1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Y phi tuyệt sắc của Nhiếp Chính Vương - Tần Xảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Y PHI TUYỆT SẮC CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG

      Tác giả: Tần Xảo

      Convert: ngocquynh520

      Thể loại: Sủng, nữ cường

      Độ dài: 1100 trang word

      Nguồn: Sưu tầm


      [​IMG]
      GIỚI THIỆU:

      Nàng là dòng chính nữ bị phế truất của phủ Thừa Tướng, bị cha ruột ném vào ổ bệnh dịch tự sanh tự diệt.

      Nàng là bác sĩ có bàn tay vàng ở thế kỷ 21, xuyên đến cổ đại phá án báo thù.

      buổi sáng xuyên qua, khi nàng trở thành nàng —— Lật tay thành mây, trở tay thành mưa, khiến những người từng ức hiếp nàng nhận lại gấp trăm lần!

      Người đời ức hiếp nàng, hại nàng, xỉ nhục nàng, vậy nàng hạ độc bọn họ, tiêu diệt bọn họ, giết chết bọn họ!

      Trị dịch bệnh, Luyện Linh dược, chỉnh những người thân độc ác, đùa giỡn mỹ nam, nhìn nàng phong nhã thâu tóm y dược, ngạo thị thiên hạ!

      ******************************************

      là Nhiếp Chính vương tuổi còn trẻ, quyền cao chức trọng, thế gian tương truyền: mỵ tuyệt sắc, mặt lạnh như hoa sen, tâm như rắn rết, giết người như ngóe, xuống tay xương trắng thành núi. . . . . .

      Mãi đến khi gặp nàng —— Nhu tình trọn đời đều giao hết cho nàng;

      làm rối loạn kế hoạch của nàng, xông vào khuê phòng nàng, phá hỏng danh tiếng của nàng, quấy rầy nàng chưa đủ, còn phải cưới nàng vào trong ngực, cả đời phá hoại nàng.

      Chạy trốn, gây họa, hạ độc, nàng thề cả đời này phải chạy ra khỏi ma trảo của .

      Bắt nàng, lừa dối nàng, ăn nàng, vững nàng đè nàng dưới năm ngón tay!

      ******************************************

      【 Vương Gia đơn thuần 】

      Mỗ nữ kéo chặt cổ áo: "Biến thái! Ngươi muốn làm gì?"

      Mỗ nam ánh mắt nhàn nhạt: "Cho là Bổn vương có suy nghĩ nên có với nàng? Sợ rằng nàng suy nghĩ nhiều rồi."

      Mỗ nữ tức giận: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

      Mỗ nam tay cầm cái lồng: "Đây là cái gì?"

      Mỗ nữ cắn răng nghiến lợi: "Cái này. . . . . . Gọi là nội y, chính là đồ vật cần thiết khi ở nhà, nhưng nếu vương cảm thấy hứng thú, ta ngại làm cho ngươi mấy bộ giống nhau như đúc!"

      Mỗ nam bình tĩnh nhíu mày: "Bổn vương thích màu sắc này."

      Trong lòng mỗ nữ khuyên mình: đừng xúc động, ngàn vạn đừng kích động. . . . . .

      【 Vương Gia vô sỉ 】

      Mỗ nam: "Nàng có biết tội của nàng ?"

      Mỗ nữ: "Ta biết tội, ta nên cùng mĩ nam dạo thanh lâu. . . . . ."

      Mỗ nam tháo la áo, xiêm y nửa mở, nhe răng cười: "Như vậy, đến lúc nàng chuộc tội rồi."

      Mỗ nữ nắm chặt cổ áo: Cái gì?

      【 Vương Gia thổ lộ 】

      Mỗ nam: "Bổn vương nhìn ra, rốt cuộc nha đầu nàng tốt ở điểm nào, lấy tướng mạo này so sánh với bổn vương, thực thua kém rất lớn, cũng chỉ có khuôn mặt nhắn này coi như tạm được."

      Mỗ nữ: "Vương rất đúng, người coi trọng ta đầu óc nhất có vấn đề."

      Mỗ nam: "Nàng đầu óc Bổn vương có vấn đề, hả?"

      【 Vương Gia phúc hắc 】

      Tiểu thịt viên: "Cha hư, buông Tiểu Thất ra, để cho ta tới!"

      Mỗ nam: "Tiểu tử thúi, Tiểu Thất là để ngươi gọi sao?"

      Tiểu thịt viên: "Mẹ ta là người cha có thể đụng sao?"

      Mỗ nam: "Cha động vào mẹ ngươi, ở đâu ra ngươi chứ?"

      Mỗ nữ: ". . . . . ."
      Last edited: 20/11/16
      PhongVy thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1

      Edit: vinhanthegioi


      Đại Lịch Quốc, phủ thừa tướng.

      Trong phòng củi, Mộc Thất mơ màng mở hai mắt ra, đuổi chuột gặm bánh bao lạnh bên chân ra, thử động đậy thân thể, hai tay,hai chân nàng bị trói buộc bằng dây thừng, cả người còn chút sức lực nào lại thể thốt ra tiếng. . . . . ....

      Cuối cùng Mộc Thất cũng đón nhận việc nàng xuyên qua trở thành nữ tử tay trói gà chặt ,con dòng chính thống của phủ Thừa Tướng, chỉ là bây giờ xem tình trạng này, nàng có thể còn sống ra ngoài hay vẫn còn chưa biết.

      Cửa phòng mở ra kêu ken két, nữ tử dung mạo xinh đẹp váy màu vàng nhạt thêu bách điệp, mang theo mấy nha hoàn tới, từ cao nhìn xuống, ánh mắt liếc nhìn Mộc Thất.

      tay nàng che miệng và mũi, vẻ mặt ghét bỏ phân phó nha hoàn: “Mang nàng ta , cần cố kỵ thân phận, bây giờ nàng ta chỉ là người câm, nháo loạn ra trò trống gì!"

      "Vâng, nhị tiểu thư." Nhóm nha hoàn cởi trói cho Mộc Thất, thô bạo kéo nàng ra khỏi phòng chứa củi.

      Mộc Thất hừ lạnh tiếng, địa vị thấp kém, đến hạ nhân cũng có thể khi dễ, đây là vận mệnh của nàng sao? Nhưng nàng thừa nhận số mệnh!

      Ánh mắt sắc bén của nàng rơi người Mộc Nguyệt Tình thân hoa lệ, tưởng muốn hãm hại nàng, mượn cơ hội diệt trừ nàng đúng ? Muốn hại quỷ y Mộc Thất nàng, nàng ngược lại muốn nhìn xem hươu chết về tay ai đấy!

      Phù phù!

      Mộc Thất bị để nền đá trong từ đường, toàn thân bị dây trói xé rách miệng vết thương, máu tươi nhiễm đỏ cả nền đất, nàng cố nén đau xót, mặt lộ ra nửa điểm thống khổ.

      "Nguyệt Lương, ngươi có biết tội của ngươi ?" Mộc Tướng quốc đứng trước toàn bộ mọi người trong phủ lạnh lùng .

      Mộc Thất nắm chặt tay ngồi dậy, tra hỏi nàng biết tội hay ? Lúc này, chủ nhân của thân thể xui xẻo này bị kế mẫu cùng muội muội liên thủ hãm hại có quan hệ bất chính với nam tử, cổ họng lại bị độc câm, trước bị đánh bằng roi, sau đó nhốt tại phòng chứa củi ngày đêm...

      Bây giờ nàng rất mệt mỏi, vừa có sức lại vừa thể chuyện, đây ràng là bức nàng nhận tội! Nàng còn có cơ hội phản bác sao?

      "Tướng gia, Nguyệt Lương nàng phản bội lại hôn ước với Tề vương, cùng nam tử y sam chỉnh tề ở chung phòng, bị thiếp thân cùng nha hoàn bắt gặp, bằng chứng ràng, việc này làm dơ bản danh dự tổ tiên Mộc gia, theo lý nên buộc nàng vào đá dìm xuống hồ, chiêu cáo thiên hạ!" Đại phu nhân Vân Hồng Mai liếc nhìn Mộc Thất, hung hăng gằn từng tiếng.

      Vân Hồng Mai ngầm mừng thầm, trừ bỏ cái đinh trong mắt là Mộc Nguyệt Lương, con nàng mới có thể gả cho Tề vương làm phi, toàn bộ phủ thừa tướng cũng thuộc về các nàng.

      Mộc Thất gì, hồi tưởng lại ký ức của thân thể này, sau khi uống bát canh của đại phu nhân nàng hôn mê, lúc tỉnh dậy thấy cùng nam nhân xa lạ nằm ở giường, mà đại phu nhân lại vừa khéo mang theo nha hoàn qua, đây phải giá họa là cái gì?

      "Cha, hôm nay chuyện của đại tỷ muốn truyền khắp kinh thành, thể diện của phủ thừa tướng chúng ta mất sạch! Những lời đồn đại khó mà nghe lọt tai, từ nay về sau con và nhị tỷ khó có thể gả !" Tam tiểu thư Mộc Nguyệt Ninh che ống tay áo vừa khóc vừa .

      "Việc này bổn tướng tự cho mọi người công đạo, Nguyệt Lương, niệm tình ngươi là con lớn nhất của bổn tướng, bổn tướng có thể miễn ngươi tội chết." Mộc tướng quốc lạnh lùng với Mộc Thất quỳ nền đất lạnh.

      Mộc Thất nhìn người nam nhân được gọi là phụ thân đứng trước mặt, nàng nhìn trong mắt chúta thương cùng quan tâm chăm sóc.

      Nếu quan tâm đến tình nghĩa với mẫu thân, như thế nào mẫu thân vừa qua đời bảy ngày để Vân Hồng Mai tiến vào phủ! Nếu như quan tâm đến mẫu thân, như thế nào mười năm qua cuộc sống của nàng ngay đến cả hạ nhân cũng bằng!

      Khóe miệng Mộc Thất lạnh lùng nhếch lên, uổng cho nàng tài hoa hơn người thế nhưng lại suy bại tại phủ thừa tướng thối nát này!

      "Nguyệt Lương thế nhưng lại làm ra chuyện đồi phong bại tục, bổn tướng tha cho nàng mạng. Chỉ có điều, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, tại sai người đưa nàng vào ôn dịch cốc, sinh tử do trời, từ nay về sau nàng cùng phủ thừa tướng còn nửa phần quan hệ!" Mộc tướng quốc phất tay áo xoay người thèm nhìn Mộc Thất lần nào, bỏ lại câu: "Chấp hành ngay lập tức, chiêu cáo thế nhân!"

      "Vâng, việc này lão gia cần phí tâm." mặt đại phu nhân đầy ý cười, .

      Mộc Tướng quốc rồi, đại phu nhân đắc ý
      [​IMG]



      Chương 2: Ôn Dịch Cốc

      Edit: Chúc Hoạ Huyền U


      "Bây giờ, các ngươi trừ lựa chọn tin tưởng ta, còn có lựa chọn khác sao?" Mộc Thất lạnh lùng , "Bây giờ cởi dây cho ta, chừng các ngươi còn có cơ hội sống sót, nếu , hậu quả của các ngươi chính là bị những quan binh đó vứt xác ở bãi tha ma!"

      Lời của Mộc Thất vừa ra khỏi miệng, xung quanh lâm vào trạng thái yên tĩnh hoàn toàn, trong khí tràn ngập mùi máu, giờ nào khắc nào cũng nhắc nhở bọn họ tử vong tiến tới gần.

      "Ta phải người của quan phủ, trang phục kỳ lạ người ta là y phục cách ly đơn giản mà ta làm. Tên của ta là Mộc Thất, nếu là người cùng lưu lạc thiên nhai, chỉ có mọi người thoát khỏi dịch bệnh sốt rét nguy hiểm, mới có thể ra khỏi Ôn Dịch Cốc, ta giúp các ngươi cũng là vì để cho chính ta chạy ra khỏi nơi này, các ngươi còn có nghi ngờ gì, cứ mở miệng." Mộc Thất tiếp.

      Mọi người gì, vị thôn trưởng đứng đầu mở miệng : "Hãy mở trói cho Mộc nương!"

      Hai người thôn dân tiến lên cởi sợi dây trói tay chân Mộc Thất, Mộc Thất vuốt vuốt cổ tay rồi đứng lên.

      "Tỷ tỷ, tỷ có thể cứu chúng ta ra khỏi Ôn Dịch Cốc sao? Đệ tên là Tiểu Thôn, nếu như tỷ có thể cứu thôn của đệ, đệ. . . . . . Đệ liền cho tỷ tất cả tiền mừng tuổi trong ống tiền xu của đệ!" tiểu nam hài nắm được mép váy của Mộc Thất , xem từ sắc mặt hơi vàng của , chỉ là cường độ lây bệnh sốt rét thấp.

      "Đệ yên tâm, tỷ trị lành bệnh cho mọi người, tiền mừng tuổi của đệ đệ cứ giữ, tỷ cần." Mộc Thất sờ đầu của Tiểu Thôn mà , "Bệnh sốt rét truyền bá rất mạnh, mà trong cốc lại có nhiều chỗ u ẩm ướt, giúp bệnh sốt rét tàn sát bừa bãi phát triển lên, cho nên cách ly cùng trừ độc mới là chuyện hàng đầu mà chúng nên làm."

      Lời của Mộc Thất trúng ngay ý định của thôn dân, mọi người đối với nàng cũng dần dần buông xuống đề phòng.

      "Mộc nương, xem ra là chúng ta trách lầm nương, chúng ta nhìn thấy hề giống bách tính bình thường, làm sao lại bị người ta mang tới Ôn Dịch Cốc này?" Thôn trưởng ho khan vài tiếng .

      "Chuyện này ra rất dài dòng, về sau, khi mọi người còn sống và cùng ra ngoài ta cho các ngươi biết, bây giờ việc cấp bách là hóa giải bệnh tình, phương pháp của ta cần mọi người phối hợp mới được." Mộc Thất chỉnh lại mặt nạ mặt mình mà .

      "Đoàn người chúng ta đều nghe theo Mộc nương ." Thôn trưởng dẫn đầu , những thôn dân khác cũng tin tưởng Mộc Thất, đồng ý nghe chỉ huy của nàng.

      "Được, nam tử có
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Chồn tuyết Đản Hoa

      Edit: Chúc Hoạ Huyền U


      Vách núi cao chót vót, cũng may khoảng cách độ cao từ dưới chân Mộc Thất đến giữa sườn núi chỉ có hai trượng, leo lên đó đối với nàng mà cũng phải chuyện khó khăn gì.

      Nơi đó ươn ướt u, thích hợp cho thảo dược sinh trưởng, Mộc Thất tin tưởng, chỉ cần trèo lên phía , lại dọc theo sườn núi mà tìm kiếm cẩn thận, nàng nhất định có thể tìm được cây ngải bụi, dược liệu thể thiếu trong việc trị bệnh sốt rét.

      Nếu mà tìm được, nàng phóng ra tín hiệu đạn để gọi Thập Lục tới trợ giúp, tiểu tử kia kể từ lúc được xuyên qua tung tích thấy tăm hơi, để nàng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, nàng gì, chừng lêu lổng ở chỗ nào đó rồi!

      Mộc Thất trói phần dây thừng đằng trước vào tảng đá, nàng quay sợi dây thừng trong tay mấy vòng rồi ném lên .

      Tảng đá bị dây thừng quấn vào cây khô ở giữa vách núi run mấy vòng, Mộc Thất quấn đầu còn lại của dây thừng bên hông mình, lưng đeo cái sọt, chân đạp vách núi, leo thẳng lên vách núi.

      đại, Mộc Thất từng tiếp nhận qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, từng cùng Thập Lục leo tường, qua biển, rút ra mấy ngàn mét của núi tuyết, hôm nay leo lên vách núi này tất nhiên là dễ dàng và linh hoạt.

      Đột nhiên, Mộc Thất cảm thấy dây thừng trong tay hình như nới lỏng chút, dàn tiếng kẽo kẹt kỳ quái vang lên xen lẫn mảnh vụn của sợi dây từ đỉnh đầu rơi xuống, chẳng lẽ sợi dây này muốn đứt?

      Nàng nhanh chóng phản ứng lại, bước ba và hai bước để bò lên sườn núi, khắc kia, lúc nàng leo lên sườn núi, vì chịu nổi sức nặng nên dây thừng đứt ra rồi!

      Có thể thấy được, nếu nàng bước bước kia trễ hơn chút mà , hậu quả khó mà lường được!

      bóng dáng trắng như tuyết từ trước mắt nàng thoáng qua, giống như là con thú kéo cái đuôi to, nhưng kia cũng chỉ là hình ảnh trong nháy mắt, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?

      Mộc Thất lấy ra lưỡi hái từ trong cái sọt của nàng, chặt đám cỏ cao gần nửa người ở phía trước, mở ra con đường .

      đường, nàng vừa tìm cây ngải bụi, lại cẩn thận phân biệt mùi của các loại cây cỏ, chợt, nàng cảm thấy được đau đớn từ đùi truyền đến, bắp chân chợt co rút lại.

      Mộc Thất bỏ lưỡi hái xuống, ngồi lên tảng đá, kéo ống quần buộc chặt bó chặc lấy chân lên, lại phát da ở vùng bắp đùi phía bên phải có chỗ có vết xà cắn!

      Mộc Thất hít vào hơi, xem ra cắn nàng nhất định là rắn độc, hôm nay xung quanh vết thương nổi lên tím bầm, nàng cũng bắt đầu đầu choáng váng hoa mắt, đây ràng là triệu chứng trúng độc!

      Nàng hít sâu hơi, lấy chủy thủ mà nàng mang theo bên người gạch hình chữ thập ở miệng vết thương, dùng sức nặn ra máu độc màu đen.

      Mặc dù xử lý kịp thời, nhưng vẫn là có ít độc tố vào cơ thể, trong đầu Mộc Thất là hồi choáng váng, cánh tay run rẩy dùng sức chống đỡ cơ thể phát run, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

      Lúc này, bóng dáng trắng như tuyết từ trong bụi cỏ chui ra, chắc là con chồn tuyết toàn thân trắng như tuyết, chỉ có nhúm lông màu vàng liên ở giữa lông mày!

      Trong đôi mắt đen nhánh của con chồn tuyết tràn đầy cảnh giác, nó mấy bước ngửi vài lần, cái mũi tới đùi phải bị thương của Mộc Thất, lè lưỡi liếm vết thương của nàng.

      Nhìn dáng dấp của tên gia hỏa này cũng ác ý, Mộc Thất miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy nó nằm ở đùi của nàng, liếm máu độc vết thương.

      Mộc Thất nghi ngờ vô cùng, khẩu vị của tiểu gia hỏa này vô cùng đặc biệt, chẳng lẽ nó bị mùi máu độc hấp dẫn tới đây?

      Trong lúc nàng trầm tư, đột nhiên, cơn đau nhức kịch liệt từ đùi truyền đến, con chồn tuyết này lại cắn cái ở vết thương của nàng!

      Mộc Thất nhấc chân định hất nó ra, nhưng nó tựa như khối kẹo cao su tự đắc dính vào đùi của nàng, quả là vứt cũng xong.

      " xuống!" Mộc Thất giận giữ mà hét lên.

      mặt con chồn tuyết tràn đầy ủy khuất hừ mấy tiếng, chậm rãi buông lỏng miệng ra, nó đứng ở đó vẫn chưa thỏa mãn mà liếm móng vuốt.

      Mộc Thất lại ngạc nhiên phát , bây giờ tứ chi của nàng khỏi hoạt động được như bình thường, ngay cả miệng d/đ'l;q;d vết thương đùi cũng khôi phục lại thành màu da bình thường, ra là nước miếng của con chồn tuyết này có khả năng giải độc!

      Mộc Thất lấy Giải Độc Tán và
      [​IMG]



      ☆, Chương 004: bàn tay thần kỳ


      Về quá trình nàng lấy nước miếng của Đản Hoa, Mộc Thất thầm thở dài —— phải nàng để cho Đản Hoa cống hiến chút nước miếng thôi sao? Tại sao nó lại đứng trong góc dùng ánh mắt vô tội đầy bi thương nhìn nàng chăm chăm cả canh giờ?

      Đản Hoa cuộn tròn thân thể trong ổ , thỉnh thoảng kêu rên tiếng để chứng tỏ tồn tại của mình và tố cáo Thập Lục ‘độc ác’.

      Thập Lục quay đầu cười chế nhạo, bày tỏ kháng nghị có hiệu quả.

      Thập Lục cũng có chút buồn bực, cột tứ chi con chồn tuyết này bàn, lấy máu Thất tỉ dụ nó chảy nước miếng, đâu có làm gì đứng đắng?

      Nhưng dường như còn chọc ghẹo chồn tuyết, sờ soạng chim của nó. . . . . .đúng vậy, sau khi sờ chim của nó, nó liền gào thét ngừng, ra là tên tiểu tử này thẹn thùng!—dd l ee quy d don

      Đản Hoa xoay mặt vào tường, quay đầu dùng ánh mắt công kích Thập Lục —— ta đây ngọc thụ lâm phong, là ‘giống đực’ phong lưu tiêu sái! được sờ!

      **

      Để tránh cho dược tính quá cao tạo thành tác dụng phụ, trước tiên Mộc Thất dùng châm châm cứu cho những người lớn tuổi và bệnh nặng, bảo vệ tâm mạch.

      Sau hai canh giờ, Mộc Thất lấy thuốc được đặc chế ra khỏi đỉnh Động, tại tình trạng bệnh của mọi người thể kéo dài thêm, nhưng cần có người uống thử thuốc để quan sát hiệu quả mới được. Nếu chắc chắn, nàng thể cho mọi người tùy tiện uốc thuốc được.

      Nhưng mọi người trong thôn bị sợ hãi của cái chết bao phủ quá lâu, ai dám thử thuốc.

      "Để ta ." Người là trưởng thôn ho khan ngừng.

      "Ông nội, để cháu , cháu còn tuổi, bệnh cũng nặng, nhất định có chuyện gì!" Đứa bé vịn trưởng thôn, vỗ ngực .

      Mộc Thất cau mày, người trong Ôn Dịch Cốc bị bệnh sốt rét chỉ có con đường chết, cho đến tại vẫn chưa có ai khỏi bệnh ra khỏi cốc, thời gian trôi qua càng lâu nghĩ đến tương lai mọi người trong cốc ngày càng sợ hãi, đến khỏi hẳn, nhất định mọi người nghĩ đây là hi vọng xa vời.

      bằng để nàng làm người thử thuốc!

      Mộc Thất chậm rãi kéo ống tay áo, cởi ra găng tay cách ly cánh tay phải : "Hai canh giờ trước ta bị lây bệnh sốt rét, hôm nay trước tiên ta thử hiệu quả của thuốc giải, ddien ddan lee quys ddoon nếu như có tác dụng, mọi người đến nhà ta xếp hàng lấy thuốc, bệnh tình thể trì hoãn, như vậy mọi người yên tâm chưa?"

      "Thất tỷ, ngươi tự mình thử thuốc, sao cho ta biết trước?" Thập Lục trợn to hai mắt, gương mặt trẻ con lên vẻ hoảng sợ, bước đến kéo tay Mộc Thất, bắt mạch, quả nàng vì muốn thử thuốc cố ý để mình bị lây bệnh sốt rét!

      Nếu nàng trước việc này cho biết, nhất định để cho nàng mạo hiểm, nếu có mạo hiểm cũng nên để làm!

      "Thập Lục, ta là thầy thuốc, thuốc do ta chế nên để ta thử trước mới đúng." Mộc Thất chút do dự nuốt vào viên thuốc màu đen.

      Nửa canh giờ trôi qua rất lâu, tất cả mọi người ở đây đều đợi mạch đập của Mộc Thất trở lại bình thường.

      Thân thể Mộc Thất sốt cao, trán toát ra tầng mồ hôi mịn, nhưng
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Con diều truyền thần dụ*(*lời của thần)

      Edit: Chú Hoạ Huyền U


      Nhưng đến khi bọn họ trở lại thôn, các thôn dân phát lương thực dư mà bọn họ lưu lại bị bọn mã tặc cướp đến còn chút gì, tại hoa màu ở nơi đây còn chưa kết trái và thu hoạch được, lần này bọn họ ăn cái gì đây?

      Trước mắt, trong thôn chỉ còn lại vài túi cốc mạch, chỉ có thể cung cấp được mấy ngày, vậy sau này, các thôn dân dựa vào gì mới có thể sống được đây?

      "Những thứ đáng giá trong các hộ gia đều bị mã tặc cướp , ngay cả đồ cưới mà nhà chúng ta lưu cho nữ nhi cũng bị cướp !" vị lão phụ ở ngay tại chỗ vừa khóc lớn vừa .

      Những người thôn dân khác cũng lên tiếng lên án, nay liền súc vật trong thôn cũng chưa từng còn dư.

      Mộc Thất nhíu mày, hôm nay tìm quan phủ có thể có có tác dụng ... gì? Thôn dân trong thôn đều là những dân chạy nạn bị quan phủ vứt bỏ ở Ôn Dịch Cốc, có quyền thế, quan phủ thể nào đưa lương thực cho bọn họ.

      "Mọi người đừng lo lắng, chúng ta nghĩ biện pháp giúp mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này!" Thập Lục an ủi mọi người.

      "Nơi này từng bị bệnh sốt rét tàn sát bừa bãi, quan phủ phái người thiêu sạch thực thảo, ngay cả rau dại quả dại cũng rất khó tìm, hoa màu trong đất cũng bỏ hoang." Thôn trưởng vừa đập mạnh cây gậy trong tay vừa than vãn .

      "Nơi này cách Hoàng Thành xa nhất, liệu có quan viên triều đình giàu có ở gần đây ?" Mộc Thất trầm tư hồi lâu, mở miệng .

      Nàng rất ràng tâm tư của quan phủ địa phương, bọn họ báo lên tin tốt rằng bệnh sốt rét của thôn dân trong Ôn Dịch Cốc khỏi hẳn cũng chỉ bất quá là vì hướng về phía trước ngẩn đầu khoe khoang.

      Sauk hi cơn sóng dữ qua, có ai chú ý những thôn dân ở trong thâm sơn cùng cốc đây?

      Bất quá, nàng cũng có biện pháp có thể làm cho quan viên triều đình vui lòng mà lấy bạc ra cứu tế bọn họ.

      "Có có, nghe Nhiếp Chính vương đương triều có sơn trang ở ngoài trăm dặm của Đào Khê Sơn , mỗi khi màu mơ đến hoàng tử lại đến ngoại ô sơn trang của Kinh Thành nghỉ hè, tại ngài còn chưa về kinh." Thôn trưởng có kiến thức sâu phất râu mà .

      "Nhiếp Chính vương? Thôn trưởng biết gì về ngài ấy, có thể hay chút?" Mộc Thất cảm thấy rất hứng thú với người này.

      Nàng thấy qua ít tích về nhiếp chính thủ phủ ở các triều các đại, những người này ở dưới người nhưng vạn người, tay cầm chính quyền cao nhất của cả vương triều.

      Bất quá Nhiếp Chính vương của Đại Lịch quốc ngược lại sinh thanh nhàn, mùa mơ còn có thể chạy tới sơn trang nhàn nhã mà nghỉ hè, người như vậy nhất định là đối với những vật trong tay cực kì tự tin, nắm lấy trời đất mà chơi đùa, tính tình kiêu ngạo của người này cũng là nhược điểm mà nàng có thể lợi dụng là tốt.

      Thôn trưởng dừng chút, nhớ lại : "Vị Nhiếp Chính vương này của Đại Lịch quốc có thể trước có người sau cũng có người, lúc hai mươi tuổi liền trở thành quân sư của tam quân, bày mưu nghĩ kế, bách chiến bách thắng, rất được bệ hạ thích. Sau khi bệ hạ bị bệnh nặng, ngài lợi dụng thân phận thân vương khác họ để làm nhiếp chính đại thần trong triều người nào mà kiêng kị. Người đời đồn đãi rằng diêm dúa lẳng lơ tuyệt sắc, nam sinh nữ tướng, khuôn mặt đẹp như phù dung d.đ;l'q;d nhưng lạnh lùng, lòng dạ độc ác, oan hồn ở dưới tay vô số, lại có lời đồn đãi từng người trong Ma Cung, nhưng sau này Ma Cung lại hoàn toàn tiêu diệt, liền vô ảnh mà biến mất khỏi thế gian, đều là bị Nhiếp Chính vương tiêu diệt."

      "Vị Nhiếp Chính vương này tên là gì?" Mộc Thất ngược lại đối với rất hứng thú, sau lưng của nhất định có chuyện xưa, đường đường là Nhiếp Chính vương uy lâm thiên hạ làm sao có quan hệ cùng ‘Ma Cung’ tà giáo trong võ lâm, nếu như thế làm sao khống chế cả Hoàng Thất, nắm giữ quyền to trong tay?

      "Sở Vân Mộ." Thôn trưởng trả lời.

      "Người này đệ biết!" Ngay sau đó
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 006: Nhiếp Chính Vương đưa lương thực

      Edit Hoa Trong Tuyết


      "Vương Gia, đây là. . . . . . phấn huỳnh quang!" Nguyên Giáng ngửi bột màu xanh, kinh ngạc ngẩng đầu lên .

      "Có người lấy phấn huỳnh quang hòa với mực viết thành chữ giả thần dụ, biện pháp này thô chịu được, nhưng mà đối với người dân ngu muội dốt nát mà , vẫn có thể xem là biện pháp tốt nhất." Sở Vân Mộ thoáng nhíu mày, mắt phượng lộ ra ánh sáng thâm trầm.

      "Nguyên Giáng, gần đây phía bắc Đào Khê Sơn xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Mộ hỏi.

      "Thưa Vương Gia, phía bắc cách Đào Khê Sơn trăm dặm có thôn tên là thôn Đào Hoa, nơi đó trước đây có dịch sốt rét, tất cả thôn dân bị bệnh đều bị mang tới Ôn Dịch Cốc để cách ly, sau này có vị thần y tên là ‘Mộ Thất’, chữa khỏi bệnh cho toàn bộ thôn dân trong Ôn Dịch Cốc, còn cứu chữa cho nhiều binh lính, từ đó về sau hề có người bị chết. . . . . ."

      Nguyên Giáng tình hình gần đây có thể đến ba ngày ba d-d-lê:quý’đôn đêm đến nước miếng văng tung tóe, là thống lĩnh điều tra tình báo của Thập Tam Sát Thiên Tử, lên trời xuống đất, có chuyện gì biết.

      Sở Vân mộ hơi híp mắt lại, xem ra là có người lợi dụng phương pháp này làm người trong thiên hạ đều biết, sau đó dẫn tới chú ý của , để cho ra tay cứu những thôn dân trở về từ Ôn Dịch Cốc.

      Đến tột cùng là ai có lá gan trêu chọc vị Nhiếp Chính Vương mà người đời trốn còn kịp?

      Mộ Thất. . . . . . đối với người này cũng cảm thấy rất hứng thú.

      "Vương Gia, chuyện hôm nay mọi người trong kinh thành đều biết, mọi người đều chú ý đến nhóm thôn dân sống sót trở về từ Ôn Dịch Cốc, chúng ta nên ra tay trấn áp hay là. . . . . ." Nguyên Giáng dò hỏi.

      Đối với tính tình của Vương Gia, rất khinh thường những trò diễn xiếc gây chú ý như vậy, có lẽ giao cho bọn họ xử lí?

      "Gọi chưởng quản ngân khố Nguyên Trăn đến, chuẩn bị đầy đủ lương thực và vật dụng, lập tức mang đến nơi đó." Sở Vân Mộ ý vị mở miệng.

      Nếu dân chúng hi vọng giúp đỡ những người này, làm theo ý mọi người mong muốn, đây là chuyện lấy được lòng dân tại sao làm?

      Trời ban điềm lành, công đức Phụ Thần. . . . . . dám dưới mắt nịnh hót vang dội như thế, Mộ Thất là người đầu tiên.

      Khóe miệng Sở Vân Mộ lên ý cười, lạnh lùng : "Nguyên Giáng, mời vị thần y miệng ngọt như mật này tới sơn trang chuyến."

      "Vâng!" Nguyên Giáng thầm nghĩ trong lòng, bị Vương Gia để mắt tới, hơn phân nửa là tốt!

      **

      Bên kia, Mộc Thất cùng thôn dân thôn Đào Hoa trở về từ bờ sông cách thôn mười dặm.

      Bọn họ bắt được ít cá sống, lấy ra nấu canh ăn là chọn lựa rất tốt, nhân tiện giúp mấy ông lão gầy còm ốm yếu bồi dưỡng thân thể.

      Thập Lục rời để liên lạc với các trưởng lão của Trầm Hương Cát ở Đại Lịch, Mộc thất có tín vật của chưởng môn, tuân theo nguyện vọng của sư phụ, sau này nàng tiếp quản Trầm Hương Cát.

      Nàng và Thập Lục tới nơi này chưa hề quên mong muốn lúc đầu, nhưng nàng muốn báo thù cho sư phụ, nhất định phải đứng ở vị trí cao, mới có nhiều người để nàng sử dụng.

      Các thôn dân mang ra bên ngoài cái nồi lớn, xử lý sạch cá tươi, ném vào trong nồi đun nấu.

      Mọi người vừa sửa phòng ở vừa bắt cá, rất mệt mỏi,d-d-l-quý:đôn nhưng lương thực còn lại đủ cho tất cả mọi người trong thôn ăn bữa,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :