1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu phải tiểu thư 0 điểm - Lục Phong Tranh (11C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      PHẢI TIỂU THƯ 0 ĐIỂM

      Tác giả: Lục Phong Tranh

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Băng

      Thể loại: Trùng sinh, đại

      Số chương: 11 chương



      Giới thiệu truyện:

      28 tuổi Kha Dụ Phân cho là mình 18 tuổi:

      Dear người quên giả bộ nhân phẩm và học vấn vô cùng ưu tú, bản thân hiếu thuận khôn khéo,

      chứng minh chỉ có biểu hoàn mỹ tuy nhiên phải vậy,

      thực tế tình con số , tình bạn con số , tình thân cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn,

      luôn khắc ghi trong lòng điều, từ khi còn nhận thức rằng đàn ông là lớn nhất,

      dám thoát ra khỏi quỹ đạo đó, thuận theo tâm ý mọi người, tâm tư càng ngày càng xa. . . . . .

      Đó, thuận tiện cho biết, kết quả cuối cùng là hôm nay tôi đào hôn,

      Cho nên? Đúng, chúc mừng , muốn sửa chữa lại tình của sao,

      Vì Thượng Đế quyết định cho chúng ta cơ hội để sống lại,

      Tôi dùng trí khôn của 28 tuổi về lại cơ thể 18 tuổi!

      Lần này, lúc ta cho tôi chocolate, tôi nhận;

      Lúc tôi thi số học bị 0 điểm, cũng khách khí mà xin ta chỉ dạy,

      Cái gì? tôi giở thủ đoạn, lừa gạt chàng 18 tuổi ngây thơ?

      Dear đây chính là mục đích sống lại của chúng ta ── mặt dày mày dạn bám chặt lấy ta…………

      Mở đầu

      Cùng xuất ,

      Rốt cuộc là vì điều gì để cho hai người gặp lại nhau,

      Vẫn là vì để cho rời xa nhau hơn?

      Nếu như, cùng xuất ,

      Sau khi cùng xuất chúng ta cũng cùng rời khỏi Y,

      Hãy để cho cả hai cách xa X hơn?

      Mở đầu nó có mấy câu thế thôi Lót gạch trước thứ 2 bắt đầu post mỗi ngày 1 chap, vui ngày 2 chap Tóm lại ngày nào cũng có truyện để nuốt nhá​
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      honglaklion3012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.1
      Editor: Băng

      Newyork.

      sàn nhà trọ để mấy thùng giấy, Bạch Thư Duy đóng gói những thùng cuối cùng, làm bạn với trừ khúc nhạc thính phòng du dương của Chopin, còn có bình rượu đỏ mùi trái cây thơm ngào ngạt, vừa uống vừa đóng gói rất thoải mái.

      Đây là đêm cuối cùng ở Newyork. Ngày mai, phải trở về Đài Loan.

      Trong phòng hầu hết đều trống rỗng, có thể tặng cũng tặng, thể tặng đóng hết vào thùng chuẩn bị mang về Đài Loan. Tủ treo quần áo trống rỗng, ngay cả hộc tủ vốn bày đầy sách cũng chỉ còn dư lại 2, 3 quyển.

      đem nhưng thùng giấy được đóng hoàn chỉnh đặt ở vị trí gần cửa, để sáng sớm ngày mai người của công ty dọn nhà Quốc Tế tới dễ dàng chuyển .

      Chuông điện thoại vang lên, hai chân thon dài nhanh chóng vượt qua mấy thùng giấy, Bạch Thư Duy rốt cuộc tìm được điện thoại dường như bị chìm ngập nền nhà, vươn tay ra lấy điện thoại rồi bấm nút nghe.

      "Hel¬lo." Giọng tràn đầy từ tính.

      "Thư Duy, là mẹ đây....... Con ngày mai trở về Đài Loan đúng ?"

      "Đúng, trưa mai máy bay cất cánh, có phải muốn con giúp mẹ mang thứ gì về hay ?"

      " ……. cần, mẹ muốn cho con chuyện, mẹ ở Thụy Sĩ, sau khi con về đến nhà phải tự chăm sóc bản thân đó."

      "Thụy Sĩ?" Nếu như nhớ lầm mẹ phải ở Pháp sao? Mà , đó là chuyện mấy ngày trước, bây giờ bà nên kết thúc chuyến du lịch và bình an trở về Đài Loan mới đúng, tại sao ở Thụy Sĩ?

      "Ha ha, kế hoạch thay đổi, dì Trần của con lần này mẹ đến Paris dì làm hướng dẫn viên du lịch, ngồi máy bay lâu làm cái mông đau muốn chết, lần sau nếu bay xa như vậy mẹ sợ chịu nổi. Cho nên mẹ tạm thời quyết định, thừa dịp lần này ra ngoài du lịch mấy quốc gia luôn, mấy ngày nữa mẹ còn muốn Đan Mạch, chờ chơi đủ rồi lấy dũng khí chịu đau cái mông bay về Đài Loan."

      Coi, những người phụ nữ yếu đuối này có sức sống. Bạch Thư Duy vô cùng bái phục quên dặn dò "Đừng đùa giỡn nữa, phải chú ý an toàn, biết ?"

      Mẹ Bạch ở đầu kia điện thoại chấp nhận, tức giận "Làm như mẹ là đứa trẻ ba tuổi vậy. Đừng quên, mẹ
      là mẹ của con.” Trả lời hùng hồn.

      Aizzz… Cũng vì biết mẹ là mẹ của con nên con mới lo lắng. Bạch Thư Duy lầu bầu trong lòng.

      Mẹ của cái gì cũng tốt, cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống của mình dù chỉ sống một người nhưng cuộc sống thường ngày cũng có tẻ nhạt, hoàn toàn cần lo lắng bà sẽ bị chứng u uất. Cũng nói, mấy năm nay bà tự dưng si mê du lịch nên cuộc sống của bà còn mục tiêu, ba ngày hai bữa thu xếp đồ đạc của mình rồi lên đường. Mỗi lần nhận được điện thoại, mới biết mẹ mình lại ra ngoài.

      Nhưng đừng nhìn mẹ chu du các nước thì có kiến thức rộng rãi. Quên , đây chính là điều làm cho mọi người bị hù dọa đến khi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

      Lấy chuyện an toàn của bản thân để nói, lúc ở Đài Loan thì trong nhà chưa từng bị ăn trộm ghé qua. ngờ chỉ xuất ngoại du học chưa tới nửa năm, ăn trộm đã chiếu ́ đến ba lượt. Lý do có gì khác là mẹ ra ngoài quên khóa cửa hoặc thì chìa khóa cắm ở cửa rút ra. Thật may lúc ăn trộm ghé thăm thì mẹ đều ở nhà, nếu hậu quả rất nghiêm trọng.

      …nói đến chuyện an toàn của bản thân… Bạch Thư Duy đột nhiên nghĩ đến vì bị ăn trộm mà cửa trước và cửa sau đều đã đổi khóa, mẹ lại có ở đó, có chìa khóa thì làm thế nào vào được nhà?

      “Đợi chút, mẹ đại nhân quý của con ơi, xin hỏi con về nhà bằng cách nào? Con có chìa khóa nhà.” muốn ngàn dặm xa xôi về nhà, ban đêm lại phải ra ngoài lề đường.

      “Dưới miếng lót đạp chân trước cửa có để sẵn một cái chìa khóa.” Mẹ Bạch nói xong cười sảng khoái.

      “What?? Mẹ lại để chìa khóa dưới miếng lót đạp chân trước cửa.” Bạch Thư Duy kêu to, hoàn toàn vui vẻ mà cảm thấy tê rần hết da đầu.

      Mẹ cũng ngẫm lại xem, lần gần nhất ăn trộm chính là vì tên trộm cầm chìa khóa dưới miếng lót trước cửa, cần tốn nhiều sức vẫn vào được nhà. Nhưng trộm lấy thứ gì đáng giá, chỉ ăn sạch thức ăn trong tủ lạnh. ngờ bà vẫn rút ra được bài học, vẫn tiêp tục để chìa khóa dưới miếng lót đạp chân trước cửa. Vậy chẳng hóa là muốn nhà mình thành khách sạn còn trộm thành quản gia nhà sao?

      “Aizzz… Đừng lo lắng… Con chưa nghe nói qua sao? Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, mẹ cũng phải là ngu ngốc mơ mơ màng màng. Tất cả mọi chuyện mẹ đều đã tính toán kỹ.”

      Nghe giọng nói của mẹ vui vẻ như một gái. mặt Bạch Thư Duy xuất hiện đường vạch đen –“Con thật biết nên nói mẹ mơ mộn hay là ngu ngốc.”

      “Có đứa con nào lại tin tưởng mẹ mình giống như con hả?” Mẹ Bạch đáp ngay.

      “Xin lỗi, con cho rằng thành thật là một đức tính tốt.” tức giận nói.

      Thôi được, coi như ăn trộm muốn vào nhà, hai mẹ con họ một ở Thụy Sĩ, một ở Newyork, muốn ngăn cản cũng ngăn cản được, suy nghĩ lạc quan hơn thì coi như ăn trộm có thể dọn sạch tất cả mọi thứ trong nhà cũng mang được ngôi nhà. Thà về nhà mà có giường còn hơn có nhà để về.

      A …. có phải tự an ủi bản thân? Bạch Thư Duy tự mình đánh trống lảng lắc đầu.

      Sau đó mẹ nói thêm ba bốn câu trò chuyện bình thường, cúp điện thoại rồi đặt xuống ngay chỗ đứng, tiếp tục đóng thùng còn dang dở.

      Cầm những quyển sách còn sót lại gái sách xếp lại, chuẩn bị bỏ vào thùng giấy thì trong quyển sách mang từ Đài Loan sang tình cờ rơi ra một tấm hình.

      Thấy thế, Bạch Thư Duy nhặt lên.

      Nhớ là lúc đó chụp vội, ống kính bị chấn động lại tập trung nên hình ảnh rất mơ hồ, ̣ng thêm bị ngược sáng nên nhìn được rõ người trong hình là ai. Chỉ có thể thấy thân hình mảnh mai nên đoán đó là một gái, mặc đồng phục nữ sinh trung học, nghiêng người ngồi ghế và chống cằm.

      Nhưng Bạch Thư Duy dường như tốn hơi sức suy nghĩ thì tên gái đã hiện lên trong đầu.

      Đây là Kha Dụ Phân mười tám tuổi, một gái trung học nghiêm túc, cứng ngắc, khô khan hề thú vị.

      Trước buổi lễ tốt nghiệp một ngày, bạn cùng lớp mang theo máy ảnh tới trường học, mọi người tò mò vuốt vuốt một hồi rồi cười cợt đùa giỡ tranh đoạt nhau cầm xem, biết người nào nhấn nút shutter(nút chụp). Vô tình chụp trúng Kha Dụ Phân ngồi ở xa xa.

      Đối với mà nói, Kha Dụ Phân mười tám tuổi mơ hồ giống như tấm ảnh này, nhưng Kha Dụ Phân mười tuổi lại như một gốc cây nhỏ rắc rối khó gỡ, dâm rễ sâu trong lòng .

      nhớ , nhớ mùa hè năm ấy, lần đó bọn họ gặp nhau…
      Last edited by a moderator: 30/10/14
      honglaklion3012 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.2
      Editor: Băng

      Mùa hè năm 1994,

      Bạch Thư Duy mười tuổi, mấy ngày trước mới cùng mẹ dời đến thị trấn này, vì để quen thuộc với nơi ở mới nên mỗi ngày đều ra ngoài mình để thám hiểm mọi ngõ ngách.

      Quần áo mặc vô cùng đơn giản, đồ mặc vô cùng quái gở. Quần short jean mòn và hơi bẩn, còn có mang theo đôi dép lê để cho thuận tiện, mang theo ít đồ ăn để có thể bổ sung năng lượng khi cần, còn ngậm cây kẹo que ngon lành và bắt đầu lên đường thám hiểm.

      Gặp Kha Dụ Phân chính vào buổi chiều, sắc trời u như muốn trời mưa, khí hơi ẩm ướt oi bức, hầu như mọi người đều núp ở trong nhà bật máy lạnh, chỉ có nhà thám hiểm bé Bạch Thư Duy mình xưng quanh công viên. Vô tình phát cái xích đu thích nhất ở phía trước, nhưng đứng ở đó là nữ sinh y hệt công chúa vô cùng xinh đẹp.

      Tóc được chải rất chỉnh tề, mặc cái áo đầm trắng như tuyết rất mộng ảo, dưới chân mang đôi giày da trắng sáng giống như có thể nhìn thấy cái bóng của ấy. Khác với người là quần cụt dép. . . . . . Oa ô, hoàn toàn khác biệt trời vực.

      Nghe tiếng bước chân nữ sinh đó đột nhiên xoay đầu lại, đó là gương mặt trắng trẻo mềm mại giống như đứa con nít, hai má giống như bánh màn thầu mới ra lò, mềm mại non nớt, bộ dáng cực kỳ ngon miệng. Mắt tròn vo mi giống như bóng đèn dùng để trang trí cây thông noel trong nhà, cực kỳ sáng.

      Nhưng xem ra hơi chột dạ, đôi mắt nhìn ngừng xoay vòng, lông mi kiều cong lên rung động ngừng.

      "Tôi…Tôi…Tôi. . . . . ." Ấp a ấp úng lâu cuối cùng cũng được cái gì, hơi chột dạ rồi bỏ chạy như làn khói.

      “A… ta nhìn thấy quỷ hả?" Bạch Thư Duy gãi gãi đầu, bối rối hiểu "Hay là xích đu có bẫy?"

      Để tránh bị lừa, mở lớn mắt nhìn chằm chằm chỗ xích đu nữ sinh đó mới rời khỏi lúc lâu. Khi xác nhận có bất kỳ khác lạ nào, đặt mông ngồi lên, chân mang dép bắt đầu đung đưa, xích đu bắt đầu chuyển động theo ý .

      Chỉ lát sau, Bạch Thư Duy đẩy xích đu lên cao, nhanh chậm đu đưa trong khí làm tản thời tiết làm người ta khó chịu này. khép hờ mí mắt hưởng thụ cảm giác đón gió, nhiều lần cảm thấy mình bay vào trong đám mây.

      Rồi lại cao chút, có lẽ có thể bay vào trong đám mây trở thành đứa trẻ nằm ở mây đầu tiên thế giới. Đến lúc đó khẳng định giống như minh tinh màn bạc, khắp nơi có người tìm ký tên. Bạch Thư Duy vui vẻ khi mơ đến điều đó.

      mơ đến giấc mơ tốt đẹp đó nữ sinh lúc nãy bỗng nhiên xuất , mà đến khéo giống như khúc gỗ đâm thẳng vào phía trước bàn đu dây.

      Thấy thế, Bạch Thư Duy trừng lớn mắt.

      Ngu ngốc, thể đứng ở đó, đu dây đụng vào !

      "A….. Tránh ra! Né ra chỗ khác nhanh!" xích đu Bạch Thư Duy vội vàng rống to, vẫy vẫy cánh tay muốn mau tránh ra, hai chân càng liều mạng cản xích đu lại, hy vọng có thể ấy bị xích đu đụng phải.

      Có lẽ quá nóng lòng, đột nhiên thay đổi trọng tâm nên kịp phản ứng, cả người từ xích đu rớt xuống dưới té chỏng vó, cái ót còn bị xích đu đu lên gõ cho cái.

      "A……. Đau. . . . . ." Bạch Thư Duy nằm dưới đất đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng lại cảm thấy xui xẻo.

      Đợi chút, ấy sao chứ?

      Nghĩ đến nếu hại nữ sinh kia bị thương, về nhà nhất định mẹ cho ăn gậy trúc bầm dập tới no, dám ở đất giây đồng hồ nào nữa, nhịn đau nâng người lên, lấm lét nhìn trái phải tìm bóng dáng của nữ sinh kia.

      Người nào?

      Kỳ quái, rốt cuộc chạy đâu? người yên lành làm sao có thể vô duyên biến mất được? Chẳng lẽ là. . . . . . Quỷ?

      Nghĩ đến đây, Bạch Thư Duy run cầm cập dám nghĩ tiếp, trong lòng vô cùng rối rắm.

      "Aizzz… Tớ hỏi cậu, tại sao khi tớ ngồi xuống đứng yên, xích đu này lại bị hư hả?"

      Nghe giọng của nữ sinh, Bạch Thư Duy giống như bị sét đánh. Đầu thuận theo tiếng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nữ sinh đó hù dọa làm chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vô tư ngồi xích đu mới vừa chơi, đất có cái bóng dài của .

      A… Có bóng. . . . . . A di đà Phật, ta có bóng.

      Nhưng vừa nghĩ tới mình bị dọa sợ, Bạch Thư Duy lại trưng ra cái mặt thối đối mặt với .

      "Cậu có biết cậu mới vừa làm chuyện rất nguy hiểm hay ? Nếu tớ dừng lại đầu cậu nở hoa rồi đó. Tớ với cậu, về sau tuyệt đối được đứng trước mặt xích đu hoặc sau lưng xích đu, có nghe ?" vô cùng bực tức cảnh cáo .

      "Tại sao? làm nó hư sao?" Mắt to tròn vo nháy nháy, nữ sinh này trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn rồi đưa tay sờ sờ xích đu "Bây giờ nó bị hư rồi phải ? Bởi vì nó di chuyển mà."

      Bạch Thư Duy biết nên khóc hay cười "Ở đây phải là khu vui chơi của trẻ con, xích đu trong công viên là phải tự mình đu, thể tự chạy như trò chơi chạy bằng điện." hơi hoài nghi biết nữ sinh này là ngu đần hay là người ngoài hành tinh.

      Tức giận đứng dậy phủi đất ở người, xoa xoa chỗ té đau, nhảy cò cò chân tìm chiếc dép bị thất lạc. Làm ơn, cũng quần áo chỉnh tềđó nhé.

      “Cậu dạy cho tớ chơi xích đu được ?”

      nghiêng đầu qua, vẻ mặt cổ quái nhìn , ngón tay chỉ chỉ mình nhìn thấy gật đầu, cảm thấy vô cùng thể tưởng tượng nổi “ thể nào, cậu biết chơi xích ?”

      Nữ sinh đó thành lắc đầu rồi ngước cằm lên, dịu dàng nhưng cũng rất quật cường.

      “Tớ học rất nhanh nên cậu qua dạy tớ .” đợi đồng ý, mặt mày hớn hở bước nhanh về phía , để cự tuyệt, lôi kéo tay của về phía xích đu.

      Cơ thể tỏa ra mùi thơm dìu dịu, quần áo giày dép cũng đều sạch , giống . vốn ăn mặc rất tùy tiện, mới vừa nãy còn bị té nên quần áo bám bụi bẩn, hơn nữa, tay của mềm… Lần đầu tiên được nữ sinh tuổi xấp xỉ nắm tay, Bạch Thư Duy đột nhiên cảm thấy mình thể suy nghĩ gì, chỉ có thể lảo đảo theo.

      Nữ sinh đó dẫn đến bên trái xích đu, mình ngồi ở bên phải xích đu, cặp mắt to linh hoạt yên lặng thúc giục nhanh làm mẫu cho học.

      Sau đó cũng biết có phải gặp ma , có phản kháng mà trở thành huấn luyện viên chỉ dạy chơi xích đu.

      Hơn nữa biết vì sao mà tích cực làm mẫu như thế nào, cố gắng dạy nữ sinh đó chơi xích đu như thế nào nhưng giống như bị quỷ nhập, làm thế nào cũng thể di chuyển. Điều này làm cho Bạch Thư Duy há hốc miệng, thể tin được là thế giới này lại có người học được cách chơi xích đu.

      Bạch Thư Duy cảm thấy thất bại, mặt nữ sinh này lại càng giống như đưa đám, ủ rũ cúi đầu làm bộ dáng đáng thương nhìn , nhìn như vậy làm cho rât khó chịu trong lòng, ngừng rất lâu tinh thần của kỵ sĩ lại phát tác.

      “Thôi, cậu ngồi cho vững nhé, tớ đẩy xích đu giúp cậu từ phía sau, đừng buông tay đó.”

      Hai mắt xám tro của bỗng lóe lên tia hy vọng, “Ừ.” Hai bàn tay bé cầm hai sợi dây treo xích đu chặt.

      Bạch Thư Duy tới phía sau , đôi tay đặt lưng dùng sức đẩy về phía trước, ngồi xích đu, quả nhiên nhàng di động ra ngoài. Nữ sinh đó vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, cười vô cùng vui vẻ.

      Đột nhiên, mí mắt Bạch Thư Duy bị hai dấu tay đen dính lớp áo màu trắng kia làm cho kinh sợ.

      Xong rồi, hai dấu tay đen áo trắng đó… Chẳng lẽ chính là của .

      Ý thức được mình làm dơ áo đầm của , Bạch Thư Duy vừa lúng túng vừa chột dạ, khi biết làm sao cho phải tiếng Vù, xích đu quay trở lại làm kịp.

      “A…” Bạch Thư Duy ngã xuống mặt đất, lỗ mũi thấy hơi đau.

      “Aizzz, cậu làm sao vậy? Vẫn ổn chứ?” lo lắng nhìn .

      sao, có việc gì…” Mới là lạ. Cái mông như vỡ thành hai mảnh, lòng tự ái bị thương.

      Xoa xoa lỗ mũi, tức giận bò dậy bất chấp lung túng, quyết định tự thú tội, vuốt vuốt mái tóc “Cái đó… xin lỗi… Tớ cẩn thận làm dơ áo của cậu.” xong, còn cho nhìn đôi tay bẩn của mình.

      Tưởng rằng tức giận, dù sao đó là cái áo đầm màu trắng xinh đẹp như vậy, ngờ mạo hiểm xoay hẳn cổ mình ra phía sau, khi nhìn thấy dấu tay in áo đầm của mình bật cười “Ha ha ha, có dấu tay đen, hơn nữa còn rất ràng.”

      Hả? Có lầm hay , bộ đầm đẹp như vậy bị làm dơ mà ấy vẫn cười vui vẻ, là kỳ lạ.

      “Lúc trước tớ học Piano, mỗi ngày được học bài hát. Thầy giáo cũng đóng con dấu lên nhạc phổ học. Nhưng tớ lại thích dấu ấn bàn tay màu đen của cậu hơn.” cười mị hoặc nhìn .

      Mặt Bạch Thư Duy hơi nóng…

      Khi vì ý tốt của mà thẹn đỏ mặt cười khúc khích, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, ngay sau đó mưa rơi xuống. Giọt mưa lớn như hạt đậu, khí thế vô cùng kinh người, nhanh chóng làm ướt nhẹp hết mặt đất.

      “Trời mưa, mau tìm nơi nào đó tránh mưa.” Bạch Thư Duy hề nghĩ ngợi kéo qua rồi chạy như điên.

      “Từ từ thôi… Từ từ thôi…” gọi, trừ tốc độ theo kịp ra còn vì hạt mưa đánh vào mặt đau quá.

      Công viên to như vậy, cũng chỉ có gian phía dưới cầu trượt có thể tạm lánh mưa, dẫn trước sau núp vào đó, tạm thời có thể tránh được mưa.

      liếc , bĩu môi : “Cậu ướt sũng hết rồi.”

      “Cậu phải cũng vậy sao.”

      bướng bỉnh nhìn le lưỡi rồi ngửa mặt phá lên cười, Bạch Thư Duy thấy thế cũng cười vô cùng thẹn thùng.

      “Cậu làm bạn tốt của tớ có được ?” Đột nhiên, nữ sinh đó duỗi ngón tay ra chuẩn bị ngoắc tay với .


      Bạch Thư Duy cảm thấy thụ sủng nhược kinh, quên bàn tay của mình vô cùng bẩn thỉu, vô tư ngéo ngón tay của , hoàn thành ước định.
      Last edited: 29/10/14
      honglaklion3012 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.3
      Editor: Băng

      Trận thám hiểm này giúp Bạch Thư Duy làm quen được người bạn mới, còn đưa kẹo que duy nhất ở người cho . Đây chính là thứ quan trọng lúc thám hiểm mang theo.

      Xé giấy bọc xinh đẹp ra, cầm kẹo que nhét vào miệng làm gò má của Kha Dụ Phân tròn vo cực kỳ giống chú chuột . Bạch Thư Duy cảm thấy vừa đáng vừa đẹp, nghĩ trong chuyện cổ tích công chúa có phải là bộ dáng kia .

      Mưa vẫn rơi mãi cho đến gần tối rốt cục cũng ngừng. Khi đó tạm biệt nhưng Bạch Thư Duy vừa bước chân ra khỏi nơi trú bé này lực níu lại vạt áo của .

      Quay đầu lại thấy vành mắt vừa cười vui vẻ của xuất màu hồng hồng, bộ dáng sắp khóc đến nơi, làm cho cảm thấy ngực của mình nhưbị cái gì chận lại cực kỳ khó chịu.

      “Cậu có được ? Tớ… Tớ sợ ở mình.”

      “Nếu , tớ đưa cậu về nhà trước.”

      méo miệng lắc đầu “… Tớ muốn về nhà.”

      “Tại sao?” cảm thấy rất kinh ngạc.

      “Bởi vì tớ ghét mẹ, tớ ghét học ballet, tớ ghét đàn dương cầm, tớ ghét làm đứa trẻ ngoan…”

      đau lòng khóc, mẹ cầu rất nghiêm khắc làm cho thở nổi. , nếu như đứa ngoan làm người khác vui, thà làm đứa xấu xa. , muốn về nhà, còn rất nhiều, rất nhiều…

      dường như có thể lý giải được tâm tình của , bị buộc làm chuyện mình thích đúng là điều rất khổ sở. Giống như mỗi lần mẹ buộc ăn những món ăn kia, cũng cảm thấy mình sắp điên lên.

      biết nên như thế nào cho phải, có thể lý giải nhưng cũng giúp được tay. Nhưng biết mình thể bỏ mình ở nơi này, bởi vì là bạn của .

      Bạch Thư Duy dừng lại, rất nghĩa khí cầm tay của “Đừng sợ, có tớ ở cùng cậu.”

      Lúc đó chỉ đơn giản là có ý tốt thôi, biết hai đứa trẻ mười tuổi cùng nhau biến mất chỉ có thể khiến tất cả người lớn lo lắng đến ngã ghế mà thậm chí đến cuối cùng có kết quả vô cùng thê thảm.

      Mẹ Kha xinh đẹp cao quý dẫn đầu đoàn người ở công viên tìm được hai người bọn họ. Nhìn thấy mẹ vô cùng tức giận xuất , Kha Dụ Phân cầm tay Bạch Thư Duy co cẳng chạy, gì cũng chịu ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      rượt đuổi phát sinh ngoài ý muốn là chiếc xe mất chế vượt đèn đỏ đụng vào mẹ của Kha Dụ Phân.

      “Kha Dụ Phân, đừng chạy nữa. Nhanh, mau dừng lại ngay, mẹ cậu bị xe đụng phải rồi.” Bạch Thư Duy ngăn cản lại.

      Nghe lời của , chạy nữa, chạy nữa, nhưng lại sợ hãi, hơn nữa nhìn mẹ mình nằm mặt đất, nhúc nhích sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

      Bạch Thư Duy cảm thấy lạnh lẽo từ đầu ngón tay run rẩy của truyền đến, lo lắng gọi tên “Kha Dụ Phân, Kha Dụ Phân…”

      cắn môi, sắc mặt trắng bệch, có phản ứng.

      Bạch Thư Duy nhớ bọn họ làm thế nào đến bệnh viện nhưng nhớ, khi mẹ Kha kết thúc giải phẫu được đẩy ra ngoài Kha Dụ Phân khóc, mắt to tròn vo đầy nước mắt rơi ra ngoài, gần như sám hối nhìn mẹ ưng thuận cam kết.

      “Mẹ, mẹ… Mẹ, xin lỗi, con dám, mẹ đừng chết có được ? Mẹ, con đồng ý với mẹ, con ngoan, mỗi ngày con luyện ballet, luyện Piano, con ngoan. Mẹ, xin lỗi, mẹ đừng chết có được , con ngoan, mẹ…

      màn kia của Kha Dụ Phân làm rung động đáy lòng u mê của Bạch Thư Duy mãnh liệt. Mặc dù rất nhiều năm rồi nhưng mỗi lần nhớ tới nước mắt của Kha Dụ Phân lúc đó, Bạch Thư Duy vẫn cảm giác đau lòng.

      Sau đó sao?

      Sau khi mùa hè kia kết thúc, Bạch Thư Duy cũng gặp lại Kha Dụ Phân, rất nhớ nhưng biết nên đâu tìm .

      Cũng từ kỳ nghỉ hè đó, lần đầu tiên Bạch Thư Duy cảm nhận ràng được ra là nhớ nhung là chuyện khó khăn đau khổ như vậy.

      thực tế, Kha Dụ Phân có biến mất. Ngày đầu tiên tựu trường, Bạch Thư Duy vào lớp mới nhìn thấy trong phòng học. Thậm chí sau tám năm, vẫn là bạn học cùng lớp.

      Nhưng làm cảm thấy tiếc nuối chính là Kha Dụ Phân ở trong công viên chơi xích đu, ăn kẹo que, hơi ngu ngốc, hơi yếu ớt lại quật cường, bộ dáng đó đáng , cười lên thần thái sáng láng cũng chỉ xuất ngắn ngủi trong ngày đó của mùa hè năm đó.

      Sau này Kha Dụ Phân luôn làm cảm thấy rất xa lạ.

      vẫn cười nhưng cười đều lòng, mắt của vẫn to tròn sáng ngời như vậy nhưng luôn ảm đạm và lo lắng làm cảm thấy vô cùng xa lạ. Vả lại khi mấy lần cố gắng đến gần , đều né tránh.

      có chết, nhưng như vậy đối với cũng như chết.

      Trong căn hộ ở NewYork, khúc nhạc của Chopin vẫn du dương, Bạch Thư Duy lẳng lặng nhìn tấm hình trong tay.

      Mười năm rồi, sau khi tốt nghiệp trung học mười năm chưa từng gặp , bây giờ có tốt ? có người đàn ông thương của mình chưa?

      thường thường nghĩ, nếu ban đầu cố gắng đến gần , nếu như ban đầu tích cực cố gắng bắt được . Như vậy Kha Dụ Phân sáng ngời tức giận thuộc về mùa hè năm ấy chừng vẫn còn tiếp tục tồn tại. Và bây giờ như thế này đúng ?

      Nghĩ đến đây, Bạch Thư Duy nở nụ cười khổ.


      “Kha Dụ Phân, cậu có khỏe ? Còn cố gắng duy trì khéo léo như vậy sao?”

      [​IMG]
      Last edited: 29/10/14
      honglaklion3012 thích bài này.

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo63: 10t có tình đầu rồi :))
      Cơ mà chị ni74 9 này.....ko biết sao, đọc chương đầu thấy chị ngây thơ thế:yoyo57:
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :