1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Y nữ Phương Hoa - Yên Nùng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Y nữ Phương Hoa.

      Tác giả: Yên Nùng.
      Thể loại: Xuyên , sủng, HE.
      Editor: A Cửu.
      Độ dài: 300 chương
      Lịch post: cố định nhé!


      Giới thiệu:

      vị phụ thân từ trời rơi xuống

      vị hôn phu từ trời rơi xuống.

      Thịnh Phương Hoa chỉ cảm thấy nàng thể hiểu nổi việc này.

      Nghe vị hôn phu kia là người què, mặt than.

      Quan trọng nhất là sắp xuôi chân vào quan tài rồi.

      Thịnh Phương Hoa: Tốt quá, ta có thể làm quả phụ có tiền nho rồi.

      Chử Chiêu Việt: Nương tử, vi phu còn chưa chết mà!

      1vs1, vô cùng cố gắng để chạy con đường sủng ngọt~~~

      PS (lời tác giả): Tuy rằng nữ chính thích y thuật, nhưng tác giả lại hề nghiên cứu về nó, vậy nên xin đừng so đo về chi tiết khi cứu người, đa tạ.
      Last edited by a moderator: 13/10/16
      Jenny Kún, ly sắc, duyenktn13 others thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1:

      "Thịnh nương!"

      Thịnh Phương Hoa vừa ngẩng đầu lên thấy đại tẩu của Vương gia trong thôn vội vàng chạy đến: "Muội mau đến nhà chúng ta xem chút, gà nhà chúng ta..."

      mặt Vương đại tẩu có chút vẻ sốt ruột, trán cũng có đường nhăn.

      "Sao vậy?" Lòng Thịnh Phương Hoa trầm xuống, hôm qua nàng vừa mới xem qua gà ở nhà Lý đại nương, hôm nay Vương đại tẩu lại đến nữa, xem ra tình hình này có chút ổn rồi.

      Gà nhà Lý đại nương, mấy con đều tiết ra chất dịch, đứng xiêu vẹo, có con còn ngoặt cả cổ, thoạt nhìn chắc là gặp phải bệnh dịch rồi. Hôm qua nàng dặn Lý đại nương phải chôn con gà kia đến sau núi, tuyệt đối được để nó chạy loạn khắp nơi, biết Lý đại nương có nghe lời của nàng hay .

      Đối với mấy hộ nông gia này mà , mấy con gà đó chính là bảo bối của họ, có thể đẻ trứng để bán lấy tiền, nuôi gà mái đến già, cần đến việc bán với giá cao, chỉ cần con dâu trong nhà có con, chạy vào trong núi tìm chút thảo dược mà hầm lên, đây chính là thuốc bổ tốt nhất.

      Vội vàng chạy đến Vương gia, Thịnh Phương Hoa nhanh chóng xông về phía chuồng gà, có mấy con gà chậm chạp bên ngoài, mấy con lại nằm cạnh chuồng, còn có mấy tiếng kêu cục cục vang ra từ bên trong.

      Thịnh Phương Hoa cúi đầu nhìn mặt đất, có lớp bùn xen lẫn giữa sắc xanh và vàng, nàng ngồi xổm xuống đất rồi cẩn thận nhìn, lập tức nhíu mày lại, Vương đại tẩu theo vào, thấy vẻ mặt nàng tốt lắm, khỏi có chút hoảng sợ: "Thịnh nương, có phải là gà bị bệnh rồi ?"

      "Đúng vậy." Thịnh Phương Hoa gật đầu: "Có điều tẩu cần phải gấp, bệnh này chỉ mới phát mà thôi, chỉ cần khống chế cho tốt sao."

      " sao." Vương đại tẩu lau mồ hôi: "Thịnh nương, lần này phải làm phiền muội rồi."

      "Khách sáo gì chứ? Chúng ta đều là người cùng quê, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau mà." Thịnh Phương Hoa đứng thẳng lên, chỉ vào con gà với cái cổ mềm oặt: "Con gà này thể trị được, mau đưa nó chôn , ta nghĩ cách tốt nhất để cứu mấy con còn lại, nhanh lấy mấy dây tỏi lại đây, còn chuẩn bị thêm chút đậu xanh với ngô nữa.

      Vương đại tẩu có chút buồn chán nhìn con gà kia, trong lòng cũng có chút tiếc rẻ, Phương Hoa muội tử cái gì cũng tốt, chẳng qua lại tiêu tiền như nước, con gà còn tốt như thế ai nỡ đem chôn chứ, tuần rồi người trong nhà vẫn còn chưa nếm được vị thịt đấy.

      Chờ Thinh Phương Hoa vừa , mình giết gà, Vương đại tẩu cắn chặt răng, có thịt mà lại ăn, nào có cái lý này, con gà này bị bệnh nhưng lại chết, tại sao lại thể ăn chứ.

      Thịnh Phương Hoa giã nát đậu xanh tỏi và ngô, còn thêm vào chút dấm chưa, vo thành mấy viên rồi giao cho Vương đại tẩu: "Cho mỗi con ăn viên, mỗi ngày hai lần, chuồng gà cần phải thoáng hơn chút, đừng để kín như vậy, tẩu chăm cho tốt, ngày mai ta lại sang xem chút."

      Vương đại tẩu gật đầu như gà mổ thóc: "Ta biết rồi."

      "Thình nương." đầu người thò vào từ tiểu viện nông gia: "Ta tìm người khổ quá! Mau mau mau, làm phiền nương tới nhà chúng ta xem cho A Mao chút, thằng bé khoẻ."

      Người đến là Lý đại nương, nằm nay gần năm mươi, gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua khác gì quả mướp đắng.

      "A Mao khoẻ sao?" Thịnh Phương Hoa cũng cảm thấy khó xử, nàng cũng phải là bác sĩ đa khoa, di@en*dyan(lee^qu.donnn) bệnh gì cũng có thể trị, tuy rằng lúc trước nàng có đọc sách khi còn học đại học y khoa, cơ bản cái gì cũng biết được chút ít, nhưng nghề nghiệp nào cũng phải có chuyên môn của nó, chuyên ngành của nàng lại là ngoại khoa, đứa trẻ này phát bệnh, nàng cũng chắc là có thể chữa khỏi hay .

      "Thịnh nương, A Mao nhà chúng ta lại nôn ói nữa rồi, lúc nào cũng ôm bụng kêu đau cả." Nếp nhăn mặt Lý đại nương dồn lại chỗ, nhìn qua rất đáng thương: "Khi sáng vẫn còn tốt lành mà!"

      Bỗng nhiên Thịnh Phương Hoa nghĩ tới gì đó: "Lý đại nương, có phải người cho A Mao ăn thịt gà rồi ?"

      Hôm qua dặn Lý đại nương chôn con gà kia , biết có phải là do nông gia tiếc mà trộm giết nó mà cho con cháu trong nhà ăn ?

      Lý đại nương gì, hệt như bình hồ lô bị bịt đầu.

      Thịnh Phương Hoa thở dài hơi, Lý đại nương có ba người con trai, chỉ có người sinh con trai, hai người còn lại đều sinh con , vì thế bà luôn luôn xem trọng người cháu trai này, chắc chắn con gà ngày hôm qua vào bụng của người cháu trai này rồi.

      Dịch gà phải là bệnh lây cho người, tất nhiên lây truyền trực tiếp sang cho người khác, chẳng qua A Mao ăn nhiều thịt gà bị bệnh như vậy, bệnh vào từ miệng, có khả năng là trúng độc rồi.

      "Lý đại nương, người đừng gấp, ta đến phía sau núi tìm chút thảo dược ." Thịnh Phương Hoa vươn tay lấy chút thảo dược từ trong túi vải sau lưng ra: "Người rửa mấy thứ này rồi nấu chung với đậu xanh cho A Mao uống trước."

      "Được được được." Lý đại nương nhận ít thảo dược kia, dám chậm trễ chút nào.

      Ai bảo vị Thịnh nương này là người mà thần tiên lựa chọn chứ, mình tin nàng tin ai.

      Mười sáu năm trước, nữ nhân đến thôn Hoa Đào này, ăn mặc rách rưới tung toé, hít thở nặng nề mà ngã xuống đất, chân sưng phồng đến mức thể đường nữa, người trong thôn cũng thương cho nàng ấy, nấu ít chão loãng và nước nguội cho nàng dùng, dieendaanllleequuydonn còn cho nàng ấy ở lại căn nhà tranh bé của lão nhân độc từng sống ở đầu phía đông thôn, sau đó nàng ấy cũng sống yên ổn tại thôn Đào Hoa này, hơn ba tháng sau nàng cũng sinh ra nữ nhi, tiểu nữ nhi này trời sinh thông minh lanh lợi, nhưng lanh lợi như vậy cũng hơi quá chút, tám tháng có thể , hơn tuổi bắt đầu có thể vung tay múa chân dạy người hái thảo dược!

      Người trong thôn đều cảm thấy chuyện này quá kì lạ, mấy lão nhân trong thôn bàn bạc với nhau, vội vàng mời vị đạo sĩ núi đối diện tới bắt , nhưng hoàn toàn nghĩ tới, vị đạo sĩ kia vừa nhìn tướng mạo Thịnh Phương Hoa sợ hãi mà tiểu nương này là người mà thần tiên phái hạ phàm, ông ta thể đắc tội được, vội vàng bái lạy Thịnh Phương Hoa hai lạy rồi nhanh chóng chạy .

      Từ đó về sau, mỗi khi người trong thôn nhắc đến Thinh Phương Hoa trong lòng lại có chút sợ sệt, còn ai dám cho rằng nàng là quái nữa.

      Tám tháng có thể , tuổi biết về thảo dược, hơn hai ba tuổi năn nỉ nương của nàng là Thịnh đai tẩu mua sách dược cho nàng đọc, hơn năm tuổi bái Lương đại phu ở Hồi Xuân đường trong thành làm sư phụ, bắt đầu học y, đến mùa nông gia rảnh, nàng lại rung mộc đạc* chữa bệnh hết nhà này đến nhà khác trong thôn, chỉ trị cho người mà còn cho cả xúc vật.

      (*mộc đạc: loại chuông lớn bằng đồng lấy gỗ làm quả lắc. Được quan ở cổ đại dùng khi muốn thông báo việc gì đó, thu hút chú ý của mọi người bằng cách tạo ra tiếng vang lớn.)

      Ban đầu người trong thôn còn tin, lâu ngày, thấy Thịnh Phương Hoa trị được cho ít người, vài người cũng bắt đầu tin tưởng: "Thịnh nương chính là người mà trời cao phái xuống để che chở cho thôn của chúng ta được bình yên đấy, may là có nàng ở đây, nếu người và súc vật ở thôn chúng ta gặp phải ít khổ rồi!"

      Nghe được tiếng nghị luận ngày đó, Thịnh Phương Hoa cũng chỉ cười, tiếp tục rung mộc đạc mà về phía trước, người trong thôn cũng sao, nàng còn phải là được trời cao phái xuống sao? Vừa mới xong ca mổ, vừa cởi áo khoác trắng ra, nhắm mắt, người biến thành đứa trẻ sơ sinh rồi.

      Nàng là người lạc quan, cho tới lúc này vẫn chưa bao giờ bi quan quá mức vì chuyện gì, từ bác sĩ có tiếng biến thành đứa trẻ mới bi bô học , Thịnh Phương Hoa chỉ cảm thấy nàng buôn bán lời rồi, sống ba mươi mấy năm, cứ như bộ phim "Nếu thời gian quay ngược" mà nàng xem vậy, bỗng nhiên nàng có cuộc sống hoàn toàn mới, thay đổi thân phận, nhưng lại có trí nhớ của kiếp trước, chuyện như vậy bay tới đầu mình, chắc chắn là nàng lời rồi.

      Tiết trời tháng năm có chút nóng bức, Thịnh Phương Hoa vừa lau mồ hôi trán, lưng đeo sọt mà tiếp tục con đường núi, hôm này nàng chỉ phải tìm chút thảo dược để trị liệu cho A Mao bị trúng độc, còn phải tìm chút thảo dược hạ nhiệt, sắc thành bát nước thuốc rồi cho dân trong thôn cho gà uống.

      Hai ngày nay DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn mới chỉ có gà nhà Vương gia và Lý gia có vấn đề, nếu khống chế tốt, chỉ sợ bệnh này lây lan, lúc đó cho dù nàng có ba đầu sáu tay cũng làm gì được. Thịnh Phương Hoa đứng lại, dõi mắt nhìn xung quanh, lại nhìn thấy bụi bán biên liên ở bên sườn núi, đây chính là thứ giải độc tốt, nàng vén cỏ dại hai bên ra rồi tới.

      Lá màu lục hẹp dài, hệt như mỹ nhân mệt mỏi, bán biên liên hệt như cánh bướm ngừng tung bay trong gió, cánh hoa màu trắng để lộ chút sắc tím, nhìn qua lại vô cùng xinh đẹp. Thịnh Phương Hoa vươn tay ra bám bụi bán biên liên, sau đó lại bắt đầu dùng cuốc mà hái thuốc.

      vất vả mới đào xong mấy gốc bán biên liên, Thịnh Phương Hoa vô cùng hài lòng mà cười, nàng đặt dưới mũi mà ngửi, mùi thơm nhàn nhạt ngấm cả vào tim gan.

      Nàng bỏ thảo dược vào trong sọt, xiêm y phía có hơi ngắn, để lộ phần da thịt trắng noãn, Thịnh Phương Hoa có chút ảo nảo kéo xiêm y xuống, sau khi lớn nàng lại cao hơn chút, xiêm y cũng còn vừa người nữa, thoạt nhìn thế nào tháng này cũng phải vào thành mua vài thước vảo để làm bộ y phục mới được, nếu bộ xiêm y này ngắn quá mức rồi.

      Tuy Thịnh Phương Hoa hành nghề y, nhưng dù sao nông gia cũng hề dư dả mấy, mỗi lần xem bệnh xong cũng kiếm được bao nhiêu tiền, có mấy nhà đưa mấy quả trứng gà cũng coi là thay tiền. Có khi nàng thấy trứng thể mua nổi dược, còn phải lấy tiền của mình mà trả. Nương nàng Thịnh đại tẩu là người rộng rãi, chỉ mạng của bản thân được người thôn Đào Hoa cứu, tất nhiên có ân phải báo, mỗi lần nhà người ta có việc gấp, bà cũng rất hào phóng ôm đống tiền mà hai mẫu tử rất vất vả mới kiếm được giúp người ta, còn sợ người ta nhận mà nhét hết cả vào tay người đó.

      "Tháng này toàn ra tiền, nên dùng lung tung nữa, phải để tiền may xiêm y thôi." Thịnh Phương Hoa nhấc tà áo rách rưới lên nhìn, khẽ thở dài: " bạc tới mức nhìn ra màu vốn có rồi."

      tiếng động rất truyền tới từ trong bụi cỏ, dường như có người tới.

      Thịnh Phương Hoa nhanh chóng buông xiêm y xuống, lạnh lùng quát: "Ai?"

      có ai trả lời nàng, chỉ có gió núi thổi qua khiến đám cỏ dại đung đưa ngừng, phát ra từng tiếng xào xạc. Thịnh Phương Hoa nhìn xung quanh chút, lại thấy có bóng đen cách bụi thảo dược xa, nàng chậm rãi bước ra bước.

      người nằm sấp trong bụi cỏ, , phải nằm ngửa, mặt hướng lên trời.

      Nam nhân, còn sống.
      Last edited by a moderator: 16/9/16
      Winter, duyenktn1, Dion4 others thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2:

      Chử Chiêu Việt trợn trắng mắt nhìn Thịnh Phương Hoa bước tới gần, muốn siết chặt nắm đấm, nhưng chút sức lực cũng còn.

      Nửa đường gặp phải thổ phỉ, kéo theo thân thể với vết thương chồng chất mà chạy tới đây, cuối cùng cũng thể cử động nổi nữa, cả người vô lực mà té ngã vào trong bụi cỏ, suy nghĩ tìm cách để tự thoát khỏi hiểm cảnh, lại có người tới trước mặt.

      Nhưng người này... Chử Chiêu Việt lên tiếng, mặt vẫn lạnh băng như thói quen, lẳng lặng nằm ở nơi đó.

      thôn , nếu nhát gan chút, thấy dáng vẻ huyết nhục mơ hồ này của có lẽ hét chói tai rồi chạy mất cũng chừng, hoặc cũng có thể nàng đưa những người tìm tung tích của tới đây mất.

      Chử Chiêu Việt nhíu mày, nên làm gì để ngăn cho thôn này tiếp cận mình đây? Đỡ cho phải gặp những phiền phức cần thiết.

      cố gắng đưa tay tìm kiếm, muốn nhặt hòn đá hoặc là nắm lấy nắm bùn cũng được, nhưng toàn thân lại còn chút sức lực nào, ngay cả nắm tay lại cũng được, trơ mắt nhìn Thịnh Phương Hoa từ từ đến trước mặt , trong lòng thầm nghĩ, bản thân chỉ có thể đợi tiếng thét chói tai vang lên thôi.

      hề có tiếng thét chói tai nào như tưởng tượng, vẻ mặt Thịnh Phương Hoa rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút kinh ngạc nào, nàng chỉ cúi người rồi lẳng lặng đánh giá Chử Chiêu Việt.

      Chất liệu xiêm y nam nhân này mặc người tệ, hẳn là con cháu nhà phú quý, cũng biết vì sao mà khắp người đều là vết thương, máu tươi nhuộm từng mảng lớn xiêm y, loang lổ khắp nơi, thậm chí có nhiều chỗ chuyển thành màu nâu sẫm, thoạt nhìn chắc bị thương thời gian rất dài rồi.

      "Ngươi là ai? Sao lại ở trong này?" Thịnh Phương Hoa có chút kinh ngạc, núi Đào Hoa này chỉ cách kinh thành chừng ba mươi dặm đường, xem như là địa phương hẻo lánh, bình thường cũng thấy người lạ tới đây, sao đột nhiên nam tử bị thương lại xuất ở trong núi hoang dã này? Xuất phát từ tấm lòng của lương y, nàng vội khom người xuống, vươn tay muốn bắt mạch cho .

      Nàng ta muốn làm gì vậy? Chử Chiêu Việt thấy cái tay kia càng lúc càng gần mình, lòng cảnh giác dâng cao, muốn dịch người sang chỗ khác nhưng lại còn sức để cử động, với giọng khàn đặc: " nương, nam nữ thụ thụ bất thân."

      Thịnh Phương Hoa ngẩn ra, nhìn sơ qua người này bị thương rất nặng, nhưng khí thế này lại kém ai, lời vẫn còn khí lực, chẳng qua những lời qua cũng kì lạ, giờ phút này rồi còn nam nữ thụ thụ bất thân làm gì? Quá bảo thủ rồi.

      "Cứu người đấy, có được ?" Thịnh Phương Hoa lạnh lùng nhìn gương mặt than kia: "Ta đây chỉ bắt mạch xem cho ngươi chút, hiểu lòng người tốt thôi, ngươi còn ra được lời này, buồn cười ."

      " nương..." Chử Chiêu Việt nhìn Thịnh Phương Hoa vươn tay đặt lên mạch của mình, nàng biết chẩn mạch sao? Nhìn động tác của nàng ta cũng hẳn là dối.

      "Đừng chuyện." Thịnh Phương Hoa hơi trừng mắt: "Ta bắt mạch cho ngươi, đừng làm phiền ta."

      Bắt mạch sao? Nhìn cách làm của nàng cũng khá giống, nhưng lòng đề phòng của Chử Chiêu Việt vẫn thể buông lỏng, vô cùng hận bản thân mình lúc này hề có chút sức để phòng bị, chỉ có thể nhìn mấy ngón tay của Thịnh Phương Hoa áp lên mạch của mình, khi ấn mạnh, khi lại giảm lực hơn.

      Nhìn qua người này hề giống thôn bình thường, là địch hay là bạn? Gương mặt của Chử Chiêu Việt vô cùng lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Thịnh Phương Hoa, chỉ thấy nàng trở tay lấy ra thứ gì đó từ trong cái túi bên người ra rồi nhét vào miệng : "Ăn ."

      "Đây là cái gì?" Sao Chử Chiêu Việt có thể mở miệng? cắn chặt răng, trừng mắt nhìn lá cây trong tay Thịnh Phương Hoa, nếu thảo dược này có độc, trong nháy mắt khó giữ được cái mạng này, sao có thể mắc bẫy của nàng dễ dàng thế được.

      "Đây là cái gì sao? Đây là..." Thịnh Phương Hoa có chút tức giận, mình chẩn mạch cho , tiếp đó tất nhiên là muốn cho chút dược rồi, phải giảm bớt thương thế của trước, đây là trình tự bình thường đấy, chẳng lẽ thể cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng mà nhìn người ân nhân cứu mạng là nàng sao? Sao lại dùng vẻ mặt còn lạnh hơn cả núi băng ngàn năm này mà nhìn nàng vậy?

      Qủa nhiên là thể ra lời, ấp a ấp úng, Chử Chiêu Việt cười lạnh trong lòng, mắt nhìn trời, bầu trời trắng xanh, trước mắt lại càng mơ hồ, dường như muốn biến mất trước mặt vậy.

      Thịnh Phương Hoa tức nghẹn, dùng sức nhét hết thảo dược vào miệng Chử Chiêu Việt, tuy rằng người này muốn để nàng trị bệnh, nhưng lòng lương y như từ mẫu, bản thân nàng thể cứ nhìn thấy người bệnh cố chấp là lại buông tha cho việc trị liệu, phải để ăn chút thảo dược thanh nóng giải độc .

      Dù sao cũng là vì nàng thể bỏ mặc dễ dàng vậy được, Thịnh Phương Hoa chớp mắt: "Đây là thảo dược để trị dịch gà, cho ngươi dùng trước." Thấy mặt Chử Chiêu Việt hơi biến sắc Thịnh Phương Hoa cười ha ha: "Ngươi cứ nằm trong này trước , ta bảo người khiêng ngươi đến thôn Đào Hoa."

      Tuy nhìn người này khá lạnh lùng, nhưng doạ chút sợ rồi, là trị dịch gà, mặt liền biến sắc, Thịnh Phương Hoa mang tâm tình khoái trá nhìn Chử Chiêu Việt, con cháu nhà phú quý đúng là có tiền đồ, nhìn dáng vẻ là cao ngạo khó gần, ngờ chỉ mới doạ là dịch gà chịu được.

      Nàng bỏ sọt thảo dược xuống, lấy mấy thứ thảo dược cầm máu từ bên trong ra, bỏ vào trong miệng nhai nát rồi nhàng đắp lên miệng vết thương của Chử Chiêu Việt, giọng : "Ta chỉ cầm máu sơ qua cho ngươi chút thôi, giờ về thôn gọi người đến để khiêng ngươi về. Ngươi phải kiên trì, đợi đến khi về trong thôn ta băng bó vết thương lại cho ngươi... Chậc, sao lại bị thương nặng thế, cũng biết ai có thâm cừu đại hận với ngươi mà lại ra tay nặng vậy."

      Chử Chiêu Việt gì, xem ra nương này học nghề từ ai đó, còn biết chẩn mạch, nhưng đến giờ vẫn thể tin tưởng nàng được, thôn biết y thuật lại xuất trong núi, việc này đúng là rất kì quái.

      híp mắt nhìn bóng lưng gầy yếu mảnh khảnh kia, khoé miệng khẽ giật, quả chuyện này rất bí ấn, giống như sợi dây được giấu ở nơi nào đó, muốn tìm, nhưng dù tìm thế nào cũng thể tìm được, muốn vươn tay ra bắt lấy, nhưng lại sợ sợi dây đó bị đứt.

      Chẳng lẽ, người vẫn nấp trong bóng tối kia nhịn được mà ra tay rồi sao? Chử Chiêu Việt thầm suy nghĩ, nơi này cách kinh thành xa, phải là nơi trời cao hoàng đế xa, có người quản lý, ban ngày ban mặt, sao lại có mấy tên tặc phỉ can đảm như vậy, dám ra tay cướp bóp đả thương người trắng trợn như thế? Chẳng qua, giờ mình thành cái dạng này, muốn trở về kinh thành cũng dễ gì, bằng tránh ở thôn này rồi thầm quan sát, tra xem dấu vết của kẻ trong bóng tối kia, đến lúc đó có lẽ bắt được cái đuôi hồ ly ấy cũng chừng.

      Chử Chiêu Việt thở dài hơi, chỉ cảm thấy chút trọc khí tràn ngập trong người dần được thải ra, nhìn non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng trước mặt, tâm tình lại thoải mái hơn ít. cố cử động hai chân của mình, bất chợt lại nghe thấy mấy tiếng cây cỏ xào xạc, chân hoàn toàn bị cây cỏ xung quanh quấn lấy, còn thân thể lại thể cử động chút nào.

      Xem ra mình chỉ có thể chờ nương kia tới cứu viện thôi, Chử Chiêu Việt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đoạn eo lại xuất ngay trước mắt, da thịt trắng nõn nà như tuyết, tinh tế đầy vòng tay, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ nàng khi xốc xiêm y lên, đó là cố ý cho xem sao? Vòng eo mềm mại, nam nhân bình thường mà nhìn thấy nhất định có chút khó tự kiềm chế. Đáng tiếc bản thân phải người bình thường, chắc chắn bị nàng hấp dẫn.

      suy nghĩ miên man, bỗng nhiên lại nghe thấy loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Chử Chiêu Việt vội vàng nhắm hai mắt lại, giả chết.

      "Đến đây, chính là ở trong này."

      Thịnh Phương Hoa chỉ vào Chử Chiêu Việt nằm giữa đám cỏ: "Đến rồi, chúng ta mau nâng về trong thôn ."

      "Thịnh nương, lai lịch của nam nhân này ràng, chắc rằng mình muốn cứu sao?" Vương Nhị Trụ nâng ván cửa rồi nhìn Chử Chiêu Việt, trong lòng có chút ghen tị, tuy nam nhân này bị thương, dáng vẻ cũng khá chật vật, nhưng vẫn có thể nhìn ra chính là công tử nhà phú quý, ăn mặc tệ, dáng dấp cũng tồi, Thịnh nương... vụng trộm liếc nhìn Thịnh Phương Hoa chút, Thịnh nương thích nam nhân này chứ,

      Dáng vẻ ngày thường của Thịnh Phương Hoa vẫn rất thanh tú, lại có y thuật vô cùng tốt, nàng chính là dâu thảo vợ hiền trong lòng nhóm đại nương trong thôn Đào Hoa, nam nhân trẻ tuổi thích thầm thích nàng hề thiếu, Vương Nhị Trụ chính là trong số đó.

      Gia gia của Vương Nhị Trụ chính là tộc trưởng trong thôn Đào Hoa, vẫn luôn cho rằng mình rất cao quý, còn cảm thấy xuất thân của mình so với những người đồng lứa còn cao hơn vài phần. thấy, mặc dù người thích Thịnh Phương Hoa rất nhiều, nhưng nhất định Thịnh Phương Hoa gả cho , nhà chính là nơi có quyền thế nhất trong thôn Đào Hoa, ruộng nước còn có hơn năm mươi mẫu đấy.

      Vì vậy, với những người trẻ tuổi theo đuổi Thịnh Phương Hoa, Vương Nhị Trụ chưa bao giờ đặt vào mắt, nhưng tại khi nhìn người nằm đất, mặc gấm vóc, bên hông còn có mảnh ngọc quyết ( loại trang sức thời xưa, có hình vành khăn), vừa thấy biết là công tử phú quý, dòng nước chua trong lòng tuôn ra ào ạt

      "Cho dù có lai lịch thế nào nữa, bị thương nặng như vậy, ta cũng nên ra tay cứu giúp." Thịnh Phương Hoa vẫy tay: "Nhị Trụ, ngươi muốn khiêng thôi, ta khiêng với Hồ Tử cũng được."

      "Ta chỉ vậy thôi, Thịnh nương cứu , tất nhiên ta cũng nguyện ý giúp tay." Vương Nhị Trụ thấy Thịnh Phương Hoa hơi vui, tâm ý hoảng loạn, vội vàng xoay người lại nâng chân Chử Chiêu Việt lên: "Hồ Tử, ngươi nâng thân của ."

      Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy cảm giác đau nhức truyền tới từ hai chân của , dường như bàn tay nâng chân dùng hết sức để bóp gãy nó vậy.

      là cứu , nhưng ràng là muốn hại , Chử Chiêu Việt cảm thấy hận vô cùng, sức lực của nông dân này rất lớn, nhìn tư thế của người nọ, ràng là muốn bẻ gãy chân mà.

      cảm thấy mình được chuyển tới tấm ván gỗ, lảo đảo hai lần, lúc này mới vững vàng, có đôi tay mềm mại lại sờ ngực , bên tai lại truyền đến những tiếng chậc chậc đầy thán phục, hệt như tiếng chim hót trong rừng: "Bị thương nặng đến thế mà tim vẫn đập bình thường, đúng là hiếm thấy."

      Chử Chiêu Việt dám tiếp lời, sợ vị nương này tức giận mà lại cho mình ăn thảo dược trị dịch gà nữa ổn, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt, vểnh tai nghe vị nương này chuyện với hai người nâng ván gỗ.

      Giọng của nương này rất dễ nghe, nổi bật lên hẳn so với chất giọng như tiếng thợ rèn thổi ống bễ của hai nam nhân kia, khò khà khò khè, trong đó có giọng càng khó nghe hơn, ngoại trừ tiếng khò khè kia, còn có cả tiếng vang như ai dùng cưa gọt sắt vậy, vô cùng khó nghe.

      "Các người thả xuống ."

      Nâng ván đến Thịnh gia, Thịnh Phương Hoa cười với Hồ Tử: "Ngươi mang hai băng ghế dài đến đây."

      Vương Nhị Trụ vừa thấy thế hai mắt bốc hoả, và Hồ Tử ngang sức với nhau, sao Thịnh nương lại cười với Hồ Tử ngọt ngào như thế: "Thịnh nương, ta sao, cần ta làm gì ?"

      Thịnh Phương Hoa cũng quay sang cười với : "Ngươi vào trong thôn gọi Trương đồ tể (người mổ thịt) sang đây, bảo nhớ mang theo sợi dây thừng hay dùng khi thiến heo nhé."

      Nhìn nụ cười ngọt ngào kia, Vương Nhị Trụ chỉ cảm thấy chân cũng mềm cả ra: "Được, ta ngay."

      Thịnh đại nương bưng chén sứ Thanh Hoa thô từ bên trong ra, tay hơi run rẩy, nước trong chén lại hắt ra ngoài ít: "Phương Hoa, con muốn làm gì vậy? Sao lại muốn Trương đồ tể mang dây thừng thiến heo lại đây?"

      Hồ Tử vác hai băng ghế dài lại, thuận tay đặt xuống: "Đương nhiên là để thiến người rồi!"

      "Thiến người sao?" Thịnh đại nương quá sợ hãi, cẩn thận đánh giá Chử Chiêu Việt nằm ván cửa, lại vươn tay giữ chặt Thịnh Phương Hoa: "Phương Hoa, cho dù chúng ta có tiền cũng thể làm loại chuyện có lương tâm này được!"

      Hai ngày trước còn nghe người bán hàng rong trong thôn mấy chuyện mới mẻ trong kinh thành, gần đây trong cung muốn tuyển đám thái giám và cung nữ, trong thôn Đào Hoa cũng có mấy người động tâm, còn muốn đưa khuê nữ nhà mình vào cung làm cung nữ: "Nếu như có thể vào cung tốt rồi, trong nhà thiếu miệng ăn, nàng ở trong cung ăn hương uống lạt (ý chỉ ăn được đồ ngon), mỗi tháng còn có thể lấy được bạc, chờ đến khi hơn hai mươi tuổi mãn hạn, xuất cung, bạc thưởng cũng chỉ có hai lượng, lại được hứa gả cho nhà nào đó, cũng có thể có khoản sính lễ, cuộc mua bán này đúng là có lợi, chỉ sợ nha đầu có phúc khí này."

      Chẳng lẽ nữ nhi... Thịnh đại nương run như cầy sấy nhìn Thịnh Phương Hoa: "Phương Hoa, ta dạy con thế nào? Làm người thể có lương tâm! Tội gì lại biến nam tử tốt như thế thành hoạn quan rồi cho tiến cung chứ?" Thịnh đại nương vô cùng đồng tình nhìn Chử Chiêu Việt, tuy rằng nhắm mắt, mặt có dính bùn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là hậu bối mi thanh mục tú: "Phương Hoa, con phải đợi tỉnh lại rồi hỏi ý chút, xem còn muốn làm thái giám nữa , sao mình có thể tự quyết định được."

      Nghe lời của Thịnh đại nương, Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy nơi nào đó căng thẳng, gió xuân ấm áp giờ đây cũng trở nên lạnh lẽo, thổi trúng vào người khiến thể tự chủ mà bắt đầu run rẩy!
      Last edited by a moderator: 16/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3:

      Thịnh Phương Hoa vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Thịnh đại nương.

      ngờ nương của nàng lại tự suy nghĩ lan man như vậy, nàng chỉ muốn trói người cho chắc mà thôi, sao lại nghĩ nàng muốn thiến nam nhân này rồi đưa vào cung làm thái gián chứ.

      "Nương, người đừng suy nghĩ nhiều, con chỉ chữa thương cho thôi." Thịnh Phương Hoa giúp Thịnh đại nương vào trong nhà: " bị thương rất nặng, con muốn lấy dao lóc lớp thịt bị thối người ra, sợ giãy giụa nên mới muốn dùng sơi dây thừng chắc để trói lại."

      Mặc dù biết mình trở thành thái giám, nhưng Chử Chiêu Việt vẫn cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng cả lên, nương này chuẩn bị lấy đao mà lóc thịt người đấy! Cảm giác đó... Từ đến lớn Chử Chiêu Việt luôn sống trong sung sướng an nhàn gấm hoa rực rỡ, cho dù có thế nào cũng thể tưởng tượng nổi việc này đau đến mức nào.

      Nhưng, chuyện tới bây giờ, cũng phải cứ suy nghĩ lung tung là được giải quyết, trong lúc Chử Chiêu Việt còn cân nhắc biết liệu mình có nên mở to mắt để năn nỉ vị đại thẩm này mở lòng đại từ đại bi mà đưa vào y quán trong thành , bất chợt lại nghe thấy mấy tiếng bước chân vội vàng, còn có giọng ồm ồm: "Thịnh nương, hôm nay muốn thiến heo sao?"

      " thiến, thiến!" Thịnh đại nương hốt hoảng nghênh đón, chỉ vào Chử Chiêu Việt nằm tấm ván: "Phương Hoa nhà ta chỉ muốn chữa bệnh cho mà thôi."

      Trương đồ tể đưa mắt nhìn Chử Chiêu Việt, gật đầu tỏ ý hiểu: "Thịnh nương, yên tâm, ta trói cho chặt."

      Còn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra, Chử Chiêu Việt cảm thấy bản thân bị người nhấc lên, sau đó được đặt lên hai băng ghế dài, bàn tay rắn chắc có lực bắt lấy cổ chân của , sợi dây thừng thô vòng quanh cổ chân vài vòng, trói chặt vào băng ghế.

      "Trương đại thúc làm gọn gàng ." Thịnh Phương Hoa thấy Chử Chiêu Việt bị trói chặt trong giây lát, rất vừa lòng, còn vươn tay vỗ mặt Chử Chiêu Việt: " trói chặt ngươi ta cũng dám xuống dao. Hồ Tử, ngươi tới hỗ trợ , đổ nước rượu trắng trộn với thuốc di@en*dyan(lee^qu.donnn) bột này vào miệng ."

      Chử Chiêu Việt cân nhắc xem có nên mở mắt để chứng tỏ mình hề ngất hay , bỗng nhiên có người bóp mũi , có người đỡ cằm , miệng thể tự chủ mà mở ra, dòng chất lỏng trượt xuống theo cổ họng , mùi vị cay nồng khiến ho khan ra tiếng: "Khụ khụ khụ..."

      Bên cạnh băng ghế dài là cái bàn vuông , phía cốc đèn nho , Thịnh Phương Hoa cầm con dao lửa, bình tĩnh nhìn Chử Chiêu Việt ho đến mức đỏ bừng mặt. Thịnh đại nương lo lắng nhìn nàng: "Phương Hoa, có phải ta cho uống hơi vội , hình như hậu bối này bị sặc rồi."

      "Nương, người cứ nhìn dáng vẻ này của xem, chắc chắn là chưa nếm mùi khổ cực bao giờ, cho nếm chút, đến lúc tỉnh lại, chắc chắn thể thiếu việc nóc nhà chúng ta bị tiếng hét chói tai của làm bay đâu." Thịnh Phương Hoa tiếp tục hơ dao, mặt này nóng lên lại chuyển sang mặt khác, chờ đến khi chuẩn bị tốt hết mấy thanh, lúc này mới chậm rãi tới, vươn tay lật mí mắt Chử Chiêu Việt lên: "Ồ, ngất, có thể ra tay rồi."

      Hồ Tử vội vàng đảm đương nhiệm vụ trợ thủ, chạy đên cái bàn bên kia rồi chuyển dao cho Thịnh Phương Hoa: "Bắt đầu dùng thanh này phải ?"

      Thịnh Phương Hoa buộc tà áo ngoài lên, gật đầu khen ngợi, nhận lấy cái dao kia, nàng nhàng cắt xiêm y của Chử Chiêu Việt, để lộ ra mảng da thịt như tuyết trắng.

      "Chậc, chậc, chậc, nhìn da thịt người này, còn mềm mịn hơn cả nữ oa (bé ) nữa." Trương đồ tể ở bên cạnh tấm tắc lên tiếng: "Trong thôn cũng thể tìm được nữ oa nào có da thịt tốt đến như vậy đâu."

      "Thịnh nương còn trắng hơn người này." Vương Nhị Trụ có chút vừa lòng, mắt Trương đồ tể mù sao? ràng có người đứng trước mặt đấy, sao lại thấy chứ.

      Trương đồ tể cười ha ha, sờ đầu: "Thịnh nương làm việc nông, tất nhiên da thịt cũng phải mềm mịn rồi."

      Thịnh đại nương nghe khuê nữ nhà mình bị người khác lôi ra bàn tán, rất hài lòng liếc mắt nhìn Vương Nhị Trụ và Trương đồ tể: "Đừng có lôi Phương Hoa nhà ta ra mà chuyện."


      Vương Nhị Trụ thấy Thịnh đại nương tức giận có chút hoảng hốt, đây chính là nhạc mẫu tương lai của , ngàn vạn lầm thể đắc tội, vội vàng cười hùa theo: "Đại thẩm, người đừng nóng giận, chúng ta chỉ ngày thường Thịnh nương cũng rất tốt mà thôi."

      "Ngày thường có ra sao cũng có quan hệ gì với các người." Thịnh đại nương tức giận liếc nhìn hai người: "Cẩn thận miệng lưỡi mình đấy!"

      Thịnh Phương Hoa hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với cuộc tranh cãi ầm ĩ ở phía sau, chỉ tập trung tinh thần cầm dao lóc thịt, Hồ Tử vừa nhìn nàng bằng ánh mắt kính nể, vừa nhanh tay lẹ mắt nâng khay sứ sang: "Thịnh nương, khay đây."

      cục huyết nhục mơ hồ bị ném vào trong mâm, chỗ đỏ chỗ hồng, có chỗ còn có màu đen, Vương Nhị Trụ ở bên cạnh nhìn thấy cũng muốn nôn: "Thịnh nương, ta về trước, lát nữa trở lại."

      có người trả lời , lại là miếng thịt thối bị ném vào trong khay.

      Trương đồ tể nhịn được mà ca ngợi: dfienddn lieqiudoon... "Thịnh nương dùng thuốc gì vậy, người này khác gì chết, cho dù có dùng dao thế nào cũng tỉnh."

      Thịnh nương có thời gian để ý đến ông ta, chỉ vùi đầu tiếp tục xử lý miệng vết thương người Chử Chiêu Việt, Hồ Tử nâng khay đứng bên cạnh nàng, trả lời với dáng vẻ nghiêm nghị: "Đây chính là bí phương tổ truyền của nhà Thịnh nương, Trương đại thúc, người đừng hỏi nhiều, người ta còn phải dựa vào thứ này để kiếm cơm đấy."

      "Nhìn ngươi hơi , định lấy lòng Thịnh nương rồi xin nàng thu ngươi làm đồ đệ sao?" Trương đồ tể nhìn chằm chằm vào Hồ Tử: "Nếu ngươi lớn hơn hai tuổi, bằng ở rể, chẳng phải ngươi cũng có thể học được bí phương tổ truyền này của Thịnh gia rồi à."

      Mặt Hồ Tử đỏ lên trong nháy mắt, cúi đầu thấp dám nhìn Thịnh Phương Hoa, tay nâng khay cũng có chút run rẩy.

      Thịnh Phương Hoa xử lý vết thương cuối cùng xong, ném dao lên bàn, quay đầu nhìn thoáng qua Trương đồ tể: "Trương đại thúc, ta thấy người nên đổi nghề làm mai , chắc chắn việc làm ăn tệ đâu."

      Trương đồ tể sửng sốt, bên này Thịnh Phương Hoa bắt đầu tự mình bó thuốc bột cho Chử Chiêu Việt: "Hồ Tử, mang miếng vải sạch lại đây, ta phải băng bó cho ."

      Lúc Chử Chiêu Việt tỉnh lại, trời tối.

      Ánh sáng của ngọn đèn dầu như hạt đậu, tản ra ánh sáng vàng ấm áp, phụ nhân trung niên ngồi cạnh cái bàn, nhìn qua vô cùng hiền hậu dễ gần.

      "A, Phương Hoa, Phương Hoa, hình như người tỉnh rồi!" Thịnh đại nương nghe thấy giường có động tĩnh, nhìn sang thử, thấy Chử Chiêu Việt mở mắt, khỏi vui mừng lẫn lộn, đứng lên chạy ra ngoài: "Phương Hoa, Phương Hoa, con mau lại đây xem !"

      Chử Chiêu Việt cố cử động, đưa tay mò mẫm ván giường, phía dưới được lót bằng lớp cỏ mỏng manh, sờ thêm chút, phía lớp cỏ là lớp đệm bằng vải thô, sờ vào hơi xót. Lại nâng mắt nhìn bóng lưng biến mất kia, cười khổ, bản thân mình rơi từ tổ vàng xuống tổ cỏ, chẳng qua đúng là may mắn, vẫn còn có thể bảo vệ được cái mạng này.

      khuôn mặt xinh đẹp nhắn lại lên trong đầu, thôn này có phần hơi kỳ lạ, mới cho uống chút dược, bất tỉnh nhân , đây là phối phương của độc môn nào vậy, sao lại rơi vào tay nàng rồi? Nếu nàng ta muốn giết chẳng phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?

      Loại mê dược này, chỉ sợ chưa chắc người giang hồ có được, Chử Chiêu Việt nâng tay lên, có thể cử động được rồi, thoạt nhìn y thuật của thôn này rất cao. Có điều... Đưa tay đến bên hông, Chử Chiêu Việt sửng sốt, thấy ngọc quyết nữa.

      Ngọc quyết ấy chính là lễ vật mà mẫu thân đưa cho khi vừa tròn tuổi, nhiều năm qua vẫn luôn đeo bên người, chưa từng cách xa người, sao lại thấy đâu rồi?

      Chử Chiêu Việt nhíu mày suy nghĩ chút, xác định khi ngã ngựa ngọc quyết vẫn còn bên hông, phải biết tơ thừng mà dùng để móc ngọc quyết cũng phải là loại thường, trừ khi là có người tháo ngọc ở bên hông xuống, nếu cho dù có lôi có kéo đến đâu sợi tơ thừng này cũng thể đứt được.

      Nhất định là bị nàng ta lấy ! Nàng ta lấy ngọc quyết của mình làm gì? Chẳng lẽ nàng chưa trộm rồi sao? Lửa giận trong lòng Chử Chiêu Việt dâng lên, chưa đến việc trộm hay , nhưng ngọc quyết này lại vô cùng quan trọng với , rơi vào trong tay người ngoài biết bị mang để làm gì nữa. dieendaanleequuydonn

      phải đòi lại mới được, Chử Chiêu Việt trầm ngâm nhìn nữ tử khoan thai tiến vào kia, nhíu chặt mày, sao nàng ta vẫn có thể cười cách vô tư như thế, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?

      "Ngươi tỉnh rồi à."

      Giọng rất dễ nghe, giống như hoàng oanh trời, Chử Chiêu Việt có phần hận mình, sao khi nghe thấy giọng của nàng ta lại thấy thoải máu, đau đớn người lại giảm bớt ít như vậy? tức giận mà véo cổ tay của mình, đây là làm sao vậy? Từ xưa đến nay vẫn luôn thờ ơ với nữ tử, sao hôm nay lại cố tình có cảm giác với giọng của thôn này chứ? Phải biết rằng nàng lấy mất ngọc quyết của đấy!

      "Sao rồi? Sao ngươi lại dùng biểu cảm như mang khổ đại thâm cừu đó mà nhìn ta?" Thịnh Phương Hoa đặt chiếc khay trong tay xuống, đến bên giường, vươn tay sờ trán Chử Chiêu Việt, quay đầu , tay nàng lại rơi vào khoảng .

      "Này, ngươi sao vậy?" Thịnh Phương Hoa sửng sốt, hiểu lầm hành động của Chử Chiêu Việt, nhớ tới câu nam nữ thụ thụ bất thân của lúc ở giữa núi rừng kia, cười đến vô cùng khoan khoái: "Ai, phải là ta muốn phi lễ với ngươi, ta chỉ muốn xem ngươi có bị sốt thôi."

      Nơi này có điều kiện như phòng mổ, xử lý miệng vết thương cho ngay giữa trời, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng hay viêm nhiễm gì cũng phải là chuyện , Thịnh Phương Hoa trách trời thương dân nhìn Chử Chiêu Việt, sao nam nhân này còn bảo thủ hơn cả nữ nhân vậy, nàng chỉ muốn sờ trán thôi mà còn phải tránh .

      Chử Chiêu Việt lên tiếng, khuôn mặt vẫn giống ngọn núi băng như trước.

      Thịnh Phương Hoa thấy mở miệng, cũng ép , cũng bắt đầu làm chuyện mà mình nên làm. Nàng còn phải bắt đầu ghi chép mạch án (giống như bệnh án ở đại vậy) của khối băng trước mặt này, đây là công đoạn tất yếu của nghề y. Thịnh Phương Hoa ngồi xuống giường, Chử Chiêu Việt lại dịch vào trong, nhíu mày nhìn nàng, biết nàng chuẩn bị làm gì, Thịnh Phương Hoa cười cười, cầm bút lông trong khay lên, mở quyển mạch án ra, bắt đầu viết.

      "Ngươi tên là gì? Ở đâu?" Chấm chút mực nước, Thịnh Phương Hoa hỏi thăm tính danh và nơi ở theo thường lệ.

      "Ta nhớ ." Chử Chiêu Việt càng nghi ngờ, nữ nhân này hỏi tên làm gì? lườm Thịnh Phương Hoa, cổ tay trắng noãn như tuyết, tay có chút thô ráp, những nương ở nông gia phải làm việc nặng từ , vết chai tay ít, sao lại có da thịt nõn nà như vậy được?

      Đây ràng là có người định giăng bẫy!!
      Last edited: 16/9/16

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4:

      Ngọn đèn nến vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Chử Chiêu Việt, khiến có vẻ rất vô tội, Thịnh Phương Hoa cầm bút cẩn thận đánh giá vài lần, chỉ cảm thấy cảm xúc nghi ngờ gương mặt của rất , giống giả vờ, trong lòng càng cảm thấy thương hại: "Ngươi nhớ tên mình sao?"

      Nàng từng xem ít sách có ghi lại, vài người sau khi bị đập đầu, trung khu trí nhớ bị thương, xuất bệnh trạng mất kí ức, có người chỉ mất trong thời gian ngắn, nhưng có vài người cho dù là mười mấy năm vẫn thể nhớ lại chuyện lúc trước, người trước mặt này, chẳng lẽ là vận khí quá kém nên mới gặp phải chuyện này sao?

      Bắt gặp ánh mắt của Thịnh Phương Hoa ngừng quét tới quét lui người mình, Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy cây kim cứ đâm tới đâm lui người, đâm đến phát đau. Nữ tử này nghĩ rằng phải động thủ thế nào sao? Mình nên làm gì để tránh được độc thủ của nàng đây?

      Nhanh chóng tỉnh táo lại, Chử Chiêu Việt ngẩng đầu lên, cười với Thịnh Phương Hoa.

      Tên tuổi của tứ đại công tử kinh thành cũng phải để trang trí, ngày xưa khi còn ở kinh thành, bạch y thắng tuyết, thiếu niên như ngọc, tuy rằng trời sinh tính tình lạnh lùng, mặt biểu cảm, nhưng chỉ cần sóng mắt tuỳ ý lưu chuyển, cũng vẫn khiến cho những thiếu nữ ở đầu đường hét chói tai liên tục, đối phó với người thoạt nhìn giống như thôn , khẳng định là dễ như trở bàn tay.

      Nhưng, lầm rồi.

      Chử Chiêu Việt trăm tính vạn tính, lại tính sai điều, sớm còn dáng vẻ bạch mã cương thiếc cầm roi qua đường phố sầm uất với đầy những cửa hiệu cao quý, giờ phút này, mặt mũi lấm lem tro bụi, hệt như mấy củ khoai lang chất đống ở xó bếp của Thịnh Phương Hoa.

      Thịnh Phương Hoa nhíu mày, có lẽ nam tử giường đập đầu , khoé miệng ngừng căng ra, hẳn là thần kinh có vấn đề rồi.

      "Đưa tay đây." Sắc mặt nàng có phần nghiêm trọng, thấp giọng quát tiếng, đột nhiên Chử Chiêu Việt có chút cảm giác bị ép bức, nhìn hai hàng lông mày nhướng lên cao của Thịnh Phương Hoa, thế nhưng lại ngoan ngoãn vươn tay ra.

      Mấy ngón tay ngọc thon dài đặt lên mạch môn của , lúc mạnh lúc mà ấn xuống vài cái, khiến Chử Chiêu Việt có cảm giác như trút được gánh nặng, thoạt nhìn như nữ tử này bắt mạch cho mình, nhưng, đến cùng nàng là bạn hay địch, tất nhiên khó có thể phân biệt.

      Sau khi bắt mạch xong, Thịnh Phương Hoa lại cảm thấy kì quái, tuy mạch người này có chút yếu, nhưng cũng khác bình thường là mấy, sao bỗng dưng lại bị chứng mất trí vậy? Nàng vươn tay ra, chút khách khi mà sờ vào ót Chử Chiêu Việt, lại sờ thấy cục sưng to cỡ trứng gà.

      "Xem ra mấu chốt là ở chỗ này rồi." Thịnh Phương Hoa luồng tay vào tóc Chử Chiêu Việt để xem xét, tự thào trong miệng: "Cục u này hơi lớn, nhìn qua đúng là bị thương nặng đây."

      đôi tay sờ tới sờ lui da đầu , khiến trái tim mới vừa trầm tĩnh lại chút của Chử Chiêu Việt lại nhảy lên, giận tái mặt thấp giọng mắng: " nương, buông tay!"

      Phải biết đầu chính là bộ phận quan trọng, có đôi khi chỉ cần hạ ba phần khí lực là có thể khiến cho người sống sờ sờ trở nên hấp hối, nữ tử đứng bên giường này nhìn qua yếu đuối, hệt như có chút võ công nào trong người, nhưng ai có thể rốt cuộc nàng ta có phải là cao thủ thâm tàng bất khả lộ hay ?

      Thịnh Phương Hoa hề nghĩ tới lúc này trong đầu Chử Chiêu Việt lại có nhiều suy nghĩ ngoằn ngoèo lắc léo như vậy, nàng cận thận sờ khắp khối sưng kia lần, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh giường, đưa lưng về phía Chử Chiêu Việt, lấy bút nhanh tay viết kết luận mạch chứng, viết hết kết quả sau khi tứ chẩn (nhìn, nghe, hỏi, sờ của đông y) vào: Nam, dưới hai mươi tuổi, mạch tượng khá yếu, lại có chút trầm, đầu có khối sưng, máu tụ lại bên trong, ép lên sọ gây ra chứng mất trí.

      Nàng ngồi thẳng, Chử Chiêu Việt nhìn từ bên cạnh, chỉ thấy nàng khẽ cúi đầu, tập trung tinh thần, dường như quên mất vẫn còn nằm phía sau, đây là sát thủ sao, sao còn sơ ý như vậy, đưa cả phần lưng về phía ? nhìn chằm chằm vào đầu vai mảnh khảnh của Thịnh Phương Hoa, phủ định ý nghĩ mới vừa lên trong đầu.

      Đây phải là sát thủ, nếu là sát thủ sớm ra tay, thể nào để cho người bị trọng thương như sống đến bây giờ.

      "Ai, sao ngươi lại nhớ được tên của mình chứ, bằng như vậy , ta cho ngươi cái tên tạm thời, đỡ cho ta lúc nào cũng phải gọi ngươi là này này này, như vậy thất lễ... Ngươi cứ theo họ ta, ta gọi ngươi là A Đại, được ?" Đột nhiên Thịnh Phương Hoa quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Chử Chiêu Việt: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"

      "Nhìn ngươi đấy." Chử Chiêu Việt thấy bên má nàng ửng đỏ, dường như có chút tức giận, trong lòng có phần đắc ý, xem ra nương gia còn có chút thẹn thùng, bằng mình đến chế nhạo nàng chút, chẳng qua giọng điệu của vẫn lạnh lùng như trước, chịu nhiều hơn nửa chữ.

      "Nhìn ta làm gì?" Thịnh Phương Hoa rất bình thường, hề có chút dáng vẻ thẹn thùng nào: "Có phải vì dáng vẻ ngày thường của ta rất xinh đẹp ?"

      Chử Chiêu Việt ngẩn ra, quả còn lời nào để .

      Đúng dáng vẻ bình thường của nàng rất dễ nhìn, nhưng nữ tử biết khiêm tốn mà tự ca ngợi mình như vậy, đây vẫn là lần đầu Chử Chiêu Việt thấy.

      Trước kia khi tham gia du yến của kinh thành, cũng gặp qua ít tiểu thư nhà quyền quý, chỉ cần có nam tử dời mắt sang, các nàng liền trở thành đám kiều hoa thẹn thùng, dùng quạt che nửa mặt chính là vội vàng kéo nha hoàn ở bên sang, hệt như việc bị người nhìn thấy là chuyện rất xấu hổ.

      Còn có vài tiểu thư, vừa bị nhìn chòng chọc vào chút là miệng lại nhịn được mà thốt lên "Cuồng đồ vô lễ", kèm với đó là mặt phấn hàm xuân, sóng mắt lưu chuyển.

      Nhưng thôn trước mặt này, mặc xiêm y thô ráp, tự nhiên thoải mái, ca ngợi mỹ mạo của bản thân mà hề ngượng, Chử Chiêu Việt thể tưởng tượng được, cuối cùng là người nào nuôi dưỡng nàng thành như vậy? Chẳng lẽ là vị đại thẩm tốt bụng vừa mới chạy ra ngoài kia sao? Chử Chiêu Việt thầm lắc đầu, có chút dám tin, vị đại thẩm kia vừa nhìn qua chính là người đôn hậu thành , sao có thể dưỡng ra nữ nhi quái dị như vậy?

      Nhét mấy viên thuốc vào miệng , Thịnh Phương Hoa cười: "Đừng có nhìn đến ngây người thế."

      Cuối cùng Chử Chiêu Việt cũng phản ứng kịp, cố sức thăm dò, phi phi vài ngụm, phun hết thuốc ra ngoài, nhìn Thịnh Phương Hoa bằng cặp mắt khổ đại cừu thâm, nàng lại bỏ dược trị dịch gà vào miệng mình sao?

      "Thứ ta cho ngươi ăn là dược có tác dụng chữa thương khó có được, ngươi còn phung phí của trời vậy à." Thịnh Phương Hoa tiếc hận lắc đầu: "Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị tới nơi này của ta hết ăn lại uống nửa năm sao?"

      "Cũng chỉ là chút thương thế da thịt thôi, sao lại trị mất nửa năm được?" Chử Chiêu Việt cười lạnh: "Ngươi chuẩn bị lừa tiền sao?" nhịn được mà sờ bên hông mình... Ngón tay lại sờ vào khoảng , nơi đeo ngọc quyết lúc trước vẫn còn để lại ngấn, nhưng tơ thừng còn ở đó nữa.

      "Ngươi còn nhớ miếng ngọc quyết kia sao?" Thịnh Phương Hoa có chút ngạc nhiên, dường như người này vẫn chưa mất hết toàn bộ trí nhớ, ít nhất vẫn còn nhớ ngọc quyết của mình.

      Mất phần trí nhớ sao?

      số người, nội tâm bài xích vài thứ, nên tự động lựa chọn che giấu phần kí ức này, nhưng lại có vài phần mà khát vọng muốn nhớ, lại muốn giấu nó .

      Ví dụ như mảnh ngọc quyết kia.

      Thịnh Phương Hoa biết nhìn ngọc, có điều dựa bề ngoài của mảnh ngọc kia, sáng ngời, chỉ thuần màu ngọc bích, mặc dù nàng chưa từng thấy mảnh ngọc nào, nhưng cũng hiểu đây chính là thứ tốt.

      Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Chử Chiêu Việt nàng càng xác định phỏng đoán của mình, người này ngay cả tên của mình cũng quên, nhưng cố tình vẫn còn nhớ miếng ngọc quyết kia, xem ra nhất định là vô giá.

      Trong phút chốc Chử Chiêu Việt có chút hối hận, sao mình có thể sơ sót như vậy, dù thế nào cũng phải duy trì bình tĩnh, về sau lại nghĩ cách lấy về. Chẳng qua dựa theo hành động vừa rồi của bản thân, chắc chắn nữ nhân này biết miếng ngọc quyết kia rất quý giá, chừng ngày mai bán nó mất, mình phải đâu tìm đây?

      "Ngươi yên tâm, ta cần đồ của ngươi." Thịnh Phương Hoa cười cười: "Ta chỉ lấy miếng ngọc quyết này để cầm cố thôi."

      "Cầm cố?" Chử Chiêu Việt ngẩng đầu lên, chau mày: "Có ý gì?"

      "Ngươi đến dược đường xem bệnh, chắc chắn ngươi phải trả bạc, đúng ?" Thịnh Phương Hoa dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Chử Chiêu Việt, dù sao bề ngoài của nam nhân này cũng rất sáng sủa, ngờ lại hồ đồ như vậy: "Ngươi đến dược đường bốc thuốc, cũng phải giao bạc, đúng ?"

      Chử Chiêu Việt ngơ ngác gật đầu: " sai!"

      "Ta tìm, người ngươi chỉ mang theo tổng cộng hai lượng bạc, có bấy nhiêu sao có thể trả hết tiền chẩn bệnh và tiền dược được? Càng cần bàn đến phí chăm sóc nữa." Thịnh Phương Hoa lấy hai khối bạc vụn từ trong hà bao ra, mỉm cười: "A Đại, chút tiền ấy cũng đủ để trả tiền chẩn bệnh của ta đâu, dù sao ta cũng cần chút gì đó để cầm cố, chờ người nhà ngươi tới đón ngươi đổi bạc lại sau."

      "Ngươi..." Chử Chiêu Việt thể gì, sao nàng lại có thể tuỳ tiện đặt cho cái tên như vậy, A Đại A Đại, đủ xấu đủ khó nge, loại tên này còn bằng tên hạ nhân ở nhà .

      "Ngươi cần phải cảm kích ta, có phải có tên rồi rất vui ?" Thịnh Phương Hoa căn bản thể cảm nhận được tâm tình của Chử Chiêu Việt, cười lên vô cùng xinh đẹp: "Ta sắc thuốc cho ngươi trước, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Ngươi yên tâm, chỉ cần Thịnh Phương Hoa ta vung tay trị cho ngươi, nhất định giúp ngươi khôi phục hoàn toàn."

      Chử Chiêu Việt thể hiểu nổi nàng, được gì, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng lấy bình sứ đưa cho : "Thấy ngươi còn năng động như vậy, tự lấy thuốc uống , ngày hai lần, mỗi lần ba viên, uống bằng nước ấm." Nàng chỉ vào cốc trà bàn: "Thấy , nước nguội rồi, vừa đủ để uống, tự ngươi cẩn thận chút."

      " phải là thu phí chăm sóc sao?" Chử Chiêu Việt nghiêm mặt, nữ tử tên Thịnh Phương Hoa này đúng là lợi hại, làm thịt người cũng chớp mắt, còn là chăm sóc sao?

      "Ai da, ngươi đúng là phiền mà, mới vừa rồi lúc ngươi hôn mê, là ai ngồi bên giường chờ ngươi tỉnh? Chẳng lẽ đó phải là chăm sóc sao?" Thịnh Phương Hoa cầm ly trà bàn lên, nhét vào tay Chử Chiêu Việt: " cần kêu nữa, ta bắt đầu chăm sóc cho ngươi, đưa trà lần, thu đồng bạc."

      "Đây là cướp bóc sao?" Chử Chiêu Việt giãy dụa quát lên, ngã vào hố to rồi sao? Cứ ở đây nửa năm, đừng là ngọc quyết, chỉ sợ dù có bán cũng trả nổi phí.

      "Nếu muốn tiết kiệm tiền tự làm , đừng tưởng bản thân mình vẫn còn là đại thiếu gia sống sung sướng nữa." Thịnh Phương Hoa vỗ mặt Chử Chiêu Việt, lời sâu xa: "Ta cho ngươi câu , tự mình làm, cơm no áo ấm!"
      Last edited by a moderator: 16/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :