1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu không phải lúc- Minh Khai Dạ Hợp ( Full 57c+2PN) Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      [​IMG]
      phải lúc
      Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp
      Số chương: 57 chương + 2 ngoại truyện
      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật; Raw: Ốc Vui vẻ

      Editor: bồcônganh

      Nguồn: Sưu tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com
      Type 50% pic: Nhóm Type Cung Quảng Hằng




      Đại Thúc văn
      Nội dung: Tình duyên đô thị, 1 vs 1
      Nhân vật chính: Khương Từ, Lương Cảnh Hành
      Phối hợp diễn: Trần Giác Phi, Hứa Tẫn Hoan

      Giới thiệu: Lương Cảnh Hành, lớn hơn em giáp, còn muốn để em chờ nữa sao?

      Lời Editor: Giới thiệu chi tiết, vì thế mình mượn lời đề cử wordpress (ngocdongphieu.wordpress):
      Nữ chính giống như bông hoa sen thanh lãnh đầy ngạo khí, lại tài hoa, vẽ tranh rất đẹp. Dù gia cảnh thất thế , gia đình còn ai, bản thân chưa tốt nghiệp, nhưng nhất định chịu cúi đầu, nhận bất kì giúp đỡ vô duyên vô cớ nào. Ai dây vào đều có kết quả tôt. Ví dụ như cháu trai của nam chính, lỡ đụng vào đầu tóc , trêu ghẹo vài câu liền bị cáo xâm hại, còn bản thân cạo trọc đầu.

      Nam chính hơn nữ chính giáp, ban đầu giúp nữ chính vì cha từng có ơn với , nhưng dần bị cái tính quật cường, xa lánh mọi người, đơn đến tội nghiệp của nữ chính thu hút.

      Chuyện tình của hai người trải qua nhiều sóng gió, muốn biết tiếp xin mời đọc truyện.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 26/1/16

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Mở đầu

      Editor: Bồ Công

      Tháng ba, cái rét của tháng ba.

      Những đám mây đen như ruột bông rách đè nặng đường chân trời, rơi xuống vài trận mưa, ánh mặt trời mỏng manh như ánh mắt của người hấp hối nhìn nhân gian lần cuối cùng.

      Khương Từ mặc bộ váy nhung màu đen, cúi đầu với từng người đến phúng viếng, mặt chút thay đổi nghe câu “xin hãy nén bi thương” hết lần này đến lần khác.

      Lương Cảnh Hành che dù đứng trong mưa, chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng bước lên. nhàng nắm lấy bàn tay tái nhợt của Khương Từ, chợt thấy giật mình-ngón tay lạnh như băng, hoàn toàn còn chút sinh khí.

      Thiên ngôn vạn ngữ măắc kẹt lại ở yết hầu, miệng khẽ nhếch lên, nhưng cuối cùng lại hóa thành lời khuyên “xin hãy nén bi thương”
      hạ mắt xuống, khẽ gật cái, vẻ mặt chút thay đổi.

      Lương Cảnh Hành tiến tới linh đường, đặt bông cúc trắng trước di ảnh của cha Khương, linh đường to lớn yên lặng như có áp lực đè xuống, vài người túm tụm lại đè thấp thanh chuyện với nhau. Lương Cảnh Hành nghe thấy vài câu, cảm thấy chói tai, khỏi quay đầu nhìn cửa.

      Khương Từ vẫn đứng ở đó, dáng vẻ yếu ớt, giống như nét mực nhạt, bất kì lúc nào cũng có thể biến mất bên trong ánh mặt trời màu xám trắng.

      Sau thời gian, tang xử lí xong xuôi, Lương Cảnh Hành lại nghĩ đến hình ảnh Khương Từ trong lễ truy điệu ngày đó, cảm thấy yên tâm, cuối cùn đến nhà họ Khương.

      Biệt thự bị niêm phong, ghế shopha bằng da , bộ đồ bằng gỗ cây hoa lê, trong tủ bày đầy đồ cổ… toàn bộ đều bị niêm phong. biết Khương Từ tìm đâu được cái ghế nhựa màu đỏ – các quán trà giá rẻ ven đường vẫn thường dùng, lại lấy từ chiếc hộp giấy để ở chân tường chai nước khoáng đưa cho Lương Cảnh Hành: “ xin lỗi, trong phòng có nước ấm.”

      Hai gò má ửng hồng cách mất tự nhiên, đôi môi nhợt nhạt.

      Lương Cảnh Hành nhận chai nước, nhàng bóc lớp plastic phía , cúi đầu nhìn : “ bị ốm sao?”

      Khương Từ lắc đầu, ho tiếng: “ Lương, mời ngồi.”

      sao.” Lương Cảnh Hành nhìn xung quanh, cảm thấy hơi mất tự nhiên, lại nhớ đến mục đích của mình, cuối cùng : “ Khương, tôi cùng với cha từng là bạn cũ, nếu có khó khăn gì, tôi cố gắng giúp đỡ.”

      xong, lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo của mình ra.

      Khương Từ nhìn thoáng qua, giọng cảm ơn, sau đó nhét vào trong túi.

      Lương Cảnh Hành nhìn : “Xin lỗi, tôi thẳng, cha có còn để lại tài sản…”

      Khương Từ ngẩng đầu, cái áo khoác màu tím càng làm nổi bật vẻ nặng nề, đôi mắt như hai hạt pha lê tạp chất, mái tóc đen buông xuống thắt lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, cả người lộ ra vẻ rét lạnh: “ còn gì cả.”

      Tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ sát đất, hạt mưa chậm rãi chảy xuống dọc tấm thủy tinh.

      Lương Cảnh Hành hạ mắt, liếc qua đống văn kiện dày bàn, nghĩ đến luật sư cũng sắp tới, lòng đột nhiên cảm thấy phiền muộn, thấp giọng hỏi: “Tôi có thể hút thuốc được ?”

      Khương Từ gật đầu.

      Lương Cảnh Hành lấy điếu thuốc ra, về phía cửa sổ, mở hé ra. Mưa rơi bên ngoài làm cho trời đất vốn phận biệt ràng trở nên nhạt nhòa. lúc lâu sau, ngón tay hơi động, đoạn tàn thuốc dài rơi xuống, bị gió xuân se lạnh dội vào trong cửa sổ thổi qua hóa thành tro bụi.

      Khương.” Lương Cảnh Hành nhìn Khương Từ, từng bước tiến về phía trước: “…Tôi có từng mượn cha chút tiền, ra hôm nay đến đây cũng là vì trả nợ.”

      Lông mi Khương Tử khẽ run rẩy, đôi môi mím lại thành đường, từ lúc bước vào cho đến nay, đây là lần đầu tiên Lương Cảnh Hành thấy vẻ mặt có chút thay đổi. Nhưng cũng gì, chỉ nhàng “À” tiếng.

      Lương Cảnh Hành lấy tấm chi phiếu ra, điền vào số tiền mười vạn, đưa cho Khương Từ.

      Khương Từ cúi đầu nhìn mũi chân mình, thân thể hơi run, giống như tàn thuốc kia, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi thành tro bụi. Lúc lâu sao, khẽ cắn môi: “…Người trà lạnh, Khương, bằng lòng qua đây, tôi vô cùng biết ơn.”

      Lương Cảnh Hành cúi đầu nhìn : “Vậy hãy nhận .”

      yên lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi vươn tay ra nhận lấy tấm chi phiếu.

      lại hỏi: “ còn người thân nào khác ?”

      Khương Tử do dự chút: “Có.”

      Đợi lát, Lương Cảnh Hành cáo từ. Khương Từ tiễn ra tận cửa, lễ phép cảm ơn.

      Lương Cảnh Hành bung dù che mưa: “ cần khách khí.”

      bước vài bước, quay đầu nhìn cái, Khương Từ vẫn đứng tại chỗ, tóc đen bị gió thổi bay, vờn khuôn mặt tái nhợt của , hai mắt tối đen như nổi lên chút ánh sáng nhạt, nhìn kĩ lại lại như chỉ là ảo giác.

      Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, xoay người rời .
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2 Màu cam kiên cường (1)
      Editor: Bồ Công

      Qua tháng năm, nhiệt độ của thành phố Sùng liên tục tăng lên, Lương Cảnh Hành vừa dạy học ở trường, vừa chuẩn bị khai trương công ty mới của chị mình, bận rộn đến mức chân chạm đất, lại còn phải bớt thời gian đến trường học thu thập cục diện rối rắm cho cháu ngoại Trần Giác Phi.

      Trường tứ trung thành phố Sùng là trường học số của tỉnh, nhưng sau khi vũng bùn như Trần Giác Phi bị nhét vào bằng của sau, những nó tiến bộ được chút nào, mà ngược lại càng lúc càng giống bùn loãng xây được tường. Mọi người cũng hi vọng gì nhiều vào nó, chỉ cần nó ngoan ngoãn học hết trung học sau đó đưa tai họa này sang Mĩ du học. Vậy mà cái cầu này, Trần Giác Phi cũng coi như gió thoảng bên tai, luôn luôn gây rắc rối. Nếu phải hiệu trưởng nể mặt mũi nhà tài trợ lớn , sớm đuổi học Trần Giác Phi từ tám trăm năm trước rồi.

      Buổi sáng, sau khi Lương Cảnh Hành làm xong giấy phép, lái xe đến công ty xem tiến độ trang hoàng chút, cơm cũng chưa kịp ăn, lại vội vàng đến trường học.

      Văn phòng vào giữa trưa bóng người. Trần Giác Phi cà lơ cà phất ngồi ở trước bàn làm việc, ngón tay nghịch cái cây xanh được đặt bàn giáo viên chủ nhiệm. Vừa nhìn thấy Lương Cảnh Hành, lập tức đứng dậy, thân thiết gọi tiếng “Cậu”.

      Lương Cảnh Hành lấy tay ngăn mặt lại: “Quay về ghế ngồi .”

      Trần Giác Phi cười hì hì: “Cậu ăn cơm chưa?”

      Lương Cảnh Hành thèm trả lời mà hỏi: “Giáo viên chủ nhiệm của cháu đâu?”

      căn tin rồi.” Trần Giác Phi ngồi yên được, hai tay đặt thành ghế giống như kẹo kéo xoay đến xoay . Lương Cảnh Hành đạp chân cậu: “Cháu lại gây ra chuyện tốt gì rồi?”

      “Hì.” Trần Giác Phi lộ ra hàng răng trắng bóc: “Lần này là cháu bị oan.”

      Trần Giác Phi ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Lương Cảnh Hành: “Ban ba có nữ sinh, vẻ ngoài tương đối xinh đẹp, cháu muốn kết bạn với ấy, nhờ người gần xa mà ấy vẫn quan tâm. Hôm qua mới chặn lại đường… Vậy mà vẻ mặt ta lại giống như cháu giết cả nhà ta vậy, trừng mắt nhìn cháu, dđi òng qua người cháu. Trong lúc tức giận, cháu mới vài câu rồi xông lên nắm đuôi tóc kéo lại, vậy mà ta nâng tay lên cho cháu cái tát-cậu tin nhìn xem, mặt cháu vẫn còn vết đỏ này.”

      Trần Giác Phi đưa mặt lên lại bị Lương Cảnh Hành ghét bỏ đẩy ra: “Sau đó, biết này lại phát bệnh gì, về nhà cạo tóc . Hôm sau học mang cát đầu bóng loáng. Thành tích học tập của ta rất tốt, còn là đối tượng được các thầy quan tâm. Thầy giáo hỏi chuyện , kết quả…”

      “Kết quả thế nào?”

      Trần Giác Phi bĩu môi: “ ta cháu quấy rối tình dục.”

      Lương Cảnh Hành liếc cậu cái: “Vậy cháu cái gì với ấy?”

      Trần Giác Phi ấp úng.

      hừ : “Theo như cậu thấy cháu hề bị oan uổng chút nào.”

      Trần Giác Phi kêu lên: “ phải,cháu chỉ là vài câu dễ nghe thôi sau, sao khuỷu tay cậu lại hướng ra bên ngoài chứ?”

      Lương Cảnh Hành muốn giáo huấn hai câu, thấy thầy Tiền chủ nhiệm lớp đẩy cửa tiến vào. hàn huyên vài câu với thầy Tiền, sau đó thẳng vào chủ đề chính: “Việc này vốn là lỗi của Trần Giác Phi, nó đồng ý xin lỗi, cần thiết tiến hành bồi thường.”

      Thầy Tiền thấy Lương Cảnh Hành linh hoạt như vậy, theo phép tắc cũng dạy bảo vài câu: “Chủ nhiệm ban ba dẫn người lại đây, hai người chờ chút.”

      Trần Giác Phi ghé vào tai Lương Cảnh Hành : “ phải chứ, xin lỗi ở văn phòng á?”

      Lương Cảnh Hành vẫn ngồi yên: “Sao lúc quấy rối người ta cháu nghĩ đến hậu quả?”

      lát sau, cửa văn phòng bị đẩy ra, giáo viên lớn tuổi đeo kính bước vào, theo sau là nữ sinh mặc đồng phục với ba màu đỏ, trắng, đen. hạ bả vai, đầu cúi thấp, chỉ chừa lại cho mọi người cái đầu hoang tàn bóng loáng.

      Lương Cảnh Hành đẩy Trần Giác Phi: “ qua xin lỗi mau.”

      Trần Giác Phi tình nguyện bước lên phía trước, lẩm bẩm câu.

      Sắc mặt trầm xuống: “ to lên.”

      Trần Giác Phi biết nếu người cậu này mà nổi giận còn kinh khủng hơn bất kì ai, cũng dám vuốt râu hùm, ngoan ngoãn lớn tiếng : “ xin lỗi.”

      Bả vai hạ thấp của lúc này mới nâng lên chút, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng lại mặt Trần Giác Phi: “Tôi nhận lời xin lỗi của cậu nhưng tha thứ cho cậu.”

      Đôi mắt đen nặng nề nhìn, mang bất kì cảm xúc gì, giống như hai viên ngọc thủy tinh.

      Lương Cảnh Hành nhất thời ngẩn người, nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng tin tưởng chỉ còn cái đầu da xanh trước mắt này là Khương Từ mấy tháng gặp.

      Khương Từ cũng nhìn thấy Lương Cảnh Hành, miệng khẽ nhếch, nhưng cuối cùng cũng câu gì, mặt thay đổi rời ánh mắt.

      Mọi việc giàn xếp ổn thỏa, Lương Cảnh Hành dắt Trần Giác Phi , Khương Từ đằng sau bị giáo viên chủ nhiệm kêu lại: “Khương Từ, tiện thể em mang tài liệu tiếng về đọc .”

      Bước chân hơi dừng chút, nhưng cũng quay đầu.

      Đến cầu thang, Lương Cảnh Hành đột nhiên dừng chân: “Trần Giác Phi, cháu tự lăn ăn cơm .”

      Trần Giác Phi ngẩng đầu nhìn : “Vậy cậu đâu?”

      “Cậu còn có việc.”

      “Việc gì?” Trần Giác Phi nhìn : “Cậu? Cậu quay lại đưa cho phí đền bù tổn thất gì đó cho nữ sinh kia chứ? Cháu với cậu, ta cũng dịu dàng yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu. Có lần 4 nữ sinh nhốt ta trong WC mà cũng chiếm được chút lợi ích nào người ta…”

      Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm xuống.

      “… ta là học sinh nghệ thuật, luôn theo họa sĩ học vẽ tranh, học phí cũng rẻ, mỗi năm khoảng mười vạn, nhưng ba mẹ ta đều chết, biết tiền bạc đến từ đâu…”

      “Trần Giác Phi!”

      Trần Giác Phi ngạc nhiên.

      “Mười mấy năm ăn học của cháu đều vất cho chó ăn rồi hả? Lại học đâu cái thói chửi bới thanh danh của người khác?” Lông mày nghiêm túc của trầm xuống, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào mặt cậu, ánh mắt như kết băng, bình tĩnh đến dọa người.

      Cuối cùng Trần Giác Phi cũng thấy sợ hãi, lập tức im lặng, lùi về phía sau bước: “Cháu… cháu ăn cơm trước, cậu, cậu làm việc .” xong, chân như bôi mỡ chạy như bay xuống cầu thang.

      Chờ khi còn nhìn thấy Trần Giác Phi nữa, Lương Cảnh Hành xoay người, lập tức ngẩn ra.

      hành lang cách đó xa, Khương Từ ôm tập sách bài tập, lẳng lặng đứng đó. biết đứng đấy bao lâu, cũng biết nghe được những gì.

      bước lại gần, cúi đầu nhìn : “ lâu gặp.”

      Khương Từ hơi hạ ánh mắt: “Ừ.”

      Lương Cảnh Hành định nhận lấy chồng bài tập tay , Khương Từ lại nghiêng người né tránh: “ sao đâu. nặng.”

      Lương Cảnh Hành khỏi đánh giá .

      So với ba tháng trước, thân hình càng thêm gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. Nếu phải tạo hình cái đầu trọc thêm buồn cười, cả người lộ vẻ bệnh khí dày đặc: “… thời gian qua thế nào?”

      “Vẫn tốt.” Khương Từ nhìn mũi chân, giọng bình thản.

      “Nhìn tinh thần được tốt. Có phải bị bệnh ?”

      có.” Khương Từ khẽ lắc đầu: “Chỉ là nghỉ ngơi được tốt thôi.”

      Sao Lương Cảnh Hành lại nhận thấy từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ kháng cự, nhưng càng muốn làm như biết, tiếp tục hỏi: “…Kinh tế có gặp khó khăn gì ?”

      Ngón tay Khương Từ khẽ động , tiếp tục lắc đầu: “ có.”

      Lần này, cũng đợi hỏi tiếp, ngẩng đầu : “ Lương, cảm ơn quan tâm của .”

      nhìn thoáng qua chuông báo: “Giờ nghỉ trưa cũng sắp hết, tôi về lớp học trước.”

      Lương Cảnh Hành nhìn , gật đầu.

      Ánh mắt Khương Từ hạ xuống, lướt qua người , từng bước từng bước xuống cầu thang. Bộ đồng phục thể dục người giống như bao tải thô ngu xuẩn, càng làm thân hình thêm gầy yếu.

      Lương Cảnh Hành khỏi nghĩ đến hình ảnh lần đầu gặp .

      Khi đó nghiệp của cha là Khương Minh Viễn lửa mạnh thêm dầu. Khương Minh Viễn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đầu tiên là bán cặp lồng đựng cơm, sau đó là vật liệu xây dựng, trong tay có chút tiền, bắt đầu kiêng kị người khác coi mình là “nhà giàu mới nổi”. Sau đó học đòi văn vẻ, trình độc của ông ta cũng tương đối sâu, đạt đến độ siêu phàm, ngoài sưu tầm đồ cổ, tranh chữ, kết bạn với người có học, nhà thơ, còn để cho Khương Từ theo học họa sĩ nổi tiếng. Đối với quyết định này, Khương Minh Viễn hết sức tự đắc, thậm chí vào sinh nhật của Khương Từ còn tổ chức buổi đấu giá bức tranh của con , tuyên bố tiền đấu giá được để giúp đỡ những thanh niên bần cùng có chí lớn làm họa sĩ.

      Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Khương Từ xuất . 15 tuổi mặc lễ phục màu trắng, mái tóc đen dài được búi thành búi tóc thanh nhã, khi ngẩng đầu chuyện với người khác, giống như con thiên nga vươn chiếc cổ kiêu hãnh.

      Cuối cùng bức tranh được bán với giá 23 vạn, Khương Từ rụt rè cảm ơn, cả người lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng lại là hào quang phát ra từ bên trong, làm người đối diện cũng cảm thấy chán ghét.

      Ai cũng nghĩ được người thô bỉ học đòi văn vẻ như Khương Trí Viễn lại sinh được con làm cho người người khen ngợi như vậy.

      Hai năm ngắn ngủi qua , thời thế thay đổi, hòn ngọc quý năm xưa, hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh này, khỏi làm cho người ta thương tiếc.

      Khương Từ vào lối rẽ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Lương Cảnh Hành châm điếu thuốc, quân tâm mình mặc Âu phục, khuỷu tay chống lên lan can đầy rêu xanh.

      Yên lặng biến mất trong chốc lát, còn nhìn thấy hình ảnh Khương Từ ở tầng dưới. Lương Cảnh Hành di chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào tòa nhà đối diện, lại biến mất, sau đó lại xuất hành lang tầng 4. Khi ôm tập sách qua, dọc đường có ít nữ xinh ngó ra nhìn quanh rồi chỉ trỏ, nhưng lại có ai đến chuyện cùng .

      Khương Từ vẫn ngẩng đầu bước , giống như nữ thần thong thả mà kiên định tiến về phía trước.

      Trong lúc hoảng hốt, giống như nhìn được hình bóng Khương Tử năm 15 tuổi ấy. Lương Cảnh Hành chớp mắt, đem điếu thuốc trong tay bóp nát, ném vào thùng rác.

      nghĩ, lúc này đứa cháu ngốc kia của đúng là coi tiền như rác.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3: Màu cam kiên cường (02)
      Editor: Bồ Công

      Trần Giác Phi vô cùng bực bội, cũng do trong lòng cảm thấy khó chịu, bất đầu thầm để ý đến Khương Từ. Theo dõi hơn nửa tháng, cuối cùng cậu cũng nắm được “Nhược điểm”.

      Ngày nào cha mẹ Trần Giác Phi cũng bận rộn với nghiệp của mình, cũng quan tâm lắm đến cậu, mọi thứ đều được bù lại bằng tiền, đối với hành vi hoang đường của con mình, phần nhiều cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Việc này càng làm cho Trần Giác Phi trở nên kiêu căng, nghĩ dù sao cũng có người giải quyết hậu quả cho mình, vì thế hành vi càng thêm trắng trợn.

      Làm người có tiền, thể thiếu vài đứa bạn hồ bằng cẩu hữu bên người, thường tụ tập lại với nhau, lá gan cũng càng ngày càng lớn, những việc như quán Bar chơi bời, đáng để nhắc tới.

      Cũng chính tại quán Bar ở phía đông thành phố, Trần Giác Phi nhìn thấy Khương Từ.

      Ban đầu cậu cũng nhận ra, chỉ cảm thấy nhân viên phục vụ mang rượu ra trông rất quen, ánh mắt tự nhiên mà nhìn theo, thấy vẻ mặt khi ngẩng đầu chuyện với người phục vụ trong quán Bar, mới nhận ra người này chính là Khương Từ. ta đội bộ tóc giả màu nâu, gương mặt đánh lớp phấn dày, đính đôi lông mi giả dày thô tục nhìn qua trong như những cái chân của con ruồi vậy.

      Ngay lập tức cậu nổi lên tâm tình xem kịch vui, gọi ta mang menu đến.

      Nét mặt Khương Từ chút thay đổi, giống như hề biết người trước mắt, bình thản hỏi: “Xin hỏi, còn cần gì nữa ?”

      Trần Giấc Phi nhấc chân lên, hai cánh tay khoát lên tựa lưng của ghế sô pha, cười mà như cười nhìn : “Bình thường các nhận được bao nhiêu tiền boa?”

      “Khách hàng cho bao nhiêu, chúng tôi nhận được bấy nhiêu.” dùng từ vô cùng khéo léo, “Khách hàng” chứ phải “Khách nhân”, lời này làm cho người khác cảm thấy miên man bất định. (Chậc, cái này mình cũng hiểu cho lắm.)

      Trần Giác Phi cười môt tiếng, đột nhiên buông cánh tay xuống, tay đẩy chiếc cốc trước mặt lên phía trước: “Uống chén, tôi liền cho ngàn.”

      Đám nam sinh đến cùng lập tức cười rộ lên.

      xin lỗi, tôi uống rượu.”

      Trần Giác Phi nghiêng mắt nhìn : “ là phục vụ đúng ?”

      Khương Từ yên lặng.

      là phục vụ, ý mặt chữ, tất nhiên phải phục vụ khách hàng, tiếp rượu cũng là phúc vụ, bảo uống là cần uống hay sao?”

      Khương Từ lạnh mắt nhìn cậu: “Nếu cậu cần người tiếp rượu, tôi gọi người đến.”

      Trần Giác Phi “Hừ” tiếng: “Hôm nay tôi phải là được”

      Đám nam sinh ồn ào liên tục, trong lời có vài phần đùa cợt.

      Trần Giác Phi thấy Khương Từ vẫn mang vẻ mặt bình thản, chút giận dữ, càng nổi lên lòng hiếu thắng: “ gọi người chịu trách nhiệm quản lý của các đến đây.”

      Khương Từ liến nhìn cậu, sau đó cầm menu rời .

      lát sau, người mập mạp đầu đầy mồ hôi theo Khương Từ đến, tới gần chờ Trần Giác Phi mở miệng, lập tức liên tục xin lỗi: “ ngại quá, ấy chỉ là phục vụ bình thường, nếu ngài muốn người tiếp rượu, tôi gọi vài em xinh đẹp lại đây, ngài thấy có được ?”

      Trần Giác Phi chế nhạo: “ muốn ta ca hát, hai cần ta kể chuyện cười.” Tay cậu chỉ chỉ bên mặt bàn bóng loáng, “Chỉ cần ngay tại đây, uống hết ly rượu này, ngay cả sợi lông của ta tôi cũng động vào, thế nào, chỉ là việc bình thường. chính mình có ý nghĩ xấu xa, nhìn ai cũng như Tây Môn Khánh.”

      Môi Khương Từ mím thành đường, dùng đôi mắt tối đen bình tĩnh nhìn Trần Giác Phi.

      Trần Giác Phi cười nhạo tiếng, nhún vai, hò hét với mấy người bạn bắt đầu uống rượu, nhìn Khương Từ lấy cái, tay quản lý mập kéo đồng phục của Khương Từ, thầm: “ thôi.” Khương Từ nhúc nhích, quản lý mập lại kéo lần nữa.

      Đột nhiên Khương Từ giật tay của quản lý mập ra, từ trong túi lấy ra tiền lương vừa được phát hôm nay, soạt cái để bàn: “ uống hết ly rượu này, tôi cho ngàn.” Dứt lời, chờ Trần Giác Phi kịp phản ứng, cầm lấy ly rượu bàn hất thẳng vào người Trần Giác Phi.

      Trần Giác Phi bật dậy từ ghế sô pha, cúi đầu nhìn qua cả người mình, quần áo bị ướt mảng lớn, rượu theo đường tí tách chảy xuống đất. Tất cả xảy ra quá nhanh, mấy người ngồi bên cạnh cũng sợ ngây người, đến khi kịp phản ứng, Khương Từ tháo thẻ tên ngực xuống, nhét vào trong tay của quản lý mập. “ Tào, đắc tội khách, tôi xin nghỉ việc.” Dứt lời, qua người quản lý mập, đầu cũng thèm quay lại hướng về phía sau phòng nghỉ.

      Quản lý mập lau mồ hôi trán, vội vàng khom người xin lỗi. Nếu là bình thường, e rằng Trần Giác Phi sớm nổi điên, nhưng lần này từ đầu đến cuối lại có tức giận, chỉ nhếch môi, nhìn Khương Từ biến mất trong ánh đèn màu xanh lá.

      “Giác Phi?” Có người vỗ vỗ vai Trần Giác Phi.

      Trần Giác Phi để ý, đột nhiên nhấc chân đuổi theo.

      Cửa phòng nghỉ có khóa, phải nhân viên của quán vào được, Trần Giác Phi dựa cánh cửa kiên nhẫn chờ đợi, khoảng chừng mười phút sau, cửa “Cạch” tiếng mở ra.

      Khương Từ tẩy trang, đầu đội tóc giả, da đầu màu xanh hơi lộ ra. mặc chiếc sơ mi trắng vô cùng bình thường, đeo chiếc ba lô đen, tay xỏ trong túi quần, quay người lại thấy Trần Giác Phi, dừng lại chút, lại tiếp tục bước lên phía trước.

      “Này.”

      Bước chân Khương Từ vẫn dừng lại.

      Trần Giác Phi bước lên phía trước bắt được cánh tay Khương Từ: “Kêu đấy, điếc sao?”

      Đầu tiên Khương Từ liếc nhìn tay cậu cái, sau đó ánh mắt dời , dừng lại ở mặt Trần Giác Phi: “Làm gì vậy?”

      Trần Giác Phi giũ giũ quần áo ướt sũng người: “ cứ như vậy mà sao?”

      phải là tiếp rượu cho sao?”

      Trần Giác Phi giận quá hoá cười: “Người khác động vào đuôi tóc chút liền cạo luôn đầu, vừa rồi có tên đàn ông sờ soạng chân , sao thấy chặt luôn chân ?” Mắt cậu nhìn chằm chằm vào Khương Từ, “ làm việc tại nơi này, còn giả bộ trinh tiết liệt nữ gì nữa?” chờ Khương Từ phản ứng, cậu buông cánh tay ra, bước từng bước về phía sau, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc.

      Mặt Khương Từ trắng bệch.

      “Chuyện lần trước, tôi cũng rộng lượng so đo với .” Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Tốt nhất lần sau được động đến tôi, nếu tôi giao bức ảnh này cho chủ nhiệm lớp .”

      Khương Từ yên lặng, lạnh lùng nhìn Trần Giác Phi. Trần Giác Phi cuối cùng cũng thấy hòa nhau, trong lòng thoải mái, muốn đem điện thoại cất vào trong túi, trước mặt đột nhiên nhoáng cái, di động còn ở trong tay.

      Cậu sững sờ lúc, Khương Từ chạy . Trần Giác Phi nhanh chân đuổi theo: “Đưa điện thoại cho tôi.”

      Khương Từ làm như nghe thấy, từ cửa sau quán Bar, chạy về phía đầu ngõ như mất mạng, suy cho cùng cũng là con , so nổi với chân dài của Trần Giác Phi, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, bất giác tay hất cái.

      Di động bộp tiếng nằm đường cái, đúng lúc bị chiếc xe con qua nghiền nát.

      Trần Giác Phi dừng bước, nhìn chiếc điện thoại mới đổi tan xương nát thịt trước mặt mình, sững sờ lúc lâu, giọng mang theo vài phần tủi thân vang lên: “ có bệnh hả!”

      Khương Từ cũng hơi sũng sờ, dường như mới kịp nhận ra mình vừa làm ra chuyện gì.

      Trải qua việc như vậy, Trần Giác Phi chưa phục, châm rãi lên tay xoa thắt lưng, thở hổn hển liếc nhìn Khương Từ. “Tôi tận mắt nhìn thấy làm việc trong quán Bar, chẳng lẽ cũng định móc mắt tôi?”

      Ai ngờ Khương Từ lại chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mặt dừng lại ở mắt cậu.

      Lưng Trần Giác Phi lạnh run, hoàn toàn chịu phục. “ đúng là bị thần kinh.”

      Cả người cậu đầu mồ hôi, rượu áo cũng chưa khô, hai hỗn hợp trộn vào nhau, dính và da như cao su làm toàn thân vô cùng khó chịu. Cậu cũng muốn trở lại tìm mấy người… bạn bè kia, ở trước mặt bọn họ chịu nhục như vậy, cũng hơi có chút bẽ mặt.

      “Cho tôi mượn di động gọi cuộc điện thoại kêu người tới đón.”

      Khương Từ bất động, chỉ cảnh giác nhìn cậu.

      “…Tôi ném điện thoại của đâu. Nếu yên tâm ấn gọi hộ tôi.” xong cũng quản Khương Từ có đồng ý hay , đọc ra dãy số.

      yên lặng trong chốc lát, lấy điện thoại từ trong ba lô ra, ấn dãy số.

      Điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia liền truyền đến thanh trầm thấp dễ nghe, có vài phần quen thuộc, Khương Từ cũng nghĩ nhiều : “Đến đón Trần Giác Phi ở đối diện Walmart, đường Hà Vương Động.”

      Bên kia yên lặng vài giây: “ Khương?”

      Khương Từ sửng sốt, cũng nhận ra Lương Cảnh Hành: “ Lương.”

      “Giác Phi ở cùng sao?”

      “…Tình cờ gặp, cậu ta bị mất di động.”

      Quả nghĩ tới Khương Từ có thể “Mặt dày” như vậy.

      Lương Cảnh Hành cũng hỏi thêm nữa. “Được, bảo nó đứng chờ ở đó, tôi lập tức tới ngay.”

      Khương Từ cúp điện thoại, liếc nhìn Trần Giác Phi, nhạt nhẽo . “ ta tới ngay, cậu cứ chờ ở đây.” xong liền muốn .

      Trần Giác Phi vươn tay bắt đượcc ba lô lưng . “ cứ như vậy rồi sao?”

      Khương Từ quay đầu nhìn cậu.

      “Quân áo thôi , thế còn di động?”

      Khương Từ buông ánh mắt. “Tạm thời tôi đền nổi.”

      Đây là . Trần Giác Phi hoàn toàn cáu giận nổi nữa. “ chào mà định , vậy giúp tôi mua bộ quần áo cũng quá đáng chứ?”

      Phía trước vài bước là chợ đêm, con ngõ nghiêm chỉnh, ven đương đều là quán. Từ Trần Giác Phi đều là cẩm y ngọc thực, bình thường quần áo cũng dưới ngàn, chưa từng bước vào những quán hàng rong bán những bộ quần áo giả mạo kém chất lượng như vậy.

      Nhưng người nhớp nháp vô cùng khó chịu, cậu cũng mặc kệ, lấy bừa giá hàng cái áo. “Cái này .”

      Khương Từ hỏi chủ quán: “Áo này bao nhiêu tiền?”

      “Bốn mươi.”

      “Đắt quá, ba mươi.”

      Trần Giác Phi thể tưởng tượng nổi nhìn Khương Từ, giá rẻ đến mức thể tin rồi, ta còn muốn mặc cả? Khương Từ Chẳng những mặc cả, còn cùng chủ quản cò kè nửa ngày, cuối cùng mua với giá 35 đồng.

      Rời sạp hàng, Trần Giác Phi tìm chỗ vắng người cởi chiếc sơ mi người ra, mặc vào cái áo mua với giá rẻ nhất từ trước tới nay, tiện tay đem quần áo bẩn vứt vào thùng rác, trào phúng : “Lúc quăng ra ngàn, sao thấy tính toán chi li như vậy?”

      Khương Từ chuyên, Trần Giác Phi cũng trông mong Khương Từ trả lời.

      Hai người yên lặng về phía đối diện Walmart, bỗng nhiên Khương Từ thấp giọng : “Chuyện đó giống.”

      Trần Giác Phi hiểu gì cả. “Cái gì giống?” Lời vừa ra, mớt kịp phản ứng, Khương Từ trả lời vấn đề cậu hỏi năm phút trước.

      Cậu khỏi nhìn thoáng qua Khương Từ.

      Trong bóng đêm, Khương Từ cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt mang theo vài phần đơn lên lời. đơn này, cũng giống như vậy, người ngoài bất kể như thế nào, cũng thể xông vào được.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4: Màu cam kiên cường (03)
      Editor: Bồ Công

      “Tự cậu chờ , tôi về trước.” Khương Từ .

      ở đâu? Về kiểu gì?” Trần Giác Phi buột miệng, xong chỉ muốn cắn lưỡi mình. Tự dưng lại chủ động quan tâm đến người bị bệnh thần kinh này, đúng là gặp quỷ.

      “Gần đây thôi, tôi về đây.” Vừa xong, phía trước chợt lóe lên ánh đèn xe.

      Trần Giác Phi vẫy vẫy tay: “Lương Cảnh Hành! Ở đây!”

      Xe dừng lại trước mặt hai người, cửa kính xe mở ra. Lương Cảnh Hành ló đầu, nhíu mày nhìn Trần Giác Phi, “Cháu vừa gọi ai đấy?”

      Trần Gác Phi cười hì hì, kéo cửa ra, chui vào trong xe.

      Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng lại người Khương Từ: “ Khương, cũng lên xe , tôi đưa về trước.”

      Khương Từ lắc đầu, tay chỉ vào nơi nào đó bên phải trong bóng đêm: “Tôi trọ ở đó. Rất gần.”

      Lương Cảnh Hành nhìn theo.

      Đường Hà Vương là con đường cũ trong nội thành, nhà ở mới nhất trong khu này cũng phải có ít nhất 20 năm tuổi. Ban đêm nhìn , nhưng ban ngày lại vô cùng ràng, nhà cửa,đường phố loang lổ cũ nát, đối lập hẳn với những khu đô thị sầm uất. Tỷ lệ tội phạm của nơi này cũng vô cùng cao, trộm vặt là chuyện thường ngày, những tin tức như phát được hai thi thể thối rữa trong ngõ cũng mới mẻ gì.

      Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, “Được, cám ơn gọi điện cho tôi, về nhớ chú ý an toàn.”

      Khương Từ gật đầu, chờ khi Lương Cảnh Hành lái xe , mới bắt đầu xoay người rời .

      Lương Cảnh Hành rẽ phải, trùng hợp là Khương Từ cũng con đường đó. Thấy hai tay kéo dây ba lô, đầu cúi xuống, tránh những xe bán hoa quả rong rao to đường, hơi nước từ những quán nướng bốc lên, ven đường là kẻ say xỉn biết uống bao nhiêu rượu cúi thấp nôn mửa.

      “Cậu, lần trước sau khi cháu , chắc chắn cậu quay lại tìm Khương Từ, đúng ?”

      Lương Cảnh Hành lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía trước, cũng phủ nhận, “Tìm ấy vài câu.”

      “Cậu có lời gì để với ta?”

      dừng chút, “ ấy là con của người quen cũ.”

      Trần Gíac Phi lập tức tò mò, “Cậu biết ấy?”

      “Có gặp vài lần.” đợi Trần Giác Phi mở miệng, Lương Cảnh Hành lại hỏi cậu, “Thế còn cháu, hôm nay sao lại ở cùng chỗ với ấy? Lại gây rắc rối gì rồi hả?”

      “Hừ! Cháu mà lại dám gây rắc rối cho ta á? ta bỏ qua cho cháu là cháu cảm tạ trời đất rồi! Đầu tiên là ở trong quán Bar hắt rượu vào người cháu , sau đó lại làm…” Đột nhiên cậu nhớ đến lời của Khương Từ, biết tại sao lại vạch trần lời dối của , liền bỏ bớt vụ điện thoại di động. “…Tóm lại, đừng nghĩ ấy là , những truyện độc ác như vậy, tất cả đều làm được.”

      Lương Cảnh Hành nhíu mày: “ ấy làm gì ở quán Bar?”

      Trần Giác Phi bĩu môi, “Làm việc. Lần trước cậu còn cháu phỉ báng, tự tôn tự ái của ta…”

      “Làm công việc gì?”

      “Cậu, lời này của cậu vô nghĩa, ở loại địa phương đó, làm việc gì mà chả bị người ta chiếm được chút tiện nghi.”

      Môi mỏng nhếch lên, thèm nhắc lại.

      Trần Giác Phi vươn vai cái, quan tâm đến việc này nữa, thay đổi đề tài, “Cậu, khi nào mợ về?”

      “Gọi ấy à dì.”

      “Mợ” trong lời của Trần Giác Phi là chỉ Hứa Tẫn Hoan. Hứa Tẫn Hoan hơ Lương Cảnh Hành hai tuổi, hai người từ lớn lên cùng chỗ, trong mắt người ngoài, sớm coi họ là đôi. Chỉ là trong đó có khúc chiết, chỉ người trong cuộc ràng.

      Ba ngày sau, Hứa Tẫn Hoan từ thủ đô trở về, cùng ăn bữa cơm với gia đình Lương Cảnh Hành, trò chuyện tán gẫu về tình hình gần đây.

      Hứa Tẫn Hoan biết được công ty của sắp khai trương, cười : “Hay là em đến làm việc trong công ty , lương cần cao, bao ăn bao uống là được rồi.”

      Lương Cảnh Hành gạt gạt tàn thuốc, “Tòa miếu của sao chứa được tượng Phật lớn như em chứ.”

      Hứa Tẫn Hoan làm ổ ghế sô pha, cây đèn bên cạnh tỏa ra ánh sáng trắng, làm gương mặt vô cùng dịu dàng. vươn tay với Lương Cảnh Hành, “Cho em điếu thuốc.”

      phải là Vạn Bảo Lộ, em hút quen.” Dừng chút, “ phải em muốn cai thuốc sao?”

      Hứa Tẫn Hoan cười tiếng, “Đúng vậy, xem, thuốc em cũng mang theo, nếu sao lại xin của .”

      Lại hỏi: “Việc trang hoàng công ty thế nào rồi?”

      Lương Cảnh Hành vo viên điếu thuốc, “Còn hành lang nữa, biết nên treo bức tranh gì, em tư vấn cho .”

      : “ cũng coi như nhà nghệ thuật, cần gì em tư vấn? Hay là muốn em , trực tiếp tìm người vẽ tranh .”

      “Tranh gì?”

      “Tranh phong cảnh, tranh thế trừu tượng, tranh khiêu dâm… Tranh gì quan trọng, phải xem trình độ họa sĩ thế nào.”

      Lương Cảnh Hành cân nhắc lúc, tiêp thu ý kiến của . Lại hỏi: “Tháng sau là sinh nhật em, có dự định gì ?”

      làm. Hàng năm trong nhà đều đến đống người, cũng khống biết đến mừng sinh nhật hay bấu víu quan hệ, có ý nghĩa gì. Mẹ em ép em nhanh chóng kết hôn. Em với bà ấy, cứ từ từ .”

      “Tránh được mùng , lại thoát được mười lăm. Em cứ thẳng với dì ấy .”

      Hứa Tẫn Hoan cười: “ sớm bằng muộn.”

      Hứa Tẫn Hoan ở thành phố Sùng tuần, thừa dịp chưa đến sinh nhật, lại tìm cớ chạy .

      Trần Giác Phi tỏ ra thất vọng hơn so với bất kì ai, “Cậu, sang năm là 30 rồi, cậu tính kéo dài đến khi nào mới cùng mợ kết hôn?”

      Lương Cảnh Hành cười cười: “Cháu cảm thấy cậu già hả?”

      Cậu vội lắc đầu, “Tuổi của cậu cũng tính là lớn. Chẳng qua là hay làm ra vẻ ông cụ non, sắc mặt nghiêm nghị, lúc dạy bảo người khác, so với ông cụ ở nhà còn kinh khủng hơn. Lời hơi khó nghe, cậu nghe cháu, vẻ mặt hiền lành chút mới được phụ nữ thích.”

      “Nếu ở trường học mà cháu có lòng như thế này. cậu chắc chắn cháu hiền lành hơn so với bất cứ ai.”

      ra gần đây Trần Giác Phi yên tĩnh rất nhiều, thời gian rảnh rỗi đều dùng để chú ý Khương Từ, mong lại nắm được nhược điểm của . Nhưng từ khi nghỉ việc ở quán Bar, sau khi tan học, Khương Từ về nhà luôn, hoặc đến phòng tranh ngồi vài giờ, đến Chủ nhật theo thầy giáo học vẽ tranh… Tóm lại, tất cả đều là cuộc sống của học sinh bình thường. Việc này, ngược lại làm Trần Giác Phi mình thấy thất vọng hay vui mừng.

      Ngày đó, Khương Từ từ quán Bar về nhà, ngủ mạch đến nửa đêm bị tiếng đập cửa làm thức giấc. Ở đây buổi tối có khách đến bao giờ, cảnh giác đứng dậy, cầm cây gậy sắt để ở cạnh giường, tới cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là mảnh tối đen, nhìn thấy gì cả.

      Đợi lúc, bên ngoài yên lặng tiếng động, Khương Từ định quay trở lại giường, cửa lại vang lên tiếng “Cốc cốc cốc.”

      Trái tim của như treo ở cổ họng, “Ai đó?”

      “A Từ, là !”

      Nghe được giọng của Tào Bân, Khương Từ gỡ xích sắt xuống, kéo then cửa sắt ra, mở khóa chống trộm, “ Tào, sao lại đến đây?” bật đèn phòng khách, nghiêng người cho Tào Bân vào, sau đó cẩn thận khóa kỹ cửa.

      ràng là Tào Bân trực tiếp đến từ quán Bar, áo đầy mồ hôi, Tào Bân là người béo mập, vì thế rất sợ nóng, đứng trong căn phòng oi bức, thở hộc hộc hổn hển.

      Khương Từ muốn mang quạt điện ra, Tào Bân khoát tay, “ cần đâu, ngay.” Từ trong túi áo, lấy ra xấp tiền, “Đây là ngàn đồng em bỏ lại, với ông chủ em muốn thi vào trường cao đẳng, ông chủ tỏ vẻ thông cảm, trả lại cho em năm trăm đồng tiền thưởng.”

      Khương Từ cúi đầu nhìn xấp tiền giấy hồng nhạt dày, lại vươn tay nhận lấy.

      Tào Bân kéo tay , nhét xấp tiền vào, “ nương ngốc, hà tất phải băn khoăn về tiền này.” xoa xoa mồ hôi mặt, “Em còn trẻ, lòng dạ cao, sau này gặp phải tình huống như vậy, đùa vài câu cho qua truyện.”

      Ngón tay Khương Từ xiết chặt, gì.

      làm việc này cũng tốt, em là học sinh giỏi, nó phá hủy thanh danh. Sau này nếu có việc cần tiền, cứ với Tào , năm cấp ba của em, cũng thành vấn đề.”

      Thời điểm cha qua đời Khương Từ phải năm nữa mới tròn 18 tuổi, rất nhiều thứ chưa làm được, Tào Bân là đồng hương của Khương Từ, từng được cha Khương Từ chiếu cố rất nhiều. Vốn là mất liên lạc, lần bắt gặp Khương Từ phát tờ rơi ở siêu thị, Tào Bân nhận ra, liền kéo Khương Từ làm nhân viên phục vụ ở quán Bar.

      Khương Từ cười cười, lắc đầu, “ cần đâu, em vẫn còn tiền.”

      Tào Bân gật gật đầu, “Được rồi, em có số điện thoại của , nếu có việc gì khó khăn cứ gọi điện.” Trước khi , lại dặn Khương Từ; “Nhớ khóa cửa cho kĩ, đừng tùy tiện mở cửa cho bất cứ ai.”

      Sau khi Tào Bân về, Khương Từ trở lại phòng ngủ, đem xấp tiền bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, đếm ba lần, sau đó nhét vào dưới gối đầu.

      Cuộc sống giống như túi bột mì lớn thủng tứ phía, bịt lại chỗ, lại chảy ra từ chỗ khác. Sống, chỗ nào cũng phải dùng tiền. Ăn cơm, mặc quần áo, nước, gas, còn có màu vẽ. Hơn nữa, thứ cuối cùng chính là thứ cần chi nhiều nhất, làm sao cũng thể tiết kiệm được.

      Sau khi Khương Minh Viễn qua đời, vốn Khương Từ có ý định tiếp tục học vẽ tranh. Nhưng giỏi thứ gì khác, chỉ có vẽ tranh, bỏ dở giữa chừng cũng đáng tiếc, mà thầy giáo của là Trần Đồng Úc, họa sĩ nổi tiếng của thành phố Sùng, tiêu chuẩn nhận học trò cũng cực kì cao, ba mươi năm qua dạy quá bốn người.

      Cũng may mười vạn đồng của Lương Cảnh Hành giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cắn răng cái, cuối cùng vẫn dùng tới.

      Lại tuần, Khương Từ theo thường lệ đến phòng vẽ tranh của Trần Đồng Úc.

      Càng gần cuối năm, nhiệt độ của thành phố Sùng càng tăng cao, sắp đạt đến uy lực của “Hỏa lò”. Bốn mươi phút xe công cộng làm thân Khương Từ ra đầy mồ hôi.

      Trần Đồng Úc rót cho Khương Từ cốc nước đá, đề cập đến chương trình học hôm nay, “A Từ, thầy muốn nhờ em giúp việc. Em vẫn còn tháng hè đúng ? người bạn của thầy có nhờ thầy vẽ bức tranh tường, chuyện rườm rà tốn thời gian này, em làm thay thầy .” Ông dừng chút, “Đối phương trả thù lao khá cao, phải gấp hai lần bình thường.”

      Khương Từ do dự, “Em sợ bức tranh đẹp được như thầy.”

      Trần Đồng Úc vốn dĩ cũng đồng ý cho học trò của mình chưa học xong khoe khoang, từng vì việc Khương Từ đem tranh đấu giá mà tức giận đến thổi râu trừng mắt, tháng chuyện cùng . Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc biệt, hi vọng có thể giúp đỡ được chút nào hay chút đấy. Lúc biết được nhà Khương Từ xảy ra chuyện, ông muốn miễn năm học phí cho Khương Từ, nhưng lại chút do dự mà từ chối.

      Ông thường xuyên cảm thấy Khương Từ chính là hình ảnh lúc trẻ của ông, kiêu ngạo ngút trời, tính tình ngoan cố bướng bỉnh, chịu được ánh mắt thương hại của người khác. Lúc trước còn giàu có, kiêu căng cũng được, nay rơi vào tình cảnh khó khăn, thanh cao biến thành lệ khí, vẫn giữ cái tính khí như vậy, đúng là muốn ăn đánh mà.

      cho cùng, vẫn có câu, “tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục*”.
      (* ý người đặt quá nhiều tình cảm, tình cảm đó lâu dài, mọi việc đều quá tranh cường háo thắng, khó tránh khỏi có ngày phải chịu nhục)
      (mình biết có chính xác nữa, bạn nào biết bảo mình nha)

      Chương 5: Màu cam kiên cường (04)
      Editor: Bồ Công

      Thi xong môn thi cuối cùng của học kì, Khương Từ mang túi lớn đựng dụng cụ vẽ tranh lưng, dựa theo địa chỉ Trần Đồng Úc đưa, tìm đến công ty vừa mới trang hoàng xong. người thanh niên mặc bộ quần áo lao động màu lam đầy bụi, dáng người gày gò, da ngăm đen tiếp đón .

      Cậu thanh niên dẫn đến hành lang, chỉ bức tương trái phải hai bên, “Ở đây, nửa tháng sau công ty khai trương, thời gian có chút gấp.” Cậu gãi gãi đầu, cười , “Nhưng mà ông chủ bảo cần quá chi tiết, nhìn tổng thể hợp lý là được.”

      Khương Từ ngẩng đầu, híp mắt nhìn độ cao.

      “Còn nữa, ông chủ uống trà ở phía đối diện, nếu muốn có thể qua chào.”

      Cậu thanh niên thấy Khương Từ ngẩng đầu nhìn bức tường, lúc lâu sau cũng thấy chuyện, biết có nghe lọt tai những gì cậu nữa, cũng dám tiến lên quấy rấy. Từ lúc Khương Từ vào đây, cậu cảm thấy này có chút kì lạ, lớn như vậy, để kiểu tóc gì để, lại cắt đầu đinh. Tuy nhiên suy nghĩ lại, bọn họ là người làm nghệ thuật, đều có chút cá tính, kỳ lạ cũng là bình thường. Cậu lẩm bẩm câu, gãi gãi đầu, “Tôi là Lưu Nguyên, nếu cần gì cứ gọi, tôi quét dọn vệ sinh ở phía trước.”

      Khương Từ trải báo cũ mặt đất, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn bức tường, nửa giờ sau, đứng dậy phủi phủi bụi người, đến đằng trước mượn Lưu Nguyên cái thang. từ trong ba lô lấy ra màu vẽ, định pha loãng, đột nhiên đưng dậy nhìn về phía Lưu Nguyên cầm thang ở phía trước, “ còn bộ quần áo nào giống vậy nữa ?”

      Lưu Nguyên sững sờ chút, vội vàng gật đầu, chạy tới chỗ làm việc tìm được bộ.

      Quần áo mang theo mùi mồ hôi, Khương Từ nhíu mày, cầm trong tay giũ giũ. Quần áo là kiểu nam, hơi lớn. Mặc vào bên ngoài áo sơ mi, che hết cả người , phía dưới chỉ lộ ra hai chân , nhìn từ phía sau, giống như mặc quần.

      Lưu Nguyên vội vàng dời ánh mắt.

      Động tác của Khương Từ nhanh chậm, vạch ra tường những tầng máu sắc, kêu Lưu Nguyên điều chỉnh thang, thỉnh thoảng lại xuống dưới lấy màu. Điều hòa hành lang hoạt động liên tục, nhưng vẫn thấy nóng, toàn thân ra đầy mồ hôi. Lưu Nguyên thấy kì lạ này cũng dễ dàng, bớt chút thời gian mua cho chai nước lạnh. Sau khi Khương Từ nhận lấy cũng uống, cảm ơn, để sang bên rồi tiếp tục vẽ.

      Bận rộn cho đến trưa, mặt tường đều bị tô vẽ loạn thất bát tao. Sau khi ăn cơm xong Lưu Nguyên có xem qua lần, cảm thấy ông chủ mình có phải ném tiền qua cửa sổ đống thuốc màu xanh xanh tím tím mặt tường, nhìn ra hình thù gì.

      Cậu ngượng ngùng thẳng, nở nụ cười thà, “Vẽ từ sáng cho đến trưa, vẫn nhìn ra được tranh này cái gì. Tôi là người có văn hóa, cố gắng suy nghĩ thế nào cũng ra.”

      Khương Từ nhàng nở nụ cười, nụ cười này, làm vẻ mặt nghiêm túc khi vẽ tranh toàn bộ rút , lộ ra dáng điệu ngây thơ của , “Tôi vẽ hồ nước.”

      Lưu Nguyên lại nhìn chằm chằm vào bức tường lúc, há hốc mồm, phát ra tiếng. E rằng tranh này phải vẽ hồ nước, mà là bùa chú.

      Từ trong túi, Khương Từ lấy ra điện thoại cùng ví tiền, cởi quần áo lao động người ra, xoay người lấy chai nước bên cạnh, “Cảm ơn , tôi ăn cơm trước.”

      Lúc rảnh rỗi, Lưu Nguyên dạo hành lang vòng. Đối với bức tranh của Khương Từ rốt cuộc là gì, cậu tự nhận mình cuối cùng vẫn hiểu, cũng liền ăn của cải mặ quan tâm nữa. nhưng mà đến thứ bảy bức tranh được hoàn thành, cậu nhìn lên bức tường rực rỡ, há mồm trợn mắt.

      Hố nước xanh ngắt, dãy núi chạy dài, trải rộng bức tường rộng lớn, mênh mông bát ngát.

      tay Khương Từ chống nạnh, quay đầu nhìn cậu, “ cảm thấy thế nào?”

      trán dính chút màu vẽ màu trắng, Lưu Nguyên nhìn thoáng qua, lập tức dời ánh mắt, “Tôi… tôi cảm thấy nhìn được lắm, phong cảnh rất đẹp.”

      Khương Từ nở nụ cười, cởi quần áo lao động ra móc lên cây thang, “Tôi nghỉ ngơi nửa buổi chiều này, sáng mai tiếp tục vẽ bức còn lại.”

      có kinh nghiệm, tốc độ vẽ của Khương Từ tăng lên rệt. vừa vẽ vừa nghỉ, còn bớt chút thời gian chuyện phiếm với Lưu Nguyên.

      Lưu Nguyên hỏi thăm cuộc sống của , lại đem toàn bộ tình huống của mình ra sạch . Nhưng trong lòng cậu nghi ngờ Khương Từ cũng nghe lọt toàn bộ những gì cậu , vì có lần cậu cho Khương Từ biết trai mình nhận thầu làm vườn tiêu, công viên, lãi hàng năm cũng tệ lắm, kết quả là hôm sau lại hỏi lại, “Hạt tiêu trong vườn của ông là trồng giống hạt tiêu gì?”

      Hai ngày tiếp, Khương Từ đột nhiên bị cảm.

      Mùa hè của thành phố Sùng vô cùng ác liệt. Bên ngoài hơi nóng hầm hập, bên trong lại mở điều hòa cực thấp, nhiều người ra ra vào vào, lúc nóng lúc lạnh rất dễ bị bệnh. cố gắng chịu đựng nửa ngày, buổi tốt về bắt đầu phát sốt. Tiêm hai ngày, mắt thấy ngày khai trương theo lời Lưu Nguyên lửa sém lông mày (vô cùng cấp bách.), mà bức tranh xong nửa, cơn sốt vừa lui, lập tức lại đến công ty.

      Lưu Nguyên chuẩn bị tan làm, thấy đeo khẩu trang tiến vào, ngẩn người lúc, “ Khương, bệnh cảm của thế nào rồi?”

      “Cũng ổn rồi. Tôi ở lại làm đến đêm để đẩy nhanh tiến độ.”

      “Vậy… Vậy nếu tôi ở lại cùng . mình rất buồn chán.”

      Khương Từ ho khan vài tiến, khoát tay, “ cần đâu.”

      Bóng đêm dần dần buông xuống. Chờ khi Khương Từ lấy lại tinh thần là mười giờ tối. Đứng lâu cây thang, xương cốt toàn thân đều đau nhức, giống như muốn vỡ vụn. gian vô cùng yên lặng, chỉ có thanh của cái điều hòa đỉnh đầu vang lên “Vù vù” tỏa ra khí lạnh. xoa xoa bả vai, chậm rãi từ thang leo xuống, đem dụng cụ vẽ rửa sạch , cởi bộ quần áo lao động ra khỏi công ty.

      Ở đây đều là dân văn phòng, ban đêm náo nhiệt bằng ban ngày. Khương Từ đứng trước cửa công ty lúc, nhìn thấy chiếc xe taxi nào. định qua đường, đứng gần gốc cây, ở đó có lẽ bắt xe dễ dàng hơn. Đúng lúc này, phía trước có ánh đèn chợt lóe lên, chiếc xe con chạy lại về hướng này.

      Khương Từ híp mắt, đứng dịch sang bên cạnh nhường đường, lại tiếp. được vài bước, chiếc xe chợt dừng lại, hoàn toàn dừng lại bên cạnh .

      Cửa kính xe hạ xuống, ghế lái là bóng dáng quen thuộc.

      Khương Từ sửng sốt vài giây, “ Lương?”

      Cánh tay Lương Cảnh Hành chống lên cửa kính xe, “Tôi quay về công ty lấy vài thứ.”

      Khương Từ có chút kinh ngạc, chỉ chỉ toà nhà phía sau: “Đây là công ty của ?”

      “Cứ coi như thế .” Lương Cảnh Hành gật đầu, “Sao lại ở đây”

      Khương Từ định trả lời, chợt thấy cổ họng ngưa ngứa, lập tức che miệng ho khan vài tiếng. Ho xong, xoay đầu lại nhìn Lương Cảnh Hành, tựa hồ như nở nụ cười châm biếm, “Vẽ tranh cho người ta.”

      sửng sốt, “Thầy Trần Đồng Úc bảo lại đây sao?”

      Khương Từ gật đầu.

      Yên lặng vài giây, Lương Cảnh Hành mở miệng, “Lên xe, tôi đưa về.”

      Khương Từ nghĩ nghĩ, từ chối. Giờ này cũng còn chuyến xe công cộng nào. Huống hồ vừa vẽ tranh vài tiếng đồng hồ, lại bị bệnh, cả người sớm mệt như con chó chết.

      Sau khi ngồi lên xe, lấy khẩu trang ra từ trong túi ra, đeo vào.

      Lương Cảnh Hành liếc nhìn cái, “Bị cảm?”

      Khương Từ hạ mắt, gật gật đầu.

      “Hình như mỗi lần tôi gặp , đều bị ốm.”

      có.” thanh phát ra sau khẩu trang có vẻ , “Chỉ có lần đầu tiên và hôm nay thôi.”

      “Uống thuốc gì chưa?”

      “Rồi.” Khương Từ mệt mỏi, cũng có tâm tình chuyện phiếm, tay xoay xoay mở radio xe, cả người ngả ghế, “Tôi chợp mắt lát. Đến nơi nhớ gọi tôi.”

      bài hát tiếng cũ, giọng nam, vô càng có cảm giác niên đại, như tấm hình cổ xưa, hay giống như bộ phim đen trắng. Ô tô chạy chầm chậm, Khương Từ nhắm mắt suy nghĩ, đầu dần dần gục xuống, suy nghĩ trở nên trì trệ, rơi vào mơ hồ.

      biết ngủ bao lâu, chợt tỉnh giấc. ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bốn phía, trông thấy bảng hiệu siêu thị Walmart, mới biết đến đường hà Vương động. Xe tắt máy, đỗ dưới bóng cây ngô đồng, ghế lái có ai.

      Khương Từ lấy điện thoại di động ra xem giờ, 11 rưỡi. mở cửa bước khỏi xe, được vài bước, thấy Lương Cảnh Hành đứng ở phía trước hút thuốc. Hôm nay mặc bộ tây trang màu xám bạc, thân hình cao ngất, so với vài lần gặp trước trông có vẻ nghiêm túc hơn.

      biết xuất phát từ tâm lý gì, Khương Từ ở miệng gọi .

      Ánh mắt Lương Cảnh Hành biết dừng ở nơi nào, dáng vẻ hút thuốc có vẻ hết sức tùy ý, giống như mọi việc đều liên quan đến mình. Nhưng cụ thể về cái gì, Khương Từ lại lên lời.

      Sau lúc lâu, trái lại Lương Cảnh Hành chú ý đến trước. dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, tới chỗ đứng, “Tỉnh rồi?”

      “Sao lại gọi tôi?”

      “Thấy ngủ rất ngon.”

      Khương Từ yên lặng vài giây, “ Lương, cảm ơn đưa tôi về. khuya rồi, về , lại muộn quá.”

      Lương Cảnh Hành nhìn , “Đề tôi đưa về tận nhà.”

      cần…”

      “Khuya rồi, vùng này an toàn.” Ngữ khí lộ ra vài phần cương quyết chưa từng có, “Nếu xảy ra chuyện gì, tôi biết phải ăn với thầy giáo thế nào.”

      Môi Khương Từ khẽ nhếch, yên lặng vài giây, nhàng “Ừ” tiếng.

      Quán Bar ở đây mọc lên san sát, đèn biển hiệu ban đêm trông vô cùng chói mắt. Ước chừng sau khoảng mười phút, Khương Từ rẽ vào ngõ sâu hun hút, tiếp vài bước, dừng lại trước nhà tầng cũ nát.

      Khương Từ cũng cần chìa khóa, đẩy cửa vài cái. Khóa cửa cũ nát kêu răng rắc cái mở ra. lấy điện thoạt di động ra, “Hành lang có đèn, nhớ chú ý dưới chân.”

      Ánh sáng di động soi đường , Lương Cảnh Hành cúi đầu theo sau Khương Từ. Chỉ có lần vào thời niên thiếu làm phóng viên đến khu Bằng Hộ, cũng vào khu nhà như vậy. Tường vôi ẩm ướt mục nát, bong ra từng mảng lớn, lộ ra xi măng màu xám bên trong. Chân tường mọc rêu xanh đen, tỏa ra mùi vị mục nát. tới tầng bốn, con chuột cực lớn coi ai ra gì “Chít chít” xuồng.

      Khương Từ đối với mọi thứ như nhìn quá quen rồi. Con chuột chạy vụt qua chân phải , mà ngay cả ánh mắt cũng thèm chớp cái.

      Đến tầng sáu, Khương Từ xoay người lại, “Đến nơi rồi.”

      Lương Cảnh Hành gật gật đầu, “Có bệnh nên nghỉ ngơi nhiều chút, bức tranh kia chưa xong cũng sao.”

      Khương Từ lại nghĩ, dù liều mạng cũng phải hoàn thành bức tranh, thế phá hỏng danh tiếng của thầy Trần.

      Sau khi tạm biệt Khương Từ, Lương Cảnh Hành xoay người xuống tầng. được vài bước, nghe thấy tiếng tra chìa khóa, cửa “Cạnh” tiếng, sau đó lại “Rầm” khép lại.
      cô gái bạch dươngneko08 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :