1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu anh không hối hận - Mạc Lâm (10/10) HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139

      hối hận.

      [​IMG]

      Tác giả: Mạc Lâm

      Editor: Linh
      Giới thiệu
      Ở trong mắt người khác, cũng chỉ là người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí tốt !

      Nhưng ở trong mắt , lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa khí!

      giấu tất cả dịu dàng và chăm sóc của ở dưới đáy lòng, cho là có ngày có thể lòng mình với !

      Nhưng lại có ngờ tới--- chậm bước!

      Tim của dành cho người khác, cũng vì vậy, vội vàng cất giấu lòng mình!

      Tùy thời tránh , giữ vững khoảng cách an toàn với !

      Nhưng khi biết được đột nhiên thất tình, thậm chí trở nên sa sút tinh thần, đành phải tìm kiếm , quan tâm khắp nơi!

      Làm cho có thể tích cực điều chỉnh tinh thần, cũng bởi vậy, hai người bọn họ quyết định làm bạn tốt nhất!

      Nhiều năm sau, khi giật mình nghĩ đến cho tới nay đều ở bên cạnh !

      chưa bao giờ rời xa , chưa bao giờ buông tha !

      lại tùy thời khích lệ , nghiêm khắc thúc giục , giúp bước về phía con đường của thành công!

      như vậy, có thể nào buông tha? Thế là chính thức thông báo với , muốn cùng dắt tay nhau đồng hành!

      Nhưng lại ngờ bạn năm đó đột nhiên xuất , làm dao động trái tim ....​
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu

      Sau giữa trưa, gian to lớn bị bao phủ bầu khí nặng nề -- người bình thường cũng thường tới nơi này, hoặc là nên , người bình thường vẫn là ít đến nơi này ! Người đến nơi này, bất luận là chính mình nguyện ý đến, hay là bị bức đến, đều giống như đem vận mệnh của mình, giao cho cái người ngồi cao cao phía trước.

      Đó là người phụ nữ vừa tròn ba mươi tuổi, nhưng dung mạo thanh tú có vẻ thực trẻ tuổi, tóc búi lên, lộ ra cái cổ trắng noãn, sợi tóc rủ xuống hai má, hơn nữa đeo cặp kính màu vàng, khiến cho toàn bộ ngoại hình bản thân càng có vẻ thành thục chững chạc.

      lật xem hồ sơ bàn, bàn tay cầm bút ngừng viết, thỉnh thoảng nhảy đến bên xem bản luật điển nặng nề, đồng thời phân tâm xem người dưới đài .

      Đây là tòa án, là tòa án quyết định có tội hay , tòa án càng thêm quyết định sống chết; mà phụ trách, chính là quyết định người phía dưới kia có tội hay , quyết định muốn sống, hay là muốn chết!

      Rất nhiều người , may mắn, công việc ổn định, tiền lương cao, chỉ có chính mới biết, nếu phải người có tâm địa sắt đá, nhất định cách nào ngồi vững vàng ở vị trí quan tòa này. Nếu , bị cáo mấy câu là có thể dọa người sững sờ, đâu còn có thể công bằng chính trực làm Thẩm Phán?

      "....Tòa án tối cao, chúng ta nhằm vào bằng chứng cảnh sát tuần tra và kiểm sát trưởng tự khai đưa ra nghi ngờ, bị cáo là ở dưới tình huống bị cảnh sát và bên kiểm sát uy hiếp, mới có thể làm ra tự khai nhận tội, đây là hành vi nghiêm trọng trái với luật tố tụng hình điều 156 khoản 1, bên tôi cầu loại bỏ chứng cớ..."

      Trong hàng ghế người nghe nghị luận ầm ĩ, rút cục nâng mắt lên, ánh mắt hơi lười biếng, bất quá chỉ có chính biết, chuyên chú. "Bên kiểm tra?"

      kiểm sát trưởng mặc áo màu tím, cổ áo màu đen, tay áo màu đen đứng lên, tuổi của ta tương tự nữ thẩm phán ở , cũng mới tròn ba mươi, là công tố kiểm sát trưởng của vụ án này.

      "'Theo luật tố tụng hình điều 156 khoản 1 quy định bị cáo tự khai xuất phát từ cưỡng ép, uy hiếp, thể làm chứng cớ, bên khống tuyệt đối có dùng cưỡng ép, uy hiếp làm phương thức lấy được lời tự khai, nếu , bên khống xin tòa án tối cao chấp thuận nghe lại bản ghi tại tòa án".

      nhìn về phía bị cáo cái, luật sư bị cáo gật đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. "Được rồi, chúng ta nghe lại ghi !"

      rất ràng, đây chỉ là thủ đoạn tố tụng của bị cáo -- bị cáo này là kẻ cướp chuyên nghiệp, vài lần ăn cắp bị bắt, đều bởi vì phải tội lớn gì, phạt bao lâu lại thả ra; nhưng lần này, xem ra bên khống có ý định buông tha cho người này.

      Huống hồ, người đàn ông này chính là kiểm sát trưởng giỏi nhất ở sở kiểm sát nay --- kiểm sát trưởng Nghiêm Sĩ Dương, có ai biết, tội phạm nào rơi vào trong tay ta, chỉ có thể dùng chữ thảm để hình dung.

      --- Thẩm Bội Tuyền --- và ta học cùng khóa đại học, là bạn học cùng lớp.
      hoàn thành giai đoạn thử việc, chính thức nhậm chức thẩm phán, nổi danh "thẩm phán mỹ nữ" ....Đây cũng phải do khoe khoang, ít nhất khi mở phiên tòa ngày hôm qua có lão luật sư gọi như vậy, hại thiếu chút nữa ngay cả uy nghiêm quan tòa đều thể duy trì.

      ta, bởi vì nghĩa vụ quân , tham gia cuộc thi chậm hơn môt năm, trước mắt còn là kiểm sát trưởng thử việc, nhưng y theo biểu mấy năm này của ta, phá vài vụ án mạng quan trọng, chuyển thành kiểm sát trưởng chính thức tuyệt đối là vấn đề. Ít nhất tại muốn ra tòa sở kiểm sát còn phái ta đảm nhiệm chức công tố kiểm sát trưởng, cho thấy trình độ được coi trọng của ta.

      vui khi thấy ta có biểu như vậy. Nhưng có khi vẫn thay ta chảy mồ hôi lạnh phen vì cá tính nóng nảy và xúc động..... biết, ta tuyệt đối có ác ý.

      Thư kí chuẩn bị tốt băng ghi , xuyên qua hệ thống phát thanh, truyền ra ghi của bị cáo khi bị kiểm sát trưởng dò hỏi ở sở kiểm sát. ---

      "Camera cũng quay được xuất tại nơi đó, còn vừa mới qua, là thần à! khi qua, nơi đó liền phát sinh vụ trộm?" Lời mang giọng điệu chế nhạo.

      "Tôi...Tôi làm sao biết....."

      " biết?" Tiếng người đàn ông gào to truyền ra.

      Tất cả mọi người ở trường hết hồn, chỉ có Ngiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền ngồi bình chân như vại, hai người sớm tập thành thói quen.

      "....." Như là bị hù dọa .

      "Tôi hỏi lại lần cuối cùng.... 17 vụ trộm có phải là làm hay ?"

      "... ......"

      " còn chịu đúng hay ? Tốt lắm, tôi có nhiều thời gian tiếp tục dây dưa với , tôi xin quan tòa làm tạm giam trước, vào trong tù suy nghĩ tốt, ba ngày sau tôi hỏi lại xem hay !"

      "Đừng mà! Kiểm sát trưởng đại nhân, tôi ...tôi ...."

      nghe lại băng ghi , chỉ xem ghi chép đúng là biết trường dò hỏi "đặc sắc" như vậy --- ghi chép tuy rằng kém chữ, nhưng giọng điệu "kém rất lớn'' !

      Nghiêm Sĩ Dương lớn giọng làm cho người ta khó có thể thừa nhận, bị cáo bị dọa đến cái gì đều .

      Băng ghi phát xong, luật sư của bị cáo lòng đầy căm phẫn lập tức đứng lên, "kiểm sát trưởng dùng thủ đoạn này đe dọa đương của tôi, thậm chí còn lừa gạt đương , khiến đương của tôi nghĩ là phải tạm giam, mới có thể nhận tội, tự khai như vậy căn bản có năng lực làm chứng cứ, thỉnh cầu quan tòa quyết định loại bỏ chứng cớ."

      Thẩm Bội Tuyền nhìn bị cáo, lại nhìn nhìn kiểm sát trưởng -- người bạn học cũ này rất biết tìm phiền toái cho ! Án trộm cắp chỉ có thẩm phán, chỉ có thể làm quyết định mình, thể thương lượng cùng ai.
      được đấy Nghiêm Sĩ Dương......

      Mở ra ghi chép, "ghi chép ghi lại ba giờ năm mươi phút chiều, dò hỏi tạm dừng nửa giờ, nửa giờ này làm chuyện gì, vì sao tạm dừng?"

      Lời này vừa ra, mọi người xem tôi, tôi xem ; Nghiêm Sĩ Dương cũng thực hồ nghi, nhưng Thẩm Bội Tuyền nhìn , lại nhìn về phía bị cáo. "Chỉ nghe bên khống , bên bị cáo có khả năng hài lòng; vậy bị cáo, mời cho tôi biết, nửa giờ ở sở kiểm sát xảy ra chuyện gì?"

      Bị cáo suy nghĩ chút, ngượng ngùng , "Uống trà chiều...kiểm sát trưởng mua sủi cảo, tất cả mọi người đói bụng, liền....tạm dừng chút.''

      Hàng ghế người nghe truyền đến trận tiếng cười, nhưng dám quá lộ liễu.

      Nghiêm Sĩ Dương nhún vai, "Tòa án tối cao, con người luôn đói bụng, uống trà chiều cũng quá chứ!''

      Thẩm Bội Tuyền gật đầu cái, xoay chuyển lời , "thứ nhất, chứng cứ tự khai này phải trọng điểm, cho dù tự khai được loại bỏ, hình ảnh bị camera quay đến cùng với vân tay được thu thập ở trường, đều có thể làm chứng cứ; thứ hai, tôi cho rằng thẩm vấn như vậy là cưỡng ép, uy hiếp, dù sao lúc ấy bị cáo còn ăn được!''

      Luật sư bị cáo lập tức đứng lên, "Tòa án tối cao, nếu phần tự khai này làm chứng cứ, chẳng khác gì khiến đương của tôi thừa nhận 17 vụ trộm này đều do ta gây nên.....''

      ''Tôi vốn cũng phải chỉ dựa vào lời tự khai để phá án, mỗi vụ trộm cũng cần phải có đầy đủ chứng cứ, chứng cứ chưa đủ chính là vô tội, tuyệt đối để ta nhận tất cả.'' rất nhanh nhận định, bên trong tòa án còn ai nữa.

      Nhưng còn có lời muốn -- vì công, phải ; vì tư -- dựa vào giao tình nhiều năm nay, càng phải .

      "Kiểm sát trưởng Nghiêm, *hỏi han bị cáo cần phải dùng thái độ khẩn thiết, thể dùng sức mạnh, uy hiếp, dụ dỗ, lừa dối, hoặc phương pháp bất chính khác*, luật tố tụng hình điều 98 rất ràng, tôi nghĩ nhất định biết.''

      "Tôi biết !"

      '' khi như vậy, vì sao mỗi lần hỏi bị cáo, đều phải lớn giọng?''

      "Tòa án tối cao, lớn giọng có nghĩa là cưỡng ép, uy hiếp, chỉ có thể , tôi trời sinh có giọng lớn.'' "khẩn thiết'' xong.

      Hàng ghế ngồi nghe lại truyền đến tiếng cười khẽ, thậm chí ngay cả vị kiểm sát trưởng khác ngồi ở ghế cũng mím môi cười -- dù sao người ở sở kiểm sát đều biết, Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương là bạn học bốn năm thời đại học, nghe giọng điệu này, ràng là đánh dấu với nhau.

      "Giọng lớn cũng phải chú ý lỗ tai người khác có chịu được hay ! Tôi thẩm tra vài vụ án do khởi tố, mỗi vụ án bị kiện đều xin tôi loại bỏ tự khai làm chứng cứ, mỗi người đều bị cưỡng ép, uy hiếp, là mỗi người đó! người nào ngoại lệ!''

      Nghiêm Sĩ Dương biết phải làm sao, ngồi thẳng ở chỗ ngồi, "Tòa án tối cao, dò hỏi lấy được tự khai, chỉ là khiến bị cáo phối hợp điều tra, bày ra cơ hội ở phía sau, thẳng thắn mà , trừ điều đó ra, tự khai có ý nghĩa gì, huống hồ bên khống tin, chúng tôi sưu tầm đủ tang chứng và vật chứng rồi.''
      '' như vậy, vì sao làm tốt hơn chút nữa? Thời điểm hỏi han, giọng hơn chút có phải tốt ? có thể tiết kiệm phiền toái, bị cáo cũng cả ngày lẫn đêm tố cáo hỏi han phi pháp."

      "Xin lỗi, Thẩm phán tối cao, thời điểm dò hỏi, vừa lên cơn giận, khá lớn giọng."

      Nghiêm Sĩ Dương vừa ra lời này, Thẩm Bội Tuyền cũng khách sáo, "Mỗi lần thẩm tra xử lí vụ án khởi tố, tôi còn phải tốn công quyết định chứng cứ này có nên loại bỏ hay , tự khai kia có nên loại bỏ hay ; đúng! Đây là công việc của tôi, nhưng khi dò hỏi cơn giận cần quá lớn, giọng thôi, là có thể giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, kiểm sát trưởng Nghiêm, đây chỉ là cái nhấc tay thôi!''

      "Tôi....."

      Mắt thấy hai người này làm náo loạn tòa án, ngay cả bị cáo và luật sư biện hộ của ta đều sửng sốt, vị kiểm sát trưởng khác liền chạy lên xin tha thứ.

      "Sĩ Dương, đừng nữa,'' giọng khuyên giải, lại hướng qua Thẩm Bội Tuyền ngồi ở ghế thẩm phán, "Thẩm phán tối cao, bên khống biết, về sau chú ý thêm, bên khống biết tòa án chú ý là quyền lợi của bị cáo và thẩm tra hài hòa, bên khống chú ý.''

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn , trong ánh mắt còn chút biết phải làm sao, giống như bộ dáng của thể thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thở dài ở trong lòng, biết quá rồi.

      vì chính nghĩa trong lòng mình, có thể xông về phía trước, cái gì đều để ý; mà , từ trước đến bây giờ, cũng chỉ có thể ở phía sau kéo , khiến đừng xông quá nhanh.

      "Hôm nay trước đến đây, lần sau mở phiên tòa nếu như có trình tự khác muốn tiến hành, chúng ta liền biện luận chung kết, đến lúc đó tuyên bố ngày tuyên án, kết thúc phiên tòa." Thẩm Bội Tuyền đứng lên, tất cả mọi người đứng dậy đưa thẩm phán rời .

      Nghiêm Sĩ Dương cũng ngoại lệ, nhìn Thẩm Bội Tuyền rời , trong lòng vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

      "Sĩ Dương, làm cái quỷ gì thế, gây với quan tòa chi? Tôi sớm cho biết, thẩm vấn hài hòa là giả, sợ quan tòa phán bị cáo vô tội sao?" vị tiền bối khác cũng là kiểm sát trưởng, mở miệng khuyên bảo.

      "Vô tội? Mắt bị mù mới có thể phán vô tội!" Nghiêm Sĩ Dương tin, " ấy , ấy mới phải loại người này."

      " làm sao mà biết?"

      Ai cũng biết Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền là bạn học đại học bốn năm, đến nay biết nhau cũng gần mười năm, nhưng ra ngoài xã hội, tới địa phương dơ bẩn nhất trong cuộc sống --- cũng chính là tòa án, ai biết người bị biến thành cái dạng gì?

      Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu cái, nhìn ghế Thẩm Phán Trưởng sớm còn bóng dáng, trong lòng khỏi cười lên --- biết, làm vậy; nên có tội có tội, bao giờ xử loạn!

      cũng biết, vẫn là sợi dây lôi kéo .... ......
      trạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1

      ta sai, chứng cứ rất đầy đủ, bao gồm vân tay còn lại ở trường, và hình ảnh được camera chụp lại rất ràng, thể làm như thấy, có khả năng để cho nghi phạm cần chịu trách nhiệm được thoát tội.

      Mặc dù rất nhiều việc mà Nghiêm Sĩ Dương làm, đồng ý, nhưng biết, mình ở vị trí kia, rất nhiều việc cũng ràng, tuy rằng ta biết nhau nhiều lắm, nhưng nguyện ý tin tưởng người đàn ông kia biết đúng mực.

      Bản tòa tuyên án, bị cáo vi phạm điều 320 bộ luật hình tội trộm cắp tài sản, cùng tội danh phạm 17 vụ án trộm, theo điều 50 bộ luật hình , phán xử bị cáo sáu năm và năm tháng tù giam có thời hạn. Bản tòa cũng quyết định cưỡng chế bị cáo làm việc ba năm, cho quen.....

      Ôm chồng hồ sơ, Thẩm Bội Tuyền thở dốc trở lại phòng làm việc.

      , công việc mỗi ngày ở toàn án đúng là bận rộn --- vụ án tiếp vụ án, án giam giữ, chuẩn bị thủ tục ra tòa; biện luận án, xét xử án, luôn sớm về muộn.

      Sau khi phiên tòa kết thúc, trở lại phòng làm việc còn phải chiến đấu cùng đống hồ sơ, càng phải ở trước khi tuyên án, viết ra bản án dài liên miên. cứ như vậy qua ngày, mỗi lần đều là khi đêm khuya yên tĩnh mới giật mình tỉnh lại, phát sớm tan làm từ lâu rồi.

      Đem chồng hồ sơ đặt lên bàn, cúi đầu sửa sang lại, vừa làm vừa mở miệng hỏi người đứng sau . "Học tỷ, bây giờ là mấy giờ rồi."

      mặt người nọ lộ vẻ tươi cười, "Thẩm phán đại nhân, gần năm giờ rồi!"

      Thẩm Bội Tuyền sửa sang xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn về phía . "Sao gần năm giờ rồi? Em cảm giác như mình chưa làm được việc gì!"

      Đối phương cười như biết phải làm sao, "Tiểu Tuyền, sáng sớm tám rưỡi em vào làm việc, xử hai vụ án giam giữ; buổi trưa thẩm tra xử lí quyết định giam giữ, buổi chiều chuẩn bị thủ tục lên tòa, hơn giờ liên tiếp xem bản án, sau đó lại viết biện luận án.... Thẩm phán đại nhân, ngài làm được rất nhiều việc rồi!"
      Thẩm Bội Tuyền cười khổ, giờ phút này rốt cuộc có thể nhân cơ hội chuyện với học tỷ, thư giãn chút.

      Cuộc sống mỗi ngày của chỉ có thể dùng hai chữ căng thẳng để hình dung, luôn thận trọng xử lí công việc của mình, rất sợ có sai lầm; mỗi văn kiện chứng cứ đều phải đánh giá, hồ sơ giấy tờ đều phải suy xét từng chữ.... ... Khó trách Sĩ Dương thà làm kiểm sát trưởng, cũng muốn làm thẩm phán.

      "Học tỷ Tiểu Dung, có đôi khi em hâm mộ chị."

      Học tỷ Tiểu Dung tên là Lý Gia Dung, là học tỷ của Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương hồi đại học, lớn tuổi hơn hai người bọn họ.

      Năm thứ ba đại học học tỷ bị học trưởng khoa khác bắt cóc, ngay cả con đều có, còn chưa có tốt nghiệp đành tạm nghỉ học; sau khi sinh con, kết hôn, học tỷ mới trở lại trường hoàn thành việc học; sau khi tốt nghiệp học tỷ tham gia cuộc thi tư pháp đặc biệt, trở thành lính đào ngũ công tác pháp luật (thành pháp luật công tác đào binh).

      Nhưng mà Thẩm Bội Tuyền cảm thấy, thực ra cuộc sống bây giờ của học tỷ rất hạnh phúc --- công việc của chồng học tỷ cũng tệ lắm, hai đứa con cũng lên tiểu học, học tỷ ở viện của làm trợ lý thẩm phán, giúp sửa sang lại tài liệu, xử lý chút vật linh tinh, quá bận, còn có thể chăm lo cho gia đình.

      "Mỗi người đều có con đường phù hợp để , giống chị, chị phù hợp làm thẩm phán, càng phù hợp làm kiểm sát trưởng; ngược lại, Tiểu Tuyền, em rất phù hợp với công việc này, chị cảm thấy em làm rất tốt."

      Phất tay cái, " trước kia em còn thích nghe loại khen ngợi này, bây giờ chỉ cảm thấy mệt chết được, bước vào, có khi còn thể lui ra ngoài, trong lòng cũng thấy đáy.

      Học khoa pháp luật hình như nhất định phải con đường này --- năm đó, cũng nghĩ nhiều, cứ như vậy ghi danh, thi đỗ, thông qua huấn luyện riêng, thông qua dự khuyết và thử việc, sau đó đến nơi này.

      Phần công tác này ổn định, tiền lương tệ, ít nhất đối với xuất thân từ gia đình đơn thân như , coi như làm rạng rỡ cửa nhà, khiến cho cha mẹ nở mày nở mặt.

      Lý Gia Dung đột nhiên bước đến gần , "bản thân chị cảm thấy em như vậy cũng tệ.....Ít nhất hai người ở viện , ở sở kiểm sát, coi như là gần quan được ban lộc.

      "Chị ai vậy?"

      "Sĩ Dương nha!" Vẻ mặt học tỷ bộ dạng hứng thú mười phần, "nghe mấy ngày hôm trước hai người mới náo loạn với nhau tòa? Thẩm phán đại nhân!"

      "Còn phải là chuyện tự khai, Sĩ Dương mỗi lần hỏi han nghi phạm đều lớn giọng...."

      "Cái loại chuyện đó quá chuyên nghiệp chị mặc kệ, chẳng qua chị chưa bao giờ nghe Sĩ Dương tại tòa án khác náo loạn cùng với thẩm phán, cho nên em....đối với ta phải là rất đặc biệt ?"

      Thẩm Bội Tuyền gì, lắc đầu cái, trở về chỗ ngồi chuẩn bị xem xét tài liệu.

      Nhưng động tác này lại bị Tiểu Dung học tỷ hiểu nhầm là trốn tránh. "Tiểu Tuyền, mỗi lần tới chuyện này em lại tránh." Thở dài, "em cảm thấy Sĩ Dương tốt sao?"

      "Em như vậy." Chuyện này nhất định phải phủ nhận.

      "Vậy tại sao thử xem? Hai người các em nhiều năm như vậy bên cạnh cũng có người khác, vì sao cho nhau cơ hội?"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn tài liệu, biết học tỷ ở trước mặt mình, chời đợi mình cho đáp án, khỏi thở dài. "Học tỷ, Sĩ Dương vẫn luôn coi em là bạn tốt, chúng em quen nhau quá nhiều năm, ta thể nào có cảm giác đặc biệt với em được."

      Lý Gia Dung tại chỗ nghe ra đầu mối, " ta thể nào có cảm giác đặc biệt với em"..... Bắt chước giọng điệu vừa mới , "Ngụ ý, em đối với ta có cảm giác đúng ?"

      Thẩm Bội Tuyền sững sờ, hai gò má ửng đỏ.

      Lý Gia Dung bộ dạng tựa như bắt được tội phạm ngay tại chỗ, "em đỏ mặt, vậy nên chị sai phải ?"

      Tiếp tục thở dài, "học tỷ, chị nên làm việc ở sở kiểm sát." So với Sĩ Dương tra hỏi còn tốt hơn.
      Lý Gia Dung hưng phấn, "Tiểu Tuyền, Sĩ Dương chưa từng trước mặt từ chối qua em, vì sao thử xem?"

      Chị cũng phải biết, "chuyện.....năm đó."

      Dĩ nhiên biết cái gì, "chuyện kia qua rất nhiều năm, năm đó Sĩ Dương mới mấy tuổi, cái loại tình cảm trẻ con này, chừng Sĩ Dương sớm quên mất chuyện năm đó."

      Năm đó, Sĩ Dương kết giao người bạn , nhưng ngay tại năm thứ ba đại học, hiểu vì sao hai người lại chia tay, ai biết nguyên nhân, mà ngay cả chính Nghiêm Sĩ Dương cũng ràng lắm.

      ta lọt vào cơn sóng mà trước đây chưa từng có, thậm chí buông tha việc học và cuộc sống bình thường; nếu phải Thẩm Bội Tuyền nắm tay kéo ta ra, ta có khả năng có thành tựu như hôm nay.

      Thẩm Bội Tuyền thở dài --- sau kiện đó, Sĩ Dương cũng lại nhắc tới bé kia; ở trong trí nhớ của bọn họ, cũng dần quên mất bé kia.

      Lý Gia Dung cho là đúng, "Tiểu Tuyền, chị nghĩ là Sĩ Dương vẫn còn nhớ đến bé kia; nhiều năm như vậy, em và Sĩ Dương đều ba mươi tuổi, người trưởng thành còn thoát khỏi đoạn tình cảm khi mười tám mười chín tuổi, quá khoa trương !"

      Thẩm Bội Tuyền còn muốn tiếp, nhưng ngay lúc này, cửa phòng làm việc có tiếng gõ; hai người sững sờ, Tiểu Dung học tỷ vội đứng lên mở cửa.

      "Có khởi tố!"

      Lý Gia Dung rất ngạc nhiên, " mấy giờ rồi, mà còn muốn đưa vụ án?"

      Cảnh sát tòa án đưa tài liệu vào, " có biện pháp! Sở kiểm sát vừa mới đưa đến, hy vọng có thể nhanh chóng xử lí."

      Lý Gia Dung nhận lấy tài liệu, đưa đến bên bàn của Thẩm Bội Tuyền.

      Cảnh sát tòa án nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền, hướng chào hỏi --- cho dù Thẩm Bội Tuyền vừa tròn ba mươi tuổi, là thẩm phán trẻ tuổi, mà cảnh sát bốn, năm mươi tuổi rồi, nhưng ở hoàn cảnh như thế này, chức vị thẩm phán vẫn tương đối được xem trọng.

      "Thẩm Phán khỏe."

      "Xin chào, vất vả cho bác rồi!" Thẩm Bội Tuyền mở tài liệu ra xem, "sở kiểm sát muốn nhanh chóng xử lí, có lí do tại sao ?"

      Cảnh sát tòa án chỉ có thể lắc đầu, "tôi cũng biết, bọn họ thẩm phán xem tài liệu hiểu." xong liền rời khỏi văn phòng.

      Thẩm Bội Tuyền im lặng xem tài liệu, Lý Gia Dung thân là trợ lí, cũng đến bên, giúp đỡ xem.

      Tiểu Dung học tỷ vừa xem xong, khỏi ngạc nhiên , "công tố kiểm sát trưởng Nghiêm Sĩ Dương.....Tiểu Tuyền, ta cảm thấy hai người rất có duyên, vụ án ta khởi tố thường là em làm thẩm phán."

      cười khổ, lúc này hai người cùng nhau nhìn xuống, Tiểu Dung mới hiểu vì sao Nghiêm Sĩ Dương hi vọng muốn nhanh chóng xử lý, " ra là tội cướp giật, khó trách Sĩ Dương muốn nhanh chóng xử lý, tên kia thống hận nhất loại người cướp giật."

      "Học tỷ, nhìn xem......."cầm đơn khởi tố chỉ vào dòng chữ, "phía viết, xin quan tòa cân nhắc phạt mức độ ."

      "A! Ngạc nhiên dứt, "phạm vào tội cướp giật, sau đó hi vọng quan tòa cân nhắc phạt mức độ , đây là đơn khởi tố do Sĩ Dương viết sao?"

      Đừng học tỷ, ngay cả đều có chút tin, vụ án này nhất định phải vụ án bình thường --- rất hiểu Nghiêm Sĩ Dương, ta ở ngoài đường nhìn thấy cướp giật dù phải lái xe mấy km để đuổi theo cũng phải đem người bắt được.

      Đừng hỏi vì sao biết, lời khó hết!

      Ngay lúc Lý Gia Dung còn liến thoắng biết NGhiêm Sĩ Dương cũng có loại cảm xúc muốn bênh vực kẻ yếu của đàn ông, mà Thẩm Bội Tuyền bên phân tâm nghe , bên phân tâm nhìn tài liệu, tiếng gõ cửa lại vang lên.

      Nhìn về phía cửa, " phải lại có vụ án chứ?"

      Thẩm Bội Tuyền sợ hãi, "làm ơn, tôi còn có vài vụ án chưa viết, tha cho tôi !"

      Lý Gia Dung mở cửa, cửa vừa mở ra, vốn định mở miệng oán trách bỗng ngậm chặt lại --- bởi vì thấy người ngoài cửa. "Kiểm Sát Trưởng, ngài khỏe chứ."

      Thẩm Bội Tuyền nhìn về phía cửa, lại là ta.... ....
      trạch nữ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2

      Lý Gia Dung ở tòa án làm trợ lí thẩm phán cũng hai năm, biết rất tòa án và sở kiểm sát --- thấy Nghiêm Sĩ Dương xuất ở trước mặt mình dù phía trước có xấu , tận mắt thấy đến đều lễ phép gọi tiếng kiểm sát trưởng.

      Chỉ là làm ngạc nhiên nhất, phải người đàn ông giây trước vẫn còn là chủ đề cho các bàn tán, giây sau liền xuất trước mặt bọn họ, mà là kiểm sát trưởng trực tiếp đến tìm thẩm phán, việc này rất kỳ quái.

      Ở trong vụ án hình , kiểm sát trưởng phụ trách thu thập chứng cứ, sau đó khởi tố, do thẩm phán quyết định chứng cứ có đầy đủ hay đến có thể đem bị cáo định tội, cho nên thẩm phán cũng phải trợ thủ của kiểm sát trưởng; ngược lại, nhiều khi thẩm phán đứng cùng kiểm sát trưởng, thậm chí ở vị trí đồi đầu.

      Cũng bởi vậy, kiểm sát trưởng có khả năng xuất ở văn phòng của thẩm phán, nếu làm cho luật sư của bị cáo biết được, thẩm phán cùng kiểm sát trưởng thông đồng với nhau.

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn , "học tỷ, gọi tên em là được rồi."

      "Như vậy tốt đâu! Kiểm sát trưởng mời ngồi....Ngài tìm Tiểu Tuyền có việc, vậy tôi trước." Cầm túi xách, "Tiểu Tuyền, chị về trước đây." Đây tất nhiên là để gian lại cho hai người bọn họ.

      Thẩm Bội Tuyền để tài liệu xuống, phất phất tay, muốn học tỷ mau mau về nhà; nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.

      đứng lên, duỗi thân người, khẽ nhíu mày, bởi vì cảm giác được phần eo truyền đến trận đau đớn, có lẽ là do ngồi lâu.

      Đồng thời, cũng xoa mắt, cảm thấy có khả năng mình bị cận thị nặng hơn. Ai! đều là do công việc này gây họa, làm cho mới ba mươi tuổi, cơ thể giống như hơn bốn mươi tuổi.

      Những phản ứng này Nghiêm Sĩ Dương đều thu hết vào mắt, mặt biến sắc, chỉ hỏi là, "tại sao học tỷ gọi là Tiểu Tuyền, lại nhất định phải gọi tôi là kiểm sát trưởng?"

      Thẩm Bội Tuyền cười, " mấy tuổi rồi, mà còn so đo loại chuyện này?"

      đến bên ngăn tủ muốn lấy phần tài liệu, nhưng vào lúc này, phát Nghiêm Sĩ Dương cũng có động tác --- người đàn ông kia thế nhưng lại đến trước ghế làm việc của , ngồi xổm xuống, biết làm gì.

      Sau đó đứng lên, bắt đầu động thủ xử lý đèn của , chuyển bóng đèn ra khỏi chỗ cũ, sau đó ra phòng làm việc, biết tìm ai, khi trở về trong tay cầm cái bóng đèn khác, trở lại trước bàn làm việc, mới đem bóng đèn lắp trở lại.

      Thẩm Bội tuyền nhìn từ đầu đến cuối, biết làm những chuyện này để làm gì? đầu tiên là ghế, sau là đèn, cái ghế vừa ngồi qua, sau đó bống đèn cũ cũng sáng lên, đều bị hỏng, "rốt cuộc làm gì vậy?"

      "Cái ghế điều chỉnh độ cao xuống thấp chút, như vậy lúc xem tài liệu cũng cần xoay người, tự nhiên cũng đau thắt lưng; đèn của quá sáng, ánh sáng chiếu vào giấy phản chiếu lại, như vậy ngược lại làm tài liệu xem được rất mờ, ánh mắt càng xót." nhanh chậm .

      Thẩm Bội Tuyền rất ngạc nhiên, nhưng bởi vì hành động quan tâm của , trong lòng vẫn có chút ấm áp. "Làm sao biết tôi bị đau thắt lưng, ánh mắt thoải mái?"

      "Khi đứng lên tay vịn thắt lưng, mặt nhăn lại, sau đó xoa mắt, ánh mặt thậm chí còn mở ra được."

      "Quan sát kĩ, hổ danh là kiểm sát trưởng."

      "Đó là tất nhiên." thản nhiên nhận lời khen ngợi.

      Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, đây chính là Nghiêm Sĩ Dương --- người bình thường nhận được lời khen ngợi, cũng dám nhận, chỉ có thoải mái "đó là tất nhiên".

      Thẩm Bội Tuyền về chỗ ngồi ngồi xuống, bày ra tư thế đọc, phát tư thế ngồi quả thoải mái hơn nhiều, có thể ngồi thẳng, câng khom lưng; thậm chí ngay cả ánh đèn cũng dịu rất nhiều, chiếu vào tờ giấy trắng cũng bị phản xạ chói mắt. "Cảm ơn."

      biết mình được tự nhiên, trong lòng ràng rất cảm động, lại chỉ có thể cảm ơn; thực tế, rất cảm động, chưa bao giờ nghĩ tới có hành động thân thiết, quan sát tinh tế như vậy.

      "Tại sao lại đến đây?" hỏi.

      Kiểm sát trưởng cùng thấm phán đúng là được lui tới, biết rất ràng, mặc dù bọn họ biết, hai người đều ghét ác như thù, thể nào có chuyện gì qua lại đứng đắn.

      Nghiêm Sĩ Dương có chút biết phải làm sao, cởi xuống trang phục kiểm sát trưởng mặc khi ra tòa sáng nay, thay tây trang cùng áo khoác của chính mình.

      Lúc này, tay sờ sờ túi tiền trong áo khoác, lại biết nên mở miệng thế nào. "Kẻ cướp chuyên nghiệp kia phán án sáu năm rưỡi hợp lí, chính là tại sao còn phán cưỡng chế làm việc ba năm?" Vừa xong, Nghiêm Sĩ Dương ở trong lòng mắng chính mình chút, làm sao lại chuyện công việc nha?"

      Thẩm Bội Tuyền cười, nghĩ rằng, muốn công việc, vậy đến thôi! "Loại kẻ cướp chuyên nghiệp này, đem giam nhiều năm nữa cũng chưa có tác dụng gì. huống chi án trộm cắp chỉ giam mấy năm? phòng ngừa sau khi ra tù lại làm trộm; cho nên tôi quyết định gọi cưỡng chế làm việc ba năm, làm cho học được cái gì là tự lập. Câu trả lời như vậy có thể chứ? Kiểm sát trưởng?"

      Nghiêm Sĩ Dương gãi gãi đầu, "có thể! Có thể!" Đây mới phải là câu mà muốn hỏi.

      có cái gì muốn hỏi, ngược lại, chỉ muốn .....

      Thẩm Bội Tuyền khó có khi thấy được bộ dạng có lời nào để của , cùng với bộ dạng khi hỏi han tội phạm của khác trời vực, trong lòng khỏi cười trộm.

      Nhưng biết, trong lòng nhất định có việc, nhất định có lời khác muốn , chẳng qua là bình tĩnh, chờ đến khi đem lời muốn ra.

      "Cái đó.....Cái đó....."

      "Cái vụ án kia sao?" Cầm lấy tài liệu, trong lòng cũng nhanh bật cười, "Vụ án kết thúc; tại đến bản đình; nhưng mà cái gì cũng cần , tránh ảnh hưởng bằng chứng, tôi tiếp tục nghiên cứu."

      " là vụ án cướp giật sao?" Nghiêm Sĩ Dương cũng nghiêm túc..

      "Vụ án khởi tố hôm nay, vụ án cướp giật, cầu xin tòa án cân nhắc mức độ hình phạt? phải sao?"

      Nghiêm Sĩ Dương cũng rất quan tâm vụ án kia, "vậy .... ..."

      "Tôi rồi, tìm đến tôi cơ bản có vẫn đề gì, nhưng mà chuyện gì cũng cần , đừng để cho người khác lấy mình làm cớ.

      Ngiêm Sĩ Dương thở dài, "Tôi biết, nhưng là vụ án kia.....Vẫn làm phiềm xem xét kĩ hơn chút."

      Thẩm Bội Tuyền rất ngạc nhiên, "Tôi nhất định làm vậy, bởi vì rất ngạc nhiên, rốt cuộc là vụ án gì khiến nguyện ý cầu xin thay bị cáo."

      ta thở dài, " nhìn là biết."

      Thẩm Bội Tuyền đặt tài liệu xuống, "Tôi nhanh chóng xem, mấy ngày nữa là có thể mở phiên tòa, đừng lo lắng."

      Dứt lời, hai người lại biết gì. Thẩm Bội tuyền rốt cuộc chịu nổi, "Sĩ Dương, tìm đến tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"

      " làm sao có thể tìm đến tôi thảo luận vụ án? biết tôi là thẩm phán, là kiểm sát trưởng, vì để cho bị cáo kháng nghị, có khả năng tìm đến tôi bí mật thảo luận vụ án. Cho nên, ra, rốt cuộc có chuyện gì?"

      Biết lừa được , càng biết biểu khác thường của lừa được , Nghiêm Sĩ Dương chỉ có thể thở dài, "Tôi nghĩ.......Mời ăn bữa cơm."

      "Ăn cơm?" Thẩm Bội Tuyền cười, "Ăn cơm có gì mà khó ?"

      "Vậy đồng ý sao?"

      "! tại vừa đúng năm giờ rưỡi, muốn ăn nha!" tự nhiên hào phóng, chút cũng tự nhiên.

      nở nụ cười, bị cự tuyệt, vui vẻ.

      thực tế, có thể nắm giữ được cá tính của người đàn ông này --- là người rất hay xấu hổ, có thể mở miệng là rất khó, cũng thể lại làm ra vẻ, bằng nếu õng ẹo, làm cho xuống được, ai biết có phản ứng gì.

      tới cửa, ở phía sau bảo vệ. Nhưng vào lúc này, quay đầu lại, "chờ chút, tôi lấy áo khoác."

      "Tôi giúp cầm."

      Nhìn xông về phía bàn làm việc, lấy áo khoác treo thành ghế, trở lại bên người , đem áo khoác đưa cho ; nhận lấy, mặt thủy chung treo nụ cười sáng lạn.

      Ra cửa, thế nhưng phát Lý Gia Dung vẫn còn ngoài cửa, hình như là nghe trộm; vừa nhìn thấy hai người, Lý Gia Dung lập tức lớn tiếng dọa người, liên tiếp, sau đó quay đầu chạy trốn. "Tiểu Tuyền, kiểm sát trưởng, là trùng hợp, lại gặp hai người.... ... Chồng tôi đến đây, tôi trước."

      Thẩm Bội Tuyền cười, học tỷ này là; theo Nghiêm Sĩ Dương, chuẩn bị đến nhà ăn dành cho nhân viên tòa án dùng cơm.

      Bọn họ đều rất bận, thể nào quá xa, huống chi chỉ là bữa cơm, ăn ở phòng ăn dành cho nhân viên là được rồi, ra ngoài làm gì cho tốn tiền.?

      Hai người cùng qua hành lang, hai người nhân viên nhìn thấy, rối rít hướng bọn họ chào hỏi,, bọn họ cũng đều đáp lễ lại; chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người rất ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trước mắt này.

      Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy.... ......

      "Thẩm phán và kiểm sát trưởng Nghiêm đấy!"

      "Bọn họ cùng chỗ sao?"

      " thể nào! Mấy ngày hôm trước phải còn nghe thấy hai người họ náo loạn với nhau tòa......."

      Bọn họ quan tâm đến người khác gì, cứ như vậy sóng vai nhau tới, hai người câu cũng . có lẽ là biết nên cái gì, là kỳ lạ, ràng biết nhau nhiều năm như vậy, giờ phút này ngược lại lại xấu hổ, bao giờ còn có thể thản nhiên giống như khi còn học đại học, như vậy.... ....thành đối mặt với chính mình.
      trạch nữ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      1.3

      Đến nhà ăn dành cho nhân viên, dĩ nhiên là ăn cơm đơn giản, đừng có nghĩ có món gì ngon, chẳng qua người làm việc ở đây, đại khái cũng có nhiều thời gian để hưởng thụ cái gọi là thức ăn ngon; trong vòng nửa giờ có thể ăn xong, đa số chính là tranh thủ nửa giờ trong thời gian làm việc.

      Từ chọn món ăn đến mang thức ăn lên, chỉ mất nửa phần thời gian, nhưng mà biết vì sao, bình thường luôn lớn giọng chuyện, vậy mà Nghiêm Sĩ Dương lại câu nào, im lặng, điều này làm cho Thẩm Bội Tuyền rất quen.

      "Khi nào kết thúc thử việc?"

      giật mình, ngẩn đầu nhìn về phía , "Cái gì?"

      "Tôi hỏi, khi nào kết thúc thử việc?"

      "À! Tháng sau thẩm tra văn kiện, chắc qua."

      Thẩm Bội Tuyền gật đầu, "Chúc mừng !" Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng từ dự khuyết, thử việc, thành kiểm sát trưởng , trong nháy mắt sáu năm trôi qua.

      Sáu năm này, bọn họ cứ như vậy ở tòa án, ở sở kiểm sát, con đường cuộc đời của chính mình, hướng đến mục tiêu mà mình chọn.

      trước kia từng bước trở thành thẩm phán, thành tựu và cống hiến cũng nhất định thắng , quan trọng nhất là, Sĩ Dương có tinh thần vững chắc dao động, khẳng khái; như , vừa tròn ba mươi tuổi, cả người giống như già .

      "Ai! Có được nhậm chức hay đối với tôi có ảnh hưởng, vụ án nên làm tôi vẫn làm."

      "Cho nên đối với nghi phạm lớn giọng, chính là tiếp tục lớn giọng; nên cùng thẩm phán sẵng giọng, cũng lùi bước, đúng hay ?"

      "Làm ơn!" Ngiêm Sĩ Dương rất phục, "Tôi trời sinh lớn giọng, cũng phải biết; huống hồ nếu tôi muốn đe dọa bị cáo, còn cần giúp chuẩn bị đồ ăn, nước uống , tôi làm sao phải đối tốt với bọn họ như vậy?"

      oán giận, vừa uống nước nước trái cây vừa nghe.

      Lúc này đồ ăn được đưa lên, hoạt động, Nghiêm Sĩ Dương vẫn tiếp tục , "Tôi cùng quan tòa sẵng giọng? Đấy chỉ là đối với , các thẩm phán khác tôi nào dám?"

      Thẩm Bội Tuyền lẩm bẩm, "Cho lên đặc biệt xem thường tôi?"

      " phải!" lớn giọng phản bác, sợ hiểu nhầm, "Tôi có xem thường ." ngược lại, rất bội phục .

      biết mình phá án chỉ biết xông lên, chỉ nghĩ đào móc ra , thầm nghĩ muốn thay người bị hại đòi lại công bằng; nhưng là Tiểu Tuyền phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề --- ví dụ như nếu đem bị cáo giam giữ, sau khi được thả ra vẫn tiếp tục phạm án, vậy đem bị cáo giam giữ có tác dụng, bởi vậy quyết định kẻ cướp chuyên nghiệp phải cưỡng chế công tác.

      Việc này cũng phải kiểm sát trưởng như cần lo lắng, cách khác, cần tỉ mỉ, chỉ cần đem chứng cứ thu thập đầy đủ là được rồi.

      "Tôi hay đùa." Ngược lại, biết mấy năm nay chín chắn hơn nhiều.... ....

      " cần đùa kiểu này, tôi tưởng ." Nghiêm Sĩ Dương nhăn mày, nghĩ rằng hiểu nhầm , mà đấy là điều nguyện ý nhìn thấy nhất.

      "Nhưng tôi hi vọng khi hỏi han bị cáo cần quá hung dữ, đây phải là đùa, Sĩ Dương, chúng ta biết nhau nhiều năm, tôi quen với cách chuyện của , nhưng người khác , ngày nào đó gặp phải thẩm phán để ý cách hỏi han của , vậy nên làm cái gì bây giờ?"

      "Tôi biết!"

      bữa cơm, muốn chuyện công việc, cuối cùng vẫn là tránh khỏi, vì đây là công việc của bọn họ.

      Vừa ăn cơm vừa chuyện trời đất, có số đề tài liên quan đến vụ án, khiến cho bọn họ có khẩu vị, nhưng có số đề tài làm cho bọn họ cười ha ha, lượng to, làm cho người bên ngoài đều nhìn vào đây.

      Bữa cơm đến giờ kết thúc, Nghiêm Sĩ Dương thể đánh mất cơ hội, vôi vàng từ túi trong tây trang lấy ra hộp --- đóng gói tinh xảo --- đặt lên bàn, để trước mặt Thẩm Bội Tuyền.

      "Đây là cái gì?"

      "Tặng ."

      Thẩm Bội Tuyền cười dám nhận, " lấy thân phận gì tặng cho tôi? Nghiêm Sĩ Dương hay là kiểm sát trưởng?" Nếu như là người sau, thể nhận.

      Nhưng mà ra, từ trước kia đến bây giờ, hay tặng quà cho , nhưng phần quà này.... ....Ở trong mắt bình thường hẳn là vui, nhưng mà thích, mỗi phần quà đưa đều rất quý trọng, đều giữ lại,

      Nghiêm Sĩ Dương cười, " cần khẩn trương như vậy được , đây là tôi lấy thân phận Nghiêm Sĩ Dương tặng cho ."

      gật đầu, thu quà, đem gói đồ mở ra, làm ngạc nhiên là, bên trong lại là cái PDA, còn là loại mới nhất. "Đây là cái gì?"

      "PDA nha! Trọng điểm phải nó là cái gì, mà là.... ..."Nhận lấy máy, cầm bút lên chạm vào màn hình, "Trọng điểm là nơi này, nhìn xem, chỉ cần chạm vào, lập tức có thể tra đến điều khoản, còn có quyết định cao nhất của tòa án, và giải nghĩa pháp luật.... ....."

      Thẩm Bội Tuyền khỏi bật cười, nhìn người đàn ông trước mắt này như là hiến vật quý, "cho nên.....Cho nên đây là quyển pháp luật toàn thư phải ?"

      "Đúng vậy! Đây là pháp luật toàn thư bản điện tử."

      rốt cuộc bật cười, nụ cười sáng lạn tràn đầy khuôn mặt, ông trời, người đàn ông này bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, trải qua mười năm mài dũa, tại sao có chút "tiến bộ" nào!

      ba mươi tuổi, còn đưa cho pháp luật toàn thư, có quà tặng khác --- đối với việc đưa quà tặng kiểu này mà , có thể ta hề có tiến bộ,

      Năm đó bởi vì hoàn cảnh nhà tốt, dùng dùng lại quyển pháp luật toàn thư, sợi dây đánh dấu bị rơi cũng thay được quyển mới; nhìn thấy đưa cho quyển.

      Nhiều năm qua, mỗi khi sinh nhật , đưa cho quyển pháp luật toàn thư; cất giữ mấy năm nay cũng được hơn mười quyển đặt ở tủ sách trong phòng làm việc của .

      mới vừa cao hứng chút, nghĩ rằng nhận được từ người bạn học cũ này quà tặng mới. Thấy hộp quà rất nhiều, nghĩ rằng chắc phải là sách đâu! nghĩ tới lại là chiếc máy PDA cài đặt hệ thống tra pháp luật, cười, cầm lấy ngắm nghía, trong lòng cũng được là vui vẻ hay là thở dài.

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn, " vui mừng à?"

      " có! Tôi rất vui mừng." Thẩm Bội Tuyền cười. vui mừng là, thay đổi chút nào; mặc dù bọn họ đều lớn lên, cũng vào trong xã hội dơ bẩn này, mỗi ngày đối diện với tội phạm dơ bẩn nhất trong cuộc sống, nhưng tâm tư của vẫn rất đơn giản, như trước đây.

      "Vui mừng là tốt rồi."

      "Chẳng qua ngày hôm nay cũng phải sinh nhật tôi, phải trước kia đều là vào sinh nhật của tôi mới đưa luật pháp toàn thư sao?"

      Nghiêm Sĩ Dương dừng chút, đột nhiên biết nên thế nào, gãi gãi đầu, sờ đông, sờ tây, chính là chịu thẳng ra.

      Thẩm Bội Tuyền nhìn phản ứng lần này của , hỏi lại nữa, vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy lịch treo tường của nhà ăn: ngày mười bốn tháng hai.... .....

      Lễ tình nhân......

      cười, bắt đầu ngắm nghía PDA; nhìn thấy chơi rất vui vẻ, thế là bắt đầu dạy chức năng mới; hai người giống như trẻ con, nhìn thấy đồ chơi mới, liền chơi đến cực kỳ vui vẻ.

      Bỗng nhiên, hỏi câu, "Đây là quà tặng lễ tình nhân phải ?"

      Khuôn mặt ngăm đen của Nghiêm Sĩ Dương nháy mắt biến hồng, biết nên thế nào, nhưng cũng biết mình thể lời gì. chỉ là có chút việc, có chút cảm giác chính mình mấy năm mới hiểu được, lại ra.

      làm bạn, giúp đỡ, ủng hộ và giáo huấn, đều nhớ, ràng.... .....

      "Kiểm sát trưởng, cảnh sát đưa nghi phạm đến, chủ nhiệm kiểm sát trưởng muốn ngài lập tức tới."

      Ngoài cửa truyền đến thanh, Nghiêm Sĩ Dương khôi phục chuyên tâm, đứng lên, hơi áy náy nhìn Thẩm Bội Tuyền, "Tiểu Tuyền, tôi....."

      " ! Nhưng mà phải nhớ, thời điểm hỏi han cần quá hung dữ!"

      cười gật đầu, theo người vừa đến ra ngoài; chỉ còn lại Thẩm Bội Tuyền ngồi mình, nhìn quà tặng mới tay, suy nghĩ xem vẻ mặt vừa rồi của có phải là đáp án ?

      Trời mới biết, thích bao nhiêu năm?

      Nhưng những năm này, vẫn dám nghĩ, càng đừng là mở miệng thổ lộ --- vẫn cho rằng, năm đó vẫn còn ở trong lòng . vẫn nhớ phản ứng kịch liệt của khi gặp chuyện năm đó, nhưng mà có lẽ học tỷ đúng, bọn học lớn, lúc này mới phát chỉ còn lại đối phương bên cạnh mình.

      Mười năm rồi! Đến bây giờ, bên người chỉ còn lại người như vậy....... may mắn.... ....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :