1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu em thì phải ăn em trước - Kim Cát

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      em phải ăn em trước
      Tác giả: Kim Cát
      Editor: Tịnh Hảo
      Độ dài: 10 chương
      Thể loại: nhàng, sủng

      Giới thiệu:


      Haizz, là nhớ, là nhớ mà muốn đấy!!

      Mỗi khi con mèo ngốc kia chút đề phòng nằm ở giường .

      rất muốn biến thành ác lang nhào lên ăn sạch sành sanh .

      phải thấy sắc lại nhát gan, mà là dám đối mặt với bóng ma tình .

      Dù sao ở bên cạnh đâu cả, có rất nhiều cơ hội

      Vậy mà "Mèo mẹ" tuyên bố muốn dẫn về nhà

      Sao có thể hả! Mắt nhìn trúng con mồi lại chạy.

      vứt bỏ cố kỵ mượn rượu giả điên ăn vào bụng.

      Ha ha! Có như vậy mới có thể đem về làm của riêng. . . . . .

      Nhưng sau khi gạo nấu thành cơm, sao lại có dáng vẻ sao cả?

      Chẳng lẽ tính toán của lầm rồi, căn bản hề quan tâm?

      Xem ra chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng, làm “thế này thế kia” phen.

      Phải ép chịu trách nhiệm phá hư “trong sạch” của
      M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Mở đầu


      Đây là bí mật vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng, định cả đời này cho bất kỳ ai…

      Hôm nay là người trực nhật, sau khi tiết thể dục cuối cùng kết thúc, mang bóng của cả lớp trở về phòng thể dục.

      “A Linh, cầu xin cậu, tớ sắp trễ lớp học bổ túc rồi, có thể phiền cậu tự trả mấy quả bóng này ?” người trực nhật khác mang theo vẻ mặt áy náy .

      Từ trước đến nay, Trương Linh Ngọc biết làm sao để từ chối người khác, huống chi dáng vẻ người ta gấp gáp đến vậy, nhìn hai thùng đựng bóng nặng chết người kia, còn phòng thể dục ở vị trí bên kia sân thể dục, vẫn nhắm mắt

      "Có thể! Cậu nhanh học bổ túc , trễ tốt đâu."

      "Cám ơn cậu." Bạn học Giáp cảm động đến rơi nước mắt , "Mặc dù có chút nặng, nhưng chắc chắn cậu có sức hơn tớ, tớ đây.”

      Ai quy định vóc người cao chắc chắn sức lực lớn hả? Trương Linh Ngọc nở nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng vẫn thở dài cái, chấp nhận số phận kéo thùng đựng bóng đầu tiên.

      Dù sao, coi như mình mang nổi, có lẽ cũng có ai tin tưởng.

      Ì ạch! Dùng hết sức lực, kéo thùng đựng bóng tới trong thao trường, Trương Linh Ngọc quyết định đề nghị với trường học, gắn bốn bánh xe ở dưới thùng đựng bóng, khi đẩy dùng nhiều sức lực.

      Vào lúc cam chịu làm cu li, máy bay giấy có mắt bay trúng vào đầu .

      Ai vậy? Trương Linh Ngọc nhìn trái phải có người, kỳ quái nhặt máy bay giấy kia lên, lập tức phát phía có chữ viết. . . . . .

      phải rình coi riêng tư của người khác, mà là mấy dòng chữ lớn đến mức làm giả bộ thấy cũng được.

      Mèo Trương ngốc, làm cu li miễn phí à?

      Trương Linh Ngọc phồng má, loại người tự cho là đẹp trai, chữ viết rồng bay phượng múa, còn có hai chữ “mèo ngốc”, khỏi cần nghĩ cũng biết là tên đầu heo kia nhàn rỗi có việc gì làm nhạo báng rồi…

      tức giận nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Nhạc Hiên Lam cười hì hì dựa vào ban công lầu hai nhìn .

      Người này, lại quang minh chính đại cúp tiết rồi!

      Hừ, khinh thường! Trương Linh Ngọc cố tình làm mặt quỷ với , sau đó cúi đầu tiếp tục làm cu li .

      biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy rầu rĩ vui hoặc muốn để ý đến người khác, Nhạc Hiên Lam vô cùng khẩn trương, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, tới trong thao trường, ngăn Trương Linh Ngọc lại.

      "Làm gì để ý tới tớ?" Hai tay nhàng bắt lấy, kéo cái thùng mà Trương Linh Ngọc giày vò sắp chết, “Hờn dỗi à?”

      "Mới có, tớ làm gì mà hờn dỗi?" Có người giúp tay là tốt nhất, Trương Linh Ngọc vừa vừa quay về, định tự mình kéo cái thùng khác.

      "Bỏ xuống, để tớ giúp cậu, cậu chỉ cần chuyện phiếm với tớ thôi.” Nhạc Hiên Lam cười lộ ra hàm răng trắng với , cười vô cùng tuấn, tự nhận đây là nụ cười tràn đầy thành ý, lấy lòng, bởi vì sợ muốn chuyện với , nhưng mà đối với Trương Linh Ngọc, đó căn bản là đùa bỡn.

      Trương Linh Ngọc yên lặng đặt thùng xuống, cùng Nhạc Hiên Lam sóng vai lướt qua sân thể dục, cố ý bày ra vẻ mặt bình thường, ra rất vui khi nhìn thấy , chỉ là lúng túng nên mới làm ra vẻ có phản ứng gì, rất may mắn khi Nhạc Hiên Lam có vì vậy mà cảm thấy khiến người ta chán ghét.

      mình cậu mang à, tại sao lại đồng ý với người ta?” Giọng điệu của Nhạc Hiên Lam có chút tức giận.

      tức giận cái người giao công việc này cho , quan tâm lý do là gì, đều làm tức giận.

      Căn bản là ăn hết mèo ngốc Trương, quá dễ ăn hiếp!

      “Cậu ấy có việc gấp mà, lỡ trễ làm sao?”

      “Xách đống đồ này tốn bao nhiêu thời gian, căn bản là lấy cớ.”

      "Rất nhiều người đều như vậy, cũng phải chỉ có mình cậu ấy lười biếng…” Trương Linh Ngọc , xong vừa nghĩ đến, bạn học bên cạnh đây hôm nay cũng lấy cớ trốn học, trốn cả buổi.

      Nhạc Hiên Lam nghĩ nhiều như vậy, tự nhiên : "Nhưng dáng vẻ cậu tựa như có cơn gió thổi qua ngã, tại sao có thể ném chuyện này cho cậu?” càng nghĩ càng giận, nếu là lúc trước bày ra bộ dáng hung thần cảnh cáo người khác chớ lại gần rồi.

      Chỉ là con mèo ngốc này từng thấy đánh nhau với người khác, kết quả bị sợ đến chừng mấy ngày cũng chuyện với , hao phí rất nhiều thời gian mới làm tin tưởng ra mình rất “hòa ái dễ gần”, muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

      Gió thổi ngã? Trương Linh Ngọc chợt nở nụ cười.

      “Sao vậy?” mặt lại kéo căng như trái khổ qua, tâm tình của Nhạc Hiên Lam cũng khá lên.

      " có việc gì." lắc đầu cái.

      Từ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai nhìn ra cực kỳ yếu ớt, mọi người đều xem như là đương nhiên cho rằng người luôn làm tốt mọi chuyện.

      Nhưng chỉ là có vóc người cao chút, có thói quen học theo những khác giọng mềm nhũn, nhưng có nghĩa là cần giúp đỡ và chăm sóc.

      Nhưng dần dà, cũng quen và tự nhủ mình phải kiên cường

      "Đúng rồi, thứ Bảy cậu có rãnh ?" Trương Linh Ngọc đột nhiên hỏi.

      "Rảnh! Sao thế? Muốn hẹn hò cùng tớ à?" Nhạc Hiên Lam nhìn về phía , hả hê cười cười.

      Khó có dịp Linh Ngọc chủ động hẹn , vui mừng còn kịp…

      Trương Linh Ngọc cố ý nhìn , sợ mình đỏ mặt quá ràng.

      "Cậu nghĩ quá nhiều rồi." sợ tiếng tim đập của mình bị nghe thấy, giả bộ bình tĩnh , “Là em tớ hẹn cậu.”

      "Ồ." Khuôn mặt tươi cười của Nhạc Hiên Lam xụ xuống, hai người cũng phát nhiệt tình trong giọng của chợt giảm xuống.

      Từ trước đến giờ, Trương Linh Ngọc phải là người khỏe mạnh nổi bật, điều duy nhất làm người ta chú ý đến, chính là vóc người cao của .
      Nhưng khi mọi người phát , em của chính là Trương Oánh San, là hoa hậu giảng đường đứng đầu trường A được các học sinh cao trung công nhận, bắt đầu thành người nổi tiếng— thư tình của các bạn nam giống như tuyết rơi đều hướng về , đương nhiên là nhờ thay mặt chuyển hộ.

      "Muốn làm gì?" lười biếng hỏi, giọng điệu mất hứng.

      Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản Trương Linh Ngọc phát .

      "Sinh nhật của em ấy!" kỳ quái nhìn về phía Nhạc Hiên Lam, phát rất lịch ngáp cái lớn, tức giận: “Tất cả mọi người đều bàn tán, cậu nghe thấy à?”

      Oánh San đúng là công chúa trong trường A, ngay cả mấy học sinh của trường đại học gần đấy cũng công khai theo đuổi ấy, chỉ là có được ưu ái của công chúa.

      Mấy ngày nay, rất nhiều nam sinh cũng bởi vì được mời đến tham gia tiệc sinh nhật của Oánh San mà cực kỳ kích động.

      Nhạc Hiên Lam là người Oánh San chỉ đích danh, nhờ nhất định phải mời được người đến, đương nhiên nỡ từ chối cầu của em duy nhất của mình, hơn nữa, tin ai vui vẻ khi được Oánh San cố ý muốn mời, vì vậy phải thu lại ích kỷ nho trong lòng, tình cảm thầm mến của mình, bày ra khuôn mặt vui vẻ mời Nhạc Hiên Lam tham dự.

      "Nghe được cái gì?" Cả ngày học đều ngủ, trốn tiết cầm máy chụp hình chụp ảnh, có hứng thú gì với mấy tin bát quái.

      Thiếu chút nữa mắt Trương Linh Ngọc trợn trắng.

      "Tóm lại cậu rảnh là được rồi, tớ với Oánh San là cậu đồng ý tới.”

      Oa! Nhạc Hiên Lam trợn to mắt.

      có rảnh, nhưng muốn !

      "Qua bên kia làm gì? Vậy cậu cũng sao?" điên khùng hỏi.

      " nhảm, tiệc ở nhà tớ, tớ có ở đó sao?" Hỏi vấn đề ngu ngốc gì vậy? Thua luôn, học sinh xuất sắc đứng trong top 20 toàn khối học kỳ này, mặc dù rất nghi ngờ, mỗi lần lên lớp đều ngủ hoặc trốn lớp, lấy thời gian đâu mà học bài? Nhưng ông trời chính là công bằng ở chỗ này….

      Giống như bây giờ, ràng chưa bao giờ có mặt trong tiết thể dục, nhưng mang những dụng cụ kia cùng qua hơn phân nửa sân thể dục rồi, mà mặt vẫn đỏ, hơi thở gấp.

      Trương Linh Ngọc biết bình thường Nhạc Hiên Lam vì chụp ảnh, còn làm ở phòng làm việc, thường phải khiêng mấy dụng cụ rất nặng trèo non lội suối, chuyện này tính là gì hả.

      "Vậy cũng được!" Dáng vẻ gắng gượng, tiếp đó lại cười hì hì : “Ngày đó cậu là chủ phải tiếp đãi tớ tốt đó!”

      Dù sao chỉ là bữa tiệc, phải lộ mặt, đến chúc sinh nhật vui vẻ, là xem như có rồi phải ? Hơn nữa địa điểm lại là nhà của con mèo ngốc… chuyện này cũng ngang với việc hẹn đấy! Nhạc Hiên Lam rất nhanh kết luận, mặt lại lộ ra vẻ phấn khởi, bắt đầu lên kế hoạch ngày hôm đó muốn Trương Linh Ngọc cùng lên núi Dương Minh ngắm cảnh, còn có bờ biển hóng gió…

      “Hừm! Cậu nghĩ hay !” Trương Linh Ngọc cười, thưởng cho cái liếc mắt.

      Chủ nhân của bữa tiệc là Oánh San chứ phải là , còn phải hao tổn tâm trí ngày đó nên làm gì đây! Bởi vì bây giờ có quần áo phù hợp, có thể mặc vào ngày trang trọng…

      Buổi tiệc ngày hôm đó, hiển nhiên Trương Oánh San là tiểu công chúa tôn quý, bên cạnh là các nam sinh và nữ sinh có quan hệ tốt vây quanh, đương nhiên Trương Linh Ngọc đảm nhận chuyện tiếp đãi, dù sao mặc quần jeans, chạy ra chạy vào cũng thuận tiện.

      Khi Nhạc Hiên Lam đến, đúng lúc Trương Linh Ngọc cùng với quản gia xác định thực đơn ở sân trước, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhạc Hiên Lam vừa vào cửa chính lộ ra khuôn mặt tươi cười với , rất là rực rỡ.

      Trương Linh Ngọc còn chưa kịp vui mừng vì nhìn thấy người trong lòng, nhíu chân mày bước đến.

      "Nhạc Hiên Lam, phải tớ với cậu, hôm nay là tiệc sinh nhật của em tớ sao?” chống nạnh đứng trước mặt .

      Nhạc Hiên Lam vẫn cười hì hì nhìn con hổ trước mặt.

      “Tớ biết chứ! Cậu làm gì mà tức giận thế? Trách tớ mang quà tặng? Hết cách rồi, tớ…”

      " phải." Trương Linh Ngọc cắt ngang lời , “Cậu mặc cái gì thế?” chọc chọc vào ngực của , tiếp đó cầm lấy cánh tay của , phát phía còn có bùn đất và cỏ dại, rất thuận tay vuốt bọn chúng xuống.

      Người biết, còn tưởng rằng mới thám hiểm trở về từ Châu Phi.

      “Buổi sáng tớ phải ra ngoài chụp cảnh cùng với phòng làm việc!” Nhạc Hiên Lam vừa , vừa rất tự nhiên khoác tay lên vai , giống như kẹo kéo dán chặt , “Vì đồng ý cuộc hẹn hò của cậu, ngay cả nhà tớ cùng về liền trực tiếp đến đây đó!”

      “Hẹn hò gì?” Trương Linh Ngọc đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười, khá ngượng ngùng với hành động thân thiết của Nhạc Hiên Lam, sợ mình đỏ mặt làm người khác nghi ngờ, rất nhanh lấy tay của ra, làm bộ như có chuyện gì xảy ra, : “Em tớ đợi cậu, nhanh lên chút .”

      "Làm gì?" Chờ làm gì? và Trương Oánh San quen thân, cũng cảm thấy bọn họ có lời gì để tán gẫu, đến tham dự đơn giản là vì Linh Ngọc mời…

      Hơn nữa cũng mang quà tặng.

      Trương Linh Ngọc mặc kệ gì đấy, đẩy Nhạc Hiên Lam vào đại sảnh.

      Dù sao danh tiếng trong trường của Nhạc Hiên Lam cũng thua gì Trương Oánh San, cao lớn đẹp trai, thành tích xuất sắc, tuổi còn trẻ nhưng đạt ít giải thưởng lớn chụp ảnh thanh thiếu niên trong và ngoài nước, mặc dù bây giờ mặc đồ trang trọng, nhưng vẫn tuấn xuất sắc, đẹp hơn cả mấy người con trai trong vũ hội này.

      Cho nên vừa vào đến đại sảnh, lập tức có rất nhiều bạn học thân thiện chào hỏi với , toàn bộ tiêu điểm của đám nguời rất nhanh chuyển đến người , rất nhiều ánh mắt thích và ngưỡng mộ chứng kiến đoạn cao trào nhất của vũ hội này, người quen biết Trương Oánh San đều biết, Nhạc Hiên Lam là người duy nhất được chỉ đích thân mời đến, bọn họ nhìn thấy cuộc gặp gỡ xinh đẹp giữa hoàng tử và công chúa… và bát quái.

      “Nếu như cậu dám để Oánh San thất vọng, hoặc luống cuống trước mặt mọi người, tớ để ý đến cậu nữa!” Bỗng Trương Linh Ngọc dùng giọng chỉ có hai người nghe được, tiếp theo trong lúc Nhạc Hiên Lam còn chưa kịp phản ứng, lẫn vào trong đám người.

      Có ý gì? Nhạc Hiên Lam muốn kéo Trương Linh Ngọc về, nhưng kịp rồi.

      Xoay người, Trương Oánh San cười tủm tỉm đứng ở trước mặt .

      để ý đến cậu nữa. . . . . .

      Nhạc Hiên Lam chỉ nhớ những lời này, nhìn Trương Oánh San cười tươi duyên dáng, đành phải nhắm mắt mời ấy khiêu vũ.

      nhảy rất khá, ai dạy thế?” Trương Oánh San cười hỏi, gương mặt của ấy có chút giống với Trương Linh Ngọc, chỉ là khí chất và tính cách của hai chị em hoàn toàn trái ngược nhau, cộng thêm màu da, chiều cao… những khác biệt khác, vân vân, tạo nên người từ bé là công chúa được ngồi tít cao, và con vịt xấu xí lúc nào cũng được quan tâm tới.

      tôi rất biết khiêu vũ.” Nhạc Hiên Lam trả lời có chút yên lòng, liếc thấy Trương Linh Ngọc ngây ngô đứng ở góc nhìn và Trương Oánh San khiêu vũ, nghĩ đến lời cảnh cáo của , ra là muốn biểu lộ vẻ mặt đáng thương, nhưng lại muốn trêu tức nghe chuyện, liền làm mặt quỷ với .

      Con mèo ngốc Trương! hiểu sao lại kêu đối xử tốt với em , còn mình đứng bên cạnh hóng mát…

      Trương Linh Ngọc nhìn nét mặt của Nhạc Hiên Lam, bĩu môi, trong lòng êm ẩm.

      Nhạc Hiên Lam này, khi chuyện với Oánh San nhã nhặn, thấy liền le lưỡi nhát ma, biết mình có bản lãnh, cũng có lập trường để ghen, cho dù hoàng tử ăn mặc giống như tên ăn xin, vẫn là hoàng tử, chỉ có công chúa mới xứng với , có bất kỳ mong chờ và ảo tưởng nào…

      Trương Linh Ngọc muốn trốn tránh trở về phòng của mình, có cách nào mạnh mẽ giả bộ tươi cười cho đến lúc buổi tiệc kết thúc, buổi tiệc của quản gia thu xếp, có ở đây hay , dù sao cũng có ai để ý.

      Chỉ là, cho dù đến lâu về sau, Trương Linh Ngọc vẫn biết, hôm đó xoay người rời , lực chú ý của Nhạc Hiên Lam vẫn thủy chung, cách nào rời khỏi người , mặt lộ ra vẻ biết làm sao, nếu như phải nhớ đến lời cảnh cáo của Trương Linh Ngọc, sợ thất lễ với buổi sinh nhật của người ta, Nhạc Hiên Lam đuổi theo.

      Cuối cùng, Nhạc Hiên Lam vẫn luôn tập trung, đắm chìm trong suy nghĩ cùng nhảy bài khác với Trương Oánh San tâm tình vui vẻ.

      Trương Linh Ngọc xuất nữa, Nhạc Hiên Lam thấp thỏm, căn bản nhớ ngày đó trừ lời của Trương Linh Ngọc ra những người khác cái gì.

      Ngày hôm sau đến trường học, xác định Trương Linh Ngọc bình thường với , mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

      Buổi tiệc đó tựa như vẽ ra đường ranh giới số mệnh của ba người bọn họ, Trương Linh Ngọc chôn sâu tình cảm của mình càng sâu hơn, quan tâm câu chuyện gặp gỡ xinh đẹp giữa hoàng tử và công chúa mà mấy người qua đường bắt đầu tô vẽ lên, mặc dù Nhạc Hiên Lam hoàn toàn để ý đến mấy người nhiều chuyện thêm mắm dặm muối, nhưng cuối cùng cũng thể bị miệng nhiều người đẩy thuyền tới, và Trương Oánh San giống như đồng thoại của hoàng tử và công chúa, vốn trong thực viết thành kết cục hoàn mỹ, nếu như có việc ngoài ý muốn kia…
      daovan210Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1

      Edit: Tịnh Hảo

      Tám năm sau

      Mặt Trương Linh Ngọc sảng khoái bước vào phòng chụp ảnh Phong Nhạc, giống như trước kia, cách ăn mặc nhàng rất soái, tóc ngắn gọn gàng, da màu bánh mật khỏe mạnh, lại cao 1m78, gần như làm người ta lầm tưởng là chàng trai tuấn, giống như hôm nay, chiếc xe cừu (*) của bị bể bánh đem sửa, phải đón xe bus làm, lại làm đám nữ sinh trung học xe bus đỏ mặt quan sát rất lâu.

      "Chào buổi sáng." Trong lúc Trương Linh Ngọc chào hỏi với đồng nghiệp, cửa phòng làm việc của ông chủ Nhạc Hiên Lam bị dùng sức mở ra, xinh đẹp có mái tóc dài hùng hổ ra, nháy mắt nhóm người trong phòng làm việc yên lặng như tờ, tất cả mọi người nhìn ra được này là người mẫu hot.

      Diệp…”

      Bốp!

      Diệp Nhu tát tát vang dội lên má trái của Trương Linh Ngọc.

      "Hạ lưu!" Diệp Nhu trợn mắt, để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Trương Linh Ngọc và tiếng kinh hô của mọi người, dậm chân, quay đầu lại rời .

      trêu ai ghẹo ai à? Trương Linh Ngọc thầm trong lòng, tay nhịn được xoa mặt.

      Móng tay của Diệp Nhu dài nhọn, kéo ra ba đường vết máu ở má của Trương Linh Ngọc.

      "Chị sao chớ?" Các đồng nghiệp vây quanh.

      " xin lỗi." Nhạc Hiên Lam chưa kịp ngăn cản ý muốn đánh bất ngờ của Diệp Nhu, ra phòng làm việc đúng lúc nhìn thấy màn kia, trong lòng hối hận thôi, ngờ Diệp Nhu ra tay đánh .

      Trương Linh Ngọc trợn mắt nhìn hồi lâu, biểu lộ vẻ mặt cắn răng nghiến lợi.

      Nhạc Hiên Lam biết đây là vẻ mặt bắt đầu hỏi tội của bạn thanh mai trúc mã kiêm trợ lý này, vì thế giơ hai tay lên đầu hàng.

      “Tớ giải thích, vào rồi .” Mi dài thanh tú của khẽ nhíu lại, vẻ mặt có chút dằn lòng được.

      Trương Linh Ngọc theo Nhạc Hiên Lam vào phòng làm việc, khép cửa sau lưng lại.

      "Tốt nhất là lời giải thích của cậu làm tớ cảm thấy được, cậu có thể cần ăn quả đấm của tớ.” Trương Linh Ngọc nghênh ngang ngồi xuống ghế sofa duy nhất trong phòng.

      "Cậu đánh ! Cái tát mặt cậu kia, vốn là của tớ.” Nhạc Hiên Lam lục hộp thuốc trong ngăn kéo, ngồi xuống bên người , “Cậu biết đấy, tớ có cảm tình với đối tượng làm việc với mình, nhưng ta chấp nhận lý do của tớ.”

      lấy thuốc mỡ tiêu viêm và thuốc xoa.

      mặt của Trương Linh Ngọc có vết rách, lo lắng vết thương bị nhiễm trùng, cũng sợ mặt để lại sẹo, cẩn thận xử lý, tuy da tính là trắng, màu sưng đỏ cũng ràng, nhưng ba vết cào lại thấy khá , chợt giống như ba cọng râu của con mèo…

      nhịn được cười ra tiếng, "Phù. . . . . . Xin lỗi."

      "Còn cười?" Trương Linh Ngọc tức giận, nửa trách nửa giận.

      “Tớ biết cậu làm đúng giờ này, tớ nghĩ có lẽ hôm nay đến trễ…”

      Cùng ở chung lầu dưới trong căn biệt thự, mới đầu Nhạc Hiên Lam còn tốt bụng lên lầu gọi thức dậy làm, chỉ là nhóc này quá xấu rồi, thường để đứng trước cửa gõ cửa đến hàng xóm muốn báo cảnh sát, còn vẫn chưa rời giường mở cửa, cho nên sau này liền tùy .

      "Là ta hiểu lầm." Nhạc Hiên Lam chuyên tâm thoa thuốc cho , động tác tương đối nhàng, “Bởi vì muốn tránh ta, chuyện làm việc mà có dính tới tình cảm thành trở ngại, cho nên chỉ nhận người mẫu nam của công ty bọn họ, ta hỏi tớ có phải thích nam , tớ liền thuận theo suy đoán của ta, sau đó…”

      "Sau đó cậu đáng chết lấy tớ làm bia đỡ đạn?" Đẩy tay của ra, Trương Linh Ngọc nổi giận quát.

      Mặc dù phải là lần đầu bị ngộ nhận là đàn ông, nhưng lại bị lấy ra làm vật hy sinh như thế, sao oan uổng chứ?

      "Là ta tự hiểu lầm." Nhạc Hiên Lam giơ hai tay lên đầu hàng lần nữa, nhếch miệng lên thành đường cong khả nghi.

      Biết mình nên hả hê khi người gặp họa, quả có ý đó, chỉ là vẻ mặt tức giận của Trương linh Ngọc, giống như con cọp

      Trương Linh Ngọc thở phì phò quay đầu sang bên kia.

      Nhạc Hiên Lam đuối lý đành phải nhàng chịu tội.

      “Tớ cậu cứ đánh , cậu đánh ! Đến khi cậu hết giận mới thôi.” Vẻ mặt của tựa như lúc tráng sĩ bị chặt tay.

      Trương Linh Ngọc bĩu môi.

      “Đánh cậu còn phải lãng phí hơi sức của tớ, huống chi bản nương còn chưa ăn sáng, lấy sức đâu ra mà đánh?”

      "Vậy tớ mời cậu ăn sáng." ngồi vào bên người , thân mật ôm bả vai của , nở nụ cười, ra khuôn mặt đẹp trai càng thêm quyến rũ đỡ được.

      Trương Linh Ngọc nhìn tới , giọng mang vẻ khinh thường: “Tớ vì cậu mà bị tát, chỉ có giá bằng bữa sáng?” tim gan có nước mắt. . . . . .

      “Hôm nay, bữa ăn sáng, trưa, tối tớ đều mời, cộng thêm bữa khuya, tùy cậu muốn tiệm nào ăn.”

      "Được!" Trương Linh Ngọc bắt đầu kể ra số quán ăn nổi tiếng có giá cao ở Đài Bắc, vừa lộ ra vẻ bề tôi.

      "Cậu là Vampire à?"

      "Ôi chao!" ngã về phía bên cạnh, “Hình như gương mặt của tớ sưng to lên đấy!” Sau đó, kêu gào như con mèo quỷ, hoàn toàn có chút dè dặt và tính cách của phái nữ.

      “Đủ rồi đấy!” Nhạc Hiên Lam có chút dở khóc dở cười, lại bại vì , “Cậu vui là được rồi, được chưa?”

      "Mặt trăng giống như trái chanh. . . . . ."

      Đêm khuya yên tĩnh, trong ngõ hẻm của khu dân cư truyền đến tiếng hát đáng sợ .

      "Treo bầu trời cao. . . . . ."

      "Xin cậu yên lặng chút." Nhạc Hiên Lam ôm Trương Linh Ngọc xuống xe, tay cầm điều khiển hạ cánh cửa gara xuống.

      "Cậu. . . . . . Làm cái gì mà che. . . . . . mặt trăng lại?" Trương Linh Ngọc say lảo đảo muốn cướp máy điều khiển tay .

      "Đừng làm rộn." Hai tay của Nhạc Hiên Lam mạnh mẽ nắm chặt , ôm cánh tay vẫn ngừng vẫy vẫy, hai chân đá loạn của Trương Linh Ngọc, dáng vẻ làm càn này thể làm khó , may là cao 1m90, dáng người cũng rắn chắc mạnh mẽ, nếu làm sao khống chế được người phụ nữ mỗi lần uống rượu là say khướt này?

      Tửu lượng tốt, nhưng lại thích uống, mặc dù dưới kiểm soát của , gần như hề uống rượu, nếu như phải vì để hôm nay vui vẻ, căn bản cho phép uống rượu.

      "Cậu làm gì mà giấu mặt trăng hả. . . . . ." giống như càn quấy.

      Nhạc Hiên Lam cẩn thận để lộn xộn đụng vào tay vịn cầu thang và vách tường, lúc ôm dụng cụ chụp hình nhập khẩu châu Âu đắt tiền nhất cũng khẩn trương như thế.

      Ngoài công việc ra, phải là người có kiên nhẫn, có lẽ chỉ có lúc dụ dỗ mới đặc biệt tốt tính.

      quý công tử nhàng, phụ nữ say mê dịu dàng và quyến rũ của , lại hiểu tuyệt đối được cố tình gây trước mặt , bởi vì trực tiếp quay đầu rời .

      Duy nhất chỉ có Trương Linh Ngọc là ngoại lệ.

      "Tớ có giấu , chờ chút cậu trở về phòng thấy." vừa lên lầu vừa .

      " lừa tớ chứ?" mím môi, nghi ngờ hỏi.

      " có, cậu còn ầm ỹ nữa, trăng trốn đấy." Giọng của giống như trai dụ dỗ em .

      "Vậy tớ làm ồn nữa." Trương Linh Ngọc dùng ngón trỏ tạo thành hình X ở trước môi, cười khúc khích, sau đó tựa đầu lên vai , giống như con mèo cọ cọ làm nũng.

      Nhạc Hiên Lam nhịn được cũng cười.

      ra chỉ muốn dụ dỗ , lại dễ thương tựa như .

      đứng ở lầu hai của mình dừng lại, để trở về lầu ba yên tâm lắm, dù sao nữa hồi trước bọn họ thường chen chúc giường lớn ngủ, ngại nam nữ gì cả, từ khi quen biết Trương Linh Ngọc, từ đầu hề tồn tại, cho nên rất tự nhiên ôm
      [​IMG]
      daovan210, M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.1

      Edit: Tịnh Hảo

      Mùi thơm cà phê tràn ngập dưới ánh đèn vàng, khí yên lặng và cách bài trí đơn giản tao nhã, dường như quên sạch tất cả hỗn loạn trong thế giới, ở nơi đó, làm người ta hưởng thụ thảnh thơi an nhàn, nhâm nhi thưởng thức cà phê.

      Nhạc Hiên Lam ngồi mình ở góc, hôm nay là ngày nghỉ phép, trong năm đầu, gần như làm việc quần quật cả năm ngừng, ngay cả ngày sinh nhật của mình cũng bán cho công việc, đơn ngày qua ngày, gạt bỏ tất cả cuộc hẹn, người chỗ.

      Ngày này cũng giống như 6 năm trước, ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà gần trưa có cuộc điện thoại, lại làm sắc mặt của trầm xuống, nụ cười ở mắt từ trước đến giờ trở nên thâm trầm và phức tạp.

      Hẹn đối phương gặp mặt ở tiệm cà phê, sau khi đưa cà phê tới trước mặt , hề nhúc nhích.

      Người phụ nữ vào tiệm cà phê, phong cách y hệt ánh sáng mặt trời tụ họp lại, lập tức thành tiêu điểm của mọi người, cách ăn mặc của bà rất tuyệt vời, hợp với bộ xương và vóc người hoàn mỹ của bà, làm những món thời thượng mà các quý bà xinh đẹp thích điên cuồng ở người bà càng lộ vẻ giá trị xa xỉ, bà lấy mắt kính xuống, cũng do dự về phía Nhạc Hiên Lam.

      "Chờ lâu lắm rồi?" Người phụ nữ tùy ý hỏi, gọi phục vụ ly nước chanh thêm nước, sau đó lấy mắt kiếng xuống.

      Ở Đài Loan, gương mặt đó có lẽ phải rất quen thuộc, nhưng ở giới thời trang, toàn bộ thế giới, gương mặt này cũng đủ để người phụ nữ này được xưng là nữ vương.

      Bà là siêu người mẫu sàn catwalk thế giới, có ai sau khi nhìn thấy gương mặt đến khó tin kia của bà, tin tưởng đây là chuyện của hai mươi năm trước!

      Hôm nay bà là người phụ trách của công ty đứng đầu Âu Mỹ, dưới công ty có mấy nhãn hiệu riêng của mình, khắp năm châu đều có công ty con, vang dội thế giới, có thể là nữ vương đứng đầu trong giới thời trang, người phụ trách của tập đoàn quốc tế Hi Nhã, Ngũ Kha Phương.

      Nhạc Hiên Lam chỉ trầm mặc lắc đầu cái.

      Ngũ Kha Phương khẽ mỉm cười, mang theo tán thưởng với cặp mắt nhạy cảm của model nổi tiếng.

      “Cậu vẫn hề thay đổi chút nào… , phải là càng lộ ra quyến rũ hơn năm đó, nếu đứng sàn catwalk, dưới ống kính của cậu tất cả mọi người đều thay đổi.”

      Mấy năm gần đây, Nhạc Hiên Lam mới bắt đầu nổi tiếng trong giới chụp hình cho người mẫu, sớm phụ trách loạt người mẫu đếm xuể, cũng có ai bì kịp phong độ của .

      Nhạc Hiên Lam xem thường.

      “Những tác phẩm tôi chụp đều là tốt nhất.” Đây là chuyên nghiệp và kiêu ngạo của .

      Ngũ Kha Phương khẽ cười gật đầu cái.

      “Dù sao cậu cũng là nhiếp ảnh gia, rất nhiều người tranh nhau mời chụp hình, ngay cả công ty của chúng tôi cũng hứng thú.”

      Lời khen tặng xuất phát từ miệng của bà, Nhạc Hiên Lam chỉ có đứng ngồi yên.

      Ngũ Kha Phương uống ngụm nước chanh vừa mới đưa lên, thẳng vào vấn đề : “Lần này tôi trở về, trừ chuyện công việc, còn muốn lấy lại “món đồ”, món đồ mà sáu năm trước tôi đặt ở bên cạnh cậu.”

      Vốn là Nhạc Hiên Lam định tuần này tự mình chụp ảnh cho người mẫu dưới công ty, nhưng điện thoại gọi tới, cầu thời gian chụp ảnh dời trước thời hạn là ngày hôm nay.

      Bởi vì là đột ngột thay đổi thời gian, phim trường của phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc sớm sắp xếp cho những người khác, phim trường của Tùng Cơ cũng có nhóm người khác sử dụng, cho nên tập đoàn Tùng Cơ mượn phòng chụp ảnh của đài truyền hình.

      Mà hôm nay khó có dịp Nhạc Hiên Lam nghỉ phép, bất đắc dĩ, Trương Linh Ngọc quyết định tự mình mặc áo giáp ra trận, thay ca cho Nhạc Hiên Lam.

      Nhưng mà quyết định này, lại làm cho người được Tùng Cơ phái tới và người mẫu tức giận.

      "Nhạc Hiên Lam đến, tôi chụp.” Tân Ny bỏ lại những lời này, liền quay đầu vào phòng nghỉ ngơi.

      “Tùng Cơ là công ty lớn đứng nhất nhì châu Á, Tân Ny cũng là người mẫu nổi tiếng nhất ở Đài Loan, phải người tùy tiện là có thể chụp được.” Người phụ trách của công ty Tùng Cơ ở Đài Loan - Sơn Hạ Thành dùng thái độ hung hăng vênh váo .

      "Là các người đột nhiên thay đổi thời gian, cũng hỏi chúng tôi, hôm nay Hiên Lam làm việc.” Trương Linh Ngọc thuận theo .

      Sơn Hạ Thành mang theo giọng điệu giễu cợt : “Chúng tôi biết hôm nay Nhạc Hiên Lam làm, cho nên mới chuyển đến ngày hôm nay, chính là muốn làm chậm trễ công việc khác của ta, chẳng lẽ Tùng Cơ của chúng tôi hẹp hòi với những công
      [​IMG]
      daovan210, M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chuơng 2.2

      Edit & Beta: Tịnh Hảo

      Nhạc Hiên Lam thức tỉnh, trải qua trận biết là mơ hay là .

      Bình rượu bàn vơi nửa, mờ mịt nhìn căn phòng trống rỗng, lúc lâu mới có thể để ác mộng ở sâu trong nội tâm trở ra ngoài quấy nhiễu .

      Chỉ cần là cảnh mơ liên quan đến khoảng thời gian kia, sau khi tỉnh lại cự tuyệt nhớ lại.

      Cách tốt nhất để quên chuyện chính là thèm nghĩ đến nó nữa, Nhạc Hiên Lam biết đây có gọi là trốn tránh .

      Oánh San đối với giống như là hồn, bóng ma, trôi giạt trong góc mà muốn quên , góc kia cất giấu chìa khóa, chìa khóa tháo bỏ tất cả khúc mắc và hận, chẳng qua lúc nào Nhạc Hiên Lam cũng giả vờ quên nó .

      Xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại, thần trí ngây ngốc tỉnh táo lại chút.

      Lần này tôi trở về, trừ công việc ra, còn phải lấy lại món “đồ”, món đồ mà tôi đặt ở bên người cậu sáu năm.

      Buổi chiều, câu của Ngũ Kha Phương ở quán cà phê trở về đầu của .

      “Thứ gì?” Chợt nụ cười của Nhạc Hiên Lam có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục, vẻ mặt nghiêm túc đến làm người ta nhìn ra giả ngốc.

      Ngũ Kha Phương nhíu mày, cũng đánh đố , “Linh Ngọc.”

      ấy phải là đồ vật.” Giọng điệu của tự chủ vọt lên, nghĩ đến uy quyền và cường thế của Ngũ Kha Phương, muốn thừa nhận mình bởi vì tham muốn muốn giữ lấy Trương Linh Ngọc mà cảm thấy tức giận.

      “Cũng đúng.” Ngũ Kha Phương cũng thèm để ý mình tìm từ có thích hợp , “Tôi muốn Linh Ngọc cùng tôi trở về Paris.”

      Nhạc Hiên Lam lời gì nữa, cũng biết mình có lập trường gì để mở miệng.

      Linh Ngọc có quyết định của chính !

      muốn giải thích như vậy, nhưng nên lời, vào lúc này, lại cách nào xác định Linh Ngọc có lựa chọn ở lại bên cạnh .

      dựa vào gì mà khẳng định đây?

      Tối hôm đó, sau khi hai mẹ con Ngũ Kha Phương và Trương Linh Ngọc ăn cơm xong, Ngũ Kha Phương liền trở về khách sạn, Trương Linh Ngọc lái chiếc xe cừu về nhà, thuận đường đến cửa hàng tiện lợi mua bia và đồ ăn vặt.

      ở nhà à?” Trương Linh Ngọc từ ngoài nhà nhìn vào, khoảng gian bên trong đen kịt.

      Căn biệt thự này có bốn tầng lầu, chỉ có hai người Trương Linh Ngọc và Nhạc Hiên Lam, lầu bị biến thành nhà xe và chất đống đồ hỗn loạn, lầu hai và ba đều có bố cục hai phòng hai sảnh và phòng tắm, nhà bếp, lầu bốn là ban công.

      Đương nhiên Trương Linh Ngọc là người duy nhất có chìa khóa nơi ở của Nhạc Hiên Lam, mới mở cửa, liền ngửi thấy mùi khói đầy phòng, trong phòng khách được sơn màu đen có chút ánh sáng màu đỏ chớp lên.

      Nghĩ cũng biết có lẽ Nhạc Hiên Lam nhốt mình cả buổi chiều ở trong phòng hút thuốc lá.

      “Sao bật đèn? Trương Linh Ngọc đưa tay sờ tường, mở đèn.

      Ánh đèn chợt lóe lên, khiến Nhạc Hiên Lam khẽ nheo mắt lại.

      Áo của vẫn giống như cái vào buổi chiều ở quán cà phê, chỉ là nút cổ áo bị kéo mở, lộ ra cơ ngực bắp thịt rắn chắc, tóc có chút xốc xếch, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá bốc cháy lượn lờ.

      Cho dù là dáng vẻ chán chường như vậy, Nhạc Hiên Lam vẫn ưu nhã giống như con báo lười biếng.

      Cửa sổ mở ra, đêm nay gió có chút lớn, vừa đúng xua mùi thuốc lá cả phòng.

      Trương Linh Ngọc đóng cửa lại, tới phòng bếp để bia vào tủ lạnh.

      “Hôm nay mẹ cậu tìm tớ.” Giọng của Nhạc Hiên Lam mang theo khó khăn, thuận tay dập tắt khói.

      có chút nghiện thuốc lá, nhưng luôn nhớ mũi của Trương Linh Ngọc dị ứng, ngửi thấy mùi thuốc lá thoải mái, cho nên lúc có tuyệt đối hút thuốc.

      Động tác tay của Trương Linh Ngọc dừng chút.

      ra khi Ngũ Kha Phương biết và Nhạc Hiên Lam ở cùng nhau, lại gì, Trương Linh Ngọc cảm thấy bình thường

      Người mà cả đời này Ngũ Kha Phương hận nhất, chính là Nhạc Hiên Lam.

      Nữ vương trong giới thời trang, xinh đẹp nhưng cứng rắn, con lớn của bà – Trương Linh Ngọc bình thường, nhưng con - Trương Oánh San chiếm phần lớn tình của mẹ, bởi vì ấy kế thừa gương mặt xinh đẹp và trí thông minh của mẹ, ngày nào đó hai mẹ con cùng đứng sân khấu ở thế giới, Ngũ Kha Phương giao cả giang sơn của bà cho tiểu công chúa bà thương nhất.

      Nhưng ngày này sáu năm trước, công chúa cao ngạo tự sát trước mặt nữ vương.

      Ngũ Kha Phương mất con rượu, đem hết hy vọng còn lại gửi gắm lên người Trương Linh Ngọc, cực kỳ nghiêm khắc với Trương Linh Ngọc, nhưng dù sao Trương Linh Ngọc phải là Trương Oánh San, Ngũ Kha Phương rất nhanh liền thất vọng, toàn bộ tâm sức ném vào trong công việc, việc này mới làm Trương Linh Ngọc có cơ hội len lén chạy tới nước Pháp tìm Nhạc Hiên Lam, từ đó canh giữ ở bên cạnh .

      “Bà ấy. . . . . .” Trương Linh Ngọc khẩn trương, “Bà ấy gì chứ?”

      Buổi chiều, sau khi mẹ xuất ở phòng chụp ảnh, vẫn luôn cùng làm việc với bọn họ.

      Thái độ của Sơn Hạ Thành lập tức chuyển đổi 180°, ngừng khen ngợi kỹ thuật chụp ảnh của là “Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy”, còn nịnh bợ với Tân Ny, Tân Ny ngay cả mỗi lần chụp đều oán trách cũng phối hợp tựa như thay đổi thành người khác.

      Sau khi kết thúc công việc, hai mẹ con liền cùng ăn cơm, sao mẹ lại đề cập với chuyện này?

      Nhạc Hiên Lam trầm mặc hồi mới : “ có việc gì.”

      Mới là lạ.

      Trương Linh Ngọc làm mặt quỷ về phía tủ lạnh, sau đó lấy hai lon bia tới bên cạnh Nhạc Hiên Lam ngồi xuống, lon đưa cho Nhạc Hiên Lam, chính mình gấp gáp kéo móc bia ra, uống từng ngụm từng ngụm hết nửa.

      “Cạn ly.” Trương Linh Ngọc thỏa mãn ợ tiếng, sau đó lấy lon bia chạm vào cái của .

      Nhạc Hiên Lam nhìn động tác của , khẽ mỉm cười, cười đến hai gò má của Trương Linh Ngọc khỏi đỏ lên, mở to mắt, run rẩy uống nửa lon bia còn lại, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

      Hiên Lam có gương mặt trời sinh sát thủ phái nữ, còn có đôi mắt phóng điện chết người và nụ cười mê chết người, cho là mình sớm miễn dịch với Hiên Lam, sao mới vừa rồi tim đập dồn dập, còn có chút kháng cự được?

      Sau đó nhìn thấy cái ly bàn, còn có chai rượu Whisky rỗng đặt bên cạnh cái ly.

      Trương Linh Ngọc cảm thấy ổn, nhìn Nhạc Hiên Lam vẫn luôn nhìn chằm chằm, vẫn nụ cười làm người ta hít thở thông, môi mỏng phác họa nên đường cong khêu gợi, biết làm mê chết bao nhiêu sinh vật giống cái, tựa như khóa chặt con mồi Trương Linh Ngọc.

      Trương Linh ngọc cười gượng hai tiếng.

      “Cậu… cậu vẫn còn tỉnh à?” … tay của làm gì mà sờ mó bắt đùi thế?

      tự với mình, nên suy nghĩ quá nhiều, người đàn ông này chưa bao giờ xem là con , cho dù trước kia uống rượu say, hai người cũng đều bình an vô , cho nên tất cả chỉ là ảo giác của .

      “Dĩ nhiên.” Tay của Nhạc Hiên Lam vòng qua bả vai của Trương Linh Ngọc, cơ thể hai người dán chặt, uống hơi hết nửa lon bia, sau đó đoạt mất lon bia trong tay của Trương Linh Ngọc.

      “Cậu đừng uống quá nhiều, đến lúc đó tớ lại thay cậu dọn dẹp.” Dứt lời, uống phần còn lại trong lon bia của .

      Trương Linh Ngọc nhìn chai rượu Whisky, và hai lon bia rỗng, nhịn được nuốt nước miếng cái.

      “Cậu sao chứ?” có thể bị ngộ độc rượu ? lo lắng nghĩ.

      biết, tâm tình của tốt, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của Oánh San…

      có gì.” Nhạc Hiên Lam cầm tay của dò xét trán của , ngón cái xoa xoa lòng bàn tay, làm Trương Linh Ngọc được tự nhiên muốn thu hồi tay lại, nhưng lại nắm chặt đến chết cũng buông.

      “Cậu theo bên cạnh tớ, làm trợ lý của tớ, vui ?” đột nhiên hỏi.

      Vui vẻ hay ?

      Trương Linh Ngọc giật mình, chưa từng nghĩ đến vấn đề này!

      Chỉ là, chưa bao giờ với , cũng dám , ra chỉ cần cùng với , rất vui vẻ.

      “Vui chứ.” : “Hỏi cái này làm gì? Muốn tăng lương cho tớ à?” Nghĩ tới khả năng này, đôi mắt hưng phấn sáng lên.

      “Tớ hỏi cậu, có lẽ ra cậu có chuyện muốn làm, nhưng tớ quá ích kỷ, vẫn luôn cột cậu vào bên cạnh.”

      Trương Linh Ngọc khó hiểu nhìn Nhạc Hiên Lam, mặc dù khi chuyện, từng chữ ràng, nhưng vẻ mặt của phiền muộn và ngột ngạt, ánh mắt có chút mê mang, làm cảm thấy có gì đó đúng.

      “Cậu bị bệnh à?” Trương Linh Ngọc đưa tay khác sờ vào trán của , cũng bị Nhạc Hiên Lam nắm lấy.

      “Trả lời tớ.” Đôi mắt của nhìn thẳng vào trong mắt .

      ngừng hỏi mình, tại sao cho rằng Linh Ngọc ở bên cạnh mãi mãi? Tại sao có cái quyền muốn ở bên cả đời? Tiềm thức của
      [​IMG]
      ChrisM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :