CHƯƠNG 2
Khi ta tỉnh lại trời nhá nhem tối,ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề còn thắc mắc.Ra Nam Ngự Yên Yên từ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các vị tỷ tỷ ghét bỏ. Ta tuy là trẻ mồ côi nhưng từ sợ trời sợ đất,thích đánh nhau với bọn con trai, có việc gì mà ta dám làm,trừ việc xấu! Nam Ngự Yên Yên ngươi yên tâm,ta vào thân xác của ngươi rồi ta quyết để bị ức hiếp. Còn 1 vấn đề nữa,Vân Đình bảo ta là 1 mỹ nhân như nhưng nhìn vào gương lại trông giống như xác chết là vì ta bị bệnh nặng, ăn uống.
-Yên nhi!
Thanh trầm trầm lãng vang lên bên tai ta.Người mang giọng này tầm tuổi trung niên,tóc dài buộc cao,dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ai đây? Cha ta hay là đại ca? đúng,đại ca ta hình như mới 23 tuổi,người này nhìn thế nào cũng qua tứ tuần
-Con sao vậy? nhận ra ta ư?
-Bẩm lão gia,Thái y tiểu thư mất trí nhớ!
- có bẩm báo với ta rồi,ngươi lui ra ngoài !
Người này là cha ta? Tể tướng Nam Phụng trong truyền thuyết đây ư? nhìn ra ông ta có 4 đứa con nha
-Người là cha ta?
-Yên nhi,phải gọi là phụ thân!
-Phụ thân ơi! Ta bị mất trí nhớ rồi!
-Đừng lo Yên nhi! Ta nhất định lấy lại công bằng cho con!
-Hả?
-Ta sai người điều tra,ra người hại con lại là Phiêu nhi và Ynhi.Con bị ức hiếp từ bao giờ có nhớ ?
-Từ khi Yên nhi còn bị 2 muội muội ức hiếp rồi!
Ta bị cuốn hút bởi người mang giọng này,vừa trong trẻo như nước hồ thu lại vừa trầm bổng như nhịp điệu của dây đàn. thân bạch y tiêu sái tiến vào,dáng người thanh tú nhưng lại mang đầy khí phách của 1 bậc vương giả.Nếu ta đoán lầm,đây chính là vị đại ca luôn bảo vệ ta trong truyền thuyết. 2 đại boss đều có mặt ở đây nha.
-Phong nhi,việc ở triều xử lý xong chưa?
-Chỉ còn 1 số viêc nhặt,phụ thân cần lo lắng!
Người đó quả nhiên là đại ca của ta.Cuộc sống của ta sau này sung sướng hay cực khổ đều dựa vào 2 đại boss này nha. Tiền của ta đó! Chỗ dựa của ta đó!
-Yên nhi,ta nghe Thái y vào triều bẩm báo rằng muội vừa tỉnh lại mất trí nhớ nên ta tới thăm! Có nhớ ra ta là ai ?
-Người là đại ca của ta hả? Vân Đình có kể lại cho ta nghe ta có 1 đại ca và 2 tỷ tỷ!
-Ừ,Yên nhi ngoan,muội mau nghỉ ngơi,ta có việc cần với phụ thân! Mai ta lại đến thăm muội!
Sau khi Vân Đình dìu ta nằm xuống thỳ 2 đại boss bước ra ngoài. Hây ! Thôi kệ! Còn sống là may rồi,đánh 1 giấc rồi mọi việc tính sau!
…………
-Phong nhi,việc ban nãy con là ?
-Chẳng lẽ phụ thân cho rằng ta dối người?
-Từ trước tới giờ ta vẫn thấy cả ba tỷ muội đều thương nhau,lẽ nào lại phải như vậy?
-Hừ,trước mặt phụ thân là như vậy,còn sau lưng lại bày trò ức hiếp tứ muội.Nếu ta ra tay bảo vệ có lẽ tứ muội mất mạng từ lâu!
-Vì Yên Yên là con rơi của ta sao?
- sai! Nhị và tam muội từ ganh tị với tứ muội về nhan sắc và tình thương của phụ thân!
-Vậy tại sao con ganh tị với Yên Yên?
-Thứ nhất,ta là nam nhân, thể ganh tị với nữ nhân về nhan sắc. Thứ hai,là vì ta hiểu tứ muội từ thiếu thốn tình thương của mẫu thân,Nương ta và hai muội muội lại thích nàng nên phụ thân cố gắng bù đắp tình cảm cho nàng!
-Chỉ có con là hiểu tình ! Để tránh lập lại chuyện này,Phong nhi,con tuyển cho ta 1 hộ vệ giỏi nhất theo bảo vệ Yên nhi!
-Ta ,phụ thân,người cũng nên mau nghỉ ngơi!
-Gọi Phiêu nhi và Y nhi tới đây. việc lần này thể bỏ qua! Ta phải trừng phạt cả hai đứa!
-Vâng!
………
Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm ta giật mình. Tỉnh giấc,nhìn lại,vẫn là trần nhà hôm qua,bàn gỗ hôm qua,chiếc trâm cài hôm qua. Ta có nằm mơ,đây là . Ta trở thành Nam Ngự Yên Yên.Khẽ cựa mình, còn cảm giác đau đớn khắp cơ thể của ngày hôm qua.Hồn ta hòa nhập được với thân xác này.
Tiểu thư tình rồi? Để Đình nhi giúp người ngồi dậy!
- cần đâu! Cứ để ta tự ngồi dậy!
Thân thể ta còn đau nhức nhưng cảm giác uể oải,mệt mỏi vì 2 ngày chưa ăn uống suýt làm ta ngã xuống đất.Vậy là mọi việc đều nhờ Đình nhi làm hộ.Sau khi bé dìu ta tới bàn ăn,bất kể đồ ăn nhiều hay ít,ngon hay dở,ta đều bỏ qua.Cảm giác đói bụng khống chế lý trí của ta rồi. Ta ăn ngấu nghiến,bất kể mọi người trợn tròn mắt mà nhìn ta chằm chằm.
-Yên nhi sau khi tỉnh lại trở nên ăn khỏe quá nhỉ!
thanh này quen thuộc nha.Là đại ca của ta,Nam Ngự Phong.
Ánh sáng chiếu xuyên người làm rạng lên vẻ đẹp mờ ảo khó tả,những sợi tóc mai như nhảy múa lướt qua hàng mi đen dài,đôi mắt dài hẹp quyến rũ mê người híp lại gợi lên ánh cười trong suốt. là nam nhân hả? Ta chảy nước miếng nha.Mỹ nam,đại boss,nếu như ta nhập phải thân xác em chừng ta mất rồi,haha…
-Còn muốn ăn gì nữa ?Ta sai người làm cho muội!
-Ờ…um…um…ấy…đại ca à,ta phải là heo,bao nhiêu đồ ăn này là đủ rồi!
đến ngay lúc ta vừa ăn no xong,nếu ta còn lâu mới từ chối lời đề nghị hấp dẫn này,ực…ực….Ta buông đũa xuống, lần nữa lại nhìn ,ánh mắt đó vẫn mang ánh cười trìu mến với ta.
-Khụ…đại ca đến tìm ta có việc gì ?
-Ta đến thăm muội! Nhân tiện có vài việc muốn cho muội biết! Chúng ta ra ngự hoa viên chuyện được ?
-Được!
Ta dùng sức lấy tay chống vào mép bàn để đứng lên,vừa đẩy cái ghế ra đột nhiên trước mắt ta trở nên tối sầm,cảm giác choáng váng làm ta đứng vững nên ngã nhào xuống đất. Trong lúc ta thống khổ chuẩn bị đón nhận cảm giác đau đớn đột nhiên có bàn tay to rắn chắc giữ chặt lấy eo ta truyền theo làn nhiệt ấm.Là chạy tới đỡ ta.
-Muội làm sao vậy? sao chứ?
Ta thuận thế ngã vào lòng của . Hìhì… được ăn trộm ít đậu hũ để bồi thường vậy.Oái… chưa gì mà mặt đỏ lên tới mang tai rồi. Cái gì đây? Nam nhân ngây thơ hiếm thấy nha.
-Xin lỗi,ta hơi choáng ! Đại ca có thể dìu ta ra ngoài được ?
Ta làm bộ giả lả, có từ chối lời đề nghị của ta tận tình dìu ta ra ngoài.Mặt sắp đồng màu với quả cà chua rồi,mà cái thân thể này cũng yếu ớt quá ,phải tẩm bổ thêm nhiều mới được. dìu ta đến cái đình ,trong đình có đặt sẵn bộ bàn ghế làm bằng đá gì ta biết nhưng vừa đặt mông ngồi xuống truyền cảm giác mát lạnh dễ chịu.Xung quanh đình trồng đủ loại hoa đẹp rất bắt mắt. Từ đình nhìn ra có thể nhìn thấy cả vùng thiên nhiên xanh mát. Nơi này quả rất tốt cho việc uống trà thi ca nha.
-Đại ca muốn cho ta biết chuyện gì?
-Hôm qua,nhị và tam muội bị cấm cung cho ra ngoài nửa bước,lại còn được ăn cơm!
-Là phụ thân làm phải ?
-Sao muội biết?
-Là phụ thân lấy lại công bằng cho ta!
-Ra vậy! Sau khi nghe ta việc muội bị nhị và tam muội ức hiếp từ ,phụ thân rất tức giận nên trừng phạt cả hai
-Ưm!
-Muội có phản ứng gì sao?
-Theo đại ca ta nên có phản ứng gì bây giờ?
-Ta nghĩ muội bảo ta đến xin phụ thân tha thứ cho nhị và tam muội!
-Sao ta lại phải làm như vậy chứ?
-Vì từ bé đến giờ,mỗi lần ta định cho phụ thân biết muội bị nhị và tam muội ức hiếp muội đều năn nỉ,ngăn cản cho ta !
-Vậy á?
-Chẵng lẽ ta nghĩ sai rồi sao?
-Nếu là lúc trước,có lẽ ta làm như vậy!
-Còn bây giờ?
-Bây giờ ta làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu! Nếu nhân động đến ta đừng trách sao ta động lại nhân!
Ánh mắt hẹp của nhìn ta chăm chú mang theo tia nhạc nhiên.Hừ…ta đâu phải là em nhu nhược yếu đuối của . ngạc nhiên cũng phải thôi.
-Yên nhi,xem ra sau khi bị mất trí nhớ ta thấy muội trở nên rất mạnh mẽ,dường như hoàn toàn biến thành con người khác!
-Vậy đại ca muốn ta giống lúc trước hay giống bây giờ?
-Ta thích con người muội bây giờ!
-Như vậy là được rồi! Huynh còn chuyện gì muốn với ta nữa ?
-Còn chuyện!
-………?
-Ma Y,Thiên Y!
-Thuộc hạ có mặt!
Ách…ta choáng nha, mới vừa gọi tên là có hai thân ảnh đen trắng từ đâu bay tới quỳ trước mặt.Đó chính là khinh công trong truyền thuyết? Ta muốn học quá .
-Yên nhi,phụ thân sai ta tuyển hộ vệ cho muội,đây là hai hộ vệ giỏi nhất trong số các hộ vệ được ta tuyển trong kinh thành!
-Oa…hộ vệ hả? Là người theo bảo vệ ta phải ?
-Ừ! Các ngươi lại đây!
-Đại nhân có gì dạy bảo?
-Đây là tứ tiểu thư của phủ tể tướng,là chủ nhân của các ngươi sau này! Mọi mệnh lệnh của nàng các ngươi đều phải nghe theo!
-Thuộc hạ tham kiến tứ tiểu thư!
-Òh…haha…gọi là Yên Yên được rồi!
-Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ chủ nhân của mình tốt, được để ai chạm đến nàng dù chỉ là sợi tóc,nhất là nhị và tam tiểu thư!Nếu để có việc gì xảy ra,ta khó lòng giữ mạng của các ngươi! nghe chưa?
-Thuộc hạ !
-Yên nhi,bây giờ ta phải vào triều,muội cứ an tâm ở đây tịnh dưỡng .Có Ma Y và Thiên Y bảo vệ, ai dám làm hại muội đâu!
-Ta biết!
-Ta đây! cần tiễn!
rồi chậm rãi rời ,đến khi còn thấy bóng dáng của đâu nữa ta mới quay đầu lại.Hơ…cà hai tên hộ vệ tuyển cho ta vẫn còn quỳ mặt đất.Làm vậy ta bị tổn thọ nha.
-Cà hai người đều đứng lên ! Qùy như vậy mỏi chân à?
-Thuộc hạ quen!
Trời ạ! Có ai tự tin đến mức câu “quỳ quen” như vậy ? Khẳng định chỉ có mấy tên hộ vệ này với mấy tên học sinh bị phạt quỳ mỗi ngày thôi.
-Có nhớ “mọi mệnh lệnh của ta các ngươi đều phải nghe theo” hả? Các ngươi dám cãi lời ta à?
Cà 2 người liếc nhau cái,lại quay sang nhìn ta ái ngại rồi mới dám đứng lên.Cảm giác làm boss quả tệ nha.Hai tên hộ vệ này cũng biết nghe lời rồi.Ta lôi ấm trà cùng ba cái chén ra rót cho mỗi người chén.
-Ngồi xuống! Uống trà !
-Chủ nhân,làm như vậy e được hay cho lắm,thuộc hạ dám làm càng!
-Rốt cuộc là các ngươi có uống hả?Ta đâu có bỏ thuốc độc vào trà mà dám uống!
Ta phải giả vờ giận dữ cả hai mới chịu ngồi vào bàn.Mệt !Bọn này học ở đâu ra cái tư tưởng quái dị như thế biết
-Các ngươi làm gì mà ngồi như bức tượng vậy?Mau uống trà ! Để nguội rồi kìa!
-Chủ nhân,xin thất lễ!
-Các ngươi cứ cư xử với ta như bằng hữu! cần phải kính cẩn như vậy!
-Chủ nhân,nếu Ngự Phong đại nhân biết được thuộc hạ e khó sống!
-Các ngươi nghe lệnh của ai? Đại ca ta có quyền giết các ngươi,đừng lo lắng!
-Tạ ơn chủ nhân coi trọng!
Các ngươi ngước mặt lên ! cho ta biết trong hai người ai là Thiên Y ai là Ma Y?
-…
-Làm gì vậy? Sợ ngước mặt lên ta đấm vào mặt các ngươi à?
Bọn này quả nhiên mang tư tưởng của quái nhân. mãi mới chịu ngước mặt lên chuyện với ta. Gặng hỏi hồi ta mới biết được nam tử y phục màu đen tên Ma Y,là trong những cao thủ võ lâm hàng đầu.Sở trường là chế thuốc độc.Vì có đeo khăn che mặt nên ta nhìn nhan sắc của ,đến khi ta ra sức tự tay giật khăn che mặt mới phát ,đây cư nhiên là mỹ nam.Ma Y có đôi môi rất đẹp,chỉ tiếc bên thái dương của có lưu lại vết sẹo dài trông rất mất thẩm mĩ.Người còn lại vận y phục trắng tên là Thiên Y,cũng là cao thủ nhưng sở trường của lại ngược với Ma Y-Chế thuốc giải dược.Khuôn mặt Thiên Y có ba dấu chấm đỏ dưới mi mắt phải làm tăng sắc sảo cho đôi mắt ướt biết của .Cả hai tên này từ xuống dưới vô cùng trái ngược nhau. người đen, người trắng. người chết thuốc độc, người chế thuốc giải.Đại ca ta chọn hộ vệ tài . chuyện hồi ta cảm thấy buồn ngủ nên gọi Vân Đình đến đưa ta về phòng.Hai tên hộ vệ thoắt cái biến nhanh như gió.Bây giờ cần lo lắng hai bà chị kia tới tìm ta gây chuyện nữa.Quan trọng bây giờ là lo hồi phục sức khỏe từ cái thân xác yếu ớt gió thổi là bay này.
ba ngày trôi qua, nhờ tích cực uống dược cộng thêm ăn toàn những món đại bổ nên sức khỏe của ta hồi phục rất mau chóng. Dược của Thiên Y đưa cho ta quả nhiên vô cùng công hiệu, chưa đầy hai ngày ta có thể lại bình thường. Giải quyết xong vấn đề sức khỏe,ta bắt đầu nổi lên hứng thú tham quan nơi này. Ta viện lý do “mất trí nhớ đường ” bất đắc dĩ gọi Vân Đình làm “hướng dẫn viên du lịch” cho ta. Nơi ta ở là biệt viện nằm trong phủ tể tướng.Bên ngoài phủ là kinh thành phồn hoa gắn liền với triều đình Chu Quốc. Biệt viện này lớn cũng ,nhưng rất trang nhã,thực vật ở đây cũng khá phong phú,đa số là hoa và thảo dược,ban đầu ta tưởng thảo dược là…cỏ dại nhưng Vân Đình bảo đó là thảo dược quý hiếm,vì sức khỏe ta yếu nên đại ca ta mang thảo dược về trồng,tiện cho việc chữa bệnh. Ngoài nhà ở chính của ta ra còn có ba đình để nghỉ chân, hồ nước có hòn non bộ và suối nhân tạo thông với ngự hoa viên,còn lại là vườn trúc dày đặc xanh tươi. Phong cảnh rất thanh tịnh,quả nhiên hợp với người sống nội tâm như Nam Ngự Yên Yên. Nhưng mà bây giờ khác rồi,ta phải ngươi,ta-chính là Nam Ngự Yên Yên tại, sợ trời sợ đất. Phong cảnh như thế này có nước làm người ta buồn chết thôi,phải sửa đổi lại mới được. Ta bước đến hồ nước,ô…nước rất mát,còn có cá chép,rất nhiếu cá chép. Bất chợt ta để ý đến thân ảnh của mình phản xạ từ dưới nước lên.Hớ…ta suýt té lộn nhào dưới nước, trong đầu ta ngừng vang lên chữ “hồn ma,hồn ma…” . Mấy ngày nay ta chỉ lo việc ăn uống tẩm bổ mà hề soi gương,ta lại cho Vân Đình giúp đỡ ta vệ sinh cá nhân,thảo nào các nha hoàn nhìn thấy ta cứ như gặp phải ma. Bộ tóc lòa xòa che phủ gương mặt của ta rất đáng đạt giải Oscar về phim kinh di,trông rợn người. Ta vội đến cái đình gần nhất rồi quay sang bảo Vân Đình gọi nha hoàn lấy gương đồng tới.Mấy ngày nay ta cứ để như vậy mà khắp nơi quả rất mất hình tượng,huhuhu…
-Tiểu thư,gương đồng đây ạ!
-Đặt xuống bàn giúp ta !
Khẽ túm mớ tóc mái sang bên,ta lấy hết can đản nhìn thẳng vào trong gương. Ố…? Ta lấy tay sờ mặt,nhéo cái. Ái… phải mơ.Người trong gương…là ta hả? Là ta sao? Lẽ nào chỉ túm tóc mái sang bên là ta từ hồn ma thành mỹ nhân? Thân xác này…có khuôn mặt đẹp quá,phải là tuyệt đẹp. Ta choáng,ta choáng,ta choáng choáng choáng…Ngũ quan nhìn thế nào cũng tìm ra được khuyết điểm,dù chỉ là nhất. Mọi thứ đều bình thường,nhưng khi kết hợp khuôn mặt này lại trở nên hoàn mĩ cách kì lạ.Mắt phượng mày ngài là đây sao?Đôi mày mang độ cong tuyệt hảo gắn liền với đôi phượng mâu kéo dài quyến rũ nhưng lại mang ánh mắt vô cùng trong sáng. trái ngược này đem đến cảm giác đặc biệt vô cùng khó tả. Hàng mi dài cong vút khẽ rung ,cánh mũi nhắn hoàn hảo,làn môi mang màu hoa đào mới nở hơi vểnh lên như tựa tiếu phi tiếu. Nàng đẹp giống tranh vẽ,như bức tượng sống động của nhà điêu khắc thiên tài. Nếu ở thế kỉ 21,ta cam đoan nàng là minh tinh,là siêu mẫu,là đại siêu cấp mỹ nhân người người chảy nước miếng.Mỹ nhân! Ta thành mỹ nhân rồi đó nha,hắc hắc…ông trời những ban cho ta phú quý mà còn tặng luôn cho ta cả sắc đẹp mỹ miều. Nam Ngự Yên Yên,ngươi vì hai bà chị của mình mà bỏ rơi nhan sắc tuyệt hảo này,còn ta như vậy đâu,ta xài nó dùm ngươi,ta biến ngươi thành đại mỹ nhân lưu danh thiên hạ,hahahaha…
-Vân Đình,binh thường ai cắt tóc cho ta ?
-Tiểu thư,từ tới giờ nô tì chưa từng thấy người cắt tóc lần nào !
-Ách… hả?
-Vâng ạ! Nhìn vào độ dài của tóc tiểu thư là biết rồi,rất dài và rất đẹp!
-Ô…quả là rất dài! Nhưng mà hơi bất tiện! Em đem kéo tới đây cho ta!
-Tiểu thư,người định cắt tóc sao? Nếu thấy bất tiện để em giúp người búi tóc lên ! Trước giờ người vẫn làm như vậy mà!
-Em biết búi tóc hả?
-Từ tới giờ,Đình nhi là người làm tóc và trang điểm cho tiểu thư mà.Tiểu thư quên hết rồi sao?
-Ta bị mất trí làm sao nhớ được mấy việc đó chứ!
-Đình nhi thất lễ,mong tiểu thư bỏ qua!
- sao,vậy em mau giúp ta làm tóc !
Thân xác này có bộ tóc rất dài,lại còn dày nữa,làm việc với nó vô cùng khó khăn,bằng chứng là đợi Đình nhi làm tóc xong ta tranh thủ ngủ gục được khoảng…2 tiếng. Khi tỉnh dậy,tóc được búi cao thành nhiều tần,chừa lại phần tóc mỏng bên dưới để xõa ra. Bên trái được gắn thêm chiếc trâm cài mỏng hình quạt. Tóc mái cũng được tém sang bên để lộ hoàn toàn khuôn mặt vừa quuến rũ vừa khả ái,đúng là trái ngược hoàn mỹ. Làm tóc xong ta cảm thấy có chút đói bụng nên quyết định quay về nhà chính để ăn cơm,nhưng điều ta ngờ là vừa bước vào cửa chính lại đụng ngay hai khuôn mặt đầy căm phẫn nghiến răng,trừng mắt nhìn ta.
-Nam Ngự Yên Yên,ngươi khá lắm! Dám đem chuyện đó mách lẻo với phụ thân làm bọn ta bị nhốt trong biệt viện lại còn được ăn cơm!
-Ô…hình như phải do ta mà là do chính phụ thân đích thân sai người điều tra! Có bất mãn gì đến tìm phụ thân mà tính sổ!
-Ngươi…Ngươi láo!
- tin các ngươi cứ đến hỏi phụ thân! Chằng những như thế mà phụ thân còn bảo lấy lại công bằng cho ta! Tốt nhất là các ngươi nên cẩn thận,đừng có ngu ngốc mà đến tìm ta để ức hiếp!
-Tiện nhân ! Hôm nay ngươi còn dám cả gan lên mặt chuyện với tỷ tỷ ngươi bằng cái giọng đó à? Phải chăng là ngươi muốn tìm cái chết?
-Nếu ngươi có đủ can đảm để giết ta xin mời! Cho ngươi biết,ta phải là Nam Ngự Yên Yên ngu ngốc,nhu nhược lúc trước để mặc các ngươi tùy ý hành hạ ức hiếp! Ta bây giờ khác xưa rồi!
-Khá lắm! Để ta xem sau khi mất trí nhớ lá gan ngươi to tới đâu!
Trong chớp mắt,hai thân ảnh đen trắng từ đâu bay tới rút kiếm chắn ngang đường của Nam Ngự Phiêu Phiêu, thứ ánh sáng chết chóc từ thanh kiếm toát ra đủ làm cho người ta run sợ,dựng tóc gáy. Đúng là hộ vệ chuyên nghiệp,luôn xuất trong những tình huống gay cấn. Còn bình thường có tìm mỏi mắt cũng thấy xuất . Nam Ngự Phiêu Phiêu khẳng định là sợ mất mật nhưng vẫn làm ra vẻ có gì
-Các ngươi là ai?Dám chắn ngang đường của ta,có phải là muốn mất đầu hả?
-Hai vị tiểu thư,Ngự Phong đại nhân có lệnh được phép cho ai tổn hại đến Yên Yên chủ tử. Nếu ,xin đừng trách bọn thuộc hạ thất lễ!
-Đại ca??? Các ngươi rốt cuộc là ai?
-Là hộ vệ mà phụ thân sai đại ca tuyển cho ta!
-Cái gì?
-Thế nào? Tiếc ! Ta chờ xem hai vị tỷ tỷ “đáng kính” “dạy bảo” ta như thế nào,nhưng mà…hình như người bị dạy bảo phải là ta!
-Ngươi…!!!
-Tốt nhất là các ngươi nên biết điều chút ! Dám ức hiếp ta ta trả lại các ngươi gấp mười lần!
-Khốn kiếp! Nam Ngự Yên Yên,ngươi chờ xem! Ta làm cho ngươi hối hận về hành động ngày hôm nay!
-A…ta chờ xem,ai mới là người hối hận! Ta đói bụng, rảnh tiếp những vị khách mời mà tới! Ma Y,Thiên Y,tiễn khách!