1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yên lặng làm bệnh nhân tâm thần - Huyền Nghi (53)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      YÊN LẶNG LÀM BỆNH NHÂN TÂM THẦN

      Tác giả: Huyền Nghi

      Thể loại: đại, hài hước, báo thù

      Chuyển ngữ: A Li

      Converter: lovelyday - TTV

      Truyện được đăng tại nhà mình: https://frozenali.wordpress.com/

      Mở đầu

      Đây là câu chuyện kể bệnh nhân tâm thần thông đồng với bác sĩ tâm thần, bác sĩ tâm thần thông đồng với bệnh nhân tâm thần, bệnh nhân tâm thần thông đồng với tâm thần bệnh nhân, mọi thứ diễn ra ở bệnh viện tâm thần.

      có đủ loại tình ly kỳ phát sinh, cũng có những án mạng đáng nghi ngờ, dù sao đây cũng là bệnh viện tâm thần, chuyện gì cũng có khả năng bất thường. Nội dung sặc mùi bạo lực, bình thường cũng có bạn bệnh nhân tâm thần đùa giỡn với bác sĩ tâm thần.

      ấy rất là tâm thần, bị tống vào bệnh viện với tội danh giết cha.

      Gã đàn ông ấy luôn mặc áo trắng, giỏi nhất ở khoản công kích người khác.

      điều cần lưu ý là, đây phải chuyện hài kịch.

      *Lưu ý: Mình đào thêm cái hố, lấp song song với Phúc hắc phải tội nhé. Rất mong được các bạn ủng hộ. Mỗi thanks và comment là nguồn động lực của mình nhé.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      “Ngày mười tháng bảy, thành phố T trung cấp tòa án nhân dân, về vụ án Trần Khánh Dân bị giết, chính thức mở phiên tòa.” Búa gỗ nhàng nện xuống, giống như mang theo cả số mệnh của Trần Tống Mạn.

      đứng trước tòa, có luật sư, cho nên đành tự biện hộ cho bản thân. Kẻ khởi tố là mẹ kế, tên Giang Uyển Chi, bên cạnh bà ta còn có nhân chứng đó là em cùng cha khác mẹ, Trần Phinh Đình. Uyển Chi, cái tên thướt tha dịu dàng như vậy nhưng từ mẹ đến con đều là rắn rết hiểm độc. Trần Tống Mạn mặc áo phông dài màu cam đứng giữa tòa, bên cạnh là hai cảnh sát trông coi. luôn gì, ánh mắt luôn nhìn chằm chặp vào khoảng mặc cho em kia than thở khóc lóc về hành vi tàn nhẫn của chị mình.

      Trần Tống Mạn bị mang tội danh cố ý giết người, nạn nhân là Trần Khánh Dân, tức cha ruột của . Theo Trần Phinh Đình tường thuật gia đình phát chuyện kinh hoàng vào lúc sáng sớm, ngã vào vũng máu ông Dân, ngực ông vẫn còn cắm cây dao nhọn, còn ngủ bên cạnh xác ông. đợi tỉnh lại mẹ kế và em la hét chói tai khiến đầu hoa mắt váng, ba phút sau, cảnh sát ập đến.

      Phòng khóa trái, có dấu vết đánh nhau, con dao cũng chỉ in dấu vân tay của Trần Tống Mạn, đây chính là điển hình vụ án giết người có tính toán. Mẹ kế và em đứng gào khóc thảm thiết, còn ngơ ngác đứng bên, đôi mắt thẩn thờ. So sánh lại phía là nhi quả phụ, phía là bất ổn, tóc tai rối bời, do đó cảnh sát điều tra rất nhanh có kết quả. Vì thế phiên tòa này được mở ra.

      Vụ án được đăng lên mạng, đăng lên báo chí địa phương lẫn đài truyền hình, giật tít là thiếu nữ sát hại cha ruột mình. Chỉ nhát dao duy nhất, cũng là nhát trí mạng, tàn nhẫn. Ngồi ở phía dưới, những người xem quan sát sắc mặt tái nhợt của kia, thế nào cũng dám tin đôi tay trắng trẻo ấy lại có thể giết người, hơn nữa còn giết cha mình. Trần Tống Mạn lẳng lặng nghe luật sư bên kiện tường thuật, nghe rồi biết cái gì là miệng lưỡi sắc bén, dùng ngôn ngữ sâu cay, nghiệt ngã từng bước từng bước đẩy vào đường cùng. Bên này có luật sư, hơn nữa cũng có tiền. Gia đình lạnh lùng với nhau, còn ai là thân thích cả. Trừ cha ra, nhưng đáng tiếc, tại ông mất. Huống chi còn chẳng biết cha có phải bị mình giết hay .

      Trần Tống Mạn nghĩ ra biện pháp, thậm chí cảm thấy ở tù cũng là cuộc sống yên tĩnh. Trước giờ luôn cãi cọ, tranh chấp với hai mẹ con kia, cứ như vậy .

      “Bị cáo, có gì muốn ?” Quan tòa nhìn , chậm rãi hỏi.

      Vì thế toàn bộ người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về .

      Trần Tống Mạn ngẩng đầu hướng đến hai mẹ con đắc ý ở đằng kia, giọng cũng trầm đục lại: “Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình, hai người chết tử tế được đâu.”

      nhìn vị quan tòa bằng ánh mắt trống rỗng: “Thưa quý tòa, tôi xin nhận tội.” Rồi rũ tầm mắt, mái tóc dài che khuất hơn nửa gương mặt. biết rất , khi tội danh được thành lập, nửa đời còn lại của ảm đạm và hiu quạnh.

      còn chưa có bạn trai, chưa biết hạnh phúc là gì, thậm chí chưa kịp thông báo tin dữ đến cho bạn , nhưng mà các bạn chắc cũng đến đâu, ai lại muốn làm bạn với tên tội phạm giết người? Cuối cùng cũng chỉ có đơn độc. Thẩm phán gật đầu, lúc này ông nâng cây búa gỗ lên: “Bổn tòa tuyên án…”

      “Chờ , ngài thẩm phán!”

      Cửa đại sảnh đột ngột bị người đẩy ra, người này mặc đồng phục cảnh sát, trong tay còn cầm theo văn kiện. Tất cả mọi người nhìn về phía ta, bao gồm Trần Tống Mạn. thề là mình quen biết ta. ta giơ cao văn kiện trong tay, đến bên cạnh , cao giọng : “Tôi có phần văn kiện chứng minh bị cáo Trần Tống Mạn bị tâm thần, hoàn toàn cần chịu trách nhiệm hình .”

      ta đưa cho quan tòa văn kiện với nội dung như sau: “Đây là bị cáo Trần Tống Mạn, báo cáo xác thực, bị cáo mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, loại bệnh này khiến bị cáo dễ bị kích động, thể kiểm soát hành vi bản thân.”

      “Căn cứ bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp chẩn đoán, bị cáo Trần Tống Mạn hoàn toàn có khả năng biết chuyện gì xảy ra, ngay cả ai sát hại Trần Khánh Dân bị cáo cũng biết.” ta cẩn thận tiếp.

      Thẩm phán dò báo cáo kỹ, sau đó đưa cho bồi thẩm đoàn: “Bổn tòa quyết định dưng phiên xét xử ba mươi phút.”

      Mọi người đứng dậy, Trần Tống Mạn cũng bị hai cảnh sát đưa vào phòng giam. Mười phút sau, Trần Tống Mạn cùng gã đàn ông kia ngồi đối diện năng gì. Rốt cuộc ta chịu nổi, cầm văn kiện đưa cho : “ xem . Nếu có gì trục trặc được chuyển giao cho bệnh viện tâm thần thành phố T, nhận cưỡng chế trị liệu.”

      Trần Tống Mạn thèm nhìn phần văn kiện kia, chỉ nhàng đáp: “Tôi bị bệnh tâm thần.”

      ta nhún vai: “Bệnh nhân tâm thần đều mình tâm thần, huống chi nhớ có giết cha mình hay ?”

      lạnh lùng ngắt lời: “Tôi có giết cha.”

      “Được rồi, được rồi!” Gã đàn ông bị thiếu nữ trừng mắt đến phát run cả lên, “bệnh viện tâm thần vẫn tốt hơn so với nhà tù mà, cuộc sống còn có hi vọng được thả .”

      Trần Tống Mạn nhìn về ô cửa sổ duy nhất trong phòng, bầu trời ngoài kia rất xanh. Rốt cuộc cũng chuyển mắt sang phần văn kiện, từng tờ từng chữ được xem xét cẩn thận. Nhìn đến cuối, chính còn luống cuống tiếp nhận chứng bệnh này. biết ta là ai, và vì sao phải giúp . Cuộc sống của vốn đen đủi, nay có người chiếu sáng cho dại gì mà nhận?

      Trần Tống Mạn nhìn phần văn kiện cuối cùng, chữ ký lả lướt giấy khiến mơ hồ nhận ra chữ “Giang.” Giang, tất nhiên cùng họ với mẹ kế. tại nhàm chán vô tình trùng hợp khiến suy nghĩ có chút biến hóa, nhưng chỉ nhìn lướt qua rồi đóng văn kiện lại, đẩy trở về.

      “Cám ơn.”

      Gương mặt tái nhợt của lên tia đỏ ửng. Gã đàn ông đối diện biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc: “Chốc nữa tòa án thẩm vấn, tôi cố gắng thu gọn thời gian.”

      Trần Tống Mạn nhìn ta bằng ánh mắt cảm kích. Năm phút sau, lại đứng trước tòa, tóc dài rũ rượi biểu cảm gì. Luật sư bên khởi tố cho mời nhân chứng, tức em . Trần Phinh Đình hướng tới thẩm phán và các tay nhà báo, bình tĩnh kể lại ngày thường ở chung với Trần Tống Mạn thế nào, hành vi của , cuối cùng khẳng định, dựavào mười mấy năm sống chung có hội chứng tâm thần. Kế tiếp, Giang Uyển Chi cũng thêm: “Bị cáo tuy ngày thường làm khó dễ chúng tôi nhưng bị cáo luôn hành động có trật tự ràng, bị tâm thần.”

      Cả hai mẹ con đều quyết tâm tống cổ Trần Tống Mạn vào nhà giam.

      “Bà ác lắm.” Bị cáo bình thường trầm mặc nay đột nhiên lạnh lùng cất giọng, sau đó phát điên lên. Hai gã cảnh sát vội vàng giữ tay lại, lại còn muốn xô ngã song sắt trước mặt tuy rằng tay bị còng. Tóc tai rối bời, gương mặt dữ tợn giống như ma quỷ dưới địa ngục, gào to: “Giang Uyển Chi, tôi có người mẹ là bà! Bà ngược đãi tôi ở nhà thế nào lương tâm bà biết!”

      Hai tay bị còng lại, biểu cảm giận dữ điên loạn ngay cả cũng tưởng tượng được: “Các người yên tâm, chỉ cần Trần Tống Mạn tôi còn sống ngày, các người đừng mong ngủ yên ổn!”

      Rồi ngửa mặt lên trời cười dài: “Tôi đem da các người lột thành từng mảnh để các người đau khổ chết !”

      Toàn bộ hội trường nháy mắt hỗn loạn. Cánh nhà báo đều bị dọa cho choáng váng, ngay cả chụp ảnh cũng quên chụp.

      “Im lặng, im lặng!” Thẩm phán ngừng nện búa gỗ xuống bàn, bên giữ vững trật tự, bên nhìn Trần Tống Mạn bị áp chế xuống dưới, ánh mắt trợn trừng về phía hai mẹ con Giang Uyển Chi.

      Giang Uyển Chi toát cả mồ hôi, cả hai mẹ con sắc mặt đều tái nhợt, bất giác run rẩy cả người. Bình tĩnh trở lại, Trần Tống Mạn mạnh mẽ bị ấn xuống ghế tựa, hai tay bị giữ. gào thét vài tiếng nữa rồi mới hoàn toàn im bặt. Lúc này biểu cảm của mảng mờ mịt, ngồi ở ghế tựa giả vờ như biết vừa xảy ra chuyện gì.

      Trình diễn rất tuyệt.

      Bởi vì vừa nhìn đến gã đàn ông ngồi ở hàng thứ nhất kia, ta lộ ra ánh mắt tán dương . Vì trước đó dàn xếp nên giờ làm cứ y như . Ngay lúc nổi điên trong phúc chốc biết, Trần Tống Mạn sợ trời, sợ đất quay lại. Thấy ầm ĩ mất lý trí, thẩm phán chợt hiểu ra, này mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng lắm. Thẩm phán cùng bồi thẩm đoàn liếc nhìn nhau, gật đầu.

      Bồi thẩm đoàn chủ động đứng dậy phát biểu: “Bồi thẩm đoàn chúng tôi thống nhất quyết định, bị cáo Trần Tống Mạn bởi vì bệnh tâm thần nghiêm trọng, hơn nữa thể khống chế hành động, ý thức của bản thân, vì thế chúng tôi phán bị cáo cần chịu trách nhiệm hình .”

      Vị thẩm phán giơ búa gỗ lên: “Bổn tòa tuyên án, tội danh cố ý giết người của bị cáo Trần Tống Mạn được thành lập, nhưng vì bị cáo mắc chứng tâm thần, các bác sĩ cũng xác nhận, bị cáo thích hợp bỏ tù nên cần được đưa cưỡng chế trị liệu, địa điểm là bệnh viện tâm thần ở thành phố T.”

      “Bãi tòa!”

      “Cộp!”
      Phong Vũ Yên, laula, linhdiep175 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Ra khỏi tòa, Trần Tống Mạn bị đưa lên xe của bệnh viện tâm thần. Vì tòa án cưỡng chế chấp hành nên gã đàn ông trình văn kiện kia cũng được theo lên xe. Nhưng chính lúc ra từ cửa sau của tòa án, Trần Tống Mạn phát ta nhìn mình với hàm ý về sau phải tự lo rồi. chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao thẳm, nở nụ cười. Do mấy ngày mấy đêm chưa ăn uống gì nên rơi vào tình trạng hôn mê.


      Lúc tỉnh lại, Trần Tống Mạn phát mình nằm giường bệnh, tay chân đều bị trói vào cạnh giường, mu bàn tay truyền đường glucose. y tá trông thấy tỉnh lại liền bước đến đo nhiệt độ cho , kiểm tra từng khâu, còn luôn im lặng mặc kệ chị y tá kia làm gì làm.

      “Phụt.” Gương mặt đằng sau lớp khẩu trang y tế đột nhiên khẽ cười.

      Trần Tống Mạn mở miệng hỏi: “ cười cái gì?” chuyện biết, khi chuyện rồi mới phát cổ họng mình khản đặc giống như cây đèn cũ kỹ sắp cạn dầu. Y tá đứng bên sắp xếp lại dụng cụ, vừa quan sát vừa : “Tôi cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì lúc tỉnh lại, tay chân bị trói nhưng vẫn im lặng, cũng là bệnh nhân tâm thần sao?”

      Trần Tống Mạn cười khổ sở: “Đại khái là tôi lâu thiếu ngủ, căn bản có sức lực giãy dụa.”

      đừng xem bệnh tâm thần.” Y tá kiên nhẫn , “tôi làm y tá vài năm, bệnh nhân nào cũng thấy qua cả. Năm đó có bệnh nhân tâm thần, vỏn vẹn năm ngày ăn uống, cuối cùng còn đánh bị thương vị bác sĩ muốn tới gần .”

      Trần Tống Mạn suy nghĩ rồi : “Đại khái tôi vừa phát bệnh tòa án, giờ chắc hết cơn rồi.”

      Y tá vội rút kim tiêm ở mu bàn tay ra. rất gầy, mu bàn tay gân xanh nổi đầy.

      “Trò chuyện với thấy cũng tỉnh táo, là sinh viên à?”

      Trần Tống Mạn gật đầu: “Vừa mới tốt nghiệp đại học.”

      là đáng tiếc.” Chị ta cảm thán, “nhìn rất có tương lai, chỉ cần làm theo hướng dẫn của bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, bao lâu có thể xuất viện.”

      vốn bệnh tật gì, nếu xuất viện rồi có lẽ càng khó sống hơn. Chuyện của đều phát tán rộng rãi, cho dù được ra ngoài chăng nữa sinh viên vừa tốt nghiệp, mang tội giết người, có tiền có kinh nghiệm, tiểu sử còn bị bệnh tâm thần, ai dám chứa đây?

      lát sau, y tá nhàng xé mảnh băng dính ra, thấy vết tiêm khô, vừa cởi bỏ mảnh vải trói tay chân vừa : “ lát tôi đưa kiểm tra sức khỏe, đây là trình tự tất yếu khi nhập viện, tôi cởi bỏ cái này để tự .”

      Trần Tống Mạn ở giường cử động chân tay, đột nhiên phát quần áo người mình được đổi thành quần áo của bệnh nhân, màu lam sọc, trước ngực còn có số 1204. Y tá nhìn rồi giải thích: “Đây là danh hiệu đáng tự hào của , đại diện cho việc là bệnh nhân thứ 1204, chỉ có ở đây bệnh nhân mới được hưởng đặc biệt như vậy.”

      Trần Tống Mạn cười, bỗng dưng gương mặt y tá cứng đờ lại.

      “Sao vậy?” quan sát xung quanh, “có gì phải sao?”

      , .” Y tá khôi phục lại biểu cảm tươi cười, ánh mắt có chút hâm mộ, “ Trần, cười lên trông đẹp lắm.”

      Đẹp lắm? Trần Tống Mạn ngẫm nghĩ từ khi bị ra tòa đến nay chưa từng được ăn ngon ngủ yên, sao vẻ ngoài lại xinh đẹp được?

      Y tá khẽ liếm môi: “Chúng ta thôi.”

      cùng y tá dọc hành lang, bệnh viện nơi nào cũng giống nhau, y tá bệnh nhân qua lại rất nhiều, bình thường cũng có chào hỏi nhau, mà biểu cảm mặt bệnh nhân đều thẩn thờ, mê man. hít sâu hơi, bước chân cũng bước nhanh hơn. Các người tốt lắm, thầm với lòng, cứ như vậy và bọn họ phải ở cùng chỗ, vẫn cần được giúp đỡ nhiều hơn. Kiểm tra sức khỏe trong phòng ở dãy hành lang cuối, đối diện chính là bác sĩ trực ban. Y tá đưa ngồi xuống băng ghế ở phòng kiểm tra, sau đó lấy trong túi ra mảnh vải trói tay , căn dặn: “ ở đây ngoan ngoãn, nên đâu, tôi gọi bác sĩ tới.”

      Trần Tống Mạn ngoan ngoãn ngồi tựa vào ghế, nhìn các dụng cụ quen thuộc kia, trong nháy mắt như lúc bước vào đại học năm nhất, cũng trải qua lần kiểm tra sức khỏe toàn diện như vậy, nhưng khi ấy rất đông sinh viên mới, mặt bọn họ biểu cảm rất phong phú chứ giống tại, khu khám sức khỏe đều trống trải, chỉ có mỗi . Chắc là hôm nay chỉ có nhập viện thôi. Có tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, người đàn ông cao ráo bước ngang qua , sau đó đến bàn và ngồi xuống. Tóc ngắn gọn gàng, gương mặt điển trai, áo blouse trắng dài lấp ló bên trong là màu sơ mi đỏ sậm, ta trông như quý công tử ngồi ở chiếc ghế vương giả của mình.

      Trần Tống Mạn nhíu mày, người đẹp thế này cũng làm bác sĩ tâm thần? Vị bác sĩ lật xem hồ sơ, ngẩng đầu nhìn vừa lúc thấy khẽ nhíu đôi mày.

      có ý kiến gì với tôi?” Giọng cũng rất êm tai, có nhấn nhá, thích hợp làm DJ ở quán bar.

      Trần Tống Mạn lắc đầu: “ có nghĩ tới việc đổi nghề ?”

      Bác sĩ ung dung tựa ghế, chân dài duỗi thẳng: “ muốn đề cử tôi đâu?”

      “Tôi có người bạn rớt tốt nghiệp đại học, cậu ta quyết định mở bán bar ở đường Tân Hải…”

      giới thiệu tôi vào làm ngưu lang à?” Ngữ khí của ta bẫng, giống như nghiền ngẫm ý kiến cách thấu đáo.

      Trần Tống Mạn nhún vai: “Đó là do .”

      “Từ đến lớn chỉ gặp người bị tâm thần chứ chưa từng gặp ma nữ tâm thần.” Bác sĩ thản nhiên đáp.

      Ma nữ? Trần Tống Mạn theo bản năng sờ sờ mái tóc xơ rối của mình, ngẩng đầu phản kích: “Đợi tôi xuất viện tôi đưa hình cho cậu ta xem, với tư chất của phát là được nhận ngay vào làm.”

      Bác sĩ lại tiếp tục xem hồ sơ bệnh án của , cũng ngẩng mặt mà đáp: “Cám ơn, lúc ấy nhất định tôi mời làm trợ lý tư nhân, để ma nữ làm công tiết kiệm tiền hóa trang.”

      Trần Tống Mạn nheo mắt, đụng tới cao thủ rồi!

      “À quên.” ta đột nhiên kêu lên, “tôi còn chưa tự giới thiệu.” Dứt lời đem tấm thẻ đeo trước ngực đưa cho xem, “tôi họ Giang, có thể gọi tôi là bác sĩ Giang.”

      Lại là Giang? Trần Tống Mạn nhìn tấm thẻ trước áo , Giang Hành.

      “Ha, Giang Hành.” Đột nhiên cười tiếng lạnh nhạt, cũng biết là cười cái gì.

      bảo gì cơ?”

      Trần Tống Mạn đáp.

      Giang Hành tiếp tục : “Tuy rằng tôi bài xích bệnh nhân gọi thẳng tên của tôi nhưng tôi đề nghị ở trong bệnh viện gọi tôi tiếng bác sĩ Giang, tránh để người khác nghĩ từ cửa sau vào.”

      muốn cãi nhau với ta bởi vì ăn chưa no lẩn thiếu ngủ nên tình thần của càng thêm cạn kiệt, Giang Hành bảo nằm xuống giường, xốc áo lên tận ngực, nghĩ gì cũng làm theo. Nhưng đến khi lộ ra vùng bụng bằng phẳng mới giật mình tỉnh lại kéo áo xuống.

      làm cái quái gì vậy?” Trần Tống Mạn trừng mắt cáu bẳn.

      Giang Hành lắc đầu, giơ ống nghe bệnh trong tay: “Tôi muốn xem ngốc đến độ nào.” Sau đó vén áo lên, cười quyến rũ: “Yên nào.”

      sắp phát điên mất thôi. Ống nghe lạnh lẽo ở ngực nhàng áp lên rồi rời : “Dáng người và diện mạo của ấy hả, còn khuya tôi mới để tâm.”

      Trần Tống Mạn quyết định nhẫn nhịn, cãi ta, nếu cãi bị bắt uống thuốc an thần, dù sao cũng bị “mắc bệnh tâm thần”, khổ thân vậy đấy. Làm xong loạt kiểm tra, mặt người dạ thú sửa sang lại áo blouse trắng, thản nhiên ngồi tựa vào ghế đầy kiêu ngạo. Trần Tống Mạn tưởng tượng bỗng dưng cái ghế gãy và ta ngã nhào xuống đất bật cười, Giang Hành ngồi nhìn bằng ánh mắt bình thường ( giống như nhìn bệnh nhân tâm thần) rồi : “Xem ra bệnh vẫn chưa ổn, là bệnh nhân mới, hơn nữa còn có tiền án nên tuần đầu phải bị còng tay.”

      xong, Giang Hành còn bỏ sung thêm: “Đương nhiên nếu tôi ở đây cần.”

      Trần Tống Mạn bĩu môi, còn chưa muốn có việc gì cũng dẫn xác tới gặp ta. Chỉ là, cổ tay trắng trẻo này đành phải để chúng nó chịu thiệt tuần rồi.

      “Mỗi ngày đến đây báo danh lần, bảy ngày sau nếu tình trạng có biến chuyển tốt chỉ cần còng tay ba ngày thôi.” xoa xoa thái dương.

      Trần Tống Mạn vẫn ngẩng đầu chuyện.

      “Cố lên nhé.”

      nghe xong sửng sốt chút mới chậm rãi : “Cám ơn.”

      Sau đó Giang Hành rời .
      Phong Vũ Yên, laula, linhdiep175 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1

      Sau khi Gianh Hành khuất, em y tá ngồi ở ngoài bước vào, còn đem theo bộ còng tay, mặt có phần áy náy: “ ngại quá, tuần đầu đành để chị chịu thiệt thòi.”

      Trần Tống Mạn nhìn gương mặt em tươi cười ấm áp nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn chút. Chắc bởi vì bệnh nhân tâm thần chịu nổi kích động cho nên bệnh viện mới điều trẻ tuổi sáng sủa đến đây, nhưng nhỡ mà bệnh nhân đột ngột phát bệnh em có xử lý nổi hay ? Tựa như đọc được ý nghĩ của Trần Tống Mạn, em kiêu ngạo ngẩng đầu: “Tuy em còn nhưng em có võ đấy. Nếu chị phát bệnh, em tuyệt đối có thể áp chế chị.”

      Nghe đến đó, Trần Tống Mạn bất chợt ngộ ra bản thân mình vẫn còn là bệnh nhân tâm thần, đưa tay vuốt khẽ mái tóc mình. tại chỉ muốn biết việc là thế nào, bản thân rốt cuộc có mắc bệnh tâm thần hay , nếu giấy chứng nhận kia từ đâu mà ra? Nhất thời cảm thấy phiền muộn.

      “A, Tống Mạn, chị xem này.” Em y tá đột nhiên vỗ vai .

      Trần Tống Mạn nhìn theo ngón tay của em , ừ, tường là tấm biển có ảnh cá nhân, bên dưới là tên của từng y tá và bác sĩ. quay sang nhìn em cười tươi tắn rồi khẽ: “Là Trương Tiểu Hồng?”

      Em lại cười, trỏ tay vào tên của vài người xếp cao nhất: “Chị xem bác sĩ Giang, vừa điển trai, vừa có học thức, mà cái tên cũng đẹp nữa. Lúc em vừa mới đến cũng biết mấy tên ấy có nghĩa là gì.”

      Trần Tống Mạn nhìn vài gương mặt bác sĩ qua loa, sau đó tâm trạng chùn xuống. Đây là bệnh viện, thế nhưng chỉ có người họ Giang – Giang Hành. Điều đó có nghĩa là… Trần Tống Mạn nhớ lại nét chữ ký rồng bay phượng múa phần văn kiện, đầu óc lại rơi vào mơ hồ. thể xác định bảng phân tích báo cáo kia có phải do Giang Hành ký hay . Quên , có dịp nhất định hỏi ta.

      thực may mắn.” Trương Tiểu Hồng chu môi, “dĩ nhiên là bác sĩ Giang phụ trách rồi. phải biết rằng bác sĩ Giang là người trẻ tuổi đẹp trai nhất trong dàn bác sĩ đấy.”

      Trần Tống Mạn đồng ý gật đầu, rồi tò mò hỏi: “Vì sao tôi lại may mắn?”

      còn biết à?” Trần Tiểu Hồng nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, “ nhập viện khéo, buổi sáng phòng kim cương số ba bệnh nhân được người nhà đón về, hơn nữa vấn đề phòng bệnh ở đây lại cấp bách nên vừa đến được vào luôn phòng kim cương.”

      Dứt lời, chị ta lè lưỡi: “Ngại quá, tôi hay có thói quen gọi phòng VIP thành phòng kim cương.”

      Trong lòng cũng phải là cảm giác bình thường, có phần lo lắng. Phải biết rằng nơi này bệnh nhân đủ loại, chỉ riêng gì bệnh nhân mắc chứng tâm thần nặng , nhỡ mà cùng phòng với kẻ tâm thần khác biết có chuyện gì xảy ra với mình. Lúc này biết mình được ở phòng riêng nên tâm trạng cũng nhõm hơn, vì thế liền thở phào hơi. Khi ngẩng đầu Trần Tống Mạn lại phát , Trương Tiểu Hồng dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn .

      “Sao vậy?” hỏi.

      Trương Tiểu Hồng nghiêng đầu: “Tôi gặp cũng lâu, nhưng tôi thấy bệnh nhân bình thường nhất. Chứng tâm thần này phần lớn dù nặng hay nếu lảm nhảm cả ngày bệnh nhân đều im thin thít, làm gì, gì, chỉ có là bình thường ngoài mong đợi.”

      Trần Tống Mạn mỉm cười: “Có thể lúc trước tôi nhiều lắm, nhưng khi vừa bệnh biến thành người bình thường.”

      Trương Tiểu Hồng nghe xong che miệng cười hai tiếng: “ thực vui tính.”

      “À, đúng rồi!” Như vừa nhớ ra cái gì, chị ta nhìn về phía Trần Tống Mạn, chớp mắt mấy cái rồi giọng : “Tôi quên biết, ở trong bệnh viện thể mặc áo lót, lát tôi đưa vào nhà vệ sinh để cởi ra nhé.”

      Cái gì chứ? Trần Tống Mạn nhăn mặt đáp: “Sao có thể mặc áo lót?”

      Trương Tiểu Hồng nhún vai: “Tuy rằng tại có biểu bình thường, nhưng vẫn là bệnh nhân tâm thần, loại áo lót này có kim loại lại ôm sát quá, tôi sợ phát bệnh rồi dùng nó làm vũ khí tấn công người khác sao?”

      Trần Tống Mạn quả muốn phát cuồng: “Tôi bị còng tay chưa đủ mà còn sợ như thế à? Khác nào bảo tôi cởi sạch quần áo người chứ?”

      Trương Tiểu Hồng nghe vậy liền đăm chiêu: “ cũng đúng.” Rồi chị ta nháy mắt vài cái, “điều này chúng tôi lo lắng lắm, trừ khi tự nguyện thoát y, nếu quần áo bên ngoài vẫn có thể mặc.”

      Dưới mái hiên thể cúi đầu, Trần Tống Mạn đành theo chân chị ta vào nhà vệ sinh, đem áo lót cởi ra đưa cho chị ta.

      Trương Tiểu Hồng cười tủm tỉm đem nội y nhét vào túi: “Kỳ thực nhìn biểu của , nếu bác sĩ báo cáo bệnh tình thuyên giảm, hơn nữa được bác sĩ cho phép áo lót cũng có thể mặc.”

      Trần Tống Mạn: “…”
      Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ, linhdiep175 others thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      truyện dễ thương quá :)))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :