1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên Không ] Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún - Phong Lưu Thư Ngốc [ 85c - 4 pn, hoàn ]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Tên truyện: Cung đấu bằng nuôi cún.

      Tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.

      Nguồn convert: Tangthuvien – Not.

      Thể loại: Xuyên việt. Cung đấu (ít).

      Độ dài: 85 chương + 4 ngoại truyện.

      Cặp đôi: Cổ Thiệu Trạch (Chu Vũ Đế) x Mạnh Tang Du (Đức phi).

      Biên tập: Đơn Dương.

      Bìa truyện: Lót.

      Ghi chú: Tớ quay lại rồi đêy ò___ó v

      Nam chính sạch, nhưng từ khi có nữ chính siêu sạch =3=

      Có thịt, nhưng chỉ giắt răng.

      Có cung đấu, nhưng nhức đầu.

      Sủng có ngọt có, ngược nam chính nên đừng bận tâm.

      Tớ tiêu hóa cổ đại hơi chậm ;__; nhanh biết, chậm chắc có.

      Chúc vui vẻ ^___^ v

      Giới thiệu vắn tắt:

      “Cẩu Hoàng đế” được sủng phi “bia đỡ đạn” nhận nuôi, theo sủng phi rồi trải qua các loại cung đấu tàn khốc, rốt cuộc cũng tìm được tình đích thực đời mình.

      PS: Ngược thể xác và tinh thần “cẩu Hoàng đế”, ngược nữ chính.

      “Cẩu Hoàng đế” về lại hình người.

      Đây phải là truyện cung đấu chính hiệu, tình cũng có, chuyên sủng cũng có.

      Từ góc nhìn của chó con quan sát chính phi tần cùng nhi tử của mình, ra con người dịu dàng, đóa hải đường động lòng người ấy thực chất cũng là hoa ăn thịt người; những Hoàng tử Công chúa hiếu thảo lễ nghĩa, thông minh đáng , chỉ trong giây lát có thể biến thành ác ma, mỗi bước phá vỡ tất cả mọi thứ. Nhưng cũng là ông trời phù hộ, cẩu Hoàng đế theo chủ nhân tốt, tháo gỡ mọi nút thắt ấy. Mặc dù quá trình cũng khá gian nan, kết cuộc cũng thực tốt đẹp.

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      1/85. A Bảo.
      Bên trong chính điện Bích tiêu cung, thái giám mặc trang phục màu xám đặt chiếc lồng vàng trong tay xuống, quỳ gối thỉnh an vị Đức phi nương nương ngồi ở ghế chủ vị.

      Sàn chính điện được lót bằng những viên gạch vàng xa hoa. Mặc dù là gạch vàng, thực tế lại có màu đen, mặt ngoài phẳng lì trơn mịn, toát ra lớp sáng mỏng trong khiết như sóng nước. Dường như ánh sáng phản chiếu của gạch vàng khá chói, vị thái giám bị lóa, phải nhắm chặt hai mắt lại, hơi ngẩng đầu nhìn đôi giày thêu của vị Đức phi nương nương ghế chủ vị.

      Đây là đôi giày gấm thêu hoa văn chim tước màu tối, mặt đính đầy những viên đá quý màu hồng và xanh lục, xếp theo đuôi chim tước thành từng luồng từng luồng xoáy, óng ánh lộng lẫy, trông rất đẹp mắt.

      Nghe đôi giày này được Đức phi nương nương vẽ lúc nhàn rỗi chán chường, Hoàng thượng vừa thấy thích, đặc biệt vời vài thợ thủ công lành nghề ở nước Xiêm La ngày đêm gấp gáp làm việc để kịp tặng nương nương vào đúng dịp sinh nhật người, khiến chúng phi tần nhìn mà đỏ mặt tị nạnh. Ngay cả những việc như quần áo ngủ nghỉ cũng khiến Hoàng thượng coi trọng như thế, quả thực sủng ái dành cho Đức phi nương nương quá ràng, khó trách vì sao Lý quý phi nương nương, người quản lý cả Lục cung cũng phải tránh mũi nhọn này.

      (Xiêm La là tên gọi cũ của Thái Lan.)

      Nghĩ đến đây, khuôn mặt thái giám càng thêm cung kính.

      ngồi ở vị trí chủ vị mặc cung trang màu xanh ngọc với những họa tiết trải rộng phức tạp. Những sợi tơ hai sắc vàng và bạc phác họa hoa văn khổng tước, đường nét ‘lưu quang dật thải’ (ý tứ là ánh sáng lưu động khiến các màu sắc như thể lan tràn ra), sắc màu rực rỡ mà lộng lẫy, khiến người ta dám nhìn thẳng. Tuy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, độ tuổi vẫn còn ngây ngô non nớt, nhưng dung mạo này lại tựa như sen nở, tóc mây thướt tha, phong thái cao quý kín đáo che khuất phần nào nét thơ ngây gương mặt vẫn còn pha chút vẻ trẻ con, đặc biệt là đôi mắt phượng sáng trong, đen trắng ràng, nơi đuôi mắt được bút chì vẽ xếch, khiến ánh nhìn càng thêm sắc bén, giận dữ nhưng cũng đủ để người nhìn e ngại.

      Chỉ thoáng lướt qua như vậy, thái giám dám lại nhìn thêm lần nữa, trong lòng líu lưỡi nên lời: nhân vật có thể so sánh với thần tiên trời, khó trách chỉ mới tiến cung ba năm, từ Quý nhân nho tiến thẳng tới vị trí đứng đầu trong tứ phi, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị vị phi tần này đấu đến chết, huống chi chỉ là Lý quý phi nương nương trở thành quá khứ, sắc đẹp tình phai nhạt từ lâu? Chờ phụ thân của Đức phi nương nương —— Đại tướng quân chặn đứng tộc Man đại thẳng trở về, hậu cung này còn trở thành thiên hạ của Đức phi nương nương? chừng, khi Hoàng thượng quá phấn chấn, còn có khả năng tấn phong nương nương làm Hoàng hậu cũng nên.

      (Man – dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa.)

      Trong lòng thầm cân nhắc, khuôn mặt thái giám lộ ra nụ cười tươi đầy nịnh nọt, chờ Đức phi nương nương cho phép đứng lên liền cầm theo chiếc lồng vàng bước tới, chỉ vào mấy con cún con trong lồng nhiệt tình giới thiệu.

      Đây là những con chó giống Tây Thi lông trắng, lớp lông mềm rũ xuống như sáng lên, được dùng chiếc lược dày cẩn thận chải chuốt. Bởi vì sinh ra chưa đủ tháng, thân thể bé bỏng như nắm tuyết nắm trong lòng bàn tay, vừa nhìn qua khiến người ta thích.

      Đôi mắt phượng của Đức phi nheo lại, đáy mắt chợt sáng lên, phần lưng thẳng cũng tự chủ được mà nhướng về phía chiếc lồng vàng nhìn kỹ.

      “Đây là…” Đôi mày thanh tú nhíu lại, chỉ vào hai thân thể xíu trong góc lồng, chần chờ hỏi.

      “Hồi nương nương, nửa năm trước có ngoại tộc tên là “Cao Lô” tiến cống giống chó này cho Đại Chu chúng ta, nghe đây chính là giống chó trong Cung đình của họ, cũng coi như quý báu. Đúng lúc loại chó cung đình này sinh nở, nô tài nghĩ có lẽ có chủ tử thích, nên cũng mang theo mấy con lại đây.” Thái giám cung kính đáp lời.

      Nếu so với giống chó Bắc Kinh và Tây Thi, lông của chó ngoại tộc này vừa rối vừa xoăn vừa vểnh, vừa nhìn cảm thấy rối mắt khó chịu, màu sắc cũng chỉ là màu thâm nâu của bùn đất, phù hợp với thẩm mỹ của Đại Chu. Tuy rằng chủng loại quá tốt, nhưng cũng may gốc gác cũng được nhiều người biết đến, có thể những phi tần được sủng ái, có nhiều chọn lựa vui vẻ nhận nuôi. Nghĩ đến loại tình huống này, trước khi thái giám chọn hai con mang theo.

      Cao Lô? Nước Pháp? Ánh mắt Đức phi lóe lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Đem cái lồng lại đây để bản cung nhìn kỹ chút.”

      Thái giám thấp giọng vâng lên, ôm cái lồng trước ngực, vừa cẩn thận vừa dè dặt đến chỗ Đức phi ngồi, biết lệnh đứng vững.

      Đức phi nghiêng người, chăm chú nhìn hai nắm đất nâu nâu trong lồng. Quả nhiên là giống chó Poodle của Pháp, đám lông tơ mềm vừa cong vừa xoăn màu sôcôla đen thực khiến cho người ta thèm ăn vài miếng. Bởi vì được chăm sóc cẩn thận, bộ lông mịn, sáng đẹp, vừa nhìn thấy khỏe mạnh. Đôi mắt đen tròn lúng liếng như phủ lớp nước, nghịch ngợm đáng .

      Từ thế giới đại đến đây, thẩm mỹ của Đức phi tất nhiên là độc nhất vô nhị, hề biết hai con chó con này xấu xí, ngược lại thích ngay lập tức.

      Dưới ánh mắt chăm chú của Đức phi, nắm đất nâu hình như hơi bất an, nó xoay lưng, trốn vào trong góc lồng, trưng cái mông xù cho Đức phi thưởng thức. Bóng lưng của chú cún con co lại thành cục kia hiểu vì sao lại toát ra cảm giác vừa lo sợ, cũng đầy hoang mang bối rối. Chú cún em bên cạnh có vẻ cảm nhận được nó bồn chồn sợ sệt, chân sau nhúc nhích rồi nhào tới, muốn cho nó cái ôm, lại hề nghĩ bị móng vuốt kia hất ra, động tác phải là sắc bén khí phách nên lời. Nhưng hành động này lại kèm với thân thể nho cùng bàn chân móng vuốt bé xíu kia, quả nhìn kiểu gì cũng thấy dễ thương cả.

      Đức phi buồn cười, tay cầm tú khăn che khuất ý cười nơi khóe miệng, tay chỉ vào nắm đất nho trong chiếc lồng, “Con này rất có linh khí, để lại .”

      Thái giám vâng mệnh, kéo nắm đất nâu trong lồng ra, giao cho đại cung nữ Bích Thủy đứng bên cạnh, lại dặn dò rất nhiều phương pháp nuôi nấng cùng những việc phải chú ý, cuối cùng cất túi tiền căng phồng vào tay áo, tràn ngập phấn khởi ra Bích tiêu cung.

      Chờ thái giám khuất xa, cơ thể Đức phi vẫn luôn thẳng lưng ngồi ở chủ vị lập tức mềm xuống, phong tình đếm xuể, dựa vào ghế quý phi, tháo bộ móng tay màu vàng rực rỡ xuống, giang hai tay hướng đại cung nữ Bích Thủy, vội vàng mở miệng, “Nhanh cho bản cung ôm cái!” Giờ khắc này, những đoan trang cao quý người dường như bị trận gió lớn thổi tung, biến mất còn dấu tích.

      “Nương nương cẩn thận chút, con vật này khá bướng bỉnh, hơi khó ôm.” Mười ngón tay Bích Thủy dùng sức, giữ vững con cún con trong tay, vừa đưa cho Đức phi vừa nhắc nhở. hề phát ra, vừa nghe thấy hai chữ “con vật”, chú cún cứng người trong mấy giây.

      Đợi cho đến khi cún con hoàn hồn, nó được chuyển tới trong lòng Đức phi. Ngón tay thon dài với những đầu móng màu xanh lục thong thả mà dịu dàng lướt qua lưng nó, mang tới lớp sóng cảm xúc tê dại đến run rẩy, khiến nó thể kiềm lòng mà phát ra thanh ư ử.

      “Em ấy làm nũng, đáng !” Giọng uyển chuyển thanh thoát của Đức phi mang theo ý cười, vô cùng mê hoặc.

      Chú cún con híp mắt, say mê trong thoáng chốc, thân mình chợt cứng đờ, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

      “Bé con, em đừng lộn xộn, té bị thương mất!” Thấy chú cún ẩy ẩy vòng tay của mình, khuôn mặt Đức phi hoảng lên, vội vàng ôm lại.

      Nhưng vẫn chậm bước, chú cún nhảy ra khỏi khuỷu tay, trực tiếp nhảy xuống ghế quý phi. Mặc dù có thảm lông dê dày đỡ lại, nhưng chú cún con mới sinh chưa được tháng tuổi, thân thể vẫn còn rất yếu ớt, lần này lại ngã xuống , nằm luôn thảm đứng dậy được, mở cái miệng lộ ra mấy cái răng sữa chưa mọc đủ, thở phì phò, hộc hộc hộc hộc từng hồi, vô cùng đáng thương.

      Đức phi vội vàng cúi người ôm cún con vào trong lòng, cầm bốn chân lên kiểm tra cẩn thận từng chút , cũng gọi Bích Thủy và Ngân Thúy mời thái y đến.

      Mãi cho đến khi thái y đến, chú cún con đều luôn luôn im lặng mặc người ta đùa nghịch, hề giãy dụa thêm lần nào nữa.

      “Rất ngoan!” Xác định chú có việc gì, khuôn mặt căng thẳng của Đức phi mới lộ ra nụ cười, ngón tay xoa xoa vuốt vuốt cái đầu của chú, dặn dò kỹ lưỡng, “Bây giờ em còn , vội phải ra nhìn thế giới này, chờ em lớn hơn chút, cứng cáp hơn bây giờ, em muốn đâu cũng được.”

      Chú ngẩng đầu, đôi mắt thơ nhìn chăm chăm vào Đức phi. Ánh mắt kia tràn ngập phức tạp nên lời, dường như trong đó chất chứa biết bao nhiêu tình cảm xáo trộn, cực kỳ linh động. Trong lòng Đức phi kinh ngạc, lúc muốn nhìn kỹ chú cúi đầu, yên lặng nằm sấp trong lòng , thân thể mềm nhũn có sức lực, khiến cho người ta cảm thấy đây chính là cảm xúc bất đắc dĩ, đành phó mặc cho số phận.

      Đức phi thầm cảm thấy bản thân mình nghĩ quá nhiều, vừa vuốt ve lưng chú vừa dặn dò Phùng ma ma nấu bát cháo thịt băm.

      Cháo thịt bằm mềm mềm thơm thơm rất nhanh được nấu chín, Phùng ma ma đợi cháo nguội chút mới bưng trở về Bích tiêu cung, đặt chiếc bàn gỗ tử đàn. Đức phi tới, buông chú xuống, chỉ vào bát cháo dịu dàng , “Bé con, em ăn nhanh .”

      Cơ hồ chú vội vã rời khỏi vòng ôm Đức phi, sau đó chợt đoan đoan chính chính ngồi ở bàn gỗ tử đàn, nhìn thoáng qua bát cháo thịt băm, rồi lại liếc liếc đám người Đức phi, rồi có thêm bất cứ động tác nào nữa.

      Đức phi vươn tay nhàng đẩy cái mông mập mạp của chú, dịu dàng mở miệng, “Bé con, lúc nãy bụng em còn sôi lên, sao bây giờ lại ăn.”

      Chú dịch dịch người, tiếp tục ngồi yên, bộ dáng ‘tứ bình bát ổn’ (sóng yên biển lặng), ‘uy nghiêm’ bất động, ngay cả liếc cũng liếc bát cháo thịt băm kia thêm lần.

      Ánh mắt Đức phi lóe lên, trầm ngâm lát, sau đó phất tay với cung nhân bên người, “Hoàng thượng trọng thương, tĩnh dưỡng ở Càn Thanh Cung, mỗi ngày phải uống thuốc đều đặn. , cùng bản cung đến khố phòng (kho) chọn thuốc đưa qua.”

      Toàn bộ cung nhân cùng tuân mệnh, nuối đuôi theo sau Đức phi ra khỏi chính điện, trong điện chợt yên ắng. Ước chừng qua khắc, bát cháo thịt băm hoàn toàn nguội lạnh, nhưng hương thơm vẫn còn phảng phất trong khí, ngừng kích thích vị giác của chú cún con. Chú chuyển động cổ, nhìn ngó chung quanh chốc, xác định có người mới bắt đầu giơ lên bàn chân nho , từng bước từng bước đến bên cạnh bát. Đầu tiên là ngửi ngửi mùi thơm, sau đó vươn cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm miếng , phát mùi vị còn ngon hơn trong tưởng tượng, ư ử tiếng, vùi đầu ăn lấy ăn để.

      “Ha! ra là bé con thẹn!” Đức phi nấp ở phía sau cửa nhìn lén, cười đến mức suýt ngã xuống, đám tùy tùng phía sau cũng nhịn cười nổi.

      Nghe thấy từng tiếng cười to truyền tới, thân thể chú cứng ngắc, cái đầu còn chui vào trong bát bất động. Sau lúc lâu, như thể kiến thiết tốt tâm lý, chú chuyển phương hướng, đưa mông về phía đám người Đức phi, đầu nhấc lên nhấc xuống tiếp tục ăn, rất có tư thế ‘vò mẻ lại thêm sứt.’ (mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng.)

      Đức phi thấy thế cũng nấp nữa, tủm ta tủm tỉm ra từ sau cửa, ngồi vào bàn, nghiêng đầu, tay chống cằm, thưởng thức tướng ăn đáng của chú cún con.

      Ban đầu, thi thoảng chú còn liếc liếc nhìn mấy bận, thấy im lặng ngồi bên chuyện cũng có hành động nào, liền buông xuống tâm thế phòng bị, hết sức tập trung ăn cháo.

      Chờ chú ăn xong bát cháo thịt băm , Đức phi ôm chú xuống bàn, mang chú bộ chung quanh Bích tiêu cung tiêu thực. Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, mắt thấy sắc trời ngả tối, Đức phi vội vàng dặn dò cung nữ chuẩn bị nước ấm cùng lò sưởi, tự mình lau người cho chú.

      Chó con vừa sinh thể tắm rửa ngay, sau bốn tháng mới có thể chạm nước. Nhưng chú được nuôi ở phường chó mèo, những người hầu quá tận tâm chăm sóc, người bốc ra mùi chua chua khó chịu. Đức phi ngửi ngửi, sau đó vẫn quyết định lấy khăn nóng ẩm lau cho chú phen.

      (chữ ‘phường’ chỉ khu tập trung.)

      giống những con chó khác hay hiếu động, toàn bộ quá trình, chú vô cùng phối hợp, khiến Đức phi có chút kinh ngạc. “Quả nhiên bản cung nhìn lầm, bé cưng này có linh khí, rất thông minh!” Xoa xoa bóp bóp móng vuốt cùng đệm thịt chân chú, ngữ khí Đức phi có phần đắc ý, lại thương trìu mến. Nuôi thú vật cũng cần xem duyên phận, cảm thấy bản thân cùng bé con này nhất định có duyên, nếu tại sao chỉ liếc mắt cái thích rồi?

      “Nương nương, chúng ta thể cứ gọi là cưng tới cưng lui được, nên đặt cho nó cái tên chăng?” Ngân Thúy cười khanh khách đề nghị.

      “Ừm,” Đôi mắt phượng của Đức phi nheo lại, trầm ngâm lát rồi mở miệng, “ vậy gọi là A Bảo , là bảo bối tâm can của bản cung.”

      A Bảo? Thân mình chú cứng ngắc.

      Đức phi hề hay biết, đưa chú cún vẫn còn ẩm lông cho Bích Thủy cầm khăn khô đứng bên cạnh. Hai lò sưởi bập bùng xua tan hơi lạnh của những ngày đầu thu, A Bảo vừa được tắm sạch , giống trẻ con cuộn mình trong chiếc khăn lông, nằm đầu gối Đức phi, vừa lẳng lặng nghe chuyện với cung nhân, vừa nhìn chăm chăm lò sưởi đến xuất thần.

      “A Bảo ngủ, đem cái ổ của nó lại đây, để trong tẩm điện của ta.” Thấy hai mắt cún con nhắm nghiền, hô hấp đều đều, bộ lông cũng khô hoàn toàn, Đức phi dừng câu chuyện lại, giọng dặn dò.

      Phùng ma ma nhanh chóng đem tới cái giỏ bằng liễu, bên trong lót lớp vải bông mềm mại, đặt ở góc tẩm điện. Đức phi cẩn thận ôm A Bảo đặt xuống, còn chu đáo kéo tấm chăn che bụng chú lại.

      Đợi Đức phi tay chân rời , A Bảo vốn ngủ yên thốt nhiên mở hai mắt. Ánh mắt sáng ngời lại sắc bén vô cùng, như thể xuyên thấu mọi thứ, đặt thân thể nho của chú lại càng thêm vẻ quỷ dị.

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      2/85. Đức phi.
      ra từ nửa tháng trước, A Bảo phải là A Bảo thực . Trong thân thể nho của chú chứa đựng linh hồn Hoàng đế của triều đại nhà Chu, Cổ Thiệu Trạch. Nhưng mà mặc dù có được linh hồn mạnh mẽ như vậy, A Bảo vẫn chỉ là con chó như trước, con chó ngoại tộc có dáng vẻ kỳ dị.

      Chuyện này đại khái cũng để thấu hiểu ý nghĩa chân chính của “Cọp xuống đồng bằng bị chó khinh, Rồng sa ruộng cạn tôm cười nhạo” .

      Nửa tháng trước Thiên Phật Sơn thăm Thái hậu, đường hồi kinh, con ngựa bị hoảng sợ hất ngã xuống, khi tỉnh lại thấy mình trở thành chó con trong phường chó mèo kia. Nghĩ đến việc nửa tháng kia bị nhốt trong lồng, cùng đám súc vật ăn chung ở chung, còn bị ép uống sữa của con chó cái nào đó, sắc mặt Chu Vũ Đế còn hơi xanh xanh. Cũng may lông cũng khá dày, mặc dù lộ ra vài biểu cảm vặn vẹo kỳ dị, những người hầu chỗ phường mèo chó kia cũng thấy ra chút manh mối nào, bằng sớm trở thành thứ có tà niệm, bị thiêu chết.

      Vì là Đế vương, tâm trí cùng nghị lực của luôn siêu hơn người bình thường. Trải qua khiếp sợ ban đầu, vượt qua những bàng hoàng mê man, Chu Vũ Đế điều chỉnh lại lập tức. nhịn đói, cũng tự sát, chẳng qua bởi vì chịu uống sữa, lại thích ăn mấy đồ ăn nát vụn thừa thãi của chó, thân thể gầy yếu hơn so với mấy chú cún khác ít mà thôi.

      Phường chó mèo này được đặt trong Cấm cung, thi thoảng mấy thái giám cũng đàm luận chút chuyện cung đình, trải qua nửa tháng thám thính, Chu Vũ Đế biết, bản thân mình bây giờ vẫn chưa chết, mà là trọng thương hôn mê, mười ngày trước tỉnh lại, thời vẫn còn ở Kiền Thanh Điện tĩnh dưỡng. Đương nhiên, đây đều là tin ‘vỉa hè’, ai biết được nội tình thực như thế nào.

      Bản thân mình có tỉnh lại hay ? Cũng giống như tình huống của A Bảo này, thân thể bị linh hồn kẻ nào đó chiếm giữ? Chiếm lấy thân thể của mình, là người hay là ? Có thể nguy hại đến giang sơn xã tắc của mình hay ? Tất cả những nghi vấn đó đều luẩn quẩn quanh tim gan Chu Vũ Đế, khiến cuộc sống hàng ngày của khó có thể mà bình yên, trằn trọc khó ngủ. Nếu phải vì cơ thể này quá yếu ớt, lại bị giam trong lồng, chạy đến Càn Thanh Cung xem xét kết quả từ lâu.

      Nhưng mà sáng nay, lúc thái giám cẩn thận lựa chọn chó con để đưa tới các nương nương lựa chọn, Chu Vũ Đế biết cơ hội để bản thân mình ra khỏi nhà giam này tới. Trái ngược với thái độ ủ rũ mệt mỏi thường thấy, trở nên hoạt bát, lại ngoan ngoãn, cứ nhào tới phía trước mặt mấy thái giám kia, hơn nữa có đôi mắt ngập nước đầy linh khí như thế, quả nhiên thái giám liếc mắt cái đưa vào lồng, chuyển tới hậu cung.

      Cuộn mình trong góc lồng, nhìn con đường kéo dài dứt dưới chân, rồi những bậc thang trước đây vốn thấy bình thường, bây giờ xem ra có vẻ dốc hơn rất nhiều. Bất giác, tâm trạng Chu Vũ Đế bỗng nhiên trở nên phức tạp vô cùng.

      Lại bước qua cánh cửa cao cao nữa, thấy những tấm gạch vàng màu đen lấp lánh dưới lồng, Chu Vũ Đế biết, đến Hậu cung. thấy được toàn cảnh cung điện nguy nga này, cũng nhìn thấy những tấm bảng tên treo cửa, ràng được rốt cuộc đây là nơi nào. Nhưng chờ cho đến lúc ngẩng đầu lên, đối mặt với vận trang phục sang trọng ngồi ở vị trí cao nhất, ý thức được, nơi này nhát định là Bích tiêu cung, cung điện của Đức phi, người đứng đầu trong tứ phi.

      Đức phi chính là vị phi tử được mình ‘sủng ái’ nhất. Trong Cấm cung cá lớn nuốt cá bé này, hiển nhiên việc thái giám mang theo vật cưng cho Đức phi lựa chọn đầu tiên cũng là hợp tình hợp lý.

      Mắt chó nhìn thấy màu sắc, toàn bộ thế giới của chúng nó chỉ có hai màu trắng đen. Nếu có lần gặp gỡ này, Chu Vũ Đế vĩnh viễn biết điều đó. Nửa tháng giãy dụa sống ở thế giới u ám khôn cùng, đột nhiên thấy được gương mặt quen thuộc, tâm trạng Chu Vũ Đế vô cùng kích động, ngây người nhìn dung nhan ngồi ghế đến quên phản ứng.

      ấy hơi nghiêng người nhìn mình, mái tóc đen dày như mực, da thịt như tuyết trắng mịn, đôi mắt phượng long lanh, đen trắng ràng, phong thái lộng lẫy, lạnh lùng mà cao quý đập thẳng vào mặt . Nếu chỉ có chữ để hình dung, đó chính là ‘đẹp’, vẻ đẹp như thoát khỏi thế tục, so với những màu sắc rực rỡ bên ngoài, nàng còn đẹp hơn. Có lẽ bởi vì thị giác khác nhau, có lẽ bởi vì tâm trạng khác nhau, trong thoáng, Chu Vũ Đế như bị mê hoặc.

      Giai nhân với sắc đẹp tuyệt đại như bước ra từ những bước họa ‘vẩy mực’ ( cách vẽ tranh thủy mặc)chính là phi tần của mình, mà bản thân mình lại lấy tư thế là con chó gặp mặt nàng. Ý thức được điểm này, Chu Vũ Đế tỉnh táo lại, thốt nhiên xoay người, cuộn mình thành cục, hận thể lập tức biến mất trong khí.

      Nhưng mà ông trời lại nghe thấy lời cầu nguyện của , chẳng những biến mất, mà còn bị Đức phi chọn trúng. Bị thái giám nắm cổ kéo ra, sau đó giao cho cung nữ, còn cung nữ kia cứ luôn miệng kêu mình là ‘cục súc’, cả người Chu Vũ Đế cứng ngắc, muốn phát hỏa lại bất lực.

      Lúc vẫn còn thất thần bị Đức phi ôm vào lòng. Cái ôm này mềm mại lại ấm áp, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt, hoàn toàn trái ngược với nhà giam lạnh băng với những mùi vị kỳ lạ, khiến người ta say mê thể ngừng được. Dưới cái vuốt ve dịu dàng của Đức phi, suýt chút nữa thôi hoàn toàn mê muội. Nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân mình đường đường là Đế vương, lại bị phi tần của chính mình đặt đầu gối thưởng thức, liền cảm thấy lòng tràn đầy cảm xúc xấu hổ và giận dữ, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

      Thoát ra khỏi vòng ôm của Đức phi, rồi lại rơi phịch xuống mặt đất, lúc đó mới ý thức được bản thân mình phải là Chu Vũ Đế nữa, mà chỉ là con chó con mới sinh chưa đủ tháng. Cơn đau nhức khắp người nhắc nhở điều, thoát khỏi che chở của này, tuyệt đối thể sinh tồn trong Cấm cung. Trước khi biết Hoàng đế trong cung này là người hay quỷ, có nguy hại đến giang sơn xã tắc của mình hay , thể chết được.

      Vì thế đành đè nén cảm giác cam lòng, cũng giãy dụa nữa, trong lòng tuy xấu hổ và giận dữ, nhưng cũng để mặc cho những người này đùa nghịch. Thời gian này, thay đổi của Đức phi lại khiến cảm thấy kinh ngạc.

      này cẩn thận chuẩn bị bát cháo thịt băm vừa thơm vừa mềm, để Chu Vũ Đế nửa tháng qua phải ăn đồ cho chó suýt chút nữa rớt nước mắt. này để bản thân lên bàn ăn cơm, mà xua đuổi vào cái góc tối tăm nào đó. này tự tay tắm rửa cho , động tác dịu dàng thành thạo, hề có thô lỗ cùng mất kiên nhẫn của mấy người hầu ở phường chó mèo. này mềm giọng chuyện với , thái độ bình thản lại tha thiết, giống như đối đãi con người, mà chính xác hơn, là đối đãi với đứa trẻ.

      Chu Vũ Đế nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tràn đầy nét dịu dàng của Đức phi, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Đây vẫn là Mạnh Tang Du chỉ cần hai ba câu ép Hoàng hậu vào con đường chết, áp chế quý phi, chiếm đoạt sủng ái cả lục cung, là con người tùy tiện lại khắc nghiệt ấy sao? ‘Xảo tiếu thiến hề’ (nét cười duyên dáng) như vậy, cơ hồ thể nhận ra.

      Xảo tiếu thiến hề 巧笑倩兮: Xuất xứ từ Kinh Thi – Vệ Phong – Thạc Nhân, ca ngợi người vợ của Vệ Trang Công (卫庄公), Trang Khương ( 庄姜).

      Nhưng trải qua ngày dài mệt mỏi, Chu Vũ Đế có tâm trạng nào mà tìm tòi nghiên cứu. Dưới ngọn lửa ấm nồng của lò sưởi, dưới những cái vuốt ve chầm chậm dịu dàng của Đức phi, chỉ trong thoáng, mê mê man man lăn ra ngủ. Ngủ sâu và ngon như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong nửa tháng nay.

      Lúc Đức phi vừa cẩn trọng vừa nhàng đặt vào trong cái giỏ liễu, Chu Vũ Đế vốn có tính cảnh giác cực kỳ cao vẫn lập tức tỉnh lại. Mãi cho đến khi Đức phi rón ra rón rén rời , mới mở đôi mắt tối như mực, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương rất lâu.

      Chạm vào cái mền bông xíu bụng, Chu Vũ Đế nghiền ngẫm lại hoàn cảnh mới mẻ của bản thân, cả cái tên ngu đần kia nữa, trong lòng có chút xấu hổ và giận dữ, lại có chút gì đó an tâm.

      A Bảo, bảo bối tâm can? Đây là cái tên quỷ quái gì? Quả nhiên là ‘tướng môn hổ nữ’, hề có chút xíu văn chương nào trong đầu! Muốn cười ra tiếng, lại phát bản thân mình chỉ phát ra thanh ư ử yếu ớt, sắc mặt Chu Vũ Đế lại biến thành vừa xanh vừa trắng, căm giận dùng móng vuốt cào cào miếng vải bông bụng mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      (Tướng môn – dòng dõi nhiều đời quân ngũ. Ở đây ý chỉ chị Tang Du xuất thân từ gia đình nhà võ, am hiểu văn chương.)

      ﹡﹡﹡

      Giờ dần canh ba, bầu trời vẫn còn mờ mờ, nhưng nơi phương Đông, mặt trời ló dạng, lâu sau đó, nắng sớm ấm áp phả xuống rộng khắp đất trời. Đến giờ mẹo, là lúc phải Phượng loan cung thỉnh an Lý quý phi nương nương.

      năm rưỡi trước, Hoàng hậu khó sinh, thai nhi chết lưu trong bụng, là hoàng tử thành hình. bao lâu sau, Hoàng hậu cũng vì đau thương mà chết, để lại con ruột năm ấy chỉ mới bảy tuổi, cũng chính là đương kim Tứ công chúa bây giờ. Trước khi Chu Vũ Đế an vị ngai vàng, hồi cung biến xảy ra khiến Thái hậu nản lòng thoái chí, chuyển đến Thiên Phật Sơn lễ Phật, màng đến thế từ lâu. Hai vị trí lớn nhất trong hậu cung người bóng, vị phi tần có vị trí cao nhất lúc bấy giờ là Lý quý phi cũng tự nhiên mà đảm nhiệm quyền hành, quản lý chung cả lục cung.

      Phụ thân Lý quý phi là Tả thừa tướng đương triều, rất có quyền lực và sức ảnh hưởng. Lý quý phi lại liên tiếp sinh ra Nhị hoàng tử cùng Tam công chúa, mười hai tuổi, mười tuổi, cả hai đều khỏe mạnh, thông minh lanh lợi. Địa vị, quyền thế, con cái hay tất cả những gì cung phi các tha thiết mơ ước, Lý quý phi đều có được, có thể ví như người hạng nhất trong hậu cung này.

      Thế nhưng, người hạng nhất đó, trước mặt vị Đức phi nương nương Mạnh Tang Du cũng có vài phần lo lắng.

      Năm nay Mạnh Tang Du mười bảy tuổi, đúng độ tuổi như hoa hàm tiếu, dáng dấp quốc sắc thiên hương, quả là xinh tươi như ngọc. Phụ thân của là Mạnh Trường Hùng, chính là vị Đại tướng quân uy danh hiển hách của triều Chu, tay cầm trăm vạn hùng binh, hàng năm đóng quân tại quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc). Sở dĩ Đại Chu có thể khống chế Man tộc ở biên quan quấy nhiễu, tiếp tục phát triển phồn thịnh, chính là nhờ vào quân nhà họ Mạnh trong tay Mạnh Trường Hùng, đánh đâu thắng đó, gì cản bước nổi.

      Nhà họ Mạnh lấy công trạng trong chiến đấu lập nghiệp, ở thời Chu Thái Tổ đứng hàng công khanh (là thuật ngữ chung, chỉ số nhân vật có quyền lực lớn gắn với triều đình), thừa kế tước hiệu Phụng Ân Trấn quốc công. Đến triều đại nhà Chu, đừng đến tả hữu thừa tướng đầy quyền lực, ngay cả Chu Vũ Đế gặp Trấn quốc công cũng phải nể mặt ba phần.

      Có tài có mạo, có quyền có thế, Mạnh Tang Du vừa bước vào cung trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các nương nương khác. Nhưng đấu ba năm, chẳng những họ thể nhổ cái gai này, còn để đối phương đạp lên bản thân mình, càng ngày càng leo cao. Ngay cả Hoàng hậu ta cũng có thể bức tử, mà Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm tới việc này, còn ai dám động vào cái hố đầy rủi ro ấy?

      Trước mặt Đức phi phong thái mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, cá tính của người sinh ra trong nhà tướng sĩ, quả thực chúng cung phi cảm thấy bất lực vô cùng.

      Giờ này khắc này, vị ‘sủng phi nương nương’ Mạnh Tang Du có thủ đoạn kinh người trong truyền thuyết từ từ thức giấc trong tiếng gọi của Phùng ma ma. nhấc nửa người dậy, lười biếng dựa người vào đầu giường, đôi mắt phượng còn nhập nhèm hơi híp lại, để mặc Phùng ma ma lấy khăn nóng lau mặt lau tay cho mình.

      Đợi mặt nhàng thoải mái, Đức phi mới dịch người, xỏ chân vào đôi giày thêu đến trước bàn trang điểm để các cung nữ khác chải tóc cho mình. Thân mặc cái yếm màu đỏ rực, khó có thể che khuất bộ ngực tròn đầy đặn, bên dưới là chiếc quần thụng tơ lụa màu trắng. Chất vải mỏng manh dính sát vào da thịt, làm nổi bật đôi chân dài cùng những đường cong duyên dáng mơ hồ có thể thấy được. Ăn mặc nửa che nửa kín như vậy, so với quần áo gợi cảm khác càng thêm mê người. Những cung nữ hầu hạ bên cạnh vừa thấy đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn thể nhịn được mà tiếp tục nhìn ngắm.

      “Nương nương, nhập thu, buổi sáng trời lạnh, người nên thêm cái áo.” luồng gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, chui vào trong tẩm điện. Phùng ma ma nhướng mày, lập tức cầm chiếc áo khoác mỏng phủ lên Mạnh Tang Du.

      Mạnh Tang Du để mặc Phùng ma ma làm việc, biểu cảm chán chường cảm xúc khi vừa thấy Bích Thủy ôm A Bảo vào mới chợt sáng ngời.
      lananhtran51 thích bài này.

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      3/85. Hình tượng.
      Tối qua Chu Vũ Đế ngủ thực ngon, mãi cho đến khi Bích Thủy tới gần cái giỏ liễu, muốn giơ tay lấy cái chăn bông kia, mới khó khăn thức giấc.

      Thấy A Bảo dậy, Bích Thủy lập tức bế chú lên, lấy miếng vải lụa nhúng nước ấm lau mặt mũi lau miệng lau móng vuốt cho chú, sau đó ôm vào tẩm điện. Đức phi nương nương rất thích động vật, chuyện này ai hơn Bích Thủy, cho nên nghĩ sáng sớm Đức phi vừa thấy A Bảo hẳn nhiên rất vui vẻ.

      Chu Vũ Đế giãy dụa trong tay Bích Thủy, chính còn phát giận, muốn gầm gừ hai tiếng, nhưng tiếc rằng vốn là con chó con, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư ử dễ thương vô cùng. Vì thế, miệng vừa há ra phải lập tức ngậm ngay lại, trong lòng hãy còn xấu hổ.

      Vừa mới đặt chân vào điện, mùi cỏ xanh tươi mát dễ chịu liền phả vào mặt, khiến tinh thần chợt cảm thấy thoải mái đầy phấn chấn, hoàn toàn giống với mùi đàn hương quá nồng trong những cung điện khác, cũng giống như mùi long tiên hương rất nặng trong Càn Thanh Cung. Linh hồn bám vào thân thể của chó, khứu giác càng bén nhạy hơn so với trước. Chu Vũ Đế chợt ngừng giãy trong thoáng, ngẩng đầu nhìn về phía Đức phi đương ngồi trước bàn trang điểm.

      ấy ngồi nghiêng người, làn da trắng mịn cùng với bộ quần áo đỏ rực trong mắt Chu Vũ Đế lại biến thành hai màu trắng và xám. Những sắc thái vốn diễm lệ tươi đẹp đến vậy bị đưa về hai màu đơn điệu, nhưng lại mang đến loại cảm giác tuyệt trần thoát tục, đặc biệt là mái tóc đen dày chấm mắt cá chân kia như thác nước uốn lượn chảy xuôi, dường như còn óng ánh lớp ánh sáng mỏng, đẹp đến tưởng tượng được.

      Trải qua mười ngày mười đêm u ám yên lòng, giờ đây, những cảnh, những việc đơn giản nhất, bình thường nhất người ta thường làm vào sáng sớm khi phản chiếu vào mắt Chu Vũ Đế thành rực rỡ nhất, xúc động nhất. Phút giây này, hồ như vẫn là Chu Vũ Đế minh thần võ, đợi tần phi hầu hạ mình rửa mặt chải đầu.

      Nhưng, rất nhanh thức tỉnh khỏi cơn ảo giác mê muội đó, chỉ vì trước bàn trang điểm vươn tay ôm lấy , cúi đầu hôn lên mí mắt của mấy cái. Đôi môi mềm mại, lướt qua như cánh bướm mỏng đập vỗ, cảm giác tê dại nhột nhạt, lại còn mang thêm hương thơm rất riêng.

      Đây là cái hôn của chủ nhân dành cho vật cưng, mà phải là phụ nữ dành cho đàn ông của mình. Trong nháy mắt, trong lòng Chu Vũ Đế trào lên cơn tuyệt vọng nên lời, sau đó vì yếu đuối bản thân mình thể ra vào giờ khắc này mà phẫn nộ, lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

      “Ôi, em đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống nữa bây giờ!” Mu bàn tay Mạnh Tang Du bị cào, vội vàng buông A Bảo xuống đất để chú làm bị thương mình.

      “Nương nương, người sao chứ?” Ngân Thúy cùng Bích Thủy đồng thanh hỏi.

      Phùng ma ma nổi giận đùng đùng bước lên, chen chân vào, muốn đá A Bảo cái.

      “Ma ma, đừng làm vậy! Ta sao!” Mạnh Tang Du thấy thế, vội vàng ngăn cản, giơ giơ mu bàn tay lên ý bảo bản thân bị thương.

      Da thịt mịn màng chợt có vệt đỏ ửng, tuy chảy máu, nhưng cũng khiến Phùng ma ma đau lòng thôi. Bà lấy lọ tuyết phu cao cẩn thận bôi cho Mạch Tang Du, giọng trầm trầm còn mang theo cả tức giận, “Con cục súc này ngỗ ngược khó nuôi, hổ là chó ngoại tộc! Nương nương, người vẫn nên đuổi nó về phường chó mèo đó , chúng ta lại chọn chú Tây Thi tính tình dịu ngoan về nuôi dưỡng.”

      Ai cũng hề chú ý tới A Bảo vẫn ngồi im lặng ở góc, khi nghe được những lời ấy, tầm mắt như dao của chú hướng thẳng về phía Phùng ma ma. Nhưng ánh mắt sắc lẹm này bị bộ lông dày che khuất, lại xuất phát từ con chó xíu với thân mình bé bỏng đáng , quả thực có lực sát thương nào, cũng chẳng khiến ai chú ý tới được.

      Thân thể cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Đức phi, đợi ‘tuyên án.’ Là sai lầm của . Nếu quyết định tạm thời dựa vào Đức phi, tất yếu phải thỏa hiệp, phải nhượng bộ. Bây giờ còn là vị Đế vương ăn ngồi trước, mà là con vật cưng hơn kém. Thú cưng là phải ngoan, phải biết như thế nào để nịnh nọt chủ nhân cho tốt.

      Nghĩ đến trước kia, mấy người phụ nữ này dùng trăm phương nghìn kế để nịnh nọt , Chu Vũ Đế có cảm giác thời cuộc thay đổi, bi thương vô kể.

      “Nuôi động vật cũng cần phải xem duyên phận, từ lần đầu tiên ta gặp A Bảo cảm thấy thích em ấy rồi, đổi gì cả!” Đức phi kiên quyết lắc đầu, bổ sung thêm, “A Bảo còn , sợ người là chuyện đương nhiên, ở chung thời gian rồi cũng gần gũi thân mật. thế giới này, chó là loại động vật trung thành nhất, chỉ cần lòng chờ đợi nó, nó cũng lòng với mình, so với phần lớn người đời tốt hơn nhiều lắm.”

      Chu Vũ Đế nghe vậy, trái tim căng thẳng cũng bình tĩnh lại, dùng ánh mắt phức tạp đánh giá khuôn mặt đầy dịu dàng của Đức phi. nghĩ tới, Đức phi đối xử với người đời lạnh lùng, tàn nhẫn, khắc nghiệt lại có tấm lòng bao dung với động vật đến thế. Nhưng biết, đối với con chó, Đức phi có việc gì phải làm bộ làm tịch, cho nên đây chính là suy nghĩ chân của nàng. Nội tâm cực kỳ xúc động, thể thừa nhận những lời Đức phi rất thuyết phục. Lòng người, là thứ khó phỏng đoán nhất đời này, nhất là những người vốn hiểm ác đáng sợ. Có lẽ vì nguyên nhân hiểu thấu hết thảy, cho nên chỉ khi ở trước mặt những con thú đơn thuần, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Chẳng phải mình cũng như thế?

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Vũ Đế nhìn về phía Đức phi toát ra vài phần thương hại. này, cũng khó chịu giống như trong tưởng tượng của , vẫn có thể tiếp tục ở lại.

      Thấy A Bảo tránh ở góc giương đôi mắt tròn xoe nhìn mình, dáng vẻ be bé tội nghiệp vô cùng, trong lòng Mạnh Tang Du mềm nhũn, vừa lệnh các cung nữ mang thức ăn lên, vừa vẫy vẫy tay với A Bảo, “A Bảo mau lại đây, ăn sáng nào.”

      Thân thể này vừa mới chào đời bao lâu, chịu được cơn đói cồn cào. Chu Vũ Đế lạch bạch lạch bạch tới trước mặt Đức phi, ngửng đầu nhìn lên. Mạnh Tang Du ôm lấy chú, đặt bàn ăn, vừa vuốt ve lưng chú vừa nhìn về phía Phùng ma ma cười , “Ma ma xem, A Bảo nhà ta thực ra rất ngoan ngoãn.”

      Thấy chủ tử thích, cơn giận của Phùng ma ma cũng tiêu xuống, hiền từ phụ họa tiếng.

      A Bảo thẳng người hai cái chân ngắn ngủn, có phép có tắc ngồi bàn ăn, vừa hưởng thụ Đức phi âu yếm, vừa thầm cảnh báo mình đừng để này thuần hóa thành con vật cưng có tương lai. (Tác giả: đây chính là , là số mệnh tương lai của nhà ngươi đó.)

      Bữa ăn sáng được bưng lên. Cho dù cách xa, Chu Vũ Đế vẫn có thể ngửi được mùi cháo thịt băm. hít hít mũi, nước miếng trong miệng bắt đầu tiết ra, tong tong xuống bàn. Đây là bản năng động vật, mặc cho là Chu Vũ Đế minh thần võ cũng có cách nào khống chế được.

      “Ha!” Đức phi che miệng cười khẽ, vẫy vẫy tay với nhóm cung nhân, “Động tác nhanh lên chút, A Bảo đói bụng!”

      Ngậm chặt hai miệng lại, nuốt nước miếng đánh ực xuống bụng, má Chu Vũ Đế hồng rực, hận thể dùng móng vuốt đào cái hố chui xuống cho xong. Cũng may lông dày mới để Đức phi thấy được cái vẻ quỷ dị này.

      “Nương nương, người để A Bảo ăn dưới bàn , bằng dơ mặt bàn, tổn hại đến dạ dày và khẩu vị người.” Ngân Thúy bưng cháo thịt băm đến, giọng đề nghị.

      sao cả, ta thích A Bảo ăn cơm cùng ta.” Đức phi xua xua tay, tự mình cầm bát cháo đặt xuống trước mặt A Bảo, dịu dàng , “Em ăn .”

      Để con chó lên bàn ăn cơm? Chu Vũ Đế kinh ngạc liếc nhìn nàng cái, trong lòng có chút gì đó cảm động. Nhưng đồ ăn ngon lành trước mắt, thể nghĩ nhiều được nữa, bản năng động vật thúc đẩy lập tức cúi đầu, há mồm liếm cháo.

      Mạnh Tang Du thấy chú ăn ngon, cũng cầm bát đũa dùng bữa. có chứng tụt huyết áp, buổi sáng thường muốn ăn gì, nhưng bởi vì có A Bảo làm bạn, rốt cuộc cũng dùng xong chén cháo gà xé sợi cùng đĩa bánh ngọt , khiến Phùng ma ma mừng đến mặt mày hớn hở.

      Dùng khăn tay lau khóe miệng, Mạnh Tang Du chống má, mắt đầy ý cười thưởng thức tướng ăn của A Bảo. Chó con vừa sinh ra tháng cũng to bằng miệng bát, lúc này dường như cả nửa người đều vùi vào trong, nhìn đáng vô cùng. liếm từng miếng từng miếng, tốc độ nhanh chậm, thong dong tao nhã.

      Mạnh Tang Du nhíu mày, với Ngân Thúy, “Nhìn xem, A Bảo của ta ăn uống rất sạch , làm dơ bàn. Động tác này so với vua sư tử còn tao nhã hơn đó!”

      Vua sư tử, là cái gì vậy? Trong lòng Chu Vũ Đế hoang mang, nhưng cũng thực vừa lòng khi Đức phi lấy vị vương giả để so sánh với bản thân mình.

      Ngân Thúy mỉm cười đồng ý, thấy thời gian cũng gần kề, lập tức hầu hạ Mạnh Tang Du thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị Phượng loan cung thỉnh an Lý quý phi.

      Bỏ chiếc áo rộng rãi bên ngoài, thay bộ triều phục lộng lẫy sang trọng, vấn kiểu tóc Lưu vân kế, cài đóa hoa thắng quý giá lóa mắt, đung đưa theo từng bước chân, cuối cùng dùng bút chì than vẽ đuôi mắt xếch lên, che khuất được phần nào phong thái nổi trội riêng biệt toát ra khi lơ đãng. Đức phi với khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức người thường thấy xuất trước mắt mọi người.

      (“hoa thắng” (华胜) – “Thắng” (胜) là đồ trang sức của phụ nữ cổ đại đeo đầu, có ý nghĩa là đẹp đẽ, nổi bật.Hoa thắng là cắt thành hình hoa, chim, gần giống với kết hoa ngày nay.)

      Lưu vân kế là kiểu tóc búi lệch bên đỉnh đầu.

      Thấy phong thái của hoàn toàn thay đổi, Chu Vũ Đế ngửng đầu khỏi bát ngẩn ngơ. hiểu, chỉ là thay đổi bộ quần áo, trang điểm đôi chút, kia trở nên khác hẳn ban đầu. hơi hơi hoài niệm Đức phi tính tình thoải mái tự nhiên vừa nãy.

      Mạnh Tang Du thong thả bước đến trước bàn ăn, xoa xoa đầu A Bảo, dịu dàng dặn dò, “A Bảo ngoan ngoãn đợi ở trong cung, đừng chạy ra ngoài chơi, chị ra ngoài lúc rồi trở về ngay.”

      Phượng loan cung? Chu Vũ Đế có hứng thú. tính, chờ Đức phi rồi chuồn êm đến Càn Thanh Cung xem tình hình thế nào. Bích tiêu cung rất gần Càn Thanh Cung, nếu cũng mất thời gian tách trà . Như vậy xem ra, theo Đức phi chưa hẳn là chuyện tốt.

      Nhưng câu tiếp theo của Đức phi lập tức đánh bay tính toán của .

      Mạnh Tang Du nhìn về phía vài cung nữ chờ bên bàn ăn, thận trọng mở miệng, “Các ngươi cẩn thận trông coi A Bảo, đừng để nó chạy ra khỏi Bích tiêu cung. Nó còn , người ta dễ dàng coi thường, có thể giẫm đạp làm nó bị thương.”

      Các cung nữ cùng lên tiếng vâng mệnh, khiến Chu Vũ Đế ảo não đôi chút.

      Dường như cảm giác được tâm trạng chùng xuống của A Bảo, Mạnh Tang Du ôm chú, hôn hôn cái mũi ươn ướt của chú, mỉm cười mở miệng, “Chờ A Bảo lớn thêm chút, chị mang A Bảo Ngự hoa viên tản bộ quanh đó. Ngự hoa viên rất xinh đẹp, cũng rất to, có nhiều thứ để chơi lắm nha, nhất định A Bảo thích.”

      Thái độ nuông chiều như thế này rốt cuộc là sao? giống như đối đãi với thú cưng, mà giống với đứa trẻ hơn. Nhưng thể rằng, làm người trực tiếp có lợi, phút chốc, trong lòng Chu Vũ Đế vẫn có chút cảm động.

      “Tốt lắm, bắt đầu làm việc! Đem khuôn cách lạnh lùng cao quý xinh đẹp của các ngươi trưng lên cho bản cung!” Mạnh Tang Du cẩn thận đưa A Bảo cho cung nữ khác, sau đó khuôn mặt nghiêm lại, vỗ tay ra lệnh.

      “Vâng!” Đầu tiên, những cung nhân đứng sau che miệng cười khẽ, tiện thể ưỡn thẳng lưng, hất cằm lên, có cảm giác như dùng mũi nhìn người khác, trong ánh mắt sắc lẹm kia đều lộ ra cao ngạo cùng khinh miệt, vênh váo hung dữ.

      Chu Vũ Đế sợ đến ngây người, nằm sấp trong lòng cung nữ khác, như khúc gỗ nhìn Đức phi chậm rãi xa. Đây chính là dáng vẻ của Đức phi cùng cung nhân mà vốn quen thuộc. ra, hết thảy đều là ngụy trang, là Đức phi cố ý bày ra bên ngoài. Vì sao nàng ta phải làm thế?

      Suy nghĩ chút, Chu Vũ Đế hiểu được ngay. Đây chẳng qua là thủ đoạn tự bảo vệ mình của Đức phi mà thôi. Cho dù muốn phô trương, nàng ta cũng phải phô trương. Cho dù muốn hung ác tàn nhẫn cũng thể hung ác tàn nhẫn. Như thế để khiến cho những kẻ địch khác phải kiêng kị nàng, để họ dám tùy tiện ra tay. Ít nhất, đạt tới cấp bậc Hoàng hậu hay quý phi, cũng thể quật ngã nàng xuống được. Người khác chắc chắn dám liều lĩnh, vì thể nhận nổi trả thù của vị Đức phi này, vậy tránh khỏi rất nhiều phiền toái đáng có.

      Nghĩ thông suốt, Chu Vũ Đế thể thừa nhận, vốn tưởng rằng cái vốn có ý nghĩ đơn giản, thủ đoạn vụng về lại lại có trí tuệ đến thế. Nghĩ xa chút, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc. Đức phi quả phô trương ương ngạnh, nhiều phi tần bị nàng ta “chỉnh” nhiều kể hết, nhưng cho tới bây giờ nàng ta biết người nào có thể đắc tội, người nào thể đắc tội. Nàng ta luôn giẫm lên mình để lên, nhưng cũng vượt quá giới hạn. Cho nên, mặc dù trong lòng vui, bản thân cũng đồng ý cho nàng số quyền lợi cùng tôn vinh nhất định, đây đều là kết quả nàng ta khổ tâm làm việc có được.

      này đơn giản, ngay cả trẫm cũng bị che mắt! Chu Vũ Đế cảm thán, trong lòng càng kiêng kị nhà họ Mạnh hơn. Nhưng cùng lúc đó, hề phát ra, ác cảm đối với Đức phi giảm bớt.

      thông minh trí tuệ luôn khiến người ta thích. vừa xinh đẹp vừa thông minh lại càng cuốn hút hơn. Cùng người sớm chiều bên nhau, ngày đêm làm bạn, trái tim cùng linh hồn ‘rơi vào tay giặc’ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
      lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :