1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua chi nông nữ có độc - Triệu Dân (37/86C+4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

      Tác giả: Triệu Dân

      Nguồn convert: tangthuvien

      Editor: quynhanh311008

      Số chương: 86 chương + 4 ngoại truyện




      Giới thiệu tóm tắt:

      khi xuyên qua thành tiểu nha đầu nhà nông ăn đủ no, còn tặng thêm hai cái ca ca, cái tiểu muội nhanh mồm nhanh miệng cùng cái cứng rắn bánh bao a nương.

      Được rồi! Nàng tốt xấu gì cũng là tiểu lão bản ở thế kỷ hai mươi mốt, chuyện kiếm bạc này giao cho nàng!

      Cái gì? Còn tặng thêm đống cực phẩm thân thích cùng cha mẹ kế cặn bã?

      Hừ, đấu liền đấu, ai sợ ai? Để xem nàng là như thế nào dẫn dắt cả nhà ở trong cực phẩm thân thích mở đường máu, chạy thường thường bậc trung…



      Nội dung nhãn: xuyên qua thời bố y cuộc sống làm ruộng văn



      Nhân vật chính: Quan Đồ Tô ┃ phối hợp diễn: Tang Lạc, Quan Mao, Quan Văn ┃ cái khác: làm ruộng​
      Linh Sờ Tinh, lâm langlion3012 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Xuyên qua đến nông gia



      Khi Quan Đồ Tô tỉnh lại, toàn thân đau giống như vừa chịu qua trận đánh tàn nhẫn vậy. Nàng xoa xoa mắt mờ mịt đánh giá bốn phía. Ánh sáng trong phòng thực tối, mái nhà là cỏ tranh cùng bùn trộn thành, bụi phủ xà ngang lộ ra mấy chỉ cái giỏ trúc. Chỗ góc sáng sủa kết ít mạng nhện. Nơi này là… Nàng ngày bé ở quê nhà từng gặp qua phòng ở đổ nát nhất cũng so với cái này tốt hơn rất nhiều. Nàng sửng sốt ước chừng hơn mười phần, cuối cùng ra kết luận — mình xuyên qua!

      Nàng ngay cả đùi mình cũng chưa nhéo, xác định chuyện này là thực. Bởi vì nàng thực hiểu được, đầu óc của mình thực thanh tỉnh, có sinh ra ảo giác. Nàng đánh giá tay chân mình chút, đôi tay lớn, khô vàng gầy, cùng móng vuốt gà sai biệt lắm. Bên che kín vết thương. Chăn người lại vừa cứng vừa lạnh, may mà hương vị khó ngửi. Xuyên qua xuyên qua , dù sao cũng nhiều người xuyên qua. Nàng đối với cái loại cuộc sống vòng vòng lại ở kiếp trước chán ghét, đổi cách sống khác cũng phải tốt. Quan Đồ Tô làm dự tính trong lòng hết nửa giờ, chuẩn bị xuống giường tìm hiểu chút, nhìn xem mình đến tột cùng là tới nơi nào.

      Nàng vừa định thử xuống giường, ngoài cửa truyền đến trận tiếng bước chân hỗn độn. Quan Đồ Tô muốn giả vờ mất trí nhớ, nàng quyết định trước giả bộ ngủ, gián tiếp tìm hiểu chút tình huống nơi này rồi sau.

      Nàng nhanh chóng nằm xuống, lần nữa nhắm mắt lại, vừa chuẩn bị sẵn sàng công tác, chợt nghe thấy cửa “Dát chi” tiếng mở ra. Ánh mắt của Quan Đồ Tô mở hé ra chút, nhanh chóng liếc mắt cái đánh giá hai người vào, là hai cái nam hài mười mười hai tuổi. cái đen cường tráng cái trắng nõn. Hai người đều là ăn mặc bộ cổ nhân. Nàng đoán sai, đây là xuyên tới cổ đại. Về phần là triều đại nào, nàng chỉ biết là dù sao phải triều đại tóc đuôi sam.

      Hai người trước tiên tiến gần lại đây, nhìn chằm chằm Quan Đồ Tô giường trong chốc lát, bởi vì cách quá gần, Quan Đồ Tô đành phải tạm thời nhắm mắt lại. Tiếp theo, cái bàn tay lạnh lẽo áp lên cái trán của nàng, lại có người dịch dịch góc chăn cho nàng.

      Trước hết ra tiếng là cái nam hài đen cường tráng kia, thanh có chút thà buồn bực: “Tiểu Văn, ta vừa rồi chặn Đại Ngưu đánh chút, xem như vì Đồ Tô trút giận.”

      Nam hài trắng nõn : “Đại ca, huynh người này chính là có chút lỗ mãng. Huynh là trút giận, ngốc lát nhà họ Quan vô lại kia nhất định tìm đến chúng ta phiền toái.”

      “Nàng thích tìm hay tìm, nếu phải tiểu tử nhà nàng châm ngòi, Đồ Tô căn bản thể cùng họ Tôn kia đánh nhau được. Đúng rồi, tiểu tử họ Tôn kia cũng chạy được, ta sớm muộn gì thế nào cũng phải đánh chút…”

      “Huynh nhưng đừng gây chuyện nữa, họ Tôn kia cũng chiếm tiện nghi, đầu bị tảng đá đập ra cái lỗ lớn.”

      “…”

      Hai người này khẩu có điểm giống ở Thiểm Tây đời sau. Quan Đồ Tô thầm thở ra, may mà mình kiếp trước chính là người Thiểm Tây, lời này làm khó được nàng.

      Quan Đồ Tô thấy bọn họ cách giường xa chút, lại giống như vừa rồi vậy, nhìn trộm hai người.

      Nam hài đen cường tráng trừng mắt, nổi giận đùng đùng mà hỏi: “Muội tử chúng ta bị người đánh, đệ muốn vì nàng hết giận, còn sợ người ta tìm phiền toái, đệ rốt cuộc có phải ca nàng hay . Kẻ bất lực!” Nam hài trắng nõn cũng tức giận, chỉ là mỉm cười: “Đại ca, hết giận cũng nhất định phải dựa vào quyền đầu.” “ dựa vào quyền đầu dựa vào cái gì? Dựa vào mông?” Nam hài trắng nõn há miệng thở dốc, cuối cùng than thở câu: “Huynh xem huynh còn năng lỗ mãng nữa, nương nghe xong lại mắng huynh.”

      “Được rồi, huynh ở nhà trông muội muội, ta ra xem .” Nam hài trắng nõn xong, mặt mang theo ý cười thản nhiên rồi. Quan Đồ Tô trực giác nụ cười kia có chút quỷ dị cùng lãnh.

      “Nàng còn ngủ đâu, ta đem củi ra bổ, ngốc lát nương cùng Nhị muội từ nhà bà ngoại mượn lương thực trở lại.” Nam hài đen cường tráng xong cũng đóng cửa ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Quan Đồ Tô giường. Hai người vừa , nàng lại mở mắt tiếp tục đánh giá hết thảy trong phòng, từ trong cuộc đối thoại vừa rồi nàng đoán được, cái đen cường tráng kia là Đại ca khối thân thể này, trắng nõn là Nhị ca nàng, mặt khác, trong nhà còn có nương cùng cái muội muội. Từ trang trí trong phòng cùng hai người mặc đến xem, trong nhà thực nghèo.

      Ai… Quan Đồ Tô cũng oán giận cái gì người khác đều xuyên qua đến nhà quan lại phú thương, vì sao mình xuyên qua đến nơi đây linh tinh. Giống nghề giống mệnh, có cái gì tốt mà oán giận. Ngươi tiếp nhận thử thay đổi nàng. Oán giận, chút tác dụng cũng có. Tựa như kiếp trước của nàng. Cha chết nương lập gia đình, gia gia bà nội bất công, thúc thúc thẩm thẩm tốt, nàng thuận theo cố gắng đến giờ! Còn đem phường rượu sắp đóng cửa của Quan gia biến thành cái công ty

      Quan Đồ Tô nghĩ nhập thần, chợt nghe thấy cửa lại dát chi tiếng vang lên. Quan Đồ Tô đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Nhị ca của nàng hai tay ôm cánh tay, tựa vào khung cửa, thực giống như có việc gì nhìn nàng.

      “Nga, muội vừa tỉnh lại.” Quan Đồ Tô có chút chột dạ giải thích .

      “Nếu tỉnh, đứng lên . Ta mang muội –” Lời của còn chưa xong. Đại ca lại lớn giọng kêu lên.

      “Nương, Nhị muội các ngươi trở lại!”

      Quan Đồ Tô xuyên qua cửa mở rộng hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy người phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi tay trái ôm cái rổ, tay phải nắm cái nương tuổi tóc vàng. Đây chính là nương cùng muội muội khối thân thể này. lớn này vốn là vẻ mặt u sầu, vừa thấy ba người bọn họ, mặt miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười.

      “Nương, mượn được lương thực sao?” Đại ca thực thất vọng hỏi.

      “Ai… Cậu ngươi bọn họ cũng dư dả — ”

      “Cái gì dư dả, ràng là tìm cớ cho mượn.” Nhị muội nhanh mồm nhanh miệng tiếp.

      “Tang Lạc — ”

      Tang Lạc xoay chuyển ánh mắt thấy được Quan Đồ Tô đứng ở cửa, mặt nhất thời tràn đầy tươi cười, nàng thở phì phò vội vàng hô: “Tỷ — tỷ khỏe?”

      “Đồ Tô.” Phụ nhân tiến đến đây, lấy tay sờ sờ cái trán của nàng gật đầu : “Ân, nóng. Con lại vào nghỉ lát, cơm nấu xong ta gọi con.” Quan Đồ Tô sửng sốt ở nơi nào, suy nghĩ như thế nào. Tang Lạc bên cạnh sớm chờ được lôi kéo nàng vào nhà.

      “Tỷ, tỷ xem muội mang cho tỷ cái gì!” Tang Lạc vào phòng, giống như hiến vật quý từ trong lòng lấy ra cái trứng gà, nhét vào trong tay Quan Đồ Tô, sau đó liên tiếp : “Tỷ, tỷ mau ăn , đừng để cho nương thấy. Đây là ta thừa dịp lúc Đại cữu nương chú ý trộm được.”

      Quan Đồ Tô cũng có vội vã ăn, nàng thuận miệng hỏi: “Cậu cho chúng ta mượn lương thực sao?” Kỳ , nàng vừa rồi nghe hiểu được, nhưng là vì tìm hiểu tình huống, nàng vẫn là hỏi câu cần thiết này.

      đề cập tới chuyện này thôi, bắt đầu nhắc tới cậu mợ, Tang Lạc vẻ mặt tràn đầy căm phẫn: “Ta phi, đều là chút gì vậy! Chỉ biết chiếm tiện nghi nhà chúng ta, nương vừa mở miệng muốn mượn lương thực, Đại cữu nương Nhị cữu nương kẻ xướng người hoạ ở đằng kia khóc than, ngoại công bà ngoại ở bên cạnh giả vờ câm điếc, câu cũng , thực làm cho người ta thất vọng đau khổ. Nương ta nhưng là khuê nữ ruột thịt của nàng đây, cho dù là hàng xóm láng giềng cũng thể như vậy a, chúng ta cũng phải trả…” cần Quan Đồ Tô hỏi, Tang Lạc đem những gì có thể tất cả đều ra. Đồ Tô bên còn nghe bên yên lặng sàng lọc tin tức hữu dụng. Mẫu thân nàng họ Lâm, hai người cậu ngoại ông bà ngoại của nàng ở cách nơi này có hơn mười dặm chỗ Đào Lâm thôn. Lúc cha nàng còn đời (, từ khi rời nhà có trở về), tình hình trong nhà tồi. Nhóm ông ngoại bà ngoại cậu chiếm tiện nghi ít lần tống tiền, tại vừa thấy bọn họ nghèo, diện mạo nịnh nọt liền lộ ra.

      Bỏ thân thích Lâm gia, thân thích Quan gia bên này cũng ít. Tổ phụ tổ mẫu vẫn khoẻ mạnh, còn có hai người thúc thúc, đường huynh đệ muội chuỗi dài. Quan Đồ Tô nhịn được xoa xoa huyệt thái dương. Kiếp trước, nàng ở trong nông thôn lớn lên, thập phần hiểu biết tập tục xấu ở nông thôn. Cho dù ở cách ngàn năm sau cũng có rất nhiều quy củ làm cho người ta được lời nào, huống chi là tại. Nghe Tang Lạc thuật lại, thân thích nhà nàng cơ hồ tất cả đều là cực phẩm, cực phẩm còn chưa được sinh ra. Cực phẩm, nàng cũng sợ, chính là, phương pháp trước kia của nàng lúc này nên thay đổi như thế nào mới có thể áp dụng? Phải biết rằng ở cổ đại nhưng là thập phần chú ý tông pháp dòng họ cùng hiếu đạo. nghĩ kỹ là vạn kiếp bất phục ( quay đầu lại được). Đây là cái vấn đề rất lớn.

      “Tỷ, tỷ đừng nữa, mau ăn nha. Đây là trứng gà chín.” Tang Lạc nhanh nhìn chằm chằm trứng gà trong tay nàng. xong, nàng lại vồ đoạt quá trứng gà, ba ba vài cái ở mép giường bắt đầu bóc ra, lưu loát bóc vỏ, hướng miệng Đồ Tô nhét cái.

      Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người kêu: “Tang Lạc — ”

      “Ai, đến đây.” Tang Lạc ngoài miệng lớn tiếng đáp, giọng của nàng rất lớn, lại đứng cách nàng rất gần. Quan Đồ Tô bị dọa hơi cả kinh, toàn bộ trứng gà trơn nhẵn chui vào cổ họng, nàng bị nghẹn tới mắt trợn trắng. Tang Lạc cũng có phát biến cố này, nàng đẩy cửa ra giống như trận gió chạy ra ngoài. Quan Đồ Tô tự mình tìm chén nước lạnh, uống ngụm nước chậm rãi nuốt xuống, mới tính dễ chịu chút.

      Nàng ra phòng đứng ở trong viện quan sát mọi nơi, lúc này, trời là gần hoàng hôn. Ngoài phòng, sương chiều nặng nề, liễu đâm chồi, hương thơm hoa tươi. Trong thôn xóm, khói bếp lượn lờ, chó sủa bò rống, thường thường truyền đến tiếng người lớn gọi tiểu hài tử về nhà. cảnh an bình tốt đẹp hòa vào khí.

      “Ăn cơm.” Tang Lạc lại lớn giọng kêu lên.

      Quan Đồ Tô ngượng ngùng nhàn rỗi, chạy nhanh phòng bếp bưng cơm. Kỳ căn bản cần bưng cái gì, cơm chiều chỉ có chậu lớn canh rau loãng, nước trắng cuồn cuộn, lá cây trôi nổi. Trong trẻo có thể chiếu ra bóng dáng người.

      “Di, Nhị ca con đâu?” Lâm thị hỏi câu.

      “Con kêu.”

      Tang Lạc xung phong nhận việc ra ngoài phòng, hai tay xoa eo , ngăn cổ họng la lớn: “Ai — Nhị ca, trở về ăn cơm –” Quan Đồ Tô thầm cười , giọng này nàng có thể hát opera, thông tin ở cổ đại này là cơ bản dựa vào rống. Tang Lạc liền hô vài tiếng, cũng mặc kệ nghe thấy hay , lại lập tức trở về ngồi xuống. Người nhà để ngồi xong, Lâm thị trước múc cho Đồ Tô chén đặc chút, tiếp theo mới múc cho những người khác.

      Quan Đồ Tô dùng chiếc đũa chọn vài cái, cúi đầu uống lên.

      Đợi đến khi mọi người sắp cơm nước xong, Quan Văn (Quan Đồ Tô mới biết được) trở lại.

      “Con lại chỗ nào lỗ mãng ?” Lâm thị sắc mặt giận dữ.

      bẫy chim.” xong cầm lồng sắt trong tay để mặt đất, ngồi ở bên cạnh bàn, bưng lên canh giữ lại cho ăn, lang thôn hổ yết ăn.

      Người nhà cơm nước xong, Lâm thị châm ngọn đèn lờ mờ, ngồi may vá quần áo. Quan Văn thừa dịp sáng ở bên cạnh đọc cuốn sách nát, Quan Mao (Quan lão nhân đặc biệt thích Quan Vũ, cho rằng lông chim chẳng phân biệt được nhà, mới có tên này) ngồi được, ở trong phòng tới lui, uốn éo nửa ngày, lại nhìn trộm quan sát hồi mới ngốc ngốc về phía Lâm thị xin chỉ thị : “Nương, con chơi lát được ?”

      “Cảnh tối lửa tắt đèn có gì hay mà chơi, con tính tình nóng nảy, lời bất hòa là muốn cùng người ta đánh nhau, ở nhà ngoan ngoãn ngốc .” Quan Mao bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ đành phải lần nữa ngồi xuống. Tang Lạc hé ra cái miệng líu ríu ngừng. Quan Văn bên đọc sách bên lưu ý động tĩnh bên ngoài.

      lát sau, chợt nghe thấy ngoài nhà có thanh sắc nhọn của phụ nhân khắp nơi chửi rủa: “Người nào trời đánh chết đào cạm bẫy đào từ đường đến đây, ai làm việc này tương lai sinh con …” Mặt sau là liên tiếp những câu chửi mắng cấp thấp đặc hữu ở nông thôn. Quan Đồ Tô mặt nhăn nhíu, nhiều năm nàng nghe loại chửi mắng này. Lâm thị cũng nhanh cau mày, nhân cơ hội dạy bảo hai cái nữ nhi: “Các con về sau đều nhớ kỹ, trăm ngàn đừng ỷ vào miệng lợi hại liền cùng loại phụ nhân lỗ mãng này mắng nhau, các nàng là phụ nhân cái gì cũng mắng ra được.” Đồ Tô làm bộ thực nhu thuận cúi đầu , Tang Lạc cho là đúng bĩu môi cũng tiếp.

      Tiếng mắng dần dần xa, phụ nhân này hiển nhiên là ở xung quanh thôn mắng. Cùng tiếng mắng còn có tiếng chó sủa liên tiếp.

      “Hừ, xứng đáng, ai khiến nhà bọn họ người tốt. Đem cạm bẫy đào đến trong nhà nàng mới tốt đâu.” Tang Lạc vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

      “Tỷ có đúng ?” Tang Lạc rất muốn có người cùng mình chia xẻ. Ánh mắt của nàng dừng ở người Quan Đồ Tô, nhưng hôm nay Đồ Tô vẫn hiền lành chất phác, làm cho nàng có chút kỳ quái.

      “Tỷ, tỷ rốt cuộc sao vậy? Có phải bị hỏng đâu hay ?” Quan Tang Lạc vẻ mặt lo lắng. Nàng này vừa hỏi, ánh mắt của ba người khác cũng tập trung đến người nàng, đều là vẻ mặt lo lắng, bởi vì trước kia Quan Đồ Tô cũng cùng Tang Lạc sai biệt lắm, mồm miệng chanh chua. Trong nhà suốt ngày tràn ngập tiếng của hai tỷ muội. tại vừa thấy Quan Đồ Tô khác thường như vậy, bọn họ có thể nào lo lắng?

      “Ách, có việc gì, chỉ là đầu óc có lúc có chút hồ đồ. Kia gì, ta nằm.” xong, ở trong ánh mắt lo lắng của mọi người nàng đứng dậy về phòng nằm giường.

      Nàng vừa rời , những người khác trong phòng lại bắt đầu giọng nghị luận.

      “Nương, con cảm thấy Đồ Tô có chút thích hợp, chúng ta có cần lại mời đại phu thuốc nhìn xem?” Quan Văn trước hết ra tiếng.

      có a, ta cảm thấy cùng trước kia giống nhau a.” Quan Mao thần kinh có vẻ thô, nhất thời cảm thấy có cái gì khác thường.

      “Ngày mai mời Cổ đại phu đến xem.” Lâm thị cuối cùng giải quyết dứt khoát.



      Quan Đồ Tô chui ở trong chăn, trong đầu còn quay cuồng ngừng. tại, tình huống người trong nhà, nàng cơ bản thăm dò, mình vẫn kêu là Quan Đồ Tô cũng cần lo lắng cải danh đổi họ. Nhưng là, năng lực thích ứng của nàng tuy mạnh cũng cần hầm thêm đoạn thời gian.
      Linh Sờ Tinh, lâm langTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Gà bay chó sủa bắt kẻ trộm


      Bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, Quan Đồ Tô rất sớm tỉnh. Trời mới tờ mờ sáng, nàng lặng yên đứng dậy. Nhưng là nàng vừa động, cái giường phá hư kia lập tức kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, thanh thập phần chói tai. Nàng động tác lại hơn nữa cũng vô dụng, Tang Lạc vẫn là bị đánh thức.

      “Tỷ, tỷ muốn dậy sớm như vậy?” Tang Lạc xoa xoa mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ than thở .

      “Mấy ngày nay ngủ nhiều quá.” Quan Đồ Tô bên mặc quần áo bên đáp. Hoàn hảo, quần áo này cũng phải quá phức tạp, nàng hơi nghiên cứu lưu loát mặc. Tang Lạc cũng chậm chậm xuống giường mặc quần áo. Hai tỷ muội cùng nhau đến trong viện múc nước giếng rửa mặt.

      dậy.” Lâm thị ở trong viện làm việc, nhìn thấy Đồ Tô ra thuận miệng hỏi câu.

      “– nương, hôm nay muốn xuống ruộng sao?” Quan Đồ Tô làm kiến thiết tư tưởng lâu mới miễn cưỡng gọi lên xưng hô này.

      “Xuống ruộng? cần . Con cùng Tang Lạc ở nhà là được, ta với hai ca ca con .”

      Lâm thị xong công việc trong viện rửa sạch tay lại làm điểm tâm. Tang Lạc cần nàng phân phó, tự giác phòng bếp nhóm lửa. Quan Đồ Tô cũng theo vào phòng bếp. Phòng bếp lớn, dựa vào tường phía bắc cái thớt lớn, bên cạnh cái giá gỗ , mặt để ít tạp vật. tường phía nam bếp có hai nồi sắt lớn.

      Tang Lạc thuần thục tìm đá nhóm lửa, thêm củi. Lửa đỏ chút đốt cháy. Lâm thị hướng trong nồi sắt lớn thêm nửa nồi nước, chỉ múc hai nắm gạo bỏ vào .

      Quan Đồ Tô khẽ thở dài cái, nhà này nghèo ăn cơm cũng nhanh thành vấn đề. Nàng chạy nhanh nghĩ chút biện pháp, kiếm chút tiền trinh. Cái khác miễn bàn, trước tiên đem vấn đề ấm no giải quyết sau.

      Nàng than thở, chợt nghe trong viện bùm tiếng, như là có cái gì vào được. Đồ Tô vội vàng chạy ra thăm dò tình huống xem.

      Nàng vừa thấy khỏi ngây ngẩn cả người, vào được là con thỏ hoang cùng chim trĩ, máu da lông con mồi còn tí tách, hiển nhiên là vừa từ núi săn đến.

      Lâm thị cũng nghe được động tĩnh, lau tay từ phòng bếp chạy ra.

      Nàng đến trước con mồi, nhìn chằm chằm trong chốc lát, khẽ thở dài tiếng thể nghe thấy, sau đó mặt chút thay đổi : “Đem những thứ này thu vào , cất cho con bổ thân mình.”

      “Ai đưa tới vậy?” Quan Đồ Tô nhìn Lâm thị ánh mắt khác thường, nhịn được hỏi nhiều câu. Lâm thị nhìn thoáng qua Đồ Tô, lại nhanh chóng đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác.

      “Con quản nhiều như vậy làm chi, làm việc của con .”

      Đồ Tô đành phải thức thời truy vấn nữa. Nàng từ phòng bếp bưng nước ấm, ngồi ở cửa, bắt đầu vặt lông gà.

      Tang Lạc ánh mắt ngắm con chim trĩ phì nộn kia, tự chủ được nuốt chút nước miếng. Đợi đến khi Lâm thị lên phòng, nàng mới giọng thầm câu: “Quan Ngũ thúc là người tốt. Trong thôn này cũng chỉ thúc ấy cùng Tề nãi nãi là tâm đối với chúng ta, chỉ tiếc nha, những người nhiều chuyện chết tiệt kia, bằng Ngũ thúc cũng ngay cả cửa nhà chúng ta cũng dám vào. Ai…”

      “Quan Ngũ thúc là ai?” Quan Đồ Tô càng phát ra tò mò.

      “Cái gì, tỷ nhớ thúc ấy? Tỷ trước kia thực thích Ngũ thúc.” Tang Lạc khỏi đề cao giọng.

      “Ta phải sớm cùng muội , trong đầu có vài thứ nhớ .”

      “A — ”

      “Hư, việc này đừng với nương, nàng lo lắng, qua vài ngày tốt rồi.” Quan Đồ Tô thấy Lâm thị ra, vội vàng bảo với muội muội. Tang Lạc giống con gà con mổ thóc gật đầu. Lâm thị vừa tới gần, hai người liền ăn ý sang chuyện khác.

      Đồ Tô đem lông gà vặt xong, cháo trong nồi cũng tốt. Quan Mao cùng Quan Văn cũng từ bên ngoài trở về. Người nhà ngồi vây quanh cái bàn chỉ có ba chân ăn điểm tâm.

      “Hai người các con đem gà chuẩn bị cho tốt là được, con thỏ chờ Đại ca con trở về lại lột da. Đồ Tô ở nhà nghỉ ngơi, Tang Lạc con bớt thời gian tới dưới chân núi hái chút rau dại, nhớ đừng quá xa.” Lâm thị vừa cơm nước xong bắt đầu an bài công việc cho mấy người.

      biết nương.”

      “Còn có, nhớ đừng tìm người ta cãi nhau. Con về sau lại cậy mạnh lanh mồm lanh miệng, cẩn thận ta đánh con!”

      biết biết.” Tang Lạc rất nhanh đáp. Lâm thị xong Tang Lạc lại nhìn nhìn Đồ Tô, môi giật giật, lại đem lời muốn nuốt xuống. Điểm tâm xong, ba người khiêng cái cuốc xuống ruộng.

      Tang Lạc tranh rửa chén, Quan Đồ Tô lấy cái khăn lau rách đem cái bàn lau lần.

      “Tỷ, đầu óc của tỷ bị đụng vào… Hỏng rồi?” Tang Lạc cẩn thận hỏi.

      có gì trở ngại, dù sao gì đó trong đầu cũng nhiều.” (QA: -_-!!! Đây là biết tự biết đúng !?)

      “Tỷ cũng đúng, tỷ cùng Đại ca giống nhau, gì đó trong đầu cũng nhiều, nhớ cũng sao.” Tang Lạc theo lời của nàng . Quan Đồ Tô có chút chán nản, người này như thế nào như vậy… (QA: biết mà!!!)

      “Vậy muội đem gì đó trong đầu muội ra , ta muốn xem chút trong ngoạn ý kia của muội sắp xếp bao nhiêu thứ?” Quan Đồ Tô dỗi . Nàng kì thực là kích tướng Tang Lạc, Tang Lạc khanh khách cười, nhận ra ý đồ của nàng, nàng ta giống như là khoe khoang những gì đó trong đầu quả dưa của mình toàn bộ trút ra.

      “Nhị thẩm chúng ta tỷ nhớ ?”

      “Nhớ nhiều.”

      “Người nọ là tốt nhất, con dâu nuôi từ bé trong nhà nàng thấy nàng như chuột thấy mèo vậy.”

      “Tam thẩm đâu?”

      “Nhớ chút.”

      “Nàng người này là thích chiếm tiện nghi , người khác phóng cái rắm, nàng đều hận thể ở phía sau đâu…” Này so sánh là hình tượng.



      Hai người hỏi đáp, Quan Đồ Tô cố ý dẫn Tang Lạc nhiều. Nàng còn nghe, rất nhanh hấp thu tin tức hữu dụng. Hấp thu xong cũng quên khích nàng ta câu: “Trong đầu muội cũng chỉ có chút này nọ như vậy!”

      Tang Lạc thực để ý, nàng vẫy vẫy bím tóc khô vàng giống cỏ mùa thu của mình, kiêu ngạo : “Tỷ nhưng đừng coi thường muội, muội có thể so với nữ hài tử trong thôn chúng ta này hiểu hơn rất nhiều, hừ, tỷ xem xem Tiểu Hồng tiểu Thúy lớn bằng ta, cái lên được mặt bàn.”

      “Trong nhà cũng có việc gì, chúng ta bằng lấy rau dại .”

      “Được.” Hai người bắt đầu tìm rổ cùng xẻng sắt .

      Đúng lúc này, chợt nghe thấy ngoài viện có người kêu: “Có ai ? Nương Đại Mao ở nhà ?”

      Quan Đồ Tô vừa muốn lên tiếng trả lời, thấy Tang Lạc nhanh chóng làm cái thủ thế chớ có lên tiếng. Quan Đồ Tô cho lắm, nghe lời câm miệng . Tang Lạc lại duỗi tay kéo Quan Đồ Tô trốn trong cái góc nấp, hai người nín thở tĩnh khí cùng đợi.

      Các nàng vừa trốn tốt, cửa viện bị đẩy ra, Quan Đồ Tô nhìn chăm chú, chỉ thấy từ bên ngoài tiến vào người phụ nhân mặt giống cái chậu, thân hình giống hạt táo, hai bên ở giữa to nhọn. Phụ nhân kia ánh mắt lớn quay tròn chuyển động, ánh sáng mơ hồ của kẻ trộm, thấy trong viện quả người, nàng mới quen thuộc hướng ổ gà bên cạnh sờ soạng. Quan Đồ Tô kết hợp với tư liệu vừa rồi, lập tức đoán được người này chính là Tam thẩm của mình Dương thị.

      Nàng hóa ra là đến ăn trộm trứng gà! Quan Đồ Tô vừa muốn có động tác. Tang Lạc lại túm nàng chút, ý bảo nàng đừng nhúc nhích. Đồ Tô đánh giá nàng là muốn bắt hình, xem ra mình còn trấn định bằng tiểu hài tử, nàng đành phải tiếp tục chịu đựng.

      Phụ nhân hình hạt táo kia hì hục cúi thắt lưng trốn, tốn sức từ trong ổ gà lấy ra hai quả trứng, còn chưa kịp cất vào trong lòng, Tang Lạc lôi kéo Đồ Tô cười hì hì từ góc sáng sủa ra, nàng thanh thanh thúy hô: “A, Tam thẩm, ngươi tới giúp nhà ta thu trứng gà a?” Phụ nhân hình hạt táo đại khái dự đoán được trong viện còn có người, bỗng dưng bị dọa trận, trứng gà trong tay thiếu chút nữa rớt xuống dưới.

      Tang Lạc bước dài chạy lên, đoạt trứng gà trong tay nàng : “ phiền Tam thẩm hỗ trợ. Chút việc ấy ta vẫn là có khả năng.”

      “Tang Lạc, ta là nhìn cửa viện nhà ngươi có khóa tới đây nhìn xem…” Tam thẩm mặt có chút xấu hổ tiếp.

      “Xem xem, nhưng là ngươi hướng ổ gà nhìn cái gì a.” Quan Đồ Tô lạnh lạnh tiếp.

      “Tỷ, tỷ có điều biết, Tam thẩm này a –” Tang Lạc tới đây, cố ý kéo dài điệu, sau đó cười : “Gà trong nhà Tam thẩm cũng đẻ trứng, cho nên cứ thích chui ổ gà nhà người ta.” Dương thị nghe như thế, mặt lớn nhanh chóng từ trắng biến thành màu đỏ như gan heo. Hai tay của nàng chống eo, rất giống như cái bình trà vậy.

      “Ngươi nhà ai gà đẻ trứng! Của nhà các ngươi mới đẻ trứng!” Dương thị lúc này như là bị túm cái đuôi giống như chó bị túm cái đuôi trụi, gấp đến độ khỏi cả người vươn về phía trước, thịt mỡ người run lên run lên.

      “A, gà nhà ngươi nếu đẻ trứng, tại sao luôn nhớ thương ổ gà nhà chúng ta. Hơn nữa, ta chỉ là gà, lại chưa cái khác đẻ trứng, ngươi phát hỏa lớn như vậy làm gì?” Tang Lạc nhanh chậm tiếp.

      Cái Dương thị này lại hổn hển, nàng nhảy dựng cao, buông ra giọng chửi bậy : “Các ngươi này hai cái đồ tiểu đê tiện, cả ngày miệng đứng đắn bố trí người khác, cũng sợ thối đầu lưỡi. Quả nhiên là giống xấu kết ra qua tốt được, lão nương bị coi thường, khuê nữ có thể tốt đến đâu ! Đừng cho là ta biết nhà các ngươi làm chuyện tốt gì, sáng nay ta nhìn thấy Quan Hậu Tề kia ở cửa nhà ngươi lại — ”

      “Ngươi gà mái béo đẻ trứng này, ngươi dám vũ nhục nương ta! Ngươi mới là đồ đê tiện, người đàn bà chanh chua! Ta xem ngươi thuần túy là đố kỵ nương ta, ai chẳng biết , ngươi người này bởi vì đời đời tổ truyền độc môn mắt chó cái, thực là miệng Trư Bát Giới bụng đầy ý nghĩ xấu, lúc tuổi trẻ có người tới cửa cầu hôn. Kết quả còn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngu ngốc là coi trọng cha ta, cha ta nhìn đến ngươi, trong lòng ngươi khó chịu…”

      Dương thị nghe được Tang Lạc vạch trần gốc gác của mình, mặt nhất thời từ hồng biến xanh, bộ ngực căng phồng kia của nàng dùng sức ưỡn về phía trước, nước miếng bay tứ tung mắng Tang Lạc. Tang Lạc tự nhiên cam lòng yếu thế. lớn , hai bình trà đối diện nhau mắng.

      Quan Đồ Tô xem như nghe xong trận mắng cao nhất trong thôn. Nàng căn bản xen miệng vào được, bởi vì Tang Lạc người vẫn ứng phó lên. Nhưng là hai người càng mắng càng khó nghe, càng mắng càng dung tục, mắt thấy song phương hướng chữ cua đông tiếp đón. Cữ như vậy xuống, chịu thiệt vẫn là Tang Lạc, nàng dù sao cũng là cái tiểu nương, Dương thị này là cái phụ nhân, nàng cái lời gì cũng đều mắng ra miệng được.

      Quan Đồ Tô cao giọng khuyên hai người, còn ý đồ đem Dương thị kéo ra bên ngoài. Nhưng là Dương thị nghĩ đến nàng là muốn đánh mình. Đồ Tô vừa lại đây, nàng tiên hạ thủ vi cường mãnh liệt đẩy Đồ Tô chút. Tang Lạc vừa thấy Dương thị động thủ cũng nóng nảy, nàng bay nhanh chạy tới, bưng lên chậu nước rầm hướng Ngô thị người hất qua.

      Dương thị bị giội ướt sũng giống như chuột lột, cả người chảy nước. Cái này, nàng lại tức giận muốn hỏng mất, vừa muốn lên đánh Tang Lạc. Quan Đồ Tô tự nhiên cho nàng thực được, khi ba người muốn xé rách, chợt nghe thấy ngoài cửa tiếng tiếng hô: “Các ngươi đây là làm gì đâu, đều dừng tay cho ta!” Dương thị vừa nghe thanh này, vội vàng ở hạ tay.

      Quan Đồ Tô ra bên ngoài vừa thấy, chỉ thấy vào người phụ nhân trung niên thân hình béo sụt xuống, quấn khăn trùm đầu màu lam, mặc y phục vải màu xám tro.

      “Bà nội.” Tang Lạc giống như là làm theo lệ kêu tiếng, Đồ Tô cũng theo kêu tiếng. Kêu đồng thời, nàng lại liếc mắt cái đánh giá bà nội Cao thị được tặng kèm này. Theo nàng từ chỗ Tang Lạc hỏi thăm tin tức, Cao thị này là bà nội kế của nàng, cùng nhà các nàng tuyệt thân. Khi cha nàng Quan Hậu Cần ở nhà, bà thấy còn có chút tiện nghi có thể chiếm, phần lớn mặt cũng là có trở ngại, từ khi Quan Hậu Cần vừa , bà liền bắt đầu khiến cho Quan lão nhân đối với nhà này mặc kệ hỏi, đối với việc hai cái con dâu khác của mình là Dương thị và Tiêu thị đối với Lâm thị chèn ép cũng là giả câm vờ điếc. Có khi thấy các nàng ầm ĩ tàn nhẫn, vì mặt mũi mới quan tâm quản giáo. Hôm nay việc này bà bản muốn quản, nhưng bà nhìn hàng xóm kia báo tin vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, mới nén giận lại đây.
      Linh Sờ Tinh, lâm langTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Giáo huấn nữ nhi


      “Nương –” Dương thị chạy nhanh kêu tiếng.

      “Ta vừa rồi ngang qua chỗ này, nhìn cửa viện có khóa, mới tiến đến xem, kết quả hai nương này cứng rắn ta trộm trứng gà nhà nàng.” Dương thị vừa thấy bà bà vào đến, vội vàng đem vẻ mặt hung hãn thu hồi, vẻ mặt ủy khuất tố khổ cáo trạng.

      “Hừ, ngươi trộm hay tự mình hiểu .” Tang Lạc lạnh lùng , ánh mắt hèn mọn nhìn Dương thị.

      Lúc này, ngoài cửa viện cũng đứng tốp năm tốp ba hương thân, ngừng hướng trong viện thăm dò.

      Cao thị đôi mắt sắc bén nhìn người tỷ muội Quan gia quét vòng, lại nhìn thoáng qua Dương thị phục thấp làm (hạ mình làm người dưới), thản nhiên : “Ta cho là chuyện gì to tát đâu, loại chuyện ba cây hạch đào hai cây táo nhặt này cũng muốn ầm ĩ thành như vậy sao? Trưởng bối giống trưởng bối, tiểu bối cũng có bộ dáng của tiểu bối.” Quan Đồ Tô thầm đánh giá bà nội tặng kèm này, lời này vừa nghe là mỗi người đều bị đánh năm mươi cái, kì thực là thiên vị Dương thị. Kia ý tứ là ăn trộm trứng gà là chuyện , vốn là nên để ý.

      Quan Đồ Tô nghĩ làm thế nào mới có thể đem trong bông có kim, thời cơ thực tốt đâm cho lão bà này chút, bên Tang Lạc lập tức liền vui, nàng cưỡng chế cơn tức : “Bà nội, ngài biết nhà chúng ta nghèo, cha ta ở nhà, trong nhà bao nhiêu người, mấy ngày hôm trước tỷ của ta lại bị bệnh, tiền bốc thuốc cũng có. Trứng gà này là nương cứng rắn cắn răng tiết kiệm cho tỷ ta bổ thân mình. Này ở nhà người khác giá trị là cái gì, trộm trộm. Vì mặt mũi thân thích, cũng nhịn. Nhưng ở nhà chúng ta có thể giống với…”

      “Tang Lạc, ngươi lại dám cùng trưởng bối chuyện hả? Nương ngươi vẫn dạy ngươi như vậy?” Cao thị ánh mắt giống dao quét đến, bộ khí thế giận tự uy.

      “Bà nội, Tang Lạc còn , ngài đừng cùng nàng chấp nhặt, ta xem việc này cứ coi như hết, cái gọi là việc xấu trong nhà thể mang ra ngoài, nháo lớn cũng dễ nhìn, ngươi xem xem bên ngoài hương thân càng ngày càng nhiều…” Đồ Tô suy nghĩ trong chốc lát cân nhắc từng câu từng chữ . Nàng hiểu được tại cổ đại chết tiệt này, chữ “Hiếu” ép lên đầu người, trưởng bối cho dù là hỗn đản, cũng thể cứng rắn được. Lại tiếp tục ầm ỹ nữa khẳng định cũng là muội muội chịu thiệt.

      Cao thị liếc mắt cái đánh giá Quan Đồ Tô, trong mắt lên tia khó hiểu. Trong lòng thầm nghĩ: cháu lớn này hôm nay làm sao đột nhiên lại đổi tính? Nếu là bình thường sớm cùng mình ầm ĩ. Quan Đồ Tô thản nhiên cùng nàng liếc nhau, lại làm bộ như thực kính cẩn cúi đầu nghe theo. có biện pháp, mình bây giờ còn tìm hiểu tình huống chưa , trước cúi mình vài ngày rồi sau. Cao thị cũng hiểu tính tình Tam tức phụ của mình, hơn nữa mình lại là cái bà nội kế, ầm ĩ quá gay gắt đối với thanh danh của bà cũng tốt. Nghĩ ràng theo bậc thang này xuống dưới quên .

      “Thôi được, việc này cứ như vậy coi như xong. Nương Bằng Phi theo ta trở về .” Cao thị ra vẻ uy nghiêm xoay người, nhanh chậm hướng ra ngoài . Dương thị tuy rằng cam lòng cũng dám cái gì. Nàng quay đầu hung hăng liếc mắt khoét tỷ muội Đồ Tô cái. Tang Lạc dùng môi mắng: “Kẻ trộm! Người đàn bà chanh chua!” Dương thị trong mắt lệ quang chợt lóe, sau đó dậm chân cái lắc lắc thắt lưng như cái thùng nước ra.

      Người muốn xem náo nhiệt vẫn còn chưa tán hết. Tỷ muội hai người khóa cửa viện, ôm rổ lên vào núi lấy rau dại.

      Lúc này giữa thời kì giáp hạt, trong thôn người nghèo lại nhiều, rau dại ở gần cơ hồ đều bị lấy hết, các nàng chỉ đành phải xa chút lấy. Đồ Tô nhớ đường, đành phải nhắm mắt theo đuôi theo phía sau Tang Lạc.

      Bất quá, nàng ngày bé cũng là lớn lên ở trong thôn, đối với phần lớn rau dại vẫn là biết . Cây tể thái, bồ công , ra đuôi chó vân vân, nhiều vô số cũng hái được ít. Quan Đồ Tô bên làm việc bên cùng Tang Lạc chuyện phiếm.

      “Tang Lạc, còn có tin tức của cha sao?” Quan Đồ Tô cẩn thận hỏi. “Cha” ở nhà bọn họ sắp thành từ cấm kỵ.

      Tang Lạc vẻ mặt ảm đạm lắc đầu: “ có. Vài năm trước còn có người ở thành Trường An thấy cha, sau lại nghe theo người Hồ Tây Vực vội buôn bán. Lại sau nữa thấy có tin tức của .”

      Quan Đồ Tô thầm thở dài, người cha này cũng chịu trách nhiệm, vừa chính là bảy tám năm. Nương nàng Lâm thị mang theo bốn hài tử sống phải chịu bao nhiêu gian khó a. Ai…

      Hai người vừa chuyện vừa lấy rau dại, leo qua ngọn núi , đến trong rừng cây phía sau núi.

      Nơi này rau dại so với vừa rồi nhiều hơn, trong cái giỏ của hai người càng ngày càng đầy. Quan Đồ Tô lấy tay nhấn xuống chút, nhấc chân tiếp tục hướng bên trong đến.

      “Tỷ, tỷ đừng hướng bên trong nữa, nguy hiểm. Chúng ta bình thường cũng leo qua ngọn núi này đâu.”

      “Nga –” Quan Đồ Tô buông rổ nhìn xem bốn phía xung quanh, cách đó xa là núi cao rừng rậm cao ngất uốn lượn. Núi kia cao tới trong mây, mây mù lượn lờ núi. Nàng biết hoàn cảnh cổ đại bị phá hư, dã thú khổng lồ vẫn là rất nhiều, nàng vẫn là đừng mạo hiểm .

      “Di, muội xem, tòa nhà gỗ kia dễ nhìn.” Quan Đồ Tô hưng phấn chỉ chỉ căn nhà bên dòng suối ngọn núi cách đó xa. Phòng ở kia dựa vào rừng rậm, trước sau phòng ốc là nước chảy róc rách, hoa dại khắp nơi. Cảnh sắc đẹp sao tả xiết.

      Tang Lạc thương hại liếc mắt cái nhìn tỷ tỷ, giọng : “Đó là nhà Quan Ngũ thúc, chúng ta ngày bé thường xuyên đến chơi, sau lại tới.” Quan Đồ Tô lại lần nữa nghe được tên Quan Ngũ thúc. Nàng nhớ tới gà trong sân nhà mình cùng vẻ mặt phức tạp của mẫu thân Lâm thị. Trong lòng nghi ngờ càng đậm.

      “Tang Lạc, Quan Ngũ thúc rốt cuộc cùng chúng ta là cái quan hệ gì?”

      Nàng hỏi còn tốt, vừa hỏi mặt Tang Lạc lại ra tia oán giận: “Ngũ thúc là đường ca bà con xa của cha, ít lần giúp chúng ta làm việc. Nhưng là về sau, cha mẹ thê tử của Ngũ thúc qua đời, người trong thôn liền đồn đãi khắc cha mẹ khắc thê. Bởi vì cùng chúng ta lại gần, lại đồn đãi cùng nương…” Quan Đồ Tô trong lòng sáng tỏ, tự nhiên là đồn đãi cùng Lâm thị làm việc xấu.

      “Về sau, Ngũ thúc đem đất trong thôn bán, mình người chuyển đến ngọn núi, dựa vào săn thú sống qua ngày. Cũng tiếp tục cùng chúng ta lui tới.” Quan Đồ Tô im lặng gật đầu, trong lúc nhất thời cũng biết cái gì cho phải.

      Hai người đợi rổ đựng đầy bắt đầu trở về .

      Chưa xa, trước mặt đụng phải người hán tử trung niên dáng người khôi ngô, mặt lại mang đạo vết sẹo, ba người đều sửng sốt chút.

      “Ngũ thúc.” Tang Lạc thúy thanh kêu, Đồ Tô há miệng thở dốc cũng theo Tang Lạc tiếp đón tiếng.

      Quan Hậu Tề nhìn Đồ Tô, giơ giơ lên khóe miệng, muốn lộ ra chút tươi cười. Nhưng có thể bởi vì hay cười, nên tươi cười của thực cứng ngắc thậm chí có điểm dọa người.

      “Đồ Tô, thân mình cháu tốt chưa?”

      muốn tốt lắm.”

      Quan Hậu Tề này hiển nhiên thực biết chuyện, ba người hàn huyên vài câu, lời nào để . Tang Lạc chỉ phải lên tiếng cáo từ.

      Quan Hậu Tề mang theo rổ đem các nàng đưa đến đầu thôn phía sau núi , dừng chân lại, trước khi lại dặn dò : “Ngọn núi dã thú nhiều, yên ổn, các cháu cẩn thận chút. Nếu có chuyện gì khó xử, chờ ta bán con mồi cùng da lông cho nhà cháu mượn là được.” Đồ Tô tự nhiên lại khách sáo phen.

      Hai người sau khi trở về, Đồ Tô dưới gợi ý của Tang Lạc bắt đầu làm cơm trưa, cũng có gì tốt để làm, chẳng qua chỉ là nấu vài cái bánh bột ngô trộn với cao lương và dau rại, cộng thêm nồi canh loãng. Được rồi, nàng thừa nhận ăn như vậy thực bảo vệ môi trường, nhưng là chịu nổi mỗi ngày ăn như vậy .

      Tang Lạc đưa cơm cho Lâm thị và hai người ca ca. Quan Đồ Tô thừa dịp trong nhà có người, bắt đầu lục tung, chung quanh tuần tra vòng, nhìn xem có cái gì có thể để nàng làm chút mua bán gì đó . Kết quả rất ràng — trong nhà nghèo ngay cả chuột cũng đến. được, nàng cần suy nghĩ cải thiện cuộc sống chút.

      Buổi chiều, hai tỷ muội cho gà ăn, thu thập vườn rau , nhổ cổ, ra ngoài kiểm tra củi lửa, dù sao là khắc cũng nhàn rỗi. Quan Đồ Tô bên làm việc lại nghĩ kế hoạch phát tài của mình. Rốt cuộc làm cái gì đây? Làm túi lưới, ; thiết kế trang phục, dẫn dắt cổ đại mới, vẫn là ; làm vốn ban đầu của nàng , ủ rượu? Nhưng là trong nhà ngay cả lương thực cũng có. Quan Đồ Tô gấp đến độ trực tiếp nắm tóc.

      Tang Lạc lo lắng hỏi: “Tỷ, tỷ như thế nào luôn vò đầu vậy, có phải có con rận hay ?”

      Quan Đồ Tô trừng mắt: “Muội mới có con rận, cả nhà muội đều có con rận!”

      Tang Lạc vẻ mặt buồn bực: “Cả nhà ta cũng bao gồm tỷ sao?” Quan Đồ Tô tức giận nhe răng thèm nhắc lại.

      Khi trời tối, Lâm thị mang theo hai con trai trở về. Đồ Tô nhìn bọn họ mệt ngay cả cũng muốn , vội vàng bưng lên nước ấm để cho ba người rửa mặt rửa tay, tiếp theo lại đem cơm làm tốt bưng ra.

      Cơm chiều so với cơm trưa phong phú hơn, chậu lớn chim trĩ hầm nấm món chính vẫn là rau dại bánh bột ngô.

      Lâm thị nhìn thoáng qua, dùng giọng điệu trách cứ : “Ai cho con đều hầm lên? Đó là giữ lại cho con bổ thân mình, con lần trước mất máu quá nhiều, phải rất lâu mới có thể bù lại được.”

      có việc gì, nương, con tại thấy tuyệt hôn mê.” Quan Đồ Tô vội vàng tiếp. Nàng muốn hỏi , khối thân thể tiền nhiệm này, tính cách mạnh mẽ, vài ngày trước vì tiểu tử cùng thôn Quan Đại Ngưu châm ngòi cùng cái tiểu bá vương trấn phát sinh xung đột, hai người đánh nhau. Kết quả là lưỡng bại câu thương, Quan Đồ Tô là chảy lượng lớn máu mũi, tiểu bá vương kia còn lại là đầu thủng cái lỗ. Vì song phương đều bị thương, cho nên nhà ai cũng bồi tiền. Này đó đều là nàng thông qua Quan Mao Quan Văn chuyện lại thêm từ Tang lạc tổng kết ra được, Tang Lạc bị người nhà nhắc nhở vốn chịu — sợ nàng trả thù người ta.

      Lâm thị lại nhìn thoáng qua Đại nữ nhi, mệt mỏi mà bất đắc dĩ : “Mấy ngày hôm trước con bệnh ta nhịn chưa con, tại tốt lắm, có lời ta vẫn cần phải . Con năm nay cũng mười hai, tiếp qua vài năm cũng có thể nghị hôn, cần phải chú ý thanh danh chút. cách khác, về sau khó làm.”

      Lâm thị lời chưa dứt, Đại ca Quan Mao bườn bực hờn dỗi tiếp lời: “Nương, người cũng đừng quá gò bó Đồ Tô, dù sao thanh danh của nàng sớm truyền ra ngoài, lại làm thế nào cũng chậm. Đợi cho thời điểm thành thân chúng ta liền chuyển nhà. Đến lúc đó lại giả vờ giả vịt cũng muộn, hắc hắc.” Quan Mao thực vì chủ ý của mình mà đắc ý, sau đó nhìn đệ đệ Quan Văn hỏi: “Nhị đệ, đệ có đúng ?”

      nghĩ tới Quan Văn thế nhưng đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, nương, dù sao thanh danh của Đại muội muốn truyền ra ngoài, người cũng đừng bắt buộc nàng. Còn nữa, nương cũng biết nhà chúng ta ở trong thôn sống tốt, mầy người chúng ta nếu mạnh mẽ chút, sớm bị người bắt nạt chết. Về phần chuyện về sau để về sau rồi hãy .”

      Lâm thị trừng mắt phẫn nộ quát: “Câm miệng hết cho ta! Có ai làm ca ca như các ngươi sao? Các ngươi cũng biết thanh danh đối với nữ nhân quan trọng như thế nào?”

      Quan Đồ Tô còn nghe ba người nương tranh luận, buồn bực trầm tư, tạm thời phát biểu ý kiến. Trải qua vài ngày hỏi thăm biết được, nàng đối với thời đại này cũng nhiều ít biết chút. Triều đại này kêu Nam Tấn, khí giống với thời Đường của Trung Quốc, đối với trói buộc nữ tính cũng phải nhiều lắm. Khi nàng biết được những điều này, khỏi thầm may mắn. May mắn phải cái loại vương triều phong kiến biến thái như Minh Thanh này, nếu với tính tình của nàng, chừng khởi nghĩa vũ trang. Lúc nàng xem tiểu thuyết mỗi khi nhìn đến nữ nhân xuyên qua này so với nữ nhân cổ đại còn giữ quy củ hơn thầm bội phục những người đó, nàng lúc là người ở đại còn thường thường đối với quy tắc nào đó bất mãn như thế, huống chi là ở cổ đại! Muốn nàng làm theo cái loại nữ nhân tam tòng tứ đức này, còn bằng giết nàng thống khoái hơn.

      Nàng lúc ấy nghĩ, nếu có ngày mình xuyên tới cái loại triều đại này, nàng muốn khởi nghĩa hoặc là làm sơn tặc. (QA: -_-!!! cái suy nghĩ này thực… Ta triệt để lời nào để !)

      “Đồ Tô –” Quan Đồ Tô nghĩ được rất tốt, nghe thấy có người kêu nàng. Nàng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt bốn người trong phòng cùng nhau tập trung ở người nàng.

      “Làm sao vậy, đây là?” Nàng nghi hoặc hỏi.

      làm sao cả, con đói bụng sao?” Quan Đồ Tô lúc này mới phát , nương nàng Lâm thị muốn giáo huấn xong, nên ăn cơm.
      Linh Sờ TinhTôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Lạc đường


      Lâm thị phát biểu xong, người nhà bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.

      Cơm là Đồ Tô múc, thịt trong bát đều nhiều giống nhau. Lâm thị trước tiên gắp khối thịt gà lớn nhất đặt vào trong bát Đồ Tô, những người khác cũng học theo, đều gắp thịt vào trong bát nàng.

      cần, mọi người đều ăn .” Đồ Tô miệng khiêm nhượng.

      “Đừng khách khí, cho con ăn cứ ăn. Ăn nhanh xong rồi đứng lên.” Lâm thị giải quyết dứt khoát, Quan Đồ Tô đành phải cúi đầu ăn cơm. Mẫu thân này, bộ dáng nghiêm túc, làm cho người ta có chút nơm nóp lo sợ. Hơn nữa Đồ Tô chột dạ, sợ nàng nhìn ra cái gì, vẫn dám cùng nàng thân cận.

      Mọi người vừa ăn vừa , tuy rằng cổ đại có quy củ “Thực , tẩm ” (ăn chuyện, ngủ chuyện), nhưng ở nông thôn cũng chú ý nhiều như vậy.

      “Chờ đem ruộng sửa sang xong, ta với Tề thím con tới nhà Chu lão gia trong huyện làm giúp việc, Đại Mao Tiểu Văn hai người các con ngoan ngoãn trông nhà. Đồ Tô cùng Tang Lạc cho phép gây chuyện.” Lâm thị ăn xong chén cơm, chậm chậm rì rì .

      “Nương, Tề thím phải đáp ứng cho chúng ta mượn lương thực sao? Ta săn thú, Đồ Tô cùng Tang Lạc lại lấy chút rau dại, hợp lại như vậy đến tháng năm khi thu lúa mạch là được. Người cũng đừng giúp việc .” Quan Mao giống như lão Đại, dẫn đầu phát biểu ý kiến.

      “Đúng vậy a nương, vẫn là đừng .” Quan Văn cũng phụ họa .

      Lâm thị cầm chén thả mạnh lên bàn: “Ta giúp việc làm sao? Thừa dịp tại nhận được công việc chạy nhanh kiếm mấy đồng tiền. Làm sao để Tiểu Văn mùa thu học đường học tập bây giờ?”

      Quan Văn vội vàng tiếp: “Nương, con học đường, lúc nhàn rỗi ở nhà đọc sách rất tốt rồi.”

      Lâm thị trừng mắt: “Cho con đọc cứ đọc, con lại giống Đại ca con thân thể khoẻ mạnh, đọc sách tương lai con có thể làm cái gì! Cứ quyết định như vậy .” xong, nàng trực tiếp đứng lên thu dọn cái bàn.

      Nàng cúi đầu vừa thấy, Đồ Tô trong bát còn có nửa chén cơm chưa ăn, khỏi lại trừng mắt nhìn nàng cái: “ ngoan ngoãn ăn cơm, con làm cái gì vậy?” Đồ Tô bất nhã ợ cái ra vẻ ăn no: “Con ăn vô.”

      Tang Lạc thông minh cầm chén thu lại: “Được rồi, chỗ còn lại này giữ lại cho tỷ ngày mai ăn .”

      Lâm thị rất nhanh đem chén rửa sạch, người nhà lại ngồi ở trong nhà chính, đều bận rộn việc của mình. Tang Lạc theo Lâm thị học châm tuyến, Đồ Tô có việc gì nghĩ lung tung, khối thân thể này của nàng muốn mười hai, kỳ quái là nương nàng cũng thúc giục nàng học châm tuyến. Việc này lại làm cho nàng thầm may mắn phen. Nàng biết là Quan Đồ Tô lúc trước, tính tình dã man, kiên nhẫn nhất chính là châm tuyến, Lâm thị dạy nàng lâu cũng thể làm cho nàng định tính, cuối cùng đơn giản là mặc kệ nàng.

      Quan Văn như trước giống nhau vẫn đọc sách bên ngọn đèn lờ mờ.

      Quan Mao hết nhìn đông tới nhìn tây hồi, lặng lẽ lôi kéo Đồ Tô. Đồ Tô ánh mắt nghi hoặc nhìn .

      Quan Mao vui sướng khoa chân múa tay khoa tay múa chân phen, Quan Văn cùng Tang Lạc đều thấy, Quan Văn nhíu mày, khóe miệng khẽ co rút làm bộ như phát , còn Tang Lạc lại là vụng trộm cười.

      Quan Mao có chút buồn bực, khoa tay múa chân nửa ngày, sau đó đứng dậy : “Nương, con nhà vệ sinh.” Lâm thị khẽ hừ tiếng, từ chối cho ý kiến. Lúc Quan Mao gần , lại hướng Quan Đồ Tô cho cái ánh mắt ám hiệu. Quan Đồ Tô cũng cảm thấy bị đè nén, nàng đành phải học bộ dáng Quan Mao : “Cái kia, nương, con cũng .” xong đợi Lâm thị đáp ứng, oạch cái chạy .

      Nàng ra sân, chỉ thấy Quan Mao ở dưới ánh trăng hé ra mộc côn múa, nàng tuy rằng hiểu cách thức, nhưng cũng hiểu được uy vũ sinh phong, uy phong vô cùng.

      “Hắc hắc, có tiến bộ ? Này, muội tới.” Quan Mao đem mộc côn ném cho Đồ Tô, thực tự nhiên phân phó .

      “A, muội cũng làm việc này sao?”

      “Muội đương nhiên , muội nhưng là đệ tử đầu tiên của ta.” Quan Mao kiêu ngạo vỗ vỗ ngực . Nàng là đệ tử , như vậy mình cũng có thể múa mấy lần? Nghĩ đến đây, Quan Đồ Tô khỏi có chút nhảy nhót.

      Lúc bắt đầu động tác của Đồ Tô rất nặng nề cứng rắn, dần dần, ở Quan Mao kiên nhẫn dạy xuống, nàng chút chút tìm về cảm giác. Tuy rằng cách thức đường múa đều thực bình thường, nhưng dù sao có chút ít còn hơn thôi.

      “Đúng đúng, cứ như vậy. Ta sớm với muội, bộ côn pháp này tồi tuy rằng khó coi nhưng thực dụng, cách khác, lần trước muội cùng cái mập mạp kia đánh nhau tại sao lại thắng.” Quan Mao nhắc tới võ nghệ thao thao bất tuyệt lên.

      “Đại ca, huynh lợi hại, về sau ta theo huynh học .”

      thành vấn đề, muội đừng quên ta là ai, Quan Mao, cùng Quan Vũ đều có cùng mạng. Chờ ta có tiền, phải tới trong huyện làm bộ Hắc Long Yển Nguyệt đao.” Quan Đồ Tô nhịn cười, mặt thực trịnh trọng phụ họa lời của . Quan Mao càng càng hưng phấn.

      Quan Đồ Tô dưới chỉ dẫn của Quan Mao vừa đánh côn vừa luyện quyền, hai người lăn qua lăn lại ước chừng khoảng canh giờ, thẳng đến khi thanh Lâm thị ở trong viện vang lên, hai người mới cuống quít về phòng.

      Quan Đồ Tô vào đến phòng của nàng cùng Tang Lạc, vừa nằm lên giường, thở hồng hộc cách thô lỗ.

      “Nương biết ta tập võ sao?”

      “Đương nhiên biết.” Tang Lạc cho là đúng đáp.

      “Vậy nàng phản đối sao?”

      “Đương nhiên phản đối, tỷ lúc ấy vì làm cho nương đồng ý tỷ tập võ, đến cây ngô đồng lớn ở cửa thôn ngồi cây hai ngày xuống dưới, về sau nương có biện pháp mới đồng ý.” (QA: -_-!!!)

      Hai tỷ muội lặng lẽ xong, lát sau Quan Đồ Tô ngủ rồi.

      Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lâm thị xuống ruộng rồi.

      Trong nhà lại chỉ còn lại tỷ muội hai người, Quan Đồ Tô còn trong chăn nhúc nhích muốn rời giường, bỗng nghe thấy cửa viện bị đập thùng thùng vang lên.

      “Ai a?” Tang Lạc thanh thúy hỏi.

      “Ngươi là ai? Chạy nhanh để cho Quan Đồ Tô lăn ra đây cho bổn thiếu gia!” cái giọng vịt đực ở ngoài cửa kêu to.

      Tang Lạc vừa nghe thần sắc khỏi có chút kích động: “Tỷ, cái Tôn mập mạp kia lại tới nữa!”

      “Tôn mập mạp là ai?” Quan Đồ Tô mơ mơ hồ hồ hỏi.

      “Còn có thể là ai, chính là Tôn Bình An mập mạp nhà Tôn chưởng quỹ thường xuyên cùng tỷ đánh nhau.” Quan Đồ Tô nhịn được xoa xoa đầu, trong lòng trận bất đắc dĩ.

      “Muội cho ta nhà bà ngoại rồi.” Tục ngữ người lớn cùng tiểu hài tử đấu, nàng nhưng là nữ nhân bình tĩnh xuyên qua. Tang Lạc ra cửa đem lời này truyền cho Tôn mập mạp.

      Ai ngờ, mập mạp kia cũng phải dễ lừa gạt, ở ngoài cửa nhảy chân lớn tiếng mắng: “Quan Đồ Tô, ngươi là cái rùa đen rút đầu. Ngươi tại là sợ ta . Có gan ngươi ra cho ta!” Quan Đồ Tô trong lòng có mười con ngựa chạy chồm chồm. Thân mình như cũ bình tĩnh nhúc nhích.

      “Mọi người theo ta cùng nhau kêu, Quan Đồ Tô là đồ tể, tương lai tìm cái tướng công là heo mập. Heo mập mỗi ngày oa oa kêu, làm ngừng kêu, đồ tể muốn giết chồng…” Ngoài cửa tiểu hài tử càng kêu càng to, còn có đánh nhịp. Quan Đồ Tô nghe được bốc hỏa, lúc này rốt cuộc ngồi yên. Mẹ nó, từ đến lớn, đều là nàng mắng người khác, nào có phần bị người mắng như vậy. Xú tiểu tử, mập mạp chết tiệt, ta thực muốn nhìn nhìn ngươi! Tỷ ta làm nữ nhân bình tĩnh.

      Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng mặc quần áo, mặt cũng để ý rửa, rầm tiếng đẩy cửa ra. Xoa thắt lưng ánh mắt hung ác trừng đám người ngoài viện.

      Ngoài cửa nhóm tiểu thí hài kêu quàng quạc ngừng lại, mọi người tự động tản ra, trốn ở bên chờ xem trò cười của hai người. Quan Đồ Tô liếc mắt cái tiếp theo mắt đánh giá Tôn mập mạp trước mắt.

      Nhìn ra người này ước khoảng mười hai mười ba tuổi, ngày thường cao lớn vạm vỡ. Lộ ra khuôn mặt vừa trắng vừa lớn, giống bánh bao lớn mới ra lò, cái mũi cùng ánh mắt được bao phủ ở trong tầng tầng thịt luộc, môi hồng răng trắng, nếu giảm béo thành công thực coi như là cái tiểu soái ca.

      “Quan đồ tể, ngươi rốt cục chịu ra.” Tôn mập mạp vừa thấy Đồ Tô ra, nhếch môi cười cười, đôi mắt kia càng phát ra giống như cái khe.

      , ngươi tìm tỷ có chuyện gì?” Quan Đồ Tô thay đổi động tác, hai tay ôm ngực, nâng cằm lên, toàn lực phóng ra khí thế Vương Bát của mình. (vương bát: con rùa)

      “Hừ hừ, ngươi gia tìm ngươi có thể có chuyện gì?” Tự nhiên là đánh nhau.

      “Ta tại có tâm tình cùng ngươi nháo loạn, mời ngươi trở về . đại nam nhân đừng cả ngày ma ma chít chít.”

      được! Ngươi hại ta mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, còn hại ta ở giường nằm mấy ngày, ta quyết thể cứ như vậy quên .”

      “Ngươi mất mặt, ta sao? Ngươi nằm mấy ngày ta lại nằm sao?” Quan Đồ Tô lại khôi phục động tác vừa rồi, hai tay chống nạnh làm tạo hình bình trà, tiến lên từng bước, hùng hổ đánh trả: “Ta cho ngươi, ta tại thanh danh đủ thối, ta ở giường nằm mấy ngày, đầu óc đều nóng sốt hồ đồ. Này đó cũng vẫn chưa tìm ngươi tính toán sổ sách đâu! Ngươi ngươi còn phải là nam nhân hay , cả ngày theo nũng nịu như ta so đo, có ý vị sao?”

      nửa phần trước còn có gì, đám hài tử nghe được hai chữ “Nũng nịu” kia, thực phúc hậu cười vang. Ngay cả Tôn mập mạp cũng nhịn được muốn cười. Tôn mập mạp vừa nở nụ cười trong chốc lát lại vội vàng nhịn xuống, mặt ra vẻ bộ biểu tình lão luyện : “Hôm nay ngươi lại đánh với ta trận, mặc kệ là thắng hay bại, việc này liền quên . Ta về sau quyết tìm ngươi phiền toái. Hiểu ?”

      “Ta đánh.”

      đánh cũng phải đánh.”

      “Chạy về .”

      “Ngươi đánh ta ngồi ngay tại cửa nhà ngươi chửi.”

      “Quan Đồ Tô là đồ tể…”

      “Đủ!” Quan Đồ Tô bị buộc còn cách nào, nàng hơi suy nghĩ chút mới đau đớn hạ quyết tâm: “Như vậy , chúng ta đổi cái phương thức khác. Ta ở phía trước chạy, ngươi ở phía sau đuổi, chỉ cần ngươi đuổi theo ta tính ngươi thắng. Được ?”

      Tôn mập mạp có chút khó xử, thân thịt béo này của chạy lên là có chút khó khăn.

      “Như thế nào, ngươi dám?” Quan Đồ Tô khích tướng .

      “Ai ta dám!” Tôn mập mạp chính là tuổi trẻ khí thịnh, tự nhiên chịu nổi khích tướng.

      “Tốt lắm, tại bắt đầu!”

      “Tỷ, các ngươi nếu lại đánh, cẩn thận nương trở về đánh tỷ.” Tang Lạc lo lắng .

      , lần này đánh, chúng ta chính là chạy.”

      “Hướng chỗ nào chạy?” Tôn mập mạp lau mặt hỏi. Quan Đồ Tô nhìn nhìn tiểu thí hài này mắt là vui sướng khi người gặp họa này. Nếu là ở trong thôn chạy tới chạy lui, những người này lại muốn xem trò cười của nàng.

      “Hướng ngọn núi chạy, ngươi dám ?”

      “Đương nhiên dám.”

      Quan Đồ Tô ở phía trước chạy, Tôn mập mạp ở phía sau đuổi theo. Còn có đám tiểu thí hài theo ở phía sau ồn ào. Tang Lạc sợ tỷ tỷ có chuyện, cũng đóng cửa viện cùng ra ngoài.

      Quan Đồ Tô chạy nhanh, khối thân thể này thể chất tương đối tồi, tuy rằng gầy nhưng là thực có khí lực. Chạy lên là thân như yến. Lại nhìn Tôn mập mạp kia, chưa chạy quá xa đỏ mặt tía tai, miệng giống như ống thổi, thở hồng hộc cách thô lỗ. Thịt béo người cũng run lên.

      “Quan đồ tể, ngươi cố ý!”

      “Đó là đương nhiên.” Đứa , xem ta chỉnh chết ngươi!”

      “Nhận thua . Tỷ tỷ tha cho ngươi.” Quan Đồ Tô thường thường quay đầu khiêu khích vài câu.

      “Ngươi nằm mơ!” Nhìn ra tiểu tử này còn rất kiên cường.

      Bay qua hai đỉnh núi, Tôn mập mạp vẫn theo đuổi rời. Tiểu tử này chạy nhanh, nhưng chịu đựng tồi.

      Hai người chạy chạy ngừng ngừng, thường thường đánh cãi nhau. Kết quả càng chạy càng xa, nàng đem Tôn mập mạp đá càng ngày càng xa, đợi đến khi Quan Đồ Tô cảm thấy thích hợp, nàng muốn lạc đường.

      “Ai, Tang Lạc — ”

      “Tôn mập mạp, ngươi ở nơi nào?” Quan Đồ Tô có chút nóng nảy, vội vàng la lớn.

      có ai để ý tới nàng. Nàng ở tại chỗ đợi trong chốc lát. Vẫn là thấy người đến. Nàng chỉ đành phải kiên trì chọn cái phương hướng về.

      Cũng biết bao xa. Nàng ở cỏ trong rừng phát vũng máu. Quan Đồ Tô trong lòng cả kinh, vội vàng núp vào. Qua hồi lâu cũng thấy động tĩnh gì. Đồ Tô chui ra khỏi cây cối tiếp tục về phía trước, chưa xa, đột nhiên phát trong lùm cây lộ ra khối góc áo.
      Linh Sờ Tinh, lâm langTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :