1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên Sách, Nhật Ký Xấu Nữ Thay Đổi Số Phận - Mạc Phi Hữu Ái (1.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Xuyên Sách, Nhật Ký Xấu Nữ Thay Đổi Số Phận

      Tác Giả: Mạc Phi Hữu Ái

      Converter: Shikuya-tangthuvien

      Thể loại: Xuyên thời khiếp trước kiếp này

      Editor: HuouCaoCang

      Giới Thiệu

      Vừa ngủ dậy, Viên Giai Giai biến thành vật hy sinh nữ phụ xấu xí trong tiểu thuyết, tướng mạo xấu xí còn nhát gan sợ phiền phức, cực kỳ yếu đuối để rồi cuối cùng nhảy xuống giếng bỏ mình tự vẫn. Này....Đây là có chuyện gì? Viên Giai Giai khó ra nước mắt, ông trời ơi! Có phải là do ngươi tạo ra ?

      Nha~ Phải 1v1, phải ngọt sủng sủng a~

      Quay qua đối phó với mẹ cả, biến thê thảm thành thần kỳ, nhân tiện nàng phải làm giàu làm giàu rồi toàn đồ sính lễ cưới đây nha mới là mục tiêu cao cả duy nhất của nàng.​
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Rơi Xuống Nước Bỏ Mạng


      Trong căn phòng hẹp đơn sơ có ít người đứng, mà tại thời điểm này ngồi đầu giường là vị đại phu châm cứu cho vị tiểu nương nằm. Bên cạnh giường đó xa là ma ma và nha đầu của nàng lo lắng quỳ, mà đứng bên cạnh giường là nữ nhân với thần sắc nóng vội, càng ngừng hỏi han thăm dò vị đại phu, vừa định đặt câu hỏi lại mở miệng được, trong tay nắm chặt khăn mà ngừng vò.

      Nha hoàn đứng cạnh bên người vị nữ nhân này lúc này ra dáng nữ nữ mở miệng giòn tan mà :" Tiêu di nương đừng lo lắng, lúc này Hạ đại phu châm cứu, tam tiểu thư chắc chắn là có chuyện gì"

      Này nữ tử vừa ước chừng cỡ 15,16 tuổi; diện mạo tuy rằng bẩm sinh bình thường có gì nổi bật nhưng ánh mắt trong lúc đó lại toát ra ngạo khí, làm cho nàng bộ dáng có chút thêm sinh động.

      Tiêu di nương nhíu mày, thấp giọng lôi kéo Thúy Liễu hỏi:" Đai phu nhân cái gì là có?".Nàng ta sớm biết rằng đại phu nhân thích cái tam tiểu thư nữ xuất này lắm, nhưng mạng người cũng thể coi khinh được. Mà ba ta cũng có đến thăm hỏi mà chỉ phái nha hoàn Thúy Liễu bên người tới, điều này làm cho Tiêu di nương trong lòng lại hơi có chút an ổn chút.

      Nghĩ lại Tiêu di nương chợt đau đầu, biết thế nào lại ra hồ nước chơi. Mà vậy chính nữ nhi của mình lại còn cố tình xô tam tiểu thư xuống hồ nước, mà việc xấu này đám nha đầu thấy đều thấy hết nên để che dấu ai cần chết cũng chết, nhưng nàng cái thứ nhất xử lý được là việc nữ nhi của chính mình bị phạt.

      Mà nàng cũng nghĩ lại là lúc đó nữ nhi nàng là trượt chân muốn rơi xuống nước, thuận thế trèo lên người Lục Thanh Loan mới có thể đứng vững nhưng mà ngược lại Lục Thanh Loan lại bị chìm trong nước, mà gần đó ma ma và nha hoàn đều bị dọa cho choáng váng nên hồi lâu mới chậm trễ đem Lục Thanh Loan cứu lên bờ.

      Thúy Liễu thần sắc như thường, nhưng mang vẻ thấy nhưng thể trách :" Đại phu nhân , bồi Hạ đại phu xem bệnh, đem người hầu bên cạnh tam tiểu thư kéo xuống hung hăng đánh chút bản tử, rồi đem bán "

      Ma ma và nha đầu quỳ mặt đất nghe lời này, vội vàng dập đầu luôn miệng khóc cầu xin tha thứ: " Đại phu nhân tha mạng, đại phu nhân tha mạng a''

      Diêu ma ma ruột như hối thúc, nóng lên mà thất thanh cầu xin. Nếu nàng nhàn nhạ ngủ trưa thay coi coi chừng tiểu thư việc phát sinh này xảy ra, mà rơi vào hồ nước nửa ngày mới cứu lên, cũng còn thở được là may lắm rồi.

      Diêu ma ma khóc phen chợt quay qua tàn nhẫn nhìn nha đầu bên cạnh:" Ngươi là cái gì tiện nhân, ta kêu ngươi coi sóc tiểu thư , ngươi lại chạy tới ngoạn phiên hoa thằng(cái này hiểu mới cùi),nếu tam tiểu thư có hề gì, cáimajng của ngươi cũng trả nổi"

      Tiểu Hỉ tránh phải, tránh trái cũng khóc mà biện hộ :" Diêu ma ma, lời này người là có ý gì? Vốn là ngươi cùng với tiểu thư,bây giờ xảy ra chuyện lại đổ đầu ta."

      Thúy Liễu đau đầu nhíu mày, nàng vừa muốn lên tiếng, lại thấy thanh Hạ đại phu vui vọng ra:" Muốn ầm ĩ ra bên ngoài mà ầm ĩ, châm cứu vốn là cần yên tĩnh"

      Diêu ma ma cùng Tiểu Hỉ hẹn mà đều che miệng lại, sợ hãi cúi đầu dám cái gì nữa. Hạ đại phu lúc này hơi hơi lấy tay day đầu,mà trong lòng khỏi thở dài.

      giường người nằm đúng là Lục phủ tam tiểu thư Lục Thanh Loan, nàng ước chừng hơn 5 tuổi, thân hình gầy yếu nằm ở kia, hai mắt nhắm nghiền mà lúc này 10 ngón tay nàng đều đầy kim châm lại vẫn nghe thấy động tĩnh gì cả, hơi thở mong manh.

      Lại qua nữa ngày cuối cùng Hạ đại phu rốt cục bất lực :" Lão phu tận lực"

      Thúy Liễu liền ngẩn ra, nhìn đến bộ dáng khó khăn cra Lục Thanh Loan lúc này liền như hiểu được ý tứ trong lời của Hạ đại phu. Mà lúc này Tiêu di nương bộ mặt trắng bệt, lẩm bẩm :" Tam tiểu thư chẳng lẽ chỉ cứu được đến đây thôi sao?"

      Hạ đại phu bộ dáng rầu rĩ :" Xem như là ý trời. Lão phu cố lắm châm cứu cho tam tiểu thư cùng lắm chỉ khôi phục được tí tri giác của nàng,uống hết bát súp có tí khẩu khí nhưng chỉ đến đó thôi . Có thể hay tỉnh lại chỉ có thể tùy thuộc vào tiểu thư."

      Lời này kỳ cũng chính là an ủi, nếu đổi những người khác ở trong hồ nước bong bóng căn bản thành ra như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là thân thể Lục Tanh Loan quá yếu, bát súp dương khí cũng chỉ kéo dài thời gia, mà căn bản sợ cũng tới.

      xong Hạ đại phu liền sửa sang quần áo, đeo hòm thuốc rồi cáo từ về,Tiêu di nương lúc này mới phản ứng lại mà đầu óc chỉ có suy nghĩ: Xúi quẩy xấu nha đầu bị Thanh Mễ hại chết.

      Nàng nhất thời gào khóc lên, mà bi thương này thực phát ra từ chính nội tâm nàng, biết người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng người nằm giường này là nữ nhi của nàng. Mà Tiêu di nương vừa khó Diêu ma ma cùng với Tiểu Hỉ cũng bắt đầu khóc,Thúy Liễu cũng rảnh an ủi Tiêu di nương mà vội vàng chạy bẩm báo cho đại phu nhân.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Rơi Xuống Nước Bỏ Mạng (2)


      " Hạ đại phu quả thực tam tiểu thư thể cứu được?" Dù là Vạn thị xưa nay trầm ổn, nhưng nghe Thúy Liễu xong sắc mặt cũng biến đổi.

      Thúy Liễu dám chút dấu diếm, đem nguyên lời mà Hạ đại phu lúc nãy kể lại, là muốn dùng nhân sâm dưỡng khí, Vạn thị nghe vậy lập tức phân phó ma ma bên cạnh:" Chu ma ma , ngươi chạy nhanh đến phòng thuốc người đem nhân sâm cắt miếng đem tới Lăng Bích Các "

      Người hầu ở bên nàng ai cũng biết Vạn thị thích Lục Thanh Loan, nhưng lão thai thái ở kinh thành lại rất thương thứ xuất tam tiểu thư này, hơn nữa Van thị xưa nay rất quý trọng việc giữ gìn thanh danh nên bà tuyệt đối càng thể để truyền ra ngoài mẹ kế hà khắc với thứ nữ hay ngày thường đối xử tốt với Lục Thanh Loan. vậy Lục chi phủ vương gia Lục Viễn Vinh công việc bận rộn, ngày thường bên trong phủ tình đều do Vạn thị xử lý, Vạn thị thèm quan tâm Lục Thanh Loan, xem , ta có hà khắc với thứ nữ, nhiều lắm là....Mặc kệ mà thôi, nhưng lại nghĩ tới hậu quả chính là làm cho mạng sống của Lục Thanh Loan trở nên nguy cấp.

      Vạn thị tức giận đến run người, bà tưởng rằng chỉ là việc nên liền phái Thúy Liễu qua xem xét, lại nghĩ như vậy lại nghiêm trọng, bà oán hận :" Tiêu thị dạy nữ nhi tốt nha"

      Tiêu di nương chỉ có nữ nhi, là nhị tiểu thư Lục Thanh Mễ mà nàng lớn hơn Lục Thanh Loan 2 tuổi, ngày thường thích nhất là theo Lục Thanh Phượng mà nàng rất hay khi dễ, bắt nạt tam tiểu thư.

      Thúy Liễu cúi đầu giọng :" Đại phu nhân, ngài muốn hay qua nhìn xem?"

      Vạn thị có thể sao, trước mắt Lục Viễn Vinh có thể hồi phủ, việc bà cũng chưa cho Lục vương gia biết, nghĩ ngợi rồi nhân tiện :" Kêu Hồng Sam ở ngoài cửa chờ, thất lão gia về cho biết tam tiểu thư bị rớt xuống nước, tình hình có vẻ tốt"

      Cho dù có vẻ làm ra bộ dáng, Vạn thị cũng phải xem thử Lục Thanh Loan, liền tới Lắng Bích các khi Tiêu di nương còn ở chỗ kia. Mà lúc này Diêu ma ma cùng Tiểu Hỉ vội vàng nấu nước rồi bồi mà chà lau trán nàng.

      Đem nhân sâm cắt thành miếng mà đút cho Lục Thanh Loan, Vạn thị nhìn mà trận thịt đau. Này là nhân sâm trăm năm tốt nhất chính mình còn luyến tiếc dùng vậy mà giờ Lục Thanh Loan lại hưởng lợi.

      Tiêu di nương thấy Vạn thị lại đỏ vành mắt, thê ai oán mà thanh:" Đại phu nhân...."

      Vạn thị nhìn đến nàng cỗ khí tức giận nổi lên mà :" Được rồi, được rồi. Ngươi cần bày ra bộ dáng như vậy, lão gia có ở đây, ngươi định cho ai xem."

      Tiêu di nương trẻ trung mỹ mạo, mới 20 tuổi đầu, ngày thường Vạn thị nhìn nàng ưng mắt, lúc này cũng trưng ra sắc mặt tốt với nàng.

      Tiêu di nương nghẹn ngào chút, mặt lúc đỏ lúc trắng, rốt cục cũng quỳ mặt đất mà nức nở :" Nhị tiểu thư cũng là vì quá vô tâm, kí hồ nước trơn vô cùng, nàng cũng vì trợt chân nên mới đẩy tam tiểu thư thế nào bị rớt xuống nước, mà nhị tiểu thư cũng kinh hãi... tại....bây giờ cũng còn chưa lấy lại tinh thần đâu."

      Vạn thị hung hăng vỗ vào bàn cái, tức giận :" Ta mặc kệ là ai đề ra chủ ý muốn tới hồ nước kia chơi, nếu theo như lời ngươi , ví Thanh Phượng đứng bên cạnh Thanh Mễ cũng bị nàng kéo nàng , cũng là xứng đáng hướng Thanh Phượng chịu tội?"

      Lục Thanh Phương là nữ nhi thân sinh của Vạn thị, ngày thường chính là bà nâng niu để trong lòng bàn tay thuơng, để nàng trong mắt mà Lục Thanh Phượng là trân châu, còn Lục Thanh Mễ và Lục Thanh Loan bất quá cũng chỉ là cỏ dại.

      Tiêu di nương liên tục dập đầu: " Nhị tiểu thư nào có lá gan đem đại tiểu thư đẩy xuống nước, phu nhân minh giám a...".Trong lòng nàng thầm kêu khổ, nàng đem mạng người ra cam đoan lục Thanh Mễ biết nhận cái gì hình phạt. Mà nay chỉ có kế sách nhân nhịn Vạn thị để bà ta ở trước mặt Lục Viễn Vinh trước mặt mà tốt dùm nàng.

      Nàng lúng túng lại lo sợ bất an mà giọng hơn :" Đại tiểu thư lúc đó cũng có mặt, lúc đó lão gia mà hỏi, khó tránh khỏi liên lụy ít...."

      Vạn thi hai mắt trừng lớn, tức giận :" Nhị tiểu thư gây họa còn định đổ lỗi đại tiểu thư?"

      " Thiếp thân dám! Thiếp thân dám !" Tiểu di nương vội vàng :" Chỉ sợ nàng loạn rồi lung tung, mà tam tiểu thư cũng kỳ, lần này biết thế nào lại cùng hai vị tiểu thư đến hồ du ngoạn, là kỳ quái,..."

      Vạn thị trong mắt phát ra tia ngưng trọng, chậm rãi :" Ở đây ngoài Lam chi cùng Lý ma ma còn có ai ở?" Lam chi và Lý ma ma đều là người hầu hạ bên cạnh Lục Thanh Phượng.

      Thúy Liễu luôn đứng ở bên cạnh tiếng nào, nghe Vạn thị đặt câu hỏi mà lập tức trả lời:" Còn có Tần ma ma bên cạnh nhị tiểu thư"

      "Tần ma ma cũng là biết lượng sức, tự nhiên thấy nhị tiểu thư, làm hại..." Tiêu di nương cố lai nhai, chợt thấy Vạn thị nhíu mày mà đánh gãy lời nàng.

      "Tốt lắm, ngươi cứ về trước , việc này ta có chủ ý."

      Tiêu di nương trong lòng vui vẻ, nhưng bên ngoài mặt lại dám toát ra nửa điểm, đúng là Vạn thị chuyện vẫn là làm cho người ta tin phục, như vậy chính là nguyện ý động gì đến Thanh Mễ, nàng vui vẻ cúi chào rồi lui ra.

      Vạn thị im lặng nửa ngày rồi gọi Thúy Liễu phân phó vài câu, rồi vẫn có thể thần sắc bình thường mà ngồi kia uống trà.

      ... ...... ...... ...

      Lục Viễn Vinh thoáng chốc tới, thần sắc vội vàng mà quan phục vẫn chưa thay, Vạn thị liền nghe thấy động tĩnh chạy ra đón, mà lúc này Lục Viễn Vinh khẩu khí tốt :" yên lành khéo sao bị rơi xuống nước? "

      Liên tiếp chất vấn Vạn thị hơi ơu ngực mà kịp thở,mà Vạn thị lúc này hờ hững thanh lạnh lùng :" Lão gia là trách ta quan tâm Thanh Loan? Ta ngày quản việc từ lớn đến hết, mà đứa là có bà vú, lão gia chưa hỏi trắng đen ràng mà liền trút giận lên ta?"

      Lục Viễn Vinh chợt ngẩn ra, còn chưa kịp Vạn thị lại tiếp:" Đứa này tính cách quái gở hành vi quái dị ngài cũng phải biết, hôm nay chính nàng chạy tới hồ nước chơi, Phượng Nhi cùng Thanh Mễ bên nàng còn nghe , ngược lại dắt Thanh Mễ cự nhiên rớt xuống nước, Thanh Mễ bây giờ còn ở trong phòng nghỉ ngơi . Lới xuôi tai, nếu là Phương nhi cùng nàng rớt xuống, ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Đay là biện pháp mà Vạn thị nghĩ ra, dù sao Lục Thanh Loan cũng khó qua khỏi nên cứ hướng nàng mà đổ lỗi, mà Vạn thi cũng vừa mới sai Thúy Liễu truyền lời đến Tiêu di nương, còn nên làm thế nào Tiêu di nương tự biết.

      Lục Viễn Vinh lúc sau sợ hãi mà bật thốt lên:" Phượng nhi có việc gì ?"

      Vạn thị tức giận :" Trong lòng ngươi chỉ có Thanh Loan, làm gì còn chỗ cho Phượng nhi."

      Lục Viễn Vinh vui :" tại Loan nhi như vậy sao ngươi còn dám lời này." . xong liền bước vào bên trong, mà Vạn thi lúc này oán hận nghĩ, trước mắt là quý nha đầu trong phòng kia, hoàn toàn là chết biết xảy ra nhiễu loan gì.

      giường Lục Thanh Loan sắc mặt ngăm đen có chút máu, Lục Viễn Vinh tâm tình nhất thời phức tạp, đứa này mình rất ít khi để ý, nàng cũng cho tới bây giờ ít khi gặp .

      Lục Viễn Vinh chợt nghĩ đến Tử Hân, nàng sinh hạ Thanh Loan chưa đầy tháng qua đời, lúc đó cũng như vầy nằm giường lặng im thân thể sau đó hồn lìa khỏi xác. tự chủ được đư tay sờ sờ lên mái tớc thưa thớt dần biến thành màu vàng, đáy lòng rốt cục dang lên cỗ áy náy.

      Lục Viễn Vinh ngồi bên giường hồi lâu, mà lúc này Hồng Lam thẳng đến chỗ gọi dùng bữa, Lục Viễn Vinh mới chậm rãi đứng dậy, khẽ thở dài rồi phân phó:" Cá ngươi coi chừng tam tiểu thư cho tốt, nếu có gì phải bẩm báo ngay."
      bảo xuyên đàoTrâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Sống Thêm Lần Hai

      Viên Gai Giai ngủ đến nửa đêm chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, thân mình nhiệt độ nóng ran, nàng cố trườn mình vươn tới đèn ngủ bên cạnh giường để bật, nghĩ tới đến nửa ngày rồi mà vẫn chưa với tới, vậy mắt cứ nặng trĩu mở ra được, lại hướng thân mình ra phía ngoài mà cử động, tay huơ huơ lại lung tung, nhưng vẫn nhận thấy được gì.

      Nàng buồn bữ lăn hai cái đến bên giường, duỗi thẳng người ra

      "Phanh", tiếng của cái gì rơi xuống đất, nhất thời đem nàng hơi có cảm giác buồn ngủ, Viên Giai Giai có thể cảm thấy được chính mình đầu như choáng vàng mà não muốn căng ra cả người có tí sức lực.

      "Tam tiểu thư, tam tiểu thư". Theo tiếng vội vàng vang lên, bên trong phòng nhất thời có ánh sáng, mà Diêu ma ma lúc này cúi đầu xem Lục Thanh Loan, kinh hỉ :" Tam tiểu thư tỉnh"

      Viên Giai Giai miễn cưỡng mở mắt chút, ánh sáng mờ nhạt, bên giường loáng thoáng đứng người.... người? Lúc này suy nghĩ chợt ra, nàng dù có buồn ngủ cách nào cũng bị xua tan, nàng luôn luôn là đều ở mình, làm sao mà có người ở đây?

      " Tiểu hỉ, tiểu hỉ nha đầu ngươi lại chạy đâu rồi?" Diêu ma ma lớn giọng thèm để ý giờ là nửa đêm, hơn nữa Lục Thanh Loan thân thể còn suy yếu.

      Tiểu Hỉ cuống quýt chạy vào nhà:" Đây, đây."

      "Nhanh bẩm báo lão gia với đại phu nhân tiếng, tiểu thư tỉnh lại" Diêu ma ma lúc này rất vui mừng, Lục Thanh Loan đem cái mạng của nàng trở về, chính bà cũng có thêm đường sống.

      Sau đó chính là trận rồi ren, Lục Viễn Vinh nghe thấy bẩm báo liền vội chạy qua xem, mà Vạn thị ở trước mặt Lục Viễn Vinh cũng phải làm ra vẻ bộ dáng, cho nên tại thời điểm mà Tiểu Hỉ đến chính là hơi có chút nhíu mày, cũng vội vàng mặc quần áo xong rồi theo đí qua.

      Mà lúc này bọn nha hoàn bồi Lục Thanh Loan uống thuốc, thay trang phục, Lục Viễn vinh lúc này đến thấy vẻ mặt Lục Thanh Loan tuy rằng có vẻ khủng hoảng, nhưng cuối cùng cũng được cứu nên lập tức cũng an tâm.

      Vạn thị thấy nàng từ đầu đến đuôi câu cũng chưa , trong lòng khỏi thầm nghĩ:" Đứa nàng phải bị rơi xuống nước nên trở thành ngu đần chứ? Như vậy rất tốt, dù sao cũng phải nữ nhân của nàng hay cùng nàng có quan hệ mật thiết."

      Năm đó Lục Viễn Vinh này sủng mẫu thân nữ nha đầu, Vạn thi trong đầulusc này chỉ có suy nghĩ, nếu phải nàng xuống tay nhanh.... biết biến thành cái cục diện gì.

      Đãi phí chân trời tiệm bạch tài chậm rãi bận thỏa( chỗ này biết dịch sao, các bạn nào bik góp ý chứ mình bó tay), Lục Viễn Vinh cùng Vạn thị trước lúc khi căn dặn kỹ càng Diêu ma ma chăm sóc Lục Thanh Loan, rồi chờ buổi sáng mời Hạ đại phu đến xem bệnh cho nàng.

      Diêu ma ma thấy Lục vương gia có trách cứ mình nên trong lòng nhất thời hào hứng, vui sướng liền đáp ứng mà vâng vâng dạ dạ, chỉ còn thiếu là vỗ ngực cam đoan.

      Trong phòng lúc này khôi phục lại bình tĩnh,nhưng Viên Giai Giai tại mắt lại trừng lớn rồi lại nhắm, nàng gắt gao nhìn đỉnh đầu của màn trướng, đến bây giờ nàng vẫn thể nào tin nổi chỉ sao giấc ngủ lại biến chính mình thành người khác chuyện thực, mà vẫn là cái tiểu oa nhi, ông trời, ông là biết cách trêu ngươi người a.

      Chờ nàng lại mở mắt lần nữa, trước mắt vẫn là đỉnh đầu màn trướng hồng nhạt, chợt nàng khỏi tức giận thở dài, đay phải là mơ, chính mình lại xuyên thành cái tiểu oa nhi này, tiểu nương này hẳn là thiên kim tiểu thư, vẫn là nàng cơm đoan cơm no áo ấm.

      Viên Giai Giai, à , nàng tại phải được gọi là Lục Thanh Loan, nghe được bản thân mình có cái tên đó, trong lòng nàng hiểu sao lại có cảm giác bất an, nghe như thế nào lại cảm thấy quen thuộc?

      Lục Thanh Loan thân thể đứng dậy thực khó khăn, chỉ biết liên tục nằm dưỡng ở giường bảy tám ngày mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, luôn trong tình trạng mê mê trầm trầm, ngoài uống thuốc ra chính là ngủ. Lục Viễn Vinh tối ghé thăm, Vạn thị chính là ngẫu nhiên phái người coi thử. Sau phen lật ngược phải trái, Lục Thanh Loan ham chơi nên tự làm tự chịu, mà Lục Thanh Phượng và Lục Thanh Mễ ngược lại biến thành bị hại cho đến kinh sợ, khiếp vía.

      Lục Thanh Loan ít khi há mồm chuyện, mà nàng trong lòng lại nhát gan sợ sệt, nàng bây giờ chỉ là đứa 5 tuổi, nhưng mà thực tế tuổi nàng hai mươi lăm, nàng như thế nào giọng điệu lại giống đứa 5 tuổi.

      Bên kia tên nha đầu Tiểu Hỉ miệng phiền toái, thường xuyên có thể nghe thấy nàng miệng lầm bầm lầu bầu, Lục Thanh Loan biết mình chính là cái có mẹ đẻ mà còn là thứ nữ, nàng ở trong phủ là tuổi nhất, xếp thứ ba, phụ thân là Ký Châu Đồng Tri, Lục Thanh Loan còn bận suy nghĩ hạ Ký Châu là nơi nào của triều đại nào, đáng tiếc kiến thức lịch sử quá kém nghĩ ra.

      Lục Thanh Loan nằm ở giường miên man suy nghĩ tới ngơ ra, liền nghe thấy giọng của Tiểu Hỉ: "Tam tiểu thư! Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đến thăm người." Tiểu Hỉ tiến vào vui mừng , nàng xem ra có thể khiến đại tiểu thư đến thăm nhất định là chuyện đáng mừng, ai chẳng biết đại tiểu thư là báu vật trong lòng Vạn thị.

      " a" Viên Giai Giai nằm giường bệnh suy nghĩ, nàng chính là mơ hồ biết được chính mình còn có ca ca cùng hai tỷ tỷ, bất qúa nghĩ lại cũng phải ruột thịt gì cả.

      " Tam muội, ngươi tỉnh sao?" Vừa dứt lời tiểu nương thân y phục hồng phấn cùng là tiểu nương y phục màu vàng vào, mà người chuyện chính là tiểu nương y phục màu vàng, nàng lớn nhưng là thanh tú, môi mỏng chuyện tốc độ rất nhanh:" Ngươi sao cứ nằm giường làm chi a? Khi ngươi theo chúng ta chơi đùa có ý tứ."

      Viên Giai Giai đau đầu trong hai vị tiểu nương biết ai đại ai nhị, bất quá tiểu nương y phục vàng có hơn tý, gương mặt cùng trang phục đẹp bằng hồng phấn tiểu nương, mà nàng chắc là nhị tiểu thư.

      Nàng định há mồm lại chỉ được câu:" Ta cũng nghĩ là", lại bị Lục Thanh Mễ tiểu thư chen vào , nàng ta che miệng cười:" Bất quá ngươi cả đời sau khi bệnh liền càng xấu, ngươi xem mặt ngươi vừa đen vừa vàng, tóc đều biến thành có, có phải hay a đại tỷ?"

      Hồng nhạt tiểu nhữ nhân quả nhiên là đại tiểu thư, khóe miệng nàng giương lên mà gương mặt lộ ra vẻ chán ghét có gì là che dấu : " Ừ tốt lắm, xem cũng xem qua, có thể báo lại cho nương kết quả thu được, chúng ta thôi."

      khắc cũng tỏ ý nguyện ý ở lại, xoay người nàng bước , Lục Thanh Mễ cũng vội vàng chạy theo, còn quên quay đầu nhìn Lục Thanh Loan nháy mắt mấy cái:" Tam muội, rồi nha~"

      Nàng lúc này hướng trận gió đột nhiên đến, đợi nàng phản ứng lại mà nàng ta rồi, nàng nửa ngày chuyện, Tiểu Hỉ lúc này tưởng nàng bị kích thích nên giọng an ủi:" Đại tiểu thư và nhị tiểu thư lúc nào cũng như vậy, bất quá nhị tiểu thư cũng là, cùng là thứ xuất nữ nhi, phải là ỷ vào có Tiêu di nương mới quan tâm lớn ."

      Tiểu Hỉ là cái nha đầu ngốc lời tâm thẳng, bằng cũng bị phái đến hầu hạ tam tiểu thư, hỏi sao Diêu ma ma ở bên nàng nhịn được lúc nào cũng chửi mắng.

      " Tiêu di nương?" Lục Thanh Loan quả nhiên bộ dáng ngốc nghếc.

      Tiểu Hỉ thở dài như nghe thấy:" Cũng phải ràng sao, lần này ràng là nhị tiểu thư gây họa, Tiêu di nương lại dám đổ lỗi cho người,aiz...." Làm hại nàng bị đánh vào tay, phạt tiền tiêu vặt hàng tháng, ngẫm lại nàng vẫn cảm thấy rận sợ hãi.

      Thích gây chuyện nhị tiểu thư, cao diễm kiêu căng đại tiểu thư, ngu ngốc tam tiểu thư, lại còn có Tiêu di nương, thế nào cảm giác quen thuộc ngày càng mạnh, chừng là bị câu của vị nhị tiểu thư kia:" Cả đời sau khi bệnh liền trở nên xấu" làm cho kích thích đến.

      Mặt kính tuy là vàng óng, Lục thanh Loan vẫn là thấy bộ dạng của người trong kính, bàn tay lớn mà ngũ quan miễn cưỡng để đầu, mũi thấp, mắt hí, rang nanh thưa thớt, lông mày thấy, tóc khô vs chẻ ngọn, đầu của thân thể này lại giống đầu củ cải, cho dù mặt kính ràng nàng lại nhìn ra làn da lại đen lại vàng, làm sao mà có được chỉ tý bộ dáng tiên kim tiểu thư chứ?

      Nàng xuyên đến biến thành xấu nữ? Lục Thanh Loan bị sét đánh ngang tai, thanh cũng giống chính mình, lẩm bẩm :" Đại tỷ là Lục Thanh Phương, nhị tỷ là Lục Thanh Mễ, cha là Lục Viễn Vinh....hả..."

      Nàng vừa xong tên của Lục Viễn Vinh nhanh chónh bị Tiểu Hỉ dùng tay bịt kín miệng, chỉ nghe Tiểu Hỉ :" Tiểu thư vẫn còn bị choáng váng sao, thế nào lại ra tên tục của lão gia?"

      " Oanh ầm ầm" trận sock lại bổ nhào về phía nàng, thế cho nên nàng mới xem viễ Tiểu Hỉ đem chính mình mắng ngốc, ai tới cứu nàng, ai tới trực tiếp đem nàng đưa trở về a~

      Lục Thanh Loan khóc ra nước mắt, chỉ còn thiếu ngất nữa thôi, xuyên nhiều chuyện ly kỳ phát sinh như vậy còn chưa tính , bị biến thành xấu nữ được sủng nàng cũng có thể nhịn, nhưng là, nhưng là vì sao nàng lại xuyên đến quyển tiểu thuyết vừa mới xem?

      Nàng chỉ nhớ trong tiểu thuyết Lục Thanh Loan chính là vật phối hợp diễn hy sinh nữ phụ, phải là rất xấu cuối cùng nhảy xuống giếng tự vẫn. Lục Thanh Loan đụng mạnh đầu ào giường, sợ tới mức làm Tiểu Hỉ hoảng hồn:" Tam tiểu thư người bị làm sao vậy, có phải chỗ nào khỏe?"

      Lục Thanh Loan khuôn mặt tuyệt vọng, đối với tiểu Hỉ khó khăn phun ra ba chữ:" ra ngoài."

      Tiểu Hỉ sửng sốt, xoay người bỏ chạy:" Diêu ma ma.... Diêu ma ma..."

      Lục Thanh Loan rảnh bận tâm Tiểu Hỉ hô to gọi , nàng đắm chìm ở bên trong bi phẫn thể nào thoát ra được, nàng biết kịch tình truyện cũng tốt nhưng là lúc bắt đầu truyện là lúc nhân vật 13,14 tuổi mà khi nào lại xuất kịch tình lúc năm tuổi. Huống chi nàng cũng chỉ đến đến đoạn mở đầu, đoạn hai vị Lục tiểu thư đấu đến ta sống ngươi chết cũng mặc kệ đọc nữa. Người ta xuyên sống lại có thể biết trước được kịch tình, nếu còn có bàn tay vàng hay tùy thân gian, vậy mà nàng có cái gì?

      lục Thanh Loan lại đập đầu vào giường, nàng trong lòng than khổ nha, ngoài có tướng mạo xấu thể gặp mặt người khác, nàng còn có cái gì a?

      Lúc Diêu ma ma vội vã chạy đến phòng Lục Thanh loan kịp bình tĩnh, nàng ả mắng :" Làm nha đầu nha, mỗi ngày chỉ biết khi dễ tam tiểu thư, đến, ma ma quỳ xuống"

      khi nghe Tiểu Hỉ , cho rằng Lục Thanh lan bệnh nặng vừa tỉnh lại vậy còn bị nhị tiểu thư khi dễ, khổ sở trong lòng nên mới bày ra bộ dáng bất thường.

      Lục Thanh Loan kỳ thích Diêu ma ma, cảm thấy nữ nhân con buôn này căn bản phải lòng với mình, nhưng là đến giờ phút này, tựa hồ cũng liền nàng hướng chính mình vươn tay, Lục Thanh Loan khỏi liền nhào vào trong lòng nàng, buồn ngủ vừa lên dần dần rơi vào bóng tối.


      Tái giả có chuyện muốn :

      VGG: Tác giả ngươi có phải như vậy quá đáng, cho ta xuyên đến thân thể xấu nữ, vậy lại gian có bàn tay vàng, hỏi như vậy có được ?

      Tác giả: Uy... phải cho ngươi thân phận sao? Ngươi như vậy nhưng là bậc thầy về mỹ dung nha~

      :vGG: Ngã! có đồ trang điểm ngươi lấy cái gì cho ta mĩ dung, phải là khoái trá trêu đùa ta sao!! T

      ác giả bỏ chạy....
      Trâubảo xuyên đào thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Dần Dần Thay Đổi

      Ánh mắt lại mở trời sáng hẳn, Tiểu Hỉ lúc này ở bên cạnh Lục Thanh Loan hầu hạ nàng uống thuốc, ăn cơm, nàng tay chân khi lại giống mấy ngày trước lại uể oải, mấy ngày nay Vạn thi phân phó đầu bếp làm cho nàng canh gà để tẩm bổ thân mình, làm cho Lục Thanh Loan tại mỗi lần ngửi mùi canh gà lại có chủ buồn nôn.

      Tiểu Hỉ cười trêu ghẹo :" Vài ngày nay tam tiểu thư dưỡng bệnh có vẻ có da có thịt."

      Lục Thanh Loan đại quẫn, biết đứa phía trước này được giáo dục như thế nào, nàng đáy lòng thở dài, trải qua vài ngày nay làm nàng cũng hiểu ra được nhiều điều . Lục Thanh Loan kỳ rơi xuống nước mà chết, tại chính mình lại ở trong khối thân thể này, nên tại chính mình nên làm cho cuộc sống trở nên tốt hơn.

      Tiểu Hỉ thấy tinh thần nàng có vẻ tốt liền bắt đầu hướng nàng mà búi tóc, mà kỳ tóc ít thế này dù có ép buộc thế nào cũng búi ra nổi hình dạng đóa hoa, mà Viên Giai Giai kiếp trước là chuyên gia về trang điểm xem ra là có chút hữu ích, nhưng nàng làm chuyên gia trang điểm kia cũng là do lúc đó nàng có đầy đủ hết đồ trang điểm, tại như vậy lại là tiểu nương xấu xí, nàng đúng nắm chắc có thể biến ra cái dạng gì. Bất qúa chuyện tốt nhất bây giờ chính là hảo dưỡng thân thể này tốt.

      Lục Thanh Loan trước mắt nhìn thấy tình cảnh mình tại, có phụ thân, diện mạo xấu xí mà tính cách còn si ngốc, nhưng mà ở tại trong thân thể này là Viên Giai Giai, nàng thể cam chịu bị trói buộc, thể dựa theo tình tiết vật hy sinh mà xuống để rồi chính mình lại nhảy xuống giếng tự vẫn.

      Tốt xấu gì nàng cũng sống hai mươi mấy năm đời người, tại đem chính mình mang theo cơ hội làm lại từ đầu, chẳng lẽ còn có thể lại giẫm lên vết xe đổ? Vật hy sinh nữ phụ thế nào, tại bây giờ hoàn hảo còn có mười năm nữa nên nàng muốn nỗ lực thay đổi vận mệnh chính mình, ít nhất cần rơi vào kết cục tự sát.

      "Tam tiểu thư, ta đỡ ngươi ra ngoài dạo ?" Tiểu Hỉ thấy bên ngoài thời tiết rất tốt, mà Lục Thanh Loan cũng nằm nhiều ngày như vậy, vì thế đề nghị .

      Sân chỗ nàng , hơn nữa hơi bị phá nát, phía trước sân cách đó xa còn có cái hoa viên, bên ven đường còn nở đầy cúc hoa. Lục Thanh Loan được vài bước trong đầu có vài điểm hơi choáng, Tiểu Hỉ dường như thành thói quen mà ôm cổ nàng, miệng lải nhải:" Ai da, so với trước kia có vẻ nặng hơn, tay ta khẽ hơi đau."

      Lục Thanh Loan nghiêng đầu nhìn cánh tay cường tráng của Tiểu Hỉ, vừa buồn cười vừa tức giận, chính là trong lòng thầm cân nhắc, Tiểu Hỉ nha đầu kí rất ranh mà còn lõi đời, muốn làm tâm phúc là có khả năng, Diêu ma ma tuy rằng thương chính nàng nhưng bất qúa trong tâm của nàng ta Lục Thanh Loan lại nhìn ra. Huống chi chính mình tại năm tuổi, thế nào tài năng mà lấy được lòng người?

      Tiểu Hỉ nghĩ đến việc:" Tam tiểu thư đỡ hơn nhiều, ngày mai muốn hướng lão phu nhân thỉnh an?"

      Lục Thanh Loan tỏ vẻ tình nguyện: " Ta còn chưa có khỏe hẳn đâu."

      "Ta ôm tiểu thư dìu , đỡ phải Nhạc ma ma trách ta dưỡng ngừơi". Nhạc ma ma là ma ma quản bên người Vạn thị, cũng là ma ma có quyền lực lớn nhất trong phủ.

      Lục Thanh Loan còn có thể cái gì đành phải đối mặt, trong lòng nàng im lặng tính toán, an ủi chính mình, tốt xấu gì cũng còn có cái phụ thân kia, đây là cây đại thụ nha, chính mình liều chết cũng phải bám lấy.

      Nàng chính mình suy xét đại , liền nghe thấy Tiểu Hỉ lớn giọng vang lên:" Nô tỳ cúi chào đại tiểu thư, nhị tiểu thư".

      Bên kia đường ra hai người, Lục Thanh Loan ghé vào Tiểu Hỉ vai giả chết, nghĩ tới nàng tự nhiên buông chính mình ra, Lục Thanh Lian chỉ đành gượng cười chút.

      "Tam muội ra ngoài dạo chơi sao?" Lục Thanh Mễ đến bên Lục Thanh Loan mà mỉm cười:" Nhìn ngươi có vẻ tốt lên, có phải hay do biết vài ngày nữa phụ thân muốn dẫn chúng ta lên kinh thành nên muốn , ngươi nghĩ đến việc giả bệnh?"

      Lục Thanh Loan muốn phun ngụm vào người nàng ta, cái gì mà là giả bệnh? Tiểu nương trước mắt này cùng lắm so với chính thân thể này lớn hơn hai tuổi, chuyện như thế nào lại chanh chua như vậy? Ấn tượng của nàng đối với Lục Thanh Mễ cũng nhiều, trong tiểu thuyết nàng cùng lắm so với Lục Thanh Loan chỉ là nữ phụ có kết cục tốt hơn ít.

      Lục Thanh Phượng đầu ngẩng cao lên, mũi "Hừ" tiếng:" Tam muội, thân thể ngươi tốt lên tý lại biết hướng mẫu thân thỉnh an, đợi ta lại với phụ thân , xem người phạt ngươi như thế nào."

      Lục Thanh Loan nhíu mày, lập tức liền đảo mắt cười:" Vốn thân thể ta còn yếu, tại bị đại tỷ với nhị tỷ như vậy làm đầu ta liền càng đau, ai da, Tiểu Hỉ à!"

      xong Lục Thanh Loan liền nhanh chóng dựa vào thân mình của Tiểu Hỉ, mà Tiểu Hỉ lúc này sợ tới mức liền vội vàng đỡ lấy nàng:" Trời ơi! Tam tiểu thư sao ngươi lại như vầy ?"

      Lục Thanh Phượng bĩu môi muốn lại, lại bị Lục Thanh Mễ mang vẻ mặt do dự khẽ giật góc áo nàng:" Đại tỷ, nàng vừa bớt bệnh, mẫu thân có giao phó chúng ta chớ làm phiền nàng, bằng chúng ta nên thôi?"

      Ngày ấy vụ việc rơi xuống nước được Vạn thị căn dặn là được nhiều lời, kỳ đúng là Lục Thanh Phượng và Lục Thanh Mễ trêu đùa Lục Thanh Loan,rồi đẩy nàng ta rớt xuống nước.Cộng thêm mấy ngày nữa lên kinh, nếu Lục Thanh Loan gây ra cái nhiễu loạn gì, quả tốt a.

      Vì thế Lục Thanh Phượng liền lấy tay che miệng lại :" là cái thứ gì ốm yếu, nhưng đừng có lây cho chúng ta bệnh truyền nhiễm gì đó, chúng ta ."

      Hai tỷ muội lúc này liền rời , Tiểu Hỉ bồi Lục Thanh Loan ôm trở về liền thấy ánh mắt Thanh Minh của nàng ta, nào nửa phần đều có bộ dáng thoải mái, làm nàng khỏi có chút sững sờ:" Tam tiểu thư....Ngươi, ngươi sao chứ?"

      " phát ra các nàng a lại có vẻ tốt hơn rồi." .Lục Thanh loan xoay xoay cánh tay của chính mình, chút nào che dấu .

      Tiểu Hỉ "A" tiếng, tựa hồ đoán được Lục Thanh Loan như vậy, lại cẩn thận nhìn nàng mà xem xét, mà nàng tuy rằng còn giống trước kia trầm mặc ít nhưng ánh mắt là mang theo vài phần trong trẻo thấu hiểu, tựa như làm sao mà có chút bất đồng.

      Lục Thanh Loan ngáp cái, cười tủm tỉm mang việc này vứt ra sau gáy thèm đề cập tới nữa.

      Nàng dám nóng vội, cứ như vậy đem chính mình tính toán thay đổi dần vậy mà hay, bằng lại bị mọi người nghi ngờ lại trở nên phiền phức hơn.

      Quy củ của Lục phủ cũng nhiều, ngày thường các thành viên đều ai ăn cơm chung. Mà đồ ăn của Lục Thanh Loan đều là hạ nhân ở phòng bếp làm. Buổi tốt Tiểu Hỉ theo thường lệ tới phòng bếp mang khay thức ăn trở về, đem đồ ăn mang đến bàn, Lục Thanh tâm trạng liền vui vẻ.

      Lục Thanh Phương mang tâm tình cùng việc hồi triều đem về bẩm báo mà tố cáo Lục Thanh Loan. Từ lúc nàng xuyên tới đây, mỗi ngày đồ ăn phải tốt nhất nhung cũng thể thiếu đồ ăn, canh gà, thịt. Vậy mà hôm nay tự nhiên lại chỉ có hai đĩa rau với chén cháo trắng.

      Tiểu Hỉ lúc này đem lời của đầu bếp lại:" Tam tiểu thư bệnh nặng, có thể ăn quá nhiều, ăn chút gì là được rồi."

      Nàng lúc nàng còn chậm hiểu thắc mắc nghĩ Diêu ma ma lại nhìn ra được tia manh mối gì đó nên nhịn được mà hỏi:" Phu nhân hai ngày nay chưa qua thăm tam tiểu thư, làm sao mà người có thể biết tiểu thư đỡ hơn?"

      Tiểu Hỉ liền lanh mồm lanh miệng đáp:" Hồi chiều ra ngoài gặp đại tiểu thư." xong lại đem lời noí của mấy người họ kể lại cho Diêu ma ma.

      Diêu ma ma vui vẻ lắc đầu:" Ngươi là nô tài a, là nên biết điều bồi tiểu thư thỉnh an lão gia với phu nhân, thế nào lại có thể cùng với tam tiểu thư tranh luận cùng đại tiểu thư, nhìn lại vị trí của mình ."

      Tiểu Hỉ có chút ủy khuất, còn chưa kịp , liền nghe thấy thanh nhàn nhạt của Lục Thanh Loan:" Diêu ma ma, nếu như ta là muốn quay trở về, các nàng ta giả bệnh, đến lúc đó mẫu thân mà trách tội hạ nhân ở dưới nên làm thế nào cho phải?"

      Nàng giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo vẻ tức giận. Lục Thanh Loan từ thân thể yếu đuối còn thêm tính tình sợ phiền phức, vậy ở bên những người này cũng có quan hệ rất lớn, chẳng lẽ bị khi dễ cũng thể được thêm câu nào sao?

      Diêu ma ma sửng sốt, Lục Thanh Loan chậm rãi thong thả gấp thức ăn, :" Về sau ngươi phòng bếp làm cho ta chút đậu hủ, đậu tử; ta muốn ăn." Nếu được ăn thịt cũng sao, để bổ sung anbumin còn có rất nhiều cách a, nàng trước mắt vẫn là nên lo kiện đại khác.

      Tiểu Hỉ gật đầu lia lịa lại :" Tam tiểu thư thế nào lại thích ăn đậu tử?"

      Lục Thanh Loan chậm rãi liếc nàng ta cái xem xét :" Ta trước kia rất ghét ăn thứ đó sao?"

      " có, có. Tam tiểu thư làm gì có kiêng ăn thứ gì." Tiểu Hỉ cười ngượng ngùng, Lục Thanh Loan nhìn như hiểu ra. ra chẳng phải là chính nàng luôn phải ăn thứ này, bằng làm sao có thể ra bộ dáng gầy còm được? Haiz, đúng là muốn kiêng mà cũng được chọn a.

      Nàng cũng muốn cho Diêu ma ma cùng Tiểu Hỉ phải kinh ngạc quá mức về thay đổi của nàng, vì thế cũng nhiều mà nhanh chóng ăn xong bữa tối. Mà Tiểu Hỉ lúc này mới sợ hãi phát ra Lục Thanh Loan có vẻ ăn nhiều hơn trước; ngày thường nàng đều ăn chưa đến nửa bát vậy mà hôm nay tự nhiên ăn hết 1 chén cháo.

      Lục Thanh Loan cũng thèm để ý tới biểu cảm ngạc nhiên của nàng, muốn ăn nhiều ăn nhiều.

      Sáng sớm ngày thứ hai Tiểu Hỉ vội vàng đẩy cửa phòng Lục Thanh Loan bước vào liền ngây cả người Lục Thanh Loan ở trước mặt nàng thay quần áo; mà nhìn thấy tiểu Hỉ sững sờ ở cửa, Lục Thanh Loan liền nhanh chóng gọi:" Nhanh ! Đến giúp ta mặc quần áo."

      Chỉ có trời mới biết nàng vật lộn cùng đống quần áo này mấy giờ rồi, nào hết lớp này đến lớp kia là rườm rà, mà đầu Lục Thanh Loan bây giờ như càng thêm rối. Tiểu Hỉ lấy lại tinh thần tới chỗ Lục Thanh Loan cởi bỏ thắt dây lưng của nàng, vẻ mặt thể tin mà :" Tam tiểu thư, người tỉnh?"

      Lục Thanh Loan nháy mắt mấy cái :" phải hôm nay tốt nhất nên đến thỉnh an phụ thân cùng mẫu thân sao?"Hình như nàng nghe là thỉnh an đều là tầm bảy đến chín giờ sáng.

      Tiểu Hỉ bị làm cho chấn kinh, miệng nửa ngày khép lại :" Nhưng là...Người trước kia rất thích ngủ nướng, mỗi lần đều là ta phải đỡ người rửa mặt, thay quần áo."

      nghĩ tới Lục Thanh Loan lại là cái loại quỷ giường, nàng chỉ biết nhàng cười:" Hôm qua ngủ sớm, nên liền dậy sớm."

      Loay hoay hồi Tiểu Hỉ cuối cùng cũng đem Lục Thanh Loan mặc quần áo chỉnh tề, đầu còn thêm hai cái bím tóc, lúc định cài hoa lên tóc cho hoàn chỉnh chợt Lục Thanh Loan vội vàng ngăn lại:" Khong cần đến thứ này, tốt nhất chúng ta nên nhanh thôi."

      Tiểu Hỉ nhìn Lục Thanh Loan khó hiểu kỳ quái :" Tam tiểu thư phải trước kia thích nhất là thứ này sao?"

      Lục Thanh Loan liếc nhìn mấy đóa hoa hồng ác tục kia mà trong lòng yên lặng gì.

      Vân Hòa đường ở đâu nàng căn bản hề biết, bất quá là chỉ nhất nhất gắt gao nắm lấy tay Tiểu Hỉ mà theo. Đảo qua mấy vòng rồi qua hai cái hành lang dài là cuối cùng đến bởi vì Tiểu Hỉ cũng buông tay nàng ra, :" Tam tiểu thư vào thôi, ta ở chỗ này chờ người." Mà ngoài cửa còn có hai nha hoàn đứng, lúc này tâm trạng Tiểu Hỉ vui vẻ thôi, cuối cùng vẫn là các nàng đến thỉnh an sớm.

      Lục Thanh Loan lúc này có gì là giả tạo, tay chân có chút nhũn ra, hướng chính mình mà hít vào hơi sâu mà trong lòng luôn luôn tâm niệm rằng:" Lạnh nhạt, lạnh nhạt.", rồi nàng cũng nhấc chân bước vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :