1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Như Vậy, Hận Là Như Thế - Lục Xu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]

      [​IMG]


      Tác phẩm: như vậy, hận là thế

      那么爱, 那么恨

      Tác giả: Lục Xu

      Convert: Rich92 (tangthuvien)

      Edit: Ichikazumi

      Giới thiệu
      Ai cũng biết chồng có người phụ nữ khác, kể cả .

      ***

      Lục Diên Chiêu : "Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như ."

      ta rất đúng, có người phụ nữ nào độc ác như , tàn nhẫn như , tự tay dệt cho mình giấc mộng, cuối cùng lại tự tay phá hủy nó từng chút từng chút
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      Đêm lạnh như nước, tối đen như mực, tiếng chuông từ chiếc đồng hồ gỗ thô cổ xưa vang lên mười hai tiếng, sau hồi cuối cùng, cuối vang lên lâu dứt, thậm chí trong căn phòng bé này cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Trong bóng đêm, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà. xinh đẹp nằm yên giường.

      mơ thấy ác mộng, nhưng tỉnh lại cũng há miệng thở dốc, cũng vì phát những chuyện trong mộng đều là giả mà thấy may mắn, càng đổ mồ hôi lạnh. Khuôn mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn có cảm xúc gì. Mãi hồi lâu sau mới bật đèn bàn bên đầu giường lên, ánh sáng ấm áp chiếu cả căn phòng, cũng chói mắt. Chiếc đèn sáng như vậy nhưng dường như hơi thừa thãi, bởi hoàn toàn có thể mò trong bóng đêm ở căn biệt thự diện tích lớn mà kiến trúc phức tạp này, có thể đoán được chính xác căn phòng kế tiếp cần bao lâu, biết được cầu thang có bao nhiêu bậc, hề nhầm.

      Nhưng ràng như vậy lại chẳng khiến cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn thấy ỉ đau đớn, bởi chỉ có người phụ nữ quạnh mới biết chính xác những điều đó đến vậy.

      Đầu giường đặt bình hoa nho , bên trong cắm ba cành hồng, giờ đây đóa hoa tàn, cánh cánh rơi xuống tủ đầu giường, đất cũng có hai ba cánh.

      Mộc Lương Tây nhìn chằm chằm những đóa hoa ấy. Trước kia nó tươi đẹp lộng lẫy, đỏ rực như máu, giờ đây lại lụi tàn, lụi tàn ngay trong khoảnh khắc nở rộ đẹp đẽ nhất. Cũng giống như , trước kia còn có khuôn mặt trẻ đẹp, làn da nhẵn mịn, nụ cười tỏa sáng rung động lòng người, nhưng vừa mới hợp ý, người già , ở nơi chẳng ai quan tâm.

      vẫn nằm đó, cũng đổi tư thế, nhìn chằm chiếc đồng hồ, cười nhạt. quá nửa đêm, chồng vẫn về. Mà đâu chỉ có hôm nay như vậy, rất lâu rất lâu rồi ta về, cho dù có về, cũng bước vào căn phòng này.

      ta muốn nhìn thấy , muốn chuyện với , muốn chạm vào .

      cầm chiếc điện thoại di động, mở danh bạ chẳng có bao nhiêu người, dừng lại dãy số của chồng mình, sau đó ấn gửi tin nhắn.

      " khuya lắm rồi, đêm nay về ?"

      Trong hộp thư cũng lưu ít tin nhắn tương tự vậy.

      "Tối nay muốn ăn gì? Em xuống bếp nấu cho ."

      "Hôm nay về ? Em sợ ngủ mình lắm."

      "Gần đây bận quá, phải chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc cho mình tốt nhé."

      "Thời tiết chuyển lạnh rồi, mặc nhiều quần áo vào, đừng để bị cảm."

      "…"

      Hết tin này đến tin khác, tất cả đều là tin nhắn gửi cho chồng mình, chỉ có điều, trong hộp thư đến chưa bao giờ có tin nhắn trả lời lại, tin cũng .

      Giống như tình cảm của , chỉ có bản thân gửi , còn người nhận kia vĩnh viễn đáp lại.

      đột nhiên bật cười, nụ cười xán lạn mê người như ngôi sao bầu trời, lại gửi tin nhắn nữa.

      "Em rất khỏe, đừng lo."

      Truyện siêu ngược nhé :hixhix:
      Hà Hoàng thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      Lạc Minh Khải xuống khỏi máy bay, xách vali hành lý nhàng, trực tiếp đến bãi đỗ xe sân bay. công tác mấy ngày, mỗi ngày xử lý đủ việc lớn , chất lượng giấc ngủ lại cao, lúc nãy ngồi máy bay cũng chỉ ngủ được lát, đến giờ đầu vẫn choáng váng, khuôn mặt u ám, dường như nhắc nhở người khác tâm tình người này tốt, xin đừng tới gần.

      Mở di động tắt máy, ngờ lại có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, trong đó cái tên "Mộc Chính Nguyên" xuất nhiều nhất. Nhìn đến cái tên này, sắc mặt tối càng tối hơn, đuôi mày nhếch lên, cho thấy lúc này rất kiên nhẫn, biểu ràng của người buồn phiền vì được nghỉ ngơi tốt.

      Quăng hành lý vào cốp xe, ngồi vào ghế lái rồi phóng . Vừa nhìn chăm chú con đường phía trước, vừa đeo tai nghe, gọi cho Mộc Chính Nguyên.

      Đôi môi mím thành đường mỏng, khoảnh khắc người bên kia nhận điện thoại, từ "bố" thế nào cũng thể bật ra khỏi miệng. biết mình là kẻ vui giận bao giờ để lộ ra mặt. Giống như cầu của bố nuôi trước kia, khi mọi chuyện còn chưa kết thúc, vẫn phải làm thằng rể tốt của Mộc gia, nhưng lại thể nào làm được.

      Quả nhiên, Mộc Chính Nguyên vừa nghe điện thoại của ngay: "Lạc Minh Khải, có phải mày hơi quá đáng rồi ?". Điện thoại còn truyền đến tiếng vỗ mạnh vào thứ gì đó đặt bàn, cho thấy tâm trạng Mộc Chính Nguyên lúc này vô cùng vô cùng tốt.

      Lạc Minh Khải chăm chú nhìn đèn giao thông phía trước, đôi môi vốn mím chặt giãn dần ra, khóe môi hơi cong lên, cảm giác thoải mái trong lòng như bị người ta cầm chổi quét ra, "Bố, lại có chuyện gì nữa vậy?".

      Ngữ khí chẳng chút kính nể nào, biểu tình mặt lại như thế. vẫn luôn biết Mộc Chính Nguyên vô cùng thương Mộc Lương Tây, chỉ ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, nhất cử nhất động của dường như đều bị giám thị. Chỉ có điều, có lẽ Mộc Chính Nguyên nhầm rồi, cũng phải thằng ngốc để mặc người ta biết hết nhất cử nhất động của mình. Cái họ nhìn được, chẳng qua là do cố tình để họ thấy mà thôi.

      "Mày đừng có giả vờ." Mộc Chính Nguyên tin bất kì lời nào của Lạc Minh Khải, "Nếu mày dám khiến Lương Tây đau lòng, đừng trách tao khách khí. Mặc kệ mày là cậu Ba của "Hoàng Thành" hay cái gì, tao có liều cái mạng già này cũng tha cho mày, để xem Cố Trường Dạ có thể làm gì tao."

      "Bố, bố đừng nóng. Con chắc chắn bố hiểu lầm gì đó. Ít nhất bố cũng phải cho con biết xảy ra chuyện gì chứ?"

      cố đè thấp giọng điệu, nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi khinh thường. Mộc Chính Nguyên dám năng như vậy chẳng qua là do ông ta từng giúp vị quan chức thuận buồm xuôi gió, vậy nên Mộc gia mới được nhờ cậy thôi.

      Mộc Chính Nguyên hừ lạnh, "Tốt nhất là tao hiểu lầm. Nếu để tao biết mày làm trò sau lưng tao, lúc đó đừng trách tao khách khí."

      "Dường như bố hiểu lầm con quá nhiều rồi."

      Mộc Chính Nguyên trực tiếp hầm hừ ngắt cuộc gọi. Lạc Minh Khải tháo tai nghe xuống, ném điện thoại sang ghế bên cạnh, gương mặt cười như cười. Bên cạnh chắc chắn có người của Mộc Chính Nguyên, nếu Mộc Chính Nguyên biết mối quan hệ của và Mộc Lương Tây như thế. Lần này nguyên nhân đương nhiên là do tức giận vì đối xử với Mộc Lương Tây tốt. Thậm chí có lần người ta còn đồn và Mộc Lương Tây là vợ chồng hữu danh vô thực, Mộc Chính Nguyên tự mình vào biệt thự bọn họ ở giáo huấn Mộc Lương Tây ngay trước mặt Lạc Minh Khải. Nhưng tất nhiên, những lời đó ràng là Lạc Minh Khải, con của Mộc Chính Nguyên đâu phải dễ bị bắt nạt thế.

      Khuôn mặt Lạc Minh Khải xuất khinh thường. Mộc Chính Nguyên chắc chắn biết, tên quan chức Hằng Thông vẫn giúp đỡ ông ta kia tháng sau xuống đài ngay thôi.

      Mộc Chính Nguyên tức giận như vậy cũng vì tin tức đầu báo hôm nay là Lạc Minh Khải chụp ảnh chung với đào mới trong giới giải trí. Bản tin mối quan hệ của hai người vô cùng ái muội. đào kia lại như sợ giành được trang nhất, ánh mắt đong đưa nhìn Lạc Minh Khải, còn cố tình biểu diễn tiết mục bị ngã để được Lạc Minh Khải đỡ lên, cho người ta chụp được.

      Mấy ngày nay Lạc Minh Khải công tác, còn có người tung tin là du lịch cùng mỹ nhân kia, bởi vì nơi đến vừa hay lại trùng hợp là nơi đào kia chụp ảnh quảng cáo. thế khi có người hỏi đào kia, ta lại chỉ thẹn thùng tránh né, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Vì cú điện thoại vừa rồi với Mộc Chính Nguyên, Lạc Minh Khải đổi đường, hướng khác.

      Vị trí của căn biệt thự rất vắng vẻ, diện tích xanh hóa khiến người ta líu lưỡi. Dường như bất cứ ai đến nhìn nơi này đều phải lắc đầu thở dài, mảnh đất lớn như vậy mà hơn phân nửa là cỏ cây trúc rừng. Nếu khai phá mấy thứ này có khi cũng được cả đống tiền, vậy mà cả khu lại chỉ có duy nhất căn biệt thự nho . Từ xa nhìn vào, phòng đứng lặng giữa rừng trúc, phòng leo đầy dây bìm bìm và thường xuân, nếu đến mùa hoa nở, chắc đẹp y như ngôi nhà trong truyện cổ tích.

      Nơi đây là tấc đất tấc vàng ở thành phố An Xuyên này, lại còn xây nên tòa nhà trong truyện cổ tích, quả quá mức xa xỉ. Mà người thích loại cuộc sống xa xỉ này phải ai khác, chính là vợ của .

      Ngôi nhà tích, cổ tích, Lạc Minh Khải nhịn được cười cười, ý tứ châm chọc chẳng thèm che dấu lấy nửa phần.

      đỗ xe xong chán mới vào. Vừa bước vào phòng khách người hấp tấp chạy từ phòng bếp ra, nhìn thấy , vẩy vẩy nước tay, "Em xào rau, chín cái là có thể ăn cơm ngay, chờ chút nhé." Mộc Lương Tây vẫy vẫy tay với vài cái rồi hạ xuống, lại chạy nhanh vào phòng bếp.

      Tầm mắt Lạc Minh Khải đuổi theo bóng dáng Mộc Lương Tây, mãi đến khi thấy bóng nữa mới cụp mắt lại. Có đôi khi thực biết nên hình dung này thế nào, chẳng lẽ biết nhìn sắc mặt người khác sao? Vẻ mặt như vậy mà còn có thể cười lấy lòng thế. Cho dù đáp lại bất cứ điều gì, cũng vẫn có thể tự mình độc diễn.

      Tuy nhiên, ngay khi xoay chiếc di động trong tay mới nhận ra có điều kỳ lạ. chưa từng với hôm nay về, sao biết? Xem ra Mộc Chính Nguyên sắp xếp ít người bên cạnh , thế nên mới nắm hành tung của đến vậy. cách khác, nếu hôm nay về chỗ này, Mộc Chính Nguyên lại biết chuyện này qua Mộc Lương Tây, nhất định rồi lại ồn ào vài ngày.

      Lạc Minh Khải buông điện thoại, bất giác phiền chán đứng dậy.

      Mộc Lương Tây bưng đồ ăn ra, lau tay vào tạp dề, vô cùng cẩn thận nhìn về phía , "Em nấu xong hết rồi, có thể ăn cơm."

      Giọng của rất , dường như có cả sợ hãi. Ánh mắt của lại rất sáng, tựa như dòng suối trong, khúc xạ ra thứ ánh sáng của sao đêm, khiến người ta dám nhìn thẳng. Lạc Minh Khải dời tầm mắt, trả lời , bước về phía bàn ăn.

      Mộc Lương Tây đúng như vợ bước theo sau , bởi vì vui vẻ, bước còn hơi nhảy nhót, "Em học kém quá, chắc ngon bằng tay nghề của chị Hoàng, nhưng chị ấy em nấu cơm tiến bộ rất nhiều rồi đấy."

      Lạc Minh Khải ngồi xuống xong tự nhiên lại thấy càng buồn bực. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ thế nào rồi mà sao vẫn như vậy, y như con nhóc chưa lớn, vĩnh viễn vô lo vô nghĩ. Cho dù sắc mặt tốt, cũng chỉ mở to mắt nhìn , đôi mắt ngập tràn vô tội, lúc nào cũng khiến lời tiếp theo định ra lại phải nuốt vào.

      "Ăn được ?" Thấy động đũa, nhìn chút che đậy, dường như rất mong có thể nghe thấy lời tán thưởng của .

      Lạc Minh Khải ăn miếng, hương vị khá ngon, ngấy nhạt mặn cay, cho lửa cũng rất vừa. Nhìn đến đôi mắt chờ mong của , bàn tay cầm đũa khẽ nổi gân xanh. Sau cùng, dứt khoát bỏ đũa xuống, đứng dậy. Rất ràng, cho phép mình tiếp tục ăn nữa.

      Mộc Lương Tây ngơ ngác nhìn , hoàn toàn hiểu chuyện xảy ra, chỉ biết nhìn , "Rất khó ăn à?". xong cũng ăn thử miếng, sau nhìn lại về phía , đôi mắt ngập nước, hốc mắt đỏ bừng.

      Lạc Minh Khải thầm nhắc nhở mình, đây là con của kẻ thù, mày được mềm lòng với ta.

      Mộc Lương Tây buồn bã, " thích ăn đúng ?". xong lại cố nuốt nước mắt sắp chảy ra vào trong, " sao, em bảo đầu bếp dạy lại, lần sau nhất định nấu ngon hơn." nghĩ chắc là do hay ăn đồ ăn của khách sạn năm sao, tay nghề của tất nhiên thể sánh bằng.

      Lạc Minh Khải siết chặt nắm tay. Thực ra muốn với , cho dù làm gì cũng hài lòng, làm gì cũng phù hợp với cầu của .

      Tuy nhiên, khi nhìn về phía , lại câu khác, "Ăn ở ngoài rồi nên ăn được nữa."

      " phải do em nấu ngon chứ?"

      "Ừ." Dứt lời, bước lên tầng .

      Chỉ có điều, vừa xong hối hận. vì sao phải mềm lòng với ? nên mềm lòng với . Ngày cưới vào cửa cũng chính là ngày bắt đầu báo thù, chính là con của Mộc Chính Nguyên, phải khiến đau đớn mới đúng.

      chán nản vì mềm lòng của mình, thậm chí bởi vậy mà bắt đầu khó chịu với chính bản thân mình.

      Mộc Lương Tây chấp nhận lý do thoái thác của Lạc Minh Khải. Sau khi rời , Mộc Lương Tây gọi chị Hoàng đến ăn cơm cùng mình. Nếu Lạc Minh Khải về, trong biệt thự này chỉ có Mộc Lương Tây và chị Hoàng, Mộc Lương Tây bảo chị Hoàng ăn cơm cùng với mình.

      Chị Hoàng ngẩng đầu nhìn tầng , sau lại liếc nhìn Mộc Lương Tây, cười cười mở miệng, "Phu nhân, tôi thấy thiếu gia hình như rất mệt, để tôi rót cho cậu ấy cốc nước."

      Mộc Lương Tây gật đầu.

      Chị Hoàng bưng cốc nước lên tầng, thấy Lạc Minh Khải, đặt xuống.

      "Hôm nay sau khi lão gia gọi điện tới, phu nhân lập tức đích thân mua đồ ăn, muốn tự mình xuống bếp nấu cho cậu." Chị Hoàng thấy lời nào, lại tiếp tục , "Trong khoảng thời gian này phu nhân suốt ngày nghiên cứu đủ kiểu món ăn, ngay cả Mộc lão gia gọi điện bảo ấy trở về ấy cũng chịu."

      Lạc Minh Khải nghe đến đó mới gật gật đầu, ý bảo chị Hoàng có thể .

      nhìn qua biết Mộc Lương Tây chính là được chiều chuộng, cần hao phí quá nhiều tâm tư về . Chỉ ngờ Mộc Chính Nguyên giả dối như vậy lại có thể sinh ra con thế này, biết có phải đột biến gen hay nữa.

      ngay cả gọi điện cho cũng sợ quấy rầy đến công việc của , sợ thấy phiền phức. như vậy, sao có thể chủ động thăm dò hành tung của ?

      Lạc Minh Khải lắc đầu, cũng biết nên than vãn Mộc Chính Nguyên có con đơn thuần hay ngu ngốc.




      p/s: Truyện này 56 chương nhé, OE

      Đúng là truyện này có thể coi như hệ liệt với thể ngừng chẳng qua là có tiếng có miếng, bởi nhân vật chính trong truyện này có xuất ở cả hai tr đó
      emchen thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Đêm ngủ, Lạc Minh Khải tuy vẫn nằm bên cạnh Mộc Lương Tây, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa vô cùng. Khoảng thời gian mới kết hôn, Lạc Minh Khải còn ngủ ở phòng khách, căn bản muốn cùng phòng với . Mỗi lần thấy như vậy, đều chỉ biết ngơ ngác nhìn , gì cũng hỏi, trong mắt xẹt qua tia bi thương. Nhưng mỗi khi Mộc Chính Nguyên hỏi có đối xử tốt với , lại luôn luôn gật đầu.

      Chẳng qua, loại hình thức sống chung yên ổn vô vị này phải thay đổi vì Mộc Chính Nguyên. Cũng biết Mộc Chính Nguyên nắm được tin tức ở đâu, đích thân đến nơi này lấy thân phận bề trách mắng Lạc Minh Khải, hỏi sao dám làm nhục con mình như thế. Lúc ấy Mộc Lương Tây vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn đỡ giúp . , bọn họ mới kết hôn, trước kia cũng chung đụng nhiều, là sợ chưa quen được.

      Tuy nhiên, dù Mộc Lương Tây có vậy, Mộc Chính Nguyên cũng đâu chịu nghe, ngược lại càng xét nét nghiêm khắc hành vi của Lạc Minh Khải, sợ làm ra chuyện có lỗi với Mộc Lương Tây.

      Lạc Minh Khải nhắm mắt, mọi chuyện ngày đó lại hiển trong đầu , khiến nhíu chặt mày. Thế này ổn, dường như bắt đầu mềm lòng với rồi. Cho dù ta có giúp mình bao nhiêu cũng thể thay đổi chuyện ta là con của Mộc Chính Nguyên, thể thay đổi chuyện Mộc Chính Nguyên chính là hung thủ gián tiếp giết chết cha mẹ .

      Trận hỏa hoạn kia, thiêu rụi cả nhà , cũng thiêu đốt trái tim , dù thế nào cũng dập tắt được. Tất cả chuyện này đều do Mộc gia bọn họ gây ra, nhất định khiến tất cả những người mang họ Mộc đó phải trả giá đắt.

      Mộc Lương Tây cũng chưa ngủ, môi lộ ra ý cười. Ít nhất, tại tốt hơn quá khứ, ít ra cũng ngủ ở phòng khách. cẩn thận nhích dần về phía Lạc Minh Khải, vươn tay, chậm rãi ôm lấy , tựa như đụng chạm vô tình… Chỉ có điều, vừa làm xong động tác này, cả người bỗng cứng đờ, ngay cả nụ cười mặt cũng như bị băng tuyết đông cứng, động đậy được. Lạc Minh Khải phát ra cứng nhắc của , lấy tay đẩy ra, "Tôi sợ nóng", vậy.

      bị đẩy ra, thân thể cứng nhắc bỗng khôi phục lại, lát sau mới nhàng "vâng" tiếng.

      có động tĩnh gì nữa. Lạc Minh Khải lật người, trong lòng thầm suy xét nội dung hội nghị ngày mai, đối với người nằm bên cạnh, có thể chú ý tận lực chú ý.

      Khi Lạc Minh Khải tỉnh lại, Mộc Lương Tây chuẩn bị sẵn quần áo đặt giường cho , thậm chí còn nhìn cười, "Em nấu cháo đấy, mặc quần áo xong có thể xuống ăn."

      Dáng vẻ chu đáo lấy lòng của khiến bỗng thấy phiền muộn, thậm chí còn thầm trào phúng: Tôi trả thù nhà , lại lấy lòng kẻ thù… Quả là nực cười.

      Sau khi xuống giường mặc quần áo chỉnh tề, Mộc Lương Tây liền dọn dẹp lại giường. Kết cấu trong phòng đều do thiết kế, ngay cả vật dụng trong nhà cũng do chọn lựa. Lạc Minh Khải vừa liếc qua tỏ ra bất mãn. thích sắc lạnh, nhưng tất cả những thứ trong phòng này lại đều là sắc ấm. ra để xem người có hợp với người hay , chỉ cần nhìn thói quen thấy được. Khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Lúc ăn sáng, hỏi ăn ngon miệng hay nữa. Có lẽ biết thích chuyện lúc ăn cơm, ít nhất khi ăn, chưa từng cho vẻ mặt tốt chút.

      Nhìn thấy buông đũa, mới mở miệng: "Dù mới về có bận nhiều việc cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng liều mình quá."

      Lạc Minh Khải hơi nhếch môi, có ý định tiếp tục nghe lải nhải mãi. được vài bước, bỗng phát bàn trà phòng khách có tờ báo bị quyển tạp chí đè lấp. xem nhưng lại cố ý che , có vẻ có mùi bí mật ở đây.

      bước đến rút tờ báo ra, mặt báo có tấm ảnh rất thu hút, ngờ lại chính là . bật cười, ra vừa rồi vẻ mặt nghi nghi ngờ ngờ là vì cái này.

      Mộc Lương Tây cũng bước tới, thấy cầm tờ báo, tay ôm ngực tay buông rũ, dường như rất bất an. quan sát sắc mặt , sau mới nuốt nuốt nước miếng giọng lí nhí: "Em hề tin mẩu tin này. Em biết phải người như vậy."

      Lạc Minh Khải buông tay, ném tờ báo lại bàn trà.

      dường như sợ tin mình, cuống quýt đến mức mặt đỏ bừng, "Em đó. Em tin . Cái này nhất định là do mấy người phóng viên viết linh tinh, nhất định mọi chuyện phải như họ viết… Em tin mà."

      Lạc Minh Khải rất muốn biết trong não trang trí cái gì. Phụ nữ bình thường gặp loại chuyện này phản ứng giống à? Đúng là ngu ai bằng.

      nhìn , "Vậy em xem, tôi là người thế nào?"

      ngẫm nghĩ, đột nhiên cười tươi, "Nhạy bén, nhìn xa trông rộng, dám gánh vác, có tinh thần trách nhiệm, là người đàn ông tốt."

      Nếu phải cười vô cùng hồn nhiên, có lẽ nghi châm biến mình. buồn cười, lại đánh giá như vậy.

      Lạc Minh Khải lái xe ra khỏi gara, thấy Mộc Lương Tây đứng đằng xa cười tươi nhìn qua bên này. hạ cửa xe xuống, căn bản thể nhìn thấy , vậy mà vẫn nhìn chuyên chú như thế. Đến khi chạy xe được cả đoạn xa, vẫn có thể thấy qua gương chiếu hậu, vẫn cười, vẫn đứng đó .

      thu hồi tầm mắt, sắc mặt sâu lắng, cảm giác của mình lúc này là gì. Đó là vợ của , kính , . Kết hôn lâu như vậy, lại luôn cố lấy lòng . Chỉ có điều, càng làm thế, càng thấy phiền chán. thà giống như chị dâu , luôn chọc trai tức điên lên. Bởi như vậy mới có thể thản nhiên khinh bỉ , giày vò . đối tốt với như vậy, khiến nỗi hận trong lòng chẳng thể xả ra ngoài.

      Trở lại công ty có cả đống chuyện chờ xử lý. công tác mấy ngày, mấy văn kiện quan trọng đều phải chờ ký tên. vừa mới bước vào công ty, Hạ Niệm Ý bước tới, ngừng báo cáo loạt những kiện gần đây. Tuy những việc này được báo cáo cho qua video điện thoại, nhưng ta vẫn lại lần, bổ sung thêm rất nhiều chi tiết, xem ra ta làm thêm rất nhiều.

      Mọi người trong Thịnh Á ít nhiều đều có chút hiểu biết về Hạ Niệm Ý. Trước kia Lạc Minh Khải cũng có vài trợ lý, nhưng đều khiến ta hài lòng, cũng phải do ta xét nét quá, mà do cương vị này quả thực rất đặc biệt. theo Lạc Minh Khải xử lý đủ loại kiện, thời gian công tác lại tương đối ổn định. Tuy nhiên, Hạ Niệm Ý sau khi nhậm chức lại hoàn toàn giống những vị trước, oán giận, xử lý công việc rất thành thạo, rất được Lạc Minh Khải tín nhiệm, hơn nữa hai người còn phối hợp rất ăn ý. ít người đồn đãi bọn họ có quan hệ mờ ám. Nhưng tất nhiên, những lời này chỉ có thể lén lút, đâu ai dám công khai bàn tán ở ngay trong công ty chứ.

      Sau khi vào văn phòng, Hạ Niệm Ý nữa, đứng nhìn người đàn ông trước mặt. Tài liệu trong tay bị xiết mạnh, kìm chế được cảm xúc của mình, tiến lên ôm lấy thắt lưng Lạc Minh Khải, áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của . Đó là hương vị quen thuộc, giúp trái tim rối loạn của trấn tĩnh lại.

      "Đừng đẩy em ra, cho em ôm lát thôi." thích chuyện tình cảm chốn văn phòng, càng thích làm trò mập mờ ở công ty. biết điều đó, nhưng nhịn được. Tuy chỉ có vài ngày, nhưng đối với , vài ngày là rất lâu rồi. nhớ , rất nhớ rất nhớ .

      Lạc Minh Khải nhấc tay lên lại buông xuống, khẽ thở dài, đẩy ra.

      chọn tới nơi này làm công việc vừa rắc rối lại vừa mỏi mệt, biết là vì ai. có cơ hội lựa chọn công việc dễ chịu hơn, giống những trẻ khác lựa chọn cuộc sống thoái mái. Nhưng lại chọn theo , gánh vác phần khổ cực vốn cần gánh vác, thậm chí còn có cả những chuyện khác.

      hồi lâu sau Hạ Niệm Ý mới buông ra, hơi ngại ngùng cười cười, "Em vượt quy định, em nhận sai."

      Lạc Minh Khải bước đến ngồi vào chỗ của mình, nhìn ,"Tiếp tục !"

      Hạ Niệm Ý lại cầm tài liệu, giải thích với

      Hạ Niệm Ý, mối tình đầu của Lạc Minh Khải… Theo mức độ nào đó, có thể là vẫn còn tình cảm. lại từ năm lớp mười , mãi cho đến nay, lần xảy ra chuyện lớn nhất chính là khi Lạc Minh Khải muốn cưới người khác. Khi đó Hạ Niệm Ý cũng giống hệt mấy bị bạn trai đá, khóc lóc náo loạn mắng Lạc Minh Khải vô tình. Tuy nhiên, tình cảm và áy náy của Lạc Minh Khải đối với so ra vẫn kém cầu lúc lâm chung của cha ta, ta phải cưới thiên kim tiểu thư Mộc Lương Tây của Mộc thị.

      Hạ Niệm Ý phải có ý định buông tay, nhưng lại bỏ được. Náo cũng náo, đau cũng đau, lại vẫn cam lòng. Tình cảm nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì lại thua bởi người khác? Bởi vì gia cảnh nhà đủ giàu có? Bởi vì có gia thế tốt?

      phục. Hơn nữa, biết , cho dù người đàn ông này cưới người khác, nhưng vẫn . Vì vậy, vẫn bám theo Lạc Minh Khải, quả là biết xấu hổ, giờ kết hôn, chính là loại phụ nữ bị người đời khinh bỉ, nhưng như thế sao? Chẳng lẽ yên lặng làm người là có thể có được hạnh phúc? Chỉ cần có thể đạt được thứ hạnh phúc mình muốn, bị người khác chỉ trích làm sao. Huống chi, nếu tương lai trở thành vợ của Lạc Minh Khải, xem ai dám linh tinh trước mặt .

      Hạ Niệm Ý cũng chẳng vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy xấu hổ. với Lạc Minh Khải ở bên nhau nhiều năm như vậy, có tình cảm sâu đậm. Hơn nữa, lúc Lạc Minh Khải ra nước ngoài du học, cũng chờ trở về; lúc âu sầu, âu sầu cùng ; lúc đau đớn, đau đớn cùng . làm nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà lại thuộc về ?

      biết, Lạc Minh Khải hề có tình cảm với vợ . Chỉ cần Lạc Minh Khải thành công khiến Mộc thị sụp đổ, Lạc Minh Khải ly hôn với Mộc Lương Tây. chờ ngày đó đến, hơn nữa cũng tin tưởng Lạc Minh Khải có năng lực làm được chuyện đó.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương ba

      Edit: Ichikazumi

      Hạ Niệm Ý ở lại cùng Lạc Minh Khải tăng ca đến tận khuya, mãi khi xử lý xong xuôi hết mọi chuyện mới ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Khải. Quen biết lâu như vậy, Lạc Minh Khải đương nhiên hiểu hàm nghĩa của . lời nào, chỉ hơi tủi thân nhìn , nhưng tỏ vẻ quá, chỉ thể ra vừa đủ, vậy mới có thể khiến để tâm. Đột nhiên, bỗng nghĩ tới người phụ nữ khác, cũng rất hay tủi thân oan ức nhìn mình. Nhưng rất nhanh, lập tức để cho ý nghĩ này biến mất trong đầu.

      "Cùng ăn cơm !" Thở dài. theo như vậy, phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào. Người ngoài để ý đến tình cảm sâu đậm cùng những vất vả của , họ chỉ biết mắng là loại đàn bà bám theo tên đàn ông có vợ mà thôi.

      Hạ Niệm Ý nhanh nhẹn gật đầu. Lúc này hoàn toàn giống , khác hẳn dáng vẻ kiên nghị lúc làm việc. Khi làm việc tỏ vẻ giỏi giang, giờ khắc này lại dịu dàng nhìn Lạc Minh Khải cười. Trái tim Lạc Minh Khải cũng hơi mềm , từ sau khi qua lại với , vốn chưa từng nghĩ đến việc ở với người phụ nữ khác. thích quan hệ nam nữ phiền toái, tuy chẳng phải người trung trinh đến mức đời duy đôi mình, nhưng ít nhất cũng phải loại đàn ông có lòng dạ tham lam. Nhìn nụ cười của , khỏi nhớ đến khoảng thời gian ngọt ngào của hai người. biết, luôn mong đợi được ở riêng bên .

      mong đợi này của sớm vượt qua ranh giới tình cảm thông thường. Mới đầu khi muốn vào công ty, phản đối kịch liệt. Nhưng , có năng lực, dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào, nhân lúc biết nộp đơn xin vào công ty.

      còn nhớ , bướng bỉnh đứng trong phòng làm việc của , đôi mắt mở to, kiên định , "Em muốn ở cạnh , sau này đơn độc nữa."

      cảm động ư? chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi. Nhiều năm như vậy, sống khổ sống sở, thậm chí còn phải cẩn thận từng li từng tí. Bố nuôi đối với cầu cực kỳ nghiêm khắc, dốc toàn lực bồi dưỡng thành kẻ thần hồn nát thần tính thương trường. Khoảng thời khó khăn nhất khi tìm việc, chính là chút ấm áp của . Có làm bạn, dường như gian khổ giảm rất nhiều.

      Những thứ đó đều là minh chứng cho quá khứ tươi đẹp của họ, mỗi thứ đều được lưu giữ trong đầu .

      Hai người cùng ra bãi đỗ xe, Hạ Niệm Ý ngồi vào trong xe , bận rộn cả ngày, giờ mới được nghỉ ngơi. nhìn cười: "Vẫn đến quán đó?"

      Lạc Minh Khải gật đầu, đuôi mày nhếch lên. Chỉ những lúc thế này mới có thể cảm nhận được người đàn ông này là của , ai cũng thể cướp .

      vẫn giống trước kia, để gọi món ăn. chọn gì, ăn nấy, hề kén chọn. ăn rất chậm, đây là thế giới thuộc về hai người họ, muốn kéo dài nó.

      Ăn cơm xong, Lạc Minh Khải đưa Hạ Niệm Ý về. Lúc lên xe, vẻ mặt của hơi buồn bực vui. Lát nữa, trở về nơi có người phụ nữ khác, thậm chí nằm bên cạnh người đó, chuyện này khiến vô cùng khó chịu. Nó như nhắc nhở , mới là kẻ chen chân vào tình cảm của người khác, thân phận của vừa xấu hổ vừa đáng ghét. phải như lúc này, họ như đôi thương thân thiết, còn người phụ nữ ở nhà chờ về kia mới là kẻ chen chân vào tình cảm của bọn họ.

      khí trong xe khiến người ta buồn bực. Hạ Niệm Ý mở cửa, mím môi, vẻ mặt tủi thân.

      Xe dừng lại nhưng mở cửa bước xuống mà nắm chặt góc áo mình, sau đó bổ nhào vào lòng Lạc Minh Khải, " lên với em, được ?"

      Nam nữ trưởng thành, cầu này ám chỉ gì ai cũng hiểu.

      Lạc Minh Khải định đẩy ra, nhưng cánh tay đưa lên lại thành cái vỗ lên lưng . là phụ nữ, dù bình thường biểu kiên cường, nhưng ra vẫn có phần yếu ớt. thể lên đó, nếu như vậy, họ trở thành những kẻ trơ trẽn trong miệng người khác. Đối với chỉ trích của người khác, thể thấy thẹn với lương tâm, cho dù quan hệ của bọn họ bây giờ thanh bạch, vẫn muốn giữ phần kiên trì cuối cùng này.

      Hơn nữa, hy vọng quan hệ của bọn họ là như thế này. Dù cho có ngày bọn họ chân chính ở bên nhau, cũng phải là sau khi ly hôn. cho danh phận đường đường chính chính, phải thân phận tại khiến người ta cảm thấy trơ trẽn này.

      Hạ Niệm Ý thấy mình bi thương. Khi còn học, kiên trì kết hôn sống chung. Giờ đây, tự thỏa hiệp với chính mình, lại muốn bước qua Lôi Trì. Nhưng làm khó , biết, đây là vì tôn trọng , cho rằng là loại đàn bà rẻ mạt.

      nghe tiếng tim đập mãnh liệt trong lồng ngực , hốc mắt hơi đỏ lên. muốn với , sợ người khác về thế nào, mắng thế nào. tình nguyện làm người phụ nữ nấp sau , cùng cười, cùng khổ, vượt qua mỗi ngày trong đời. Ánh nhìn của người đời liên quan gì đến , chỉ muốn ở bên cạnh mà thôi.

      " thể cùng em?" cầu đến thế này, quả đúng là biết liêm sỉ gì nữa rồi!

      Lạc Minh Khải nhắm mắt, đẩy ra khỏi lòng mình, "Đừng như vậy." Hơi thương tiếc, lại tràn ngập bất đắc dĩ.

      Hạ Niệm Ý sụt suỵt, hồi lâu sau mới khống chế được cảm xúc, "Em biết. Em biết. Em hiểu…" Giọng hơi nức nở, "Tin tức mấy tờ báo đều do cố ý đúng ? Em biết, muốn chuyển hướng lực chú ý của Mộc gia, vì bảo vệ em. Em biết hết…"

      Biết là chuyện, đau đớn lại là chuyện khác.

      nắm chặt tay mình, hít sâu hơi, mở cửa nhanh chóng xuống khỏi xe, hề nhìn Lạc Minh Khải đến lần. Lạc Minh Khải kiềm chế xúc động muốn quay đầu, nhanh chóng nổ xe phóng .

      Bố nuôi mất thích Hạ Niệm Ý, hiểu tại sao. Ông , người đàn ông đắm chìm người phụ nữ, có thể làm ông chồng tốt, nhưng vĩnh viễn thể làm lãnh đạo tốt. phải trở thành lãnh đạo giỏi, chiếu theo tâm nguyện của bố nuôi.

      Giờ khắc này, Lạc Minh Khải dường như mới hiểu được cảm giác đau đớn ập tới là tư vị gì.

      Hạ Niệm Ý đứng đó, lúc sau quay đầu lại, nhìn chiếc xe xa, ngồi sụp xuống đất, bất lực khóc lên. Đó là người đàn ông ta , ta lại phải nhìn trở lại bên cạnh người phụ nữ khác.

      Lạc Minh Khải lái xe trở lại trang viên Hoa Hồng. Tên biệt thự là do Mộc Lương Tây đặt. Cái tên rất quái dị, bởi nơi này đến hoa hồng còn chẳng có chứ đừng là cả trang viên hoa hồng. Nhưng muốn đặt tên như vậy, Lạc Minh Khải đương nhiên chẳng thèm để ý đến hàm nghĩa của cái tên đó.

      thắng xe rất mạnh, bởi vì quán tính quá lớn, chính cũng bị ngả về phía trước. tại tất cả suy nghĩ trong đầu đều là Hạ Niệm Ý. khẳng định chắc chắn, lúc nãy khóc, thậm chí vì sợ nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thê thảm của mình mà nhanh chóng xuống xe… Tưởng tượng đến hình ảnh kia khiến cảm thấy mình cực kỳ vô dụng. thể lấy người phụ nữ mình muốn lấy nhất, lại lấy người khác.

      buồn cười cỡ nào.

      Ngồi trong xe hút hết điếu này đến điếu khác. Mãi sau mới xuống xe, bình ổn cảm xúc bản thân. phải thằng nhóc con mới mọc tóc, chỉ vì cảm xúc kích động hôm nay mà khiến mình bất thường.

      Đến gần ngôi biệt thự như trong cổ tích kia, mới phát đèn trong nhà vẫn sáng. lấy chìa khóa mở cửa, đập vào mắt chính là cuộn người sô pha, đáng thương co tròn lại, ánh mắt mơ hồ có tiêu điểm. Nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía bên này. Nhìn thấy , mắt mở to, dường như cảm thấy thể tin nổi.

      nghĩ hôm nay về, chắc vậy.

      Mộc Lương Tây nhanh chóng tìm dép vào, chạy tới trước mặt . Gương mặt lộ vẻ tủi thân, thầm lặng lên án đối với có bao nhiêu tốt, là ông chồng xứng cỡ nào. Vợ vẫn ngồi sô pha chờ về, lại cùng bạn cũ ăn cơm bên ngoài, thậm chí mập mờ dứt… biến mình trở thành tên đàn ông xấu xa đáng nguyền rủa. Còn người đứng bên cạnh đây lại là lương thiện tốt đẹp. Cho nên, bọn họ đương nhiên là người của hai thế giới.

      Lương Tây đứng cách đoạn, như muốn tiến lên ôm chặt , khao khát an ủi mình muốn, lại như sợ khi mình làm như vậy lập tức đẩy ra. Vì thế chỉ dám đứng im, cẩn thận hỏi, " tăng ca trễ vậy có phải mệt lắm ? ăn cơm ?"

      biết, nếu gật đầu, lập tức chạy vào phòng bếp làm đồ ăn thích, chẳng sợ phiền phức vẫn làm.

      hoàn toàn biết thích ăn món nào, vì vậy làm bàn đầy các món ăn, chú ý sở thích của , xem gắp món nào. Nếu gắp nhiều, món ăn đó về sau nhất định xuất bàn ăn; mà món động đũa đến, sau này bàn ăn bao giờ xuất nữa.

      Hành động của khiến buồn cười nghĩ- vô tội. Nên định nghĩa như thế nào đây? Cũng bởi vì vô tội, nên đối với mềm lòng, đúng ? Bố mẹ cưng chiều thương , vậy nên chính là mẩu xương sườn để đối phó với bố mẹ . Mọi người đều hiểu, bọn bắt cóc tống tiền nhà có của đều bắt đứa bé gia đình đó thương nhất, vậy mới có thể lấy nhiều tiền chuộc, bởi đứa bé đó là tâm can bảo bối của họ.

      Lạc Minh Khải ngưng mày, đánh giá bộ áo ngủ dày của . sợ lạnh, trong phòng luôn luôn ấm áp. Cho dù ở nơi này, vẫn là công chúa sống sung sướng hạnh phúc. Nếu đối xử với tốt chút, bố ngay lập tức gọi điện trách mắng .

      Lương Tây yên lặng chờ đáp lời, mãi đến khi bước qua .

      Nghe tiếng bước chân vững vàng của , cắn môi, xoay người nhìn bóng lưng cười, "Hút thuốc tốt cho cơ thể, gắng hút ít thôi."

      Lạc Minh Khải dừng chân nơi cầu thang, ngoảnh đầu nhìn , "Em dựa vào đâu mà quản tôi?"

      há miệng, hơi giật mình, cúi đầu, "Em định quản . Em sợ tăng ca mỏi mệt quá, đôi khi lại phải xã giao uống rượu, hút ít thuốc tốt hơn."

      chuyện sợ hãi như vậy, vô tội đáng thương như vậy.

      Lạc Minh Khải cười cười, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới . Dù vô tội, cũng đồng tình. quên, là con của kẻ thù, cũng quên, còn có cũng oán hối si tình chờ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :