Yên sa mai cốt Tác giả: Luyện Ngục Liên Convert: Thanh Y Dịch giả: Thanh Y Thể loại: cổ đại, kiếm tam, đoản văn, đam mỹ, SE Đôi lời ng post: Mình chỉ là ng post, chỉ là công dân thiện lương muốn kiếm ruby *ôm mặt* Có ai chơi game này hông ~~ Cái nào liên quan đến Thiên Sách đều SE hết vại T.T
1. Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu, Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.* *Hai câu thơ trích trong bài thơ Đường “Vị Thành khúc - Tống Nguyên nhị sứ An Tây” (Khúc hát Vị Thành - Tiễn Nguyên nhị sứ An Tây) của Vương Duy. Dịch nghĩa: Xin hãy uống cạn chén rượu Ra khỏi Dương Quan về phía tây e còn có bạn nữa năm kia khi bão cát nổi lên tứ phía, sư phụ ở ngoài Ngọc Môn Quan tiễn đưa, ngón tay thon dài như bạch ngọc của nắm lấy chén rượu, trắng muốt, nổi bật chói mắt trước ống tay áo đen. Tôi chậm rãi rót đầy rượu, nhìn trong gợn sóng tràn ra khi giọt rượu cuối cùng rơi xuống thấy cái bóng của mình lay động. Tôi ngẩng đầu, nhìn sư phụ đưa chén rượu tới bên mép, cùng người đối diện uống hơi cạn sạch. Sư phụ áo đen tóc đen, thiếu niên thân hồng y ngân giáp… Tôi lúc ấy tuổi, chỉ có thể nhìn lên khóe miệng thiếu niên mặc ngân giáp sáng ngời rạng rỡ khắp đại mạc kia tràn ra rượu, rượu chảy xuống cổ, trong nháy mắt chiếu ra ánh sáng long lanh, nhưng chảy vào giữa cổ. đặt lại chén rượu vào trong chiếc khay tôi cầm, để lộ nụ cười sáng láng, xoa xoa đầu tôi tiếng, “Cảm ơn”. Tôi nhớ chính mình rót cho bao nhiêu chén rượu, chỉ biết là, đó là chén cuối cùng. Tôi nhìn hai cái chén trống khay, biết được, trong bình còn rượu. Sư phụ gì, lời từ biệt, cũng sai tôi lấy rượu. đưa tay vỗ vai sư phụ, “Sau khi đại phá được quân Kim, chúng ta lại tiếp tục uống”. xoay người nhảy lên lưng ngựa, thân ảnh chói mắt làm người khác nhìn rời. Sư phụ câu: “Ta chờ chàng trở lại”. Từ đó, bắt đầu đợi chờ cả đời… năm kia, khói lửa nổi lên tứ phương, quân Kim dẫn quân xâm chiếm, Thiên Sách xuất binh nghênh chiến… Mà sư phụ tôi lưu lại chốn biên quan, đợi chờ người biết lúc nào mới quay về, năm lại năm qua. Cho đến khi đợt ôn dịch xuất .
2. Sư phụ là người dịu dàng mà từ bi, xuất thân từ Vạn Hoa, cứu giúp thiên hạ, từng chu du tứ hải bị trói buộc. Sau đó gặp được thiếu tướng của Thiên Sách, cùng đến Ngọc Môn Quan. Sau đó là thời gian đợi chờ đằng đẵng. Vì mấy tháng được gặp nhau, sư phụ đợi hai năm… Tôi chậm chậm chải mái tóc đen dài của sư phụ, nhìn người từng ngày từng ngày gầy , thực rất muốn hỏi – vì mấy tháng gặp nhau mà đợi lâu như vậy, có đáng ? Nhưng khi mở miệng lại chỉ hỏi: “Sư phụ, khi nào chúng ta trở về Vạn Hoa cốc?” Vạn Hoa cốc. Tôi sớm quên diện mạo của nó, ở trong trí nhớ chỉ là mảng màu tím mơ hồ. Sư phụ ngưng mắt nhìn đại mạc phía xa xa quay đầu lại, đưa tay xoa đầu tôi, “Đợi khi thấy bình an quay trở lại, chúng ta về Vạn Hoa cốc. Ta cũng có chút nhớ Vạn Hoa…” Trăm dặm Vạn Hoa chỉ toàn màu tím, sư phụ thường nhớ tới vẻ mỹ lệ của Vạn Hoa, nhưng vẫn kiên trì ở lại đại mạc. Trong lòng tôi biết, sư phụ thể trở về được nữa… Quá đỗi vất vả khiến sư phụ ngã xuống bởi trận ôn dịch kia. Sư phụ chỉ là chờ, từng ngày từng ngày nhìn về nơi xa xa đại mạc, chờ cái người trở lại kia quay về. Lúc sư phụ nhắm mắt có nhắc tới . Sư phụ chỉ nằm giường, ngón tay thon gầy tái nhợt nắm lấy tay tôi, nhạt giọng : “Trở về Vạn Hoa cốc … Nhưng sư phụ thể về cùng con, mình con trở về , thay ta lần nữa ngắm nhìn Vạn Hoa…”. Lúc sư phụ dịu dàng xoa đầu tôi vẫn rơi giọt nước mắt nào, mà tôi chỉ vội vàng đón được cánh tay vô lực của sư phụ rơi xuống, nước mắt rơi như mưa. ngày sau khi sư phụ ra , tôi nghe được tin tức – người mà sư phụ đợi được trở về. phản bội Thiên Sách, góp sức cho quân Kim. Sư phụ vĩnh viễn thể đợi được . Tại sao lại như vậy? Đây chính là kết quả dành cho bao năm chờ đợi của sư phụ? Mà sư phụ trước khi ra có biết tin này chăng? Sư phụ, nguyện vọng cuối cùng của người là gì? Con nên đưa người trở về Vạn Hoa hay là để sư phụ lưu lại đại mạc? Phải làm sao? Con nên làm sao? 3. Sư phụ được chôn cất ở đại mạc, mà tôi cũng trở về Vạn Hoa, ở lại làm quân y Năm đó mặc dù sư phụ được mời rất nhiều lần nhưng vẫn nhớ mình là đệ tử Vạn Hoa nên chính thức trở thành quân y của Thiên Sách, nhưng tôi ngay cả bộ dạng Vạn Hoa cũng nhớ ... Tôi trở thành quân y, ở lại đại mạc, có thể tiếp tục thay sư phụ chờ. Sư phụ , chỉ cần quay trở lại, chúng tôi về Vạn Hoa. *** “Quân y! Quân y! Tiền tuyến báo nguy! Mời tất cả quân y cùng cứu viện!”. Từ khi phản bội qua sáu năm. Người kia từng là tiểu tướng Thiên Sách, giờ trở thành đại tướng lĩnh quân Kim. ở ngoài Ngọc Môn Quan, cách nơi sư phụ được an táng chỉ có hơn mười dặm… Ngăn cách hai người, là Ngọc Môn Quan, bên sống, bên chết. Kim qua thiết mã, cát vàng chôn xương. dẫn binh tựa như gót sắt ác quỷ, đến mảnh giáp cũng lưu lại. Tôi chỉ mỗi ngày ở đây chữa trị vết thương, chưa từng khắc được thanh nhàn. Những năm này có rất nhiều lời đồn đại truyền ra từ đám nô bộc, Đại tướng quân Kim kia vốn là gian tế được cử tới lẫn vào quân đội Thiên Sách, nếu như phải vì nắm cách dụng binh của Thiên Sách cũng thể khiến binh lính thảm bại như vậy. rốt cuộc là phản đồ hay gian tế, tôi cũng cần biết. Tôi chỉ quan tâm là, sư phụ chưa đợi được . Tiếng chém giết, ngựa kêu huyên náo bên ngoài phảng phất tới rất gần. Cửa lều đột nhiên bị vén lên, binh sĩ Thiên Sách vội vàng vào, “Quân y! Quân Kim đánh bất ngờ, tiến vào doanh trại rồi, xin theo chúng ta!” Bên ngoài lều là cảnh nhốn nhảo hoảng loạn, trong tiếng ngựa hí có tiếng quát lớn vang lên: “Nơi này có quân y Vạn Hoa, tìm mau lên!”. Binh sĩ vội vàng muốn dẫn tôi , tôi lại biết danh tiếng của mình lớn tới mức nào mà ngay cả quân Kim cũng . Thực khiến tôi kinh hãi. con ngựa lao vọt tới, cơ hồ như lao qua người tôi, lại hề đạp phải tôi. Tôi nghe được tiếng hô của binh sĩ Thiên Sách: “Bảo vệ quân y!”. Nhưng kim đao quét qua, máu tươi bắn ba thước. Tôi bị bắt, bởi bọn chúng muốn bắt quân y Vạn Hoa.
4. Qua sáu năm, tôi lại lần nữa gặp lại . Bên trong và bên ngoài Ngọc Môn Quan, khoảng cách vài trăm dặm, mất thời gian sáu năm. còn là thiếu tướng hăng hái năm xưa, được bão cát đại mạc nuôi lớn, ánh mắt thâm trầm. người tôi có dây trói, chắc là bọn chúng để nữ tử ở trong doanh trại kẻ địch vào mắt. Ánh mắt phức tạp khẽ quét qua người tôi, biết là thấu hiểu, hay là thất vọng. chắc cũng sớm nghe sư phụ mất, hẳn là chưa tin? Vẫn còn ôm hy vọng? Lúc biết được trong quân Thiên Sách có vị quân y Vạn Hoa phải chăng có chút ảo tưởng? Nhưng bây giờ, thất vọng sao? ra là, còn nhớ sư phụ sao? “Là ngươi. Còn nhớ ta chăng?”. rất nhanh thu hồi tình cảm nơi đáy mắt. Tôi nhàn nhạt đưa mắt đón ánh nhìn của , như nhìn người xa lạ. “Nhớ được”. “Sư phụ ngươi…”, muốn hỏi gì đó, nhưng lại nên lời. còn nhớ là tốt rồi, chỉ cần nhớ người kia từng có ước định với , lại chờ đến chết cũng thấy là tốt rồi. Tôi đứng trước mặt , cách chỉ mười bước chân, thậm chí còn gần hơn cả mấy tên vệ binh. Tôi là nữ tử yếu ớt, là tiểu đồ đệ của cố nhân mà năm xưa từng xoa đầu. Chính bởi vì thế, nên có phòng bị sao? Tôi ngẩng đầu hỏi : “Tại sao lại thất ước?”. Tại sao lại phản bội Thiên Sách? Tại sao giúp quân Kim? Năm đó có phải sư phụ muốn hỏi điều này? Sư phụ có cơ hội hỏi, tôi hỏi thay. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt , đôi mắt sâu dưới mũ sắt kia sớm còn trong trí nhớ. Khóe miệng nở nụ cười tự giễu. “Nha đầu, ngay cả ngươi cũng trở thành quân y Thiên Sách, ngươi muốn hỏi ta tại sao lại phản bội đúng ?”. “Nha đầu, chẳng lẽ sư phụ ngươi , ta chỉ có nửa dòng máu người Hán?”. “Lúc ta còn sống cùng gia mẫu, ta từng cho là mình sống yên phận làm người Hán, sa trường giết người Kim. Nhưng trong đám người Kim đó có thân nhân của ta, trong cơ thể ta chảy hai dòng máu, vậy cũng tính là phản bội?”. “Những chuyện này, sư phụ ngươi đều biết…”. Tôi lẳng lặng nhìn , trong đầu chỉ có lời kia – Những chuyện này, sư phụ ngươi đều biết… ra sư phụ cũng biết đấy sao. Cho nên người cái gì cũng , cái gì cũng hỏi, chỉ là biết trở về cho nên thôi chờ đợi? ra sư phụ sớm buông tha. ra tôi cuối cùng vẫn làm sai. Rũ mắt mới tỉnh ngộ, năm đó tôi nên mang sư phụ về Vạn Hoa, vĩnh viễn rời khỏi vùng đất ly biệt này chứ nên chôn người tại chốn đại mạc vô tận… Nhưng cho dù sai, đồ đệ sao có thể để cho người uổng công chờ nhiều năm như vậy? Tôi hồi phục tinh thần, ngẩng lên nhìn , có lẽ cũng do dự, biết nên theo phương nào. Mà sư phụ là người hiền dịu, can thiệp vào lựa chọn của . Cho nên, hãy để tôi chọn thay cho . “Ta biết thân nhân người Kim đó quan trọng với ngươi thế nào, ta chỉ biết ngươi hứa hẹn cùng sư phụ, ta chỉ biết, ngươi từng ở Thiên Sách, ta chỉ biết, xâm lược là sai!”. Cửu châm màu bạc, đâm thẳng xuống tận xương. Vạn Hoa châm, dùng để cứu người, ngờ lại có thể giết người Khoảng cách gần như vậy, có cơ hội né tránh. Ngân châm đâm vào cơ thể , chỉ khiến thể động đậy, giương mắt nhìn tôi đâm cây châm cuối cùng vào lồng ngực . Tôi dõi mắt nhìn , “Châm này là sư phụ để lại cho ta, đâm vào ngực, ngươi có thấy đau?”. Chỉ là biến cố trong khoảnh khắc, trong mắt dường như có quá nhiều kinh ngạc, cũng có cả cam chịu. cười mỉa tiếng, ánh mắt bắt đầu rã rời. ra là như vậy… ra là như vậy... Thiếu nợ, cuối cùng phải trả. Tôi nghe được thanh tiến đến gần của hộ vệ quân Kim. Tôi nghe được lời lẩm bẩm cuối cùng của . “Ngươi cũng biết… đứa trẻ mang huyết thống thuần phải chịu sỉ nhục. Ngươi cũng biết, khi ta bị vây khốn, lại gặp được phụ thân là tướng quân quân Kim, gặp được ánh mắt của những huynh đệ cùng vào sinh ra tử có cảm xúc ra sao. Ta chỉ là… bị Thiên Sách từ bỏ…”. Có phải con người trước khi chết đều nhìn thấy cuộc đời mình? Trong ánh mắt kia phảng phất tản ra nét bi thương, lạc lối, liệu có phải nhớ tới người từng bao dung thương ? rốt cuộc thư thái, nhắm hai mắt lại. Máu của bắn lên quần áo tôi, thân thể của ngã xuống, trường đao đâm vào phía sau lưng đau đến thấu xương, nhưng vì sao trước mắt tôi nhìn thấy cả đời mình, lại chỉ nhớ đến cảnh hôm ấy cùng sư phụ uống rượu, tôi ngẩng đầu lên thấy hai người họ sáng ngời dưới ánh mặt trời khiến người khác chói mắt? là kẻ phản bội Thiên Sách, là con của Đại tướng quân quân Kim. năm được cách dụng binh của Thiên Sách, mấy trận đánh bại Thiên Sách ở Ngọc Môn Quan, cuối cùng lại bị ám sát ở ngoài Ngọc Môn Quan. chết, quân Kim ắt đại loạn, tôi thành hùng được nhiều người biết đến, lưu danh, nhưng ai biết tâm nguyện của tôi. Sư phụ, đồ đệ thể đưa người về Vạn Hoa cốc. Nhưng rốt cuộc con cũng đưa được đến bên cạnh người.. END/.