1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]


      Tên truyện : Captive Of My Desires
      Tác giả: Johanna Lindsey
      Chuyển ngữ: Boianh92, Portuguese
      Nguồn: http://truyengicungco.com/truyen/Captive-of-My-desires/Thong-tin-901662/
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 52 c
      Giới thiệu:

      Gabrielle Brooks biết rằng tìm được một người chồng hoàn hảo là việc dễ dàng. Thậm chí với sự thật rằng cha nàng đã nhờ tới sự giúp đỡ của người đàn ông đầy ảnh hưởng - James Malory, người mà - cùng với vợ mình Georgina, sẽ bảo trợ cho nàng trong lần đầu ra mắt, vào lúc mùa vũ hội đã trôi qua được nửa đường rồi, nhưng hầu như những người đàn ông thích hợp đã bị "săn bắt" bởi những quý có ý ̣nh kết hôn khác. Và nếu mọi người biết rằng Gabrielle là con gái của một tên cướp biển, nàng có thể sẽ phải ngay lập tức đóng gói đồ đạc và trở về nhà mà vẫn là một bà chồng. Mặc kệ những trở ngại đó, Gabrielle đã tìm được một người đàn ông có tiềm năng: thuyền trưởng người Mỹ Drew Anderson. Nhưng Drew lại có quan điểm rõ ràng việc kết hôn và cả những tên cướp biển. Khi Gabrielle bất ngờ phải quay lại Caribbean, nàng quyết ̣nh chứng minh chính xác mình có bao nhiêu phần cướp biển bằng cách ăn trộm thuyền của Drew và bắt giữ .Lindsey đã thêm một ít những pha hành động kịch tính và phiêu lưu vào cuộc bắt cóc mới nhất này, cùng với sự hài hước dí dỏm nhưng cũng thật quyến rũ gợi cảm - đặc trưng của Malory series...

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 1

      Trong kí ức của Birderna Doyon

      Nàng đã được dặn là phải trốn, và trốn kỹ như thế. Đó cũng là suy nghĩ đầu tiên của Gabrielle Brooks ngay sau khi tiếng ồn đã kéo nàng lên boong tàu. Dù vậy, phải thuyền trưởng là người đã đưa ra lệnh đó với nàng. ta có gì ngoại trừ ngạo mạn cái mà làm có thể mất trong chuyến hành trình thuận buồm xuôi gió. thậm chí còn cười vào việc đó và dứ dứ dứ nắm đấm vào cờ Jolly Roger bay ̣t buồm chính của con tàu tấn công(Jolly Roger - là thuật ngữ hay tên dành cho cờ của cướp biển), điều mà có thể trông thấy rõ ràng bây giờ bằng mắt thường. nồng nhiệt của ta - mà nàng dám vui sướng chăng? - chắc chắn giúp cho tâm trí nàng dịu bớt. Cho đến khi vị thuyền phó boong(the first mate - thuyền phó 1, thường là thuyền phó boong)kéo nàng sang một bên và bảo nàng trốn .

      giống như thuyền trưởng, Avery Dobs dường như háo hức cho lắm với cuộc chạm trán sắp tới. Da trắng bệch như những cánh buồm phụ được cuốn lên nhanh chóng bởi toàn bộ thủy thủ tàu, cũng chẳng nhàng khi xô nàng về phía những bậc thang.

      "Sử dụng những chiếc thùng rỗng đựng thức ăn trong khoang. Có rất nhiều ở đó. Với bất kỳ may mắn nào, bọn cướp biển sẽ mở nhiều hơn một hay hai, và thấy chúng trống , chúng sẽ rời nhanh chóng. Tôi đã báo cho người hầu của trốn ngay rồi. Bây giờ ! Và dù nghe thấy bất cứ điều gì thì cũng được rời khỏi khoang tàu cho đến khi người nào quen giọng đến chỗ ".

      nói gì cho đến khi đến chỗ nàng. Sự hoảng sợ của lan dần nhưng sự thô lỗ của mới đáng ngạc nhiên. Cánh tay nàng hầu như chắc chắn bị thâm nơi mà đã nắm chặt. Đó quả thật là sự thay đổi từ cách đối xử lịch sự của với nàng kể từ khi cuộc hành trình bắt đầu. gần như đã tán tỉnh nàng, hay trông có vẻ như thế, dù cho nó phải vậy. mới đầu 30 tuổi, còn nàng thì mới rời trường học. Đó chỉ là cách cư xử tôn trọng, giọng nói lịch sự của , và sự chú ý quá mức mà dành cho nàng trong suốt 3 tuần kể từ khi họ rời London, điều đó đã gây ấn tượng vời nàng rằng thích nàng nhiều hơn những gì nên.

      truyền sợ hãi của mình tới nàng, mặc dù, nàng vẫn chạy hướng về phía lòng thuyền. Thật dễ dàng tìm được những chiếc thùng đựng thức ăn mà Avery đã bảo, gần như tất cả đã rỗng, khi giờ đây, họ đã gần đến điểm dừng chân ở Caribbean. Thêm vài ngày nữa, và họ sẽ đến cảng của St. George ở Grenada, chỗ ở cuối cùng của cha nàng mà người ta biết, và nàng có thể bắt đầu tìm kiếm ông.

      Nathan Brooks phải là người đàn ông mà nàng biết rõ, mặc dù tất cả những ký ức của nàng về ông quá đỗi đẹp đẽ, nhưng giờ đây ông là tất cả những gì mà nàng có kể từ khi mẹ nàng mất. Trong khi nàng chưa từng một lần nghi ngờ rằng ông bà, ông bao giờ ở lại gia ̀nh với nàng trong thời gian dài. Một tháng, có thể là vài tháng, và, một năm, ông ở lại toàn bộ mùa hè, nhưng sau đó vài năm trôi qua mà ông trở về thăm. Nathan là thuyền trưởng của chiếc tàu buôn của chính ông với nhiều lợi nhuận buôn bán các tuyến đường vùng Tây Ấn. Ông gửi tiền cùng những món quà xa xỉ về nhưng lại hiếm khi tự mình về nhà.

      Ông đã ́ gắng dời gia ̀nh đến gần nơi ông làm việc, nhưng Carla, mẹ của Gabrielle, thậm chí thèm cân nhắc đến nó. Nước đã trở thành quê hương của bà trong suốt cuộc đời. Gia ̀nh bà ở đó, nhưng tất cả những người bạn của bà cũng như những thứ mà bà quý trọng thì có, và bà cũng sẽ bao giờ tán thành những chuyến biển của Nathan với bất cứ giá nào. Buôn bán. Bà luôn nói từ đó với vẻ ghê tởm. Bà đã có đủ dòng máu quý tộc từ tổ tiên mình, thậm chí khi bà buồn chán vì bản thân bà mang tước hiệu gì, thì bà vẫn coi thường bất kỳ thương nhân nào, thậm chí cả chồng mình.

      Thật đáng kinh ngạc khi họ đã kết hôn. Họ hoàn toàn trông chẳng thích gì người kia khi họ ở gần nhau. Và Gabrielle đời nào đề cập đến chuyện vắng mặt lâu dài của ông đã làm cho Carla... Thôi được, nàng thậm chí thể để bản thân mình nghĩ đến từ đó chứ đừng tới chuyện thốt ra nó. Nàng quá xấu hổ bởi kết luận của mình. Nhưng Albert Swift đã từng là một vị khách thường xuyên ở căn nhà riêng hai tầng vùng ngoại ô của họ ở Brighton trong vài năm trước, và Carla đã cư xử như một nữ sinh trẻ tuổi bất cứ khi nào ông ta ở trong thị trấn.

      Khi ông ta còn đến nữa và họ nghe người ta đồn rằng ông ta ve vãn một nữ thừa kế ở London, mẹ của Gabrielle đã trải qua một sự thay đổi đáng kể. Chỉ qua một đêm, bà biến thành một người đàn bà đau khổ ghét cả thế giới và những thứ trong nó, và khóc vì một người đàn ông thậm chí chưa từng là của bà.

      Liệu ông ta khiến cho Carla hứa hẹn những gì, hay Carla có định li dị chồng hay , ai biết, nhưng trái tim bà như đã tan vỡ khi Albert chuyển sự quan tâm của mình sang một người đàn bà khác. Bà đã có đủ tất cả những biểu hiện của một người phụ nữ bị phản bội. Khi bà bị ốm vào đầu mùa xuân và tình trạng xấu hơn, bà chẳng nỗ lực chút nào để vượt qua nó, lờ lời khuyên của bác sỹ và chẳng ăn uống gì mấy.

      Bản thân Gabrielle rất đau lòng. khi nàng phải nhìn thấy sự suy sụp của mẹ. Nàng có thể tán thành sự ám ảnh của mẹ với Albert, hay là sự miễn cưỡng trong việc ́ gắng duy trì cuộc hôn nhân của bà, nhưng nàng vẫn quý mẹ mình sâu sắc và làm tất cả mọi thứ mà nàng nghĩ ra để vực tinh thần bà dậy. Nàng lấp đầy căn phòng của mẹ với những bông hoa mà nàng đã sục tìm trong khu xóm, đọc cho mẹ nàng nghe, thậm chí khăng khăng bắt người quản gia của họ, Margery, dành ra lượng thời gian đáng kể trong ngày của bà để thăm mẹ cùng nàng, vì bà là người phụ nữ thích tán gẫu và thường xuyên khá hóm hỉnh trong những lời bình luận của mình. Margery đã ở với họ vài năm vào thời điểm đó. Bà khoảng trung niên với mái tóc màu đỏ sáng, cặp mắt xanh đầy sức sống, có đầy tàn nhang, bà ta cứng đầu, thẳng thắn và tất cả là bà bị dọa nạt bởi bất kỳ người quý tộc nào. Nhưng bà cũng là một người phụ nữ biết quan tâm săn sóc, và coi gia đình Brooks như thể họ là gia ̀nh của bà.

      Gabrielle nghĩ rằng nàng đã dồn hết mọi nỗ lực của mình vào làm những việc giúp ý chí sống của mẹ nàng quay lại. Mẹ nàng đã ăn trở lại và ngừng việc đề cập đến Albert. Vì vậy Gabrielle đã bị suy sụp khi mẹ nàng ra vào lúc nửa đêm. "Chết vì buồn bã" là kết luận cá nhân của nàng, bởi vì mẹ nàng phục hồi lại sức khỏe sau trận ốm, nhưng nàng sẽ chẳng bao giờ đề cập điều đó với cha nàng. Nhưng cái chết của mẹ đã làm cho Gabrielle cảm thấy hoàn toàn đơn.

      Mặc dù nàng được để lại khá nhiều tiền, vì Carla sống khá sung túc nhờ vào khoản thừa kế của gia ̀nh, Gabrielle lại chẳng được động vào số tiền đó cho đến khi nàng trưởng thành lúc 21 tuổi, đó quả là một thời gian dài. Cha nàng vẫn gửi tiền đều đặn, và vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm có thể trang trải trong một khoảng thời gian, nhưng nàng chỉ vừa mới 18 tuổi. Nàng cũng bị thay đổi người giám hộ tài sản. ́ vấn pháp luật của Carla, William Bates, đã đề cập đến điều đó lúc đọc chúc thư. Chìm trong đau khổ, nàng thậm chí chẳng để tâm đến, nhưng khi biết được cái tên đó, nàng đã bị khiếp sợ. Gã đó là kẻ tán và ai cũng biết chuyện đó. Những tin đồn kể rằng tán tỉnh tất cả những hầu dưới mái nhà , và thậm chí còn véo mông Gabrielle lần tại bữa tiệc vườn, khi nàng chỉ mới mười lăm tuổi!

      Người giám hộ tài sản, đặc biệt là hắn sẽ chẳng phải làm gì đặc biệt cả. Cha nàng vẫn còn sống. Nàng chỉ là cần phải tìm ra ông, vì vậy nàng lên đường để thực hiện điều đó. Nàng đã chế ngự được chút sợ hãi ban đầu việc ngồi tàu nửa vòng trái đất bỏ lại đằng sau mọi thứ nàng đã từng thân thuộc. Nàng gần như đã đổi ý hai lần. Nhưng cuối cùng, nàng cảm thấy chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Và ít nhất thì Margery đã đồng ý cùng với nàng.

      Cuộc hành trình đã trôi qua rất suôn sẻ. ai thắc mắc gì về chuyến của nàng chỉ với người hầu. Nàng ở dưới sự bảo vệ của thuyền trưởng, sau tất cả, ít nhất là trong khoảng thời gian này, và ngụ ý nàng rằng cha nàng gặp nàng sau khi tàu cập bến chỉ là một lời nói dối nhỏ để né tránh bất kỳ quan tâm nào trong lúc này.

      Bây giờ, nghĩ về cha nàng và việc tìm kiếm ông giữ cho nàng bình tĩnh được một lúc. Chân tay nàng tê cóng, cuộn tròn trong chiếc thùng như bây giờ nàng làm. Nàng gặp bất cứ rắc rối nào để đưa toàn bộ cơ thể mình vào trong chiếc thùng này. Nàng phải người phụ nữ to lớn, cao khoảng 1m62(five foot four inches),và có một thân hình mảnh dẻ. Một mảng gỗ vụn đâm vào lưng nàng, mặc dù, khi nàng lục đục chui vào chiếc thùng chỉ trước khi đậy lại nắp lên nó, và chẳng có cách nào để với tới nó thậm chí cả khi nàng có đủ chỗ để thử.

      Và nàng phần nào bị sốc khi biết rằng có thể tìm thấy một con tàu cướp biển vào thời đại này. Những tên cướp biển được cho rằng đã biến mất. Nàng nghĩ rằng họ chỉ xuất hiện đường vào thế kỷ trước, và được ân xá hay bị treo ̉ hết rồi. thuyền vùng biển Caribbean ấm áp cũng an toàn như là bộ trong ngõ ở nước vậy. Nếu nàng chắc chắn về điều đó, nàng sẽ chẳng bao giờ đặt chuyến vào vùng này cả. Và lúc này đây, nàng nhìn thấy cờ cướp biển bằng chính đôi mắt của mình.

      Như có một cái nút thắt sợ hãi trong bụng nàng, nó trống rỗng và đầy khó chịu. Nàng đã bỏ bữa sáng và ̣nh sẽ ăn bù vào bữa trưa, nhưng chiếc tàu cướp biển đã đến trước khi bữa trưa phục vụ, và bây giờ thì đã muộn hàng giờ rồi. Ít nhất thì cũng có vẻ là nàng đã bị chèn ép trong thùng trong khoảng thời gian thật lâu, và có dấu hiệu nào cho thấy cái gì xảy ra tàu. Nàng phải giả ̣nh rằng họ đã rời xa con tàu cướp biển, nhưng nếu họ mất chiếc thuyền lớn khác, Avery sẽ đến để nói với nàng điều đó chăng?

      Bất thình lình, một tiếng nổ lớn làm rung chuyển tàu bộ con tàu, thêm một tiếng khác, một tiếng nữa, tất cả đều to quá mức. Ngày càng có nhiều dấu hiệu chứng tỏ cuộc chiến đã bắt đầu. Mùi thuốc súng từ những khẩu đại bác đã phát hỏa lan ra khắp khoang tàu, những tiếng la hét khàn khàn, một vài tiếng thét thất thanh, và tiếp đó, sau khoảng thời gian dài là sự im lặng đáng sợ. thể nào xác ̣nh rõ ai đã thắng trong cuộc chiến. Thật căng thẳng. Thời gian trôi , nỗi sợ hãi của nàng bắt đầu lớn dần. Sớm muộn gì nàng chắc chắn cũng sẽ hét lên cho mà xem. Thực , nàng biết được làm thế nào mình đầu hàng cái thôi thúc đó. Nếu họ đã thắng, sao Avery xuất hiện bây giờ? Trừ khi ấy bị thương và chưa bảo ai chỗ nàng ở. Trừ khi ấy đã chết. Liệu nàng có dám rời chỗ ẩn nấp của mình để tìm hiểu ?

      Nhưng nếu những tên cướp biển đã giành chiến thắng? Chúng sẽ làm gì với chiếc thuyền mình bắt được? Đánh chìm chúng? Đem chúng bán hay giữ chúng lại cho người của mình? Còn thủy thủ đoàn thời của chiếc tàu cùng những hành khách sao? Giết tất họ hay sao? Một tiếng thét bùng lên trong ̉ họng nàng khi nắp thùng bị mở ra.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2

      CƯỚP BIỂN! Gabrielle đã nhìn thấy chứng cớ thể chối cãi được rằng những tên cướp biển hề biến mất khi một trong số chúng kéo mạnh tóc nàng lôi ra khỏi chiếc thùng nơi nàng ẩn náu, lôi phần thân của nàng ra trong tiếng cười khoái trá, vứt nàng lên boong ngay dưới chân của tên cướp biển xấu xí nhất - thuyền trưởng của bọn chúng.

      Nàng thực sự sợ hãi về chuyện đó đến mức nàng thể tưởng tượng được bon chúng sẽ làm gì với mình tiếp theo. Nhưng nàng chắc chắn là nó sẽ rất khủng khiếp. Một suy nghĩ duy nhất vào đầu nàng là phải thật nhanh chóng nhảy ra ngoài mạn tàu. Gã đàn ông nhìn xuống nàng thật gầy - gầy dơ cả xương, mái tóc nâu phủ xuống vai, và ̉nh đầu ông ta là một chiếc mũ ba sừng cũ với túm lông nhuộm hồng gắn đó rủ xuống như thể bị ngắt thành hai mảnh. Nếu điều đó chưa đủ kỳ cục, thì thêm nữa ông ta mặc một chiếc áo khoác satanh màu da cam sáng, rủ xuống dải cravat được thắt như ở thế kỷ trước vậy. Quần áo của ông ta đúng là trong điều kiện tồi tệ, chúng có lẽ đã quá cũ rồi.

      Trước khi nàng chạy bổ nhào sang mạn kia của con tàu thì ông ta nói "Tên tôi là thuyền trưởng Brillaird, xin sẵn lòng phục vụ, thưa quý ". Ông ta dừng lại để cười "Ít nhất thì đó cũng là cái tên tôi sử dụng trong tháng này". Nếu ông ta xưng tên sau khi bỏ mũ ra, nàng nghĩ rằng ông ta phải thử Moles - Nốt ruồi xem sao. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều nốt ruồi như thế trong vẻ ngoài của một người nào đó.

      Vẫn còn run rẩy, nàng trả lời, nhưng ánh mắt nàng lại rớt xuống thành tàu.

      " có thể cất nỗi sợ hãi của mình ", ông ta nói thêm, " quá giá trị để bị hại"

      "Giá trị như thế nào?" Gabrielle vừa ́ gắng hỏi, vừa nhích chân nàng thật chậm.

      "Như một con tin, tất nhiên. Hành khách có giá trị sử dụng hơn hàng hóa rất nhiều - thứ mà có thể bị thối rữa - trước khi chúng tôi có thể tìm ra cái chợ cho chúng"

      Nàng bắt đầu cảm thấy bớt căng thẳng tý chút, nhưng chỉ vừa đủ để nàng dừng việc nhìn vào thành tàu "Thế còn những người khác?". Ông ta nhún vai "Thuyền trưởng và những thuyền viên cấp cao bị bắt nói chung cũng mang lại món tiền chuộc kha khá".

      Nàng thể nói rằng ông ta ́ gắng có chủ ý giúp cho tâm tri nàng được thoải mái, hay đơn giản là ông ta thích nói chuyện, bởi vì ông ta vẫn tiếp tục nói về vấn đề tù nhân - những tù nhân sẽ đem lại cho ông ta tiền chuộc

      Gabrielle nhận ra rằng nàng và Margery sẽ được chuộc lại bởi gia ̀nh của nàng. Thuyền trưởng chẳng bao giờ hỏi nàng có gia ̀nh hay , ông ta đơn giản thừa nhận rằng nàng có. Vấn đề còn lại là nàng phải nói cho ông ta người để đòi tiền chuộc, và ông ta có vẻ vội vã để lấy được thông tin đó. Ông ta và những tên đồng đảng của mình có những việc kinh doanh khác phải giải quyết trước, như những thuyền viên còn lại chẳng hạn.

      Gabrielle nhìn xung quanh con tàu. Nếu có bất cứ ai trong đoàn thủy thủ đã bị chết trong cuộc chiến thì bằng chứng đó đã bị xóa bỏ trước khi nàng bị kéo ra. Avery nằm tàu, rõ ràng bị ngất với một vết rạch dài đầu, bị trói như những người phục vụ và hành khách khác tàu., đợi để bị chuyển sang một con tàu khác. Tàu của họ bị thiệt hại nghiêm trọng và đã bắt đầu ngập nước.

      Margery ở đó, cũng bị trói, nhưng là tù nhân duy nhất bị nhét giẻ vào miệng. Bà có lẽ đã quá lớn tiếng với những tên cướp biển, trừng phạt vì tội cả gan của chúng. Bà chẳng quan tâm mình xúc phạm ai khi mà bà muốn phàn nàn.

      Đối với các thủy thủy thường, họ được cho lựa chọn, gia nhập cướp biển và tuyên thệ họ sẽ ở đó mãi mãi, hoặc là làm một chuyến viếng thăm đến cái rương của Davy Jones(Davy Jones's locker, bạn nào nếu xem "Cướp biển Caribbean" sẽ nhớ cái ông râu bạch tuộc này lắm), nghĩa là họ sẽ bị vứt xuống biển cho chết đuối.

      ngạc nhiên khi mà hầu như tất cả họ đều đã nhanh chóng lựa chọn thích trở thành cướp biển hơn. Một trong số họ, một người Mỹ can đảm, từ chối, và tỏ ra khá kinh tởm về việc đó.

      Gabrielle bị ép nhìn trong kinh sợ khi hai tên cướp biển tiến lại gần, mỗi tên cầm một bên tay và kéo ông ta ra phía mạn tàu. Nàng nghi ngờ gì rằng ông ta sẽ bị ném xuống. Nhưng ông ta hề thay đỏi ý ̣nh của mình và tiếp tục nguyền rủa chúng cho đến khi chúng đập đầu ông ta vào mạn tàu, đo ván! Những tên cướp biển cười lớn. Nàng chẳng thấy có chút gì buồn cười về việc làm cho mọi người nghĩ rằng ông ta sắp chết, rồi sau đó lại giết nhưng chúng thì có.

      Gã người Mỹ vẫn sẽ bị ném xuống nước nhưng chưa cho đến khi con tàu thấy được đất liền. Nó là một hòn đảo có người ở nhưng dù sao cũng là đất liền. Ông ta có thể cuối cùng vẫn chết, nhưng ít nhất thì ông ta cũng được trao cho một cơ hội. Ông ta có thể vẫy một con tàu nào đó qua và được cứu giúp. Đó quả là số mệnh tốt hơn nhiều so với cái mà Gabrielle nghĩ là sẽ xảy ra khi mà ông ta dám thách thức lại những tên cướp biển.

      Sau đó cùng ngày, họ đến một hòn đảo khác, cũng bị bỏ hoang. Họ bơi vào vùng nước trong suốt như pha lê của một cái vịnh lớn. Ở giữa là một hòn đảo nhỏ. Nhưng khi họ tới gần nó, Gabrielle có thể thấy rằng đó hẳn là một hòn đảo nhưng là một rừng cây nổi, nhiều trong số chúng đã chết, và những cây lớn, phần lớn phát triển mạnh trong bùn đất cùng những tàn tích khác là những thứ bị chất đống những tấm ván, phải là đất liềnNó gần giống một cái cầu cảng lộn xộn nhưng nó cũng là một khu rừng nhiệt đới rậm rạp được xây dựng để che dấu những con tàu thả neo ở phía bên kia cua nó trước bất kỳ con tàu nào khác qua đại dương.

      Lá cờ của chết chóc được giương lên hai con thuyền, báo cho mọi người rằng có bệnh dịch chúng, điều mà có thể là nguyên nhân cho vẻ bề ngoài hoang phế của chúng.

      mất nhiều thời gian cho những tên cướp biển làm tàu của chính chúng giống y như vậy trước khi hạ những con thuyền nhỏ xuống nước và đưa những tù nhân chèo thuyền vào bờ, và chúng cũng treo một lá cờ chết chóc lên tàu. Gabrielle nhận ra sau đó con tàu sẽ chẳng là gì ngoài chiêu bịp bợm để giữ bất kỳ con tàu lớn nào khác bơi vào trong vịnh khỏi việc điều tra những con tàu bị bỏ phế.

      "Chúng ta sẽ đâu bây giờ?" Gabrielle hỏi tên cướp biển đã giúp nàng và Margery ra khỏi thuyền. Nhưng rõ ràng là hắn cảm thấy chẳng thiết phải trả lời nàng. Hắn thúc khuỷu tay đẩy nàng tiến lên phía trước.

      Họ bắt đầu vào sâu hơn mà đợi tất cả mọi người cùng ra khỏi con tàu, nhưng cám ơn là Avery cũng ở trong nhóm đầu tiên vào bờ. Đó là cơ hội đầu tiên để nàng được nói chuyện với kể từ khi họ bị bắt giữ.

      "Em ổn cả chứ?" hỏi khi bên cạnh nàng.

      "Vâng, em khỏe" nàng quả quyết với .

      " ai...chạm vào em chứ?"

      "Thật mà, Avery, em chẳng bị thương chút nào cả."

      "Tạ ơn Chúa. Tôi đã rất lo lắng. Em tưởng được đâu."

      Nàng trao cho một nụ cười làm yên lòng " Em sẽ được chuộc lại. Thuyền trưởng Brillaird nói rõ ràng rằng em quá giá trị để mà làm hại." Nàng chỉ vào vết cắt lớn chán "Đầu cảm thấy thế nào? Em đã nhìn thấy bị hạ gục vào hôm qua"

      thận trọng chạm vào vết thương "Oh, đó chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà."

      Nhưng Gabrielle có thể nói từ cái cau mày của ràng nó thật sự rất đau. "Từ những gì em biết được được từ thuyền trưởng thì ông ta cũng ̣nh đòi tiền chuộc nữa đấy"

      " biết gì về điều đó" Avery trả lời với một tiếng thở dài. "Gia ̀nh giàu có".

      "Well, em sẽ nói chuyện với cha khi ông đến đón em" nàng nói. "Em tin chắc rằng ông có thể sắp xếp gì đó để giành được sự tự do cho ".

      Nhưng nàng đảm bảo tý nào rằng Nathan thậm chí có thể xác ̣nh được vị trí. Chuyện gì sẽ xảy ra cho nàng và Avery nếu những tên cướp biển thể tìm ra cha nàng?

      "Em thật tốt bụng" nói, và sau đó khẩn nài thêm "nhưng nghe này, Gabrielle. Bọn chúng có thể cho em những lời đảm bảo nhưng từ những gì nghe được từ thủy thủ đoàn của bọn chúng, hiểu rằng còn những người khác như chúng ta ở nơi mà ta tới. Cách tốt nhất để vượt qua chuyện này an toàn là em được hướng bất kỳ sự chú ý nào về phía mình. Tôi biết là sẽ rất khó khăn, nhất là với một gái xinh đẹp như em nhưng..."

      "Xin , cần phải nói thêm nữa" nàng nói xen vào với nét ửng hồng má. " Em hiểu rằng chúng ta sẽ thực sự an toàn cho đến khi chúng ta nhìn thấy kẻ cuối cùng trong số những tên giết người này. Em sẽ vẫn kín đáo chừng nào có thể".

      Họ bị tách ra sau đó khi một trong những tên cướp biển đẩy Avery tiến nhanh về phía trước.

      Dấu hiệu đầu tiên cho thấy rằng hòn đảo này có người ở là một cái tháp canh khi họ băng ngang qua con đường đã thành hình. Nó được xây từ những khúc gỗ và vừa đủ cao để có một tầm nhìn rõ ràng biển ở ít nhất 3 hướng. Họ leo lên những ngọn đồi phía sau nó. Cái tháp canh đã có người chiếm đóng, nhưng cái tên trong cái lán bé tý ở đỉnh tháp ấy đã ngủ khi họ qua. phải một kẻ canh gác cần mẫn cho lắm, Gabrielle nghĩ khi một tên cướp biển đá vào cái chòi để đánh thức hắn dậy, trong khi những tên khác chửi rủa hắn bằng thứ tiếng Pháp trôi chảy.

      Margery thêm ý kiến riêng của mình vào khi bà đến bên cạnh Gabrielle. "Những tên lười biếng vô tích sự, phần lớn chúng. Chúng ta hãy hy vọng rằng khi cứu viện đến, tên bảo vệ đó vẫn ngủ như thế".

      Gabrielle muốn chia sẻ điều lạc quan ấy nhưng cơ hội được giải cứu của họ trước khi bị chuộc lại rất là mong manh "Một khi chúng tìm thấy cha cháu..."

      "Nếu chúng tìm ông ấy" Margery nói xen vào "Bởi ta thậm chí chắc chắn rằng chúng ta có thể, có những khả năng nào cho việc đó cơ chứ, eh? Đáng ra chúng ta nên thực chuyến này". Ta đã cảnh báo cháu rằng nó sẽ rất nguy hiểm đúng ?"

      "Bác có thể ở lại nhà mà," Gabrielle nhắc nhở bà "Nhưng cháu nghĩ nó sẽ nguy hiểm như thế. Nếu có ai với bác là cứơp biển vẫn còn tồn tại ở thời đại này bác tin chứ? , chắc hẳn bác sẽ chế giễu hay cười vào họ mà thôi."

      "Điều đó chả liên quan gì." Margery trả lời. "Nhưng nghe ta này, trước khi chúng ta lại bị tách ra lần nữa. Hãy tìm một vũ khí, bất kỳ loại nào, thậm chí la một cái nĩa nếu cháu có thể đặt tay lên nó, và giữ nó bên mình mọi lúc. Nếu một trong những tên con hoang này bắt đầu làm bất cứ điều gì với cháu, hãy đâm thẳng vào bụng hắn, nghe rõ chưa? được do dự."

      "Cháu sẽ nhớ điều đó"

      "Cháu tốt hơn là nhớ làm thế, bé. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra cho cháu, ta biết mình sẽ làm gì nữa."

      Trông giống như Margery sắp khóc. Bà buồn hơn những gì bà ́ biểu hiện ra. Và nỗi đau khổ của bà lan ra. Gabrielle muốn hơn hết thảy được khóc bờ vai người bạn của mình nhưng nàng ́ kiềm chế bản thân mình và vớt lại một ít dũng cảm cho cả hai người bọn họ. "Bác lo lắng nhiều quá rồi đấy. Chúng ta sẽ ổn thôi mà. Thuyền trưởng Brillaird đã quả quyết với cháu về điều đó"

      Đó chính xác là sự thật, nhưng đó là thứ mà Margery cần nghe và điều đó đã giúp bà nở được một nụ cười yếu ớt.

      Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, họ đã đến được khu ̣nh cư lớn đủ các loại, an tọa những quả đồi, được bao quanh bởi cây ́i. Có một căn nhà lớn ở trung tâm, được xây dựng từ gỗ xẻ thực sự - thứ mà nàng nhận ra rằng được lấy từ một trong những con tàu mà những tên cướp biển cướp được. Phần còn lại của khu nhà hầu hết chỉ là túp lều tranh nhỏ mái. Gabrielle có thể nhìn qua khoảng trống của ̉ng vào thấy nhiều túp lều được chất kín với những rương hòm và thùng gỗ được sử dụng như những nhà kho lưu trữ của cải bất chính của những tên cướp biển.

      Avery và những tù nhân nam khác bị đẩy vào một túp lều và Margery bị dẫn sang một cái khác, nhưng trước khi bà hét trở lại với Gabrielle, "Nhớ đấy! Vào bụng".

      "Các ngài sẽ dẫn bà ấy đâu?" nàng phản đối.

      Tên cướp biển, người đẩy nàng tiến vào căn nhà lớn cười khinh bỉ "Đầy tớ mang lại tiền chuộc. Nhưng bà ta sẽ được thả ra cùng với một khi cầu của thuyền trưởng được đáp ứng. rất có giá trị, nên sẽ ở trong này, để canh gác dễ dàng hơn. Chúng tôi muốn bất kỳ ai chạm vào và gây trở ngại cho món tiền chuộc lớn mà chắc chắn sẽ mang về." Hắn nháy mắt với nàng một cách dâm dục, và Gabrielle thể nào co rúm người lại.

      Khi vào bên trong, tên cướp biển dẫn nàng đến một cái bàn dài trong một căn phòng rộng, đẩy nàng xuống một cái ghế rồi bỏ . Một cái bát thức ăn được đặt trước mặt nàng bởi một đầu bếp nữ đáng chú ý với một giọng nói thân thiện, "Mong rằng sẽ có ai đó chuộc ra, bé quý. Tôi đã trì hoãn lâu chừng nào tôi có thể trước khi cuối cùng phải thừa nhận rằng tôi chẳng có gia ̀nh nào hết, đó là lý do tại sao tới tận bây giờ tôi vẫn ở đây".

      Người phụ nữ trung niên giới thiệu bà tên là Dora, ngồi xuống cạnh nàng và tán gẫu với Gabrielle trong một vài phút. Bà được chấp nhận ở lại đảo làm việc để trả hết cho tiền chuộc của mình. Bà nấu ăn cho những tên cướp biển, và rõ ràng là phục vụ chúng những thứ khác nếu bà thấy thích, bà đề cập đến tất cả một cách thoải mái.

      Bà đã ở đây được 2 năm và thậm chí còn cân nhắc để trở thành một trong số chúng, tự nguyện, "Bọn chúng cố gắng tạo dựng tên tuổi cho chính mình, giống như những tên cướp biển vào thế kỷ trước mà có lẽ đã được nghe. Thực tế là chúng đổi tên mình thường xuyên, đổi những con tàu hay tên của chúng như một sự trá hình. Bọn chúng kinh doanh kiếm tiền, chứ phải tới giá treo ̉. Bọn chúng hoạt động trong bí mật, và thậm chí còn thay đổi cả căn cứ của chúng mỗi một vài năm."

      "Đó có phải ở đây ạ, căn cứ của bọn chúng ấy?" nàng hỏi một cách tò mò.

      Dora gật đầu "Cái này nằm một hòn đảo hẻo lánh, chẳng bao giờ được đặt tên. Nó là một hòn đảo đẹp, thực sự quá đẹp. Một hay hai lần chúng đã phải xua đuổi những người ̣nh cư có cùng ý nghĩ".

      "Ai lãnh đạo họ ạ?"

      "Chẳng ai cả. Những thuyền trưởng có tiếng nói công bằng như nhau và quyền phán xét chỉ thuyền viên của mình mà thôi. Nếu việc gì đó cần quyết ̣nh liên quan tới tất cả, chúng sẽ bỏ phiếu."

      "Có bao nhiêu vị thuyền trưởng cùng chia sẻ căn cứ này ạ?" nàng hỏi.

      "Hiện giờ là 5. Đã từng là 6 nhưng ông ta chết già từ năm ngoáivà thuyền viên của ông ta gia nhập vào các đoàn khác.

      Gabrielle tỏ ra ngạc nhiên với con số ít ỏi đó so với vùng đất ̣nh cư rộng lớn như thế này.

      "Chúng muốn có quá nhiều thuyền viên ở đây. Tưởng tượng xem nếu càng có nhiều ngừơi ở đây càng có khả năng có tên nào đó biến chất mà tiết lộ ra vị trí căn cứ"

      Người phụ nữ ra ngoài nhanh ngay khi thuyền trưởng Brillaird vào căn nhà. Gabrielle sẽ chẳng bao giờ biết được tên thật của ông ta, cũng phải là nàng đã từng muốn tìm hiểu điều đó. Ông ta thay đổi tên nhanh đến nỗi người của ông chỉ gọi ông là Thuyền trưởng, vì thế nàng cũng vậy khi nàng cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với ông ta.

      Năm ngày sau đó, thuyền trưởng vẫn chẳng hỏi nàng ai là người mình cần liên lạc để lấy tiền chuộc. Nàng có nỗi lo lắng hơn là làm thế nào giải thích điều đó khi khi nàng biết cha nàng sẽ đáp ứng cái giá của bọn chúng, nàng đơn giản chỉ là biết tìm ông ấy ở đâu. Nàng thực sự nghĩ thuyền trưởng sẽ tin nàng, và nàng thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu thuyền trưởng . Dora giải thích rằng nàng chưa bị hỏi là bởi thuyền trưởng cần thông tin cho đến khi ông ta sẵn sàng giương buồm trở lại, và khi đó bất kỳ ai cũng sẽ đoán được. Vợ của thuyền trưởng sống ở đảo và ông đã gặp bà suốt 2 tháng rồi.

      Những tên cướp ăn, ngủ, uống, đánh bạc, đánh nhau, cười đùa và nói chuyện. Gabrielle ngủ trong một căn phòng nhỏ xíu ở phía sau của khu nhà chính và nàng được cho phép lui tới khu nhà chính mỗi ngày, vì thế nàng thể phàn nàn rằng quãng thời gian của nàng ở đây thật buồn chán. Căng thẳng, nhưng buồn chán. Margery được đưa vào thăm nàng vài giờ mỗi ngày. Gabrielle được an ủi khi thấy rằng cựu quản gia của vượt qua được tình trạng giam cầm khá tốt, mặc dù bà phàn nàn ngừng về cái nệm rơm mỏng bà buộc phải ngủ hay chất lượng tồi tệ của các bữa ăn.

      Vào ngày giam cầm thứ 6 của Gabrielle, hai chiếc tàu nữa trở về và căn phòng chính thực sự trở nên đông đúc với những thuyền viên mới. Và càng trở nên náo loạn hơn nữa. Chẳng có gì thân thiện về những tên mới đến cả. Vài tên làm nàng ớn lạnh khi liếc nhìn nàng. Và một trong số hai tên thuyền trưởng mới đến nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, và rất chăm chú, nàng nghi ngờ gì hắn có ý ̣nh làm hại nàng.

      Cao và cơ bắp, hắn vào khoảng dưới 40 tuổi, mặc dù vậy, khó mà nói chuyện với hắn qua bộ râu đen rậm rạp đã được tết lại mà nàng nghi ngờ đã từng có chiếc lược nào " qua" đó. Nàng nghe mọi người gọi hắn là Pierre Lacross, mặc dù có lẽ hắn thực sự là người Pháp. Thật nhiều tên cướp biển giả bộ trở thành thứ gì đó phải là chúng, và chẳng ai trong số chúng sử dụng tên thật cả. Nhưng sau đó nàng phát hiện ra rằng hắn là một ngoại lệ với luật lệ này. Hắn thực sự là người Pháp. Giọng của có trọng nặng tới mức thể tùy ý sử dụng nó như những ngừơi khác. Hắn ta xấu nhưng ánh nhìn độc ác trong đôi mắt xanh đã làm mất cái vẻ có thể nói là đẹp trai gương mặt. Có cái gì đó thật xấu xa về người đàn ông này, và nàng phải là người duy nhất nhân ra điều đó. Những người khác ra khỏi đường và tránh ra xa khi bắt gặp ánh mắt của hắn. Nhưng đôi mắt xanh lạnh lẽo của hắn cứ gắn chặt lại vào Gabrielle, cho đến khi nàng run lên với nỗi sợ hãi mà ta ́ ý gây ra.

      Gabrielle đã rời nước mà vẫn ngây thơ hiểu gì về dục vọng của đàn ông. Mẹ nàng chẳng bao giờ giải thích những gì nàng có thể mong đợi khi nàng kết hôn. Bà có lẽ sẽ làm điều đó trước khi Gabrielle có buổi ra mắt đầu tiên ở London, nhưng Carla đã bị cuốn vào mối tình lãng mạn với Albert, và sau đó gặm nhấm mối đau khổ của riêng mình khi cuối cùng ông ta đã phản bội bà. Nhưng Gabrielle đã học được rất nhiều về đàn ông từ những tên cướp biển. Chúng chẳng thèm kiềm chế ngôn ngữ của mình khi nàng ở quanh đó, và chúng thích khoe khoang về thành tích chinh phục phụ nữ của mình. Vì thế nàng chẳng gặp chút rắc rối gì để hiểu những chuyển động của vị thuyền trưởng xấu xa Pierre Lacross khi hắn ngả người vào nàng sau hôm hắn đến và nói "Ta sẽ mua nàng từ bạn ta. Và sau đó ta muốn làm gì với nàng là quyền của ta".

      Nàng ước rằng nàng hiểu được những gì hắn muốn nói, nhưng nàng có. Liệu thuyền trưởng Brillaird có quan tâm đến số tiền trả cho nàng đến từ đâu miễn là ông ta được trả tiền? Liệu nàng có dám hứa rằng ông ta sẽ nhận được nhiều hơn những gì Pierre có thể trả? Đó là cách duy nhất để nàng có thể tránh khỏi việc "bị sở hữu".

      Chẳng có nơi nào để chạy, ngay cả khi nàng có thể lén lút ra khỏi căn nhà, có cách nào ra khỏi hòn đảo, ngoại trừ với cướp biển. Thuyền trưởng Brillaird chỉ giúp đỡ làm yên lòng nàng nhưng nàng biết rằng ông ta sẽ giúp nàng nữa nếu điều đó vượt ra ngoài những điều tốt đẹp trong trái tim ông. Mà những điều tốt đẹp đó là gì chứ? Ông ta là cướp biển! Tiền là tất cả những gì ông ta quan tâm.

      Nhưng bản năng mách bảo nàng rằng nàng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng nếu Pierre làm theo cách của mình với nàng, đó là lý do tại sao hắn làm nàng sợ nhiều đến thế. Và nàng đã may mắn đủ để chứng kiến sự tàn ác của hắn khi hắn trừng phạt người của mình. Hắn quất roi lên người ta ngay trong sảnh, mà phải với bất kỳ ngọn roi thông thường nào. Cây roi da chín ngạnhlà tên họ gọi nó, nó cắt da thành từng miếng nhỏ dễ dàng như một con dao vậy. Cái nhìn trong con mắt của Pierre khi hắn cầm nó để lại chút nghi ngờ gì trong nàng rằng ta thích thú với việc này.

      Pierre trở nên thiếu kiên nhẫn khi hắn chờ vị thuyền trưởng của nàng xuất hiện để hắn có thể thực hiện giao dịch. Hắn sán lại gần nàng tại bàn và chế nhạo nàng với cái kế hoạch hắn sẽ làm với nàng.

      "Tại sao nhìn ta, chérie?(chérie - tiếng Pháp - nghĩa là " em"). Mấy tiểu thư nhà , có quá nhiều kiêu hãnh. sẽ chẳng còn lại cái gì sau khi ta xong việc với đâu. Nhìn ta đây này!"

      Nàng làm. Nàng đã tránh cái nhìn đó của ông ta kể từ này đầu tiên. "Làm ơn ".

      " thật tao nhã. Thật lịch sự. Ta muốn xem thái độ đó sẽ kéo dài bao lâu sau khi ta biến thành thú cưng của mình. sẽ ngoan ngoãn dễ bảo chứ,chérie, hay là ta sẽ phải thường xuyên phạt đây?". Hắn nghe thấy tiếng thở hổn hển thể giữ lại kìm nén của nàng và thêm vào " đã nhìn thấy ta có thể làm những gì rồi đấy nhưng đừng lo cho làn da quý tộc ngọt ngào này. Ta sẽ chẳng bao giờ làm hại đến sắc đẹp của nàng. Có nhiều cách khác để huấn luyện một con thú cưng...".

      Hắn chế nhạo, nhưng hắn chẳng bao giờ chạm vào nàng. Hắn cẩn thận làm điều đó với nhiều nhân chứng trong phòng như thế này. Nhưng rõ ràng là hắn muốn. Dora đã nói với nàng rằng sự tự chủ bắt buộc đã gây cho hắn ta sự thất vọng đáng kể làm hắn say mèm mỗi đêm, hắn sẽ vấp ngã bên ngoài để rồi bất tỉnh ở đâu đó, và chẳng trở về cho đến chiều hôm sau.

      Đó quả là một ít may mắn vô cùng tuyệt vời cho Gabrielle khi mà vợ của thuyền trưởng Brillaird đã giữ ông ta bận rộn suốt cho đến khi vị thuyền trưởng cuối cùng trong năm vị thuyền trưởng cập thuyền vào cảng. Vị thuyền trưởng thứ năm này đã đến đảo. Ông ta vào căn nhà cùng với thuyền trưởng Brillaird vào một buổi sáng. Cả hai người họ đều cười về một điều gì đó mà một trong số hai người đã nói. Ông ta ngay lập tức đến Gabrielle ngay. Rồi ông dừng lại và nhìn chằm chằm vào nàng. Sau đó ông ta vòng tay mình quanh vai của Brillaird và đề nghị mua nàng. Pierre chẳng có ở đó để gào lên những lời tục tĩu, những thứ mà hắn nghĩ ra đầu tiên. Nhưng nàng chắc chắn là hắn sẽ làm, và điều đó rất có thể sẽ dẫn tới một vụ đánh nhau. Nhưng hắn còn ngủ vùi sau cuộc bê tha đêm hôm qua. Và thuyền trưởng Brillaird trông có vẻ quan tâm cách này hay cách khác, như là nàng đã đoán ông sẽ . Nàng nhìn ông ta nhún vai trước khi hai người đàn ông bắt tay nhau. Và vị thuyền trưởng thứ 5 ném một túi tiền xu cho ông ta.

      Gabrielle bị sốc. Tất cả diễn ra quá nhanh. Nàng phát hiện ra rằng vị thuyền trưởng mới chỉ là người trung gian. Đây phải là lần đầu tiên ông ta mua con tin đảo và trả họ lại cho gia ̀nh với một lợi nhuận kha khá. Nó làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn, cho phép những tên thuyền trưởng khác trở lại kinh doanh những con tàu bắt được, thay thế cho việc phải giao dịch kinh doanh khác với việc buôn bán của họÔng ta khá giỏi về việc buôn bán này, và cải trang. Nàng hầu như chẳng nhận ra ông...

      "Con làm cái quái gì ở đây thế hả Gabby, mẹ của con đâu?"

      Ông đem nàng ra khỏi cái vùng ̣nh cư này ngay lập tức và kéo nàng xuống con đường mòn tốt hướng về phía vịnh. Hầu như tất cả thủy thủ đoàn của ông vẫn còn ở nơi neo đậu của con thuyền, nhưng một vài người đàn ông mà họ qua đường bị cầu quay trở lại thuyền mà có sự giải thích nào. Khi Gabrielle đá vào gót chân mìnhvà giải thích rằng quản gia của nàng cũng cần được giải cứu, thì một tên được gửi để lấy Margery về.

      Nàng có hàng ngàn câu hỏi để hỏi ông, nhưng nàng quên hết khi những mất mát của nàng được nhắc đến "Mẹ mất rồi, cha. Đó là lý do con rời nước . Con tìm cha, để sống với cha, nàng khóc". "Nhưng phải hòn đảo này, nếu nó là tất cả với cha", nàng thêm vào một cách nghiêm nghị.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3

      Cha của Gabrielle cực kỳ ngượng ngùng vào cái ngày mà ông giải cứu nàng. Sau bao năm, nàng và mẹ nàng chẳng bao giờ biết được, chẳng bao giờ ngờ được rằng ông sống một cuộc sống liều lĩnh như thế. Nathan Brooks - một tên cướp biển. Điều đó mất cũng khá nhiều thời gian để làm quen.

      Bây giờ ông trông rất khác. Thực sự khó khăn để nhận ra ông. Bất cứ khi nào ông đến để thăm nàng, ông đều tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, và cắt mái tóc dài mà ông chưng ra bây giờ. Đó là người cha duy nhất mà nàng biết, và nàng nghĩ mình giống ông, ít nhất là phương diện màu sắc của mình. Tóc ông đen y như tóc nàng, và đôi mắt ông cũng là màu xanh nhạt. Mặc dù, nàng thừa hưởng chiều cao của ông, điều đó thật may mắn, bởi ông là một người đàn ông cao, hơn 6 feet một chút(nghĩa là cao hơn 1m80), trong khi nàng cao bằng mẹ khoảng 5 feet 4 inches(nghĩa là khoảng 1m62). Nhưng người đàn ông này chẳng có chút gì giống với người cha mà nàng đã biết và mến. Ông thực sự trông lòe loẹt trong bộ quần áo của mình, và trông chẳng khác gì tất cả những tên cướp biển khác mà nàng gặp. Ông thậm chí còn đeo một cái khuyên vàng ở một bên tai nữa!

      Ông nhanh chóng tháo khuyên tai ra. Ông trông thật xấu hổ làm sao khi bị nàng tìm ra bí mật của mình.

      Một vài giờ sau khi họ ra khỏi cảng, Gabrielle nhận ra rằng tàu của cha nàng đã chậm lại. Nàng lên boong thuyền để xem chuyện gì xảy ra và đụng ngay phải Pierre Lacross! Thuyền của hắn bơi sóng ngang bên cạnh thuyền của cha nàng.

      Nàng chưa kể về hắn với Nathan. Vẫn chưa có nhiều thời gian để họ nói chuyện, và bên cạnh đó, nàng vẫn giải quyết cơn sốc của mình về việc khám phá ra rằng cha mình là thành viên của hiệp hội cướp biển. Nhưng ít nhất thì nàng cảm thấy an toàn sau khi được cha cứu và chắc chắn ràng nàng sẽ chẳng bao giờ thấy những gã như Pierre nữa.

      Nhưng giờ ngay tại đây, hắn ở con tàu The Crusty Jewel, đứng ngay cạnh cha nàng và nói chuyện với ông như thể họ là những người bạn cũ. Nàng dần hiểu ra họ ít nhất là những người quen cũ, vì mỗi người là một trong 5 vị thuyền trưởng cùng chia sẻ khu căn cứ đó.

      Cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo, đầy thèm muốn của Pierre ngay lập tức ghim chặt nàng xuống boong tàu. Nỗi sợ hãi nhanh chóng quay trở lại với nàng. Nàng chắc hẳn đã tái mặt bởi vì cha nàng đã đến bên cạnh và vòng cánh tay bảo vệ quanh nàng.

      "Mày giương buồm đem ta nhanh đấy, mon ami"(tiếng Pháp 'mon ami' nghĩa là ông bạn), Pierre nói, chút dấu giếm về lý do vì sao hắn ở đây. "Tao đã ̣nh sẽ mua ta cho mình".

      "Nó phải để bán" Nathan nói.

      "Tất nhiên là ta có. Mày đã trả tiền cho ta. Tao sẽ trả mày nhiều hơn. Mày sẽ được lời, và chúng ta sẽ cùng vui vẻ."

      "Mày hiểu rồi. Nó là con gái tao." Nathan lạnh lùng nói.

      Pierre trông có vẻ ngạc nhiên. Thật căng thẳng, sau một lúc im lặng hắn cân nhắc tình huống này, đôi mắt hắn hết nhìn nàng rồi lại nhìn cha nàng. Hắn chắc hẳn đã nhận ra rằng hắn thể có nàng mà gây nên một trận chiến, và quyết ̣nh thực hiện việc đó; hắn cười và phàn nàn về vận may thối tha bằng cái mà với có thể là tông giọng thân thiện tốt bụng nhất mà có thể tạo ra. điệu hắn như thể cam đoan với cha nàng rằng hắn biết Gabrielle đã ra khỏi tầm với của hắn, nhưng Gabrielle bị lừa. Nàng cảm thấy Pierre chỉ coi cuộc thảo luận với cha nàng như một sự trì hoãn tạm thời. Hắn giương buồm , nhưng nàng rất sợ rằng đó phải là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn.

      Margery chẳng ngại ngùng gì khi thể hiện sự phản đối hoàn toàn của bà với nghề nghiệp của cha nàng. Với tất cả những cái nhìn kinh tởm mà bà dành cho ông trong những ngày đầu tiên, Gabrielle nhanh chóng nhận thấy nàng bảo vệ ông. tất cả, ông là cha nàng. Việc ông là một tên cướp biển có nghĩa là nàng có thể ngừng ông.

      Nàng và cha chẳng có cơ hội nói chuyện kể từ khi họ đặt chân tới cảng nhà ông tại St. Kitts, một hòn đảo nằm ở trung tâm đường hàng hải của ông. Ông có một ngôi nhà nhỏ ở đó bên bờ biển, cách thị trấn đủ xa nơi mà ông có thể thả neo tàu ở ngoài khơi hay chèo thuyền vào nếu ông phải làm vậy. Nhưng ông bao giờ coi St. Kitts là một cảng quốc và cả chuyện ông là người - người một lần bắn vào những con tàu . Còn tàu của Pháp, Hà Lan, Tây Ban Nha, tất cả chúng đều trong cuộc chơi công bằng.

      Căn nhà ông thật là độc đáo, như một ngôi nhà đẹp ở nông thôn nước được sửa lại cho phù hợp với thời tiết ấm áp, với những căn phòng rộng thoáng đãng và những cánh cửa sổ rộng mở để đón bất cứ ngọn gió thổi từ phía nào đến. Những sàn gỗ cứng bóng loáng, những cây cọ trong chậu lớn, những tấm màn treo rủ xuống thành dải mỏng, những thứ ấy được thêm vào một ít màu sắc ̣a phương, nhưng cách thiết kế đồ đạc thật tao nhã và khá "", tất cả mọi thứ đều được giữ sạch sẽ bởi một đội ngũ nhỏ người giúp việc, những người sẽ trông coi ngôi nhà khi ông ở cảng.Những bức tranh tường thật tao nhã và gợi nhớ đến những bức tranh khác mà mẹ nàng sưu tầm làm nàng cảm thấy như ở nhà.

      Phòng ngủ của nàng lớn hơn nhiều so với cái mà nàng có ở nước . Chiếc tủ quần áo cũ trong phòng là một món đồ ̉ được làm từ gỗ đào và trám ngà voi cánh cửa. Chiếc giường có mái che với những cây ̣t được chạm trổ và được trang trí bằng cái màn trắng mỏng có lưới(sheer white mosquito netting - chắc là giống cái màn chống muỗi ở VN mình). Và tầm nhìn ra biển và hải cảng từ khoảng cách này ban công của nàng rất đẹp.

      Phòng ăn cũng quan sát được ra biển từ cao, và bữa ăn tối hôm đó là món cua nhồi ̣a phương rất ngon với những cây chuối lá và cà chua cay, uống kèm với rượu Pháp nguyên chất. Làn gió dịu nhẹ, thơm ngát ùa vào từ những cửa sổ mở, cũng như thanh dịu dàng của sóng biển. Nàng cảm giác rằng mình sẽ thích sống ở đây. Nhưng nó có nghĩa là Margery cũng thích. Bà giành cả bữa ăn tối để liếc nhìn những người hầu và khăng khăng sẽ bắt chuyến tàu đầu tiên trở về nhà. Ngay sau khi Margery đem tâm trạng cáu bẳn của mình lên giường, Nathan đưa Gabrielle ra biển dạo để nàng có thể hỏi tất cả những câu hỏi chạy qua tâm trí nàng. Ông thấy hối tiếc với nghề nghiệp mà mình đã làm, nhưng ông giải thích vì sao ông lại chọn nó.

      "Cha là một thủy thủ trẻ một chiếc tàu buôn khi bọn cha rơi vào một cơn bão," ông bảo nàng "Chỉ có một ít người trong số chúng ta sống sót. Chúng ta đã trôi nổi mất bao ngày khi những tên cướp biển tìm thấy."

      Nàng nghĩ rằng nàng đã hiểu "Thế nên cha thấy mang ơn họ vì họ đã cứu cha?"

      "Cha sẽ gọi chính xác đó là một cuộc giải cứu đâu, Gabby. Họ chỉ đơn thuần là thiếu người thôi."

      "Nếu thì họ sẽ lướt qua và dừng lại" nàng đoán.

      "Chính xác. Và bọn ta được cho lựa chọn, gia nhập hoặc là quay trở lại biển. Vì thế cha đã chọn gia nhập."

      "Nhưng cha cần phải ở với chúng đúng ? Khi tàu cập cảng, cha có thể tự con đường của mình."

      "Nhưng chúng ta có cảng, ít nhất thì đã trong một khoảng thời gian dài chẳng có cái nào thuộc về cướp biển cả. Trong thời gian chúng ta ở đó, ừm, thật lòng mà nói, cha thích cuộc sống đó. Cha thấy nó thật thú vị. Vì thế cha có một vài lo ngại về việc ở lại, và cha làm việc theo cách của mình cùng với cả đội cho đến khi cha có một con tàu của riêng mình."

      "Đó là trước hay sau khi cha gặp mẹ?"

      "Trước."

      "Và mẹ chẳng bao giờ nghi ngờ?"

      "Ít nhất là "

      "Cha làm gì ở nước khi cha gặp bà?"

      Ông cười toe toét vào điều đó "Săn tìm kho báu. Thuyền trưởng của con thuyền đầu tiên đã làm cha say mê nó."

      "Săn tìm kho báu ở nước ?" nàng nói trong sự ngạc nhiên.

      ". Cha tới đó để tìm mảnh ghép thất lạc của trong những tấm bản đồ của mình. Cha mất nhiều năm mới hay gia đình mẹ con sở hữu miếng ghép cuối cùng đó. Cha cưới bà để thuận tiện cho việc tìm kiếm của mình."

      "Vậy cha bà sau tất cả?"

      Ông hơi bối rối "Bà ấy là một người phụ nữ ưa nhìn, nhưng , tình duy nhất của cha là biển cả, con gái ạ. Và bà ấy chỉ hạnh phúc khi có một người chồng. Bà ấy bắt đầu buồn phiền về việc đó, trải qua bao mùa ra mắt rồi mà vẫn chưa lấy được ai. Cha chẳng tới được tiêu chuẩn của bà ấy, tất nhiên, và thể đòi hỏi dòng máu cao quý như bà ấy, nhưng sự chưng diện của ta đã thay thế, nếu ta nói vậy về mình. Nhưng ta nghĩ bà ấy đã làm cả hai chúng ta ngạc nhiên khi chấp nhận lời cầu hôn của ta. Bông hoa phai tàn rất nhanh(The bloom wore off rather quickly - bọn mình nghĩ câu này có thể hiểu theo 2 ý, là giải thích vì sao mẹ Gabby đồng ý lấy cha ấy, vì "với phụ nữ tuổi thanh xuân-bloom rất chóng phai tàn", hai là cha ấy "thời kỳ êm ấm vui vẻ giữa hai chúng ta nhanh chóng qua "). Bà ấy hẳn rất mừng khi thấy ta ra khơi."

      Điều đó chắc chắn giải thích cho rất nhiều thứ. Gabrielle luôn tự hỏi cái gì đã kéo cha mẹ nàng lại gần nhau, vì họ gần trông như là người lạ với nhau bất cứ khi nào ông về thăm. Điều đó xa so với sự thật. Nàng có cảm giác rằng trong khi Nathan sử dụng cuộc hôn nhân cho mục ́ch của mình thì Carla cũng vậy. Bà muốn một đứa con và bà cần một người chồng để có nó. một lần, mặc dù, mặc dù qua bao nhiêu năm, nàng nghi ngờ về tình của mẹ. Thậm chí khi cuối cùng, Carla trở nên quá đau khổ vì mất người , bà cũng bao giờ trút sự đau khổ đó lên con gái mình.

      "Cha đã tìm được mảnh ghép bị mất của tấm bản đồ chưa?" nàng hỏi một cách tò mò.

      "Chưa," ông lầm bầm "Cha đã ở lại quá lâu để tìm nó. Con được thụ thai trước khi cha rời , và con là lý do duy nhất để cha quay lại sau bao năm. Mặc dù vậy cha chẳng bao giờ hối tiếc về việc đó. Con là ánh sáng rực rỡ của đời cha, Gabby, niềm tự hào thực sự của cha.Cha xin lỗi về chuyện của mẹ con, và cả chuyện con đã phải trải qua chuyện đó một mình. Và rồi con thật dũng cảm khi mạo hiểm đến đây tìm cha."

      "Con nghĩ rằng mình chẳng còn lựa chọn nào khác."

      Và họ dừng lại để nhìn chằm chằm vào đại dương dưới ánh trăng, những cơn sóng vỗ gần dưới chân họ. Một cơn gió nhẹ ấm áp vờn riềm áo nàng. Cánh tay ông trượt lên vai nàng, kéo nàng lại gần.

      "Cha cũng xin lỗi về việc con bị bắt giữ, nhưng tất cả, cha xin lỗi về việc con ở đây với cha đâu, con gái. Đây là nơi cha luôn muốn con ở."

      Những giọt nước hình thành trong mắt nàng khi nàng vòng tay mình quanh ông để ôm ông trở lại. Nàng đã về nhà, cuối cùng, thực sự đã về nhà.

      Gabrielle thấy cuộc sống của mình ở St. Kitts rất vui vẻ. Mỗi buổi sáng nàng thức dậy trong một ngày đầy nắng và những cuộc phiêu lưu. Trước sự nài nỉ của cha, nàng học bơi và thực hiện điều đó gần như hàng ngày trong dòng nước xanh ấm áp của Caribbean. Nàng cũng cưỡi con ngựa mà ông mua cho nàng dọc theo bãi biển, thỉnh thoảng về nhà cho đến lúc nhá nhem tối để thưởng thức cảnh nguy nga tráng lệ khi mặt trời lặn.

      Nàng thích ở đây, mặc dù đôi lúc, cái nóng trở nên ngột ngạt. Nhưng tất cả đều mới mẻ với nàng, và ở cái tuổi còn trẻ, nàng thấy tất cả chúng đều thật đáng say mê. Thức ăn đã khác, thời tiết chắc chắn càng khác, dân ̣a phương thì màu mè và thân thiện. Những trò giải trí, thậm chí là nhảy đường phố, chẳng có thứ nào làm nàng liên tưởng đến việc quay trở lại quê hương quốc.

      Nàng thậm chí còn phát hiện ra rằng nàng thích thuyền, và bây giờ khi đã thân quen với việc đó, nàng thường xuyên ra khơi với cha khi ông săn đuổi những đầu mối tới một trong số những bản đồ kho báu của ông. Nàng hiểu ra tại sao ông tiếp tục cuộc sống mà mình đã từng. Ông dễ dàng có nhiều trải nghiệm vui vẻ và phiêu lưu chỉ trong tuần lễ hơn một số người trải nghiệm suốt cả cuộc đời. Nàng có thể tán thành những hành vi cướp biển của ông, nhưng nàng bắt đầu nhìn chúng dưới góc độ khác, đặc biệt là sau khi nàng biết được rằng một số con tin mà Nathan tiếp nhận có thể bao giờ trở về gia ̀nh mình nếu Nathan can thiệp, với vai trò của người mô giới, như vai trò của ông lúc này. Và ông cũng còn bắt giữ những con tàu nữa. Ông dùng hầu hết thời gian của mình để săn lùng kho báu.

      Nàng thậm chí còn ở cùng ông khi ông thực sự xác ̣nh được vị trí cái mốc một trong những tấm bản đồ và cuối cùng có thể khoanh tròn cái chấm màu đỏ sáng, chỉ ra nơi kho báu bị che dấu. Thật là kích động vô cùng khi quan sát ông cùng với người của mình đào bới cái điểm hòn đảo nhỏ đó và sau đó tìm thấy một cái rương lớn được chôn ở đấy. Nhưng khá là thất vọng khi nhìn họ mở ra và thấy nó trống rỗng. Mặc dù vậy, đó phải là điều được trông đợi cho lắm. Những tấm bản đồ mà ông thu thập suốt bao năm đã qua tay biết bao nhiêu người trước khi chúng thuộc quyền sở hữu của ông. Hầu như những tấm bản đồ của Nathan đều khó giải mã bởi vì mỗi người chủ của kho báu - những người vẽ ra tấm bản đồ này, sử dụng rất ít ̣t mốc, chỉ vừa đủ để dẫn họ trở lại của cải cướp được của mình, nhưng đủ cho bất kỳ ai khác có thể thu thập lại toàn bộ bản đồ và lần tìm ra chúng. Và một số bản đồ của ông thì bị xé rách thành các phần để chúng gần như thể tìm ra, các mảnh ghép được dấu ở những nơi khác nhau, hoặc được trao cho những thành viên khác nhau trong gia ̀nh, có nghĩa là chúng bị thất lạc biết bao năm, vì thế một số người thậm chí biết mình sở hữu cái gì. Cha nàng có hai tấm bản đồ bị thiếu những mảnh ghép.

      Margery chẳng bao giờ bắt được con tàu nào quanh trở về nước như bà đã thề là bà sẽ vào cái ngày đầu tiên họ đến St. Kitts. Mặc dù bà thích ứng tốt lắm với cái nóng đảo, nhưng bà vẫn ở lại vì bà thể để lại Gabrielle một mình với"những tên cướp biển". Bà đã nhận ra rằng một số tên cướp biển khá tốt, tuy nhiên, ít nhất là các thành viên trong thủy thủ đoàn của Nathan. Họ đều nhận ra điều đó. Gabrielle thậm chí còn coi một số là những người bạn thân thiết. Sự thực đáng ngạc nhiên là hầu như tất cả thành viên trong đoàn thủy thủ của Nathan đều khá nghiêm chỉnh và chính trực, mặc dù có lẽ quá phóng khoáng và phiêu lưu để phù hợp với cái xã hội thông thường.

      Nathan đã làm khá tốt việc che chở nàng khỏi những gã đàn ông đáng kinh tởm, như Pierre Lacross, mặc dù nàng chẳng bao giờ mất nỗi sợ hãi về người đàn ông đó, , thậm chí sau khi nàng nghe tin rằng ông ta đã có quan hệ với một nữ cướp biển tên là Red, và nàng đã một lần nữa lại nhìn thấy hắn, ở biển, khi nàng cùng cha săn lùng kho báu. Pierre vừa mới bắt giữ một con tàu. Đó là khi nàng biết được rằng nếu cha nàng cứu những con tin ra khỏi tay hắn, hắn sẽ giết họ. Và trước khi Pierre rời khỏi, hắn ́ lại gần nàng một lúc và thì thầm, xa khỏi tầm nghe của cha nàng, "Đừng nghĩ rằng ta quên nàng, thú cưng của ta. tới thời điểm của chúng ta.". Đó có lẽ là vết đen duy nhất tấm thảm tỳ vết của những trải nghiệm tuyệt vời mà nàng tận hưởng khi sống với cha đảo. Nàng biết nó sẽ kéo dài mãi mãi. Cuối cùng nàng sẽ lấy chồng, thậm chí là mong đợi nó. Nàng thiết tha mong muốn những gì mà nàng đã bỏ lỡ khi còn là một đứa trẻ có một gia ̀nh ổn ̣nh đầy tình thương - nơi mọi người cùng gắn bó với nhau. Nàng thậm chí đã có một vài sự tán tỉnh từ những chàng thủy thủ đẹp trai, nhưng họ luôn luôn khởi hành , điều đó là tốt bởi trong suốt một vài năm đầu ở St. Kitts, tất cả những gì nàng thực sự muốn làm là giành thời gian với cha và lấy lại bao năm đã mất khi họ bị chia xa.

      Trong gần ba năm nàng cảm thấy như vậy, cho đến khi Charles Millford trở về sau chuyến du học. Cậu con cực kỳ đẹp trai của một gia ̀nh tử tế người - gia ̀nh sở hữu một nông trường đường đảo, Charles có vẻ khá quan tâm đến nàng cho đến khi phát hiện ra cha nàng là người thế nào và điều đó đủ thô lỗ để giải thích tại sao thể tiến xa hơn sự quen biết giữa họ. Đó phải là do Nathan là một tên cướp biển! ai ở St. Kitts biết điều đó. Đó là do họ coi ông như một người bình thường. Gia ̀nh Millford đủ kênh kiệu để cho rằng nàng đủ tốt cho con trai duy nhất của họ vì điều đó.

      Gabrielle đã phải lòng Charles khi lãnh đạm với nàng, nhưng nàng giấu khá tốt việc đó. Nàng muốn để cha biết rằng người đàn ông duy nhất làm nàng nghiêm túc suy nghĩ tới việc kết hôn sẽ chấp nhận nàng chỉ vì ông.

      Nhưng đó là một hòn đảo nhỏ. Nathan đã bằng cách nào đó biết chuyện. Nàng đã nên đoán trước được khi thấy tâm trạng trầm ngâm suy nghĩ của ông, điều mà chẳng hề giống ông chút nào, nhưng sau khi ông chẳng nói gì cả, nàng đã miễn cưỡng tự mình hỏi ông. Khi nàng đề cập đến việc nàng sẽ sớm tới tuổi trưởng thành thì Ohr, một trong số những thủy thủ trung thành của Nathan nghe lỏm được và kêu lên "Vậy mà nó còn chưa kết hôn sao?", câu khiến cha nàng tái mặt và nàng bị gọi tới thư phòng của ông tối muộn đêm đó.

      Sau phản ứng của cha về lời nhận xét của Ohr, nàng đoán ông sẽ phải nói với nàng về triển vọng trong hôn nhân của nàng đảo. Nàng bao giờ có thể đoán được quyết ̣nh ông đưa ra.

      Ngay sau khi nàng ngồi đối diện ông ở phía bên kia chiếc bàn, ông nói "Cha sẽ gửi con trở lại nước ".

      Phản ứng của nàng ngay tức thì. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện đó. "".

      Ông cười với nàng. Đó là một nụ cười buồn. Ông thử tranh cãi với nàng, bởi vì ông muốn nàng vui, nàng luôn luôn thắng bất cứ vụ bất đồng ý kiến nào giữa họ.

      Ông giải thích đơn giản "Con biết mẹ con và ta là một cặp xứng đôi. Mẹ con thuộc tầng lớp quý tộc, còn ta lại thuộc tầng lớp khác. Ta chẳng xấu hổ gì về điều đó, nói cho con biết, ta chẳng quan tâm mình được nuôi dạy ở đâu. Ta lớn lên ở Dover. Cha mẹ ta là những người chăm chỉ, tốt bụng. Nhưng mẹ con chẳng bao giờ nhìn theo cách đó, và dựng nên những câu chuyện hoành tráng về nguồn gốc xuất thân của ta và lý do tại sao ta hiếm khi về nhà. Bà ta thậm chí muốn bạn bè mình biết rằng ta làm nghề buôn bán, cho dù chuyện đó cũng chẳng phải thật, nhưng cũng là những gì bà nghĩ."

      "Con biết tất cả mà, cha."

      "Ừ, cha biết, nhưng con thấy đó, con có dòng máu quý tộc được thừa hưởng từ mẹ con. Tuy nhiên, chẳng ai sẽ tin vào điều đó trong cái thế giới này. Và bên cạnh đó, hôm nay ta đã nhận ra những thứ mà ta từ chối con khi giữ con lại bên ta, mùa vũ hội ở London, tất cả những buổi khiêu vũ, tiệc tùng, như một quý trẻ tuổi của tầng lớp thượng lưu có thể mong đợi - tất cả những thứ mà mẹ muốn cho con, bao gồm cả một người đàn ông tử tế làm chồng."

      Nàng hạ thấp đầu xuống "Cha biết về Charles Millford, phải ạ?"

      "Đúng thế." Ông nói một cách trầm lặng "Ta thậm chí còn giễu cợt với cái ý tưởng gọi lão già Millford ra ngoài."

      Đầu nàng ngẩng phắt lên "Cha làm vậy chứ!."

      Ông cười toe toét "Thực ra là ta đã, nhưng ta nghĩ ta phải hỏi con đầu tiên trước liệu con thực sự thằng bé đó ."

      Nàng cân nhắc một lúc rồi nói nói thêm " hẳn. Con chắc là con có thể, nhưng thật lòng là, con nghĩ con chỉ vừa mới sẵn sàng để , và Charles là người đàn ông đầu tiên con gặp ở đây khiến con cảm giác ta sẽ là một người chồng tốt."

      "Dù nó có hay , Gabby, nghĩ về những thứ con vừa mới nói. Trong tất cả thời gian ở đây, nó là đứa duy nhất con đã từng cân nhắc về hôn nhân. Đó là một lựa chọn kinh khủng, con thân , khi con nên có hàng tá gã đàn ông để lựa chọn, và về con sẽ có nó. , con sẽ trở về để tiếp nhận khoản thừa kế của con, có lễ ra mắt chính thức mà mẹ con từng mong ước, và tiến hành tìm một người chồng thích hợp."

      Nàng biết là ông đúng, rằng nàng có những lựa chọn khác. Nhưng một ông chồng người nghĩa là phải sống ở thêm một lần nữa và nàng ghét suy nghĩ phải từ bỏ cuộc sống thôn dã của mình ở đây. Mặt khác, nếu nàng thực sự may mắn nàng sẽ tìm được một người đủ phiêu lưu để dời đến Caribbean vì tình . Khi đó mọi chuyện sẽ trở nên hoàn hảo và thậm chí còn làm nàng thấy vui thích về cuộc hành trình.

      "Cha nói đúng" nàng nói "Con muốn gặp ai đó con có thể và kết hôn, nhưng làm thế nào con thực hiện điều đó ở mà có người giới thiệu vào cái xã hội đó cơ chứ?"

      "Đừng lo lắng, con . Ta có thể có những mối quan hệ như mẹ con, nhưng có một người đàn ông nợ ta một ân tình và ông ta thuộc về xã hội thượng lưu với những mối quan hệ đúng đắn. Tên ông ta là Malory-James Malory."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4

      " có nghĩ là Drew sẽ thấy phiền ?" Georgina Malory hỏi chồng nàng trong khi chuẩn bị bữa tối.

      "Em ̣nh hỏi hắn?" James đáp.

      "Vâng, chắc chắn."

      "Em đã hỏi " nhắc nàng.

      Nàng khịt mũi "Như thể sẽ để em một mình vậy."

      "Tất nhiên là sẽ , nhưng có khả năng là sẽ bảo em ở nhà."

      Nàng hấp háy mắt đầy ngạc nhiên "Có thật ?"

      thầm rên rỉ. Nàng đã sảy đứa con cuối cùng của họ. Họ nói về chuyện đó, nhưng gần đây đồng ý với bất kỳ điều gì nàng muốn, thậm chí có thể chịu đựng các nàng một cách tối thiểu, và cái ý nghĩ phải ra khơi với một trong số họ khi mà thể tự mình điều khiển con tàu là điều cuối cùng sẽ đồng ý làm lúc bình thường.

      Sự thật là cân nhắc tự mua một con tàu khác để phải làm thế, mặc dù chắc có thể xoay sở lo được chuyện đó trong khung thời gian ngắn mà Georgina dự tính. Thêm vào đó nữa, việc tự tay đưa nàng đến Mỹ sẽ cho phép nàng có nhiều thời gian ở bên các trai, điều mà màng cũng mong đợi. Chết tiệt.

      " đã đồng ý rồi. George, việc đó có thể bàn. Nhưng hắn là trai em. Em nghĩ gì vậy?"

      Georgina cắn môi, mặc dù nàng hề tỏ vẻ lo lắng "Đó là thời điểm hoàn hảo, phải ?" nàng hỏi, muốn thêm chút bảo đảm "Drew đã lên kế hoạch ra khơi hàng tuần rồi, và phải theo một trong những tuyến đường của ấy ở Caribbean, mà là trở về nhà ở Bridgeport, vì thế ấy sẽ có phòng cho khách trong chuyến này, và sẽ phải thay đổi kế hoạch của mình để giúp đỡ em. Và em chắc rằng ấy sẽ phiền phải ra khơi sớm một tuần. ấy chỉ ở lại đây lâu hơn để thăm em thôi."

      James nhếch một bên lông mày màu vàng óng trước nàng. Đó là cái điệu bộ ra vẻ đã từng làm chọ vợ tức giận trước khi họ kết hôn, nhưng giờ đây, nàng thấy nó khá đáng .

      "Vậy nếu ấy về nhà em chẳng cầu ấy làm thế đấy hả?"

      "Ưm. Thế nào mà em chả ấy làm thế. Sau tất cả thì có thời gian nào tốt hơn để . Cuối mùa hè rồi, vì thế chúng ta sẽ trở về nhà trước mùa đông. Và thậm chí thời gian đám cưới của Jeremy trong một vài ngày nữa cũng thuận tiện. Chúng ta sẽ trở về London sau đám cưới với rất nhiều thời gian để soạn đồ nếu chúng ta vào tuần sau. Em chỉ cảm thấy sẽ thoải mái khi bắt ấy lòng vòng đưa em đến Bridgeport, nhưng vì ấy đã đến đó..."

      "Em quên là hắn rất quý Jack. Hắn sẽ làm bất cứ điều gì cho con bé, nếu phải là cho em. Và như em, hắn sẽ thích thú ý tưởng đưa con bé tới Connecticut để nhìn trực tiếp xem cái mặt man rợ của đằng ngoại nó đến từ đâu. Hàng năm nay, các của em đã đề cập đến việc con bé phải làm một chuyến về quê ngoại. Nếu làm theo cách của họ, con bé sẽ được nuôi dạy ở đó, phải ở đây."

      Nàng lờ cái từ "man rợ" trong lời nhận xét chua cay của , "Mặc dù vậy, em nghĩ là họ có ý bắt con bé khi nó còn bé như thế. Nếu cần biết thì họ hy vọng con bé sẽ lấy một người Mỹ, vì thế họ muốn nó làm một chuyến viếng thăm thật đặc biệt khi con bé đến tuổi lấy chồng."

      "Cắn vào lưỡi em ấy, George. Con bé sẽ lấy một người - nếu cho phép bất kỳ chàng nào đến gần con bé để làm quen."

      Câu nói cuối cùng được thốt ra với tiếng lầm bầm làm Georgina cười toe toét. "Ừm, với cái suy nghĩ như thế, nếu con bé một người Mỹ, sẽ chẳng ngăn được đám cưới đâu. phản đối, tất nhiên, nhưng vì những cơn điên tiết nhỏ đáng là một trong những điểm yếu của , cuối cùng, sẽ bỏ cuộc thôi."

      " đánh giá cao lời cảnh báo của em."

      Vì nói thêm, nàng cau mày "Nói cách khác, sẽ cho phép con bé ở bất kỳ đâu gần Connecticut khi nó tới tuổi kết hôn?"

      "Chính xác."

      Cái cau mày biến mất. Thậm chí nàng còn cười khúc khích "Em ghét phải thông báo với điều này, nhưng ngày nay ngày càng có nhiều người Mỹ đến thăm quốc. Và có thể chắc rằng khi thời gian đến, các trai em sẽ chạy lóc cóc đưa tất cả những người phù hợp đến đây để gặp cháu gái đáng của họ."

      " sẽ đánh cuộc điều đó đâu, em ."

      Nàng thở dài, tưởng tượng sẽ khó chịu như thế nào nếu chồng và các trai nàng gạt sang một bên lệnh ngừng bắn của họ. Sau tất cả, đó chỉ là một cuộc ngưng bắn bất đắc dĩ. Cũng chẳng phải họ quý lẫn nhau hay là cố gắng thủ tiêu nhau trong quá khứ. Sự thật là các trai nàng đã đánh James tơi tả ra trò, cả năm người cùng một lúc. Tất nhiên là họ sẽ thành công nếu chơi công bằng, nhưng họ đã điên tiết khi thông báo rằng đã làm tổn thương em gái duy nhất của họ. Họ đã khá quyết tâm treo ̉ vì tội cướp biển nếu đồng ý cưới nàng. phải là một khởi đầu tốt cho cuộc hôn nhân tuyệt vời mà họ có bây giờ, nhưng nàng phải chắc chắn rằng việc tìm hiểu James Malory, cựu-phóng đãng, cựu-quý ngài cướp biển là vô cùng thú vị.

      Cuối cùng nàng chắt lưỡi và phàn nàn, "Em hiểu làm thế nào mà chúng ta lại rơi vào chủ đề về cuộc hôn nhân của Jacqueline trong tương lai, nó còn cách xa hàng năm nữa. Chúng ta nên bàn về đám cưới của Jemery thay vào đó, chỉ còn vài ngày nữa. biết là nó sẽ tới đây ăn tối chứ? Và nó cần được chúc mừng? Em cũng đã mời Percy, Tony và gia ̀nh ấy rồi."

      James bước tới đằng sau và vòng cánh tay mình quanh nàng. "Em đã nhắc đến nó vào bữa sáng rồi. biết em căng thẳng về điều gì, và đừng chối điều đó. Em sẽ lặp lại chính mình nếu em như vậy. Thừa nhận , George."

      "Em căng thẳng chút nào. Em mong rằng Drew sẽ khá vui lòng đưa chúng ta như những hành khách một khi em đề cập nó với ấy, và em sẽ làm điều đó tối nay."

      "Sau đó thì sao?"

      Nàng thở dài lần nữa. "Điều đó nói với em rằng chúng ta già rồi, James."

      "Chúng ta thật bất hạnh"

      Nàng quay người lại, cũng vòng cánh tay ôm , việc chẳng hề dễ dàng gì, nếu cân nhắc tới việc James Malory to lớn và cuồn cuộn cơ bắp tới mức nào. "Chúng ta " nàng nhấn mạnh. "Sau khi Jemery cưới, em nghi ngờ rằng nó sẽ biến chúng ta thành ông bà sớm thôi, và em sẽ cảm thấy hoàn toàn già nua khi cậu ấy làm vậy!"

      nổ ra cười. "Thật là một nhóc ngốc nghếch, và nghĩ điều duy nhất kiến em như thế là khi...em...có mang. Ôi lạy chúa, George, em lại mang thai đấy chứ, phải ?"

      Nàng giận dỗi "Em biết. Thật đấy, em nghĩ vậy."

      "Thế thì dừng việc trở nên ngốc ngếch , hoặc là phải nhắc em là Jemery chỉ là con trai riêng của , và nó chỉ trẻ hơn em có vài tuổi thôi. Em sẽ chỉ trở thành bà nội-kế. Và thậm chí đừng nghĩ lại đến chuyện gọi là lão già, hoặc là em sẽ lên kế hoạch phục vụ giày vào bữa tối đấy."

      Nàng đẩy tay ra, cười trước kỷ niệm đuổi theo nàng boong tàu của mình, The Maiden Anne, sau khi nàng bảo "Nếu chiếc giày vừa chân em"liên quan đến việc lão hóa của . đã bảo nàng là sẽ khiến nàng ăn chiếc giày đó, và cũng có lẽ sẽ. Nàng đã xúc phạm tính kiêu căng của , sau tất cả thì khá là ́ ý, tất nhiên. Nhưng những chiếc giày và việc ăn chúng bây giờ là chuyện đùa thường xuyên của họ.

      "Và tất nhiên chàng trai trẻ cần được chúc mừng rồi," James tán thành. "Mẹ vợ tương lai của nó hầu như đã đá nó ra khỏi nhà của bà và từ chối cho nó nhìn thấy dâu trước ngày cưới. sẽ bực bội nếu cho phép gia ̀nh em giữ tránh xa em sau khi ngày cưới đã được sắp đặt."

      "Rất buồn cười, James. Chúng ta sắp đặt ngày cưới và biết điều đó. Chúng ta bị lôi đến nhà thờ vào đúng ngày gia ̀nh em gặp ."

      "Và cũng là một việc tốt, nhưng vì bọn mọi rợ thật dễ đoán trước."

      Nàng nổ ra cười. "Đừng có cho bọn họ biết là đã ép buộc họ vào ngày đó, khi mà họ thực sự nghĩ đó là ý của mình."

      "Dù sao nữa thì họ cũng chẳng tin đâu, và cảm ơn là, em chỉ có một người trai ở đây lúc này - một là quá nhiều, nhưng có thể chịu đựng."

      " sẽ bao giờ thừa nhận là các trai em tệ như , đúng ? Drew gần đây thậm chí đã giúp giải thoát Jemery khỏi cái xích-chân mà nó muốn, mà chẳng cần được cầu."

      "Sự giúp đỡ của hắn đã được ghi nhận. Ghét phải nói điều này, nhưng nợ hắn một điều đó. Chỉ cần đừng nhắc hắn những gì làm. nhất ̣nh hy vọng là hắn quên."

      "Oh, lịch sự làm sao. ấy chẳng mong được trả lại. Nhà Andersons như thế và biết điều đó."

      " đồng ý, George. Mọi người đều như thế nếu khó khăn đủ lớn. May mắn là, hắn ta có tới bốn em trai để trông cậy trước khi hắn nghĩ tới việc quay sang ông em rể nhờ giúp đỡ. Và nghe có vẻ như Tony đã đến rồi," nhăn mặt nói thêm khi cả hai người nghe thấy tiếng ầm ĩ dưới nhà. "Em thực sự nên chỉ cho con gái chúng ta tiếng eng éc đó là một thói quen của những con lợn, phải của những quý trẻ tuổi."

      Thích thú vì phản ứng của chồng nàng với tiếng ầm ĩ la thét của con gái họ và con gái Tony, nàng cười toe toét với "Đừng làm điều gì tốt. biết rất rõ Jack và Judy thể bị chia cắt. Nếu thấy nhau sau vài ngày, chúng đơn giản thể ngăn phấn khích khi gặp nhau được."

      "Và nó tạo nên thanh ồn ào khủng khiếp đó."

      "Điều đó nhắc em rằng. Jacqueline thực sự mong đợi chuyến này, nhưng em nghĩ con bé hiểu được chuyện nó trông thấy Judith hàng tháng trời khi chúng ta ."

      James thầm rên rỉ, khá nhận thấy những suy nghĩ của nàng sẽ đến đâu. "Em để lại hai đứa sinh đôi cho Regan, nhưng bây giờ em muốn ghi tên chúng vào danh sách hành khách? của em sẽ đời nào đồng ý. Em có tin vào điều đó."

      "Tất nhiên là ấy sẽ. hết, đó sẽ là một chuyến mang tính giáo dục, cho tất cả những quý đến thăm nước Mỹ. Chúng đã chẳng bao giờ được ra khỏi nước , cả hai đứa."

      "Điều gì sẽ xảy ra với Tony khi chú ấy mất đứa con gái duy nhất?"

      "Sẽ chỉ nhắc nhở chú ấy rằng nó cho chú ấy thời gian một mình với Roslynn."

      kéo nàng trở lại vòng tay mình. "Và khi nào thì có thời gian một mình với em đây?"

      " muốn à?" nàng gần như rên lên, quấn tay mình vòng quanh ̉ khi nàng dựa vào .

      "Luôn luôn."

      "Sau đó em sẽ nghĩ về một số thứ, có thể tin vào điều đó."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :