1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Love Come To Me - Lisa Kleypas ( 13c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : Love Come To Me
      Tác giả: Lisa Kleypas
      Dịch: Hidari và Nhóm Vficland
      Nguồn: http://truyengicungco.com/tieu-thuyet/Love-Come-To-Me-10143/
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 13c
      Giới thiệu:

      Heath Rayne, gã hào hoa lang thang từ phía Nam. Chàng rất hứng thú với Lucinda. Chàng ở lại Concode, theo dõi cặp đôi đính hôn, mong chờ vết rạn trong mối quan hệ đó. Định mệnh ban cho Heath điều chàng ước : Lucinda bây giờ là của chàng. Khi mà chàng khỏe mạnh và đẹp trai Heath Rayne kéo nàng Lucinda Caldwell dễ thương ra khỏi dòng sông băng, chàng cứu nàng khỏi cái chết lạnh lẽo. Nhưng chàng nhanh chóng kéo nàng lún sâu vào dòng lũ cuồng nhiệt của tình mà nàng chưa bao giờ ngờ đến.

      Heath giống như bất kì người đàn ông nào mà Lucinda từng biết, gã bảnh bao, phớt đời và phóng đãng, kẻ lạ trong thị trấn Massachusetts của Lucy… và ở lại đó như để chàng có thể tước phần kháng cự cuối cùng trong nàng về cám dỗ nhục dục và tình trọn vẹn nóng bỏng. Trích đoạn “ muốn em từ quá lâu rồi.” Heath và ấn môi chàng vào chỗ hõm thơm ngát giữa ngực nàng. Lucy rên rỉ trong dục vọng, và sau đó thở hổn hển khi đôi môi chàng thăm dò cơ thể sẵn sàng của nàng, nàng cảm thấy nỗi xúc cảm hoang dại điên cuồng đập vào cơ thể nàng, làm cho nàng run rẩy cách thể kiểm soát.

      ”Hãy thư giãn.” Giọng chàng nhàng mơn trớn bên tai nàng.

      “Hãy để em…” Khi Lucy ngước nhìn nét mặt ngăm đen của chàng, bị kích động bởi ham muốn mãnh kiệt của chàng, nàng thể hình dung có thể chia gần gũi này với bất cứ ai, và nàng biết, sau đêm nay, tất cả đổi thay…

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 1

      Heath dựng cổ áo khoác lên, nguyền rủa qua kẽ răng khi luồng gió lạnh băng luồn vào cổ chàng. Đây là mùa đông đầu tiên chàng ở nơi này, và chàng nhận ra rằng New England phải đất lành cho dân miền Nam lưu lạc. Bàn chân mang ủng của chàng giẫm lạo xạo những lớp tuyết dồn lại cứng ngắt từ nhiều cơn bão gần đây. quá nhiều lượt tuyết rơi và băng phủ đến nỗi chàng ngờ rằng họa chăng có đến tháng Sáu tất cả chỗ tuyết này mới tan hết.

      diện áo lông cừu dày như những người bản địa phương Bắc, ai cũng thấy ngay chàng chưa sống ở đây lâu lắm. Nước da chàng sậm lại với màu đồng hun cố hữu của những ai quen với cái nóng từ mặt trời miền Nam. Chàng cao sáu feet, đặc trưng đó cũng đủ chàng từ Kentucky hay Virginia. Ở đây, chàng vượt hẳn cư dân New England thấp bé mảnh khảnh, và cách chàng nhìn họ trực diện với đôi mắt màu lam dường như làm họ cảm thấy có phần thoải mái. Ở quê chàng người dưng chào hỏi nhau khi họ gặp nhau ngoài đường, còn xứ này có vẻ như người ta có quyền nhìn thẳng vào mắt ai đó trừ phi có họ hàng với nhau hay là bạn cũ hoặc đối tác. Chàng tự hỏi chẳng biết sao người Massachusetts nhận ra họ kì cục tới mức nào. Khó mà giải thích vì lẽ gì họ cứng nhắc và lạnh lùng thế, và làm sao họ lại có cái tính khí lạ đời khỉ gió ấy. Có lẽ thời tiết khiến họ trở nên như thế.

      Chàng cười khi nghĩ đến đó - nụ cười ấm áp, rạng ngời mà có thời làm rung động con tim tất cả phụ nữ vùng Henrico County - và bàn tay găng của chàng siết chặt quanh tay nắm cửa khi chàng chuẩn bị ra ngoài để lấy thêm củi sưởi. Chàng dùng hết số củi và than đá khá nhanh để giữ cho căn nhà mới mua hồi cuối xuân còn đủ ấm. Bên ngoài lạnh đến mức muốn huýt sáo cũng khó, nhưng trong lúc , chàng vẫn huýt đoạn trong bài "All Quiet along the Potomac Tonight," nghe cũng khá lọt tai, bản này là trong giai điệu phổ biến nhất thời chiến. Cha đẻ của nó là người phương Bắc, nhưng nhạc nghe lọt tai vẫn cứ lọt tai.

      Dần dần bước chân chàng khựng lại, và tiếng huýt sáo ngưng bặt khi chàng chợt nghe thấy thanh nghèn nghẹt từ hướng dòng sông. Chàng sống vùng đất cao gần bờ sông, và thanh mỏng manh ấy chỉ thoảng qua tai chàng, lẫn vào tiếng gió thổi đều đều, tản mát trong đám cây cối cho đến khi nó trở nên khó nhận ra. Nhưng nghe chừng như đó là giọng phụ nữ.

      Khó mà tin được rằng nàng có thể thực chết ngay bây giờ, chết như thế này, và tại đây. Đúng là điên khi băng qua con sông kỳ đóng băng thay vì lội bộ khoảng dài cỡ phần tư dặm, nhưng nàng, cũng như bất kỳ ai, đều đáng gặp họa kiểu này. Sau cơn sốc đầu tiên khi rơi xuyên qua mặt băng, Lucy vùng vẫy kịch liệt giữa những tảng băng và vụn băng nổi xung quanh mình, quờ tay cho đến khi bám được vào thành hố băng

      Chưa đầy năm giây sau dòng nước buốt giá đẫm qua quần áo ngấm vào trong da thịt nàng, thấu tới tận xương tủy. Tất cả diễn ra quá nhanh, chưa tới nhịp tim đập. Hơi thở của nàng run rẩy tận sâu trong phổi khi nàng cố ngoi lên, nhưng đôi găng tay hở ngón bằng ca-sơ-mia của nàng trượt mặt băng, hết lần này đến lần khác. Mỗi lần bị trượt, nàng lại chìm trong làn nước ngập tới tận miệng.

      "Có ai cứu tôi.Có ai...", giọng nàng vỡ òa khi nàng nhìn về phía cảnh tuyết rơi lờ mờ bên bờ sông, thoáng thấy vệt khói từ lò sưởi của căn nhà gần đó. Nàng thể ngăn mình bật khóc, dù biết điều đó làm mình kiệt sức nhanh hơn, vì thế nàng kêu cứu bằng chất giọng run rẩy, lời lẽ lẫn vào tiếng khóc thổn thức. "Tôi ở...dưới nước...có ai đó...cứu...". Phải có ai đó nghe thấy nàng. Ai đó cứu nàng.

      Nhưng rồi chẳng có chuyện gì xảy ra như nàng mong cả. có gì đến với Lucy Caldwell, người vẫn được bảo bọc và an toàn suốt cả cuộc đời.. Cùng với nỗi kinh hoàng tột độ, nàng cố gắng lột găng tay ra, và quờ quạng điên cuồng lên mặt băng, ho sặc sụa vì miệng tràn đầy nước. Sức nặng như chì của áo xống cùng váy lót kéo nàng xuống và trong khoảnh khắc khủng khiếp, nàng hoàn toàn chìm nghỉm. Bị vây hãm bởi bóng tối giá lạnh, nàng vật lộn với sức nặng cố kéo mình xuống sâu hơn. Cố ngoi lên mặt nước, tới khí, bằng cách nào nàng lại có thể trồi được lên, và thở được. Nàng bám chặt lấy gờ băng và tì má lên, khóc trong tuyệt vọng. thể cử động được nữa, nàng thể buông xuôi.

      Lucy nhắm mắt lại, thọc những ngón tay trần vào mặt băng. ai biết nàng ở đây. Cha nàng nghĩ nàng vẫn còn ở Connecticut với dì Elizabeth và dượng Josiah... và nàng nhắn gửi gì cho Daniel rằng mình trở về sớm... bởi vì lần tranh cãi mới đây...bởi vì nàng sinh trước nên mới buộc phải cãi vã. Em xin lỗi...nàng nghĩ... còn cảm nhận được nước mắt lăn má. Em luôn làm phải đôi co với em...Daniel...

      Làn nước buốt lạnh chầm chậm trở nên bỏng rát, và nàng trôi nổi im lìm, nỗi sợ trong nàng dần thành tê cóng. Dòng sông dường như trò chuyện cùng nàng, và giọng mơ hồ của nó - triền miên, êm đềm - ngấm vào thần trí nàng.

      từng chết đuối trước đây, từ nhiều năm trước. Phải chăng dòng sông mang ấy cũng nhàng như thế này? Liệu có phải đây chỉ là giấc mơ của nàng chăng?

      Hãy buông bỏ tất cả , bóng tối giục giã.

      Ánh nắng,mùa xuân, Daniel...tình ...chỉ là giấc mơ... gì cả.

      Bất thình lình bên tay áo nàng bị tóm lấy bằng cú siết đủ thô bạo để nàng thấy đau ngay cả trong vô thức. Nàng ngọ nguậy chống lại và mắt nàng run rẩy mở ra. Qua những lọn tóc ướt, nàng thấy người đàn ông nằm dán sát mặt băng gần nàng. Đôi mắt xanh huyền hoặc của chuyển sang vẻ mặt tái xanh của nàng, và giữ nàng chặt hơn khi bắt đầu kéo nàng ra khỏi dòng sông băng. Môi nàng mấp máy như muốn nhưng thanh duy nhất mà nàng có thể tạo ra là tiếng hổn hển yếu ớt.

      Dường như ta gì đó với nàng nhưng nàng chỉ nghe được tiếng ta cách rất mơ hồ. Nàng cảm thấy ta kéo cánh tay mình mạnh hơn, và sau đó nàng lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.

      Nàng được mang băng qua rừng cây. Đầu nàng dựa lên bờ vai khoác áo len lông cừu. Trán nàng nép sâu vào đường cong nơi cổ của người đàn ông. Chân nàng đu đưa nhè , chạm vào bên hông người lạ. Người đàn ông cõng nàng lê qua những đụn tuyết với những sải bước vững vàng đều đặn như con ngựa thồ, chân ta chuyển động nhịp nhàng. Nhận thấy nàng tỉnh, ta khẽ, với cách phát giọng miền Nam.

      "Tôi ra ngoài để lấy thêm củi sưởi nghe tiếng em. biết em làm gì ở đó, cưng à, nhưng lẽ ra em nên cân nhắc thay vì đặt chân xuống dòng sông đó chứ. Em thể nghĩ rằng nó chưa hoàn toàn đóng băng hết ư?"

      Giờ mà mở miệng cũng khó chẳng kém gì cố tách rời những miếng sắt gỉ ra khỏi nhau. Lucy cố nhưng nàng chỉ nghe thanh rung rung buồn cười. Lạnh quá nên nàng chẳng được gì, thậm chí quá lạnh để có thể nghĩ ngợi bất cứ điều gì.

      "Đừng lo. Em ổn thôi." ta , và trong lúc nàng vừa sốc vừa buồn khổ, giọng nghe sao mà tàn nhẫn đến thế. Áo váy nặng trĩu và buốt lạnh dán sát vào nguời khiến tay chân nàng đau nhức. Từ bé đến giờ, những vết cắt, chút trầy xước hay những lúc sầu não của nàng đều được quan tâm ngay và được thương cảm bao nhiêu. Nàng chưa bao giờ thấy đau đớn thế này, hoàn toàn kiệt quệ, bị bủa vây và chẳng chút xót thương. Tình cảnh này khốn khổ, và nàng chợt nhận ra mình đủ sức chịu đựng điều đó. Nàng bắt đầu khóc yếu ớt, và bật ra lời nguyền rủa khe khẽ.

      Heath nâng nàng cao hơn trong tay cho đến khi đầu nàng dựa vững hơn vào vai chàng. Môi chàng ngay cạnh tai nàng, và chàng thầm với nàng "Xem cái tai nhắn lạnh cóng hết cả rồi này. Nghe tôi nhé, em cưng. lâu đâu, rồi em ổn hơn rất nhiều. Tôi mang em vào căn phòng dễ thương và ấm cúng có lửa sưởi nữa. Chúng ta sắp tới nơi rồi. Đừng khóc. Cố thêm vài phút nữa thôi, và chúng ta nghĩ xem phải làm sao để em bớt lạnh."

      Chàng với nàng như thể nàng chỉ là , mặc dù nghe có vẻ hạ cố thái quá, nhưng nàng vẫn cảm thấy thoải mái với dỗ dành đó. Mặc dù chàng "gần tới", nhưng dường như cả giờ sau họ mới tới được ngôi nhà , ấm áp, Lucy gần như hoảng loạn khi nàng nhận ra nàng còn bất kì cảm giác nào từ phần cổ trở xuống. Nàng bị liệt rồi chăng? Nàng có mất ngón tay hay ngón chân nào ? Nỗi hoảng sợ giữ cho nàng im lặng và người lạ mang nàng vào trong nhà. Sau khi đóng cửa lại để ngăn những cơn gió tuyết cuồn cuộn ập vào, chàng đặt nàng lên sofa cách cẩn thận. Chàng dường như để ý bộ quần áo ướt sũng và mái tóc ướt của nàng làm ẩm đồ nội thất của chàng ra sao. Căn phòng được thắp sáng bởi ngọn lửa chói mắt từ cái lò sưởi bệ gỗ. Lucy có thể thấy hơi ấm của nó nhưng thể cảm nhận được. Răng nàng đánh lập cập nghe thấy , hòa vào tiếng nổ lách tách hừng hực của ngọn lửa.

      "Em ấm lên ngay thôi." Heath và bỏ thêm củi vào ngọn lửa cháy sáng.

      "Co...còn lâu." Lucy cố gắng , run dữ dội.

      Chàng cười khẩy, đặt cái mền xuống cái ghế gần đó. "Có đấy. làm em ấm lên nhanh tới nỗi em hỏi xin cái quạt và cốc trà đá

      "Tôi cảm thấy được gì cả.", nước mắt long lanh, ngân ngấn trong mắt nàng, và chàng quì bên sofa, kéo lọn tóc ướt ra khỏi mặt nàng.

      "Tôi bảo em đừng khóc...Tiểu thư Lucinda Caldwell. Đó là tên của em, đúng ?" nàng gật đầu, run lẩy bẩy từng cơn.

      "Tôi thấy em làm việc ở cửa hàng của cha em" chàng tiếp, cởi cái khăn chòang cổ casơmia giọt ra khỏi cổ nàng, "Tên tôi là Heath Rayne...và em nên biết, Lucinda, rằng trong thời gian dài tôi lên kế hoạch để làm quen em. Tôi chọn được tình huống, nhưng chúng ta cố làm cho nó tốt nhất có thể." Chàng cởi nút áo choàng của nàng nhanh gọn, trong khi mắt nàng đảo quanh và răng nàng đánh lập cập mạnh hơn.

      "Lucinda. Em cuộn tròn người cứ như là con sên vậy. Tôi cần em hợp tác chút. Hãy để tôi xoay lưng em lại nào."

      "."

      "Tôi làm đau em đâu. Tôi giúp em. Làm cho mọi việc dễ dàng hơn với tôi , Lucy, và lật người lại. Ừ, như thế đó..." cách nhanh chóng, những ngón tay của chàng tìm tới hàng nút cái váy dạo ướt sũng của nàng, cởi lớp dây buộc áo và kéo nó mở ra. Nàng nép mình lại tránh khỏi chàng khi nàng nhận ra chàng làm gì. Chưa có người đàn ông nào từng cởi trang phục của nàng trước đây. Nhưng đó là việc cần thiết, và nàng thể tự làm được. Nàng cố gắng tự thuyết phục bản năng đừng chống cự lại chàng.

      " may là dòng sông có dòng chảy khá chậm." chàng lưu ý về-thực-tế. "Nếu thế, cái mớ váy lót và tất cả những...diềm xếp đăng ten này... ắt hẳn kéo em xuống nhanh hơn nhiều."

      Lucy nhắm mắt lại, chú ý rằng nước mắt vẫn lăn thái dương nàng cho đến khi chàng lau nó bằng góc chăn. cách khéo léo, váy của nàng, chiếc váy dạ tiệc hợp thời trang, cái khung căng váy có thể gấp lại được và tất cả váy lót của nàng đều được cởi ra. Rất nhiều nút cái ủng của nàng, làm cho Heath rì rầm nguyền rủa khi chúng rơi lung tung sàn. Dải dây buộc áo nịt ngực của nàng vẫn ướt đẫm và dường như thể nới lỏng ra. Nhăn nhó, chàng kéo ra cái mác (*dụng cụ dùng để săn thú) với cái mũi bén từ áo ghi lê của chàng và cắt những dải dây cứng đầu. Mũi mác bằng xương cắt được sợi dây, áo nịt ngực của Lucy nới lỏng ra, làm cho nàng thở cách yếu ớt trong lúc cái mác có vẻ như sắp cắt vào xương sườn nàng. Heath ngừng lại trong phần giây trước khi móc những ngón tay vào bên dưới cái coocxê ngoài giọt của nàng. Nàng thậm chí còn cứng người hơn nữa, điều này cứ như thể nào xảy ra được. Đây chắc hẳn là cơn ác mộng. Đó là lời giải thích duy nhất cho những gì xảy đến với nàng.

      "Tôi xin lỗi.", chàng thầm, cởi cái áo coocxê ngoài mỏng manh và cái quần đùi lót nàng mặc. Nàng nghĩ mình nghe thấy tiếng hít thở , nhưng thanh đó có vẻ như là tiếng sột soạt của tấm chăn khi chàng tiếp tục quấn nó quanh nàng. Chàng bọc kỹ nàng lại, tới mức chỉ còn mỗi đầu của nàng ló ra bên ngoài. Cái lạnh ngấm vào trong những khớp xương của nàng, làm cho nàng rên rỉ đau đớn và khiến đầu gối cũng như khuỷu tay nàng cứng lại. Nhấc lấy nàng được bọc trong chăn cách dễ dàng, Heath ngồi xuống chiếc ghế gần ngọn lửa, bế nàng trong vòng tay rắn chắc. Thậm chí qua tấm chăn, nàng cũng có thể nhận thấy cánh tay của chàng rắn như đá.

      "Daniel. Tôi muốn gặp Daniel." Nàng khi những giọt nước mắt lạnh buốt lăn dài. Nàng quên rằng chàng hề biết Daniel là ai.

      "Hãy để tôi giúp em." bàn tay to lớn, ấm áp di chuyển và đặt lên trán nàng, gạt mớ tóc rối ra phía sau, trượt xuống vuốt ve nhàng đôi gò má tê tái bằng lòng bàn tay của chàng.

      "Chân tôi đau quá. Đầu gối của tôi cũng nhức..."

      "Tôi biết. Tôi từng trải qua những chuyện như thế này rồi."

      " như thế này...này.. đ... đâu"

      "Tôi chắc chắn là cũng khủng khiếp như thế này." Chàng cúi xuống mỉm cười với nàng. "...Và vẫn còn sống để kể về chuyện đó đấy. Vậy là có hy vọng cho em rồi đấy nhé."

      "Khi nào...?"

      "Vào năm 64, trong cuộc vây hãm ở Richmond, tôi khi ấy săn vài tay thiện xạ, và nằm vũng băng. Địa ngục hẳn phải nóng đâu em . Nó lạnh, rất rất lạnh."

      " chiến đấu chống lại...chúng tôi."

      Khi nàng nhướn mi mắt lên, nàng thấy chăm chú nhìn mình, đôi mắt xanh kì lạ của chàng đong đầy thương hại và điều gì đó mà nàng thể hiểu được. "Ừ. Tôi xuất thân từ Virginia."

      "Sao lại ở... đây?"

      Chàng gì cả, chỉ quay mặt ra khỏi nàng và nhìn vào ngọn lửa. Cánh tay chàng siết chặt thân thể run rẩy của nàng, vẫn ôm nàng như thế. Lucy nghĩ nếu hoàn cảnh của mình ít khủng khiếp hơn, nàng có lẽ chết vì sửng sốt. Nàng chưa bao giờ bị người miền Nam nào chạm đến, chi tới chuyện được ôm trong tay như thế này. Nhưng dẫu cho ta là ai hay là cái gì, nàng vẫn cảm thấy dễ chịu khi được ôm chặt, được bảo vệ khỏi cái lạnh thấu xương.

      "Đỡ hơn chưa?" rốt cục chàng hỏi.

      "Chưa. Tôi... đông cứng...từ bên trong...trong tận xương ấy."

      Heath nhích nàng sang bên chút và lôi từ trong áo ghi lê của chàng ra bình rượu bằng bạc bóng loáng, phản chiếu mập mờ ánh lửa. " ít thứ này có thể giúp đấy."

      "Cái gì vậy?"

      Chàng vặn nắp ra khỏi bình và nàng lập tức ngửi thấy mùi hăng hắc của rượu mạnh.

      "Tôi thể." nàng mở to mắt với kinh hãi. Nàng được nuôi dạy cách nghiêm khắc rằng uống rượu là xấu xa và dẫn tới tất cả mọi loại cư xử vô đạo đức, đặc biệt là với phụ nữ. Cha nàng và giám mục của nhà thờ First Parish, Grindall Reynolds, luôn luôn như vậy.

      "Cái này ngấm vào xương của em ngay lập tức. Mở miệng ra, Lucinda."

      ", ", nàng có lẽ có thể vùng khỏi chàng nếu như tấm chăn bó chặt nàng đến như thế. Chàng dễ dàng chen cái miệng bình vào giữa môi nàng, nghiêng cái bình, đổ đầy vào miệng nàng dòng whiskey nóng cháy. Nàng nuốt xuống và nghẹn thở, sau đó nuốt xuống lần nữa cho đến khi dạ dày nàng dường như bị lửa thiêu đốt. Chàng lấy bình rượu ra. Ho sặc sụa, Lucy liếc nhìn chàng rồi cố hết sức thở lại. Ngay khi vừa lấy lại bình tĩnh, nàng mở miệng như muốn gì đó nhưng nàng lại nhận thấy miệng bình nằm ở môi mình lần nữa. Lần này rượu trôi xuống cổ họng dễ dàng hơn, và nàng uống cách miễn cưỡng, đầu nàng bị giữ chặt lại bằng cánh tay cứng ngắt của chàng. Với thanh như đầu hàng, nàng vùi mặt mình vào vai chàng và chàng nhanh chóng đẩy cái bình ra. Chưa có ai cư xử thô lỗ với nàng thế này bao giờ. Nàng kể với cha chuyện này, ngay khi nàng có thể. Heath dường như đoán ra được ý nghĩ của nàng nên đột nhiên chàng cười toe. Khi chàng nhìn xuống gò má nàng và nhìn thấy vệt whiskey dính đó, chàng chùi giọt rượu bằng đầu ngón tay, những ngón tay dài.

      " đáng xấu hổ, em ...em hếch mũi lên với loại rượi bắp ngon tuyệt của miền Nam đấy. Các loại rượu ở đây còn lâu mới sánh bằng ."

      "Đừng." nàng , thu mình lại trước đụng chạm của chàng. Và ngạc nhiên, chàng hề thu tay lại hay luống cuống bởi cự tuyệt của nàng. Chàng chỉ cười nhàng.

      "Để làm dịu tinh thần của em thôi mà, , tôi chẳng hề lợi dụng tình cảnh bất khả kháng của em. Dù em nhắn dễ thương thế kia."

      " đúng." nàng chuếnh choáng cãi lại. "Tôi trông như... thứ gì đó... ...kéo lên từ dưới sông...mà chính xác là...tôi thế đấy."

      "Em là thứ hấp dẫn nhất mà tôi từng ôm trong tay. Tôi thấy là em tin tôi. Em có thể tin tôi ?"

      " là người miền Nam." Lucy khó khăn, đầu nàng quay mòng mòng vì rượu whiskey. Hơi nóng của rượu cháy từ sâu bên trong nàng.

      "Trước khi chiến tranh bắt đầu tôi là đảng viên đảng Hợp Nhất." Chàng như dàn hòa. "Tôi chắc điều đó làm cho tôi đáng được thông cảm hơn, phải nào?"

      ""

      Chàng cười trêu cơn say rượu và cả sắc hồng trở lại gò má nàng.

      "Em đáng ngưỡng mộ." giọng chàng khàn khàn. "Nàng Yankee bé bỏng đáng thương."

      Nàng vừa tức tối vừa bị mê hoặc bởi cách chàng gọi nàng trong cái điệu ngọt ngào nhàng ấy, như thể nàng là ai đó cần được chiều chuộng và ấp ủ. Nàng chưa bao giờ bị người đàn ông nào đối xử như với trẻ con cách quá đáng thế cả, thậm chí với Daniel cũng . Nhắm mắt lại để khỏi thấy ánh lửa chập chờn nhảy múa vách, nàng thở dài mệt mỏi bên cổ của Heath. Cơn đau ỉ bây giờ dịu lại ở mức có thể chịu đựng được, và nó biến mất dần từng chút, từng chút .

      "Hãy sớm đưa tôi về nhà." Nàng thầm, dựa vào chàng.

      "Ngủ cưng. chăm sóc cho em."

      Khi Lucy rơi vào giấc ngủ mệt lử, nàng đối mặt với những hình ảnh mơ hồ và những giấc mơ lộn xộn : kí ức về khoảng thời gian lớn lên với Daniel, đối kháng giữa họ trở thành tình bạn, tình bạn của họ trở thành thứ cảm xúc sâu đậm hơn; Daniel phải rời nhà nghĩa vụ chiến tranh, đẹp trai và gọn gàng trong bộ đồng phục màu chàm đỏ chỉnh tề, đôi mắt nâu của chàng lấp lánh và khuôn mặt chàng trông thu hút bởi bộ râu quai nón hình lưỡi liềm mượt mà. Daniel - tình của nàng, nhưng phải tình nhân của nàng.

      Nàng nhớ chuyến thăm nhà đầu tiên của Daniel sau khi miền Nam đầu hàng. Trong niềm vui sướng của nàng, nàng nhận thấy chàng có vẻ mệt mỏi và già dặn hơn nhiều, mắt chàng vẫn sẫm màu và ấm áp, nhưng còn lấp lánh như xưa nữa.

      "Daniel!" nàng háo hức gọi tên chàng khi chàng bước xuống xe lửa. Nàng chàng nhiều năm với lòng hâm mộ mà bé có thể dành cho chàng, nhưng bây giờ nàng mười bảy tuổi, và nàng muốn chàng với tất cả nhiệt tình và đam mê của phụ nữ. Dù cho gia đình và tất cả bạn bè của chàng đều đến để đón chào, chàng vẫn quay sang nàng đầu tiên.

      "Lucy, phải em đây ?" chàng hỏi và dang rộng tay, nàng lao vào vòng tay ấy với nụ cười chứa chan hạnh phúc.

      " có nhận được thư của em ? có đọc nó chưa? có..."

      " đọc tất cả." Chàng cúi xuống và hôn nàng nhàng. " giữ lại tất cả những lá thư đó, từng lá ."

      Nàng nhớ khi Daniel cầu hôn nàng, cánh tay chàng ấp áp và chắc nịch ôm quanh người nàng, làn môi muợt mà của chàng môi nàng.

      "Chúng ta chưa thể kết hôn ngay bây giờ." Chàng . "Chúng ta phải đợi hoặc hai năm trong khi xác lập vị trí vững vàng tại hãng hỏa xa ."

      "Em muốn ngay lúc này..."

      " muốn trao cho em nhiều, nhiều điều lắm. Đợi , Lucy. Hứa với em rơi vào vòng tay của bất kì ai khác."

      "Em đợi mãi mãi." nàng với chàng, nước mắt sáng lên trong đôi mắt màu nâu đỏ của chàng. " bao giờ mất em...Em mãi là của cho đến khi còn cần em...mãi đến khi còn em."

      Ba năm, ba năm đằng đẵng vừa của nhau vừa chẳng thuộc về nhau. Chàng vẫn chưa sẵn sàng để cưới nàng, và vẫn có dấu hiệu nào cho thấy chàng sớm cưới nàng. Trong khi ấy, nàng sẵn lòng hiến dâng tất cả những gì chàng cần ở nàng, tất cả những gì mà nàng phải cho chàng, nhưng họ vẫn chưa bao giờ ăn nằm với nhau. quý ông lịch thiệp từ bản chất, chàng bao giờ làm chuyện đó với nàng trước đêm tân hôn. Chàng là người đàn ông danh giá, và cái danh giá ấy khống chế chàng mạnh mẽ hơn cả tình cảm. Bền bỉ và bồn chồn, nàng bám lấy chàng với những lời khẩn khoản.

      "Daniel...hãy với em rằng em. Ở lại với em đêm nay... ở lại với em ."

      Chàng đặt nụ hôn nhàng ấm áp và có chút hoài nghi lên trán nàng, miệng chàng ấn vào thái dương nàng, mơn trớn má nàng và làn da mỏng manh bên dứơi mắt nàng. Nàng thở dài, lặng yên gần gũi hơi ấm từ cơ thể chàng. "Shhhhh........" chàng thầm, nâng niu khuôn mặt nàng và áp mặt nàng vào vai chàng. "Ngủ ngoan nào...ngủ ..."

      Ánh nhìn màu lam ngọc của Heath chậm chạp thám hiểm khuôn mặt nàng. Lucinda Caldwell, ngủ trong vòng tay chàng. Chàng lắc đầu ngờ vực. Định mệnh chỉ giáng đòn, và tất cả những kế hoạch được-tính-toán-ngon-lành của chàng đều thành vô dụng và bị 'cho de' hết. Ai có thể nghĩ ra nàng lại dễ dàng đến với chàng như thế chứ? Chàng nâng niu hình vóc bé và yếu ớt của nàng, thử cảm nhận nàng trong tay chàng. Vừa tay chê được chỗ nào. nhắn, nhắn đến muốn cắn, và khêu gợi cách đáng ngạc nhiên.

      Chàng từng thắc mắc nàng trông như thế nào khi nhìn gần - làn da ấy như thế nào, hàng chân mày kia có hình dáng ra sao, và bờ mi nàng dài bao nhiêu. Bây giờ, câu trả lời nằm ngay trước mắt chàng, và hiếu kì của chàng càng được thỏa mãn hơn. Chàng từng thấy nàng trước đây, đủ để biết được nàng có nụ cười tươi tắn, đầy sức mê hoặc, và nàng đường với những bước chân hoạt bát. Bây giờ chàng biết những chi tiết mà chàng nghĩ ai khác có thể biết được - đường cong tự nhiên thân thể nàng, màu da tai tái mịn màng hoàn hảo của nàng, nốt tàn nhang ngực trái của nàng.

      Nàng trẻ trung tin nổi, với đôi gò má ươn ướt nước mắt, làn da như em bé. Khuôn miệng rộng đầy mời gọi với đường nét sắc sảo. Chân mày nàng màu nâu và hơi xếch. kết hợp giữa những nét tương phản đó và khuôn mặt tròn trĩnh của nàng cho nàng vẻ ngoài trẻ thơ thể nhầm lẫn. Càng nhìn nàng, Heath càng bị mê hoặc. Có người đàn ông nào cưỡng lại được mong manh, ngọt ngào và nổi bật của khuôn mặt này kia chứ?

      Lucy trở người và rên rỉ, nhận thấy cơn đau khủng khiếp trong đầu khi nàng nỗ lực mở mắt ra. Liếc mắt, nàng nhìn chăm chú từ căn phòng ngủ được thắp sáng lờ mờ, đến bộ màn cửa treo bên khung cửa sổ được đóng chặt. vệt nắng ban mai hé qua rìa rèm cửa, báo hiệu trời sáng.

      "Cha?" nàng hỏi nhọc nhằn khi thấy có người vào phòng. Giọng nàng nín bặt khi nàng nhận ra người vừa mới vào phải là cha, và nàng nhớ ra chuyện gì xảy đến với mình. Mặt nàng trắng bệch. "Ồ! là ..."

      "Heath Rayne," chàng , bước lại gần giường nàng với những bước nhàng. Nàng ngay lập tức nép người lại tránh khỏi chàng, bất thần giật mạnh tấm chăn được kéo cao tới cằm, trông giống bức biếm họa về trinh quyến rũ tới nỗi khoé miệng của Heath phải nhếch lên.

      "Đừng với tôi là em tin tôi, Lucinda. Với việc kiềm chế được ham muốn cách đáng khen tối hôm qua, tôi xứng được nhận huy chương đấy, đùa đâu."

      Trước khi nàng có thể chuyển động hoặc phản kháng, bàn tay chàng ấp trước trán nàng, gần như phủ kín đầu nàng khi chàng đo nhiệt độ của nàng. Đầu ngón tay cái chàng sượt qua mạch máu đập nhịp nhàng ở thái dương nàng trước khi chàng lấy tay ra. Nàng thích cách chàng chạm vào nàng, cứ như thể chàng sở hữu nàng vậy. " cơn sốt. có gì ngạc nhiên cả, với những chuyện xảy ra hôm qua." Chàng thoải mái thả người xuống cái ghế gần đó.

      Phải tốn vài phút nàng mới có thể ráp những suy nghĩ rời rạc của mình lại với nhau. " kéo tôi ra khỏi dòng sông..."

      "Đúng thế."

      "Tôi...tôi thậm chí còn chưa cảm ơn."

      "Chẳng có vấn đề gì khi kéo tạo vật nhắn như em đâu."

      "Nhưng là người miền Nam. Còn tôi là người miền..."

      Chàng nhìn nàng với vẻ mất tinh thần đầy giễu cợt. "Và em nghĩ là người miền Nam đưa tay ra cho người khác khi họ cần à, thậm chí khi người đó là tên Yankee?"

      "Ừm..."

      "Đừng có trả lời." Chàng cười buồn. "Tôi với em điều, Lucinda, ngay cả kẻ thù suy đồi của đảng Hợp nhất cũng thấy em quá ngon lành để trở thành thức ăn của đám cá pecca đói bụng đấy." Nàng có lí do để chắc chắn rằng chàng trêu tức mình, nhưng nàng biết phải đáp trả như thế nào. đáng báo động khi có người lạ đối xử với nàng cách thân mật và tuỳ tiện như thế, như thể chàng quen nàng từ lâu rồi vậy. màng đến những gì chàng làm cho nàng hay kiềm chế chết tiệt nào đó của chàng tối qua, chàng làm nàng bực bội.

      "Tôi muốn về nhà ngay bây giờ." Nàng do dự .

      « Tôi biết em muốn gì, Lucinda. Nhưng may, em sốt và tôi có thể cho em ra ngoài hoặc giả tống em trở lại cái lỗ sông kia kìa. Và cả hai chúng ta đều có khả năng ra ngoài ngay bây giờ. Tuyết vẫn còn rơi. trong những cơn bão phương Bắc trứ danh của em dường như quyết định làm chuyến ghé thăm dài ra trò đấy. »

      "Ôi ! Tôi thể ở đây. Tôi thể."

      "Có ai tìm em ? Cha em?"

      ". Ông nghĩ tôi thăm dì dượng mình ở Connecticut. Ông biết tôi trở về sớm hai ngày. Tôi đón xe lửa và cố gắng bộ về từ ga..."

      "Và tự đáp xuống giữa dòng sông. Cưng à, em có ai đó để ý trông chừng em ?"

      "Cha tôi. Và hôn phu của tôi, Daniel Collier. Và chẳng ai trong số họ thích gọi tôi bằng...cái tên đó. » (*Ý cái tên « cưng » )

      « Nhưng nó hợp với em, cưng à. » Chàng nhấn mạnh từ đó như để chọc tức nàng. Và đôi mắt xanh ánh lên khi chàng trao nàng nụ cười lười nhác. « Tôi nghĩ rằng họ cũng thích em ở giường của tôi luôn. »

      « Họ thể biết được chút gì trong chuyện này. Tôi phải . Phải có cách nào đó... »

      « Em nghĩ em có thể giữ bí mật những chuyện xảy ra hôm qua được à ? »

      « Tôi phải làm. Tôi gặp những vấn đề khủng khiếp với cha tôi và với...với Daniel...Daniel gây gổ kịch liệt với cho xem. »

      « Em nghĩ ta chiếm được ưu thế so với tôi ? » Chàng tư lự.

      Khả năng ấy đáng ngờ. Nhưng nàng chẳng đời nào thừa nhận. « ấy đúng là vậy đấy. ấy là hùng trong chiến tranh, tay thiện xạ, ấy có tủ đầy huy chương. »

      « Ồ. » Chàng ngừng lại, trầm ngâm. « Tôi cho rằng chúng ta nên giữ bí mật vụ này. »

      « hoàn toàn đếm xỉa gì đến thanh danh của tôi. chỉ lo lắng cho lẩn trốn của chính . »

      « Tôi e là vậy đấy. muốn dùng những năm cuối cùng để giữ bí mật. » Nâng bàn tay và cẳng tay lên, chàng vẩn vơ xem xét chúng, sau đó nhếch môi cách giễu cợt với nàng. Nàng ngập ngừng cười lại chàng, lần đầu tiên thực nhìn chàng. Chàng khác với những người đàn ông mà nàng từng biết. Chàng đẹp trai, nhưng đẹp trai theo cách hoàn toàn khác với vẻ đẹp nàng quen. Có nét trần tục và hoang dại trong chàng, dù bộ đồ chàng mặc hiển nhiên rất đắt tiền cũng thay đổi được ấn tượng đó. Chàng là trong những người đàn ông lực lưỡng nhất mà nàng từng thấy. Vai chàng rộng bên dưới cái áo sơ mi màu trắng hàng may đo. Quần màu xám nhăn nhúm hay xắn ống vừa vặn với cắp hông chắc nịch. Bắp đùi đầy cơ hơi căng khi chàng ngã người ra ghế.

      Để lấy lại cân bằng, Lucy ném tầm mắt ra khỏi cặp đùi của chàng, chiếc cúc đóng bên ngoài quần, ngực và vai, rồi trở lại với khuôn mặt chàng. Thấy bối rối của nàng, chàng cười theo cái cách ngụ ý rằng chàng biết nàng quan sát cơ thể chàng với cái nhìn thường thấy nơi những mới lớn. Ít ra , cũng hớ hênh đến như thế.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      1.2

      Mắt chàng xanh, sống động tương phản với làn da rám nắng đến mức màu mắt trông như màu lam ngọc.

      vết sẹo mỏng chạy theo thái dương chàng và gần chạm đến đuôi mắt, biến mất theo những vết nhăn hằn lên khi chàng cười. ấn tượng ngang tàng, cái sẹo đó. Nó làm cho vẻ đẹp trai của chàng trở nên cá tính hơn và làm nổi bật cái vẻ ngoài ăn-chơi-trác-táng của chàng. Quay mặt , nàng nhích người nệm lông ngỗng, cố tìm cảm giác dễ chịu. Ngay lập tức Heath đứng dậy, vươn người qua nàng và lôi chiếc gối từ góc giường ra. « Đây, để tôi đặt nó duới lưng em. »

      « Cảm ơn, Tôi có thể tự làm được... »

      « Tôi muốn em động đậy dù ngón tay, em có nghe ? »

      Trượt cánh tay ra sau lưng nàng, chàng nâng nàng lên đủ để nhét cái gối vào đúng chỗ. Trong vài giây, Lucy bận tâm về bất cứ thứ gì ngoài sức mạnh của cơ thể chàng, dễ dàng đến tức cười khi chàng có thể nâng trọng lượng của nàng lên như vậy. Có mùi thơm ấn tượng bám vào làn da và quần áo chàng, mùi hương ngan ngát của sạch , khỏe mạnh và đầy sức sống. Đó là mùi hương tuyệt nhất mà nàng từng ngửi. Dĩ nhiên, nàng lập tức chỉnh lại mình cách trung thành, mùi của chàng tuyệt bằng Daniel, người luôn dùng nước hoa đắt giá từ New York.

      Khi Heath để nàng xuống và trở lại cái vẻ uể oải khi ở ghế, nàng đột ngột nhận ra vẻ ngoài của chàng hoàn toàn khác với đàn ông miền Bắc, chàng hoàn toàn để râu. Nàng từng thấy những người đàn ông để tóc mai dài, râu con kiến hay ria mép. bộ ria mép hình lưỡi liềm như của Daniel, những bộ râu ghi đông với chóp xoăn tít, hình móng ngựa, hay loại râu gọn gàng mà đa số những người đàn ông trong quân đội thường có. Nhưng chẳng có thứ gì tinh tế đến thế về vẻ ngoài của người đàn ông này. Đường nét cái hàm của chàng dường như bắt đầu từ cân đối, như là đường viền quanh cái miệng ngay ngắn của chàng. Nàng thắc mắc trong giây mất tự chủ, như thế nào nếu hôn người đàn ông mà phải có cảm giác nhồn nhột từ bộ râu.

      Mày phải biết xấu hổ chứ, Lucy Caldwell, nàng lập tức mắng mỏ mình.

      « Có điểm nào em đặc biệt thích ? » Heath hỏi cách lười biếng.

      Đột nhiên nàng còn cảm thấy sợ chàng nữa. « trông giống bất cứ ngưởi miền Nam quá khổ nào, theo tôi biết. »

      « Họ nuôi chúng tôi cao hơn khi ở miền Nam đấy. Những người miền Bắc khẳng khiu các người dành quá nhiều thời gian trong nhà. Và đến Chúa cũng biết các người ăn uống tử tế... »

      « Đa số chúng tôi đều ăn uống đầy đủ. »

      « Nếu em cho rằng cá và món súp sôđơ (* món ăn gồm có cá hay trai hầm với hành và thịt muối) là đủ chất. Ở Virginia, chúng tôi chất đầy những đĩa thức ăn với đồ ăn , chứ phải là những miếng bột nhão mà các người gọi là bữa ăn. chút này, chút kia, gã đàn ông có thể ăn ngày này qua tháng nọ mà chẳng bao giờ no được...»

      « đến đây được bao lâu rồi ? »

      « Gần năm. »

      « Đâu có vẻ như thể chịu được cách nấu ăn của chúng tôi- thậm chí nếu chúng tôi chẳng thường xuyên phục vụ cốc tai quả đào hay gà nướng. »

      « Ôi ! Gà nướng... » Chàng vẻ thèm thuồng. « ... hoặc jambông hun khói, đậu đen và thịt heo muối xông khói...hay khoai lang nghiền... »

      Lucy thể cười. Chàng có sức mê hoặc tự nhiên đến nỗi khó có thể chối từ. Bỗng nhiên nàng muốn dọn cho chàng bữa tối ngon : thịt bò muối ăn với bắp cải, bánh mì nâu ướp hương mật mía được hấp trong nhiều giờ, và món bánh táo tráng miệng.

      Điều đó cho chàng thấy tài nghệ nấu ăn của người miền Bắc hoàn toàn có thể thỏa mãn khẩu vị của chàng như bất kì thứ gì mà chàng ăn ở miền Nam.

      « Sao lại chuyển tới Concord ? » nàng hỏi, và những tia lấp lánh trong ánh mắt màu lam ngọc của chàng đột ngột biến mất.

      « khó để giải thích cho em hiểu. Bây giờ chiến tranh kết thúc và công cuộc Tái kiến thiết... »

      « Công cuộc Tái kiến thiết. Như hầu hết những người chung quanh đây, chẳng biết gì về việc đó cả. »

      « Tôi biết chứ. Nó giúp cho miền Nam tự lực cánh sinh... »

      « Và vực chúng tôi dậy bằng những trụ chống mục ruỗng. Tôi bao giờ hiểu nổi tại sao người ta lại mong chúng tôi tỏ ra vui vẻ khi các người chiếm lấy những tòa báo và quyền bầu cử của chúng tôi mà cho chúng tôi bất kì lời nào về chuyện đó. »

      « ràng là phải cần ít thời gian để miền Nam có thể tự phục hồi lại chứ. » Lucy phản đối với thái độ đường hoàng. « Nhưng rốt cục là... »

      « Rốt cục à ? bao giờ. »

      « Nhưng ý là sao ? Dĩ nhiên chuyện như vậy. »

      Chàng nhìn nàng với vẻ chăm chú khiến nàng hoang mang, và trình bày nhàng. « ......cách sống của các bạn đổi thay ra sao, và những gương mặt mang nụ cười thanh xuân thay vẻ ngoài rồi . Nhưng thời điểm đó qua ... và những quân nhân chỉ chừa lại cho các bạn chút nhoi trừ nỗi đơn và quá khứ.»

      Nàng nhìn chàng chăm chú, bị thôi miên bởi diễn cảm trong giọng của chàng, bởi điệu nhịp nhàng tinh tế rơi vào tai nàng. »

      « Tôi...tôi hiểu... »

      « Dĩ nhiên là em hiểu rồi. Sao em có thể cơ chứ. »

      Chàng đứng dậy và trao cho nàng nụ cười vô tư. « Đó là những lời của gã phóng viên chiến tranh chán ngắt... người miền Nam, là thế. Em đói chưa ? »

      « Có. Nhưng tôi muốn được giải thích... »

      « Tôi làm bánh bích quy sữa chua cũng tàm tạm. »

      « Làm sao mà ... »

      « Và cà phê. »

      « Thôi được rồi. Tôi hỏi bất kì câu hỏi nào nữa. »

      « Em vẫn còn rất nhiều câu muốn hỏi, đúng ? »

      « Thực ra ...Chỉ điều nữa thôi. »

      « Hửm ? Gì thế ? »

      Lucy do dự và nhìn xuống tấm chăn bạc thếch nhưng sạch , gương mặt nàng dần chuyển sang màu đỏ. Phải mất nhiều giây để thu hết can đảm nàng mới có thể thốt ra câu hỏi. "Tôi...tôi cần...Ở đây có nhà v...vệ sinh ? Hay..."

      "Dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi có áo choàng cho em. Em có phiền mặc trong những cái áo của tôi ?"

      "...Tôi thấy phiền đâu...Cảm ơn."

      cách khoan dung, chàng tội nghiệp cho xấu hổ của nàng, thái độ của chàng phản ánh thực tế đó. Hay chỉ mới sau khi vượt qua cảnh thiếu thốn của năm năm chiến tranh, chàng quên rằng những chuyện như thế này thường làm cho đa số người ta thấy ngượng?

      Khi nàng thấy chàng bước dài tới cái tủ kéo, nàng càng đỏ mặt hơn, ý thức rằng bên dưới tấm chăn này, nàng chẳng mặc gì ngoài áo nịt ngực và quần đùi lót. Chàng chắc hẳn mặc lại chúng cho nàng đêm qua khi chúng khô. Đó là suy nghĩ đáng lo, chàng là người đầu tiên thấy nàng khỏa thân. Ngoại trừ bác sĩ Miler, người chăm sóc nàng hai mươi năm nay. Đủ loại suy nghĩ xuất trong nàng, những suy nghĩ nàng nên ngay lập tức gạt , nhưng nàng khó lòng thắc mắc liệu Heath nghĩ sao về cơ thể nàng. Khác với hình mẫu thời trang chuẩn, nàng có mái tóc sẫm màu và khá nhắn, nhanh mồm nhanh miệng, và những bước chân di chuyển quá nhanh phần nào khiến cơ thể nàng khó theo kịp. Mãi đến tuổi mười sáu, nàng mới có những đường cong đầy đặn làm nàng trông thấp hơn chiều cao thực tế. Suốt bao nhiêu năm, Lucy mong mình cao, thanh mảnh và quyến rũ. Tuy nhiên nàng vẫn thường được khen rằng nàng dễ nhìn. Heath Rayne có nghĩ vậy nhỉ ?

      cách trầm tĩnh, Heath trải chiếc áo màu trắng mềm mại và đôi tất len lông cừu lên đầu gối nàng và sau đó quay lưng lại. Vì chẳng có dấu hiệu gì chàng rời khỏi phòng, Lucy càng đỏ mặt hơn và thay đồ với tốc độ kỉ lục. Khi xỏ tay vào cái áo lụa, Lucy khám phá ra rằng nó có mùi tương tự như cái mùi nàng từng ngửi thấy ở Heath - sạch , tươi mát và khô nhàng. Cái áo quá rộng so với nàng. Nàng xắn tay áo lên rất nhiều nếp cho tới khi nó dài tới eo nàng, lai áo chạm tới tận đầu gối khi nàng đứng lên. Nhăn mặt vì cảm giác ê ẩm trong người, nàng kéo mình ra khỏi cái chăn và mang tất vào, gót chân nàng hoàn toàn vừa vặn với chiếc tất.

      Liều ngước lên, Lucy trông thấy Heath quay đầu tóc màu vàng sậm của mình sang bên, đủ để liếc nàng bằng góc mắt. Ngay lập tức chàng hướng mắt mình về tường và khẽ nhún vai. Nàng lẽ ra phải cảm thấy xúc phạm khủng khiếp vì cái liếc nhìn lén lút của chàng, cũng như sợ hãi và nghi ngờ . Lạ lùng thay, bản năng ngay lập tức mách bảo nàng rằng đừng thế.

      "Ông Rayne..." nàng dứt khoát. "Ông cư xử như quí ông."

      "Tiểu thư Caldwell" chàng đáp qua vai, "Rất lâu trước đây tôi rất mong trở thành quí ông lịch thiệp. Tôi đuợc nuôi lớn để trở thành người như thế. may rằng những chuyện xảy ra vài năm gần đây buộc tôi phải lựa chọn... giữa việc giữ mình như quí ông hay là sống. Chiến tranh là cách tốt nhất mà ta có để loại bỏ những quí ông...rất ít người cố gắng giữ mình. Mặt khác, tên vô lại, ..."

      "Ôi thôi! Ngừng ." Nàng gào lên, nhìn chàng chằm chằm, lẫn lộn giữa bối rối và ghê tởm, thắc mắc rằng chàng có hay . "Có vài chuyện nên đùa."

      "Tôi đồng ý. Tuy nhiên, tôi nghĩ chiến tranh thuộc vào nhóm đó. (* nhóm những chuyện ko nên đùa mà Lucy vừa ) Hay ý kiến của em là nó nên được nhớ như là việc làm chính đáng? Nếu như vậy em giống với mọi người đấy. Những kẻ thắng trận luôn nghĩ về chiến tranh cách nhõm và bào chữa cho nó rất lão luyện."

      Nàng chẳng biết phải nghĩ gì về chàng nữa. Nàng thận trọng theo chàng tới phòng tắm ở tầng hai, cố gắng động vào chàng, dù chỉ là sơ ý. Cái bồn tắm hình chữ nhật sạch bóng, đuợc làm bằng sắt tráng thiếc. Ở góc, cái vòi nuớc đứng như người lính canh quả cảm. Căn phòng này đại và xinh xắn biết bao.

      "Tôi muốn tắm bồn." Lucy , nhìn vào cái vòi nước bằng đồng thau sáng loáng như mời mọc nàng.

      " phải khi em sốt."

      "Căn nhà rất ấm. Và tôi vừa cảm thấy kh..."

      "Chỉ trong vòng năm phút là em yếu nhớt như đứa trẻ. Và tôi nghi ngờ chuyện em thích tôi cùng vào trong đó và giúp em khỏi chết đuối... mặc dù tôi chắc chắn rằng mình phiền khi giải cứu em ra khỏi bồn tắm đâu..."

      "Tôi tắm bồn nữa đâu." Lucy thông báo ngắn gọn, đóng cửa lại ngay trước mặt chàng. Chàng kẻ đểu cáng huênh hoang biết xấu hổ. là sỗ sàng khi chàng cố chọc tức nàng như vậy, thậm chí còn đáng trách hơn việc chàng cởi đồ nàng ra tối hôm qua. chung, chàng cởi đồ nàng ra là để nàng bị viêm phổi, nhưng chàng chòng ghẹo nàng đơn thuần chỉ vì...vì chàng là tên xấu xa.

      Sau khi thoả mãn những nhu cầu cấp thiết trước, nàng dấp nước lên mặt và chải mái tóc dài rối tung của mình bằng tay.Chẳng cần phải đợi lâu, nàng nhận thấy những gì Heath là đúng, nàng hoàn toàn kiệt sức. Nàng mở cửa, và chàng ngay lập tức xuất nơi ngưỡng cửa. Quét đôi mắt xanh khắp người nàng, nhận thấy đôi chân nhắn của nàng trong đôi tất mềm, cái quần đùi viền ren của nàng, độ dài tức cười của chiếc áo chàng khoác người nàng.

      "Làm ơn đừng nhìn tôi như thế." Nàng thầm. "Tôi biết mình ăn mặc rất lố."

      "Trước khi gặp em, tôi nghe đồn em là xinh nhất trong thị trấn. Tôi hình dung được rằng em đúng là đẹp nhất mà tôi từng gặp trong đời."

      cách ngượng ngùng, nàng hạ tầm mắt, thích lời nịnh hót sáo rỗng của chàng. " kẻ nối dối biết ngượng miệng."

      Lời phê bình có thể làm Daniel sững người , làm cho chàng hoàn toàn yên lặng. Nhưng Heath Rayne chỉ đơn giản nhăn răng ra cười, "Tôi có thể phóng đại về vài chuyện. Nhưng về em , ."

      Chàng theo nàng về phòng ngủ với những bước dài lười biếng. Nàng có thể cảm nhận ánh mắt chàng lưng nàng, làm nàng bước nhanh hơn.

      "Tôi ngủ ngay bây giờ." Nàng bắt đầu.

      "Sau khi tôi mang cho em thứ gì để ăn ."

      "Tôi đói."

      "Có vài quyển sách bên cạnh giường có lẽ em nên đọc trong lúc tôi làm bữa sáng."

      thể tranh cãi với ta. Lucy nhẫn nhục bước đến bên giường, khoanh tay trước ngực, nhìn chàng chằm chằm bằng đôi mắt màu nâu đỏ to tròn. "Cảm ơn, nhưng cần phải..."

      "Bằng cách nào đó em làm cho tôi nhớ đến những người phụ nữ tôi biết ở Virginia." Heath ngừng lại để vuốt thẳng cái chăn, đôi mắt màu ngọc lam sáng lên vì thích thú. "Ngọt ngào... có lẽ là chút bướng bỉnh... và cư xử rất khuôn phép. Em thực đứng đắn hay em chỉ giả vờ như vậy, Lucy?"

      Nàng lúng túng tìm cách trả lời câu hỏi sỗ sàng của chàng. tìm thấy câu trả lời, nàng quay nhìn chàng với cái nhìn khắc nghiệt. Chàng cười khúc khích rồi rời khỏi phòng, bị làm phiền bởi thái độ khinh khỉnh của nàng.

      Cơn sốt qua sau giấc ngủ dài cả ngày, nhưng Heath vẫn cho nàng rời khỏi giường. Chàng mang súp và bánh mì đến cho nàng ăn tối. Chàng ngồi lên ghế bên cạnh khi nàng ăn, bắt chéo hai chân ra đàng trước và ngắm nghía đôi ủng bị xước mặt. "Em em trở về sớm hai ngày đúng ?"

      "Phải." Lucy đáp sau thìa đầy súp ngon lành. "Nhưng cha tôi biết điều đó và ông mong tôi cho đến ngày mốt."

      "Tốt. Xe lửa cũng chưa thể chạy được. Tôi đưa em về và rằng tôi lái xe gặp em bộ về từ ga xe lửa... còn hành lý của em sao?"

      "Tôi...tôi làm mất chúng...Khi tôi rơi xuống. Nhưng tôi dựng chuyện về việc bỏ quên hành lý xe lửa." Nàng thở dài chán nản, "Giờ nó hẳn là trôi nổi giữa dòng sông."

      "Đừng có nhăn mặt nhiều như thế, em , sao họ dạy những phụ nữ này là cần phải cười nhiều hơn nhỉ?"

      "Chúng tôi được dạy phải tiết kiệm." Nàng , và mắt nàng lấp lánh khi nàng cười."Chúng tôi lãng phí nụ cười của mình cho thứ gì đáng."

      "Và cho bất cứ ai." Chàng bổ sung, nhìn nàng chăm chú. Chàng có vẻ như bị quyến rũ bởi nàng khi nàng lại chú tâm vào khay thức ăn tối. "Sao em lại quyết định trở về sớm?"

      Lucy nhanh chóng nhìn lên chàng, miệng nàng đầy thức ăn. Trong phần của giây, tâm trạng chàng thay đổi. Dù câu hỏi của chàng nghe có vẻ bình thường nhưng thích thú đôi mắt của chàng như vậy, và điều đó làm cho nàng cảm thấy khó nuốt. Chàng có nhiều cách để làm cho tất cả những chuyện này trở nên khó khăn. Nàng hy vọng chàng phải là loại người thích áp đặt. "Tôi phải xin lỗi người." Nàng ngắn gọn.

      "Daniel Collier?"

      "Vâng. Tôi cãi nhau với ấy, sau đó tôi đến ở với mấy nguời họ hàng ở Connecticut

      làm hòa với ấy." Lạ lùng làm sao, sau nhiều ngày ngừng nghĩ về Daniel, nàng thực quên Daniel trong hoặc hai giờ. "Tôi muốn với ấy là tôi rất tiếc vì tranh cãi .Và tôi thể đợi được."

      "Cả hai người đều tranh chấp. Tại sao em để cho ta xin lỗi trước?"

      "Chỉ công bằng khi tôi xin lỗi trước thôi. Tôi luôn là người gây ra chuyện .Từ hồi chúng tôi còn bé thế rồi."

      "Ồ! Tôi nên đoán ra điều đó trước chứ." Chàng , cười nhăn nhở. "Ừm, tôi nghĩ tốn nhiều thời gian để ta có thể tha thứ cho em về bất cứ việc gì. Nếu em biết sử dụng đôi mắt nâu to tròn của mình đúng cách."

      "Chuyện đó mất vài ngày." Nàng cách trang trọng, « ấy là người đàn ông nghiêm túc. Mọi chuyện đều có ý nghĩa với . Nhưng sau khi chúng tôi chuyện và tôi với rằng tôi rất tiếc, chúng tôi hiểu nhau thôi. Tôi biết ấy tha thứ cho tôi khi với tới và nắm lấy tay tôi. Và tôi nghĩ ấy quên chỉ trong hoặc hai ngày... »

      "Nắm lấy tay em?" Chàng trông có vẻ ngạc nhiên. "Kiểu dàn hòa đó hoàn toàn chẳng bõ phiền khi rước lấy cãi cọ. Các người gây gổ với nhau về việc gì?"

      "Đó phải là chuyện của ." Lucy , cảm thấy xấu hổ vì lời phê bình của chàng về mối quan hệ giữa nàng và Daniel, "Sau khi gặp ấy mới có thể thấy là ấy đáng kính trọng đến mức nào. ấy trầm lặng và suy tư, điều đó có nghĩa là suy nghĩ sâu sắc hơn những kẻ to mồm khoác lác về cảm xúc của chúng."

      "OK...OK... Tôi biết rồi.... Nước lặng là nước dưới sâu. tôi nghe, các người có định sớm làm đám cưới ?"

      "Ừ. Sớm thôi. Chúng tôi vẫn còn chưa ấn định ngày, chúng tôi đính hôn được ba năm và cả hai chúng tôi đều đồng ý rằng đây là thời điểm..."

      "Ba năm? Các người đính hôn từ lúc chiến tranh kết thúc hả?"

      " cần phải nhắc lại những gì tôi như thế đâu."

      " thể tin được." Heath lẩm bẩm. "Tôi chỉ điều thôi. Dân miền Bắc các người hình như là giống nòi hoàn toàn khác. Tôi biết việc nào tệ hơn, ta muốn nó kéo dài hay em sẵn lòng chờ đợi?"

      "Chúng tôi chờ đợi cho đến khi Daniel có đủ tiền để mua căn nhà và có khả năng chu cấp cho gia đình. ấy muốn trông chờ vào may rủi. ấy muốn điều tốt nhất cho tôi."

      " ta sợ có gã đàn ông nào đó tán tỉnh em và cướp em à?"

      " người đàn ông nào có thể." giọng nàng ngân lên cách thành . " ai có khả năng dứt tôi khỏi Daniel."

      "Tôi chắc rằng cả hai người đều tin vậy... Nhưng bấp bênh này thực tốt đẹp như vẻ bề ngoài của nó đâu. tốt nếu các người cứ lề mề thế này trong ba..."

      "Tôi dùng xong món súp rồi." Giọng nàng đanh lại, trao cái khay lại cho . " có thể mang ngay bây giò."

      Chàng ngậm miệng lại và nhận lấy cái khay, mắt chàng đong đầy thích thú trong nụ cười thầm. Chỉ trước khi rời khỏi phòng, chàng liếc nhìn nàng và nháy mắt, Lucy rầu rĩ nhận ra chàng rất thích thú với với khó xử của nàng, với việc trêu tức nàng và cười nhạo tự trọng bảo thủ của nàng.

      Hôm sau Lucy nhìn ra ngoài và vui mừng khi thấy ngày trong hơn và sáng hơn.

      "Chào buổi sáng."

      Nàng quay lại và mỉm cười với Heath, chàng dựa vào ngưỡng cửa và quan sát nàng cho tới khi ánh mắt chàng chạm phải mắt cá nhắn và đôi chân trần của nàng. Sau đó chàng ném cho nàng cái nhìn cáu kỉnh, tăm tối, và nàng khám phá ra chàng vẫn đẹp trai cả khi cau có.

      "Buổi sáng tốt lành." Nàng .

      "Quỉ tha ma bắt. Em rời khỏi giường để làm cái quái gì khi tròng thứ gì vào chân hả?"

      Nàng bước nhanh tới giường, kéo ra đôi tất lông cừu và hối hả tròng vào chân. " cần thiết phải những ngôn từ như thế với tôi đâu."

      "Em tự làm mình bị bệnh à?"

      Nàng cười với chàng, lờ cái thái độ gắt gỏng đó. "Tôi tự hại mình đâu. Tôi hoàn toàn khỏe. Tôi về nhà vào ngày mai. Cứ nhìn ra ngoài mà xem."

      "Ồ. Vậy ra đó là lí do tại sao em vui vẻ. thể đợi được để quay về và xin lỗi hôn phu của em...Cái bánh làm từ nhún nhường như thế có mùi vị như thế nào hả Lucinda...ngọt ngào hay chua chát?"

      " lát lớn của cái bánh đó cũng chẳng thể làm bị thương chút nào đâu." (*Ý là nhún nhường của Lucinda chẳng ảnh hưởng gì tới Heath.)

      Chàng mỉm cười nhăn nhở cách miễn cưỡng với nàng. "Có thể là ."

      "Ngâm mình cách dễ chịu lâu trong bồn tắm..." Lucy khấp khởi tiếp. "...cũng chẳng làm tôi bị thương."

      "Chuyện đó có thể cũng đúng luôn." Chàng trao cho nàng cái áo sạch, ràng là cẩn thận để để những ngón tay của nàng chạm vào tay chàng.

      "Nghĩ xem." Lucy khẽ. « Đêm mai phải ngủ ngoài phòng khách nữa. trở về ngủ trong phòng ngủ của chính mình.

      « Nhưng tôi có phiền việc em ngủ trong phòng tôi đâu. »

      Sau khi trao cho chàng cái nhìn khiển trách, nàng dứt ra khỏi nụ cười vô tư của chàng và rời khỏi phòng. Heath xuống lầu và cho thêm củi vào lò, đảm bảo căn phòng đặc biệt ấm áp, trong khi đó Lucy thư giãn trong bồn tắm, mạnh mẽ chà xát bánh xà phòng lên da và tóc mình. Rồi nàng xuất ở phòng khách, gọn gàng, hồng hào và ẩm ướt, chàng chẳng dành cho nàng cái liếc nhanh, chàng còn bận đặt nàng xuống ghế gần đống lửa và bọc nàng lại bằng cái chăn.

      Căn phòng đầy ánh sáng và ấm cúng lạ lùng. Lucy dùng tay gỡ những lọn tóc ướt ra, sau đó chải cây lược vào mái tóc màu nâu hạt dẻ của nàng trong khi Heath mải đọc đống báo tả tơi.

      Lucy nhận thấy ánh mắt sáng lóe của chàng thường xuyên chiếu lên nàng. Chàng kín đáo ngắm nàng và say mê khung cảnh nàng tạo nên với mái tóc rũ xuống và làn da lập lòe trong ánh lửa. Nàng chẳng hề có ý quyến rũ chàng, vì chàng biết rất nhiều phụ nữ trước đó, nhưng thực có gì ngọt ngào, mong manh và nguyên sơ như Lucinda Caldwell. Nàng có kết hợp kì lạ giữa ngọt ngào và nghị lực cứng cỏi, và còn cả ngây thơ vừa khiến chàng say mê vừa làm chàng khó chịu.

      Những giấc mơ của nàng còn trong trắng. Và giấc mơ của chàng - những gì còn sót lại- nằm rải rác chung quanh với những mảnh và miếng rời rạc, được giữ gìn trong ngôn từ và những dòng báo in mà chàng để dành lại. Chàng giữ chúng và đọc chúng, thi thoảng, để nhớ. Chàng bao giờ quên những bài học có được từ năm năm vừa qua, chàng bao giờ tự cho phép mình lặp lại cùng sai lầm lần thứ hai.

      « đọc gì thế ? » Giọng hiếu kì của Lucy cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng, chàng trả lời cách dễ dãi. « số báo cũ của Atlanta Intelligencer. Về chiến dịch ở Atlanta."

      "Có hàng triệu tin khác, sao lại muốn đọc nó?"

      Chàng gượng cười, "Vì những lỗi của nó, ví dụ như tính tóan của Johnson về việc vượt qua Chattahoochee chẳng hạn. Phóng viên viết rằng đội kị binh rút lui trong thế thượng phong." Chàng lắc đầu và khịt mũi. "Tôi ở đó. Tôi phục vụ cho Johnson.Và chúng tôi rút lui trong thế thắng - Chúng tôi chạy trối chết, chúng tôi dẫm đạp lên nhau để tự cứu mạng sống của chinh mình."

      " phục vụ Johnson? Tại sao? Daniel chiến đấu dưới quyền Sherman trong chiến dịch đó."

      "Chúng tôi gần như chạm trán. Thực tế, tôi có thể cá ta là trong những tên k... chiến binh đạp lên chúng tôi bằng những cuộc tấn công từ mạn sườn."

      "Tại sao lại đọc những bài báo đó vì chúng mắc lỗi?"

      "Sở thích của tôi là xem xét... xem cách họ che đậy mọi chuyện như thế nào. Để thấy chính sách của ban biên tập báo là gì. Hầu hết thời gian em tiếp nhận thông tin bằng việc đọc những thứ sia lệch hơn là từ những thông tin chính xác. Và mọi người đều biết báo chí đưa nhiều tin chính xác suốt thời chiến - bởi sức ép từ cả hai phía." Chàng ngồi lên thảm gần đống lửa và trao cho nàng mảnh báo. "Hãy đọc tất cả mẩu báo này - những lời biện hộ. Hùng biện thay thế cho . Nếu tôi là biên tập viên..."

      "Vâng?" Lucy thúc giục khi chàng tiếp tục. "Nếu có quyền điều hành tờ báo, làm gì để thay đổi? có thể bắt đầu lại mọi thứ theo cách của . Nhưng sớm muộn, cũng đầu hàng những chính trị gia và viết những gì họ muốn viết, và..."

      " khó xơi." Heath , mắt chàng bất ngờ lóe lên tia ngạc nhiên.

      " hề... Đó chỉ là cách chúng tôi làm ở Massachusetts thôi."

      Chàng ngửa đầu ra sau và cười lớn, "Tôi như vậy, dù có ai làm gì chăng nữa. Nếu tôi điều hành tòa báo, tôi để nó trở thành con rối của bất cứ ai. Và tôi định hướng nó thay vì chạy theo thời thế. Đa số những tổng biên tập để cho bất cứ ai hoặc tất cả mọi người chi phối tờ báo của họ, đặc biệt là chính trị gia. Và báo chí ở đây cũng tệ như ở những nơi khác - quá nhân nhượng, quá chính trị, quá...rụt rè. Khó có ai có nghị lực dấn thêm vài bước, chỉ là lên dùng đến những từ ngữ hoa mĩ xo dịu nó bớt..."

      "Nhưng khi ở trong hoàn cảnh của tổng biên tập ? Thậm chí cả khi thích nó."

      "Chết tiệt là tôi vẫn làm."

      "Tôi nghĩ vậy.Có lẽ lúc đầu là như vậy, nhưng rốt cục cũng in ra loại thực mà thích, giống như những ban biên tập khác thôi."

      "À. Nhưng tôi khác với tất cả bọn họ." chàng , cười với nàng bằng ấn tượng sôi nổi. "Tôi chẳng hăm hở chuyện ngọt ngào với người đặt báo rằng tôi thể thẳng . Tôi ít có thành kiến..."

      "Ngoại trừ việc ghét người miền Bắc."

      "Ồ. thế có phần hơi quá. Khi em tiếp cận vấn đề thấy tôi vậy. Thực tế là, tôi thích vài người ở đây." Chàng cười khúc khích khi nàng nhìn vào đống lửa với say mê mới mẻ.

      " tôi nghe xem." Nàng và vẫn nhìn chàng. " có bao giờ làm việc cho tờ báo chưa? Trông có vẻ là vậy."

      "Tôi là phóng viên cho Mobile Register suốt thời chiến. Tôi cũng săn tin cho số tờ báo khác. Tôi có khuynh hướng thích di chuyển từ báo này sang báo khác, thường là khi ban biên tập bị chi phối quá mức. Chẳng có gì làm phóng viên nổi điên bằng việc bài tường trình của ta bị cắt giảm quá nửa."

      « Nhưng tất nhiên họ có lí do chính đáng để cắt bớt bài báo của . »

      Heath cười khẩy, lắc đầu như thể thế giới có ý nghĩa gì và người đàn ông cố tìm cho ra cái ý nghĩa đó chỉ là thằng ngu. « Ừ. Họ cảm thấy phóng viên nên giữ tinh thần xã hội cao. Biên tập viên thích bài tường thuật cuộc chiến của tôi - rằng tôi bới lông tìm vết, quá bi quan, rằng tôi nhìn vào khía cạnh sáng sủa của vấn đề. Vấn đề là, tôi tìm thấy nhiều lý do để lạc quan khi ở giữa trận chiến, đặc biệt khi tôi ở phía bên thua. »

      Chàng lại cười. Lucy quan tâm đến chàng cách lạ kì, thể chia sẻ thích thú của chàng. Ánh lửa biến tóc chàng trở thành màu rực rỡ như vàng đồng, xuyên qua hàng lông mi của chàng và tạo thành cái bóng dài đôi má rạm nắng của chàng. Chàng trông vô tư lư và đẹp trai, như thể chàng chưa bao giờ biết đến những gian khổ trong các trận đánh và hỏa lực của địch. Với tất cả những điều kinh khủng và đổ máu mà nghi ngờ gì chàng chứng kiến, nàng hiểu sao chàng có thể cười và cách dễ dàng như thế về chiến tranh. Trông có vẻ như chàng hoàn toàn vô tình khi thấy thoải mái với việc đó. Tất cả những người đàn ông khác mà nàng từng nghe qua đều về chiến tranh với giận dữ, cay đắng, thú vị hay tự hào. Khẽ nhăn mặt, nàng tìm kiếm hướng khác cho cuộc hội thoại.

      « Register là toà báo lớn đúng , vậy những bài viết của được xuất bản thường xuyên ? »

      « Đủ thường xuyên. »

      « có giữ lại những bài viết của ? »

      « Thực ra là, . »

      « Tiếc . Tôi muốn đọc những thứ viết. có tên viết tắt hay... »

      « Rebel. Đó là bút danh của tôi. Tôi ký tên, vì tôi thỉnh thoảng có chỗ đứng cho lắm. Các... đồng nghiệp của tôi... thể ghi nhận nổi việc tôi chẳng bao giờ có thể nhìn thấy thiên thần và những ngọn cờ vàng bay những cánh đồng diễn ra chiến trận. Tất cả những gì tôi có thể thấy là vết thương và sỉ nhục. Thậm chí khi chúng tôi thắng trận, tôi cũng thể thấy niềm vui chiến thắng trong tất cả những cùng khổ đó... Nhưng sau cùng, có lẽ tôi thiếu sức tưởng tượng. »

      Vớ vẻ bị tác động mạnh mẽ, nàng nhìn chàng chòng chọc. « Bút danh của phải là Rebel, đúng ? »

      « Em thích nó à ? »

      « phải vậy...Ý tôi là... tôi đọc số bài viết của , họ in lại số tờ báo này. viết về thất bại của Atlanta hay hơn bất kì người nào khác... »

      « Tôi thực ra đứng giữa lòng đường nếu những gì tôi viết lại được in tờ báo của người Yankee. »

      « Đừng có như thế. Tôi đọc những gì Rebel- viết, đọc đọc lại...Nguời tị nạn, những trẻ em đường phố và những kẻ đào ngũ. trêu tôi đấy chứ ? Tôi bao giờ tha thứ cho nếu cho tôi nghe ... về chuyện này... »

      « Tôi trêu chọc em, Lucy. » đột nhiên khuôn mặt Heath trở nên nghiêm nghị và cứng rắn.

      « viết cuốn sau khi chiến tranh kết thúc...hay có thể là người nào đó dùng tên Rebel để viết... »

      « Chính tôi viết đấy. »

      « Mọi người đều đọc nó...Tôi chưa đọc...Nhưng tôi đọc. »

      « Làm ơn đọc giúp. Tiền tác quyền của tôi dạo này bị cắt giảm rồi. »

      Lucy hề cười, nàng nhìn chằm chằm vào mảnh giấy truớc mặt mà đọc được chữ nào. Bài báo viết về Atlanta là kí ức sống động của nàng về chiến tranh. Concord cách quá xa vùng diễn ra chiến trận đến nỗi Lucy cảm thấy như mình hoàn toàn tách rời khỏi nó, gần như những thứ nhắc về nó chỉ có vắng mặt của Daniel và công việc nàng làm ở hội 'Hội viện trợ của những người vợ lính'(Ladies' Soldiers' Aid Society).Và sau đó, bài báo của Rebel viết về trận chiến ở Georgia, người dân rời khỏi Marietta thành đoàn, đau khổ và tuyệt vọng của thành phố Atlanta bị vây hãm. Từ ngữ của chàng ảm đạm và buồn thảm đến nỗi cuối cùng nàng cũng hiểu ra được phần nỗi kinh hoàng của những người dân khi phải chứng kiến thế giới của họ bị xé nát. khó tin ngừoi đàn ông ngồi trước mặt nàng lại là người viết bài báo.

      « Chúng tôi đều mong những bài báo từ . » Nàng « Chúng tôi chắc chắn những gì viết về đầu hàng được in. Nhưng có thứ gì cả. »

      « Tôi có mặt ở buổi đầu hàng, do bị thương ở Harpeth Creek. Chúng tôi được phái làm những công việc gần như là tự tử. nỗ lực cuối cùng, cao quý, để thắng cuộc chiến. Vào lúc đó, chúng tôi nhận ra chúng tôi chẳng còn gì nhiều để mất. Hầu hết trung đoàn đều bị giết. »

      « Tôi mừng vì vẫn bình yên. » Lucy , mắt nàng ngân ngấn nước dù nàng cố giữ chúng trong lòng. Chàng nhìn lên ngạc nhiên vì giọng nàng run run, sau đó lắc đầu và cười buồn bã.

      « Em đúng là đa cảm. »

      « Tôi biết. Daniel cũng tôi nên dễ khóc như thế nhưng đôi khi... »

      « Lại Daniel nữa. Tôi chẳng bao giờ tưởng tượng được có ngày tôi biết người đàn ông và ghét đến như thế trong khi tôi chưa gặp lần nào. »

      Nàng cười khúc khích vì thái độ của chàng, và cố gắng nuốt những giọt nước mắt chua xót vào lòng.

      Bàn tay chàng trượt bên cạnh nàng, đan mấy ngón tay của nàng vào những ngón tay ấm áp và mạnh mẽ của chàng. Dù nàng chẳng làm gì để mời gọi chàng, thậm chí còn dám nhìn chàng, nhịp tim của nàng cũng đập rất nhanh, và cảm giác bồn chồn tựa hồ có phần dễ chịu chiếm lấy nàng. Chậm rãi, nàng đặt bàn tay mình vào tay chàng. Và những ngón tay của họ bện vào nhau. cảm giác lạ lẫm về ngọt ngào cuộn qua người nàng. Chẳng có gì sai khi nắm tay cả, nàng tự bào chữa.

      Nhưng dẫu sao, bằng cách nào đó chuyện này có vẻ như là phản bội Daniel, cái nắm tay nhàng mơ hồ siết chặt hơn, sau đó Heath rút tay về, bỏ lại Lucy với cảm giác mất mát.

      « Tôi chẻ củi. » Chàng , nàng đột nhiên cảm thấy bối rối và trống vắng khi phải xa chàng, và miễn cưỡng để chàng .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2

      Việc vật lộn để sống sót khỏi bị nhấn chìm bởi dòng sông ra gây thảm họa cho cái váy dài của Lucy còn hơn những gì mà nó gây ra với nàng. Bộ trang phục bị nhắn dúm lại ở vài chỗ và bị biến dạng kì dị ở những chỗ khác. Những cố gắng cách vô ích. Nàng rối tung nhặng xị lên với những nếp gấp vải nhung bị xô lệch nghiêng ngả ở bên cái áo. Nàng nhiều lần cố bỏ những dải ruybăng màu nâu nhưng dường như có khả năng để che giấu những gì mà vụ tai nạn diễn ra. Nàng cảm thấy vui mừng vì chiếc áo choàng của nàng có thể che đậy mọi thứ, cho tới khi nàng tìm được cách giải quyết mớ quần áo lộn xộn này cách bí mật. Thậm chí mặc cho cha nàng rất cẩn thận kĩ càng về mọi chi tiết trong cửa hàng của ông, ông vẫn là người đãng trí với hầu hết những vấn đề bắt đầu từ con mình, và có lẽ, ông cũng để ý biến mất của vài bộ trang phục.

      Sáng nay, có trầm ngâm im lặng xen vào giữa Heath và Lucy, im lặng khó hiểu gây nên bối rối, trái ngược với thân thiện được tạo ra từ lần mới đây giữa họ. Chàng đưa nàng về làng chỉ với chuyến ngắn, được kéo bởi con ngựa xám có bộ lông lốm đốm. Và khi cả hai về gần tới khu rừng thuộc Concord, tốc độ di chuyển của con ngựa dường như chậm lại.

      « Gần tới rồi. » Lucy cách miễn cưỡng, nàng chợt nhận ra cuộc phiêu lưu kỳ lạ của nàng trong hai ngày qua đến hồi kết thúc. Đột nhiên nàng nhận ra nàng còn chưa với chàng việc, việc cần thiết mà lẽ ra phải được thảo luận. « Heath, chờ . dừng ngựa lại tại đây lát được ? »

      Mắt chàng sáng lên những tia nhìn thu hút, nó vừa có màu lam vừa có màu lục trong ánh nắng rực rỡ của mặt trời, chàng làm trái tim nàng chợt nảy lên khi chàng kéo cương con ngựa, xoa dịu nó dừng lại.

      « Có vài thứ mà chúng ta phải với nhau và quyết định. » Lucy tiếp - giọng nàng dịu dàng thuyết phục. « Về việc chúng ta cư xử như thế nào khi gặp nhau ngoài đường,... Tôi muốn đối xử với như người lạ, sau tất cả những gì làm cho tôi... nhưng tôi cũng thể để ai đó biết rằng tôi có quen ! »

      Gương mặt chàng thoáng vẻ lúng túng, vết sẹo mỏng của chàng hề bị che khuất bởi cái nhíu mày. »Vì tôi là Reb* sao? » (*người thuộc liên bang miền nam)

      « . . Hoàn toàn phải vì lý do đó. Mà bởi vì chúng ta chưa từng được giới thiệu với nhau... Tôi thể chuyện với như những đêm trước, và tôi bao giờ được phép. Tôi đính hôn. Và phải là mẫu người đàn ông mà phụ nữ đính hôn được phép kết bạn. ai có thể hiểu điều đó, đặc biệt là thể với Daniel. »

      « Dĩ nhiên là ta hiểu rồi. » Heath , và trầm ổn trong giọng của chàng hơi chút an ủi nàng, làm nàng cảm thấy thoải mái. Nàng biết rằng chàng hiểu.

      Nàng hướng ánh mắt mình tới khuôn mặt chàng, hạ mắt xuống làn da ngăm ngăm, mái tóc màu vàng sậm của chàng. Làm thế nào mà dường như chàng trông có vẻ lạc lõng biết bao, giữa nơi này tại cái nơi mà chỉ tồn tại có tuyết và khí như băng giá. Chàng được sinh ra là để sống trong môi trường đầy ánh nắng mặt trời và những đồng cỏ xanh mướt. Nụ cười lười biếng của chàng và cái vẻ bề ngoài hời hợt, lạ lẫm như thể của chàng thể được chấp nhận ở đây. Sao chàng lại quyết định đến ở tại nơi xa nhà như vậy? Nàng tự hỏi. Lý do của chàng có thể là gì? Nàng thể buộc bản thân mình đặt ra câu hỏi đó với chàng. Lần đầu tiên nàng chợt trông thấy cái thẹo mỏng, mờ và gần như vô hình nằm ở bên cổ chàng, và có vẻ như kéo dài xuống tận cổ áo. Vì sao mà nó lại có thể dài đến thế? Chàng có nó trong trường hợp nào? Nó trông giống như cái thẹo trán chàng.

      Nàng thắc mắc biết chàng thực người đàn ông như thế nào. Nàng chỉ biết về chàng đủ để nhận ra trong chàng có những kinh nghiệm sâu sắc và những cảm xúc được khoá kín mà ai có thể hiểu được. giống như Daniel hay những người đàn ông mà nàng biết, họ căn bản là đơn giản và dễ hiểu, còn Heath Rayne quá phức tạp, quá ... rắc rối. Nàng rất biết ơn những gì chàng làm cho nàng, nhưng nàng thể tự lừa mình rằng đó là cơ sở cho tình bạn giữa họ. Họ sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

      « Tôi bao giờ quên những gì làm cho tôi... » Nàng trầm tư. « Tôi bao giờ có thể trả đủ cho ... »

      « muốn biết ơn mãi mãi của em đâu. » Chàng ngắt lời, nụ cười từ từ giãn ra mặt . « Đừng có trở nên quá u sầu như thế chứ, em . Đây phải là lời từ biệt đâu. »

      « Nhưng nó chính xác là lời từ biệt. Đó là những gì tôi cố với . »

      « À, hiểu rồi. Thứ lỗi cho . Chỉ là ở Virginia cách khác để lời từ biệt. »

      tia tinh quái nhảy múa trong đôi mắt màu xanh của chàng, Lucy mỉm cười đáp lại trước khi nàng quay mặt .

      « Đừng có trêu chọc tôi. » Nàng , làm bộ kiểu cách, biết rằng chàng cố thử tán tỉnh nàng, vỗ về và dụ dỗ nàng cho chàng quyền tự do làm theo ý mình. Và dĩ nhiên là nàng từ chối, cho dù chàng trông có vẻ thuyết phục đến như thế nào chăng nữa. Nàng là phụ nữ đính hôn.

      « đùa. Em nghĩ là em nợ ít nhất nụ hôn sao? Như em vừa chỉ ra, cứu mạng em. Daniel có thể ghen khi em trao trong những nụ hôn của em cho người đàn ông cứu sống em ? Chúa chứng giám, bao giờ với ta về việc này. nụ hôn chỉ là cầu nho thôi, Lucy. »

      « Tôi hôn ai ngoài Daniel. » Nàng cách đoan trang, tìm thấy thích thú cưỡng lại được khi đùa giỡn với chàng.

      « Ừ. Nhưng cá là ta biết cái bớt của em nằm ở chỗ nào ? » Heath và cười khi nàng đỏ mặt.

      « Xin lỗi, em . Em từng phải là quí ông lịch thiệp, đúng ? »

      « , phải. »

      « Có phải em sắp nhắc lại rằng em hôn ai ngoài Daniel ? »

      cuộc trò chuyện mà nàng nên có với chàng. Nàng thấy má mình nóng bừng và cố né tránh cái nhìn chằm chằm của chàng. « Về cơ bản đúng như vậy. ra trước khi đính hôn tôi có từng hôn ...hay hai người bạn trai. Nhưng đó phải là nụ hôn thực , giống như những nụ hôn mà tôi có với Daniel. »

      « Nụ hôn ? » Chàng nhắc lại cách trầm ngâm. « Tôi nghĩ chỉ có loại nụ hôn thôi chứ. Đâu có gì khác nhau. »

      « hiểu ý tôi là gì mà. Có vài nụ hôn, thực có ý nghĩa gì nhiều. Nhưng nụ hôn rất có ý nghĩa đấy. »

      « , biết gì về những khác biệt thú vị đó cả. Nhìn này, Lucy. »

      Nhận thức được trộn lẫn giữa cảm giác bối rối và thích thú, nàng làm theo lời chàng, mà chính nàng cũng hiểu nổi lí do tại sao. Ừ , chàng chuẩn bị hôn nàng, và nàng biết mình nên để chàng làm như vậy, nhưng nàng thể cất lên tiếng và bảo chàng đừng làm. Chàng thận trọng gỡ bao tay ra, mắt chàng nắm bắt và giữ lấy ánh mắt nàng. Sau đó bàn tay rám nắng của chàng vòng ra sau cổ nàng, ngón tay chàng trượt vào mái tóc màu hạt dẻ của nàng. Bàn tay còn lại của chàng siết chặt lấy đường cong gọn gàng nơi eo nàng. Cách chàng ôm nàng khác xa với cái ôm ghì cẩn thận của Daniel.

      « với chuyện này là hay mơ đây, Lucy ? »

      Đầu chàng cúi xuống đầu nàng, nàng nhắm mắt lại, thở gấp gáp. Cái chạm đầu tiên của môi chàng khô ráo, ấm áp và có vẻ như nài nỉ, đòi hỏi thứ gì đó mà nàng biết làm cách nào để cho chàng. Nàng nắm chặt lấy cái thành ghế ngồi và thận trọng trao môi nàng cho chàng. lâu đến nỗi nàng nghĩ chàng ngừng lại, nhưng sức ép của môi chàng vẫn còn vỗ về môi nàng, và rồi nó chệch mãnh liệt hơn, ép buộc môi nàng phải tách ra. Hụt hơi, thở hổn hển, nàng đặt tay lên ngực chàng và đẩy chàng ra để rồi lòng bàn tay nàng như tan ra, trượt bề mặt rộng lớn của vòm ngực chàng, trở thành cái vuốt ve. Những nụ hôn bây giờ trở nên nóng bỏng và ẩm ướt hơn cách thân mật, làm cho nàng run rẩy với kết hợp của đam mê và khoái cảm. Hoang mang, giật mình, nàng nhận ra cái vuốt ve dịu dàng của lưỡi chàng lưỡi nàng, nếm nàng bằng cái cách mà nàng chưa bao giờ mơ đến. Miệng chàng như thiêu đốt, đói khát và thèm muốn. Nó dường như có ma lực, tác động tới ý thức của nàng và khéo léo lôi kéo nàng. Nàng bị lung lay, dao động, run rẩy ngay từ lúc chàng ôm nàng, nhưng lần này phải vì lạnh mà vì hơi nóng tỏa ra từ tận sâu trong nàng.

      Với thanh nghèn ngẹt bị chặn lại trong họng, Heath kết thúc nụ hôn, và mặt chàng biểu lộ bối rối. Sững sờ, nàng bắt gặp hình ảnh mình trong ánh mắt chàng, tim nàng đập nhanh và dạ dày nàng nảy lên. Chàng vừa nếm hương vị từ sâu trong miệng nàng. Nàng nghĩ rằng bất cứ ai làm những việc như thế này hoàn toàn kinh khủng. Và nó như thế, nó... còn hơn cả là dễ chịu.

      « Đừng có làm như thế với hôn phu của em. » Heath . « ta hỏi em học nó từ đâu đấy. »

      Nàng quay vội rời khỏi chàng với cái giật ra vội vã, trượt tới mép ghế và ngoảnh mặt . Môi nàng mềm và sưng lên, nàng vẫn còn có thể cảm nhận thấy cảm giác khi chàng chà xát lưỡi mình lên lưỡi nàng, môi chàng môi nàng. Mỗi khi nàng nghĩ về nó, nàng cảm thấy người mềm rũ ra và đánh mất tự tin của mình. Làm sao mà nàng lại để chàng làm thế với nàng chứ ? Nàng nghĩ về Daniel với cảm giác tội lỗi, chàng, người chưa bao giờ cố gắng thử làm việc như vậy. Nàng và Daniel có lẽ hôn nhau với đôi môi hé mở, thậm chí là ngay cả sau khi họ làm đám cưới cũng vậy. Daniel với nàng, đàn ông có thể ôm người phụ nữ vì ham muốn, và cũng có những người ôm phụ nữ vì tình . Và nàng là người mà chàng ôm vì tình .

      « Theo ý em, đó có phải là nụ hôn ? » Chàng cười nhăn nhở với nàng và nàng từ chối nhìn vào chàng. « Được rồi...em , đưa em về nhà ngay bây giờ. »

      Vào cuối buổi chiều, Daniel đến thăm nàng. Như thường lệ, đó chỉ là chuyến cuốc bộ ngắn từ nhà chàng đến cửa hàng thông dụng ở Main Street. Lucy và cha nàng sống ngay phía cửa hàng, ở tầng hai, kể từ khi mẹ Anne của Lucy chết vì lao phổi nhiều năm trước.

      « Cha xuống lầu để lấy bảng kiểm kê hàng hoá. » Lucas Caldwell , kiểm tra cách lơ đãng để chắc chắn rằng chỏm râu quai nón trắng như tuyết được xoắn lên với những đường gọn gàng. Lucy cười biết ơn với cha mình, biết rằng ông cho nàng và Daniel vài phút riêng tư, và mắt nàng dõi theo cái dáng mặc áo trùm chê vào đâu được của ông cho đến khi ông đóng cửa với chính xác cẩn thận. Sau đó nàng ngã vào vòng tay của Daniel. Họ hoàn hảo biết bao khi ở bên nhau. Chàng có chiều cao chuẩn, vừa đủ để nàng cảm thấy được bảo vệ, quá cao để nàng cảm thấy bị lấn át. Họ vừa vặn nhau cách thoải mái, như hai bàn tay vỗ vào nhau vậy. Họ thậm chí còn có cùng lối suy nghĩ. Daniel là người bạn thân nhất của nàng, và nàng biết điều đó bao giờ thay đổi, thậm chí khi chàng là chồng nàng.

      « Ôi. Em nhớ chàng biết chừng nào. » Nàng nồng nhiệt, ngửa mặt lên để hôn chàng. chà xát quen thuộc của ria mép môi dưới nàng. thể giải thích được, thúc đẩy mới mẻ lướt qua nàng, Lucy bắt đầy để môi nàng chệch , đòi hỏi nhiều hơn chỉ là sức ép môi chàng. Nàng muốn nếm chàng. Muốn chàng hôn nàng nồng nhiệt hơn. Có thể trong quá khứ Daniel thử điều đó với nàng vì chàng muốn làm nàng lo âu. Nhưng thậm chí khi môi nàng mềm vì khao khát chàng lại nhấc đầu ra khỏi nàng.

      « cũng nhớ em. » Daniel khi đôi mắt nâu trìu mến nhìn lên khuôn mặt nàng. « nghĩ về những điều em với trước khi em rời khỏi... »

      « Em cũng nghĩ ngợi nhiều về việc đó. Em xin lỗi vì đẩy tới tình thế khó xử. »

      « Dĩ nhiên là em mong ngóng kết hôn. Anhhiểu điều đó, em thân mến... cũng mong ngóng nó như em vậy, chúng ta định ngày sớm thôi, hứa đấy. »

      « Nhưng điều đó trong suốt ba năm qua. »

      « kết hôn cho tới khi có đủ tiền để đem lại những gì em xứng đáng có được. »

      « có đủ cho chỗ ở . Em muốn nhà lớn, em chỉ mong chúng ta bên nhau. Em hiểu tại sao lại chấp nhận sống ở đây vói cha em hay là với gia đình , chỉ cho tới khi chúng ta có đủ tiền xây nhà. »

      « Đó là vấn đề tự trọng. Đó là những lời cuối cùng ... »

      « thể để lòng tự trọng của mình sang bên trong phút và nghe theo em à? Những người đàn ông khác sống với gia đình họ hoặc gia đình vợ. Những người đàn ông khác khởi đầu với căn nhà sau đó xây căn nhà lớn hơn. Sao quyết định làm như vậy? Em muốn tiếp tục như thế này nữa. » Giọng nàng nghẹn lại khi nàng khẽ : «Em thấy đơn. »

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      2.2

      ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt đẹp trai nghiêm khắc của chàng, tay chàng đặt lên vai nàng, «Làm sao em có thể nàng đơn chứ ? Em luôn được vây quanh bởi nhiều người. đều gặp em mỗi ngày, thậm chí đôi khi hơn lần mỗi ngày. Chúng ta đến những buổi khiêu vũ cùng nhau và những buổi diễn thuyết... »

      « người có thể được vây quanh bởi nhiều người nhưng vẫn đơn. Em cảm thấy ai cần em. Em thuộc về ai cả. »

      « Cha em... ? »

      « Cha có cửa hàng. Và đó gần như là tất cả đối với ông. Toàn bộ thế giới của ông là cửa hàng và khách hàng, và đó là tất cả những gì ông muốn. Ồ, em biết ông em, nhưng nó hoàn toàn giống cái cách ông cửa hàng. gia đình, gia đình lớn với nhiều chị em để đếm. Tất cả các , động viên nhau và thuộc về nhau... »

      « Nhưng em cũng thuộc về gia đình ..."

      « Em chỉ là người ngoài. » nàng bướng bỉnh nhấn mạnh. « Em muốn có gia đình cho riêng mình. Em là phụ nữ và em có quá nhiều thứ muốn trao cho - quá nhiều khi mà anhkhông để em trao nó cho ... » Nàng ngập ngừng trước khi hối hả tiếp tục. « Em muốn ở gần theo cách vợ chồng. Em mệt mỏi vì những nụ hôn rào đón, và nắm tay khi có ai nhìn. »

      Tai Daniel đỏ lên khi chàng nhận ra nàng gì. « Lucy, thôi ngay. Em biết em đòi hỏi cái gì đâu."

      "Em muốn là của , theo cái cách mà em bao giờ thuộc về người khác nữa. Em muốn đợi nữa, nếu chúng ta còn trì hoãn đám cưới trong vài năm tới."

      "Chúa tôi." Daniel thả nàng ra, cười lo ngại. " chẳng bao giờ đoán được là em có những suy nghĩ như vậy, Lucy."

      "Dĩ nhiên là em có. Tất cả phụ nữ đều có. Dù họ có ra hay . »

      « Nhưng chúng ta thể. muốn em còn trinh trắng trong đêm tân hôn. Như những dâu khác."

      " luôn bận tâm về chuyện việc nên thế này, thế kia." Lucy với tuyệt vọng sâu sắc, vẻ nồng nàn chết trong mắt nàng, "Thế còn về cái cách mà mọi chuyện nên có vào bây giờ sao... cách mà em cảm nhận."

      "Chúng ta cần phải đợi lâu. Chúng ta lên ngày..."

      "Sớm. Em biết."

      " hứa." Chàng nghiêng người và hôn lên trán nàng. Thình lình Lucy vòng tay lên cổ chàng, kéo chàng lại gần nàng và áp môi mình lên môi chàng, cơ thể trẻ trung, nồng nhiệt của nàng ôm khít thân thể chàng. Chàng đông cứng vì ngạc nhiên, bắt đầu đáp trả nụ hôn nóng bỏng của nàng. Lucy run lên vì niềm vui chiến thắng. Nàng ngửa đầu ra sau và cọ sát với chàng sít sao hơn. Nàng cảm thấy thân thể đàn ông của chàng, rắn chắc và lực lưỡng, căng ra dựa vào người nàng. Chà lên bụng nàng là sức ép của cơ thể chàng tăng lên, tim nàng đập nhanh khi nàng hiểu hiển nhiên là 'cái vật đàn ông' trong chàng hưởng ứng với nàng.

      Daniel ngay lập tức dứt môi ra. Mặt chàng đỏ ửng và thoải mái. " phải bây giờ." giọng chàng khàn khàn. "Lucy, là chúng ta đợi."

      vài phần trong nàng hoan hỉ khi biết rằng nàng tác động tới chàng mạnh mẽ - ừm, , ít ra nàng biết rằng nàng mình trong nhu cầu tình dục đó - nhưng những phần khác trong cơ thể nàng chìm vào thất vọng. Khi Daniel quyết định, chàng mắc kẹt trong đó với nó. "Được rồi", nàng thầm, nhìn xuống sàn nhà. Nỗi ngượng ngùng cuốn lấy nàng khi nàng nhận ra đồng tình của chàng. (thằng cha này có là bị điên ta ???Mỡ dâng đến miệng mèo mà ...)

      "Em phải học cách để bốc đồng như thế nữa, Lucy. khó để có thể giữ mình lợi dụng em lúc này. Nhưng tôn trọng em, rồi em hạnh phúc vì điều đó."

      "Em đoán là vậy."

      "Dĩ nhiên là vậy rồi."

      Buổi sáng thứ bảy ở cửa hàng, Daniel cùng bạn tụ tập ở cửa hàng Seavey như thường lệ, chuyện, hút xì gà do General Grant mua theo mốt, hồi tưởng lại những trận đánh mà họ chiến đấu cùng nhau. Lucas Caldwell đánh bóng cái kệ kính đựng những con dao trong khi Lucy giúp bà Brook lựa chọn những phụ kiện cho cái váy của bà. Khi bà Brook rời khỏi, cái chuông gió treo cánh cửa rung lên những hồi chuông leng keng vui tai, và người khách khác bước vào. Lucy bị vây quanh bởi những súc vải lanh nên nàng chú ý đến người vừa vào, cho đến khi nàng nhận ra Daniel và bạn trở nên im bặt. Liếc nhìn về phía cửa, nàng thấy mái tóc màu vàng sậm, người với làn da ngăm ngăm nâu sậm, nàng vội vã đưa ánh mắt mình quay về phía quầy. Tay nàng run lên khi dựng súc vải lanh vào cạnh những súc vải khác.

      « Chào buổi sáng tốt lành, ông Rayne. » Lucas Caldwell dễ dãi. "Đến để kiểm tra đơn đặt hàng của ông phải ? Nó vừa đến ngày hôm qua."

      "Cái đó và những lá thư." Câu trả lời xuất phát từ giọng có trọng ràng. Thanh giọng của chàng, vẫn ấm áp và ngân vang như nàng vẫn nhớ, tạo nên đợt run lên xương sống của Lucy. cách khó chịu, nàng đưa tay sửa cái khăn thắt lưng vải pôpơlin kiểu Irish được cột ra phía sau, vuốt thẳng lại những dải ruy băng váy sao cho chúng trượt dài hoàn hảo theo cái váy. "Lucy, con xếp xong chưa?" Lucas Caldwell hỏi.

      "Chào buổi sáng." Heath .

      Nàng bắt mình gặp ánh nhìn chằm chằm của chàng, và thấy nụ cười sâu bên trong cái nhìn của đôi mắt có màu xanh như khói lam chiều đó. Chàng có nhìn thấy nàng chỉnh trang ? Nếu chàng nhìn thấy chàng có nghĩ đó là vì chàng ? Gã đểu cáng biết xấu hổ đó!

      "Ông Rayne." Nàng đáp lại điềm tĩnh. Những ngón tay của nàng đều vụng về nhưng nàng cũng cố gắng lách qua cái hộp bằng thủy tinh ở trước cửa và lấy ra hai lá thư được đề địa chỉ bằng nét chữ đàn bà. Cố gằng cúi xuống gần hơn để nhìn, nàng trao nó cho Heath. Mắt họ lại khoá chặt nhau. Tim nàng đập nhanh hơn vì là chàng ở đó, vì hai ngày mà họ trải qua với nhau phải là giấc mơ và vì chàng, nàng và Daniel ở cùng nơi.

      "Cảm ơn Caldwell" chàng .

      "Ông Rayne..." Daniel đột ngột , giọng trở nên khác thường với khinh miệt ràng, đến nỗi trong vài giây Lucy thể nhận ra đó là giọng của . "Đây là cư dân miền Nam, phe đối lập với chúng ta đấy, Lucy."

      "Vị hôn phu của tôi, Daniel Collier. » Lucy với Heath, người đứng yên nhìn Daniel với cái nhìn thú vị.

      « vậy. » Chàng thầm giọng khô khan. Lucy khó khăn lắm mới có thể giữ mình mỉm cười vì nàng biết chính xác những gì Heath nghĩ về Daniel. Nàng cảm thấy như họ chia sẻ câu chuyện đùa riêng tư. thích thú bị quét sạch khỏi nàng ngay lập tức khi nàng thấy Daniel tiến về phía mình, đứng ngay sát cạnh nàng.

      « Trông có vẻ gần đấy nhỉ, Lucy. » nụ cười khinh miệt nở mặt . « Em luôn hỏi những câu hỏi về chiến tranh và người Reb* mà bọn chiến đấu. Đây là trong những người đàn ông làm bị thương và giết chết những người bạn của chúng ta, bắt những cậu bé như Johnny Sheffield cùng năm mươi người khác trong ngục cho đến khi họ chết hết vì bệnh đậu mùa. » (*Reb : danh từ mang tính phỉ báng mà người miền Bắc Mỹ gọi người thuộc Liên Bang miền Nam)

      « Daniel » Lucy nhìn kinh ngạc. Đây chắc chắn phải là Daniel lịch , điềm tĩnh của nàng - người đàn ông luôn né tránh gây ra xung đột - bây giờ lại chủ động khơi dậy cuộc đối đầu ư ! Tất cả dịu dàng trong mắt biến mất, thay vào đó, trông có vẻ lạnh lùng và giận dữ. Đến nỗi Lucy phải bước lùi bước ra khỏi , vai nàng cọ vào vai , và nàng thấy nó gồng cứng lên như thép.

      « Tôi chưa bao giờ nghĩ người miền Nam lại có thể tự lấy đơn đặt hàng của chính mình. » Daniel , cái nhìn khắc nghiệt hướng vào Heath. « Sao để cho trong những người da đen của mình làm việc này ? »

      « Tôi chưa bao giờ ủng hộ chế độ nô lệ cả. » Heath nhàng

      Hai người đàn ông ngồi cái ghế gần lò sưởi đứng lên vội vàng. "Nhưng ngươi chiến đấu vì nó..." trong hai người bọn họ giễu cợt. "...Ngươi tin nó đủ để ngươi tàn sát những người lương thiện chiến đấu vì tự do.

      "Tôi có lý do riêng để chiến đấu." Giọng của người đàn ông Virginia trở nên có trọng hơn, tương phản sâu sắc với giọng ngang ngang của người miền Bắc. "Hầu như tôi giống như lũ Yankee bảo gì làm nấy, chúng biết những khổ cực..."

      "Lucy, sao con đưa ông Rayne xuống lầu để lấy cái ô cửa kính ông ấy đặt?" Lucas Caldwell đề nghị, gương mặt ông lên rằng ông dành bài diễn thuyết nho cho những người đàn ông còn lại. Kinh doanh là đầu tiên và hết, ông bao giờ tha thứ cho những chuyện lộn xộn như thế này trong cửa hàng của ông. Tiếng của ông phải được lắng nghe và tôn trọng. Lucas là người đàn ông đáng tin và nổi tiếng ở Concord, hầu hết mọi người đều nợ ông hoặc hai lời thứ lỗi. Ông bao giờ nhắc họ những chuyện đó. Lucy nhìn vào mắt ông, đọc ngụ ý của ông và khẽ gật đầu.

      "Tôi muốn ấy mình với tên Reb." Daniel .

      "Tôi chắc là con tôi an toàn khi với ông, đúng ông Rayne ? »

      « Vâng thưa ngài. »

      « với ông ấy Lucy. »

      Lucy dẫn Heath ra sau cửa hàng tới cầu thang hẹp. Khi họ khỏi, nàng nghe thấy giọng cha mình. « Bây giờ, trong cửa hàng của tôi, các chàng trai, khách hàng đều được đối xử với tôn trọng, dù họ là người miền Nam, miền Bắc, người Pháp hay người Eskimo, và nếu mà các cậu thích cái cách tôi điều hành việc kinh doanh... »

      Họ xuống tới tầng hầm và dừng lại trước cái kệ bằng gỗ, chất đống những món hàng được bọc giấy. Mũi Lucy ửng hồng lên khi nàng tức giận với kích động. « Tôi xin lỗi, cho Daniel...và tất cả bọn họ. Daniel thường xuyên...thường xuyên... »

      « Cố chấp, kiêu ngạo như con lừa ngốc hả ? » Chàng lịch đề nghị.

      "Tôi biết tất cả bọn họ từ khi tôi còn . ai trong số bọn họ những lời như vậy với nếu họ chỉ có mình, nhưng đằng này bọn họ lại theo nhóm... »

      « biết. Và kể cho em nghe chẳng bao giờ có chuyện như vậy khi bọn họ ở trong trường hợp tương tự ở miền Nam. Ngoại trừ là ở ngoài đó, họ đều bị treo cổ trước khi nhận được câu trả lời.»

      Nàng nhìn chàng và cơn giận của nàng dịu . ràng là Heath hề bận tâm. Chàng thậm chí còn bị làm phiền bởi cái cảnh ở lầu, tại sao nàng lại phải để bụng cơ chứ. Hít hơi sâu, nàng bắt mình bình tĩnh lại. Nàng phải khi ủng hộ người đàn ông chống lại Daniel, đặc biệt khi người đàn ông đó là người lạ.

      « Em khỏe ? » hỏi.

      « Tôi ổn. Tôi chưa có cơn cảm lạnh nào sau khi, ờ, - biết -đó. »

      Chàng cười cái ám chỉ mập mờ của nàng về tai nạn dòng sông.

      « Tốt. Thế Daniel có hỏi han gì em về chuyện đó ? »

      « . »

      « ta và em có làm hoà sau cuộc cãi lộn vì cái gì đó ? »

      « Ừm... hẳn. »

      « là bi kịch. »

      « Làm ơn. » Lucy bật cười và . « Có quá nhiều thương cảm chôn vùi tôi rồi. »

      « nên thêm vào chút - ta là người mà mong được gặp, nhưng em hề đề cập đến bộ râu của ta. »

      « Rất đặc biệt, đúng ? »

      « Có lẽ, nên nuôi bộ râu như vậy. »

      « Đừng. » Lucy nhanh, vẻ mặt nàng rất thành khẩn, và gương mặt nàng đỏ lên khi chàng bắt đầu cười.

      « Dù em có gì. có vẻ như em thích râu ria... »

      « Trừ Daniel thôi. »

      « ta bỏ bùa mê em đúng ? Hay là ta cũng tốn khoảng thời gian để làm việc đó... có thể...chỉ ít thời gian thôi... ai đó cũng làm cho em quan tâm nhiều đến như vậy. »

      « Hoàn toàn . Daniel và tôi cùng nhau mãi mãi. Chúng tôi...ừm...chúng tôi lớn lên bên nhau. gì có thể phá vỡ ràng buộc đó. »

      « gì có thể phá vỡ ? Nếu có điều học được từ suốt những năm qua, em , đó là em thể chắc chắn về bất cứ việc gì. »

      Nàng trao cho chàng cái nhìn lâu, đầy biểu cảm, với cảnh cáo sâu sắc là cuộc chuyện trở nên quá riêng tư. « Tôi thích cứ gọi tôi như thế. »

      Chàng cười khúc khích với nàng. « Liệu em có đánh bạo đoán rằng cái nào trong những cái này là món hàng của ? Caldwell ? »

      Nàng im lặng với tới cuối dãy kệ, hướng tới gói bưu kiện, nhón mũi chân nàng. Nắm đuợc rìa mòn hàng, nàng bắt đầu kéo nó xuống. Tay chàng gần như phủ lên tay nàng khi chàng chạm vào món hàng từ phía sau nàng, nâng cái ô cửa kính lên khỏi cái túm lỏng lẽo của nàng. Trong khoảnh khắc choáng váng, nàng cảm thấy cái chiều dài chắc nịch, cứng cáp của cơ thể chàng dựa vào sau lưng nàng, và Lucy ngay lập tức phản ứng lại. « Đừng. » nàng dữ dội. « để tôi mình. hiểu chứ ? »

      « Đó phải cố ý. Nhìn thấy em nghiêng ngả những ngón chân khi cầm cái khung cửa sổ đặt hàng trong gần tháng quá sức chịu đựng của . »

      « Tôi có nghiêng ngả. »

      « hiểu rồi. Em thích nghĩ bị quyến rũ bởi sức mê hoặc của em đến nỗi tận dụng cơ hội thuận tiện để... »

      « ...Tôi ...Ôi...Ra khỏi đây . »

      Chàng ra dấu về phía cầu thang với thách thức và tôn trọng, mắt chàng sáng lên ngạc nhiên.

      « Sau em. Caldwell. »

      Nàng đạo mạo vượt qua chàng, trở về chỗ quầy chính và nơi quen thuộc của nàng mỗi khi bán hàng. Sau khi nhận tiền từ chàng mà bận tâm thèm đếm, Lucy bước qua ngăn đựng tiền. « Bây giờ, nếu ông phiền chờ trong hoặc hai phút nữa. » Lucas với Heath, « Tôi viết cho ông cái hóa đơn... »

      « Làm ơn , tôi cần hoá đơn. »

      Họ quan sát chăm chú người đàn ông miền Nam cao lớn sải bước dài về phía cửa. George Peabody, chàng trai nóng nảy bao giờ từ chối cơ hội gây chú ý, đứng ở nơi khuất an toàn và nguyền rủa trong hơi thở.

      Heath ngừng lại, liếc cái nhìn ước chừng về phía ta, nhưng trước khi chàng có thể trả lời, Lucy quát lên giận dữ. « George Peabody, khoá miệng lại . »

      « ta tốt hơn là nên kiểm tra lại khóa quần trước . » Heath và chạm vào vành mũ, tỏ ý tôn trọng Lucy trước khi ra khỏi cửa.

      Tự động, tất cả mọi người đều nhìn vào quần của George để xem có cái nút nào quần ta cần được khóa chặt lại . căng thẳng vỡ oà, và khi chàng trai ngượng chín mặt quay chỉnh lại cái lòng tự trọng bị tổn thương của mình, họ đều cười khúc khích. Thậm chí Daniel cũng cười, « Tên Reb trơ tráo. », trầm ngâm, và ai phản đối.

      Mục đích của những chuỗi cuộc họp trí thức gần đây, được tổ chức ở vô số phòng khách ở Concord, là để về cuộc kiến thiết với thái độ khách quan, chủ quan và thiếu định kiến. Như mọi người dự đoán, những cuộc họp còn mang tính khách quan nữa, và bao giờ vô tư. Nhưng những cuộc thảo luận mang tinh thần trách nhiệm cao luôn được nhiều người tham gia và thú vị. Những cuộc tranh luận trong phòng khách chỉ dành cho đàn ông, mặc dù những phụ nữ muốn nghe cũng có thể tham dự nhưng chỉ được ngồi im lặng ở bên phòng. Những người đàn ông như là Bronson Alcott dài dòng, cổ hủ và Ralph Waldo Emerson sáng suốt, trao đổi những lời bình phẩm về chiến tranh và cuộc Kiến thiết cho người dân trong thị trấn. Lần này cuộc họp được tổ chức ở phòng khách nhà Caldwell.Vừa đủ rộng để tổ chức cuộc họp được tăng số lượng người dự trong tuần rồi. Lucy ở trong nhà bếp khi cuộc họp được tiến hành. Nàng nhanh chóng đổ đầy vạc nước lò sưởi cháy sáng, để hơi ẩm có thể xua tan khí hanh khô, nàng ném tầm mắt về cái khay đựng bánh uống trà được mang ra phòng khách sau đó. Thoả mãn vì mọi thứ đâu vào đấy, nàng tháo sợi ruy băng tạp dề bằng musơlin ra khỏi cái váy và nhón chân về phía phát ra tiếng . Lúc này Bronson Alcott đứng trước nhiều người, mái tóc hoa râm của ông đổ lên vai, bàn tay to lớn của ông làm cử chỉ ra hiệu im lặng và ông với thái độ của người đàn ông thích diễn thuyết. Lucy thận trọng đứng trong bóng tối nơi ngưỡng cửa và quan sát khắp căn phòng. Cha nàng ở phía trong cùng, kiểm tra cái đồng hồ bỏ túi với vẻ mặt nghi ngờ gì là chờ món bánh. Daniel ngồi bắt chéo với tay đặt lên đầu gối, ở trong tận cùng đám dông, quan sát chăm chú người . Ở góc xa, Heath Rayne đứng trong mảng tối, bóng tối làm mờ màu tóc , trở thành màu lúa mì hơi sẫm. Chân chàng bắt chéo mắt cá, dưới đầu gối, tay chàng khoanh lại cách bình thản trước ngực- bức tranh hoàn hảo của buồn tẻ - nhưng bằng cách nào đó Lucy biết rằng chàng lắng nghe chăm chú những gì được .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :