1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

YÊU GIẢ, THÍCH THẬT: ĐIỆN HẠ, NGƯỜI THẬT LÀ HƯ - NHẤT PHU (211C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      GIẢ, THÍCH – ĐIỆN HẠ, NGƯỜI LÀ HƯ

      TÁC GIẢ: NHẤT PHU
      SỐ CHƯƠNG: 211C
      THỂ LOẠI: ĐẠI
      Biên tập: bienxuanhuong
      NGUỒN: LQD

      GIỚI THIỆU:

      Sau màn mây mưa, quay lưng ra ngủ.​


      áp sát cơ thể trần trụi vào lưng : “Đừng …”


      xoay người lại, liếm vết máu còn chưa khổ vai đầy dịu dàng thèm muốn: “Vẫn muốn nữa?”


      Đôi mắt đẹp của chớp chớp, nước mắt long lanh, lấy hết can đảm điểm cằm.


      lần lữa lật người, hết sức triền miên, về đích trong thân thể run run của , rồi nâng lên cái cằm kiêu ngạo: “Nếu em muốn, Hàn cung nhất định có chỗ cho em.”


      Đôi mắt đẫm lệ, hai cánh tay ôm lấy bờ vai , nâng thân thể như muốn lấy lòng, đôi môi đỏ mọng hé mở: “ ở lại, em quên mọi thứ, , chúng ta cả đời qua lại với nhau.”


      Trời sáng, chỉ còn lại mớ hỗn độn.


      Khi tình thành quá khứ của , lại trở về ngôi vị hoàng đế, cười rạng rỡ bên người đàn ông khác, nụ cười hạnh phúc ấy làm tan nát trái tim .


      : “Nữ nhân, ngươi nhất định là của ta.”


      Thô lỗ điên cuồng chiếm giữ, cười lạnh, chĩa họng súng của vào cái thai: “Tôi tình nguyện dùng cái chết để được giải thoát khỏi .”


      Nhưng lại biết, giữa giang sơn và người đẹp, thứ giữ được chỉ có mà thôi………..

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Trò Chơi Bắt Đầu



      Trăng trong như nước bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. cơn gió thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu thứ ánh sáng xa hoa.


      Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống.


      Qua mấy ngã tư đèn đỏ, người đàn ông giày tây bước xuống, có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy giấu được mong đợi nóng lòng.


      bước nhanh về phía phòng 1105.


      “Thiếu gia, là ấy sao?” ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường.


      trắng nõn nà nằm ngủ giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của .


      Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to vuốt ve gò má , khuôn mặt nhắn xinh đẹp đập vào mắt khiến khóe môi từ từ cong lên thành nụ cười tinh quái, khuôn mặt thiên sứ có vẻ kiêu ngạo khôi hài.


      “Ưm…” tùy ý giơ bàn tay bé đánh vào tay , có vẻ gì đau khổ.


      Diệp Hân Đồng? ấy.


      “Ông ra ngoài trước .” Giọng của rất có từ tính, như người dẫn chương trình kể chuyện đêm khuya, mang theo quyến rũ của đêm, rất êm tai, đầy mê hoặc.


      “Thiếu gia, cậu chắc chứ? ấy là cảnh sát.”


      Người đàn ông gì, vung bàn tay lên trung, ông lão cung kính lùi về phía sau, đóng cửa lại.


      Sau phút, thân thể nóng bỏng của hướng về .


      Diệp Hân Đồng lần nữa vô tri giác vung tay đánh, lập tức bị tóm lại.


      cúi người, lướt qua môi , hôn lên da thịt mềm mại trơn mịn cổ .


      “Ưm”


      Diệp Hân Đồng ưỡn người, hơi run rẩy, nụ hôn lạ lẫm này khiến say rượu chỉ hơi kháng cự, nhưng chống lại, dụng vọng vô thức càng khiến ham muốn chinh phục của người đàn ông mạnh hơn.


      Trong ánh sáng lờ mờ, dùng sức mạnh thể chống cự trói buộc , người phụ nữ xinh đẹp trời sinh kích thích thần kinh đàn ông trong .


      Bàn tay có lực gông cùm chiếc eo thon như đường cong đẹp đẽ của con báo, lại cảm nhận được khít khao và ngăn cản của , khẽ cau mày dừng lại.


      Ngay sau đó, phá tan hết thảy.


      “Á!” cảm giác đau đớn ập tới, Diệp Hân Đồng đột nhiên trợn to đôi mắt đen láy trong suốt, đôi mi dài hơi run rẩy, làn nước mắt trong suốt ngân ngấn, chân mày khổ sở níu lại, ánh mắt bất lực lại nhắm vào.


      Đêm, kéo dài bên ngoài…


      giường, tiếng thở gấp khàn khàn, tiếng va chạm có tiết tấu mãnh liệt! Người đàn ông với đường cong tao nhã hung hãn di động thân thể, tới mất hấp dẫn, lùi về vẫn còn mỹ cảm.


      cuộc đại chiến, mồ hôi đầm đìa, dục vọng dàn trải lại như chứa đựng mưu to lớn.


      Kết thúc thử thách bằng trận thủy triều hung hãn, người đàn ông ung dung mặc chiếc áo sơ mi bằng tơ lụa thủ công, bộ vest đen chỉnh tề đắt tiền. Lấy ra từ chiếc ví cao cấp sấp tiền đặt lên bàn.


      Quăng ánh mắt như chim ưng vào người nằm giường, đôi môi mỏng nở nụ cười giều cợt: “Diệp Hân Đồng, trò chơi bắt đầu rồi…”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Cấp Lạnh Lùng



      “Reng reng reng!” Tiếng chuông điện thoại đánh thức Diệp Hân Đồng khỏi giấc mộng, lục lọi điện thoại bên giường, lười biếng .


      “Alo…”


      định làm hay sao?” Vũ Văn Thành luôn giữ nhiệt độ ổn định, như thể giữ vững ở 10 độ, lạnh, nhưng mặc bao nhiêu quần áo cũng thấy nóng.


      Đầu óc Diệp Hân Đồng đột nhiên tỉnh táo, lập tức ngồi dậy.


      “Á!” Diệp Hân Đồng kêu lên, tại sao toàn thân lại đau nhức! Nhìn bốn phía, đây là khách sạn sang trọng, đầu giường để rất nhiều tiền, giường là vệt hồng chói mắt.


      Trong lòng thoáng ảo não đau khổ, chẳng lẽ bị người ta chiếm đoạt rồi ư?


      “Sao vậy, sao chứ?” Vũ Văn Thành lạnh như băng cũng lộ ra tia nóng nảy khó phát giác.


      có gì, tôi tới ngay.” Diệp Hân Đồng cắn răng, hối hận cũng làm được gì, chỉnh lại mớ chăn chiếu hỗn loạn, kịp thương tiếc vệt đỏ giường, như ngựa ngừng vó chạy qua từng phố dài ngõ người xe nườm nượp, mặc dù thế, vẫn đến muộn.


      Diệp Hân Đồng đẩy cửa, bạn Tiểu Khả lập tức bưng tới ly café mới pha, mặt buồn rười rượi.


      “Vào ngay , hôm nay ta chào đón cậu với sắc mặt chưa bao giờ khó coi đến thế?” Tiểu Khả liếc mắt về cửa phòng Vũ Văn Thành.


      Sao trách được? Tối qua mọi người cùng chơi, phụ trách tính tiền, lúc quay ra, vài đồng nghiệp còn sót lại trong chớp mắt cũng đều hết.


      “Cộc cộc cộc” Diệp Hân Đồng gõ cửa, mắt vẫn liếc Tiểu Khả.


      “Vào ”. Bên trong cánh cửa vẫn là giọng giận.


      Diệp Hân Đồng bưng café vào trước mặt ý tứ đứng sang bên.


      Vũ Văn Thành vùi mặt trong đống hồ sơ, sắc mặt lạnh như băng múa bút, dòng hàn khí ngưng đọng quanh khiến người ta rét mà run.


      Diệp Hân Đồng ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của nhị công tử tập đoàn Hoa Vũ, đúng chuẩn mực của con nhà quyền quý. Thế nhưng, lại là cấp của . Mà cấp của cũng có gì quan trọng, điểm mấu chốt là luôn năng thận trọng, lạnh lùng nghiêm túc. Những thứ này cũng có thể cho qua, vấn đề chính là quan hệ của họ rất bất hòa, rất ghét .


      Ví như lúc này, mắt cũng chẳng thèm để ý đến .


      “Cái này, hôm nay tôi ngủ quên.” Diệp Hân Đồng lí nhí.


      “ Đánh lỗi, ra ngoài viết bản kiểm điểm.” Đầu cũng ngẩng lên.


      “Này, cũng biết hôm qua tôi uống say, cho nên mới trễ chút xíu.” Diệp Hân Đồng bất bình kêu lên.


      “Tên tôi phải là ‘này’, tôi là cấp của . Hôm qua tôi cảnh cáo đừng .” Vũ Văn Thành ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, ánh mắt thâm thúy khó đoán nhìn thẳng Diệp Hân Đồng khiến bất giác chột dạ.


      Nhưng mà, khi bị đánh lỗi, tương lại chính trị của còn.


      Diệp Hân Đồng đứng ì đấy có ý định ra, như thể mong chờ thay đổi ý kiến.


      “Sao còn chưa ?” nhíu chặt mày, khuôn mặt phiền não. Sau đó cúi đầu làm việc, kiên nghị tỏ ý tha ra lệnh đuổi khách.


      ta ghét đến thế ư? Chỉ là có chút bất hòa thôi.


      “Này, tư tiểu học đến giờ luôn nhằm vào tôi, chỉ muộn chút xíu…”


      đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắc sắc lạnh, câu tiếp theo nuốt vào bụng, đôi mắt đẹp mở to, nũng nịu mà oan ức.


      Xoay người, hất cằm lên, nước mắt đọng đầy trong mắt.


      muốn khóc, đặc biệt trước mặt Vũ Văn Thành.


      Vừa mở cửa ra, tiểu Khả lo lắng chạy tới.


      “Cậu sao chứ?”


      Diệp Hân Đồng cười khổ kèm theo chút khinh bỉ bất đắc dĩ, về chỗ của mình, bất lực quăng mình xuống ghế.


      “Rốt cuộc thế nào?” Tiểu Khả theo , thủ thỉ quan tâm.


      “Áp bức quá.” Giọng trong trẻo pha chút phẫn nộ.


      “Hay là cậu lại cầu xin . Ba cậu chẳng phải vì cứu hai an hem nhà họ mà chết đấy sao. nhìn mặt dân cũng phải nể mặt phật chứ.”


      Diệp Hân Đồng nhíu mày phiền não.


      “Thôi quên . Vũ Văn Thành mà nghĩ đến cái này, dã bắt mình viết bản kiểm điểm rồi. Làm thế khác nào uy hiếp ta.”


      Diệp Hân Đồng xách túi lên.


      đâu đấy?” Tiểu Khả kéo tay muốn bạn thân lại tiếp tục gây họa.


      tìm người giàu có, kết hôn để thoát khỏi cái cục cảnh sát này.” Diệp Hân Đồng dối lòng, hất tay bạn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Thầm Bảo Vệ



      Diệp Hân Đồng bực dọc chạy ra khỏi cửa phòng làm việc, đột nhiên gặp phải Lý Đốc Sát cau mày nhìn có vẻ kinh ngạc soi sét.


      theo tôi.” xong Lý Đốc Sát xoay người, Diệp Hân Đồng ngờ vực chạy theo.


      Vừa đến phòng Lý Đốc Sát, bắt gặp ông lão tóc bạch kim ngồi ghế salon, thoạt nhìn rất nho nhã nhưng khuôn mặt chút biểu cảm trông hơi đáng sợ, có cảm giác áp bức như kẻ bề .


      Ông lão quan sát Diệp Hân Đồng vào. Lý Đốc Sát về phía bàn làm việc, lấy tập hồ sơ đưa cho Diệp Hân Đồng. nghi hoặc mở ra, trong đó có tấm hình người thanh niên, mái tóc hơi xoăn, đôi mắt hẹp dài bên nhắm, trong tay là khẩu súng lục Desert Eagle, tuấn hướng về ống kính. Khóe miệng khẽ nhếch, tự tin ngạo mạn, bên dưới gương mặt đẹp trai là thân hình cường tráng, bộ vest đen mặc người hết sức xa hoa.


      Nếu Vũ Văn Thành là người đẹp trai nhất từng gặp người này có ngoại hình sánh ngang với .


      “Tên cậu ta là Mặc Tử Hiên! Mang hai dòng máu Trung-Hàn, mẹ là vương tộc Hàn Quốc, cậu nay là đức vua Lý Trí của Hàn Quốc. Cậu ta quay về xử lý công việc của cha ở tập đoàn Mặc Tường. Hoặc tiếp nhận, hoặc giải tán, hoặc chuyển nhượng, cũng có thể bán đấu giá. Trong lúc cậu ta ở Trung Quốc, cục cảnh sát phái là cảnh sát nằm vùng bảo vệ cậu ta.”


      “Cảnh sát nằm vùng, tôi ư?” Diệp Hân Đồng tin vào lỗ tai mình, năm rồi, đây là lần đầu tiên được cắt cử làm nhiệm vụ.


      Lý Đốc Sát buồn phiền gật đầu.


      “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Diệp Hân Đồng ưỡn ngực, vừa vui mừng vừa kích động, bỏ qua đả kích vừa rồi của Vũ Văn Thành.


      Ông lão đứng dậy gật đầu với Lý Đốc Sát. Sau đó quay sang Diệp Hân Đồng vẻ mặt vẫn có biểu : “Bây giờ theo tôi”


      Lời ít, ý nhiều, xong ông quay người ra ngoài.


      Diệp Hân Đồng theo sát.


      Bên ngoài cục cảnh sát, chiếc Rolls-Royce sang trọng lẳng lặng đứng giữa ban ngày, ánh sáng bạc xa xỉ cho thấy chủ xe là người cao quý. Bên trong cửa kính đen, đôi mắt u ám nóng nảy nhìn về phía chạy tới.


      Đôi môi đầy đặn kiên nghị tuyệt đẹp khẽ nhếch lên, có chút đùa cợt. Vung tay cái.


      “Diệp Hân Đồng, sớm gặp nhau.” Giọng trầm ấm giàu từ tính, vừa hài hước lại kiêu ngạo.


      Vũ Văn Thành vội vàng chạy vào phòng làm việc của Lý Đốc Sát.


      “Gọi ấy lại!” Đứng trước mặt Lý Đốc Sát lớn tuổi, sắc mặt Vũ Văn Thành lạnh như băng.


      “Thành.” Tổng giám sát khẽ nhíu mày, dừng lại chút rồi rất ý tứ: “Cậu rốt cuộc muốn bảo vệ ấy đến khi nào? Theo năng lực của cậu bây giờ có thể lên đến Tổng cảnh ty rồi, cậu rốt cuộc nghĩ gì thế?”


      Vũ Văn Thành mặt lạnh như băng gì.


      “Cậu cứ như vậy làm khó cho tôi! Bề ngoài vị trí của tôi cao hơn cậu, nhưng tôi và cậu đều hiểu, chỉ cần cậu muốn lúc nào cũng có thể làm cấp hơn tôi vài cấp.”


      “Rất xin lỗi, chuyện khác tôi phản đối, nhưng, nhiệm vụ này thể giao cho ấy, ấy đủ năng lực.” Vũ Văn Thành hơi phiền não, nhíu chặt lông mày khiến người vốn lạnh như núi băng cũng động chút cảm giác con người.


      “Nhưng, vì là người bí mật bảo vệ, chỉ có mặt ấy là mới, nhiệm vụ này ấy có thể hoàn thành. Huống hồ bên đó chỉ muốn ấy làm nhiệm vụ.”


      “Chỉ ấy? Ông có biết việc này nguy hiểm thế nào ? tại ấy thấy sao, nhưng ấy là người tính cách mơ mộng, căn bản thích hợp.” Vũ Văn Thành càng kiên quyết.


      Lý Đốc Sát thở dài.


      “Rốt cuộc hãy thừa nhận . Cậu ở đây chẳng qua là vì ấy.”


      Tay Vũ Văn Thành bóp chặt nắm đấm gì.


      Lý Đốc Sát nở nụ cười như người cha: “Tôi còn biết tính cậu sao? Từ bé chịu học trường quý tộc, cố tình chạy đến cái trường hẻo lánh của con bé, chẳng qua là để bảo vệ nó, cứ phải cùng nó học lên trường cảnh sát. Ba cậu còn chờ cậu về thừa kế công ty.”


      Bàn tay rộng của Lý Đốc Sát vỗ lên bả vai Vũ Văn Thành.


      “Công ty trai.”


      “Vậy làm Tổng cảnh ty , ở đây, chức của tôi to hơn cậu, cho nên cậu phải nghe tôi.”


      “Cậu…” Vũ Văn Thành muốn lại thôi, được những lời cầu cạnh nhàng, “Dù sao cũng thể để ấy nhận nhiệm vụ này, cậu có thể điều động người khác, hoặc tìm người mới. Trong vòng ba ngày, cháu muốn ấy xuất ở phòng làm viêc.” Vũ Văn Thành giải thích gì thêm ra ngoài, phong thái đĩnh đạc vương giả.


      Trở lại phòng làm việc, Vũ Văn Thành rầu rĩ lấy ra từ ngăn kéo chiếc hộp màu xanh dương tinh xảo.


      “Tạch…!” Mở hộp ra, bên trong là viên Huyết Hồng Ngọc, loại ngọc được chế tác bằng Platin, có hình dạng cố định, vừa nhìn biết rất có giá trị. Vũ Văn Thành tỏ vẻ đau thương vuốt ve từng đường vân, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng xuất nét dịu dàng.


      (Ghi chú: Cấp bậc cảnh sát TQ sắp sếp từ xuống: Tổng Cảnh ty, Cao cấp cảnh ty, Cảnh ty, Tổng Đốc sát, cao cấp Đốc sát, Đốc sát, Tập đốc sát, cảnh cục cảnh trưởng, cảnh trưởng, cao cấp cảnh viên, cảnh viên)

      Chương 4: Lần Đầu Gặp Mặt



      Chiếc xe ra khỏi trung tâm thành phố, băng qua mấy giao lộ, lên đường núi quanh co.


      Đó là tòa biệt tự tọa lạc sườn núi, chung quanh là cây cối um tùm.


      Vừa bước chân vào tòa biệt thự, Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi kỳ bí, từ chiếc bàn cổ thời La Mã có hình dáng đặc biệt cho đến những trang hoàng cổ kính, trông như tòa thành của thế kỷ trước.


      “Thiếu gia ở lầu, căn phòng thứ 2 bên tay trái.” Ý ông lão bảo lên.


      Diệp Hân Đồng bước lên cầu thang, tiếng bước chân cầu thang lộp cộp vang khắp căn biệt thự rộng lớn.


      tới phòng của vị thiếu gia kia, nhàng gõ cửa, cửa khóa, động tác gõ của khiến nó từ từ hé mở, phát ra thanh kẽo kẹt của chiếc cửa cũ kỹ.


      Phía trong hề có động tĩnh gì.


      “Mặc thiếu gia…”


      có ai trả lời.


      nghi ngờ bước vào. hơi thở mạnh mẽ của đàn ông phả ra, hòa lẫn với mùi thơm của sữa tắm, cơ thể nóng bỏng cũng dính chặt vào lưng .


      Theo trực giác của cảnh sát Diệp Hân Đồng định giáng cùi chỏ.


      ngờ người đàn ông kia lại dùng cổ tay ghìm chặt chiếc cổ mảnh khảnh khiến thở được, tay Diệp Hân Đồng quơ lung tung, bàn tay lướt qua làn da bóng loáng nóng bỏng, tiếp tục xuống dưới nắm lấy hạ thân quấn khăn tắm của .


      Diệp Hân Đồng sững sờ, tay nắm chặt đoạn khăn tắm, vừa định ra sức giật.


      “Kéo , cần dùng nhiều sức, tôi mặc gì.”


      Diệp Hân Đồng như sờ phải điện giật tay ra, hoàn hồn ngấm lại, người đánh nhau với mình hẳn là Mặc Tử Hiên.


      Sơ sót này bị nắm được, đầu dán chặt vào bộ ngực rộng lớn của .


      “Thình thịch”. Diệp Hân Đồng có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đều.


      Tay buông thõng dám khinh suất.


      Mặc Tử Hiên từ từ áp sát tai , đôi môi gần như chạm vào vành tai.


      là ai?” Giọng khàn khàn giống như loại rượu ngon tinh khiết khiến người ta say sưa.


      Diệp Hân Đồng hơi ngơ ngẩn. Nhưng rất nhanh khôi phục phong thái quân nhân.


      “Cảnh viên số 12847 Diệp Hân Đồng trình diện.”


      Mặc Tử Hiên buông tay ra trước mặt .


      cơ thể cường tráng, bộ ngực rắn chắc 8 múi, chiếc khăn tắm quấn ngang bụng rất khêu gợi.


      “Xin lỗi, tôi biết ngài tắm.” Diệp Hân Đồng cúi mặt, cố gắng thực ‘gặp nguy loạn’.


      nhìn chăm chú, ánh mắt kỳ dị mê hoặc rất có ma lực khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hơi thở nguy hiểm khó kháng cự. Đột nhiên lại nở nụ cười quyến rũ, nếu muốn hình dung nụ cười của phụ nữ có thể dùng từ nghiêng thành, còn phái là điên đảo chúng sinh.


      phút sau, cánh tay cường tráng giữ chặt eo , kéo sát vào cơ thể mình. Cách lớp quần áo, vẫn cảm thấy nhiệt độ người . Diệp Hân Đồng tự nhiên có cảm giác rất ghét, nhíu mày giãy giụa. Cái tên hoàng tử nước ngoài này rất ngả ngớn. Mà ghét nhất loại đàn ông như vậy.


      “Hộ vệ Trung Quốc quả nhiên giống Hàn Quốc.”


      Diệp Hân Đồng dùng sức hất tay ra, lùi về sau bước dài. Mặt hết sức nghiêm túc.


      “Sau này tôi bảo vệ an toàn cho ngài, xin Mặc Thiếu gia chú ý lời cho đúng mực.”


      cười, nụ cười càng thêm kỳ dị, dương dương tự đắc như nắm trong lòng bàn tay.


      Chỉ trong phút chốc, nằm vật ra giường, tay chống đỡ người, đầu gối hơi cong khiến khăn tắm rủ xuống thoắt thoắt .


      “Vậy bảo vệ sát tôi .” Đôi mày kiếm nhếch lên, ánh mắt thoáng nhìn xuống “Tối nay ngủ đất.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Mặc Tử Hiên Quái Dị



      Diệp Hân Đồng khựng lại chút, đặc giọng Trung quốc: “Mặc Thiếu yên tâm, tôi bảo vệ cách kín đáo nhất, nếu ngài gặp nguy hiểm, tôi lập tức xuất hiên dùng tính mạng bảo vệ an toàn của ngài.”


      Mặc Tử Hiên đột nhiên ngồi dậy.


      Diệp Hân Đồng hơi sợ sệt phòng vệ, cằm nâng góc 45o, mắt sáng như đuốc, bỏ qua lấy động tác của .


      cười, cười đến khó hiểu.


      “Này, nếu tôi chỉ muốn thân thể của sao? cần phải dùng đến tính mạng của , tôi có phụ nữ chết, mà nếu tôi chết, có bị coi là thất trách ?”


      Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, thể tin nổi những lời hành vi phóng đãng phát ra từ vì quý tộc Hoàng thất.


      cần , tôi coi như chấp nhận.” Mặc Tử Hiên đứng lên.


      Diệp Hân Đồng bất giác lùi về phía sau bước, nhưng lập tức trấn định lại. ưỡn ngực, hất cằm, trong khí: “Ở Trung quốc có rất nhiều hộp đêm, KTV các loại, nếu Mặc Thiếu có nhu cầu, tôi sắp xếp.”


      “Nếu bị nhóm đồng nghiệp càn quét tệ nạn của bắt được, liệu họ có nể mặt mà tha tôi .” Nụ cười của ngày càng rộng, từ từ về phía .


      nhất thời căng thẳng, tình huống bất ngờ quá khiến hơi thở của đáp ứng kịp trở nên dồn dập, xoay lưng về phía Mặc Tử Hiên, vẫn đứng sững tại chỗ như tượng.


      “Quay lại”. đột nhiên .


      Diệp Hân Đồng nắm chặt quả đấm, hít sâu, xoay người.


      “A!” vừa quay ra cố ý tiến lên, đôi môi đụng nhau, luồng điện từ môi phát ra, nhưng chỉ giây ngắn ngủi lập tức bị ngăn lại.


      Diệp Hân Đồng nhanh chóng quay lưng lại, ảo não cau chặt mày.


      Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng của , ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, u ám mang theo tử thần áp bức. Tay kéo chiếc khăn tắm quấn quanh người, tùy tiện ném , theo đường bay đẹp mắt.


      Tiếng gió truyền vào lỗ tai bén nhạy của Diệp Hân Đồng, nắm chặt quả đấm, vận sức sẵn sàng rat ay.


      “Mặc Thiếu, tôi được quốc gia phái tới bảo vệ ngài, tốt nhất hãy giải quyết việc công, nếu vượt quá phạm vi chức trách, tôi nghĩ quốc gia cũng trách tôi đắc tội với ngài.”


      “À? Vậy nếu như bảo vệ tôi tốt mà để tôi năng sơ suất, có phải quốc gia của chịu trách nhiệm với quốc gia của tôi ?” tiến sát người , kỳ dị.


      Diệp Hân Đồng ưỡn ngực: “Thề sống chết bảo vệ, quyết qua loa. Chỉ cần tôi còn sống, để cho ai làm ngài bị thương.”


      “Vậy sao? Trung quốc luôn có kiểu Sấm to mưa , tôi chỉ biết giúp tôi thế nào?”


      đột nhiên kéo Diệp Hân Đồng xoay lại.


      “A….!”


      Diệp Hân Đồng thiếu chút ngã nhào, phản ứng đầu tiên của là nhắm mắt lại, khiếm nhã nhìn.


      Mặc Tử Hiên tươi cười: “Lớn như thế còn sợ tiểu quái sao? Tôi muốn ra ngoài.” kéo tay ra.


      ra ngoài? Với cơ thể trần truồng này sao?


      Diệp Hân Đồng mở mắt. mặc chỉnh tề đứng trước mặt , cười quỷ quái.


      thôi.” Nét mặt nịnh bợ pha lẫn đùa cợt.


      Diệp Hân Đồng ghét cái vẻ mặt này, vứt sang bên ác cảm theo sau .


      Tầng dưới, trong tay ông lão cầm bộ vest chờ sẵn.


      Mặc Tử Hiên giơ tay, ông lão cung kính giúp thay quần áo, cuối cùng ông đưa chiếc kính, cầm lấy đeo vào, sải bước phóng khoáng ra cửa.


      Xe chạy về trung tâm thành phố, dừng lại ở cửa khách sạn Ngả Duy Y hào hoa.


      Diệp Hân Đồng nhìn tòa nhà lớn này, trong lòng có chút phản cảm, tối qua ở đây…


      phút do dự, Mặc Tử Hiên xuống xe mở cửa, hết sức tao nhã chờ xuống xe.


      bước xuống, cảnh giác nhìn xung quanh, vừa theo Mặc Tử Hiên vừa nhìn bốn phía, rất nhiều xe sang trọng đỗ, phía trước người xe nườm nượp, vẫn bình thường có gì bất thường.


      Mặc Tử Hiên vào phòng 1106, Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn phòng 1105 bên cạnh, trong lòng hơi phiền não, bước vào thấy cảnh tượng bên trong, có chút kinh ngạc.

      Chương 6: Trố Mắt Được Lời Nào



      chiếc giường trắng, mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát ngồi giường, đôi tất đen lộ ra cặp đùi thon dài, khuôn mặt với nước da hạt dẻ hết sức lẳng lơ, trong tay cầm chiếc quần đen chữ T khêu gợi, ánh mắt lúng liếng nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên.


      Nhìn thấy Diệp Hân Đồng, ta thoáng sửng sốt.


      Nhưng rất nhanh thay bằng nụ cười nịnh bợ khi Mặc Tử Hiên cúi người hôn ta, tay cầm quần chữ T vắt qua cổ Mặc Tử Hiên, nghiêng người từ từ nằm xuống.


      ta là ai?” Giọng ta nũng nịu, õng ẹo khiến Diệp Hân Đồng rùng mình, tê dại từ đầu đến chân.


      “Đến để vẽ người, em để ý chứ?” Mặc Tử Hiên đặt tay đùi ta, màu da cùng màu đen vô cùng hấp dẫn. Tay lưỡng lự đùi , cũng vội lên.


      hư quá”. ta cũng tức giận, cười đùa hôn lên môi Mặc Tử Hiên. Đôi môi như sói tựa hổ triền miên ám muội, cả phòng phát ra tiếng ư ưm rên rỉ.


      Diệp Hân Đồng há mồm kinh ngạc, những thanh đồi trụy ngớt bên tai.


      Những hình ảnh hạn chế ngày càng nghiêm trọng, Diệp Hân Đồng quay , thở hơi, dùng hai tay vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng.


      Đột nhiên, thanh ngừng lại, Diệp Hân Đồng nghĩ là kết thúc, cau mày nghiêng mặt sang quan sát tình huống thế nào.


      Chiếc váy màu đỏ rơi xuống trước mặt .


      vội vàng quay đầu, hóa ra bọn họ cởi quần áo.


      nên hay nên ở, lúc do dự đôi tay dịu dàng nắm bả vai .


      “Có muốn tham gia ?” Giọng khàn khàn hấp dẫn của vang lên.


      “Buông ra, nếu muốn nghe những lời nặng nề”. cảm giác căm ghét phát ra, Diệp Hân Đồng lạnh lùng .


      “Vậy ở đây bảo vệ tôi .” xoay người, giọng có chút giễu cợt.


      Tiếng cười nam nữ dội đến từ sau lưng, thỉnh thoảng có tiếng môi mút mát, thanh càng lúc càng kích tình.


      “A… Mặc Thiếu, chút.” sau lưng thở gấp, lời trách móc mời “…$&%$&*&^(…“ Những thanh ám muội đan xen với nhau.


      Diệp Hân Đồng nghe nổi nữa. Tình huống thế này cũng có gì nguy hiểm.


      sải bước ra cửa, đầu ngoảnh lại, mở cửa ra rồi đóng lại. Tựa lưng vào cửa, cau mày, nhún vai lắc đầu tỏ vẻ khinh thường rồi đứng nghiêm như tượng ở đó.


      Những thanh khó chịu bên trong vẫn vọng tới.


      sao có thể đếm xỉa? Sao có thể giả điếc? Những lời cũ rich, từ ngữ dâm loạn trầm bổng khiến hoảng sợ, chỉ muốn bỏ về.


      Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông. cần nhìn nghe, dù sao phân tán suy nghĩ của là tốt rồi.


      “Alo”. nóng nảy muốn nghe giọng của đối phương.


      ở đâu?” Giọng lạnh lùng kèm theo cơn giận truyền đến, thà nghe còn tốt hơn.


      “Trong nhà.” cau mày. “Nếu có chuyện gì tôi cúp máy”


      “A…! Nhanh lên chút, nhanh lên chút.” Bên trong đột nhiên vang lên tiếng la hét của phụ nữ.


      Diệp Hân Đồng lúng túng.


      ruốt cuộc ở đâu?” Vũ Văn Thành hình như cũng nghe thấy. Decibel cao, tiếng quát tháo như muốn chọc thủng màng nhĩ của .


      Diệp Hân Đồng chưa từng thấy Vũ Văn Thành tức giận như thế, luôn giận, lạnh lùng như băng nhưng có quyền gì mà quát .


      “Tôi ở nhà xem đĩa phim chiến, nghe thấy tiếng la hét giết lợn hay sao?” nhớ lại tiếng la hét kia.


      Trong căn phòng sau lưng bỗng dưng yên lặng như tờ.


      Diệp Hân Đồng lấy tay che miệng. nên to như vậy, người trong cuộc hưởng thụ còn người đứng xem như lại hình dung thành giết lợn.


      nhanh chóng cúp điện thoại đứng ở cửa.


      Điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy tên người gọi là tảng băng kiên quyết tắt máy.


      Cửa mở ra.


      Sắc mặt nữ chủ tốt lắm, vẫn mặc chiếc váy đỏ lúc tới, chỉ khác ở chỗ, trải qua dày vò trông dung nhan có vẻ thảm, còn làn da mịn màng, cũng có làn môi đỏ mọng, càng có đôi mắt to quyến rũ động lòng người.


      ta ưỡn ngực về phía Diệp Hân Đồng đứng cạnh tường, gì, lại khinh bỉ liếc mắt nhìn bộ ngực của , hếch cằm cao ngạo đắc ý bỏ .


      Ngay sau đó Mặc Tử Hiên ra ngoài, mũ áo chỉnh tề, tay đút trong túi, nở nụ cười kín đáo bước .


      Diệp Hân Đồng vừa định đuổi theo, đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn bộ ngực của như thể có điều suy nghĩ, mặc chiếc áo lót rộng, bọn họ có thể nhìn thấy cái quỷ gì.


      Nhưng ánh mắt của ta như có khả năng nhìn xuyên thấu, rất trắng trợn.


      “Tôi rất muốn nghe tiếng kêu của hay đến đâu, có thể nũng nịu như mèo


      “Hư”. Diệp Hân Đồng đối mặt với vẻ chán ghét.


      “Mặc Tử Hiên, bảo vệ là nhiệm vụ của tôi, nếu hiểu cho đúng mực, đừng trách tôi khách khí.” nghiêm túc cảnh cáo.


      cũng cúi xuống nhìn thẳng , ánh mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt tức giận của khẽ nhếch miệng “Tôi rất thích nữ cảnh sát có cá tính”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :