1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em đến đau lòng - Đào Nhạc Tư (Chương 10/10) Hoàn - Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      EM ĐẾN ĐAU LÒNG
      [​IMG]

      Tác giả : Đào Nhạc Tư
      Số chương : 10
      Convert : NgocQuynh520 aka Quỳnh Súc Vật
      Editor : Quinn Dun
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu :

      Vận mệnh biết trêu đùa khiến người con nên !

      Đối mặt với bạn của họ là Diệp Bằng Huyên, Mạnh Chấn Sênh vừa bất đắc dĩ vừa kinh ngạc, chỉ có thể đem tình say đắm lặng lẽ với cất sâu trong lòng, lẳng lặng bên cạnh bảo vệ .

      Nhưng nếu như vui vẻ hạnh phúc cho dù có chua sót đau đớn cũng vui vẻ chịu đựng, nhưng nếu hạnh phúc cuả là giả, sao có thể yên tâm được đây?

      Diệp Bằng Huyên cảm thấy bản thân mình may mắn mới có thể quen biết người tốt , lương thiện như Mạnh Chấn Sênh, bởi vì trong lòng từ lâu có có hình bóng của người con trai khác . Nhưng mà hai người ở chung càng lâu,hình bóng ở trong lòng lại càng trở nên sâu nặng. Cho đến khi kiềm được đặt tay lên ngực mình tự hỏi, có phải thay đổi rồi ?

      Lưu ý : Toàn bộ chú thích trong bài đều do người dịch biên soạn.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 11/1/16
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Mở đầu

      Editor : Quinn Dun

      Ngày đầu tiên gặp gỡ , bầu trời u ám ,mặt đường trơn ướt, mưa rơi lả tả, giao thông bị ùn tắc, dường như thử thách lòng kiên nhẫn cùng kỹ thuật lái xe, cũng là điềm báo trước sắp gặp phải chuyện tình cảm khó khăn......

      Sống ở nước ngoài nhiều năm, Mạnh Chấn Sênh quên tình trạng bị kẹt xe ở Đài Bắc đáng sợ như thế nào, lúc này lại tránh thời điểm tan việc, cho nên luôn phải giảm tốc độ chạy chậm như rùa. Đèn xanh tuy sáng nhưng xe vẫn kẹt tại chỗ, xe máy nắm bắt thời cơ vọt lên phía trước, bên trong xe vang lên khúc nhạc jazz lười biếng cách nào ổn định tâm tình nóng nảy trong người từ từ tăng lên, ngón tay thon dài gõ lên tay lái tiết lộ còn kiên nhẫn.

      Loại kẹt xe như thế này đến khi nào mới hết đây.Nhìn trái nhìn phải, Mạnh Chấn Sênh muốn tìm cách vượt qua khe hở để có thể chờ ít hơn chút.

      Có rồi! Mắt sáng lên. Phía trước có chiếc xe Taxi chầm chậm chen vào làn xe còn trống, mặc dù nhanh nhưng ít ra chiếc xe ấy cũng bắt đầu di chuyển lên phía trước.

      Mạnh Chấn Sênh chuyển tay lái, liền bật đèn quẹo phải, chiếc xe trung đội trưởng kiêu căng chậm rãi rời , đột nhiên có bóng đen từ bên phải chạy ra.

      Két.... ...... ......


      Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang chân trời, Mạnh Chấn Sênh trong lòng cảm thấy sợ hãi, vội vàng giẫm lên thắng xe, nhưng lại cách nào tránh được chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, ngay sau khi kết thúc va chạm số vấn đề liên tiếp xảy ra, tiếng kèn kêu inh ỏi giao thông bắt đầu trở nên hỗn loạn hơn thể nào di chuyển được.

      "Shit!" Mạnh Chấn khẽ nguyền rủa.

      Cái gì gọi là dục tốc bất đạt? tại cảm thụ rồi!

      bận tâm ngoài trời mưa, bật đèn báo hiệu ở đuôi xe lên, cài thắng xe, cởi dây an toàn, thân hình cao to liền bước ra khỏi xe xem tình hình.

      Qủa nhiên, chiếc xe máy màu bạc vượt qua ngã vào bên cạnh xe , bị đè dưới xe máy là vùng vẩy muốn đứng dậy, nón bảo hiểm bị rơi xuống đất nằm ở bên.


      " có sao ?" Mạnh Chấn bước nhanh đến gần khom người xuống hỏi.

      "Chân của tôi....Đau quá, xin giúp tôi nâng chiếc xe đứng lên." Diệp Bằng Huyên gương mặt trắng xanh ngẩng lên cất giọng xin giúp đỡ.

      Bị thương! Tâm tình tức giận dấy lên liền bị đối phương dập tắt, dễ như trở bàn tay dựng lại chiếc xe đè lên nửa người của , sau đó quay sang đưa tay hướng tới .

      " có bị thương gì hay ? có đứng lên được ?

      " được, đùi phải của tôi......" Bị đau thay vào đó vẻ mặt móp méo lời được hoàn chỉnh, dùng lực cánh tay chống đỡ lúc này mới đứng thẳng được chân.

      Mạnh Chấn Sênh liếc mắt nhìn chiếc xe của mình, cánh cửa hơi bị móp, bị trầy xước ít sơn cũng nghiêm trọng lắm.

      " có muốn mời cảnh sát giao thông đến xử lý hay ?" bày tỏ tôn trọng hỏi ý kiến của trước.

      Nếu muốn bàn về trách nhiệm thuộc về ai, mặc dù hai xe đều quẹo cua, nhưng chiếc xe của ở phía trước, xe máy chạy ở bên phải chạy lên đụng vào xe của ...... hoàn toàn muốn truy cứu, cũng cần phải bắt đền, bất quá chỉ là muốn xem đối phương bị thương thế nào muốn xử lý như thế nào.

      Diệp bằng Huyên nhìn thấy bởi vì bọn họ va chạm quẹt vào nhau mà giao thông trở nên ùn tắc hỗn loạn, tiếng kèn thúc giục như là mắng bọn họ, dường như mưa rơi càng lúc càng lớn, nhất thời cảm thấy hoa mắt, trời đất choáng váng.

      "Đúng, thực xin lỗi, vì đường trơn tôi thắng xe kịp, có thể cần gọi cảnh sát đến được hay ?" sợ hãi cầu, bởi vì mưa nên sợi tóc của bị xốc xếch nhếnh nhác dán dính vào hai bên má càng làm tăng thêm vẻ ngoan hiền.

      tự biết là do chính mình đụng vào xe của người ta, nếu cảnh sát lại giải quyết lỗi tám phần sai thuộc về , cần làm điều thừa, lại phí thời gian cản đường của mọi người.

      Mạnh Chấn nhìn thấy vẻ mặt của hoảng hốt, lúc người gặp phải tai nạn giao thông đa số đều là phản ứng tranh luận ngụy biện, ngược lại khiêm tốn xin lỗi trước, tai nạn bất ngờ này nhất thời tâm tình buồn rầu liền được hóa giải.

      Xem ra, trước mắt đây là người thành !

      Nếu nhận sai, thay vì phải hao tâm tổn sức gọi cảnh sát đến để xử lý, cầu bồi thường..... Sau đó chẳng bằng chịu bồi thường thôi.

      Chỉ là yếu đuối như vậy gặp mưa bị thương, lại đơn thuần thành như thế, còn cách nào đành lạnh lùng mà chống đỡ.


      " Tôi đưa bệnh viện." Đoán hẳn phải lọai người lừa đảo, lợi dụng người khác nên quyết định đưa tay ra giúp đỡ.

      "Cảm ơn." Tình thế hỗn loạn thể chấp nhận liền khách sáo từ chối.

      Mạnh Chấn Sênh nhanh chóng đem xe máy của thu xếp ổn thỏa, trở lại cùng đến bệnh viện gần nhất để khám bệnh và chữa bệnh, kết thúc trận hỗn loạn này.

      Nhưng bọn họ ai cũng biết rằng lần gặp nhau ngoài ý muốn này vẫn còn kéo dài, sinh mệnh hai bên xuyên suốt trang sách này! Mà con đường tình cảm của Mạnh Chấn Sênh cũng ngay lần hỗn loạn này mà kết thúc, dần dần bị dẫn đến con đường mòn tối tăm quanh co.....
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      SnowChris thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1.1:

      Editor: Quinn Dun

      Mạnh Chấn Sênh cùng Diệp Bằng Huyên làm xong tất cả các thủ tục kiểm tra khám chữa bệnh là hai giờ sau chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra.

      Ngoài bị trầy xướt da ra, đùi phải của Diệp Bằng Huyên bị gãy xương, còn có tượng chấn thương sọ não, tất cả phải tiếp tục theo dõi, bởi vì kiên quyết muốn nằm lại bệnh viện để tránh phát sinh ra chuyện gì chữa trị kịp.

      “Diệp tiểu thư, có cần tôi giúp thông báo cho người nhà của ?" Điều chỉnh lại góc độ của giường bệnh, Mạnh Chấn Sênh đến cạnh giường ngồi xuống ghế.

      " cần, mình tôi ở đây là được rồi." Diệp Bằng Huyên theo bản năng liền lắc đầu, mới lay cảm thấy đầu choáng váng, động tác vội vàng dừng lại.

      ra có người nhà, mẹ ở Trung Quốc bị bệnh truyền nhiễm mất, lúc học đại học cha cũng qua đời, chỉ còn mình đơn độc.

      cúi xuống, giống như là ngờ tới.

      Nhìn bộ dáng yếu đuối, sắc mặt vẫn như cũ trắng xanh của , lập tức trong đầu lên hoàn cảnh khó khăn, thân thể khỏe mạnh lại người chăm sóc, hiểu sao lòng lại xé ra.



      "Vậy để tôi nhờ người trông chừng." lập tức đề nghị.

      Tất cả mọi lỗi sai đều nhận hết về mình, cho dù ai đúng ai sai việc ngoài ý muốn này cũng dính đến ,vì vậy hy vọng trong phạm vi mình có thể làm được mau chóng kết thúc chuyện này cách viên mãn.


      " nghiêm trọng đến mức phải có người chăm sóc đâu!" Cánh môi xinh đẹp nâng lên nhàng mỉm cười thận trọng với .

      "Đúng là chỉ có mình , tôi yên tâm ...."

      Đột nhiên Mạnh Chấn Sênh thu hồi giọng , dường như ý thức được những lời này có chút mơ màng, thích hợp với lần đầu gặp gỡ.


      Diệp Bằng Huyên trái lại rất đơn thuần có nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy nhiệt tình chính trực ,thế gian hiếm có, khóe miệng khỏi cười sâu hơn.

      " Mạnh tiên sinh, là người tốt !" thẳng thắng , khi nhìn vào ánh mắt trong suốt quan tâm chân thành của .

      Nếu gặp được người tốt như làm sao có thể được thu xếp ổn thỏa như vậy?

      Những người bình thường đối với chuyện phiền toái như vậy e sợ tránh còn kịp, ràng là sai, chẳng những bắt đền , lại cùng trong suốt quá trình khám chữa bệnh thậm trí còn kiên quyết muốn gánh vác viện phí trong thời gian nằm viện.

      Mạnh Chấn Sênh ngẩn người, xương gò má nhanh chóng ửng hồng lên.

      Gương mặt dịu dàng giống như ánh trăng ,nụ cười xinh đẹp, hóa thành trận gió thổi ra gợn sóng trong lòng .

      cố che dấu tâm tình vì lời khen ngợi của .


      "Tôi là lo lắng cho nếu như có đói bụng hoặc muốn vệ sinh, hành động cực kỳ phiền toái tiện, nếu như não có chấn động tốt nhất là tránh lắc lư, nhất định phải có người chăm sóc mới được, cho nên tôi nhờ người chăm sóc vậy." Sau khi giải thích bổ sung, lập tức đứng dậy.

      "Chờ chút..." Diệp Bằng Huyên muốn, liền dùng tay chặn lại, nhưng vừa đụng phải vạt áo của , đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt tối đen liền ngã giường, bởi vì chấn động quá lớn nên cảm thấy càng thêm khó chịu."Này....."

      " đừng lộn xộn nữa!" Nghe kêu đau, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy sắc mặt của càng trắng bệch hơn, chân mày của cũng nhíu chặt lại.

      "Ưm.....Tôi muốn nôn...." khó chịu che miệng, khó khăn ra vài chữ.


      "Muốn nôn?" kinh ngạc lập tức phản ứng kịp.

      "Đợi chút, nhẫn nại chút......" hết nhìn đông lại nhìn tây tìm dụng cụ gì để hứng, lập tức cầm thùng rác gần bên trở lại.

      "Nôn...." Cũng ngay lúc đó, Diệp Bằng Huyên nhẫn nại được liền nghiêng người bên giường nôn ra.

      Góc độ tốt, Mạnh Chấn Sênh liền bị ói cánh tay cầm lấy thùng rác của , nhưng có bất kỳ điều gì vui, tay kia của còn vội vàng chống đỡ thân thể yếu đuối của , ánh mắt tràn đầy lo âu.


      Nguy rồi, nếu có nôn mửa khả năng rất lớn là bị chấn động nữa rồi!

      Chỉ lát sau, Diệp Bằng Huyên nôn xong, thoáng nhìn cánh tay dơ của , vô cùng xấu hổ.

      " xin lỗi, làm dơ tay của , nhanh rửa tay ." vội vã thúc giục. Nếu như bây giờ có cái hang nào có thể chui vào, nhất định chút do dự chui vào đó.

      " nằm xuống trước , đừng lộn xộn." Dặn dò xong, mới rửa tay.


      Sau khi nôn mửa giống như là rút sạch hơi sức, toàn thân xụi lơ, nhưng ngược lại tạm thời cảm thấy thoải mái hơn, bất quá là nghe được tiếng nước chảy của WC, Diệp Bằng Huyên nằm ở giường nhưng có cách nào an tâm nghỉ ngơi.


      Nghĩ đến chuyện để cho người quen biết xử lý nôn mửa của mình, cực kỳ xấu hổ!

      Bị đụng phải, còn đưa đến bệnh viện, lần này còn bị ói đầy tay, nhất định cảm thấy cực kỳ xui xẻo đây?

      "Xem , mình sao được?" Mạnh Chấn Sênh lần nữa lại đến bên giường.

      mới vừa nôn xong nhất định muốn lau miệng, súc miệng, nhưng trong phòng bệnh có vật dụng hàng ngày gì, phải chuẩn bị những thứ thiếu sót kia.

      " vậy cũng đúng." le lưỡi cười khúc khích đáp." xin lỗi, làm phiền như vậy."

      Nếu sợ rằng nôn đầy đất rồi.

      " có gì, coi như mỗi ngày làm việc thiện." Vì để cho ngượng ngùng, cười cười nhúng vai giọng điệu nhanh nhẹn nhướng mày .

      " này có phải vượt qua mức bình thường rồi ?" Thời gian ở chung cùng càng lâu nên thân mật, còn thận trọng như trước nữa, chuyện cũng bị ràng buộc nữa rồi.

      "Tốt, vậy bao nhiêu tuổi rồi?” Mạnh Chấn Sênh cố ý trừng mắt nhìn .


      " ngày là trẻ con, cả đời cũng là trẻ con, huống chi tôi chỉ mới 28 tuổi. " chỉ có con mới để ý đến tuổi tác, con trai cũng rất ngại.

      "Vâng, vận khí của tôi tốt, nên mới có thể gặp được đứa trẻ thâm niên như vậy." Trong nháy mắt chậm rãi mỉm cười .

      " Vậy bây giờ có thể giúp tôi việc được ?”

      nhíu mày ý bảo .


      " Có thể cho tôi mượn điện thoại được ?" Điện thoại của bị hư lúc bị té xe rồi.

      " Tôi liên lạc với bạn thân của tôi qua với tôi." Mặc dù còn người thân nhưng vẫn còn có bạn thân.

      " Đương nhiên được rồi." lập tức lấy điện thoại ra đưa cho . " Tôi mua ít đồ trở về liền." Khi cầm điện thoại bấm số , đứng dậy rồi xoay người ra ngoài.

      bước vững vàng, trong đầu nhớ lại bạn của sắp đến chăm sóc nên giúp chuẩn bị mua về ít đồ dùng hằng ngày, lại suy nghĩ lúc nãy ói hết những thứ trong bụng nên lát nữa hẵng rất đói, vì thế lại mua chút đồ ăn đơn giản chuẩn bị cho mọi tình huống....

      nghĩ muốn chăm sóc chu đáo tận tình nhưng lại để ý đến thân mật của họ phải là : " Mỗi ngày làm việc thiện" rồi.

      Rốt cuộc còn có nguyên nhân gì mà khiến tự chủ được chìa tay ra giúp đỡ , nỗ lực chăm sóc đây?

      Bây giờ Mạnh Chấn Sênh rảnh để suy nghĩ kỹ nhưng tình cảm đặc biệt ấy cứ lặng lẽ nổi lên trong lòng ....
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      SnowChris thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1.2

      Editor: Quinn Dun

      Tào Ánh Hồng là bạn học thời đại học của Diệp Bằng Huyên , tình cảm hai người rất thắm thiết mặc dù sau khi tốt nghiệp ai cũng có công việc riêng của mình nhưng tình cảm vẫn như xưa . Vừa hay tin Diệp Bằng Huyên bị thương phải nhập viện hai lời liền lập tức chạy đến, nhìn thấy chân phải bị băng bó và sắc mặt tái nhợt của Diệp Bằng Huyên , đau lòng lo lắng , trong lòng lập tức lên suy nghĩ.

      " Chậc chậc chậc, nhìn sắc mặt của cậu.... có ổn vậy? Bác sĩ thế nào?" mệt mỏi hỏi, ánh mắt dừng lại người đàn ông xa lạ trong phòng bệnh, theo bản năng cho rằng đây hẳn là người gây tai nạn , đợi Diệp Bằng Huyên trả lời liền dời mục tiêu hung dữ mắng : " Là đụng Bằng Huyên của chúng tôi đúng ? Tôi cho biết , đừng cho rằng con dễ bị khi dễ nha, tiền nằm viện, tiền bồi thường tinh thần, tổn thất làm được, phí sửa xe.... xu cũng được thiếu!"

      Lo lắng tính tình của bạn thân bị người khác khi dễ, Tào Ánh Hồng chuyển hướng, tay chống nạnh, ra dáng tư thế tính toán sổ sách hơi.

      Mạnh Chấn Sênh vừa đặt đồ dùng hằng ngày vừa mua về xuống, đối mặt với xa lạ hung hăng gây nhất thời chống đỡ được, ngạc nhiên há hốc mồng cứng lưỡi.

      "Ánh Hồng...cậu đừng... " Diệp Bằng Huyên xấu hổ muốn ngăn bạn lại nhưng biết làm sao, giọng bì lại giọng của bạn tốt.

      " Bằng Huyên, cậu yên tâm, mình nhất định giúp cậu đòi lại công bằng." Tào Ánh Hồng hoàn toàn tự cho mình thân phận sứ giả chính nghĩa. Theo như biết, bình thường Bằng Huyên là người rất tuân thủ quy tắc giao thông, vì vậy có khả năng vi phạm luật , tám phần là do đối phương vi phạm luật nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Hơn nữa lúc trước cũng trải qua cảm giác thiệt thòi vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn , kinh nghiệm cho biết đa số mọi người đều khi dễ thiện sợ ác , lúc này phải cường thế chút mới được.

      " Vị này là....... " Mạnh Chấn Sênh dò xét muốn mở miệng hỏi nhưng ngay lập tức bị cắt ngang.

      " cần gọi khách sáo như vậy!" Tào Ánh Hồng cười như cười ngăn chặn lời của , vừa muốn nữa : " Tôi quên nữa, phí y tá chăm sóc cũng do trả..."

      "Ánh Hồng!" Diệp Bằng Huyên tức giận hét to , tiếp tục ngăn lại , sợ với tính tình nóng nảy của ấy ra điều gì thất lễ.

      " Cậu hét lớn như vậy làm gì? Làm mình giật cả mình! " Tào Ánh Hồng giật mình , lúc này mới bình tĩnh lại quay đầu với Bằng Huyên.

      " Là mình đụng vào người ta! " Diệp Bằng Huyên xong liếc mắt nhìn Mạnh Chấn Sênh, Ánh Hồng lớn tiếng lấn lướt người ta như thế càng làm cho thêm xấu hổ.

      Có điều những điều này định gặp mặt rồi mới cho ấy biết vì vậy lúc trong điện thoại ràng cho ấy biết, lại dẫn đến Ánh Hồng dựa vào tưởng tượng của chính bản thân kết luận sai việc . Ánh Hồng ngây người , sửng sốt vài giây.

      Cùng với vẻ mặt áy náy của Diệp Bằng Huyên , bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng biết bản thân mình làm ra chuyện ngu ngốc cỡ nào, sau đó từ từ xoay người lại, đồng thời phát huy công lực biến sắc của bản thân ,toét ra nụ cười nịnh nọt.

      " Ách.... vị này là...." vừa muốn mở miệng thay đổi chút ấn tượng , cũng lập tức cắt ngang , dùng lại chính câu của .

      " cần gọi khách sáo như vậy!" Lời vừa ra , khí liền ngưng lại.

      Chết rồi! Ánh Hồng chọc giận người ta rồi! Diệp Bằng Huyên thầm kêu ổn trong lòng.

      Khoảng giây sau , nở nụ cười cởi mở : " Tôi tên Mạnh Chấn Sênh, các có thể gọi tôi là Jason hay là Chấn Sênh đều được."

      Hô~~ ra muốn các cần khách sáo như vậy! Dọa giật cả mình !

      Diệp Bằng Huyên mỉm cười, tình hình chuyển biến tốt , đúng lúc có thể giải thích mọi chuyện với bạn thân.

      " Ánh Hồng, ngài Mạnh... được rồi, Chấn Sênh." Thoáng thấy ý bảo trong mắt liền nghe lời đổi lại cách gọi kể cho bạn thân nghe. " ấy là người tốt, hôm trời mưa mình chạy xe nhanh vội vàng về nhà, mắt lại tốt đụng vào đuôi xe của ấy, ấy những tính toán với mình mà còn đưa mình đến bệnh viện, mực muốn mình ở bệnh viện quan sát, sau đó còn sắp xếp phòng bệnh cho mình, ngay cả những thứ này đều là do ấy lo liệu."

      Tốt như vậy, vậy chẳng phải biến người tốt thành người xấu rồi sao? Nghe Diệp Bằng Huyên giải thích xong, Tào Ánh Hồng càng thêm khiếp sợ.
      .
      Nhớ đến bộ dáng giương nanh múa vuốt vừa rồi của mình , trận khí nóng xông lên não . Trời ạ, mất mặt chết mất! Sao lại kích động như vậy chứ, chưa phân biệt tốt xấu gì hung dữ lên rồi?

      " Hahaha... Chấn Sênh,Jason, cảm ơn chăm sóc cho Bằng Huyên, vừa nãy là do tôi hiểu ràng nên mới hung dữ như thế, vì vậy đại nhân chấp với tiểu nhân nha!" Ánh Hồng lập tức cười giải thích với " ra tôi với giống nhau, cũng là người tốt đó!"

      chỉ có đàn ông mới biết khi nào nên cương khi nào nên mềm mỏng, cũng biết điều đó nữa.

      Thấy thái độ của thay đổi nhanh như vậy , Mạnh Chấn Sênh nhíu mày vuốt cằm, ánh mắt chuyển đến Diệp Bằng Huyên ngồi giường cười.

      tin bạn của là người tốt nhưng tuyệt đối phải người con đáng dịu dàng khiến người khác thích như Diệp Bằng Huyên, chỉ là thấy bộ dáng điềm tĩnh dịu dàng của liền cảm thấy rất vui vẻ , thoải mái....


      Khoan , vừa rồi gì?

      Thích ? thích Diệp Bằng Huyên?

      Đột nhiên cảm thấy như có dòng điện chạy qua người khiến ngẩn ra, mà giọng dịu dàng của Diệp Bằng Huyên đúng lúc kéo về với thực tại.

      " Đúng đúng đúng, Chấn Sênh, Ánh Hồng trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, chỉ là ấy sốt ruột muốn bảo vệ tôi chứ có ác ý gì đâu." đứng giữa phụ họa giúp cho Ánh Hồng, áy náy với Mạnh Chấn Sênh.

      " Tôi hiểu." tươi cười, trả lời trấn an , lại nhịn được trêu chọc : " Có bạn tốt bảo vệ như vậy tôi nghĩ ai dám khi dễ đâu."

      " Đúng vậy, đoán đúng rồi." Nếu phải bản thân được khỏe , Diệp Bằng Huyên thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên kêu to Bingo nhưng bây giờ chỉ có thể vỗ tay mỉm cười.

      hoàn toàn đoán đúng rồi, ngày trước khi các còn học đại học , Ánh Hồng chăm sóc bảo vệ như gà mẹ với gà con vậy.

      " Người ta đoán đúng, cậu vui như vậy làm gì?" Ánh Hồng tức giận liếc cái. " Giống như bộ dáng của mình hung ác vậy."

      " phải hung ác, mà là nghiêm nghị kiên cường chính trực có được vậy?" Diệp Bằng Huyên cười duyên dáng. Hai người người mạnh mẽ, người dịu dàng , bổ sung với nhau khớp , hợp với nhau.

      " Cũng đúng ." Lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

      Mạnh Chấn Sênh thấy gương mặt của Diệp Bằng Huyên vì tranh luận với bạn mà khôi phục chút hồng hào, biểu cảm cũng trở nên phong phú , nụ cười cũng trở nên tự nhiên hơn, khỏi cảm thấy hoa mắt rung động.

      kỳ lạ! có chuyện gì xảy ra với vậy? Lại có thể vì vừa quen biết chưa đến ngày có những tình cảm đặc biệt.

      bị hấp dẫn rồi sao? Chỉ dựa vào thời gian ở cùng ngắn ngủi, vẻ ngoài ấn tượng và bộ dáng bên ngoài của sao?

      thể nào? ràng phải là người dễ dàng động lòng như vậy..... Nhất định là do tỉnh táo nên mới nảy sinh ảo giác như vậy!

      Thoát khỏi suy nghĩ, nhìn đồng hồ : " Bây giờ có bạn đến chăm sóc cho , vậy tôi trước đây." Thấy thời gian thăm bệnh cũng sắp hết, quy định của phòng bệnh chỉ cho người thân ở lại, Mạnh Chấn Sênh mở miệng ngỏ ý cáo từ.

      " Được, hôm nay làm phiền quá, cảm ơn ." Diệp Bằng Huyên nhìn cảm kích .

      " có gì, ngày mai tôi lại đến thăm ." Sau khi với Diệp Bằng Huyên hướng đến Tào Ánh Hồng gật đầu chào " Tạm biệt."

      Tào Ánh Hồng nhìn Mạnh Chấn Sênh rời liền vội vàng thao thao bất tuyệt nhằm thỏa mãn bụng nghi vấn và hiếu kỳ của mình.

      " Cái người Mạnh Chấn Sênh này xem ra tệ nha!" Dựa vào việc tiếp xúc và trông thấy , đưa ra nhận xét.

      "Ừ đúng vậy, vừa lịch vừa chính trực." Diệp Bằng Huyên thừa nhận quan điểm của mình về Mạnh Chấn Sênh.

      " Hơn nữa bộ dáng cao kớn lại đẹp trai nữa!" Tào Ánh Hồng trước giờ phủ nhận mình là người chú trọng vẻ bên ngoài, đẹp trai như bạn trai của vậy.

      đến bên giường ngồi xuống, con mắt tinh ranh nhìn Diệp Bằng Huyên chớp , ánh mắt long lanh lộ ra hàm ý đặc biệt. Diệp Bằng Huyên ngơ ngác nhìn lập tức liền hiểu ra , ăn ý nhiều năm giữa hai người khiến hiểu Tào Ánh Hồng ám chỉ điều gì, khỏi bật cười.

      " Xin cậu đấy, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Tuy Mạnh Chấn Sênh rất được nhưng cậu đừng quên mình có bạn trai rồi! Tối đa chỉ có thể xem như thưởng thức người khác phái thôi." lập trường của mình tránh cho Ánh Hồng suy nghĩ chuyện khác.

      " Hừ, mình mới xin cậu đó!" Tào Ánh Hồng trừng mắt " Cậu xem cậu kìa, gãy chân phải bó bột, não lại bị chấn động, còn người gọi bạn trai của cậu giờ ở đâu ? Tại sao cậu xảy ra chuyện , người đầu tiên đến lại là mình mà phải bạn trai cậu?"

      đối với mối quan hệ của Diệp Bằng Huyên và bạn trai của ấy vô cùng quan tâm, bọn họ qua lại cùng nhau gần năm, luôn cảm thấy người bạn trai đó cũng hẳn là chân thành , hơn nữa đối với Bằng Huyên cũng quá xem thường nhưng Bằng Huyên đơn thuần đối với chuyện tình cảm lại toàn tâm toàn ý còn kiếm cớ thay ta vì sao chăm sóc, quan tâm mình được.


      Nếu như người đó có thể dựa vào người hôm nay Bằng Huyên nghĩ đến đầu tiên phải là rồi.

      " ấy bận công việc mà!" Nghĩ đến việc mấy ngày gặp bạn trai , ánh mắt Diệp Bằng Huyên khỏi ảm đạm.

      " Bận cái đầu cậu ấy! Lừa con nít ba tuổi hả? Bây giờ chín giờ hơn rồi còn bận công việc gì nữa chứ? " tự chủ được lớn tiếng, cầm điện thoại của mình đưa cho Bằng Huyên : " Cậu gọi cho ta với ta cậu bị tai nạn xe nằm viện xem ta phản ứng như thế nào?"

      Nếu như quan tâm bạn , ta nhất định lập tức đến!

      Diệp Bằng Huyên nhận điện thoại , giọng như muỗi kêu đáp : " Vừa gọi điện thoại rồi nhưng bắt máy."

      Tào Ánh Hồng cười nhạo dường như đoán được đáp án trước cũng nhìn thấu lời dối này.

      "Có bạn trai nào mà mỗi lần gọi điện thoại đều đúng lúc bắt , rồi vài tiếng sau thậm chí ngày mới gọi điện thoại lại? ràng là có vấn đề mà! Chỉ có cậu " Ngu ngốc" mới có thể lừa gạt được!" Có lẽ lời khó nghe nhưng muốn bạn tốt của mình bị tổn thương.

      " đúng lúc thôi!" Diệp Bằng Huyên ngập ngừng trả lời.

      Bởi vì lần nào bạn trai giải thích cũng đều hợp tình hợp lý hơn nữa cũng muốn mình cố tình gây khiến làm việc lại có áp lực nên luôn thông cảm bao dung.

      " Đúng lúc cũng là do ta !" nhịn được phất mạnh tay, hiển nhiên đối với những cái cớ như thế này cũng cho là đúng.

      " Cái đó.... nếu như hai, ba ngày này cậu ở lại chăm sóc mình bạn trai của cậu có giận ?" Sợ Ánh Hồng nữa Diệp Bằng Huyên liền vội vàng sang chuyện khác, hỏi chuyện của và bạn trai.

      " đâu! Giận cái gì chứ? Tuy nhưng cũng phải chăm sóc bạn thân chứ!" Tào Ánh Hồng rất tin tưởng bạn trai của mình " Ai, đừng sang chuyện khác, mình cậu đó..."

      " Ai da, đầu của mình......" Kế hoạch thất bại , liền suy nghĩ cách khác, vội vàng giọng than, giả bộ thoải mái " Não bị chấn động, mình nghĩ mình muốn nôn nữa...."

      " Làm sao vậy? Đau đầu hả? Cậu có muốn nằm thấp chút ? Mình giúp cậu hạ giường xuống, mau nghỉ ngơi !" Tào Ánh Hồng vội vàng khẩn trương điều chỉnh góc đầu giường, quên tiếp.

      Thành công dời chú ý rồi! Diệp Bằng Huyên lén cười yếu ớt.

      ra phải chưa từng hoài nghi bạn trai mình nhưng lại có chứng cứ, tự nhiên nghi ngờ vô căn cứ , cũng làm mình tốt lên chút nào chi bằng lựa chọn tin tưởng.

      Thẳng thắn mà nếu như ngoài việc liên lạc được những lúc ở chung bạn trai đối với rất tốt, mà còn vô cùng lãng mạn.

      biết bạn thân vì muốn tốt nên mới thay nghiêm khắc như vậy nhưng chuyện tình cảm có cách nào dùng lý trí để cư xử , cũng tuân theo nguyên tắc.

      Thích chính là thích, tin tưởng tin tưởng hoàn toàn, nếu phải bất đắc dĩ , nếu có dũng khí phá vỡ mộng đẹp?

      Có người tình khiến người ta mù quáng, nhưng chỉ mắt mà tâm cũng thoát khỏi được!
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      Snow, ChrisPhongVy thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2.1:

      Editor: Quinn Dun

      Mạnh Chấn Sênh bước vào thang máy bệnh viện, ngẩng đầu nhìn số tầng, nghĩ đến người mình sắp đến thăm khóe miệng bất giác nở nụ cười. nghĩ, hẳn là thích Diệp Bằng Huyên rồi!

      Lúc đầu chịu trách nhiệm đưa đến bệnh viện là phong độ , là cảm thông , muốn chịu tiền thuốc men cho , thu xếp vật dụng cho nằm viện có thể là mỗi ngày làm việc thiện nhưng ngày ngày đến thăm, nán lại hơn nửa ngày, những thứ này đều tính. Nhưng bó hoa đẹp cầm tay , đặc biệt đường vòng để mua, sau khi chọn lựa kỹ càng , chú trọng gói lại là vì cái gì?

      Ngay cả cũng cảm thấy hành độngcủa mình rất kỳ lạ, phủ nhận tình cảm của mình đối với có thể chỉ là ảo giác mà xác định tình cảm của mình.

      loại tình cảm đột nhiên đến nhưng cũng rất mãnh liệt.

      Nhất định là vì thích nên hai ngày nay trong đầu luôn lên hình dáng của , vừa thức dậy liền muốn đến bệnh viện, tự nhiên lại muốn chăm sóc cho , muốn thay thu xếp mọi chuyện, nhìn thấy cười trong lòng liền cảm thấy vui vẻ , ấm áp.

      xinh đẹp động lòng người nhưng mái tóc tự nhiên, đôi mắt to tròn biết , chiếc mũi cao , cánh môi thanh tú , những cái đó hợp lại lại khiến động lòng.

      Có lẽ còn bởi vì tính tình dịu dàng yểu điệu của lại hợp với ý .

      Khi đến phòng bệnh của Diệp Bằng Huyên, hạ quyết tâm bắt đầu theo đuổi . vui vẻ vào phòng bệnh của Diệp Bằng Huyên.

      " Chấn Sênh, đến à! " Nghe thấy tiếng động ở cửa, Diệp Bằng Huyên dời tầm mắt, phát là Mạnh Chấn Sênh , lập tức tươi cười chào hỏi .

      thấy ngồi ở mép giường , sắc mặt hồng hào , mỉm cười duyên dáng, mái tóc dài xõa xuống , xem ra tinh thần rất sảng khoái, như ngây thơ.

      " Hôm nay tinh thần của em tốt hơn nhiều rồi."

      " Bởi vì em khỏe hơn nhiều rồi !" cười đáp lại.

      ra là vì tối hôm qua liên lạc với bạn trai, ấy đồng ý với khoảng giờ này đến thăm vì vậy đặc biệt chăm chút bản thân tránh cho mình vì mấy ngày nằm viện mà trông tiều tụy lôi thôi, phá hỏng hình ảnh bình thường.

      Cũng bởi vì thế nên lúc Mạnh Chấn Sênh bước vào phòng còn tưởng là bạn trai đến thăm mình, tim cũng đập nhanh hơn. Mặc dù như vậy có lỗi với Mạnh Chấn Sênh nhưng phải thừa nhận rằng khi phát người đến phải là người bạn trai mà mình chờ mong trong lòng có chút thất vọng.

      " Tặng em hoa, giúp em tìm chỗ để." giơ bó hoa được gói trang nhã lên cho xem.

      "Oa, là đẹp! Để bên cửa sổ , hoa tươi thích hợp để ở nơi có ánh nắng mặt trời." Cảnh đẹp ý vui, bó hoa khiến cho tâm tình của càng tốt hơn.

      đến cửa sở, quan tâm hỏi: " Buổi sáng bác sĩ kiểm tra như thế nào?"

      " còn việc gì rồi, gãy xương và chấn động não hai,ba ngày nữa ổn, ra em cần phải nằm viện nữa, về nhà tịnh dưỡng cũng được, cứ nằm viện thế này cả người ngược lại đau nhức, còn giống như mập hơn nữa." nhìn .

      Việc nằm viện là do kiên quyết muốn, lúc đầu cự tuyệt bởi vì cảm thấy bản thân thoải mái, nhưng nằm viện ba ngày rồi, tình hình cũng chuyển biến tốt hơn , có thể chống nạng tự mình được rồi.

      " sao? Bác sĩ có thể xuất viện à?" tin tưởng hỏi.

      Bạn thân của Bằng Huyên là Tào Ánh Hồng buổi sáng còn phải làm, mà gần giữa trưa mới đến bệnh viện vì vậy lúc bác sĩ kiểm tra , trong phòng đúng lúc chỉ có mình , điều này khiến khỏi hoài nghi có phải vì muốn xuất viện nên mới cố ý như vậy .

      giương mắt : " mà, tin cứ hỏi."

      " Vậy ngày mai em đợi đến làm thủ tục xuất viện." Nếu tình huống như vậy , đồng ý thuận theo ý .

      " Hô... tốt quá." như được đại xá thở ra hơi, cười híp mắt. nhếch môi liếc mắt nhìn .

      thích nụ cười của , mỗi khi nhìn thấy đều giống như cơn gió trong lòng , gây xôn xao sâu thẳm lòng , khiến khát vọng của mình trỗi lên.

      " Vui như vậy sao?" qua giường bệnh bước đến nhà vệ sinh, lúc nãy giơ hoa nên giờ phải rửa tay.

      " Đương nhiên là vui rồi! Tuy phòng bệnh này rất thoải mái nhưng dù sao vẫn bằng nhà của mình mà, hơn nữa ở bệnh viện rất bất tiện..."

      vào nhà vệ sinh, vẫn tự , lúc sau cửa truyền đến tiếng cốc cốc, liền có người bước vào , người đến nhất thời khiến mắt sáng lên.



      " Huyên Huyên!" Bước chân chần chừ, sau khi xác định trong phòng có người liền bước nhanh đến.

      Người lên tiếng chính là Mạnh Tổ Minh, chính là người bạn trai qua lại với Diệp Bằng Huyên gần năm nay, dáng vẻ khí phách, dáng người tráng kiện, lớn hơn Diệp Bằng Huyên sáu tuổi, năm nay Diệp Bằng Huyên hai mươi lăm tuổi, là giám đốc bộ phận xây dựng công trình của công ty xây dựng Viễn Hồng trong nước .

      " Tổ Minh!" ngạc nhiên mừng rỡ gọi.

      Mấy ngày gặp bạn trai, nếu phải chân bị thương chưa lành, Diệp Bằng Huyên nhất định mừng rỡ ,hưng phấn đứng dậy chào đón .

      Mạnh Tổ Minh nhanh chóng bước đến gần, cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của , sau đó nâng gương mặt của lên kiểm tra quan sát.

      "Trời ạ! Mới mấy ngày gặp, xem em chăm sóc bản thân như thế nào kìa?" đau lòng .

      " Còn nữa, hai ngày trước em gọi điện thoại tìm nhưng được!" Đôi mắt xinh đẹp , trong giọng còn mang chút giận dỗi, nhịn được cong môi trách móc, đây chính là dáng vẻ làm nũng với người .

      " Xin lỗi, đến Nam Bộ thị sát, điện thoại cá nhân lại quên mang theo." Ánh mắt lóe ra chút che giấu, thể xin lỗi áy náy mặt.

      " Em biết là nhất định do bận việc ....nhưng, em tùy tiện gọi điện thoại ầm ĩ với , về sau lúc em kiếm đừng để em tìm được có được ?" lắp bắp năn nỉ.

      Bình thường hề ỷ lại vào , hai người ba,năm ngày mới gặp nhau lần, tuy qua lại gần năm nhưng số lần ở cùng nhau lại rất ít. có thể thông cảm vì công việc của bận rộn mà có cách nào gặp mặt nhưng ít nhất cũng phải giữ liên lạc , mỗi ngày gọi điện thoại lần, nếu trong lòng luôn xuất cảm giác an toàn.

      Là bạn của , cầu như vậy hẳn là quá đáng chứ?

      " Được được, sau này mở máy 24 tiếng đợi lệnh , như vậy có được hay ?" thương cưng chiều , hoàn toàn xứng đáng 100% là người bạn trai tốt.

      " Ừ." Diệp Bằng Huyên gật gật đầu, khóe miệng xinh đẹp nở nụ cười. Mạnh Tổ Minh động lòng cúi người hôn lên đôi môi mê người kia.


      Mạnh Chấn Sênh từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy trong phòng có thêm người khỏi bất ngờ, chưa kịp phản ứng thấy người đàn ông kia cúi đầu xuống hôn Diệp Bằng Huyên, lòng nhất thời chấn động, đầu óc trống rỗng, cả người hóa đá, đứng tại chỗ ngơ ngác. Người đàn ông này từ đâu xuất vậy?

      Tại sao vào nhà vệ sinh chưa đến hai phút mà tình huống thay đổi đột ngột vậy, ...... có bạn trai? Khẳng định chính là vậy.

      Dựa vào việc vui vẻ đáp lại nụ hôn của đối phương, có chút kháng cự nào xem ra quan hệ giữa và người đàn ông đó phải bình thường.

      " Khụ..." Ngoài việc kinh ngạc ra còn có chút lúng túng xấu hổ, chỉ cố gắng lấy lại giọng của mình, nhắc nhở hai người nồng nhiệt hôn nhau kia rằng trong phòng còn có người thứ ba.

      Người thứ ba... đúng vậy, hóa ra là người thứ ba, người tự mình đa tình, còn chưa làm tình huống tự ý động lòng làm người thứ ba!

      "Ối..." Trong lúc hôn nồng nhiệt Diệp Bằng Huyên tỉnh táo hô , xấu hổ vội vàng đẩy Mạnh Tổ Minh ra : " Có người."

      Mất mặt quá, lại quên Mạnh Chấn Sênh lúc nào cũng có thể từ nhà vệ sinh bước ra chứ, cự tuyệt nụ hôn của Tổ Minh! Mạnh Tổ Minh đưa mắt đến nơi phát ra thanh, ngờ đến lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

      " Chấn Sênh ?"

      " Tổ Minh ? “

      Mạnh Chấn Sênh cũng kinh ngạc thua , hai người cũng lúc gọi tên của đối phương.

      " Hai người biết nhau sao?" Diệp Bằng Huyên nghi vấn hỏi, thấy bọn họ hẹn mà cùng gọi tên đối phương, vô cùng kinh ngạc.

      " chỉ là biết mà bọn thân đến thể thân hơn nữa." Mạnh Tổ Minh tươi cười, vừa trả lời vừa đến chỗ Mạnh Chấn Sênh.

      nháy mắt mấy cái nghi hoặc : " Trùng hợp như vậy sao?"

      " Bọn em họ." Mạnh Chấn Sênh tiếp tục bổ sung , đồng thời cũng bước lên phía trước ôm Mạnh Tổ Minh chào hỏi.

      Ba của Mạnh Tổ Minh là chú của cũng đảm nhiệm chức vụ trong công ty xây dựng Viễn Hồng vì vậy lúc hai em bọn họ thường có cơ hội gặp mặt nhau, sau này bởi vì học hành, tham gia quân ngũ.... và nhiều nguyên nhân khác nên thân như trước, nhưng nghiêm túc mà tình cảm của hai người cũng đến mức quá kém.

      " Vậy đúng là thân đến thể thân hơn nữa!” hiểu ra , thấy bọn họ vô tình gặp nhau vui vẻ cười.

      Khó trách đối với Mạnh Chấn Sênh có cảm giác thân thiết , vì ra và bạn trai của lại là quan hệ thân thích, lần này để hiểu bạn trai , càng phải xây dựng tình bạn tốt với Mạnh Chấn Sênh mới được.

      " nghe tháng sau cậu mới về Đài Loan, như thế nào về sớm vậy?" Mạnh Tổ Minh vỗ Mạnh Chấn Sênh, nhiệt tình hàn thuyên.

      Mạnh Chấn Sênh mỉm cười " Ở Mỹ bốn năm, em sớm mong muốn trở về rồi, dĩ nhiên có thể về sớm liền về sớm chứ!"

      học kiến trúc , ra nước ngoài học để bổ sung kiến thức cho bản thân, bây giờ học xong trở về nước, chính là chờ phát huy ,thể bản thân, cống hiến việc học của mình cho công ty của nhà, để ông nội , ba có thể thấy được thành tích xuất sắc mà tích lũy nhiều năm.

      " Về khi nào vậy? Cũng tiếng! " Tổ Minh liếc xéo trách suy nghĩ.

      Mạnh Chấn Sênh hất hất cằm về hướng Diệp Bằng Huyên

      " Ngày thứ ba sau khi trở về xảy ra chuyện ngoài ý, do cảm thấy có lỗi với ấy nên chăm sóc, vì thế bận đến tận bây giờ chào hỏi mọi người được."

      Mạnh Tổ Minh hiểu gật đầu cái.

      Trong điện thoại cũng nghe Bằng Huyên kể ngắn gọn việc xảy ra nhưng nhắc đến họ tên, nếu sớm biết là Chấn Sênh rồi.

      " là trùng hợp, ngờ người ấy đụng trúng lại là cậu." xong chợt nhớ mình chưa giới thiệu với Chấn Sênh, đến bên giường bạn , công khai khoác vai : " Đúng rồi, giới thiệu với cậu chút, ấy là bạn của , là chị dâu của cậu tương lai!"

      Lời của Diệp Bằng Huyên nghe được, nghi ngờ gì đó chính là lời hứa hẹn cam kết, khiến thẹn thùng đỏ bừng mặt, lại nhịn được cười vui sướng. Nhìn Diệp Bằng Huyên như chim dựa vào người Tổ Minh, Mạnh Chấn Sênh nhướn mày, chậm rãi vuốt cằm , vẻ mặt hứng thú trêu chọc. Nhưng thực tế , chỉ có bản thân biết vẻ mặt kia cứng ngắc như thế nào!

      Bởi vì có cách nào trêu ghẹo gọi tiếng chị dâu, cũng khhông thể bày ra dáng vẻ thất vọng, biết nên làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể bày ra mặt ứng phó để người khác nghi ngờ. Nén chua sót vào ngực , hóa thành tấm lưới vô hình che kín lòng .... Mạnh Chấn Sênh ý thực được tình huống ổn-- lại thích nhiều so với tưởng tượng của mình.

      Diệp Bằng Huyên thấy vẻ mặt trêu chọc của Mạnh Chấn Sênh càng xấu hổ, xoay bả vai đẩy bàn tay Mạnh Tổ Minh vai ra

      " Ai muốn gả cho chứ! " giận dữ .

      "À ? gả cho vậy em muốn gả cho ai vậy?" Mạnh Tổ Minh giả bộ kinh ngạc trố mắt nhìn, kỳ cực kỳ tự tin đối với bản thân mình , đối với Diệp Bằng Huyên cũng nắm chắc. Dù sao xét về điều kiện của mình nhiều thiên kim tiểu thư còn muốn, làm sao Diệp Bằng Huyên bé lại đây?

      " Em nhất định là phải lập gia đình mà!" Diệp Bằng Huyên cong đôi môi xinh đẹp trả lời.

      "Nhưng là con trai duy nhất đó.... " Mạnh Tổ Minh khiển trách, từng chữ đều biểu thị thái độ chung tình với Diệp Bằng Huyên.

      Bọn họ xem như bên cạnh có người bắt đầu liếc mắt đưa tình, tuy bên ngoài Mạnh Chấn Sênh vui vẻ tươi cười nhìn bọn họ nhưng ngực trái lại đâu giống như bị lăng trì.

      Lúc này mà rời giống như bản thân mình hiểu đạo lý. Dù sao chờ đợi cũng là dư thừa , vẫn nên thức thời rời trước tốt hơn.

      " Đúng rồi, nếu Tổ Minh ở lại , đúng lúc tôi có số việc còn chưa làm, vậy nơi này giao lại cho , tôi trước đây." thuận miệng , thần sắc như thường, ai phát cảm xúc nội tâm của dao động.

      " OK , thành vấn đề, mấy ngày nay cảm ơn cậu chăm sóc Bằng Huyên giúp tôi." Mạnh Tổ Minh giơ tay ra dấu OK . " Khi nào đến công ty nhớ tìm tôi."

      " Biết rồi, bye." Mạnh Chấn Sênh khoát tay, tiêu sái rời .

      Đây là quả trò cười , phải mau chóng kết thúc nó.

      Nếu người thích là bạn của người khác , nhưng Diệp Bằng Huyên phải là bạn của người khác mà là bạn của họ . Khó khi động lòng nhưng vẫn chưa kịp thổ lộ bị tuyên ái chọn sai đối tượng.... ông trời biết trêu đùa , có hơi đùa quá rồi ?

      Ở đâu mà có cỏ thơm, nếu Bằng Huyên với Tổ Minh là đôi , hai người họ vui vẻ hạnh phúc bên nhau , lập tức xem vào, thể để chuyển vào nước đục trong. Có lẽ, càng sớm điều chỉnh tâm tình của mình mới là lựa chọn của lý trí.
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      SnowChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :