1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ - Thục Khách

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      [​IMG]

      Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ

      Tác giả: Thục Khách

      Editor: Minh Nguyệt

      Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Xuyên , Hài hước.

      Nguồn: dembuon.vn

      Văn án:

      Lôi là cái gì.

      Nghiêm túc mà lôi chính là loại tượng tự nhiên.

      Nhưng theo tiến bộ của thời đại, tượng tự nhiên dần dần biến thành văn hóa thời nay.

      đến tôi, chỉ là người đặc biệt chuyên đại hóa ngôn ngữ hoặc tình huống.

      Thường chỉ thấy xuất phim truyền hình và tiểu thuyết là nhiều.

      Cái gì gọi là Thiên Lôi.

      Dùng cả trăm năm để giải thích: Chỉ thấy số văn tự, trong đầu bỗng nhiên có cảm giác ầm lên tiếng.

      Cảm giác như sấm vừa mới đánh qua vậy.

      Cận thận lấy tất cả tài liệu lịch sử quý xuyên qua, bạn Thiên Lôi quý!
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 1: Tập Đoàn Xuyên Tấn Giang

      Lôi Lôi xuyên qua thôn núi , mở mắt ra, trước mặt là đám hương thân phụ lão đứng.

      đại thẩm hơn 40 tuổi ngồi giường, thấy nàng tỉnh lại vui sướng: "Mau mau, tỉnh rồi tỉnh rồi!"

      đám người hô lên vây đến.

      "Tỉnh rồi!"

      " tỉnh rồi!"

      ....................

      " khỏe mạnh, tại sao lại muốn chết?" Đại thẩm thở dài, chợt thấy vẻ mặt Lôi Lôi ngỡ ngàng lập tức mặt đầy hoảng hốt: "... nhận ra bọn ta?"

      Lôi lôi bình tĩnh: "Đúng, nhận ra."

      Đại thẩm giậm chân: "Té xuống từ cao như vậy, chắc là mất trí nhớ rồi!"

      Mọi người thương xót nhìn nàng.
      Mất trí nhớ? Lôi lôi xúyt chút nữa là lại ngất , nàng cực kỳ tức giận, nửa vui nửa buồn, vui là vì cuối cùng cũng được xuyên theo ý nguyện, buồn là vì bị đám người khốn khiếp kia đưa đến thiên lôi văn, rồi lại bị là mất trí nhớ!

      Lão nương mất trí nhớ, ngược lại trí nhớ của lão nương rất tốt! Nàng tự tin mỉm cười: " phải, ta mất trí nhớ."

      Mọi người sững sờ.

      Đại thẩm nghi ngờ: "Vậy có nhớ mình tên là gì ?"

      Lôi lôi : "Ta tên Lôi Lôi."

      Đại thẩm lắc đầu: "Đứa này mất trí nhớ rồi, ngay cả tên mình cũng nhớ được."

      Phát màu da tay mình khỏe khoắn giống ngày thường, vừa trắng nõn vừa mịn màng, móng tay nuôi dài, thế là Lôi Lôi mới biết mình xuyên vào thân thể của người khác, ngay lập tức tinh thần tỉnh táo, đối với thân phận mới có chút tò mò: "Vậy ta tên là gì?"

      Đại thẩm mỉm cười hiền lành: "Nha đầu ngốc, dĩ nhiên tên là Xuân Hoa."

      Lôi lôi thiếu chút nữa té xỉu: "Xuân Hoa!"

      "Đúng, tên Xuân Hoa, đến thôn Cổ Ngôn chúng ta mới được ba tháng, nương nhờ họ hàng ở thành Tấn Giang được, "Đại thẩm tỉ mỉ giải thích cho " tuổi còn trẻ, đường còn dài lắm, tự dưng tìm cái chết làm gì, may mà có cái cây bên sườn núi..."

      Thôn Cổ Ngôn? Thành Tấn Giang?

      "," Đột nhiên Lôi Lôi cắt ngang lời bà, khăng khăng , "Ta phải là xuân hoa, ta tên Lôi Lôi."

      Đại thẩm hoảng sợ: "Lại sảng rồi!"

      thể nhận mình là "Xuân Hoa" này được, Lôi Lôi thử thuyết phục bà: " ra, lúc đó ta lừa các người..."

      "Mau đỡ ấy nằm xuống, đem thuốc của Triệu đại phu đến đây!"

      "Ta mất trí nhớ, ta !"

      "Ép ấy uống!"

      Nhìn thấy chén thuốc đen sì kia, Lôi Lôi hoảng loạn, nhảy dựng lên muốn tìm đường chạy: "Ta uống thuốc, ta thực phải là Xuân Hoa, đó là ta lừa các ngươi đấy!"

      Đại thẩm kinh ngạc hô lên: "A! Chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi! Nhanh, giữ ấy lại!"

      Năm người đàn ông cao to bước tới giữ Lôi Lôi lại, kéo nàng về giường.

      "Oa__" Lôi Lôi hai mắt xám ngắt, kêu thảm thiết, "Lão nương mất trí nhớ! Có nghe hay ! Này này..."

      Đại thẩm mở miệng nàng ra: "Các người có từng nghe Xuân Hoa chuyện lớn tiếng như vậy chưa?"

      Mọi người lắc đầu.

      "Chắc chắn là ngã đến hồ đồ rồi, đứa này đáng thương."

      Chén thuốc bị đổ xuống ừng ực, bỏ tay ra, Lôi Lôi giống như sắp nôn, uể oải gật đầu ngừng: "Đúng đúng, đột nhiên ta nhớ ra rồi, ta là Xuân Hoa."

      Mọi người buông nàng ra: "Sao sớm hơn !"

      Đại thẩm nhìn sắc trời ngoài cửa, dặn dò hai đại nương kia: "Bây giờ trời sắp tối rồi, hai người các ngươi ở lại đây, sau này chúng ta thay phiên nhau trông coi ấy, đứa này rất đáng thương."

      Nghe tiếng bước chân xa, Lôi Lôi khóc ra nước mắt, là ta mất trí nhớ, bà nội mấy người... biến thái kia, tự nhiên lại dựng ra vở kịch tiểu thuyết này!

      Năm 2008, tháng nào đó, đêm nào đó, trong gian phòng nào đó.

      Trước màn hình máy tính, người mệt mỏi duỗi thắt lưng, môi nở ra nụ cười miễn cưỡng, hài lòng: "Bước vào Thiên Lôi Văn, có sấm sét cũng phải có, tiểu tử, cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi biết lợi hại của ta."

      ..................

      Tại văn phòng cũ nát, bàn có tấm bảng có viết những dòng chữ bằng sơn đỏ, ánh sáng trong phòng được tốt lắm, cần phải đến gần mới thấy : Tập Đoàn Xuyên Tấn Giang.

      "Là nơi này." Lôi Lôi thở phào nhỏm.

      Trong văn phòng, tướng mạo thanh tú ngồi trước màn hình máy tính, hai mắt phát sáng.

      Lôi Lôi tò mò bước tới, bỗng thấy màn hình là con vịt nướng bóng nhẫy! ngây người, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn với hai mắt tỏa sáng: "Này, mùi vị của vịt quay Bắc Kinh như thế nào!"

      Lôi Lôi cười cười: "Cũng tệ lắm."

      vừa lòng: "Đêm nay ăn nó!"

      Lôi Lôi vội hỏi: "Cái này, tôi đến để phỏng vấn."

      khinh thường: "Phỏng vấn? Ăn mặc như vậy ?"

      Lôi Lôi ngập ngừng : "Nghe các người tuyển người xuyên ..."

      "Đúng vậy," lập tức ho khan hai tiếng, bỏ vịt nướng qua bên, ngồi thẳng, nghiêm túc mà gật đầu: "Đúng, gần đây chúng tôi tuyển người xuyên , hôm nay là ngày báo danh cuối cùng."

      Lôi Lôi khẩn trương: "Tôi muốn tham gia!"

      "Đến phòng nhân báo danh."

      "Phòng nhân ở đâu vậy?"

      "Ở đây," mỉm cười, "Xin chào, tôi tên là Tô Tố, là tổng giám đốc."

      Lôi Lôi lập tức cười xả giao "Xin chào Tô tổng! Tôi tên là Lôi Lôi." xong, nhìn xung quanh: "Sao lại chỉ có mình ở đây?"

      Tô Tố : "Bởi vì tôi là tổng giám đốc phòng nhân ."

      "Tôi biết."

      "Kiêm chức nhân viên."

      Lôi Lôi bắt đầu đổ mồ hôi, ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá trang trí xung quanh: "Nơi này mà cũng được gọi là tập đoàn? Các có thể làm cho người ta xuyên được sao?"

      "Ngoài chúng tôi ra, thế giới này còn có ai có thể giúp hoàn thành giấc mơ xuyên !" Tô Tố kích động, đập bàn đứng dậy, bụi bàn bay tứ phía, dọa Lôi Lôi lùi bước, "Đây là hạng mục mới của bộ R&D (*) chúng tôi, được những người có uy tín chứng nhận, tất cả chương trình đều là thiết kế lý tưởng nhất, có đủ loại chuyên môn riêng biệt. Đặc biệt người dùng có thể lựa chọn gian xuyên." xong, hai mắt sáng ngời, chỉ vào cửa: " xem , các ấy là người báo danh, hôm nay tới tham gia cuộc tuyển chọn."

      (*)R&D từ viết tắt của research & development - nghiên cứu và phát triển.

      Ba vừa vừa cười, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Lôi Lôi có phần tin tưởng: "Còn tuyển ?"

      Tô Tổng ngồi xuống, lấy lại phong độ, ý tứ sâu xa mỉm cười: "Dĩ nhiên, người tham gia quá nhiều, cơ hội có hạn."

      Lôi Lôi lập tức : "Vậy tôi báo danh, tôi muốn giang hồ, văn nhiệt huyết."

      "Để tôi tra thử," Bỗng nhiên Tô Tổng biến mất từ bàn, sau đó đồ đạc hỗn tạp bay tứ tung. Hơn nửa ngày, ở dưới bàn mới có cái đầu chui ra " may, những loại khác đầy, chỉ còn Thiên Lôi Văn."

      Thiên Lôi Văn! Lôi Lôi tránh chiếc giày da bay tới: " , quá ổn rồi!"

      "Lôi làm sao, đây là hình thức được ưa chuộng đấy, còn chưa chắc có cơ hội đâu!" Tô tổng chống hai tay lên bàn, kiên nhẫn thuyết phục "Tôi thấy tên của cũng rất hợp, Lôi Lôi, a, chữ đầu là Lôi, chữ thứ hai cũng là Lôi, có câu "Lôi Lôi càng khỏe mạnh," , hãy yên tâm xuyên bằng cách để sét đánh, tương lai tươi sáng rộng mở."

      Lôi Lôi từ đầu đến cuối chấp nhận nổi, cười cười: "Phiền Tô tổng xem lại coi còn thể loại nào khác ?"

      Thoáng nhìn ánh mắt vô tội kia, Tô Tổng bất đắc dĩ vui cúi người xuống lần thứ hai, vô số đồ đạc hỗn tạp lại bị bay ra. Nửa ngày sau vui sướng ngẩng đầu lên: "Có, còn cái viên mãn, xuyên qua cung đấu, ngược thân, có ?"

      Ngược thân? Lôi Lôi run rẩy, cận thận từng li từng tí "Ngược như thế nào? Có nặng hay ?"

      "Mười lăm cái tát."

      "Cái này... thành vấn đề."

      " trăm roi cộng thêm bị đối xử ngược đãi."

      "A, cái này... chết chứ?"

      Tô Tổng đứng dậy, lộ ra ánh mắt bí hiểm: " chết."

      Lôi Lôi lau mồ hôi: "Vậy tốt."

      Tô Tổng chăm chú nhìn : "Còn muốn lưu giữ lại con của nam chính mà chịu 5 nhát đao."

      "Chuyện này..." Lôi Lôi cân nhắc hồi lâu, quyết định bỏ thân chống lại thiên lôi, cắn răng gật đầu "Được!"

      Tô Tổng kinh hãi: " như vậy mà vẫn muốn ?"

      Lôi Lôi trầm mặc chút: "Tôi thông suốt, đây là nội dung cầu của giả thuyết, các cũng phải là cố ý."

      "Thánh Mẫu ơi!" Tô Tổng ngửa mặt lên trời thở dài, bước ra khỏi bàn kéo , mở cánh cửa ra, đá cái để vào "Còn Thiên Lôi Văn!"

      ...........

      Cánh cửa "ầm" đóng lại, Lôi Lôi bị đá nên lảo đảo chút, ngẩng đầu, phát căn phòng này u ám hơn căn phòng trước, trước mắt có tấm bảng to to, đó viết ba chữ "Phòng Tài Vụ", tự với mình.

      Hết cách rồi, thiên lôi thiên lôi, thôi!

      Bỏ qua bảng hiệu, Lôi Lôi thấy cái bàn làm việc rất to, xinh đẹp ngồi ở đó, ba lúc nãy bước vào trước chuyện, thấy vào tất cả đều im lặng.

      Lôi Lôi mạnh dạng bước đến: "Xin hỏi..."

      xinh đẹp ngẩng đầu lên nhìn , dùng bút quấn quấn vài lọn tóc xoăn: "Tôi là tổng giám đốc phòng tài vụ kiêm kế toán kiêm thủ quỹ. Tôi tên Chung Hoa Vô Diễm, có thể gọi tôi là Chung tổng."

      Lôi Lôi vội đáp: "Xin chào Chung tổng! Tôi tên Lôi Lôi."

      Chung tổng xòe tay: "Đưa đây."

      "Cái gì?"

      "Phí báo danh, mười chín nghìn tám trăm vạn tệ."

      Lôi Lôi sực nhớ, mở ví lấy thẻ tín dụng ra.

      Chung tổng nhíu mày: " thể quét thẻ."

      Cũng may Lôi Lôi sớm có chuẩn bị, mở ví da ra lấy vài xấp tiền: "Đây là hai mươi vạn tệ."

      Chung tổng đếm lại tiền, khó xử: "Chúng tôi có tiền lẻ.."

      Lôi Lôi thở dài: "Cho luôn."

      Chung tổng vui vẻ: " có tiền đồ!"

      xong cẩn thận xem xét Lôi Lôi: "Tướng mạo bình thường."

      Lôi Lôi khẩn trương: " được sao?"

      Chung tổng nhìn nịnh hót: "Sai, đây mới là phong cách nữ chính, gặp mỹ nữ toàn là vai phụ, chúng tôi phỏng vấn chủ yếu xem tính cái và tài năng, nếu như muốn đẹp chúng ta có thể nhập hồn mà."

      Lôi Lôi gật đầu liên tục.

      Chung tổng ngoắc ngoắc ba đứng bên cạnh: "Tới đây phỏng vấn !"

      Ba bước đến.

      Chung tổng đưa ra tấm chi phiếu: "Đây là mười vạn, các có ai muốn từ bỏ ý định xuyên ?"

      Ba vui vẻ: "Tôi!"

      Chung tổng huơ bút lên cái: "Qua!"

      "Tiền đâu?"

      "Tôi có tiền này cho các à?" Chung tổng tức giận, chỉ vào cửa bên cạnh, " vào, tiếp tục phỏng vấn."

      Ba ủ rũ cuối đầu vào.

      Nhìn thấy Lôi Lôi còn lại, chung tổng nhíu mày, huơ huơ tấm chi phiếu: "Tiền này cho , có muốn từ bỏ ?"

      Đầu tiên là Lôi Lôi vui sướng, sau đó lại lắc đầu: "Tôi muốn xuyên ."

      Rất nguyên tắc! Lông mày Chung tổng nhíu chặt hơn, đưa ra tờ khác: "Đây là trăm vạn, thế nào?"

      Lôi Lôi lắc đầu: "."

      Chung tổng thở dài, chưa từ bỏ ý định hỏi câu: " ngàn vạn?"

      "Được!" Có ngàn vạn, lão nương còn xuyên cái gì nữa!

      ra phải là tham, vấn đề chỉ là tham hơn người khác thôi. Chung tổng sửng sốt nửa ngày, nhịn được tán thưởng: "Quả nhiên mắt nhìn của tôi sai, nữ chủ xuyên thấy tiền sáng mắt, khẩu vị càng lớn càng tốt, vẫn là người có tiền đồ nhất!"
      Chung tổng dùng bút viết chữ "tốt" lớn, chỉ vào cửa : "Có thể tiếp tục vào phỏng vấn rồi."

      Lôi Lôi vội vàng: "Còn chi phiếu kia?"

      "Cho " Chung tổng mừng rỡ "Chỉ có điều đó là đồ giả."

      ...........

      Căn phòng thứ ba càng tối hơn nữa, tối đến mức nhìn thấy người, chỉ có chùm sáng màu lam ở giữa phòng, chùm sáng chiếu tới hai mỹ nữ, quyến rũ, đáng , nếu phải bên cạnh có tấm biển to đề ba chữ "Bộ R&D" Lôi Lôi coi ở đây là hộp đêm.

      Ba lúc trước đứng ngẩn người.

      "Tôi là tổng giám đốc bộ R&D kiêm nhân viên thiết kế, Thục Khách, các có thể gọi tôi là Thục tổng." Lôi Lôi sợ hết hồn, trong nháy mắt, phát giọng vang lên từ góc tường.

      Ở góc tường có người ngồi.

      phải phụ nữ.

      Cũng phải đàn ông.

      Càng phải là...

      Chủ yếu là bởi vì từ xuống dưới của người này đều được bao phủ bởi vầng sáng mờ nhạt, thể phân biệt là nam hay nữ, giọng ôn hòa mà uy nghiêm, khiến cho ta có cảm giác thần bí như ma quỷ.

      Người này lại chậm rãi mở miệng: "Vì để đảm bảo công bằng và uy tính trong việc lựa chọn nên tập đoàn mời hai vị khách quý, đặc biệt cử viên tập Tô Tô và Lỵ Lỵ Ti của Tấn Giang, hai vị này cùng tôi giữ vai trò giá phỏng vấn, các bạn hãy nghe kĩ đề bài." tiếng chuông biểu thị cuộc thi bắt đầu.

      Lôi Lôi dựng thẳng tai.

      Ánh sáng xanh chuyển dần sang phía bên trái, mỹ nữ Tô Tô mỉm cười: " xuyên qua phải biết thơ ca thi phú.."

      xinh đẹp Lỵ Lỵ Ti nở nụ cười ngọt ngào: "Vì thế đề tài phỏng vấn là hãy viết bài thơ có chủ đề liên quan đến trăng."

      Lôi Lôi thầm nghĩ đúng là đề tài khó, xoay mặt lại thấy ba kia rất tự tin.

      thứ nhất viết: "Sàng tiền minh nguyệt quang...."

      Lỵ Lỵ Ti: "Thơ hay! Thơ hay! Có thể xuyên qua đấy! Có cá tính!"

      thứ hai viết: "Minh nguyệt kỷ hữu...."

      Tô tô: "Thơ hay! Thơ hay! Có sáng tạo!"

      thứ ba viết: "Hoa gian nhất hồ tửu...."

      Hai giám khảo thảo luận chút rồi cùng gật đầu: "Cũng được."

      Đến lượt Lôi Lôi.

      Quá đáng sợ! Lão nương thèm sàng tiền minh nguyệt quang! Lôi Lôi tràng đầy lòng tự tin : "Hải thượng sinh minh nguyệt...." ( biển sinh trăng sáng)

      Im lặng.

      Thục tổng ở trong góc chậm rãi : " sáng tạo cũng có cá tính, về ."

      Biết là xuyên nên mới đến, tự nhiên lại bị đẩy vào thiên lôi văn, lại còn mất mất hai mươi vạn tệ. Lôi Lôi ôm đầy bụng tức, nghe vậy còn giận dữ hơn, chạy đến túm áo Thục tổng, giơ nắm đấm lên: "Hôm nay Lão nương muốn xuyên , có tin tôi đánh hay ?"

      "Tin...tin, tin! Buông tay ra trước ..." Thục tổng gật đầu liên tục.

      "Có sáng tạo hay ?"

      "Có, chuyện gì cũng phải từ từ! Phải từ từ!" Nhìn sang hai giám khảo.

      Lỵ Lỵ Ti: "Có sáng tạo."

      Tô Tô: "Có cá tính."

      Thục tổng cầm bảng dơ lên: "Qua...."

      ............

      gian phòng như quảng trường , tối như mực, tiếng bước chân vang từng nhịp.

      Thục tổng cố gắng bò lên cái máy móc cao to, khinh thường bày ra khung cảnh ánh sáng khắp nơi, giới thiệu sản phẩm: "Bộ thiên lôi văn này thiết kế xong, bên trong đó là do tay tôi tạo ra, mất rất nhiều tâm huyết... Hừ hừ..."

      Hai giám khảo cắt ngang: "Nếu hôm nay bắt buộc phải xuyên về quá khứ, trước tiên hãy kiểu mà mình muốn xuyên."

      Lôi Lôi gật đầu: "Có những kiểu nào?"

      Lỵ Lỵ Ti cười ngọt ngào, chỉ về phía bên cạnh: "Đến cách điển hình nhất là tai nạn xe cộ, thế nào?"

      Nhìn hai chiếc xe tải lớn ở xa kia, Lôi Lôi nghĩ ngay đến tình cảnh mình bị xe cán nát bét, máu me tầm lâm sợ tới mức lui về phía sau: " được được!"

      " sao sao," Tô Tô quyến rũ vỗ vỗ vai , chỉ vào bên kia, "Vậy rơi xuống nước, chết chìm?"

      Lôi Lôi cảm thấy mình hơi khó thở, tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ: "Đừng đừng!"

      Lỵ Lỵ Ti cầm thanh đao sáng bóng, cười u ám: "Đây là đao cổ mượn ở viện bảo tàn, có thể tự sát."

      " cần!" Lôi Lôi tay mềm nhũn, đao leng keng rơi xuống đất.

      Tô Tô cúi xuống nhặt đao lên, thổi thổi mũi đao chút: "Vậy ... Bị mưu sát?"

      Oa, giết người! Lôi Lôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau, tiếng kêu "cứu mạng" sắp thốt ra khỏi miệng đột nhiên nghe giọng to hơn tiếng kêu: "Dừng...."

      Trong phút chốc, Lôi Lôi cảm thấy mình bị lún xuống.

      Tiếng sấm cuồn cuộn, gian trong phòng bị chấn động mạnh, tia chớp chói mắt xẹt qua, Lôi Lôi biến mất tại chỗ.

      Thục tổng cầm dụng cụ từ máy nhảy xuống: "Phiền phức! Kêu ta dừng lại, đúng là đáng đời!"

      Hai giám khảo lau mồ hôi: "Sét đánh xuyên cũng được, cuối cùng cũng coi như giải quyết xong người."
      Last edited: 23/7/19
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 2: Nhóm đặc biệt hành động

      Nửa đêm, ngọn đèn mơ màng, hai thôn phụ nằm sấp ngủ gật trước giường.

      Chưa ăn cơm tối, bị ép uống bụng thuốc, Lôi Lôi nằm chiếc giường ván gỗ đơn sơ, trong lòng chập trùng khó , biết "Xuân Hoa" này có thân phận gì? Xem bàn tay trắng mịn này, chắc chắn phải là con nhà nông bình thường, nghe đại thẩm nương này đến thành Tấn Giang nương nhờ họ hàng được, nên mới lưu lạc đến thôn này, muốn nhảy xuống vực tự tử?

      Muốn biết thân phận, trước tiên phải rời khỏi nơi đây.

      Dù sao đối với thân phận mới này Lôi Lôi cũng ham thích lắm, nhưng nàng muốn tiếp tục làm "Xuân Hoa" nữa, nên nàng lặng lẽ vén chăn lên bò ra, cận thận từng li từng tí bước qua hai thôn phụ kia, rồi chuồng ra ngoài cửa.

      Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lôi Lôi chạy nhanh, nhìn thấy thôn Cổ Ngôn cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng nàng cũng thấy an tâm hơn.

      Người sống đời, bất cứ lúc nào cũng phải lựa chọn. Trước mặt ra hai con đường lớn.

      đường bên trái, đường bên phải.

      Nên đường nào? Lôi Lôi chăm chú suy nghĩ, quyết định bên trái, định nhấc chân, bỗng nhiên có trận gió lạnh thổi đến, lá rơi tán lạn đỉnh đầu, làm nàng sợ đến run cả người, lúc này mới để ý là mùa thu, mà người mình lại chỉ mặc bộ đồ màu trắng mỏng.

      Quay về lấy quần áo dĩ nhiên là được, nhưng mà lạnh đến chịu được, Lôi Lôi trong thời khắc khó xử cách đó xa có bóng người bước đến.

      Người này tướng mạo nho nhã, trông vẻ thư sinh, vừa vừa lẩm bẩm : "... Dục thuyết hoàn hưu, thiên lương hảo cá thu..." (*)

      (*) "...Dục thuyết hoàn hưu, thiên lương hảo cá thu..." là bài thơ Tân Khí Tật

      Mọt sách? Lôi Lôi nhảy xuống từ tảng đá lớn.

      Đột nhiên có xuất trước mặt, thư sinh đờ ra: " nương..."

      Gió lạnh từng cơn, ánh trăng thê lương, bộ quần áo trắng trong gió tung bay, nở nụ cười kỳ dị, nữ nhân trừng lúc, cuối cùng câu u ám: "Ta rất lạnh, muốn mượn quần áo của ngươi..."

      "..." Thư sinh bị dọa phát run.

      "Cởi quần áo ra!"

      "Ma...." Tiếng gào kinh thiên động địa, thư sinh ngã "Rầm" xuống đất, sau đó im lặng tiếng động.

      Lúc này, Lôi Lôi mới phát mình làm hơi quá, vội vàng ngồi xổm xuống sờ sờ ngực người kia, thấy tim còn đập thở phào nhõm: "Đại ca, ta thực phải cố ý."

      Cởi áo ngoài của mặc vào rồi chạy nhanh.

      .............

      Chạy đến khu đất bằng hô hấp lấy lại khí, biết được bao xa rồi, mặt trời ngày càng lên cao, mặt đất màu vàng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây xuống mặt đất, hình như là vàng.

      Lôi Lôi nhìn thấy vàng.

      Dưới gốc cây cổ thụ có cái túi , chắc là miệng túi được cột chặt nên bị gió thổi mở ra, bên trong lộ ra rất nhiều màu sắc rực rỡ cùng giấy ngân phiếu, hoa văn vàng ròng có ghi chữ " trăm lượng".

      trăm lượng, trăm lượng...

      Đống này là cái gì vậy. Lôi Lôi đoán ra nửa, còn có nửa là tự ép buộc mình nghĩ tiếp nữa, làm như nhìn thấy tiếp tục bước , trong lòng lẩm bẩm: ta tham tài, ta muốn làm nữ chủ bình thường.

      Bước chân dừng lại.

      Phiêu bạt giang hồ, hình như mang phải mang theo chút tiền...

      Lôi Lôi quay lại, ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt tiền, cái tên ngu ngốc nào bỏ tiền ở nơi này, ta nhặt chút tiền sinh hoạt cũng tốt, dừng chân, ăn cơm, còn muốn thay đồ, dĩ nhiên trăm lượng đủ , ít nhất phải vạn lượng...

      "Ai phái ngươi tới." giọng nam dễ nghe.

      Ngẩng đầu, vị công tử trẻ tuổi đứng cách đó xa, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, lông mày dài nhọn, mắt như sao lạnh, khí chất bất phàm, bộ tóc dài được búi lên bởi miện bạc, mặc dù người mặc bộ quần áo trắng xanh đơn giản mộc mạc, nhưng khí chất lại phải là người bình thường, cấp bậc cao hơn rất nhiều so với những người ở thôn kia.

      Vạt áo dài bên trái như như , tay cầm cán đao màu đen.

      Công tử nở nụ cười quỷ quái, giống như ma quỷ vậy.

      Lôi Lôi nhìn đến ngẩn người, thầm , thiên lôi văn cũng có chỗ tốt, khắp nơi toàn là tú sắc khả xan.(*)

      (*) Tú sắc khả xan: Xinh đẹp ngon cơm, ám chỉ trai xinh đẹp.

      Thấy nàng đáp, giọng điệu của công tử càng lạnh hơn: "Ai phái ngươi tới?"

      Lôi Lôi vội vàng lắc đầu, chợt thấy cổ mát lạnh, ngay sau đó có cảm giác đau đớn truyền đến, ra biết từ lúc nào cổ thanh đao sáng bóng!

      Bóng người thoáng qua, công tử đứng trước mặt, cúi người nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.

      "Coong coong" Vài tiếng, thanh đao được nhét vào vỏ.

      "Muốn tự sát? dễ như vậy!" ông lão áo xanh từ phía sau bước tới.

      Cái gì, ai muốn tự sát chứ!

      "A a... Giết người..." Lôi Lôi la lên giống như lợn bị cắt tiết, "Mau nhìn xem bị cắt đứt chưa! Cắt đứt chưa!"

      Mọi người ngớ ra.

      ............

      Gần đó lại có vài người tới, ở giữa là người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, sắc mặt xanh tím, cằm dài thô ngắn, yếm cổ đầy bụi, nhìn Lôi Lôi, sau đó chuyển hướng sang công tử kia : " ngờ lại là nữ nhân."

      Công tử cũng thấy bất ngờ, bởi vì đây là Thiết gia trang, Thiết trang chủ chủ động báo tin, ngày hôm trước có người thần bí tới tìm , là biết tung tích của quả Trường Sinh, muốn dùng mười ngàn bạc để mua, việc liên quan đến quả Trường Sinh rất lớn, làm huyên náo thời gian, tam đại môn phái vì nó mà kết thù với nhau, mãi cho đến khi minh chủ Hà Thái Bình ra mặt, việc này mới được tạm lắng xuống, nhưng ngờ tin tức này lại nổi lên, Bách Thắng sơn trang xưa nay lấy việc bảo vệ giang hồ chính nghĩa là nhiệm vụ của mình, vừa ngang qua nơi này, thể nhúng tay vào, vì thế, tương kế tự kế sắp đặt mồi dẫn để dụ người kia đến đây, ai ngờ người đến lại là đại nương.

      "Mau mau, giúp ta nhìn xem có chảy máu hay !" Lôi Lôi vẫn la lên, "Vô duyên vô cớ muốn giết người, ta phải đưa các ngươi gặp quan phủ rồi đền tiền thuốc men cho ta!"

      Gặp quan phủ gì? Mọi người hiểu.

      Ông lão áo xanh quát lên bảo nàng dừng lại: "Còn tuổi, chính tà phân biệt được, quả Trường sinh nếu rơi vào tay người Ma giáo, giang hồ khó được thái bình, may mắn Thiết trang chủ thâm minh đại nghĩa (*)..."

      (*) Thâm minh đại nghĩa: Hiểu được đúng sai, có ý thức sâu sắc về công bằng.

      Lôi Lôi chỉ quan tâm đến cái cổ của mình, nhưng khổ nỗi bị điểm huyệt đạo thể xem được, sốt ruột: "Vết cắt có sâu ? Ta bị chóng mặt, đầu choáng váng rồi... Mất máu quá nhiều, còn mau giúp ta cầm máu!"

      "Quả Trường sinh ở đâu?"

      "Vết thương của ta!"

      Hàn quang thoáng , thanh đao dài lại đặt tại cổ, thành công làm cho nàng ngừng kêu la.

      Công tử lạnh lùng : "!"

      Lôi Lôi tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ: "... cái gì?"

      "Quả Trường Sinh ở đâu?"

      "Quả Trường Sinh gì?" hiểu.

      Thiết Trang Chủ cẩm bào bước đến: " phải ngươi biết tung tích của quả Trường Sinh nên kêu Thiết mỗ mang tiền tới đây giao dịch sao!"

      Cuối cùng Lôi Lôi cũng hiểu xảy ra chuyện gì, ra bọn họ bố trí mồi nhử để phục kích, mình cận thận đụng vào, Lôi Lôi nổi giận: "Sao ngươi biết là ta?"

      " phải ngươi sao ngươi lại đến lấy tiền?"

      "Có tiền tại sao ta lấy?"

      Quả nhiên Thiết trang chủ cứng họng.

      Công tử nhíu mày: "Tự nhiên thấy nhiều tiền như vậy, ngươi cảm thấy kì lạ sao?"

      Lôi Lôi : "Ta chỉ biết là ta sắp phát tài."

      Mọi người đều im lặng.

      Lôi Lôi giận dữ: "Mau giải huyệt, giải huyệt! Ta sắp mất hết máu rồi!"

      Công tử nhìn nàng sau lúc, rồi thu đao vào vỏ, tay giải huyệt giúp nàng. Lôi Lôi lập tức sờ cổ, thấy máu mới yên tâm.

      Thiết trang chủ : "Tiêu công tử cận thận, nữ này năng cổ quái, coi chừng là quỷ kế của Thiên Nguyệt động!"

      Công tử gật đầu, cảm thấy phải tra : " là ai? Từ đâu tới?"

      Ta là ai ta cũng biết, Lôi Lôi đáp: "Cổ Ngôn thôn."

      Nhìn thấy vải vóc xiêm áo người nàng khô ráp, công tử cũng tin vài phần: " thôi."

      Mọi người xoay người.

      Biết là nhân sĩ chính phái, Lôi Lôi cũng sợ, nhanh chóng đứng lên từ mặt đất rồi chạy đến kéo ống tay áo của công tử: "Các ngươi đả thương ta rồi như vậy sao?"

      Công tử nhíu mày: "Buông tay."

      Lôi Lôi nghiêng đầu cho xem chứng cứ: "Cổ của ta, xem !"

      Lần đầu tiên trong cuộc đời bị người ta bắt vạ, công tử hiểu: "Chỉ là bị thương ngoài da."

      Thấy thái độ nhận sai của đối phương tốt, Lôi Lôi càng thêm giận: "Thương ngoài da cũng là thương! Các ngươi bắt người sai, nhưng ta vô tội, bây giờ bị các ngươi đả thương, các ngươi phải chịu trách nhiệm!"

      Công tử cau mày: "Triệu quản gia."

      Mặt ông lão áo xanh đầy khinh bỉ, móc ra hai thỏi bạc rồi ném : "Cầm lấy xem đại phu ."

      Lôi Lôi chụp được.

      Bỗng nhiên mắt công tử sáng lên: "Ngươi là người trong thôn?"

      Lôi Lôi gật đầu: "Đúng vậy."

      Công tử bắt lấy tay nàng, cười nhạt: "Tay của người trong thôn mà lại như thế này?"

      ..........

      Hỏng, bị xem là người xấu rồi, Lôi Lôi bắt đầu đổ mồ hôi, quanh co: "Ta vốn phải người ở trong thôn. ra, ta cũng biết tại sao mình lại ở thôn này." Thấy tin, nàng vội vàng bổ sung: "Bởi vì hôm trước ta bị ngã từ núi xuống, cái gì cũng nhớ ." Trời ơi, xuyên chưa đến ngày mà mất trí đến hai lần.

      Công tử buông tay: " dối!"

      " phải dối, là !" Lôi Lôi nóng lòng chứng minh, khổ nỗi ở đây có chứng minh thư, chỉ có người ở thôn Cổ Ngôn mới chứng minh được thân phận của nàng là "Xuân Hoa". Lôi Lôi có chết cũng muốn ở trước mặt soái ca làm "Xuân Hoa" nên Lôi Lôi trình bày lại : "Là như thế này, ta tên là Lôi Lôi, ba tháng trước đến thành Tấn Giang nương nhờ họ hàng, bị đám người lai lịch truy sát, thể làm gì khác hơn là chạy đến thôn này..."

      Công tử : " phải ngươi mất trí nhớ sao?"

      Lôi Lôi nghẹn: "Đúng, hình như... Nhớ ra ít rồi."

      Triệu quản gia bên cạnh hừ tiếng: "Công tử cận thận, nữ tử này lai lịch , toàn dối để lừa chút bạc."

      Lời này làm Lôi Lôi thức tỉnh, đúng vậy, chút bạc này đủ làm cái gì, cần cơm lo áo mặc mới tốt, ngay lập tức nàng nắm lấy ống tay áo chùi chùi mắt, khóc rống lên.

      Công tử ngớ người: "Ngươi..."

      "Công tử minh chứng." Trong tiếng khóc rống, Lôi Lôi thuận lợi nhào tới chỗ công tử: "Câu nào của ta cũng là , ta chỉ nhớ có người muốn giết ta, sau đó ta bị ngã xuống vách núi, công tử là người tốt, hãy cứu ta!"

      Mọi người há hốc mồm.

      Thấy nàng nhào tới, công tử phòng bị, tưởng quỷ kế gì, chỉ chờ nàng lộ ra chút sơ hở đưa nàng quy thiên. Đợi đến lúc thấy nữ tử này có ác ý bị ôm chặt, nhất thời mất chủ ý, hơn nữa mắc bệnh sạch nên cũng chỉ theo phản xạ đẩy ra, nhưng bàn tay kia ôm rất chặt, kéo ra được.

      Để ý đến hình tượng phong độ, đành phải nhẫn nại: "Buông tay ra trước!"

      Lôi Lôi nước mắt lưng tròng chơi xấu: "Ta muốn theo các ngươi, bị bọn họ giết!"

      Tiêu tiêu Phượng Minh đao vang danh khắp thiên hạ, ai dám bất kính, công tử chưa bao giờ bất đắc dĩ như lúc này: "Nam nữ cùng nhau có chút bất tiện, chuyện này...". Nhìn sang Thiết trang chủ.

      Là người bị đuổi giết, củ khoai lang phỏng tay này chẳng ai muốn nhận, thiết trang chủ lập tức ho khan tiếng: " nương cần phải lo lắng, Tiêu công tử của Bách Thắng Sơn Trang làm chủ giúp đòi lại công đạo." Sau đó quay sang công tử "Đa tạ Tiêu công tử giúp đỡ, Thiết mỗ xin cáo từ, việc này ta truyền tin bẩm báo với Hà trang chủ."

      chờ hồi đáp, dẫn thủ hạ cùng túi tiền rời .

      ..........

      "Bỏ tay ra."

      " bỏ!"

      "!" Ngoại trừ nữ của Thiên Nguyệt động còn có nương nào da mặt lại dày như vậy. Nhất thời công tử biết nên như thế nào mới tốt, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, chân tay có chút luống cuống.

      Lôi Lôi lại gần hơn quan sát, mỹ nam mặt đỏ là đẹp.

      Ngón tay Triệu quản gia run run: "Giữa... Giữa ban ngày ban mặt..."

      Lôi Lôi cố ý: "Như thế nào?" Giữa ban ngày ban mặt cưỡng bức nam nhân?

      Triệu quản gia dậm chân: " biết xấu hổ! Còn mau buông tay, đừng liên lụy thanh danh công tử nhà ta!"

      " có người muốn giết ta," Lôi Lôi khóc lóc kiểu đáng thương, càng ngày càng ôm công tử chặt hơn rồi thuận tiện cọ cọ mặt của mình trước ngực "Giữ ta lại ta mất mạng, công tử cứu ta!" Ta ôm , lão già ngươi gấp cái gì!

      Triệu quản gia nên lời.

      Công tử đen mặt, cắn răng duy trì phong độ: "Nếu thực là bị người đuổi giết, tại hạ mang nương đến gặp Hà minh chủ, trả lại công đạo cho , nếu buông tay nữa đừng trách tại hạ vô lễ."

      Tùy ngươi vô lễ, Lôi Lôi thèm để ý uy hiếp.

      Bị nương chân yếu tay mềm cường bạo như vậy, chưa từng bị qua nên biết phải xử lí như thế nào, đành miễn cưỡng áp chế cơn tức: "Giờ chúng ta phải nhanh chóng về sơn trang, phải cùng, trước mắt cứ như vậy , được ?"

      " ?" Lôi Lôi nghi ngờ.

      Công tử đáp.

      "Lời của công tử ta đáng giá ngàn vàng, còn mau buông tay!" Triệu quản gia vuốt ria mép.

      Lôi Lôi yên tâm buông tay ra: " thôi."

      .............

      con tuấn mã cao lớn màu đỏ thẫm được dắt ra, Lôi Lôi rất muốn thử đối với những thứ mới mẻ này, phải thử năm lần mới trèo lên lưng ngựa được, tuấn mã lập tức ngửa cổ, hừ tiếng khiến nàng sợ tới mức lăn xuống đất.

      Công tử kéo nàng lên, khóe miệng co rúm: "Triệu quản gia..."

      Triệu quản gia lên ngựa: " còn sớm nữa, lão hủ trước xem có tiểu điếm nào , để chuẩn bị bữa trưa." Rồi thúc ngựa .

      Hai hạ nhân cũng thúc ngựa rời , Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt công tử bên cạnh tốt lắm, cười trừ: "Ta cũng biết, cưỡi ngựa lại khó như vậy."

      Công tử liếc nàng cái, lập tức nhảy lên ngựa.

      Lôi Lôi hoảng sợ, chạy đến ôm lấy chân dài: "Ấy ấy, đừng bỏ ta lại, huynh đồng ý rồi!"

      Công tử cảm thấy khá vô lực, đưa tay ra.

      Tay này vô cùng thon dài đẹp đẽ, Lôi Lôi sửng sốt lát mới phản ứng lại được, nhanh chóng đặt tay lên tay đó, vừa nắm lấy, Lôi Lôi cảm thấy cơ thân bay lên trời, rơi vào sương mù rồi thấy mình ngồi phía sau lưng .

      Ngựa vừa chạy, nàng nhanh chóng ôm lấy eo công tử.

      "Buông tay."

      " được được, sắp ngã xuống rồi!"

      ...........

      Ánh mặt trời ấm áp, gió mát lẫn hương đất, còn có hương thơm người công tử.

      "Nhà huynh ở đâu?"

      "Bách Thắng sơn trang" Công tử lạnh lùng đáp, mới giục ngựa chạy dặm đường, ngươi sau lưng liên tục kêu la thảm thiết, đành phải giảm tốc độ lại để nàng thích ứng rồi từ từ thành bộ, nữ tử này vẫn chưa hài lòng.

      "Có phải là rất xa ?"

      ngờ lại có người biết Bách Thắng sơn trang, công tử hơi sửng sốt "Khoảng chừng ba ngày lộ trình." Dừng chút lại : "Nhưng nếu cứ đà này phải năm đến sáu ngày."

      Còn phải ngồi mấy ngày ngựa nữa sao? Lôi Lôi thầm kêu khổ "Xưng hô với huynh như thế nào?"

      Công tử lạnh nhạt: "Tiêu Bạch."

      Trong thiên lôi văn làm sao có thể thiếu "Tiểu Bạch"! Tâm tình Lôi Lôi tốt hẳn lên, đột nhiên cảm thấy cái tên "Xuân Hoa" này thực cũng kém lắm: "Tên rất hay tên rất hay!"

      Công tử để ý lời khen: "Nhà ở đâu?"

      có kinh nghiệm, Lôi Lôi lập tức lắc đầu: " quên, ta bị mất trí rồi."

      Công tử nhịn nhíu mày, than , xem ra chỉ có thể dẫn nàng về sơn trang trước.

      Bị tiếng thở dài này cảm hóa, Lôi Lôi bắt đầu dao động, nữ xuyên qua, phải làm thế nào mới có thể giành được tình cảm của nam chủ trong thiên lôi văn đây? Bây giờ biết sau này xảy ra chuyện gì, hay là hát hai bài !

      "Ta hát cho huynh nghe nhé."

      Công tử đáp.

      Thông cổ thử giọng, Lôi Lôi chuẩn bị mở miệng.....

      Bên cạnh núi đột nhiên vang lên tiếng hát, thét như phá tầng mây: "Đông Phương Hồng, mặt trời lên, giang hồ xuất Hà Thái Bình..."

      Lôi Lôi giật nảy người.
      Last edited: 23/7/19

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 3: Sản nghiệp tập đoàn ràng

      Đợi nửa ngày, thấy phía sau có động tĩnh gì, công tử cảm thấy kỳ lạ: “Sao hát?”

      Này này này cái gì đây! Có tấm gương dũng mãnh, Lôi Lôi dám hát tiếp, thể làm gì khác hơn là : " ra ta biết hát."

      Công tử gì.

      Lôi Lôi nhớ tới chuyện: "Hà Thái Bình là ai?"

      Mặt công tử chút biến sắc: "Hà minh chủ."

      "Minh chủ to lớn nhất?"

      "Minh chủ chưởng quản thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng, giang hồ yên ổn bách tính mới được thái bình, trách nhiệm hệ trọng, dĩ nhiên phải chuyện ."

      Lôi Lôi "Nga" tiếng, nữa, thầm dự tính.

      Xóc nảy suốt hai, ba tiếng, chắc chắn sau nay cưỡi ngựa nữa, thể thích ứng được, Lôi Lôi cố gắng kiềm chế, thẳng đến giữa trưa công tử mới ghìm ngựa dừng ở trà điếm bên đường, Triệu quản gia và hai hạ nhân khác sớm ở nơi đó đợi nửa ngày, thấy hai người tới nhao nhao đứng dậy, chợt nhìn thấy đôi bàn tay ôm eo công tử, mọi người đều lộ ra vẻ oán giận.

      Công tử quăng Lôi Lôi xuống ngựa.

      Lôi Lôi bị xóc đến thất điên bát đảo, ngẩng đầu nhìn lên thấy tiểu điếm treo cái biển quảng cáo to lớn, đó ghi "Quán trà Chung Hoa Vô Diễm" chữ to màu đen.

      Quán trà Chung Hoa Vô Diễm?

      Tên quán này kỳ lạ, đọc lên sao mà quen quen vậy... Lôi Lôi thầm giật mình, đầu óc bất đắc dĩ vội vàng tiếp thu việc mới, rảnh nghĩ lung tung nữa, chờ đến lúc hoàn hồn, mọi người vào quán trà.

      Tiểu điếm lớn, nhưng chuyện làm ăn lại rất thuận lợi, chỉ có tám cái bàn, bảy bàn bị khách ngồi hết, Lôi Lôi đánh giá bốn phía, rất nhanh phát nơi hấp dẫn… Bà chủ xinh đẹp ngồi quầy hàng.

      Thấy công tử, bà chủ lập tức đứng lên, vẩy vẩy lọn tóc, chớp mắt cười quyến rũ: "Công tử, cuối cùng cũng đến đủ rồi!"

      Công tử nhíu mày: "Quán trà?"

      "Tiểu điếm dĩ nhiên là bán nước trà, ra cũng thỉnh thoảng bán chút đồ nhắm rượu để kiếm chút tiền, khách lui tới thường xuyên đều biết," Bà chủ uốn éo uốn éo từ quầy hàng ra, kể khổ: "Mấy chục dặm gần đây đều là địa bàn của Hoàng Sa phái, thuế rất nặng, công tử xem, ngoài chúng tôi ra còn ai dám mở cửa tiệm." Sau đó lộ ra bộ dạng điềm đạm đáng , giọng : "Bây giờ kiếm chén cơm ăn dễ dàng đâu, hơn nữa, khách thương gia qua lại rất nhiều, có quán cơm là được, chúng tôi lặng lẽ bán cũng là giúp đỡ."

      Vấn đề về kinh tế thuộc quản lý của ta, công tử gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      Bà chủ yên tâm, cười hì hì : "Lúc nãy Triệu quản gia gọi thức ăn, các vị ngồi đây đợi xíu nhé!" Xoay người vào trong kêu: "Bàn số tám khách đến đủ, mau mang trà tới đây!"

      “Đến ngay!"

      Hiệu suất làm việc của tiểu điếm này rất cao, bàn "Trà" nhanh chóng được bày ra trước mặt, dĩa rau xanh trắng vô cùng đạm bạc, duy nhất ở giữa bày nửa con vịt nướng bóng loáng thơm phức.

      Mọi người bắt đầu ăn cơm.

      Mấy bàn bên cạnh ai nấy đều mang theo đao kiếm, vừa uống rượu vừa kể cho nhau nghe về chuyện mới mẻ trong giang hồ, Lôi Lôi nghe thấy cũng thú vị.

      Bỗng nhiên, bàn bên cạnh có giọng truyền đến: "Tin này rất chính xác, Bích Thủy thành có người bán đấu giá quả Trường Sinh, ai trả giá cao hơn được, thời gian định là đêm mùng Tết!"

      Lời vừa ra, những người ở bàn này đều sửng sốt, bao gồm Lôi Lôi.

      ………


      "Việc này là sao?"

      "Chính xác trăm phần trăm, vì mua tin tức này, ta bỏ ra vạn lượng bạc đấy!"

      "Tin tức này ai bán, có tin được ?"

      "Ta cũng chưa thấy qua , ta chỉ thử đem tiền đến nơi chỉ định, nào ngờ đúng là để lại tờ giấy..."

      Chợt có người ho khan: "Vương huynh!"

      Đột nhiên lúc nãy cao hứng lỡ lời ra những chuyện nên trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người tâm tĩnh lại, nhanh chóng sang chuyện khác.

      Rốt cuộc quả Trường Sinh là bảo bối gì, sao nhiều người dùng tiền mua tung tích của nó vậy? Dĩ nhiên Lôi Lôi cảm thấy rất kỳ lạ, sắc mặt của đám người công tử, Triệu quản gia đều tốt, người kia từng tìm tới Thiết trang chủ, may Thiết trang chủ là người ngay thẳng vô tư, đem việc này thông báo, bây giờ lại nghe những người này đến, việc này phải là trùng hợp, tin tức bán vạn lượng, dù sao tin tức này bán ra người kia cũng thu lợi ít, hơn nữa bán đấu giá quả Trường sinh ra sao cũng ai biết, đến lúc đó Bích Thủy thành là nơi tụ tập hào kiệt, khó tránh được người trong ma giáo trà trộn vào. Người kia chỉ lo lợi ích của mình, lại nghĩ đến khi quả Trường sinh lộ diện, phải mua bán là có thể xong việc, chắc chắn dẫn đến quần hùng tranh đoạt, nảy sinh tai họa, nếu rơi vào tay người ma giáo càng hay.

      "Công tử, có phải là..."

      Công tử tiếp lời:

      "Việc này Thiết trang chủ bẩm báo Hà minh chủ, về sơn trang trước rồi sau."

      Mọi người gật đầu, quay trở lại tập trung ăn cơm, phát nửa con vịt nướng biến mất, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lôi Lôi, thấy vậy nàng mau chóng bày ra bộ dạng nhã nhặn lịch , cái miệng tiếp tục ăn cơm, ai nấy đều cảm thấy kì lạ thôi, chẳng lẽ vịt nướng biết chạy.

      Ăn xong, mọi người ra ngoài, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Triệu quản gia.

      "Cái gì! Cơm canh đạm bạc như vậy mà cũng hơn 9 lượng bạc, đúng là hắc điếm!"

      "Ấy, lão nhân gia người đừng những lời này, tiểu điếm xưa nay lừa dối ai cả." Bà chủ kiên nhẫn giải thích, "Lão nhân gia người nhìn xem, đây là sổ sách thu chi ràng, đồ ăn mặc dù thanh đạm, nhưng nửa con vịt kia là hàng giá đấy!"

      Ra khỏi quán, Triệu quản gia xưa nay tận chức trách, cảm thấy bị lừa gạt: "Nửa con vịt nướng mà năm lượng?"

      Bà chủ : "Năm lượng còn là giá ưu đãi, đây chính là loại vịt nướng nổi tiếng giang hồ “Vịt nướng hiệu Tô Tố”, từng nghe qua chưa? Vịt nướng hiệu Tô Tố, nơi chuyên chuẩn bị đồ ăn cho khách qua đường! Tần Lưu Phong công tử từng ở trước mặt mọi người khen ngợi đấy! Tiểu điếm chuẩn bị cho các vị nửa con còn lỗ đây!"

      Vịt nướng hiệu Tô Tố? Lôi Lôi nhịn được quay đầu, tên này nghe quen tai…

      Biết vịt nướng danh tiếng, Triệu quản gia nữa, móc ra nén bạc: "Này, mười lượng!"

      Bà chủ đánh mắt ra vẻ khó xử: "Tiểu điếm có tiền lẻ thối lại..."

      Những lời này làm cho Lôi Lôi lập tức nhớ ra, cảm thán bà chủ biết cách làm giàu, Lôi Lôi bắt đầu hoài nghi chữ tín của tập đoàn xuyên Tấn Giang kia, cái gì mà nhọc lòng thiết kế, ra là thiết kế ra giang hồ như vậy, đạo văn "Đông Phương Hồng" thôi , ngay cả đặt tên cũng tùy tiện, quán trà Chung Hoa Vô Diễm, vịt nướng hiệu Tô Tố, mấy người Tô tổng, Chung tổng lại ở chỗ này đăng kí nhãn hiệu đặt mua sản nghiệp!

      Triệu quản gia tức đến run cả ria mép, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ngươi mở quán, sao lại có tiền thối được?"

      Bà chủ khinh thường: “Chưa gặp kiểu buôn bán thế bao giờ sao? Nếu chưa gặp cứ từ từ rồi gặp thôi.”

      Triệu quản gia tức đến run mình.

      Công tử xoay người: "Bỏ , thôi."

      Mặt mày bà chủ hớn hở: "Chỉ có vị công tử này là hào phóng, giống lão già keo kiệt kia, công tử thong thả, nhớ lần sau lại ghé nữa nhé!"

      ……

      Buổi chiều tiếp tục lưng ngựa xóc nảy, Lôi Lôi toàn thân xương cốt rã rời, còn tâm tình hỏi đông hỏi tây. Công tử thấy nàng mệt mỏi nên dặn dò tạm thời nghỉ ở thành Tấn Giang, sẵn tiện bảo Triệu quản gia mua xe ngựa, vì nữ nhân này mà làm chì hoãn hành trình, Triệu quản gia nhìn chằm chằm Lôi Lôi, thiếu chút nữa muốn lăng trì nàng.

      Chú ý đến hình tượng nên công tử dừng ngựa ở ngoài thành rồi dắt bộ vào làm Lôi Lôi thoải mái nhiều.

      Thành Tấn Giang là khu vực trung tâm của giang hồ, vô cùng phồn hoa náo nhiệt, lầu gác cao, ngựa xe như nước, các loại giải trí cũng rất phong phú, trà lâu tửu lâu san sát, làm xiếc chọi gà, tiếng trống đánh cũng tiếng đàn tạo nên những thanh hỗn loạn, khó nhìn thấy những tòa lâu có trình độ kiến trúc cao siêu. Ngoại trừ đám người trước cửa quán rượu thỉnh thoảng lại tuôn ra vài câu "Người trong giang hồ, ai có thể uống rượu chứ", hoặc là bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ca hào khí phá mây "Gặp chuyện bất bình phải lên tiếng", những thứ này đều dễ thích ứng.

      Mọi người dừng trước cửa khách điếm lớn.

      Công tử : "Ở đây ngủ đêm ."

      Nhìn bốn chữ phong cách cổ xưa to đùng "Khách điếm Tấn Giang ", Lôi Lôi lập tức liên tưởng đến tập đoàn xuyên Tấn Giang kia, nhất thời cũng cố ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt phẫn nộ ngăn cản công tử, tỏ vẻ chống đối: " thể ở nơi này!"

      Xét thấy giọng điệu nàng có vẻ khẩn trương, thái độ kiên quyết, hai hạ nhân cùng Triệu quản gia đều bị dọa cho khiếp sợ, nghĩ khách điếm này chắc có gì đó ổn, mọi người đều im lặng dám .

      Công tử cũng dị nghị, thản nhiên : "Vậy đổi nơi khác ."

      Sau khi qua ba mươi lăm con phố, xem qua ba mươi lăm khách điếm mặt trời cũng sắp xuống núi, mọi người lại về chỗ cũ, đứng trước cửa khách điếm Tấn Giang, trừ công tử ra, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ oán giận, này xấu xa!

      Triệu quản gia căm giận : "Công tử người xem.."

      Công tử nhìn Lôi Lôi cúi đầu ủ rũ, rồi bước vào trong khách khách điếm, dùng hành động quyết định.

      Lôi Lôi còn lời nào để , lại thêm hai chân bộ nhiều sắp nhũn ra, đành phải mặt mày xám xịt theo.

      Mụ nội nó, tất cả đều tên khách điếm Tấn Giang!

      Tên khách điếm Tấn Giang xếp theo thứ tự từ đến ba lăm!

      ……….

      Có người hai năm trước Hà minh chủ quy định quản lý khách điếm theo cách này để dễ dàng ngăn chặn hắc điếm. Các khách điếm khắp mọi nơi giang hồ đều phải đổi thành "Khách điếm Tấn Giang", lấy thứ tự đăng ký phân chia. Vì vậy, khách đường rất dễ dàng nhận ra, khách điếm nào số đó, đánh số hoặc có tên chắc chắn là hắc điếm, tuy chuyện này lâu nhưng Lôi Lôi mực nghĩ rằng, bộ R&D lười nghĩ tên cho khách điếm nên mới như vậy, đồng thời nàng cũng khá ủ rũ, xem ra là chống lại được nữa rồi.

      May điều kiện khách điếm cũng được, đệm chăn xốp. Lôi Lôi ngủ say sưa đến thẳng trời tối, mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài.

      Triệu quản gia đứng ở ngoài cửa: "Công tử gọi xuống ăn cơm!" Vẻ mặt đó nhìn giống như có thâm thù đại hận với nàng vậy, Lôi Lôi cảm thấy ông ta rất hi vọng nàng chết.

      Thêm phiền toái trước đó, Lôi Lôi biết điều, gì, theo xuống lầu.

      Công tử chờ ở dưới lầu.

      Sau khi tắm rửa xong, người vẫn mặc bộ quần áo hai màu trắng xanh, nhưng kiểu dáng khác so với lúc trước, phóng khoáng, lại chút hương vị thanh nhàn, Lôi Lôi chú ý, tay bao giờ rời đao, ai cũng người mang bội kiếm là tao nhã, nhưng thanh đao này ở trong tay công tử, thấy có chút thô lỗ nào, còn phản phất khí thế ôn nhã nữa.

      Triệu quản gia cười ôn hòa: "Công tử, cơm tối chuẩn bị xong, chính là ở tửu lâu đối diện."

      Công tử gật đầu, dẫn mọi người ra ngoài.

      ………

      Bóng đêm bao phủ thành Tấn Giang, đèn đường rực rỡ bốn phía, người đến người , cảnh vật so với ban ngày khác nhau, đường toàn thấy những cặp trai nhau "Gặp chuyện bất bình phải lên tiếng" bị đổi thành "Đêm nay đoàn tụ sum vầy”, hoặc là "Ta và chàng triền triền miên miên nhàng bay", có phong tình khắc hẳn.

      "Lưu hà lâu ngoại tiêu thanh khởi, túy thục trung khách tử lai." (*)

      (*) Lưu hà lâu ngoại tiêu thanh khởi, túy thục trung khách tử lai: Ngoài lâu áng mây trôi, tiếng sáo kêu/ Bán rượu Thục Trung khách tử mua.

      bức câu đối cổ xưa được treo hai bên cạnh cửa lớn, mang theo mười phần phong vị giang hồ, lại có vài phần phong độ của người trí thức, rất có phong nhã cộng thêm trang trí hoa mĩ, khách mời bên trong ấm áp hòa thuận vui vẻ, làm cho người ta cảm thấy thiện cảm, nhưng mà ngẩng đầu nhìn biển hiệu có bốn chữ rồng bay phượng múa "Tửu lâu Thục Khách " sau đó Lôi Lôi lập tức lùi về phía sau, kiên quyết chống đối: " nên vào đây!"

      Lúc này ngay cả công tử cùng tất cả mọi người đều ai thèm để ý đến nàng, thẳng vào.

      Lôi Lôi rất muốn có khí phách kháng nghị bằng cách tuyệt thực, nhưng tiếc rằng dạ dày quan trọng hơn khí phách, người có đồng nào, đường xóc nảy làm tiêu hao hết năng lượng của nửa con vịt nướng, chần chờ chút, cuối cùng nàng cũng bước vào.

      Việc làm ăn của tửu lâu vô cùng tốt, lướt qua vài bàn khách mời, biết bao nhiêu lời “Xin lỗi”, cuối cùng Lôi Lôi cũng tìm được mọi người. bàn bày đầy rượu và thức ăn phong phú, đối với việc nàng đến trễ, mọi người cũng quan tâm nhiều lắm, chỉ là chỗ ngồi như được sắp xếp, bên cạnh công tử còn chừa chỗ trống.

      Người dưới mái hiên, thể cúi đầu, Lôi Lôi yên lặng ngồi xuống ăn cơm.

      Có lẽ mọi người đều cảm thấy khó hiểu về nửa con vịt hồi trưa, lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đôi đũa của Lôi Lôi, da mặt nàng dày như thế nào cũng phải chịu thua, ăn uống có chút câu nệ, trong lòng thầm mắng tiếng, dù sao lão nương cũng ăn các ngươi mà!

      Dần dần công tử cũng cảm thấy kỳ lạ: “Sao dùng bữa?”

      Lôi Lôi hàm súc: “Ăn vô.” Mọi người như vậy là đề phòng cướp sao!

      Công tử đăm chiêu, phân phó Triệu quản gia: “Gọi nửa con vịt nướng đến.”

      Bên trong ánh mắt Triệu quản gia ra tia khinh bỉ, Lôi Lôi cảm động đến rơi nước mắt, “Tiểu Bạch” nam nhân chăm sóc tỉ mỉ từ trong ra ngoài như vậy có được mấy người, nên tìm cơ hội giành vào trong tay!

      ………

      Vì để thu hút khách cho tửu lâu nên bố trí vị tiên sinh kể chuyện, chính là vị đến nước miếng văng tứ tung, vốn là chuyện giang hồ bình thường xưa cũ nhưng qua cách ăn khéo léo trở nên vô cùng đặc sắc, thỉnh thoảng lại có khách phụ họa theo.

      Tiên sinh uống ngụm trà: “Dưới đây lại có chuyện khác, nhưng cũng có quan hệ với thiếu trang chủ Tiêu Bạch của Bách Thắng sơn trang.”

      Lôi Lôi lập tức ngẩng đầu.

      Quả nhiên có người lên tiếng.

      “Tiêu Tiêu Phượng Minh đao?”

      “Đúng vậy,” Tiên sinh rung đùi đắc ý, “Bách Thắng sơn trang được xưng võ lâm Bắc Đẩu (*), từ trước đến nay lấy việc bảo vệ võ lâm chính đạo làm nhiệm vụ, bởi vì có thanh Phượng Minh đao này, Thiên Nguyệt động và Truyền Kỳ cốc mới dám càn rỡ làm loạn, giang hồ mới thái bình…”

      (*) Võ lâm Bắc Đẩu: Bắc Đẩu là ngôi sao sáng nhất bầu trời, võ lâm Bắc Đẩu là để chỉ người tài giỏi có tiếng tắm nhất trong giang hồ.

      Có người cắt ngang: “Lão nhân gia ngươi cần phải cái này, ai ai mà chẳng biết Tiêu Tiêu Phượng Minh đao đứng đầu thiên hạ, nay Hà minh chủ được xưng “tả tiêu hữu tần”, “tả tiêu” chính là Tiêu Bạch công tử.”

      Tiên sinh cười nhạo: “Ngươi sao biết được bao nhiêu, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tuy có danh tiếng, nhưng các đời Tiêu gia chỉ có Tiêu Bạch công tử là luyện thành chiêu thức cuối cùng của “Tiêu Tiêu Phượng Minh”, Hà minh chủ cũng chính miệng thừa nhận rằng khó có thể thắng !”

      Trầm mặc.

      “Là sao?” Hoài nghi.

      Tiên sinh chắc như đinh đóng cột: “Chính xác trăm phần trăm, chính miệng thư đồng của Tần Lưu Phong công tử .”

      Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

      “Tuổi trẻ hùng!”

      “Đáng tiếc rất ít giao du, người bên ngoài khó gặp.”

      “Tiêu công tử ghét cay ghét đắng người xấu, những chuyện bên ngoài, Hà minh chủ sao có thể làm phiền , từ trận chém giết của hai năm trước “ biển La Sát” Tiêu Bạch chưa từng lộ diện cho đến khi quả Trường Sinh xuất .”

      …………

      ra “Tiểu Bạch” nổi danh như vậy! Lôi Lôi kinh ngạc, liếc nhìn cái, chỉ thấy vẻ mặt của bọn Triệu quản gia đầy kiêu ngạo, còn mặt công tử vẫn biến sắc, giống như nghe thấy, khỏi càng bội phục hơn, đồng thời cười thầm những người đó, “Tiểu Bạch” ngay trước mặt, các ngươi còn biết.

      Có người thúc giục: “Sao ?”

      Tiên sinh cười : “ muốn , vị Tiêu công tử này lúc từng đính ước mối hôn .”

      Lời này vừa ra khiến Lôi Lôi chịu đả kích lớn, ra là đính ước, nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy chẳng hề hứng gì, đính ước tính làm gì, kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ cần là nữ chính xuyên vừa ý, vợ chưa cưới là cái gì, còn mau đứng qua bên nhường cho ta!

      Nam nhân tò mò, nữ nhân thất vọng: “ nương nhà ai lại có phúc khí như vậy?”

      Tiên sinh đắc ý: “Việc này vẫn chưa tiết lộ, trừ lão phu ra khắp thiên hạ có người thứ hai biết được.”

      Mọi người gấp gáp: “Là ai vậy?”

      Tiên sinh chậm rãii : “ ra vị tiểu thư này cũng coi như là xuất thân danh môn, các ngươi đoán xem là ai, chính là con của Hoa lão gia trang chủ, Hoa nương.”
      Last edited: 23/7/19

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :