1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu bà xã lạnh lùng - Thiên Mỹ Khả (45c Full + NT8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      bà xã lạnh lùng
      Tác giả: Thiên Mỹ Khả
      Edit: Hồ Thiên Khả Du
      Thể loại: đại, H văn, hài, sủng, nữ chính lạnh lùng, nam chính chung tình, song hào môn, HE.
      Tình trạng: Hoàn chính văn. ed ngoại truyện.
      Số chương: 45 chương, 10 Ngoại truyện.



      Giới thiệu:

      ràng chỉ coi là tình nhân đêm để trả thù trong tâm lý thôi mà?

      đường đường là tổng giám đốc, mà cũng vậy. nhưng dật thương trường, thân phận tổng giám đốc Triệu Thế Vương luôn là bí với cánh nhà báo và thị trường, thậm chí còn là bí với chính những nhân viên công chức trong tập đoàn. trắng ra, ngoài ông nội, cha mẹ, trợ lí và những vệ sĩ thân cận của ra ai biết là tổng giám đốc Triệu Thế Vương.

      coi thứ tiêu khiển trong đêm, còn ngộ nhận là do đám bạn đẩy đến, cũng do dự chiếm đoạt .

      Số quả thực khổ.

      Số cũng đâu khá khẩm hơn? Đương kim tổng giám đốc Cố Thị mà bị tưởng lầm là trai bao, sau khi lăn lộn lại bỏ , bàn để lại bộ âu phục và mảnh giấy.

      Tổng giám đốc Cố Thị ai mà chẳng để ý, con rùa vàng của mọi Đài Bắc, hào hoa, phong lưu là thế mà lại bị vật ra giường thử hỏi có ức ?

      Gặp lại , ý định nảy ra. muốn tóm gọn trong lòng bàn tay. cảm thấy khó chịu khi trai mình hay gặp nhau, nhận thấy thích từ khi nào mất rồi.

      Nhưng khi thân thế của lộ mặt báo, trai của lại càng thêm thân mật, liệu chút tình cảm cố vun đắp cho hai người về đâu? Liệu đồng ý đến với hay bay đến nơi bên kia trái đất cùng trai của ?


      Ngoại truyện
      [Chương 1.1]- Thú vui của nữ tổng giám đốc- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      khí phòng họp căng thẳng, màn hình vẫn tối đen, giọng thi thoảng phát ra. Nơi đây, đối với quan chức và nhân viên của Triệu Thế Vương quả là địa ngục trần gian, lúc nào cũng lạnh ngắt, như thể chỉ cần ở lại đây đêm thôi, hôm sau lập tức có người hóa thạch trong băng.

      “Nếu theo ý kiến của các người, ta hợp tác với Võ thị- tập đoàn mới thành lập, rủi ro xảy ra, ai chịu?”- giọng nữ vang lên, lập tức tất cả quan chức trong phòng lạnh cả sống lưng, thanh lớn, nhưng đủ làm người ta phát run vì độ lạnh trong đó.

      “Thưa tổng giám đốc…”- giám đốc hành chính lên tiếng- “Tiềm năng của Võ thị được đánh giá rất cao và có thể tăng lên rất nhiều trong tương lai. Chúng ta có thể hợp tác với họ trong kế hoạch mở rộng sắp tới.”

      Phòng họp lại im lặng, màn hình vẫn tối đen, khiến cho người ta khỏi nghĩ chuyện với thế giới bên kia, khỏi giật mình. “Ngươi, biết hay biết lĩnh vực của chúng ta và Võ thị liên quan?”- loa gắn với bên kia lại phát tiếp, giọng lần này có vẻ cao hơn so với trước, nhưng cũng khỏi làm mọi người run run.

      “Thưa…”- giọng số người vừa vang lên.

      “Kết thúc cuộc họp”- giọng nữ tổng giám đốc cất lên xong, lập tức ngắt tín hiệu. Hai năm nay, họ nhiều lần họp như vậy, nhưng vẫn chưa thể thích ứng được với giọng và thái độ lãnh khốc của vị nữ tổng giám đốc bí . Triệu Mạn Di thương trường vô cùng bí . Kể cả chuyện là con của Triệu gia cũng ai biết. Mọi người chỉ biết con độc nhất vô nhị Mandy Triệu của Triệu gia du học ở nước ngoài. Còn thân phận của bây giờ chỉ đơn giản là Triệu Mạn Di- sống mình. Và giàu có. Chỉ vậy thôi.

      Ngắt truyền tín hiệu, Triệu Mạn Di ngả người ra sau, hít hơi thuốc, rồi nhả khói, khói thuốc lá tạo nên khung cảnh ma mị rồi tan vào khí. Ánh mắt nhìn lên tập tài liệu bàn, đôi môi nở nụ cười lạnh, khoát tay với trợ lí của mình. “Dương Nhậm Vũ, chuyện tôi giao cho ...”- Triệu Mạn Di nghiêng đầu hỏi, hôm nay thấy hơi mệt mỏi và có phần căng thẳng, ở nhà cha mẹ mong ra mắt báo giới, ông nội mong mau lấy chồng, đến công ty cái vụ hợp tác với Võ thị làm phát tức, gì chứ? cái tập đoàn bé con mới thành lập mà hi vọng được hợp tác với Triệu Thế Vương sao? thương trường, câu của Triệu Mạn Di- nữ tổng giám đốc bí vào lịch sử: “Thà tôi lấy tiền rồi đốt còn hơn là hợp tác vớ vẩn để kiếm mấy đồng tiền đáng.” Quả uy lực khắp bốn phương, gây chấn động báo giới suốt thời gian dài. Cách đây 2 năm, đúng lúc lên chức từng có tin đồn nữ tổng giám đốc chính là Mandy Triệu ở nước ngoài chỉ đạo từ xa, nhưng bị dập tắt ngay vì Triệu gia cười ha hả thông báo cho đám báo giới mới chỉ 20 tuổi, mọi nghi ngờ được dập tắt vì ai nghĩ 20 tuổi chỉ đạo được tập đoàn lớn. Nhưng lại đúng như vậy. Dương Nhậm Vũ sắp xếp tài liệu ngẩng đầu lên.

      “Thưa tổng giám đốc, tôi chuẩn bị xong xuôi. Nhưng chắc chứ?”

      “Đương nhiên.”- Triệu Mạn Di thản nhiên. Sống buông thả lần cũng có chết được. Hơn nữa đối với thông tin nhận được, cũng chẳng hối tiếc.

      Khách sạn Thiên Định.

      “Trời đất, tôi thể hiểu nổi, các cậu định giở trò quái quỷ gì hả?”- người đàn ông, , chàng trai 25 tuổi cầm chiếc điện thoại, giọng gay gắt nhưng khuôn mặt lại như nén cười. Mắt sáng, lông mày rậm kiên định. Khuôn mặt đúng chuẩn mực phong lưu đa tình lộ ra chút suất. Dáng người cao, bộ vest lịch lãm người càng tôn lên vẻ quyền quý. Ở bên kia đầu dây, tiếng nhạc xập xình át tiếng của đám nam nhân. Ở bên này, Cố Hạo Thần chỉ nghe thấy loáng thoáng:

      “Phòng 2…8 nhé. Chúc vui.”- tiếp đó là trận cười sảng khoái của đám nam nhân đó. Cố Hạo Thần hơi nhíu mày, nhưng thôi, dù gì bọn họ cũng có ý tốt, nên phụ lòng bạn tốt. “Xem nào, phòng 218.” Ồ, phòng tầng cao nhất sao? Đám bạn rộng rãi đấy, đó là hai phòng tổng thống, vô cùng sang trọng. mọi khi hay ở khách sạn của tập đoàn mình, nay sang khách sạn của người khác, có vẻ quen lắm.

      Vừa lên tầng cao nhất, bước ra khỏi thang máy có hai người áo đen ra đón. “ là…?”- người lên tiếng. Cố Hạo Thần thấy có vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ khách sạn của nhà khác lại khác nhà đến vậy sao? Nhưng cũng trả lời luôn.

      “Tôi được gọi tới.” Tức hai người áo đen cả kinh, nhìn nhanh Cố Hạo Thần từ xuống, rồi cất lời. “Mời vào bên trong, ấy lát nữa tới.”- rồi ta dẫn Cố Hạo Thần vào bên trong, mở cửa rồi lại đóng vào ngay. mặt lên chút kinh ngạc. Cố Hạo Thần thầm đánh giá xung quanh, thầm nghĩ khách sạn riêng của nhà chắc tương đương nơi đây, cả căn phòng rất rộng rãi, lát đá cẩm thạch màu nâu đẹp mê người, giữa nhà, bên dưới sàn là bể cá ngầm, có thể nhìn xuống xem đàn cá bơi lội, bộ sofa ở góc, đối diện là màn hình ti vi rộng lớn, bên trái còn có cái cầu bắc qua hồ có hòn non bộ, tới đó là bồn tắm trong nhà, rộng phải đến 10 người vẫn thừa chỗ, rồi bên kia có cả bể bơi. Phía bên phải là gian phòng ngủ, thầm nghĩ chuẩn bị trước vẫn hơn, vào nhà tắm, tắm xong mà kia vẫn chưa xuất , khoác áo tắm vào, lên giường nằm, tưởng tượng ra khuôn mặt kia thế nào? Và lại nghĩ tới cái viễn cảnh ta bám theo như những nữ nhân khác, Cố Hạo Thần khỏi nhíu mày, ghét phải dây dưa với bất kì nào, đối với Cố Hạo Thần , nữ nhân chỉ là vật phẩm đáng bàn luận khi ở giường mà thôi.

      suy nghĩ, bên ngoài có tiếng cạch cửa. Xem ra kia xuất . Hướng đôi mắt ra ngoài, trước cửa xuất xinh đẹp, quyến rũ, mái tóc dài, uốn xoăn xõa tùy tiện vai, dài tới qua eo. Khuôn mặt nhắn nhưng thanh tú, mang trong đó cái lạnh thấu xương, đôi mắt đeo kính áp tròng xanh đậm. Đôi môi đỏ rực hơi mím chút. Bộ váy bó sát những đường cong nóng bỏng chỉ ngắn qua mông, cổ lại lộ ra xương quai xanh khêu gợi, hình xăm bầu ngực càng làm tăng vẻ bí cho vật bên trong áo.

      tới?”- Triệu Mạn Di , ném túi xách lên ghế sofa bên ngoài, từ từ bò lên giường, dí sát mặt vào Cố Hạo Thần. hơi nhíu mày, quả đám bạn của chọn người khéo , quả là nữ nhân xinh đẹp, nóng bỏng, khe ngực sâu hun hút trước cổ Triệu Mạn Di khiến khỏi nóng rực trong người.

      “Ừ. đợi em lâu rồi.”- Cố Hạo Thần vươn cổ định hôn lên mặt Triệu Mạn Di, nhưng nhanh chóng tránh ra, rồi lại chủ động tới gần khuôn mặt Cố Hạo Thần.

      “Tôi trước hết tắm.”- rồi, ngồi thẳng lên, đứng dậy ra ngoài. Cố Hạo Thần có chút khó chịu, bình thường rất ghét nữ nhân hút thuốc lá, nhưng với này có phần say mê? Lắc đầu cười, nhất định ăn sạch .
      Last edited by a moderator: 26/8/14
      neleta, Miki Quỳnhxatieuman thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 1.2]- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Mười lăm phút sau, Triệu Mạn Di trở lại, kính áp tròng được tháo, người bây giờ chỉ quấn chiếc khăn tắm, vây lấy bộ ngực căng tròn và chỉ đủ che ngang mông, hai bắp đùi thon nhưng chắc, đôi chân dài lại bò lên giường, cái đầu lắc lư chầm chậm trước mặt Cố Hạo Thần.

      “Em…”- chịu nổi cám dỗ, Cố Hạo Thần nhanh chóng ôm lấy Triệu Mạn Di- “rất đẹp.”

      Cố Hạo Thần nhanh chóng đặt Triệu Mạn Di dưới thân, đoạt lấy tấm khăn duy nhất người , lập tức trước mặt là cảnh xuân mê người, bầu ngực căng tròn, đóa hoa hồng ở giữa e lệ thẹn thùng, vòng eo to cũng quá , mà thon gọn nối đến vòng mông trắng trẻo, căng đầy. Đóa hoa giữa cặp đùi hồng hào mê người. Cơ thể Cố Hạo Thần nóng rực nơi hạ thân, cởi phăng chiếc áo người , nơi kia sớm thức tỉnh từ lâu, sẵn sàng giao chiến.

      Cố Hạo Thần cúi xuống hôn cánh môi đẹp đẽ kia, Triệu Mạn Di cũng nhiệt tình đáp lại, bàn tay yên phận của trượt từ cổ xuống xương quai xanh, rồi hướng xuống ngực, tha hồ nắn bóp, vuốt ve hồng ngọc nóng bỏng. Triệu Mạn Di dưới thân khẽ rên rỉ vì kích thích đó.

      “Ưm… a…”- tiếng rên kiều mị vang lên. Cố Hạo Thần dục vọng sục sôi, trượt bàn tay xuống giữ hai chân, tách hai chân Triệu Mạn Di ra, ngón tay thăm dò nơi khe hẹp mẫn cảm, khẽ vuốt ve lúc, Triệu Mạn Di dưới thân ngừng rên rỉ, chịu được kích tình, nơi đó ngừng tiết ra ướt át.

      “Xem này, em rất nhanh liền ra như vậy.”- giọng Cố Hạo Thần khàn khàn đầy dục vọng, thấp thoáng ngửi được hương hoa người Triệu Mạn Di, thoang thoảng chứ nồng như những người con khác.

      Triệu Mạn Di gì, cái cảm nhận được bây giờ chỉ là kích tình dồn dập kéo đến.

      Ngón tay Cố Hạo Thần càng thâm nhập sâu hơn, Triệu Mạn Di càng uốn cong người lên, quàng tay lên cổ Cố Hạo Thần, miệng ngừng rên rỉ bên tai Cố Hạo Thần.

      Chợt rút tay ra, trong người Triệu Mạn Di bỗng trống rỗng. mở to mắt, nhíu mày nhìn Cố Hạo Thần. Triệu Mạn Di thầm nghĩ: “Tên khốn này làm cái mẹ gì vậy? trả tiền cho là để phục vụ chứ để khi dễ à?”

      Cố Hạo Thần thấy Triệu Mạn Di biểu như vậy thoáng vui sướng trong lòng, bản tính bá đạo nổi lên.

      “Cầu …”

      “Cầu cái gì?”- Triệu Mạn Di khó hiểu, tên này là cùng đóng phim cấp ba sao? Cầu xin cái gì chứ?

      “Cầu vào em, nghe chưa tiểu bảo bối.”

      Mặt Triệu Mạn Di giãn ra hết sức có thể, trở về trạng thái lạnh như ban đầu. bỏ tay xuống, ngồi dậy, lấy khăn tắm quấn quanh người. Triệu Mạn Di quay lại nhìn Cố Hạo Thần cười khẩy cái rồi quay . trả tiền để ta phục vụ chứ phải để tự biến mình thành vật dưới thân cầu xin .

      Cố Hạo Thần khỏi giật mình, trước giờ, nữ nhân dưới thân đều kiều mị cầu xin vào thỏa mãn họ, nhưng này còn làm mặt lạnh rồi cười khẩy đứng dậy ra ngoài. Thế là thế nào? ràng bạn trả tiền cho ta mà?

      Đương nhiên chịu để dễ dàng như vậy, bật dậy ôm người Triệu Mạn Di ngã xuống giường, rất nhanh đặt xuống dưới thân.

      xin lỗi, người đẹp.”- Cố Hạo Thần quan sát kĩ trước mặt, xinh đẹp, khuôn mặt trắng tì vết, hề có dấu hiệu của trang điểm, cái miệng nhắn vẫn là nụ cười lạnh đến thấu xương.

      Dù sao cũng còn biết điều. Triệu Mạn Di thầm nghĩ. để Cố Hạo Thần dẫn dắt. Lần đầu tiên trao cho người lạ lẫm, người chẳng phải, chồng càng . thối nát. Nhưng chú trọng chuyện hôn nhân. Dù sao Triệu Mạn Di cũng nhận biết rằng cuộc hôn nhân với chỉ dựa cơ sở thị trường kinh doanh, cần chú trọng.

      Cảm giác xé rách đau đớn truyền từ hạ thể, rất đau. Nhưng Triệu Mạn Di chỉ nhíu mày, nhăn mặt, khẽ rên chứ hề khóc như những khác.

      “Tiểu bảo bối, rất đau sao?”- thấy Triệu Mạn Di nhăn mặt, Cố Hạo Thần khỏi xót xa, nhưng cũng thấy vui sướng vì là người đầu tiên của tuyệt mĩ này.

      nhàng gật đầu, Triệu Mạn Di vùi vào nụ hôn nồng nhiệt với Cố Hạo Thần. Môi lưỡi quấn quýt nhau đến thiếu oxi mới buông ra. Chân Triệu Mạn Di quấn lấy lưng Cố Hạo Thần, lại cúi xuống hôn lên bầu nhũ hoa dựng lên vì kích tình nóng bỏng. Thân dưới chầm chậm ra vào nơi hoa huyệt, tay thò xuống kích thích hoa huyệt tiết ra mật ngọt.

      Khi Triệu Mạn Di dần dần quen, còn đau như ban đầu mà lại có cảm giác tê dại dưới thân, quấn chặt lấy Cố Hạo Thần.

      “A… tôi sắp được.”- tử cung co rút làm Cố Hạo Thần cũng trận suýt phóng ra.

      “Em đương nhiên được.”- Cố Hạo Thần ra sức chuyển động thân dưới, khoái cảm kịch liệt trào tới.

      “A…”- lát sau, cả hai đạt tới cao trào, phía dưới dục tình liên tục trào ra.

      Cố Hạo Thần nằm cơ thể mềm mại của Triệu Mạn Di được bao lâu, ngọn lửa lại bùng lên mãnh liệt. nhàng nâng giai nhân dưới thân lên, khẽ nhíu mày khi vào bên trong, nhưng cũng dần quen mà mơ màng rên lên, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đôi tay ôm chặt cổ Cố Hạo Thần. Môi hai người quấn chặt lấy nhau.

      “A… em giỏi, chặt.”- Cố Hạo Thần khẽ . Triệu Mạn Di chỉ ưm ưm rên lên theo nhịp của Cố Hạo Thần.

      Sau khi thấm mệt, hai người nằm ôm nhau vào giấc ngủ. Triệu Mạn Di ngủ rất ngon, còn Cố Hạo Thần mãi mới có thể ngủ được.

      Có phải này rất lạ ? hề câu gì, chỉ lặng lẽ để dẫn dắt. Đây là lần đầu của nên có kinh nghiệm sao? Nhưng khi muốn cầu , tại sao lại cười khinh khỉnh nhìn ? Chẳng lẽ mới là kẻ cần sao?

      Trước giờ, những dưới thân luôn miệng cầu xin . Còn này kì lạ. vốn thích dây dưa vớ vẩn, nhưng với này, vẫn chưa thấy đủ.

      Ngắm nhìn Triệu Mạn Di, Cố Hạo Thần thấy bình yên lạ. Hàng lông mi dài cong quyến rũ, khuôn mặt nhắn, môi hồng khẽ chu lên khi nãy bị cắn đến sưng đỏ, chạm khẽ vào đôi môi Triệu Mạn Di, Cố Hạo Thần có cảm giác rất ấm áp. Trước đây chưa từng đối với nữ nhân nào ôn nhu như vậy. Cơ thể nóng bỏng áp sát vào người . Thân dưới rạo rực như có lửa, muốn kinh động tới nữ nhân xinh đẹp, Cố Hạo Thần cố gắng nhắm nghiền mắt lại ngủ.

      Đôi lời editor: Em là em mới edit lần đầu, con bạn gửi nguyên cho bộ xông máu, nhưng dù sao vẫn thấy rất xuôi, bạn nào hiểu ý nghĩa của câu: "Nam đạo, nữ xương" ? nó ở chương 11, em lắm ạ http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gifMèo ta dậy sớm nhất. . .chào các thím. .sớm vui vẻ. . . http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      neletaxatieuman thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 1.3]- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Sáng hôm sau, Triệu Mạn Di chợt tỉnh dậy, quay lại đằng sau, nhìn Cố Hạo Thần ngủ say, lông mày khẽ nhíu lại, ngũ quan cân đối, cơ thể đẹp đẽ lộ ra, chút mỡ thừa, vô cùng săn chắc. Triệu Mạn Di đưa bàn tay nhắn xoa lên khuôn mặt . Tiến tới hôn lên khóe môi Cố Hạo Thần, môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào. cười và ngắm Cố Hạo Thần, bất chợt mở mắt ra.

      Nụ cười của Triệu Mạn Di dịu lại, cuối cùng lạnh tanh, như thể trước đó chưa hề có nụ hôn hay nụ cười nào.

      tỉnh sao?”- Cố Hạo Thần mỉm cười nhìn Triệu Mạn Di, trước đó thấy chủ động hôn mình, lại còn cười ngọt ngào, thấy vui, nhưng chỉ vài giây sau, Triệu Mạn Di thu hồi nụ cười thành khuôn mặt lạnh tanh, Cố Hạo Thần có chút cảm thấy rất thú vị.

      “Ừm.”- Triệu Mạn Di khẽ gật đầu.

      Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hề chói, nhưng khi rọi vào làn da Triệu Mạn Di, Cố Hạo Thần lại thấy vô cùng chói mắt. có làn da trắng nõn mịn màng, khiến thể rời mắt. Bầu ngực đẫy đà thấp thoáng sau tấm chăn làm Cố Hạo Thần lại rạo rực, ngồi dậy rồi cúi xuống hôn lên hình xăm ngực Triệu Mạn Di. ghen tị với nó, vì nó vĩnh viễn được cơ thể .

      “Ưm…”- khẽ cong người lên, phía dưới, Triệu Mạn Di khẽ cựa quậy, càng làm tăng hứng thú của Cố Hạo Thần.

      nghĩ muốn em lần nữa.”- thầm cảm ơn mấy người bạn tìm cho thú vị, Cố Hạo Thần lại lần nữa thâm nhập bên trong Triệu Mạn Di.

      Trong căn phòng tổng thống, hơi thở dồn dập, tiếng rên rỉ, tiếng gầm như mãnh thú hợp lại, tạo nên gian mờ ám, đầy dục tình.

      “Chúng ta tắm.”- Cố Hạo Thần khẽ nâng Triệu Mạn Di dậy, bế tay hướng ra bồn tắm.

      Vặn nước, dòng nước ấm áp lân la cơ thể hai người, Triệu Mạn Di ngại ngùng nhìn Cố Hạo Thần. Cơ thể quá hoàn hảo. vì thấy ngượng ngùng, hứng thú với lại tăng lên.

      “Bảo bối, chúng ta ở đây được ?”- Cố Hạo Thần giọng, hơi thở nam tính phả lên mặt Triệu Mạn Di, gì, chỉ vươn tới liếm nhát lên môi Cố Hạo Thần.

      Thấy Triệu Mạn Di tỏ ý đồng ý, Cố Hạo Thần điều chỉnh quay lưng lại, dùng ngón tay khơi mào dục vọng trong , ngón, hai ngón, tới ba ngón, khi thấy nơi đó hút chặt tay , ngừng tiết ra xuân thủy, Triệu Mạn Di khẽ run lên.

      Thấy vậy, nhanh chóng rút tay ra. Khi Triệu Mạn Di hiểu sao Cố Hạo Thần nhét sâu vật sớm cương cứng vào bên trong , nhàng dao động.

      “A…”- chỉ còn lại tiếng rên rỉ kiều mị của Triệu Mạn Di. chưa bao giờ trải qua kích tình mạnh như vậy, thầm trấn tĩnh chính mình. cũng chủ động vặn vẹo thân mình để Cố Hạo Thần dễ dàng thâm nhập sâu hơn.

      “Em giỏi, vật …”- đưa ngón tay trêu đùa nơi bọn họ giao nhau- “xem này, em rất ướt như vậy, muốn đến vậy sao?”

      Bàn tay kia Cố Hạo Thần hướng lên phía trước, xoa bóp bầu vú săn chắc đẫy đà. trêu đùa nụ hoa đó làm Triệu Mạn Di ngừng rên rỉ.

      Cố Hạo Thần nhanh chóng ra vào nước rút trong cơ thể Triệu Mạn Di, càng co bóp dữ dội. Chỉ vậy vài lần, hai người lập tức tới cao trào, cùng hưởng thụ trong bồn tắm.

      “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”- Triệu Mạn Di từ từ đứng dậy, với khăn tắm quấn quanh ngực, bước ra.

      Cố Hạo Thần ngắm nhìn Triệu Mạn Di, khiến thể rời mắt. Ngả đầu ra sau, bỗng thấy buồn ngủ ghê gớm, khẽ nhắm mắt lại lát.

      Triệu Mạn Di lấy đồ trong tủ ra mặc, chuẩn bị xong hết, cầm chiếc áo choàng bông hướng tới phòng tắm. Cố Hạo Thần nằm trong đó, mắt nhắm nghiền.

      “Thuốc ngủ công hiệu.”- Triệu Mạn Di lầm bầm, đêm qua pha li trà, Cố Hạo Thần sớm uống, thuốc ngủ phát tác sau 8 tiếng. chỉ có cách đó, mới dễ dàng để lộ thân phận.

      Triệu Mạn Di rút hết nước trong bồn tắm, khẽ nâng Cố Hạo Thần dậy, khoác tạm cho chiếc áo.

      Cầm túi xách ra ngoài, có ba vệ sĩ áo đen, hai người hôm qua đứng ở đó.

      “Chào Triệu tổng.”- ba người cúi xuống chào Triệu Mạn Di, trước giờ, họ đều rất biết lễ nghi.

      “Được.”- Triệu Mạn Di chỉ vào bên trong- “đưa ta vào giường, khi nào tỉnh, đưa ta xuống dưới.”

      Hai người vội vã vào, còn lại người, đứng đó run rẩy nhìn Triệu Mạn Di.

      “Chuyện gì sao?”- bất ngờ vì hành động của ta.

      Người này run rẩy, nhìn Triệu Mạn Di chớp mắt, trán đổ mồ hôi lạnh.

      “Thưa Triệu tổng, ra, hôm qua người con trai kia gọi điện báo là cậu ta thể tới được, nhà cậu ta có chuyện đột xuất.”

      Triệu Mạn Di khẽ giật mình.
      “Vậy người trong kia?”- thấy khuôn mặt Cố Hạo Thần khá quen nhưng lại nhớ ra là ai.

      Người này run rẩy, ràng có máy lạnh nhưng sao ngừng chảy mồ hôi.
      “Tôi , có thể ta nhầm, hoặc thế nào đó.”

      Triệu Mạn Di giọng lạnh tanh.
      “Tìm hiểu thân thế. được tiết lộ về tôi dù ta có hỏi.”

      “Vâng, vâng.”- người này sau khi Triệu Mạn Di như thoát được cả gánh nặng trong lòng. Vội thở hắt ra. Mỗi lần đứng cạnh Triệu Mạn Di luôn làm cho mọi người cảm thấy như đứng trước vành móng ngựa bằng băng lạnh ngắt.

      đáng sợ.

      Tới Triệu Thế Vương, Triệu Mạn Di lên bằng thang máy riêng dưới gara, ai có thể nhìn thấy. quen với việc này, trở thành nhân vật bí trong mắt mọi người. làm vậy phần cũng vì Triệu Thế Vương, nếu là nam nhân, 20 tuổi tiếp quản tập đoàn là chuyện bình thường. Nhưng nữ nhân, nếu để lộ, chắc chắn sức ép dư luận là , nó gây ảnh hưởng tới việc tiếp quản tập đoàn.

      Bên cạnh luôn là Dương Nhậm Vũ, là thư kí kiêm trợ lí của , mỗi cuộc họp luôn là xuất .

      Triệu Mạn Di có nhiều người theo đuổi, những chàng trong công ty liên tục gửi hoa, thư cùng quà cho . Triệu Mạn Di chỉ nhận hoa, còn thư và quà gửi về chính chủ. Nhận hoa chỉ là phần theo phép lịch , sau đó, chỉ nhắm vào đúng nơi: “thùng rác” khiến Dương Nhậm Vũ thỉnh thoảng quá vô tâm. chỉ mỉm cười.

      quyết định điều hành tập đoàn được năm năm ra mắt báo giới. Nhưng giờ, ông nội muốn kết hôn, chẳng hóa ra muốn mở họp báo và tiết lộ thân phận sao?

      Nhưng khéo léo nơi thời gian, và ông nội cho thời hạn năm.

      năm để tự tìm người thích hợp, nếu tìm được, hôn nhân của Triệu Mạn Di theo sắp xếp của gia đình.

      ngày làm việc hơi có chút căng thẳng, nghĩ đến người triền miên giường hôm qua. ta là ai?

      Lại tới Cố Hạo Thần, vừa tỉnh dậy thấy mình nằm giường, nữ nhân kia thấy đâu, còn chưa trả tiền cho mà.

      Nhăn mặt ngồi dậy, phía dưới đệm là vệt máu đỏ tươi cùng dấu vết hoan ái của Triệu Mạn Di và đêm qua. bàn là chiếc hộp rất to, bên trong có bộ vest đầy đủ carvat, sơ mi, quần áo, nhìn thấy đúng cỡ của . đó kẹp mảnh giấy.
      “Cảm ơn , hi vọng … gặp lại.”

      để lửng dấu ba chấm. Cố Hạo Thần nhíu mày suy nghĩ. này quá thú vị , trước khi còn tặng bộ âu phục. rút trong túi áo ra chiếc bút, điền chữ vào chỗ chấm lửng.

      ra bên ngoài, hai vệ sĩ áo đen hôm qua cúi chào Cố Hạo Thần, còn đưa xuống tận nhà xe.

      Cố Hạo Thần băn khoăn, chẳng lẽ khách sạn này có lệ phòng tổng thống phải có người canh giữ sao? Nhưng phòng tổng thống thường chỉ để cho chủ khách sạn ở thôi chứ? Hay trong khách sạn này có hai phòng tổng thống? nếu vậy khổ cho lũ bạn của rồi.

      Tới công ty, mọi người câu Cố tổng hai câu Cố tổng. các xung quanh liếc mắt đưa tình liên tục, Cố Hạo Thần chỉ mặc kệ quay . là con rùa vàng trong mắt bao , luôn lạnh lùng như vậy. Mọi người muốn nhìn thấy nụ cười trong , chắc phải tốn ít công sức mà vẫn thể làm được.

      “Cố Hạo Thần, thế nào? Đêm qua vui chứ?”- Bạch Phi Hằng – trợ lí, cũng là bạn tốt của Cố Hạo Thần vui vẻ hỏi. ta biết rằng do thanh quá ồn ào nên nhầm lẫn tai hại nổ ra.

      Cố Hạo Thần lẳng lặng nhấp ngụm cà phê, nhìn Bạch Phi Hằng mang theo ý cười.
      “Rất tốt, cậu rất biết lựa chọn, rất biết đầu tư. ấy quả thực rất tuyệt.”

      Nghe Cố Hạo Thần khen, Bạch Phi Hằng cũng gì nhiều, chỉ đập lưng Cố Hạo Thần.
      “Rất tốt, rất tốt.”

      Cố Hạo Thần ngồi ghế da, nhớ tới Triệu Mạn Di, còn chưa biết tên là gì, nhưng có linh cảm, bọn họ chắc chắn gặp lại.

      Bạch Phi Hằng chợt dừng lại lát, lấy trong cặp ra tập tài liệu.
      “Thần, cậu xem , đây là mấy bản kế hoạch và hợp đồng theo ý cậu, tôi chuẩn bị xong. Nhưng cậu chắc chứ? Vì nghe nữ tổng giám đốc bí của Triệu Thế Vương rất khó chiều, ta sẵn sàng quăng tiền chứ thèm thu lại mấy đồng tiền đáng đâu. Tập đoàn Võ thị đề ra mức giá rất cao, bình thường nếu chỉ hợp tác theo kiểu chút, Triệu Thế Vương chỉ nhận được 20% vì hợp tác đáng kể, nhưng đằng này, Võ thị lại trả cho Triệu Thế Vương 50%, theo kiểu hợp tác song phương ấy. Lãi nhiều như thế mà Triệu Thế Vương còn đồng ý.”- Bạch Phi Hằng khó chịu kể lể- “tuy phần là do Võ thị mới thành lập, nhưng nghe ta thích lũ ngựa non háu đá. Nếu hợp tác thành công, chẳng phải Triệu Thế Vương phí công vô ích hay sao?”

      Cố Hạo Thần gật đầu, cầm mấy bản kế hoạch lên.
      “Tôi biết, nhưng Hằng, cậu nên nghĩ cho kĩ. Chúng ta là Cố thị, thành lập cũng cùng thời với Triệu Thế Vương, chúng ta và Triệu Thế Vương tuy tương đương nhau là bất động sản và đa lĩnh vực nhưng mới chỉ hợp tác giữa các công ty con với nhau, cũng có thể coi là có hợp tác. Hơn nữa, dự án của chúng ta cầu hợp tác song phương, hai bên cùng có lợi. Lại là dự án lớn, thu nhập cũng cao, hai tập đoàn Cố thị và Triệu Thế Vương gặp nhau chẳng phải trở thành cá gặp nước sao? Chẳng những đem về lợi nhuận cao mà còn tăng cổ phần cổ phiếu.”- Cố Hạo Thần vỗ vai Bạch Phi Hằng- “yên tâm, tôi nghĩ kĩ rồi. Vả lại, tôi rất tốt chuyện đàm phán. Lần này tôi đích thân . Dự án có thể Triệu tổng chỉ đứng sau chỉ đạo, còn đây là dự án lớn, chắc chắn ấy tiếp chuyện chúng ta.”

      Nghe danh nữ tổng giám đốc Triệu Thế Vương lâu, Cố Hạo Thần khỏi tò mò. nữ tổng được bao trong bức màn tối đen liệu bao giờ xuất ? Kể cả những người trong Triệu Thế Vương cũng khó mà gặp được, những quan chức cấp cao trong tập đoàn cũng chỉ may mắn được chuyện với tổng giám đốc qua màn hình tối đen.

      “Thần, tôi nghe khí trong phòng họp và đàm phán bên đó khác gì ngục Diêm La đâu.”- Bạch Phi Hằng khẽ rùng mình- “nghe bên đó có giám đốc nhân do quá sợ hãi vì độ lạnh trong giọng của Triệu tổng ở đó mà ngất cả ra đấy. Vị nữ tổng giám đốc kia quả rất đáng sợ và bí , chả ai nhìn được ta dù chỉ là ngón tay.”

      Cố Hạo Thần giương mi, đứng dậy ra chỗ cửa kính nhìn xuống dưới. Hôm nay rất đông, nhớ lại nữ nhân đêm qua, có phần lành lạnh giống với nữ tổng giám đốc kia. Rồi lại lắc đầu kêu thầm thể. Vị tổng giám đốc kia quá kín tiếng, chắc chắn thể sống buông thả như kia.

      “Tôi quyết, lịch hẹn từ tuần trước, sáng mai chúng ta tới đó.”
      làm cách nào khuyên nổi Cố Hạo Thần. Bạch Phi Hằng cũng ra ngoài luôn. Ngày mai vô cùng khó khăn đây.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 2.1]- Cuộc đàm phán và điều kiện kì lạ- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      “Triệu tổng, người của Cố thị tới. Đích thân Cố tổng bên đó đàm phán.”- Dương Nhậm Vũ với Triệu Mạn Di. điều chỉnh máy tính kết nối với Camera trong phòng đàm phán để Triệu Mạn Di có thể bao quát toàn bộ.

      Bên kia phòng họp mở ra, nhân viên chỉ chỗ cho Cố Hạo Thần và Bạch Phi Hằng.
      “Mời Cố tổng… Mời trợ lí Bạch.”

      Bên này Triệu Mạn Di bất chợt nhìn vào màn hình. Hai mắt mở to.

      ta?

      Người dây dưa với đêm qua là Cố Hạo Thần? Hôm nay ta mặc bộ vest Armani đen, sơ mi bên trong màu trắng tăng tuấn lãng.

      Bình tĩnh, ta thể biết được, cứ như cũ mà làm thôi.

      Chỉ có điều Triệu Mạn Di chắc chắn, ta nhầm phòng chứ hề cố ý.

      Có lẽ mục đích của ta tới khách sạn nhà cũng giống thôi, lúc đó hề để ý lên nhầm, vì có hai phòng tổng thống, phòng kia mới là dành cho khách. Triệu Mạn Di nghe vệ sĩ ở phòng tổng thống phía dưới có ở đó qua đêm và sáng bỏ với vẻ giận dữ.

      Xem ra ai kia đắc tội nữ nhân vì nhầm rồi.

      “Thưa Cố tổng của tập đoàn Cố thị cùng mọi người, hôm nay Triệu tổng của chúng tôi xếp lịch cho các vị tới để đàm phán hợp tác song phương dự án xây dựng khu giải trí cấp cao cùng sân golf và khu nghỉ dưỡng. Đây là dự án rất lớn từ trước tới nay chúng ta từng hợp tác với nhau, nếu cuộc đàm phán thành công, đôi bên có lợi. Nhưng nếu thành công mà hợp tác thành, các vị phải bồi thường 30% phí tổn thất, 20% phí dịch vụ chúng tôi tuy cân nhắc nhưng thay vào đó là 10% cổ phần của Cố thị. Vì Cố thị là bên đưa ra đề nghị hợp tác. Các vị cân nhắc kĩ chưa?”- Dương Nhậm Vũ bên kia đầu dây.

      Triệu Mạn Di châm điếu thuốc. Trước giờ, rất ít tập đoàn chịu được khắc nghiệt của luật đền bù thiệt hại của Triệu Thế Vương, nhưng cũng vì vậy mà họ phải dốc hết sức làm việc, và cuối cùng đem lại lợi nhuận rất cao cho đôi bên. Cái khó của họ chính là phải đàm phán thành công với Triệu Thế Vương, chịu được sức ép trong cuộc đàm phán, chế ngự được cái lạnh bên người khi tiếp chuyện với Triệu tổng- nữ nhân bí .

      “Chúng tôi cân nhắc kĩ.”- Cố Hạo Thần gật đầu kiên quyết. muốn thử tiếp chuyện với vị nữ tổng giám đốc đặc biệt kia xem sao.

      “Vậy được, bây giờ Triệu tổng tiếp chuyện các vị.”

      Lập tức xung quanh có trận xôn xao từ các giám đốc cùng các quản lý bộ phận.
      “Bắt đầu rồi…”
      “Yên tâm, tôi uống thuốc trợ tim…”
      “Tôi uống thuốc ổn định thần kinh rồi…”
      “Tôi mang theo găng tay giữ ấm…”
      “Này, kể chuyện cười , kể thôi…”
      “Ngày xưa có con ma… á… sao đánh tôi?”
      “…”

      Cố Hạo Thần chỉ biết cười khổ, Bạch Phi Hằng bên cạnh khẽ run lên vì sợ. cảm thấy có chút cỗ khí u ám. Liệu kia có uy lực gì khiến người khác khiếp sợ?

      “Chào các vị.”- thanh lãnh khốc vang lên, làm khí phòng họp càng căng thẳng. Triệu Mạn Di ngồi tựa ghế, hít hơi thuốc rồi phả ra.

      Cố Hạo Thần nhìn lên màn hình đen có gắn camera ba chiều.
      “Chào Triệu tổng. Tôi là Cố Hạo Thần- tổng giám đốc Cố thị.”- giọng của nghe có vẻ nhàng, nhưng vẫn chứa trong đó cái lạnh lẽo vốn có trong người .

      Mọi người thầm ai oán trong lòng, thêm tảng băng nữa rồi.

      “Tôi sớm biết.”- Triệu Mạn Di cười lạnh, xem Cố Hạo Thần chịu được bao lâu- “Quý tập đoàn Cố thị mở lời, tôi xem qua bản kế hoạch của các vị. Sau khi hợp tác, chuyện đôi bên cùng có lợi là lẽ đương nhiên, nhưng Cố thị tìm tới Triệu Thế Vương mưu cầu hợp tác, lợi nhuận chúng tôi nhận được, đương nhiên hơn. Để Cố thị phải thiệt thòi mất ba tháng, các vị nghĩ kĩ chưa?” Vì có luật tập đoàn được mời hợp tác được ưu đãi nhận lãi toàn phần trong vòng ba tháng, đây lại là dự án lớn, chắc chắn Cố Hạo Thần phải cố gắng lắm mới có được quyết định khó khăn này.

      Cố Hạo Thần ngả người ra chút, giọng này, bình thản rất cao, vị nữ tổng giám đốc này quả có tài ăn , trước những cái lợi cũng bao giờ tỏ ra mình cần.

      Khi nhận được giấy hẹn, Bạch Phi Hằng và Cố Hạo Thần vô cùng vui mừng, tổng giám đốc của Triệu Thế Vương phải muốn gặp là được. Bản kế hoạch hợp tác phải hoàn chỉnh, mang lại lợi ích cao, thu nhập lớn và vững vàng mới có thể được tham gia đàm phán. Thế nên, thương trường thường lưu truyền, chỉ cần nhận được giấy hẹn của Triệu tổng thành công nửa. Nhưng thực tế phũ phàng cho thấy, phải đấu được với Triệu tổng bàn đàm phán mới được cho là thiên tài.

      “Tôi suy nghĩ kĩ, chuyện hợp tác với Triệu Thế Vương, chúng tôi rất cân nhắc. Ngoài Triệu Thế Vương, còn tập đoàn nào có thể đảm đương cùng chúng tôi trong dự án này.”- Cố Hạo Thần lật bản kế hoạch- “Về chuyện lời lãi, đương nhiên theo luật. Thứ chúng tôi cần chính là ổn định trong hợp tác song phương và lợi nhuận về sau. Hơn nữa việc xuất vốn ra bên ngoài chúng tôi từng nghĩ tới, nhưng đảm bảo cao, thể liều lĩnh đặt cho người khác. Triệu Thế Vương là lựa chọn tốt nhất của chúng tôi để hướng tới hợp tác.”

      Mọi người trong phòng họp khóc thầm trong lòng. khí càng trở nên lạnh lẽo khi sau đó Triệu Mạn Di thêm tiếng nào.

      “Những lúc Triệu tổng im lặng, tốt nhất là nên im lặng theo, vì lúc này, ấy suy nghĩ để đưa ra quyết định đấy.”- vị giám đốc đầu hói với Bạch Phi Hằng. Bạch Phi Hằng lại quay sang nháy với Cố Hạo Thần. chỉ yên lặng hướng tới màn hình, chờ quyết định.

      “Cậu nghĩ ấy có đồng ý ?”- Bạch Phi Hằng hỏi Cố Hạo Thần, tay nắm chặt vạt áo. Đằng sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

      Cố Hạo Thần thấy có vẻ ổn, ngước nhìn xung quanh, ai nấy lau mồ hôi lạnh mặt. Mặt mũi tái mét. chỉ lắc đầu cười khổ. Sao họ lại coi Triệu tổng như hung thần vậy?

      Ở Cố thị, bị coi là nhân vật đáng sợ rồi, bây giờ còn có cả Triệu tổng đáng sợ hơn. Cố thị cũng phải tập đoàn dễ hợp tác. thương trường thực lực của cả hai tập đoàn là ngang nhau. Nhưng Cố thị dễ hợp tác hơn chút, vì đối phương còn thấy mặt tổng giám đốc mà ứng biến. Nhưng ở Triệu Thế Vương, điều làm bọn họ sợ là khí căng thẳng cùng vị nữ tổng giám đốc bí xuất quỷ nhập thần.

      Suốt gần ba mươi phút vẫn có tiếng động nào phát ra, có thư kí bên Cố thị nước mắt ròng ròng vì sợ khiến Bạch Phi Hằng phải phát run lên. Bên Triệu Thế Vương cũng khá hơn, mặc dù bọn họ chỉ tham gia xem đàm phán và ghi chép các thứ trong bản kế hoạch để phân ban hợp lý nhưng cũng chịu sức ép khủng khiếp, mặt liên tục đổ mồ hôi mặc dù có máy lạnh vù vù đầu.

      Riêng Cố Hạo Thần vẫn bình thản, nhận thấy chẳng có gì phải căng thẳng cả. Triệu tổng dù sao cũng chỉ là nữ nhân mà mọi người biết đến thôi mà? Đâu tới nỗi phải sợ hãi?

      Thế nhưng lầm. Suốt thời gian đó, Triệu Mạn Di chỉ ngồi nhìn camera, miệng cười lạnh, thỉnh thoảng lại rót rượu uống. thầm nghĩ:

      “Thứ quan trọng là xem xét can đảm của đối phương, dám làm dám chịu, dám chấp nhận mới là kẻ nên hợp tác. Còn những người chỉ trải qua chút sợ hãi mềm nhũn, thực đáng.”

      Quan sát hành động của từng người, Triệu Mạn Di rất hài lòng về Cố Hạo Thần. suy nghĩ trả lời Cố Hạo Thần.

      Tròn đúng ba mươi phút, Triệu Mạn Di chậm rãi cất tiếng.
      “Là chúng tôi chọn Cố thị.”- giọng lạnh lẽo, lãnh khốc lại vang lên.

      Mọi người giật mình, có người thở hắt ra tiếng rồi gục mặt xuống bàn. Người ôm mặt ngả ra sau mà thở phì phò như bị thiếu oxi.

      Cố Hạo Thần nở nụ cười, cầm bản hợp đồng.
      “Triệu tổng, rất vui vì hợp tác.”- biết thừa nhận Cố thị chọn Triệu Thế Vương, mà Triệu Thế Vương chọn Cố thị, cho thấy bá đạo chiếm giữ của mình. thầm nghĩ chẳng phải rất thú vị sao?

      “Bất quá…”- Triệu Mạn Di lại lên tiếng- “Tôi có điều kiện . Nếu hoàn thành, chúng ta lập tức kí hợp đồng.”

      tự nâng ly rượu kề miệng. Chẳng lẽ lại thể trêu đùa tên tổng giám đốc đẹp trai kia chút.

      Bạch Phi Hằng giật mình, mặt sợ hãi. Mọi người cũng tránh khỏi hoảng hốt.
      “Chẳng lẽ… cổ phần… trời ơi…”- có giọng vang lên.

      Hiệp định cổ phần giúp Triệu Thế Vương có thêm 10% cổ phần vĩnh viễn của Cố thị nếu hợp tác thành công, thay vào đó, Triệu Thế Vương nhận lời lãi trong ba tháng đầu.

      Cố Hạo Thần cảm nhận được ở Triệu Mạn Di cái gì đó vô cùng sắc bén. nghĩ chắc chắn phải Mandy Triệu- con Triệu gia, vì cái đầu óc 22 tuổi chưa thể suy nghĩ được như vậy. Tuy thế, vẫn mỉm cười.
      “Mời Triệu tổng.”

      Câu tiếp theo của Triệu Mạn Di khiến người người khiếp đảm, có người còn ngoáy lại lỗ tai để nghe lại.

      “Bất quá, tôi muốn chúng ta giao đấu bi-a .”- Triệu Mạn Di ngả người ra ghế cười, tiếng cười lanh lảnh của khiến mọi người sững sờ.

      “Tổng giám đốc cười sao?”
      “Tôi bị điếc nghe thấy gì cả.”
      “Tôi tổn thọ rồi, nhất định về hưu sớm.”

      Cố Hạo Thần đằng hắng chút rồi hướng lên màn hình.
      “Triệu tổng, thú vị.”

      Mọi người đồng loạt đổ cái rầm. Thú vị? đó là từ tối kị nên dùng với nữ tổng giám đốc của bọn họ.

      Xem ra Cố tổng thực xong rồi.

      Bây giờ mọi người chỉ nghe được tiếng cười duy nhất của đàn ông ở bên kia- Dương Nhậm Vũ. ngờ có người Triệu Mạn Di thú vị, che miệng, nhưng nhất thời kiềm được mà cười lên, tuy to nhưng đủ để mọi người nghe thấy.

      “Dương Nhậm Vũ…”- Triệu Mạn Di nhắc nhở, chỉnh lại micro- “tám giờ sáng mai, câu lạc bộ Triệu Thế. trận ứng định thời gian và số lần bắn. Đừng tới muộn.”

      rồi ngắt tín hiệu.
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 2.2]- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Kết thúc cuộc họp, người bên Cố thị thể tin rằng hợp tác sớm được quyết định, và lại giao đấu thêm trận bi- a.

      Vừa ra khỏi phòng họp thấy những người ở Triệu Thế Vương thở phì phò. giám đốc nhân cùng thư kí còn choáng váng, run rẩy lấy thuốc trong túi xách ra uống vội.

      Nhìn mọi người như vậy thoải mái, Cố Hạo Thần có chút cười trong lòng. Những người này quả rất nhát chết, nhưng nếu phải là con người có thần kinh thép, chắc cũng thể chịu được bầu khí đáng sợ trong phòng này.

      Người ta thực đúng “Đàm phán xong với Triệu tổng, não chết nửa, tuổi thọ giảm phần ba.”

      “A, thưa cố tổng…”- giám đốc kế hoạch cười xun xoe trước Cố Hạo Thần- “Chẳng hay Cố tổng có thể dùng với chúng tôi bữa cơm ? Nhà hàng Triệu Thế của chúng tôi rất hoan nghênh. Và cũng vì hợp tác sắp tới của chúng ta.”

      Cố Hạo Thần cũng vui vẻ đáp lại:
      “Vậy phiền giám đốc Vương.”

      Nhà hàng Triệu Thế nằm ở tầng 25, cách tầng cao nhất của tổng giám đốc Triệu Mạn Di 11 tầng lầu. Nhà hàng này chỉ chuyên phục vụ Triệu tổng, các quan chức cấp cao và khách hàng của công ty hợp tác thành công.

      “Mời ngồi, Cố tổng…”- giám đốc Vương gọi menu đặt nguyên bàn tiệc, lại quay ra Cố Hạo Thần- “tổng giám đốc của chúng tôi thể tiếp, mong là tôi làm Cố tổng thất vọng.”

      sao, tôi cũng rất dễ.” Cố Hạo Thần vui vẻ trả lời- “Chỉ là, chúng tôi băn khoăn thắc mắc điều, chẳng lẽ các vị chưa ai gặp Triệu tổng sao?”

      Giám đốc Vương xua tay.
      “Chưa ai được gặp cả, Cố tổng đừng nghĩ dễ dàng gặp được. Mỗi sáng, xe của Triệu tổng được lái vào gara dành riêng cho Triệu tổng, trợ lý Dương mở thang máy trong nhà xe và Triệu tổng lên thẳng đó, ai có cơ hội nhìn thấy ấy. Chúng tôi chỉ có mong ước nho , đó là được thoáng thấy ấy lần thôi. phụ nữ uy quyền…”

      Vẻ tự hào của giám đốc Vương làm Cố Hạo Thần thấy buồn cười. phải chứ? Chẳng phải họ luôn coi Triệu tổng của họ là hung thần sao?

      Bữa ăn diễn ra vui vẻ, Giám đốc Vương và Cố Hạo Thần cũng chuyện về dự án và những hợp tác sắp tới nếu hợp đồng được kí. lát sau, có nam nhân viên chạy vào.

      “Tổng giám đốc Vương, kí cho tôi vào đơn đặt hàng đồ dùng phòng Triệu tổng.”

      “Có chuyện gì vậy?”

      Nam nhân viên đó thở dài.
      “Còn phải vì có người Triệu tổng thú vị sao?”- ta nhìn sang Cố Hạo Thần- “Nhờ công lao của Cố tổng mà Triệu tổng của chúng tôi nổi lên thú vui đập phá hết đồ đạc trong phòng. Đồ thủy tinh, các chai rượu quý, ấy đập tan còn mảnh. Lật tung cả bàn làm việc. sót thứ gì còn nguyên vẹn. Cũng may chỉ là ở phòng làm việc bên ngoài. Các nơi bên trong làm sao.”

      Cố Hạo Thần sửng sốt. này lấy việc đập phá các thứ ra để trút giận sao?

      “Nhưng… tại sao Triệu tổng lại làm vậy? phải vì tôi chọc giận đấy chứ?”

      Giám đốc Vương cười hề hề.
      phải Triệu tổng giận đâu, Cố tổng đừng lo. Chỉ là ấy thích thế thôi. Mỗi lần ông bà Triệu tới đây rồi về, ấy đều có phản ứng như vậy.”- ông ta kí lên tờ giấy xong. Cậu nam nhân viên chạy vội ngay.

      Cố Hạo Thần làm ra vẻ hiểu, bỗng cỗ nghi ngờ xuất .

      “Chẳng lẽ ai nghi ngờ Triệu tổng chính là Mandy Triệu sao?”

      “Cố tổng biết rồi, Mandy Triệu bé ấy mới 22 tuổi thôi, hơn nữa còn du học ở nước ngoài. Ông bà Triệu chỉ tiết lộ Triệu tổng của chúng tôi đúng là ở Triệu gia nhưng phải con họ. Họ chỉ có duy nhất Mandy Triệu thôi. Cố tổng nghĩ nữ nhân 22 tuổi sao có thể chỉ đạo được Triệu Thế Vương?”

      “Cũng phải.”- Cố Hạo Thần gật đầu.

      “Dương Nhậm Vũ, chiều nay có phải làm gì ?”- Triệu Mạn Di châm thuốc, hướng trợ lý hỏi.

      Với kinh nghiệm làm việc cùng Triệu Mạn Di hơn bốn năm, Dương Nhậm Vũ hiểu khi hỏi như vậy tức là chuẩn bị có cực hình đón chờ rồi. Chỉ là… thể từ chối a.

      ra … tôi có chút việc…”

      “Cục cưng Kiki rất nhớ .”

      Im lặng.

      Có trời mới biết Dương Nhậm Vũ sợ câu này thế nào, trước kia từng phải cho “Cục cưng” của Triệu Mạn Di ăn lần, sau đó liền hai tháng phải gặp bác sĩ tâm lí để điều trị, giờ đây lại định ép ra dạng gì nữa?

      Dương Nhậm Vũ ngửa đầu lên than thầm, là do làm phải chịu thôi a…

      Sau bữa ăn, Cố Hạo Thần và Bạch Phi Hằng về Cố thị. Chuẩn bị cho ván đấu bi- a ngày mai.

      “Cố Hạo Thần, tài bắn bi-a của cậu ai có thể địch nổi chứ?”- Bạch Phi Hằng cười tự hào- “Cậu còn nhớ hòn đảo cậu có được nhờ thắng kiện tướng bi- a ? Haha… Triệu tổng đó khinh địch rồi.”

      Cố Hạo Thần trầm ngâm, bi- a đối với khó, nhưng vị nữ tổng này khiến ai có thể biết được con người .

      “Tôi , nhưng có thể ta làm vậy để xem cách ứng xử của tôi sao?

      “Hừm, thế tự mình kiểm nghiệm. nhưng chẳng phải đấu bi- a cậu có thể có cơ hội nhìn được ấy sao?”- Bạch Phi Hằng vẩy tay- “Cơ hội ngàn năm có vậy còn gì?”

      “E rằng dễ.”- Cố Hạo Thần lắc đầu cười. thầm nghĩ nếu dễ như vậy ai mà nhìn được?

      ban công biệt thự, Triệu Mạn Di nở nụ cười thần bí. Bộ váy đen dài quết đất bó sát cơ thể quyến rũ. Từng đường cong lộ ra, ánh trăng kia chiếu lên tăng thêm vẻ huyền bí của Triệu Mạn Di. Khoanh tay trước ngực, tay còn cầm điếu thuốc. Thỉnh thoảng hít hơi, làn khói quỷ dị liên tiếp vờn xung quanh. Ván cờ nào trước giờ ra tay cũng đều chính xác đến từng li. Đập phá đồ đạc chỉ là do cần cái gì đó phát tiết. Trước mặt cha mẹ, đứa con ngoan ngoãn. Nhưng đằng sau, Triệu Mạn Di là con người có nhiều mặt. biết cách ứng xử với từng người sao cho hợp lý. Với Triệu Mạn Di, nên biểu đạt con người với tất cả mọi người.

      Có điện thoại.
      “Alo.”

      “Di, em khỏe chứ?”- tiếng người đàn ông trầm ấm vang lên, mang theo man mác buồn nhưng ra bên trong lại có cỗ hạnh phúc.

      “Thiên Tự.”- mỉm cười. Rốt cục cũng gọi cho . bốn năm rồi sao?

      về.”- đầu dây bên kia, nét cười ôn nhu khuôn mặt tuấn tú.

      vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn trầm ổn, vẫn ôn nhu như trước. Trái tim dù có triệu năm quay về vẫn chỉ dành riêng cho Triệu Mạn Di. Nhưng… vốn chán ngán rồi.

      “Vậy mai gặp.”- lúc này biết nên với những gì. liệu có nên thẳng ra những gì mình biết ?

      “Chiều mai ra khách sạn đón được ? muốn người đầu tiên đón về Đài Bắc là em.”- Ngừng lúc, Cố Thiên Tự - “ em.”- Cố Thiên Tự lại mỉm cười lần nữa- “Mãi mãi như vậy, Di, ngủ ngoan.”

      ngủ ngon.”

      Cúp máy, cảm thấy buồn cười, vẫn có thể thản nhiên như vậy sao? Nhưng cuối cùng cũng giữ lời hứa với . Tắt thuốc, thay bộ váy thử cho dạ tiệc mấy hôm nữa. Mặc váy ngủ, nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài.

      Sân bay ở Đài Bắc, bốn năm trước.

      “Di, ngoan, chờ . thường xuyên liên lạc.”- Cố Thiên Tự mỉm cười, ôm Triệu Mạn Di, thân thể ấm nóng của làm mắt hơi cay. Nhưng rốt cục, chỉ vô hồn nhìn .

      , đừng gọi.”

      “Tại sao?”- biết tính Triệu Mạn Di lạnh lùng, thường có những hành động thất thường, Cố Thiên Tự vẫn khỏi ngạc nhiên.

      “Khi nào quay lại hoàn toàn, chân đứng Đài Bắc lần nữa. Gọi em.”- Triệu Mạn Di ngẩng đầu nhìn , đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người đối diện chìm sâu vào đó, rất đẹp trai, bờ môi thanh tú, ấm nóng khi chạm vào. dịu dàng, ấm áp của nhưng bao giờ lộ ra điểm thừa nhận.

      Cố Thiên Tự biết Triệu Mạn Di, cũng vui vì chỉ những lúc bên , mới biểu lộ con người của mình. Những lúc đông người, chỉ đơn giản là con robot được đổ đầy dung môi làm lạnh.

      rất nhớ em.”- Cố Thiên Tự nhìn tỏ vẻ đáng thương, mong cho gọi điện về hỏi thăm.- “Di, em.”

      Đây phải lần đầu Triệu Mạn Di, nhưng chưa từng với . Đối với Triệu Mạn Di, lời sao chả được, quan trọng là hành động thế nào.

      “Em biết, vì thế nên em muốn gọi điện về, em thỉnh thoảng cũng ra nước ngoài chơi. Nhưng tuyệt đối chạm mặt . Hãy yên tâm làm việc của . Bao giờ trở lại hãy gọi em. Chỉ cần hứa, dù năm, hai năm hay thậm chí mười năm, cả đời em cũng đợi.”- Triệu Mạn Di đưa tay lên khuôn mặt Cố Thiên Tự, vuốt ve từng đường nét, ghi nhớ nó.

      Cố Thiên Tự gật đầu nhìn Triệu Mạn Di, mắt sớm bao bởi lớp sương mù.

      “Thiên Tự, đừng khóc.”- Triệu Mạn Di mỉm cười dỗ như dỗ trẻ con, luôn như vậy, mềm mỏng đến nỗi người khác phải mềm lòng. Nhưng đó là chỉ trước mặt - “Chỉ cần nhận được cuộc gọi nào từ em, hãy nhớ đó là vì em vẫn chưa muốn chúng ta kết thúc. Hiểu chứ? Em luôn đợi .”

      Cố Thiên Tự ôm chặt lấy Triệu Mạn Di. Hôn lên mái tóc bồng bềnh của , ôm chặt như sợ nếu nơi tay, bay mất vậy.

      “Di, em. Hãy đợi .”

      “Được.”

      Máy bay Mĩ cất cánh, mang theo tình hai năm trời của Triệu Mạn Di.

      đưa tay lên gạt giọt nước mắt lăn dài. hứa khóc trước mặt .

      Nhìn máy bay khuất sau rặng mây, thu hồi lại khuôn mặt buồn bã. Triệu Mạn Di quay về.

      Thời gian đầu Cố Thiên Tự sang Mĩ, Triệu Mạn Di liên tục nhận được các cuộc gọi từ bên Mĩ. nhất quyết nghe, sau cùng nhận được tin nhắn.

      “Di, hãy đợi . nhất định về. mãi mãi em.”
      mỉm cười, xóa tin nhắn đó .
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :