1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Y SỦNG CUỒNG PHI
      [​IMG]
      Tác giả:Mộc Mộc Tịch Mễ
      Thể loại: Xuyên ,HE.

      Editor: Rika & STH Team

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/
      Văn án
      Nàng, là nữ đặc công xuất sắc nhất, xinh đẹp mị hoặc, lạnh lùng, tâm ngoan thủ lạt, tà ác.

      Nàng, quân , kinh thương, y thuật đều tinh thông.Nàng xinh đẹp tựa thiên tiên. Sử dụng ngân châm, cứu người nguy nan, giết người vô hình.

      , quyền khuynh tứ phương, lãnh khốc tà mị, cao ngạo bá đạo.

      , sâu lường được, ngồi thiên hạ, đeo mặt nạ bạc, vô tâm, vô tình.

      Thiên Thần đại lục, thiên hạ làm bốn phần, quần hùng tranh giành. khi quốc gia xảy ra chiến tranh, công chúa bù nhìn bị mất nước,công chúa bị đưa đến địch quốc để hòa thân.

      thân di hồn, bị đạo ánh sáng màu vàng đưa đến nơi đây. Nàng lại trở thành người bị thế nhân lên án là công chúa bù nhìn, công chúa háo sắc. Mười ngày bị chồng ruồng bỏ?

      Bù nhìn sao? Ta cho các ngươi biết bù nhìn cũng phải là người dễ bị khi dễ , xem ta dùng ngân châm như thế nào làm đảo điên thiên hạ, cho các ngươi vạn kiếp bất phục.

      Đoạn ngắn 1:

      Phong Nhược Ngôn muốn cái gì, nhất thời cảm giác trước ngực trái nóng rát như thiêu đốt, đau đớn khôn cùng, nàng dùng sức ôm ngực, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

      Chỉ chốc lát, loại đau đớn này lan dần đến toàn thân.

      Nửa ngày qua, ánh mắt nàng biến thành trầm tĩnh, trong sáng, chút lệ quang lên, ngươi như thế phụ ta, ta liền làm cho ngươi phải trả giá đắt ……

      Đoạn ngắn 2:

      Phong Nhược Ngôn mở to hai mắt nhìn chằm chằm bạch ngọc bồn, quả nhiên, vài giọt máu tươi rơi vào trong nước chẳng những bị khuếch tán, mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ ngưng kết thành chuỗi chuỗi hạt máu tròn vo, ánh sáng chẳng những có màu diễm lệ,mà còn ở trong nước phản xạ ra diễm hồng mang.

      Mỹ nhân lệ, đúng là mỹ nhân lệ.

      Đoạn ngắn 3:

      Người trước mặt bay lên, hồng y theo gió mà vũ, tay cầm ngân châm dày đặc, ánh mắt đông lạnh tựa như Tu La đến từ địa ngục “Hôm nay Phong Nhược Ngôn ta xin thề, từ nay về sau cùng Thủy gia thề đội trời chung!

      Hồng y liễm diễm, mặc phát bay lên

      Y thuật vô song, dương danh thiên hạ

      Dung nhan khuynh thế, phong hoa tuyệt đại.

      Cười khuynh thành, hỏi Thiên hạ ai có thể cùng nhau nắm tay sóng vai.


      linhdiep17banglangtrang123 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 1: Mạo hiểm trọng sinh

      (Vì c1 khá dài nên ta chia làm 3 phần post dần)

      Edit: Rika Nguyen


      Ban đêm, ánh trăng mệt mỏi trốn sau tầng mây để nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy ánh sao ở bầu trời đêm nhìn chăm chú vào lục địa mênh mông . Các loại sịnh vật ban đêm cũng bắt đầu đêm cuồng hoan .

      Lúc này, ở đường có 1 thân ảnh quỷ dị nương theo màn đêm, nhàng xuyên qua các tòa nhà. Cũng trong nháy mắt, biến mất trong bóng đêm. muốn để người khác chú ý tới dáng người mạnh mẽ kia.

      Phải hình dung như thế nào lại có 1 nữ nhân như vậy? Xinh đẹp? Mị hoặc? Thanh thuần? Thị huyết? Lạnh lùng? Chưa bao giờ có nữ nhân có thể sinh thành được như vậy, đôi môi mềm mại, lại rất gợi cảm; Mắt phượng xinh đẹp, lại ra trầm tĩnh cùng hắc ám. thân trang phục màu đen mặc ở người, đem dáng người mảnh khảnh phô bày ra.

      Các loại tố chất mâu thuẫn lẫn nhau nhưng hội tụ ở người nàng đúng là xử lý thiên y vô phùng.

      Bốn phía yên tĩnh, tiếng động, Lam Thiến Huyên đứng ở chỗ cao nhất nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mặt.

      Đây là Z thị, là chỗ ăn chơi lớn nhất. Tới nơi này tìm kiếm phong lưu đều là các quan lớn, đại gia. Ai cũng thể nghĩ tòa nhà im lặng xa hoa trong biệt thự cũng là nơi mơ màng, rất xa hoa, lãng phí.

      Theo tư liệu Lam Thiến Huyên thu thập được, nơi này cũng là căn cứ của tổ chức khủng bố lớn nhất thế giới. Nghe sắp tới bọn họ nghiên cứu loại hai hình song hạch bom. Loại bom này khi xuất ở thế giới tất nhiên khiến cho sóng to gió lớn. Mà mục tiêu hôm nay của Lam Thiến Huyên đó là phá hư căn cứ số liệu của bọn họ.

      Đúng vậy, Lam Thiến Huyên là đặc công* ( *nhiệm vụ đặc biệt)

      Lam Thiến Huyên kiểm tra các trang bị đại người, xem ở cổ tay co bản đồ điện tử mini cùng túi ngân châm bên hông. Thuần thục tránh thoát các chướng ngại vật để nhảy vào biệt thự, nàng liếc mắt nhìn đại sảnh, số gương mạt lộ vẻ bình thường màn hình tivi. nhạc và ngọn đèn đầy vẻ ái muội , ở dưới cả trai lẫn ôm nhau quấn quý, hoặc hôn nhau cuồng nhiệt, hoặc ôm nhau kề mặt khiêu vũ.

      Đây đều là những người bình thường hay tạo ra vẻ đạo mạo. Tia sáng huỳnh quang chiếu sáng hết thảy bọn họ,mặc tây trang, mang giày da, là toàn bộ nhưng người tiêu biểu của thành phố. Mà trong bóng tối, bọn họ làm việc cẩu thả, tà ác.

      Lam Thiến Huyên hơi hơi bĩu môi, cũng dừng lại nhiều lắm, chỉ chốc lát liền tới được căn cứ bên dưới. Dựa theo chỉ thị, nàng vào kho số liệu, thuần thục phá bỏ các tia X phòng vệ. Ngay khi nàng trải qua chướng ngại cuối cùng, thanh trầm đột ngột vang lên.

      “Ngươi rốt cục đến đây.”

      Lam Thiến Huyên cả kinh, nơi này nay thế nhưng còn có người, mà nàng lại phát ra, phải tố chức …… Nàng thầm nghi hoặc,…… Nhanh chóng rút châm…

      Vũ khí của nàng phải dùng là súng lục hoặc bom chờ chuyên dụng của đặc công hay ít vũ khí đại. Mà vũ khí của nàng là ngân châm.

      Nàng, là bác sĩ, thầy thuốc. Khi nàng dùng ngân châm phát , nàng đến nhìn xem, tình cờ hé ra gương mặt vô cùng quen thuộc.

      Lam Thiến Huyên kinh ngạc hô lên : “Ba ba.”

      Trước mặt nàng là gương mặt ngày ấm áp của ngày xưa, nghiêm cẩn uy nghiêm. Mà giờ phút này, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, lãnh khốc, cả người có vẻ như khát máu điên cuồng.

      Lam Thiến Huyên chợt nghĩ, nâng tay lên nhìn đánh dấu bản đồ mini , quả thế…… tất cả những gì nàng thấy đều là giả , nàng bị khống chế.

      Mà giờ phút này nàng chưa kịp suy nghĩ cùng phán đoán. thanh trầm kia lại vang lên:

      “Thiến Huyên,, nữ nhi giỏi giang của ta, nhiệm vụ của ngươi hôm nay hoàn thành . Ngươi có biết vì sao vị trí của ngươi là GÌ ? Bởi vì ý nghĩa chung là Kết thúc. Ta thực vui mừng, nhưng mà ngươi vẫn phải biến mất khỏi thế giới này ngay tại đây. Đây là sứ mệnh của ngươi.”

      Rồi sau đó, sắc mặt chuyển sang tàn nhẫn, :“Chớ có trách ta, cũng cần có ý đồ từ chối, ngươi biết rất nhiều điều, ta sớm cho ngươi nên đụng tới án tử này, nhưng là ngươi nghe, tại ngươi tra được , ngươi ôm bí mật này theo và biến mất khỏi thế giới này .”

      Thanh dị thường lạnh băng, ngoan. Vừa xong, tất cả người đều thấy , đồng thời, toàn bộ căn cứ bắt đầu nổ mạnh. Chác là dùng cặp song hạch bom kia làm nơi này phát nổ.

      Lam Thiến Huyên rất muốn hỏi câu “Vì sao?”, cũng vĩnh viễn cũng mở miệng được , nàng chỉ nhìn thấy trước mắt là mảnh thế giới toàn màu vàng, chỉ chốc lát liền cảm giác quanh thân như bị ngọn lửa nóng hủy diệt thiên địa kia bao lấy.Ý thức cuối cùng của nàng là tưởng tượng lại, phỏng chừng thân thể nàng biến thành thừng phần tử , cũng chính là hồn phi phách tán như trong truyền thuyết hay sao?

      Nhưng, vì sao nàng cảm giác được đau đớn?
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 1.2:
      Thời tiết đầu mùa xuân, bầu trời trong xanh, vạn dặm mây, gió thổi nhè , mang theo khí mát mẻ trong lành. tòa phủ đệ xa hoc tọa lạc tại nơi non xanh nước biếc, kiến trúc chính của tòa phủ đệ là theo kiến trúc Tây Lưu, là kiến trúc dành cho quốc vương ,xa hoa cực hạn.

      Đây là phủ đệ của Tây Lưu quốc Thụy vương Quân Vân Doanh. Mà ở tại phía tây bắc của tòa phủ đệ, có ngôi nhà tranh rách nát, tương phản với xa hoa của vương phủ.

      Lúc này, chỉ thấy ăn mặc hoa lệ, phía sau nàng là đám nam nhân nhìn rất du côn, bặm trợn.Đoàn người trước sau hướng căn phòng rách nát tới. Ngay khi sắp bước vào cửa, nữ tử ăn mặc hoa lệ thấp giọng thầm vài câu với đám nam nhân. Đưa mắt nhìn xung quanh, đợi cho bốn bề vắng lặng, nàng ta nhanh chóng bước vào cửa.

      Thủy Vũ Hinh xoay người hướng vào bên trong, chỉ thấy ghế dựa có nữ tử nằm, dáng người xinh đẹp, mỏng manh yếu đuối. Làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, làm cho người ta nhịn được muốn âu yếm ôm vào trong lòng.

      mỹ nhân xinh đẹp. Trong mắt Thủy Vũ Hinh hiên lên tia đố kỵ.

      Nàng dời tầm mắt hướng lên nhìn mặt nữ tử kia, nếu như chuẩn bị tâm lý tốt, nàng giật mình hoảng sợ.

      Phải hình dung khuôn mặt này như thế nào đây? … Toàn bộ khuôn mặt nhắn, ngũ quan tinh xảo,đặc sắc , ôn nhu, nhưng khi nhìn đến ánh mắt như gấu mèo, khuôn mặt trát tầng phấn dày, đồ trang sức thấp kém, khuôn mặt cùng sắc thái thoạt nhìn cùng giống ma cà rồng, đáng sợ, làm người ta buồn nôn. nữ tử phàm tục, xấu nữ.

      Mà lúc này, Thủy Vũ Hinh bước tới bên giường, nhìn thấy xấu nữ mi nhan nhăn lại, trong mắt chút nào che dấu hết hèn mọn, nàng che miệng làm bộ muốn nôn mửa.

      Nhưng trong nháy mắt, nàng nhớ tới mục đích khi đến nơi này, áp chế tâm lý cùng ghê tởm, vươn tay, dò xét hơi thở người nằm ở giường, phát còn có chút hơi thở.

      Lòng phẫn hận : Xú nha đầu nhiều tai họa, tại sao còn chưa chết?

      Vì thế, nàng lần theo ống tay áo, lấy ra cái màu bình sứ màu trắng, tới gần bên giường, khẽ : “Phong Nhược Ngôn, ta cùng ngươi thù oán, ngươi về sau trăm ngàn cần tới tìm ta, muốn trách trách chính ngươi, vị trí Vương Phi dễ, ngươi lại là xấu nữ, há có thể xứng đôi với Doanh ca ca.”

      Còn chưa xong, nữ tử giường nhắm chặt mắt, bỗng dưng mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén, chứa hàn quang.

      Trong mắt Thủy Vũ Hinh lên bối rối cùng kinh ngạc, theo bản năng lùi về sau, dùng tay che lại cái bình sứ, nhưng lại bị Phong Nhược Ngôn gắt gao chế trụ. Thủy Vũ Hinh bất đắc dĩ bài trừ cứng nhắc của cơ thể, : “Nhược Ngôn tỷ tỷ, ngươi tỉnh nha”.

      “Ngươi muốn giết ta”

      phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Lời bình tĩnh như kể chuyện, làm cho đáy lòng Thủy Vũ Hinh run lên.

      Lúc này, Phong Nhược Ngôn lỗ mãng đem nàng đè xuống đầu giường, chính mình ngồi bên giường, từ cao nhìn xuống Thủy Vũ Hinh.

      thanh lạnh thấu xương vang lên, gằng từng tiếng, :“Ngươi — muốn – giết — ta”

      Thủy Vũ Hinh sắc mặt ngưng trọng lại. Nàng gặp qua Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn mặc dù có điểm kiêu ngạo cùng ương ngạnh, nhưng mười phần là bù nhìn, ngốc nghếch cực đại, lại hay ăn diện người ra người, quỷ ra quỷ. Nếu phía trước có người cùng nàng nhìn thấy Phong Nhược Ngôn nhất định sợ hãi. Mà lúc này, nhìn nàng che mạt cùng mình nhìn nhau, thấy kinh hãi trong lòng? Đúng vậy, cám giác khẩn trương toàn bộ từ đáy lòng nàng xông ra, đánh thẳng toàn thân. Uy thế mãnh liệt làm cho nàng cảm thấy ớn lạnh, sắc mặt trắng bệch.

      Nhưng sau lát, Thủy Vũ Hinh giống như nghĩ tới cái gì, mặt lần nữa cười cách kiều mị: “Ngươi còn còn cười à, ta biết được ngươi bị thương vì bởi vì Doanh ca ca. Lần trước, ta cũng có ở đó, Doanh ca ca đưa cho ta chai bạch ngọc lộ, hôm nay ta mang đến cho ngươi. “

      Lam Thiến Huyên sửng sốt, Phong tỷ tỷ? Là nàng sao? Doanh ca ca? Là ai?

      Lam Thiến Huyên cật lực che dấu cơn đau đầu, giấu đôi mắt kinh ngạc. Còn chưa suy nghĩ ràng. Lam Thiến Huyên lại cảm nhận được cỗ sát khí mãnh liệt xuất .

      Thủy Vũ Hinh nhìn lại lần nữa, liền lại nổi lên sát ý, dù sao cơ hội lần này cũng khó có được, hơn nữa người của mình vẫn ở bên ngoài.

      Phong Nhược Ngôn là xú nha đầu ngực đại ngốc nghếch, là bù nhìn, chẳng qua cũng chỉ là công chúa mất nước. Ả cũng thế , bọn họ vốn xuất cùng nhau , bỗng dưng ả ta lại được gả cho Doanh ca ca, người mà ả thích nhiều năm. Ả như thế nào lại hận xú nha đầu kia. Vốn tưởng rằng trải qua chuyện đó, có thể đưa nàng ta vào chỗ chết. Lại thể nghĩ rằng, Phong Nhược Ngôn ăn 30 gậy mà vẫn còn chưa chết.

      Ả làm sao thể cảm khái, xấu nữ tác oai tác quái, tai họa đến ngàn năm. Nhưng dù sao bản thân nàng ta cũng bị trọng thương, tại dù chính mình giết nàng người khác hoài nghi, huống hồ có mấy người quan tâm đến sống chết của công chúa mất nước này.

      Nàng ta mà còn sống, ngồi mãi ở vị trí vương phi. Ả nên làm cái gì đây, ả còn muốn gả cho Doanh ca ca , cho nên, nàng ta phải chết. Huống chi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua…… Trong mắt Thủy Vũ Hinh lên tàn nhẫn. Khẽ nắm chắt bình ngọc trong tay, ánh mắt biểu lộ hung ác, chút do dự, rất nhanh hướng tới mặt Phong Nhược Ngôn.

      Phong Nhược Ngôn nổi giận, quá tam ba bận , thế nhưng nữ nhân này hồi lại hồi, ba bốn lần muốn giết nàng, nghĩ rằng nàng dễ bị khi dễ lắm sao?
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 1.3
      ” Chỉ bằng ngươi “ Nàng mở mắt, tánh mắt tối đen như mực, lên tia sắc bén cùng hủy diệt. Mà Thủy Vũ Hinh khi nhìn vào đôi mắt lạnh băng kia, nhất thời run lên, bối rối cùng sợ hãi hết lên mặt.

      ” Bạch ngọc lộ sao? Là mê hồn hương, hừ.“

      Lam Thiến Huyên hừ lạnh tiếng, đạm mạc ” Vô sắc vô vị, vào cơ thể sau ba canh giờ, trong cơ thể nóng lên, bảy canh giờ như xương cốt rã rời, ngày sau làm cho người ta trầm mê ác mộng, xuất ảo ảnh nhưng thể tự kềm chế được, thẳng đến bảy bảy bốn mươi chín canh giờ sau, nhận hết thống khổ, cả người tê liệt, thất khiếu đổ máu mà chết.“

      Trong lòng Thủy Vũ Hinh kinh ngạc, nàng ta làm sao có thể biết đây là mê hồn hương? Nàng ta làm sao mà biết ràng như vậy được.

      Ả nhìn lại gương mặt xấu xí của Phong Nhược Ngôn , đúng vậy , vẫn là khuôn mặt này nha.

      Nhưng, trong lòng vì sao cảm giác như có trăm ngàn vết nứt, loại cảm giác này ả chưa từng trải qua, mà tại lại bị nữ nhân này làm lạnh toát cả người? suy nghĩ như vậy làm cho trong lòng Thủy Vũ Hinh lên tia tức giận. Ả với Phong Nhược Ngôn đều khác biệt mà. Vì thế, ả lại ôm nỗi hận ý cùng ghen tị, hai tròng mắt trợn lên nhìn Phong Nhược Ngôn.

      Tức giận : “Hừ, tiện nhân Phong Nhược Ngôn, người quái dị, bị ngươi nhìn thấu thế nào, ta hôm nay giết ngươi, miễn cho ngươi mang tai họa đến Doanh ca ca.”

      ? Vậy ,ta muốn xem ngươi có bản lãnh này hay ?”. Lam Thiến Huyên cũng để ý tới gương mặt vạn vẹo của ả, đùa cợt .

      Thủy Vũ Hinh gặp công chúa bù nhìn, nhưng tiện nhân ấy lại đem ả để vào trong mắt, nghiến răng nghiến lợi hung hăng : “Hừ, Phong Nhược Ngôn, ta cho ngươi biết ta có bản lãnh này hay .”

      Ngược lại, ả ta lớn tiếng hướng ra phía ngoài, kêu lên: “Bọn cẩu nô tài kia, các ngươi còn mau tiến vào cho ta.”

      Lúc này, cửa phòng bị đạp văng, vài nam tử thô kệch nghênh ngang tiến vào, trong phòng lúc này nhìn chật chội.

      Mấy nam tử kia nhìn Phong Nhược Ngôn mặt lên hèn mọn. Chẳng qua, đối với nữ nhân kia, ngòai dáng người xinh đẹp ra chẳng để lại ấn tượng gì, trong mắt chút nào che dấu dâm sắc. Thầm nghĩ, tuy rằng mặt mũi nhìn ghê tởm , nhưng dáng người này đúng là so với đệ nhất thanh lâu còn xinh đẹp hơn vạn phần. Đặt ở dưới thân nhất định là thỏa mãn , huống hồ nàng ta còn là công chúa.

      Thủy Vũ Hinh nhìn thấy ánh mắt đầy ý dâm của mấy nam nhân nhìn Phong Nhược Ngôn , ả hướng Phong Nhược Ngôn cười đắc ý: “Phong Nhược Ngôn, ngươi phải rất thích nam nhân sao, thích hoạn háo sắc sao, hôm nay ta thanh toàn cho ngươi.”

      “ Ngươi biết , ta nhưng suy nghĩ tới, vốn ban đầu chỉ tính toán giết ngươi, tuy rằng cho ngươi chút đau đớn , nhưng là ngươi cố tình buộc ta lấy thứ ra điều thứ hai đối phó ngươi. Hừ, cũng tốt, dù sao ngươi cũng thích câu dẫn người, bọn họ vừa vặn là các nô lệ hạ đẳng của đất nước ngươi, chờ bọn đem ngươi hầu hạ, ta lại đem ngươi bắt bán cho Thiên Hạ lâu, cho ngươi câu dẫn người trong thiên hạ.“

      Rồi sau đó chỉ vào kia đám khuôn mặt nam nhân đáng khinh kia, : “Bọn cẩu nô tài các ngươi nghe đây cho ta , hôm nay các ngươi đem Quỳnh Hoa công chúa hầu hạ cho tốt, đến lúc đó bản quận chúa ta có thưởng lón cho các ngươi. Ha ha ha ha.” Nàng nghĩ đến Phong Nhược Ngôn bộ dáng phóng đãng, nhất thời nhịn được điên cuồng nở nụ cười.

      Nhưng mà ……..

      cùng thanh cười vui vẻ của ả, lại lạ nuốt nước miếng trong cổ họng. Làm cho dục tính trong nam nhân trỗi dậy.

      Sắc mặt Lam Thiến Huyên lúc này ửng hồng, nóng lòng muốn thử nam nhân, hiển nhiên các nam nhân này cũng bị hạ dược. Còn có cái nữ nhân độc ác điên cuồng kia, trong lòng lửa giận ngập trời.

      Chẳng qua vì người nam nhân, thế nhưng đối nàng lại làm việc xấu xa, độc ác. Nàng Lam Thiến Huyên đâu phải là người dễ bị khi dễ ?

      Lam Thiến Huyên phi thân, hướng tới nữ nhân cười đến run rẩy, phen chế trụ yết hầu của nàng, đem mê tiên thảo vốn chuẩn bị đối phó nàng đổ vào miệng ả. Sau đó đẩy ngã ả xuống đất, đứng cao nhìn ả chằm chằm.

      Biến cố này đột ngột phát sinh quá nhanh, mà tốc độ của Lam Thiến Huyên cũng quá nhanh.

      Đợi cho Thủy Vũ Hinh rốt cục ý thức được hành động của Phong Nhược Ngôn , sắc mặt mảnh xám trắng, kinh hoàng thét chói tai: “A, Phong Nhược Ngôn, ngươi chết tử tế được, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”

      xong liền giãy dụa,cố cắng hướng Phong Nhược Ngôn mà đánh tới.

      Nhìn nữ nhân trước mặt như ác phụ điên, Phong Nhược Ngôn khóe miệng nhếch lên, cước đem ả đá bay, hướng tới cái bàn duy nhất trong phòng

      Nhìn thấy màn như vậy, nguyên bản các nam nhân đáng khinh kia còn do dự hành động lúc này đứng cứng ngắt, dám động đây . cước kia độ mạnh yếu như thế nào bọn họ đều làm được, huống chi bọn họ uống dược , người nóng như thiêu đốt.

      Phong Nhược Ngôn đến gần nữ nhân bị đá đến choáng váng nằm dưới bàn kia, phấn trang điểm mặt như rớt hết, vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn nàng.

      “Chậc chậc, ngươi phải muốn giết ta sao, phải muốn nhục nhã ta sao, kỳ ta cho ngươi, tay chân ta cũng có chút ngứa , ta cũng để ý tới việc hủy hoại ngươi nha, đáng tiếc cho mỹ nhân xinh đẹp.A, chỉ tại bổn tiểu thư ta phải nam nhân, biết thương hương tiếc ngọc là gì nga. Ai!”

      Rồi sau đó ngữ khí thay đổi.

      Xoay người, hướng bọn nam nhân dị dọa tới ngây người, lạnh lùng : “Các ngươi phải thích nữ nhân sao? Nữ nhân này liền cấp cho các ngươi, ả muốn các ngươi đối phó ta như thế nào, các ngươi cứ làm với ả như vậy,bằng …….”. Phong Nhược Ngôn đạm mạc quét vòng, đưa mắt nhìn bọn họ mỗi người lần, hồi lâu cất giọng nhu như hồn sứ giả:

      “ ……..Các ngươi liền, chết cho ta.”

      xong, thân ảnh nàng di động rất nhanh, đem trâm cài đầu nhổ xuống, hướng huyệt Dũng Tuyền* của bọn họ mà đâm tới.

      (* Dũng tuyềnhuyệt vị nằm ở gan bàn chân của con người. Nó nằm kinh Thận. Ta nghĩ ra tác giả lại viết thế này, nằm dưới chân sao tỷ ấy đâm được ta???????????????)

      Mấy người khia chỉ thấy thân ảnh xẹt qua, sau đó là trận đau đớn, tiếp theo ngay cả tia phản kháng hay khí lực đều sử dụng được.

      Bọn họ còn chưa kịp có phản ứng liền nghe thấy thanh truyền vào trong tai: “Ta biết người kia là quận chúa, khẳng định là các ngươi sợ đắc tội ả, chính là các ngươi có hay nghĩ tới, ban đầu các ngươi thờ ơ lạnh nhạt,cũng đắc tội ả , mà ả cũng bỏ qua cho các ngươi. Cho nên dù các ngươi chết cũng là quỷ phong lưu. Hơn nữa thân thể các ngươi tại dính kịch độc, loại này độc chỉ có ta có thể giải, nếu các ngươi theosự phân phó của ta mà làm, có thể được giải độc, sau đó được rời nơi này cách an toàn, còn khồn…… Liền chỉ có đường, đó là… CHẾT . Các ngươi .”

      “Đương nhiên, các ngươi cũng cần hoài nghi, lời của ta hoàn toàn đáng tin. Các ngươi có thể nhìn xem, trong lòng bàn tay các ngươi có phải hay đoàn ám khí nha.“

      Phong Nhược Ngôn ném lại 1 lời tựa như dội bom.

      Mấy người bọn họ nghe xong, vươn tay ra nhìn, quả nhiên có 1 đoàn hắc tuyến, mặt đầy khủng hoảng. Người nhìn ta, ta nhìn ngươi.

      Thủy Vũ Hinh nghe được lời của Phong Nhược Ngôn, sau đó nhìn đến phản ứng bình tĩnh của mấy người kia , tâm như tro tàn, mở miếng mắng nhiếc như bệnh tâm thần: “Này bọn cẩu nô tài các ngươi, các ngươi dám làm như thế, ta buông tha các ngươi , các ngươi mau giết Phong Nhược Ngôn, nhanh chóng giết nàng cho ta, ta còn có thể lưu các ngươi cái chết toàn thây. Các ngươi mau ra tay nha. Bọn phế vật các ngươi….”

      Phong Nhược Ngôn nghe xong lời này hết biết chỗ . Nữ nhân này là đần độn. chuyện này có phát sinh thế nao, cũng là do ả ta gây ra, liên quan tới nàng.

      Bên này vài người còn tại suy tư cân nhắc lợi hại, rồi sau đó lại nghe Thủy Vũ Hinh liền do dự đứng lên, đến Quỳnh Hoa điểm huyệt bọn , mà tính mạng còn nằm tay nàng, huống hồ dược người bọn họ sắp phát tác, phải tìm nữ nhân giải dược nha, bằng bọn họ chết, Quỳnh Hoa công chúa này bọn họ là đánh lại , như vậy chỉ có……

      Tên đứng đầu hướng Thủy Vũ Hinh nhìn, Thủy Vũ Hinh bởi vì vừa mới bị Phong Nhược Ngôn đá, người quần áo hé lộ, bọn họ nhìn mà muốn phun huyết, dục tính nổi lên, cắn răng cái, nhìn Phong Nhược Ngôn : “Công…… Công chúa, người giữ lời chứ, cho chúng ta giải dược?”

      Phong Nhược Ngôn châm chọc cười: “Đó là tất nhiên, bất quá các ngươi đem tình làm cho tốt .”

      “Chúng ta nhất định nghe theo lời công chúa, làm tốt việc này.”

      xong ,vài người liền khẩn cấp kéo Thủy Vũ Hinh khủng hoảng hướng phía ngoài bước .

      Sau lát, cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai người tiến vào, 1 nam 1 nữ, nha đầu sắc mặt kích động tiến vào, nhìn căn phòng lộn xộn,thất thanh kinh hô,” Công chúa, ngươi làm sao vậy?”

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 2.1
      Sau lát, cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai người tiến vào, 1 nam 1 nữ, nha đầu sắc mặt kích động tiến vào, nhìn căn phòng lộn xộn,thất thanh kinh hô,” Công chúa, ngươi làm sao vậy?”

      Cửu Nguyệt ngờ, khi tiến vào phòng lại thấy hình ảnh như vậy, nàng mới ra ngoài hồi, muốn cầu quản gia giúp công chúa tìm đại phu . Nhưng, nàng vừa , trong phòng giống như trải qua hồi ác chiến .

      Đây, là chuyện gì xảy ra?

      Mà Tần Hải cũng sửng sốt, nghĩ đến khả năng phải nhìn thấy là Phong Nhược Ngôn nằm ở giường chỉ còn hơi thở, dù sao thiếu nữ nhận 50 đại bản cũng thể sống nổi . Nhưng thấy phải như thế. nhìn thần sắc bình tĩnh của nữ tử trước mặt. Ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ.

      Tần Hải cả kinh, bất quá lập tức liền lên thần sắc khinh thường. Thầm nghĩ: “Hừ, bất quá là công chúa thất sủng qua đời mà thôi” . Nhưng là quản gia của Thụy vương phủ , trừ bỏ hộ vệ Lăng Phong bên người vương gia, tại vương phủ là thứ hai .

      mặt liền thể vênh váo cùng tự đắc, đứng lên kỳ quái : “Quỳnh Hoa công chúa, ngươi tỉnh là tốt rồi, bệnh phải chết, sống nỗi đỡ phải làm cho vương phủ dính xui.”

      Lam Thiến Huyên nghe xong, nhướng mày.

      Cửu Nguyệt nguyên bản còn có chút lo lắng, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lập tức tới che chở cho Phong Nhược Ngôn, nghiêm mặt : “Tần quản gia, ngươi như thế nào có thể công chúa như vậy, công chúa tốt xấu cũng làm vương phi của các ngươi, ngươi vẫn là nhanh tìm đại phu lại đây, bằng công chúa xảy ra chuyện gì hay, ta tha cho các ngươi.”

      Nghe thế, sắc mặt quản gia lên tức giận, đôi mắt trầm, hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm Cửu Nguyệt, cười lạnh :

      tha cho ta, hắc hắc, ta muốn biết ngươi làm như thế nào a?. Bất quá ta sợ cho các ngươi biết, cho dù ta đùa chết chủ tớ ngươi, hai người cũng có thể trở về.”

      Tần Hải thèm nhìn đến Cửu Nguyệt, nhất thời đắc ý, hắc hắc cười ngừng: “Hừ, đôi vong quốc nô các ngươi, vương gia với ngươi chưa bái đường liền hưu ngươi , còn nơi nơi câu dẫn người, trời sinh tiện nhân bại hoại, ngươi mà cũng xứng đáng làm vương phi của chúng ta ư? Hừ, ngươi cấp cho ta bán kỹ viện cũng thèm”

      xong, khóe mắt đảo qua mặt Phong Nhược Ngôn, trong mắt chút nào che dấu chán ghét.

      Lam Thiến Huyên nghe nhưng mặt chút thay đổi .

      Nàng là công chúa?

      Này công chúa làm cũng đủ uất ức .

      Sắc mặt Cửu Nguyệt đỏ lên, nổi giận : “Ngươi bậy, công chúa chúng ta đến đây hòa thân, hoàng thượng tự mình chỉ hôn , làm sao có thể bị hưu, con người ác độc này, ngươi hươu vượn.”

      Tần quản gia thấy Cửu Nguyệt tin, từ trong lòng lấy ra hưu thư ở trong tay , khinh thường : “Nhìn thấy , đây là hưu thư, hừ. Ta hôm nay đến đây là để truyền lệnh .”

      “Nam Viên phụ quốc Phong Nhược Ngôn, ngày tám tháng sáu năm Thiên Kì thứ ba mươi, được tứ hôn cho Thụy vương. Trong lúc Phong thị chưa qua cửa, có quá nhiều lỗi. Nào là ghen tị, loạn cương, võ mồm, nhiều lời, dâm dật. Giờ đây bị hưu ra khỏi vương phủ, giải trừ hôn ước, lui về dịch quán của dị quốc, ngày sau mặc cho tái giá, hai bên quan hệ. Ngày tám tháng sáu năm Thiên Kì thứ ba mươi”.

      “Thế nào, hừ, các ngươi tốt nhất nhanh chóng ra khỏi vương phủ, đừng ở đây làm mất mặt vương phủ .”

      Sắc mặt Cửu Nguyệt trắng đến nhợt nhạt, cắn chặt đến chảy máu.

      Lam Thiến Huyên ghé mắt nhìn , nàng có thể cảm giác được Cửu Nguyệt rất lo lắng cùng phẫn nộ.

      Cửu Nguyệt như có quyết định, cắn răng cái, cầm lấy tay Lam Thiến Huyên , hướng Tần quản gia :

      “Tần quản gia, công chúa nhà ta hôm kia mới bị đánh trọng thương, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, thân mình lại suy yếu. Nay lại có thể nào chịu được đả kích như thế. Huống chi bị hưu thê, về sau muốn nàng sống như thế nào? Chúng ta có gì để về lại Nam Viên quốc, ta biết ngài ở trước mặt vương gia rất có uy, cầu Tần quản gia với vương gia lời hay, thu hồi mệnh lệnh ban ra, nô tỳ vô cùng cảm kích.”

      xong, nàng liền dập đầu xuống đất, chỉ chốc lát trán liền chảy máu.

      Tần Hải mắt lạnh thoáng nhìn: “Hừ, ngươi vừa rồi phải bảo ta ta hươu vượn, còn tha cho ta nữa cơ mà?”

      Cửu Nguyệt vẫn dập đầu như cũ: “Thực xin lỗi, đều là do nô tỳ, ngài là đại nhân há lại chấp tiểu nhân, van cầu ngài .”

      xong lại khóc lên.

      Ánh mắt Tần Hải xoay chuyển, thấy Cửu Nguyệt dáng người linh lung xinh đẹp, làn da phấn nộn , lại khóc làm cho nổi lên dục vọng.

      Thầm nghĩ, công chúa mất nước kia mặc dù khó coi, nhưng tiểu nha đầu này cũng là tiểu mỹ nhân, tuy rằng tuổi còn , nhưng phát triển đầy đặn . Nếm thử chắc hẳn có 1 tư vị rất ngon.

      Tần Hải ở trong lòng thầm cân nhắc, hướng nàng :“Ân, ta giúp các ngươi càu tình cũng được,nhưng……..”

      Cửu Nguyệt vừa nghe, giống như vớ được tia hy vọng, vội vàng : “Tần quản gia, cầu ngài , chỉ cần ngài có thể giúp công chúa, chúng ta nhất định báo đáp ngài .”

      Mà bên này, Cửu Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt gian trá của Tần quản gia, ánh mắt đáng khinh quét qua quét lại người nàng mà đánh giá. Trong lòng vừa tức, lại có điểm giận, run run :“Ngươi…… Tần quản gia, ngươi……”

      Mà lúc này Tần Hải hướng móng vuốt sói tới Cửu Nguyệt , phen ôm Cửu Nguyệt, tay xoa bóp bàn tay bé của nàng, tay tiến vào nọi y của nàng .

      Cửu Nguyệt kinh hãi, muốn lùi về sau, lại bị kiềm chế, Tần Hải dùng sức , hung hăng :

      “Hừ, tiểu tiện nhân, biết phân biệt phải trái, ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể cho ngươi theo ta, về sau cho ngươi vinh hoa phú quý . Chứ ngươi theo công chúa mất nước mà còn quái dị như thế há có được nhiều đãi ngộ tốt như theo ta?.”

      Nhìn đến thân hình trắng noãn sạch dưới thân mình, Tần Hải cảm thấy cả người như có lửa nóng. cũng chơi đùa rất nhiều nha hoàn, nhưng nha đầu này chính là từ Hoàng gia Nam Viên quốc mà lớn lên, ắt hẳn có điều bất đồng, trong lòng suy nghĩ, lên tia xao động, mà thú tính của lại kiềm chế được, động tác thô lỗ hơn .

      Lúc này, cũng quên phòng trong còn có người.

      Cửu Nguyệt sắc mặt đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy nhục nhã, giãy giụa, hét lớn:“Tần quản gia, ngươi là tên hỗn đản , đây là cách Tây Lưu quốc Thụy vương phủ các ngươi đãi khách sao?”

      Nàng ngờ, quản gia của vương phủ lại là người hạ lưu thế này, nàng nghĩ mình và công chúa xa rời đất nước, lại nhận lấy đãi ngộ nhục nhã này.

      Lúc này Tần Hải cũng kiềm chế được, mà đây cũng phải là lần đầu tiên , chú ý đến hoàn cảnh của tiểu nha hoàn này. lại dùng thủ đoạn cường ngạnh, lại đưa ra đủ diều hứa hẹn, tiểu nha đầu này hẳn ngoan ngoãn mà phục tùng .

      Huống chi, nơi này lại xa xôi như vậy, đây là cơ hội tốt trời cho, tiểu mỹ nhân nhu mỳ ngoan ngoãn thế này, đâu thể suy nghĩ thêm gì nữa, tại làm sao có thể buông tha đây.

      để nàng dưới thân mà ăn, ăn ngay cả xương cốt cũng chừa, sau đó đưa đến kỹ viện. Hừ, dù sao cũng là nô lệ mất nước, làm sao lại nghe theo được?

      Trong lòng hung tợn nghĩ.

      Nghĩ như vậy , liền bắt đầu cởi quần áo của chính mình.

      Cửu Nguyệt đình chỉ giãy dụa trong chốc lát, trong lòng dâng lên tuyệt vọng, nàngcó chuyện gì cũng sao, nhưng đáng thương nhất chính là công chúa của nàng, thực xin lỗi nương nương, nàng chiếu cố công chúa công chúa tốt . Nhắm mắt lại, nàng muốn cắn lưỡi tự sát.

      Nhưng khi vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe được tiếng kêu thất thanh, tiếp theo đó là hét thảm tiếng.

      Lam Thiến Huyên nhìn ánh mắt nha đầu kia khi nhắm lại, biết nàng muốn làm cái gì, trong lòng dâng lên đau xót.

      hề nghĩ ngợi, cầm trong tay trâm gài tóc, phen hướng tên quản gia trần truồng đáng khinh kia mà đâm tới, tiếp theo đá cước mạnh, làm báy xa ra ngoài ba trượng ( trượng có rất nhiều loại, ta lấy loại Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,333 mét, trượng Trung Hoa dài 3,33 mét, vậy ba trượng bằng 9,99 mét.)

      Tần Hải lúc này thoát quần áo, cả đầu y tưởng tượng tới thân ảnh mềm mại dưới thân, vui vẻ và khoái trá mà phát dục. Cổ bỗng dưng đau xót, tiếp theo bị cỗ đại lực đá bay . Sau phát kinh hoàng, đau đớn phục hồi lại tinh thần, cảm thấy xương cốt dường như bị cú đá này chặt đứt. Trong lúc nhất thời, cất tiếng kêu kinh thiên động địa. ( haha, đáng đời. Ta cứ nghĩ cái cảnh … mà bị đá…. há há há, tức cười quá mất)

      Lam Thiến Huyên cũng để ý tới , đến phía Cửu Nguyệt ngây ngốc trước mặt, đem quần áo mặc lại cho nàng, tay vỗ lên lưng nàng, ôn nhu an ủi : “ cần sợ, có việc gì .”

      xong, liền đỡ Cửu Nguyệt đứng lên.

      Nghe Lam Thiến Huyên xong, Cửu Nguyệt ngẩng đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía công chúa, trong lúc nhất thời cảm thấy giống như gió xuân thổi qua, thổi sợ hãi,khẩn trương cùng bất an. Ánh mắt nhất thời kinh ngạc , ngây ngốc kêu lên :“Công chúa.”

      Lam Thiến Huyên ôn nhu gật đầu nhìn nàng, mà Cửu Nguyệt lúc này như tìm được điểm tựa, khi nãy suýt bị làm nhục nhưng được công chúa giải thoát, ánh mắt nàng hồng hồng lên, lên đau xót, bổ nhào vào trong lòng Lam Thiến Huyên khóc lên.

      Lam Thiến Huyên nhíu mày, nàng thích người khác thân cận nàng. Bất quá, lại đẩy nàng ra. Tùy ý nàng phát tiết.

      Đợi cho nàng bình phục lại, Lam Thiến Huyên đến trước mặt Tần quản gia, từ cao nhìn .

      Tần Hải giờ phút này đau như chết sống lại, ngờ chính mình bị cái nữ nhân yếu ớt đá đến xương cốt rã rời, dám phá hư chuyện tốt của , ánh mắt lập tức lộ ra tia hung tàn, ngoan mà uy hiếp,

      “Tiện nhân chết tiệt, ngươi chết chắc rồi. Ta cho ngươi sống bằng chết.”

      “Nga, ? là khéo , những lời này ta cũng định với ngươi .” Lam Thiến Huyên sắc mặt như thường, thèm để ý .

      “Ngươi……!”

      Tần Hải ngữ khí ngưng lại. Trong lòng hận thể giết chết nữ nhân xấu xí kia. , Tần quản gia ở vương phủ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này. Bất quá , trong đầu lại có điểm nghi hoặc, bao cỏ công chúa này như thế nào đột nhiên trở nên lợi hại như vậy ?
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :