Yêu như bốn mùa - Động Kinh Mạc Hề

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      như bốn mùa - Động Kinh Mạc Hề

      Convert : Ngocquynh520


      Edit : Bích Song

      Nguồn edit : Http://Bichsongcac.wordpress.com

      như bốn mùa, ngừng luân phiên, cho đến thời gian cuối cùng.

      Nội dung nhãn: đô thị tình duyên tình hữu độc chung

      Nhân vật chính: Hạ Thuần, Đổng Thu .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mùa xuân – điểm bắt đầu

      Bichsongcac.wordpress.com

      Lần đầu tiên Hạ Thuần gặp Đổng Thu là khi nàng mới bảy tuổi, còn mười bốn tuổi, thiếu niên mười bốn tuổi gặp nhi đồng bảy tuổi , tựa hồ là có ngôn từ nào có thể khai thông , nhưng là nàng lại bất đồng với người khác.



      Nàng thân thủ chỉ đầu của , “Não của ngươi hình như có chút vấn đề.”

      Não giữa, bộ phận của cơ thể người, não giữa quản lý thị giác cùng thính giác.

      Năm ấy, bởi vì nghỉ hè ham mê chơi trò chơi máy tính, Hạ Thuần phải đeo kính cận , 200 độ (?????)

      Nàng phải cái đứa bảy tuổi bình thường , ở thời điểm đó, nàng được xưng là thần đồng, hoặc là thiên tài.

      Ai cũng biết trong đầu của nàng có những gì, bởi vì tất cả mọi người là người phàm,người phàm vĩnh viễn biết thiên tài suy nghĩ gì.

      đến nhà nàng chơi, ngồi trong phòng khách xem tivi, nàng đưa cho loại trái cây rồi, “Cái này có vitamin, khoáng chất, đường cùng chất béo, đối với đầu óc của rất tốt.” Nàng xong, ngồi xuống bên cạnh , tay bé non nớt đặt ở đùi,bốn đóa tiểu mai lõm mu bàn tay, nàng trợn hai mắt nhìn TV, xem “ Dunk cao thủ (tay nhét bóng vào rổ)” , phù hợp tuổi với lứa tuổi của .

      Nàng ngồi sô pha, hai chân nhàng, nhàng đung đưa tới lui, dùng đồng ngọt ngào chẳng giống bất cứ ai bằng tuổi nàng mà …, “Sân bóng rổ dài 28 m, rộng 15 m, vận động viên cao xấp xỉ 2 m, cái tỷ lệ này căn bản đúng.”

      Hạ Thuần rốt cục nhịn được, “Em giỏi lắm sao? !” Khẩu khí của tốt, biết nàng lải nhải là vì cái gì, muốn khoe với ư?

      Nàng đột nhiên trầm mặc, sau đó dùng thanh rất , “Em này đó, bọn họ nghe xong đều cao hứng. . . . . .”

      Bọn họ, là chỉ ba mẹ nàng, hoặc là những người khâm phục trí tuệ của nàng, nhưng bao gồm Hạ Thuần trong đó, mang theo tia trả thù đắc ý , “Em biết em là người như vậy, căn bản có khoái hoạt sao?”

      Nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra mê man, “Khoái hoạt, là cái gì?”

      giơkhóe miệng, tựa hồ là bởi vì chính mình có thứ gì có thể khoe ra với nàng, “Khoái hoạt là loại tâm tình, khi có loại tâm tình này, chúng ta tự chủ mà cười rộ lên. . . . . .”

      Nàng chớp chút mi mắt, vươn tay bé mập mạp , sờ lên khóe miệng , “Đây là khoái hoạt?”

      Hạ Thuần sửng sốt, toàn thân như là bị điện giật , thể nhúc nhích, gật đầu, “Ân. . . . . .” ( S : hờ hờ )

      Đầu ngón tay của nàng đảo qua bờ môi của , sau đó thu hồi lại, đặt ở cái miệng của mình, dùng ngón tay đem khóe miệng hướng về phía trước gẩy lên, nở nụ cười, mặt tròn tròn , cái môi tròn tròn , ngay cả mi mắt tròn tròn cũng cười loan, nàng , “Tên của chúng ta nếu hợp lại chính là bốn mùa a.”

      Đây, là lần đầu tiên nàng cười, lần đầu tiên cảm thụ khoái hoạt.

      Nhưng là thiên tài hình như nhất định nên có khoái hoạt , mặc dù có, đó cũng là trôi qua lướt qua mà thôi.

      Có đôi lần gặp mặt, bất quá là Hạ Thuần theo cha mẹ bái phỏng Đổng gia, nguyên nhân là ba – vị giáo sư tâm lý nổi tiếng ,mà đối với chuyên gia tâm lý mà , có thiên tài như nàng chẳng khác gì gặp được Bá Nhạc.(?????)

      Ấn tượng lần đầu tiên, Hạ Thuần rất nhanh liền quên mất, trong mơ hồ chỉ nhớ sắc mặt nàng khoe khoang học vấn , mà cái trí nhớ cũng sâu sắc, cho nên rất nhanh đem nó ném ra…sau đầu.

      Ba đối Đổng Thu tràn ngập hứng thú, thường thường chạy tới nhà nàng, tiến hành nghiên cứu đối với nàng,sau khi về nhà cũng niệm đao(nhớ nhung lại) ngừng, nhắc lại nàng với ông nhiều thứ thần kỳ.

      Này khiến cho Hạ Thuần trong lòng cảm thấy thoải mái, cũng phải người đặc biệt thông minh, từ đến lớn, dựa vào cố gắng của mình cùng chăm chỉ làm cái đứa được người khác xưng tán hảo. Đối với người chăm chỉ mà , thiên tài tồn tại quả thực chính là loại vũ nhục so với cố gắng của bọn họ, cho nên Hạ Thuần càng ngày càng thích Đổng Thu, mặc dù hai người chỉ gặp qua lần, nhưng là ở trong lòng , đại khái là đem nàng hận nghìn lần.

      Lại qua hồi lâu, Đổng Thu rốt cục được thành công xem xét là thiên tài, nàng bị đưa lên trang đầu của các tờ báo toàn thành phố, khuôn mặt nàng non nớt nhưng có chút biểu tình.

      “Giống người ngu ngốc.” Hạ Thuần nhìn báo chí cười nhạo tiếng, có lẽ câu này rất đúng, thiên tài cùng ngu ngốc chỉ cách có con đường.

      Chỉ số thông minh của nàng sau khi kiểm tra muốn vượt qua mức bình thường của người trưởng thành, nguyên bản nàng hẳn là học tiểu học, trong lúc nhất thời biết nên nơi nào. Trung học? Đại học? Hay là sở nghiên cứu?

      Cha Hạ thuần mời nàng làm rất nhiều bài thi, cuối cùng chứng minh, nàng có đầy đủ năng lực trực tiếp học đại học, nhưng là với đại học mà , nhận thiên tài như vậy cũng phải cần suy nghĩ . đứa thiên tài tuổi học đại học, các sinh viên khác có ý kiến ra sao, có hay tạo thành tâm lý bài xích,tạo hoài nghi đối với những người cố gắng học hành? Hoặc là , thiên tài tựa như món tiền đặt cược lớn, mê hoặc rất lớn, nhưng là tỷ lệ thành công ai cũng đoán được, dù sao ai cũng chưa thấy qua thiên tài chân chính.

      Trường đại học xây dựng trăm năm, đào tạo hàng ngàn sinh viên ưu tú, nhưng là thiên tài cũng chỉ có , vì thiên tài, ảnh hưởng đến các sinh viên khác, thậm chí là danh dự trường học , nhận đứa học trò ít tuổi như vậy, ai có biện pháp đoán trước phương hướng dư luận xã hội.

      Cho nên vào thời điểm cả thế giới là người phàm, thiên tài xuất , làm cho người ta khủng hoảng.

      Vì thế Đổng Thu bị toàn bộ các trường học cự tuyệt.

      Đương nhiên,thiên tài vẫn còn có đường , dù sao nàng có tham gia cuộc thi tư chất,mà nếu muốn thi, nàng phải học từ tiểu học chút, đường tắt duy nhất chính là nhảy lớp, hoặc là tham gia thi vào trường cao đẳng.

      Lần thứ hai gặp lại Đổng Thu là lúc dư luận vô cùng huyên náo, khi ấy nàng chín tuổi, ba mẹ nàng thủy chung thể quyết định an bài cho nữ nhi bọn họ học như thế nào.(S : Thông minh quá cũng khổ) Hai năm qua,Đổng Thu đại đa số thời gian phải đối diện với mấy cái màn ảnh lạnh như băng này,cùng đám vấn đề lải nhải đưa đến với nàng.

      Những ký giả tò mò thường đem câu hỏi tự cho là khó đến hỏi nàng, nhìn nàng dùng giọng trẻ con trả lời đáp án chính xác, sau đó tán thưởng dứt.

      Lần này nhìn thấy Đổng Thu, nàng trở nên thực im lặng, câu cũng .

      Hạ Thuần ngồi ở sô pha phòng khách nhà nàng, cầm trong tay điều khiển từ xa ngừng đổi kênh truyền hình, nàng vẫn câu cũng chưa . nhịn được mở miệng, “Làm sao em nhiều lời như trước kia nữa?”

      Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt tròn tròn có tia mê man, “Bởi vì có hỏi em vấn đề a?”

      Hạ Thuần ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy nàng trở nên thực xa lạ, , “Nhất định phải hỏi sao?”

      Nàng gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt năn nỉ nhìn , “Hỏi cái , bằng em biết nên cái gì. . . . . .”

      ngây ngẩn cả người, trong lòng nhịn được ê ẩm, nguyên bản sớm quên gì đó vào lúc này lại xông ra, nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng , nàng lải nhải …, nàng lấy tay gẩy lên khóe miệng chính mình cười, hết thảy vào lúc này hoàn toàn trở thành quá khứ trong trí nhớ.

      hỏi, “Em có biết khoái hoạt là cái gì ?”

      Nàng gật đầu, sau đó dùng loại thanh tê tê trả lời, “Khoái hoạt là nhu cầu thỏa mãn của con người, sinh lý cùng tâm lý xuất loại phản ứng cảm xúc, phương thức thông thường là cười.” Nàng lúc mặt chút thay đổi, giống như con búp bê được ghi sẵn lời , bởi vì thanh của nàng lạnh như băng .

      Mùa hạ – Tiếp diễn (2)

      Bichsongcac.wordpress.com

      Từ đó về sau , bao lâu, Đổng Thu vào tiểu học, Hạ Thuần biết tin tức này là nghe từ ba , lúc đó là thời điểm ăn cơm chiều, lúc hơi lắc lắc đầu, hít câu, “ là đáng tiếc. . . . . .”



      Mẹ cười , “Con cảm thấy đứa bé kia học cái gì mới đáng tiếc? Bản thân mẹ cảm thấy tiểu hài tử nên làm những chuyện của tiểu hài tử. . . . . . Tiểu Thuần nhà ta phải rất tốt sao.”

      “Đó là người phàm a. . . . . .” Ba thở dài, “Thiên tài nên làm chuyện thiên tài a!”

      Hạ Thuần cúi đầu ăn cơm, câu cũng , trước mắt nhớ lại Đổng Thu gương mặt lạnh như băng , , “Chính thiên tài muốn làm gì đây?”

      Ba sửng sốt chút, trả lời,trong quan niệm của ông, trọng yếu chính là thiên tài trí tuệ biểu như thế nào, cần biết chính nàng muốn làm cái gì. Nàng nên làm, chính là hết khả năng biểu trí tuệ của nàng, để khiêu chiến với người phàm.

      Sau đó Hạ Thuần nghĩ, vấn đề này có lẽ ai cũng trả lời được, bao gồm chính Đổng Thu.

      Ba năm sau, Hạ thuần như ý nguyện thi đỗ trường đại học trọng điểm – viện y học, khoa tâm lý học, tiếp tục kế thừa nghiệp của ba . Mà năm ấy Đổng Thu mười hai tuổi cũng thi đại học, chỉ có trời biết, nàng là như thế nào dùng thời gian ba năm hoàn thành bài vở và bài tập mà Hạ Thuần khổ sở mười hai năm mới hoàn thành , cuối cùng còn dễ dàng thi đỗ ,trong khi đem hết toàn lực mới thi được đại học.

      Đổng Thu học chuyên ngành sinh vật, nghe qua rất bí hiểm, cũng là phù hợp hình tượng nàng.

      Lúc Hạ Thuần nhìn thấy nàng, là ngày đầu tiên tập quân . Mặt trời chói chang đầu, bãi tập, đống sinh viên đứng dưới cái nắng gay gắt gần như bị nướng chín, tiểu nương ngồi xổm dưới bóng cây bên uống nước trái cây bên đọc sách , tựa hồ cùng quân huấn(tập quân ) chút quan hệ cũng có. Nhưng người nàng lại là đồng phục của trường, quần áo này là cho người lớn , nàng mặc trông rộng thùng thình, như là cái bao tải to, ống quần cùng cổ tay áo đều thừa rất nhiều.

      Hạ Thuần nguyên bản có chú ý tới nàng, mà là đồng học bên cạnh kêu lên ” Trường học của chúng ta tại sao có thể có sinh viên như vậy a!”

      Hạ Thuần hơi hơi ghé mắt nhìn sang, liền nhận ra Đổng Thu, kỳ vài năm gặp, bộ dáng của nàng lớn hơn , nhưng ánh mắt của nàng thay đổi, có loại cảm giác cao cao tại thượng . Nàng thanh thản càng thêm khiến Hạ Thuần xác minh ngay từ đầu đối với nàng phản cảm, trong sân thể dục mọi người là liều chết cố gắng chịu đủ dày vò ngu ngốc, chính là nàng thiên tài lại thoải mái tùy ý là có thể đạt được hết thảy.

      nghĩ, cái tiểu nha đầu này càng ngày càng đáng ghét.

      Kỳ thời điểm quân huấn, Đổng Thu chứng lấy được cho phép đặc biệt cần huấn luyện, với độ tuổi của nàng , căn bản chịu nổi độ cứng huấn luyện này, mà Đổng Thu vừa mới mười hai tuổi lần đầu tiên tới MC(???), cứ cho trong lòng nàng vẫn thực thành thục, nhưng là chỉ có phía sau, sinh lý của nàng mới tính miễn cưỡng đuổi theo tâm lý, bước bước đầu tiên thành thục .

      Mặc dù là lần đầu tiên tới MC, nàng hoang mang như các hài tử, ngày đó là buổi sáng quân huấn đầu tiên, nàng mới rời giường đánh răng, sau đó toilet, nhìn quần lót có chấm màu đỏ, nàng chớp chút mi mắt, sau đó kêu mẹ nàng tiếng, dùng khẩu khí rất bình tĩnh , “Mẹ, cho con mảnh băng vệ sinh, con tới MC .”

      Hết thảy chính là đơn giản, đối Đổng Thu mà , nàng có thể dùng hết tất cả trí nhớ giải quyết vấn đề mạc danh kỳ diệu này, nhưng có thời gian cùng tinh lực tiêu hao dưới loại tình huống có gì quan trọng.

      có thời gian để khoái hoạt, kích động, bàng hoàng, đau thương, nàng tựa hồ liều mạng đuổi theo thời gian, nhưng ai cũng biết nàng là vì cái gì, mọi người chỉ biết thán câu, đây là thiên tài a!

      Khai giảng bao lâu, đạo sư tâm lý của Hạ Thuần liền cho bọn bố trí nhiệm vụ, năm người tổ, để cho bọn họ ở trong trường học tìm ít học sinh trả lời vài vấn đề, sau đó phỏng đoán tâm lý những người này .

      Trong tổ thảo luận chưa bắt đầu, liền lệch đề, đầu tiên là có người , “Hạ Thuần, nghe ba cậu là giáo sư tâm lý học nổi tiếng , vậy cậu nhất định so với bọn mình hiểu nhiều lắm!” Trong ngữ điệu ghen tị hơn hâm mộ, vị chua chiếm mười phần.

      Hạ Thuần nở nụ cười, nghĩ rằng tại , có lẽ bọn họ đều là thiên tài, thiên tài xem xét riêng tư người khác, đột nhiên liền nghĩ đến Đổng Thu đối chuyện khác đều thờ ơ , có lẽ nàng là người như vậy, là hiếm có . (???)

      Người bên cạnh tiếp, “Các cậu nghe , chúng ta lần này còn có thiên tài, mới mười hai tuổi, học hệ sinh vật , thậm chí còn được lên báo từ .”

      Đề tài vừa mở, lập tức thể thu lại, “Ân, thời điểm quân huấn nàng phải ngồi ở bên nghỉ ngơi sao! Thiên tài ngay cả quân huấn cũng là cần đ! Chẳng lẽ chúng ta chính là đứa ngốc?”

      “Ai bảo cậu mười hai tuổi thi đại học!”

      “Mình có đột biến gien đâu!”

      “Đúng đúng đúng, có lẽ nàng là biến dị gen rồi!”

      “Ha ha ha. . . . . . Nếu chúng ta lần này điều tra nàng?”

      Đoàn người thảo luận khí thế ngất trời, Hạ Thuần lại chút xúc động chuyện cũng có, yên lặng thối lui đến bên, đột nhiên nhớ lại, Đổng Thu hay cũng là vì vậy mới trầm mặc như bây giờ? Bởi vì người khác nhiều, còn có cái gì nàng có thể .

      Nhưng là Hạ Thuần , Đổng Thu vẫn là bất đồng , riêng gì bọn họ chênh lệch chỉ số thông minh , còn có tính cách, vẫn là người sáng sủa , bình thường thích vui đùa, tựa như tên của , mùa hè, mùa xuân, vĩnh viễn có sức sống, thực thanh xuân.

      Lúc điều tra, nguyên bản ầm ầm muốn đến chỗ Đổng Thu nhưng cả đám đều lâm trận bỏ chạy, bắt đầu đều thầm, “Như vậy vạn nhất chọc em ấy mất hứng sao?” “Cũng phải, người ta nhưng là thiên tài a. . . . . .”

      Hạ Thuần cảm thấy có chút buồn cười, liền cầm sổ , “Mình hỏi ấy tốt lắm.”

      Tìm được Đổng Thu là khi nàng ở trong thư viện, ngồi ở trước bàn tự học , mà là ngồi giữa hai hàng giá sách. Cái đầu , thân mình gầy, chỉ có mặt là tròn trịa như trước, nét trẻ con chưa mất hẳn. Nàng khoanh chân ngồi dưới đất, trong tay mở quyển sách rất nặng , bên người còn để 7,8 quyển. Ngón tay ngắn ngủn xẹt qua các trang sách, tựa như phác thảo trọng điểm nào đó.

      Hạ Thuần ở bên cạnh ho khan tiếng, nàng căn bản nghe thấy, cứ như bất kỳ thanh nào trong thư viện cũng liên quan đến nàng. bất đắc dĩ nở nụ cười, tới, ngồi xổm người xuống, vỗ chút bả vai nàng gầy , lúc này nàng mới quay đầu nhìn .

      Ánh mắt kinh ngạc, “Là ?”

      Hạ Thuần cười, ngồi ở bên cạnh nàng, cầm qua quyển sách rất nhanh lật ra rồi hạ xuống, “Đây là nghiên cứu sinh mới nhìn a. . . . . .”

      Nàng chớp mi mắt, “Nga, em chỉ là thuận tiện xem mà thôi.”

      “Nhân sinh của em là phấn khích.” Hạ Thuần tiếp, “Lúc mười hai tuổi có thể làm xong chuyện người khác hai mươi tuổi mới hoàn thành, còn liều mạng đuổi phía trước, người khác sống tám mươi năm, còn bằng em sống bốn mươi năm đâu!”

      Đổng Thu ở trong trường học cùng người khác chuyện, nhưng Hạ Thuần là ngoại lệ, bởi vì nàng nhớ , người đầu tiên cho nàng biết cái gì gọi là vui sướng, cho dù nàng quên mất khoái hoạt trong nháy mắt đó , cũng vĩnh viễn bao giờ quên .

      Nàng khép sách lại, “Em xem qua cái chuyện xưa, chỗ chăn nuôi có rất nhiều con vịt, bọn chúng mỗi ngày ăn rồi chơi, chơi rồi ăn. Chỉ có cái con vịt giống bình thường, nó cảm giác mình thể cùng khác con vịt sống mơ mơ màng màng cả đời, vì thế mỗi ngày bắt đầu học tập, chăm chỉ vô cùng, ngày từng ngày qua, đàn vịt bị đưa thịt dần, tất cả đều chấp nhận, chỉ có con vịt thông minh kia muốn, nó nghĩ chính mình học tập cả đời, đầy bụng kinh luân làm sao có thể cứ như vậy chết ? ! Nhưng là số mệnh cách nào thay đổi, nó vẫn bị giết. . . . . .” Nàng càng thanh càng thấp, mang theo vô hạn phiền muộn.

      Hạ Thuần nhìn nàng, thân thể gầy ốm đến tột cùng chứa bao nhiêu siêu việt vượt quá tuổi của nàng, vai hẹp đến tột cùng gánh vác bao nhiêu sức nặng ,mà nàng căn bản vô lực chống đỡ ?

      nở nụ cười, ngửa đầu nhìn lên trần nhà qua khe hở giữa hai hàng giá sách rồi mở miệng, “Chuyện xưa còn chưa hết, con vịt đó ở thiên đường gặp lại đồng loại , lũ vịt khác đều cười nhạo con vịt , nó cả đời cố gắng, chưa từng khoái hoạt qua, đến cuối cùng vẫn là vẫn giống chúng? Con vịt kia thực mê mang, chẳng lẽ nó cả đời cố gắng học tập là sai lầm sao? Thiên thần cho biết, mỗi con vịt đều có quyền lợi chọn sống cuộc đời như thế nào, nhàn nhã đời có sai, chăm chỉ cả đời cũng có sai, con vịt lập tức liền tỉnh ngộ, hề mê mang cùng hối hận nữa.”

      Đổng Thu mở to mi mắt, “ cũng xem qua?”

      nghĩ chuyên ngành của nên xem những câu chuyện như vậy. . . . . .” quay đầu nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch rất giống nhiều năm trước.

      Đổng Thu theo , cũng nhịn được giương khóe miệng, cười tuy sáng lạn, thản nhiên , giống đóa mai vàng ngượng ngùng , lặng lẽ nở vào sáng sớm mùa đông .

      Cầm quyển điều tra Đổng Thu, Hạ Thuần nhíu mày. Kết quả, sinh lý tâm lý mười hai tuổi , muốn vượt qua ba mươi, thậm chí lớn hơn nữa, ở trong lòng của nàng có rất nhiều ý tưởng làm cho người ta sợ hãi.

      Nàng nhớ chuyện cao hứng gần đây nhất là gì. Đại khái mỗi ngày ngủ chỉ có 2, 3 tiếng, nàng biết sinh mệnh chấm dứt vào ngày nào, thậm chí có cái gọi là mục tiêu cuộc sống là gì, nghĩ, có phương hướng, chính là làm theo cầu của người khác, dùng hết sinh mệnh của nàng, làm những chuyện chính nàng cũng biết mục đích.

      Tại cái thời điểm đó, Hạ Thuần lần đầu tiên cảm thấy, học tâm lý học tốt, muốn giảng giải cho Đổng Thu, khiến nàng có cuộc sống đúng nghĩa.

      Nhưng cuộc sống của Đổng Thu hoàn toàn là mê cung, ngẫu nhiên may mắn vào lần, nếu muốn phải tìm đường .


      Sau đó thời gian, nghe nàng học xong toàn bộ chương trình đại học , làm nghiên cứu sinh . Hạ Thuần cảm thấy nàng liều mạng chạy đuổi về phía trước như vậy chưa chắc tốt, rất muốn hỏi nàng chút, đến tột cùng là nàng theo đuổi cái gì.

      Ngày đó là dạ hội tân niên, đại lễ đường vô cùng náo nhiệt chật cứng người, Hạ Thuần cùng vài đồng học lên diễn tiểu phẩm, luôn luôn là người hay giỡn , cho nên diễn rất đạt .



      Các đồng học vốn hứng thú gì với mấy vụ này cũng phải nở nụ cười, diễn xong, Hạ Thuần theo lối ra xuống , nhìn thấy Đổng Thu ngồi ở hàng thứ nhất , nàng cái đầu thấp bé, cả người vùi lấp trong lưng ghế, hai mắt nhìn thẳng sân khấu, nhưng lại biết xem cái gì, ánh mắt có chút trống rỗng.



      Hạ Thuần nghĩ, mấy ngày gặp nàng, quả nhiên biến thành bộ dáng này.



      Lúc tàn tiệc, đám người hò hét loạn lên, Hạ Thuần ở bên trong tìm nửa ngày cũng thấy nàng, đoán chừng là nàng vóc dáng quá , là khó tìm, nếu chính là nàng về trước.



      vòng thấy hi vọng, rồi cùng vài bạn hữu ra cửa, chuẩn bị ăn, mới đến cửa trường học, nhìn thấy mấy nữ sinh vây tại chỗ, ở giữa tựa hồ có tiểu gia hỏa.



      Hạ Thuần sửng sốt, bình tĩnh nhìn qua, quả nhiên là Đổng Thu, tay nàng vuốt ve quyển sách dày cộm, cúi đầu, được lời. Mấy nữ sinh chung quanh nhìn có chút quen mắt, hình như là khác hệ với bọn họ.



      Vài người đẩy Đổng Thu, miệng chua ngoa , “A, em là giỏi nha, nghe còn muốn làm nghiên cứu sinh? !”



      “Đúng rồi, người ta là thiên tài! Ha, mười hai tuổi liền học đại học!”



      “Hừ, theo ta , còn phải là quái thai, cậu xem bộ dáng của nàng, mười mấy tuổi, cả ngày bộ mặt chết, có thể hay chưa già yếu a!”



      “Người ta coi như cũng mất mát gì a, nó phải làm gì đều so với người khác nhanh hơn sao?”



      “Ha,sang năm có thể sinh con được rồi!”



      “Ha ha ha. . . . . .”



      Hạ Thuần giữ vững trầm mặc, vừa cái gì, cũng ra mặt ngăn cản, có lẽ ở trong lòng là đồng ý với lời nữ sinh này. Đổng Thu tồn tại vẫn giống như cái xương cá đâm vào trong cổ họng mọi người , mặc kệ nàng gây ra những chuyện gì, mặc kệ tồn tại của nàng có hay lien quan bọn , chỉ đổ thừa nàng là cái dị thường , là ngoại tộc, bị bài xích.

      tới, quát lớn bọn nữ sinh, dắt tay Đổng Thu , “ ấy là em tôi!”



      Hạ Thuần ở trong trường học coi như cũng nổi tiếng, bởi vì bộ dáng hảo tính cách hảo, ít nữ sinh hâm mộ . Mấy người nữ sinh kia nhận ra Hạ Thuần, hừ tiếng liền , miệng thầm , “ có bản lĩnh nha, mười bốn tuổi mà quyến rũ nam nhân!”



      Đổng Thu chuyện , dùng sức thoát khỏi tay , thanh run nhè , “Sao lại tới đây. . . . . .”



      Hạ Thuần cười , “ tới tốt sao?”



      Đổng Thu giương mắt, trong mắt có loại khiếp đảm cùng tự ti, nhưng là lời của nàng khác hoàn toàn với ánh mắt, “Ai cần giúp!” Khẩu khí tràn đầy khinh thường.



      Hạ Thuần nhíu mày, “Em có phải hay cảm thấy, em so với mọi người cao quý hơn? giống người thường, cao cao tại thượng?” Lời thẳng khiến sắc mặt của nàng biến đổi, phản bác, “Tôi làm sao cao quý, làm sao cao cao tại thượng! ràng là các người luôn muốn đem mấy thứ này áp lên tôi!” Nàng kêu to , tựa hồ là phát tiết những gì tích tụ từ lâu, thở gấp tức giận nhìn .



      lại nở nụ cười, “Sớm như vậy, phải tốt sao.”



      Đổng Thu nhìn , sau lưng là trường học ,hai bên đường lớn có cây ngô đồng trụi lủi , thân cây vào mùa đông có vẻ thê lương, nhưng là lúc này, nàng như thấy mầm sống, từng mảnh màu xanh bao trùm hết thảy. . . . . .



      Kỳ Đổng Thu vẫn là tự ti , nàng tự ti dị thường của mình, tự ti sinh hoạt của mình như người khác, chỉ có hoàn thành cầu của người khác, mới cảm giác được chính mình tồn tại.



      Nào kinh ngạc, nào ca ngợi, tuy phải là thứ nàng chân chính muốn , nhưng là cái duy nhất nàng có thể đạt được .



      Hạ Thuần tồn tại làm nàng cảm nhân được loại sức sống chưa bao giờ trải nghiệm.



      Từ khi nàng là em của , Hạ Thuần bắt đầu nơi nơi mang theo nàng, tụ hội cũng mang, du ngoạn cũng mang. Theo tâm lý mà , Đổng Thu là hoàn toàn giống người trưởng thành bình thường. Cho nên dần dần, mọi người chung quanh cũng chầm chậm phát , kỳ cái gọi là thiên tài bất quá chỉ là người thường như bao người khác, trừ bỏ thân thể thấp bé, Đổng Thu có gì bất đồng với các đồng học khác.



      Hạ Thuần với nàng, “Đổng Thu, đây mới là cuộc sống em nên sống.”



      Nàng gật gật đầu, hưởng thụ cuộc sống mới ,đồng thời nàng lại khỏi lo lắng cuộc sống cũ bị nàng hề để tâm . Trước đó vài ngày, mẹ nàng gọi điện thoại , hỏi nàng nghiên cứu như thế nào rồi, nàng hàm hồ đáp qua loa, tâm hoảng sợ.



      Cũng phải Hạ Thuần mang theo nàng tham gia các loại hoạt động khiến nàng phân tâm, chính là sau khi tiếp xúc thế giới kia, nàng nghĩ lại trở lại sinh hoạt như trước, nàng biết chính mình vì sao cứ phải chạy đuổi phía trước để sáng tạo ra kỳ tích .



      Giá trị của những thứ đó đôi với nàng còn nữa..



      có trí tuệ dị thường này, nàng có bằng hữu, có cuộc sống, còn là thần đồng, còn là thiên tài, chỉ là Đổng Thu, nữ sinh mười bốn tuổi .Nàng có bằng hữu của mình, có cuộc sống của mình, cũng có giấc mộng của mình.



      Ngày 17 tháng 5, xuân hạ chi giao(cuối xuân đầu hè), là sinh nhật Hạ Thuần.



      Khi tổ chức party sinh nhật, Hạ Thuần rất nhanh bị quá chén . nam sinh ngồi bên cạnh Đổng Thu đẩy nàng , “Hắc, của em say!”



      Nàng gật gật đầu, “Đúng vậy, lát nữa làm sao có thể mang trở về a?”



      “Trở về làm sao!” Nam sinh kia mặt đỏ hồng , nhìn là biết cũng uống nhiều, đưa ánh mắt miết hướng cái nữ sinh bên cạnh Hạ Thuần , “Người ta tiểu Đào giải quyết !” rất lớn, làm nữ sinh tiểu Đào nghe thấy liền thẹn thùng cúi đầu.



      Lúc này Đổng Thu mới biết được, tiểu Đào thầm mến Hạ Thuần lâu, ở hệ ai là biết, cho nên thừa dịp say rượu, tất cả mọi người đều muốn tác hợp bọn họ.



      Hạ Thuần choáng váng nhanh chóng mở mắt ra, tựa hồ là nghe thấy được bọn họ cười vang, khoát tay, muốn cái gì lại thôi, cách hồi mới , “Mình ra ngoài rửa mặt.”



      vừa ra ngoài, người bên trong đều kiêng nể, cả đám cùng tiểu Đào vui đùa.



      Đổng Thu cảm thấy trong lòng có chút thoải mái, cũng ra ngoài, thẳng đến chỗ rẽ mới ngừng lại. Nàng biết mình là làm sao vậy, Hạ Thuần là ca ca của nàng, sinh nhật , nàng cao hứng, nhưng là cùng tiểu Đào, trong lòng nàng có tư vị tốt, dần dần, loại tư vị này biến thành oán hận.



      Nàng nghĩ, Hạ Thuần, làm sao có thể đem em kéo vào cuộc sống mới, sau đó liền bỏ lại em! có trách nhiệm!



      Nhưng là nàng lại nghĩ ngược lại, Hạ Thuần đâu có nghĩa vụ phải phụ trách với nàng.



      Giữa lúc hỗn loạn, Hạ Thuần quay về, mặt đỏ bừng bừng dính nước, thấy Đổng Thu, “Sao em lại ra?”



      “Trong lòng em thoải mái.” Nàng trực tiếp . Cho tới nay, Hạ Thuần luôn đảm đương lòng nàng, cho nên trong lòng nghĩ cái gì, nàng đều ra.



      “Em phải muốn uống rượu chứ?” nhìn kỹ nàng, người tản mát ra mùi rượu dày đặc .



      Nàng giận dỗi , “Em sao thể uống!”



      cười, thân thủ sờ sờ đầu nàng, “Em vẫn là đứa a. . . . . .” Tuy rằng biết tâm lý Đổng Thu phải đứa , mấy ngày nay cùng nàng tiếp xúc , cũng dần dần phát , có lúc tư tưởng của nàng so với còn thành thục hơn nhiều. Nhưng là vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, vẫn cảm thấy nàng là đứa , đứa cần chiếu cố .



      Đổng Thu quay đầu tránh tay , trợn mi mắt , “Em phải đứa !” Đúng vậy, mặc dù bề ngoài của nàng rất , nhưng là nàng cũng mười bốn tuổi rồi, nàng trả lời, “Em mười bốn tuổi rồi! Cho dù có bị ấn bé xuống luật pháp cũng tính còn bé nữa!”



      “Ha ha ha ha. . . . . .” Hạ Thuần biết nàng làm sao có thể ra so sánh như vậy , “Đầu óc em suy nghĩ gì a, cái gì đứa bé ! Chẳng lẽ em nghĩ bị cái kia a. . . . . .”



      Đổng Thu mặt đỏ lên, “Chẳng lẽ phải? !”



      “Đứa ngốc!” cười .



      “Chỉ số thông minh của em cao hơn !” Nàng trả lời.



      Hạ Thuần nâng cao đầu xem nàng, “ tính sao?” cảm thấy có chút buồn cười.



      Nàng xem khuôn mặt tươi cười của , cảm giác như bị khinh thường, tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, phen kéo lấy vạt áo của vừa tung xuống, đem nghiêm mặt đến trước mắt mình, “Cho nên, em giống tiểu Đào ,thích !” Nàng xong, kéo mặt mình hướng lên.



      Hạ Thuần ngây ngẩn cả người, môi truyền đến xúc cảm hơi lạnh, nghe thấy mùi thơm ngát thản nhiên , nhìn thấy từng đóa từng đóa mai trắng nở rộ…

      Mùa đông – Kết thúc

      Bichsongcac.wordpress.com

      Hạ Thuần hai mươi mốt tuổi, Đổng Thu mười bốn, chênh lệch bảy năm tính là lớn, chính là nàng lúc này thoạt nhìn vẫn ,vẫn chỉ là đứa , tuy trong lòng nàng rất thành thục.

      Cho nên trong mắt mọi người, Đổng Thu là đứa , mà suy nghĩ nàng là thiên tài có tâm lý thành thục nha. Mà những ai cùng học hệ với nàng lại chỉ nhớ nàng là thiên tài, mà nhớ nàng chỉ là đứa mười bốn tuổi .



      Chỉ có Hạ Thuần biết, nàng những là thiên tài, mà còn là tiểu hài tử thôi.



      Đổng Thu nghĩ, con người khi còn sống, có thể gặp được người hiểu mình , vậy là đủ.



      Kỳ đằng sau, Hạ Thuần chỉ là cùng Đổng Thu hay giỡn, sinh lý phù hợp với độ tuổi của nàng, trò đùa dai của thời kỳ trưởng thành thiếu nữ nho .(??? =.:)



      Mà lúc này tự hỏi, chính cũng mơ hồ, đến tột cùng là đem nàng làm như lớn, hay vẫn là đứa . Nếu đem nàng như lớn, như vậy nên coi nụ hôn kia là trò đùa, nếu đem nàng làm như đứa , như vậy cũng tiếp xúc với nàng, cứu vớt nàng, đem nàng làm bằng hữu, thậm chí là tri kỷ.



      cảm giác mình hoàn toàn mơ hồ.



      Thời điểm mới nghỉ hè, mùa hè ập đến dữ dội, Nam Phương thành thị nóng bức.

      Hạ thuần cùng Đổng Thu về thành thị nơi bọn họ lần đầu gặp mặt, hết thảy có thay đổi gì, lại giống như thay đổi rất nhiều.



      Hạ Thuần ở trong lòng tự với mình, Đổng Thu là đứa , là bằng hữu, cho nên chuyện ngày đó bất quá là vui đùa. Mà khi bảo như vậy, Đổng Thu chính là cười cười, cái gì cũng , nhưng bộ dáng nàng cười rất kỳ quái, ngay cả Hạ Thuần học tâm lý học đều nhìn ra hàm nghĩa trong đó.



      Về tới nhà, ba mẹ Đổng Thu rất nhanh liền phát nàng khác thường, nàng hề giống cái tượng gỗ ngồi ở trong phòng đọc sách, hề đối bất cứ chuyện gì cũng phát biểu ý kiến, kỳ biến hóa như thế chẳng qua là nàng trở lại thành người bình thường, mà bình thường của nàng lại làm cho ba mẹ thất kinh.



      Vì thế ba Hạ Thuần lập tức vấn an Đổng Thu, căn cứ biểu điều tra, chỉ số thông minh của nàng có bất kỳ biến hóa nào, chính là tình thương người cùng tâm lý xảy ra biến hóa, những biến hóa này khiến nàng càng thêm thành thục.



      Ba mẹ nàng vốn khẩn trương liền nở nụ cười, nữ nhi mười bốn tuổi , càng phát ra thành thục, bọn họ lại càng phát ra cao hứng.



      Cho nên bọn họ cảm thấy để cho nữ nhi cùng Hạ Thuần tiếp xúc nhiều cũng phải chuyện xấu, huống chi ba Hạ Thuần là nhà tâm lý học chuyên môn phụ trách nữ nhi bọn họ .



      Mùa hè này, Đổng Thu cơ hồ là dán cùng chỗ với Hạ Thuần.

      Hạ thuần liều mạng tự với mình, Đổng Thu vẫn còn con nít, nhưng là nàng chung quy phải cái đứa . Nàng là Đổng Thu, thiên tài có chỉ số thông minh cao vời vợi, nàng thông minh, đáng , chỉ vậy, nàng còn thực cần , khi mất, nàng liền hoàn toàn mất chính mình.



      Điểm này, cũng là Hạ Thuần do dự , lý trí cho biết Đổng Thu là đứa , nhưng là tình cảm lại như vậy, biết là đối với nàng có cảm tình, hay chỉ là thể buông người luôn ỷ lại dựa vào mình. Đổng Thu với Hạ Thuần, kỳ thích em. Nếu có ngày xa cách em, em liền rơi xuống địa ngục. . . . . . Hạ Thuần tự với mình, đối Đổng Thu, thể cự tuyệt, nhưng là tận lực luyến mà , bởi vì biết, bọn họ người ở hai thế giới, có thể cứu vớt nàng, lại thể cả đời cùng nàng.



      ra khỏi bóng ma, nàng mảnh trời riêng, mà cái thuộc về nàng trong trời đất, có vị trí cho . ( S : Ai bảo thế)



      Kỳ Hạ Thuần cũng nghĩ tới, cứu vớt Đổng Thu phải xuất phát từ ý tưởng ích kỷ . Lúc , Đổng Thu thông minh làm cho cảm thấy ưa, loại khó chịu này là xuất phát từ cao cao tại thượng của nàng. Sau lại phát những mặt khác của nàng, đồng thời đồng tình với nàng chưa bao giờ được thỏa mãn những gì mình muốn.



      Tuy rằng loại ý nghĩ này chỉ là bắt đầu mới có , có hay , cũng là chính nghĩ , có ý nghĩ như vậy có thể cho ràng tỉnh hơn ít.



      tình thoạt nhìn rất mơ hồ, nhưng là mơ mơ hồ hồ cũng trôi qua.



      Về sau khai giảng, cuộc thi nghiên cứu sinh qua , ngày mơ hồ cũng ràng .



      Đổng Thu có tên trong danh sách trúng thưởng, phải nàng thi đậu mà căn bản là thi.



      Đổng Thu , phải liều mạng học kết quả, cũng phải kỳ thi tốt, chỉ là có chút chuyện, đối với nàng mà còn ý nghĩa, khi mất ý nghĩa, bất kể là tốt hay xấu cũng sao cả.



      Nàng lúc lời này, hai con mắt lóe quang, rất là hoạt bát, Hạ Thuần nhìn xem ngây người. Lời của nàng, vẫn luôn có đạo lý như vậy, cho dù nàng còn tuổi.



      Ý nghĩ của nàng vĩnh viễn giống người thường, có lẽ là do thân mình nàng giống người thường , cho nên hết thảy đều khác xa với thực tế bao gồm quyết định nàng làm.



      Ba mẹ Đổng Thu gọi điện thoại tới, chất vấn nàng về chuyện này, nàng thẳng thắn ý nghĩ của chính mình, này thể nghi ngờ cho ba mẹ nàng đạo kinh thiên đại lôi. Bọn họ đối với nàng tràn ngập chờ mong như vậy, bất quá chờ mong cũng thích hợp với nàng, nhưng đây là quyền lợi của ba mẹ , tựa như Đổng Thu có quyền lợi phản đối a.



      Bọn họ , chúng ta là vì tốt cho con.



      Đổng Thu , cái gọi là tốt, đến tột cùng là con tốt, ba mẹ tốt, hay ai tốt? Nếu như là con tốt, như vậy chỉ có con biết cái gì là mình muốn , nếu như là ba mẹ tốt, như vậy chính là cưỡng cầu, nếu như là người khác tốt, con căn bản cần nghe theo.



      Ba mẹ nàng câu cũng nên lời, tuy vậy đại biểu bọn họ cái gì cũng làm được.



      Đổng Thu đem mình thành người lớn, tất cả mọi người đem nàng thành người lớn, bao gồm cả Hạ Thuần, nhưng chung quy nàng vẫn là cái đứa , đứa mười lăm tuổi , cho nên ba mẹ có quyền giám hộ, bọn họ mang Đổng Thu .



      Đem nàng mang về nhà, bắt nàng học toán cùng thơ ca, thể thơ cổ bản địa.



      Mà ở phía sau, Hạ Thuần có biện pháp theo tới, phải đợi ở trong trường học, đây là khác biệt của phàm nhân cùng thiên tài . Còn có nguyên nhân là, ba , hại Đổng Thu, trăm ngàn lần thể hại them nữa.



      Đổng Thu là thiên tài, nàng hẳn là nên theo lộ trình, thời thời khắc khắc cũng có thể làm ra chuyện kinh người, mà tuyệt đối thể quay về, thậm chí là dừng lại .



      Hạ Thuần nhớ lại lời Đổng Thu …, biết, nàng có rơi vào địa ngục nữa, địa ngục của nàng là cái gì đâu? Đổng Thu ở đây, Hạ Thuần mới phát , cái gọi là luyến mà là thế nào, bởi vì nếu thương, liền thể luyến, bất quá là lừa gạt chính mình thôi.



      Mà đến lúc hiểu được điều này, Đổng Thu cũng rơi vào địa ngục.



      Thời gian nghỉ đông, Hạ Thuần lập tức đến nhà nàng, muốn cho nàng biết, có lẽ là nàng đúng, thích nàng. Suốt mấy tháng, từ khi nàng trở về nhà, cũng chưa có tin tức gì, hỏi ba , nhưng là trả lời là Đổng Thu nhận ít trị liệu tâm lý, uốn nắn lại số suy nghĩ bình thường.



      Suy nghĩ bình thường là gì mà bình thường là gì?



      thể biết bọn họ suy tính cái gì. Đến nhà Đổng Thu, Hạ Thuần mới phát hết thảy đều chậm, Đổng Thu bị đưa bệnh viện, khoa thần kinh.



      Thế nào lại là khoa thần kinh, muốn biết, rất muốn biết, khi ở bên cạnh, Đổng Thu trải qua cái gì, nhưng là này đó, vĩnh viễn cũng biết.



      Nhìn thấy Đổng Thu, nàng mặc đồ của bệnh viện, ngoan ngoãn ngồi giường bệnh, ngẩng đầu, con ngươi nháy mắt nhìn , cười , “Hạ Thuần, có biết cái gì là địa ngục ?”



      Hạ Thuần ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, trong mắt ươn ướt.



      Nàng loạng choạng đầu, giống cái đứa chân chính , thiên chân lại hoạt bát.



      Hạ Thuần nghĩ, đây là địa ngục của nàng .



      Nhưng có lẽ lại là thiên đường. . . . . .



      hề có buồn khổ, hề có người buộc nàng chuyện nàng muốn làm, nàng được tự do.Nhưng là, cuộc sống tự do .



      Nàng hỏi , là ai?



      Hạ Thuần , là bốn mùa, năm bốn mùa. . . . . . Xuân hạ thu đông. . . . . .



      Nàng , bốn mùa vĩnh viễn dứt sao.



      gật đầu, đúng vậy, vĩnh viễn có cuối, tựa như em.



      Nàng , nga, nguyên lai chính là bốn mùa a.



      Hạ Thuần sờ sờ đầu của nàng, nhớ lại lúc nhìn thấy nàng, , cùng em ,như bốn mùa vậy.



      ? Nàng chớp mắt, em mình ở trong phòng bệnh, nhàm chán đâu!



      Ân. gật đầu, cam đoan,



      Giống bốn mùa a!



      Đúng vậy, giống bốn mùa.

      Kết thúc



      Bichsongcac.wordpress.com

      Hạ thuần mặc áo y sinh màu trắng trong bệnh viện, dừng lại trước căn phòng, trong phòng có tiểu nương mười bảy tuổi , mặt mày hớn hở cùng bệnh nhân chung phòng chuyện.

      gõ cửa,người đó lập tức quay ra, thấy liền nở nụ cười, “Hạ Thuần, đến rồi!”



      sờ sờ đầu nàng, “Hôm nay vui vẻ ?”



      “Vui vẻ!” Nàng cười , “Chỉ là khi nào em mới có thể ra ngoài,chú Tôn thế giới bên ngoài rất thú vị!”



      “Đúng rồi.” gật đầu, “Em tốt thôi, rất nhanh là có thể ra ngoài!”



      vậy chăng?” Nàng cao hứng .



      nhìn nàng bộ dáng vui vẻ, cũng cười , “Đúng, trong tương lai.”



      kiên trì tin tưởng, trong tương lai, nhất định có tương lai, tồn tại tựa như bốn mùa xuân hạ thu đông.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :