1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Bride - Julie Garwood (17c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Tên truyện : The Bride
      Tác giả: Julie Garwood
      Dịch: bunrieu, trummafia , cocon
      Nguồn:vietlangdu

      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.

      Số chương: 17

      Warning: 18+

      Giới thiệu:

      Phần mở đầu

      Scotland, 1100

      Khoảng khắc của chết chóc bao trùm. Người phụ nữ của Alec Kincaid cuối cùng được yên nghĩ. Thời tiết tệ, tệ như những biểu cảm khuôn mặt của những người tham dự tang lễ ở tận đỉnh cao của ngọn đồi hoang vắng này. Helena Louise Kincaid được chôn cất ở vùng đất tội lỗi đó, cho dâu mới của người đứng đầu hùng mạnh nắm giữ lấy cuộc sống của , và vì thế mà bị trừng phạt là phải yên nghĩ ở bên ngoài nghĩa trang Christain. Nhà thờ thể chấp nhận cơ thể đầy tội lỗi được cư trú bên trong thánh địa linh thiêng. tâm hồn đen tối giống như trái táo bị hư, những người lãnh đạo nhà thờ cho rằng như thế, và nghĩ rằng với tâm hồn mục nát ấy dù có được rủa tội khi qua đến thế giới bên kia cũng được chấp nhận.

      Mưa nặng hạt rơi lúng phúng xuống những người tham dự lễ tang. Thân thể của Kincaid được bao phủ trong tấm áo choàng sọc ca rô đỏ đen, được nhuộm màu bởi cây thạch nam, sũng nước và dường như nặng nề hơn khi ở bên trong cổ qua tài bằng gỗ thông mới. Alec Kincaid làm nghĩa vụ cách lặng lẽ, cho ai được phép chạm vào người vợ chết của mình. Cha Murdock, vị linh mục già, đứng cách khoảng xa so với những người khác, ông trông được thoải mái với thiếu sót của nghi thức dành cho tang lễ. Ở đây có bất cứ lời cầu nguyện nào xướng lên cho người có hành động tự sát. Và niềm an ủi nào mà ông có thể đáp trả lại từ những người đưa tang, khi trong tất cả họ đều biết rằng Helena thực tới địa ngục theo cách nào. Nhà thờ ra sắc lệnh cho số phận bi thảm của . Lửa địa ngục vĩnh viễn thiêu đốt là hình phạt dành cho những người có hành động tự tử.

      Điều đó dễ dàng gì đối với tôi. Tôi đứng bên cạnh vị linh mục, sắc mặt của tôi dường như nghiêm trang khác thường so với những người khác. Tôi đọc lời cầu nguyện, nghĩ rằng giúp ích cho Helena. , tôi chỉ đưa tới chúa trời lòng biết ơn của mình bởi vì mọi chuyện cuối cùng kết thúc. Helena mất khoảng thời gian dài nhất trong việc hấp hối. Ba trong toàn bộ những ngày ấy ở trong tình trạng đau đớn vật vã. Tôi chịu đựng, và gần như là dành toàn thời gian cầu nguyện cho ả đừng mở mắt ra, và cái chết tiệt ấy. dâu của Kincaid đặt tôi trong tình trạng thử thách bằng cách kéo dài thời gian hấp hối, ả làm vậy cốt yếu để tôi phải bất an. Dĩ nhiên là tôi dừng lại dày vò này khi cuối cùng đưa ra quyết định, dễ dàng lấy hơi thở của ả bằng cách đặt tấm áo choàng Kincaid phủ lên mặt nàng. Việc đó tốn quá nhiều thời gian, và Helena trong tình trạng yếu của mình, chống cự ồn ào. Chúa ơi, đó là khoảnh khắc đem lại thỏa mãn. Nỗi sợ dần biến mất sau đôi bàn tay còn ướt đẫm mồ hôi, run rẩy chợt bùng nổ và lan thẳng xuống cột sống của tôi vào lúc đó. Tôi rời khỏi với tội danh giết người. Ôi ước gì tôi có thể khoe khoang về khéo léo của mình. Tôi được ra từ nào, và tôi thách thức để cho niềm hân hoan của mình được bộc lộ qua ánh mắt.

      Tôi chuyển chú ý tới Alec Kincaid, chồng của Helena đứng nhìn chăm chú vào cái huyệt ở mặt đất, hai tay ta nắm chặt lại, và đầu gục xuống. Tôi tự hỏi biết rằng giận dữ, hay đau buồn cho cái chết đầy sai trái của dâu . khó nhận biết được trong đầu nghĩ gì. luôn che giấu cảm xúc của mình rất cẩn thận. Nhưng cảm xúc của là điều gì đối với tôi cả. vượt qua được cái chết của ta, thời gian giúp lãng quên tất cả. Và thời gian cũng là thứ tôi cần, trước khi tôi thách thức ta đưa tôi về lại đúng nơi dành cho mình. Vị giám mục đột nhiên tằng hắng, thanh ấy gây chú ý của tôi trở lại . trông dường như muốn khóc. Tôi nhìn chăm chú vào cho đến khi lấy lại bình tĩnh. Sau đó bắt đầu lúc lắc đầu mình. Thực bây giờ tôi biết nghĩ cái quái gì. Có thể là tại nơi đây, những biểu hiên gương mặt là để cho mọi người thấy. Người đàn bà của Kincaid làm xấu hổ tất cả bọn họ. Chúa hãy giúp con, để con phải cười lớn.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG

      Nước , 1102

      Người ta là ông ấy giết người vợ đầu của mình. Papa còn tuyên bố tốt nhất nên bị giết cho rồi. Điều đó đánh dấu bất hạnh nhất mà người cha làm trước mặt con ông ta, và Baron Jamison nhận ra sai lầm của ông gần như là đồng thời với những từ vừa thoát ra từ miệng ông. Ông dĩ nhiên là ngay lập tức xin lỗi lời bình tàn nhẫn mình vừa ra.

      Ba trong số bốn đứa con của ông thực tin vào những lời đồn xấu xa về Alec Kincaid.Bọn họ quan tâm nhiều cho hoàn cảnh khốn khổ của cha mình. Hai đứa con sinh đôi của Baron, Agnes và Alex khóc lóc thảm thiết, và đó là thói quen phát cáu đặc biệt của họ, với những thanh mang tầng số cao trong khi bình thường nó rất là êm dịu. Em Mary của họ diễu hành qua lại cách ồn ào quanh cái bàn hình chữ nhật ở trong đại sảnh, nơi mà cha họ bối rối, ngồi sụp bên ly rượu với hối lỗi của mình.

      Trong dàn hợp xướng đinh tai nhức óc của hai đứa song sinh, Mary_đứa con bé bỏng dịu dàng của ông, xen vào những câu chuyện đáng sợ mà được nghe người khác thuật lại về vị chiến binh Scotland, người đến thăm gia đình họ trong khoảng thời gian tuần ngắn nguổi. Mary, thận trọng cân nhắc xem nên đồng ý, hay từ chối lời đề nghị ấy, điều đó càng kích động đến hai người chị song sinh, làm cho tiếng la hét của họ càng trở nên chói tai hơn.

      là quá đủ để thử chịu đựng tên ác ma ấy. Papa cố gắng đưa ra nhiều lời biện hộ dùm gã Scot, mặc dù ông chưa thực gặp vị chiến binh đó bao giờ, hay nghe bất cứ điều gì ngoài căn bệnh, nhắc lại những tin đồn về tính các xấu xa của ta. Vì thế mà ông cố thuyết phục bằng việc dựng nên những lời biện hộ tốt đẹp cho . Và tất cả điều đó là vô nghĩa,các ý kiến phản đối làm tiêu tan mọi cố gắng của ông, những đứa con ông đáp trả chú ý của chúng dù là nhất vào những lời ông . Đây phải là điều đáng ngac nhiên, ông nhận ra được tiếng càu nhàu và cơn giận dữ bùng nổ, những thiên thần của ông chưa bao giờ chịu lắng nghe ý kiến dùm ông. Giọng mềm mỏng của ông trở nên lạc lõng giữa họ, khi họ ở trong tình trạng lo lắng thái quá về ta.

      Dù thế nào nữa, ông cần phải giành lấy quyền quyết định cho mình, ông muốn bị coi là trò hề trước mặt những vị khách mời, chấp nhận những người Scot hoặc , và chắc chắn là ông trở thành người dễ dàng bị xõ mũi nếu những đứa con ông tiếp tục phớt lờ lời thỉnh cầu của cha họ.Sau khi hớp tới ngụm rượu thứ ba, Baron lấy lại vẻ uy nghiêm của mình, ông đập mạnh tay xuống cái bàn gỗ nhằm tạo chú ý, sau đó tuyên bố rằng tất cả lời về người đàn ông Scotland là kẻ giết người là hoàn toàn bịa đặt.

      Khi lời phát ngôn hùng hồn của ông tạo nên phản ứng hay chú ý nào, nỗi giận dữ tràn ngập lấy ông. Sau cùng, ông nêu quyết định chính thức, dù lời bịa đặt ấy có là , chắc rằng vợ của ta xứng đáng bị trừng phạt như thế. Ông gần như khởi đầu với thất bại, ông biện hộ theo cách riêng của mình, và mọi việc nằm ngoài dự đoán của ông. Lời thanh minh của Baron Jamison gây nên xúc động mạnh mẽ, bình phẩm của ông giờ đây tập trung được chú ý của các thính giả, những cái nhìn ngờ vực gương mặt các con ông, là kết quả ông mong đợi. Những thiên thần đáng của ông bắt đầu nhìn ông trong ghê tởm, giống như có con đĩa khổng lồ đeo bám đầu mũi ông. Và ông chợt nhận ra rằng dường như họ nghĩ ông bị điên mất rồi.

      yếu đuối của Barron lại làm tiêu tan dũng khí lúc nãy, ông gào lên nhiều lời hối lỗi vì xúc phạm danh dự của người đàn bà đáng thương ấy. Và đó cũng là bài học cho thiếu tôn trọng của ông, các con ông luôn biết cách làm ông đau như thế nào. Baron chỉ còn cách đặt lo ngại của Chúa vào những đứa con ông. Ông biết mình thất bại thảm hại khi hai đứa song sinh lại bắt đầu gào ầm lên. thanh đó làm đầu ông nhức nhối, ông lấy hai tay ôm chặt tai mình để ngăn những tiếng ồn đinh tai nhức óc ấy, sau đó ông nhắm nghiền hai mắt, trốn tránh cái nhìn gay gắt của Mary chiếu vào mình.

      Thân hình của Baron rơi thấp dần trong ghế, cho đến khi đầu gối ông trượt sàn nhà, đầu ông đổ gục xuống, lanh lợi trôi , nhường chỗ cho nỗi thất vọng, ông vẫy tay gọi gã người hầu thân tín của mình_Herman, ra lệnh cho tìm đứa con nhất. Gã người hầu với mái tóc màu xám đưa cho ông cái nhìn an ủi, gật đầu nhận lệnh trước khi bước ra khỏi phòng để làm theo lời dặn của ông chủ. Baron có thể thề trước cây thánh giá là ông nghe được được giọng thầm xíu của tên người hầu, rằng ông biết cách ra lệnh đúng lúc.

      Mười phúc chậm chạm trôi qua cho đến khi con ông bước vào giữa đám hỗn độn ấy. Baron Jamison ngay lập tức ngồi thẳng dậy. Sau khi đưa cho Herman cái nhìn cảnh cáo để ta biết được là ông nghe thấy những lời phàn nàn của , bước ra ngoài với vẻ mặt cau có. Và khi ông quay lại nhìn đứa con út của mình, ông phát ra tiếng thở dài nhõm. Jamie cất bớt gánh nặng giùm ông. Baron Jaminson chợt nhận ra giờ đây ông mỉm cười, ông thú nhận với chính mình là bực bội dường như tan biến khi có Jamie ở gần bên. có cái nhìn quyến rũ, mang đến vui tươi, rằng người đàn ông có thể quên hết tất cả mọi lo lắng của ta khi nhìn thấy ánh mắt ấy. diện của cũng lộng lẫy như vẻ đẹp . Jamie được thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ. có mái tóc đen óng ả, đôi mắt tím gợi nhớ về thời trai trẻ của cha , làn da tì vết và tinh khiết như trái tim .

      Mặc dù Baron kiêu hãnh về tình của ông dành cho các con mình, nhưng trong sâu thẳm tim ông, Jamie mới thực là niềm tự hào và là niềm vui của ông, dù cho ông phải là cha ruột của . Mẹ là người vợ thứ hai của Baron. Bà đến với ông khi mang thai , cha Jamie chết trong trận chiến. Và đúng tháng sau đám cưới, dâu của ông ở cữ. Baron chấp nhận đứa bé như là con của mình, ngăn cho ai với rằng là con riêng của ông. Từ phút giây đầu tiên ẵm trong tay, thực trở thành con của ông.

      Jamie là đứa con nhất, nhưng là đứa xinh đẹp nhất trong các thiên thần của ông. Hai đứa con song sinh, và Mary cũng ưa nhìn, chúng có vẻ đẹp khá bình dị, thuộc loại mà muốn chinh phục người đàn ông phải nhờ vào thời gian và chú ý, nhưng Jamie bé bỏng đáng của ông, chỉ cần cái nhìn, có thể làm cho người đàn ông phải điêu đứng, nụ cười có thể đánh gục cả chiến sĩ thời trung cổ, hất ngã khỏi ngựa, vì vậy mà papa thường thích phóng đại với các bạn mình.

      ghen tị nào giữa các con ông. Agnes, Alex, và Mary theo bản năng quay nhìn đứa em của họ, tìm kiếm chỉ đường cho tầm quan trọng của những vấn đề. Họ thường dựa vào như cha họ làm. Jamie giờ đây thực trở thành trụ cột trong nhà, kể từ ngày mẹ mất, mang mình gánh nặng đó. chứng minh được giá trị mình từ sớm, và Baron_ là người thích ra lệnh, nhưng có khả năng điều hành, điều an tâm nhất là ông chuyển giao trách nhiệm đó cho . làm ông thất vọng, là người có đầu óc phán đoán và là đứa con biết chuyện. chưa bao giờ khóc, thậm chí là vào ngày mẹ qua đời. Agnes và Alex có hành động tốt hơn, khi học hỏi khả năng chịu đựng của em chúng, ông nghĩ thế. Chúng thích khóc lóc về mọi chuyện, và giờ đây cái nhìn lúc nãy của chúng giờ trở nên vô tác dụng với ông, ông thấy thương cảm cho các quý ngài mà vài ngày nữa đây phải hứng chịu thái độ đối xử của chúng.

      ***

      Mary là đứa nam tước lo lắng nhất. mặc dù ông chưa bao giờ lên tiếng chỉ trích , ông biết tính ích kỷ của còn lớn hơn tính ăn diện phù phiếm. đặt nhu cầu của mình cao hơn các chị em. Tuy nhiên, tội lớn nhất của là đặt bản thân cao hơn cả papa.
      Đúng thế, Mary là mối lo, và cũng là kẻ gây nên mối bất hòa. thích cày rắc rối lên chỉ cho vui. Nam tước có nỗi nghi ngờ triền miên rằng Jamie dẫn dắt Mary đến những ý kiến xứng với quý . Nhưng ông đủ can đảm để lên ý niệm đó, sợ rằng ông bị bác bỏ, và mất quý mến trong mắt của con út.

      Mặc dù Jamie là đứa con mà ông thích, nam tước hoàn toàn quên những thiếu sót của . Tâm tính của , mặc dù thỉnh thoảng được thả lỏng, có thể đốt cháy cả cánh rừng. cũng có tính ương bướng cứng đầu trong bản tính của . được thừa hưởng khả năng chữa bệnh từ mẹ . Mặc dù ông ràng ngăn cấm việc chữa bệnh đó. , nam tước hài lòng với khuynh hướng những nông nô và gia nô luôn luôn kéo ra khỏi trách nhiệm chính yếu của là trông nom những tiện nghi cho ông. Jamie thường xuyên bị lôi khỏi giường vào nửa đêm để vá vết thương bởi dao hoặc đem cuộc đời mới vào thế giới. Nam tước bị những lời gọi nửa đêm làm phiền hà nhiều lắm, ông thường ngủ cách ồn ào trong giường và bởi thế lấy gì làm bất tiện, nhưng ông thấy oán giận những gián đoạn ban ngày, đặc biệt khi ông phải chờ đợi bữa tối được dọn lên vì con ông bận chăm sóc những vết thương hoặc bệnh tật.

      nghĩ ngợi đó làm ông thở dài hối tiếc. Sau đó ông nhận ra hai đứa sinh đôi ngừng la hét. Jamie làm dịu cơn bão. Nam tước Jamison ra hiệu cho người quản gia rót rượu và dựa người ra sau xem con ngài tiếp tục thêu dệt phép thần thông.

      Agnes, Alice và Mary đổ xô đến em ngay khi vào phòng. Mỗi kể lại câu chuyện với những phiên bản khác nhau.

      Jamie thể nào phán đoán được câu chuyện từ những lời bình phẩm đó. “Đến bàn ngồi với papa .” đề nghị với giọng to khỏe. “Sau đó chúng ta giải quyết vấn đề mới này giống như gia đình”. thêm với nụ cười dỗ ngọt.

      “Lúc này nó tệ hơn là vấn đề đáng kể.”, Alice than khóc, thẫn thờ trong ánh mắt. “Chị nghĩ là nó được giải quyết, Jamie. Thành , chị nghĩ vậy.”

      “Lần này là do papa gây ra.” Agnes càu nhàu. Đứa hơn trong hai đứa sinh đôi kéo chiếc ghế từ dưới bàn, ngồi xuống, và đưa cái nhìn giận dữ về phía cha . “Như thường lệ, lần này tất cả là do lỗi của cha.”

      “Cha làm trò bịp bợp này,” nam tước rên rỉ. “Vì thế nên bỏ cái bộ mặt cau có chỉa vào tôi, thưa . Cha tuân theo mệnh lệnh của đức vua, nó là vậy đó.”

      “Papa, xin cha đừng lo lắng,” Jamie quở trách. với tay vỗ lên tay cha. Sau đó quay sang Mary. “Chị có vẻ là người bình tĩnh nhất. Agnes, ngừng khóc để em có thể nghe được chuyện gì xảy ra. Mary, xin chị giải thích cho em?”

      “Nó là công văn từ vua Henry,” Mary trả lời. ngừng lại, chải món tóc nâu nhợt nhạt vai, sau đó xoắn hai bàn tay mặt bàn. “Có vẻ như đức vua lần nữa lại phiền lòng papa.”

      “Phiền lòng? Mary, ngài cực kỳ điên giận.” Alice xen vào.

      Mary gật đầu trước khi tiếp tục. “Papa nộp thuế.” loan báo với vẻ mặt giận dữ đưa về phía cha. “Đức vua phạt cha chúng ta để làm gương.”

      Cặp sinh đôi đồng nhất quay lại và thêm vào những cái nhìn giận dữ.

      Jamie để lộ cái thở dài mệt mỏi “Xin cứ tiếp tục, Mary,” đề nghị. “Em muốn nghe tất cả chuyện này.”

      “À, vì vua Henry cưới công chúa Scotland đó… Tên của ấy là gì, Alice?”

      “Maltilda.”

      “Đúng vậy, Maltilda. Chúa ơi, làm sao mà chị lại quên mất tên hoàng hậu của chúng ta chứ?”

      “Đủ đơn giản để em hiểu được làm thế nào mà chị lại quên,” Agnes . “Papa chưa bao giờ đưa chúng ta đến triều đình và chúng ta chưa bao giờ có vị khách thực quan trọng. Ở đây chúng ta bị lập như những đứa hủi giữa chốn xa xôi hẻo lánh.”

      “Agnes, chị lạc chủ đề,” Jamie cảnh báo. Giọng mệt mỏi và lo âu với thiếu kiên nhẫn. “Mary, tiếp tục .”

      “À, dường như vua Henry nghĩ là tất cả chúng ta phải lấy người Scots”, Mary tuyên bố.

      Alice lắc đầu. “, Mary. Ngài muốn tất cả chúng ta phải lấy Scots. Chỉ trong chúng ta. Và con người thô lỗ đó đến chọn trong chúng ta. Chúa ơi, là nhục nhã.”

      “Nhục nhã? Người nào được chọn chắc chắn đến con đường chết, Alice. Nếu người đàn ông giết vợ, ta chắc chắn giết thêm vợ khác. Và thế là, chị ơi, tệ hơn chỉ là nhục nhã.” Mary mạnh mẽ .

      “Cái gì?” Jamie thở hổn hển, ràng kinh hãi bởi những lời đó.

      Alice lờ bùng nổ của Jamie. “Chị nghe là người vợ đầu của ta tự tử.”, xen vào.

      “Papa, làm thế nào mà papa?” Mary thét lên. Nhìn như thể muốn đánh cha , vì mặt đỏ bừng và hai tay nắm chặt lại. “Cha biết là đức vua nổi giận với cha vì nộp thuế. Cha có nghĩ đến hậu quả của nó chưa?”

      “Alice, xin chị hạ thấp giọng? La hét chẳng thay đổi được tình trạng này đâu.” Jamie . “Chúng ta đều biết trí nhớ của papa tồi tệ đến như thế nào. Thế nào, chắc chắn là cha chỉ quên gửi tiền thuế. Có phải như vậy hở papa?”

      “Có phần là như thế”, nam tước lập lờ.

      “Ôi Chúa ơi. Cha tiêu xài hết tiền rồi.” Alice với tiếng rên rỉ.

      Jamie giơ cánh tay để giữ yên lặng. “Mary, kết thúc mấy cái giải thích này trước khi em bắt đầu hét lên”.

      ****

      “Em phải hiểu chứ, Jamie, rất khó cho các chị chấp nhận hành động tàn nhẫn này. Tuy nhiên, chị cố gắng mạnh mẽ, và giải thích đầy đủ cho em, vì chị nhận thấy em bối rối như thế nào.

      Mary tranh thủ thời gian ưỡn thẳng đôi vai. Jamie muốn lay mạnh chị, hết kiên nhẫn rồi. biết đó phải là lỗi của chị , mặc dù, vì Mary luôn thích kéo dài những lời bình luận, mặc cho tình huống như thế nào nữa. “Và” Jamie hối thúc.

      “Chị biết là, người man rợ từ Cao nguyên đến đây vào tuần sau. ta chọn trong ba chị - Agnes, Alice, hoặc chị - để trở thành người vợ thứ hai của ông. ta giết người vợ đầu, em biết đó. Em can dự trong chuyện này, Jamie. Papa rằng chỉ có các chị được nhắc đến trong công văn của đức vua.”

      “Chị chắc chắn là ta giết người vợ đầu,” Alice , “Bà nấu bếp rằng chính người vợ tự tử.” Alice làm dấu thánh giá.

      Agnes lắc đầu. “ đâu. Em tin rằng người phụ nữ bị giết. Chắc chắn là ta tự tử và bị đày ở địa ngục vĩnh viễn, mặc dù chồng ta kinh khủng đến như thế nào nữa.”

      “Có thể ta bị tai nạn, các em có nghĩ như vậy ?” Alice đề xuất.

      “Mấy người Scots được cho là hậu đậu,” Mary với cái nhún vai.

      “Và chị được cho là tin vào mọi chuyện ngồi lê đôi mách mà chị nghe được,” Jamie xen vào với giọng cứng rắn “Giải thích từ ‘chọn’ Mary,” thêm vào, cố gắng biểu lộ kinh hãi.

      “Chọn dâu cho ta, dĩ nhiên là thế. Em nghe chị à, Jamie? Chúng ta được có ý kiến trong chuyện này, và bản khế ước hôn nhân được định giá cho đến khi chọn lựa xong.”

      “Các chị diễu hành trước con quái vật đó như những con ngựa,” Agnes thút thít.

      “Ồ, chị hầu như quên mất,” Mary gấp gáp. “Đức vua Scotland, Edgar, cũng ủng hộ cuộc hôn nhân này, Jamie. Papa vậy.”

      “Vậy là vị lãnh chúa chỉ tuân theo lệnh của nhà vua và có lẽ cũng muốn có cuộc hôn nhân này,” Alice .

      “Ồ, vị lãnh chúa, em nghĩ đến việc ấy,” Agnes thốt lên. “Nếu ta muốn đám cưới, ta giết dâu trước khi về đến lãnh địa của ta, bất cứ nơi nào.”

      “Agnes, chị bình tĩnh lại chứ? Chị la hét nữa đấy,” Jamie lẩm bẩm. “Chị kéo tóc ra khỏi da đầu nếu chị cứ giật mạnh như thế. Ngoài ra, chị thể biết tình trạng cái chết của vợ ta là hay từ trí tưởng tượng mà ra.”

      “Tên của ta là Kincaid, Jamie, và ta là tên giết người. Papa ta đánh người vợ đầu cho đến chết.” Agnes có vẻ hiểu biết.

      “Cha điều đó,” nam tước la lên. “Cha chỉ giả sử thôi.”

      “Emmett kể ta ném dâu xuống vách đá,” Mary xen vào. gõ mấy đầu ngón tay xuống mặt bàn trong khi đợi phản ứng của Jamie.

      “Emmett chỉ là người giữ ngựa và là người giữ ngựa lười biếng,” Jamie đáp lại. “Sao chị lại nghe những câu chuyện của ta chứ?”

      Jamie thở hơi dài, hy vọng làm dịu cái dạ dày buồn nôn của . Mặc dù chống lại nó, nỗi sợ của các chị lan sang . cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc xương sống. Mặc dù thế, biết nó còn tốt hơn việc biểu lộ nỗi lo lắng của . hỗn loạn bùng nổ lần nữa.

      Những người chị tin cậy vào tất cả nhìn vào với với những cái nhìn hy vọng, mong đợi mặt. Họ chỉ đặt vấn đề vào lòng và bây giờ đợi đưa ra giải pháp.

      Jami muốn làm làm họ thất vọng. “Papa? Có cách nào xoa dịu đức vua ? Cha có thể gửi thuế cho ngài, có lẽ thêm vào món tiền để làm dịu cơn giận của ngài.”

      Nam tước Jamison lắc đầu. “Cha lại phải thu gom toàn bộ thuế lần nữa. Con cũng biết là lưng của những nông nô gần như bị gãy đổ với những rắc rối của họ. Vụ mùa lúa mạch lần này tốt. , Jamie à, cha thể đòi lần nữa.”

      Jamie gật đầu. cố gắng giấu nỗi thất vọng. hy vọng còn ít tiền quyên góp, nhưng câu trả lời của cha xác minh lo sợ của rằng tất cả chúng hết rồi.

      “Emmett là Papa tiêu xài hết tiền.” Mary thầm .

      “Emmett chỉ là ông lão chuyên loan truyền các chuyện tào lao.” Jamie phản đối.

      “Đúng,” cha của họ đồng ý. “Ông ta luôn là người làm hỏng . Đừng chú ý vào những lời rỗng tuếch của ông ta.” ông thêm vào.

      “Papa? Tại sao con được loại ra khỏi chuyện này?” Jamie hỏi. “Có phải đức vua quên là cha có bốn người con ?”

      , ,” nam tước vội vàng . Ông vội vàng chuyển cái nhìn từ con sang ly rượu, lo sợ con út thấy trong mắt ông. Vua Henry loại Jamie ra. Ngài dùng từ “con ” trong bức công văn. Nam tước Jamison biết rằng ông bao giờ có thể tự xoay xở mà con út chăm lo cho ông, tự quyết định loại ra. Ông nghĩ kế hoạch của ông rất láu cá. “Đức vua chỉ đề cập đến các con của Maudie.” ông .

      “À, nghe có vẻ hợp lý lắm,” Agnes giữa những cái xì mũi.

      “Có lẽ vì Jamie là đứa nhất,” Mary gợi ý, nhún vai, sau đó thêm, “Ai có thể biết được đức vua nghĩ gì? Chỉ cảm ơn là em, Jamie, bị dính líu trong chỉ thị của ngài. Lý do là, nếu em bị chọn em thể cưới Andrew của em.”

      “Đó chính là lý do,” Agnes xen vào. “Nam tước Andrew rất có thế lực và được ưa thích. ta thế. ta có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của đức vua. Tất cả đều biết Andrew say mê em như thế nào, Jamie.”

      “Đó có thể là lý do,” Jamie thầm. “Nếu Andrew thực có thế lực như ta .”

      “Em nghĩ Jamie thực muốn lấy Andrew,” Mary với hai chị sinh đôi. “Em cần phải cau mày với chị, Jamie. Thậm chí chị nghĩ em thích ta nhiều nữa.”

      “Papa thích ta,” Agnes . ném về phía cha cái nhìn trước khi thêm, “Chị cược là bởi vì Andrew hứa sống ở đây vì thế Jamie có thể tiếp tục hầu hạ cho …”

      “Bây giờ, Agnes, xin chị đừng bắt dầu nữa,” Jamie cầu xin.

      “Cha thể hiểu nổi tại sao con lại nghĩ là cha tội lỗi khi muốn giữ Jamie ở đây sau khi cưới,” nam tước thầm.

      “Mọi thứ dường như khó hiểu với cha,” Mary thầm .

      “Xem những gì con kìa, tiểu thư trẻ,” ngài đáp lại. “Cha cho phép con những điều bất kính như thế trước mặt cha.”

      “Con biết lí do ,” Alice , “và con cho Jamie nghe. Andrew đưa Papa tiền của của hồi môn của em, em à, và cha…”

      “Chị gì thế?” Jamie la lên. dường như nhảy khỏi ghế. “Alice, chị nhầm rồi. Các hiệp sĩ đưa của hồi môn. Papa, cha lấy bât cứ món tiền nào từ Andrew chứ?”

      Nam tước Jamison trả lời con ông. Ông dường như bị cuốn lấy bởi công việc xoay rượu trong cốc.

      im lặng của ông bị chỉ trích.

      “Ôi, Chúa ơi,” Mary thầm. “Alice, chị có hiểu những gì chị gợi ý ? Nếu những gì chị , cha chúng ta hoàn toàn bán Jamie cho nam tước Andrew.”

      “Bây giờ, Mary, đừng chọc Jamie tức giận,” cha khuyên.

      “Chị cha bán Jamie cho Andrew,” Alice .

      “Chị thế”, Mary phản đối.

      “Chị thấy Andrew đưa Papa túi đầy tiền.”

      Đầu Jamie đập thình thịch. quyết định theo đến tận cùng việc trao đổi tiền bạc này, mặc kệ nó kéo dài bao lâu và mặc kệ nó làm đầu đau nhiều như thế nào. Bán , thực vậy ư. Ý nghĩ này làm dạ dày xoắn lại. “Papa, cha lấy tiền vì con chứ, phải cha?” hỏi. thể giấu nỗi sợ hãi trong giọng .

      , dĩ nhiên là , thiên thần của cha.”

      “Papa? Cha có biết khi cha gọi chúng con là thiên thần của cha chỉ khi cha làm chuyện gì đó đáng xấu hổ” Agnes rên rỉ. “Chúa chứng giám, con bắt đầu ghét âu yếm đó.”

      “Chị thấy Andrew đưa Papa tiền, chị kể cho em rồi,” Alice thét lên.

      “Em chỉ thắc mắc làm thế nào chị biết được có gì trong cái túi vải đó,” Mary cãi lại. “Chị thấy tận mắt chứ, hay chị chỉ nghĩ thế thôi?”

      “Cha làm rơi cái túi,” Alice cáu kỉnh. “Vài đồng tiền rơi ra ngoài.”

      “Nó chỉ là món tiền vay ,” cha các rống lên để gây chú ý. “Bây giờ câm miệng về việc bán đứa con bé bỏng của ta.”

      Hai vai của Jamie thả lỏng với khuây khỏa. “Đó, chị xem, Alice? Nó chỉ là món tiền vay của Andrew đưa Papa. Chị làm em lo lắng chuyện đâu. Bây giờ chúng ta quay lại vấn đề ban đầu được chứ.”

      “Papa lại nhìn như thể có lỗi,” Mary có vẻ am hiểu.

      “Dĩ nhiên Papa nhìn có vẻ có lỗi,” Jamie . “Chị cần phải xát muối vào vết thương của cha. Em chắc là cha đủ cảm thấy có lỗi.”

      ***

      Nam tước Jamison cười với con bảo vệ ông. “Con đúng là thiên thần bé rộng lượng của cha,” ông tán dương, “Này, Jamie, cha muốn con tạm lánh khi những người đàn ông Scot đến. có ý thức nào xúi giục họ với những gì họ thể có được.” [No sense tempting them with what they can't be having ???]

      Nam tước nhận ra sai lầm của ông cho đến khi Alice chộp lấy lời nhận xét của ông. “Những người đàn ông Scot, Papa? Cha có chiều hơn . Có phải ý cha là con người tên Kindcaid mang theo nhiều người khác?”

      “Chắc là ta chỉ mang theo gia đình để làm người chứng kiến trong hôn lễ,” Agnes gợi ý với người chị sinh đôi.

      “Đó có phải là tất cả của câu chuyện?” Jamie hỏi cha . cố gắng tập trung vào vấn đề này, nhưng suy nghĩ của vẫn quay về những đồng tiền vàng. Tại sao cha lại nhận khoản vay của Andrew?

      Nam tước kéo dài thời gian trả lời.

      “Papa, con có cảm giác có những chuyện khác cha muốn kể cho chúng con nghe,” Jamie dỗ dành.

      “Chúa ơi, em nghĩ là còn chuyện khác nữa à?” Mary rống lên.

      “Papa, còn chuyện gì nữa mà cha giấu chúng con?” Alice la lên.

      toẹt nó ra , Papa,” Agnes cầu.

      Jamie lại ra dấu im lặng. thôi thúc mạnh mẽ túm lấy cái áo dài xám của cha và lắc ông cho đến khi ông ra gần như tràn ngập trong . cảm thấy tâm trạng sôi lên. “Con có thể đọc bức công văn của đức vua ?” đề nghị.

      “Lẽ ra chúng ta nên học cách đọc và viết khi mẹ của Jamie đề nghị dạy, ” Agnes nhận xét với cái thở dài mệt mỏi.

      “Vô lý,” Agnes chế giễu. “ quý nào cần học cả. Việc chúng ta nên làm là học ngôn ngữ Gaelic kinh tởm đó giống như Jamie học,” nhận xét. “Em biết là chị có ý xúc phạm em, Jamie,” nhanh chóng thêm khi nhận được cái nhìn giận dữ từ Jamie. “ là chị ước gì chị học với em, Jamie. Ông Beak đề nghị dạy cho tất cả chúng ta,” kết thúc.

      “Việc dạy em học đem đến niềm vui cho người quản lý chuồng ngựa,” Jamie . “Và Mama cũng thích thú nữa. Bà nằm liệt giường trong thời gian dài trước khi chết.”

      “Ý em là con người từ Cao nguyên thể ngôn ngữ của chúng ta?” Agnes thút thít trước khi òa khóc.

      Jamie có thể kìm nén cơn giận của nếu Agnes khóc lóc. “Có gì khác biệt, Agnes?” thốt lên, “Người đàn ông đó định giết dâu, chuyện với ta.”

      “Vậy là em tin vào tin đồn đó?” Mary kinh ngạc.

      ,” Jamie trả lời, ngay lập tức cảm thấy hối hận. “Em chỉ đùa thôi.” nhắm mắt lại, nhanh lời cầu nguyện để giữ bình tĩnh, sau đó quay sang Agnes. “Em tốt khi làm chị buồn rầu, và em xin lỗi vì điều đó.”

      “Chị cũng hy vọng như vậy,” Agnes khóc.

      “Papa, cho Jamie xem bản công vụ ,” bất ngờ Mary cầu.

      được,” nam tước thốt ra. Ngay lập tức ông mềm giọng lại, vì e sợ các thiên thần của ông nghi ngờ bản công vụ. “Con cần bận tâm, Jamie. Nó đơn giản lắm. có hai người đàn ông Scot đến vào tuần sau, và hai dâu về nhà với họ.”

      cần thiết phải ra, các con của nam tước nhận cái tin mới cách vui vẻ. Cặp sinh đôi rú lên với căm phẫn như những đứa trẻ bị đánh thức bằng những cái vấu.

      “Con chạy trốn,” Mary la lên.

      “Con cũng làm vậy,” Jamie bắt đầu với giọng xuyên thủng ồn ào, “chúng ta phải lập kế hoạch để ngăn chặn những người cầu hôn của cha.”

      Agnes ngừng rống. “Kế hoạch? Em nghĩ gì thế?”

      “Em nghĩ đến kế hoạch lừa gạt họ và hầu như em e sợ nó ra, nhưng hạnh phúc của các chị bị nguy hại và vì thế em với các chị nếu em là người chọn vợ, em ở xa bất cứ người nào… bị đau đớn vì cái gì đó.”

      nụ cười chậm chạp làm biến đổi khuôn mặt Mary. luôn là người nắm bắt suy nghĩ của Jamie nhanh nhất, đặt biệt khi chúng xảo quyệt. “Hoặc xấu xí và đau khổ khi phải nhìn lên,” với cái gật đầu. Đôi mắt nâu của loé sáng tinh nghịch. “Agnes, chị và Alice bị bệnh tật. Em mập và xấu.”

      “Đau đớn?” Alice hỏi, ràng lúng túng. “Chị có hiểu những gì Mary , Agnes?”

      Agnes bắt đầu cười. Mũi đỏ vì chùi và đôi gò má xây xước vì nước mắt, vậy mà khi cười trông rất xinh đẹp. “ căn bệnh nặng, chị tin thế. Chúng ta phải ăn trái berry (Bún biết dịch trái này là gì), em . Cơn phát ban chỉ kéo dài có vài giờ, vì vậy chúng ta phải canh giờ cho tốt.“

      “Bây giờ em hiểu rồi,” Alice . “Chúng ta làm những người Scot tối dạ nghĩ rằng chúng ta có những cục bướu mặt.”

      “Chị thích thú lắm đây,” Agnes với cái gật đầu kiêu hãnh, “và gãy đến khi họ nghĩ chị bị nhiễm loại sinh vật kinh tởm.”

      Bốn chị em phá lên cười với viễn cảnh đó. Papa lấy lại nhịp tim. Ông cười với các thiên thần của ông. “Đó, các con thấy chưa? Cha chuyện này được giả quyết mà.” Dĩ nhiên là ông điều đó, nhưng nó làm ông bận tâm chút nào. “Cha làm giấc chợp mắt buổi sáng trong khi các con tiếp tục với những kế hoạch.” Nam tước Jamison thể rời phòng lớn nhanh hơn nữa.

      “Những người Scot đó có thể quan tâm các chị trông như thế nào,” Jamie khuyên, lo lắng có lẽ trao hy vọng cho các chị quá nhanh.

      “Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện là họ nông cạn,” Mary đáp lại.

      “Lừa gạt họ có phải là tội lỗi ?” Alice hỏi.

      “Dĩ nhiên,” Mary trả lời.

      “Tốt nhất là chúng ta thú nhận với Cha Charles,” Agnes thầm. “Cha phạt chúng ta tháng sám hối. Vì chúng ta lừa ghạt mấy người Scot đó, nếu các chị nhớ. Chúa hiểu mà.”

      Jamie rời các chị và đến chuyện với người quản lý chuồng ngựa. Beak, như ông được gọi âu yếm bởi bạn bè ông vì cái mũi diều hâu to lớn của ông, là người đàn ông lớn tuổi, người từ lâu trở thành bạn tâm tình của Jamie trong thời gian dài. hoàn toàn tin cậy ông. Ông bao giờ kể những ý nghĩ của Jamie cho người khác. Ông cũng khôn ngoan với tuổi tác của ông. Ông dạy tất cả các kỹ năng mà ông nghĩ là cần. , giống con trai ông hơn là con .

      Họ chỉ bất đồng với nhau khi chủ đề chuyển sang nam tước Jamison. Người quản lý chuồng ngựa nhanh chóng hiểu ông tôn trọng cách nam tước đối xử với con út. Vì Jamie chấp nhận, thể hiểu tại sao Beak cảm thấy vậy. Vì họ thể đồng ý với nhau, họ cẩn thận tránh đề tài về nhân cách của cha .

      Jamie đợi đến khi Beak sai Emmett ra khỏi chuồng ngựa để làm việc lặt vặt, và kể ông nghe toàn bộ câu chuyện. Beak chà xát quai hàm nhiều lần trong khi kể, dấu hiệu chắc chắn ông tập trung hoàn toàn vào câu chuyện.

      “Chuyện này là lỗi của con,” Jamie thừa nhận.

      “Làm cách nào con nhận ra thế?” Beak hỏi.

      “Lẽ ra con nên kiểm tra tiền thuế,” Jamie giải thích. “Bây giờ các chị thân phải trả giá cho lười biếng của con.”

      “Lười biếng, con xuẩn ngốc của ông,” Beak thầm. “Việc mọn con có trách nhiệm là thuế và để tâm xem xét, con . Con sống dở chết dở với công việc con làm. Chúa tha thứ cho ông về những thứ ông dạy cho con. Nếu ông chỉ con cách cưỡi ngựa giỏi nhất bọn họ, và cách bắn súng giỏi nhất, con hành động giống như người giỏi nhất. Con là tiểu thư ngay thẳng, Jamie, nhưng con bị đưa cho những công việc vặt của hiệp sĩ. Chính ông mới là người nên bị kết tội.”

      Jamie hoàn toàn bị lừa với biểu đau khổ của ông. cười phá lên trước khuôn mặt ông. “Nhiều lần ông khoác loác về khả năng của con, Beak. Ông tự hào về con và đó là vậy đó.”

      “Ông tự hào về con,” Beak với tiếng càu nhàu. “Tuy nhiên, ông lắng nghe con kết tội bản thân vì những tội lỗi của cha con.”

      “Này, ông Beak…”

      “Con con bị dính líu đến mệnh lệnh chọn vợ [wife-bidding ???]?” Beak hỏi, “Con nghĩ là có gì lạ trong chuyện này sao?”

      “Con có nghĩ nó kỳ lạ, nhưng đức vua phải có lý do của ngài. Đó phải là nhiệm vụ của con để đặt câu hỏi cho những quyết định của ngài.”

      “Con có thấy bản công văn chưa, Jamie? Con đọc nó chưa?”

      “Chưa, Papa muốn con bận tâm với nó,” Jamie trả lời. “Beak, ông nghĩ gì vậy? Ông có ý nghĩ bất thình lình mà con nhìn thấy trong đôi mắt ông.”

      “Ông nghĩ cha con có làm gì đó,” Beak thú nhận. “Điều gì đó đáng xấu hổ. Ông biết cha con lâu hơn con biết, con . Nhớ rằng ai theo mẹ con khi bà cưới ngài nam tước. Ông quen thuộc với lề thói của cha con trước khi con biết . Bây giờ ông kể cho con cha con làm điều gì đó.”

      “Papa chấp nhận con như con đẻ,” Jamie . “Mama luôn luôn với con là đối với cha, nó thành vấn đề việc cha là cha đẻ. Xin ông đừng quên tử tế đó, Beak. Papa là người đàn ông tốt.”

      “Đồng ý, ông ta đối xử với con công bằng bằng cách gọi con là con , nhưng điều đó làm thay đổi .”

      Lúc đó tên giữ ngựa, Emmett thong thả vào chuồng ngựa. Jamie, hiểu thói quen của là lắng nghe cuộc đối thoại của người khác, ngay lập tức chuyển sang ngôn ngữ Gaelic và cuộc chuyện của họ vẫn tiếp tục cách riêng tư. “ trung thành của ông đáng ngờ lắm,” thầm, lắc đầu.

      “Spit [???]! Ông trung thành với con. ai lo lắng cho tương lai của con. Nào, ngừng càu nhàu và kể cho ông già này nghe khi nào những người đồng hương Scot của ông đến.”

      Jamie hiểu ông Beak cố tình lái câu chuyện tránh xa cha và cảm ơn ông về việc đó.

      tuần, Beak. Con phải trốn xa giống như tên tù trong khi bọn họ ở đây. Papa nghĩ tốt hơn là họ được nhìn thấy con, mặc dù con hiểu tại sao. Nó cũng khó khăn, với công việc hằng ngày của con. Ai săn cho bữa ăn tối? Ông nghĩ họ ở đây bao lâu, Beak? Gần như là tuần, ông có nghĩ vậy ? Con muối thêm thịt lợn nếu…”

      “Ông mong là họ ở đây cả tháng,” Beak ngắt lời. “Con được nghỉ ngơi,” ông đoán. “Jamie, trước kia ông và ông lần nữa. Con đào mồ chôn mình, làm việc từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn. Ông lo cho con, con . Ông vẫn còn nhớ những lúc ban đầu, trước kia mẹ con lâm bệnh, xin Chúa cho linh hồn bà yên nghỉ. Con lớn hơn con muỗi, nhưng là kẻ gây rối giống nó. Hãy nhớ lại cái lần ông phải leo ra ngoài tháp để kéo con xuống? Con gào tên ông hết lần này đến lần khác. Và ông sợ độ cao biết bao nhiêu, ông nôn bữa ăn tối ra ngay khi ông kéo con xuống? Con buộc sợi dây mảnh giữa lưng chừng hai cái tháp, nghĩ là con có thể qua cách nhanh nhẹn.”

      Jamie mỉm cười với kỷ niệm. “Con nhớ ông đánh lên mông của con. Con thể ngồi trong hai ngày.”

      “Nhưng con phủ nhận với cha rằng ông đánh con, phải Jamie, nghĩ là ông gặp rắc rối?”

      “Ông gặp rắc rối,” Jamie .

      Beak cười lớn. “Và con nhận cái đánh mạnh từ mẹ con. Bà phạt con nếu bà biết ông thấy trừng phạt của con.”

      “Lần đó ông cứu sống con,” Jamie thừa nhận.

      “Ông cứu con hơn lần, và đó là .”

      lâu rồi,” Jamie nhắc ông, cười dịu dàng. “Bây giờ con trưởng thành rồi. Con có nhiều trách nhiệm. Ngay cả Andrew cũng hiểu, Beak. Tại sao con thể?”

      Ông muốn chạm đến cái que cời lửa nóng bỏng đó [ý Jamie]. Beak hiểu ông gây đau đớn cho nếu ông kể cho nghe nhận xét của ông về Andrew. Mặc dù ông may được gặp nam tước Fancy Figure Andrew lần, đủ cho ông đánh giá tính cách nhu nhược của người đàn ông đó. Đầu óc của Andrew cũng chặt khít như những ống quần túm của ta. ta dùng toàn bộ thời gian để nghĩ về bản thân. God’s truth [???], mỗi lần Beak nghĩ về Jamie quý báu của ông phải chịu đựng gánh nặng với con người yếu đuối như thế, dạ dày của ông trở nên xấu .

      “Con cần người đàn ông mạnh mẽ, con . Ngoài ông ra, dĩ nhiên, ông biết chính xác con gặp gỡ những người đàn ông chưa. Và con vẫn còn chút xíu tính hoang dại trong con. Con muốn được tự do, dù con có nhận ra hay .”

      “Ông thổi phồng lên, Beak. Con hoang dại, chút nào.”

      “Nghĩ xem, ông từng thấy con đứng lưng con ngựa cái khi nó phi qua bãi cỏ phía nam à, Jamie? Ông hối hận ông dạy con cái trò đó. Thỉnh thoảng con khiêu khích cả quỷ sứ, phải à?”

      “Beak, ông trông chừng con đấy à?”

      “Phải có ai để mắt vào con.”

      Jamie để lọt cái thở dài , sau đó chuyển đề tài sang những người Scot. Beak để cho làm thế. Ông hy vọng bằng cách lắng nghe về những lo ngại của , ông là nơi để làm gánh nặng cho .

      Khi cáo từ để trở về với công việc, tâm trí của Beak quay cuồng với những triển vọng mới.

      Nam tước Jamison thêu dệt dối trá, đúng là thế; Beak đặt cược cuộc sống ông vào đó. Vậy , ông định để ông ta xa với nó.

      Beak nhất định trở thành vị cứu tinh của Jamie. Đầu tiên, tuy nhiên, ông phải thăm dò mấy người Scot đó. Nếu người có được kính sợ, chăm lo cho người phụ nữ của ta [woman-caring ???], Beak thề ông tìm cách dẫn vị lãnh chúa sang bên và kể cho ông ta rằng nam tước Jaminson phải có ba con ; ông ta có bốn.

      Được, Beak cố gắng cứu vớt Jamie khỏi số phận ảm đạm của .

      Chúa phù hộ, ông để tự do.

      Linh mục Murdock vừa mới kể cho họ rằng Alec Kincaid trở về nhà với dâu người . Có nhiều cái quắc mắt giận dữ, nhưng phải vì vị lãnh chúa tái hôn. , vì dâu của người Ăng lê. Alec đơn giản là chỉ tuân lệnh đức vua, những người khác biện hộ cho . Vẫn còn những người khác oang oang lãnh chúa của họ có thể chống lại nhiệm vụ này.

      Thượng đế ôi, ta mong phải lòng ta. Điều này quá lớn để cầu xin thượng đế, vì Alec là trong những người chống lại người như chúng ta.

      Ấy thế mà… nó làm cho kết liễu còn du dương hơn.



      Hết chương 1

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 2

      Alec Kincaid vội vã trở về nhà. công bố cầu của Vua Edgar và ở London gần tháng, học hỏi hệ thống triều đình quốc và tìm hiểu với mọi khả năng của về vị vua quốc khó đoán này. , Alec có chút đỉnh thích nhiệm vụ này. nhận thấy mấy nam tước người quá kiêu căng, các bà vợ của họ ngu xuẩn và tinh thần yếu đuối cách chán ngắt, và người lãnh đạo của họ, Henry, có chút yếu mềm trong hầu hết quyết định của ông ta [ biết bà Garwood này sao, mà vua Henry được xem là ông vua mạnh mẽ, và dùng nắm đấm sắt để cai trị]. Alec luôn luôn công tâm với mọi người, và bởi vậy phải chấp nhận cách bất đắc dĩ là có hoặc hai lần có ấn tượng ràng với bộc phát hung bạo của Vua Henry. Ông ta nhanh chóng đưa ra những trừng phạt cho những ông nam tước ngu xuẩn mắc tội phản bội.

      Mặc dù Alec phàn nàn về nhiệm vụ này, vẫn thấy biết ơn vì làm nó. Là lãnh chúa cai trị thị tộc to lớn gồm những trợ thủ, cảm thấy những trách nhiệm của ông đè nặng lên vai. Lãnh địa vùng Cao nguyên gồ ghề hầu như chắc chắn rối ren, đối nghịch với lãnh địa Campbell và MacDonald [chà thời này mà cũng có MacDonald ăn nữa )] và chỉ Thượng đế biết được còn rắc rối gì khác chờ đợi ông ngưỡng cửa nhá.

      Bây giờ còn thêm trì hoãn nữa. Chết tiệt nếu ông phải dừng lại để cưới vợ.

      Alec cho rằng cuộc hôn nhân của ông với người phụ nữ quen biết chỉ là phiền phức , hơn. Ông cưới người phụ nữ để làm hài long đức vua Edgar. Dĩ nhiên ta cũng tuân lệnh vua Henry, vì đó là cách thức của những việc trong thời đại tiến bộ này, vì hai người lãnh đạo giao kèo hời hợt.

      Vua Henry đặt biệt cầu Alec Kincaid là trong những lãnh chúa lấy dâu người . Cả Alec và vua Edgar hiểu tại sao vua Henry đưa ra cầu đặc biệt đó. điều thể chối cãi được là Kincaid, mặc dù là trong những lãnh chúa trẻ nhất toàn Scotland, được coi là có thế lực. thủ lĩnh của chừng tám trăm chiến binh mạnh mẽ được tính toán vào năm ngoái, nhưng số lượng đó được nhân đôi nếu triệu tập những trợ thủ đáng tin cậy.

      Kỹ xảo của chiến binh Kincaid trong trận đánh là huyền thoại được thầm ở quốc, là niềm kiêu hãnh được reo hò ở Cao nguyên.

      Vua Henry cũng biết ràng Alec thích người . Ngài đề cập với vua Edgar hy vọng của ngài rằng cuộc hôn nhân làm mềm thái độ mạnh mẽ của Alec. Có lẽ, vua Henry gợi ý, vào đúng thời điểm, có được hòa thuận.

      Tuy nhiên, vua Edgar khôn ngoan hơn vua Henry nghĩ nhiều. Ngài nghi ngờ vua Henry muốn kéo lòng trung thành của Alec về phía quốc.

      Cả Alec và người lãnh đạo của thích thú với hành động ngây thơ của vua Henry. Đúng là vua Edgar là chư hầu của vua Henry, từ cái ngày mà ngài quỳ dưới chân vị vua của quốc và trao lời thề trung thành. Ngài cũng được nâng đỡ trong triều đình quốc. Mặc dù vậy, ngài là vua của Scotland, và những thành viên thị tộc trung thành của ngài đến trước những người khác… đặc biệt lf những người ngoài cuộc.

      Vua Henry hiển nhiên hiểu Sràng buộc của dòng máu. Cả vua Edgar và Alec đều tin là vị vua của quốc chỉ thấy được cái khả năng thêm được nước đồng minh trong túi sau của ông ta. Ông ta đánh giá sai Kincaid, tuy vậy, vì Alec bao giờ quay lưng lại Scotland hoặc đức vua của ,với bất kỳ khuyến khích nào.

      Daniel, bạn từ những ngày thơ ấu của , và sớm được phong lãnh chúa của vùng lân cận thị tộc Ferguson, cũng được lệnh cưới dâu người . Daniel cũng trải qua tháng mệt mỏi ở London. Cũng như Alec, ta cũng thấy nhiệm vụ này khó chịu, và nóng lòng về nhà.

      Cả hai chiến binh phi nước kiệu cách điên cuồng từ rạng đông, chỉ ngừng hai lần để ngựa nghỉ ngơi. Họ muốn chỉ tốn nhiều hơn hoặc hai giờ lãnh địa Jamison. Chắn chắn bao nhiêu thời gian đó là đủ, họ lập luận, ăn bữa tối đầy căng, chọn hai vợ, tiến hành lễ kết hôn nếu có thầy tế ở đó, và trở về nhà.

      Họ muốn nghỉ thêm đêm nào nữa đất . quan trọng các dâu của họ muốn gì khác. Phụ nữ đơn giản chỉ là vật sở hữu, xét cho cùng, cả Daniel và Alec ai xem ước muốn của dâu là chí ít quan trọng.

      Họ làm những gì họ được chỉ bảo, chỉ thế thôi.

      Alec là người được quyền chọn dâu trước bởi ném lao đồng xa hơn bạn . là, người đàn ông nào đủ trách nhiệm để nhận lấy kỳ tích của tất cả sức mạnh có.

      Đúng vậy, đó là nhiệm vụ họ hoàn thành, và là phiền hà chết tiệt.

      Con người tàn bạo và trợ thủ của ta đến lãnh địa Jaminson ba ngày trước kế hoạch.

      Beak là người đầu tiên nhận biết dấu hiệu của những thủ lĩnh Scot, đầu tiên là đặt cho họ những cái tên thích hợp. Ông ngồi thanh ngang cuối cùng của chiếc thang dùng để leo lên gác xép, ông nghĩ đây là lúc để có giấc ngủ ngắn, vì ở giữa trưa, xét cho cùng, ông làm việc đều đều trong thời tiết mùa xuân ấm áp mà nghỉ ngơi nào từ bữa ăn trưa của ông. Như thường lệ, tiểu thư Mary lôi kéo em , Jamie, từ đồng cỏ phía nam và ông muốn đuổi theo họ để chắc chắn là họ làm điều gì tinh quái. Khi Jamie bị kéo ra khỏi công việc của , thỉnh thoảng cơn hoang dại thắng thế bản chất của . trở nên quá tự do cho đức tính của , Beak nghĩ. Song, đó là lý do khác cho việc cần người đàn ông mạnh mẽ để trông nom . Vì Jamie ngọt ngào của ông có thể đứa ăn cắp ăn cắp nếu đầu óc của tập trung vào công việc, và chỉ có Chúa biết những rắc rối gì làm Mary kích động.

      Chỉ nghĩ về những khả năng có thể xảy ra làm cơn rùng mình chạy dọc xương sống Beak. Ông phải đuổi theo hai đứa hoang dã này thôi.

      Ông ngáp cái inh õi và bắt đầu xuống thang. Ông chỉ vừa ở bậc thang thứ hai từ đỉnh và ông phát ra hai người khổng lồ phi ngựa về phía ông.

      Hầu như Beak mất thăng bằng. Ông biết miệng ông mở rộng giống như con chim sẻ non chờ đớp thức ăn từ mẹ, nhưng Beak thể đóng chặt nó lại. Ông dừng việc vội vã làm dấu thánh giá, tuy vậy cám ơn những người chiến binh thể nghe tiếng hai đầu gối ông va vào nhau khi ông cố gắng leo xuống hết thang.

      Ông có thể cảm thấy trái tim ông đập thình thịch trong lồng ngực. Beak nhắc nhở chính ông rằng dòng máu Scot chảy trong huyết quản ông, mặc dù nó đến từ những tổ tiên của ông vùng văn minh đất thấp (bunrieu – Lowlands: miền nam Scotland, vùng đất thấp núi đồi, Highlands: miền tây bắc Scotland có nhiều núi đồi giá lạnh). Ông cũng cố gắng nhớ lại ông chưa bao giờ bị bắt chợt là đánh giá con người chỉ bề ngoài của ta. Cũng nhắc nhở ông để xoa dịu phản ứng ban đầu của ông với hai người khổng lồ nhìn ông chăm chú.

      Beak bắt đầu run lẩy bẩy. Ông tự bào chữa cho tính nhút nhát là ông chỉ là người bình thường, và cái nhìn của hai chiến binh làm sởn da gà.

      Người mà Beak nghĩ là người trợ thủ là người cao lớn và lực lưỡng với đôi vai rộng, tóc màu gỉ sắt, và đôi mắt xanh như đại dương. Người đàn ông cũng có những vết nhăn ở đuôi của đôi mắt khinh khiếp.

      Người trợ thủ là người đàn ông to lớn, nhưng dường như yếu ớt so với người kia.

      Người mà Beak đoán là người tàn bạo có mái tóc màu đồng đỏ bóng như làn da của ta. ta cao hơn bạn cái đầu và chút mỡ nào cái thân hình Hercule khoan dung đó. Khi Beak trượt chân về phía trước để nhìn khuôn mặt của ta hơn, ông thình lình ước gì ông làm thế.

      lạnh lẽo trống trải được che dấu trong đôi mắt nâu. Cái nhìn có thể làm đông cứng cái thảm cỏ ba lá mùa hè (bunrieu – biết câu này có ý , theo truyền thuyết cỏ ba lá mang lại hạnh phúc, có lẽ ý của ông Beak là với con người lạnh lùng như Alec mang đến hạnh phúc cho Jamie), Beak nghĩ với nỗi thất vọng lớn dần.

      Kế hoạch cứu vớt Jamie của ông ngu ngốc làm sao. Beak nhận ra ông vui mừng như người đàn ông hạnh phúc trước khi ông để hai con người man rợ này đến gần .

      “Tên tôi là Beak và tôi là người quản lý đàn ngựa ở đây,” cuối cùng ông thốt ra, hy vọng gây ấn tượng là còn có những người chăm sóc ngựa khác để họ nghĩ ông đủ quan trọng để chuyện. “Các ngài đến sớm,” ông thêm vào với cái cúi đầu e ngại. “Nếu gia đình xếp hàng với những y phục lộng lẫy để trao cho các ngài đón chào đúng quy cách.”

      Beak ngừng lại, chờ đáp lại cho lời của ông. chờ đợi của ông có kết quả và háo hức của ông nhanh chóng tan biến. Ông sớm nhận ra ông quan trọng như là con bọ chét dễ bị đập chết. Cách hai người khổng lồ tiếp tục nhìn chằm chằm xuống ông làm ông yếu đuối.

      Người quản lý đàn ngựa quyết định thử lần nữa. Giọng của ông cũng vui vẻ. Beak cúi đầu, và lùi lại vài bước để tránh ra khỏi hướng của họ. Ông quan sát hai ngài quý tộc cởi bỏ yên ngựa, lắng nghe mỗi từ Gaelic tán dương ngựa của ta. Hai con vật là ngựa giống đẹp, con xám, con kia đen, và Beak chú ý con vật nào có tì vết… hoặc dấu hằn của dây đai sườn sau (bunrieu- hai người này có quất roi giục ngựa chạy nhanh hay đánh ngựa).

      tia hy vọng được nhen nhóm trong đầu Beak. lâu rồi ông học được rằng tính cách của người đàn ông có thể được nhận biết bởi cách ta đối xử với mẹ và ngựa của ta (bunrieu - hổng có dzợ sao? là coi vợ còn thua ngựa nữa mà. Ngày nay được đánh giá bằng cách đối xử với mẹ và với máy vi tính.). Ngựa của nam tước Andrew lốm đốm với những vết hằn sâu của roi ngựa và nếu điều đó đủ để chứng minh giả thuyết của ông là đúng, Beak còn biết cái nào là đúng nữa.

      “Ngài để những người lính của ngài bên ngoài thành ư?” Beak hỏi, bằng tiếng Gaelic để họ biết ông là bạn, chứ phải là kẻ thù.

      Người trợ thủ nhìn có vẻ hài lòng với nỗ lực của ông, vì ta mỉm cười với người quản lý đàn ngựa. “Chúng tôi cưỡi ngựa mình.”

      “Suốt đoạn đường từ London?” Beak hỏi, thể giấu ngạc nhiên trong giọng .

      “Đúng vậy”, ngài quý tộc trả lời.

      có ai theo bảo vệ phía sau à?”

      “Chúng tôi cần bất cứ người nào bảo vệ,” ngài quý tộc trả lời. “Đó là cách thức của những người , phải chúng tôi. phải sao, Kincaid?”

      Con người man rợ buồn trả lời.

      “Danh tánh của các ngài tên là gì, thưa các ngài?” Beak hỏi. Đó là câu hỏi táo bạo mà ông liều hỏi, nhưng hai người chiến binh quắc mắt với ông và nó cho ông thêm dũng khí.

      Người trợ thủ chuyển chủ đề thay vì trả lời câu hỏi. “Ông ngôn ngữ của chúng tôi khá lắm, Beak. Ông có phải là người Scot ?”

      Đôi vai Beak vươn thẳng với niềm tự hào. “Tôi là người Scot, với mái tóc đỏ trước khi nó chuyển sang nâu.”

      “Tên của tôi là Daniel, thuộc thị tộc Ferguson. ta được gọi là Alec bởi bạn bè,” ta thêm vào với cái gật đầu về phía người chiến binh kia. “Alec là thủ lĩnh của thị tộc Kincaid.”

      Beak cúi chào trịnh trọng. “Được biết ngài là vinh hạnh hèn mọn của tôi,” ông giới thiệu. “Tôi tiếp chuyện với những người Scot thuần chủng trong nhiều năm. Tôi quên mất phép tắc,” ông thêm vào với nụ cười toe toét. “Cũng quên mất những người Cao nguyên to lớn như thế nào. Các ngài làm tôi giật mình khi tôi lần đầu tiên phát ra các ngài.”

      Ông mở hai cánh cửa dẫn đến chuồng ngựa sạch liền kề với lối vào, cho thấy những thùng thức ăn, và thùng nước của ngựa, và sau đó thử đưa hai người đàn ông vào cuộc trò chuyện xa hơn.

      là các ngài đến sớm ba ngày,” ông . “Tôi nghĩ những người trong gia đình náo loạn lắm đây.”

      có ngài qúy tộc nào có ý kiến với nhận xét đó, nhưng Beak có thể họ liếc nhìn nhau và họ hoàn toàn quan tâm họ gây ra bất cứ trở ngại nào.

      “Ông trông đợi ai nếu phải là chúng tôi?” Ngài Daniel hỏi, cau mày.

      Beak lúng túng với câu hỏi. “Trông đợi? ai cả, chí ít là trong ba ngày tới.”

      “Cầu treo được hạ xuống, và có lính canh nào cả. Chắc chắn là …”

      “À,” Beak với cái thở dài được kéo dài. “Cầu luôn được hạ xuống trong hầu hết thời gian và bao giờ có lính gác cả. Các ngài thấy, nam tước Jamison có chút tính hay quên.”

      Khi ông thấy ngờ vực mặt hai chiến binh, Beak nghĩ ông nên biện hộ cho ông chủ. “Ở giữa chốn xa xôi này, chúng tôi chưa bao giờ bị quấy rầy. Ngài nam tước ngài có nhiều của cải để lấy ,” ông nhún vai . “Và chưa từng có người nào được mời đến cách chính thức.”

      có của cải à?”

      Cuối cùng Alec Kincaid . Giọng của êm ái và đầy uy lực cùng lúc cách đáng sửng sốt. Và khi quay sang và chú ý vào Beak, hai đầu gối của ông lão bắt đầu run lần nữa.

      “Ông ta có con , phải sao?”

      Cái quắc mắt của có thể làm rực cháy ngọn lửa, Beak nhận thấy. Ông thể đón cái nhìn đó lâu và phải nhìn chằm chằm vào mũi giày để tập trung vào cuộc đối thoại. “Đúng là ông ta có các con , nhiều hơn số lượng mà ông ta muốn thú nhận.”

      “Vậy mà ông ta bảo vệ họ ư?” Daniel hỏi. lắc đầu khó tin, sau đó quay sang Alec và có bao giờ nghe cái gì giống như vầy chưa?”

      “Chưa, tôi chưa từng.”

      “Nam tước Jamison là loại người như thế nào?” Daniel hỏi Beak.

      Kincaid trả lời câu hỏi của ta. “ người đàn ông , Daniel.”

      “À, nó giải thích tất cả, phải sao?” Daniel nhận xét khô khan. “Kể cho tôi nghe, Beak. Có phải các con của nam tước quá khó coi và cần bất cứ bảo vệ nào? Họ có đức hạnh à?”

      “Tất cả họ đều xinh đẹp,” Beak đáp lại. “Và mỗi tiểu thư đều thanh khiết như ngày họ được sinh ra. Đánh tôi chết nếu đó phải là . Chính cha họ trốn tránh nhiệm vụ của ông ta,” Beak thêm vào với cái quắc mắt giận dữ.

      “Có bao nhiêu con ở đây?” Daniel hỏi. “Chúng tôi buồn hỏi đức vua của ông.”

      “Ngài thấy ba ,” Beak thầm.

      Ông sắp trình bày chi tiết lời của ông khi cả hai chiến binh quay và bắt đầu về phía cửa.

      Bây giờ hoặc bao giờ, Beak quyết định. Ông thở hơi sâu, lặng và gọi lớn, “Các ngài đều là những lãnh chúa hùng mạnh của thị tộc các ngài hay trong hai có thế lực hơn?”

      Alec bắt được sợ hãi trong giọng của người quản lý đàn ngựa. Nó làm đủ lúng túng để quay lại người đàn ông. “Lý do của câu hỏi xấc xược này là gì?”

      “Tôi có ý bất kính,” Beak gấp gáp, “và tôi có những lý do chân cho câu hỏi của tôi. Tôi biết tôi làm quá quyền hạn.Tôi có ý quấy rầy. Các ngài xem, phải có ai chăm sóc ấy và tôi là người duy nhất có đủ chăm lo dành cho ấy.”

      Daniel cau mày với lời giải thích kỳ lạ. Nó làm cho hiểu chút. “Tôi trở thành lãnh chúa của thị tộc tôi bằng quyền chọn lựa người kế nhiệm trong hoặc hai năm,” đáp lại. “Ngài Kincaid là tù trưởng của thị tộc ngài. Vậy, nó có trả lời cho câu hỏi của ông , Beak?”

      “Ngài ấy chọn lựa dâu đầu tiên phải ?” Beak hỏi Daniel.

      “Đúng vậy.”

      “Và ngài ấy có thế lực hơn ngài?” người quản lý đàn ngựa hỏi.

      Daniel gật đầu. “Lúc này đúng,” ta với cái cười toe toét. “Beak, ông có bao giờ nghe về những chiến binh Kincaid chưa?”

      “Có, tôi có nghe tất cả chuyện.”

      dứt khoát trong vực của ông làm Daniel mỉm cười. Ông lão ràng là khiếp đảm vì Alec. “Tôi hiểu là ông có nghe số câu chuyện miêu tả về phương pháp của Alec trong trận chiến?”

      “Có, lẽ ra tôi nên tin vào chúng,” Beak thêm với cái nhìn vội vàng về phía Alec. “Chúng được kể bởi những người đàn ông , ngài thấy đấy, và tôi chắc chắn họ phóng đại về…tính tàn nhẫn của ngài lãnh chúa.”

      Daniel cười với Alec trước khi đáp lại lời nhận xét đó. “Ồ, tôi nghi ngờ những câu chuyện được phóng đại, Beak. Họ ta bao giờ tỏ lòng khoan dung? Lòng trắc ?”

      “Đúng vậy.”

      “Tốt nhất là tin vào những câu chuyện đó, Beak, vì chúng chính xác. phải vậy sao, Alec?”

      “Đúng, chúng chính xác,” Alec đồng ý, giọng của cứng rắn.

      “Beak,” Daniel tiếp tục, “các câu hỏi của ông làm tôi thích thú, mặc dù, tôi biết ông muốn gì. Ông có thêm câu hỏi nào khác cho chúng tôi ?”

      Beak rụt rè gật đầu. Ông quay sang để nhìn lên Alec. khoảng dài yên lặng trôi qua trong khi ông cố gắng nghĩ cách thích hợp để giải thích về Jamie của ông mà bất trung thẳng thắn.

      Alec có thể thấy sợ hãi trong đôi mắt ông lão. trở lại đứng đối diện trước người quản lý đàn ngựa. “Ông có ước muốn gì với ta?”

      Beak nhận thấy trực giác của ngài Kincaid cũng đáng lo như kích thước và giọng của ngài. Giọng của ông run run khi ông thốt lên câu hỏi. “Ngài có bao giờ ngược đãi phụ nữ trong cuộc đời của ngài chưa, ngài Alec Kincaid?”

      ràng ngài lãnh chúa quan tâm đến câu hỏi đó. biểu của trở nên hung dữ như ánh sét. Beak bước lui bước theo bản năng và phải cố bình tĩnh bằng cách móc bàn tay chống vào tường.

      “Ta kiên nhẫn với ông bởi vì ông là người Scot, ông lão, nhưng nếu ông còn đặt câu hỏi thô lỗ cho ta lần nữa, ta thề đó là lần cuối cùng của ông.”

      Beak cúi đầu. “Tôi cần phải biết, tận trong trái tim tôi, bởi vì tôi trao cho ngài món quà tuyệt vời và tôi phải biết được ngài có nhận ra giá trị của nó , thưa ngài.”

      “Ông ta có điều bí ,” Daniel tuyên bố. bước đến đứng cạnh Alec. Vẻ mặt của , Beak lưu ý, hầu như hung dữ như vẻ mặt của ngài Kincaid. “Ông quốc quá lâu, hỏi những câu hỏi ghê tởm.”

      “Tôi biết tôi làm điều sỉ nhục,” Beak tự nhận trong giọng đau khổ. “Tuy nhiên nếu tôi ra tất cả, nó làm tôi trở nên phản bội trong đôi mắt của tiểu thư chủ nhân tôi. Tôi thể làm vậy,” ông thêm. “ ấy bắt tôi phải giấu.”

      “Ông tự nhận sợ hãi phụ nữ?” Daniel hỏi.

      Beak lờ cái nhìn kinh ngạc mặt người đàn ông, lờ chế giễu trong giọng của ta. “Tôi sợ bất cứ phụ nữ nào. Tôi chỉ muốn phá vỡ lời hứa của tôi,” ông giải thích. “Tiểu thư là thế giới của tôi. Tôi xấu hổ mà thú nhận rằng tôi ấy như đứa con .”

      Beak dũng cảm cố gắng đón lấy cái nhìn dữ dội của Alec. Mặc dù nó là nỗ lực đáng kể. Ồ, ông ước ao biết bao người chiến binh kia là người có thế lực mạnh hơn. Ít nhất người được gọi là Daniel thỉnh thoảng có mỉm cười. “Ngài có đủ mạnh để bảo vệ những gì thuộc về ngài ?” ông hỏi Kincaid, muốn vào chủ đề chính nhanh nhất có thể.

      “Ta có.”

      “Nam tước Andrew triệu tập nhiều binh lính. ta đuổi theo món quà mà tôi trao cho ngài. ta còn được coi là bạn của vua Henry của quốc,” Beak thêm, nhướng mày để nhấn mạnh việc.

      Kincaid dường như ấn tượng lắm với lời tuyên bố đó. ta nhún vai lãnh đạm. “Chẳng thành vấn đề với ta.”

      “Nam tước Andrew là ai?” Daniel hỏi.

      người đàn ông ,” Beak trả lời.

      “Vậy là,” Alec “Nếu ta quyết định nhận món quà mà ông đề nghị, ta chào đón thử thách từ người đàn ông . ta có đe dọa nào với ta.”

      Beak nhõm. “, tôi thấy điều đó” ông khoác loác.

      “Có lẽ món quà của ông là con ngựa?” Daniel hỏi, lắc đầu bối rối. vẫn hiểu người quản lý đàn ngựa cố gắng cho Alec nghe cái gì.

      Kincaid hiểu, “Nó phải là con ngựa, Daniel.”

      Beak cười toét. Người đàn ông chứng minh ta sắc sảo nhất trong hai người. “Khi ngài thấy món quà của tôi, ngài Kincaid, ngài muốn có nó, chắc chắn” ông khoác loác. “Mắt của ngài có phần màu lục phải ?”

      “Nhiều người ở Cao nguyên có mắt xanh, Beak,” Daniel xen vào.

      “À,” Beak kéo dài giọng, “màu xanh và màu xanh.” Ông để lộ nụ cười lặng lẽ, sau đó thông cổ họng và tiếp, “Điều bí của tôi là, ngài Kincaid. Nam tước Jamison đối xử với con ông như những con ngựa và đó là . Chỉ cần nhìn xung quanh ngài và ngãi hiểu ý tôi đủ nhanh. Ba tiểu thư nhắn xinh đẹp trong ba cái chuồng ngựa là của ba con của nam tước, mọi người có thể nhìn thấy tại đây. Nhưng nếu ngài bộ dọc theo hành lang dài này và quẹo ở chỗ rẽ, ngài thấy có chuồng ngựa xa trong góc xa phía cánh cửa. Nó được cách biệt với những chuồng khác. Nơi đó nam tước giữ vẻ đẹp của ông, vẻ đẹp trong trắng nguy nga chờ đợi người bạn đời thích hợp. Hài hước thay cho ông lão mất trí này, vì tôi là người Scot nếu ngài còn nhớ, có cái nhìn chính xác về những con ngựa,” Beak thúc giục, ra hiệu cho hai người chiến binh về phía trước. “Nó đặc biệt xứng đáng với thời gian ngài bỏ ra, ngài Kincaid.”

      “Ông ta có được tò mò của tôi rồi,” Daniel với Alec.

      Cả hai người đàn ông theo sau người quản lý đàn ngựa. Bộ dạng của Beak thay đổi đáng kể khi họ đến cái chuồng. Ông đẩy mảnh rơm giữa những răng trước của ông, dựa vào bức tường với chân bắt chéo chân kia, và bắt đầu quan sát ngựa cái non nhanh nhẹn làm trò nhặng xị làm bộ làm tịch khi Alec tiến đến vuốt ve ả. Cửa bên mở ra đung đưa, để mặt trời lọt vào bên trong gửi đến dải sáng mềm mại bờm con ngựa bạc.

      Vẻ đẹp huy hoàng phục tùng trong thời gian dài, nhưng cuối cùng, người chiến binh vuốt ve ả cho đến khi ả để lộ dấu hiệu của bản chất hiền lành. Beak chỉ hy vọng ngài lãnh chúa dịu dàng với Jamie với kiên nhẫn nhiều như thế.

      “Nó là đẹp,” Daniel nhận xét.

      “Vẫn còn nữa hoang dại,” Alec chen vào. mỉm cười , và Beak kết luận hoang dại phải là điều thiếu sót trong đầu ta.

      “Tên của nó là Ngọn lửa hoang dại và nó xứng đáng với tên đó, chắc chắn. Nam tước thể đến gần nó. Ông ta tặng nó cho con út của ông khi hiển nhiên ấy là người duy nhất có thể ngồi lưng nó.”

      Alec mỉm cười lần nữa… điều kỳ lạ, khi con ngựa cái cố gắng cắn bàn tay . “Nó hiếu chiến. Với con ngựa giống tốt, con của chúng dũng.”

      Beak đánh giá Alec cẩn thận. Khi ông gặp cái nhìn của người chiến binh lần nữa, ông cười. “Chính xác đó là những gì tôi nghĩ về món quà của tôi cho ngài.”

      Beak lê ra khỏi bức tường, giả bộ làm diện mạo quan trọng, sau đó , “Như tôi với ngài, ngài Kincaid, nam tước đối xử với các con của ông giống như những con ngựa. Có ba con ngựa trước mặt để cho mọi người thấy…”

      Ông thề ông thêm từ nào nữa. Đó là chuyện của người đàn ông Scot để tìm ra phần còn lại.

      “Beak, ông ở trong đó à?”

      ****

      gián đoạn đến từ tiểu thư Jamie. Beak giật mình đến nỗi ông hầu như nuốt mảnh rơm ông nhai. “Đó là con út của ngài nam tước,” ông với hai người chiến binh. “Và đó là cánh cửa bên,” ông thêm trong lời thầm. “Nếu các ngài muốn bây giờ, đó là đường nhanh nhất dẫn đến nhà chính. Tốt nhất là tôi xem Jamie của tôi muốn gì.”

      So với tuổi của ông, Beak vẫn di chuyển với tốc độ đáng ngạc nhiên. Ông vòng qua góc và bắt kịp Jamie và chị Mary ở giữa tiền sảnh.

      “Ông chuyện với ai à, Beak?” Mary hỏi. “Tôi nghĩ là tôi nghe…”

      “Tôi chỉ thăm Ngọn lửa hoang dã thôi,” Beak dối.

      “Jamie ông làm giấc nghỉ trưa và chúng tôi có thể lẻn vào bên trong và lấy ngựa để làm cuộc dạo ngắn,” Mary thừa nhận.

      “Vì Chúa, Mary, chị cần phải kể với ông ấy chuyện đó.”

      “À, em là…”

      là xấu hổ cho con,Jamie “ Beak rầy la. “Ông bao giờ ngủ trưa và lẽ ra con nên lén lút bất kỳ nơi đâu.” Ông ném cho cái cười láu lỉnh. “Nó đúng với quý .”

      “Có, ông có ngủ trưa,” Jamie với ông. nhận thấy nụ cười của ông lây sang . “Hôm nay tâm trạng của ông mệt mỏi, phải sao?”

      “À ông có,” Beak thừa nhận. Ông cố giấu hoan hỉ, vì ông chắc chắn muốn Jamie nghi ngờ ông làm trò tinh quái. Beak tự hỏi biết mấy ngài quý tộc vẫn còn nán lại với Ngọn lửa hoang dã . Mặc dù người chiến binh Kincaid thể nhìn thấy tiểu thư Jamie, Beak biết rằng với giọng của , rất êm dịu và khàn khàn, lấy được chú ý của ta.

      “Và hai làm gì trong buổi trưa đẹp này, tôi tự hỏi?” Beak hỏi dò.

      “Chúng tôi muốn cưỡi ngựa,” Mary . ném cho Beak cái nhìn vội vã. “Chúng tôi vừa mới với ông đấy. Ông cảm thấy khỏe à, Beak? Jamie, ông ấy trông phấn khởi.”

      Jamie đột ngột vươn lên và chạm vào trán Beak bằng lưng bàn tay. “Ông ấy bị sốt,” với chị.

      “Ngừng quấy rầy của con ,” Beak . “Ông mệt lắm.”

      “Thế ông cho phép chúng tôi cưỡi ngựa trong hoặc hai giờ chứ?” Mary hỏi.

      “Hai bộ và chỉ thế thôi,” Beak thông báo. Ông khoanh tay để chứng minh lời mình .

      “Tại sao chúng tôi thể cưỡi ngựa?” Mary hỏi.

      “Bởi vì ông cho mấy con ngựa cái ngủ rồi,” Beak . “Mấy con ngựa của các được cho ăn, no nê và ngủ rồi.”

      Beak chỉ vừa mới xong lời dối ông chợt nhớ có hai con ngựa giống ăn trong chuồng cạnh cửa trước. Ông lo Jamie hoặc Mary có thể chú ý. Hai chị em thường mau chóng đến chuồng ngựa, và đó là cơ hội tốt để đẩy họ ra ngoài trước khi họ nhìn xung quanh chuồng.

      “Các nên sẵn sàng cho công việc của các ,” Beak thốt ra. Ông nắm cánh tay phải của Mary và cánh tay trái của Jamie và kéo hai về phía lối .

      “Mary thuyết phục con phải lo lắng về những người khách mời trong buổi trưa đẹp như thế này,” Jamie giải thích. “Đừng kéo tay con nữa, Beak.”

      “Chúng ta có ba ngày tự do,” Mary xen vào. “Jamie vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị sẵn sàng cho dinh thự mà.”

      có thể giúp tay, thưa ,” Beak . “ tốt cho .”

      “Đừng bắt đầu cằn nhằn chị ấy nữa, Beak. Mary giúp nếu con nhờ chị ấy.”

      Beak trông giống như tin vào lời ấy.

      “Về chuyện hỏi,” Mary xen vào, “Có số thứ tôi muốn hỏi ông, Beak.”

      “Mary, bây giờ đừng làm phiền ông Beak với mấy câu hỏi.”

      “Chị định làm phiền ông Beak đây,” Mary với em . “Chị coi trọng lời khuyên của ông ấy nhiều như em vậy. Ngoài ra, chị muốn biết có phải em kể cho chị nghe .”

      điều sai trái để ra,” Jamie đáp lại. Nụ cười của cho Beak biết bực mình chút nào.

      “Jamie kể tôi nghe mọi điều về mấy người Scot kinh khủng đó, Beak”. Tôi nghĩ đến việc chạy trốn. Ông nghĩ thế nào về kế hoạch táo bạo đó?”

      Beak cố mỉm cười; tiểu thư Mary trông ngay . “Tùy thuộc vào nơi định , tôi nghĩ vậy.”

      “Ồ, à, tôi thực chưa nghĩ đến điểm đến…”

      “Tôi tự hỏi tại sao muốn chạy trốn, Mary,” Beak . “Những câu chuyện tưởng tượng đáng thương mà em nhét vô đầu là gì vậy? nghĩ chúng hay giả?”

      “Này, Beak, tại sao ông nghĩ con láo với chị con?” Jamie hỏi, cố gắng phá ra cười.

      “Bởi vì ông hiểu cách thức hoạt động của cái đầu con, Jamie,” Beak trả lời. “Con làm lần nữa, có sao? Hôm nay những chuyện con chọc phá người chị đáng thương của con là gì thế? Ông có thể thấy con có được run rẩy với nỗi sợ hãi của ấy. Và ông ngẫu nhiên biết được là con biết chút gì về người Scot cả.”

      “Con biết là họ có bộ óc của cừu,” Jamie trả lời. nháy mắt với Beak khi Mary để ý, sau đó thêm, “Dĩ nhiên là chỉ những người Scot được sinh ra và lớn lên ở Cao nguyên. Những người ở miền đất thấp rất thông minh, giống như ông, Beak.”

      “Đừng dỗ dành ông với những từ ngữ đẹp đẽ đó,” Beak phản đối. “Lúc này nó có tác dụng đâu. Ông có thể thấy Mary lo lắng như thế nào. Sao, ấy xoắn làn da ngay bàn tay kìa. Con kể gì với ấy thế?”

      “Con chỉ với chị ấy là con nghe người Scot là giống người cường tráng.”

      “À, Mary, điều đó quá tệ,” Beak nhận xét.

      “Với những lòng ham muốn to lớn.” Mary chen vào.

      “Và đó là tội lỗi à?”

      “Đúng vậy,” Mary trả lời.

      “Thói ham ăn,” Jamie bổ khuyết, cười toe toét.

      “Jamie lúc nào họ cũng đánh nhau.”

      , Mary, em là họ hầu như lúc nào cũng đánh nhau. Nếu chị lặp lại lời của em, hãy lặp lại cho đúng.”

      “Có phải , Beak?”

      “Chuyện gì, Mary?”

      “Lúc nào cũng đánh nhau.”

      “Em chỉ họ thích đột kích,” Jamie tuyên bố với cái nhún vai thanh nhã.

      Beak nhận thấy đỏ mặt đáng bao phủ đôi gò má cao của Jamie. ràng bối rối về những chuyện chị tố cáo .

      Đúng là Jamie làm trò tinh nghịch. nhìn có tội giống như lần đoan chắc với Mary rằng cha sắc lệnh để cho nhà tu kín giám hộ.

      thích chòng ghẹo. Chắc chắn cũng là hình ảnh đáng được chú ý, mặc bộ váy với màu ưa thích của Beak, màu xanh lam sẫm. Tóc được xổ ra với những lọn tóc dày đổ xuống nguy nga rối bời qua đôi vai mảnh. Có mấy vết dơ mũi và cằm của .

      Beak ước gì ngài Kincaid có thể nhìn Jamie ngay bây giờ, vì đôi mắt tím của hoàn toàn lấp lánh với những niềm vui.

      Mary trông đáng thương. Hôm nay mặc váy hồng, nhưng cái áo dài xinh đẹp bị quấy rầy bởi những vết bẩn. Beak tự hỏi hai chị em gây ra chuyện gì, sau đó ông quyết định muốn biết nữa.

      Ông bị lôi về chủ đề những người đàn ông Scot khi Mary thốt lên, “Jamie những người Scot lấy bất cứ thứ gì họ muốn khi họ muốn. ấy cũng họ có những sở thích đặc biệt.”

      “Và đó là những sở thích gì?” Beak hỏi.

      “Ngựa khỏe, cừu nhanh, và đàn bà mềm mại,” Mary .

      “Ngựa, cừu, và đàn bà?”

      “Đúng, Beak, và theo đúng thứ tự đó. Jamie họ thích ngủ kế những con ngựa hơn là đàn bà. Lạ quá? ư? Đàn bà đứng sau cùng à?”

      Beak trả lời Mary. Ông nhìn Jamie, im lặng bằng lòng vớicô với vẻ mặt nghiêm trang để trả lời chị . Ông nghĩ Jamie trông hơi đau khổ, chắc sắp đưa ra lời xin lỗi hay tràng cười.

      Tràng cười xổ ra. “Thành , Mary, em chỉ chọc ghẹo chị thôi.”

      “Nhìn hai kìa,” Beak tuyên bố. “Phủ đầy vết dơ như những đứa bé vô học. Thực lại là các tiểu thư thanh lịch! Và con, ,” ông thêm, chỉ ngón tay vào Jamie, “cười như thằng điên. Ông tự hỏi hai vừa làm gì đồng cỏ?”

      “Ông ấy cố chuyển đề tài,” Mary với em . “Chị sắp nhận được lời xin lỗi của em, Jamie, trước khi chị bỏ qua khỏi vết dơ này. Và nếu chị nghĩ em thành , chị kể cho Cha Charles nghe. Cha bắt em sám hối mà còn lâu em mới quên được.”

      “Đó là lỗi của chị, phải của em,” Jamie phản đối. “Chị dễ bị xỏ mũi như con chó con.”

      Mary quay sang Beak. “Ông nghĩ em của tôi có chút hiểu tình cảnh khó khăn của tôi ? ấy phải đứng trước những chiến binh Scot và cầu chúa ấy bị chọn. Ý muốn của papa là giấu ấy .”

      “Chỉ vì em được đề cập đến trong chỉ thị của đức vua,” Jamie nhắc nhở chị .

      “Ông chắc là con được đề cập đến,” Beak xen vào.

      “Papa láo đâu,” Jamie cãi lại.

      “Có vẻ là vậy, ông là con đúng hay sai, Jamie,” Beak . “Mary?Jamie kể cho nghe những điều khủng khiếp về người Scot nhiều như tôi có thể kể. buồn phiền chuyện đâu, .”

      ấy kể cho tôi nghe những chuyện khác nữa, Beak,” Mary . “Dĩ nhiên là tôi nghi ngờ, bởi vì những câu chuyện của ấy kỳ quặc. Tôi dễ bị mắc lừa đâu, cho dù em tôi nghĩ như thế nào nữa.”

      Beak quay sang và cau mày với Jamie lần nữa. “À, tiểu thư?”

      Jamie thở dài. “Con nhận là con bịa số chuyện, nhưng có nhiều chuyện đúng, Beak à.

      “Làm thế nào con biết được chuyện nào đúng và chuyện nào sai? Dù sao nữa con nên nghe chuyện ngồi lê đôi mách. Ông dạy con tốt hơn nên làm vậy mà.”

      “Chuyện ngồi lê đôi mách nào?” Mary hỏi.

      Những người Scot ném lao vào người khác để giải trí.”

      “Lao?”

      “Làm bằng cây thông, Mary,” Jamie trả lời.

      Mary làm cái khịt mũi lớn và khiếm nhã. “Họ làm thế.”

      “Đúng, họ làm thế,” Jamie phản đối. “Và nếu ném lao vào người khác phải là nghi lễ man rợ, em biết nó là cái gì nữa.”

      “Em nghĩ là chị tin vào bất cứ thứ gì em kể, phải ?”

      “Chuyện đó đúng, Mary,” Beak thừa nhận. “Họ ném lao, tuy vậy phải vào người khác.”

      Mary lắc đầu. “Tôi có thể ông cười vào tôi rằng ông chọc ghẹo tôi, Beak. Ồ, đúng thế,” thêm khi ông bắt đầu phản đối. “Và tôi cho rằng việc người Scot mặc đồ của phụ nữ là ?”

      “Gì…” Beak bị nghẹn trong cái ho. Ông hy vọng sau rốt hai người chiến binh rời chuồng ngựa, và thể tình cờ nghe được cuộc chuyện đáng xấu hổ này. “Ông nghĩ chúng ta nên dạo bên ngoài để kết thúc tranh luận này. Trời hôm nay quá đẹp để giam mình trong nhà.”

      “Chuyện đó là ,” Jamie với chị , phớt lờ đề nghị của Beak. “Họ mặc váy của phụ nữ. Đúng Beak?”

      “Con nghe lời báng bổ đó ở đâu?” Beak cầu.

      “Cholie kể cho con.”

      “Cholie à?” Mary hỏi. “À, nếu em để tâm đến chuyện đó, chị tin bất kỳ chuyện hoang đường nào của em nữa. Cũng như chị em cũng biết là người giúp việc trong nhà bếp rót rượu suốt ngày. Chắc chắn Cholie là kẻ nghiện rượu.”

      “Ồ, Spit,” Jamie càu nhàu. “Bà ấy nghiện rượu.”

      “Ồ, Spit?” Jamie lặp lại. “Thành , Jamie, em giống như Beak.”

      “Họ có,” Beak , cố gắng ngăn chặn cuộc gây lộn bắt đầu nảy nở.

      “Họ có làm gi?” Mary hỏi.

      “Mặc y phục đầu gối,” Beak giải thích.

      “Đó, em với chị rồi,Mary.”

      “Y phục của họ được gọi là khăn choàng, Mary. Khăn choàng, ” Beak lặp lại với tiếng gầm gừ. “Đó là trang phục linh thiêng của họ. Ông nghĩ họ phản đối khi nghe nó được gọi là váy của phụ nữ.”

      “Con có chút thắc mắc tại sao họ lại đánh nhau trong tất cả thời gian,” Jamie xen vào. thực tin câu chuyện của Cholie, nhưng Beak trông quá thành nên bắt đầu nghĩ ông .

      “Đồng ý,” Mary đồng ý. “Họ phải bảo vệ váy của họ.”

      “Chúng phải là váy.”

      “Nhìn xem em làm chuyện gì, Jamie. Em làm Beak thét vào mặt chúng ta.”

      Ngay lập tức Jamie ăn năn. “Con xin lỗi, Beak, làm ông buồn. Trời đất ơi, hôm nay trông ông lo lắng. Ông vẫn tiếp tục nhìn qua sau vai. Ông nghĩ là ai đó vồ lấy ông từ phía sau ư? Có cái gì trong …”

      “Ông lỡ giấc ngủ trưa,” Beak thốt ra. “Đó là lý do làm ông cáu kỉnh.”

      “Ông phải và nghỉ ngơi ,” Jamie khuyên. “ nào, Mary. Beak quá kiên nhẫn với chúng ta và em có thể ông cảm thấy khỏe chút nào.”

      nắm lấy tay Mary và bước về phía cửa. “Lạy Chúa, Mary, họ mặc váy của phụ nữ. Em tin Cholie, nhưng bây giờ em tin chắc.”

      “Chị chạy trốn và thế là xong,” Mary , đủ lớn để Beak nghe lỏm. đột ngột dừng lại, và quay vòng lại. “ câu hỏi cuối, xin ông?” la lớn.

      “Gì thế, Mary”

      “Ông có biết được là những người Scot có ghét phụ nữ mập , Beak?”

      Ông có câu trả lời cho câu hỏi ngớ ngẩn đó. Sau khi ông nhún vai, Mary quay và đuổi theo Jamie. Cả hai chị em nhấc mép váy và bắt đầu chạy vào sân trong của lâu đài. Beak cười lặng lẽ khi ông nhìn hai người.

      ta được đặt cái tên con trai.”

      Người quản lý đàn ngựa gần như nhảy ra khỏi bộ áo. Ông nghe diện của Alec Kincaid. Ông quay lại và đối mặt với đôi vai của người chiến binh khổng lồ. “Đó là cách mẹ của ấy dành cho ấy chỗ trong gia đình này. Nam tước Jamison phải là cha của Jamie. Mặc dù ông tuyên bố là thế. Ông ấy là tử tế. Ngài thấy ấy chưa?” ông hấp tấp thêm.

      Alec gật đầu.

      “Ngài mang ấy theo với ngài chứ?” Kincaid nhìn chằm chằm ông lão phút dài trước khi trả lời.

      “Đúng, Beak. Ta mang ấy .” chọn lựa được thực .

      Hết chương 2.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3

      Jamie nhận ra đến sớm của mấy người Scot cho đến khi Merlin, người quản gia của lâu đài, đuổi theo để kể có náo động lớn ở nhà chính và cha muốn sắp xếp nó cho ông.

      Merlin thất bại khi về những người Scot trong thông báo cà lăm của ta. Tuy nhiên, đó phải là lỗi của ta, vì chủ xinh đẹp của chuyển cái nhìn trực tiếp vào ngay khi bắt đầu giải thích. Đôi mắt màu tím làm khinh sợ. Sau đó chủ cười, làm trái tim Merlin bắt đầu rung động giống như trái tim của thiếu nữ ngờ nghệch. Dù thế, tâm trí dao động. , nó hầu như trống rỗng ý nghĩ trừ ý nghĩ duy nhất: tiểu thư Jamie dành cho chú ý trọn vẹn.

      lắp chỉ trở nên tồi tệ hơn, dĩ nhiên, nhưng nó quan trọng. Dù sao chăng nữa, Jamie thể ngay lập tức vâng lệnh triệu hồi. Có vết thương cần quan tâm tức của . Già Silas đáng thương, mắt của già cũng yếu như bàn tay già, giữ thứ gì đó dữ dội, rú lên đủ lớn để làm cho những con heo kêu eng éc phản kháng.

      Già Silas vô tình gọt bắp tay thay vì mặt da thuộc khi ông có gắng lạng nó thành lớp yên ngựa.

      Vết thương cần đốt với con dao nóng, tuy thế Jamie vẫn phải tốn thời gian dài để làm dịu ông già sau khi lau chùi và băng bó vết thương.

      Ông lão cần được nuông chìu, và chỉ thế thôi.

      Merlin đứng cạnh người nấu bếp trong suốt cuộc hỗn loạn. chút ghen tị với quan tâm mà già Silas nhận được từ chủ. cũng lo lắng khủng khiếp vì ta dường như nhớ còn tin tức khác được lệnh thuật lại cho .

      Cuối cùng Jamie làm xong việc và để già Silas lại cho bàn tay chăm sóc của Cholie. biết hai người đầy tớ có thể uống ít nhất hũ rượu với nhau, nhưng nghĩ việc đó quá sai trái, xét về việc Silas đau đớn và Cholie cần an ủi với cách mà bà ta biết.

      “Tôi chỉ có thể dập tắt ngọn lửa trong lúc”, với Merlin khi ta nhắc nhớ về chuyện om xòm ở nhà chính. mỉm cười để làm dịu lời quở trách, sau đó rời khỏi người quản gia lo lắng. Jamie chạy suốt đường lên đồi, váy kéo cao đến tận đầu gối. Ba con chó săn thỏ ham vui chạy bên cạnh . Cả Jamie và các con thú của chậm lại cho đến khi lao vào cánh cửa mở rộng và vào sảnh chính.

      Sau đó đột ngột dừng lại. Ngay lập tức hai chiến binh dựa hờ hững vào mặt lò sưởi lấy được chú ý của .

      Jamie hoàn toàn sững sờ để có thể giấu phản ứng đầu tiên. Chúa ơi, họ là những người đàn ông to lớn nhất mà từng thấy. thể ngừng nhìn chằm chằm vào họ.

      đúng đắn, vì từ đầu tiên thoát ra từ miệng phải là từ mà quý nên . “Lạy Chúa!” (Good God)

      Nó chỉ là tiếng kêu thầm, bị bóp nghẹt, nhưng Jamie có thể cái cách mà người đàn ông to lớn hơn nhướng mày bên phải của ta cho biết là ta nghe thấy.

      liều lĩnh nhún gối chào, đủ biết ngã xuống đất nếu thử. Và dường như cũng thể lấy cái nhìn khỏi người đàn ông cao hơn, người mà bây giờ nhìn chằm chằm vào đầu gối .

      ta là người trông có vẻ tàn nhẫn nhất mà biết.

      tự nhủ e sợ. , quá tức giận để mà khiếp đảm. Jamie đứng ở vị trí của , chịu đựng cái nhìn chằm chằm của người chiến binh phút dài cho đến khi lấy lại chút điềm tĩnh, và nhận ra có tiếp tục nhìn ta bao lâu chăng nữa, cũng bao giờ đạt được kỳ tích đó.

      Cuối cùng Jamie nhận thấy im lặng tràn ngập trong sảnh chính. liếc nhìn qua vai và thấy các chị . Ba người bọn họ đứng xếp hàng như những tên tội phạm, trông như thể họ sắp bị xử bắn (bằng cung tên).

      Ngay khi Agnes bắt được cái nhìn thương cảm của Jamie, bắt đầu khóc. Alice đặt cánh tay xung quanh vai người em song sinh, ràng định an ủi em. Tuy nhiên, kế hoạch thất bại, và cũng bật khóc. Chỉ sau cái nháy mắt, hai người trở nên kích động.

      Mary đứng cạnh Agnes. nhìn như thể cũng muốn khóc. Hai tay siết chặt, và sau khi đưa cho Jamie cái nhìn “xin ngài trông chừng họ”, chuyển cái nhìn xuống sàn.

      Phải làm cái gì đó. thể để hai chị sinh đôi làm ô nhục gia đình trước những người Scot.

      “Agnes, Alice, dừng khóc lóc ngay lập tức.”

      Hai người chị lau chùi mắt và cố gắng kiềm chế bản thân.

      Sau đó Jamie chú ý đến cha . Ông ngồi ở bàn, trút rượu vào miệng từ trong hai cái bình trước mặt ông.

      nghĩ nó tùy thuộc vào để thực cái chào quốc văn minh, đúng lễ nghi. biết đó là nhiệm vụ phải làm. Vậy mà thôi thúc mạnh mẽ hét vào mặt họ rằng họ đến sớm ba ngày, vì Chúa, gần như ngăn lại được.

      Trách nhiệm chiến thắng. Thêm vào đó, hai người Scot ràng là quá đần để nhận ra cách cư xử của họ thô lỗ như thế nào.

      Jamie chầm chậm tiến lại gần và đứng trước hai người đàn ông. nhớ đến những con chó bên cạnh khi nghe tiếng chúng gầm gừ với người lạ, đuổi chúng với cái vẩy tay nhanh, sau đó làm cái nhún gối thích hợp với vị trí của chủ của lâu đài. món tóc rơi mắt trái khi cúi đầu, làm hỏng ảnh hưởng kiêu hãnh cố đạt được. Jamie ném món tóc về phía sau vai và cố nở nụ cười.

      “Tôi rất vui lòng chào đón cả hai ngài đến dinh cơ khiêm tốn của chúng tôi, vì dường như ai khác có khả năng gửi tới các ngài lịch đó,” bắt đầu . “Và tôi mong các ngài thứ lỗi cho sẵn sàng tiếp đón các ngài, nhưng nếu các ngài chỉ cần nhớ rằng các ngài đến sớm hơn ba ngày, các ngài dễ dàng chấp nhận thiếu chuẩn bị của chúng tôi.”

      nhìn vào giày của họ khi thực bài diễn thuyết đó, sau đó đánh bạo nhìn nhanh lên và thêm, “Tôi là…”

      “Tiểu thư Jamie.” Người thấp hơn trong hai người khổng lồ phát biểu.

      Jamie nhìn vào khoảng giữa hai người chiến binh và lập tức quay sang nhìn người vừa .

      ta trông tàn nhẫn như người kia. Jamie có kết luận đó khi ta cười với . ta có vết lõm quyến rũ ở bên má và khi cười, đôi mắt màu lục của ta lấp lánh tinh nghịch.

      Jamie nghi ngờ ngay tức . Người đàn ông dường như quá vui sướng cho tình huống thân thiện này, với Alice và Agnes khóc lóc như trẻ con. Có lẽ, dứt khoát, đầu óc ta quá đơn giản để hiểu náo động ta gây ra. Xét cho cùng, ta là người Scot.

      “Và tên của ngài, thưa ngài?” hỏi, giọng lạnh lùng.

      “Daniel,” ta trả lời. “ ta là Alec,” ta lè nhè với cái lắc đầu về phía bạn ta.

      Nụ cười của Daniel dễ lây. Người đàn ông này ràng là người dễ làm cho người khác vui vẻ, Jamie nghĩ. thể làm gì khác chỉ mỉm cười lại, vì người đàn ông có r buồn cười trong cổ trong lời của ta đến nỗi có thể hiểu vừa đủ.

      muốn chuyện với người quý tộc kia, nhưng biết phải làm. Jamie vẫn cười, sau đó từ từ quay sang nhìn lên người chiến binh còn lại.

      ta đợi nhìn vào ta. Jamie có thể cảm thấy nụ cười của đông cứng mặt. Cái nhìn của ta, chắc chắn nóng bỏng như mặt trời giữa trưa, dọa dẫm dễ dàng.

      ta cười.

      Jamie bất ngờ bối rối mà biết tại sao. chưa bao giờ cảm thấy yếu mềm này trong cuộc đời . cảm thấy hai gò má ấm lên và biết bắt đầu đỏ mặt. Có sỡ hữu tong ánh mắt của ta, cái nhìn sở hữu mà thể hiểu.

      Nó đột nhiên trở nên ràng rằng ngài Alec nhìn với cách quý ông chân chính nhìn quý lịch thiệp theo phép lịch . , nó là cái nhìn đầy khát vọng giấu diếm mà ta ban cho .

      ta xấc láo cách thái quá. ta xem xét xấc xược kỹ lưỡng từ từ, bắt đầu từ đỉnh đầu cho đến gấu váy. Cái nhìn của ta nấn ná miệng, bộ ngực và hông của .

      ghét ta.

      ta làm cảm thấy như thể đứng trước ta mà mảnh vải người. Jamie tức điên lên. cũng định để ta khỏi với cách cư xử đó. , nhận lấy thứ tốt như cho . thể điều khiển đỏ mặt, nhưng cầu nguyện trông xấc láo như ta khi chầm chậm ban cho ta duyệt nhìn kinh khủng giống vậy .

      may, người chiến binh dường như chút khó chịu bởi bắt chước của . ta trông thích thú. nghĩ đôi mắt ta ấm áp hơn chút và nhận thấy chân mày của ta nhướng lên lần nữa phản ứng lại đánh giá của .

      Có thứ gì ở đó, trong cái nhìn của ta, làm tim giật mạnh. thể xác định nó là gì, nhưng bắt đầu nghĩ nếu ta trông tàn nhẫn ta trông đẹp trai. Dĩ nhiên điều này nực cười. xác định trong đầu là ghét ta. Người đàn ông quá khô khăn cứng rắn để có thể thích. Tóc của ta cần được cắt kinh khủng. Vì mái tóc nâu đỏ phía sau vượt xa cổ áo. Nó có chút quăn, làm nhớ đến những chiến binh Hy Lạp từng xem ở tranh vẽ, nhưng nó làm mềm khuôn mặt góc cạnh hoặc cái cằm vuông khoan dung. Miệng của ta trông cứng như phần còn lại.

      Ồ, ta hoàn toàn trông quá dữ tợn để có thể làm hài lòng . Và tại sao tim đập những nhịp hoang dã vượt xa hiểu biết của . Càng đón cái nhìn của ta lâu, càng trở nên khó thở.

      suy nghĩ đơn giản giữ khỏi thấy giống như người đần. trong các chị đáng thương phải lấy người thủ lĩnh từ địa ngục này.

      bắt đầu run rẩy.

      ta mỉm cười.

      Nam tước Jamison đột nhiên gọi to mời cả hai người chiến binh cùng ông uống rượu tại bàn.

      Ngay lập tức Daniel rời cái bệ lò sưởi và vòng đến bàn. ta ngừng chút để nháy mắt với Mary.

      Alec di chuyển. Cả Jamie cũng . thể chấm dứt nhìn lên ta.

      ta muốn ngừng nhìn ngắm .

      linh mục trong lâu đài ?”

      Giọng của cứng. biết thể ngăn nó, vì vẫn phản ứng lại người phụ nữ đẹp tuyệt vời đứng thách thức trước . Mắt có sắc thái gần như tím lóng lánh. quá lộng lẫy, Alec lại còn ấn tượng với tính nổi loạn mà dễ dàng nhận thấy.

      Người phj nữ này dễ bị hăm dọa. nghĩ co rúm lại với . biết sợ ; thấy run rẩy của . Vì dũng cảm giấu nỗi sợ của với .

      sống sót Cao nguyên gồ ghề, được chăm sóc và quan tâm, nhưng phải đề phòng. trông quá mỏng manh. phải chế ngự bất trị trong làm hỏng tâm hồn . Chuyện đó phiền phức, nhưng Alec màng. , trông chờ thuần hóa đến.

      Và cuối cùng, chinh phục và phục tùng.

      Jamie có chút gì biết được ý nghĩ của người chiến binh. Cuối cùng tìm được giọng và trả lời ta. “Chúng tôi có linh mục trong lâu đài, thưa ngài.” Chúa giúp , bây giờ run rẩy nằm trong giọng của . “Ngài chọn?”

      “Ta .”

      “Chắc hẳn đó là quyết định khó khăn nhất mà ngài đưa ra.”

      Nụ cười mắt ta. “Chẳng khó chút nào.”

      màng kiêu ngạo trong giọng của ta lẫn cách ta nhìn . “Tôi chắc chắn là nó rất khó cho ngài,” khăng khăng. “Xét cho cùng, tất cả các chị của tôi đều rất xinh đẹp, và chọn người quá nhanh thể quan tâm đầy đủ của ngài. Vì lý do đó, tôi đề nghị ngài có thể đợi, có lẽ trở lại dinh thự của chúng tôi trong tháng khác, sau khi ngài có thời gian để nghiền ngẫm. Ngài nghĩ như thế nào về ý kiến đó, thưa ngài?”

      ta chầm chậm lắc đầu.

      “Vậy ngài định kết hôn vào ngày mai?” Jamie hỏi.

      “Chúng tôi đường trở về nhà.”

      “Ngài ?”

      “Đúng,”

      “Ngài định kết hôn ngay bây giờ?”

      Jamie trông kinh khiếp. Alec gật đầu. “Đúng.”

      “Nhưng ngài thể…”

      “Chúng tôi rời khỏi đây ngay sau lễ kết hôn,” Alec , giọng ta cứng.

      Ngài Daniel đột nhiên xuất ngay bên cạnh . ta cầm hai ly rượu. ta đưa ly cho Alec, sau đó quay sang ba chị em. “Đến đây với chúng tôi, Mary,” ta la lớn, cười phá lên. “Chúng tôi cắn đâu.”

      “Tôi bao giờ nghĩ thế,” Mary tuyên bố. ưỡn thẳng đôi vai và nhanh chóng đứng cạnh Jamie.

      Daniel và Alec uống rượu. Họ gật đầu với nhau, sau đó đưa ly cho Jamie và Mary.

      Hai chị em lắc đầu từ chối.

      “Uống ngụm , Mary,” Daniel đề nghị với cái nháy mắt.

      Alec quan tâm như thế. “Uống , Jamie. Ngay bây giờ.”

      Có lẽ nó là loại lễ nghi ban sơ của người Scot, Jamie nghĩ. Vì là chủ của lâu đài, biết đó là nhiệm vụ của để chào đón các vị khách. Alec trông cương quyết. nhún vai, sau đó cầm lấy ly, nuốt nhanh, và đưa ly lại cho ta.

      nắm lấy tay buông. Ngón tay cái của chạm vào lòng bàn tay . cái cau mặt mặt , và chầm chậm lật bàn tay ra nhìn vào mấy vết chai và vết sẹo.

      Mary uống cạn ly của Daniel. Khi trả ly cho , cũng nắm tay và lật nó lên.

      Jamie cố lấy tay lại, nhưng thể cho đến khi hai người đàn ông so sánh nó với bàn tay láng mượt của Mary, làn da vết bẩn với làn da nứt nẻ của Jamie, cuối cùng ta buông ra.

      là nhục nhã. hiểu mọi từ ngữ chỉ trích họ với nhau bằng ngôn ngữ Gaelic. Họ biết ngôn ngữ của họ và đó làm bùng lên trong Jamie ngọn lửa hài lòng ngang ngạnh.

      Jamie giấu hai tay sau lưng và đợi lăng mạ kế tiếp.

      “Uống rượu của các ngài là loại nghi thức à?” Mary hỏi. “ là chúng tôi biết chút gì về người Scot.”

      Sau khi thốt lên lời đó, chuyển chú ý sang sàn nhà.

      “Mary, chưa bao giờ nghe về những sở thích đặc biệt của chúng tôi phải ?” Daniel hỏi trong grrrrr.

      Đầu Mary đột ngột giật mạnh lên. Mặt biểu lộ giật mình cùng cực. “Sở thích, thưa ngài?”

      “Chắc chắn rất quái dị,” Daniel phát biểu với cái cười rộng.

      “Quái dị?” Mary ném cho Jamie cái nhìn điên dại trước khi quay sang Daniel. “, tôi nghe về những sở thích đó.”

      “À, tôi phải làm sáng tỏ ,” Daniel tuyên bố.

      ràng ngài Daniel vô cùng thích thú. “Tôi mong ước được làm sáng tỏ,” Mary phản đối.

      Alec nhìn ngắm Jamie. Đôi mắt mở rộng khi Daniel về những sở thích. ràng nắm bắt được ý nghĩa trong lời của bạn .

      Alec thấy Jamie quyến rũ tưởng tượng nổi. Chỉ nhìn ngắm thôi làm nhức nhối muốn chạm vào , muốn nắm lấy . Nụ cười biến mất trong mắt khi nhận ra muốn ăn nằm với nhiều như thế nào. Quái lạ, nhưng việc là người thành vấn đề. , nó hoàn toàn thành vấn đề.

      “Mary, ngọt ngào,” Daniel bắt đầu, kéo chú ý của Alec trở lại , “chắc chắn là nghe danh sách các sở thích của chúng tôi. Mọi người đều biết người Scot thích ngựa khỏe, cừu nhanh, đàn bà mềm mại và vui vẻ.”

      lên danh sách giống như bà lão nhấm nháp việc kể câu chuyện tầm phào. Alec bắt chước giọng của bạn khi thêm, “Dĩ nhiên là với thứ tự đó.”

      “Đương nhiên,” Daniel đồng ý.

      Jamie quay sang Alec nhìn giận dữ. phỏng đoán Beak cuộc chuyện với mấy người khổng lồ và đề cập đến nỗi lo sợ của Mary. Jamie hứa nhéo tai Beak khi gặp ông lần tới.

      Đột nhiên Daniel vươn tay vuốt má Mary bằng lưng bàn tay. Mary quá ngạc nhiên với âu yếm đó đến nỗi quên di chuyển ra xa. bị thôi miên vì ánh dịu dàng trong mắt Daniel.

      “Tôi con ngựa khỏe,” Daniel bắt đầu. “Về cừu Mary, có nhiều con đồng cỏ ở những ngọn núi sau nhà. Nhưng người phụ nữ mềm mại, vui vẻ, , đáng tiếc để thú nhận là tôi thiếu người phụ nữ như thế. Đối với tôi nó quan trọng, mặc dù nó đứng sau cuối trong danh sách.”

      “Tôi mềm mại,” Mary thốt lên.

      , mềm mại,” Daniel phản đối. “Và đáng như buổi sáng mùa xuân,” thêm.

      đỏ mặt của Mary tăng thêm cho đến khi mặt đỏ bừng như lửa. “Tôi đáng cũng vui vẻ, thưa ngài,” tuyên bố. khoanh hai tay ngực và tập trung việc ném cho cái nhìn giận dữ. muốn ngăn cản người đàn ông đẹp trai này, nhưng bối rối khủng khiếp với phản ứng của . tâng bốc của làm yếu đuối và mất bình tĩnh. ta nghĩ đáng ư?

      Cặp sinh đôi bắt đầu khóc nữa. Jamie định cho họ lời khiển trách nhưng ý nghĩ xuất trong rằng hoặc cả hai được chọn là dâu. Trong trường hợp đó, và đoán nó xảy ra, Alice và Agnes được phép nổi cơn thịnh nộ. Họ có thể kêu gào như những con sói và với việc đó tốt thôi.

      Alec chỉ đợi đến khi nhận ra . thấy ánh nhìn thương cảm dành cho hai chị, tự hỏi bao lâu nữa để nhận thấy họ nhìn với biểu lộ như thế.

      Nam tước Jamison làm Jamie hiểu tình thế khi ông lấy lại được bình tĩnh, Alec kết luận. Người đàn ông gần như khóc lóc. Ông ta tranh cãi hung tợn khi Alec tuyên bố chọn Jamie làm dâu.

      Alec kiên định với nam tước. kìm nén tâm trạng tức giận cho đến khi Jamison ngừng lắp bắp và bắt đầu liệt kê tất cả các lý do ích kỷ để chống lại kết hôn này. lý do nào vì hạnh phúc của Jamie. Rồi thái độ của Alec cứng rắn lại. tức điên lên với người đàn ông . ràng là danh sách các nhiệm vụ giải thích được những nốt chai tay Jamie. Jamison muốn giữ con út bên cạnh vì tình . Ông ta chỉ muốn nô lệ để phục tùng ông. Theo Alec, con út ở trong cảnh nô lệ.

      người đầy tớ dáng vẻ lo lắng chạy xông vào phòng lớn. ta chỉ nhìn lướt nam tước Jamison trước khi chạy nhanh đến Jamie. Sau khi cúi chào vụng về, người đầy tớ thầm, “Linh mục đường đến, thưa . Cha mặc lễ phục cho đám cưới.”

      Jamie gật đầu với người đầy tớ. “ tốt ngừng công việc của để tìm Cha Charles, George. có muốn ở lại tham dự lễ cưới ?”

      Người đầy tớ có kính trong mắt. “Tôi mặc lễ phục,” ta .

      “Chúng tôi cũng ,” Jamie thầm lại.

      thay đổi y phục , Mary,” Daniel xen vào. “Tôi thích màu vàng. Nếu có áo dài với màu đó, hãy mặc nó để làm tôi vui lòng. Nếu có, màu trắng cũng được. Tôi cưới , tiểu thư Mary.

      Ngài Daniel Ferguson bắt lấy tiểu thư Mary trước khi ngã xuống sàn. bực bội vì dâu của vừa lả và ngất , thực phá lên cười ngay khi vớ lấy Mary vào cánh tay và ôm vào ngực.

      ấy mất tự chủ vì lòng biết ơn, Alec,” Daniel gọi Alec to.

      “Đúng, Daniel, tôi thấy ta như thế,” Alec trả lời.

      Jamie thể kìm nén cơn giận giây phút nào nữa. quay sang nhìn đe dọa Alec. Hai bàn tay nắm lại ở hông trong tư thế thách thức rệt. “À, ông muốn cưới người nào trong hai chị sinh đôi?”

      ai cả.”

      ai cả?”

      vẫn hiểu. Alec thở dài. “Thay đổi y phục , Jamie, nếu thích. Ta thích màu trắng. Bây giờ và làm theo lệnh ta. Thời gian trễ và chúng ta phải về nhà.”

      cố tình kéo dài câu , để có thời gian phản ứng lại lời tuyên bố của . nghĩ rất chu đáo.

      Đầu tiên, Jamie quá bất ngờ để làm gì khác hơn là nhìn chòng chọc trong hoảng loạn vào người thủ lĩnh. Cuối cùng khi lấy lại giọng , thét lên, “Đó ngày giá lạnh thiên đường trước khi tôi cưới ngài, thưa ngài, thực là ngày băng giá.”

      vừa mô tả Cao nguyên trong mùa đông, . Và lấy ta.”

      bao giờ.”

      Chính xác giờ sau, tiểu thư Jaminson làm lễ kết hôn với Alec Kincaid.

      Hết chương 3.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4


      mặc y phục đen đến lễ cưới. Y phục chọn hoàn toàn là hành động phản đối nhằm mục đích chọc giận người đàn ông Scot đó. Jamie biết kế hoạch của thất bại, ngay giây phút tiến đến sảnh lớn. Alec nhìn và bắt đầu cười phá lên. thanh vang to gần như đốn ngã xà nhà.

      Jamie biết chút gì về việc tính khí nổi loạn của làm vui thích nhiều như thế nào, nếu bao giờ tốn thời gian nhiều như thế để chống đối , Alec đưa ra kết luận. Nếu biết ghét cay ghét đắng những giọt nước mắt, chắc chắn khóc lóc. Thế nhưng Alec nghĩ dễ bị thuyết phục giống như hai chị sinh đôi. Jamie di chuyển như nữ hoàng. Lưng thẳng như cây xiên thẳng đứng, cúi chào người đàn ông nào cả, và nhận thấy mạnh mẽ của đáng giá để ảnh hưởng đến yếu đuối của bất kỳ phụ nữ nào.

      mặc đồ tang, nhưng trông vẫn lộng lẫy. Đôi mắt vẫn cứ làm say đắm. tự hỏi quen thuộc với sắc đẹp của , Chúa ơi, dĩ nhiên hy vọng thế. cho phép bất cứ can thiệp nào vào những bổn phận chính của .

      chuyển sang bối rối. biết là người được sinh ra và nuôi nấng bởi người , nhưng thể chút nhút nhát. Alec tự hỏi làm cách nào mà điều kỳ diệu đó xảy ra, sau đó kết luận ngây thơ và sợ hãi của nảy sinh từ việc chưa bao giờ bị làm hư hỏng bởi đời sống triều đình bẩn thỉu của vua Henry. Với hồng ân của Chúa, tiểu thư Jamie bị cuốn theo xu hướng ăn chơi trụy lạc của người .

      cho là thị tộc Kincaid phải cám ơn nam tước Jaminson, vì chối bỏ trách nhiệm của ông với các con . đề cập đến lòng biết ơn của , và ngờ rằng cha của Jamie có thể nghe được. Người đàn ông khóc. Alec quá chán ghét để chuyện với người đàn ông. chưa bao giờ thấy người đàn ông trưởng thành tự làm nhục bản thân với cái cách kinh tởm đó. Nó làm dạ dày xoắn lại.

      “Chúng con ở rất gần với cha chúng con,” Jamie thầm khi nam tước thể trả lời câu hỏi của linh mục là ai đẫn hai dâu đến bệ thờ. Khuôn mặt nam tước bị che khuất trong tấm khăn vải lanh ướt sũng. “Papa nhớ chúng tôi, thưa các ngài. Điều này rất khó cho ông.”

      ngước nhìn Alec khi thầm lời xin lỗi vì tư cách đáng xấu hổ của cha , nhưng lời cầu xin ở trong giọng khàn khàn của . biết cầu thông cảm của , và thấy bênh vực của cho cha đủ xứng đáng để giữ lại ý kiến phản đối.

      vừa gợi cho ý nghĩ thoảng qua về cá tính của , vì lời cầu xin của chứng minh trung thành với gia đình. nghĩ rằng đó là phẩm chất cao cả trong mọi tình huống, lòng trung thành của Jamie tiến gần đến thánh thiện.

      Jamie quá kinh hãi để nhìn lên chồng sắp cưới của . và chị đứng cạnh bên nhau, nắm tay với nhau để an ủi. Daniel đứng bên phải Mary và Alec ở vị trí bên trái của Jamie. Cánh tay của Alec chạm vào vai của và đùi của chạm vào đùi . Thong thả, lặp lặp lại.

      thể tránh xa ta. Mary ép vào và cánh tay của Alec ngăn chận khả năng bước lùi. Chúa ơi, ghét phải hoảng sợ. quen với những cảm giác này. tự nhủ đó là vì ta quá to lớn. ta cao hẳn hơn như bóng đen khổng lồ giận dữ. ta có mùi của hoa thạch thảo và mùi đàn ông, cũng có chút mùi của da thú, và nếu trong tình huống dễ chịu hơn có thể nhận thấy mùi của ta quyến rũ. Dĩ nhiên giờ ghét cay ghét đắng kích thước, mùi vị, diện rất gần của ta.

      Linh mục hoàn thành bài thuyết pháp của hôn lễ cơ đốc giáo, sau đó quay sang đối diện với chị của Jamie. Mary, vô cùng thà, dành cho Daniel cái cười lớn khi Cha Charles hỏi lấy Daniel làm chồng . Mary cân nhắc về câu hỏi khoảng thời gian lâu, phản ứng như thể được cầu giải thích ý nghĩa của cuộc xâm lược Norman (bunrieu – cuộc xâm lược nước do thủ lĩnh của người Norman là Willian the Conqueror chỉ huy năm 1066), sau cùng thốt lên câu trả lời. “ là con thích, thưa Cha.”

      Jamie sắp rú lên cười. được đề nghị cưới người thủ lĩnh tên Alec Kincaid này. ta cũng làm tình huống dễ chịu hơn, đứng quá gần đến nỗi có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ ta.

      Trong khi Cha Charles nài nỉ Mary đưa ra câu trả lời đúng, Jamie cố di chuyển ra xa Alec. Sâu trong tâm trí là ý nghĩ nhát gan rằng chỉ cần đẩy cánh tay ta ra xa, bước lui bước, và sau đó chạy nhanh như cắt ra khỏi phòng.

      ta hẳn đọc được ý định của , vì cả cánh tay của ta đặt đôi vai . Trước khi có thể kháng cự, bị kéo mạnh vào sườn của ta.

      thể giũ khỏi ta. thử - vài lần – trước khi thầm lời cầu ta buông ra.

      ta trả lời bằng cách phớt lờ .

      Trong cơn vỡ mộng, quay sang người chị và , “Em nghĩ việc chúng ta thích hay thích là quan trọng, Mary. Nếu chị đồng ý lấy Daniel, chị chống lại đức vua của chị.”

      “Nhưng nếu chị chị muốn lấy người đàn ông này làm chồng, chị chống lại Chúa, phải sao?” Mary cãi, “Chị ,” kết thúc với tiếng kêu gào.

      “Vì Chúa, Mary, trả lời linh mục ,” Jamie ngắt lời.

      Mary bắt được phản đối trong giọng chống đối của Jamie. nhìn chằm chằm vào em trước khi quay trở lại linh mục. “Ồ, tốt thôi. Con lấy ta.” Quay trở lại Jamie, lẩm bẩm, “Đó, em , bây giờ em hài lòng chưa? Em ép chị láo với linh mục.”

      “Em ép chị?”

      Tiếng hổn hển trong giọng của Jamie có vẻ mang ơn câu xúc phạm của chị . Tay của Alec đặt vòng quanh chân cổ của . Những ngón tay của chạm vào làn da nhạy cảm của .

      Cha Charles gật đầu tán thành câu trả lời của Mary.

      Bây giờ đến lượt của Jamie và Alec. “Tên của ngài, thưa ngài?” linh mục hỏi.

      “Alec Kincaid.”

      Linh mục gật đầu. Ông vội vàng làm xong hôn lễ thử thách này, vì ánh nhìn trong đôi mắt của Jamie ngọt ngào của ông chuyển sang đầy sát khí. Trong vội vàng, Cha Charles ném vào từ “vui lòng” khi ông hỏi có muốn lấy Alec làm chồng .

      “Vui lòng?” Jamie hỏi. thở hơi sâu, chuẩn bị bản thân cho ý kiến sắp đưa ra làm tổn thương linh mục, cảm thấy mấy ngón tay của Alec siết chặt quanh cổ họng của .

      ràng ngươi đàn ông cố hăm dọa . Jamie giơ tay lên để kéo tay ta ra xa, nhưng Alec nhúc nhích. bắt lấy mấy ngón tay cách dễ dàng và tiếp tục gây áp lực lên cổ họng của .

      ta có chút gì tế nhị. Jamie nhận lấy thông điệp im lặng từ ta đủ nhanh. Người đàn ông kiêu căng này định bóp cổ cho đến chết nếu chống đối lại ta nhiều hơn nữa, và là người Scot, như ta, chắc chắn ta thực hăm dọa.

      Cổ của bắt đầu đau nhói. “Con lấy ta,” thốt lên. Linh mục thở dài nhõm, sau đó vội vàng thực phần còn lại của hôn lễ. Ngay sau khi ông ban phước lành, Mary cố chạy ra ngoài đại sảnh. Daniel bắt được trong hai sải chân. kéo vào hai cánh tay và hôn lên tiếng thét vừa thoát ra khỏi , trước mặt Cha Charles và gia đình. Khi hoàn thành tấn công êm dịu, Mary lún hẳn vào . Jamie nghĩ trông giống như bông hoa héo.

      Hai chị em sinh đôi lại bắt đầu khóc thút thít, Papa bắt đầu xì mũi, và Jamie muốn được chết cách mau chóng.

      Alec Kincaid ép buộc trong cầu nụ hôn để chứng tỏ lời thề hôn nhân. chỉ di chuyển đến trước mặt dâu của . Hai tay đặt ở hông, hai chân vạm vỡ tách rời, và cái nhìn của trực tiếp hướng vào đỉnh đầu của Jamie.

      từ, tuy nhiên tư thế đứng cứng rắn cho biết đứng đó suốt đêm nếu đó là điều cần thiết để nhìn . Jamie tự an ủi rằng ta cố bóp cổ nữa.

      có thể cảm thấy tim đập mạnh. nhận ra rằng Alec Kincaid dám làm bất cứ thứ gì ta muốn. thu hết dũng khí và chầm chậm nâng ánh mắt lên gặp ánh mắt .

      ta là kinh khủng. Đôi mắt ta màu nâu sẫm. Jamie có thể tìm thấy rất ít ấm áp ở đó, và sau khi gặp ánh mắt ta lâu đến mức có thể chịu đựng mà co rúm lại, quay .

      Alec đột ngột với tới và kéo vào hai cánh tay . Tay khum cằm của ngay khi miệng đặt xuống miệng . Nụ hôn cứng rắn, kiên quyết và ấm áp đến khó tin.

      Jamie cảm thấy như thể bị cháy xém vì mặt trời. Nụ hôn kết thúc trước khi nghĩ đến việc chống lại, trước khi muốn di chuyển. Trong lúc nhất thời thể được. nhìn lên chồng trong lúc lâu, tự hỏi nụ hôn thoáng qua này có tác động đến ta nhiều như nó tác động đến .

      Alec thích thú với bối rối mà có thể nhìn thấy trong đôi mắt Jamie. ràng là được hôn nhiều. Bây giờ đỏ mặt vì bối rối. Hai bàn tay của giữ chặt vào nhau trông như thể cố sống cố chết.

      Đúng vậy, hài lòng với , và nhận thấy phải là bị tác động bởi nụ hôn phớt qua. thể ngừng nhìn ngắm . Chết tiệt, muốn hôn lần nữa.

      Tiếng rống đột ngột của Mary làm tan vỡ bầu khí say đắm.

      “Bây giờ?” Mary thét lên cái từ như thể nó là từ tục tĩu. “Jamie, họ có ý định rời ngay bây giờ.”

      “Chắn chắn là chị tôi hiểu lầm,” Jamie với Alec. “ ngài bây giờ chứ?”

      “Chúng ta (1) ”, Alec trả lời. “Daniel và ta có nhiều trách nhiệm ở nhà. Chúng ta rời trong giờ nữa.”

      đề cập đến Mary hay trong lời giải thích của ta. đó bắt lấy toàn bộ chú ý của . Gần như mỉm cười với triển vọng vui mừng đó, sau đó quyết định nên kiểm tra xem vị khách của đúng trước khi đưa hy vọng của xa.

      (bunrieu – (1) Alec dùng từ ‘we’ ý chúng ta bao gồm cả Mary và Jamie, nhưng vì Jamie quá hy vọng thoát khỏi tình trạng này nên nghĩ là Alec ý ‘chúng tôi’ chỉ gồm Alec và Daniel. Ở đây bunrieu dịch là ‘chúng ta’ vì ngữ cảnh nhân vật đặt vào Alec.)

      “Ngài có muốn dùng bữa tối xoàng xĩnh với chúng tôi trước khi ngài và Daniel ?” Jamie dò hỏi.

      biết chính xác nghĩ gì. phản bội chính khi nhấn mạnh từ “ngài” trong câu hỏi của . ngớ gẩn này nghĩ để lại. Alec muốn cười lớn. trông quá nghiêm túc và cực kỳ hy vọng.

      Alec lắc đầu.

      Jamie cảm thấy như thể cánh cửa phòng giam được mở khóa và lại được tự do. táo tợn cố gắng giấu niềm vui, vì nó quá thô lỗ để phô trương công khai niềm vui thích trước ra của ta.

      Hôn lễ chỉ là hình thức. Ồ, tại sao hiểu điều đó trước đây. Alec và Daniel chỉ trả nợ cho chúa tể của họ bằng cách cưới vợ. Bây giờ họ trở về nhà và tiếp tục lại nhiệm vụ của họ, dù nó là cái gì nữa, và để những người vợ được đánh giá cao ở lại quốc nơi mà họ thuộc về.

      đó phải là sắp đặt bình thường. Có nhiều cuộc hôn nhân được sắp đặt trong lề lối làm vừa ý như thế. Jamie thậm chí cảm thấy chút ngu ngốc vì hiểu nó sớm hơn. có thể cứu vớt ra khỏi nỗi lo lắng ghê gớm.

      nhõm quét qua với sức mạnh gần như làm đầu gối của nhũn ra. Vì quen với việc mặc cả với Thượng đế của , ngay lập tức hứa với Chúa mười hai ngày cầu nguyện đặc biệt vì ban cho cứu giúp tuyệt vời này (bunrieu – ngày cầu nguyện đặc biệt novena – thông thường là chín ngày cầu nguyện liên tiếp nhưng vì Jamie quá cảm kích Chúa nên tăng thêm 3 ngày – đủ để thấy biết mặc cả giỏi.).

      “Liệu ngài có quay về nước trong tương lai ?” hỏi, cố gắng nghe có vẻ như thể nghĩ ý kiến tồi tệ đó có chút xíu của ban thưởng.

      “Chỉ có chiến tranh mới mang ta trở lại.”

      “Ngài cần phải vui mừng với triển vọng đó,” Jamie phản đối trước khi thay đổi ý kiến. cũng để cho ta thấy vẻ khó chịu của , và quan tâm có xúc phạm ta . Người đàn ông lỗ mãng như cái dùi cui. Và nếu ta định lịch , cũng buồn quan tâm đến cách xử của . buông mái tóc vai, quay lưng về phía Alec, và chầm chậm ra xa khỏi ta. “ là giữa trưa, ngài Kincaid,” gọi qua vai. “Tốt nhất là ngài nên đường về, tôi chắc rằng ngài có đoạn đường dài để vượt qua trước khi ngày kết thúc.”

      hầu như thêm là vinh gặp ta, nhưng lời dối làm tốn thêm buổi cầu nguyện khác vì thế im lặng.

      Jamie chỉ vừa đến cái bàn khi mệnh lệnh gay gắt của chồng làm dừng lại lạnh người.

      “Thu thập đồ đạc của em và lời tạm biệt với gia đình, Jamie, trong khi Daniel và ta xem mấy con ngựa. Làm nhanh lên.”

      “Em cũng thế, Mary,” Daniel xen vào trong giọng đầy niềm vui sắp làm Jamie điên dại.

      “Tại sao chúng tôi phải nhanh lên?” Mary hỏi.

      “Alec và tôi thề ngủ đất thêm đêm nào nữa. Chúng ta có đoạn đường dài phải trước bóng tối ập xuống.”

      Jamie quay cuồng ngay lúc nhìn hai người Scot ra khỏi phòng. Hai tay nắm chặt cạnh bàn phía sau lưng . “Ngài Kincaid? Ngài là để tôi lại đây, ” la lớn. “Đây chỉ là cuộc hôn nhân tiện lợi phải ?”

      dừng lại ngay giữa tiền sảnh, sau đó xoay vòng lại đối mặt với . “Đúng, vợ, nó là cuộc hôn nhân tiện lợi. tiện lợi dành cho ta. Em có hiểu ?”

      phớt lờ giọng giận dữ và biểu nhẫn tâm của ta. “, ngài Kincaid, tôi hiểu.”

      cố có vẻ kiêu ngạo trông như ta, tuy thế biết nỗ lực của bị phá hủy vì run rẩy trong giọng của .

      quát tháo của lừa được . biêt kinh hãi; nụ cười của với thế. “Sớm hay muộn ta cam đoan rằng em hiểu. Ta hứa.”

      muốn lời hứa của ta, nhưng nghĩ nó quan trọng nhiều với ta. Xét cho cùng, ta thủ lĩnh từ địa ngục. cũng định tranh cãi với ta. Đôi mắt nhuốm đầy lệ ngay khi ta biến mất hành lang, và tất cả điều muốn làm là ném mình vào cái ghế gần nhất và khóc ngon lành.

      quá đau buồn để nghĩ về việc thu gom hành lý. Hai chị sinh đôi quan tâm đến việc đó, để cho Jamie có thời gian quý báu với cha .

      Ngay khi Agnes và Alice trở lại đại sảnh, Mary ở trong trạng thái lo sợ. chỉ có thể lắp bắp lời tạm biệt trước khi chạy ào khỏi phòng.

      “Chị gói ghém những thứ còn lại cẩn thận, Jamie, và gửi cho em trong vòng tuần,” Agnes hứa. “Cao nguyên đó thể quá xa.”

      “Chị gói những tấm thảm thêu tuyết đẹp của em,” Alice chen vào. “Chị hứa chị quên thứ gì. lâu nữa em cảm thấy như ở nhà.”

      “Alice, em với Jamie là em lo liệu việc đó,” Agnes khẽ. “Thành , em , em lúc nào cũng cố gắng giỏi hơn chị. Ồ Jamie? Chị đặt cái khăn choàng của mẹ em trong túi đeo vai cùng với những lọ thuốc.”

      “Cám ơn, các chị,” Jamie . nhanh chóng ôm cả hai. “Ồ, em nhớ hai chị. Các chị là những người chị đáng .”

      “Jamie, em rất dũng cảm,” Agnes thầm. “Em trông rất bình tĩnh, rất trầm tĩnh. Chị mất trí rồi. Em lấy người mà…”

      “Em cần phải gợi cho ấy nhớ,” Alice khẽ. “ ấy thể nào quên ta giết người vợ đầu tiên, em à.”

      “Chúng ta chắc,” em sinh đôi của cãi lại.

      Jamie ước gì hai chị sinh đôi ngừng an ủi .

      Lời nhắc nhở của họ về Alec Kincaid làm buồn phiền hơn bao giờ hết.

      Nam tước Jaminson giật mạnh váy Jamie để gây chú ý cho . “Cha chết trong vòng tuần, cha chết. Ai xem xét các bữa ăn của cha? Ai lắng nghe những câu chuyện của cha?”

      “Này Papa, Agnes và Alice quan tâm đến cha mà. Con ổn thôi,” dỗ dành. cúi xuống cha, hôn lên má ông, và thêm, “Xin cha đừng thế nữa. Mary và con về thăm cha và…”

      thể kết thúc lời dối, thể với cha rằng mọi chuyện ổn. Thế giới của vừa mới kết thúc; mọi thứ thân quen và an toàn bị lấy .

      Đó là Agnes ngườì thầm lớn tiếng nỗi sợ hãi lớn nhất của Jamie. “Chúng ta bao giờ thấy em lần nữa phải Jamie? ta để em về nhà, đúng vậy ?”

      “Em hứa em tìm cách về gặp các chị,” Jamie hứa. Giọng run run và đôi mắt đau nhói với những giọt nước mắt chảy ra. Chúa ơi, buổi tiễn đưa này đau lòng quá.

      Nam tước Jaminson vẫn thốt ra giữa những tiếng nức nở rằng những người Scot cướp đoạt mấy con bé bỏng quý báu của ông và làm thế nào mà ông có thể tiếp tục mà có họ? Mặc dù Jamie cố an ủi cha , cuối cùng việc đó được chứng minh là vô ích. Papa muốn im lặng. Jamie càng làm nhiều hơn, ông càng gào lớn hơn.

      Beak đến tìm Jamie. “Tốt nhất là nên chọc giận người chồng mới của con. ta kiên nhẫn đợi con trong sân trong. Ngài Daniel và tiểu thư Mary bắt đầu về Scotland, con . với ông ngay. cuộc đời mới chờ con.”

      Giọng êm ái của Beak làm dịu Jamie. nắm lấy tay ông và bên cạnh ông về phía lối . Khi ngừng lại để gửi lời tạm biệt cuối cho gia đình , Beak đẩy tới.

      “Đừng nhìn lại, Jamie. Và ngừng run rẩy . Hãy nghĩ về tương lai hạnh phúc của con.”

      “Chính tương lai của con làm con run rẩy,” Jamie thừa nhận.

      “Beak, con biết gì về người chồng này. Tất cả những tin đồn xấu xa về ta làm con lo lắng. Con muốn lấy ta.”

      “Việc gì làm thay đổi được nữa,” Beak tuyên bố. Có hai cách để nhìn, con . Con có thể vào cuộc hôn nhân này với đôi mắt nhắm chặt chống lại người đàn ông của con và con khổ sở trong phần đời còn lại, hoặc con mở chúng đủ lớn, chấp nhận chồng con, và làm những điều tốt nhất cho cuộc đời của con.”

      “Con muốn ghét ta.”

      Beak mỉm cười. Jamie nghe có vẻ khổ sở đáng thương. “Vậy đừng ghét ta,” ông khuyên. “Con giỏi trong việc ghét bỏ ai. Trái tim con quá nhân hậu, con . Hơn nữa,” ông tiếp tục khi ông đẩy cha ra xa, “sau rốt, nó phải là việc bình thường.”

      “Việc gì phải bình thường?”

      “Nhiều đến với lễ cưới mà biết gì về người bạn đời.”

      “Nhưng những đó là người , Beak, lấy những người .”

      “Yên lặng nào.” Beak ra lệnh, nghe thấy sợ hãi trong giọng của . “Ngài Kincaid này là người đàn ông tốt. Ông đánh giá ta, Jamie. ta đối xử tôt với con.”

      “Làm sao mà ông biết được điều đó?” Jamie hỏi. cố gắng ngừng lại và quay vào đối mặt với Beak, nhưng ông tiếp tục đẩy tới. “Tin đồn ấy, nếu ông nhớ, rằng ta giết người vợ đầu tiên.”

      “Và con tin nó?”

      trả lời ngay tức . “Con tin.”

      “Tại sao ?”

      Jamie nhún vai. “Con thể giải thích được,” thầm. “Con chỉ nghĩ là ta …” thở dài, và thêm, “Ông nghĩ con mất trí, Beak, nhưng đôi mắt của ta… à, ta phải là người đàn ông độc ác.”

      “Ông tình cờ biết nó là lời láo,” Beak loan báo. “ ta giết ấy. Ông đặt câu hỏi cho ta, Jamie, thẳng thắn hỏi ta.”

      “Ông .” Lời thái quá của ông làm bật cười. “Beak, ta chắc chắn điên tiết lên với ông.”

      “Spit,” Beak thầm. “Tương lai của con là mối quan tâm của ông, phải giận dữ của ta,” ông khoác loác. “Dĩ nhiên là chỉ sau khi ông nghe ta chọn con, ông có hỏi ta vài điều, con hiểu .”

      “Ông có thời gian để hỏi khi nào?” Jamie hỏi, cau mày.

      quan trọng,” Beak vội vã. “Thêm nữa, ông biết ngài Kincaid là người đàn ông tốt ngay khi ông nhìn gần con ngựa của ta.” Ông thúc Jamie cái nữa giữa hai xương vai để đẩy di chuyển về phía chồng . “Người chiến binh này đối xử với con với nhiều quan tâm.”

      “Ồ, vì Chúa,” Jamie thầm. “Ông là người quản lý chuồng ngựa quá nhiều năm, ông bạn già. Có khác biệt giữa người vợ và con ngựa. Con có thể thấy ông tin điều vô nghĩa mà ông với con. Trông ông rất hài lòng với chính mình.”

      “Và cảm thấy hài lòng,” Beak khoác loác. “Ông chỉ có được con thuần khiết bên ngoài mà phải lôi kéo con, đúng sao?”

      Ông biết lời nhận xét của ông làm giật mình, vì đôi mắt mở rộng và ông phải đẩy nữa khi đột ngột dừng lại.

      Alec đứng ở giữa sân cạnh con ngựa của . Biểu của gợi cho đoán được nghĩ gì, nhưng Jamie tin kiên nhẫn đợi đến, như Beak . , ngài Kincaid trông kiên nhẫn chút nào.

      Alec tin chắc gây ra cuộc náo động khi họ đến Cao nguyên. giữ cái nhìn chằm chằm của phút dài, tự hỏi khi nào quen thuộc với . Đôi mắt sắc thái tím sống động mà chưa từng thấy.

      Có màu xanh và có màu xanh. Alec nhớ Beak đưa ra nhận xét kỳ lạ đó. Giờ hiểu người quản lý chuồng ngựa ngụ ý gì.

      thể để quyến rũ như thế này. Miệng của vô cùng lôi cuốn yên tĩnh trong tâm trí . Đúng, gây nên tình trạng lộn xộn, bất kể có nhận ra hay , Alec mơ màng, vì mặc dù tin chắc có người đàn ông nào trong thị tộc của có đủ dũng cảm để chạm vào thứ gì thuộc sở hữu của , suy nghĩ của họ vào hướng đó.

      Người phụ nữ chỉ quá quyến rũ vì những phẩm chất của . vẫn khiếp sợ . Alec tự nhủ đó là khởi đầu tốt. người vợ nên luôn luôn chắc chắn chút về chồng ta. sợ hãi của cũng làm cáu tiết. ra lệnh cho lấy ngựa và nhanh lên nếu thấy e sợ trong cái nhìn của . gợi nhớ đến con hươu vừa nhận ra mùi của nguy hiểm.

      Đây là thời điểm tốt để giành quyền điều khiển, quyết định.

      Alec lên lưng con ngựa giống với cử động êm ái. Con ngựa đen to lớn lo sợ nhảy dựng né sang bên sườn của Ngọn lửa hoang dã. Ngựa của Jamie ở trong trạng thái cáu giận, bị bắt đứng cạnh con ngựa đực tỏa mùi quen thuộc với nó, và ngay tức cố lồng lên. Alec với tay tóm lấy dây cương từ giữ ngựa lơ đễnh, và ra lệnh cho con ngựa cái yên lặng.

      Ngọn lửa hoang dã lập tức nghe lời.

      Beak nghe tiếng thở đột ngột của Jamie, chú ý cách nhìn người chiến binh Scot, và kết luận ở trong nguy cơ bị choáng voáng. Ông đặt tay lên vai .

      “Lấy lại tháo vát của con , con . Nó làm con cảm thấy tốt hơn nếu con ruồng rẫy bản thân bằng cách ngất. Ông dạy con thế, phải ?”

      Những lời càu nhàu lấy được chú ý của . Jamie vươn thẳng người khỏi người quản lý chuồng ngựa. “Chẳng có gì là ngất cả,” lầm bầm. “Ông sỉ nhục con với ý nghĩ là con có yếu đuối.”

      Beak giấu nụ cười. Ông cần phải đẩy tới nữa. Ngọn lửa trở lại trong đôi mắt .

      Với vẻ duyên dáng thích hợp với quý , Jamie nâng gấu váy và tiến đến con ngựa của . Beak giúp leo lên lưng Ngọn lửa hoang dã. Sau đó vươn lên vỗ vào tay . “Này, hãy hứa với lão già này là hòa thuận với chồng của con,” ông ra lệnh. “Nó là nghĩa vụ rất quan trọng, nếu con nhớ,” ông thêm với cái nháy mắt kỳ quặc.

      “Nó phải là nghĩa vụ,” Jamie tuyên bố.

      “Ở Cao nguyên nó đúng là nghĩa vụ.”

      Alec câu đó. ta nghe có vẻ như thể ta có ý muốn về những gì ta . Jamie ném cho ta cái nhìn bực tức trước khi quay trở lại Beak.

      Người quản lý chuồng ngựa mỉm cười với chồng của . “Ngài nhớ lời hứa của ngài với tôi chứ, ngài Kincaid?”

      Alec gật đầu. ném dây cương của Ngọn lửa hoang dã cho Jamie, thúc con ngựa đực tới, và để Jamie nhìn chằm chằm phía sau .

      ta có ý định đợi . Jamie ôm chặt Ngọn lửa hoang dã, quyết định để xem Alec bao xa cho đến khi ta dừng lại đợi . Khi ngựa và người biến mất khỏi cầu treo và mất hút, có kết luận là ta hoàn toàn có ý định đợi . Thậm chí người đàn ông buồn ngoái lại.

      “Ông có ý gì khi ông bảo ta nhớ về lời hứa với ông?” Jamie hỏi lơ đãng trong khi nhìn về phía cầu treo.

      có gì liên quan đến con cả,” Beak nhanh.

      Jamie quay sang nhìn vào ông. “ ra , Beak” ra lệnh.

      “Ông chỉ có cuộc chuyện ngắn với ta, Jamie, về… ngây thơ của con.”

      “Con hiểu.”

      “À, con có đêm tân hôn, con . Vì ông là người duy nhất kể với con về cách thức giữa người đàn ông và phụ nữ, ông nghĩ ông nên lưu ý chồng con…”

      “Ôi Chúa ơi, ông về chuyện đó?”

      “Ông . ta hứa với ông là chu đáo với con, Jamie. ta cố làm con đau nhiều ở lần đầu tiên.”

      Jamie biết đôi má của nóng đỏ như lửa với bối rối. “Con bao giờ để ta chạm vào con, Beak, vì thế thành tựu của ông với lời hứa của ta là vô nghĩa.”

      “Này, Jamie, đừng nghe ngu xuẩn như thế. Ông lo sợ cho con. là ông kể với con nhiều cách thức của kết hợp thực . Ông giải thích cho ngài Kincaid là con hiểu nhiều về…”

      “Con muốn nghe thêm chút gì về chuyện này nữa. ta bao giờ chạm vào con và chỉ thế thôi.”

      Beak thở dài cái to. “Con ngạc nhiên, con của ông. Cách ta nhìn con cho ông biết rằng ta chiếm lấy con ở cơ hội đầu tiên. Tốt hơn nên chấp nhận chuỵện đó trong đầu con, Jamie. Chỉ cần làm những điều ta bảo và con thành công.”

      ta có gì về con ?”

      “À, con , đừng lên giọng với ông. Tốt nhất con nên , Jamie,” ông giục.

      Jamie lắc đầu. “Con lát nữa, Beak. Đầu tiên con phải có được lời hứa của ông là ông đuổi theo con nếu có chuyện rắc rối xảy ra ở đây.”

      “Rắc rối? Loại rắc rối gì? ”

      thể nhìn vào mắt ông khi thầm lờ giải thích. “Dường như Papa nhận tiền vàng từ Andrew. Nó là món vay, Beak, và phải là của hồi môn, nhưng con vẫn lo lắng. Con biết làm thế nào Papa có thể trả lại cho Andrew.”

      can đảm nhìn nhanh lên, để đánh giá phản ứng của Beak. cần phải bận tâm. Tiếng rống lăng nhục của ông gần như đẩy Jamie ra khỏi con ngựa của . “Ông ta lấy tiền vì con, Jamie? Ông ta bán con cho nam tước Andrew?”

      , , ông hiểu nhầm rồi,” Jamie nhanh. “Nó chỉ là món tiền vay, Beak. Đây phải là lúc để cãi về chuyện đó. Chỉ hứa là ông đến với con nếu Papa cần giúp đỡ.”

      “Được rồi, con ,” Beak . Tiếng thở dài của ông nghe giận dữ. “Ông gửi con lời hứa của ông. Có mối lo lắng nào khác mà ông nên biết ?”

      “Con cầu xin là có.”

      “Vậy là xong với con. Nếu chồng con…”

      việc cuối, và sau đó con .”

      “Con cố tình trì hoãn, phải ? Con muốn chọc giận ta. ta biết của con thôi,” Beak đoán với cái cười xếch. “Và sau tất cả rắc rối mà ông láo ta.”

      “Ông láo những gì?”

      với ta rằng con là thiếu nữ ngọt ngào và dịu dàng, ông .”

      “Con đúng là thiếu nữ ngọt ngào, dịu màng mà,” Jamie phản đối.

      Beak khịt mũi. “Ngọt ngào như vị xà phòng khi tâm tính con bị chọc giận.”

      “Ông còn kể với ta chuyện gì nữa?” Jamie hỏi, vẻ nghi ngờ. “Tốt hơn hết con nên biết toàn bộ, Beak, để con có thể tự bảo vệ.”

      “Ông với ta là con nhút nhát.”

      “Ông thể.”

      con yếu ớt, và quen được nuông chìu.”

      .”

      “Và con thích trải qua ngày với việc may vá và đến nhà thờ.”

      Jamie bật cười. “Tại sao ông những chuyện đó.”

      “Vì ông muốn đem ít thuận lợi cho con,” Beak giải thích. Những từ ngữ ông chồng lên nhau trong vội vã để kết thúc giải thích. “Ông với ta là con có thể ngôn ngữ Gaelic.”

      “Con cũng .”

      Hai người bạn tâm tình trao đổi cái cười xếch. Sau đó Jamie hỏi, “Ông hối tiếc về tất cả kỹ năng mà ông dạy con, phải ?”

      “Dĩ nhiên là ,” Beak trả lời. “Nhưng nếu chồng con nghĩ rằng con yếu ớt, ông đoán ta trong tư thế sẵn sằng để trông chừng an toàn của con, con . Theo cách ông nghĩ, ta có nhiều kiên nhẫn hơn với con.”

      “Con quan tâm ta nghĩ gì về con,” Jamie đáp lại. “Tuy vậy, kiêu hãnh của con bị chọc thủng vì ông làm cho con quá thấp kém.”

      “Hầu hết phụ nữ đều thấp hơn,” Beak phản đối.

      “Có phải hầu hết phụ nữ săn bắn cho bữa ăn của gia đình họ? Có phải hầu hết họ cưỡi ngựa giỏi hơn chiến binh. Có phải hầu hết…”

      “Bây giờ đừng bắt đầu quấy rầy ông,” Beak van xin. “Chỉ giấu những tài năng của con trong lúc thôi, Jamie. Và đừng mà thử ta. Tốt nhất là giật đuôi con chó hoang trừ khi con muốn nhận lấy hậu quả, ông luôn thế.”

      “Ông chưa bao giờ thế trước đây.”

      “Luôn luôn ám chỉ,” Beak trả lời. Ông đưa cái nhìn lo lắng khác về phía cầu treo. “Bây giờ , Jamie.”

      “Con trì hoãn cho khoảng thời gian dài, Beak, và con vội vã đâu.”

      “Thế nào?” Beak gần như hét lên cầu.

      “Con ông. Con chưa bao giờ với ông trước đây, nhưng con ông với tất cả trái tim con. Ông người cha tốt của con, Beak.”

      nổi giận biến mất khỏi ông lão. Mắt ông mờ vì nước mắt và giọng ông gượng gạo khi ông thầm, “Và ông con, Jamie. Con người con tốt của ông. Ông luôn luôn nghĩ con là của ông.”

      “Hứa với con là ông quên con.”

      tiếng sắc nét điên cuồng trong giọng của . Beak nắm chặt tay . “Ông quên.”

      Jamie gật đầu. Nước mắt chảy . quẹt nước mắt , ưỡn thẳng vai, và thúc Ngọn lửa hoang dã di chuyển.

      Beak đứng giữa sân, nhìn chủ của ông rời . Ông cầu xin ngoái lại. Ông muốn nhìn thấy ông trong trạng thái tự chủ.

      Chúa nhân từ, ông khóc lóc giống như người đàn ông đánh mất đứa con duy nhất. Trong tận trái tim ông, ông biết : ông bao giờ nhìn thấy được con của ông nữa.

      Hết chương 4.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :