biên cương giá lạnh hiểm ác, người Hồ xảo trá quỷ quyệt, cần bảo vệ mình tốt! Hôm qua tìm được chiếc kính hộ tâm được chế tạo hoàn mỹ, bền chắc, mong có thể bảo hộ huynh giữa thiên quân vạn mã. Luôn luôn phải mang theo, vạn lần được gỡ xuống…Hơn tháng gặp, Mẫn Nhi rất nhung nhớ!!!

      Tự bảo hộ, đừng nhớ ta, mong huynh quay về.”

      Đường xa xôi, qua tay nhiều người, bức thư bị nhăn nheo. Trần Tịch duỗi tay vuốt phẳng bức thư, gấp lại chỉnh tề, sau đó kéo ngăn tủ đầu giường ra, bỏ thư vào trong đó. Trong ngăn kéo là xấp thư dầy được xếp ngay ngắn, vì thường xuyên bỏ ra xem nên giấy viết thư cũng có vết ố vàng như sợi lông.

      Trần Tịch để nguyên quần áo ngã lên chăn đệm, mười ngón tay ngừng vuốt ve kính đồng hộ tâm trong lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn hồi, sau đó đặt gương vào nơi quan trọng. lát sau, lại lấy kính hộ tâm từ trong quần áo ra, suy nghĩ hồi lâu, tựa như muốn xuyên thấu qua gương hình dung ra dung nhan xinh đẹp tôn quý của người thiếu nữ ấy.

      Cứ lặp lặp lại như vậy, giày vò đến nửa đêm mới cất kính hộ tâm ngủ, khóe miệng vẫn luôn kéo lên độ cong nhàn nhạt.

      Đêm giao thừa, pháo hoa liên miên dứt, ánh lửa đỏ rực góc trời, xinh đẹp tột cùng. mình Quân Mẫn Tâm đứng tường thành Tĩnh Cung, ngơ ngác nghĩ: Biên cương lúc này nhất định trăng lên cao, nơi nơi lạnh lẽo, tuyết dầy đặc che cát vàng mênh mông, gió rít gào quấn lấy trăng non thổi tung chiến kỳ. Mà thiếu niên áo bào trắng ngân giáp biết làm gì?

      Là mạo hiểm gió tuyết dò xét biên thành để người Hồ dám dòm ngó biên thành nửa phần, hay là chém giết say sưa, đoản kiếm trường cung trong tay lấy đầu tặc nhân? Hoặc là nhìn lên ánh trăng lạnh nhạt như sương, ngâm xướng khúc tiêu du dương nức nở nghẹn ngào?

      Chỉ hơn tháng thấy, Quân Mẫn Tâm phát nỗi nhớ dành cho giống như rượu ủ trong hầm, càng ủ càng nồng, nồng đậm đến mức nàng dám nhìn thẳng. Do do dự dự thấp thỏm trong lòng dám giao phó, chỉ là quá tha thiết, kìm chế được. Kinh nghiệm trong kiếp trước, kiếp này nàng thể cắt đứt ràng buộc và lệ thuộc vào , như cá với nước.

      Quân Mẫn Tâm đưa tay kéo áo choàng bó sát vào người, cúi đầu than tiếng.

      cùng gia gia và lão thái quân, thế nào lại mình chạy tới nơi này than thở? Lão thái quân vừa rồi còn nhắc tới con mãi, Mẫn Nhi trở về, năm nay có hồng bao.”

      Giọng dễ nghe của Tĩnh Vương truyền đến từ sau lưng, lộ ra nụ cười ấm áp: “Đứa này luôn luôn cậy mạnh, chưa từng thấy con có vẻ mặt như vậy.”

      “Phụ thân.” Quân Mẫn Tâm kéo lên nụ cười, thấy nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Tĩnh Vương, nàng sững sờ: “ , sao người cũng tới?”

      Lạc Ly mắt hạnh khẽ xoay tròn chuyển động, cười nhạo : “Nghe có tiểu mỹ nhân đứng tường thành ngắm trăng sầu thương, khói lửa nặng nề ánh lên biết bao thê mỹ, ta cầm lòng chẳng đặng ra ngoài nhìn – A! nương kia phải Tiểu Mẫn Tâm sao?”

      !!” Quân Mẫn Tâm thấp thỏm, mặt thoáng vệt ửng đỏ, mặc dù gió lạnh bốn phía cũng thể xua tan nhiệt độ mặt, thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng đôi mắt mềm mại buồn bực nhìn chằm chằm Lạc Ly.

      Tĩnh Vương móc ra phong bao màu đỏ từ trong tay áo dài lưu vân đưa cho Quân Mẫn Tâm, cười : “ đùa với con thôi, đây là hồng bao năm nay, cất kỹ. Nhớ vấn an gia gia và lão thái thái.”

      Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ ‘vâng’, mỉm cười nhận lấy hồng bao, ngờ từ bên trong rơi ra tờ giấy mỏng nhăn nhíu, bị gió thổi rơi xuống cạnh chân nàng. Nàng sững sờ, khom lưng nhặt tờ giấy lên: “Đây là cái gì?”

      Lạc Ly cười cười có thâm ý, : “Biên quan ra roi thúc ngựa đưa mật hàm tới.”

      Quân Mẫn Tâm nghi ngờ.

      “Trần Tịch viết.” Tĩnh Vương tiếp lời : “Trở về rồi xem, sáng mai trong cung tế tự, Mẫn Nhi sớm nghỉ mới đúng.”

      Quân Mẫn Tâm che giấu nội tâm vui mừng và mong đợi, sắc mặt bình tĩnh gật đầu cái, theo Tĩnh Vương và trở về đại điện. đường, Tĩnh Vương liếc nhìn nữ nhi cố tình giả bộ bình tĩnh, nhìn cái liền thấy ánh sáng mừng rỡ và thể mong chờ trong mắt nàng khỏi khẽ cười.

      Tới đại điện thỉnh an gia gia và lão thái thái, phụ Tần Tùy Phong cứng rắn lôi kéo Quân Nhàn muốn cùng ông trao đổi võ nghệ, trái ‘nhị ca’ phải ‘nhị ca’, sống chết quấn lấy Quân Nhàn buông tay. Quân Nhàn bị huyên náo đến nhức đầu, thể làm gì khác hơn ngoài đáp ứng.

      Hai người hào hứng ra cửa, rất nhanh truyền tới tiếng quyền cước, trong đó còn xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của người khác. Chỉ chốc lát sau, Quân Nhàn vẫn khí định thần nhàn vào, áo bào chút rối loạn, Tần Tùy Phong cực kì chật vật theo phía sau ông, vẻ mặt ấm ức chỉnh sửa áo bào, trong miệng vẫn ồn ào:

      “Lần này là tình trạng đệ tốt, nhị ca! Lần tới chắc chắn đệ thắng huynh, nhất định thắng!”

      Lạc Ly cắn hạt dưa hả hê cười, ngón tay hoa chọc chọc Tần Tùy Phong cái, : “Múa rìu qua mắt thợ, đáng đời chàng!”

      Tần Tùy Phong phủi móng vuốt quần áo, sau đó giương nanh múa vuốt chạy tới bên người Phong Chiêu tố cáo: “Nhạc phụ đại nhân, Ly Nhi và nhị ca thông đồng khi dễ hài nhi.”

      Thái Vương Phong Chiêu hiền lành cười tiếng, trấn an : “Người trẻ tuổi khí thịnh, thêm chút dạy dỗ luôn tốt.”

      Lạc Ly hả hê cười khanh khách, lông mày giương lên giống như muốn biểu đạt khinh bỉ của mình đối với phu quân. Tần Tùy Phong nghẹn lời, quay đầu về phía Mẫn Tâm lòng đầy tâm tư, khuôn mặt tuấn tú ủy khuất :

      “Tiểu Mẫn Tâm, hư hỏng của con luôn khi dễ ta, con cần phải đòi lại cho ta cái công đạo a!”

      Dứt lời, còn nhắm mắt lại, giống nữ nhi ríu rít giả vờ khóc mấy tiếng. phòng đầy người cũng bị chọc cho vui vẻ, đám nha hoàn đứng trong góc cũng mím môi cười khẽ. Quân Mẫn Tâm cũng kìm được hì hì bật cười tiếng.

      phòng ấm áp tràn ngập tiếng cười chia tay nhau trong nuối tiếc.

      Trở lại Sương Mai điện, Quân Mẫn Tâm cởi bỏ quần áo lạnh lẽo rúc vào giường , dùng chăn gấm đen dầy bao lại cơ thể lạnh lẽo của mình. ngờ, dưới thân lại chạm phải vật cứng, đưa tay sờ tới, lấy ra bốn hồng bao căng phồng.

      phong là của , phụ cho, phong là của lão thái thái và gia gia cho, phong ghi tên Quân Nhàn, phong sau cùng… Thế nhưng thấy có bất kỳ nét bút nào.

      Quân Mẫn Tâm lấy đồ vật trong hồng bao thứ tư ra, là vòng tay vàng khảm ngọc tinh xảo, nhìn cách thức thấy có chút tuổi đời, lại được giữ gìn vô cùng tốt. Bảo thạch được khảm bên dưới ánh nến phát ra ánh sáng lóng lánh. Quân Mẫn Tâm sững sờ, lập tức nhận ra đây là trang sức tổ tiên truyền lại cho mẫu thân, mặc dù mấy năm này quan hệ đóng băng, bà cũng chưa bao giờ tháo xuống. Mà hôm nay, bà lại lén lút mang vật thích để dưới đệm chăn nữ nhi.

      Vành mắt Quân Mẫn Tâm đau xót. Từ sau khi Vân Hoàn chết, mẫu thân vẫn luôn tự giam mình trong tẩm điện đóng cửa tiếp khách, nàng cho rằng mẫu thân hận thấu mình, lâu chưa thỉnh an bà. Vương phi bị làm khó nhưng vẫn nhớ tới nữ nhi bất hiếu của mình, nhất thời vô vàn áy náy tràn ra trong lòng Quân Mẫn Tâm. Nàng nghĩ thầm: Sáng mai vô luận thế nào, cũng nên thỉnh an mẫu thân.

      suy nghĩ, cửa nhàng bị đẩy ra, hai nha hoàn Mộc Cẩn và Kim Lan toàn thân áo mới sáng rỡ cười hì hì tới, gương mặt vui mừng đòi may mắn: “Cung chúc Điện hạ năm mới cát tường, mọi an khang!”

      Quân Mẫn Tâm vội thu lại áy náy và bi thương mặt, trở tay nhét vòng xuống dưới gối, xoa xoa hốc mắt ướt át, cười : “Miệng ngọt, đến đây, công chúa Điện hạ có thưởng!” Dứt lời, tiện tay từ trong túi xách lấy ra miếng bạc vụn đưa tới.

      Trước khi vào cửa, Kim Lan mắt tinh liền thấy được Quân Mẫn Tâm bình thường, nhận bạc thuận tiện cười hỏi: “Công chúa, người vừa mới giấu cái gì dưới gối vậy? Chẳng lẽ là thư tình của công tử?”

      Dứt lời liền tới làm bộ muốn lục tìm dưới gối thêu hoa. Quân Mẫn Tâm giả vờ giận, cười mắng: “Đáng đánh! Coi chừng ta đưa ngươi cho thị vệ ca ca cao lớn!”

      Kim Lan nhai hạt thông phát ra những tiếng lộp bộp lộp bộp, chút để ý : “Công chúa nỡ đâu!”

      Mộc Cẩn ở bên cười đến đau bụng. Quân Mẫn Tâm im lặng, lại nhét cho các nàng ít bạc vụn mới mời được hai vị tổ tông này ra khỏi phòng.

      Nghe tiếng cười đùa hai nha hoàn dần, Quân Mẫn Tâm thấp thỏm, từ trong lồng ngực nhàng lấy thư Trần Tịch viết ra, nương theo ánh nến chập chờn cẩn thận xem xét.

      Chữ viết trong thư dường như là viết ẩu, chắc là vội vã viết xuống trong lúc cấp bách. giấy chỉ có bốn chữ đơn giản hữu lực:

      Thắng trận, mạnh khỏe.

      Khóe miệng khỏi nâng lên nụ cười nhạt. Đêm khuya, trong ánh nến màu cam, nàng ôm những dòng chữ ngông cuồng quen thuộc kia vào trong ngực, vuốt ve nó, giống như nó có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo hoang vắng của nàng.

      Ngày hôm sau là lễ tế tự trong cung, Quân Mẫn Tâm theo phụ thân cả ngày bận rộn tế tổ cầu phúc, cuối cùng thể tới thỉnh an mẫu thân. Trong lúc tế tổ, nàng nhìn mẫu thân nơi xa, Liễu Vương phi toàn thân váy tím vòng hoa, vẫn xinh đẹp gì sánh nổi như trước, nhưng thân hình ràng gầy ít, cung trang vốn vừa người nay lại rộng thùng thình, sắc mặt càng thêm tái nhợt như ba thước tuyết đọng lại trong cung, khỏi khiến người khác đau lòng.

      Qua tết Nguyên Tiêu, lão thái quân và Thái Vương Phong Chiêu lên đường trở về Giang Nam ấp ám, thế nào cũng chịu ở lại Tĩnh Cung lâu thêm ngày. Tĩnh quốc lúc này rất cần người trợ giúp, lại có Khương, Hồ quốc như hổ rình mồi, lão thái quân yên lòng nên để lại phu thê Lạc Ly, Tần Tùy Phong trợ giúp Tĩnh Vương chỉnh đốn chính vụ, Hoàng đế bên kia nếu lại phái người tới chèn ép, tốt xấu cũng có thể ứng phó.

      Mấy ngày trước, Quân Nhàn ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành Mạc Bắc, đợi đến đầu mùa xuân khi hoa cỏ súc vật tươi tốt, người Hồ còn xuôi nam rối loạn dẫn đồ nhi Trần Tịch khải hoàn trở về.

      thời gian sau, gió xuân thổi tuyết đọng cành cây, trong Tĩnh cung hoa lê hoa đào mẫu đơn tranh nhau nở rộ. Quân Mẫn Tâm khổ sở cầm sách học hành, trong tiếng lục lạc tinh tế, cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân mong chờ từ lâu.

      Nàng nghĩ, Trần Tịch nên trở về rồi chứ???
      - Hết chương 17 -
      minhminhle, linhdiep17, nguyen yen linh6 others thích bài này.

    2. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      cám ơn chị, cuối cùng cũng có chương mới :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    3. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      :yoyo42::yoyo42:TT trở về ngay cho em:yoyo22::yoyo22:
      linhdiep17Met Culan thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Xuôi Nam Lệ quận.

      Mùa đông hữu kinh vô hiểm vội vàng qua , Tĩnh Vương suy nghĩ về chuyện Lệ quận ở bên kia. Thái Thú Lệ quận đứng giữa nuốt tiền riêng, hàng năm đều nuốt nửa phần thuế, nếu cứ thế mãi, Tĩnh quốc sớm hay muộn cũng suy bại tay những con mọt này.

      Ngày hôm đó, Tĩnh Vương bí mật triệu kiến phu thê Tần Tùy Phong, Lạc Ly. Lư hương khói xanh lượn lờ, trong phòng thoang thoảng hương thơm long tiên hương, Tĩnh Vương thân áo bào tím ngồi chiếu, mang kim quan, mặt mũi như ngọc.

      vuốt áo dài lưu vân, ông gật đầu cười : “Trà búp đầu xuân non mềm, muội phu nếm thử chút?”

      Tần Tùy Phong nâng ly trà men sứ có hoa văn tinh xảo lên khẽ nhấp ngụm, nhướng mày : “Cam lạnh thơm ngát, cũng có chút tư vị Giang Nam, trà ngon!”

      Tĩnh Vương cười cười, tròng mắt màu tím mị khỏi dâng lên những gợn sóng nhợt nhạt: “Tiểu đệ Quân Nhàn với Mẫn Nhi Mai viên lấy tuyết nhụy hoa, sau đó dùng nước sôi trần lá trà mới được tiến cống ba lần, lọc bỏ cặn bã khí đục, mới được bình này.”

      Nghe vậy, Lạc Ly ngồi bên cắn cắn mép chén bật cười tinh tế, chân mày hơi nhíu dùng khẩu khí vô cùng chắc chắn : “Đây là trà quý, trải qua nhiều công đoạn mới thành, người bình thường thể uống. Vậy Đại ca nhất định có chuyện muốn phó thác!”

      “Vẫn là Ly muội thông minh.” Tĩnh Vương bị vạch trần mưu kế cũng lúng túng, chỉ nghiêng đầu cười nhạt: “Thái Thú Lệ quận tự mình khấu trừ nửa tiền thuế, vẫn thể tra ra ràng. Vốn là năm ngoái nên giải quyết chuyện này, nhưng bất đắc dĩ Khương Hoàng thị sát nên bị trì hoãn, nay cũng thể kéo dài thêm nữa, cần phái người tra ràng mọi chuyện.”

      Tròng mắt Tĩnh Vương khẽ chuyển, ra tính toán của mình: “Muội phu văn võ song toàn, lại là người trong nhà, dõi mắt cả triều đình ai khiến ta yên tâm hơn đệ.”

      Tần Tùy Phong miệng nước trà suýt phun ra ngoài, vội vàng chắp tay : “Đừng, đừng, đừng! Đại ca có chuyện cứ phân phó, đừng tâng bốc đệ! Tần Tùy Phong ngông cuồng thành thói, nhưng ở trước mặt Đại ca vẫn hiểu được bản thân mình có bao nhiêu phân lượng.”

      Lạc Ly cười đến mặt mày cong cong, trâm cài đơn giản khẽ rung , ngón tay chọc chọc ngực phu quân mình cười khanh khách : “Đồ ngốc! Ta biết ngay đại ca có nước trà miễn phí, chàng uống nha, liền chuẩn bị bán số mạng cả đời cho Đại ca!”

      Tĩnh Vương : “Phong muội phu làm bộ Quốc tòng , trong ngày hôm nay thu thập hành trang sau đó chuẩn bị khởi hành xuôi Nam Lệ quận điều tra, thế nào?”

      Tần Tùy Phong rên tiếng ngã lên bàn, giả chết động đậy.

      Quân Mẫn Tâm vào cửa nghe được Tĩnh Vương muốn phong phụ thành bộ Quốc tòng , vội vàng chạy tới vén váy ngồi xuống, hỏi: “Phụ thân hạ lệnh điều tra Thái Thú Lệ quận rồi?”

      Tĩnh Vương cưng chiều vén sợi tóc mai rủ xuống giúp nữ nhi, gật đầu : “Thái Thú Lệ quận cậy vào việc bản thân là nữ quan quý tộc được đích thân Khương Hoàng ngự phong, luôn luôn cuồng vọng biết kiềm chế, những năm gần đây càng thêm hung hăng càn quấy, thể trừng phạt.”

      Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ, cảm thấy đây là chuyện trong dự liệu. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng : “Phụ thân, để nữ nhi và phụ cùng được ?”

      Tĩnh Vương và Lạc Ly kinh ngạc. Lạc Ly thu lại nụ cười, ôn hòa : “Tiểu Mẫn Tâm, Lệ quận giống Vương cung nơi nơi kính con nhường con. Lệ quận này mặc dù danh nghĩa là lãnh thổ thuộc về Tĩnh quốc, nhưng kì thực là tiểu quận độc lập, Thái Thú Lệ quận nếu có khả năng nắm chắc mười phần, nào dám làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy? Nước đục lần này vẫn là giao cho phụ con thích hợp hơn, con từ bước cũng ra cửa cung, sợ là ứng phó được hiểm ác bên ngoài.”

      Con ngươi của Quân Mẫn Tâm trong suốt đen như mực, nàng : “Chính vì Mẫn Nhi chưa từng bước chân ra khỏi cửa cung, biết thế hiểm ác, mới càng cần tôi luyện! Nếu ngay cả Lệ quận nho con cũng trị được, sao có thể xứng làm hậu nhân Quân gia, làm Đại công chúa Tĩnh quốc?”

      Lời lẽ hùng hồn như hạt châu rơi khay ngọc bắn tung tóe phát ra thanh véo von. Bốn phương mảnh yên tĩnh, ba vị trưởng bối nhìn nhau trong giây lát, do dự .

      Rốt cuộc, Tĩnh Vương khẽ thở dài hơi: “Thân là người ngồi cao, mỗi câu đều phải nghĩ sâu tính kỹ, nắm chắc mười phần, nếu khi lời ra khỏi miệng vạn kiếp bất phục. Mẫn Nhi, con nghĩ kĩ chưa?”

      “Nữ nhi nghĩ kĩ rồi.” Quân Mẫn Tâm gật đầu cái, con ngươi sắc bén kiên định lạ thường.

      Nhìn Quân Mẫn Tâm thâm trầm quật cường, Tĩnh Vương cuối cùng cũng thỏa hiệp. Ông sờ sờ mái tóc mềm mại như tơ của nữ nhi, dặn dò:

      “Nhớ chọn mấy người ảnh vệ thiếp thân che chở con trong toàn bộ hành trình. Ra ngoài thể sánh với ở nhà, vạn phải cẩn thận, tiểu thúc con và A Tịch dỡ trại hồi cung, đến lúc đó ta phái họ đến tiếp ứng con. Trở về thu thập chút, ngày mai xuất phát.”

      Sâu thẳm trong nội tâm nàng có dự cảm, Quân Mẫn Tâm cảm giác được lần này tự mình về phía trước ắt xảy ra chuyện lớn. Mà chuyện lớn này, có lẽ ảnh hưởng cả đời nàng.

      Ngày hôm sau, đoàn người ngồi trong chiếc xe ngựa đơn giản thoải mái lên đường, ra khỏi cửa thành, xuôi theo miền Nam tới Lệ quận.

      Lần này xuôi Nam phải điều tra Lệ quận, tìm ra chứng cứ sau đó Tĩnh Vương mới có thể công khai buộc tội Thái Thú Lệ quận, lập quan mới. Vì vậy hai bên mang theo rất ít người, ăn mặc như công tử tiểu thư nhà giàu dã ngoại, tận sức che giấu hành tung.

      Công phu của Tần Tùy Phong tệ nên chỉ dẫn theo hộ vệ thiếp thân, chính là vị nam tử trung niên đánh xe mặc áo xám cao gầy kia. Quân Mẫn Tâm dẫn theo ba ảnh vệ bản lĩnh tệ, hai nam nữ, toàn thân màu đen, cưỡi ngựa bảo hộ hai bên.

      Trừ những người này ra, Tĩnh Vương còn phái vị quan văn tới trợ giúp bọn họ - Trì Thư đại nhân Đổng An. chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh, áo lam khăn chít đầu, ngồi cùng xe ngựa với Quân Mẫn Tâm.

      Suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, Quân Mẫn Tâm cảm khái : “Đều Lệ quận phía Nam là nơi đất thiêng nảy sinh hiền tài, có lẽ cảnh sắc giống như bức tranh thủy mặc tinh xảo, khó trách phụ cả ngày nhớ mãi quên nhà cũ ở Giang Nam.”

      Trì Thư đại nhân Đổng An mở quạt giấy, khóe miệng trời sinh khẽ cong thoáng nụ cười yếu ớt giống như ánh nắng mặt trời, thong thả : “Lệ quận nhiều người tài, nhưng nổi tiếng nhất phải đến sĩ Đào Khê Thẩm Lương Ca.”

      “Thẩm Lương Ca?” Quân Mẫn Tâm bị khơi lên hứng thú, xoay đầu lại nhìn thư sinh trẻ tuổi thân áo xanh: “Năm ngoái từng nghe qua danh tự này từ trong miệng quan văn mới tới, nghe giọng điệu có vẻ cực kỳ sùng kính người kia. Đổng Trì Thư, ngươi có biết Thẩm Lương Ca là nhân vật như nào ?”

      Đổng An cười cười, khuôn mặt tuấn tú có thêm vài phần sắc thái xinh đẹp: “Thẩm Lương Ca, nhân sĩ Từ Châu, nghe đồn là đệ tử tiên đạo Đào Khê, có tài quản lí, có thể chia rẽ hoặc bố trí 72 trận, thông thạo Thiên Cơ. Người này lúc lúc rất ít lộ diện, hàng năm dùng mặt nạ để gặp người, giang hồ có ít lời đồn đãi về , có thể là nhân vật bình thường được thổi phồng lợi hại

      Công chúa thay đổi 18

      Giống thần tiên

      Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên: “ Ta muốn gặp xem thần thông quảng đại như lời đồn hay !”

      Đoàn người tròng trành lắc lư mười ngày cuối cùng cũng tới ngoại ô trấn . trận mưa phùn cuối xuân vừa qua, mặt đất có chút ẩm ướt, hai chân Quân Mẫn Tâm nhũn ra bước xuống xe ngựa vào khách điếm.

      Tuy rằng trong xe ngựa dùng đệm mềm để lót, nhưng đường dài xóc nảy vẫn khiến người ta thể chịu nổi, cảm giác như tất cả hơi sức cũng tiêu tan sạch , xương cốt đau nhức như bị bánh xe nghiền lên. Thân thể Quân Mẫn Tâm trước giờ vẫn mềm yếu, lại chưa từng xa như vậy, thế nên dọc theo đường nôn rất nhiều lần.

      Sau khi vội vàng dùng cơm tối cùng Tần Tùy Phong,Quân Mẫn Tâm quay trở về phòng nghỉ ngơi, theo thường lệ cùng phòng với nữ ảnh vệ kia.

      Nữ ảnh vệ kia xếp thứ chín, mười tuổi, tóc buộc chặt thành đuôi ngựa cao cao, sinh ra tính là xinh đẹp nhưng có quy củ. Nghe từ tên họ, Quân Mẫn Tâm liền mặc kệ nàng ta, gọi nàng ta là Tiểu Cửu.

      Tiểu Cửu châm ngọn đèn dầu mờ nhạt, ôm lấy chăn đệm vuốt cái rồi trải dưới mặt đất. Nàng ta mặc nguyên quần áo ôm kiếm nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.

      Thân thể mệt tới cực hạn nhưng lại ngủ được,Quân Mẫn Tâm ngơ ngẩn nhìn đèn dầu lúc lâu, lại trở mình vài lần, cuối cùng quay mặt về phía đèn dầu mở mắt hồi lâu.

      “Tiểu Cửu, ta ngủ được”. Quân Mẫn Tâm cúi đầu kêu tiếng, ôn thanh : “Có thể trò chuyện với ta ?”

      Tiểu Cửu mở mắt, vén chăn ngồi thẳng người, : “Người muốn chuyện gì?”

      Quân Mẫn Tâm thấy bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh của nàng ta cảm thấy buồn cười. Tóc đen mềm mại rơi tán loạn giường, nàng tựa vào đầu giường nhìn thiếu nữ có bề ngoài hết sức bình thường kia, tận lực để cho thanh trở nên bình dị gần gũi.

      “Ngươi cần câu nệ như vậy với ta, lúc này cứ coi ta là bằng hữu. Bình thường ngươi chuyện trời đất với bằng hữu như nào, chuyện với ta như vậy , tùy tiện gì đó cũng được.”

      “Tôn ti khác biệt, thuộc hạ dám quá giới hạn.” Tiểu Cửu ôm kiếm ngồi xếp bằng chăn đệm dưới đất lạnh lẽo, hạ mi, thanh cung kính quá mức.

      Quân Mẫn Tâm khỏi nhăn mày, trong lòng có chút buồn bực.

      Trầm mặc trong chốc lát, thanh của Tiểu Cửu truyền đến: “Thuộc hạ có bằng hữu.”

      Quân Mẫn Tâm sững sờ, có chút khó tin hỏi: “Vậy những năm này ngươi trải qua như thế nào?”

      “Luyện võ, bế quan, đánh giết, ăn cơm, ngủ…Ngoài ra còn gì nữa.”

      Quân Mẫn Tâm trầm mặc , đối với nữ ảnh vệ này hết cách. Chợt nhớ tới lời Trần Tịch từng , vô tâm vô thương, vô thương là chí cường. Giống như Tiểu Cửu vậy, thân thủ ảnh vệ vô cùng mạnh mẽ, có lẽ sớm bị huấn luyện tàn khốc mài mòn trái tim, hận biệt ly, biết nhân tình ấm lạnh.

      Quân Mẫn Tâm đột nhiên cảm thấy thương xót cho họ. Ánh lửa mờ nhạt phát ra những tiếng tí tách, nàng hỏi: “Trong mười ba ảnh vệ, chỉ có mình ngươi là nữ hài sao?”

      “Hồi Điện hạ, tổng cộng có ba nữ ảnh vệ.”

      “Bộ dáng các nàng như nào, cũng giống ngươi?”

      “Các ảnh vệ thuộc các nhánh quản lý khác nhau, nếu phải tình huống trọng yếu chạm mặt. Thuộc hạ chưa từng gặp qua hai vị nữ ảnh vệ kia, thứ lỗi cho thuộc hạ biết.”

      Quân Mẫn Tâm nhât thời bị nghẹn: “Cho nên, nhiều năm như vậy các ngươi đều là thân mình? Đối với những người khác hoàn toàn biết gì?”

      “Đúng vậy.” Suy nghĩ chút, Tiểu Cửu bổ sung: “Hai vị nữ ảnh vệ kia xếp thứ tư và mười ba, thuộc hạ từng nghe Vương gia nhắc qua, trong chúng thuộc hạ Tiểu Tứ tuổi nhất, tư chất cũng rất tốt, làm việc trong cung.”

      Ảnh vệ còn có thể thâm nhập vào trong cung? Trong cung nhiều nữ nhân như vậy, Tiểu Tứ là ai?

      Từ nữ quan trong cung đến tỳ nữ đều được sắp xếp kểm tra, Quân Mẫn Tâm suy nghĩ chút liền cảm thấy buồn ngủ, trong mộng quanh quẩn tiếng lục lạc mỏng manh tinh tế. Trong lúc thiêm thiếp, nàng mơ hồ hỏi câu:

      “Tiểu Cửu, ngươi có người trong lòng ?”

      khắc này Quân Mẫn Tâm thất được sắc mặt Tiểu Cửu trước ngọn đèn dầu thoáng sụp đổ và tiêu tan. Trong đôi mắt chợt lóe lên hoảng sợ phá vỡ gương mặt đóng băng ngàn năm. Tiểu Cửu ngẩng đầu, sững sờ nhìn dung nhan ngủ của công chúa, sau đó thở phào nhõm. Nàng tới dịch tốt góc chăn cho Quân Mẫn Tâm, tiếng thở dài thấp phát ra từ miệng nàng, mang theo tư vị khổ sở.

      Hết chương 18

      P/s: hôm nay post truyện hơi muộn, mong mọi người thông cảm. Nếu mọi người đọc truyện thấy chỗ nào chưa mượt hoặc bị sai chính tả báo với ta để ta sửa ạ, tks mn trước =D2 =D2 =D2
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      linhdiep17, nguyen yen linh, Chris4 others thích bài này.

    5. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      mình là luôn bị thu hút bởi mắt xanh lam a :yoyo40::yoyo40:
      thích A Tịch quá , xứng vs công chúa mà :yoyo51::yoyo51:
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :