1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu hận triền miên - Thịnh Hạ Thái Vi (98C+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      hận triền miên
      [​IMG]

      Thịnh Hạ Thái Vi
      Độ dài: 98C+3NT
      Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi
      Editor: hatcathatcat + Lăng Lăng Beta: Vân Thất Nhi
      Nguồn: http://***************.com
      Thể loại : Ngược luyến, Hắc bang, HE.

      Giới thiệu
      cùng bắt đầu ở giường.
      Vì thay trai chuộc tội, 18 tuổi, ký vào khế ước của .
      Thân thể của thuộc về , cho đến khi cảm thấy chán được tự do.
      Đối với chiếm đoạt mạnh mẽ của , dám chống lại, cũng có sức để phản kháng. Bởi vì chỉ là người chuộc tội mà thôi…
      biết vì sao, càng lùi bước, càng tiến bước.
      muốn bức , đến cực hạn. muốn nhìn xem, mở miệng trai mình chuộc tội, chuyện gì cũng có thể nhịn, chịu đựng được đến đâu.
      viên đạn, cho rằng cuối cùng cũng kết thúc quan hệ tình nhân của bọn họ. Nhìn máu từ lồng ngực chảy ra, nhưng lại cười:
      “Em thắng, từ nay về sau em được tự do.”
      Ác mộng tựa hồ miên mải bao giờ kết thúc. cho rằng, sau tiếng súng đó, còn bất cứ quan hệ gì. Thế nhưng lại lần nữa xuất tại trước mặt , cười đến vân đạm phong khinh.
      “Sao vậy? Có cam đảm bỏ trốn lại dám đối diện với tôi sao?”
      còn là thiếu nữ biết gì hết:
      xin lỗi, tôi phải loại người như .”
      phải loại người như tôi? Em có ngại nếu tôi hôn em lần nữa hay ?”
      Lời đối thoại vô sỉ dĩ nhiên vang lên từ miệng của kẻ làm mê hoặc các đường. Trích đoạn 1: “Quá mức? Cái gì gọi là quá mức?”
      cúi xuống ở bên tai : “Em thử xem, nếu như tôi ở trước mộ của Lăng Nhược Phong muốn em, ta cảm thấy thế nào?”
      Tà ác như vậy, chịu nổi. Khẽ liếm lên gò má lộ ra tơ máu của : “ ta có thể bò từ trong mộ ra hay ?” “Tôi hận .”
      yên lặng nhìn , khuôn mặt lạnh lùng, cắn răng từng chữ , nếu như đối với như vậy, , hận !
      Trước đây cho dù khó chịu đến đâu cũng bao giờ ra từ này. Nhưng hôm nay, bức đến cực hạn.
      dừng lại, cùng tầm mắt giao nhau, hồi lâu, tựa hồ như quyết định, khóe miệng cong lên. “Để tôi nhìn xem, em có bao nhiêu hận?”
      vật cứng rắn mà lạnh lẽo đặt tại hông của . Con ngươi luôn luôn sắc bén, hơi nheo lại, ánh mắt lưu chuyển, cần cúi đầu, cũng biết giờ phút này, thứ ghim vào hông là thứ gì. “Em cầm đúng rồi.”
      Chỉ ngón tay là có thể đẩy tay của ra, điều chỉnh vị trí, sau đó đem súng trong tay của dời đến trái tim của mình:
      “Nhớ, nếu muốn tôi chết nhanh chút, phải nhắm vào nơi này.”
      Trích đoạn 2: “Lương Úy Lâm, tại sao lại buông tha cho tôi?” “Buông tha cho em? Ai tới buông tha cho tôi?” “Tôi .” “Tôi em là được rồi.” “Tôi hận .” “Vậy em cứ hận .” “ muốn như thế nào mới bỏ qua cho tôi?” “Trừ phi chết, lại đây, dạy em cần súng, nhắm vào đây, chỉ cần chết, là em có thể tự do.”

      Last edited: 15/1/15
      lazybeeMin Cancel thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1



      Chương 1: Lồng giam sâu như biển


      " Để tôi rời khỏi có được ?"


      Nửa đêm, trong phòng ngủ to lớn, chỉ có ánh đèn đầu giường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau màn kích tình mãnh liệt như bạo phong vũ, Nhược Tuyết thở gấp. Khi dời thân thể nặng nề khỏi người , sau đó ôm vào trong ngực để gối đầu cánh tay rắn chắc của , lấy hết dũng khí, giọng hỏi, câu hỏi cẩn thận cất giấu ở trong lòng rất lâu


      Biết nên cũng thể hỏi, nhưng vẫn nhịn được vẫn muốn hỏi. 6 năm qua, từ lúc 18 tuổi dây dưa với đến năm 24 tuổi, nhiều năm tuổi xuân như vậy, tất cả đều tuổi xuân đều cho . Mà , ngoại trừ nhu cầu giường, đối xử với giống như người xa lạ, có trao đổi, chỉ có hoan ái kịch liệt, giống như động vật đến mùa giao phối cần tìm bạn tình


      Nếu như chỉ là trả nợ, cũng nên kết thúc rồi chứ?. Lúc đầu, cho rằng cả đời vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, nhưng nửa năm trước, của , vì chịu được cắn rứt lương tâm trong nhiều năm, tự sát, mà cha mẹ của vì lớn tuổi. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng quá độ nên cũng lần lượt qua đời, thế giới này chỉ còn mình


      Ba mạng người, cộng thêm 6 năm qua, có tôn nghiêm, hèn mọn ở bên cạnh , mặc cho làm xằng làm bậy vẫn chưa đủ sao?. Khoảng khắc vén màn lên, cảm thấy thế giới bên ngoài xa lạ, ánh mặt trời quá chói mắt. Nhưng, muốn sống trong bóng tối cả đời


      Chỉ có điều, khi xong, người đàn ông hôn lên trán của , toàn thân cứng đờ, cánh tay siết chặt, lật người cái, đem thân hình phấn hồng của đặt ở dưới thân


      “ Em cái gì?”


      Đôi mắt hẹp dài vốn nhắm lại, bỗng nhiên trợn to, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía , giọng điệu trầm thấp, mang theo thô bạo. có biết mình ?. Rời khỏi?. 2 từ này cũng được sao?. Lúc đầu, khi đồng ý ký vào khế ước, được quyền hủy bỏ khế ước, trừ phi chủ động buông tay, bằng , cả đời này đừng mơ rời xa . Cho dù những người nên chết cũng chết rồi, nhưng cũng thể thay đổi được ước định ban đầu của bọn họ


      Bị khí thế của làm cho giật mình, Nhược Tuyết chỉ có thể lặng người nhìn người đàn ông đẹp trai ở phía nổi trận lôi đình. 2 tay chống đỡ ở trước ngực . có nên tiếp tục đề tài này hay ?. Nếu như chọc nổi giận, gánh nổi hậu quả, Nhưng nếu như lên tiếng, sao có thể bỏ qua cơ hội khó có được này?. Nếu như hôm nay , có lẽ sau này dám mở lời nữa?


      “ Tôi muốn rời , được ?”


      Sợ hãi nhin . Lăng Nhược Tuyết, mày đừng sợ, đây là cơ hội duy nhất của mày


      “ Muốn rời ?. Phải ?”


      Giọng của người đàn ông ôn nhu, dịu dàng vang lên bên tai , ngược lại lại làm cho toàn thân Nhược Tuyết lạnh run


      “ Tôi dám…”


      Lời từ trong miệng phát ra, mang theo thanh run rẩy. Đây là điều Nhược Tuyết cảm thấy hối hận nhất đêm nay, vì tùy tiện ra như vậy. Làm sao có thể cùng ma quỷ đàm phán điều kiện, đó phải tự tìm đường chết sao?


      dám?” Đưa tay xoa lên chiếc cổ trắng noãn, nhẵn nhụi của , chậm rãi, chút để ý :


      lần nữa”


      Da thịt toàn thân đều cảm thấy khó chịu, lòng điên cuồng bức bách, Nhược Tuyết cố gắng tự với mình, nhất định phải bình tĩnh, nên hốt hoảng, nếu vạn kiếp bất phục


      “ Tôi dám, sau này dám nữa”


      “ Lăng Nhược Tuyết, em nhớ cho tôi, nếu sau này còn dám 2 chữ này ở trước mặt tôi, em cứ liệu hồn đấy” Đầu ngón tay thon dài chợt dùng sức, bóp cổ họng nho của


      “Ưmh. . . . . .”


      khó chịu, sắp thể hít thở. ở giường liều mạng giãy giụa, 2 tay bé múa máy ở trong trung, nhưng bắt được thứ gì. yếu ớt như vậy, sao có thể là đối thủ của


      Cần cổ truyền đến lửa nóng đau đớn, đôi mắt đỏ bừng, muốn hít thở chút khí. muốn giết !. Giờ phút này, Nhược Tuyết tin tưởng muốn giết , ác độc tàn bạo như vậy, sức lực tay chút dư thừa


      Chỉ cần giây nữa thôi, giây ngắn ngủi nữa thôi, có thể chết rồi, được giải thoát….. Cũng tốt, như vậy cũng tốt. Như vậy, có thể theo bố mẹ, và , phải sao. còn phải sống độc lẻ loi thế giới này nữa, cứ như vậy


      Tâm tựa hồ như nghĩ thông suốt, từ từ nhắm 2 mắt lại, mặc cho xử trí. Dù sao giữ bên người, phải muốn trả thù trai làm ra những chuyện thể cứu vãn được sao?. Bây giờ trai của còn thế gian này rồi, vậy hành hạ để cho ai xem?. Ai đau lòng vì ?


      Nhưng, ông trời hình như muốn để cho được giải thoát, sức lực cần cổ chợt nới lỏng, khí liên tục tràn vào phổi, gần như tham lam hít toàn bộ khí vào trong phổi, nhưng giây tiếp theo, môi của bị ngăn lại


      Bị đôi môi mỏng chặn lại. có thương tiếc, có dịu dàng, lúc này tựa như mãnh thú, muốn phát tiết ở người . bị buộc phải hé mở đôi môi , chiếc lưỡi xông thẳng vào môi của . Bờ môi của rất mỏng, dùng hết sức lực để hôn. Mặc kệ đầu của có chuyển động như thế nào, môi của vẫn có cách kiềm chế được môi , để trốn thoát


      “ Lăng Nhược Tuyết, đời này, em chỉ có thể ở giường của tôi, đừng mong rời khỏi đây. Đừng tưởng rằng Lăng Nhược Phong chết rồi là có thể bù đắp được những tội ác mà ta gây ra. mạng đổi mạng sao đủ?. Vĩnh viễn bao giờ đủ. Nếu em dám lặp lại lời này lần nữa, em có tin dù chết, tôi cũng khiến cũng được yên giấc”


      Mang theo khí thế cường hãn, nặng nề bên tai


      Tin, tin! Nàng làm sao tin. Ác ma như ta có chuyện gì làm được?


      Nhưng, vừa rồi, ta mạng trả mạng, chẳng qua là như vậy sao?. còn trai, còn ba mẹ, Mà sao?. Dám mạng đổi mạng còn chưa đủ. Nhưng ko được, dám , những giọt lệ bi thương cũng nhịn được rơi xuống


      “ Lăng Nhược Tuyết, khóc cái gì?. Đừng rơi nước mắt rẻ tiền đó trước mặt tôi”


      Giọt nước mắt của rơi mặt , khiến cho lòng của càng thêm nóng. ra rất ít khóc, ít nhất rất ít khóc ở trước mặt . Ngoại trừ đau đớn vì lần đầu tiên, còn có lúc bố mẹ qua đời, ngoài ra, thời gian khác chưa từng thấy thấy khóc


      Ai ngờ uy hiếp như vậy lại có tác dụng, tiếng nghẹn ngào lại vang lên trong màn đêm yên tĩnh, càng thêm ràng


      , là đau…”


      Sau khi thét lên tiếng, hành hạ có chừng mực lại bắt đầu nữa rồi


      Động tác của càng ngày càng nặng nề, mỗi lần đụng đều giống như muốn khảm vào trong người . muốn kéo cùng nhau xuống địa ngục


      Thân thể là đau, đầu càng thêm choáng váng, lòng cũng rất mệt. Cuộc sống như thế này đến bao giờ mới kết thúc?. dám nghĩ, cũng muốn suy nghĩ nữa.


      Tiết tấu quá nhanh khiến cho ý thức của trở nên mơ hồ. rất mệt mỏi. Mệt mỏi muốn ngủ, nhưng lại ngủ được


      giấc ngủ này, Nhược Tuyết hình như ngủ rất lâu, lâu đến mức mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, mơ thấy bố mẹ thương , khuôn mặt luôn luôn ôn hòa tươi cười của , sau đó là xảy ra chuyện, nước mắt của bố mẹ, lời cầu xin của ….. Cùng với người đàn ông luôn muốn dùng thủ đoạn để ép buộc


      số việc gần như vậy, rồi lại xa đến thế, gần như mới xảy ra ngày hôm qua, xa như vậy vì biết, có số người trở về được, cũng có số việc thay đổi được
      lazybeeMin Cancel thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Sai Lầm Nên Phạm



      Hương thơm của mê hoặc lòng của chàng trai trẻ, để cho phạm phải sai lầm mà cả đời này thể cứu vãn được, bế trở về phòng của mình……


      Edit: Lăng Lăng


      6 năm trước


      Tháng 7, mùa hoa Phượng Hoàng đua nở.


      Mặc kệ thành tích tốt hay xấu, có thể lên đại học hay , hay tiếp tục bôn ba trong hành trình cuộc đời vẫn còn dang dở của mỗi người. vẫn phải hẹn gặp lại với ngôi trường mà mình gắn bó suốt 3 năm, cả những tháng năm vùi đầu miệt mài học hành cực khổ ghế nhà trường.


      Buổi trưa, sau khi liên hoan kết thúc, đám thiếu nam thiếu nữ trẻ tụ tập chung chỗ thương lượng xem buổi tối đến chỗ nào chơi. Mà người luôn bị trai quản giáo nghiêm ngặt, – Lương Úy Ngữ, lại kéo tay bạn tốt của mình, dạo trong sân trường, nơi mà có lẽ sau này họ có dịp trở về thăm nữa


      2 xinh đẹp 18 tuổi, tô chút son phấn, da thịt trắng như tuyết, môi đào đỏ tươi, lông mi tinh tế. Đều dịu dàng đáng giống nhau, khiến cho người khác thích, muốn buông tay


      “Nhược Tuyết, tớ rât muốn chơi với bọn họ. Nhưng buổi tối, trai tớ lại cho tớ ra ngoài. Ai, sau này lên đại học rồi, cũng rất ít có cơ hội gặp lại bạn học cũ” Lương Úy Ngữ thở dài tiếng


      “ Tiểu Ngữ, ra, ra ngoài chơi cũng có gì vui. Bọn nam sinh uống rượu, hút thuốc, còn mấy bạn nữ hát hò, uống nước” Lăng Nhược Tuyết an ủi bạn tốt vui. Từ lớp 10, bọn họ cùng ban, 3 năm nay tình cảm rất tốt. Điều đáng mừng hơn là, cả 2 đều thi đậu chung trường đại học


      “ Nhưng Nhược Tuyết, tớ chưa từng uống rượu. Nhưng tớ thấy có vài người phụ nữ uống rượu dáng vẻ rất ưu nhã”


      “ Tiểu Ngữ, nếu chúng ta ăn mừng chút. Hay là đến nhà tớ . Bố mẹ của tớ ra ngoài du lịch vẫn chưa về, còn trai của tớ làm”


      nhớ trong nhà vẫn còn chai rượu vang hảo hang, bố là do học sinh của ông tặng nhưng ông nỡ uống


      “ Nhược Tuyết, trong nhà cậu có rượu ?” Vừa nghe bản thân có thể phóng túng chút, Lương Úy Ngữ hưng phấn lôi kéo tay của Nhược Tuyết


      “ Dĩ nhiên, nếu chúng ta ăn mừng như thế nào?. Nhưng biết cậu đến nhà của tớ có được


      ra khỏi cổng trường, Lăng Nhược Tuyết thấy chiếc xe thể thao màu đen tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đó phải là xe thường xuyên đưa đón Tiểu Ngữ ?. Là trai của ấy tới


      “ Nhược Tuyết, sao. Tớ bảo của tớ chở đến nhà cậu, nhất định đồng ý”


      Bởi vì sức khỏe mẹ tốt, nên quanh năm thường xuyên có ở trong nước, trai luôn thương , xin gì được nấy. Huống chi, trước đây, cũng thường đến nhà của Nhược Tuyết để học nhóm


      “ Được rồi, vậy cậu thử xem sao”


      Nhược Tuyết chỉ gặp của Tiểu Ngữ mấy lần, mỗi lần đều đứng xa xa nhin, dám đến gần. người toát lên hơi thở lạnh lẽo, cộng thêm vóc người cao lớn, làm cho người khác sợ hãi


      Lương Úy Lâm ngồi ở trong xe, mặt đeo kính, vẫn tháo suốt, ngăn lại ánh mắt sắc bén của . Nhìn em của cùng với bé, thoạt nhìn là bé ngọt ngào, mi cong cong, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, đôi môi mềm mại. cười lên lộ ra lúm đồng tiên sâu nơi khóe miệng, tựa hồ như 2 vòng xoáy hút lòng người vào đó


      Đáng tiếc, chỉ là bạn học và là bạn tốt của em , phải là người có thể tùy tiện đụng vào. như vậy, thích hợp với cuộc sống của


      Mà Lương Úy Lâm luôn có cách nào cự tuyệt trước làm nũng của em , cho nên lái xe đưa đến dưới nhà của Lăng Nhược Tuyết, dặn dò lần nữa, buổi tối phải đợi đến đón sau đó mới lái xe rời khỏi ….


      Rượu đỏ lâu năm ngọt thuần, khiến cho 2 tiểu nữ sinh vừa uống rượu vừa hát…..


      Tan làm về đến nhà, tình cảnh Lăng Nhược Phong nhìn thấy chính là : em của cầm cái ly vẫn còn vươn vãi rượu vang đất lảm nhảm, và bạn học của con bé cũng giống như vậy, nằm ở ghế salon bên cạnh. Váy học sinh dài đến đầu gối cũng vì ngồi ở dưới đất mà bị kéo lên , lộ ra bắp đùi thiếu nữ trắng noãn, non mềm khiến người ta muốn véo cái, chỉ cần vén lên chút là có thể nhìn thấy quần lót màu trắng


      Thanh niên tuổi còn trẻ luôn khống chế được dục vọng mãnh liệt của bản thân, Lăng Nhược Phong gắt gao nhắm mắt lại, vào trong phòng cả mình


      “ Nhược Tuyết, về phòng ngủ nào” Cuối cùng vẫn yên lòng, khi nhìn thấy 2 ngủ mặt đất, Lăng Nhược Phong từ trong phòng đến chỗ của em , vỗ vào mặt của , nhưng em có phản ứng


      Cúi người bế em trở về phòng sau đó ra ngoài, nhắm mắt lại, đem bé ở dưới đất bế lên. Muốn bế ấy đến phòng của em , nhưng trong lòng tỉnh lại, mở cặp mắt mông long nhìn , tay bé mảnh khảnh chủ động vòng qua cổ của :


      , sao lại đến nhanh như vậy?”


      ra, cho là trai của đến. Hương thơm của mê hoặc lòng của chàng trai trẻ, để cho phạm phải sai lầm mà cả đời này thể cứu vãn được, bế trở về phòng của mình……
      lazybeeMin Cancel thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Nên Bù Đắp Như Thế Nào?



      Kèm theo tiếng hét, là tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, áo sơ mi mỏng manh người Nhược Tuyết thành mảnh vụn rơi xuống đất


      Edit: Lăng Lăng


      Nửa đêm, Nhược Tuyết tỉnh lại, là vì nghe được tiếng kêu gào đau đớn ở bên ngoài, thanh đó ngày càng ràng


      về rồi?. Vậy còn Tiểu Ngữ đâu?. Giật mình cái. Nhược Tuyết lật người xuống giường, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực. Trời ạ, để ăn mừng bọn họ tốt nghiệp trung học lại cùng đậu trường đại học, các uống say be bét, nhưng làm sao trở về giường được?. chút ấn tượng cũng có, vậy Tiểu Ngữ đâu?


      “ Đừng, cầu xin , tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi chịu trách nhiệm…”


      Lăng Nhược Phong cả mặt đầy máu quỳ mặt đất. lôi kéo ống quần của người đàn ông lạnh lùng đứng ở đấy. Là nên, nên đụng vào bạn học của em . Sau khi tỉnh dậy rồi chạy khỏi đến nửa giờ sau, người đàn ông này mang đám đàn ông mặc tây trang màu đen cao lớn, đá văng cửa xông vào nhà , cây súng lục màu đen chỉa vào sau ót của , gì chỉ dùng sức đánh


      “ Chịu trách nhiệm?. Chỉ bằng mày?”


      Lương Úy Lâm cười lạnh đá lên người . chỉ tới đón em về nhà, xe còn chưa dừng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hốt hoảng chạy ra ngoài. vội vàng xuống xe, ngăn lại. Kết quả chứng kiến em thân nhếch nhác, nước mắt giàn giụa khắp cả mặt, biết là do chăm sóc tốt nên để em chịu sỉ nhục. ko phải đến nhà bạn học chơi sao?. Tại sao lại như vậy?


      “ Tiểu Ngữ, cho biết, những người ở trong kia đâu?. để em chịu ủy khuất!” Dưới đèn đường, ôm lấy em khóc đến thở nổi, trong lòng ngày càng lạnh giá. Người của cũng dám đụng, bắt sống bằng chết!


      , đừng, đừng, dẫn em về nhà….. Dẫn em về nhà….”


      Lương Úy Ngữ cảm thấy hoảng loạn, muốn rời khỏi nơi này. bị người khác xâm phạm, …. Xâm phạm…… Người đàn ông kia còn là trai của người bạn tốt nhất của . gặp qua Lăng Nhược Phong mấy lần, là người đàn ông ôn hòa. Nhưng tối nay giống như con dã thú ngừng chiếm đoạt , mặc cho cầu xin thế nào, cũng ngừng lại……


      Đau lòng vì em , Lương Úy Lâm đưa về nhà trước, mời bác sĩ tư nhân đến tiêm cho mũi thuốc an thần, sau đó mới dẫn mấy thủ hạ đến đây. người nào có thể xâm phạm người của mà còn có thể sống tốt đời này, huống chi đó là người em thương nhất


      "A. . . . . ."


      Lăng Nhược Phong phát ra tiếng kêu tuyệt vọng mà đau đớn, người đàn ông kia đá trúng nơi trí mạng nhất của


      " xin lỗi, xin lỗi! Tôi cố ý! Ta dám nữa!"


      Lăng Nhược Phong biết gì. điên cuồng cầu xin tha thứ, sợ đến cả người run rẩy. hối hận đến mức cắn xé lương tâm, nhưng đối mặt với người đàn ông như vậy, làm sao thoát khỏi?


      “ Còn có lần sau?”


      Lương Úy Lâm lấy ra khăn tay màu trắng lau thanh súng đen ngòm, nụ cười mặt tựa như ác ma, nụ cười đó khiến Lăng Nhược Phong cảm thấy mình sắp đưa thân vào địa ngục


      “ Mày câu có nên ày phát, để ày phải chịu khổ nữa ?” Thả khăn trong tay xuống, Lương Úy Lâm cầm súng chỉa vào đầu


      “ Đừng…….” đợi Lăng Nhược Phong cầu xin tha thứ. Nhược Tuyết lao đến trước mặt Lương Úy Lâm. còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, thấy khẩu súng chỉa vào trai


      trai của Tiểu Ngữ tại sao lại ở đây, hơn nữa còn mang theo đám người kinh khủng. Tiểu Ngữ đâu rồi?


      Người con đáng chết này có biết làm gì ?. Nếu như phải lúc nãy tay nhanh nhẹn viên đạn bắn vào người rồi!. Em của Lăng Nhược Phong, là thú vị


      Lương, xảy ra chuyện gì?. Tiểu Ngữ đâu?”


      Lòng của Nhược Tuyết rối bờ, nhìn trai mình bị đánh thoi thóp nằm mặt đất, rốt cuộc làm sai chuyện gì?


      hãy hỏi trai thân của xem?. Hỏi xem ta biết mình làm gì. Hỏi !”


      Vừa nhắc đến em , lửa giận trong lòng Lương Úy Lâm càng bốc lên, nhấc thân thể nhắn của Nhược Tuyết đẩy ngã trước mặt Lăng Nhược Phong


      , tại sao lại….”


      cần hỏi, Nhược Tuyết cũng đoán được. Đều là lỗi của , ko nên mang Tiểu Ngữ đến nhà uống rượu, còn để cho ấy bị sỉ nhục như vậy. Tiểu Ngữ còn trẻ như vậy, con đường sau này còn dài, ấy biết làm sao đây?. Nhược Tuyết nhìn vẻ mặt hối hận của trai, trong lòng cảm thấy bi thương


      xin lỗi, Lương, xin lỗi” Nhược Tuyết đứng dậy, quỳ trước mặt Lương Úy Lâm


      xin lỗi với tôi?. câu xin lỗi là có thể bù đắp cho sai lầm mà ta làm với Tiểu Ngữ sao?” Lương Úy Lâm ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nắm chặt cằm của Nhược Tuyết


      " xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Nhược Tuyết đau khóc thành tiếng, trừ ba chữ, này biết gì hơn


      bằng, tôi đem việc mà Lăng Nhược Phong làm với Tiểu Ngữ, trả ở người , như thế nào?”


      Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lại làm cho nhớ đến khuôn mặt của em . đáng hận, làm sao có thể bỏ qua cho người của Lăng gia đây?


      “ Đừng…..”


      Kèm theo tiếng hét, là tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, áo sơ mi mỏng manh người Nhược Tuyết thành mảnh vụn rơi xuống đất


      “ Cầu xin đừng….”


      Lăng Nhược Phong thấy em bị người đàn ông xé rách quần áo tại chỗ, trong lòng đau xót đến cực điểm. Là hại , nghĩ muốn bước đến cầu xin, nhưng người áo đen bên cạnh ngăn lại


      biết, tôi có thể. phải muốn bù đắp sai lầm của trai sao?. Bậy ta làm thế nào với Tiểu Ngữ, tôi làm như thế trước mặt ta, cho ta nhìn, được ko?”


      Thanh của ràng rất , nhưng vào tai Nhược Tuyết lại giống như thiên quân vạn mã dẫm đạp khiến àng nhĩ của bị đau, mà bàn tay của của thuận thế giày vò lên nơi mềm mại nhất của , giày vò thương tiếc


      nên ở chỗ này, tôi xin , nên ở đây”


      Nhục nhã, cùng hoảng sợ khiến Nhược Tuyết hận thể chết vào giờ phút này. Ở trước mặt trai còn ở trước mặt nhiều người đàn ông như vậy, làm chuyện vô sỉ nhất với


      “ Lúc ta làm như vậy với Tiểu Ngữ có nghĩ đến có ngày em mình bị người đàn ông khác làm như vậy ?”


      Động tác dưới tay càng thêm nặng nề. muốn nhục nhã , muốn đòi lại những sỉ nhục mà em phải chịu


      giết tôi !. giết tôi . Cầu xin bỏ qua cho em của tôi”


      Lăng Nhược Phong cũng chịu được nữa rống lên. sai rồi, vậy lấy cái chết tạ tội vậy được rồi chứ?. nên phạm lỗi thể tha thứ được, da thịt trắng noãn, cùng với mùi thơm nhàn nhạt để cho để ý đến đau đớn của Lương Úy Ngữ, quan tâm đến cầu xin của ngừng xâm phạm . Nhưng sau khi tất cả kết thúc, mới phát mình sai rồi. Nhưng khóc, chạy, lại dám đuổi theo


      “ Giết chết mày?. phải quá tiện nghi ày sao?. Tao muốn giữ mày lại, từ từ hành hạ….”


      Lương Úy Ngữ đẩy Nhược Tuyết ra, xoay người ngồi chồm hỗm xuống tát Lăng Nhược Phong cái. nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đem em của về, từ từ đòi lại. muốn người đàn ông này phải sống để nhìn em của mình bị người đàn ông khác làm cho chết sống lại


      “ Nếu như mày dám tự tìm đường chết, tao muốn cả nhà mày cùng chôn theo. Tốt nhất mày nên hiểu . Dẫn ấy . Chúng ta


      Lương Úy Lâm lạnh lùng dùng khăn trắng lau tay sau đó xoay người rời
      lazybeeMin Cancel thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Người Đàn Ông Ác Ma



      Edit: Lăng Lăng


      Đêm hôm đó, sau khi Lương Úy Lâm cưỡng ép đưa đến biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, cả người đều biến mất


      muốn gọi điện thoại, nhưng 2 người đàn ông cao lớn được lưu lại để canh chừng lại :


      “ Ông chủ phân phó, đồng ý của cậu ấy, thể liên lạc với bên ngoài” Đúng vậy, nếu đồng ý của ta, ngay cả việc ra khỏi cửa chính cũng thể


      thể gọi điện thoại, thể xem TV, thể lên mạng. Trừ ba bữa cơm ngày có người giúp việc phục vụ ở bên ngoài, cơ hội để chuyện với người khác cũng có. Người đàn ông đáng sợ đó lại giam lỏng . Nhưng lo lắng, biết trai thế nào rồi?. Lo lắng hơn chính là Tiểu Ngữ, biết ấy ra sao rồi?


      tin, trai của lại làm ra chuyện khiến trời đất đều căm phẫn như thế. Nhưng nếu phải vậy, trai của Tiểu Ngữ sao có thể đánh trai của sống bằng chết, còn trước mặt bao nhiêu người xé rách quần áo của , bàn tay lạnh lẽo đó giày vò người khiến đau đớn, khiến cho mỗi lần nằm mơ tỉnh lại đều toát mồ hôi lạnh toàn thân


      vốn nghĩ rằng Tiểu Ngữ chỉ là thiên kim nhà giàu mà thôi, nhưng đêm hôm đó thấy được bề ngoài cũng đơn giản như vậy. Những người đàn ông cao lớn đối với Lương Úy Lâm rất kính sợ, ánh mắt của cũng khiến người ta kiêng dè 3 phần. Mà bọn họ vẫn gọi là ông chủ, làm sao có thể là người làm ăn bình thương được?. Tóm lại là loại người gì đây?


      Ngày đó, muốn bắt trả nợ là sao?. Phải làm sao đây?. chỉ là mới 18 tuổi, cái tuổi này phải buồn lo, nhưng cuộc sống như thế cách càng ngày càng xa, bị ép buộc nhốt ở chỗ này, sau này thấy ngày mai của mình ở nơi nào?. Chỗ này tựa như căn nhà giam, giống như địa ngục, trốn thoát được, ngột ngạt đến mức thở nổi


      “ Tôi muốn xuống dưới lầu có được ?” Kéo cánh cửa phòng ra, nhìn thấy 2 người đàn ông vẻ mặt như băng sơn ngàn năm đứng ở đó


      “ Tiểu thư, chỉ cần ra khỏi biệt thự có thể” Giọng lạnh lẽo trước sau như


      “ Có thể cho tôi gọi điện thoại về nhà được ?”


      Nhược Tuyết cúi đầu qua bên cạnh , sau khi được mét, đột nhiên quay đầu lại, hỏi người đàn ông có khuôn mặt lạnh lẽo đứng ở cửa. Đơn giản là xuống dưới cũng vô ích, bây giờ người duy nhất có thể giúp chính là người đàn ông trước mắt này, mặc dù ta vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, nhưng giống như Lương Úy Lâm, đáng sợ đến mức người ta dám đến gần


      Trả lời Nhược Tuyết là im lặng, người đàn ông kia lời. Đây chính là thể phải ?. tìm người đàn ông kia chắc được chứ?


      “ Vậy gọi điện cho Lương giúp tôi được ?”


      có biện pháp, Nhược Tuyết chỉ đành giọng cầu xin ta. Nhưng ta vẫn


      "Tiểu thư nếu như có việc gì xin mời về phòng !"


      Sau khi xong liền lui về sau mấy bước, trong cặp mắt bình tĩnh kia biểu lộ chút cảm xúc, đáng tiếc người đơn thuần giống như Nhược Tuyết, nhìn ra được


      “ Nếu như có gọi cho ấy, giúp tôi với ấy tiếng được ?”


      Nhược Tuyết nâng khuôn mặt có chút tái nhợt, giọng , cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài khiến cho khó chịu


      “ Thế này, nhớ tôi sao?”


      thanh giống như phát ra từ địa ngục lạnh lùng vang lên sau lưng , cần quay lại cũng biết đó là ai


      “ Ông chủ”


      A Cánh hướng về phía người đàn ông lên lầu cung kính . Mới vừa rồi trong cặp mắt của lóe lên tia kinh ngạc là vì từ hệ thống theo dõi lầu 1 nhìn thấy xe của vào


      Lương Úy Lâm chỉ dùng ánh mắt, A Cánh hiểu ý mà khỏi


      Bước chân giống như kinh sợ cách nào di chuyển nửa bước, dũng khí muốn chuyện với ta mới vừa rồi đều tan biến như bọt biển, còn dư lại chỉ tràn đầy cảm giác chết chóc sợ hãi mà thôi, loại cảm giác này từ kinh nghiệm đêm hôm đó khiến khắc sâu trong lòng. Người đàn ông đứng ở cầu thang phải là Lương Úy Lâm là ai?


      Thời gian vào giờ khắc này như ngưng lại, thế giới vạn vật trước mặt tựa hồ đều biến mất


      là đáng sợ, là đáng sợ!. Toàn thân Nhược Tuyết cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy bản thân tựa như bị treo lên, gió lạnh bốn phía gào thét, hô hấp thoáng cái trở nên nặng nề tựa hồ như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục


      Lương Úy Lâm quan sát từ xuống dưới, mái tóc đen nhánh, 2 gò má trắng noãn, hàng mi cong vút, mắt hạnh to tròn đen trắng ràng, đôi môi xinh đẹp như hoa hồng tươi , áo đầm ngắn vừa người, vì mang dép mà lộ ra những đầu ngón chân tinh xảo, mỗi chút đều bỏ qua


      Mà cặp mắt kia toát ra hồn nhiên khiến cho lòng của lạnh như băng. a!. Tiểu Ngữ của vốn là thanh thuần, đáng têu, nhưng vì trai của ta phạm sai lầm mà thay đổi tất cả, cả ngày muốn gặp người, đặc biệt là nam, ngay cả là người trai thân thiết nhất, nhưng khi đến bên giường của sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ


      Tất cả phải do trai quý nhất của ta ban tặng sao? nên đòi lại như thế nào đây?


      Khi ánh mắt lợi hại của quét qua, chút cử động cũng dám, đầu cúi thấp hơn


      giơ chân lên, từ từ đến gần , càng ngày càng gần, nhưng lại có đường lui nữa, sau lưng chính là vách tường, đôi tay tràn đầy mồ hôi lạnh biết lúc nào chống đỡ vách tường


      " phải có lời muốn với tôi sao?”


      thầm giống như ác ma, vang lên bên tai . Quá gần, ta quá gần. Hơi thở nóng rực của đến gần, phun lỗ tai mềm mại của . 18 tuổi quen tiếp xúc quá gần với người khác phái, nhịp tim đập càng nhanh, nhanh đến mức thể nào khống chế được


      “ Tôi…..”


      ràng lời phải ra, nhưng biết bị cái gì đó chận lại. Thanh của Nhược Tuyết trở nên run rẩy


      "Muốn biết Lăng Nhược Phong sống hay chết phải hay ?"


      Thân thể bị để ở treen tường, 18 tuổi đứng trước mặt , lộ ra vẻ suy nhược, điềm đạm đáng


      "Phải . . . . . Cầu xin , đừng hành hạ trai của tôi” Vừa nghĩ đến tình huống bi thảm ngày hôm đó, cảm xúc của Nhược Tuyết rốt cục cũng khống chế được mà khóc thành tiếng


      “ Vậy những sỉ nhục Tiểu Ngữ phải chịu. Tôi đòi lại như thế nào đây?. Hành hạ ai?. sao?”


      “ Có phải chỉ cần tôi nghe lời của , bỏ qua cho trai của rôi?”


      Chuyện xảy ra với Tiểu Ngữ cũng cảm thấy đau lòng, nhưng thể bỏ mặc trai của . Nếu như xảy ra chuyện gì, dám nghĩ cha mẹ tuổi già như thế nào?. Nếu như ta chỉ muốn đùa giỡn , ngày nào đó cũng chán mà thả ra. Chỉ cần của sao là được rồi, chỉ cần ba mẹ có chuyện gì là tốt rồi. Nhược Tuyết đột nhiên cảm thấy giờ khắc này mình trưởng thành hơn rất nhiều


      em tốt. biết vì tên trai cầm thú của làm được đến mức độ nào?”


      Lương Úy Lâm tay níu lấy vạt áo đầm trước của
      lazybeeMin Cancel thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :