1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua Hoàn Châu: Tử vi khai hoa - Hinh Ninh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Xuyên qua Hoàn Châu: Tử Vi khai hoa

      Hinh Ninh

      Nguồn Convert: Tàng Thư Viện

      [​IMG]
      Giới thiệu

      Thế cục biến hóa khôn lường, nàng lại xuyên vào thế giới Hoàn Châu trở thành Hạ Tử Vi.
      Sét đánh giữa trời quang, mẫu thân tài giỏi trước khi lầm chung muốn nàng lên kinh tìm phụ thân
      Trái lo, phải nghĩ
      Có ngu ngốc mới thượng kinh tìm phụ
      Ngu ngốc mới tiến cung làm Minh Châu cách cách
      Ngu ngốc mới cùng Nhĩ Khang nguyện thề mãi bên nhau!!!!!


      Đây là chuyện xưa của nữ nhân lấy cuộc sống điền viên làm tâm nguyện theo đuổi, gian nan đấu với định luật nguyên tác.

      Giải thích chút: Bản gốc của truyện này là Hoàn Châu Cách Cách + Kỉ Hiểu Lam: thiết xỉ đồng nha, nhưng dựa theo trình tự cũng quan tâm từng tình tiết , tùy ý lấy mẫu, xin mọi người hoan nghênh.

      Thể loại: Xuyên qua thời , điền văn

      Nhân vật chính: Hạ Tử Vi | Phối hợp diễn: các nhân vật trong Hoàn Châu Cách Cách
      Last edited: 9/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Xuyên qua


      Ánh nắng mặt trời chói chang rọi vào mặt, nàng gian nan mở mắt, trừng mắt rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn.

      ‘Từ khi nào trần nhà ố vàng của mình lại trở thành gỗ tử đàn tốt nhất với hoành điêu tinh tế như thế kia?’

      ‘Đây chắc hẳn là giá giường thời Thanh ’ Hạ Thanh lấy con mắt 4 năm làm việc trong cửa hàng đồ cổ ra phán đoán.

      ‘Cái gì!!! Giá giường thời Thanh ư???’ Đến đây Hạ Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, nàng bật dậy vội vàng nhìn bốn phía, bàn trang điểm gỗ chạm khắc tinh xảo, vài cái thùng tử đàn ở phía góc, còn cái tủ cũng bằng tử đàn quý… Nơi này, tuyệt đối phải nhà nàng cũng chẳng phải cửa hàng đồ cổ nàng làm việc!!!! Rốt cuộc đây là nơi nào??

      Hạ Thanh lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bên bàn trang điểm cầm lấy gương đồng đặt bàn trang điểm. Tuy rằng mơ hồ nhưng Hạ Thanh vẫn nhìn ra, đây tuyệt đối phải là gường mặt của nàng, gương mặt xa lạ nhưng đẹp mắt và trẻ tuổi.

      Nàng chắc hẳn xuyên qua rồi!

      Hạ Thanh rốt cuộc phát huy kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết của mình rút ra kết luận.

      Vì cái gì nàng lại xuyên qua a~~~ Nàng sống chết cố gắng học lên đại học là dễ dàng lắm sao, nàng lấy được chức tư pháp kiểm chứng đồ cổ, để đèn suốt đêm học thi nhân viên công vụ quốc gia là chuyện dễ dàng chắc???? Cuộc sống tốt đẹp của nàng cứ như vậy mà biến thành mây bay sao? là tức chết nàng mà! Hung hăng gõ mạnh bàn trang điểm, làm bàn tay đau thấu xương rồi xưng đỏ mảng.

      Thân thể này vô dụng, Hạ Thanh xem thường, nhớ năm đó nàng tự mình thay ga, sửa đèn điện, chuyển đồ đạc, đụng chạm còn phải thường gặp sao, nào có bao giờ thấy cảm giác này.

      ‘A… a!’ tiếng thét chói tai từ phía sau vang lên, dọa hạ Thanh nhảy dựng, miễn cưỡng mới bình ổn lại tâm tình đem gương mặt chuyển sang trạng thái biểu cảm quay đầu lại, đập vào mắt nàng là nha hoàn mặt mang đầy nước mắt đứng ở cửa phòng.

      Đây, tại là cái tình huống gì???

      Hạ Thanh còn chưa kịp phản ừng nha hoàn kia vọt lên cẩn trọng cầm lấy cánh tay sưng đỏ của nàng vừa khóc vừa :

      ‘Như thế này phải làm sao bây giờ? Tiểu thư thân kiều quý giá, thế nào lại tự nhiên lại sưng đỏ lên. Đều tại Kim Tỏa tốt, Kim Tỏa vô dụng mới để tiểu thư bị thương nặng như vậy, nếu phu nhân biết chắc hẳn bệnh càng thêm bệnh mất!’

      Hạ Thanh đứng yên chỗ, rên lên tiếng nào, nhìn chớp mắt vào nha hoàn kia, trong lòng ngừng châm chọc, chỉ điểm sưng đỏ nho chỉ cần thổi chút là tốt rồi, cần gì phải làm quá lên như thế, đúng là nha hoàn dông dài! Bất quá tốt xấu gì từ trong miệng nàng Hạ Thanh cũng biết được hai thông tin hữu ích, đây là nha hoàn bên người của nàng, gọi là Kim Tỏa và mẫu thân của thân thể này bị bệnh.

      ‘Cha ta, à phụ thân ta đâu?’ Hạ Thanh theo bản năng hỏi.

      Lúc này, Kim Tỏa cẩn thận bôi thuốc cao cho nàng, nghe được Hạ Thanh hỏi xong, nước mắt lại lã chã nhìn Hạ Thanh. Hạ Thanh thề trong ánh mắt nàng chính là thương hại, loại ánh mắt này nàng tuyệt đối nhìn sai. Nhớ ngày ấy lúc nàng vừa lấy được giấy trúng tuyển đại học truyền thông, cha mẹ vô cùng cao hứng về nhà chúc mừng nàng, nhưng may đường họ gặp tai nạn xe cộ liên hoàn và tử vong tại chỗ. Mùa hè năm ấy biến thành hồi ác mộng đối với nàng, cũng chính mùa hè năm ấy nàng nhìn đến chán ngán loại ánh mắt thương hại này. Xem ra thân thế nàng xuyên qua cũng tốt lắm, liền nha hoàn cũng thương hại Hạ Thanh nàng.

      Trong lúc Hạ Thanh đăm chiêu suy nghĩ, ở bên Kim Tỏa cũng ngừng suy xét

      ‘ Tiểu thư hôm nay lại hỏi về phụ thân nàng, nhất định lại thương tâm đêm, bây giờ phải làm thế nào cho tốt đây? cho phu nhân, phu nhân chắc hẳn thương tâm theo, cho quản gia, quản gia nhất định trách nàng; an ủi tiểu thư, với miệng nàng căn bản là an ủi được’

      Kim Tỏa nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc linh quang chợt lóe, :

      ‘ Tiểu thư nhân tại nhất định tỉnh rồi’

      Nàng thấy xưa nay hễ có chuyện gì liên quan đến phu nhân, tiểu thư liền nhớ phụ thân nữa.

      Hạ Thanh vừa nghe Kim Tỏa xong liền nghĩ ‘ phu nhân hậu viện cơ trí ở cổ đại là nhân vật nào, từ xương đến thịt đều lộ ra khôn khéo, vậy mà nàng đến tên thân thể này còn chưa biết nếu, chắc hẳn nếu đến gặp vị phu nhân kia chỉ cần vừa đứng thôi cũng lộ ra dấu vết mất. Lấy trình độ mê tín của cổ nhân mà chừng nàng còn bị coi là quái rồi mang thiêu sống mất.

      được! Phải nghĩ ra biện pháp nào đó thôi, tuy rằng xuyên qua phải do nàng mong muốn, nhưng chết nhanh như vậy lại càng phải là mong muốn của nàng, tốt xấu gì bây giờ nàng cũng trở nên xinh đẹp và trẻ tuổi hơn, nàng nhất định trân trọng cơ hội này. Chính là, phải làm sao bây giờ đây? Hạ Thanh gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.

      Kim Tỏa vừa bôi xong thuốc tốt loay hoay cất lọ dược, nhìn thấy Hạ Thanh đổ mồ hôi lạnh càng lo lắng, vội hỏi:

      ‘Tiểu thư, tiểu thư bị làm sao vậy, hay là thỉnh lang trung

      Đúng rồi, Kim Tỏa!

      Hạ Thanh lăng lăng nhìn Kim Tỏa ngẫm nghĩ,

      ‘nha hoàn này có chút hồ đồ, hẳn chắc thể đoán ra chút gì , chỉ cầu mong trời đất thần phật phù hộ, nhưng suy nghĩ cách kỹ càng mà Kim Tỏa nàylà hạ nếu có nghi ngờ gì cũng làm được gì cả, nàng cần phải quá lo lắng.’



      CHƯƠNG 2 Thân thế

      - “Kim Tỏa, ta muốn với ngươi việc”

      Hạ Thanh nghĩ nghĩ, hơi hoảng loạn ra.

      - “Tiểu thư, người , Kim Tỏa nhất định nghe”

      Kim Tỏa lập tức mắt phát tinh quang hướng về phía Hạ Thanh đáp lời, nàng thấy thế mà lạnh cả sống lưng.

      Hạ Thanh sắp xếp lại từ ngữ, mới làm bộ mạnh mẽ tự trấn định bản thân lên tiếng:

      - “Kim Tỏa, sáng nay ta … Sáng nay, ta có cảm giác như vừa mới tỉnh lại… cái gì cũng biết, nhớ, đến bản thân mình là ai, họ là gì ta cũng biết nữa!”

      đoạn nàng lấy tay che mặt lại cúi đầu xuống giả bộ thương tâm, rồi lén lút he hé ngón tay quan sát biểu tình của Kim Tỏa.

      Kim Tỏa nghe xong đầu tiên là mờ mịt, sau đó lại dường như quá sợ hãi, nước mắt lại kìm được mà ngừng rơi xuống, các ngón tay bện lại chỗ, miệng thều thào tự , dáng vẻ vô cùng hoảng loạn. hồi lâu nàng mới bình tĩnh lại, dè dặt hỏi:

      - “Tiểu thư, chuyện này… chuyện này… là vậy sao?”

      - “Ta êm đẹp như vậy cần gì phải bịa chuyện như vậy cơ chứ ?”

      Cùng với cảm giác mờ mịt khi đến cổ đại xa lạ, Hạ Thanh hung hăng tự nhéo người mình, chút nước mắt chảy ra làm tăng tính chân lời nàng .

      - “Tiểu thư, Kim Tỏa sai lầm rồi, Kim Tỏa nên hoài nghi tiểu thư”

      Kim Tỏa luống cuống tay chân giải thích, lập tức vội chạy ra bên ngoài

      - “Kim Tỏa lập tức cho phu nhân thỉnh lang trung đến chữa bệnh cho tiểu thư”

      Hạ Thanh nghe thấy thế liền khẩn trương, vôi vã đem nàng gọi lại, chậm rãi giải thích với nha hoàn Kim Tỏa bất an:

      - “Kim Tỏa, ngươi cũng biết đấy, nương ta bị bệnh, ta cũng muốn nàng bận lòng lo lắng cho ta mà tổn hại sức khỏe”

      Hạ Thanh xong nước mắt cũng chảy xuống dưới, biết bao thương tâm.

      Kim Tỏa sửng sốt vội cầm lấy khăn tay giúp Hạ Thanh lau lệ, hồi lâu sau hai người mới bình tĩnh lại, việc thỉnh lang trung tự nhiên được đề cập tới nữa.

      Hạ Thanh thầm vừa ý gật đầu hả hê trong lòng, lại ngay lập tức cười khổ cảm tạ cuộc sống độc lập sau khi cả cha và mẹ qua đời luyện thành thân thủ đoạn đối nhân xử thế hoàn hảo như vậy.

      “Chuyện kia ... nếu gặp phu nhân phải làm sao bây giờ tiểu thư?” Kim Tỏa hoàn toàn có chủ ý, mơ màng hỏi, “ Phu nhân có thể hay phát ra?”

      “Ngươi là nha hoàn bên người của ta, chuyện của ta ngươi đều biết, bây giờ ngươi đem tất cả những gì người biết lại cho ta đến nơi đến chốn, ta có thể từ từ nhớ lại được mà.”

      Hạ Thanh đem chủ ý học hỏi từ các nữ xuyên khác ra.

      Kim Tỏa nhãn tình sáng lên, vẻ mặt sùng bái hướng về Hạ Thanh:

      “Đúng rồi! hổ là tiểu thư nhà ta, Kim Tỏa từ khi được phu nhân cứu về liền cùng tiểu thư ở chỗ, tất cả chuyện của tiểu thư Kim Tỏa đều biết”

      Hạ Thanh nghe Kim Tỏa mấy lời vô nghĩa có chút kiên nhẫn nhưng nàng vẫn cực lực nhẫn nại, cuối cùng sau hồi cảm khái Kim tỏa mới vào đề chính. Cũng may Kim Tỏa nhận thức được buổi sáng mỗi ngày tiểu thư của mình đều phải gặp phu nhân nên tận lực đem tất cả những gì cần biết ra cách ngắn gọn nhất. Sau nén nhang rốt cuộc Kim Tỏa cũng cho Hạ Thanh biết hầu hết những thông tin cần biết.

      Nghe xong toàn bộ lời Kim Tỏa tự thuật, Hạ Thanh hoàn toàn ngây dại, sấm giữa trời quan cũng đủ để hình dung nàng bị đả kích như thế nào.

      Nơi này là Tế Nam ven Hồ Đại Minh!

      Nơi này là Hạ phủ!

      Chủ nhân nơi này kêu là Hạ Vũ Hà!!!

      Nguyên chủ nhân thân thể này chính là Hạ Tử Vi!!!

      A… a…!!!! Nếu nàng hoàn toàn thực xin lỗi đài truyền hình năm nào cũng phát phát lại Hoàn Châu Cách Cách a… Nàng … Nàng Cư nhiên xuyên qua thành thánh mẫu tiểu bạch Hạ Tử Vi!!!!

      Lão thiên gia, ngài đem đạo thiên lôi đến đánh nàng , nếu xuyên cho nàng xuyên về Tam Quốc loạn thế cũng được, dù gì cũng có cơ hội thấy Quách gia, thấy Gia Cát Lượng, thấy Chu Du.

      Tất thảy đều tốt hơn khi có tài nữ mẫu thân chỉ biết đến tình , phụ thân hoàng thượng thâm trầm khó chiều, bạn tốt suốt ngày gặp rắc rối, bạn trai thâm tình làm người ta nổi hết cả da gà, mẹ kế ngừng hãm hại, cùng nãi nãi luôn kén chọn, so sánh!!!

      (tác giả ra suy nghĩ của mình: Hạ Vũ Hà là nữ nhân đáng thương, đáng thương của nàng là ở chỗ cho đến lúc chết nàng cũng thấy được, nếu có Càng Long, cuộc sống của nàng có lẽ giống như giếng cạn mà có khi lại càng muôn màu muôn vẻ)

      Cũng may Hạ Thanh có kinh nghiệm trải qua nhiều chuyện, sau hồi ngây người, trước mặt Kim Tỏa thấp thỏm bất an nàng từ từ khôi phục lại nhưng trong đầu lại vô cùng phiến chán, liều mạng duy trì gương mặt gợn sóng, sợ hãi.
      sanone2112, linhdiep17thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa.nhung phan gioi thieu ko thay nam chinh la ai nen hoi buon nha

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 3 Gặp mẫu thân

      - “Tiều thư, nên đến gặp phu nhân rồi”

      Lúc này nha hoàn lớn tuổi xốc mành vào, vừa thấy bộ dáng của Hạ Thanh cùng Kim Tỏa nhất thời có chút giận dữ:

      - “Kim Tỏa, ngươi cũng quá chậm chạp , qua canh giờ rồi mà tiểu thư còn chưa rửa mặt chải đầu xong nữa”

      Kim Tỏa hiển nhiên có chút sợ nha hoàn này, vội kêu lên ‘Tương Diệp tỷ tỷ’ rồi hấp tấp chạy tìm xiêm y. Nha hoàn tên Tương Diệp kia thấy thế thở dài rồi quay ra, sau hồi lại bưng chậu nước tiến vào hầu hạ Hạ Thanh rửa mặt, chải đầu.

      Cảm giác đầu tiên của Hạ Thanh đối với Tương Diệp chính là vô cùng cứng nhắc, bởi vậy nàng dám biểu giống như ở trước mặt Kim Tỏa mà ngoan ngoãn để Tương Diệp bài bố. Chính là trong lòng có chút kì quái, Tử Vi lên kinh tìm cha thế nào lại chỉ dẫn theo Kim Tỏa vừa dài dòng vừa ngây ngây ngốc ngốc, nếu là dẫn theo nha hoàn Tương Diệp này khả năng Tử Vi kia làm ra chuyện ngu xuẩn gì là thể rồi. Nghĩ nghĩ như vậy thôi chứ Hạ Thanh dám biểu lộ chút nào ra ngoài, chỉ sợ Tương Diệp này nhìn ra điểm gì bất thường.

      - Tiểu thư hôm nay như thế nào?”

      Tương Diệp vừa giúp Hạ Thanh chải đầu vừa hỏi nàng chuyện nàng sợ hãi nhất.

      Tâm Hạ Thanh run lên, đầu óc nhanh chóng suy xét để dấu vết lấp liếm được bản thân, ai ngờ vừa lúc đó Kim Tỏa mang xiêm y trở về, nghe vậy liền nhu thuận đáp:

      - “Tương Diệp tỷ tỷ, người biết chứ tiểu thư cư nhiên cái gì đều nhớ nữa rồi”

      Tương Diệp cài trâm ngây ngẩn cả người, Hạ Thanh suy xét tời lùi cũng ngây ngẩn theo, cả hai đều suy nghĩ được gì nữa hướng nhìn Kim Tỏa. Kim Tỏa ước chừng hiểu ra mình lỡ miệng, tự thấy bản thân càn rỡ bèn đưa cho Hạ Thanh ánh mắt xin lỗi rồi buông xiêm y, làm bộ sửa sang lại giường.

      Nhất thời, khí trong phòng có chút ngưng trọng, hồi lâu sau Tương Diệp mới lên tiếng:

      - “Tiểu thư, chuyện lớn thế này, sao người lại cho ta biết”

      - “Bất quá ta chỉ là sợ nương ta lo lắng thôi, chuyện này chỉ mình ta biết là tốt rồi”

      Hạ Thanh bi bi thương thương trả lời, nàng còn nhẫn tâm nhéo chính mình cái, đau xót khiến mặt mũi trắng bệch.

      Tương Diệp ước chừng sợ nhất bộ dáng bi thương của chủ nhân nên vừa thấy vậy liền xua tay :

      - “Tốt lắm, tốt lắm, nô tì hỏi tiểu thư nữa, phu nhân tại khỏe, dấu chuyện này cũng tốt bất quá nên tìm lang trung đến xem, thân thể tiểu thư luôn phải bảo trọng”

      Hạ Thanh vẫn còn muốn nhưng những câu Tương Diệp hết thảy đều rất có lý lại thêm Tương Diệp giống Kim Tỏa hồ đồ thể qua loa được. Hạ Thanh nghĩ lại lang trung cổ đại cũng thể chiếu sóng điện não được, nếu đầu óc nàng bị bệnh cũng phát ra, nhiều lắm cho uống mấy bát thuốc an thần linh tinh mà thôi. Nàng nghĩ vậy trong lòng liền dễ chịu chút.

      - “Tiểu thư, tốt lắm”

      Tương Diệp cài cây trâm màu đỏ cuối cùng lên tóc Hạ Thanh cười .

      Hạ Thanh trong lòng có việc, chẳng con tâm tư nào mà thưởng thức nữa, nàng lung tung gật gật đầu mấy cái. Tương Diệp cũng hiểu , yên lặng giúp đỡ Hạ Thanh đứng dậy, :

      - “Tiểu thư ước chừng biết đường, nô tì trước dẫn đường, tiểu thư chỉ cần dụng tâm nhớ kĩ là được”

      Hạ Thanh lo lắng vấn đề tìm đường, nghe thấy thế tâm nàng liền buông lỏng cảm kích nhìn Tương Diệp, quả nhiên là người tâm tư cẩn thận, Hạ Thanh tự nhủ, trước phải xem xét người này vài ngày, nếu nàng hoài nghi với lời của mình đem nàng giữ bên người. Kim Tỏa vô luận là biểu bây giờ hay tương lai đều là người có tâm cơ, nếu nàng xuyên qua thành Hạ Tử Vi là chuyện thể thay đổi nàng cũng nghĩ chấm dứt sinh mệnh mình cách dễ dàng lần thứ hai đâu. Tất cả phải tính toán tốt cho sau này. Cũng biết tại Tử Vi mấy tuổi, tình tiết Li Hoàn Châu trong tác phẩm bao lâu nữa mới bắt đầu.

      Hạ Thanh cứ như thế suy nghĩ miên man, hồi đến chính viện của mẫu thân nàng – Hạ Vũ Hà, nàng mới phục hồi tinh thần lại, có chút chột dạ, vừa rồi căn bản là có dụng tâm nhớ đường biết lúc trở về có thể hay lại nhờ Tương Diệp dẫn đường phía trước.

      Bước vào phòng của Hạ Vũ Hà, mọi đồ dung bên trong đều được làm bằng gỗ tử đàn rất giống với phòng của Hạ Tử Vi. Bên ngoài là thư phòng , mấy giá thư được xếp đầy sách cách ngay ngắn chỉnh tề, bàn còn có xấp giấy và mấy cây bút mực. Nhớ tới trong Hoàn Châu Càn Long từng chính tài năng của Hạ Vũ Hà khiến động tâm, trong đáy lòng khỏi thở dài. Nếu nàng là cha mẹ của Hạ Vũ Hà nhất định rất hối hận khi bồi dưỡng ra tài nữ như vậy, thà rằng biết chữ, thà rằng thô tục còn hơn nữa đời khổ sở thế này.

      vào nội thất, thấy Hạ Vũ Hà nằm nửa người giường trong tay cầm quyển sách, vốn tướng rằng nàng có cảm giác gì Hạ Thanh đột nhiên cảm thấy sống mũi ê ẩm, chẳng lẽ đây là cảm xúc thân thể này còn lưu lại hay sao? tiếng ‘Nương’ khó khăn mà bật ra.

      - “Tử Vi tới rồi đấy à!”

      Hạ Vũ Hà buông sách xuống từ ái nhìn Hạ Thanh, loại ánh mắt này nàng 5 năm nhìn thấy rồi khiến nàng kìm được mà suýt chút nữa rơi lệ.

      Hạ Thanh theo bản năng gật đầu đến bên giường ngồi xuống thủ thỉ:

      - “Nương hôm nay có thấy đỡ nhiều ?”

      - “Bất quá chỉ là vùng vẫy tranh giành sống thôi” – Hạ Vũ Hà thở dài

      Hạ Thanh đột nhiên rất tức giận, nàng ngẩn đầu nhìn Hạ Vũ Hà, người phụ nữ này giờ là mẹ của nàng, bà rất đẹp, rất tài hoa nhưng tại lại giống như đóa sen điêu linh thần sắc buồn bực, quanh thân tịch liêu, lộ ra cỗ tử khí. Bà làm sao có thể vì nam nhân phụ lòng mà hành hạ sinh mệnh như vậy! Bao nhiêu người muốn sống mà được, nếu lúc trước cha mẹ Hạ Thanh nàng có thể sống sót qua tai nạn xe cộ dù có là người thực vật nàng cũng ngày đêm làm công kiếm tiền mà nuôi dưỡng hai người. Hạ Vũ Hà – bà làm sao có thể muốn sống cơ chứ!

      - “Tử Vi, như thế nào?” – Hạ Vũ Hà là người mẫn cảm nên dĩ nhiên bà nhìn ra được tâm trạng Hạ Thanh có gì đó đúng.

      Hạ Thanh thở dài khuyên nhủ:

      - “Nương, người cần phải như vậy, hảo hảo bảo dưỡng thân thể người tốt lên thôi. Nếu người rồi rồi Tử Vi làm sao bây giờ?”

      câu cực bình thường mà Hạ Vũ Hà nghe xong lại ngẩn ngơ, cười :

      - “Hôm nay Tử Vi làm sao vậy?”

      Hạ Thanh vội cúi đầu , chẳng lẽ những lời bình thường như vậy mẹ con các nàng chưa bao giờ qua sao? Chẳng lẽ hai mẹ con này lúc gặp mặt chỉ là cầm tay hai mắt đẫm lệ nhưng lại gì ư?

      Cũng may là Hạ Vũ Hà qua để ý mấy, ngược lại :

      - “Tử Vi đợi chút, nương có số việc muốn giao cho con.”

      - ‘Nương’ – Hạ Thanh đột nhiên có cảm giác tốt, nàng muốn lên tiếng ngăn cản nhưng chẳng biết mở miệng như thế nào cuối cùng cũng chỉ đành thở dài tiếng. Tuy rằng nàng và Hạ Vũ Hà là hai người xa lạ, nhưng thân thể này vẫn tồn tài vẫn còn tồn tại cảm giác thương, níu kéo, cứ thế ngơ ngác ngồi đầu giường biết làm sao.

      Hạ Vũ Hà cười kéo tay Hạ Thanh phân phó thị nữ bên cạnh: ‘Mai Hoa, ngươi giúp ta đem cây quạt tương tử ra đây.

      - ‘tiểu thư’ – Nha hoàn Mai Hoa này tuổi cũng xấp xỉ Hạ Vũ Hà, lại gọi bà là tiểu thư, chắc hẳn là nha hoàn bên người của Hạ Vũ Hà, bất quá đến tuổi này chưa gả là kì lạ, Hạ Vũ Hà xem như ngoại lệ, còn Mai Hoa thế nào?

      - “ lấy đến đây , Tử Vi cũng biết thừa rồi ta còn ràng sao” – Hạ Vũ Hà suy yếu cười cười, Mai Hoa thở dài rốt cục cũng quay đem cây quạt kia lấy ra.

      Hạ Tử Vi có thể biết đây là cái gì, nhưng Hạ Thanh rất minh bạch, đây chính là vật đính ước mà Càn Long lưu lại, nàng lại lần nữa thở dài cho tình của Hạ Vũ Hà vì cây quạt mà bán chung thân đại . Bất qua Hạ Thanh cũng hiểu , người nọ ở thời đại này là cửu ngủ chí tôn lại tài hoa hơn người chắc hẳn là Hạ Vũ Hà cũng cam tâm tình nguyện chịu đau khổ.

      Mai Hoa đưa cây quạt đến Hạ Thanh phát trong mắt nàng mang theo vài phần khinh thường cùng oán hận, xem ra Mai Hoa cũng là người nhìn thấu tất cả.

      Hạ Vũ Hạ nhận lấy cây quạt, bà cẩn thận phủi phủi, cẩn thận rút ra phiến bộ rồi lại cẩn thận mở ra, nhìn tranh chữ quạt, thất thần hồi nước mắt từ từ chảy xuống.

      Hạ Thanh thấy thế được lời nào lại có chút phiền lòng quay đầu chỗ khác. hồi lâu sau nàng quay đầu lại vẫn thấy Hạ Vũ Hà nhìn cây quạt sững sờ dường như muốn gì đó lại thốt nên lời, cũng may Mai Hoa bên cạnh kịp thời nhắc nhở:

      - “Tiểu thư, đừng nhìn nữa coi chừng lại thương tâm làm bệnh nặng thêm, tiểu tiểu thư vẫn còn ở đây đấy”

      Hạ Vũ Hà mới sực tỉnh, cười cười xin lỗi nhìn Hạ Thanh rồi lại phủi phủi cậy quạt, cẩn thận gấp lại, cẩn thận bỏ vào phiến bộ lưu luyến xem vài lần rồi mới đưa cho Hạ Thanh. Lúc Hạ Thanh tiếp nhận nàng cũng thể hỏi: ‘Nương, đây là cái gì?’
      sanone2112, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Nguy cơ

      Edit by: Nấm

      Thời điểm Hạ Vũ Hà hạ táng khắp trời nổi lên trân mưa phùn, nhìn quan tài của bà từng chút từng chút khuất lấp sau lớp đất lạnh lẽo, Hạ Thanh trước kia mà tại là Hạ Tử Vi đáy lòng cung kính gọi tiếng "Nương" rồi đứng trước mộ bia mà dập đầu ba cái.

      xin lỗi, cách sống của người con hoàn toàn ủng hộ, con đường người lựa chọn con cũng muốn trải qua, người hãy tha thứ cho con!

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, Tử Vi thấy khóe mắt ươn ướt, nước mắt ư? đây chính là mưa rơi vào, nàng có khóc, tuyệt đối !

      - “Tiểu thư, người đừng có thương tâm.” Mai Hoa khuyên nhủ, nhưng chính mắt nàng cũng hồng hồng tràn ngập đau thương chút thuyết phục.

      Tương Diệp cùng Kim Tỏa vội nâng Tử Vi đậy, Tề thúc cũng bên lo lắng nhìn, tốt, so với lúc quỳ gối trước linh đường người cũng có bây giờ nhiều người bên cạnh nàng như vậy tốt hơn biết bao nhiêu.

      - “Từ nay về sau chúng ta kiên cường mà sống.” Tử Vi nhìn bọn họ cười .

      Nháy mắt mọi người lại khóc nấc lên, đến Tề thúc cũng xoay lưng lén lút lau nước mắt.

      Sau tang của Hạ Vũ Hà, mọi người trở về Hạ phủ, Hạ phủ khôi phục an bình như xưa trừ bỏ gia nhân trong phủ đều chuyển sang y phục trắng để chịu tang mà Cữu công kia cũng có tới tìm nữa nhưng Tử Vi cùng mọi người cũng ràng buông tha dễ dàng như vậy chắc hẳn lại suy nghĩ ra kế hoạch xấu xa nào đó mà thôi, biết vậy trừ bỏ bảo hộ kĩ càng trong ngoài cùng ngăn chặn nguy cơ cũng còn phương pháp nào khác.

      Sau đó Tử Vi bắt đầu theo Mai Hoa học tú pháp cơ bản, nàng quên hết mọi thứ, bắt đầu học lại từ đầu nhưng may mắn Tử Vi ở đại cũng thích thú thêu thùa may vá học đến quên trời quên đất. Mai Hoa tựa hồ vui khi nàng chạm vào cầm kỳ thi họa, Tử Vi cũng hiểu tâm tư nàng cũng thông cảm mà hề đề cập tới nếu ngẫu nhiên nhàm chán chỉ cầm lấy quyển sách giải buồn, nhưng nàng nguyên bản là người đại đối với chữ phồn thể trong cổ văn chỉ có thể thở dài mà thôi, cứ như thế vài lân Mai Hoa cũng yên tâm.

      Nhưng Tử Vi có chút cam lòng, tuy rằng nàng cũng trông cậy mình có thể trở thanh tài nữ gì cho cam , nhưng cũng thể trở thành người thất học chứ, thế là nàng len lén sau lưng Mai Hoa vụng trôm học chữ phồn thể, có nền tang chữ giản thể lại có Tương Diệp bồi Từ Vi học tập từ nên việc học tập của nàng cũng tiến bộ kém.

      ngày Tề thúc đột nhiên muốn gặp Tử Vi. Tử Vi dám thoái thác vội kêu Tương Diệp thỉnh vào, Tề thúc cũng dông dài hai ba câu liền , nguyên lai là muốn Tử Vi kiểm kê tài sản Hạ phủ về sau phủ này do Tử Vi toàn quyền quyết định.

      Tử Vi tự nhiên cự tuyệt, mời Mai Hoa dẫn theo Tương Diệp cùng Kim Tỏa theo Tề thúc hướng nhà lớn mà .

      Nhà lớn sớm đông nghịt người ồn ào như cái chợ. Tử Vi bước đến chính vị ngồi an chính lên tiếng, mấy người khác đứng về phía sau, ở dưới mọi người dường như phát chủ nhân đến vẫn năng khí thế ngất trời. Tề thúc có chút nhịn được, vội cao giọng ho khan vài tiếng, mọi người vừa thấy quản gia đến nhất thời an tĩnh trở lại,cúi đầu dè dặt cẩn trọng lui về vị trí của mình. Tử Vi nhíu mày vẫn là gì.

      Tử Vi hạ quyết tâm chỉ nghe mà , Tề thúc đem gia sản của Hạ gia đều mười phân minh bạch, cho dù Tử Vi lần đầu tiên tiếp xúc cũng hiểu biết đôi chút, sau đó lại dẫn Tử Vi đến nhà kho cùng phòng bếp nhìn lần tân tay giao cho nàng chìa khóa. Những vật phẩm trân quý cất giữ trong nội khố Mai Hoa giữ chìa khóa nàng cũng tự nhiên đem ra giao cho Tử Vi.

      Tử Vi cần thận tiếp nhận chìa khóa, trong lòng khỏi líu lưỡi, tuy nàng chư trải chuyên đời nhiều lắm nhưng nàng thấy Hạ gia này là quá giàu có , ngoài thành ba biệt trang, mỗi chỗ đều có ba bốn trăm mẫu đất, trừ bở tự cấp tự túc cho toàn gia mà hàng năm còn có thể xuất ra bên ngoài đồi ít tiền. Khố phòng cũng nhiều vài vóc lương thực cùng dụng cụ mà nội khố càng làm cho nàng mở mang tầm mắt những bộ chén cổ quý giá, trang sức vàng bạc óng ánh cơ hồ chói cả mắt. Vậy mà Tử Vi trong nguyên tác cứ thế mà bỏ toàn bộ gia nghiệp chỉ cầm ít trang sức cùng cây quạt kia vôi vàng ra . Nàng vụng trộm thở dài, nếu muốn tìm phụ thân tốt xấu gì cũng chuẩn bị đầy đủ rồi an bài gia nghiệp chút chứ, chẳng lẽ tài nữ cổ đại đều thực là người vướng khói lửa nhân gian chỉ chuyện gió trăng là đủ rồi.

      Trở lại trong phòng Tử Vi mới cảm khái với Mai Hoa, Mai Hoa có chút kiêu ngạo có chút ảm đạm thẳng, thực chất Hạ gia bây giờ so với những đại gia tộc đáng là gì, thời tổ phụ của Hạ Vũ Hà mới chính là thời kỳ huy hoàng của Hạ gia, gia nghiệp ngày đó so với tại tốt hơn nhiều lần, nhưng thời gian qua nhanh vật đổi sao dời từ từ lụi tàn, nhất là đến khi Hạ Vũ Hà làm chủ nhà chính là lúc gia nghiệp xuống dốc nhất.

      Tử Vi có thể lí giải được điều nay, tài nữ như Hạ Vũ hà cả đời sống trong ảo mộng tình còn giờ nào chú ý đến thực nữa.

      Suy nghĩ đêm, ngày thứ hai Tử Vi vẫn đem chìa khóa khố phòng giao cho Tề thúc cùng Mai Hoa chuyện bên ngoài vẫn là để Tề thúc quản, chuyện trong nhà có Mai Hoa lo, bản thân chỉ cần cố gắng học thêm nắm giữ toàn cục là được rồi, nhất là thân phận Hạ Tử Vi này vô cùng nguy hiểm, càng yên lặng càng tốt, mới bảo vệ toàn vẹn gia nghiệp được.

      Chính là những người ôm ý tưởng xấu lại tìm tới. Mới vừa an ổn được mấy ngày tề thúc liền sắc mặt ngưng trọng đến tìm Tử Vi, Cữu lão gia kia hai ngày nay đều lén lút liên lạc với người trong tọc ước chừng muốn mưu đoạt sản nghiệp Hạ gia.

      - “Như vậy quá đáng, lão gia ngày thường hiếu kính tổ tiên, chấn hưng dòng tộc, là nuôi sói bên mình mà” Tử Vi chưa kịp phản ứng Mai Hoa nhất thời kêu lên.

      Tề thúc cũng rất lo lắng vội vàng tiếp lời: ‘Hàng năm hiếu kính cũng đâu so được với gia nghiệp giàu có thu hút lũ tham lam, chúng ta giờ nên nghĩ ra kế sách gì trước , ngàn vạn lần được làm liệt tổ liệt tông Hạ gia thất vọng được!”

      Bên cạnh Mai Hoa cùng Tề thúc vô cùng tức giận Tử Vi cũng bị đánh hồi chuông thức tỉnh. Nàng xuyên qua chuyện li kỳ lại biến thành nữ nhân nổi tiếng lắm phiền não Hạ Tử Vi, nàng chẳng mong muốn làm nữ chính tài giỏi khuynh đảo giang sơn, chỉ muốn bình lặng vượt qua cuộc sống này, thu địa tô vui vẻ làm địa chủ vui vẻ qua ngày. Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu ở tại có thể tranh giành tài sản tòa, với thân phận là con ruột quyền thừa kế chắc chắn nằm trong tay nàng. Nhưng bây giờ nàng ở Thanh triều a~~~ thời kỳ tông pháp lớn hơn trời, quan phủ quản chuyện nhà, đứa bé mồ côi như nàng làm sao có thể cùng tộc nhân đối kháng! Chính tông đích nữ Lâm Đại ngọc trong Hồng Lâu Mộng cũng thể giữ được gia sản bạc triệu mà chết trong tức tưởi huống chi là nàng với thân thể mang thân phận con riêng đáng xấu hổ này.

      Chuyện xấu cứ dồn dập thế này, khổ chết người mà!

      - Nếu lúc trước tiểu thư nghe lời lão gia tốt rồi – Mai Hoa đột nhiên thở dài, thoáng thấy tử vi nhìn về phía nàng, nàng liền im lặng cúi đầu hối lỗi lại liếc nhìn Tử Vi

      Lúc này Tử Vi rối bời nên vì mấy câu của Mai Hoa mà để ý, nhưng nàng lại đột nhiên nghĩ kỹ lời Mai Hoa , lúc trước kiện kia phát sinh với lão nhân gia sành sõi như Hạ Lão gia chắc hẳn cũng có sắp xếp, vội hỏi:

      - Mai di chuyện lúc trước của gia gia người là sao vậy? cho ta biết có lẽ tìm ra biện pháp nào chăng” – Nàng nhìn chằm chằm vào Mai Hoa
      Mai Hoa có chút chần chừ nhưng thấy Tử Vi cương quyết như thế nàng thể trả lời: “Tiểu tiểu thư, lúc trước lão gia và phu nhân từ khi người kia…” – Nàng nhìn qua ánh mắt đồng ý của Tề thúc bĩu môi sữa lại “Từ khi bệ hạ rồi lâu sau lão gia và phu nhân phát tiểu thu mang thai, co hồ tức chết nhưng biết làm thế nào, nghĩ tới nghĩ lui lão gia liền quyết định giả chiêu thân cho tiểu thư, đợi khi tiểu thư sinh xong rằng người kia chết lúc đó tiểu tiểu thư cũng có thân phận danh chính ngôn thuận” – xong những lời ấy Mai Hoa lại lo lắng nhìn Tử Vi, sợ nàng lại ssuy nghĩ lung tung.

      Tử Vi kỳ hiểu nếu dữa theo sắp xếp của hạ lão gia mọi chuyện chắc hẳn đơn giản hơn nhiều, chẳng gì có thể so được với bốn chữ danh chính ngôn thuận, khỏi tò mò mà hỏi tiếp: “Chuyện tốt như vậy tại sao lại làm theo?”

      - Còn phải do tiểu thư sống chết đồng ý nháo loạn với lão gia còn tuyệt thực, cuối cùng lão gia cùng phu nhân cũng nản lòng mà mặc nàng” – Lời Mai Hoa cũng hướng Hạ Vũ Hà kín đáo phê bình, nếu lúc trước tiểu thư có thể nghĩ cho tiểu tiểu thư chút thời Hạ gia cũng bị dồn đến hoàn cảnh này, về phần người kia ở trong cung chút ảnh hưởng, chỉ mình tiểu thư ngu ngốc chờ đợi như vậy.

      Tử Vi nghe xong được lời nào,nàng sớm phải nghĩ đến Hạ Vũ Hà sợ làm Càng Long hiểu lầm tình thuần khiết của bà. Haizzz!!!! Nghĩ đến đây Tử Vi khỏi thở dài, người kia trong cung có nhớ tới bà hay để hiểu lầm đây, nếu phải Tiểu yến Tử xông vào bãi săn chắc người kia sớm quên Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh rồi.

      Càng nghe lòng Tử Vi càng tối lại, đều là do Càng Long kia chọc họa! Đợi chút, Càn Long!





      Chương 5: Biện pháp

      Edited by: Nấm

      Tử Vi bật dậy, vội vàng chạy vào buồng trong, ngừng lục lọi phòng mình, tiếng ồn vang ra tận gian ngoài. Tề thúc là nam nhân nên tiện tiến vào nên cứ nhấp nhổm yên hướng vào trong biết Tử Vi định làm gì, nên Mai Hoa đành mình vào xem.

      Nội thất của Tử Vi trở thành đống hỗn độn, xiêm y quăng đầy mặt đất, cả người nàng cũng ngập trong đống quần áo.

      - Tiểu thư người tìm cái gì vậy? – Mai Hoa vừa hỏi vừa nhặt từng kiện y phục mặt đất lên.

      - Cây quạt, cây quạt của ta! – Tử Vi thò đầu ra khỏi cái tủ, thở hổn hển, có thời gian giải thích với Mai Hoa nàng lại tiếp tục chăm chú tìm kiếm.

      Vẫn là có ở đây! Ở đâu được nhỉ?

      Lúc này Mai hoa cũng đoán ra Tử Vi muốn tìm cây quạt mà Hạ Vũ Hà để lại, tuy rằng miệng nàng Càng Long như thế nào nhưng trong thâm tâm vẫn có chút gì đó kính sợ với Hoàng Đế, về chuyện cây quạt cũng bối rối biết làm thế nào: “Tiểu thư, người đừng vội, trước hết người cẩn thận nghĩ lại để nó ở đâuv ?”

      Tử Vi nghe Mai Hoa có lý liền bất giác nhớ lại tình hình lần cuối nàng nhìn thấy cây quạt, hình như là sau khi nghe di ngôn của Hạ Vũ Hà, trong lòng cảm thấy thoải mái cầm quạt quay về phòng, sai lại càng nhìn càng thấy nó chướng mắt liền tiện tay mà ném, sau đó, sau đó nó đâu nhỉ? Chẳng lẽ Tương Diệp hay Kim Tỏa tưởng đó là rác mà đem vứt , phải như vậy chứ, cây quạt đó nhìn qua vô cùng quý báu đó. Tròng lòng Tử Vi nghĩ tới Tương Diệp cùng Kim Tỏa hiển nhiên Mai Hoa cũng nghĩ ra được nên sớm tìm người gọi tới.

      Vừa vặn Tương Diệp cùng Kim Tỏa trước sau mang điểm tâm cùng nước trà đến, vừa nghe tiểu thư truyền liền vội vàng tiến vào buồng trong.

      - Cây quạt, các ngươi có nhìn thấy cây quạt của ta ? – Tử Vi đợi các nàng kịp phản ứng liền khẩn cấp hỏi.

      - Cây quạt nào tiểu thư? – Kim Tỏa mờ mịt hỏi lại, Tương Diệp sớm minh bạch vội trả lời: “Tiểu thư, nô tỳ đem cây quạt kia cất ở trong phòng”

      - Tốt, nô tì tốt, người đem cây quạt đó cất vào phòng mình làm gì hả? – Tử Vi nhất thời tức giận bộc phát. Tương diệp cũng giải thích gì, chỉ yên lặng cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn khí có chút ngưng trọng.

      - Được rồi, Tương Diệp người mau đem cây quạt lại đây – Mai Hoa lên tiếng hòa hoãn làm dịu khí.

      Tử Vi cũng bình tĩnh lại, nhìn theo bóng dàng Tương Diệp chạy lấy đồ có chút áy náy, nàng nhớ ngày đó Tương Diệp hỏi nàng vấn đề về cây quạt, khi đó nàng tâm phiền ý loạn thuận miệng thiêu, chắc hẳn Tương Diệp sợ nàng ra tay hủy hoại tài sản hoàng tộc nên mới giấu giếm đem cất, lần tới phải hảo hảo an ủi nàng ấy phen.

      Tương Diệp và Kim Tỏa ở phòng cho nha hoàn ngay cạnh phòng của Tử Vi nên chỉ lúc sau Tương Diệp mang cây quạt tới, lúc này Tử Vi cùng Mai Hoa trở ra ngoại thất nhìn Kim Tỏa sắp xếp trà bành.

      Tử Vi tiếp nhận quạt cười cười áy náy, ánh mắt xin lỗi nhìn Tương Diệp rồi quay , vì thế nàng thấy được ánh mắt ngạc nhiên của Tương Diệp.

      Lấy cây quạt từ trong phiến bộ ra, Tử Vi mở quạt, là cảnh hồ Đại Minh, còn có thơ từ Càn Long tự tay chấp bút, quan trọng nhất là mặt có tư ấn của Ái Tân Giác La Hoằng Lịch. Thời khắc này đối với Tử Vi đây phải là củ khoai lang nòng bỏng tay đây là cây quạt vô cùng vô cùng đáng . Cổ nhân từ trước đến nay gặp chữ như gặp người, chữ viết tay của đương kim hoàng thượng là chỗ dựa chắc chắc nhất rồi, Tử Vi cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đây chưa đem nó đốt trụi.

      - Tiểu thư – Mai Hoa khẽ gọi, tất cả mọi người dường như vô cùng khó hiểu trước hành vi trước sau bất nhất của nàng, hiểu nàng có ý tứ gì.
      có cây quạt trong tay Tử Vi tựa hồ còn lo lắng nữa, đầu óc hoen rỉ nhất thời hoạt động trở lại, ở đại nàng cũng cũng vài thân thích đại chiến gia sản sao có thể chưa chiến mà sợ như vậy được, giờ nhờ cây quạt này, cáo mượn oai hùm chút giống như Kỉ Hiểu Lam dựa vào cái tẩu của Càn Long, đến lúc cần nàng mang cây quạt này dán vào cửa, xem thử ai dám cả gan chuyển đồ nhà nàng . Đương nhiên biện pháp này đến đường cùng cần làm, nàng muốn trở lại con đường của nguyên tác, tuy rằng kết cục là đại đoàn viên nhưng những tình tiết khoa trương giả tạo ngu ngốc kia nàng nghĩ cũng muốn nghĩ đến. Cứ xem những người đó là người qua đường cách càng xa càng tốt, lâu lâu có thể lấy ra lợi dụng phen có gì tốt hơn, Tử Vi lấy cây quạt phẩy phẩy, khóe miệng giương lên nét cười, nàng nghĩ ra biện pháp rồi.

      - Tề thúc biết tộc họ Hạ gia ta giờ ai là người làm chủ? – Tử Vi hỏi, nàng nhớ lúc trước khi còn học đại học nàng có viết bài luận về tông pháp thời cổ đại nên tra qua tư liệu, dòng họ thời đại này giống hệt như triều đình thu vừa rắc rối lại phức tạp vô cùng, gia tộc mưu tính cùng đứa trẻ mồ côi đoạt tài sản chắc hẳn cũng chẳng có nhân vật lớn có khả năng quản thúc toàn cục.
      Trong mắt Tề thúc lên tia kinh ngạc, lập tức trả luồi: “Làm chủ Hạ tộc dĩ nhiên là tộc trưởng, nhưng tam thúc công cùng tứ lão phu nhân cũng là người có tiếng , nếu hai người họ phản đối chính tộc trưởng cũng cách nào phản bác.

      - như vậy họ Hạ là do tộc trường cùng tam thúc công và tứ lão phu nhân ba người chấp chính hay sao? – Tử Vi hơi trâm ngâm suy ngĩ chút lại hỏi: Vậy bối phận của ba người này là thế nào?

      Tử Vi chỉ hỏi mơ hồ nhưng Tề thúc hiểu , nàng muốn biết ba người kia dựa vào cái gì có thể leo lên địa vị đứng đầu họ như vậy, liền trả lời: “Tộc trường kia là đồng lứa với lão gia của chúng ta, cũng chính là thúc gia gia ( trai ông ngoại) của tiểu thư, có thể ngồi lên vị trí tộc trưởng kia chính là do vận khí tốt mà thôi vốn đây là vị trí của lão gia nhà chúng ta, nếu …” Tề thúc dừng lại tiếp, nhưng mọi người ở đây trừ Kim Tỏa ngây ngô ra tất cả đều minh bạch, chuyện Hạ Vũ Hà chính là phiền não của Hạ lão gia – địa vị tộc trưởng này cũng chẳng có mấy tôn nghiêm, còn tam thúc công là thúc thúc của lão gia, có quan làm quan kinh, tuy chỉ là chức quan nho nhưng tốt xấu gì cũng đưa Hạ gia tiến vào con đường quan nhân, ra bối phận lớn nhất phải kể đến tứ lão phu nhân, bà là phu nhân của tứ lão gia, lúc bà gả vào tứ lão gia được qua mấy ngày liền buông tay, chính tứ lão phu nhân kiên cường thủ tiết nhiều năm vì Hạ gia giành được đền thờ trinh tiết ngự ban đầu tiên, nâng cao địa vị ở hạ tộc”

      Nghe Tề thúc đem lai lịch từng người ra , Tử Vi bình tĩnh nhưng trong lòng ngừng oán thầm, tộc trưởng rất tốt a~~ chức vụ ông ngoại ta cần liền ném cho ngươi làm; con làm qua rất tốt a~~ ta đây là con ruột của Hoàng đế đây; đền thờ trinh tiết ngự ban cũng rất giỏi a~~~ ta còn có chữ tự tay Hoàng thượng viết ra đấy.

      Tề thúc sau khi ràng tất thảy liền cung kình lùi xuống đứng bên cạnh Tử Vi, Tử Vi vội phục hồi lại tinh thần hỏi: “Lai lịch của bọn họ ta tại đều minh bạch hết thảy, còn nữa nhược điểm của học chắc hẳn là tiền tài như mạng ?” – Tuy là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu xác định chắc chắn.

      - Tiểu thư biết rồi, ba người này cũng chỉ tiền như mạng thôi đâu, tộc trưởng mỗi ngày chỉ có tiền mới chịu gặp mặt, về phần tam thúc công đến tiền con trai hỏi vay để mua quan bán chức cũng cho, đáng hơn nữa là tứ lão phu nhân, bà ta ngày ngày cũng tích góp tiền lại sờ qua hết lần tất cả tì sản của mình mới ngủ được” - Tề thúc còn chưa đáp lời Mai Hoa chen giọng mỉa mai.

      Tề thúc cũng gật đầu, tức giân bất bình : “Đúng là vậy, mấy năm nay phủ chúng ta đều phải hiếu kính với ba người họ mới an an ổn ổn mà vượt qua được vậy mà bọn họ lại lựa ngay lúc này để trở mặt”

      Tử Vi trợn mắt, đúng là bọn người ham tiền như mạng chỉ chăm chăm hợp mưu muốn cướp tài sản nhà nàng mà, tuy còn chút luyến tiếc nhưng cuối cùng Tử Vi cũng hạ quyết tâm : “ Tề thúc ngươi lập tức đem biệt trang phía thành nam của chúng ta đưa cho tộc trưởng, nhưng trước khi giao khế đất phải rao tin đồn này cho tam thúc công cùng tứ lão phu nhân, đúng rồi được quên cữu thúc công của ta nữa chứ” – cái biệt trang chắn hẳn giải quyết được vấn đề nhưng có thể cho bọn họ cắn nhau chút mà tổn thương nguyên khí là được rồi, chiêu mượn đao giết người này phải làm dứt khoát được luyến tiếc chút tài sản kia nữa, Tử Vi tự nhủ.

      - Tiểu thư, người muốn … Tề thúc cũng là người thông thạo lập tức liền ràng cười gật đầu trong lòng thoải mái ít.

      - Vậy cũng quá tiện nghi cho bọn họ – Mai Hoa cũng minh bạch nhưng trong lòng vẫn dễ chịu mấy hung hăng bĩu môi.

      - còn cách nào khác rồi, từng bước tính từng bước thôi” – Tử Vi nàng cũng rất đau lòng nha, cái kia là biệt trang rộng lớn đó, có thể đổi lấy rất nhiều bạc đó, còn biện pháp nào mới phải làm vậy thôi.

      Lúc này Tương Diệp yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, nếu lúc đó bọn họ tỉnh táo đem biệt trang của Hạ gia chia đều mà đánh nhau tranh giành chúng ta biết làm thế nào bây giờ?”

      Tử Vi cùng Mai Hoa hết sức kinh ngạc nhìn Tương Diệp thể tưởng tượng ra nàng có thể phòng ngừa xa đến vậy, Tương Diệp ngại ngùng mặt hơi hồng hồng hướng Tử Vi.

      - “Nếu còn cách nào nữa đành dựa vào cái này thôi” Tử Vi bất đắt dĩ cầm cây quạt lên trong lòng là vui hay buồn.
      thuytsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :