1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      Nguồn: http://bachdalang.wordpress.com

      https://tieubachyeuho.wordpress.com/truyen-co-dai/yeu-nghiet-buong-tha-ta/

      Tác giả: Dạy Hư Nương Tử

      Chuyển ngữ: Bạch Ám Quy

      Tình trạng: hoàn

      -Thể loại: ngôn tình, xuyên , huyền huyễn, hài, giả SE, (18+)
      -5 hồi, 2 phiên ngoại

      -Vắn tắt về nội dung: Đây là câu chuyện xoay quanh Dương Tiểu Cần. Xuyên qua thời , tìm được tình của mình. Liệu người chọn là vị đạo sĩ tuấn lãng – Hạ Minh, hay chính là hồ thất vĩ – Bạch Hồ?

      -Đôi lời: Nam chính lúc mới đầu chỉ có ý định trêu chọc nữ chính; còn nữ chính lúc đầu cứ nghĩ nam chính là bị tâm thần, mặc nhiên có tình cảm, có lẽ chính điểm này khơi gợi ý nghĩ muốn tiếp cận của nam chính; chuyện tình cảm cứ như vậy mà phát triển. biết cảm nhận của mọi người ra sao, chứ ta là ta thích bộ này, cặp đôi trong truyện hết sức là YY.

      -Khuyến cáo: Tác giả là “Dạy Hư Nương Tử”, biết mọi người có từng xem qua truyện của tác giả này chưa, nhưng ta xin trước BIẾN THÁI chính là phong cách của vị này. Đề nghị ai có tư tưởng sạch bong sáng bóng nên xem, bị “dạy hư” đấy nhá!

      - cầu: Muốn đem truyện vui lòng xin phép trước nha mọi người. Và nếu được cho phép khi đem nơi khác, nhớ ghi những dòng ở , đặc biệt là nguồn.
      ( hihi, tất cả ta đều giữ nguyên từ http://truongton.net/forum/showthread.php?t=1794469 nhá! )
      tart_trung thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 1

      Tiết trời se se lạnh. Dương Tiểu Cần khoác lên mình cái áo khoác hiệu Lacoste, bước ra khỏi nhà bằng cửa sau. Thấp thỏm quan sát tình hình xung quanh, thấy có ai, mới thở phào nhõm, tiếp tục làm chính (đọc câu này xong ta còn tưởng chính ở đây là …). Tiểu Cần của chúng ta là đường tới chỗ hẹn gặp lại đám bạn cũ những năm trung học, tránh khỏi có chút vui vẻ, vừa vừa huýt sáo.

      Nhưng may, được đến ngã tư, lại bắt gặp mụ mụ của mình. Tại sao may? Đồng chí Tiểu Cần của chúng ta lén trốn khỏi nhà nha. Quay góc 180 độ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy , thầm cầu nguyện là chưa bị phát . Rất tiếc, tốc độ của chưa sánh được với vận tốc ánh sáng, chỉ sau cái liếc mắt, Dương thẩm tức tốc đuổi theo con “quý hóa” của mình.

      Ai… Tại sao lại gọi là con “quý hóa”? ra liệu có ai hiểu cho nỗi khổ của người mẹ này … Muốn biết thêm chi tiết, mời mọi người xem qua cái “Sơ yếu lí lịch” cực kì sơ sài của 4 năm trước.

      Họ tên: Dương Tiểu Cần

      Giới tính: nữ

      Tuổi: 14

      Sở thích: bạo lực, kinh dị và sex (đây là sở thích của bé 14 tuổi?!)

      Sở trường:

      Sở đoản: … kể hết

      tại, nếu bắt viết lại cái khác, bất quá tăng tuổi lên cho đúng với thực thôi. Tuy nhiên, Dương thẩm chưa cho là đủ, bà còn bắt phải bổ sung thêm phần “Tiền án” nữa. Tại sao nha? Xin hùng hồn mà tuyên bố rằng, chỉ vẻn vẹn 4 năm, Tiểu Cần của chúng ta gây ra dưới 50 vụ ẩu đả tính cả nội thành lẫn ngoại thành! Cũng vì số vụ ẩu đả vượt quá đầu ngón tay lẫn ngón chân, tính chất mỗi vụ lại khác nhau cho nên mới từ chối điền vào trong “Sơ yếu lí lịch”. Rất nhiều a, rất nhiều… nếu điền vào đầy đủ, chỉ sợ tay bị trật khớp, đánh nhau được nữa…

      Người làm mẹ như Dương thẩm đương nhiên ý thức được “thú tính” của con mình, hằng ngày đều giam lỏng trong nhà. Bất quá, hôm nay bà ngờ đứa ngày thường rất nghe lời bà lại “ngựa quen đường cũ”, lén ra ngoài tìm người gây (oan uổng cho chị ấy… )!

      Tiểu Cần xét về thể lực có thể ngang hàng với các tay chị trong làng đấm bốc. Nhưng người duy nhất mà kinh sợ, mẹ , lại ngang hàng các tay đô vật hạng nặng. Bởi vậy, nếu cứ tiếp tục chạy như thế này, chắc chắn thua. Nhìn lại phía sau, thấy mụ mụ gần theo kịp, bắt đầu hốt hoảng. Đưa mắt nhìn xung quanh, phát thấy có con hẻm . nghĩ ngợi nhiều, liền theo con hẻm đó mà chạy vào. Con hẻm khá tối, là chỗ nấp tốt. tự mừng thầm trong bụng, định chờ Dương thẩm bỏ cuộc, lại tiếp tục đến chỗ hẹn. Lần tìm chỗ ngồi xuống, nhưng lại chợt có cảm giác hụt hẫng. xui vậy chứ?! Chẳng lẽ trúng cái hố nào thi công a? Chậc chậc, lại rào chắn xung quanh nữa, đợi thoát kiếp nạn này nhất định gặp đơn vị thi công lí lẽ! Chờ đợi cảm giác mông tiếp xúc với đáy hố, nhưng… cứ như vậy rơi xuống, càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu…

      (Bạch Dạ Lang: Có người hỏi ta tại sao Tiểu Cần điền ”thể lực” hay “thể thao” vào sở trường. Ta hiên ngang vỗ ngực thùm thụp mà trả lời rằng: “Mỗ lang biết.”. Chủ quan mà , ta nghĩ có lẽ Tiểu Cần lúc đó mỏi tay thèm điền, do trong bản gốc chỗ đó để trống, từ “ có” là do dịch giả tự thêm vào.)
      (=”:)

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 2

      (Bắt đầu từ chương 2, truyện thay đổi ngôi kể, tác giả chỉ dẫn chương đầu và cuối thôi.)

      Cảm giác được ẩm ướt, ta mở mắt ra.Uy, ta nằm bên bờ sông nha… Khoan , sao lại là bờ sông?! Ta nhớ là mình rơi xuống cái hố, lẽ ra giờ này ta phải nằm dưới đáy hố chờ người tới cứu, sao giờ lại nằm tại đây?!Phi! Phi! Phi! Chuyện quỷ quái gì xảy ra thế này? Xoa xoa cái mông còn ê ẩm sau cú tiếp đất, ta bắt đầu suy diễn…

      Trường hợp thứ nhất: Sau khi ta rơi xuống hố, bị người bên đơn vị thi công phát , quyết định đem ta đến nơi này để “bịt đầu mối”. Uy, nghe có vẻ hơi máu chó.

      Trường hợp thứ hai: Cái hố mà ta rơi xuống chính là lối vào của thế giới dưới lòng đất. Nhìn nhìn lên trời… Mặt trời vẫn còn tỏa sáng, đây chắc chắn phải là cái thế giới ngầm gì gì đó.

      Trường hợp thứ ba: … Ta vẫn chưa nghĩ ra.

      Nghĩ hồi, cũng chỉ có trường hợp thứ nhất là tạm chấp nhận được…

      Bỗng ta nghe thấy có tiếng sột soạt từ phía sau. Nguy! Hay là bọn họ muốn giết người diệt khẩu?! Mặc dù tỷ lệ giết người diệt khẩu là rất ít, tính mạng vẫn là hết! Ta xoay người lại, trong chốc lát liền trưng ra bộ mặt đưa đám, khóc lóc cầu xin: “Đại ca a, ta ở nhà còn mẹ già…”

      “Ngươi là tới đây để tìm thuốc chữa bệnh cho mẹ, ân?” giọng như gió thoảng ngắt lời của ta.

      Miệng vẫn còn chưa khép lại, ta ngờ nghệch nhìn kĩ người trước mắt. Trước tiên, phải đến làn da của , làn da ấy phải là trắng như tuyết nha, lại vết xước, tuyệt đối hoàn mỹ. Sau đó là gương mặt của , gương mặt có hai con mắt, cái mũi, cái miệng… Phi! Phi! Ta tả cái gì đây?! ta có đôi mắt hẹp dài, ánh sáng, làn mi cong dài, cái mũi thẳng nhưng lại gượng gạo, cánh môi mỏng mang theo nét cười như cười. Mái tóc đen mượt dài quá thắt lưng. Đôi bàn tay thon dài nhìn rất giống tay của nữ nhân. Còn quần áo người … Chậc chậc, nam nhân này nếu phải diễn viên chắc là bệnh nhân tâm thần! Thời đại nào rồi mà còn mặc loại trang phục đó?! Nhìn rất giống cổ nhân a.

      “Uy, nữ nhân. Ngươi sao lại trả lời ta nha?” vẫy vẫy tay trước mặt ta. A! Từ khi nào đứng ngay trước mặt ta?! Ta vốn là kẻ theo chủ nghĩa thích cái đẹp, có soái ca trước mắt khó tránh khỏi thất thần. Nhưng là, nghĩ đến tính mạng còn bị đe dọa, ta hoàn hồn.

      “Vị đại ca này, lúc nãy ngài hỏi ta cái gì a?” Ta chột dạ hỏi .

      “Là, ngươi tới đây để tìm thuốc chữa bệnh cho mẹ?” tỏ ra khó chịu, ngược lại còn cười thêm mấy phần rạng rỡ.
      Đầu ta bỗng ù ù cạc cạc… phải là tới giết ta? A! Có lẽ là người tốt. Ta có thể nhờ chỉ đường thoát khỏi nơi lạ lẫm này. Nghĩ vậy ta bỗng thấy nhõm. Rồi lại đông đá. vừa hỏi ta cái gì nhỉ? vừa hỏi ta cái gì a? Nhớ rồi! hỏi ta có phải tới đây tìm thuốc chữa bệnh cho mẹ hay ? Chậc chậc, mẹ ta phải là còn đủ sức để nâng cả cục tạ 100kg a, như thế nào lại bệnh nặng đến nỗi khiến cho đứa con bất hiếu như ta phải đến cái nơi lạ hoắc này tìm thuốc chữa? khôi
      hài!

      a, ta bị lạc đường!”

      “Bị lạc đường? Ngươi phải là tới tìm thuốc cho mẹ sao?” Nằm ngoài dự đoán của ta, hơi nhíu mày lại.

      “Mẹ ta rất khỏe!” Ta như đinh đóng cột.

      “Khi nãy ngươi là nhà ngươi còn có mẹ già, ân?”

      Gì nha? Mẹ ta già đâu có nghĩa là ta phải tìm thuốc chữa bệnh cho mẹ. Với lại, lúc đó ta với là lời kịch kinh điển, như thế nào lại lấy ra chất vấn ta?! Người này biểu tình cũng rất là thất thường… Vẫn là, ta chắc chắn là bị tâm thần! uổng phí, uổng phí… có hay thể chỉ đường về cho ta nha?

      “Này!” Ta rất thâm tình vỗ vai của . “ bạn biết đường tới Đài Bắc chứ?”

      “Đài Bắc?” nhìn ta dò xét.

      “Đúng!”

      “Là chỗ nào a?” Lại nhìn ta dò xét.

      Ta phi! Quả là kẻ tâm thần!







      Chương 3

      Mặt trời cũng dần xuống núi, ta vẫn phải dậm chân tại chỗ, biết đường về, đành ngồi chờ người nhà tìm. Vốn rối rắm, soái ca tâm thần lại chịu buông tha ta.
      Phải rằng, nhìn khiến suy nghĩ của ta bị đình trệ, trả lời câu hỏi của lại khiến ta phải tốn thời gian. Tính nhẩm có thể thấy được ta lãng phí rất nhiều thời gian nha, trả lời câu hỏi của , ta mất ít nhất 2 giây để cộng thêm 5 giây để suy nghĩ, rồi 6 giây để nghe đặt câu hỏi, rồi lại trầm ngâm suy nghĩ tiếp nên hỏi cái gì… Phi! giây cũng có thể làm nên lịch sử!

      “Ngươi tên gì?”

      “Ta tên Dương Tiểu cần.”

      “Vậy ta gọi ngươi là Cần nhi .”

      … Người tâm thần quả nhiên biết cấm kị. (Ở đây là do mới gặp mà Bạch Hồ tỏ vẻ thân thiết nên Tiểu Cần mới nghĩ như vậy.)

      “Nhìn ngươi ăn mặc quả rất đặc biệt.” có lòng tốt bổ sung thêm câu.

      … Thẩm mĩ của người tâm thần thể so sánh với người thường. (Ý của Tiểu Cần là tự thân Bạch Hồ ăn mặc khác người mà lại cho rằng mới là kẻ khác người.)

      “Ngươi phải người ở đây, ngươi từ nơi nào tới?”

      “Ta là người Đài Bắc.”

      “Đài Bắc là ở nơi đâu?”

      “Nó ở bản đồ!” Trả lời như vậy chắc cũng tạm ổn ? Dẫu sao ta cũng biết phải trả lời như thế nào. Chẳng lẽ bảo rằng Đài Bắc nằm gần Đạm Thủy hay ở Bắc Đài Loan? Phi! Như vậy lại hỏi ta Đài Loan là ở đâu, vâng vâng và vâng vâng… Nản a!

      (Mỗ lang: Ta thấy trả lời như vậy ổn nha ~)

      im lặng lúc, sau lại .

      “Cần nhi a, ngươi còn chưa hỏi ta tên gì đâu?” cười cười.

      “Vậy ngươi tên gì?” Ta tuy là rất thích cái đẹp, song ta lại thích kẻ tâm thần.

      “Ta gọi là Bạch Hồ a.” Gương mặt lúc này tươi cười nhìn rất là đáng . Nhưng ta kẻ tâm thần.

      “Ừ, vậy ta nên gọi ngươi là Bạch Hồ sao?” Tên này có lẽ là tự đặt cho mình ?

      được a, Cần nhi phải gọi ta là tiểu Bạch.” giận dỗi.

      Được rồi, ta chịu, cách nghĩ của người tâm thần rất là bất thường đâu. Ta im lặng, cũng tiếp tục im lặng, bắt đầu vẽ linh tinh mặt đất. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn ta.

      “Cần nhi phải đến đây để tìm thuốc sao?”

      “Này, tại sao ngươi cứ hỏi ta vấn đề đó a?” có chuyện gì làm, đành chuyện với .

      “Vì ai cũng tới đây để tìm thuốc a.” phụng phịu .

      Nơi này có người tìm đến sao? Với lại, hình như phải chỉ hai người! Ta tránh khỏi kích động nắm lấy bàn tay .

      “Vậy những người đó giờ ở đâu?”

      đỏ mặt nhìn bàn tay ta nắm bàn tay . Ta phi! Người này như thế nào còn biết đỏ mặt đâu? (Là tên cũng tùy tiện gọi theo cách thân mật, suy ra Bạch Hồ là người mặt dày á!)

      “Bọn họ bị ta giết hết rồi.” Ngữ khí của mang theo vẻ ngượng ngùng.

      Trong khi ngượng ngùng ta hóa đá. Nha, là bị giết a… Mà người giết lại là a. Nếu khi hỏi mà ta đáp ứng, vậy chẳng phải ta cũng bị giết sao? Ớn lạnh! Người này chẳng những tâm thần mà còn cuồng sát a. Ta buông tay ra. Người này, dính tới tốt hơn!

      “Ngươi là ngươi giết?”

      “Đúng a, bọn họ dám mơ tưởng đến thánh vật, đáng tội chết. Nhưng Cần nhi yên tâm, ta đối tốt với ngươi.”

      Phi! Khi nào ta cần đối tốt! Lại im lặng suy nghĩ, đồng thời vạch ranh giới với , tên cuồng sát. Nghĩ nghĩ là thế này: Bạch Hồ bị tâm thần, người nhà phải chuyển tới viện tâm thần. Nhưng do tên này lại có máu cuồng sát, viện tâm thần mới đưa cách ly. Rốt cục, bị đưa đến đây. Còn ta, do người có tư tưởng mượn đao giết người mới ném ta vào đây để mặc sức chém giết. Nhưng rất may là ta còn sống, bởi vì, dám, mơ tưởng, thánh vật!

      Bỗng tay ta có cảm giác lạnh lẽo. Nhìn lại thấy dùng cặp mắt mang sát ý nhìn ta.

      “Cần nhi sợ ta sao?” Hỏi có vẻ hờn giận nhưng chỉ sợ khi ta trả lời “Ta sợ.” liền bị đưa đời nhà ma.

      có.” Ta tuy cắn rứt lương tâm nhưng vẫn phải dối.

      tốt. Bởi vì ta thích những kẻ sợ hãi ta nha.” nâng tay ta lên, cạ cạ gương mặt tuyệt mỹ của vào lòng bàn tay của ta. Trông như con mèo nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể giơ móng vuốt lên, làm người ta kịp phòng bị.

      Ta cũng chỉ còn biết cách ngoan ngoãn nghe theo , sau đó nhân cơ hội tìm đường thoát khỏi đây, dẫu sao tại ta còn chưa quen quá địa hình nơi này. Bất quá, nếu muốn ta phải chết, ta đành phải xin lỗi với gương mặt của (đánh, đấm, đá chẳng hạn). Giờ đây, chắc ta phải tự dựa vào bản thân mình…

      (Bạch Tử Thần: Mọi người thấy ta có chú thích rườm rà quá cứ , ta giảm mấy câu chú thích. Thân mến!)
      tart_trung thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 4


      Ta ngắm trời ngắm đất…

      Sẵn tiện lấy tay bứt cỏ, ngắt hoa…

      Ai… nhàm chán a…

      Tuy rằng Bạch Hồ phiền phức, nhưng giờ ta lại thấy cực kì nhàm chán. Mấy ngày đầu vắng , ta cảm thấy cực kì hưng phấn đâu! Thành công tránh xa khỏi tên tâm thần kiêm cuồng sát, ta mò mẫm tìm đường thoát khỏi nơi này.

      Ngày đầu tiên, ta đến cây táo ngồi xuống nghỉ chân. Nhìn lên , thấy táo đỏ đầy trời, ta bèn leo lên hái vài trái. Trong lúc ngồi đung đưa hai chân cây, há miệng to định cắn vào trái táo con mãng xà từ đâu trườn tới. Trái táo cầm trong tay rơi xuống đất, sau đó… ta rơi theo. Ta đời này sợ trời, sợ đất, chỉ sợ mụ mụ và loài bò sát. Thực kinh dị nha! May mắn là sau khi ta lần thứ hai thực cú ngã lịch sử, con mãng xà cũng truy sát ta nữa (lần thứ nhất là lần nào chắc mọi người cũng nhớ ?). Từ đó, ta liệt cây táo này vào danh sách hàng cấm đụng tới. Lê cái thân mình được khoảng khá xa, ta mới an tâm dừng lại nghỉ ngơi.

      ngày trôi qua…

      Ngày thứ hai, với cái thân thể nặng trịch, ta tới được cạnh hồ nước. Theo kinh nghiệm trong các game chiến lược, nơi nào có nước có vài hộ gia đình sinh sống. Như lần đầu tiên ta gặp Bạch Hồ, là bên cạnh bờ sông, có lẽ sống gần đó. Ta tìm kiếm xung quanh. Lại tìm kiếm xung quanh… Bất quá, ta như thế nào lại quên rằng nơi đây dùng để cách ly tên cuồng sát với thế giới bên ngoài nha, có người vào cũng bị giết hết a. Nghĩ tới giết người… biết có phải muốn đùa giỡn ta, định chờ đến khi ta sức cùng lực cạn mới từ từ tận hưởng khoái cảm mà giết ta? Chi tiết này trong các tiểu thuyết kinh dị cũng ít! may! Ta chột dạ lần nữa nhìn xung quanh. Hình như là có ai theo dõi.

      ngày nữa trôi qua trong nỗi lo sợ…

      Ngày thứ ba, ta lại nhưng cũng còn nhiều hy vọng như ban đầu.

      Ngày thứ tư…

      Hôm nay là ngày thứ năm!

      Nhàm chán, thực nhàm chán!

      Mệt mỏi, thực mệt mỏi!

      Ta lại nghĩ về Bạch Hồ. Có lẽ ta quá đa nghi, kì thực cũng muốn giết ta? Bởi vì muốn giết ta giờ này phải xuất rồi. Thức ăn tìm được nên ta đói rã ruột, cũng nhờ suy nghĩ quá nhiều khiến ta nhiều đêm mất ngủ. Đến giết ta ! Đến giết ta ! Ít ra trước khi chết ta cũng nhìn thấy mỹ nam, mặc dù tàn nhẫn là ta bị thần kinh a… (tội cho Bạch ca, cứ bị Tiểu Cần coi như người bị thần kinh *lắc đầu cảm thán*)

      Màn đêm cũng từ từ lấn át những tia nắng cuối ngày, gió hiu hiu thổi, quạ bay đầy trời, xa xa bóng trắng dần tiến lại…

      Ách! Bóng trắng?

      nằm cỏ xanh, ra vẻ ta đây am hiểu thơ ca, ta liền bật người dậy. Là ma? Hay là tên cuồng sát đó chờ đêm đến mới ra tay giết ta? Nên giả chết hay bỏ chạy? Nếu là ma dù ta có chạy cũng thoát, nếu là Bạch Hồ khi thấy ta chết biết đâu lại lấy xác ta ra mà nghịch. Đau đầu a! Nhưng là, trước khi kịp đưa ra quyết định ta liền oanh oanh liệt liệt ngất

      (Bạch Tử Thần: Ta thấy Tiểu Cần hình như là đại diện cho dạng người hay nghĩ linh tinh phải.)





      Chương 5


      Ngưa ngứa nơi cánh mũi, ta đánh cái hắt xì.

      “Ngươi tỉnh?” Bạch Hồ cười cười nhìn ta, tay còn cầm ngọn cỏ, rất tự nhiên huơ huơ trước mũi ta.

      “A… ách?.” Oa ha ha, ta còn chưa chết đâu! Đồng chí tiểu Bạch, là ta nghi oan cho ngươi, thân mến!

      “Đứa ngốc, nhìn ngươi ta cũng biết là ngươi tỉnh.” lại tiếp tục huơ huơ ngọn cỏ.

      Di, biết ngươi còn hỏi ta sao? Đứa ngốc hẳn là ngươi ?

      Lại hắt xì mấy cái.

      “Này nha, ngươi dừng tay được sao?”

      “Nhưng chơi rất vui nha.” lại cười cười, sau đó cũng nhanh chóng vứt ngọn cỏ.

      Đứng dậy, phủi mông, ta liền thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với . Dẫu sao giờ bên cạnh ta cũng chỉ có là có thể nhờ vả, đúng sao? Mặc, vẫn là trước tiên thiết lập quan hệ.

      “Tiểu Bạch nha, mấy ngày nay ta thấy ngươi nha.” Cười hèn mọn.

      “Ân, ta đến đại lục tìm thức ăn.” Thanh nhè .

      “Sao lại phải đến đại lục tìm thức ăn?” Đại lục mà chắc là chỉ thành phố. Đài Bắc hẳn cũng được đem thành “đại lục”, ta có thể hay theo “đại lục” nha. Con đường trở về sáng lạn, oa ha ha. Bất quá, sống 18 năm trời tại Đài Bắc, ta còn chưa từng nghe ai có nhìn qua cái người điên như . Vả lại, an ninh nơi đây có vẻ rất tốt, sao có thể đên nơi đông người được a? Phi! Biết đâu chừng có lối bí mật nào đó. Chỉ cần ra được bên ngoài, , ta cũng có thể tự tìm đường về nhà! Hắc hắc…

      “Ngươi thấy sao, thức ăn ở đây căn bản là cho người ăn được nha.” đánh gãy dòng suy nghĩ của ta.

      “A, ra vậy.” Gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      Nơi đây cũng bất thường đâu. Cũng chẳng cần quan tâm, trước tiên phải lấp đầy cái bụng. Ai câu: “Có thực mới vực được đạo” đâu? (cái này ta bựa)

      “Vậy ngươi có đem về thứ gì ăn được ?” Ta bộ dạng cún con chờ mong.

      “Có a, bất quá ta để nó trong sơn cốc. Ngươi… muốn ăn sao?” tủm tỉm cười.

      “Ngươi thấy ta đói rã ruột rồi hay sao mà còn hỏi?” Ta trừng .

      “Nga, ngươi có lấy ruột cho ta xem đâu mà thấy a, Cần nhi.” Lần này lấy tay che miệng, mị mắt . Đại ca nha, ngươi cũng bộ dạng thục nữ a!

      “Uy, trước cho ta ăn , ta còn sức để đôi co với ngươi nữa đâu.” Ta thực mất kiên nhẫn.

      “Gọi ta tiểu Bạch, ta liền cho ngươi ăn, ân?” Người nào đó còn muốn đày đọa cái thân xác tội nghiệp của ta.

      “Hảo, tiểu Bạch!” Ta muốn ăn a, ta muốn ăn a…

      Cuối cùng cũng chịu buông tha cho ta, rất ung dung mà về phía trước. Ta liền đuổi theo . Còn bao xa mới tới sơn cốc đâu? thắc mắc nha…
      tart_trung thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 6

      Lối đến sơn cốc rất u. Ngẩng mặt lên có thể thấy từng đàn nhền nhện giăng dây chờ mồi hay vài chục con độc xà màu sắc sặc sỡ uốn người mấy cành cây. Nhìn xuống dưới chân có thể thấy hàng hàng con bò cạp lúc nhúc như kiến. Ngang tầm mắt tên thần kinh.

      Ách… hắc hắc, là ta nghiêm trọng hóa việc thôi. Đường rất bình thường, bình thường! Bởi vì nếu như những gì ta có lẽ đó là do linh hồn của ta thuật lại (ám chỉ “hồn lìa khỏi xác”)!

      Qua đoạn đường chỉ toàn cây cỏ, Bạch Hồ cuối cùng cũng dừng lại trước cây cổ thụ to. đứng đó tự kỉ hồi, thân cây cổ thụ tư động xuất lỗ hổng đủ cho người thể trạng tốt vào (chắc là quá mập hay quá cao). Bạch Hồ quay lại nhìn ta, ánh mắt thoáng có cân nhắc, nhưng rất nhanh lại thay bằng vẻ mặt cợt nhã.

      “Cần nhi nha, ngươi với ta nam nữ vào nơi này thấy ngại sao?”

      Phi! biết ngại sao? Ta chính là cần cái ăn, đánh chủ ý cùng đến nơi đây để XXOO đâu a!

      “Ta và ngươi đều là người trong sạch, như thế nào lại có thể xảy ra chuyện gì?” Ta chớp chớp mắt nhìn . (Aaaaaaaaa… giả nai nha, giả nai nha!)

      “Ân, vậy ngươi theo ta vào bên trong sao?” xong cũng chẳng thèm nghe câu trả lời của ta, bước vào bên trong thân cây.

      “Còn ngây người sao? Mau theo ta nha!” Bĩu môi nhìn ta.

      Ta liền theo . Ân, “Mau bắt ta nha ~ , đến đây bắt ta ~”, truyền cảm a… (khúc này là do Tiểu Cần tự tưởng tượng)

      Xuyên qua thân cây là thế giới khác.

      Oa… tiên cảnh, quả là tiên cảnh, ngờ Đảng cũng biết đầu tư cho người tâm thần nha!

      Trong khí thoang thoảng mùi hương rất . Rừng hoa mênh mông, trải dài, đủ mọi màu sắc như thể ai đó dùng rất nhiều màu nước làm thành vùng biển hoa. Bướm bay ngập trời, dập dìu, dập dìu, lởn vởn trước mặt, chỉ cần đưa tay ra bắt lấy là có thể thu được ít nhất ba bốn con.
      Xung quanh có rất nhiều hồ nước lớn , nước trong vắt, từ xa nhìn lại cũng có thể thấy được đáy hồ và vài con cá nghịch nước. Sơn cốc được ngăn cách với bên ngoài bởi rừng trúc.

      Gọi là sơn cốc, nơi đây phải là nét sơn dã mà có cái gì đó rất là có chất thơ, làm tâm hồn người ta trở nên thư thái, phải chăng đây chính là phương pháp điều trị cho Bạch Hồ. Uy nha, tại sao mụ mụ lại áp dụng phương pháp tân tiến này với ta, cứ bị cấm túc trong nhà chán nha…

      Ta ngây ngẩn nha, ta suy nghĩ nha… Ở lại nơi đây tốt, nếu nơi đây mà còn có TV, máy vi tính, điện thoại, vâng vâng và vâng vâng ta miễn cưỡng lựa chọn sống tại đây cùng với mỹ nam tâm thần đại nhân.

      đói sao?” Tiếng vang lên bên tai làm ta giật mình. Phi! khi lại đứng gần như vậy làm gì nha? Là, là, rất gần nha! Chỉ cần ta nhích về bên trái 1mm nữa thôi tai của ta tiếp xúc với đôi môi câu người của . kích thích nha ~

      Ta đỏ mặt. Dù là người văn minh sớm tiếp cận với văn hóa trụy bại, nhưng ta cũng còn là thiếu nữ chưa từng có trải qua cảm giác của mấy diễn viên đóng AV a!

      “Nơi đây đẹp sao?” nhìn ta, mị mị cười.

      Ta gật gật đầu, ta rất là thành thực nha.

      “Cùng ta nơi đây cảm giác như thế nào?” Nụ cười lại càng sáng lạn.

      Ta nhíu mày nhìn , chưa tiêu hóa kịp câu của .

      “Ai… vẫn là cho ngươi ăn chút gì đó?” rồi lại về phía trước.

      Trong thứ ánh sáng ấm áp, người đó ung dung tiến về phía trước. Cứ mỗi bước là lại làm cho bươm bướm dạt ra hai bên, hài đạp hoa mà hoa cũng như có linh hồn, tản ra, xôn xao, sinh động. Dáng người thon dài, bước nhàng khoan thai, mái tóc dài đung đưa trong gió, gần gũi mà thoát tục. So với tranh nude chỉ có hơn chứ có kém. Là hình ảnh hoàn mỹ nhất mà ta từng thấy.

      Trong cuộc đời này, cơ hội được gặp mỹ nam là rất ít, huống chi là mỹ nam còn như vậy ôn nhu đối mình cười.

      “Cần nhi, nhanh a.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :