1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua thành Tử Vi - Hinh Ninh(c4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Xuyên qua thành Tử Vi
      (Xuyên qua Hoàn Châu chi Tử Vi khai hoa)
      Tác giả: Hinh Ninh

      Convert: Ngocquynh520

      Editor: Jenkun

      Giới thiệu:


      chuyện bất ngờ xảy đến, tôi xuyên ?!

      “Tai hoạ” đột ngột giáng xuống, bà mẹ tài nữ “của tôi” qua đời, và bà muốn tôi lên Kinh thành tìm bố tôi!

      Đắn đo suy nghĩ, suy nghĩ đắn đo.

      ...


      Chỉ có đồ ngu mới lên kinh tìm bố!

      Chỉ có đồ đần mới “muốn” vào cung làm Minh Châu cách cách!

      Chỉ có đồ dở hơi mới mong “thiên địa hợp nhất” với Nhĩ Khang!

      Truyện này kể về theo đuổi giấc mơ “làm ruộng”, và những khó khăn ấy phải trải qua để thực được nó.

      Cảnh báo của editor:
      - Truyện này là truyện đồng nhân của phim Hoàn Châu Cách Cách!
      - Truyện này có xu hướng ngược thê thảm “chim ”!
      - Truyện này có xu hướng đá đểu các “não nhũn” trong phim!
      - Truyện này được post bắt đầu từ 1/7!
      - Bợn nào ham hố truyện này mời “nhào zô” với bợn!
      \(@ ̄∇ ̄@)/​

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Xuyên


      Edit: Jenkun


      Ánh mặt trời chói loà khiến đôi mắt phải khó khăn lắm mới mở ra nổi, nhưng tới khi mở ra … mắt trợn to nhìn, rồi lại trợn to nhìn.

      Từ khi nào mà cái trần nhà ố vàng được thay bằng trần gỗ Tử đàn thượng hạng vậy? Lại còn được điêu khắc tinh tế như thế nữa?

      Cả cái giường này nữa, nó là đời nhà Thanh! Nhờ bốn năm làm công cho Cửa hàng bán đồ cổ, chỉ với cái liếc mắt, Hạ Thanh Thanh cho ra ngay kết luận.

      Khoan! Giường đời nhà Thanh!? Hạ Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn. ngồi bật dậy, rồi vội vội vàng vàng nhìn quanh bốn phía. Này là bàn trang điểm gỗ Tử đàn, này là cái rương gỗ Tử đàn xếp ở góc tường, này là cái tủ gỗ Tử đàn. Đây, chắc chắn phải là nhà của ! Cũng phải là cửa hàng bán đồ cổ!

      Vội vã nhảy khỏi gường, Hạ Thanh Thanh chạy ngay đến chỗ bàn trang điểm, tay giữ rịt lấy cạnh bên của chiếc gương đồng. Mặc dù rất mờ nhưng vẫn có thể thấy được, khuôn mặt trong gương này tuy rất trẻ, rất đẹp nhưng, nó phải là khuôn mặt vốn có của .

      Từ kinh nghiệm nhiều năm “gặm nhấm” tiểu thuyết của minh, Hạ Thanh Thanh cho ra kết luận.

      ! Xuyên rồi!

      Gì chứ, xuyên !? Để theo học Đại học, phải “oằn mình” làm thêm kiếm tiền. phải dùng cả phương pháp “treo cổ” để mà học tập. phải ngày học đêm học mới thi đỗ được kỳ thi tuyển công chức nhà nước. Cuộc sống tốt đẹp đợi phía trước, giờ bỗng chốc biến thành Phù Vân* (mây bay) rồi! hung dữ đập mạnh phát lên mặt của chiếc bàn trang điểm, cơn đau thấu xương truyền đến, kéo theo mảng sưng đỏ đỏ.

      * ý bạn í là bỗng chốc công sức bạn ấy bỏ ra trở thành công cốc, lãng phí hết.

      vô dụng! Hạ Thanh Thanh khinh bỉ nhìn nhìn. Nhớ năm đó, mình người bê cả bình ga lớn, còn phải tự sửa chữa đèn điện, rồi chuyển đồ linh tinh, cơ thể bị va đập trong khi làm mấy việc đó phải là ít, nhưng chưa khi nào bị đau kiểu như thế này.

      “A!” tiếng thét vang lên ngay sau tai, doạ Hạ Thanh Thanh giật nảy mình. Cố gắng trấn an lại chính mình, đồng thời thay thế cái vẻ mặt giật thót bằng vẻ mặt thản nhiên xong, mới quay đầu lại. đứng ngay chỗ cửa phòng là người ăn mặc như nha hoàn.

      Đây là cái tình huống quái gì đây? Hạ Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, nha hoàn đó vọt tới, cẩn thận từng li từng tí cầm bàn tay sưng đỏ của lên, khóc lóc:

      “Tiểu thư thân kiều nhục quý *, sao tự nhiên lại bị thương thế này chứ? Điều là tại Kim Toả tốt, Kim Toả vô dụng, mới khiến tiểu thư bị thương nặng như thế này. Nếu phu nhân mà biết, bệnh càng thêm bệnh mất! Giờ phải làm sao bây giờ?”

      * thân kiều nhục quý: thân thể mảnh mai, cơ thể cao quý.

      Để tránh “lỡ tay lỡ chân”, Hạ Thanh Thanh tiếng nào, mắt nhìn thẳng tắp, chỉ có điều, trong lòng lại ngừng châm chọc, làm sao á? với vết sưng bé tí ấy, thổi thổi tí là ổn ngay, đúng là cái đồ nha hoàn chưa gì lải nhải dài dòng. Có điều, dầu gì từ trong miệng ta cũng cho ra hai thông tin, ta là nha hoàn thiếp thân * của - tên Kim toả, hai – mẫu thân của ngã bệnh.

      * Nha hoàn thiếp thân: người hầu riêng, luôn theo sát bên người chủ nhân.

      “Vậy còn cha ta, phụ thân đâu?” Hạ Thanh Thanh hỏi theo phản xạ.

      Kim Toả cầm thuốc mỡ cẩn thận bôi cho Hạ Thanh Thanh, lúc nghe thấy hỏi câu này tay bôi thuốc bỗng dừng lại, khuôn mặt lã chã chực khóc nhìn Hạ Thanh Thanh. Giây phút nha hoàn này nhìn , Hạ Thanh Thanh thề là thấy thương hại trong mắt ta, loại ánh mắt này tuyệt đối nhận nhầm. Cái ngày ấy, cái ngày mà nhận được giấy thông báo trúng tuyển Đại học, bố mẹ rất mừng và quyết định quay về nhà để chúc mừng . Mùa hè năm ấy biến thành cơn ác mộng, vụ tai nạn xe liên hoàn khiến bố mẹ tử vong ngay tại chỗ. Cũng trong năm ấy, thứ mà được “nhận” nhiều nhất cũng chính là những ánh nhìn thương hại này. Xem ra, cái cơ thể mà xuyên vào này cũng kém cạnh, chưa gì được “nhận” thương hại này từ nha hoàn rồi.

      Trong lúc Hạ Thanh Thanh hồi tưởng lại Kim toả ở đây cũng suy tư, ‘tiểu thư hôm nay lại hỏi về phụ thân ấy rồi, nhất định là lại đau lòng cả đêm rồi, mình phải làm sao cho phải đây? Nếu cho phu nhân biết, phu nhân cũng đau lòng theo mất thôi; Nếu cho quản gia, quản gia nhất định mắng mình mất; Hay là an ủi tiểu thư, nhưng miệng mình đần lắm, đâu biết thế nào;’ Nghĩ tới nghĩ lui, ý tưởng chợt loé lên: “Tiểu thư, giờ chắc phu nhân cũng tỉnh rồi đấy ạ.” Dời chú ý của tiểu thư đến người phu nhân, tiểu thư chắc nghĩ tới phụ thân nữa đâu.

      Hạ Thanh Thanh nghe vậy lại giật mình. Nhìn cách bài trí nhà cửa lộ ra khôn khéo, rồi từng viên đá đều được mài nhẵn bóng, biết vị phu nhân trong đại viện * cổ đại này là nhân vật như thế nào đây? Đồ giả như , ngay cả tên tuổi của mình cũng biết, nếu đứng trước mặt vị đó, thế nào cũng lộ tẩy ngay. Dựa vào trình độ mê tín của người cổ đại, có khi bị coi là quái nhập xác, thể nào cũng bị mang thiêu sống. được, phải nghĩ cách, mặc dù xuyên phải là mong muốn của , nhưng, chết “yểu” kiểu này lại càng phải điều muốn, dầu gì giờ cũng đẹp hơn, cũng trẻ hơn trước mà. Có điều, phải làm gì đây? Hạ Thanh Thanh sốt ruột đến độ người chảy mồ hôi lạnh.

      * Đại viện: nhà lớn, có nhiều khu nhà, và hộ gia đình sống trong đó.

      Kim Toả mới bôi thuốc xong, lúc thu dọn bình thuốc trông thấy sốt ruột của tiểu thư, liền vội hỏi:

      “Tiểu thư, người sao vậy, hay để em mời lang trung * tới.”

      * Lang trung: Cách gọi của bác sĩ, thầy thuốc ngày xưa.

      Đúng rồi, Kim Toả! Hạ Thanh Thanh ngơ ngẩn nhìn nhìn Kim Toả. Nha hoàn này, có chút khờ, để xem có thể moi được những tin gì từ ta. Mong là trời phật phù hộ. Vả lại, Kim Toả là người hầu, dù có nghi ngờ mình cũng chẳng làm được gì.

      “Kim Toả, ta muốn với chuyện.” Hạ Thanh Thanh suy nghĩ chút, hơi bối rối .

      “Tiểu thư, người cứ , Kim Toả nhất định nghe.” Kim toả mắt lấp lánh trả lời, làm Hạ Thanh Thanh nhìn mà thấy rùng hết cả mình.

      Sắp xếp lại câu cú cần xong, Hạ Thanh Thanh làm bộ cố gắng giữ bình tĩnh, : “Sáng nay ta… Sáng nay khi tỉnh dậy… Ta bỗng quên rất nhiều thứ, ngay cả chính bản thân ta là ai, tên gì, họ gì cũng nhớ nữa!”. xong, cúi đầu xuống, lấy tay che mặt lại, rồi len lén nhìn trộm phản ứng của Kim Toả qua mấy kẽ ngón tay.

      Khuôn mặt Kim Toả mới đầu mờ mịt, sau đó sợ đến thất sắc, nước mắt cứ thế mà rơi, hai bàn tay vò loạn vào nhau, miệng lẩm bẩm liên hồi, bộ dạng hốt hoảng. Mất lúc sau, mới bình tĩnh lại, rồi dè dặt hỏi lại:

      “Tiểu thư, điều đó là sao?”

      “Nếu , ta sao lại phải sợ hãi thế này làm gì?” Hạ Thanh Thanh lén cấu mạnh cái lên người mình, cộng thêm “xúc tác” là việc bỗng dưng bị lưu lạc đến thời cổ đại này, nhờ vậy mà nặn ra được chút nước mắt.

      “Tiểu thư, Kim Toả sai rồi, Kim Toả nên nghi ngờ tiểu thư.” Kim Toả luống cuống giải thích, rồi định chạy ra ngoài:

      “Kim Toả lập tức báo cho phu nhân biết, để người mời lang trung tới.”

      Hạ Thanh Thanh thấy thế cuống lên, gọi Kim Toả quay lại, dùng vẻ mặt lo lắng giải thích với ta: “Kim Toả, mẹ ta tại bệnh, ta muốn để người phải lo lắng.” xong nước mắt liền chảy xuống, trông rất là thương tâm.

      Kim Toả thoáng sững sờ, rồi vội vã lấy chiếc khăn lau lệ cho Hạ Thanh Thanh. Lau lau mất hồi lâu, cuối cùng chuyện mời lang trung đến xem bệnh tự động bị bỏ qua, nhắc tới nữa.

      Hạ Thanh Thanh thầm hài lòng gật đầu, ngay sau đó lại cười khổ, luyện được thân “mưu mẹo” như thế này, có lẽ nên cảm ơn bố mẹ mình vì cho mình đời sống tự lập chăng?

      “Lát tới gặp phu nhân phải làm sao bây giờ?” Kim Toả hoàn toàn mất hết chủ kiến, “Liệu phu nhân có thể phát ra ?”

      “Em là nha hoàn thân cận của ta, mọi chuyện của ta em đều biết đúng , vậy hãy mọi đều em biết lại cho ta nghe là được, chừng nhờ vậy mà ta nhớ lại mọi chuyện.” Hạ Thanh Thanh ra chủ ý có sẵn từ trước.

      Hai mắt Kim Toả sáng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Hạ Thanh Thanh:

      “Phải rồi, đúng là tiểu thư có khác, Kim Toả từ ngày được phu nhân cứu về vẫn luôn ở bên tiểu thư, mọi chuyện về tiểu thư, Kim Toả đều biết.”

      Nghe Kim Toả lảm nhảm, Hạ Thanh Thanh thấy bực cả mình, có điều vẫn phải nhẫn nại chịu đựng cho đến khi Kim Toả cảm khái đủ mới bắt đầu vào chính đề. Bởi Kim Toả biết rằng mỗi sáng tiểu thư nhà mình đều đến thăm phu nhân lát nên rất cố gắng chọn lựa những điều quan trọng để , may là vậy, chứ nếu dựa theo khả năng biểu đạt ngôn ngữ của nàng, ước chừng đến hết nén nhanh cũng chưa vào chính đề.

      Nghe Kim Toả kể lại mọi chuyện xong, Hạ Thanh Thanh hoàn toàn ngây dại, dùng từ “sét đánh trời quang” cũng đủ để hình dung cảm giác bị đả kích của lúc này.

      Nơi này là bên hồ Đại Minh, tỉnh Tế Nam!

      Nơi này là Hạ phủ!!

      Nơi này có vị nữ chủ nhân tên Hạ Vũ Hà!!!

      Nguyên chủ nhân của thân thể này tên gọi Hạ Tử Vi!!!!

      Đến thế này rồi mà vẫn tình hình xin lỗi Đài Truyền Hình “mất công” chiếu chiếu lại bộ phim Hoàn Châu Cách Cách hàng năm ! ngờ lại xuyên thành nàng Thánh Mẫu Tiểu Bạch – Hạ Tử Vi!

      Ông trời ơi, ngài làm ơn cho sét xuống đánh tan luôn ! Thà bị ngài ném tới thế giới Tam quốc hỗn loạn còn hơn, dầu gì ở đó cũng thấy được Quách gia, thấy được Gia Cát Lượng, thấy được Chu Du.

      Thà thế còn hơn là có phải bà mẹ tài nữ chỉ biết đến tình , có ông bố là “lão” Hoàng Đế “ưa” cáu giận, có đứa bạn thân chỉ biết suốt ngày gây chuyện khắp nơi, có tên bạn trai “thâm tình” chân thành đến mắc ói, lại thêm cả bà mẹ kế luôn mưu muốn hãm hại chính mình nữa, ôi ôi, mà chọn quả trứng gà nào đó nhận mấy người đó làm “cha, nương” dùm !!!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Di ngôn

      Edit: Jenkun

      Đần người mất lúc lâu, cuối cùng Hạ Thanh Thanh cũng lấy lại được suy nghĩ của mình. Nhìn Kim Toả vẫn còn thấp thỏm lo âu bên cạnh, lại thấy cực kì phiền não, dù vậy vẫn phải cố gắng ép mình duy trì lớp mặt nạ tĩnh lặng khuôn mặt.

      “Tiểu thư, nên đến thăm phu nhân thôi.” nha hoàn hơi lớn tuổi vén rèm vào, trông thấy bộ dạng lúc này của Hạ Thanh Thanh và Kim Toả bực mình,

      “Kim Toả, đầu óc em để đâu rồi hả? qua cả canh giờ rồi mà tiểu thư còn chưa được rửa mặt chải tóc là sao?!”

      dễ dàng nhận thấy Kim Toả sợ người nha hoàn mới tới này, và ấy ngay lập tức đáp lời: “Vâng, Tương Diệp tỷ tỷ.” Rồi vội vã lấy xiêm áo. Nha hoàn tên Diệp gì đó thấy vậy thở dài rồi ra ngoài. lâu sau, ấy quay lại với chậu nước rồi bắt đầu hầu hạ Hạ Thanh Thanh rửa mặt.

      nha hoàn rất nguyên tắc, đây là cảm nhận đầu tiên của Hạ Thanh Thanh về người nha hoàn tên Diệp này. Bởi vậy mà, dám “lộng hành” như trước mặt Kim Toả, ngoan ngoãn để nha hoàn này “định đoạt”. Có điều, cứ có cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy. Lúc Hạ Tử Vi lên kinh thành tìm cha, thế quái nào mà chỉ dẫn theo mỗi Kim Toả, nếu ấy mà dẫn theo nha hoàn này chắc là đến nổi xảy ra cả đống chuyện ngớ ngẩn kia đâu. Nhưng, nghĩ nghĩ vậy, cũng dám tỏ vẻ gì, sợ nhỡ đâu lại bị cái nha hoàn tên Diệp này phát ra điều gì đó.

      “Tiểu thư, hôm nay làm sao vậy?” Tương Diệp lo lắng hỏi Hạ Thanh Thanh.

      Cả trái Tim Hạ Thanh Thanh run lên, trong đầu “veo veo” tự hỏi mình phải thế nào để lấp liếm. Ai ngờ, Kim Toả mang xiêm y tới đúng lúc nghe thấy câu hỏi kia, thế là rất “khôn khéo” ngay:

      “Tương Diệp tỷ tỷ, tỷ biết , tiểu thư tự nhiên còn nhớ cái gì nữa rồi.”

      Tương Diệp sững sờ, tay cài trâm cũng cứng đờ tại chỗ. Cái đầu suy tính của Hạ Thanh Thanh vì nghe được câu này mà cũng bị “đơ” ngay tại chỗ. Cả hai đều dùng vẻ “ tin nổi” cùng lúc quay qua nhìn Kim Toả. Lúc này Kim Toả như mới hiểu ra mình lỗ mãng thế nào, lén “bắn” ánh mắt “xin lỗi” đến Hạ Thanh Thanh, rồi vội để xiêm y lên bàn, sau đó quay qua giả bộ bận rộn sửa sang đệm giường.

      Bầu khí trong phòng nhất thời trở nên ngột ngạt. Mãi lúc sau, Tương Diệp mới lên tiếng:

      “Tiểu thư, chuyện lớn như vậy, sao lại chịu chứ?”

      “Vì ta sợ nếu ta ra, mẹ và mọi người lo lắng. mình ta chịu đựng là đủ rồi.” Hạ Thanh Thanh bi thương trả lời, đồng thời xuống tay “ác độc” cấu mạnh phát lên người mình, khuôn mặt lập tức lên vẻ “đau đớn”. :))

      Điều mà Tương Diệp sợ nhất đó là thấy dáng vẻ đau thương của chủ nhân mình, vì vậy vội vàng xua tay, kêu lên:

      “Được rồi mà tiểu thư, nô tì hỏi nữa, phu nhân mang bệnh, giấu diếm cũng đúng thôi, nhưng, ít nhất vẫn phải mời lang trung đến xem, thân thể chung quy vẫn là của mình mà.”

      Hạ Thanh Thanh định !”, nhưng thấy Tương Diệp cũng có lý, cộng thêm cả việc ấy có vẻ phải là dạng người hồ đồ như Kim Toả, cho nên đành đồng ý. Mà nghĩ cho cùng ở cái thời cổ đại này, lang trung đâu có biết “sóng điện não” là gì, nếu mà đầu óc con người ta có bệnh cũng chưa chắc họ nhận ra, cùng lắm là kê mấy thứ như… thuốc an thần thôi. Nghĩ vậy, cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      “Tiểu thư, đẹp rồi.” Cài cây trâm có đoá hoa màu đỏ xong, Tương Diệp cười .

      Hạ Thanh Thanh vì trong lòng “bận chuyện” nên cũng chẳng có tâm tư đâu mà thưởng thức, nên gật đại cái cho xong.

      Tương Diệp cũng hiểu điều đó nên đỡ Hạ Thanh Thanh đứng dậy xong :

      “Tiểu thư chắc cũng quên mất đường lối rồi, bây giờ để nô tỳ đằng trước dẫn đường, tiểu thư cố gắng để tâm chút là được.”

      lo lắng vấn đề “mù đường” của mình, giờ nghe Tương Diệp thế, tâm trạng của Hạ Thanh Thanh liền được buông lỏng. cảm kích nhìn ấy. Quả là người suy nghĩ cẩn thận có khác. Cứ quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu ấy hoài nghi gì nhất định phải giữ ấy ở cạnh mình. Còn Kim Toả, dù là tại hay tương lai, biểu của ấy luôn làm cho người ta chút nào yên tâm nổi. Nếu chuyện xuyên thành Hạ Tử Vi thể thay đổi muốn mạng sống số 2 của mình bị kết thúc cách lãng xẹt. Nghĩ hay lắm, nhưng giờ còn chưa biết Hạ Tử Vi tại được bao nhiêu tuổi, và giờ còn cách nội dung phim bao lâu?

      Cứ vừa vừa nghĩ miên man như thế cho nên chẳng mấy chốc tới chính viện, nơi ở của Hạ Vũ Hà. Lúc tinh thần quay lại cũng là lúc Hạ Thanh Thanh cảm thấy chột dạ, mới rồi hoàn toàn chẳng chú ý gì đến đường , biết lúc quay về có thể nhờ Tương Diệp dẫn về hay nữa.

      Đồ dùng trong gian nhà Hạ Vũ Hà ở cũng giống như trong gian nhà Hạ Tử Vi ở, mọi vật dụng đều được chế tác từ gỗ Tử đàn. Gian ngoài là căn phòng , và choán gần hết cả phòng ấy là mấy giá sách được sắp xếp ngăn nắp, với cái bàn có để giấy, bút, và nghiên mực. Nhìn những thứ bàn, khiến Hạ Thanh Thanh liên tưởng đến điều mà Càn Long trong phim Hoàn Châu cách cách từng , thứ khiến ông ta động lòng với Hạ Vũ Hà chính là tài văn chương của bà. Suy nghĩ này khiến tránh khỏi tiếng thở dài. Nếu mà là bố mẹ của Hạ Vũ Hà, nhất định rất hối hận vì dạy dỗ bà thành tài nữ như vậy, thà để cho bà vô học còn hơn để nửa đời bà phải chịu đau khổ thế này.

      Ở trong gian trong, Hạ Vũ Hà nằm giường, bên tay bà còn cầm quyển sách. Hạ Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy chua xót nơi chóp mũi mình, vốn tưởng rằng mình chẳng có cảm giác gì cơ, biểu này lẽ là do những cảm xúc còn xót lại của thân thể này ư? tiếng “mẹ” tự nhiên mà bật ra từ miệng .

      “Tử Vi đấy à.” Hạ Vũ Hà buông thỏng tay xuống, hiền từ nhìn Hạ Thanh Thanh. Kiểu nhìn này năm năm rồi còn được nhận nữa, nó làm suýt khóc.

      Hạ Thanh Thanh gật đầu theo phản xạ. tới bên giường rồi ngồi xuống:

      “Mẹ, hôm nay mẹ khá hơn chút nào chưa?”

      “Chỉ là vùng vẫy giành giật sống mà thôi.” Hạ Vũ Hà thở dài .

      Hạ Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất bực mình. ngẩng lên nhìn Hạ Vũ Hà. Bà rất đẹp, bà cũng rất tài hoa, nhưng giờ trông bà chẳng khác nào đoá sen héo tàn, khuôn mặt sầu não, dáng vẻ đơn, toàn thân tản ra hơi hướm của chết chóc. Bà ấy sao lại coi sinh mạng của mình chỉ vì tên đàn ông phụ bạc cơ chứ! Có biết bao nhiêu người muốn sống mà được! Bệnh của bà chẳng qua là do bà tự huyễn hoặc chính mình mà thôi! Nếu như bố mẹ có thể sống sót sau vụ tai nạn đó, dù cho bố mẹ có sống trong đời sống thực vật chăng nữa, cũng ngày làm, đêm làm kiếm tiền chạy chữa cho họ. Vậy mà, thẻ hiểu được, tại sao bà ấy lại muốn sống nữa cơ chứ!

      “Tử Vi, sao vậy?” Hạ Vũ Hà là người nhạy cảm, bà dĩ nhiên là nhận thấy vẻ mặt của Hạ Thanh Thanh có gì đó kì lạ.

      Hạ Thanh Thanh thở dài, khuyên nhủ:

      “Mẹ, mẹ đừng có như thế nữa. Mẹ phải chịu khó ăn nhiều vào, như thế cơ thể mới tốt. Nếu mẹ mà có mệnh hệ gì, Tử Vi biết phải làm sao đây?”

      Chỉ là câu rất bình thường lại khiến Hạ Vũ Hà nghe đến ngơ ngẩn. Bà cười :
      “Tử Vi hôm nay có chuyện gì vậy?”

      Hạ Thanh Thanh cúi đầu im lặng. Lẽ nào những câu rất bình thường này lại chưa từng được hai mẹ con nhà này với nhau bao giờ ư? Chẳng lẽ mỗi lần gặp mặt, hai người này đều chỉ nắm lấy tay nhau, mắt đẫm lệ nhìn nhau, rồi nghẹn ngào nổi câu nào?
      Cũng may là Hạ Vũ Hà để ý tới nữa, ngược lại bà còn :

      “Hôm nay Tử Vi nán lại lát, mẹ có số thứ muốn giao cho con.”

      “Mẹ.” Hạ Thanh Thanh đội nhiên có dự cảm xấu. Định lên tiếng khuyên nhủ nhưng lại biết phải mở lời ra sao, cuối cùng chỉ đành thở dài tiếng. Tuy và Hạ Vũ Hà là hai người xa lạ, nhưng những cảm xúc của thân thể này, còn cả những cảm xúc thương mà nhận được, những thứ ấy khiến lòng trở nên trĩu nặng. ngơ ngác ngồi ở đầu giường, biết phải làm gì cho phải.

      Hạ Vũ Hà cười, nắm lấy tay Hạ Thanh Thanh, phân phó tỳ nữ đứng bên cạnh:

      “Thanh Mai, giúp ta lấy chiếc quạt trong rương ra đây.”

      “Tiểu thư.” Tuy Thanh Mai vận trang phục của phụ nữ chưa chồng, nhưng tuổi của ấy và Hạ Vũ Hà lại sấp xỉ nhau, cộng thêm việc ấy gọi Hạ Vũ Hà là “tiểu thư”, chứng tỏ ấy theo hầu Hạ Vũ Hà lâu. Có điều, tuổi lớn như vậy mà còn chưa gả chồng rất hiếm, Hạ Vũ Hà coi như là trường hợp ngoại lệ, còn Thanh Mai là vì lí do gì nhỉ?

      “Lấy nó ra đây , tranh thủ khi ta còn minh mẫn, ta muốn Tử Vi được biết.” Hạ Vũ Hà cười yếu ớt. Thanh Mai thở dài, bất đắc dĩ lấy chiếc quạt kia ra.

      Hạ Tử Vi nguyên bản dĩ nhiên là biết chiếc quạt đó là gì, nhưng Hạ Thanh Thanh biết. Cây quạt đó chính là vật đính ước mà Càn Long để lại. lại lần nữa thở dài. Hạ Vũ Hà đúng là người đơn thuần. Chỉ vì chiếc quạt rách mà bán cả đời mình. Chỉ là, dù có biết vậy sao nào? Người đó ở cái thế giới này là kẻ chí tôn vô thượng mà, thử hỏi ai có thể chống lại chứ? Có điều, nhìn tình trạng tại của Hạ Vũ Hà có thể thấy là do bà cam tâm tình nguyện cả mà thôi.

      Lúc Thanh Mai đưa chiếc quạt tới, Hạ Thanh Thanh phát trong ánh nhìn của ấy có khinh thường quyện lẫn với oán giận. Xem ra Thanh Mai này cũng là người hiểu chuyện.

      Hạ Vũ Hà nhận lấy chiếc quạt, cẩn thận vuốt ve nó, cẩn thận tháo phần bao ngoài của nó ra, cẩn thận mở nó ra, rồi nhìn đến nhập thần bộ thư hoạ * bên , và rồi chỉ chốc lát sau, nước mắt lăn dài má bà.

      * Thư hoạ: tranh chữ.
      Thấy vậy, Hạ Thanh Thanh biết phải gì, cảm thấy có chút phiền lòng, quay mặt chỗ khác. Đợi hồi lâu sau quay đầu lại, vẫn thấy Hạ Vũ Hà nhìn chiếc quạt kia đến xuất thần. định mở miệng khuyên can, nhưng lại nghĩ ra phải gì. Cũng may, Thanh Mai lên tiếng nhắc nhở đúng lúc:

      “Tiểu thư, đừng nhìn nữa, lại đau lòng nữa rồi, chủ * vẫn còn ở đây đấy.”

      *Nguyên văn là: Tiểu tiểu tỷ, nghĩa là chủ . Tớ để vậy cho dễ type. :))

      Hạ Vũ Hà hồi hồn lại, nhìn Hạ Thanh Thanh cười áy náy, rồi vuốt ve chiếc quạt thêm chút nữa mới cẩn thận gập nó lại, cẩn thận bọc lại nó, còn lưu luyến nhìn thêm vài lần mới đưa cho Hạ Thanh Thanh.

      Hạ Thanh Thanh đàn nhận lấy, rồi ép mình phải hỏi:

      “Mẹ, đây là cái gì?”

      “Đây là vật mà cha con để lại.” Hạ Vũ Hà đáp, vẻ mặt là khóc hay cười,

      “Tử Vi, mẹ biết con luôn muốn biết phụ thân con ở đâu, cho mẹ xin lỗi.”

      “Mẹ, đừng nữa.”

      , mẹ phải , có lẽ đây là lần cuối cùng mà mẹ còn có thể được.” Hạ Vũ Hà lúc này trở nên rất kích động, thần thái trong đôi mắt của bà xuất khác thường. Bà bắt đầu kể chuyện tình ngày xưa của bà và Càn Long.

      Đối với Hạ Vũ Hà, chuyện xưa này là chuyện tình lãng mạn, nhưng đối với người nghe đại như Hạ Thanh Thanh mà , đây là câu chuyện xưa kể về tên công tử chăng hoa lừa gạt lừa gạt con nhà lành, cuối cùng nhẫn tâm bỏ rơi con nhà người ta. Kể từ lần gặp gỡ đầu tiên bên hồ Đại Minh, vận rủi bắt đầu “đeo” lấy Hạ Vũ Hà kể từ đây. Nếu có vị Càn Long kia, người con đẹp, dịu dàng, tài năng như Hạ Vũ Hà có thể có cuộc sống tốt đẹp biết bao. Giờ khắc này, Hạ Thanh Thanh cảm thấy căm ghét Càn Long vô cùng.

      “Tử Vi, con phải nhớ, cha ruột của con chính là đương kim Thánh thượng – Ái Tân Giác La – Hoằng Lịch.” Hạ Vũ Hà vụt dậy, hai tay nắm chặt lấy tay Hạ Thanh Thanh,

      “Con nhất định phải lên kinh thành tìm cha con!”

      Chuyện này Hạ Thanh Thanh sớm biết, nhưng vẫn phải giả bộ giật mình. Có điều, muốn đồng ý với cầu của Hạ Vũ Hà, phải biết rằng “đó” chính là khởi đầu của mọi rắc rối. Cho nên, cứ vậy mà ngồi yên nhìn nhìn ánh mắt van xin, cho phép từ chối của Hạ Vũ Hà. Đứng ngay bên cạnh, Thanh Mai nhận thấy có gì đó đúng, liền khẽ đẩy vai , ý bảo đồng ý .

      Thôi , trước cứ đồng ý với bà ấy trước vậy, coi như là an ủi bà ấy, còn chuyện sau này, sau này tính. Hạ Thanh Thanh hít sâu hơi, gật đầu cái.

      Hạ Vũ Hà thở phào nhõm, cả người bà liền buông lỏng, chao đảo suýt ngả. Hạ Thanh Thanh và Thanh Mai vội đỡ bà lại. Hồi lâu sau, Hạ Vũ Hà mới hít thở bình thường lại. Bà nhìn Thanh Mai, rồi lại nhìn Hạ Thanh Thanh, :

      “Tử Vi, con về trước , mẹ còn có chút chuyện muốn với Thanh Mai.”

      “Mẹ.” Hạ Thanh Thanh đành lòng kêu lên, nhớ đến chuyện còn bố mẹ nữa, rất muốn ở lại làm bạn với bà.

      .” Hạ Vũ Hà khẽ lắc đầu. Hạ Thanh Thanh đành gật đầu rời . Lúc tới cửa, hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quay đầu lại, hỏi: “Mẹ, mẹ có từng hối hận ?” xong, nhận thấy ánh nhìn tán thành của Thanh Mai, bỗng cảm thấy hối hận cực kỳ.

      Hạ Vũ Hà mỉm cười, chút do dự cũng có, trả lời:

      , mẹ hối hận, đợi cả đời, oán cả đời, nhớ nhung cả đời, cả đời, nhưng mẹ vẫn muốn cảm tạ trời xanh cho mẹ có thể cảm nhận được cảm giá nhớ nhung ấy, còn oán, có lẽ, nhưng nếu gặp được người ấy, sinh mạng như chiếc giếng cạn khô của mẹ, tìm thấy chút sức sống nào.”

      Xem phim Hoàn Châu cách cách, lần đầu tiên nghe được câu này, cảm thấy rất xúc động. Lần thứ hai, trải qua quãng thời gian nằm gia nếm mật của cuộc sống Đại học, khi nghe được câu này, có cảm giác lạnh đến nao lòng. Còn giờ, câu chẳng khác gì lời kịch TV ấy, lại khiến Hạ Thanh Thanh cảm thấy cõi lòng chua xót. Nếu là bà, tình tuyện có “ sinh mạng như chiếc giếng cạn khô”!

      Đêm, Hạ Thanh Thanh ngủ rất chợp chờn. Lúc mới chợp mắt ngủ được lại bị người ta đánh thức. Mắt vừa mở ra liền phải đối diện với đôi mắt sưng húp của Tương Diệp.

      “Sao vậy?”

      "Tiểu thư, phu nhân qua đời rồi."

      Trong giây phút ấy, Hạ Thanh Thanh cảm thấy như mình vừa mới bị thứ gì đó bất ngờ đánh mạnh vào người. Tay chân trong phút chốc trở nên lạnh ngắt, nước mắt nhanh chóng lăn dài .

      Bà ấy cuối cùng vẫn mang theo tình của mình mà nhắm mắt xuôi tay.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Ý tưởng

      Edit: Jenkun


      Hạ Vũ Hà ra quá nhanh như vậy có lẽ là bởi những năm gần đây bà đều bị bệnh tật quấn thân. Tất cả đồ để tiến hành tang lễ đều được chuẩn bị xong từ sớm. lâu sau linh cữu được người ta khiêng tới linh đường. Trong có Thanh Mai, ngoài có quản gia Tề thúc lo liệu xử lý thoả đáng mọi việc. Quản gia Tề thúc được người Hạ gia coi như con, ông cũng đồng thời là cha của Tương Diệp. Đặc biệt, trước lúc chết, Hạ Vũ Hà còn tới gặp ông, xem ra ông cũng giống như Thanh Mai, đều là người tâm phúc* của Hạ gia. Hạ Thanh Thanh cảm thấy yên tâm. có thể thoải mái quỳ ở linh đường mà đốt “vàng mã”, cần phải lo lắng có chuyện rắc rối gì xảy ra.

      * Tâm phúc: người thân tín.

      Chỉ là, Hạ gia dù gì cũng là danh gia vọng tộc, vậy mà tang lễ của Hạ Vũ Hà lại quá vắng lạnh, khiến cho lòng người chua xót. Hạ Thanh Thanh quỳ suốt ba ngày nhưng lại thấy có ai tới chia buồn.

      “Dì Thanh ơi, nhà chúng ta có họ hàng thân thích à?” Hạ Thanh Thanh nhịn nổi mà hỏi. Cho dù con người đại có thờ ơ đến đâu nhưng khi tang lễ cha mẹ diễn ra, cũng có cả đống người tới.

      Thanh Mai ngần ngừ chút, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Thanh Thanh, cuối cùng hừ lạnh tiếng, :

      “Kể từ ngày làm lão gia và phu nhân tức giận đến chết, nơi này có ai đến nữa.”
      Phải rồi, Hạ Vũ Hà chưa cưới sinh con, tội này ở thời nhà Thanh bị phạt dìm lồng heo, còn bị mọi người phỉ nhổ. Bảo sao Hạ lão gia và Hạ lão phu nhân mới tức chết, cho nên Hạ gia cũng thèm thăm hỏi qua lại luôn. Tử Vi cũng đáng thương, mang mình thân phận là con tư sinh * lại thêm cả đống chuyện linh tinh lang tang dính vào, vậy mà, ấy lại giống như Hạ Vũ Hà, chút xíu oán giận Càn Long cũng có, đúng là quái gở.

      *Con tư sinh: đứa con riêng hay đứa con ngoài dã thú.

      Thanh Mai vẫn đứng nguyên tại chỗ, trông ấy như có điều muốn , mấy lần mở miệng rồi lại thôi.

      “Dì Thanh, dì có chuyện gì sao?” Hạ Thanh Thanh nhìn nổi nữa, hỏi luôn.

      Thanh Mai thoáng ngập ngừng, :

      chủ , nô tỳ cảm thấy người thay đổi rất nhiều. Như vậy cũng tốt, mấy năm nay, trông thấy chủ càng lớn càng giống như tiểu thư, tính cách, tài năng đều giống hệt tiểu thư khiến nô tỳ mỗi ngày đều lo lắng, sợ chủ cũng mê muội như vậy. Nô tỳ nghe chủ bỗng nhiên còn nhớ gì cả, vậy càng tốt, bởi quên là tốt, quên trở nên giống như tiểu thư nữa!” Vừa mới dứt lời, nước mắt chảy dài mặt Thanh Mai. Hạ Thanh Thanh vội rút khăn lau lệ cho ấy. Lúc mới nghe, sợ hết hồn hết vía, sau đó càng nghe càng yên tâm. Chẳng cần phải nghĩ nhiều cũng biết, phải là Tương Diệp cũng là Kim Toả ra “tin tức” này.

      Thanh Mai lau lau nước mắt, rồi :

      “Nếu chủ vẫn giống như trước đây, lòng muốn gặp tên khốn kia, nô tỳ biết nên gì nữa.”

      “Dì Thanh, cẩn thận ngôn từ, vị đó là Hoàng đế đấy.” Hạ Thanh Thanh vội vàng cắt ngang lời ấy. Mặc dù tới từ đại, bị quan niệm giai cấp ràng buộc, nhưng những lời này mà bị người khác nghe thấy rất phiền phức.

      “Hoàng đế sao nào? Hoàng đế có quyền làm ra những chuyện như thế sao? Lão gia và phu nhân chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, chút xíu công bằng cũng dám đòi. Còn tiểu thư sao, người mê muội chờ đợi, chờ đợi cho đến chết cũng có kết quả gì! Còn tên khốn kia sớm “trái ôm phải ấp”, chỉ có tiểu thư, chỉ có người mới ngu muội tin tưởng cái gì mà “bồ thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển ”* thôi!” Thanh Mai càng càng oán giận, vực càng lúc càng cao, đợi đến khi cảm thấy cái kéo mạnh vội vàng của Hạ Thanh Thanh, mới có phản ứng lại:

      chủ , người yên tâm, những kẻ an phận trong phủ này sớm bị lão gia và phu nhân đuổi rồi. Những năm này, nô tỳ và Tề thúc cũng đều quan sát cẩn thận, nếu lấy tính cách của tiểu thư như này, sao còn có thể bình yên cho được.”

      * Bồ thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển : (dịch thô: Lá hương bồ dai như tơ, giống như tảng đá cách nào xoay chuyển.

      Hạ Thanh Thanh thở phào, đồng thời cũng thấy bội phục trước mặt mình. Mặc dù này tinh thông cầm kỳ thi hoạ như Hạ Vũ Hà, nhưng so với Hạ Vũ Hà, ấy thông minh hơn nhiều, hơn nữa, thứ tình cảm ấy dành cho Hạ Vũ Hà phải là giả, có lẽ lí do ấy đến giờ vẫn chưa lấy chồng là vì ấy yên tâm mà thôi.

      “Dì Thanh, con muốn lên kinh thành tìm cha. Hoàng cung là nơi nào chứ, nó là cái nơi phức tạp nhất thiên hạ, con sao có thể ứng phó nổi.” Hạ ThanhThanh nghiêm túc nhìn Thanh Mai, ra quyết định của mình.

      "Hoàng đế sao, Hoàng đế là có thể làm ra chuyện như vậy , lão gia phu nhân chỉ đành phải im hơi lặng tiếng, liền cá công đạo cũng có, tiểu thư cuồng dại chờ, đợi đến chết cũng kết quả, tên khốn kia sớm trái ôm phải ấp, cũng chỉ có tiểu thư ngu như vậy tin tưởng cái gì cành lá hương bồ nhận như tơ Bàn Thạch dời !"

      Thanh Mai càng càng oán giận, thanh càng lúc càng lớn, đợi chú ý tới Hạ Thanh Thanh khẩn trương kéo nàng, mới phản ứng được, "Tiểu Tiểu Tỷ, ngươi yên tâm, trong phủ này an phận sớm bị lão gia phu nhân đuổi, những năm này nô tỳ cùng Tề thúc cũng nhìn chằm chằm, nếu lấy tiểu thư tính tình trả như nào đây có thể bình tĩnh như vậy."

      Thanh Mai nhất thời đứng ngây ra, lát sau nước mắt rơi như mưa, gần như nên lời.

      “Dì Thanh! Dì Thanh!” Hạ ThanhThanh vội gọi.

      chủ , nô tỳ mừng, nô tỳ mừng lắm. Mấy ngày nay nô tỳ đều sợ chủ đòi tới kinh thành. tại tốt rồi, tốt rồi. Dù điều này là mạo phạm, nhưng nô tỳ trông nom chủ từ đến giờ, sớm coi chủ như con của mình. tại tốt rồi, nô tỳ yên tâm rồi.” Thanh Mai vừa khóc vừa cười, lúc còn được mạch lạc, khiến Hạ Thanh Thanh cảm nhận được mừng rỡ xuất phát từ tận đáy lòng của ấy.

      “Dì Thanh, dì cảm thấy con như vậy là bất hiếu ư? Đây là tâm nguyện của mẹ con đấy.” Hạ Thanh Thanh cảm thấy yên lòng nên hỏi lại cho chắc.

      chủ vẫn còn phải chịu tang sao có thể rời ? Huống chi, lão gia trước khi chết căn dặn, vĩnh viễn bao giờ được ra chuyện này.” Thanh Mai sớm vì mà nghĩ ra xong cái cớ, rồi ấy thở dài, tiếp: “Còn nếu tiểu thư là đứa con bất hiếu người đàn ông kia…” Thanh Mai cố ý nốt câu còn lại, nhưng Hạ Thanh Thanh hiểu.

      Đúng vậy ha, còn phải để tang ba năm nữa cơ mà, sao có thể cứ thế mà rời dược. Qua thời gian ba năm, lại thêm có ủng hộ của đám người Thanh Mai, mọi việc nhất định “sạch chút tỳ vết. Hạ Thanh Thanh cảm thấy yên lòng, lần đầu tiên tâm mỉm cười.

      Thanh Mai cũng lòng cười cười, rồi xoay người từ tốn rời , trước khi còn cố :
      “Nô tỳ phải cho Tề thúc và Tương Diệp biết tin tốt này, mấy ngày nay hai cha con họ rất lo lắng.”

      Nhìn tình hình tại, Hạ Thanh Thanh cuối cùng cũng lờ mờ đoán ra. Theo lý thuyết để Hạ gia có thể nuôi dưỡng ra tài nữ như Hạ Vũ Hà nhà họ Hạ phải là đại gia tộc. Nếu vậy vì lí do gì mà khi Tử Vi lên kinh thành tìm cha chỉ có mỗi Kim Toả theo? Tài sản cũng chỉ là chút đồ trang sức, cuối cùng bị lưu lạc đến nỗi phải nhờ vả Tiểu Yến Tử. Cứ xem tình hình này biết, ngoài Kim Toả ra, toàn bộ người Hạ gia đều muốn ấy lên kinh thành tìm cha. Mà, Tử Vi với thân phận là tiểu thư, trừ khuyên nhủ ra, họ thể nhốt ấy lại được. Suy ra, Tử Vi để lại thư, rồi trốn cùng với Kim Toả, lộ phí gom được là ít trang sức riêng của mình. Người Hạ gia khẳng định là có đuổi theo, nhưng do đường Tử Vi bị bệnh hai trận nên “tìm hụt”. Sau này, do Hạ gia có chủ nhân nên khó mà tồn tại.

      Đêm ấy, Hạ Thanh Thanh cũng ngồi trong linh đường trực như thường, đương nhiên là với Kim Toả và Tương Diệp “kèm” hai bên rời. Giữ yên như vậy cho tới nửa đêm, Hạ Thanh Thanh đột nhiên hỏi:

      “Chuyện ta mất trí nhớ, hai người cho những ai rồi?”

      Tương Diệp và Kim Toả đều giật mình kinh ngạc, lần này Kim Toả có phản ứng trước tiên, vội vàng : “Xin lỗi tiểu thư, vì dì Thanh hỏi Kim Toả tiểu thư “làm sao vậy”, tiểu thư, dì Thanh là ân nhân cứu mạng của Kim Toả, trước đây cha của Kim Toả định đem Kim Toả bán vào kỹ viện, là nhờ dì Thanh mà em được cứu.” đến đoạn sau, nước mắt của Kim Toả liền rơi xuống. Hạ Thanh Thanh thấy vậy cảm thấy thiệt phiền, vội tìm cách ngăn những “sụt sịt” của ấy lại: “Thôi, nhân chi thường tình.*” rồi, quay qua nhìn Tương Diệp, nếu ban ngày nghe nhầm ấy là con của quản gia Tề thúc. “Tương Diệp, cũng nên tiếng cho Tề thúc biết, chuyện này dù sao cũng phải là chuyện trọng đại gì.” Nghe vậy, vẻ mặt Tương Diệp liền buông lỏng, ấy trịnh trọng gật đầu. Trong lòng Hạ Thanh Thanh có chút để tâm, Kim Toả mặc dù trung thành, nhưng sau này, nếu có chuyện quan trọng gì cũng thể giao cho ấy được, Tương Diệp ngược lại, nhưng vẫn còn phải chờ xét .

      * Nhân chi thường tình: ý chỉ bản tính vốn có của con người.

      Ngày hôm sau là ngày chính thức hạ táng * Hạ Vũ Hà. Hạ Thanh Thanh vận thân trang phục trắng thuần được Thanh Mai, Tương Diệp và Kim Toả “hợp tác” chọn lựa, phía trước là Tề thúc dẫn đường.

      * Hạ táng: hạ huyệt, chôn cất.

      “Tiểu thư, chờ thêm chút nữa ạ?” Tương Diệp hỏi.

      đợi, nếu muốn tới tới từ sớm rồi.” Đưa mắt nhìn đội ngũ đưa tang vắng tanh, Hạ Thanh Thanh thở dài, những thứ mà Hạ Vũ Hà bỏ lỡ khó mà bù đắp lại nổi.

      “Ồ!”

      Đội ngũ chuẩn bị xuất phát , bỗng hàng người trước đột ngột dừng lại. Tề thúc tự mình chạy tới, cách rèm cửa :

      “Tiểu thư, cữu* lão gia tới.”

      * Cữu: Cậu.

      “Cữu lão gia?”

      “Chính là biểu đệ* của phu nhân, cũng là số ít thân thích của phủ còn giữ liên lạc.”

      * Biểu đệ: em trai con , dì hoặc cậu.

      “Vậy Tề thúc tự an bài , con là nương, thể tuỳ tiện tiếp nam khách được.” Cứ nhắc đến mấy cậu họ là Hạ Thanh Thanh lại cảm thấy thích. Ngày đó, mấy người chú bác, cậu họ của đều mang ý riêng đồ nhằm vào , cũng may ngành học là Luật nên mới bị mấy người đó lừa gạt, nếu đúng là “hoạ vô đơn chí” *.”

      * Hoạ vô đơn chí: Tai hoạ chỉ đến lần mà đến dồn dập liên tiếp.

      “Ồ, Tử Vi càng lúc càng ra dáng người lớn rồi.” Tề thúc còn chưa kịp trả lời, giọng bỉ ổi liền chen ngang.

      Hạ Thanh Thanh nhíu mày, định mở miệng bị Thanh Mai ngăn lại, chỉ nghe ấy :

      “Cữu lão gia, khéo.”

      “Ta cũng thương cháu của ta lắm a~” Giọng nam xen ngang vừa rồi bắt đầu giả bộ khóc lóc, khiến Hạ Thanh Thanh rất muốn : “Lão già, lão tởm lởm quá .”

      “Làm phiền cữu lão gia rồi, ai mà chẳng có lúc sai lầm, phải sao?” Thanh Mai cười lạnh, .

      “Ý ta phải vậy, ta là nghĩ tới Tử Vi tuổi còn , bên cạnh con bé lại chỉ có những hạ nhân nông cạn, liệu con bé có thể làm được trò trống đây, hay là lại lần nữa khiến trái tim của lão già ta đây phải tan nát.” Nghe bên kia trả lời như vậy, Hạ Thanh Thanh liền hiểu, ra, hài cốt người quá cố còn chưa lạnh hết, lão bỉ ổi kia vội tới cửa bắt nạt bé mồ côi rồi.

      Trừ Kim Toả ngu ngơ ra, Thanh Mai và Tương Diệp nào phải hiểu, khuôn mặt của họ đều lên vẻ giận dữ, hai bàn tay xiết chặt thành nắm đấm. Hạ Thanh Thanh cảm thấy khổ sở. Từ khi đến thời đại này, bọn họ đều đối xử rất tốt với , phải vì tư lợi gì từ , có thể cảm nhận được điều đó. Những lời của gã đàn ông kia thực khiến tức giận, khiến bất giác cảm thấy như mình thực thuộc về nơi này.

      “Tử Vi, cháu , mọi chuyện đều do cháu quyết định, dĩ nhiên cũng phải lắng nghe trưởng bối.” Ngoài cửa xe lại vang lên thanh thúc giục. Tề thúc ngay sau đó cũng giọng khuyên bảo.

      Hạ Thanh Thanh nở nụ cười, cao giọng :

      “Cữu công, nơi này là Hạ phủ, còn ta, là Hạ Tử Vi!”

      Phải rồi, Hạ Thanh Thanh trở thành Hạ Tử Vi rồi, mình có thể cảm nhận được sâu sắc điều đó. Nếu vậy rồi, chi bằng hoà nhập luôn , mình sợ cái gì chứ, trước đây mình mình cũng làm được rất tốt rồi, huống chi, giờ đâu phải chỉ có mình mình đơn độc nữa!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Nguy cơ

      Edit: Jenkun


      Thời điểm Hạ Vũ Hà được hạ táng, trời đổ mưa phùn. Cỗ quan tài của bà dần được vùi lấp bởi những lớp đất đổ xuống. Hạ Thanh Thanh, có lẽ bây giờ nên gọi là Hạ Tử Vi mới đúng, trong lòng cung kính mà kêu bà tiếng “mẹ”, rồi dập đầu ba cái trước bia mộ của bà.

      xin lỗi, cuộc đời của , tôi ủng hộ, cho nên, lựa chọn của , tôi cũng muốn thử trải nghiệm, xin hãy hiểu và tha thứ cho tôi!’

      Ngửa mặt nhìn lên, mưa phùn xám xịt rơi mắt, ‘tôi, khóc!’

      “Tiểu thư, đừng quá đau lòng.” Thanh Mai khuyên nhủ, nhưng hai hốc mắt đỏ hồng của khiến cho câu chẳng có tí sức thuyết phục nào cả.

      Tương Diệp và Kim Toả vội đỡ Tử Vi đứng lên, Tề Thúc đứng gần đó lo lắng trông chừng. Cũng may, trông mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc mới quỳ gối ở nghĩa trang.

      “Từ nay về sau, chúng ta phải tự mình chăm sóc cho nhau rồi.” Tử Vi nhìn mọi người, cười .

      Từng đợt tiếng khóc nấc vang lên, Tề Thúc quay lưng rời .




      Sau tang của Hạ Vũ Hà, mất vài ngày sau mọi người mới bình ổn được tâm tình. Trừ việc người trong Hạ phủ ai cũng mặc đồ trắng còn đâu Hạ phủ khôi phục lại thanh bình khi xưa. Người được gọi là Cữu công chưa lần nào tới phủ, dù vậy, đám người Tử Vi cũng hiểu, phải là lão bỏ qua, mà là lão “bận” lên kế hoạch mà thôi. Biết là thế, nhưng ngoài việc trông coi phủ cẩn thận ra, tạm thời họ thể làm gì khác hơn.

      Thời gian này, Tử Vi theo Thanh Mai học các cách thêu cơ bản. Linh hồn Tử Vi tại vốn phải “hàng xịn”, nên tất cả mọi thứ đều phải học lại từ đầu. Cũng may, Tử Vi “ đại” cũng thích, nên việc tiếp thu cũng đến nỗi tệ. Thanh Mai có vẻ như vui vẻ gì khi Tử Vi đụng tới “cầm kỳ thi hoạ”. Tử Vi có thể hiểu được tâm tư của ấy, nên rất biết điều đề cập đến nó. Chỉ khi nào nhàm rỗi quá đỗi, mới cầm quyển sách lên đọc. Bởi từ tận xương tuỷ, vốn là người đại, cho nên, với những dòng chữ phồn thể chạy dọc cả trang văn cổ này, chỉ có thể nhìn Thanh Mai mà thở dài. Tiếp diễn vài lần như vậy, Thanh Mai liền thấy yên tâm. Tuy nhiên, Tử Vi lại cảm thấy có chút “bức xúc”. tuy hy vọng mình trở thành tài nữ, nhưng cũng muốn mình thành đứa mù chữ! bắt đầu giấu diếm Thanh Mai, lén lút học chữ phồn thể. Nhờ có vốn chữ giản thể làm nền tảng, lại thêm có Tương Diệp ở bên Tử Vi “xịn” học tập từ bé hỗ trợ, nên tiến bộ rất nhanh. Đương lúc hăng say học tập vào ngày kia, Tề Thúc tới rằng muốn gặp .

      dám làm cao, Tử Vi vội bảo Tương Diệp kêu ông vào. Tề Thúc vốn phải loại dài dòng, ông vài ba câu rồi luôn vào vấn đề chính. Hoá ra là ông muốn Tử Vi kiểm kê lại tài sản của Hạ phủ, ông , cái nhà này về sau giao cho Tử Vi quản lý.
      Tử Vi dĩ nhiên là từ chối. cho mời Thanh Mai, rồi dẫn Tương Diệp, Kim Toả theo Tề Thúc tới đại sảnh.




      Trong Đại sảnh, mọi người sớm có mặt đông đủ. Từng nhóm, từng nhóm túm tụm xì xà xì xào, ồn ào như ở giữa chợ. Ngồi ghế chủ vị, Tử Vi tiếng nào. Những người đứng sau nghiêm chỉnh đứng im. Mọi người trong sảnh có vẻ như phát ra chủ nhân của mình tới, vẫn nhiệt tình “buôn chuyện” như trước. Tề Thúc nhịn được nữa. Ông ho khan mấy tiếng. Vừa nghe thấy tiếng ho của quản gia, sảnh đường lập tức trở nên yên ắng. Những người đó cúi thấp đầu, dè dặt trở về vị trí của mình. Tử Vi nhíu mày, vẫn giữ im lặng.

      Ngày hôm nay, Tử Vi quyết định chỉ lắng nghe chứ . Tề Thúc biết. Đầu tiên, ông liệt kê lần lượt tất cả số tài sản của Hạ gia ra cách rất ràng, cho dù Tử Vi mới tiếp xúc cũng có thể hiểu. Sau đó, ông dẫn Tử Vi đến “tham quan” khố phòng và nhà bếp, rồi trực tiếp giao chìa khoá lại cho . Những đồ quý giá dĩ nhiên đều cất ở nội khố phòng, chìa khoá của nội khố phòng do Thanh Mai giữ, và ấy cũng trao lại cho .

      Nhận chìa khoá, Tử Vi chậc chậc lưỡi nghĩ, phải chưa trải đời, nhưng cứ thử nghĩ mà xem, theo ý , Hạ gia rất giàu! Ba biệt trang ngoài thành, mỗi biệt trang gồm có ba bốn trăm mẫu đất. Trừ việc có thể tự cung tự cấp cho chính mình, những sản phẩm của mỗi biệt trang đó còn thu được ít tiền. Chất đầy trong khố phòng Hạ gia là vải vóc, lương thực, gia cụ. Khiến “lác cả mắt” là nội khố phòng. Nào là bộ chén đĩa đắt tiền, nào là bộ gấm vóc thuộc hàng thượng đẳng, nào là đồ cổ, đồ trang sức, lại còn cả mấy rương vàng rương bạc toả sáng lấp lánh, cơ hồ khiến người nhìn muốn đui mù. Tử Vi trong nguyên tác bỏ lại gia sản “đồ sộ” này, nàng vội vã lên đường với ít đồ trang sức và chiếc quạt “rách”. Coi như nàng là lòng muốn tìm cha , nhưng dù gì cũng nên chuẩn bị đầy đủ, bố trí xong gia sản rồi hẵng chứ! Chẳng lẽ, ở cái thời cổ đại này, cứ là tài nữ đều thể dính “khói bụi trần gian”, chỉ cần làm tiên ngọc trong gió là đủ rồi?

      Trở lại phòng, Tử Vi hỏi chuyện Thanh Mai. Thanh Mai trả lời, giọng điệu hơi có chút kiêu hãnh cùng với chút buồn bã. gia sản Hạ gia so với các đại gia tộc tính là gì, cũng chỉ có thể gọi là thường thường bậc trung. Chỉ có cái thời tổ phụ (ông nội) của Hạ Vũ Hà mới gọi là huy hoàng, gia sản so với giờ lớn gấp mấy lần. Sau này gia sản Hạ gia tàn lụi dần, nhất là vào thời Hạ Vũ Hà “nắm quyền”, gia sản phải là chính thức tụt dốc, sản nghiệp quy mô lớn phút chốc bị thu hẹp.

      Điều này Tử Vi hiểu, tài nữ luôn sống trong mơ như Hạ Vũ Hà, sao có thể để ý đến tình hình thực tế bên ngoài chứ.

      Nghĩ ngợi cả đêm, ngày hôm sau, Tử Vi quyết định giao lại chiều khoá khố phòng và nội khố phòng lại cho Thanh Mai và Tề Thúc. Công việc trong và ngoài Hạ phủ vẫn giao cho hai người đó quản lý như cũ. Do mới tới nơi này, cái gì cũng biết, nên cần phải học dần dần, cần phải chuẩn bị đầy đủ. Nhất là Tử Vi lại mang thân phận “nhạy cảm”, càng ít gây chú ý càng tốt, gia sản tạm thời cứ để hai người đó bảo vệ là ổn.
      Có điều, bình sinh người muốn rắc rối nhưng rắc rối lại thích tìm đến người. Mới yên ả được vài ngày, Tề Thúc tới tìm Tử Vi với sắc mặt nặng nề. Cái lão Cữu công kia, hai ngày ba lượt lén lén lút lút tìm gặp những người họ hàng trong tộc, rất có thể lão mưu cướp đoạt tài sản của Hạ gia.

      đâu, lão gia bình thường vẫn “lo lót”, nhiều như cho sói ăn vậy.” Tử Vi còn chưa kịp có phản ứng Thanh Mai kêu lên.

      Tề Thúc nghe vậy sốt ruột :

      “Chuyện “hiếu kính” hàng năm của bên ta sao so được với nhà Bạch Hoa Hoa. đúng là ngàn tính vạn tính, cũng nghĩ ra nổi cách nào, nếu giữ được hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ!”

      Thanh Mai và Tề Thúc bên này gấp như lửa đốt sau mông, còn Tử Vi trong cơn choáng váng. Mặc dù “may mắn” được xuyên cách thần kỳ, nhưng lại biến thành nàng Hạ Tử Vi – mang thân phiền phức. thích nghĩ đến việc biến mình thành người khởi đầu trong phong trào “siêu sao nữ Thanh xuyên”, chỉ muốn sống bình yên đời, thu chút tiền thuế đất, thoải mái làm bà địa chủ vô lo. Giờ sao nào? nên làm gì đây? Nếu là như bình thường, chuyện tranh chấp này đưa ra toà giải quyết, và dĩ nhiên, quyền thừa kế thuộc về đứa con ruột là . Nhưng khổ nổi, giờ là thời kỳ vua Càn Long, gia tộc là nhất! đứa con mồ côi như sao chống lại được cả gia tộc. Huống hồ, lại còn mang thân phận là con riêng, đúng là hoạ vô đơn chí. Giờ tình cảnh của cũng giống như cái đích nữ (con dòng chính) Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, ấy cũng có gia sản bạc vạn đấy, rồi bị “mất sạch”, khiến chính mình tức đến chết. Đây đúng là “nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm”, là rầu!

      “Phải chi ban đầu tiểu thư chịu nghe lời lão gia tốt rồi.” Thanh Mai đột nhiên thở dài than, rồi lại vội ngừng lời ngay khi thấy Tử Vi nhìn về phía , còn hơi áy náy nhìn nhìn ấy.

      Tử Vi này dầu sao cũng phải Tử Vi kia, nên ấy dĩ nhiên là để ý. Rồi lại nghĩ đến lời Thanh Mai khi nãy. Trong lúc phát sinh chuyện như vậy mà Hạ lão gia còn có thể giữ được sản nghiệp lớn như thế, khẳng định ông là kẻ “lõi đời” rồi, chi bằng bây giờ học hỏi, nghe qua “hướng dẫn” trước kia xem thế nào. Nghĩ vậy, liền vội hỏi:

      “Dì Thanh, con hiểu, chuyện ông ngoại muốn mẹ nghe theo là gì vậy? Dì cho con nghe chút .” Dứt lời, còn nhìn chằm chằm vào Thanh Mai.

      Thanh Mai mới đầu còn hơi do dự, nhưng khi bị ánh nhìn “ngây thơ” của Tử Vi “chiếu rọi” suốt như thế, cuối cùng vẫn kìm được mà trả lời:

      “Tiểu tiểu tỷ, ban đầu khi cái gã…” Liếc thấy ánh nhìn đồng tình của Tề Thúc, liền bĩu môi, rồi sửa lời:

      “Kể từ sau chuyện của bệ hạ, lão gia và phu nhân phát ra tiểu thư mang thai, lúc đó hai người cơ hồ tức muốn chết luôn, nhưng lại chẳng biết phải làm sao, thế là sau khi nghĩ tới nghĩ lui, lão gia quyết định dùng cách “giả vờ kén rể”, rồi chờ đến khi tiểu thư sinh hạ đứa con xong lập tức tống cổ “chàng rể” đó , rồi công bố với bên ngoài rằng “con rể” chết, còn chủ danh chính ngôn thuận (đường hoàng) có được thân phận.” xong còn cẩn thận xem xét vẻ mặt của Tử Vi, chỉ sợ con bé tin.

      Tử Vi bóp bóp cổ tay mình, khó hiểu nghĩ, ‘nếu làm như phương án ban đầu của Hạ lão gia giờ chẳng phải rất đơn giản sao? mấy câu “danh chính ngôn thuận” đúng là gì cũng sánh bằng.’

      “Vậy tại sao lại thực ạ?”

      “Còn phải là tại tiểu thư sống chết đồng ý, lại làm loạn, tuyệt thực thế này thế kia, khiến cuối cùng lão gia và phu nhân thất vọng nản lòng, đành phải tuỳ ý con .” Thanh Mai giải thích, đồng thời qua lời của mình mà kín đáo phê bình Hạ Vũ Hà. Đại loại là, nếu ban đầu tiểu thư chịu nghe lời giờ đâu đến nỗi gặp phải tình cảnh này, lại còn cái Hoàng Cung Đại Viện chưa từng thấy tăm hơi kia nữa, vậy mà tiểu thư vẫn cứ ngu ngốc như vậy.

      Tử Vi nghe xong, cũng chẳng nhận xét gì. thừa biết, Hạ Vũ Hà là vì sợ Càn Long hiểu lầm tình thuần khiết của bà. Mà hiểu bà ấy nghĩ mình là ai mà lại có cái ý tưởng dở hơi đó. Nếu “nhờ” Tiểu Yến Tử xông bừa vào bãi săn bắn người ta sớm quên “Hạ Vũ Hà – ven hồ Đại Minh” từ đời nảo đời nào rồi ấy chớ.

      Càng nghe, càng cảm thấy ấm ức, vậy, gợi ý gỡ rối tình huống tại lại còn chẳng thấy tăm hơi đâu nữa chớ! Điều là tại Càn Long gây hoạ! Ế, đợi , Càn Long hở?!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :