1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU SỰ ẤM ÁP CỦA EM - Nhuận Tâm Vô Thanh - 29 chương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      [​IMG]
      - Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
      - Tác giả: Nhuận Tâm Vô Thanh
      - Tên editor +beta: Ciao J, Xuki
      - Thể loại: đại, gương vỡ lại lành, cảm động, ngọt, bác sĩ, bệnh nhân, HE
      - Số chương: 29

      [​IMG]
      câu chuyện kể về tình , chờ đợi và lòng tin tưởng.

      Tiểu Mạnh nhìn thấy Lập Hành lần đầu tiên chính vào lúc ánh sáng xuyên qua lá trúc chiếu xuống người , dùng đôi mắt hắc thạch mang theo chút sương mù nhìn .

      Khi ấy, đôi môi mím chặt, khuôn mặt tái nhợt, cả người toát lên vẻ tiều tụy yếu ớt nhưng trong nháy mắt đó trầm luân trong đó.​

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      "Jingle bells, jingle bells. Jingle all the way. Oh, what fun it is to ride. In a one horse open sleigh"

      Từng tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Tiểu Mạch trở mình, thở dài hơi, mơ mơ màng màng ngồi dậy. tay cào tóc, tay cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ. lại thở dài, haiz, cứ mơ đến đoạn đẹp nhất bị tỉnh lại. nhịn được tìm lại chút dư vị của nụ cười tủm tỉm trong giấc mơ vừa rồi. Phải hình dung nụ cười đó như thế nào đây? Đôi môi mong hơi cong lên, nhưng đôi mắt như hắc thạch lại vô cùng vui vẻ, tràn đầy dịu dàng, tràn vào trong lòng người. Tiểu Mạch nhếch miệng, nhịn được mà tự cười nhạo mình: “Tiểu Mạch, mày còn có tiền đồ hả? nụ cười lại khiến trái tim mày rạo rực như thế hả, đồ háo sắc.” Nhưng mà đúng là trái tim rạo rực, cảm giác hạnh phúc này dường như phải nổ bung ra mới có thể được giải phóng.

      “Lập Hành, bốn năm rồi, ở đâu vậy?” Nụ cười khóe miệng Tiểu Mạch từ từ mất , khẽ thở dài, tự lẩm bẩm .
      Vừa mới kết thúc hai tuần ‘Trao đổi bác sĩ gây tê’, tâm tình Tiểu Mạch khá vui vẻ. Lần trao đổi này được biết rất nhiều bác sĩ gây tê đến từ bệnh viện lớn tỏ trong cả nước. Được mở mang tầm mắt, cũng như học được rất nhiều thứ. vài cách làm rất hay của các bệnh viện khác, ví dụ như xây dựng phương án gây tê bằng máy, đều đáng học tập và tham khảo. đường đến bệnh viện, Tiểu Mạch vừa lái xe vừa nghĩ, đến văn phòng phải làm báo cáo cho lãnh đạo.

      Đến bệnh viện, Tiểu Mạch chuẩn bị thay quần áo để sửa lại báo cáo trao đổi nhưng vừa ra khỏi vừa phòng y tá khoa bọn họ là Vương Hà xông tới chỗ với tốc độ nhanh chóng, vừa chạy vừa hô lớn: “Bác sĩ Lâm, cấp cứu, mau, mau cấp cứu.”

      Tiểu Mạch liếc mắt: “Sáng sớm, cũng phải ba thiếu , cứu cái gì chứ.”

      Vương Hà vọt tới trước mặt , thắng gấp cái, đứng như cái cọc gỗ, cách chỗ đứng 30c, thở ra hơi : “Bệnh nhân chuyển cấp cứu, vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, người được tiến hành hô hấp đơn giản, nhưng phải tiến hành phẫu thuật cắt chân ngay lập tức, nếu nguy hiểm đến tính mạng.
      Vốn là bác sĩ Điền Ngữ làm phẫu thuật này, phương án gây tê cũng chuẩn bị xong, nhưng ngờ bác sĩ Điền lại đột nhiên ngấy xỉu, có thể do tụt huyết áp. May mà sáng nay có giải phẫu, chủ nhiệm Triệu của khoa ngoại bảo chuẩn bị, mau theo tôi.”

      Tiểu Mạch vừa nghe cũng gấp, tính mạng con người là quan trọng. vội vàng theo Vương Hà vào phòng giải phẫu số 2, vừa nhận phương án gây tê: “Người nhà bệnh nhân đến chưa, có hỏi thăm về bệnh án cũ hay dị ứng ?”

      “Người nhà bệnh nhân ở đây, là em trai của người bệnh, lúc tai nạn xe cậu ta cũng ở xe, nhưng may chỉ bị vết thương . Tình huống người bệnh hỏi , có hết bản ghi chép. Phương án này chủ nhiệm khoa cũng xem rồi, có vấn đề gì, dùng phương pháp gây tê này là được. Vương Hà vừa thở gấp vừa trả lời.

      Hai người chạy thẳng đến phòng giải phẫu số 2, thay đồng phục giải phẫu, sau khi làm công tác phòng độc vào phòng giải phẫu luôn. Tiểu Mạch tới bàn giải phẫu, vừa nhìn lướt qua người bệnh bàn giải phẫu. Đó là gương mặt trắng bệch, có vài vết thương sợt da chảy máu. Sống mũi cao thẳng, góc cạnh ràng, đôi môi mỏng trắng bệch. Đôi mắt nhắm chặt lại, chỉ có lông mày nhíu chặt, có lẽ mất ý thức.

      Chỉ liếc mắt cái, đầu Tiểu Mạch như nổ tung, mặt trắng còn chút máu, trong đầu trống rỗng, người cũng đứng đơ tại chỗ.

      “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm... Lâm Tiểu Mạch.” biết ai đứng bên đẩy . đột nhiên tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn thoáng người chủ nhiệm Triệu Hồng Lôi nhìn chăm chú.

      “Bác sĩ Lâm, sao chứ, chuẩn bị gây tê.”

      “A, tôi sao, tôi chuẩn bị ngay lập tức.”

      Tiểu Mạch nhắm mắt lại, tự nhủ: “ phải ấy, nhất định phải ấy, phải là Lập Hành của mình.” hít sâu hơi, mở mắt ra, dám nhìn gương mặt trắng bệch bàn giải phẫu, nhưng rồi lại nhịn được mà nhìn xuống để xác định xem, người nằm kia, tính mang bị đe dọa cần phải cắt chân để kéo dài cuộc sống, người đó có phải là người mà luôn mong nhớ hay .

      lại hít sâu hơi, vừa tự phải tỉnh táo lại, ánh mắt từ từ nhìn qua đó. Mái tóc ngắn đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh ràng, đôi mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt. Trái tim run lên! Mặc dù gặp bốn năm, mặc dù mặt đầy những vế thương và máu, nhưng Tiểu Mạch liếc cái nhận ra, người có sinh khí nằm bàn phẫu thuật, đúng là người tìm bốn năm, nhớ mong bốn năm, lo lắng bốn năm!Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén dòng nước mắt, lại thể kìm nổi đôi môi run rẩy.

      “Bác sĩ Lâm, sao chứ? Nếu thoải mái đừng miễn cưỡng, đây là chuyện sống còn, chúng tôi có thể lập tức tìm người thay thế.” Triệu Hồng Lội nhìn ra phản ứng khác lạ của Tiểu Mạch, lập tức hỏi thăm.

      hít sâu hơi: “ có việc gì, chủ nhiệm Triệu, tôi làm được.”

      Tiểu Mạch nắm nắm tay, tự với mình, bây giờ mình là bác sĩ, đây là bệnh nhân của mình, mình phải tỉnh táo lại. Sau nhiều lần hít sâu, rốt cuộc cũng khống chế được tâm tình của mình, trở lại là bác sĩ gây tê tỉnh táo.

      Tiểu Mạch lên trước, tiến hành gây tê theo trình tự, dùng tất cả sức lực ép mình tập trung để làm những thao tác đó, quên người bàn giải phẫu là ai. Sau khi gây tê xong tiến hành giải phẫu cắt chân. Phần phải cắt đầu gối chân trái chút, Tiểu Mạch đứng bên bàn mổ nhìn chằm chằm đôi tay Triệu Hồng Lôi, nhìn ông ấy cầm máu cố định đùi bệnh nhân, cứa làn da, cắt đứt động mạch, tĩnh mạch, cầm cưa điện...

      Tiểu Mạch cho rằng mình té xỉu, nhưng mà thực tế, cắn chặt răng, nắm chặt tay, ánh mắt ngày càng mơ hồ. biết những khác tận mắt nhìn thấy người mình bị cắt da, cắt máu, nghe tiếng cưa điện cưa xương đùi của , có cảm giác gì, nhưng biết , dù cho trước mắt mơ hồ, dù cho sợ hãi phá run, dù có trái tim đau đớn muốn hét lên, cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi tay kia, nhìn đôi chân của người bị cắt .

      dám ngất, đúng vậy, phải tận mắt nhìn phẫu thuật thành công, phải tận mắt nhìn thấy sống sót. Bây giờ chỉ muốn còn sống, phải sống. “Lập Hành, xin , phải chống đỡ, nhất định phải kiên cường lên, em xin đấy.” Tiểu Mạch thầm trong lòng, trái tim đau đớn và sợ hãi, Nỗi sợ hãi chưa bao giờ có dâng lên trong .

      Bốn tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cuộc giải phẫu cũng kết thúc, chủ nhiệm Triệu liếc nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của Tiểu Mạch, nhàng câu: “Giải phẫu rất thành công.”

      Tiểu Mạch thở dài hơi, trong nháy mắt, trước mặt tối sầm, cả người vùi trong bầu trời đen xì.
      Yoororo thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Dường như rất xa, gặp qua rất nhiều người, rất nhiều nét mặt ở trước mắt, lúc lúc . Thế nhưng lại có khuôn mặt ấy, có khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sáng trong, đôi môi mềm mại, có gương mặt của . Tiểu Mạch chạy khắp nơi, vừa chạy vừa gọi, đầu đầy mồ hôi, lòng nôn nóng yên. Thế mà tìm được , nơi nào cũng tìm được . Thời điểm Tiểu Mạch sắp ngã quỵ, bỗng nhiên có thanh khẽ run gọi:

      “Tiểu Mạch, Tiểu Mạch”.

      Tiểu Mạch quay đầu lại, nhìn thấy, phía cuối con đường, người kia ở đó, đứng nghiêm, đầu cúi thấp. Tiểu Mạch chạy về phía , la to:

      “Lập Hành, Phương Lập Hành”.

      chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như chưa từng trải qua yếu đuối, bất lực, giọng hỏi:

      “Tiểu Mạch, chân của tôi, nhìn thấy nữa, em có thấy chân của tôi ?”

      Tiểu Mạch theo ánh mắt của nhìn xuống, cảm thấy hoảng sợ, chân trái của …, ống quần trống tung bay theo gió.

      phải, Lập Hành, phải”.

      Trái tim đau đớn dữ dội, Tiểu Mạch nghẹn ngào gào lên.

      “Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, làm sao vậy, tỉnh lại ”.

      Ai đó lắc lắc tay . Tiểu Mạch mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh, nằm giường nghỉ của bác sĩ, đồng nghiệp kiêm bạn tốt Lý Lộ Lộ ngồi bên cạnh giường, mặt mũi lo lắng trông coi . ra chỉ là ác mộng, Tiểu Mạch thở phào nhẹo nhõm. Nhìn xuyên qua cửa sổ, sắc trời tối, trong phút chốc hết sức hoang mang, chẳng lẽ mình lại ngủ thiếp trong giờ làm việc?

      “Lộ Lộ, mình sao, chỉ là gặp ác mộng”.

      cười cười xoa dịu vẻ mặt lo lắng của bạn tốt. Chờ , ác mộng? việc trước khi ngất xỉu như cuốn phim ùa về. Tai nạn giao thông, phẫu thuật cưa chân, thanh của cưa điện, khuôn mặt tái nhợt của Lập Hành, chỉ là cơn ác mộng sao? Nhưng mà tại sao giấc mộng này lại ràng như thế?

      “Lộ Lộ, mình hỏi cậu, mình chỉ vừa mới ngủ đúng ?”

      “Ngủ? Cậu hôn mê lần liền mất trí nhớ à. Buổi sáng, cậu tham gia phẫu thuật cưa chân, phẫu thuật vừa kết thúc cậu ngất xỉu ở phòng phẫu thuật luôn. Lại đến bệnh nhân kia đáng tiếc nha, chỉ hơn 20 tuổi, lại còn rất đẹp trai, mà sau này lại trở thành người tàn phế”. Lộ Lộ vẫn còn liên miên, chú ý khuôn mặt nhắn của Tiểu Mạch còn giọt máu.

      phải ác mộng, tất cả đều là .

      “Người đâu, người đó ở đâu, người đó ra làm sao?” Tiểu Mạch ngắt lời dông dài của Lộ Lộ, gần như ra thanh.

      “Ai chứ, à, bệnh nhân đó hả, đưa qua phòng giám hộ rồi”.

      Tiểu Mạch nhảy thẳng xuống giường, mang cả giày, chân trần lao ra khỏi phòng nghỉ như cơn gió, để lại Lộ Lộ khuôn mặt mờ tịt, giật mình tại chỗ.

      đến phòng giám hộ, nhìn qua cửa kính, Tiểu Mạch vẫn thể tin được, nằm giường bệnh, người cắm đủ loại ống dẫn, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến nỗi nhìn ra cơ thể phập phồng theo nhịp thở. Dĩ nhiên trong trí nhớ của là làn da săn chắc, đôi mắt đen tuyền, bờ vai rộng, nụ cười ấm áp như trẻ con. Tiểu Mạch kinh ngạc nhìn người nằm kia, đầu óc trống rỗng. biết qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, cũng có là mấy giờ, bất chợt phục hồi tinh thần lại. Đúng vậy, người đó chính là Lập Hành, đúng là Lập Hành. Lập Hành bị tai nạn giao thông, phải cưa chân. tại còn chưa hết thuốc tê, vẫn chưa tỉnh lại. Sau vài tiếng, sau thuốc tê hết hiệu lực, tỉnh lại thôi. Khi đó, bình thường còn nguy hiểm tính mạng, nhưng phải đau đớn, rất đau đớn, sau đó, phát ra mình mất chân, vĩnh viễn mất chân.

      “A, Lập Hành, Lập Hành của em”.

      Tiểu Mạch kêu lên tiếng khe khẽ, Tiểu Mạch cảm thấy mình đau lòng đến thể thở nổi, phải tựa vào thành cửa kính để đảm bảo mình run chân đến nổi thể đứng vững.

      “Chị Tiểu Mạch”.

      giọng nam khàn khàn, mang theo vẻ nghi hoặc. Tiểu Mạch quay đầu nhìn, cách đó tầm 3 mét có người đứng thẳng, bóng dáng gầy gò. Nước mắt nhịn lâu bỗng tuôn trào như nổ tung.

      “Lập Ngôn…”

      Cuối cùng cũng ra thêm được chữ nào nữa. Chàng trai đối diện chạy tới, chạy đến trước mặt rồi dừng lại, nghẹn ngào vài chữ:

      “Chị Tiểu Mạch”.

      Cậu vừa vừa khóc. Trong nháy mắt, Tiểu Mạch vội ôm chầm lấy cậu, tai họa trước mắt, hai bên chỉ có thể cùng nhau chống đỡ.

      “Tại sao lại như vậy, Lập Ngôn, tại sao lại như vậy?”

      “Đối phương chạy ngược chiều muốn vượt lên, trai bẻ lái sang phải để tránh, nếu , tại người nằm bên trong chính là em”.

      Yên lặng lúc lâu, chàng trai lại : “Chị Tiểu Mạch, có phải ông trời có mắt , trai là người tốt như vậy, tại sao lại đối xử với ấy như thế?”

      Tiểu Mạch vốn khóc thành tiếng, chỉ có thể gào thét trong lòng: “Ông trời ơi, người quả có mắt, nếu như tôi sớm biết ngày gặp lại là như thế này, tôi tình nguyện mãi mãi gặp , chỉ cần bình an, khỏe mạnh”.

      Bầu trời bao trùm hai con người trầm mặc, thỉnh thoảng nức nở nghẹn ngào, dần dần sáng. Khi ánh sáng ban mai đầu tiên khẽ xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt Tiểu Mạch, Tiểu Mạch dường như lập tức lấy lại tinh thần, Tiểu Mạch nhàng đẩy Lập Ngôn ra, lấy tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn chăm chú Lập Ngôn, giọng khẽ nhưng kiên quyết:

      “Lập Ngôn, chúng ta phải lập tức tỉnh táo lại. Dựa vào liều lượng thuốc tê, Lập Hành tỉnh lại nhanh thôi, chúng ta có thời gian mà đau khổ, chân của ấy thành rồi, kết quả này thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể kiên cường cùng ấy đối diện . Nếu như chúng ta lại suy sụp trước, Lập Hành phải như thế nào?”

      Lập Ngôn hít hơi sâu, nắm tay thành quả đấm.

      “Chị Tiểu Mạch, chị đúng, trai cần chúng ta, chúng ta phải cùng nhau mạnh mẽ”.
      “Chị là bác sĩ gây tê của ấy, bây giờ chị muốn vào kiểm tra phòng. Vì thế, chị vào xem ấy trước. Em đêm ngủ rồi, mau về tắm rửa chút, thay quần áo, nhân tiện cầm cho trai ít quần áo thay đổi, vật dụng thường ngày gì gì đó. Phải chuẩn bị thêm vài chiếc quần lót nữa, bệnh nhân thường đổ mồ hôi, phải thay quần áo thường xuyên”.

      Vỗ vai Lập Ngôn, Tiểu Mạch đến phòng thay quần áo bác sĩ.

      thay quần áo bác sĩ, mang giày chuyên dụng, đeo khẩu trang y tế, hít thở sâu, điều chỉnh nhịp tim của mình, các y tá trực bên ngoài chào hỏi , Tiểu Mạch gật đầu chào rồi đẩy cửa vào phòng giám hộ. Mặc dù chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tiến đến giường bệnh, Tiểu Mạch vẫn nhận ra hô hấp rối loạn của mình. Sau khi kiểm tra hồi các chỉ tiêu theo dõi, lại nhìn y tá kiểm tra nhiệt độ bệnh nhân, rất tốt, các chỉ tiêu sức khỏe đều bình thường, cũng sốt, đây cũng được tính là điều đáng mừng nha! Ngồi ghế cạnh giường bệnh, Tiểu Mạch nhàng cầm lấy tay phải lộ ra ngoài chăn của . 4 năm qua, rất nhiều lần tưởng tượng ra tình cảnh hai người gặp lại, nhưng thế nào cũng nghĩ được lại là tình huống này. còn nhớ bàn tay lúc nào cũng khô ráo và ấm áp, ngón tay thon dài, khớp xương ràng, lòng bàn tay có nốt chai mỏng, ngón tay luôn được tỉa cắt gọn gàng. Mà bây giờ, cầm bàn tay ấy trong lòng bàn tay mình, bàn tay ấy tuy vẫn thon dài đều đặn, nhưng lại mang hơi lạnh và có sức lực nào. Tiểu Mạch nắm chặt bàn tay ấy, dùng đầu ngón tay cái nhàng vuốt ve mu bàn tay kia nhiều lần, nồng nàn quyến luyến.

      “Ừm, ừm…” đè nén bao lâu bỗng tràn ra, người giường bệnh kia bất ngờ giãy giụa yên, chân mày nhíu lại, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Nhận thấy thuốc tê bắt đầu hết hiệu lực, Tiểu Mạch vội vàng đứng dậy chuẩn bị thuốc tiêm giảm đau. thanh của người kia đột nhiên tắt hẳn, Tiểu Mạch quay đầu nhìn lại, người kia dùng hai tay nắm chặt ra trải giường, cơ thể đông cứng, cắn chặt hàm răng, chậm rãi mở mắt. Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Mạch chợt thấy hoảng hốt. Nhưng mà ban đầu ánh mắt Lập Hành ngẩn ra rệt, sau đó toàn thân chấn động, hai con ngươi sáng lạ thường, trong mắt lên vẻ thể tin cùng với niềm hạnh phúc to lớn. Trước mặt là nữ bác sĩ đeo khẩu trang, phía lộ ra cặp mắt màu hổ phách nhàn nhạt, đôi mắt mở to đẹp đẽ nhưng mông lung mờ mịt. ràng là đôi mắt kia rất quen thuộc, nhưng mà khẩu trang lại che khuôn mặt, ngay cả cặp mắt kia cũng sưng đỏ vằn vện tia máu. Nhưng mà, dù cho thấy vạn lần, cũng nhận ra, đó là đôi mắt của . Đôi mắt kia bao nhiêu lần nhìn tràn đầy tình cảm, bao nhiêu lần mang theo ý cười, ấm áp và thương rơi vào tim , từng chút từng chút hòa vào linh hồn , thể quên được.

      “A” Cơn đau kịch liệt đùi đột nhiên kéo tới, Lập Hành nhịn được kêu lên tiếng rồi lập tức cắn chặt răng, đem mọi thứ nuốt xuống. Tiểu Mạch nhanh chóng lấy lại tinh thần, liền chuẩn bị tiêm thuốc giảm đau, quay lại với Lập Hành run rẩy:

      “Em là bác sĩ gây tê Lâm Tiểu Mạch, bây giờ em tiêm thuốc giảm đau cho , cơn đau nhanh chóng giảm bớt, ráng chịu đau chút”.

      Càng lại nhịn được, lòng đau như cắt. Lập Hành cắn răng, tay nắm chặt ra trải giường, từ trong hàm răng nặn ra hai chữ:

      “Lập, Ngôn”.

      Tiểu Mạch biết lo lắng cho Lập Ngôn, nên nhanh chóng giọng :

      “Lập Ngôn sao, có bị thương, bình an vô , cậu ấy chờ ở bên ngoài lâu rồi”.

      Thấy vẫn còn lo lắng nhìn , thêm: “Cậu ấy sao, em có bao giờ lừa gạt đâu?”

      rốt cuộc cũng khẽ gật đầu cái.

      Tiêm thuốc xong, Tiểu Mạch ngồi lên ghế cạnh giường, kéo tay từ trong chăn ra nắm lấy. Lập Hành liền tránh chút nhưng vì có sức lực nên cũng đành tùy vậy. Hai người cũng gì, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của Lập Hành. Mấy phút sau, hình như thuốc giảm đau có tác dụng, Lập Hành dần dần trầm tĩnh lại. Nhớ đến cái chân mới đau nhức, đưa chân trái lên thử thăm dò. Chỉ vừa nhấc lên chút, liền cảm thấy khác thường, đó là cảm giác rất quái dị, lại được điều gì dị thường. nghiêng mặt về hướng mép giường bên Tiểu Mạch, thấy kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.

      “Tiểu Mạch, chân của làm sao vậy?”

      Giọng của khàn khàn yếu ớt. Vành mắt Tiểu Mạch đỏ lên, lại sợ nhìn ra, nhanh chóng cúi đầu, nhưng Lập Hành vẫn thấy được. Hít hơi.

      “Tiểu Mạch, đỡ ngồi dậy, muốn nhìn xem chân của thế nào”.

      Lập Hành bị Tiểu Mạch nắm lấy tay phải, bèn cầm ngược lại tay , bắt đầu dùng sức, muốn mượn sức của Tiểu Mạch để ngồi dậy.

      “Đừng cử động”.

      nhàng đè cơ thể lại.

      đừng cử động, vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu ớt”.

      Tiểu Mạch hít hơi:

      “Em, em cho biết tình hình chân của ”.

      Vừa vỗ nằm xuống, vừa đặt bàn tay vào lòng bàn tay , hai bàn tay bé của bao bọc lấy bàn tay . Lập Hành cảm giác được bàn tay bé run rẩy ướt đẫm, tâm trạng của chìm xuống tận đáy.

      Liên tục hít thở sâu vài lần, Tiểu Mạch lại mở miệng :

      “Lập Hành, bất kể ra sao, xin nhớ kỹ, em và Lập Ngôn luôn luôn bên cạnh . bị tai nạn xe, bị thương nặng, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy hiểm tính mạng, chỉ có phương án duy nhất để giữ lấy mạng sống của là phẫu thuật cưa chân trái”.

      Tiểu Mạch đến đây, bàn tay của Lập Hành nằm trong tay Tiểu Mạch bất giác run lẩy bẩy, thực tế là toàn thân đều run rẩy kịch liệt. Nhưng lời, chỉ nghiên đầu sang hướng khác, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng. Tiểu Mạch lại lần nữa khốn khổ mở miệng:

      “Điều đáng mừng là phẫu thuật rất thành công, cũng bị lây nhiễm gì, giờ vượt qua giai đoạn nguy hiểm tính mạng. Chờ chút sau khi bác sĩ đến kiểm tra là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường. Hơn nữa, vị trí cưa chân cao lắm, về sau chắc có thể lắp chân giả…”

      “Tiểu Mạch”.

      Lập Hành từng chữ, thanh như là từ trong hàm răng cố gắng ra.

      “Đừng nữa, để cho mình yên tĩnh lát được ?”

      Tiểu Mạch đưa bàn tay lên môi , khẽ hôn cái rồi nhè để tay vào trong chăn, đứng lên quay người ra khỏi phòng giám hộ. Vừa rời khỏi tầm mắt của Lập Hành, Tiểu Mạch lập tức mất vẻ tỉnh táo mạnh mẽ, toàn bộ sức lực như bị rút hết, người mềm nhũn tựa vào bức tường bên ngoài phòng giám hộ, cơ thể trượt đến chân tường, ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm lấy mặt, khóc, chỉ là thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Tiếng bước chân nhè đến gần, đến cạnh dừng lại, nghiêng đầu qua chỗ khác, Lập Ngôn lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh .

      trai tỉnh rồi sao? ấy biết?”

      “Ừ”.

      Hai người đều trầm mặc, rất lâu sau Lập Ngôn đứng lên.

      “Em mua đồ ăn sáng”.

      Tiểu Mạch nhìn thấy chàng trai chỉ hơn mình tuổi với hình dáng gầy gò dần biến mất ở cửa cầu thang, nhịn được nhớ đến lần đầu gặp Lập Hành vào bốn năm trước, lúc đó Lập Hành 23 tuổi, cũng có bóng lưng cao ngất, tuấn tú như vậy.

      Tác giả ra suy nghĩ: Lập Hành yếu ớt, khiến người ta đau lòng a! Sờ sờ.
      Yoororo thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Thứ bảy đầu tiên sau khi khai giảng, sáng sớm, Tiểu Mạch tỉnh lại từ trong mộng, cầm điện thoại di động lên xem, chỉ mới 8 giờ rưỡi. Bởi vì có tiết học, các nữ sinh đều còn ngủ nướng giường, dành thời gian hưởng thụ giấc ngủ càng lâu càng tốt. Tiểu Mạch rón rén rời giường rửa mặt, cởi bỏ váy ngủ in ảnh phim hoạt hình, mặc vào áo thun trắng, quần jean có dây đeo màu lam nhạt, tùy ý buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, cả người thoạt nhìn nhàng khoan khoái. Tiểu Mạch cũng tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng rất ưa nhìn. Đôi mắt thoáng chút màu hổ phách, lông mi dài cong, làn da mịn màng trắng nõn, chiều cao 1m7, tới đâu cũng trở thành cảnh đẹp. Giống như bạn tốt Lý Lộ Lộ , Tiểu Mạch của chúng ta dáng dấp cao ráo, có vẻ thẹn thùng của , tay chân dứt khoát, vừa nhìn biết là người có khí phách. Cầm gương soi cái, được, chuẩn bị đến thăm Nhiễm Nhiễm – từ được thương , ăn ngon mặc đẹp, đến thành phố D học Đại học như bị đem giao bán.

      Nhiễm Nhiễm tên là Vương Nhiễm Hà, hơn tuổi, học Đại học khoa máy tính năm thứ hai ở thành phố D.

      Bởi vì cùng lớn lên từ , cũng coi như là bạn rất thân. Trường của Nhiễm Nhiễm, gọi là D đại, ở phía sau trường , cách con đường. Các trường Đại học ở thành phố D căn bản đều tập trung ở đây, gọi là khu vực “thành phố Đại học”. Đó là lý do mà đường khắp nơi đều gặp những gương mặt trẻ tuổi của sinh viên. D đại là trường đại học tổng hợp rất lớn, có lịch sử lâu đời, sinh viên rất nhiều, sân trường cũng rất rộng. Sân trường theo phong cách cổ xưa được bảo phủ bởi ánh nắng ban mai, bởi vì còn sớm sinh viên lại rất ít, khắp nơi sân trường đều yên tĩnh. Tiểu Mạch theo lối , xuyên qua đám cây hướng đến ký túc xá của Nhiễm Nhiễm, hít lấy khí trong lành ban sớm, hưởng thụ giây phút nhàng thanh thản. Nhiễm Nhiễm học ở đây 2 năm nhưng cũng chưa đến D đại lần nào. đường lớn, lại chọn lối này, hai bên là rừng trúc, lại thích con đường tĩnh mịch này, càng thích nghe tiếng lá trúc thổi qua xào xạt.

      tới, xen lẫn trong tiếng lá trúc hình như có thanh của ai đó trầm ấm, đè nén mơ hồ truyền đến. Tiểu Mạch nghe theo tiếng động đó nhìn lại, thấy được dưới gốc cây trúc kia dường như có ai đó ngồi dựa vào. Đấy là người đàn ông, đúng hơn là chàng trai, cơ thể gầy gò của người đó hơi chúi ra phía trước, hai tay ôm chặt bụng, thỉnh thoảng rên lên tiếng khẽ. Tiểu Mạch học y, tuy là sinh viên khoa gây tê, nhưng dù sao cũng là sinh viên ngành y, xuất phát từ lương tâm của bác sĩ, nhìn thấy tình huống như vậy liền bước nhanh hướng đến người đó. Đến gần, mới thấy người đó khẽ run, mười ngón tay dùng sức ấn vào bao tử của mình.

      bị sao thế? Đau dạ dày à?”

      Nghe thấy, người kia từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Mạch, trong mắt tràn đầy đau xót, trán mồ hôi từng giọt lăn xuống.

      Đó là lần đầu tiên Tiểu Mạch nhìn thấy Lập Hành, lúc ánh sáng ban mai xuyên qua lá trúc chiếu xuống người . dùng đôi mắt đen láy mang theo chút sương mù nhìn . Mặc dù lúc đó sắc mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, dáng vẻ tiều tụy, yếu ớt, nhưng trong chớp mắt, Tiểu Mạch rơi vào lưới tình. Thời khắc này dù xa cách 4 năm vẫn luôn khắc sâu vào trong lòng Tiểu Mạch, bất kể là bao nhiêu năm trôi qua, vẫn chưa hề phai nhạt. Sau này Tiểu Mạch lại nhớ đến, tại sao lại có người như vậy, khoảnh khắc người ấy nhìn , giống như thế giới rộng lớn này, người đó chỉ quan tâm duy nhất mình , chăm chú như vậy, như nhìn thấu tấm lòng của .

      Đây chính là cái gọi là chớp mắt hóa vạn năm sao?

      Ngày đó, Tiểu Mạch mạnh mẽ đỡ ấy về nhà. Nhà của ấy nằm trong khu dân cư cũ, căn phòng rất , đồ dùng trong nhà cũng ít mà còn rất cũ kỹ, nhưng khắp nơi đều rất sạch ngăn nắp, bệ cửa sổ có đặt chậu cây văn trúc . Trong nhà chỉ có chiếc giường cao bằng sắt. Tiểu Mạch đỡ ấy nằm xuống giường, lấy tấm chăn mỏng đắp cho . ấy đau đến mức thể nằm thẳng, chỉ có thể nghiêng người nằm co ro lại giường, đầu tựa vào gối bên trong. Hỏi nơi để thuốc, Tiểu Mạch bắt đầu bận rộn lấy nước, tìm thuốc, ép ta uống thuốc. còn tự tìm cái khăn mặt lau mồ hôi trán giúp , thậm chí còn chà xát hai tay mình cho nóng rồi đặt vào chỗ dạ dày lạnh buốt mà nhàng xoa xoa. Nếu như phải lúc đó đau đến choáng váng, có sức lực mà phản kháng làm sao có thể để cho người con xa lạ chăm sóc như vậy. Thế nhưng, thể thừa nhận là nhiệt độ bàn tay như có ma lực thần kỳ, nhàng xoa xoa dạ dày , tâm tư cũng như trở nên ấm áp. Mãi đến khi cơn đau dần giảm bớt, Lập Hành mới có thể nghiêm túc nhìn ngồi bên mép giường kia. trán ấy lấm tấm mồ hôi, chóp mũi cũng có những giọt mồ hôi li ti, biết do mệt mỏi hay do gấp rút. Cả người mặc quần áo thoải mái sạch , tóc đuôi ngựa gọn gàng kết hợp với quần jean, thanh nhã mà tràn đầy sức sống. Đôi mắt màu hổ phách tự nhìn chăm chú vào , ánh mắt cách nào che giấu được lo lắng. Lòng rung động, đáy lòng trở nên ấm áp. bao lâu chưa có ai nhìn bằng ánh mắt như vậy rồi? Hình như là từ sau khi mẹ mất vẫn chưa từng có. Dưới ánh mắt như thế, Lập Hành vậy mà lại cảm thấy chút mềm yếu, giống như đứa trẻ bị ngã đau lại có người thân bên cạnh, chỉ có thể chịu đựng, đau quá chỉ có thể cắn răng tự mình an ủi. Mà khi có người thân bên cạnh lo lắng, dường như mọi tủi thân và yếu đuối đều khuếch trương lên trong nháy mắt, nhịn được mà khóc nũng nịu. Lập Hành bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, vậy mà với xa lạ vừa dành cho mình chút ấm áp lại nghĩ đến việc ỷ lại, suýt chút nữa chịu được lộ ra vẻ yếu đuối.

      “Tôi đỡ nhiều rồi, rất cảm ơn ”.

      Mặc dù thanh nghe còn yếu ớt nhưng cũng bình tĩnh hơn, giống như vừa mới thở dốc.

      “Đừng khách sáo, chỉ là việc nên giúp. có muốn uống thêm nước nóng , có thể làm ấm dạ dày”.

      cần đâu, cảm ơn”.

      sao chứ?”

      Tiểu Mạch vẫn còn lo lắng hỏi lại.

      “Bệnh cũ, hết đau là tốt rồi”.

      “A”.

      Trong mắt Tiểu Mạch ràng là đau lòng, bệnh cũ? Như vậy ấy thường phải đau đớn như vậy, có thể chịu đựng được sao?

      “Hôm nay rất cảm ơn , nếu có việc cứ trước”.

      Lập Hành lễ phép mà có vẻ xa cách.

      Tiểu Mạch cúi thấp đầu, giọng thầm câu:

      sao”.

      Hai người liền trầm mặc, qua mấy phút, Tiểu Mạch hạ tầm mắt, giống như tùy ý :

      “Tôi là sinh viên năm ba Đại học y khoa ngay bên cạnh, tôi tên Lâm Tiểu Mạch, còn ?”

      Lập Hành giật mình, còn chưa kịp trả lời, Tiểu Mạch ngẩng đầu cười cười, có chút xấu hổ:

      xem bệnh cũ của nghiêm trọng nha, ngại giao phó cho người bạn là bác sĩ tương lai này chứ?”

      xong mặt có chút ửng hồng.

      Nhìn thấy có phần lúng túng, Lập Hành cũng cười cái:

      “Rất tốt, bác sĩ tương lai, tôi tên Phương Lập Hành, sinh viên năm tư khoa máy tính trường D đại, rất vinh hạnh giao phó cho người bạn này”.

      Hai người nhìn nhau chút, đều nở nụ cười.

      “Được rồi, sáng sớm ăn cơm chưa? Phòng bếp ở đâu, tôi nấu cho ít cháo”.

      Tiểu Mạch vừa vừa vén tay áo lên.

      “Cái gì?”

      Lập Hành cảm thấy có chút hoang mang, bọn họ có thân quen như vậy sao?

      “À, tôi là dù sao tôi cũng có việc gì, mà tôi cũng đói bụng, tôi nấu chút cháo chúng ta cùng ăn, được ?”

      giả vờ bình tĩnh, ánh mắt rũ xuống thấp, lông mi dài có hơi rung rung, xem ra có chút khẩn trương.

      muốn quá ngượng ngùng, Lập Hành cười nhạt:

      “Lâm Tiểu Mạch, như vậy , tôi cũng khỏe hơn rồi, nơi đây là nhà tôi, tôi tương đối quen thuộc, tôi nấu cháo, ở lại cùng ăn !”

      “A, sao?”

      Tiểu Mạch ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện là nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ấm áp của ấy. Tiểu Mạch ngẩn ra, quá đẹp mắt, khỏi tự mắng mình, Lâm Tiểu Mạch từ lúc nào trở nên háo sắc như thế.“ khỏe chứ? được gắng sức nha, tôi tuy biết nấu món ăn, nhưng cháo vẫn có thể”.

      xong, Tiểu Mạch có chút chột dạ.

      theo Lập Hành đến cửa phòng bếp, Lập Hành để ngồi vào ghế cạnh bàn ăn, còn mình xoay người vào phòng bếp. Xuyên qua cánh cửa bếp bằng thủy tinh, Tiểu Mạch thấy ấy đeo tạp dề, ung dung vo gạo nấu cháo, lại thấy cắt dưa leo, còn lấy thêm gì nữa mà Tiểu Mạch nhìn , ánh mắt chỉ ngơ ngác đặt vào gò má góc cạnh của ấy, rời chút.

      Tiểu Mạch từ điều kiện gia đình tệ, ba mẹ đều học kiến trúc, ba tự mở công ty thiết kế kiến trúc, mẹ ở lại trường làm giáo sư. Bởi vì trong nhà luôn có người giúp việc, cho nên Tiểu Mạch căn bản có cơ hội luyện tập nấu nướng. Bây giờ nhìn bàn ăn nào là dưa leo trộn dầu vừng đơn giản, đậu xào xanh ngát, cải bẹ cũng cắt sợi trộn với dầu vừng, dọn chung với cháo trắng, khiến người ta nhịn được cơn thèm ăn.

      Lập Hành ngồi xuống đối diện Tiểu Mạch, đưa cho đôi đũa.

      phải đói bụng sao, ăn ”.

      “Vâng, tôi khách sáo đâu”.

      Tiểu Mạch gắp miếng dưa leo đưa vào miệng, tệ, dưa leo mùi thơm mát thêm chút vị chua ngọt, hợp khẩu vị của Tiểu Mạch.

      “Ăn ngon lắm!”

      Tiểu Mạch thấy ngon miệng, chút khách khí động đũa, ăn vô cùng vui vẻ. Đột nhiên nhìn thấy Lập Hành chậm rãi bưng chén cháo đưa vào miệng từng ngụm, hình như nuốt có chút vất vả.

      “Sao vậy? thoải mái sao?”

      phải, đỡ hơn nhiều, tôi chưa đói bụng, ăn nhiều thêm chút ”.

      Lo lắng nhìn ấy cái, Tiểu Mạch nhớ lại hình như bệnh đau dạ dày cần phải ăn ít, chia thành nhiều bữa.

      đói trước hết nên ăn chút , tôi dọn dẹp, rồi hãy lên giường nằm chút”.

      “Tôi sao, ăn xong rồi về trước , tôi còn phải làm”.

      “Cái gì? khó chịu như thế còn muốn làm? Bây giờ sắc mặt cũng tốt lắm, vẫn nên nghỉ ngơi ngày ”.

      có gì, chỉ là công việc kiêm chức vào cuối tuần, công việc cũng rất nhàng, bệnh cũ hết đau rồi liền sao”.

      Lập Hành thèm để ý cười cười.

      Ôi, Tiểu Mạch thở dài trong lòng, coi trọng cơ thể mình, ràng khuôn mặt còn tái nhợt, lại kiên quyết sao. Chẳng qua mình chỉ mới quen ấy, cũng có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống của người ta. Hơn nữa, nhìn hoàn cảnh gia đình , cần phải làm kiếm tiền rồi.

      Ăn xong, dưới kiên trì của Tiểu Mạch, hai người cùng nhau thu dọn bàn ghế, rửa chén.

      “Tôi trước, tự xem, nếu như được nên cậy mạnh, nên nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi”.

      tới cửa, đột nhiên nhớ ra việc.

      “À, Phương Lập Hành, đưa tôi mượn điện thoại di động của ”.

      Lập Hành nghi ngờ, đưa điện thoại của mình cho .

      Tiểu Mạch mấy lần lưu tên của mình vào điện thoại của , lại dùng điện thoại gọi vào số mình. Vừa trả điện thoại lại cho ấy, vừa đung đưa điện thoại di động của mình :

      xem, bây giờ có số của tôi, nếu thấy khó chịu hay có việc gì, nhớ gọi cho tôi, bất kể thế nào tôi cũng học khoa y nha”.

      “Được”.

      Lập Hành khẽ gật đầu.

      “Tôi đưa xuống dưới”.

      cần đâu, nghỉ ngơi chút ”.

      Tiểu Mạch đẩy cửa ra, Lập Hành muốn ra, Tiểu Mạch đứng ngoài cửa khoát tay:

      cần, nơi này cách trường học cũng xa, tôi lạc đâu”.

      “Được”.

      Lập Hành gật đầu.

      Nhanh chóng đóng cửa, Tiểu Mạch lại từ ngoài đẩy vào, nhìn qua khẽ cửa xem Lập Hành, dáng vẻ muốn lại thôi.

      “Có việc gì sao?”

      “À, ngoại trừ khi thoải mái có thể gọi cho tôi, gì cũng có thể gọi cho tôi, tôi cũng có thể gọi cho , có thể ?”

      xong mặt ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn Lập Hành.

      Ánh mắt rạng ngời của giống như ánh mặt trời long lanh rung động lòng người. Trong lòng Lập Hành khẽ động, trả lời chữ thấp:“Được”.

      Lập tức Tiểu Mạch nở nụ cười, lại xua tay cái, xoay người nhanh xuống lầu. Thời khắc đó, Tiểu Mạch vì chữ “Được” của Lập Hành mà vô cùng vui sướng phấn khởi, sau khi xa cách mỗi lần nhớ lại, khỏi cảm thấy đôi khi người với người gặp nhau, được là duyên phận hay kiếp nạn. Nhưng mà nếu như có thể làm lại lần nữa, có lẽ vẫn lựa chọn gặp lại .

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      “Chị Tiểu Mạch, ăn chút gì nha”.

      Lập Ngôn bưng hai chén cháo thịt nạc tới, đưa cho Tiểu Mạch chén.

      “Em mua ở đối diện bệnh viện, chị tùy tiện ăn chút ”.

      Cầm lấy chén cháo, yên lặng ăn hai muỗng, bây giờ có khẩu vị gì. Nhưng lại nghĩ tới hôm nay, ngày sau, bản thân phải bắt đầu kiên cường, mới có thể sát cánh cùng Lập Hành, cùng vượt qua khó khăn này, Tiểu Mạch lại ép mình ăn thêm vài miếng.

      “Chờ chút nữa là bác sĩ đến phòng kiểm tra, xem xét nếu có gì có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường. Chị tới xem ấy chút, sau này chuyển tới phòng bệnh bình thường ấy có thể ăn gì”.

      Tiểu Mạch đứng lên, đến phòng giám hộ.

      “Chị Tiểu Mạch”.

      Lập Ngôn ở phía sau có chút do dự .

      “Ừ”.

      Tiểu Mạch dừng lại, quay đầu.

      “Chị… chị vẫn còn trai em sao? Hay là thương hại ấy?”

      Trầm mặc mấy giây.

      “Lập Ngôn, em tin tưởng tình cảm trước đây của chị đối với ấy sao?”

      “Em tin”.

      “Nếu như phải chia tay mấy năm nay, chị cũng biết mình ấy như vậy? Kỳ lạ là, làm sao mà phải ấy là được?”

      Tiểu Mạch cười khẽ.

      “Thế nhưng có thuốc chữa rồi, chị trúng phải loại độc gọi là Phương Lập Hành, đời này có lẽ sao chữa khỏi”.

      Thở dài tiếng, giống như tự giễu cợt chính mình.

      “Chị Tiểu Mạch… năm đó… trai em, ấy có nỗi khổ tâm, chị tha thứ cho ấy chứ?”

      “Lập Ngôn, ra chị biết , chỉ là ấy lại nghĩ rằng chị biết. ấy là ngốc nghếch đáng thương, lại chị nên hận ấy nhỉ, nhưng mà chị hận nổi, chị chỉ là đau lòng”.

      Nhìn bóng lưng người phụ nữ này, Lập Ngôn cũng biết nên gì. trai, tuy là mấy năm nay luôn chịu khổ, nay lại gặp tai nạn này, có thể ông trời đền bù lại cho người phụ nữ tốt như vậy, ra, em có chút hâm mộ đó!

      Vừa vào phòng giám hộ, Tiểu Mạch lấy làm kinh ngạc. Mấy năm nay gặp ít bệnh nhân bị cưa chân, bệnh nhân sau khi tỉnh lại thấy mình tàn tật đa số đều chịu nổi, số khóc lớn náo loạn, số tuyệt vọng đau xót, lòng như tro tàn thậm chí còn muốn sống. Ai ngờ ra vừa mới nửa giờ, Lập Hành xem ra hoàn toàn bình tĩnh lại. phải loại “bi thương vô vọng” mà thực tế ánh mắt của hoàn toàn nhìn ra chút tuyệt vọng đau đớn nào cả.

      “Lập Hành, … chân còn đau ?”

      đau nữa, thuốc của em rất có hiệu quả, cảm ơn em”.

      Giọng bình tĩnh mà khách sáo.

      Lo lắng ấy giả vờ kiên cường, Tiểu Mạch ngồi bên giường kéo lấy tay .

      “Lập Hành, khó chịu cứ khóc lên, trước mặt em, cần gắng gượng”.

      “Tiểu Mạch, , nghĩ thông suốt. Ban đầu đúng là có chút khó chấp nhận, thế nhưng mọi việc như vậy, khóc lóc cũng giải quyết được gì. Em xem, còn lại chân, còn có hai tay, cũng gọi là quá thảm”.

      Giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại có vẻ bất đắc dĩ lẫn đau thương.

      Vành mắt Tiểu Mạch ửng đỏ, cúi đầu, phải là đau xót, chỉ là liều mạng cắn răng tự ép mình chấp nhận số phận áp đặt cho mình. ngờ, bộ dạng này của càng làm Tiểu Mạch đau lòng hơn.

      Lập Hành giống như vô tình rút tay mình ra khỏi bàn tay bé của , tuy là lưu luyến hơi ấm của , nhưng mà, có lẽ đây chính là số mệnh của bọn họ, năm đó thể đẩy ra khỏi mình, bây giờ thành ra cái dạng này, càng có tư cách giữ bên cạnh nữa.

      phải cảm nhận được cố ý xa cách, Tiểu Mạch thầm tự giễu trong lòng, xem ra, năm đó theo đuổi ấy gần năm chưa từng thành công, tình hình giờ đây chắc phải theo đuổi lại từ đầu rồi. Tiểu Mạch, xem lại gặp phải người vừa cố chấp vừa ngốc rồi.

      khát nước , em rót cho cốc nước”.

      Ra ngoài lấy nước từ máy nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ, đưa lên môi thử chút. Nhớ đến năm đó dạ dày tốt, uống nước lạnh khó chịu.

      Đỡ ấy dựa vào bên người , đem ly nước đưa lên môi .

      “Trước tiên em cho uống chút nước, sau này có sức rồi muốn em đút em cũng đút đâu”.

      Nhìn ra cự tuyệt của , Tiểu Mạch cố ý dùng giọng điệu trêu chọc ấy.

      Nước ấm vừa đủ, y hệt năm đó luôn đưa cho nước ấm, dạ dày ấm áp lan tỏa đến tim cũng ấm nóng theo. Nhiều năm như vậy, vẫn nhớ , thể cảm động. Nếu như có tai nạn lần này, họ gặp lại đường, kết quả giống bây giờ. dám mơ tưởng, mơ tưởng chút lòng đau như cắt, sợ mình thể thừa nhận nỗi xót xa này.

      “Tiểu Mạch, sao em lại ở nơi này?”

      Uống nước xong nằm xuống, thở hơi, Lập Hành nhàn nhạt hỏi. Nhớ năm đó có vô ý đề cập đến, chuẩn bị ở lại Đại học y khoa thành phố D trợ giảng.

      muốn biết?”

      Tiểu Mạch nhìn chằm chằm vào ánh mắt của ấy, ánh mắt kia còn trong suốt như chàng trai năm đó rồi, đây là ánh mắt của người đàn ông, thấy như thêm vẻ thâm thúy phức tạp, lại giống như thêm phần thu hút, giống như hút hồn người đối diện.

      thấy có phản ứng, Tiểu Mạch khẽ cười :

      “Đúng dịp, thời điểm tốt nghiệp, nghe Nhiễm Nhiễm , Trương Hâm nhà ấy tới thành phố S công tác, vô tình gặp được gặp được người nào đó, uống vài chén. Lại vừa hay, biết được bệnh viện này tuyển dụng sinh viên từ trường em, nên em ứng tuyển, cũng đem Lộ Lộ theo”.
      Trong lòng Lập Hành vô cùng chấn động. Trương Hâm là bạn cùng trường đại học của , lúc đến Thượng Hải công tác mới vô tình gặp được, ta bận rộn tìm văn phòng mở công ty hai người ở ăn quán cơm ở bên đường với chút rau dưa, trò chuyện vài câu. Nghe liên tục tìm , mà vấn đề của còn giải quyết được, thể đem hạnh phúc cho , làm sao có thể để liên lụy ? Biết Trương Hâm có quan hệ với bạn tốt của Tiểu Mạch, Nhiễm Nhiễm, cũng để lại số điện thoại cho Trương Hâm, cho là dù nghe được việc này, liên lạc được , mau chóng quên thôi! nghĩ tới…

      thở dài:

      ngốc, tại sao lại ngốc nghếch như vậy?”

      “Chính là ngốc vậy đó!”

      cười khẽ, như tự giễu mình, tựa như rất vui vẻ.

      “Lập Hành, sao? Mấy năm nay có khỏe ?”

      “Khá tốt, làm hai năm ở công ty phần mềm, năm kia vừa nghỉ việc cùng đồng nghiệp khởi nghiệp từ đầu, cũng làm phần mềm”.

      Lập Hành giọng bình thản, giống như những năm tháng cực khổ kia đáng để nhắc tới.

      “Năm đó, em tìm . Em nghĩ làm ở công ty phần mềm nào đó, nên em tra rất nhiều số điện thoại của các công ty đó, điện đến hỏi có hay người như vậy, họ đều có. Em tìm được ”.

      Tiểu Mạch dần dần hạ giọng, mang theo chút yếu đuối.

      Lập Hành đau xót trong lòng:

      “Tiểu Mạch, xin lỗi”.

      hề có lỗi với em, người cần được xin lỗi, là chính ”.

      Liếc mắt nhìn Lập Hành, Tiểu Mạch yếu ớt , đôi mắt tràn đầy chua xót.

      Lập Hành thấy trong lòng ấm áp, còn muốn thêm gì đó, lại nhìn thoáng xuống chân mình, cuối cùng cũng gì. Đúng vậy, xem như tại cho biết nguyên nhân trước đây ra , xem như biết tháng trước cuối cùng trả hết nợ nần, về sau liền nghe ngóng tin tức của , xem như biết tình cảm của đối với , tất cả cũng quá muộn rồi. Cuộc sống, lại trêu đùa cách ác độc. Ngoại trừ chấp nhận, còn có thể gì nữa?

      Hai người trầm mặc, có người đẩy cửa phòng vào.

      “Bác sĩ đến kiểm tra phòng”.

      Giọng nam tính, đậm giọng Bắc Kinh. Tiểu Mạch xoay đầu:

      “Bác sĩ Giang, tại sao là ?”

      Lập Hành theo tiếng nhìn sang, đó là người đàn ông cao lớn, da rất trắng, ngũ quan tinh xảo, phải vẻ nữ tính, lại mang theo chút chịu được trói buộc cùng khí chất tùy ý.

      “Chẳng phải là sao, thời gian này chăm sóc khu nội trú bên này. A, nên hỏi em, Lâm Tiểu Mạch, sao em lại chỗ này?”

      Người đàn ông nhíu nhíu mi mắt, đuôi mắt liếc qua Lập Hành.

      “Bác sĩ Lâm cũng kiểm tra phòng”.

      Lập Hành bình tĩnh trả lời trước Tiểu Mạch. Tiểu Mạch ngửa mặt lên trời thở dài, xem , lại nữa rồi, Lập Hành lại muốn đẩy em ra sao? Quên , phải từ từ, cái em có chính là thời gian hao phí cùng .

      Ánh mắt quét tới quét lui từ Lập Hành đến Tiểu Mạch, Giang Hoán :

      “Kiểm tra phòng? Quái lạ, kẻ ngốc cũng nhận ra giữa hai người có chuyện gì đó”.

      Kiểm tra vết thương cùng các số liệu giám hộ, lại hỏi cảm giác thế nào, sau đó rảnh rỗi câu:

      “Tình hình khôi khục rất tốt, chuyển đến phòng bệnh bình thường được rồi”.

      liền nhanh rời khỏi, để cho y tá tiến hành chuyển phòng bệnh cho Lập Hành.

      Trong phòng bệnh thu xếp ổn thỏa, Lập Ngôn rốt cuộc có thể đến thăm trai. Tiểu Mạch lần này được mở mang kiến thức, biết được bản lãnh của đàn ông nhà Phương gia bọn họ. Em trai ràng lo lắng muốn chết, thế mà chỉ hỏi câu:

      , sao chứ?”

      trai lại càng kiêu ngạo, trả lời nhàn nhạt câu:

      sao”.

      Đây gọi là có gì sao, đó là phẫu thuật cưa chân, sau khi hết thuốc giảm đau, tiếp tục đau đớn.

      “Lập Ngôn, em ở đây trông chừng trước, chị về nhà nấu chút cháo, vừa nãy bác sĩ có thể ăn được thức ăn lỏng rồi”.

      Tiểu Mạch thông báo câu, xoay người muốn .

      “Đừng phiền toái, thấy mệt, tại muốn ăn”.

      Giọng ôn hòa nhưng lại có vẻ xa cách.

      Được rồi, muốn đẩy em ra nữa chứ gì. Trong lòng than vãn tiếng, vừa mới trả qua đả kích lớn như vậy, em so đo cùng .

      , ngày đêm ăn gì, nếu , để em về nấu?”

      “Hay là để em , vừa tỉnh lại đổ nhiều mồ hôi, em thay đồ cho ấy ! Mặt khác, à, còn phải xử lý nhu cầu sinh lý nữa”.

      đến đoạn sau, mặt có chút đỏ ửng, ho khan tiếng nhằm che đậy, liền lao ra khỏi phòng bệnh.

      “Nhu cầu sinh lý? , có ý gì?”

      “Đỡ đứng dậy, đến phòng vệ sinh”

      “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :