em liệu dùng đời có đủ tác giả : bạch lãng thể loại : ngôn tình, hắc bang , đẫm lệ tình trạng : on-going văn án Tuyển tập các câu chuyện ngắn được viết lên dưới các loại hình thức trải nghiệm lẫn ý tưởng về cảm xúc có hối tiếc , có hận , cũng có thứ tình được gọi là hy sinh chấp nhận buông tay
chương 1 : giấc mơ bóng đá là chủ đề muôn thuở của biết bao người , từ tầng lớp bình dân động cho đến các nhân vật tiếng tâm trong giới showbiz ai lại say mê môn thể thao mang tính tinh thần dân tộc này tại các quán cafe sáng sáng , những quán nhậu khuya khuya ai ai cũng đều bàn tán xôn xao về nhân vật ít thấy trong giới quần đùi áo số chuyện là work cup u25 việt nam bất ngờ lọt vào chung kết , điều mà ko ai trong các cổ động viên việt nam dám nghĩ đến , vì chúng ta bao năm chăm bẩm lắm lắm cũng chỉ qua được thái lan là cùng , nhưng cuối cùng lại có thể xuất sắc lọt vào chung kết , hiên ngang trở thành đối thủ của đương kim vô địch năm ngoái , đội chủ nhà cực mạnh , đến đây cũng phải kể công cho tiền đạo ngoại nhập từ china , han-song góp 12 bàn thắng trong các trận từ vòng đá giao hữu đến thành công rực rỡ như ngày hôm nay phút 98 của trận đấu bất ngờ xảy ra khi tiền vệ hang-song bất chấp chiêu bài của huấn luyện viên , phát đánh đầu thủng lưới đối phương , trực tiếp ấn định tỷ số 2-1 nghiên về việt nam , cũng thẳng bước giúp việt nam lần đầu tiên đứng vũ đài vinh quang của bóng đá thế giới tôi ngồi trong văn phòng , ánh mắt liếc qua màn hình ti vi tình cờ phát lên đoạn phỏng vấn , người đàn ông trong trang phục số 7 ánh mắt sáng ngời , cả người ướt đẫm mồ hồi , nhưng gương mặt thần thái vô cùng rạng rỡ xin hỏi bạn có cảm nghĩ gì , khi lần đầu tiên việt nam trở thành nhà vô địch đông nam á ? tôi hạnh phúc vì có thể mang chiến thắng này về cho người tôi mĩm cười nhìn chàng trai hạnh phúc ôm chiếc cúp vàng , ấy cuối cùng thành công ngồi mình trong căn phòng rộng lớn , tôi lại thấy mình đơn làm sao , người đàn ông đó thấm thoát theo tôi năm năm , thời gian quá ngắn cũng đủ dài để có thể để tôi suy nghĩ mà mở lòng mình ra chấp nhận , cố gắng kết thúc nỗi đau dai dẵng năm năm để đón nhận hạnh phúc mới nhìn lại vết cắt ngấm sâu dưới chiếc đồng hồ sáng bóng , tôi lại thấy lòng mình thắt lại , năm năm .... năm năm trôi qua sau tôi vẫn chưa thể quên được hình bóng người đó năm năm đối với mọi người là khoảng thời gian khá dài , nhưng tôi lại thấy cứ như ngày hôm qua , cái ngày mà người đó dùng cách tàn nhẫn nhất để tôi mãi mãi biến khỏi thế giới của dung viên .... chúng ta gặp nhau năm năm rồi . tết đoàn viên bên chén trà ly rượu ấm , mỗi năm cứ đến dịp tết mùng hai là cả nhà tụ họp lại , cùng nhau ngồi chén bữa thịnh soạn đầy đủ cá thịt cổ cao mâm đầy , tôi thích ngồi góc nghe các chú kể chuyện tiếu lâm , nhìn nụ cười ai ai cũng nở đầy mặt , ông nội lớn tuổi nhất được ngồi ở đại sảnh , trước mặt bàn thờ tổ tiên hỉ hả chờ các bác các lì xì , sau đó thấy tôi lúp túp lì xì mấy đứa nhóc chủ đề bên bàn ăn hôm nay có gì khác ngoài trận đấu lừng danh mà ai ai cũng bàn đến , nghe sau trận cầu lịch sử ấy tất cả thành viên trong đội u25 đều trở thành siêu sao của làng cầu việt nam được mọi người tung hô hết lời , và những buổi giao lưu , even bao giờ với bớt xút cái là vô liền , chân sút vàng đó bây ơi , ông bác hai hầm hố vỗ đùi kêu đen đép vậy mới , nhất là thằng hang- song coi đẹp trai vậy mà ngon , nó chạy cái là cái chân dài cả xải đéo thằng nào chạy lại ko khác gì cr7 chú út cũng góp vui nghe thằng đấy á , giàu lắm biệt thự siêu xe có mà đầy , nghe nó còn là cổ đông của chuỗi khách sạn hạng sao 4 gì của pháp ấy ông rễ thứ hai cũng chen vô tôi mót quá chịu được nên đành vén váy chạy tọt vô nhà vệ sinh khi tôi giải hết cơn thèm bắn phá cũng là lúc cả nhà đứng hình kẻ nên ăn ko ăn , người nên ko buồn tất cả chỉ nhìn về hướng , hướng duy nhất , nơi có chàng trai , à tay ấy còn cằm bó hoa hồng 101 đoá , sao tôi biết 101 đoá ư , tôi đoán thôi an nhi .... cái này tặng em chàng trai cúi chào mọi người rồi bước đến bên cạnh tôi biết em thích hoa , nhưng em rất thích được người khác tặng hoa , 101 đoá hoa hồng này tượng trưng cho tình cảm của dành cho em . tôi mĩm cười đón nhận , nhưng phút chốc lại nhớ đến trước kia có người chỉ mang cho tôi nhành hoa loa kèn đỏ rực , người đó , thích hoa hồng vì nó tượng trưng cho loại hoa quá đại trà và những chiếc gai nhọn đó có thể vô tình làm tay em bị thương , chỉ muốn tặng em nhành loa kèn duy nhất vì ở đây .... đặt tay tôi vào vị trí nơi trái tim đập rộn ràng vì muốn em mãi chỉ giống như nhành loa kèn đỏ rực này , đẹp rực rỡ , nhưng cả đời chỉ khoe sắc vì người dung viên đúng , tôi dùng thời gian mười năm để nhưng có lẽ phải đợi đến cả cuộc đời mới có thể quên được an nhi .... an nhi .... hang- song gọi tôi , tiếng gọi dịu dàng kéo tôi về thực tại bữa cơm tất niên năm nay thế nào lại bị biến thành buổi even thu mất rồi , mọi người quay quanh hang- song hỏi han đủ thứ , ông nội còn phấn khích ôm hang- song chụp vày tấm , cứ bảo là nhất định phải rữa ra rồi mang khoe khắp làng các chị các chú bắt tay ôm hôn hang- song cứ như fan hâm mộ gặp được thần tượng mình ngày đêm mong nhớ ấy , chụp hình úp facebook các kểu năm nay bên sòng bài gia đình lại có thêm quy luật mới , các em thua bảo chị an nhi cho hang- song thơm má cái , còn thắng hang- song lì xì mấy đứa mỗi đứa 100 đô cả đám con nít hám của kéo tôi vô sòng , đứa thua đứa thắng gì tôi cũng bị thơm cho vày chục phát , cờ bạc gì chán vãi cả linh hồn bác này năm nay nhà mình ăn tết lớn rồi nhé , có cả siêu sao làng bóng đá việt nam đây rồi ông nội lại vỗ vỗ vai tôi : bây 25 rồi sao định lấy chồng với người ta , bận bịu làm chi mà mãi , ông nội thấy là rất kết thằng này rồi đó , phải cháu rễ , để biểu dương cho khoái trá của mình ông nội còn khuyến mãi cả cái ôm nồng thấm cho hang- song tôi ậm ừ cho qua chuyện , vì đơn giản tôi ko chắc mình có thể ai khác nữa hay ? hang- song bị mấy bác dẫn khắp xóm , cả làng phút chốc lại kéo đến rầm rì tại nhà ,làm tôi ngay cả đứng còn có chổ chỉ có thể mình ngồi trong phòng tầm 6 giờ chiều bên bàn ăn gia đình tôi ngồi cạnh hang- song nhìn đóng thịt cá to đùng trong bát lại thấy có vẻ gia đình đối với chuyện hang- song thích tôi rất có hảo cảm chú này , mày nhanh mà lấy hang- song có mà bị chúng cướp mất , chú là chú thấy cả con trong cái nước việt nam này chỉ cần là giống cái đều khoái thằng hang- song đúng ... đúng .... 7 thấy hay là tuần sau tụi bây làm đám cưới gấp mẹ thấy cũng đúng đấy , mày cũng 25 rồi còn nữa , con lấy chồng cho mẹ còn đỡ lo hang- song nhìn tôi mĩm cười , an nhi ăn cái này , bốc con tôm bỏ vào bát tôi . mẹ thấy hai đứa rất xứng đôi hay là vầy tuần sau có ngày tốt bây mời thiệp làm cái đám cưới hoành tráng cho cả dòng họ biết nhà ta có con rễ làm cầu thủ mẹ cười hô hố , mẹ cũng là fan cứng cựa của làng bóng đá nước nhà mẹ ... con và hang- song chỉ là .... tôi cũng hiết sao để mẹ hiểu , vì bạn bè cũng hẵn , hang- song bắt đầu từ năm 20 tuổi theo bên cạnh tôi cũng thể gọi là bạn bè nhưng tình nhân lại càng chưa đến mức ấy , đối với tôi han- song có lẽ chỉ đơn thuẩn là liều thuốc giảm đau để tôi tạm thời quên lãng mà thôi là .... là cái gì ... mẹ rồi đấy , mày thương cha mẹ ưng dùm cái , mày định ở vậy hoài à hang- song con người con mà con phát biểu sóng truyền hình có phải là an nhi nhà chúng ta ? cha tôi hỏi vâng .... vâng ạ , dè chừng nhìn tôi vậy còn đắn đo cái gì , cưới cho có chồng có con với người ta 7 cũng phụ hoạ mẹ con no rồi con tắm đây , tôi bỏ đũa an nhi nước tắm đun sôi rồi , để vào pha lại cho ấm , còn có tinh dầu oải hương lần trước em là rất thơm cũng mua xong rồi tắm xong là có thể dùng , khăn tắm và cả áo ngủ tất cả cũng máng sẳng bên móc được ... tôi ừ , lâu dần cũng quen với quan tâm này của hang- song đấy đấy cưng thấy chưa , chị cả đời chỉ cần người lấy khăn tắm cho là hạnh phúc chết mất rồi cưng có cầu thủ pha nước cho tắm mà còn chịu tôi chỉ im lặng bước ... vì tôi biết phải gì , hơn ai hết tôi biết han- song tôi , nhưng tôi có lẽ vẫn chưa sẵng sàng cho cuộc tình mới . qua tết mùng 3 tôi vẫn chưa được làm lại vì ba mẹ cứ than vãn tôi năm 365 ngày chỉ có mỗi ngày tết là trông thấy mặt còn ngày thường cứ gọi là thư ký bảo phải đặt lịch hẹn trước mới được , đều này khiến tôi cũng thấy mình quá vô tâm đôi lúc tôi vì muốn dùng công việc quên mọi thứ , nhưng lại vô tình quên mất người thân của mình mẹ rồi đấy , hang- song là mẹ ưng nhất mày liệu mà chuẩn bị làm dâu dù han- song có khuyên ba mẹ hay giải thích như thế nào chuyện tôi mấy năm sống bên ngoài , thân mình lại chỉ có mỗi han- song khiến mẹ cha tôi lại càng kiên quyết muốn tôi cưới ấy . reng reng reng ... chiếc điện thoại cứu tinh cho tôi vang lên , tôi thầm cảm ơn người gọi đến dù là ai tôi cũng vô vàng biết ơn họ . tiểu thư .... tiếng dương mama bên đầu giây bên kia nghe có vẻ yếu ớt dương mama bà sao vậy ? tôi lo lắng hỏi tiểu thư, già này sắp xong mất rồi , ra tôi mắc bệnh từ rất lâu nhưng tôi muốn tiểu thư lo lắng , già này hứa với tứ gia chăm sóc cho nhưng có lẽ ... còn được nữa rồi . dương mama bà đừng vậy bà rất tốt với an nhi , dương mama bà ở đâu , an nhi đến ngay lập tức , tôi trong gấp gáp tiểu thư còn kịp nữa đâu , già này chỉ muốn , tứ gia năm xưa ... có ý muốn ruồng bỏ tiểu thư chỉ là ngày ấy muốn sống , nhất định phải sống , dù biết rất đau khổ nhưng chỉ cần tiểu thư còn sống là được , ngày ấy mình hy sinh vì ... tin tin già này .... tút .... tút .... tiếng tút dài phát ra từ chiếc di động lạnh lẽo ký ức của năm ấy ... ngày mà tôi nhìn thấy người đàn ông mình thương nằm bên cạnh người đàn bà khác giấy ly hôn ở bên ấy , ký xong có thể số tài sản đó có thể khiến cổ sống cả đời cần phải lo nghĩ cái hôm ấy ... trái tim tôi tan nát , tôi đứng cả đêm dưới trời mưa lạnh , nhìn lên cánh cửa sổ sáng đèn ,người đàn ông của tôi ôm ấp người khác tất cả chỉ là hy sinh thôi sao ? dung viên rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì ? 15 năm trước tôi là cu nhi , cu nhi với ước mong có lại mái ấm gia đình , năm tôi lên 10 tuổi cha mẹ tôi quyết định ly hôn sau những tháng ngày dài trong nghèo đói và cải vả ,ít tháng sau mẹ tôi cũng tái giá , và định cư bên nước ngoài , tôi về ở bên ngoại theo ước muốn của mẹ đó là những ngày dài của độc , đêm đêm co ro bên chiếc mềm bé dằn vặt với những nỗi đau tôi nhớ mẹ nhớ cha nhớ cả những măm cơm rau dại mẹ hái được ngoài đồng , những buổi chiều bên khói bếp nghèo của đồng quê rồi ngày đường học về tôi bị toán người lạ mặt bắt , họ bán tôi cho lò mổ cướp nội tạng ở chiết giang , sở dĩ tôi biết nơi đó ở chiết giang trung quốc vì vị y bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho tôi vô tình để lộ tôi như cá nằm thớt , tôi run rẫy trong sợ hãi trước ánh đèn sáng loá của phòng mỗ , cả những ánh mắt lạnh băng được giấu kính trong khuôn mặt y sĩ , tay họ cầm dao , ánh sáng sắc bén chiếu theo ánh đèn khiến tôi có cảm giác cả thân mình như đông cứng lại , tôi nghĩ mình chắc chết , khi tôi chết rồi tôi tiết nuối nhất là điều gì ? chắc là được gặp lại cha mẹ mình lần cuối rồi định mệnh thay đổi , ngay khi tôi nghĩ cánh cửa của sinh mệnh đời tôi sắp đóng lại , trận động đất lại xảy ra có ai đó rạch dây trói và bế tôi chạy trối chết trong tình trạng cả đất trời rung chuyển dữ dội , mọi thứ tối đen và hoảng loạn 3 ngày hôn mê sâu , sau khi tỉnh lại tôi mới biết người cứu tôi ra là thực tập sinh , ta đành lòng dùng bàn tay lương y của mình để giết tôi tôi được mang vào cu nhi viện ngoại ô thành phố hàn châu ,ở nơi ấy tôi bắt đầu street nặng trầm cảm và cũng cười , chỉ đều đặn ăn cơm để duy trì cái sinh mạng có lúc tưởng mất bịch .... tôi ngã sóng soài nền đất lạnh sau khi bị va vào ai đó , cánh tay rướm máu đau đớn đến ứa nước mắt , nhưng tôi khóc vì trong tôi lúc ấy còn tồn tại thứ cảm xúc nào nữa biết mình va phải ai và người đó trông như thế nào tôi chỉ biết vày ngày sau đó mình được bán lại cho gia tộc có tiếng tại thượng hải , dung gia của tập đoàn dung thị trong ký ức của tôi lúc ấy tất cả kết thúc tôi hoãn loạn và gần như kiệt quệ về cảm xúc lẫn tâm hồn , tôi sợ hãi và mất lòng tin với tất cả mọi thứ kể cả tình thân , tôi bổng nhiên nghĩ đến , giờ này cha mẹ có nhớ tôi ? họ có lo lắng cho tôi ? có tìm kiếm và đau buồn khi nhìn thấy tôi nữa hay ? an nhi ngồi dậy nào , dưới nền đất rất lạnh tôi ngồi dậy cách máy móc và sau khi cánh cửa khép lại , tôi vẫn tiếp tục ngồi xuống nền gạch ấy , vì tôi sợ , sợ cảm giác phải nằm giường vì cứ mỗi lần tiếp xúc với chiếc giường tôi lại thấy mình như vật hiến tế và sắp bị mang ra phẫu thuật có ai đó bế tôi vào phòng , đắp chăn cho tôi và ôm lấy tôi , mùi hương hoa trà thoang thoãng qua làn mũi an nhi đừng sợ có ta ở đây . tôi biết tên người này , cũng chưa từng có ai cho tôi biết ta rốt cuộc tên là gì chỉ loáng thoáng dì vú già gọi ta là tứ gia an nhi tên của ta là dung viên , từ hôm nay chúng ta là người nhà , ôm tôi vào lòng ,bàn tay vỗ vỗ bên người tôi như trấn an người nhà ? ấy là người nhà , người thân của tôi sao ? từ khi ba mẹ ly hôn đối với tôi là chấn động tâm lý quá lớn , tôi sợ đơn , sợ bóng tối sợ cả lòng dạ con người , tôi từng bị người ta suýt giết chết , bị trói lại nhốt vào gầm xe mang bán , tôi từng đau khổ sợ hãi và giờ là tôi cố gắng trốn tránh tất cả mọi thứ , kể cả người thân vậy mà giờ có người lại muốn trở thành người nhà của tôi sao ? an nhi , em phải nhớ thế giới này luôn công bằng , nhưng chỉ có chính chúng ta mới thay đổi được tất cả , chỉ có chúng ta cường hãng và mạnh mẽ mới có thể chống lại mọi bất công em có thể bị bắt , bị bán như món hàng nhưng em vẫn còn cách chọn lựa khác đó là mạnh mẽ , mạnh mẽ để sống tiếp , mạnh mẽ để thành công và đạt được mọi thứ mà em muốn chứ vì hoàn cảnh mà gục ngã chính mình tôi nghe hết và thầm ghi hết vào trong tâm những ngày sau đó , số lần tôi được bế lên từ sàn nhà lạnh lẽo trở nên thưa dần , tôi dần quen với mùi hoa trà thoang thoảng mỗi đêm , quen dần với đôi bàn tay ấm áp vỗ về mỗi khi tôi gặp ác mộng tôi dần lấy lại tinh thần và cuộc sống cũng trở nên phong phú hơn ,tôi phát dung viên là chàng trai 18 hội đủ rất nhiều các tố chất ưu tú , ấy biết tất cả mọi thứ , từ đàn piano đến các vấn đề nan giải về kinh tế học , toán học và cả là tâm lí học dần dần tôi biết được dung gia tuy lớn người nhiều chi thứ cũng cực kỳ phức tạp , lòng tham tranh giành và đố kỵ ở nơi đây vô cùng hiểm ác , tôi có cảm tưởng như mỗi ngày dung viên điều phải gắn lên người rất nhiều những chiếc mặt nạ khác nhau , nhưng có lẽ khi nằm bên cạnh tôi mỗi đêm ấy mới nhàng gỡ bỏ lớp nguỵ trang của mình thời gian sau đó mỗi ngày tôi đến trường như các bạn đồng trang lứa khác mà trực tiếp học cùng với các giáo sư do dung viên gọi đến , bọn họ mỗi người điều có môn học khác nhau , tôi trực tiếp đến trường nhưng lại được rèn luyện trực diện trong tập đoàn của dung thị dần dần tôi có lại ý chí sinh tồn ngày nào cũng cất dần thương tổn yếu đuối mà bài ra bản lĩnh mạnh mẽ tồn bao năm , tôi cố gắng và ngừng học hỏi , tôi màn gian nan , cũng sợ phải thất bại ,vì tôi muốn sau này có thể ở bên cạnh dung viên , ở bên làm cánh tay đắc lực giúp ấy chỉ là mỗi đêm về tôi lại nghiện cảm giác được dung viên vỗ về , ngửi mùi hương hoa trà thơm mát người ấy , được trở lại là chính tôi , bé ngày nào yếu đuối và sợ hãi , được ôm chặt ấy và hết tất cả mọi suy nghĩ trong lòng , biết từ bao giờ dung viên đối với tôi như bến đỗ , chổ trú bình yên nhất , nơi tôi được thương và trân trọng năm năm sau đó , dung viên chính thức được dung lão gia trọng dụng và lượng lớn gia sản của dung thị từ năng lượng đến đầu tư thực phẩm và hàng hải , công việc khiến ấy gần như quay cuồng nhưng đêm về lại cứ ôm ghì lấy tôi và tôi cũng quen dần cái cảm giác ngồi trong bóng đêm , bên chiếc giường quen thuộc đợi dung viên về , xà vào lòng làm nũng , mỗi lần như vậy tôi cố ý giọng cổ trang và chiêu chọc sao bệ hạ về trễ vậy ? để thần thiếp hầu hạ cho ngày nhé khi ấy dung viên mĩm cười tươi cóc lên trán tôi nhưng lại vô cùng dịu dàng ôm tôi ngủ gia sản dung thị ngày lớn mạnh , dung lão gia cũng ngày già yếu hầu như giao toàn quyền quyết định về tay dung viên , điều đó khiến các chú bác trưởng lão có phần gay gắt , đỉnh điểm là mùa hạ năm sinh nhật lần thứ 16 của tôi , xảy ra kiện lớn tôi yên lành trong văn phòng bổng nhiên bị bắt cóc , lần nữa tôi lại bị trói và nhốt vào nhà kho , nơi đó có chuột bò lúc túc , có mùi xăng dầu cả những tiếng chửi rủa khốn kiếp của bọn giang hồ tôi sợ , dù tay tôi bị trói , miệng bị bị kín , nhưng nước mắt tôi vẫn rơi dù chỉ là giọt , vì tôi nhớ đến câu của dung viên , em phải mạnh mẽ nhất định phải mạnh mẽ biết qua bao lâu có lẽ là rất lâu tôi được mang ra cách thô bạo , bị quăng xuống nền gạch như món đồ chơi rẻ tiền , chân tôi bị va vào thềm gạch kêu tiếng rắc , cả người tôi đau nhứt như xương chân sắp gãy rụng đại ca có thể hưởng , ha ha mày xem con này ngon phết ra đấy tên đầu trọc lóc mắt mày dị hợm nhìn tôi nhõ vãi , sợ là láo , tôi sợ nhưng tôi khóc , tôi muốn khóc trước mặt bọn khốn này nghe là đàn bà nuôi từ bé của dung thái tử đấy , biết sao vụ dằn mặt này , thái tử có biết điều chút ? tên đồng bọn liếc xéo tôi rồi thản nhiên mở lon nước tăng lực ra tu lượt tên đầu hói gắp gáp cởi toạt áo ra , ánh mắt thèm thuồng vồ vập lấy tôi , chiếc áo sơ mi người tôi bị gã nhanh chóng xé toạt , tiếng vải rách tươm làm tôi sợ hãi tột cùng , tôi ngừng lắc đầu và bàn chân đạp loạn xạ , nhưng dường như đối với gã chỉ là công phu mèo cào , càng làm gã trở nên hăng máu hơn hẵn tôi nghĩ mình điên mất , tôi muốn hàng trăm hàng ngàn lần muốn , tôi chỉ muốn người đàn ông lên giường cùng tôi phải là dung viên , tôi sợ chết , tôi chỉ sợ sau hôm nay tôi trở nên nhơ nhớp và có tư cách ở bên cạnh dung viên nữa . .... .... tôi hét lên nhưng miệng lại bị bịt kín bởi lớp băng keo dính chặt , dung viên cứu em ..... gầm ..... cánh cửa kho bật mở , hàng trăm người mang súng máy càng quét xông thẳng vào , mắt tôi ráo quảnh chết trân nhìn dung viên , điên tiết lên ôm chầm tôi vào lòng , cái ôm chặt như chất chứa rất rất nhiều nỗi tiếc hận đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dung viên mất bình tĩnh , dùng gậy ngừng đánh tên đầu trọc , mặc cho van xin mặc cho tiếng xương vỡ vụn máu thịt nhầy nhụa bê bếch , đôi đồng tử trấn định tôi vẫn thường thấy ngày nào giờ trở nên đỏ hỏm đáng sợ , cả người nóng rực sát khí hầm hầm ngừng dùng sức đập tôi muốn gọi , muốn ngăn lại , đừng mà đừng như vậy , vì tôi muốn đôi bàn tay ấm áp vỗ về tôi mỗi ngày đó nhướm máu đỏ , dung viên dừng lại , xin .... tiếng còi xe cảnh sát đến , cũng là lúc tôi thấy thanh tra mang cáng y tế khiêng mấy tên giang hồ kia về dung viên em sao , tôi như chuyện có gì to tát rắc ... bàn tay cằm lấy chân tôi nắn lại , các vết xương lệt lại vào quỷ đạo như cũ tôi cố cắn răn nhịn đau bổng nhiên điên tiết , bàn tay nắm lấy vai tôi đẩy vào góc tường , khiến chân tôi bị va vào thành giường đau nhói , nhưng tôi chỉ cố cắn răng cũng kêu lên tiếng nào tôi có là bảo em mạnh mẽ như vậy ? có là cho dù em bị người ta suýt làm nhụt cũng phải cố mạnh mẽ như có chuyện gì như vậy ? tôi quay mặt chổ khác , cố gắng nhìn nhìn thẳng vào tôi .... ra lệnh đối diện với ánh mắt tôi lại thấy mình yếu đuối , nước mắt tôi lại rơi vì nếu em cố mạnh mẽ , em trở thành điểm yếu nhất của mà tử huyệt chỉ có hai cách là bảo vệ cho tốt , hai là phải huỷ hoại cách triệt để em muốn người khác dùng em để hại , càng muốn có ngày em phải xa , em muốn , muốn hu hu , tôi khuỵ xuống nền gạch lạnh băng khóc gần như nấc nghẹn đúng là tôi sợ , rất rất sợ , cái giây phút tôi bị bắt , tôi biết ngày này cuối cùng rồi cũng đến an nhi ... em ngốc đau khóc , yếu đuối có làm sao , thích em như vậy , ôm chầm lấy tôi , môi ghì chặt lấy môi tôi, bờ môi mềm mại như dòng nước cuốn chặt lấy tôi , khiến tôi như quên hết mọi thứ oan ức giây phút bế tôi lên giường , cảm giác lần đầu tiên tiếp xúc trực diện của da thịt , bờ môi lướt qua cơ thể tôi , giây phút tiến vào cả người tôi đau đớn như muốn nứt toạt , nhưng lại hôn tôi nhàng thầm bên tai tôi hứa với , em chỉ được yếu đuối ở trước mặt thôi nhé vâng tôi như bị thôi miên còn nữa nếu định em chính là tử huyệt của tôi , vậy đời này tôi chỉ còn cách duy nhất đó là bán mạng để bảo vệ tử huyệt của mình tôi mĩm cười hạnh phúc trong vòng tay 16 tuổi tôi người đàn ông ấy ngót sáu năm lại bốn năm nữa trôi qua , tôi hai mươi tuổi , dung lão gia chính thức giao toàn quyền quản lí gia tộc cho dung viên , đứa con út duy nhất của dung thị khỏi cũng biết các chú bác có bao nhiêu điều ưng ,vì dung viên phải là con của dòng chính thức , là con trai do bà vợ lẽ bên ngoài dá thú của dung lão gia , mẹ của lại xuất thân ca vũ nghe bà từng là đại minh tinh có tiếng của làng giải trí thời , nên họ bằng mặt nhưng lại bằng lòng , bên ngoài sóng yên biển lặng nhưng có ai biết bên trong lớp sóng ngầm ấy là cả trận đại hồng thuỷ sắp ập đến nơi dung viên có đứa cháu hơn hai tuổi là con của chị , khi chị ấy mai qua đời vì tai nạn ô tô chỉ để lại mỗi mình minh viễn, năm nay cậu ấy cũng 24 hơn hẵn số tuổi của tôi dung viên em muốn đến sông bích thuỷ , muốn cùng đến đấy câu cá , nướng thịt , ngắm mặt trời lặn , cùng chờ đợi bình minh lên , tôi khi dung viên kết thúc ngày làm việc vất vả em mỗi tối đều ngủ cùng , sáng sáng điều theo cạnh , nhìn mãi biết chán sao ? còn muốn cùng câu cá ngắm bình minh , em sợ có ngày em phát , thế giới của em sao lại chỉ có mỗi dung viên .... dung viên chán ngắt em chán , em muốn cùng đầu bạc răng rụng , đến khi chúng ta già cũng muốn nhìn thấy , đến khi mấy mươi năm sau tóc bạc hết ,da nhăn nheo em vẫn thích ở cùng , cùng ngắm bình minh , cùng câu cá , tôi và chồm lên người hôn vào môi dung viên mĩm cười , lại cóc vào trán tôi , ôm tôi vào lòng , mỗi khi được ôm , tôi thấy thế giới bình yên , chỉ cần con người ấy , mỗi ngày đều vui vẻ ôm tôi vào lòng như thế là đủ ngày hôm sau đúng dành cho tôi trọn cả ngày cùng tôi đến hồ bích thuỷ , cùng câu cá ngồi dã ngoại ngoài trời cùng ngắm bình minh và đợi cả mặt trời lặn , tôi phát dung viên nấu món mì ý rất ngon , hương vị rất ý rất tuyệt an nhi có cần vui vẻ như vậy em cười suốt cả tiếng rồi đấy người ta vui mà , tôi nũng nịu thấy em vui vẻ như vậy , ta phá lệ tặng em cái này chìa trước mặt tôi nhành hoa loa kèn đỏ rực sao lại là hoa loa kèn mà còn chỉ có nhành , dung viên keo kiệt mĩm cười nhìn tôi , nắm lấy tay tôi đặt vào ngực nơi có trái tim đập rộn ràng hoa hồng quá đại trà , lại có gai , muốn những chiếc gai đó vô tình làm tay em bị thương , chỉ muốn em giống như đoá hoa loa kèn đỏ rực này , xinh đẹp kêu sa , nhưng cả đời chỉ khoe sắc vì người duy nhất tôi hạnh phúc nâng niu đoá hoa ấy như sinh mạng đến mức khi nó bị héo tôi còn đặc biệt ép nó vào trang sách giữ gìn vô cùng cẩn thận mém chút là mướn bảo an canh giữ luôn rồi nhưng người ta hạnh phúc đến đâu cũng giống như bong bóng xà phòng có lúc cũng vỡ tan tành theo mây khói và khi ấy thứ bạn còn lại chỉ có nỗi đau và tiếc nuối đến muốn chết gia tộc tranh đấu ngày gay gắt , đỉnh điểm là khi dung viên bổng nhiên biến mất lần đầu tôi thấy về nhà , tôi gọi điện cũng bắt máy , dương mama trấn an tôi rằng dung viên dạo này rất bận rộn nhưng tôi vẫn lo lắng và tài nào ngủ được vì tôi quen cảm giác khi có bên cạnh , mỗi ngày tôi đều ngồi trong phòng , bật đèn , ngồi trong bóng tối cứ tuần tự mà đợi rồi ngày , chuyện gì đến rồi cũng đến khi tôi đến tìm sau ba ngày ngủ được , tôi lo lắng cho và cả nỗi nhớ da diết trong căn phòng tổng thống quen thuộc , tôi thấy nằm đấy , cả người mãnh vải che thân , bên cạnh là con duy nhất của tập đoàn hàn thị hàn thu thuỳ tôi lạ gì ta , đại tiểu thư của dòng quyền quý , đối tượng rất môn đăng hộ đối với dung gia đơn ly hôn ở bàn ký xong số tài sản đấy có thể khiến sống cả đời mà cần phải lo nghĩ thế giới trong tôi gần như sụp đổ , dung viên người đàn ông mà tôi dành cả tâm hồn để thương , ở trước mặt tôi và ôm ấp người đàn bà khác tại sao ? tôi hỏi tại sao cả , bởi vì tử huyệt vốn là cần nên loại bỏ có nghe chưa ? tử huyệt chỉ là thứ điểm yếu vô dụng , đừng làm ngán chân dung viên , hàn thu thuỳ chán ghét nhìn tôi dung viên , ... cướp lời tôi và gay gắt nhìn tôi , lớn tiếng quát , tôi chán rồi , lí do này được chưa ? tôi khuỵ xuống trong nước mắt , em tin dung viên em biết tại sao lại như vậy , tôi lao đến bên và gào lên trong nước mắt lôi ta ra ngoài ,còn nữa bắt đầu từ ngày mai cho phép ta bước vào dung gia nữa bước tôi bị lôi và vứt ra đường như đống rác , như phẩm vật sau khi hết ham thích với vẻ ngoài của nó vứt bỏ thương tiết dương mama ôm tôi đứng cả đêm dưới làn mưa đêm lạnh giá tôi cứ đứng đấy nhìn lên cách cửa sổ vẫn sáng đèn , nơi có người đàn ông của tôi ôm ấp người phụ nữ khác . tiểu thư chúng ta thôi , già này dù sao cũng rời bỏ tiểu thư qua đêm đó tôi tuyệt vọng đến mức cắt cổ tay tự vẫn , nhưng cuối cùng bên giường vẫn chỉ có mình dương mama , người đàn ông đó vẫn hề đến an nhi , an nhi dậy con đừng ngủ nữa có ai đó lay lay tôi tôi lờ mờ mở mắt , bị mẹ kéo ra đại sảnh , ra mọi người tụ hợp rất đông tại đây để xem bóng đá nhà tôi các chị em chú bác đều đến đông đủ nghe hôm mùng hai cũng nhận ích quà cáp từ han- song nên giờ ai nấy cũng đều quay quanh như bảo bối xin chào quý vị và các bạn đến với chương trình sao ánh hào quang và tôi là trấn thành ra tôi cũng từng xem qua chương trình này rồi , khi rảnh rỗi có việc gì làm tôi vẫn thích siêu tầm tự truyện của ai đó xin chào hang- song chào trấn thành và quý vị khán giả đến đây tôi có chút bất ngờ , hang- song nổi tiếng , tôi biết nhưng việc tham gia chương trình sao ánh hào quang , tôi hoàn toàn hề biết mày xem hang- song nhà ta đẹp trai phết ấy nhỉ , bà chị họ nhìn tôi khoái chí an nhi ăn chút trái cây , han- song đưa đến trước mặt tôi đĩa đầy các loại quả woa , hâm mộ quá , được cưng chiều đến thế là còn gì , bà chị họ con năm tôi chỉ cười , từ từ ăn , mắt vẫn dán vào màn hình ti vi ra han- song sinh ra trong gia đình mấy hoàn hảo , là con lai trung - hàn ,mẹ là người hàn bố là cầu thủ về hưu , mẹ han - song là hoạ sĩ ,thời gian cứ trôi qua êm đềm như thế cho đến năm han- song lên mười tuổi , biến cố bắt đầu xảy ra , số lần ba mẹ cải nhau ngày nhiều , đỉnh điểm đó là trước sinh nhật lần thứ 11 tuổi mẹ kéo vali rời khỏi nhà , giọng han- song phát ta đều đều từ màn hình ti vi lúc đó bạn nghỉ gì ? trấn thành hỏi nghĩ .... nghĩ gì cả chỉ thấy thế giới xung quanh phút chốc biến thành màu đen , nghỉ lát han- song lại kể tiếp kể từ đó bố suốt ngày ôm khung ảnh mẹ trốn biệt trong phòng , cho dù han- song có gỏ cửa đến mấy bố cũng buồn trả lời cho đến ngày đường học về han- song thấy vật thể rơi xuống từ lầu 12 , han- song chứng kiến cảnh bố nhảy lầu ngay trước mắt mình lúc đó tôi thấy vẻ hoảng hốt gương mặt trấn thành ra tôi biết từ trước cũng quá lạ han- song gần như có chút bất lực khi phải nhắc đến những chuyện qua