1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Vật – Quất Hoa Tán Lý (53c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Vật
      Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
      Editor: mèomỡ & đỗ béo
      Betor: mèomỡ
      Bìa: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
      Raw: 91baby.mama.cn
      Thể loại: đại, huyền huyễn, kiếp trước kiếp này, hài, HE
      [​IMG]

      Giới thiệu sơ lược:

      Trong lòng con người luôn tràn ngập đủ loại dục vọng, được thỏa mãn sinh ra ân oán tình cừu. thế giới có đám vật ký khế ước với loài người. Chúng giúp con người đạt được ước nguyện đồng thời con người cũng phải trả cho chúng cái giá kỳ lạ.

      Mèo Dạ Đồng cùng Khuyển William, con mèo kì lạ nghĩ đằng nẻo, con chó trung thành ngoan ngoãn si tình. kẻ độc miệng, thích đánh nhau, thích kỳ thị loài người và loài chó. kẻ trung thành chính trực, bất khuất, vô cùng nghe lời Dạ Đồng. Lúc họ giao tiếp với loài người sinh ra đủ chuyện biết nên khóc hay nên cười. Trong lúc vui cười giận đánh, phát chân tình kiếp trước…
      Last edited: 6/8/14

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần I: Tham lam

      Chương 1

      Editor: mèomỡ
      Mây đen kéo đến, mưa to tầm tã đập vào mái tòa nhà cổ. Mấy cây thường xuân xanh biếc lạnh lùng bò lên tường, chuông gió màu xanh lam treo cửa sổ mái nhà thỉnh thoảng phát ra tiếng vang trong trẻo. Con vẹt màu trắng đứng ở lan can ngủ gà ngủ gật.

      “Nhà cao cấp, xe xịn, trang sức, quần áo hàng hiệu… Làm tình nhân có gì tốt chứ?”

      Trong căn gác , trong tiếng mưa gió truyền đến giọng của hai dường như thảo luận chuyện gì đó. Người con trả lời hình như bắt đầu kích động, lượng ngừng tăng lên: “, hiểu được khó xử của chúng tôi! Người hạnh phúc nhất là vợ ta, cái tôi nhận được chẳng qua là chút bố thí của ta thôi! Tôi thể nào tiến vào cuộc sống của ấy, cũng thể ngửa mặt nhìn trời!”

      oán hận sao?”

      “Đúng vậy! Tôi hiểu, thiếu phụ luống tuổi có chồng kia vì sao lại có sức hấp dẫn như vậy? ! sinh được con trai, lại hiểu cách làm vui lòng đàn ông! Ngay cả gọi điện thoại cho ta cũng chịu! Lạnh lùng đến mức sắp vô tình rồi. Người đàn ông kia lại chiều ta vô cùng, chẳng những chịu ly hôn còn mua biệt thự bên bờ biển ở Mỹ cho ta nữa, người hầu cùng bác sĩ gia đình còn thay đổi vài lần…” xinh đẹp ăn mặc thời thượng dùng móng tay nghệ thuật đẹp đẽ hung hăng vò vò gấu váy, oán hận , “Nếu ta sao còn ăn vụng, ra ngoài tìm phụ nữ? Hơn nữa đa số thời gian đều ở chỗ tôi về nhà, còn bảo tôi sinh con cho ta! khi như vậy, vì sao ta ly hôn để cưới tôi? Ở giữa nhất định có khuất tất!”

      Tiếng xa lạ sắc nhọn này khiến tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ say. Tôi chuyển người nằm nóc TV ấm áp vẫy vẫy cái đuôi, lười biếng mở mắt ra, vô cùng hưng phấn nhìn trường hợp bát quái khoa trương lại giả tạo trước mặt.

      “Dạ Đồng! Thu cái đuôi chết tiệt của em lại, còn động đậy linh tinh cẩn thận chị đá em ra ngoài!” Tiếng quát lớn cực có phong thái đàn chị từ phía dưới truyền đến khiến con vẹt trắng vui sướng khi người gặp họa huyên náo lặp lại: “Đá ra! Đá ra!”

      Bà chị tên Vũ thường gọi Hồng Vũ, là sư tỷ của tôi. Dáng người cao gầy, da trắng như ngọc, thích mặc váy dài rộng thùng thình màu trắng. Mái tóc đen được búi cẩu thả bằng cây trâm huyết ngọc. Bình thường vẻ mặt lúc nào cũng lười nhác như thể quan tâm đến bất cứ chuyện gì đời, chỉ lầm lũi dùng ấm tử sa(1) pha trà, xem xem tivi, tự rót tự uống, mình thoải mái vui vẻ. Chỉ có lúc mắng tôi tinh thần mới dâng cao gấp trăm lần, vô cùng thích thú.

      Tôi giọng thầm: “Cùng là quái, đốt nhau sao quá gấp (2)?”

      “Ai vậy?” làm oán phụ kia vội hoảng sợ quay đầu lại nhìn xung quanh.

      Hồng Vũ rót thêm cho ta chén trà, tao nhã an ủi : “ con mèo ngốc ăn uống no đủ có việc gì làm chỉ biết ngủ.”

      Lời này của sư tỷ bất công, tôi định thanh minh lại thấy ánh mắt như dao găm của chị ấy liếc đến. Nghĩ chị ấy là Tất Phương Điểu (3), tôi chỉ là mèo nhà Trung Quốc, thực lực chênh lệch quá xa, lại còn sống nhờ nhà chị ấy nữa nên tôi chỉ đành biết thời biết thế mà ngậm miệng.

      Tôi run lẩy bẩy liếm bộ lông màu đen sáng bóng, u oán mài mài móng vuốt màu trắng, nhảy lên nóc giá sách đầy bụi. Còn chưa đứng vững đống sách cũ và đống đồ bỏ cao như núi bên cạnh chịu nổi chấn động, đổ ầm ầm xuống đất đè lên người tôi, chỉ còn cái đuôi mèo đáng thương quẫy quẫy ở bên ngoài.

      Hồng Vũ rất nể mặt mà cười rộ lên.

      Con vẹt ở lan can vẫy cánh kêu to trước: “Mèo ngốc! Mèo ngốc!”

      Ngay cả ngừng ai oán kia cũng buồn cười.

      Tôi buồn bực.

      Sư tỷ giải quyết tôi xong lại tiếp tục buôn chuyện nhiệt tình với kia. Chị ấy cho ít hương liệu An hồn vào ly trà khiến xui xẻo kia khai tất tần tật. Sau đó chị ấy lấy cái bút màu máu từ ngăn kéo trong quầy ra đưa cho kia: “Sau khi tìm được nguyên nhân hãy viết nguyện vọng của lên tờ giấy này, nguyện vọng được thực .”

      “Ha, tin mấy thứ này à? Chẳng lẽ là ma nữ sao?” kia cười nhạo phất phất tờ giấy trong tay.

      .” Câu trả lời của Hồng Vũ giống như từ chân trời truyền đến, miệng chị dần dần lên nụ cười ngọt ngào, ngón tay nhàng vẽ vòng tròn, trong trung lòe ra vài đốm lửa hoa “Tôi chỉ là quái thích giúp người thôi.”

      kia hơi sửng sốt ánh mắt trở nên mơ màng.

      Nhiệt độ khí xung quanh Hồng Vũ trở nên nóng rực, gần như có thể khiến mưa bốc hơi. Mái tóc đen cùng đôi mắt của chị biến thành màu đỏ như lửa, bên trái dần ra cái cánh, vẫy mạnh hai cái trong trung khiến gian bắt đầu vặn vẹo.

      kia đứng lên giống như uống say, máy móc ra ngoài cửa như đầu gỗ rồi biến mất trong mưa phùn.

      Hồng Vũ thu cánh, khôi phục dáng vẻ lười biếng, đến trước mặt tôi giả vờ ngủ kéo đuôi tôi hai cái rồi ra lệnh: “Dạ Đồng, giúp chị theo đó, có lợi chị chia phần cho em.”

      “Meo meo ngao! muốn! Bên ngoài có nước! Để vẹt !” Mèo trời sinh ghét nước, tôi dùng móng vuốt ôm đầu, sống chết chui vào trong góc.

      Chị ấy lại nhấc cái ghế lên, xách cổ tôi ra cửa sút tôi phát bay vào vũng nước.

      “Chết tiệt… Sư tỷ giỏi lắm à? ! Em muốn tìm sư phụ để người mắng chị!” Tôi phẫn nộ giũ nước người.

      Hồng Vũ sờ sờ đầu tôi, dịu dàng cười : “Con mèo ngốc nghếch, ai bảo em tu hành cao bằng chị? Bắt nạt em mấy ngàn năm nên chị quen mất rồi.”

      Vẹt trắng vỗ vỗ cánh, hét lên: “Đáng đời! Đáng đời!”

      Tôi hận vô cùng, quyết tâm trả thù, phải đoạt lấy vụ làm ăn tay chị ấy!

      Từ xưa đến nay, phương pháp giúp quái tăng tu vi nhanh nhất đó là lấy linh hồn và tuổi thọ của con người.

      linh hồn có thể tăng trăm năm tu vi, năm tuổi thọ có thể tăng năm tu vi, tu đến vạn năm có thể phi thăng, từ nay về sau sợ lôi kiếp.

      Năm ngàn năm trước tam giới đại loạn do quá nhiều quái giết người lung tung. Thiên giới tức giận, phái đại quân xuống trấn áp, giết rất nhiều quái làm nhiều việc ác, nghiêm cấm phương thức tu luyện bằng cách cướp linh hồn của con người. tộc phẫn nộ, cá trùng chim thú bọn họ tu hành vốn dễ, nếu thiếu linh hồn và tuổi thọ bổ sung càng khó tu luyện nữa. Cho nên quái tạo thành đại quân liều chết chống cự với Thiên giới.

      Trận chiến này kéo dài năm trăm năm. Thiên giới tổn binh hao tướng, tộc thương vong nặng nề, cuối cùng nghị hòa.

      Thiên giới mở hội nghị lần thứ bảy mươi tám, thông qua đề án cho phép tộc dùng hình thức giao dịch để lấy linh hồn và tuổi thọ của loài người.

      tộc bị đẩy đến đường cùng cũng đành đồng ý. Thi nhau dùng các loại phép thuật thần thông, tiền tài, mỹ nhân, quyền thế, các cách thức khác nhau để ký khế ước trao đổi linh hồn và tuổi thọ với con người. Đa số đều là giao dịch hợp pháp, nhưng trong đó cũng có ít kẻ lợi dụng sơ hở làm chuyện mờ ám, chỉ cần quá đáng Thiên giới cũng mở con mắt nhắm con mắt, thế giới cũng bớt ồn ào.

      Hồng Vũ là kẻ đáng chú ý trong đám gian thương. Tu vi của chị ấy rất cao, đạt đến vạn năm, nhưng vẫn thích ở lại nhân gian lười biếng qua ngày mà thành tiên.

      Tôi và chị ấy nhập môn cùng nhau, nhưng làm ăn tốt bằng chị ấy, thủ đoạn đê tiện như chị ấy, suy nghĩ gian xảo như chị ấy, cho nên tu vi chỉ hơn ba nghìn năm, phải gọi chị ấy là sư tỷ, mỗi ngày bị nô dịch bắt nạt, tôi cam lòng!

      Lưu Bá Ôn từng phải “xây tường cao, trữ lượng nhiều, hoãn xưng vương” [4] qua đó có thể thấy muốn tạo phản được vội. Đầu tiên phải cậy góc tường, tu hành nhiều, sau đó phát lật đổ luôn, để tên khốn kiếp kia ngày ngày nấu cá, bóc tôm, dọn nhà xí cho tôi!

      Sau khi phát ra ‘hùng tâm tráng trí’ lần thứ ngàn trăm tám mươi tư, tôi nhảy lên đầu tường, linh hoạt theo kia, lặng lẽ đến biệt thự dưới chân núi. Tôi dùng vuốt mèo nghiêm hình tra tấn con chó Golden Retriever [5] ta nuôi lượt. Con chó ngu xuẩn kia vội hét lên “Chị mèo tha mạng”, tỏ vẻ biết mà hễ hết.

      Tôi lại cào cho nó hai phát.

      Nó hét: “Bác mèo. . . . . .”

      Tôi lại cào!

      Nó: “Bà mèo. . . . . .”

      Tôi phẫn nộ cào cho đầu nó nở hoa.

      Nó tỉnh ngộ: “Em mèo!”

      Đây mới là chó ngoan thời đại internet chứ! Tôi tao nhã ngồi xuống, liếm liếm móng vuốt, nghe con chó tên William này kể lại mọi việc:

      này tên là Phương Minh Nguyệt, trong nhân loại khuôn mặt ta coi như đệ nhất mĩ nhân, rất quyến rũ, nghe là sinh viên chưa tốt nghiệp của trường đại học danh tiếng. Làm thư ký hai năm, sau khi quen biết với ông chủ giàu có ở nước ngoài tên là Chu Phong từ chức, chuyên tâm làm phu nhân nhà giàu danh phận.

      Phương Minh Nguyệt rất có tư tưởng, biết trang điểm, biết nấu ăn, cho nên Chu Phong mê ta như điếu đổ, chẳng những dùng biệt thự để Kim Ốc Tàng Kiều, còn tặng ta chiếc xe mấy chục vạn, hàng tháng cho ta tiền tiêu vặt xa xỉ, rất ít khi qua đêm ở chỗ vợ cả, cả điện thoại cũng ít gọi.

      Về phần tư liệu của Chu Phong kia, William lại biết nhiều. Chỉ biết là hoa kiều ở Mĩ, rất nhiều tiền, mỗi lần đến đều mang theo cao lương mĩ vị đắt tiền cùng quần áo trang sức cho Phương Minh Nguyệt. Vợ ở biệt thự bờ Tây tại Mĩ, nghe sinh con, cho nên Chu Phong rất hi vọng Phương Minh Nguyệt có thể sinh con trai cho để kế thừa gia nghiệp.

      Truyền thống Trung Quốc mẹ quý nhờ con, Phương Minh Nguyệt đương nhiên đồng ý. Tiếc là sau khi kiểm tra phát thân thể ta có chút vấn đề, có bầu được, gần đây hơi thất sủng, nên ta chạy khắp nơi cầu trời bái Phật.

      Nguyện vọng lớn nhất đương nhiên là muốn con trai! Tôi nghe đến đó, trong lòng có ý tưởng.

      William ở bên cạnh phe phẩy đuôi, do dự hỏi: “Ở trong xã hội loài người. . . . . . chủ nhân tôi giống tình nhân, tôi thường xuyên nghe chó nhà hàng xóm chủ nhân phẩm hạnh đoan, là hồ ly tinh.”

      “Bộ tộc Hồ ly phẩm hạnh đoan lúc nào? Ăn trộm xương hay cướp bồ đào của ? ! Tính ra các người đều thuộc loài chó, là cùng tổ tông đấy!” Tôi rất bất mãn với hành vi phản bội tổ tông, xấu đồng bào của con chó này.

      William ngốc nghếch cũng tức giận: “ giúp tình nhân sinh con trai tranh đoạt tình cảm, dường như công bằng với vợ của Chu Phong đâu! Vi phạm chuẩn mực đạo đức loài người!”

      con chó lại có tư tưởng giác ngộ và trình độ đạo đức cao như vậy khiến mèo khiếp sợ, nhưng nhớ tới tu vi đáng tôi lập tức bác bỏ: “Phi phi! trăm năm trước còn quang minh chính đại thu thông phòng cưới di thái, trăm năm sau lại thay đổi quy định bắt phải chồng vợ. Quốc gia này có thể lấy bốn bà vợ, quốc gia kia lại vợ chồng, quan điểm đạo đức của loài người vốn tiêu chuẩn, hơn nữa có quan hệ gì với tộc chúng ta hả?”

      William cảm thấy tôi rất có lý, liền mặc kệ chủ nhân nó. Còn về chuyện hư hỏng này nên quay đầu tìm con chó Nhật vợ cả nuôi nhà bên mà biện luận .

      [1] Tử sa: loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà


      [2] Từ câu thơ “Nấu đậu bằng cây đậu, Hạt đậu trong nồi khóc: Vốn gốc sinh ra, Sao đốt nhau quá gấp?” trong bài Thất bộ thi của Tào Thực. Ý chỉ huynh đệ tương tàn.


      [3] Tất Phương Điểu: theo truyền thuyết có mặt người, mình chim, mỏ trắng, lông xanh biển, vân đỏ. Chỉ có 1 chân xuất ở đâu là hỏa hoạn tới đó.

      [4] Câu này là của Chu Thăng chứ phải Lưu Bá Ôn

      [5] Golden Retriever: Golden Retriever là giống chó có kích thước trung bình. Thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, chúng rất trung thành và thông minh. Chúng còn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi. Golden Retriever là loài chó có bản năng truy tìm và phát con mồi rất nhạy bén nên có thể làm chó đặc vụ để dò tìm Ma túy,… Đặc điểm chung của loài này là rất hiền lạnh và thông minh, trung thành và thích chơi đùa.

      [​IMG]

      Last edited: 6/8/14

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 2

      Editor: mèomỡ
      Lúc nửa đêm, Phương Minh Nguyệt nằm ở giường, vô cùng dịu dàng tán gẫu điện thoại. ban công trang hoàng thời thượng lại có Tống Tử Quan tôn nghiêm, quả phù hợp với cảnh vật xung quanh.

      Tôi chờ hơn nửa tiếng, đến khi ta chuyện điện thoại xong mới giơ móng mèo lên, rất lễ phép gõ cửa sổ kính hai lần.

      Phương Minh Nguyệt lo lắng nhìn ngó xung quanh vòng, cuối cùng tầm mắt cũng dừng ở góc ban công cửa sổ sát đất. ta kinh ngạc lát sau đó phát ra tiếng kêu sợ hãi: “Mèo đen đáng !”

      Tôi đoan trang ngồi chờ ta mở cửa sổ, ngờ ta lại lộp cộp chạy xuống dưới tầng, lúc trở về còn cầm theo nửa hộp cá ngừ cùng miếng cá sống.

      Cái này rất biết làm người nhé! Nhìn mĩ vị hối lộ trước mắt, hảo cảm với Phương Minh Nguyệt tăng vọt, càng thêm kiên quyết muốn xông lên nhổ lông con chim nhạn Hồng Vũ chết tiệt kia, cướp giao dịch của chị ta, giành tu vi về mình.

      Sờ sờ cái bụng ăn tròn xoe, tôi niệm pháp quyết biến hóa. Sương khói màu đen bao phủ toàn thân, sau khi sương tan, hóa thành hình dáng của bé loài người, mặc váy công chúa màu đen, cố gắng mỉm cười hiền lành.

      . . . . . . quái. . . . . .” Phương Minh Nguyệt sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, ngã lùi về sau.

      Tôi dẫm lên váy ngủ của ta, thuận tay tạo kết giới cách .

      “Đừng ăn tôi! Tôi ăn được đâu!” Phương Minh Nguyệt kêu còn vang hơn giết heo. William bên ngoài cảm nhận được chủ nhân hoảng sợ, cũng sủa vài tiếng coi như trấn an.

      Tôi che tai, chờ bọn họ kêu xong, mới chậm rãi mở miệng : “Thịt thể ăn sợ cái gì? Thả lỏng .”

      Phương Minh Nguyệt vẫn trắng bệch cả mặt, ngồi ở góc tường run rẩy.

      Tôi vươn tay có móng tay dài màu đen ra, nhân từ sờ sờ đầu ta: “Tôi tên Dạ Đồng, thuộc bộ tộc mèo , là sư muội của Hồng Vũ. Tôi đến giúp thực nguyện vọng, trả giá tuổi thọ và linh hồn nhất định cho tôi tăng tu hành.”

      Phương Minh Nguyệt lập tức lao tới chỗ ví tiền, lấy tờ giấy cũ kĩ kia ra trả về cho tôi, liều mạng lắc đầu : “Tôi muốn giao dịch với quái, nhất định chẳng tốt đẹp gì.”

      “Làm giao dịch với gian thương như Hồng Vũ kia quả phải trả cái giá rất đắt. Nếu chỉ là chuyện cỏn con như muốn có con mà phải trả giá bằng cả linh hồn sau khi chết đáng.” Tôi gật đầu phụ họa, sau đó lấy ra tờ giấy cũ màu đen lấp lánh ánh vàng, thay nụ cười thương mại hóa, “Làm giao dịch với Dạ Đồng, lừa già trẻ, giá cả phải chăng, tuyệt đối nằm trong phạm vi có thể trả.”

      Phương Minh Nguyệt sửng sốt lát, rồi hỏi: “Cái giá là gì?”

      cũng biết bản thân mình có chỗ thiếu hụt, trong mạng định là sinh được con trai đúng ? bằng dùng mười năm tuổi thọ đổi đứa con, sau khi chết linh hồn của tự do!” Tôi ra sức dụ dỗ ta, “Dù sao phụ nữ có bảo dưỡng thế nào nữa sau bốn mươi tuổi nhan sắc vẫn tàn phai thôi, sau sáu mươi là bà già rồi, khéo còn chẳng được, tai điếc hoa mắt ấy chứ. Dùng chút tuổi thọ đổi lấy hạnh phúc tại, phải có lời hơn sao?”

      Phương Minh Nguyệt hơi dao động rồi.
      Tôi rèn sắt khi còn nóng: “Chu Phong xuất thân tốt, nếu ta vì con trai mà cưới , còn có thể được di dân ra nước ngoài đó! Nghĩ đến biệt thự bên bờ biển! Du thuyền! Party nhà giàu! Nhẫn kim cương hai mươi Carat!”

      Phương Minh Nguyệt: “Năm năm tuổi thọ. . . . . .”

      Tôi: “Chín năm!”

      Phương Minh Nguyệt: “Sáu năm!”

      Tôi: “Tám năm, mua tặng , đảm bảo sau khi sinh con dáng người biến dạng!”

      Phương Minh Nguyệt: “Chấp nhận!”

      Meo cái meo! Phụ nữ ngày nay khôn khéo! Làm giao dịch với quái còn mặc cả!

      Tôi lấy từ trong bao ra viên tiên đan ‘cầu tử’ đưa cho Phương Minh Nguyệt, bảo ta lấy nước uống vào.

      Do tôi tranh mất mục tiêu của Hồng Vũ nên trước khi hoàn thành tôi thể trở về, vậy nên tôi liền thân gần chỗ ở của Phương Minh Nguyệt. Sau đó tôi kinh ngạc phát mỗi ngày William đều có thịt bò nướng và chân gà chiên để ăn!

      Thức ăn của con chó này còn hơn của tôi! Trong lúc bi phẫn, tôi vừa cướp đồ ăn của William vừa thề sau khi xoay người làm chủ hàng ngày chỉ cho Hồng Vũ ăn lá cây vụn!

      Sau khi William gầy mất hai ba cân Chu Phong mới thong dong đến. khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đeo cái kính được tương xứng cho lắm. Dáng người gầy yếu, tuy rằng đẹp trai nhưng đến nỗi xấu.

      Phương Minh Nguyệt sớm làm bàn đầy đồ ăn, lao ra đón như chim nép vào người. Sau khi ăn uống no say làm chuyện tạo người.

      Tôi ngồi xổm cửa sổ xem bọn họ lăn lộn giường nửa ngày, cảm thấy chẳng thú vị gì cả nên xuống tầng thổi phồng bản thân với William rằng năm đó tôi quét ngang thiên hạ, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, dụ dỗ mèo uy phong của pharaoh Ai Cập trong lịch sử như thế nào.

      Tám được lúc, tờ giấy màu đen lửa tự cháy, chỗ ký tên lên cái ấn ký màu vàng, tuyên bố trong bụng Phương Minh Nguyệt kết châu, khế ước hoàn thành.

      Tôi dương dương tự đắc cầm hiệp ước về nhà, còn nghĩ ra đống lý do để dối rằng Phương Minh Nguyệt đồng ý ký kế ước linh hồn máu nên mới sửa thành kế ước thọ mệnh đen. ngờ Hồng Vũ chỉ hơi liếc mắt mà thèm tranh luận gì về việc này.

      Tôi cảm thấy như đấm vào bông, chẳng thú vị gì cả.

      Qua hơn hai tháng sau, tin Phương Minh Nguyệt có thai truyền ra, Chu Phong quả thực vui vẻ sắp điên rồi. gác hết việc làm ăn, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất từ Đức trở về, còn mang theo đống thuốc bổ quý báu cùng bộ trang sức kim cương, cung phụng cho Phương Minh Nguyệt như người con có hiếu.

      Tôi còn đặc biệt chạy tới đó quan sát tình hình công tác.

      Trong phòng bệnh ở khoa phụ sản, Phương Minh Nguyệt vuốt bụng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Chu Phong chẳng những dùng nhiều tiền mời vài y tá chuyên nghiệp, còn tự mình đốc trực bên người, nấu canh, chăm sóc qua đêm, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô với ta. Hai người đâu cũng dính lấy nhau như đôi vợ chồng thực , vô cùng ân ái.

      Phương Minh Nguyệt thấy tình hình khả quan liền ý hỏi sắp xếp tương lai thế nào.

      Chu Phong rất rộng lượng vẫy vẫy tay : “Nguyệt Nguyệt, em sinh đứa bé này dù là nam hay nữ chỉ cần nó khỏe mạnh dãy biệt thự đó là của em, còn thưởng cho em trăm ngàn.”

      “Ai cần tiền của .” Phương Minh Nguyệt xoay người, ôm làm nũng , “Em sợ đứa bé này sinh ra hộ khẩu, danh phận.”
      Last edited: 6/8/14

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 3

      Editor: mèomỡ
      Chu Phong an ủi: “Việc ấy cần em phải quan tâm, em cứ yên tâm dưỡng thai .”

      Phương Minh Nguyệt thấy sống chết chịu , đành phải thẳng: “Chẳng lẽ định cho em danh phận sao?”

      Chu Phong im lặng, sau lúc mới chậm rãi : “Từ đầu, nhấn mạnh với em rằng có vợ ở Mĩ, thể lấy em được rồi còn gì.”

      Phương Minh Nguyệt hung hăng đẩy ra, phẫn nộ : “Chẳng lẽ muốn con tôi làm con riêng?”

      “Bảo bối, đừng kích động! Cẩn thận cơ thể.” Chu Phong đau lòng ôm chặt , qua loa: “Chuyện này để nghĩ cách .”

      Phương Minh Nguyệt nửa làm nũng nửa giận dỗi, còn ném hai cái gối đầu. Chu Phong chỉ ra sức gật đầu cúi người nhưng cũng đưa ra hứa hẹn gì mang tính chất thực tế cả. chỉ có thể cố gắng đồng ý tặng đủ loại châu báu, còn tặng chiếc BMW đời mới nhất, vất vả mới trấn an được cơn giận dỗi của phụ nữ có thai.

      Ngày cứ như vậy trôi qua, cái bụng Phương Minh Nguyệt càng lúc càng lớn, tính tình cũng ngày càng cáu bẳn, mua đồ cũng càng ngày càng nhiều.

      Tôi cảm thấy sức chịu đựng của người đàn ông Chu Phong này siêu mạnh mẽ, nên lúc về lấy chuyện đó ra pha trò cười cho mọi người thuận tiện diễu võ dương oai với Hồng Vũ luôn.

      ngờ Hồng Vũ tức giận chút nào. Chị chậm rãi lấy tờ giấy đen từ trong ngăn kéo ra, đưa tới trước mắt tôi quơ quơ. Tôi đoạt lấy nhìn, phát khế ước này giống y đúc khế ước Phương Minh Nguyệt kí với tôi, chẳng qua kí tên đổi thành Chu Phong, hơn nữa trả giá là mười năm tuổi thọ.

      Vẹt ở giá treo khinh bỉ nhìn tôi: “Con mèo ngu ngốc! Con mèo ngu ngốc! Bản thân Chu Phong cũng có chỗ thiếu hụt, cho nên mãi cũng làm cho người ta mang thai, sinh được con. Chủ nhân sớm phát điểm ấy nên tìm gia hạn khế ước, bảo vệ nhất định có được đứa con trai thông minh có khả năng kế thừa gia nghiệp! Phương Minh Nguyệt mang thai là cơ hội cuối cùng của , sao có thể ở bên cạnh ngoan ngoãn hiếu thuận được cơ chứ?”

      Tôi phát mình bị Hồng Vũ cho vào bẫy, còn mất oan viên tiên đan.

      Hồng Vũ thoải mái nhàn nhã pha trà, ngoài miệng lại hắt nước vào đầu tôi: “Đàn ông dễ chuyện, còn thèm cò kè mặc cả. Chẳng qua vẫn hào phóng bằng sư muội Dạ Đồng.”

      Tôi dùng bốn móng phải cùng bốn móng trái lại xòe thêm hai cái móng sau ra tính tính, cuối cùng khóc ra nước mắt.

      Sau khi dùng mọi cách để ép buộc, Phương Minh Nguyệt thuận lợi sinh thằng nhóc béo mập ở Hongkong. Đôi mắt to tròn rất giống cha, cái miệng xinh xắn lại giống mẹ, tiếng khóc vang dội, đá chân mạnh mẽ.

      Chu Phong ôm thằng con trai dễ mà có này, cười đến rơi nước mắt, gặp ai cũng : “Tôi có người thừa kế rồi! Có người thừa kế rồi!” Phút vui sướng đó có thể so với Phạm Tiến trúng cử (1).

      Phương Minh Nguyệt lạnh lùng ôm con về, hạ tối hậu thư: “ cưới tôi đừng hòng ôm con về.”

      Chu Phong bắt đầu thừa nhận: “Bảo bối, thể cưới em, nhưng đứa con trai này nhất định phải lấy. có thể cho em tiền, giá tùy em.”

      Giọng Phương Minh Nguyệt nâng lên 8 độ: “Tôi muốn danh phận! Tôi muốn làm Chu phu nhân! Chẳng lẽ muốn lợi dụng tôi, sinh con xong đá tôi sang bên sao?”

      “Em có công lao lớn như vậy cuộc đời này để em chịu khổ đâu!” Chu Phong phiền chán vò tóc rồi vài vòng tại chỗ, rốt cục ra , “Cho dù bất chấp thân phận, để ý đến sĩ diện ly hôn để cưới em, em cũng thể chọc vào phu nhân của . Nhà mẹ đẻ ấy ở Mỹ có thế lực rất lớn, cha là nghị sĩ, em hoạt động trong giới chính trị. Vợ sinh được con, cho nên mặc dù con riêng bị xã hội khiển trách nhưng chỉ cần xử lý đúng lúc đưa nó về nuôi dưỡng dưới danh nghĩa vợ , mọi chuyện dễ dàng xử lý hơn rất nhiều. Nếu ly hôn chạm đến giới hạn của mọi người, tài sản vất vả dốc sức làm ra bị chia đôi, hơn nữa hình tượng và việc làm ăn của cũng bị ảnh hưởng.”

      Sắc mặt Phương Minh Nguyệt trắng bệch, cam lòng : “ ra là cái loại phế vật bám váy vợ.”

      Chu Phong thay đổi cách đàm phán, ý bảo tay sai canh giữ bên ngoài vào, rút tờ chi phiếu trắng ra, viết 5 triệu đôla giao cho Phương Minh Nguyệt, sau đó áy náy : “Số tiền này cũng đủ cho em cả đời sống sung sướng, hãy tìm người đàn ông tốt mà lấy. Điều kiện là em phải tự nguyện bỏ quyền nuôi nấng và quyền thăm hỏi con. Em là người phụ nữ rất thông minh hẳn em biết nên lựa chọn thế nào.”

      Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Minh Nguyệt vặn vẹo vì phẫn nộ: “Nếu tôi chọn muốn con, lấy lại tất cả?”

      Chu Phong thở dài: “Nguyệt Nguyệt, làm bà mẹ đơn thân cũng dễ dàng gì đâu.”

      nhàng mà thả tờ chi phiếu xuống sau đó ôm đứa bé chỉ để luật sư ở lại.

      Phương Minh Nguyệt chống cự chỉ yên lặng ngồi ở đầu giường, ngừng rơi lệ.

      Hai tháng sau tôi mới biết được mọi chuyện từ miệng con vẹt. Tôi liền vội vội vàng vàng buông con cá nướng ăn dở, phóng tới biệt thự của Phương Minh Nguyệt, nhìn xem tình huống nay của ấy.

      Màu lông vàng óng của William mất độ sáng bóng, ôm tôi khóc kể: “Em mèo à! Tôi ăn lương khô hơn tháng rồi! Chủ nhân giờ như du hồn vậy, chịu ra khỏi cửa mà cũng dẫn tôi tản bộ.”

      Tôi đá văng ra, nhảy lên cửa sổ thấy Phương Minh Nguyệt ôm chăn nằm giường, khuôn mặt tiều tụy như quỷ.

      ấy thấy tôi lập tức lao ra ban công, hét to: “Mèo đại tiên, vì sao tôi có con trai rồi mà vẫn bị như vậy? Chúng ta gia hạn khế ước, ngài — nhất định phải giúp tôi!”

      Tôi thấy ấy tóc tai bù xù nhìn như đồ điên, vội vàng lùi ra sau hai bước, giải thích: “Tôi và chỉ ký khế ước sinh con thôi. Nếu muốn ly hôn cưới phải tính kiểu khác. Cùng lắm tôi chiết khấu cho chứ mê hoặc lòng người dễ dàng đâu…”

      “Ly hôn?” Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên tỉnh táo lại, bộ dạng cũng điên cuồng như vậy nữa. ấy cắn môi rất lâu mới vô cùng oán độc , “Tôi để cho ta được sung sướng như thế đâu. Vợ rất quan trọng với , ly hôn chẳng những phải chi tiền phụng dưỡng mà thanh danh cũng coi như vứt hết, khéo còn phá sản. Tương lai vào trong tay tôi cũng chỉ còn cái rẻ rách, chẳng còn gì có giá trị cả.”

      Tôi rùng mình, cảm thấy đôi mắt xinh đẹp kia giờ giống như rắn độc núp tính kế mọi chuyện.

      “Con, tôi muốn; tiền, tôi muốn; người, tôi cũng muốn!” Phương Minh Nguyệt ngồi ở trước giường suy tính lại, đột nhiên hỏi, “Ngài có biết vợ Chu Phong bao nhiêu tuổi ?”

      Tôi bấm tay tính toán, nhanh chóng đưa ra đáp án: “32.”

      “Tuyệt.” Phương Minh Nguyệt nở nụ cười, “Năm nay tôi 27, hơn kém nhau 5 tuổi. Hơn nữa tôi còn giao tám năm tuổi thọ cho ngài, tính ra cũng chênh lệch lắm. Nghe dung mạo vợ cũng tệ, gia thế hiển hách. Nếu căng da, chỉnh hình, chăm sóc kĩ chút, chừng sống càng thú vị hơn.”

      Tôi cảm thấy đầu óc mình đủ dùng rồi, hoàn toàn chẳng hiểu nổi hàm nghĩa lời ta.

      (1) 《 Phạm Tiến trúng cử 》 tiểu thuyết phê phán hàng đầu của Ngô Kính Tử trong đời nhà Thanh, trong những tác phẩm hay nhất trong《 môn sinh 》 . Thông qua miêu tả chuyện Phạm Tiến tham gia thi Hương trúng Cử nhân, vận dụng thủ pháp phóng đại sinh động miêu tả hình tượng Phạm Tiến vui quá hóa điên, khắc họa vạch trần linh hồnđáng ghê tởm của kẻ sĩ này, đồng thời thông qua những biến hóa trong cuộc đời của Pham Tiến để phản ánh thói đời nóng lạnh, cùng với những hoạt động và tinh thần của Giới Tri Thức cuối thời kì Xã Hội Phong Kiến. (mèomỡ tạm dịch từ Baidu)
      Last edited: 6/8/14

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 4

      Editor: mèomỡ
      “Tôi muốn làm Phương Minh Nguyệt nữa, tôi muốn trở thành vợ của Chu Phong! Là vợ chính thức có gia thế hiển hách kia!” Phương Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát , “Tôi muốn trao đổi linh hồn với ta! Muốn có được tất cả! Sau đó trả thù đôi nam nữ khốn nạn coi tôi như công cụ sinh con!”

      “Cái này… tốt lắm đâu. Khế ước chúng ta ký là nhằm vào thân thể Phương Minh Nguyệt, nhưng nợ tám năm lại tính lên người vợ Chu Phong, như thế rất quá đáng.” Tôi hơi chần chờ, quan trọng hơn là pháp thuật trao đổi linh hồn chỉ có Hồng Vũ bản lĩnh xuất chúng mới làm được, tôi biết! Tôi chỉ biết mỗi đánh nhau thôi!

      Phương Minh Nguyệt cười lớn: “Vậy phải vừa khéo sao? !”

      Vì sợ quả báo, tôi vội vàng khuyên can: “Trao đổi linh hồn là khế ước cấp cao nhất, sau khi chết linh hồn bị ăn luôn đấy.”

      Phương Minh Nguyệt phẫn nộ tới cực điểm sớm còn quan tâm: “Có trả giá mới có thể thành công chứ? Tôi quan tâm đến những chuyện sau khi chết! Chỉ cần tại thoải mái là được! Cái túi da thanh niên xinh đẹp của tôi chẳng phải giúp bà già kia có lời sao!”

      Tôi giọng : “Sau khi trao đổi bà già là đấy.”

      Phương Minh Nguyệt sặc cái rồi thèm quan tâm đến tôi. ta đen mặt mở ví ra lấy giấy máu cùng cái bút bi, đặt lên bàn trang điểm bắt đầu viết nguyện vọng.

      Tôi nhào lên định ngăn cản trong khí bỗng xuất ngọn lửa. Thân hình Hồng Vũ dần dần lên, chị mang theo nụ cười mê người, vươn tay gõ gõ lên môi tôi, giọng : “Mèo ngốc, đừng quên quy định thiên giới đặt ra cho quái, tất cả giao dịch phải nảy sinh từ nguyện vọng nội tâm con người, chúng ta có thể dụ dỗ nhưng thể can thiệp.”

      Tôi cam lòng ngậm miệng, đứng sang bên cạnh.

      Phương Minh Nguyệt viết xong tờ giấy máu, đưa lên cho Hồng Vũ.

      Hồng Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười mê người, nhàng hỏi: “ chắc ?”

      Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chắc chắn.”

      Cái cánh màu đỏ rực lại xòe ra, ánh sáng lung linh rực rỡ khiến cả căn phòng như bốc cháy. chiếc lông chim màu đỏ dần dần tách ra, chậm rãi bay tới trước mặt Phương Minh Nguyệt sau đó hóa thành mảnh vụn tan vào thân thể ta rồi hoàn toàn biến mất.

      Phương Minh Nguyệt lảo đảo ngã xuống thảm trải, linh hồn lại dần dần trồi lên. Đầu tiên là lưu luyến vờn quanh căn phòng lượt, sau đó hóa thành tia chớp bay về phía bên kia Trái Đất.

      Ngoài cửa sổ, William liều mạng kéo dây xích, nhìn hướng linh hồn rời , ngừng kêu to.

      Tôi xuống cởi bỏ vòng cổ của nó, giận dữ : “ thôi, chủ nhân của bao giờ trở lại nữa đâu.”

      Tiếng kêu của William dần ngừng lại thay bằng nức nở, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng cùng hoang mang về tương lai sau này, thường ngẩng đầu nhìn tôi.

      Hồng Vũ đứng sau lưng cười : “Dạ Đồng, đây là lần thất bại thứ 1084 của em.”

      Tôi tỏ vẻ khinh thường : “Đồ tham lam như chị mà lại chấp nhận bỏ qua linh hồn cũng hiếm thấy, chúc mừng chị lại thu được linh hồn, tu vi tăng thêm 100 năm!”

      “Sống mấy ngàn năm em vẫn hiểu loài người sao.” Hồng Vũ xoay người bế tôi lên, vừa vuốt bộ lông đen mềm mại vừa bước ra khỏi biệt thự, về nhà, “Hơn nữa phải chị thu được linh hồn, mà là hai.”

      Tôi kinh ngạc hỏi chị rốt cuộc lý do là gì, chị lại thừa nước đục thả câu cười : “Em làm việc luôn qua loa, điều tra khách hàng cẩn thận, sao có thể nhìn phiến diện như vậy được?”

      Những lời phía sau chị ấy chỉ bảo tôi tự tìm hiểu.

      Tôi tức giận, mặc kệ.
      Hai ngày sau, tôi gặp Chu phu nhân trong thân xác Phương Minh Nguyệt ăn mặc thời thượng, rất vui vẻ ngồi trong quán cà phê uống trà cùng Hồng Vũ. Hai người dùng tiếng trò chuyện với nhau vui, tiếng cười ngừng, giống như bạn cũ lâu năm.

      Tôi thân, lặng lẽ nghe lén.

      Chu phu nhân ngàn ân vạn tạ với Hồng Vũ ngồi đối diện: “Từ sau ngày Chu Phong lái xe chở tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi bị liệt, miệng thể , người thể động, vài năm nay quả là sống bằng chết, còn đau khổ hơn xuống Địa ngục, may mắn được làm giao dịch với .”

      Hồng Vũ cười : “Cũng may là ta tự nguyện, bớt ít phiền toái.”

      “Con hồ ly tinh kia chỉ sợ bây giờ khóc muốn chết, đáng tiếc thể được rồi. Hơn nữa ở Mỹ chết đau là phạm pháp, Chu Phong cũng để cho ta chết. Nếu ta tiền, địa vị, cứ từ từ hưởng thụ chức vị Chu phu nhân ta hằng mong ước , tôi quả rất vui vẻ.”

      cần chồng và người thân nữa sao?”

      sao, nằm giường nhiều năm như vậy, tôi cũng thấy bộ mặt của bọn họ rồi. Tôi định du lịch vòng, lên dãy Alps, Himalayas, lặn, nhảy Bungee, lên bar điên cuồng, làm tất cả những gì tôi thích.” Chu phu nhân cười khẽ nháy mắt mấy cái, “ xem bây giờ tôi trẻ trung xinh đẹp như thế này, lại có tiền, còn sợ tìmđược trai đẹp sao?”



      Hai người hàn huyên lâu, cuối cùng Chu phu nhân rất sung sướng tạm biệt Hồng Vũ, hướng đến giấc mộng cuộc sống hạnh phúc của ta.

      Tôi đứng tại chỗ sửng sốt rất lâu, cho đến khi Hồng Vũ vỗ vỗ bả vai tôi: “Về thôi.”

      “Hồng Vũ à…” Tôi kéo kéo vạt áo của chị, hơi nghi hoặc hỏi, “Phương Minh Nguyệt chỉ sống được 50 năm thôi mà. Nếu Chu phu nhân muốn trao đổi linh hồn, cái giá phải trả cũng tương đương, vì sao chọn thể xác nào trẻ tuổi mà sống lâu hơn?”

      Hồng Vũ: “Lòng dạ đàn bà trả thù ác độc hơn cả rắn rết.”

      Tôi đếm đếm ngón tay: “Em còn giữ tám năm tuổi thọ của Phương Minh Nguyệt, số ngày còn lại cũng nhiều lắm.”

      Hồng Vũ vui sướng khi người gặp họa : “ ta biết.”

      Tôi đồng tình nhìn bóng dáng Chu phu nhân rời , biết có nên bảo ta quý trọng thời gian còn lại .

      Hồng Vũ ngáp cái, lạnh lùng cười : “Thôi , chuyện của loài người liên quan gì đến chúng ta chứ?”

      Tôi suy nghĩ thấy cũng đúng, lại tiếp tục vui vẻ.

      đường…

      Hồng Vũ thở dài : “Đúng rồi, Dạ Đồng, chị thay sư phụ thu đồ đệ, em có sư đệ tên William, là chó Golden Retriever ngoan ngoãn lại xinh đẹp đó.”

      Tôi chần chờ lát, cuối cùng mới phản ứng được là William nhà Phương Minh Nguyệt, hét to: “! Chị điên rồi à? ! Mèo và chó là thiên địch!”

      Hồng Vũ vuốt lông cho tôi, “dịu dàng” : “Yên tâm, em thích cậu ấy, chị đem chức trách giáo dục giao cho em, ở chung với nhau cho tốt vào.”

      “Hồng Vũ em sai rồi! Em bao giờ cướp công việc của chị nữa! Em lăn cho chị xem được ? Em cho chị sờ đệm thịt nhé? Oa oa… Xin chị đấy, đừng để chó xuất bên cạnh em! Hơn nữa còn là con chó ngốc!”

      “Ai nha, chúng ta là quái, được kì thị chủng tộc. William có thể thích em.” Hồng Vũ an ủi, “Huống chi có việc làm vẫn tốt hơn, đỡ cho em nhàm chán lại muốn giúp chị buôn bán. Đương nhiên, chúng ta là sư tỷ muội, của em cũng là của chị, chị tuyệt đối để ý mấy việc này đâu.”

      Trả thù lung tung có kết cục tốt.

      Làm mèo thể quá xúc động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :