1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Hoành Hành, Cuồng Phi Họa Giang Sơn! - Dạ Vũ Khuynh Thành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Nghiệt Hoành Hành, Cuồng Phi Họa Giang Sơn!
      Tác giả: Dạ Vũ Khuynh Thành

      Thể loại: CĐ, XK, hài, sủng, nhân,...

      Nguồn: ttv

      Cvter: tamquay

      Editor: Shyn

      Số chương: 408

      Lịch post: 1 ngày/chương



      Giới thiệu :

      Sát thủ Hoắc Thủy liều mạng đòi tiền, khi xuyên qua lại trở thành đích nữ vô dụng của Phủ Thừa Tướng. Muốn sức khỏe có sức khỏe, muốn tiền bạc có tiền bạc, đúng là con ma ốm yếu.

      Điểm chết người nhất là ai cũng thích , chỉ muốn đem giết chết cho sướng.

      Người nhà hãm hại, tỷ muội vô lương, vị hôn phu chung thủy mà mọn, thân thể lại yếu đuối đến mức sợ thể giữ được mạng.

      Hoắc Thủy mạnh mẽ bất kham, cơ trí mà lại ương ngạnh, khí thế đến mức khiến người ta xấu hổ mà đỏ mặt.

      Ngôn ngữ sắc bén đến mức có thể dễ dàng bảo vệ cái thiện, lúc ôn nhu lại giống như có thể cảm hóa đất trời. Đắc tội với , buông tha, dù chỉ chút!

      xem, cái tên xà tinh đáng chết chưa uống thuốc chạy từ đâu ra thế này?

      Đoạn ngắn :
      Vốn Hoắc Thủy chỉ muốn tìm đến thần y để giải độc cứu mạng, lại đụng phải kẻ bề ngoài như thần tiên, nội tâm lại như ác ma, chẳng hiểu phát điên kiểu gì mà đòi bắt về làm đồ đệ.

      Mỗ nghiệt : đồ đệ, phía trước có nguy hiểm!

      Mỗ thủy nghiêng mắt: sư phụ, lên !

      Mỗ nghiệt lui về phía sau bước: nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, ngươi lên!

      Khóe miệng mỗ thủy khẽ giật giật: vậy còn sư phụ?

      Mỗ nghiệt xoay người chạy: Vi sư rút lui trước!

      Mỗ thủy vô cùng phẫn nộ: Cái kẻ rằng “hận thể sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ mong chết cùng ngày cùng năm” biến đâu rồi?

      Mỗ nghiệt cắn môi, phất tay với : vi sư tìm bốn sư huynh của ngươi, ngươi chờ ta trở về rồi chết ~~

      Mỗ thủy: Sau này ngươi có muốn cùng ta chơi đùa hòa thuận hay ? Hay là muốn đồ đệ ghét ngươi, rủ nhau phản bội sư môn ~

      rất muốn phản bội sư môn, muốn làm đồ đệ ngốc suốt ngày bị ức hiếp!

      Đoạn ngắn hai:
      Mỗ thị vệ chạy đến trước mặt mỗ nghiệt thông báo: "Gia, nghe đồn nữ nhi Hoắc Thủy của Phủ Thừa Tướng là đứa vô dụng!"

      Mỗ nghiệt: "Ừ!"

      Mỗ thị vệ: "Gia, nghe đồn nữ nhi Hoắc Thủy của Phủ Thừa Tướng là con ma ốm yếu!"

      Mỗ nghiệt: "Ừ!"

      Mỗ thị vệ nóng nảy: "Gia, nghe đồn nữ nhi Hoắc Thủy của Phủ Thừa Tướng mất hết thanh danh!"

      Mỗ nghiệt: "Ừ!"

      Mỗ thị vệ kích động đến năng loạn xạ: "Gia, loại nữ nhi gầy yếu như con ma, thanh danh lại mất hết xứng với người, người có muốn thuộc hạ thầm giải quyết nàng ta hay ?" xong, vươn tay làm động tác cứa ngang cổ.

      Mỗ nghiệt: "Ngươi giúp gia bôi xấu thanh danh của nàng, càng thối càng tốt, gia trọng thưởng!"

      Mỗ thị vệ giơ ngón tay cái lên với mỗ nghiệt: "Gia, quả nhiên rất dứt khoát, loại nữ nhân như thế đúng là đáng ghét nhất!"

      Mỗ nghiệt đạp mạnh cước: " lời vô nghĩa! Thanh danh của nàng phải bị bôi xấu mới ai dám tranh đoạt nàng!"

      Mỗ thị vệ: ...

      [​IMG]


      Giang sơn hùng dũng như tranh vẽ, lại địch nổi mĩ nhân xinh đẹp như hoa!

      : Nàng vì ta mà sinh đứa bé, gìn giữ việc nhà, ta nhất định đem đến cho nàng hạnh phúc vẹn toàn!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 01: tương tiên hà thái cấp*


      *tương tiên hà thái cấp: ý phải giúp đỡ lẫn nhau

      Miệng có chút mặn chát, bụng đau trướng lên, mí mắt nặng đến mức mở nổi.

      Cảm giác đầu tiên của Hoắc Thủy là xong đời rồi, biến thành quỷ chết chìm dưới biển, hơn nữa còn là oan hồn quỷ chết chìm bất tán.

      Người ta chết còn có thể tự do lềnh bềnh trôi, còn đến cả cử động cũng nổi. Là ông trời ghét giết quá nhiều mạng nên trừng phạt, muốn đầu thai sao!

      Nhớ lại quá trình mình chết chìm, Hoắc Thủy rơi lệ đầy mặt.

      nhận được nhiệm vụ giết lão đại trong hắc bang nước G, tiền thuê là 300 nghìn… dollar Mĩ!

      Vừa nghĩ đến làm xong vụ giao dịch này có thể xách chậu vàng về nhà làm ruộng nuôi cá, Hoắc Thủy nhanh chóng diện chiếc váy ngắn cổ chữ V, trà trộn vào yến thịnh du thuyền xa hoa của nước G tổ chức.

      Tuy rằng rất tiền như còn cái mạng của mình hơn, nếu biết du thuyền có hàng loạt các loại súng chờ để bắn , đánh chết cũng nhận vụ giao dịch này. Tiền của gửi trong ngân hàng đủ dư để sống mấy đời. Thực giao dịch này mà bị tàn phế số tiền kết xù kia có ý nghĩa gì!

      Sáu tuổi học võ thuật, 16 tuổi xuất đạo, đến nay lăn lộn trong giới sát thủ 10 năm. Các loại sóng to gió lớn đều nếm qua, duy chỉ chuyện bị mấy chục người chĩa súng vào là chưa bao giờ.

      Đây là lần đầu tiên, hi vọng cũng là lần cuối cùng!

      Lúc những mũi súng kia chĩa vào , hai chân thon dài của Hoắc Thủy như nhũn ra, mẹ nó, có thể đùa vui hơn chút nữa hay , huy động đám người như thế để đối phó trói gà chặt sao!

      Nếu mấy tên trong giới hắc đạo biết sát thủ “Hoắc Thủy” nổi tiếng kia tự xưng mình là trói gà chặt, phỏng chừng có thể đem đại pháo đến bắn , sau đó chửi rằng: "Mẹ nó! đúng là biết ngượng miệng”.

      Tại khắc những viên đạn kia được phóng ra, Hoắc Thủy leo thoăn thoắt lên điểm cao nhất của du thuyền, vì muốn bị trúng đạn nên trực tiếp nhảy xuống biển.

      Mẹ ơi, nơi này đáng sợ, con muốn về nhà ~

      Lúc bơi dưới biển, còn cảm nhận được tiếng nước bắn tung tóe do đạn xả xuống. Cho đến lúc nín thở nổi nữa, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết đuối, hoặc là trồi lên để bị đạn bắn chết.

      Vừa nghĩ đến cuộc đời 26 năm của mình chưa từng bị cái gì gây khó dễ, lại bị đạn bắn thành cái tổ ong, nếu truyền ra ngoài chừng người ta cười rớt mấy chục hàm răng.

      quyết định chọn chết đuối, đại dương sâu thẳm dìm đến hôn mê bất tỉnh.

      Hoắc Thủy cảm giác ngón tay của mình chạm vào rất nhiều cát, cố hết sức mở mắt ra, thấy mình trôi dạt vào bờ biển.

      Lúc này thủy triều xuống, Hoắc Thủy bị nước biển tạt vào nhưng vẫn lờ mờ thấy có bóng người bước bờ, tiếp đó có thanh trò chuyện truyền vào tai.

      "Công tử, bên kia có người!" nam nhân hô lên kinh ngạc.

      "Chớ xen vào việc của người khác, công tử còn có chuyện quan trọng phải làm!" giọng nữ mang đầy hàn ý vang lên.

      Hoắc Thủy lấy ngón tay cái và ngón trỏ day day mí mắt, nhìn thấy cách đó xa có chiếc thuyền lớn, hình như những người đó bước từ thuyền kia xuống.

      Nghe nữ nhân kia như thế, mặt Hoắc Thủy co quắp lại, đại tỷ, phụ nữ làm khó phụ nữ, chúng ta cùng là đồng bào phái nữ siêu cấp trí tuệ, tương tiên hà thái cấp!

      thuận tay nhặt cục đá bờ cát, trực tiếp ném về phía nữ nhân kia. bất nhân tôi bất nghĩa, mụ đàn bà xấu xa hãy ăn đòn của lão nương , đáng đời!

      tiếng đau kêu truyền đến, sau đó nghe thấy tiếng nam nhân hô to, "Công tử, công tử có sao ?"

      Khóe miệng Hoắc Thủy co rút, sao lại nhầm người thế này, xui xẻo!


      Chương 2 : Chỉ số thông minh bị kéo xuống theo!!!

      Edit: Shyn


      Hoắc Thủy nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó giọng của nữ nhân kia vang lên.

      "Ngươi là ai? Cũng dám ám sát công tử sao?"

      Hắc Thủy cảm giác cổ lành lạnh, biết bị người ta dùng vũ khí gì để ép vào.

      Tục ngữ có câu, quân tử động khẩu động thủ, cái mụ đàn bà này dùng vũ khí để đe dọa , đúng là đáng tí nào.

      Hoắc Thủy trôi trong nước lâu như vậy, khí lực vẫn chưa phục hồi, nếu phần mười công lực bình thường dễ dàng bị đe dọa thế này, chắc chắn người dùng vũ khí phải là ả ta. Được rồi, bạo lực là bệnh, phải trị.
      "Mộc Hoa! Hỏi nàng ta xem là ai phái đến để ám sát công tử?" Nam nhân lúc nãy hét lên "Công tử, người có sao ?" bước tới.

      Mắc gì phải ám sát cái tên họ Cung họ Còi kia? Tên nghe qua cũng đủ đáng khinh, còn Cung Tử*? Sao gọi là tử cung luôn ?

      *Hoắc Thủy nghe “công tử” thành “cung tử”.

      đời này có người ám sát mà dùng cục đá à? Nếu muốn giết người, thèm dùng cục đá vô dụng!

      có cảm giác hông của mình bị người ta đá cước, muốn dùng hết khí lực để chửi bới cái kẻ biết điều kia, chợt nghe giọng xa lạ truyền đến.

      "Mộc Tuyệt, Mộc Hoa, mang nàng đến đây!" Giọng của nam nhân này tuy chậm rãi nhưng chẳng thể nhìn ra có cảm xúc gì, giọng trong trẻo làm người ta thoải mái, chỉ có điểm hoàn mĩ là hình như người này rất yếu ớt, khí lực đủ mạnh.

      Hoắc Thủy khốn đốn bị người ta khéo lê bờ cát, hằn sâu những vết kéo nền cát. Sau đó bất thờ buông tay , để cho thân thể rơi phịch xuống, miệng bị tống vào đống cát.

      Dù gì cũng là sát thủ "Họa Thủy" lừng danh, đắc tội với chắc chắn có kết quả tốt. Man cho các người vì đây là bờ biển, là nơi công cộng, trời xanh mây trắng du khách đông đảo, ccá người hãy cảm tạ đất trời ! Tôi nhịn ~

      Hoắc Thủy còn suy nghĩ xem mình trôi dạt đến khu du lịch nào, cái người tên "Cung Tử" kia lên tiếng.

      "Nàng là người nước nào?"

      "Trái Đất!" Hoắc Thủy biết đối phương là người nước nào, nhưng muốn đem tên tổ quốc của mình ra bôi đen. Vừa dứt lời, hơi sửng sốt mộ chút, giọng của mình sao lại đổi rồi? Tiếng này mềm mại như lúc mười mấy tuổi vậy, nhưng đổi giọng lâu rồi!

      ...

      Chung quanh yên lặng lát, nam nhân tên "Cung Tử" tỏ vẻ nghi hoặc.

      "Trái Đất là nước nào?"

      Lần này lại đến lượt Hoắc Thủy im lặng, đột nhiên rất xúc động, rất muốn khóc, hình như lạc vào đại quân não tàn rồi, chắc bọn họ trốn viện cực khổ lắm! Có thể để cho gặp người bình thường hơn ? Trí thông minh của cũng bị kéo xuống rồi!

      " là người nước nào?" Hoắc Thủy vừa dùng hai tay chống thân thể mình dậy vừa ngẩng đầu, nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.

      Cảm giác đầu tiên: Oa! Rất cao!

      Cảm giác thứ hai: A! là đẹp trai!

      Cảm giác thứ ba: Ồ? Đây là đoàn làm phim sao?

      Nhìn thấy nam nhân trước mặt diện quần áo cổ trang, đo bảo kiếm sau lưng, hình như phải đoàn phim… mà là xuyên rồi!

      Nam nhân đẹp trai đừng cao rũ mắt xuống nhìn Hoắc Thủy, cánh môi hồng giật giật, "Ta đến từ Long Lân quốc!"


    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 03: Ngươi đến từ cái rắm của lão nương có!

      Edit: Shyn


      Cái gì mà Long Lân quốc, ngươi đến từ cái rắm của lão nương có!

      Hoắc Thủy trợn trắng mắt, nhưng mà nhìn cái trán của nam nhân kia sưng lên như cái bánh bao, lại rách da, khóe miệng hơi co quắp.

      "Vừa rồi thất thủ đánh trúng , ngại quá!"

      "Công tử, nàng ta lai lịch , còn dùng ám khí đả thương người, hãy để thuộc hạ ra tay diệt trừ để tránh để lại hậu quả!" Cái nữ nhân gọi là Mộc Hoa muốn dùng kiếm để lấy đầu Hoắc Thủy.

      "Ám khí? Con mẹ nó điên à? Lớn như vậy rồi mà còn xem cục đá là ám khí? chưa thấy ám khí bao giờ sao? muốn troll đạo diễn à?" Hoắc Thủy khinh bỉ nhìn vẻ mặt băng lãnh của nữ nhân trước mắt.

      Có phải mấy người này đóng phim đến tẩu hỏa nhập ma ? phải là diễn viên quần chúng, đồng tiền công cũng thèm lấy, lấy tư cách gì mà dùng kiếm muốn đả thương ? muốn tìm đạo diễn của bọn họ để trách cứ, đúng là diễn viên có tố chất kém!

      từ biển trôi dạt vào, mong gì có thể gặp được người tốt, học theo Lôi Phong đeo khăn quàng đỏ rồi cứu người, bất quá lại ngờ gặp phải cái loại phụ nữ thúi như thế!

      Hỏi xem Hoắc Thủy có dễ chọc ? Tuy rằng khuôn mặt rất xinh đẹp đáng , nhưng những người biết , ai cũng biết đó chính là mặt nạ tinh, dễ chọc!

      Lúc này Hoắc Thủy cảm giác khí lực khôi phục lại rất nhiều, nhanh chóng đứng dậy, quét bàn chân đến phía Mộc Hoa. Chỉ cần xuất chiêu này, nếu đối phương chỉ có mình chắc chắn bị té ngã!

      ...

      Chết tiệt, chuyện gì vậy, chân thon dài của đâu, đôi chân mảnh khảnh này là của ai?

      Trong lúc Hoắc Thủy còn sửng sốt, lưỡi kiếm của Mộc Hoa lao đến đặt trước ngực , giờ đây mới ý thức được tính quan trọng của việc. Tại sao lại thấp hơn cái người phụ nữ thúi này nhiều vậy?

      So với các bình thường Mộc Hoa cao hơn chút, nhưng mà dáng người Họa Thủy rất cao, ít ra cũng hơn ta cái đầu?

      Chết tiệt, đừng ngâm trong nước biển quá lâu nên thân thể teo lại nhé? đúng, ngâm trong nước lâu phải phình lên!

      Tuy rằng Hoắc Thủy bị chĩa mũi kiếm vào người nhưng vẫn vươn đầu ưỡn ngực, nghề của có thể bị giết giết nhưng thể bị hù chết.

      Khoan , bộ ngực mà kiêu hãnh đâu rồi? Ngực đâu? Hoắc Thủy cúi đầu nhìn bản thân chỉ teo lại, mà ngực trở nên lép bẹp, khóc ra nước mắt.

      Ngực vĩ đại còn, chân dài cũng biến mất, đầu là mái tóc dài như thác nước, bẩn đến độ như tám trăm năm chưa được tắm! Mẹ kiếp, cái bộ dạng này phải , mau mau trả cho thân hình xinh đẹp, cần cơ thể gầy tong này.

      "Vị nương này, công tử nhà ta hỏi ngươi được kẻ nào phái tới? Nếu ngươi , công tử tha mạng cho ngươi!" Nam nhân tên Mộc Tuyệt dụ dỗ Hoắc Thủy.

      Hoắc Thủy nghiêng đầu nhìn chung quanh, thắng cảnh ven biển đâu? Du khách, trời xanh mây trắng trong ảo tưởng đâu? Tại sao ở đây trừ đám người này và con thuyền kia… chẳng còn thứ gì khác vậy? Còn có, đám người mặc đồ cổ trang đối địch với đến từ đoàn làm phim sao?

      Đột nhiên trong đầu truyền đến cơn đau khôn xiết, lấy hai tay ôm đầu, trong trí nhớ xẹt qua rất nhiều thứ, chưa kịp định thần biến mất.

      Đợi đến lúc cơn đau biến mất, Hoắc Thủy mới ngẩng đầu về phía nam nhân gọi là Cung Tử kia, người ta là công tử mới phải chứ, "Đây là đâu? là ai?"

      Trán của quý công tử được băng bó kỹ, người ta bình tĩnh nhìn cái, "Nơi này là Kỳ quốc, ta tên là Long Sâm!"

      Kỳ quốc? Đôi mắt Hoắc Thủy trừng lớn, ai da, xuyên ư?


      Chương 4: Hoắc trong Giáp Hoắc, Thủy trong muôn nghìn sông suối chỉ có nước hữu tình!

      Edit: Shyn


      Từ đầu năm nay đề tài xuyên cũng có gì lạ lẫm, chẳng qua Hoắc Thủy ngờ rằng kẻ hành nghề sát thủ đầy máu tanh như cũng xuyên .

      Đối mặt với chuyện mình xuyên , con ngươi Hoắc Thủy đảo vòng.

      Nam nhân tên Long Sâm trước mặt cỡ tầm mười tám, mười chín tuổi, diện mạo ôn nhu, cặp mắt phượng hẹp dài tinh lóng lánh, môi hồng răng trắng đúng chuẩn “soái ca” tuyệt thế! Đặc biệt khóe mắt bên trái của giọt lệ màu đỏ thẳm, tựa như nghiệt bất phàm.

      Lấy kinh nghiệm nhìn người nnhiều năm của Hoắc Thủy để phán đoán, cái tên Long Sâm này tuyệt đối là kẻ có tiền. Chỉ nhìn bộ quần áo của ta, thấy dải kim tuyến đính áo rẻ tiền. Đặc biệt còn mang theo mấy chục người hầu, chắc chắn quyền cũng quý.

      "Long thiếu gia, ngài nhìn tôi đến di chuyển cũng phải nhờ người ta xách như thế! Người minh thần võ như vậy, ánh mắt độc đáo, nhất định là hiểu tôi chỉ là yếu ớt, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm!" Hoắc Thủy trở mặt còn nhanh hơn lật sách, sau khi cân nhắc kỹ, tốt nhất là nên bình ổn đám người này lại.

      Người ta xuyên ra tốt xấu gì cũng có được kí ức của thân mình, xuyên đầu óc hỗn độn chẳng nhớ nổi điều gì. Khiến cho vô cùng bàng hoàng, nảy sinh vô số cảm xúc ưu thương.

      Đặc biệt phát mình xuyên là do nhảy xuống biển, lúc tỉnh lại trong hoàn cảnh trôi từ biển vào. Là tự sát? Hay là bị người ta mưu sát?
      tại có bất kỳ kí ức nào thuộc về thân thể này, chỉ có thể ôm lấy tên lắm tiền, ví dụ như Long thiếu gia đây.

      "Công tử, Người đừng nghe lời nàng ta, khẳng định là ả được người khác phái tới gây bất lợi!" Bảo kiếm trong tay Mộc Hoa tỏa ra hàn quang sáng quắc, đối thành người thường chắc cũng bị dọa sợ. "Công tử xem, nếu như là nữ nhi bình thường làm sao có thể bình tĩnh trước kiếm của thuộc hạ như thế, nàng tuyệt đối phải người thường!"

      "Long thiếu gia, nhà của tôi chuyên hành nghề đục kiếm, tôi là con của nhà đúc kiểm nổi danh làm sao có thể sợ mấy thứ đó! Giống như làm nghề bán mắm vậy, nếu sợ hôi thối làm sao có thể kiếm tiền nuôi gia đình chứ?" Hoắc Thủy trừng mắt nhìn Mộc Hoa, miệng nhanh chóng ngụy biện.

      mặt Long Sâm khẽ động, "Cũng có lý! Nhà của ngươi nổi tiếng hành nghề đúc kiếm? Dám hỏi nương họ tên là gì?"

      Hoắc Thủy chắp tay nhìn Long Sâm, "Bản nhân họ Hoắc tên Thủy, Hoắc trong Giáp Hoắc, Thủy trong muôn nghìn sông suối chỉ có nước hữu tình!"

      Long Sâm nhìn thoáng qua Mộc Tuyệt kế bên, "Mộc Tuyệt, ngươi có từng nghe họ Hoắc nào hành nghề đúc kiếm chưa?"

      Mộc Tuyệt là nam tử cao lớn ước chừng hai mươi tuổi, gần như cao ngang bằng Long Sâm, liến mắt nhìn Long Sâm đầy ý.

      "Công tử, Kỳ quốc có nhà đúc kiếm vô cùng nổi danh, nhưng hình như phải họ Hoắc!" Mộc Tuyệt vẫn chưa bao giờ rời khỏi Long Lân quốc, cho nên cũng chắc có nhà nào đúc kiếm nổi danh họ Hoắc hay .

      Long Sâm nhìn Hoắc Thủy tóc tết thành bím, toàn thân ướt sũng, mặt dính đầy đất cát, "Tại sao Hoắc nương lại xuất tại bờ biển giáp sát lãnh thổ Long Lân quốc và Kỳ quốc này?"

      Hoắc Thủy khổ muốn chết, cũng muốn biết vì sao thân thể này lại chạy đến đây lắm chứ, nhưng trong đầu lại trống rỗng chẳng nhớ được gì.

      "Long thiếu gia, bởi vì đói lả nên tôi nhớ nổi, hơn nữa toàn thân lạnh run rồi, người xem…!" Hoắc Thủy chớp chớp mắt, ném cho Long Sâm ánh mắt mà mình tự cho là mị hoặc, ngang nhiên liếc mắt đưa tình.


      Chương 05: Đây là nữ nhân sao? Đây là heo có!

      Edit: Shyn



      Nhìn bộ dáng của Hoắc Thủy, cặp mắt phượng của Long Sâm giật giật.

      "Mộc Tuyệt, lấy cho Hoắc nương ít lương khô và nước!"

      Sau khi Hoắc Thủy nhận được nước và lương khô từ tay Mộc Tuyệt, lao đầu vào ăn cách vô cùng mất hình tượng, mặc kệ ánh mắt sắc lẹm của Mộc Hoa.

      biết mình là ai, để ý người khác làm gì, tốt nhất là nên ăn uống nhanh chút, ai chê cười cũng mặc kệ!

      Cái gì mà Kỳ quốc, cái gì mà Long Lân quốc, chưa từng nghe qua mấy cái tên này, chừng vài ngày nữa được xuyên trở về, trước hết bây giờ phải bảo toàn tính mạng .

      Nhìn Hoắc Thủy ngấu nghiến ăn từng ngụm lớn bằng cái bánh bao, Long Sâm và những thuộc hạ đứng đó đều khiếp sợ. Đây là nữ nhân sao? Đây là heo có!

      "Hoắc nương, bây giờ nhớ ra gì chưa?" giọng của Long Sâm có chút yếu ớt.

      Hoắc Thủy uống sạch nước trong ấm, sau đó chớp chớp mắt, "Long thiếu, ngài có thể cho tôi bộ quần áo ?"

      Tuy rằng cơ thể này vẫn chưa phát triển hết, nhưng dáng dấp cũng rất xinh đẹp, ngực hơi chút, nhưng eo thon tinh tế cũng quyến rũ lắm chứ!

      Hoắc Thủy cúi đầu nhìn ngực phẳng lì của mình xong đột nhiên rất muốn ngất xỉu, cố nhịn xuống xúc động muốn bùng nổ, mẹ kiếp ngực đâu, ngực đâu rồi!

      "Công tử, nơi này gió lớn quá, hay là chúng ta lên xe ngựa rời khỏi chỗ này !" Tuy rằng Mộc Hoa lạnh như băng, nhưng giọng khi chuyện với chủ tử đầy vẻ quan tâm.

      Đoán chừng Long Sâm cũng suy yếu, gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoắc Thủy, "Hoắc nương, ra ta rất thích bảo kiếm, lại thường hay sưu tầm, nếu nàng là con nhà đúc kiếm nổi danh xin chỉ giáo thêm! Nơi này gió lớn, quần áo Hoắc nương lại ướt đẫm, hay là lên xe ngựa luôn ?"

      Chỉ chờ những lời này của đấy! Hoắc Thủy liên tục gật đầu, "Vậy làm phiền Long thiếu!"

      Long Sâm nhàn nhạt cười, "Hoắc nương cần khách khí, chừng là Long mỗ làm phiền nàng mới đúng, mời!"

      Còn lâu Hoắc Thủy mới thèm khách khí, người ta mời phải lập tức thôi.

      Tuy rằng người xưa dạy rằng được tiếp xúc với người lạ, được ăn đồ người lạ cho, càng được cùng người lạ. Nhưng Hoắc Thủy thầm oán trách, bây giờ Long Sâm lo ngại là người lạ đúng hơn.

      Chờ khôi phục khí lực, đánh cướp đám người này trận phải là Hoắc Thủy.

      Nhìn thoáng qua Long Sâm, Hoắc Thủy nghĩ nếu chỉ cho ta mặc cái quần đùi, thân trần (cởi trần) đứng đường cái, để người ta ngang đạp cái, ăn đậu hũ của ta, nhất định kiếm ra bội tiền, cần cám ơn , hãy gọi bé quàng khăn đỏ.

      Sau khi Hoắc Thủy lên xe ngựa, Long Sâm sai Mộc Hoa lấy cho bộ quần áo khô. Mộc Hoa miễn cưỡng ném vào mặt bộ quần áo xong còn hừ lạnh tiếng.

      hừ lại tiếng với Mộc Hoa, sau đó chẳng biết xấu hổ cười với Long Sâm.

      "Long thiếu, làm sao tôi có thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của ngài chứ! Tiểu nữ có gì báo đáp, đành lấy tấm thân này... !" nhìn thân thể Long Sâm cứng lại, "Hay là thôi, tiểu nữ liễu yếu đào tơ, tự bảo vệ bản thân mình là tốt lắm rồi!"

      Mộc Hoa đứng ở bên xùy tiếng, "Hay là ngươi nhớ thương công tử của chúng ta rồi?!"

      Hoắc Thủy cũng xùy tiếng, "Ta nhớ thương ai liên quan gì đến ngươi!"

      Long Sâm khoát tay bảo Mộc Hoa lui ra, sau đó nhìn Hoắc Thủy, "Hoắc nương, ý của nàng là thế nào?"

      Tay của Hoắc Thủy sờ sờ đai lưng, phát cái hà bao*, bên trong có ít bạc vụn và mấy chục đồng tiền.

      *Hà bao: túi tiền

      "Ý của tôi... Là muốn dùng tiền cảm tạ ngài! Nhưng vừa nhìn thấy Long thiếu phải hạng người tham tiền! Chút tiền lẻ này của tôi chắc chắc ngài thèm lấy đâu!" xong rất tự nhiên đem hà bao cất lại chỗ cũ, da mặt dày cười hì hì.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :