1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua thành chính thê dụ hoặc - Trạch nữ nhất chi hoa (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Truyện :Xuyên qua thành chính thê dụ hoặc
      TG : Trạch nữ nhất chi hoa
      Editor: KunHanBe
      Thể loại:xuyên nhanh​
      Giới thiệu:
      Đơn giản mà , đây là câu chuyện xuyên nhanh.

      Giúp đỡ chính thê chính đường, cuối cùng tiến hóa thành truyền ký biến thái chuyên xưa!

      Vô hạn, kịch tính, có nam nhân, có nam chủ

      Nhân vật chính: Vân Sắc

      Phối hợp diễn: vô số tra nam, vô số tiểu tam

      Cái khác: Chính thê vạn tuế! Nam nhân có tiểu tam, nam nhân chính là cặn bã.
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1a
      Đối diện với chiếc gương đồng, Vân Sắc ngừng đánh giá, gương đồng tuy thực bóng loáng, nhưng người phản chiếu vẫn mờ ảo ró ràng, bất qua Vân Sắc vẫn là có thể thấy bộ dạng chính mình, vẫn là khuôn mặt kia, chính là tinh xảo hơn nhiều.

      Thực giống như giải phẫu, cảm thấy thực khác lạ, nhưng cả người chính là đẹp hơn ít.

      Như thế tình huống này liệu có thể là nàng lại xuyên qua.

      Vân Sắc thích cổ đại, cổ đại có giấy vệ sinh, có thứ quan trọng khi san nhi tới, cũng có bồn cầu sạch , chỉ thế thôi cũng khiến cho Vân Sắc đối với xuyên qua lần này lùi ba bước.

      Nhưng mà trước mắt, nàng cũng lần lại lần xuyên qua, bao nhiêu năm nàng diện kiến qua bồn cầu sạch .

      Trong đầu là chuỗi ý ức thuộc phạm vi trí nhớ của nàng, như cái ti vi với các hình ảnh phản chiếu, nàng thuần thục sửa sang lại đoạn trí nhớ này, nhanh chóng dung nhập với ký ức của nguyên chủ.

      Ngoài của truyền đến giọng nữ thanh thúy:
      “Biểu tiểu thư, đại phu nhân cho mới, là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

      Vân Sắc sửa sang quần áo lại chút, nhìn chằm chằm cửa lớn, hít sâu hơi: “ Ta đến đây!”

      theo nha hoàn phía sau, Vân Sắc thực bình tĩnh, nhiều lần trải qua như vậy, còn gì mà sợ chứ?

      Khối thân thể này cũng gọi là Vân Sắc, cha mẹ đều mất, sống nhờ bên ngoại ổ mẫu gia, ngoại tổ gia họ Vương, là thế gia nổi danh ở kinh thành, chẳng qua đương kim thiên tử đề phòng tìm mọi cách làm suy yếu thế lực, trước mắt địa vị của Vương gia luôn tràn ngập nguy cơ.

      Nguyên chủ ở Vương gia cảnh ngộ so với Lâm Đại Ngọc sai biệt lắm, đều là ăn nhờ ở đậu, thân thể cũng tốt, nhưng nếu so sánh Cổ gia tốt hơn so với Vương gia, người nhà Vương gia còn ôn hòa với vị biểu tiểu thư có bao nhiêu tác dụng này. Huynh đệ tỷ muội cũng chẳng hòa thuận, lục đục với nhau, rất náo nhiệt.

      Nguyên chủ cũng có vài phần tư sắc. Vương gia đại phu nhân có con trai, cũng chính là biểu ca của nguyên chủ, đối với nàng cũng còn có chút tình nghĩa. Cũng chính nguyên nhân này, Vương gia đại phu nhân đối với Vân Sắc ấn tượng vẫn tốt, hận thể đẩy Vân Sắc nhanh nhanh khuất mắt.

      Mặc dù sống cùng dưới mái hiên, nhưng đại phu nhân Bạch thị chưa bao giờ cùng nàng câu.

      Bình thường gặp thoáng qua cũng them quan tâm, như thế nào nay thế nhưng tìm nàng có việc thương lượng?

      Vân Sắc nở nụ cười, vô hiến ân cần, phi gian tức đạo.

      Vân Sắc theo tỳ nữ đường tới phòng của đại phu nhân Bạch thị, Bạch thị nụ cười trong suốt nhìn Vân Sắc.

      Nguyên chủ là cái tiểu nương mười lăm tuổi, vừa cập kê, đặt ở đại bất quá chỉ là tiểu nha đầu học trung học, nhưng ở cổ đại muốn lập gia đình, căn cứ vào nhưng kinh nghiệm xuyên qua đem tình đoán ra hơn nửa.

      Sau khi hàn huyên số chuyện trong phủ, đại phu nhân cười tủm tỉm : “Sắc nhi, ngươi cũng là môt đại nương, mợ cũng kiêng dè ngươi, đoạn thời gian trước có người tới cửa cầu hôn, mợ là trước tuyển sau tuyển, Kinh Triệu Diêu gia tiểu công tử, gia thế sâu sa, nhân phẩm phý trọng, tài mạo song toàn, cùng ngươi cái tuyệt phối…”

      Quả nhiên…

      Vân sắc trong thầm cười lạnh, căn cứ trí nhớ Kinh Triệu Diêu gia nhiều thế hệ làm quan, căn cơ thâm hậu, xác thực là số số hai thế gia ở kinh thành, trọng yếu hơn là, Kinh Triệu Diêu gia có sủng phi trong cung, thuộc loại ngoại thích, quan hệ với hoàng gia di thường thân mật.

      Theo lý mà , thế gia công tử, lại là con vợ cả tiểu công tử, cũng tới phiên nguyên chủ như vậy song thân đều mất, chỉ là bé mồ côi.

      Chính là Kinh Triệu Diêu gia tiểu công tử, bởi vì bị trong nhà làm hư, phóng đãng kiềm chế được, vô cùng hoang đường, đêm tại thanh lâu , lại có trí tiến thủ, hoàn toàn là gã ăn chơi trác tang, những thế gia trong kinh thành chẳng nhà nào muốn nương nhà mình gả cho Diêu gia tiểu công tử.
      Diêu gia bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn lựa những nương có dòng dõi thấp chút, chọn di chọn lại, liền chọn đền Vân Sắc, nguyên nhân là phụ thân mất của Vân Sắc là đại nho nổi danh, tối trọng yếu là từng là đế sư.

      Thiên tử trong lần lơ đãng trước mắt Diêu phi nhắc tới đế sư của nự nhi, Diêu phi liền động tâm, nữ nhi đế sư, lại dưỡng ở Vương gia thế gia như thế, giáo dưỡng kém, tính tình ấu đệ như vậy, quý nữ kinh thành làm sao để ý. tiểu nương mồ côi, đến Kinh Triệu Diêu gia, còn mặc cho bọn đắn đo, ấu đệ thích, dưỡng nàng là được. Nếu nàng thực được, cho dù chết cũng có ai trách tội, tang tổ chức long trọng, còn có thể để lại cái thanh danh tốt.

      Thực chuyện tốt!

      Phàm là Bạch thị có chút lòng trắc ,cũng phải đáp ứng Diêu gia cầu hôn, Diêu gia tiểu công tử cái đức hạnh gì, khuê nữ ru rú trong nhà còn biết, nàng sao lại biết đây? Nhưng là Vương gia đại phu nhân Bạch hị vốn chán ghét Vân Sắc, ước gì chất nữ này gả tốt, vì thế chuyện này liền biết là đáp ứng rồi.

      Bạch thị kỳ cũng chính là cho Vân Sắc tiếng, vô luận Vân Sắc đồng ý hay đồng ý, hôn này đều phải thành, bởi vì Diêu gia là ngoại thích, Vương gia cùng Diêu gia kết thân, ích lợi nhiều hơn.

      Ngày đó, nguyên bản là nguyên chủ nghe lén chuyện, biết được tính toán của Bạch thị, phi thường tuyệt vọng, trở lại phòng lien hôn mê bất tỉnh, thời điểm tỉnh lại nàng xuyên vào.

      Vân Sắc thầm buồn cười trong lòng, nguyên chủ chính là thích vị biểu ca đại nhân xuất môn du học , biểu ca duy nhất che chở ở phủ, phản đối của nàng căn bản là vô dụng. Chỉ sợ cho dù vị biểu ca đó ở nhà cũng chẳng thể có biện pháp cường thế mẹ ruột.

      Vân Sắc phải là nguyên chủ, tìm cái chết, vì biểu ca nhà mình lấy chồng, dù sao căn cứ vào tư liệu của hệ thống, cuối cùng nàng phải gả vội cho Diêu tiểu công tử, vì thế Vân Sắc cũng ép buộc, thống khoái mà đáp ứng.
      Thấy Vân Sắc đáp ứng, đại phu nhân Bạch thị ngượng lại kinh dị, nhìn chất nữ chút vui ý, bà trong lòng rối rắm.

      Hay là, bà hiểu lầm chất nữ, nàng của con mình căn bản là

      có gì ?

      Giải quyết xong nhất cọc tâm , Bạch thị xem chính chất nữ ngược lại có chán ghét như vậy, Vân sắc biểu như nữ nhi ngượng nhùng khi nhắc tới hôn của mình, cùng Bạch thị câu được câu chuyện. Cũng biết vì cái gì, càng xem đứa cháu này, Bạch thị càng cảm thấy áy náy, bởi vì áy náy Bạch thị xem Vân Sắc càng hơn hơn vài phận thuận mắt.

      Ngày xưa chán ghét cùng nay thuận mắt nhất hướng, Bạch thị thấy Vân Sắc cũng chỉ là nương bình thường.

      Cho dù biết đến nương này, gả cho Kính Triệu Diêu tiểu công tử, bạch thị cũng thổn thức đoạn thời gian, huống chi chính mình nhìn Vân Sắc từ đến lớn.

      Tâm tình áy náy Bạch thị muốn cùng Vân Sắc thêm cái gì nữa, sợ chính mình hối hận, phái nha hoàn đưa Vân Sắc trở về.

      Trước mắt là phải gả Vân Sắc .

      Chương 1b


      Kinh Triệu Diêu gia tiể công tử, Diêu Khải Nguyên, là cái nam nhân túi gia đỉnh tốt.

      Phàm là nam nhân phong lưu hoa đào, túi da cũng phải quá xấu.

      Nguyên tưởng rằng chính là muốn thành hôn, ngờ, bên ngoài thế nhưng truyền đến chút sóng gió nào, Diêu gia tiểu công tử thế nhưng liền như vậy cam tâm tình nguyên cưới chính mình.

      Có lẽ là Diêu gia quá mong muốn cái con dâu có thể có được tâm của tiểu nhi tử, có lẽ là vương gia quá mong muốn cùng Diêu gia kết thân, dù sao đối với Vân Sắc tháng trước đính hôn, tháng sau lập gia đình là rất thương xúc.

      Nhưng là Vương gia cùng Diêu ga cũng thấy như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy thời gian quá dài, hận thể ném trực tiếp Vân Sắc vào kiệu nâng .

      Đại phu nhân Bạch thị tuy rằng mấy ngày nay cải biến cái nhìn với Vân Sắc, nhưng là cuối cùng vẫn là để ý nhi tử mình, e sợ đêm dài lắm mộng, hỏa tốc đem Vân Sắc gả ra ngoài. Rốt cuộc là áy náy, đồ cưới của Vân Sắc dày, năm đó song thân Vân Sắc cấp cho nữ nhi đây đủ, cộng thêm đại phu nhân cho ít, Vương gia lại cho ít, tuy rằng thể so với hoàng thân quốc thích, nhưng là mười dặm trang sức màu đỏ, cũng là phi thường náo nhiệt.

      Vân Sắc ngồi ở bên trong kiệu thổn thức thôi, đây là lần thứ mấy ngồi cỗ kiệu đỏ thẫm?

      Nhớ lại nàng ở đại độc thân hơn hai mươi năm, xuyên qua đến cổ đại lập gia đình dường như trở thành cơm bữa, đừng là thế gia đại công tử, chính là hoàng đế gia, nàng cũng thử qua.

      Nhan hoàn hồi môn của Vân Sắc là do chính nàng lựa chọn, bộ dạng đều là nhất đỉnh, nguyên bản Vương gia đại phu nhân Bạch thị còn muốn tìm hai người tư sắc thường thường, ngờ, Vân Sắc vừa rat ay lấy hai nha đầu tốt nhất của phòng mình, hai cái nha đầu này bộ dạng là rất tốt, Bạch thị thầm nghĩ, sợ là hai cái tiểu hồ ly tinh này quyến rũ phu quân của mình, nghĩ tới Vân Sắc nhưng là thay nàng giải quyết vấn đề này.

      Vì cảm kích Vân Sắc cũng vì làm cho mình dễ chịu chút, Bạch thị cấp cho Vân Sắc rất nhiều đồ cưới.

      Hai tiểu nha đầu này trong lòng cũng là lo sợ, thực tế các nàng cùng vị biểu tiểu thư này cũng quen thuộc a, các nàng cũng biết biểu tiểu thư vì cài gì chọn các nàng, chớ phải la sợ hãi các nàng quyến rũ thiếu gia, nhưng là xem thái độ của biểu tiểu thư cũng giống a.

      Ha cỗ kiệu, Vân Sắc cũng có nhìn đến đại danh đỉnh đỉnh Kinh Triệu Diêu gia là cái bộ dạng gì, nàng cũng tò mò, Diêu gia có tiền, đình viện tinh xảo, cũng thể so được với nơi nàng ở trước kia.

      Lọt vào trong tầm mắt mảnh màu đỏ, Vân Sắc được hỉ nương nâng vào cửa.

      Vân Sắc đói đến choáng đầu hoa mắt, hai ái nha đầu hồi môn của nàng nhưng ra cũng thông minh, các nàng biết, tới Diêu gia, Vân Sắc mới là chủ tử của các nàng, các nàng hết thảy đều nghe Vân Sắc, vì tỏ vẻ ý, được đại nha hoàn Vương gia dặn dò, hai nàng giấu rất nhiều điểm tâm trong tay áo.Nhìn thấy Vân Sắc xoa xoa bụng, lặng lẽ đặt trong tay Vân Sắc.Vân Sắc nhìn điểm tâm trong tay, khóe miệng giơ lên tươi cười, cũng có nhiều lời, yên lặng ăn luôn, còn phủi vụn điểm tâm xuống để làm cho người ta chê cười.
      Ăn xong điểm tâm Vân Sắc đối với hai cái nha hoàn hồi môn nhành tiếng “Cảm ơn”, bởi vậy ba người xem như lập bước đầu hữu hảo quan hệ.

      Qua thời gian rất lâu, Vân Sắc cảm thấy buồn ngủ cửa mở, đám người rầm rầm tiến vào, phòng yên tĩnh trở nên phi thường náo nhiệt.

      “ Ai u, muốn xem tân nương tử, tiểu tam nhi, làm cho chúng ta nhìn xem dâu có đẹp hay ?!”

      “Tiểu tam nhi, ngươi đừng uống nhiều quá ngay cả khăn voan đỏ cũng giở đươc đấy!”

      đám người cãi nhau, nhưng nghe cái say khướt thanh hưởng ứng: “Thiết, lão tử mới như vậy…”


      Vân Sắc nhìn đến đôi giày khéo léo xuất ở trước mắt mình, nhưng nghe hỉ nương :”Còn có ống ly rượu giao bôi” đâu,khăn voan đỏ của Văn Sắc bị sốc lên.

      Lọt vò tầm mắt hé ra là khuôn mặt tuấn tú, Vân Sắc cũng có ngượng ngùng, nàng cũng phải khuê nữ chân chính cổ đại, người nọ xem nàng, ngàn cũng nhìn người nọ. Dù là đối phương cái gì cũng , thân màu đỏ, Vân Sắc cũng biết, đây chính là “ tướng công” của mình Diêu Khải Nguyên.
      Tướng công tạm thời của nàng.

      Tân phòng mọi người ồn ào, tiến công chiếm đóng, đối tượng đối mặt với Vân Sắc ngốc hồ hồ tươi cười, sau đó bắt đầu đuổi người “ Thiêt, vợ ta, mới cho các ngươi xem, đều cút mau cho ta!”

      Chú rể bắt đầu đuổi người, chỉ chốc lát sau tân phòng liền còn ai, chỉ còn thanh ồn ào ở bên ngoài.

      “Nương tử, ngươi tên là gì, haha, ta gọi là Diêu Khải Nguyên, là …là tướng công của ngươi…” Chú rế ngốc hồ hồ cười cười, nhưng là biết vì cái gì, Vân Sắc tổng cảm thấy ngươi này cũng có say, bởi vì hệ thống qua, tiến công chiếm đóng đối tượng Diêu Khải Nguyên tửu lượng cũng khá.

      Vân Sắc muốn tên của chính mình, nào biết đâu rằng Diêu Khải Nguyên khi hết lời, hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngã vào giường!

      Vấn đề đau đầu, động phòng cũng được giải quyết!

      Vân Sắc lắc đầu nhìn đại thụy Diêu Khải Nguyên ngã vào giường.

      Thở dài, Diêu Khải Nguyên say rượu, mãn phòng cũng có cái nha hoàn hầu hạ, Vân Sắc ràng lắm, Diêu Khải Nguyên là say hay là giả say.Vì muốn sớm chút hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà, Vân Sắc qua bình phong, ra bên ngoài cấp cho Diêu Khải Nguyên ly trà, đút cho uống.

      Lại cởi giày cho Diêu Khải Nguyên, bên làm, Vân Sắc ở trong lòng nhíu mày, nàng còn chưa phải cởi giầy ch ba mẹ bao giờ đấy.

      Diêu Khải Nguyên chút cũng động tĩnh, hô hấp từ từ ngủ, Vân Sắc thầm nghĩ, có lẽ thực là ngủ.

      Diêu Khải Nguyên người chiếm cứ cả cái giường, Vân Sắc khe khẽ thở dài, hôm nay nàng thực mệt mỏi, còn đói nữa, nguên bản muốn gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ, còn có mở iệng liền tự ghé vào bàn trang điểm ngủ.

      Tiếng Vân Sắc hít thở nhàng truyền đến, giường nam nhân mở mắt, hai tròng mắt phức tap nhịn Vân Sắc.

      Đáng tiếc, Vân Sắc ngủ có thấy.
      thuytsanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 2a

      Diêu Khải Nguyên có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nổi danh cả kinh thành, làm Mai Lan Trúc Cúc, căn cứ vào kinh nghiệm của mình, Vân Sắc bản năng cảm thấy, mấy vị Mai Lan Trúc Cúc tứ đại mỹ nhân cũng bất quá chỉ là ngụy trang, Diêu Khải Nguyên chân chính thích là nhị tẩu của mình.

      Đây là đoạn tình cảm lưu luyến, Diêu Khải Nguyên vì nhị tẩu biến thành tay ăn chơi kinh thành, sở dĩ thú Vân Sắc là vì nhị tẩu mang thai, Diêu Khải Nguyên cảm thấy bị phản bội.

      Này đó đều là Vân Sắc căn cứ vào bạn tốt của nguyên chủ, trong lời của nàng để tìm hiểu nguyên do, biết vì cái gì, từ khi xuyên qua về cổ đại, giác qua thứ sáu trở nên siêu mạnh, siêu mẫn cảm. chút dấu vết để lại đều có thể làm cho nàng nhìn ra manh mối, Vân Sắc nở nụ cười, cứ như vậy nàng có thể làm “ thần thám địch nhân kiệt!”

      Tân hôn ngày thứ hai, tỉnh lại Vân Sắc phát mình nằm giường, giường có Diêu Khải Nguyên. lát sau nha hoàn, bà tử đều tiến vào hầu hạ. Xuyên qua mấy năm nay, Vân Sắc có thói quen được người hầu hạ, thể , được hầu hạ thực thoải mái.

      dâu thiếu kính trà, vào thời điểm kính trà, Vân Sắc gặp được nhị tẩu của Diêu Khải Nguyên.

      Diện mạo của Vân Sắc bây giờ ung dung hào phóng, thoạt nhìn phi thường đoan trang xinh đẹp, nhị tẩu Diêu Khải Nguyên là cùng Vân Sắc hoàn toàn bất đồng, nũng nịu, nhìn qua giống Tiểu Bạch Hoa, nhìn đến Vân Sắc, nhị tẩu kia miễn cưỡng nở nụ cười, cũng giỡn, càng như là khóc, biết nội tình còn tưởng Vân Sắc khi dễ nàng.

      Vân Sắc nhìn đến Diêu Khải Nguyên bình tĩnh, nhìn ánh mắt tựa hồ như giận dỗi.

      Thời điểm kính trà, Vân Sắc bỗng chứng thực được suy đoán của mình, Diêu Khải Nguyên nũng nịu gọi Vân Sắc tiếng “ Nương tử”, nhị tẩu trực tiếp đem rơi ly trà.

      khí quỷ dị này, ngay cả phụ mẫu Diêu Khải Nguyên chẳng lẽ đều nhìn ra. Nương của Diêu Khải Nguyên nhưng là thực thích Vân Sắc, bất quá ngại nhi tử thối của mình, cũng lưu Vân Sắc thời gian quá dài, cho hai người rời .

      Kế tiếp Vân Sắc lại gặp được Mai Lan Trúc Cúc bốn vị mỹ nhân.

      Bằng vào ánh mắt nhìn của Vân Sắc, Mai Lan Trúc Cúc người nào so với nhị tẩu của Diêu Khải Nguyên đều đẹp hơn, Nhưng người ta tình nhân trong mắt chính là tây thi, Diêu Khải Nguyên này biết ăn phải thuốc gì lại thích nhị tẩu của .

      Làm cho người hoàn toàn vô cảm với mình lại thích mình, dễ hơn làm.

      Bất quá Vân Sắc hoàn toàn sợ, nàng từng làm người chán ghét mình thương mình, Diêu Khải Nguyên còn quá thấp.

      Phương thức đơn giản nhất, cho nam nhân này thấy điểm tốt của mình.

      Diêu Khải Nguyên thích thi từ, Vân Sắc liền viết thi từ, Vân Sắc nguyên bản là viết chữ bằng bút lông, nhưng ở cổ đại nhiều năm như vậy, vân sắc có thể viết chữ hoàn hảo, còn có chút cảm khái, chữ của nàng là do tướng công thứ nhất dạy, cầm tay giúp nàng luyện.

      hẳn là người Vân Sắc thích nhất, rất thích, cho nên…

      Bị thương sâu nhất, chỉ lừa nàng lợi dụng nàng, người thích là tỷ tỷ nàng, Vân Sắc chỉ là thế thân.

      Bất quá, cuối cùng vẫn thích, thời điểm Vân Sắc muốn hết hy vọng, nam nhân kia nếu phải thực thích Vân Sắc, Vân Sắc phải chết, cũng rời cái thế giới kia.

      Vân Sắc làm thơ, nhưng nàng từng tiếp xúc qua với thi nhân, Vân Sắc đề bút lưu loát viết ra, sau đó cố ý làm cho Diêu Khải Nguyên nhìn đến.

      Thương tình, thương cảnh, lần so với lần tính, lần so với lần thương cảm.

      Quả nhiên Diêu Khải Nguyên đối với Vân Sắc thái độ tốt hơn rất nhiều.

      Đôi khi cũng nguyện ý thân cận Vân Sắc, Vân Sắc tự làm cho Diêu Khải Nguyên rất nhiều quần áo, Ban đàu Diêu Khải Nguyên là chịu mặc, thẳng đến khi Diêu Khải Nguyên nhìn thấy Vân Sắc bị kim đâm phá ngón tay, ngày ấy qua , Diêu Khải Nguyên liền mặc quần áo của Vân Sắc may.

      Người của Diêu gia đối với nàng rất tốt, duy chỉ có nhị tẩu, mỗi ngày đều dùng ánh mắt phẫn nộ thê lương nhìm chằm chằm Vân Sắc, tựa như Vân Sắc quyến rũ tướng công của nàng vậy.

      Bất quá Vân Sắc cũng có gặp nhiều, bởi vì vị nhị tẩu này tùy thời đều có thể khóc, cử mang thai, Diêu gia cho nàng ra khỏi viện.

      Ngày qua ngày cứ như vậy, Mai Lan Trúc Cúc cũng như Vân Sắc nghĩ tìm tra, nha hoàn bà tử đều tĩnh lặng vô , Diêu Khải Nguyên đối với nàng cũng tôn trọng, thích hẳn cũng có chút , chính là cũng nhiều lắm.

      Xem ra, Diêu Khải Nguyên cũng chân chính là cặn bã, ít nhất đối với nhị tẩu của cũng làm loạn nữa. Người khác Vân Sắc biết, quan hệ của hai người cung tệ, hai người cũng chỗ cũng chỉ là chuyện phiếm, có đôi khi Diêu Khải Nguyên mời Vân Sắc cùng chơi cờ. Bất quá đối mặt với Diêu Khải Nguyên, Vân Sắc nguyện ý giả ngu.

      Diêu Khải Nguyên cũng kể cho Vân Sắc số chuyện kỳ nhân dị .Thời điểm Vân Sắc cười,Diêu Khải Nguyên cũng kinh ngạc nhìn Vân Sắc, hơi đỏ mặt.

      Vân Sắc tự nhiên tự mình đa tình cho rằng Diêu Khải Nguyên thương nang, bất quá, so với thích vẫn nhiều hơn chút.

      Thời gian nhanh chậm dần trôi qua, Diêu Khải Nguyên cùng Vân Sắc quan hệ càng ngày càng tốt, bất quá hai người chỉ như bằng hữu, Diêu Khải Nguyên có nửa phần hành động xấu, có duy nhất lần, cầm tay Vân Sắc lúc nàng ngủ, đột nhiên Vân Sắc mở mắt, Diêu Khải Nguyên lại làm như phải phỏng, nhanh chóng buông tay.

      Diêu Khải Nguyên vẫn là nàng, bằng chứng là vẫn còn ở thế giới này.

      Cách để rời khỏi chỉ có phương thức duy nhất, chính là, phát sinh tình huống bất hòa, đạt được trượng phu .

      Lúc được , chính là lúc xuyên qua.









      Chương 2b
      thời gian sau, sau kiện giúp Vân Sắc cái đại ân, nhị tẩu mà Diêu Khải Nguyên tâm tâm niệm niệm sinh đứa !

      Trong phòng nhị ca Diêu Khải Nguyên đặc biệt loạn, tiểu thiếp cùng nhà giữa đều yên.

      Cũng biết ai làm, động chân động tay, khiến cho bà đỡ nguyên bản là phải ở lại chờ tại phủ thế nhưng về nhà!

      Tìm thấy bà đỡ, nhị tẩu lại như sắp sinh, Diêu Khải Nguyên so với nhị ca còn sốt ruột hơn, Vân Sắc phi thường cảm kích. Chính ngoại nhân cũng nhìn ra được, Diêu Khải Nguyên cùng nhị tẩu chuẩn bị sinh có vấn đề.

      Vân Sắc cũng biết Diêu Khải Nguyên trong lòng là nghĩ cái gì lại âu yếm nữ nhân mang đứa của người khác.

      Dù sao Diêu Khải Nguyên là thập phần suốt ruột, phái hạ nhân tìm bà đỡ, chính cũng muốn ra ngoài tìm, nhưng là trời cũng thương, thế nhưng lại kéo mưa đến.

      Vân Sắc thờ ơ lạnh nhạt nhìn Diêu Khải Nguyên nhìn mưa to mà gấp đến độ quay vòng.

      Này màn kịch tích truyền hình lúc tám giờ mà, Vân Sắc cũng chẳng muốn quản, ngờ ngay lúc này giác quan thứ sáu lại xuất

      Đây là cơ hội tốt, phải nắm chăc cơ hội này!

      Vì thế tính về phòng ngủ, Vân Sắc lại ra ngoài.

      Mưa to, hạt mưa bàng bạc, giấy dầu căn bản là có tác dụng, đường chạy chậm, đuổi tới Diêu Khải Nguyên liền ngăn cản .

      “Cút ngay!” Diêu Khải Nguyên căm tức nhìn Vân Sắc, giống như coi nàng là đầu sỏ nhăn cách tình của vậy.

      Vân Sắc nghĩ nên trực tiếp cấp tiểu tử này quyền, thực nhìn ra người tốt, bất quá vì muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện ở thế giời này, tiến hành xuyên qua, Vân Sắc vẫn là nhịn.

      Vân Sắc ôn ôn nhu nhu nở nụ cười: “ Tướng công, cùng .”

      Diêu Khải Nguyên thể tin mở trừng mắt: “Ngươi….”

      Vân Sắc nhìn Diêu Khải Nguyên, cố gắng làm cho chính mình có vẻ chân thành chút: “ Tướng công, đừng chậm trễ thời gian.”

      Diêu Khải Nguyên ngơ ngơ ngây ngốc gật đầu, Vân Sắc tiến lên cầm tay Diêu Khải Nguyên kéo .

      Vân Sắc cùng Diêu Khải Nguyên, nơi nơi tìm bà đỡ, Vân Sắc chỉ muốn tìm bà đỡ, còn muốn cấp Diêu Khải Nguyên bung dù.

      Cái gọi là chân ái chính là đây, nhiều hạ nhân như vậy đều có tìm được bà đỡ, thế nhưng lại tìm được, Diêu Khải Nguyên mang theo bà đỡ đường chạy như điên. Vân Sắc lại ở đường trở về tới miếu nguyệt lão phụ cận bị trật chân.

      “ Ai u….” Vân sắc cảm thấy lòng cũng thực đau.

      “ Ngươi, ngươi sao chứ…” Diêu Khải Nguyên dừng lại, ngồi xổm xuống xem Vân Sắc.

      Vân Sắc trong lòng nghiến răng nghiến lợi, bất quá do sớm rời , nàng bài trừ suy yếu mà kiên cường mỉm cười: “ có việc gì tướng công, ngươi mang bà đỡ mau , nhị tẩu đợi ngươi đấy”.

      “Đúng vậy đúng vậy, vị tiểu công tử này, tôn phu nhân đợi ngài…” Bà đỡ biết Vân Sắc mới là chình thê của Diêu Khải Nguyên.

      Diêu Khải Nguyên nghe xong sắc mặt phi thường khó coi, Vân Sắc cúi đấu, giả bộ nghe được.

      “ Sắc nhi, ngươi ở miếu nguyệt lão chờ ta, ta trong chốc lát liền tới đón ngươi.” Vân Sắc cúi đầu, nàng biết Diêu Khải Nguyên dùng biểu tình gì đối với nàng lời này.

      Vân Sắc trong lòng cho là đúng, người trong lòng ngươi sinh đứa , ngươi nhớ tới ta mới là lạ, bất quá nàng vẫn là ngẩng đầu, sáng lạn tươi cười “Ta chờ ngươi!”

      Vân Sắc tươi cười quá mức sáng lạn, Diêu Khải Nguyên lại cảm thấy trong lòng chua xót, nếu phải thập phần thích, nữ rử nào vì tướng công làm loại chuyện này.

      Diêu Khải Nguyên nhịn được ôm lấy Vân Sắc, môi hôn lên trán nàng.
      “ Sắc nhi, chờ ta…”

      Diêu Khải Nguyên cùng bà đỡ vội vàng rời .

      Trời vẫn mưa to, Vân Sắc dần dần nhìn thấy bóng dáng Diêu Khải Nguyên.
      Bầu trời càng lúc càng đen, mưa càng ngày càng lớn, Vân Sắc đợi lâu, Diêu Khải Nguyên cũng có đến.

      Vân Sắc cảm giác càng ngày càng lạnh, trong lòng lien tiếp mắng Diêu Khải Nguyên, ngươi phải là tới đón ta sao, ta sắp đông chết rồi đây này, rốt cuộc ngươi chùng nào đến a !

      Mưa ướt nhẹp quần áo, người như dính hồ, vừa đói vừa lạnh, Vân Sắc cuộn mình ở trong miếu.

      Như thế nào còn chưa đến, đông chết ta…

      Ý thức Vân Sắc bắt đầu mơ hồ….

      Giờ Dậu hai khắc, trai qua ba cái canh giờ, Diêu Khải Nguyên rốt cục nghe được từ phòng trong truyền đến tiếng cháu mình khóc.

      Diêu Khải Nguyên nhìn đến nhị ca và đám người trong viện cấp hỏa vây lên, bà đỡ ôm đứa , lúc này bà đỡ biết chính mình vừa nãy lỡ lời, công tử tìm đến phải phu quân của sản phụ.

      Tức có chút hoảng hốt, trong nháy mắt, Diêu Khải Nguyên cảm thấy, mình ái mộ năm đó, chân chính cách mình càng xa.

      Nàng có đứa của người khác, người khác kia lại chính là nhị ca của .
      Diêu Khai Nguyên trong lòng thấy vắng vẻ, tựa hồ có chuyện gì rất trọng yếu, quên…

      Nhị ca Diêu Khải Nguyên vui vô vùng, được gặp qua con , Diêu Nhị thiếu gia tự biết là đệ đệ mình cùng thê tử có đoạn ân tình, bất quá có quan hệ gì đâu, thê tử vì mình mà sinh đứa .

      Diêu gia Nhị Thiếu chắp tay, đến trước mặt Diêu Khải Nguyên: “Đa tạ ngươi cùng đệ muội!”

      Đệ muội?!

      Diêu Khải Nguyên chợt nhớ đến, Vân Sắc! Vân Sắc còn ở miếu nguyệt lão!

      Diêu Khải Nguyên chạy tìm áo khoác.

      Lúc Diêu Khải Nguyên và bọn hạ nhân tìm đến, Vân Sắc mặt tái nhợt, tia huyết sắc, cả người cuộn mình ngoài thềm đá miếu nguyệt lão, tựa hồ như chờ người nào.

      “ Sắc nhi, tỉnh tỉnh, Sắc nhi, vi phu tới đón ngươi, tỉnh tỉnh…” Diêu Khải Nguyên sắc mặt tái nhợt, run tay.

      Sắc nhi, ngươi mau tỉnh lại, ta,ta tới đón ngươi, ngươi tỉnh lại nhìn ta, mau nhìn ta này…

      Săc Nhi!

      Ta thích ngươi.

      Vân Sắc hỗn loạn, tựa hồ nghe có người tên mình, nhưng là nàng quá mệt mỏi, lười mở mắt.

      Thích ta?

      Ta cần, ta muốn về nhà….
      thuytsanone2112 thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi dong kich wa chuan luon

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3a

      Vân Sắc mở mắt ra, chỉ biết chính mình thành công, Diêu Khải Nguyên rốt cục thương nàng.

      Vì thế nàng xuyên qua.

      Với kinh nghiệm xuyên qua của nàng hoàn toàn có thể biết được, nam nhân này dù thương nàng, nhưng sau khi nàng mất , vẫn tiếp tục với những vị kiều thê ái thiếp, quả tiêu diêu tự tại, Vân Sắc cũng chẳng thấy khác lạ.

      Về phần Vân Sắc làm sao mà biết được, Vân sắc có đôi khi vẫn mơ thấy chuyện tình của mấy đời trước, nàng giống như người ngoài cuộc nhìn “chồng trước” trái ôm phải hôn, bên là linh bài của nàng, bên là vô số nữ tử oanh oanh yến yến.

      Trực giác cho Vân Sắc, này đều là thực.

      Cho nên với chú cũng áy náy, nàng cũng trải qua nhiều lần rồi, mỗi lần bọn họn bắt đầu có tình cảm với nàng, nàng cũng có bỏ tính cảm ra.

      Chính là càng nhiều lần như vậy, Vân Sắc liền cứng rắn hơn.

      Nam nữ hoan ái, ngươi trước, ngươi liền thua.

      Lúc ban đầu, trải qua giáo huấn xuyên qua ở mấy đời trước, Vân Sắc bao giờ muốn trải qua lần nữa.

      Thời cơ thành thục, nàng liền có thể về nhà.

      Cái gọi là thành thục chính là số lần xuyên qua.

      Cho nên Vân Sắc, đem những lâng xuyên qua trở thành những nhiệm vụ.

      Vân Sắc tin tưởng rằng, khi nhiệm vụ hoàn thành cũng chính là lúc nàng có thể trở về.

      Sửa sang lại trí nhớ, lần này nàng xuyên qua thân thể của đại nương hơn hai mươi tuổi.

      Ở thời đại này, nữ tử hơn hai mươi tuổi chưa lập gia đình, phảo giao ra thuế đầu, truyền ra phải là chuyện gì tốt.

      Ngồi trước gương, Vân Sắc nở nụ cười, diện mạo lại đẹp hơn chút, bộ dạng lại đoan trang. Lúc này đây, ngũ quan nàng có chút biến hóa, ánh mắt có ti thiên chân đơn thuần, mặt mày loan loan, giống như nguyệt nha.

      Vân Sắc nhìn gương cười cười, chỉ nhìn khuôn mặt đơn thuần này cũng khiến cho phiền não được giảm bớt ít.

      Đồng dạng cùng tên cùng họ, Vân Sắc.

      Nguyên chủ mười tuổi có hôn ước với công tử thế gia, tiểu ngựa tre. Nhưng khi thư viện học tập, thượng nữ nhi của phu tử. Nữ nhi phu tử thân phận cao, thể mang đến cho lợi ích, vì thế chỉ có thể cưới người trong lòng làm bình thê.

      Chính thê chưa có thú, bình thê vào cửa.

      Tiểu ngựa tre cũng rất thủ đoạn, sau khi đòi từ hôn được còn bị dùng gia pháp thiếu chút nữa bi trục xuất khỏi gia môn, liền đề cập tới chuyện này nữa. mặc kệ, tin tiểu thư khuê các có thể nuốt trôi, muốn nàng phải tức chết.

      Quả

      Vô dộc bất trượng phu, thực tế tiểu ngựa tre quả thực làm được, nguyên chủ đổ bệnh, bệnh càng ngày càng nặng, cuối cùng đời nhà ma, Vân Sắc cứ thế xuyên qua.

      Trước mắt, khối thân thể này mới khôi phục lâu, cho nên có thời gian để ý việc này.

      Cổ nhân thường trưởng thành sớm, mười lăm tuổi làm sao hiểu chuyện này, nếu có vị hôn thê, lại còn cùng nữ tử khác dây dưa . Còn bỏ qua dậy lớn lên trở thành lỡ gả được.

      chỉ có nguyên chủ nuốt trôi, Vân Sắc dù chỉ là người qua đường đứng xem cũng cịu nổi, muốn xông lên cho nam nhân bỉ ổi này vài cái tát.
      Thống khoái mắng tiếng, cặn bã.

      Vân Sắc nhìn bài trí trong phòng, theo trí nhớ, đến giá sách tìm đến cái hộp . Hộp chứa rất nhiều thư, đều là của nguyên chủ viết cho tiểu ngựa tre.

      --Thanh Phong ca ca, ta rất nhớ ngươi, ngươi chừng nào trở lại?

      Vân Sắc nhìn bút tích của nguyên chủ có thể thấy được nàng thế nào tuyệt vọng. biết bắt đầu từ lúc nào, người nọ còn hồi . Nàng cũng hiểu ra người nọ tâm còn.

      Nàng chỉ là theo thói quen viết ra những tương tư của mình.

      --Thanh Phong ca ca, ngươi còn có thể tới thú ta?

      Vân Sắc trong lòng liền trùng lại, nàng chậm rãi khép lại hộp .

      Ngay tại phía sau, cửa “ Chi—“ tiếng mở ra, phụ nhân quý phái mặt nhìn hiền lành đứng ở cửa, nhìn đến Vân Sắc cuống quit tới.

      “ Sắc nhi, bệnh nặng mới khỏi, người như thế nào lại ra đây?” Phụ nhân phi thường thân thiết, cầm tay Vân Sắc, trách cứ “ Tay lạnh như vậy, còn mau mau lên giường!”

      Vân Sắc thực nghe lời, phụ nhân này chính là mẫu hân của nguyên chủ.

      Vân Sắc sợ đối phương nhìn ra mang mối, cũng biết gì, chỉ là hướng về phía phụ nhân cười, phụ nhân nhìn Vân Sắc tươi cười, nước mắt lập tức dũng mãng tiến ra: “ Sắc nhi, đứa số khổ của ta, rốt cục ngươi cũng hết khổ, người của Liễu gia tới là muốn thương lượng ngày tới rước ngươi.”

      Vân Sắc ánh mắt loan loan, học nguyên chủ ngày thường khoái hoạt : “Này cũng phải chuyện xấu, nương, đừng khóc!”

      Liễu gia chính là nhà có hôn ước với nguyên chủ, người trong lòng cả nàng, kêu là Liễu Thanh Phong.

      Phụ nhân nhìn nữ nhi miệng cười, biết vì cái gì, trong lòng càng thêm khó chịu lợi hại, ôm nữ nhi khóc rống lên.

      Liễu gia đến cầu hôn nguyên nhân rất đơn giản, bình thê của Liễu Thanh Phong, cũng chính là phu tử nữ nhi, thể sinh con.

      Cha mẹ Liễu Thanh Phong rốt cục thể nhịn được nữa, vô luận nhi tử nhà mình có đồng ý hay , đều phải làm cho nguyên chủ qua cửa. Liễu gia thế gia bọn họ đơn truyền, chẳng lẽ vì nữ nhân tuyệt tự bất thành?

      Liễu Thanh Phong kia cuối cùng là cản nổi song thân, đồng ý thú Vân Sắc.

      Nguyên bản là

      Hôn bất quá cũng tính là đáng mừng, bởi vì nhà lớn tổi chưa gả, nhà trai lòng như lửa đốt, chung quy hai bên đều vừa lòng.

      Ngồi trong kiệu hoa, Vân Sắc có điểm muốn cười, lần nào xuyên qua nàng cũng được ngồi kiệu hoa.

      Nguyên chủ trong trí nhớ, Liễu Thanh Phong dừng lại ở hai mươi tuổi, chính năm đó cưới nữ nhi của thư viện dạy học tiên sinh.

      Ngày đó nguyên chủ tránh ở dưới cây hòe bên ngoài Liễu phủ, nhìn Liễu gia giăng đèn kết hoa, Liễu Thanh Phong khí phách hăng hái, nước mắt lặng lẽ rơi.

      Chương 3b

      Xốc khăn voan, Vân Sắc thấy được người kéo nguyên chủ xuống Liễu Thanh Phong, có thể làm cho cái nữ tử mạo hiểm bị người nhạo báng cũng nguyện ý từ hôn nam nhân, bộ dáng quả nhiên là tốt. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Liễu Thanh Phong còn có chút tính trẻ con. Trước mắt là hoàn toàn thành thục nam tử , dù là Vân Sắc “ duyệt nam vô số” cũng bị bề ngoài của Liễu Thanh Phong lung lay chút.

      Nàng thích chính là thành thục nam nhân, Liễu Thanh Phong chính là cái dạng này.

      Bất quá kinh diễm chỉ là trong nháy mắt, Vân Sắc rất nhanh tỉnh táo lại, nàng có quên nhiệm vụ của mình, vì thế Vân Sắc đối với Liễu Thanh Phong lộ ra sáng lạn tươi cười.

      Loan loan mặt mày, trước khi xuất giá Vân Sắc luôn ngồi trước gương làm rất nhiều biểu tình, Vân Sắc phi thường ró ràng, khối thân hể này khi cười rộ lên nhìn đẹp nhất.

      Quả nhiên, Liễu Thanh Phong hoảng hốt chút, mặt có chút biểu tình kinh diễm.

      Vân Sắc nở nụ cười, đều thất năm chi dương, Liễu Thanh Phong âu yếm nữ nhân mười năm, cho df là dù chết tha cũng có thể bị tiêu ma.

      Vân Sắc nhìn đến, ngay tại khi Liễu Thanh Phong bỏ khăn voan trong nháy mắt, phía sau thị nữ nhìn có chút tư sắc kia biểu tình rất là u oán a.

      Nếu trong mười năm nay, Liễu Thanh Phong đối với nữ nhân thủ thân, Vân Sắc tin có thể bỏ qua nàng.

      Miếng thịt đưa tới cửa miệng mà ăn, đó là liễu hạ huệ, phải Liễu Thanh Phong !

      “Các ngươi ra ngoài !” Liễu Thanh Phong bàn tay to vung lên đối với hạ nhân trong phong .

      Hạ nhân nghe xong nghe lời xuống, duy độc cái kia biểu tình u oán thị nữ chậm chạp khồn chịu lui ra, Liễu Thanh Phong nghiêng đầu nhìn đến thị nữ, biểu tình lộ ra đành lòng: “Thu Vũ, ngươi cũng xuống .”

      “ Vâng, thiếu gia.” Mỹ nhn cắn môi dưới, mắt chứa lẹ chạy vội.

      Vân Sắc trong lòng cùn có điểm đồng tình với nàng.

      Làm cái thị nữ kêu Thu Vũ rồi, trong phòng tân hôn chỉ còn lại Liễu Thanh Phong cùng Vân Sắc hai người. Liễu Thanh Phong mốn lại thôi, Vân Sắc vẫn cười như trước, nguyên chủ diện mạo so với cùng lứa tuổi trẻ hơn vài phần, cười rộ lên có chút thiên chân.

      Lúc này Vân Sắc lại thay đổi biểu tình, ánh mắt mở lớn, khóe miệng hơi hơi giơ lên, có chút quật cường, có chút thà: “Thanh Phong ca ca, ta thích ngươi!”

      Liễu Thanh Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Vân Sắc trong lòng cười lạnh, nam nhân này lớn như vậy cũng có ai đối với những lời này, đúng, trừ bỏ nguyên chủ.

      Nguyên chủ hồi bảy tuổi năm ấy từng đối với Liễu Thanh Phong qua lời giống như đúc.

      Vân Sắc làm được chính là gợi cho nam nhân trước mặt này nhớ lại thuở .
      Quả nhiên, Liểu Thanh Phong hoảng hốt: “ Sắc nhi….”

      Liễu Thanh Phong vươn tay, muốn nắm tay Vân Sắc.

      Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến trận dồn dập đập cửa: “ tốt rồi, tốt rồi thiếu gia, thiếu phu nhân té xỉu!”

      Liễu Thanh Phong hoảng hốt tỉnh táo lại, đối với Vấn Sắc chắp tay bái lễ, xoay người rời .

      Thiếu phu nhân?

      Vân Sắc nở nụ cười, rốt cục cũng hiểu tột cùng “ Thiếu phu nhân “ là người nào!

      Nghĩ xong, nàng đứng dậy đến bàn trang điểm, tháo xuống mũ phượng nặng nề cùng trang sức, rửa sạch mặt phen, liền vào trong chăn ngủ.

      vậy đêm nay, Liễu Thanh Phong trở lại.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :