❃ Phần đệm ❃
Editor: Jupiter Galileo
Nửa đêm lạnh như nước, đen như mực, tiếng chuông "tíc... tóoc..." từ cái đồng hồ gỗ cũ kĩ vang lên đúng mươi hai tiếng chỉ đến mươi hai giờ. cuối cùng của hồi chuông vang lên lâu dứt, trong căn phòng bé này có thể nghe thấy tiếng vọng lại rệt. Trong bóng đêm, xinh đẹp mà ai có thể phủ nhận nằm mở to đôi mắt, nhìn lên trần nhà.
mơ thấy ác mộng, nhưng khi tỉnh lại, thở dốc cũng đổ mồ hôi lạnh. Khuôn mặt rất bình tĩnh, giống như mang tí cảm xúc gì. Mãi lâu sau, mới bật đèn bàn ở đầu giường. Ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng . Đèn này tuy lại chiếu rất sáng, nhưng cần cây đèn cho lắm vì căn nhà này có diện tích rất , lại nắm vị trí từng ngóc ngách của căn nhà như lòng bàn tay, chắc chắn sai.
Nhưng chả mấy vui vẻ vì điều này, ngược lại còn thấy đau đớn trong lòng. Chỉ có người phụ nữ đơn mới biết chính xác những điều đáng quan tâm này....
Đầu giường có cái bình hoa , ở trong cắm ba cành hoa hồng. Giờ đây cả ba đều héo, vài cánh hoa rơi xuống mặt tủ và ba cánh hoa rơi xuống mặt đất.
Mộc Lương Tây nhìn chằm chằm vào mấy cánh hoa rơi rơi. Trước kia nó mang trong mình màu đỏ rực kiêu sa, tươi đẹp lộng lẫy. Qua thời gian, nó lụi tàn, lụi tàn ngay trong khoảnh khắc đáng lẽ ra nó phải được nở rộ nhất. Cũng giống như , trước kia còn trẻ đẹp, có nhan sắc làm bao đàn ông mê mẩn, làn da trắng nõn nhẵn mịn, nụ cười tỏa sáng rung động lòng người. Nhưng vừa mới được gả , người già hẳn, chẳng ai quan tâm đến có còn hay .
vẫn nằm yên nhìn chằm chiếc đồng hồ rồi cười nhạt. quá nửa đêm, chồng vẫn chưa về. Mà đâu chỉ có hôm nay như vậy, ngày nào ta cũng về. Cho dù có về cũng bao giờ đặt chân vào căn phòng này.
ta muốn nhìn thấy , muốn chuyện với , muốn chạm vào .
cầm chiếc điện thoại di động, mở danh bạ chỉ có lẻ tẻ vài người rồi dừng lại dãy số của chồng mình, sau đó ấn gửi tin nhắn: " khuya lắm rồi, tối nay có về nhà ?"
Nhắn xong, lại cười nhạt. Trong hộp thư cũng lưu ít tin nhắn tương tự như vậy nhưng có bao giờ lấy ra đọc ?
"Buổi tối hôm nay muốn ăn gì? Em nghĩ hôm nay em xuống bếp nấu ăn."
"Hôm nay về ? Ngủ mình đáng sợ lắm!"
"Gần đây bận lắm hả? Nhớ chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc cho mình tốt nhé."
"Trời chuyển lạnh rồi. nhớ mamg quần áo ấm vào, coi chừng bị cảm."
"…"
Trong hộp thư của gửi cho chồng mình hề có bất cứ tin nhắn đáp lại nào. Giống như tình cảm của , chỉ có bản thân gửi , còn người kia vĩnh viễn đáp lại. đột nhiên bật cười: "Em khỏe lắm, đừng lo."