1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Xuyên qua làm nông phụ

      Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

      Thể loại: Chủng điền văn, xuyên , ngôn tình.

      Coverter: ngocquynh520

      Editor: ChieuNinh

      Số chương: 91 chương + 3 ngoại truyện


      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Xuyên qua sao cả! Ta cũng theo trào lưu!

      Nhưng mà xuyên qua thành nha đầu nông thôn có chuyện để rồi!

      Cho dù ném ta tới Triều Thanh làm hầu rượu! Bà ta cũng nhịn!

      Vì sao! Vì sao! Vì sao!

      Xuyên thành nha đầu nông thôn cũng thôi! Vì sao lại là nha đầu chờ gả ?

      Trở thành nha đầu chờ gả thôi! Vì sao gả cho kẻ có tiền!

      gả cho kẻ có tiền thôi, ta cũng chấp nhận! Vì sao lại cho ta mẹ chồng hung dữ!

      === ====== ====== ======

      y tá thời đại xuyên qua làm nông phụ.

      Đây là chủng điền văn! Từng bước tiến lên thường thường bậc trung.
      Last edited: 26/11/16
      kittynacy thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 1: Xuyên qua
      Editor: ChieuNinh


      Lưu Dương Dương nằm ở giường, đánh giá bốn phía. . . . . . Hic. . . . . Nếu có nhìn lầm góc tường kia chính là ‘mạng nhện’ trong truyền thuyết? Khi đó Dương Dương cảm giác toàn thân khẽ run rẩy. . . . . . Cả người sởn gai ốc! Làm y tá, Dương Dương rất là thích sạch ! Suốt ngày biết phải rửa tay bao nhiêu lần!

      Dương Dương hít thở sâu hơi, vốn muốn bình tĩnh lại! Tiêu hóa tốt trí nhớ của thân thể này để lại! Nhưng vừa hít mũi cái vị chua, vị ẩm ướt. . . . . . Khụ khụ khụ làm nàng ho khan!

      Dương Dương vuốt vuốt lồng ngực thuận khí! Nhắm mắt lại, giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương của mình! Giống như xem cuốn phim, ra chủ nhân của thân thể này tên gọi là Tằng Tử Phu! Ác. . . . . . Vì sao tên lại quê mùa như vậy?

      Sau khi biết được tên này, đầu tiên Dương Dương nghĩ đến chính là hoàng hậu Vệ Tử Phu trong triều Đại Hán! Lại tiếp, nhà Tằng Tử Phu ở tại hạ thôn của Tằng gia thôn, rất nghèo khó! Năm nay mười lăm tuổi, cha của Tằng Tử Phu Tằng Lão Đại là thợ mộc, nghe bởi vì là con lớn của Tăng gia, cho nên liền đặt tên gọi Tằng Lão Đại! Đương nhiên, sau đó khẳng định còn có Tằng Lão Nhị, Tằng Lão Tam. . . . . .

      Tằng Lão Đại cũng nhận biết được mấy chữ, ở nông thôn có thể nhận biết mấy chữ chính là thiên đại bổn ! Nhà ai có tang cần ghi câu đối phúng điếu, v.v… đều đến thỉnh Tằng lão đại! Mỗi lần có thể đổi về vài đồng tiền! Bất quá chữ viết giống như cẩu quào. . . . . .cả đống lổi chính tả!( thiên đại bổn : giống như là rất có bản lĩnh)

      Bất quá, tất cả mọi người để ý, dù sao cũng nhiều người biết chữ phải sao? Trong Tằng gia thôn, cũng phải có người viết chữ giỏi! Chỉ là những kia đều là người chân chính đọc sách, là kiêu ngạo của Tằng gia thôn!

      Bình thường khi có việc vui hay đến tết lịch, chỉ những ai quan hệ tốt mới có thể xin được mấy chữ! Còn việc ghi câu đối phúng điếu tang lễ, người ta nhất định là mặc kệ! Như thế cũng là xui xẻo phải sao?

      Tằng Tử Phu còn có ba vị tỷ tỷ, Tằng Thúy Hoa, Tằng Thúy Thúy, Tằng Tiểu Thúy. là Thiên Lôi cuồn cuộn mà! Đến nơi này, Dương Dương bao giờ ghét bỏ tên của mình nữa. Về tồn tại của Tằng Tử Phu, đó là bởi vì Tằng gia liên tiếp sinh ra ba cái nha đầu( bé ). Chờ tới thời điểm mang thai Tằng Tử Phu, nhìn bụng nhọn hoắc đều là con trai.

      Kết quả sinh ra, lại là nha đầu! Lúc đó Tằng lão đại nghĩ đem Tằng Tử Phu cho người ta. Nhưng đúng lúc đó có lão hòa thượng ‘mệnh danh’ vân du tứ hải ngang qua Tăng gia, Tằng Tử Phu có phúc khí. Liền đặt tên là Tằng Tử Phu. như vậy trong tên bao hàm con trai trượng phu. Vượng gia!( Vượng phu: có nghĩa như là người có số mang phúc đến cho chồng; Vượng gia: mang phúc đến cho nhà- chồng con!!!)

      Dương Dương cũng biết là có nên cảm ơn cái ‘thần côn’ kia . Tuy nhiên Dương Dương lại tưởng tượng, nếu Tằng lão đại đem Tằng Tử Phu cho người ta, chừng có thể đưa đến nhà người có tiền làm tiểu thư. Dù sao thu dưỡng nha đầu, khẳng định điều kiện gia đình tệ. Nhưng nàng là quên, ở thời cổ đại còn có thứ gọi là thanh lâu!

      Bất quá nhìn vào việc lão hòa thượng giúp nàng thoát khỏi chữ lót ‘Thúy’, nếu như có cơ hội gặp được, nàng nhất định thỉnh vào nhà uống miếng nước. Cũng biết lão hòa thượng kia là Thần, hay chỉ là trùng hợp. Sau khi có Tằng Tử Phu, rốt cuộc lão đại Tằng gia cũng có được tiểu tử mập mạp. Tên là Tằng Tử Cường.

      Ba người tỷ tỷ của Tằng Tử Phu đều gả cho người trong thôn. Riêng nàng, người Thạch gia trang là người ở cao biết là nghe ai , Tằng Tử Phu vượng gia. Bà mối thay Thạch gia trang, cầm tiền của Thạch gia đến Tằng gia làm mai cho con lớn nhất Thạch Lai Phúc của họ, Tằng lão đại và Tằng Vương thị đều hài lòng đối với tiền sính lễ, quà biếu.

      Trực tiếp bỏ qua chuyện Thạch Lai Phúc từng thành thân, lớn hơn Tằng Tử Phu tám tuổi, Tằng Tử Phu còn nghe người vợ trước kia của Thạch Lai Phúc là bị mẹ chồng bức tử mà tự sát! Trong lòng cam tâm tình nguyện. Hai ngày này bắt đầu tuyệt thực chống đối. Lần kháng nghị này, kháng nghị tới nỗi đem Dương Dương xuyên qua tới đây thân thể này.

      Dương Dương thở dài. Mình đúng là quá đáng thương phải ? Nhớ lúc ấy mình trực xong ca đêm, mới vừa vào thang máy kết quả. . . . . . thang máy rơi tự do! Ai. . . . . . Xuyên qua xuyên ! Vì sao phải để nàng xuyện qua người nha đầu nông thôn?

      Dù là xuyên qua đến triều đại nhà Thanh thành hầu rượu, cũng sống khá giả hơn so với ở đây phải ? Được rồi! Cho dù là vậy, nhưng vì sao vừa xuyên qua phải lập gia đình? Lập gia đình thi thôi! Nhưng nhìn bộ dáng mẹ chồng tương lai kìa, tuyệt đối là kiểu mẫu mẹ chồng hung dữ. biết tổ tiên kiếp trước của mình tạo nghiệt gì.

      Đáng giá làm cho Dương Dương vui mừng chính là, Thạch Lai Phúc kia. . . . . . cũng là! Tên này quê mùa rồi! Là người thành an phận. Nghe trưởng thành cũng tệ lắm, tối thiểu phải dạng người đứng đắn.

      Bất quá Tằng Tử Phu và ba tỷ tỷ trưởng thành cũng kém cỏi. Bộ dáng rất thanh tú, lông mày lá liễu. . . . . . mắt to long lanh. Dương Dương vẫn luôn rất bất mãn vì mình mắt mí, tại mắt to hai mí rất là thoả mãn.

      Làn da Tằng Tử Phu cũng rất tốt, trắng trẻo, chỉ là tay bởi vì nhiều năm làm việc, nên có vết chai. Cao khoảng 1.62 mét, như vậy cũng rất tốt rồi. Phối hợp với gương mặt đó đúng là có cảm giác chim nép vào người. Tuyệt đối có tiềm chất làm thiếp!

      Dương Dương nằm ở giường than thở. . . . . . được rồi, bản thân mình ngoại trừ từng học qua chút y với gia gia, bởi vì chức nghiệp liên quan ở đại là y tá, nên hiểu chút y thuật. Đương nhiên rồi, đó là lý luận! Bất quá, truyền dịch tiêm chích này nọ tuyệt đối là có tay nghề, nhưng mà, ở đây nhất định là dùng được.

      Đáng nhắc tới chính là, thời điểm trước kia ở cung thiếu niên có học qua thư pháp. Tuy bằng thư pháp của mọi người, nhưng tốt xấu gì cũng từng lấy được khen thưởng lưu niệm của giải đấu thư pháp lớn dành cho thiếu niên. Như thế cũng có đẳng cấp nhỉ. Bởi vì nguyên nhân thư pháp, nên tranh thuỷ mặc cũng có tiếp xúc qua. Về phần thêu thùa gì đó, thêu chữ thập hay là thêu cực kỳ có giá, vì sao? Tự mình vẽ bức tranh rồi thêu.

      Về phần những thứ khác, cũng còn sở trường đặc biệt khác. Xuyên qua thành nông phụ, nông phụ. Ta thành thành sống, về phần mẹ chồng tương lai. Chỉ cần mình đối tốt với nàng, còn sợ nàng biết tốt xấu sao? phải đều cây làm chẳng nên non sao? Cùng lắm coi như tổ tông mà cung phụng vậy. Nàng còn có thể sống lâu hơn mình sao?

      Nghĩ như vậy nên Dương Dương xem như nhận mệnh. Từ hôm nay trở nàng là Tằng Tử Phu là được.

      Lúc này Tằng Vương thị, cũng là nương Dương Dương. ! tại bắt đầu nương Tằng Tử Phu, bưng tới chén cháo gạo: "Tử Phu, phải nương nhẫn tâm, ba tỷ tỷ của con đều gả cho người trong thôn, trong nhà đều rất nghèo túng! Đệ đệ của con năm nay cũng 13 tuổi. Trong nhà chỉ có cái đứa con trai là nó, qua hai năm nữa cũng nên làm mai rồi.

      Nhưng điều kiện nhà chúng ta, con cũng biết, sợ là nương trong sạch chướng mắt! Người Thạch gia trang, giàu có hơn Tằng gia thôn ta! Trong nhà Thạch Lai Phúc là con trưởng, chỉ có tỷ tỷ sớm thành thân! Phía dưới cũng chỉ có đệ đệ! Mặc dù con gả làm vợ kế, nhưng cũng là đại tẩu tử! Nhất định là quản gia! (quản gia trường hợp này là làm chủ quản lý gia đình)

      Người lớn cũng chỉ có mẹ chồng, tuy nghe tính tình tốt, con nhịn nhiều chút cũng trôi qua phải sao? Con xem ba tỷ tỷ của con, bố chồng, mẹ chồng đều cần người hầu hạ, như vậy cũng khổ hơn so với con."

      Tằng Vương thị thấy Tằng tử phu gì, thở dài : "Lời cần , nương đều với con. Sính lễ, sính kim của Thạch gia chúng ta cũng thu. Coi như là toạc ra tới ngày đó con cũng phải gả ."

      Tằng Tử Phu lấy lại tinh thần, tiếp nhận cháo gạo, trực tiếp uống vào. đúng là tự nhiên bị ô nhiễm, đưa cái chén cho Tằng Vương thị: "Nương, nữ nhi nghĩ thông suốt. Nghe Thạch Lai Phúc thành an phận. Nữ nhi gả hầu hạ mẹ chồng tốt, chắc hẳn cũng trói buộc nữ nhi."

      Tằng Vương thị thấy Tằng Tử Phu chịu ăn uống, lại nghĩ thông nên rất cao hứng: "Như vậy là tốt rồi! Như vậy là tốt rồi! Ngày mai để cho cha con đốn cây liễu sau nhà, làm cho con mấy món gia cụ làm đồ cưới. Dù điều kiện nhà chúng ta tốt, cũng cho con thể diện. Chỉ cần con sống tốt, nương cũng yên lòng!"

      Tằng Tử Phu cười cười: "Nương, cây liễu phải giữ lại dùng làm gia cụ cho đệ đệ cưới vợ sao?" Tằng Vương thị cười cười: "Đệ đệ của con còn chờ hai năm. vội, vội! Con nằm nghỉ ngơi ."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu nhìn Tằng Vương thị ra ngoài, lại nằm xuống! là chịu được mùi chua nặng nề của cái gối. . . . . . liền vén chăn lên đứng dậy mang hài! Quan sát ánh nắng ngoài cửa sổ , liền ôm lấy cái gối đến trong sân treo lên sợi dây. . . . . . Thấy Tằng Vương thị nhặt rau ở đằng kia, liền tới làm phụ. Tằng Vương thị khuyên vài câu kêu nàng về nghỉ.

      Lắc đầu: "Nằm hai ngày nên khó chịu, dù sao cũng nhàn rỗi, con nhặt rau cũng tốn sức." Tằng Vương thị thấy vậy cũng gì, cầm cái chậu cho gà ăn.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 2: Chuẩn bị.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu ngồi ở cái ghế dựa bằng tre trúc, nhìn Tằng lão đại làm gia cụ, suy nghĩ chút : "Cha, hoa mẫu đơn quá rườm rà rồi, nếu người làm thành hoa văn hoa mai , đơn giản."

      Tằng lão đại suy nghĩ rồi : "Vậy sao được, Mẫu Đơn mang nhiều Phú Quý. Tuy tốn chút hơi sức, tay nghề của ta còn sợ làm tốt sao?"

      Tằng Tử Phu cười cười: " phải nữ nhi đau lòng cha sao? Bận việc cho tới trưa rồi, người cũng kịp uống miếng nước, cha làm hoa văn hoa mai , nữ nhi thích. Nhìn cũng mới lạ!"

      Tằng Vương thị ở bên cũng giúp vào: "Cha bọn , nghe theo nha đầu của ta . Trước uống miếng nước, nghỉ chút rồi lại làm tiếp." Tằng lão đại cầm chén nước, hơi uống sạch, lau miệng : "Được! Còn phải tại người nhà họ Thạch sốt ruột, đều tính xong ngày tốt. Thời gian tốt nhất chính là mồng năm đầu tháng sau. Còn có mấy món gia cụ chưa có làm, sợ là kịp."

      Tằng Tử Phu đứng dậy lấy khăn mặt đưa cho Tằng lão đại: "Cha, lau mồ hôi. vội, thiếu hai cái cũng sao." Tằng lão đại cười hề hề nhận khăn mặt, lau lung tung mặt : "Sao có thể làm thiếu được, thời gian gấp gáp như vậy, cũng thực xin lỗi con rồi. Ai! Ngoại trừ mùng năm đầu tháng sau, ngày tốt chỉ còn cuối năm. có biện pháp, nha đầu đành chịu ủy khuất."

      Tằng Tử Phu lắc đầu: "Nào có, nữ nhi biết , cha mẹ cũng là vì tốt cho nữ nhi, là nữ nhi đành lòng nhìn cha mệt đến vậy." Tằng Vương thị thấy vậy : "Nữ nhi này phải lập gia đình rồi, cũng hiểu chuyện rồi." Tằng Tử Phu ở bên bị có chút ngượng ngùng. Kỳ trong lòng nàng cảm thấy hoa mẫu đơn quá tục khí . . . . . . lịch tao nhã bằng hoa mai. . . . . .

      Tằng Vương thị để cho Tằng Tử Phu nghỉ ngơi ngày, ngày hôm sau Tằng Tử Phu bắt đầu bi thương. Mới sáng sớm, Tằng Tử Phu bị Tằng Vương thị lôi từ trong chăn ra. Rửa mặt qua quýt, vấn tóc rồi ra ruộng cùng Tằng Vương thị.

      Tằng Vương thị chỉ dạy cho Tằng Tử Phu làm việc nhà nông, mắt thấy Tằng Tử Phu đem mầm lúa gạo trở thành cỏ dại bỏ mà nhổ bỏ. . . . . . trong nội tâm xót xa: "Thôi, thôi! Nhà chồng của con chỉ có hai con trai, phỏng chừng cũng trông cậy vào con biết làm việc nhà nông. Từ con thích xuống ruộng, phía lại có ba tỷ tỷ, phía dưới còn đệ đệ.

      Chúng ta cũng sao, chỉ sợ con làm việc nhà nông, vì vậy khẳng định bị mẹ chồng con vui mà này kia. Vốn mẹ chồng con cũng phải dễ hầu hạ , con lại như vậy tốt."

      Tằng Tử Phu lấy ra khăn tay lau mồ hôi : "Nương, nữ nhi biết nấu cơm, cũng may vá quần áo, làm tốt công việc bên trong tốt rồi." Tằng Vương thị nhíu mày: "Gì? Công việc bên trong?" Tằng Tử Phu vội vàng khoát tay: " có việc gì, có việc gì! Chính là nữ nhi làm tốt việc nội trợ, phải đều muốn lấy lòng nam nhân phải buộc lại dạ dày của trước sao?"

      Tằng Vương thị vươn tay, gõ lên trán Tằng Tử Phu : "Ai ui! Con là nương gia lại cái gì đó? Cái này nếu truyền , biết người khác ở sau lưng đâm cột sống con như thế nào đây."( đâm cột sống: xấu, bàn tán)

      Tằng Tử Phu xin lỗi cười cười : "Nương, con thấy giỏ trúc của chúng ta đan rất tốt, nữ nhi muốn học cái này." Tằng Vương thị thở dài, dọn dẹp chút nông cụ : "Trước kia cho con học, con ngại đâm tay, tại ngược lại muốn học rồi. Được rồi, lát trở về ăn cơm trưa xong nương dạy con, cái này cũng đơn giản, vừa học là biết."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu, cầm lấy nông cụ, thiếu chút nữa rớt hết. . . . . . là nặng! Tằng Vương thị thấy vậy lắc đầu, trực tiếp tới cầm . Tằng Tử Phu đành phải cúi đầu theo sau lưng Tằng Vương thị.

      Ăn xong cơm trưa, Tằng Tử Phu thu dọn bát đũa xong chạy đến trước mặt Tằng Vương thị, Tằng Vương thị thấy vậy cười cười: "Trước kia chưa từng nhìn thấy con chịu khó như vậy?" Tằng Tử Phu cười cười: " phải nữ nhi trưởng thành sao?"

      Tằng Vương thị ôm qua bó trúc sợi được xử lý tốt, cùng với nhánh liễu, vừa làm vừa dạy. Tằng Tử Phu cũng rất chăm chú, tốn bao nhiêu bản lĩnh đan được cái ống đựng bút nho , tuy khe hở nhìn được tinh tế, nhưng bản thân Tằng Tử Phu rất là hài lòng!

      Vì sao Tằng Tử Phu muốn học cái này, chủ yếu là thấy đồ đựng lớn ở Tằng gia được làm ra rất có phong cách nông thôn. Nếu như có thể bọc lên vài miếng vải hoa , vậy càng đẹp mắt rồi. Cái này cũng phải chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là, Từng Tử Phu biết làm hoa khô, trong lòng suy nghĩ nếu như đan vài cái giỏ , mặt để hoa khô lên, rồi phối hợp vải hoa , làm tốt có thể đem vào trong thành bán, còn có thể trợ cấp chi phí trong nhà.

      Tằng Vương thị có đôi tay rất khéo léo, gia cụ trong nhà phần lớn đều là hàng mây tre trúc. Những thứ này núi có nhiều, rất nhiều, cần dùng tiền, chỉ hao tốn công sức là có. Đừng xem Tằng lão đại là thợ mộc, nhưng đầu năm nay người làm gia cụ rất ít, hơn nữa làm kiện hận thể sử dụng được mấy chục năm!

      Nếu như bị hỏng rồi, đều là nông thôn, tự mình gõ gõ hai cái cũng sửa tốt lắm. Hơn nữa Tằng gia có năm hài tử, cho nên điều kiện là rất gian nan. Trong hai năm qua gả ba khuê nữ ra ngoài, trong nhà mới trôi qua tốt hơn chút ít. Tằng Tử Cường lại là đứa con có hiểu biết, sớm biết xuống ruộng làm việc nhà nông. Bởi vì hơn Tằng Tử Phu tuổi, cho nên tình cảm của tỷ đệ hai người cũng rất tốt.

      Đối với cửa hôn nhân này của Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường cũng là rất bất mãn, cảm thấy mình làm liên lụy tỷ tỷ. Cũng vì chuyện này mà náo loạn cùng Tằng lão đại, Tằng Vương thị. Vừa nghe Tằng Tử Phu tự mình nghĩ thông, Tằng Tử Cường nhìn tỷ tỷ của mình ra lời.

      Kiếp trước của Tằng Tử Phu là con , vẫn luôn mong ngóng có đệ đệ muội muội. Thông qua trí nhớ còn lại của nguyên thân, cũng biết Tằng Tử Cường và mình có cảm tình sâu, liền an ủi vài câu. Tằng Tử Cường nhìn tỷ tỷ của mình như thế liền yên lòng, bất quá vẫn , nếu lão bà tử Thạch gia khi dễ tỷ, tỷ cứ trở lại, cần phải lo, cha mẹ và đệ đệ nuôi tỷ. Quả thực làm cho Tằng Tử Phu rất cảm động. Mở miệng tiếng đệ đệ ngoan, chỉ còn kém chút nữa là hai người ôm nhau khóc rống thôi!( lão bà tử: ở đây là mẹ chồng của Tằng Tử Phu)

      Thời gian chính thức đặt lễ đính hôn đến, hai đứa con trai của Thạch gia, Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy đều đến đây. Tằng Lão Đại và Tằng Vương thị nhìn từng rương sính lễ, so với lúc trước nhiều hơn vài món. Trong lòng là cười như nở hoa rồi! Hàng xóm còn có bạn bè thân thích Tăng gia nhìn thấy ai hâm mộ. Đương nhiên cũng có người lời châm chọc. Nào là, Thạch Lai Phúc khắc thê nè. Mẹ chồng hung ác nè, gả cũng thể xem như là vợ cả nè. Là vợ kế, có thân phận nè! Vân. . .vân!

      Nhất là ba người tỷ tỷ kia của Tằng Tử Phu, đại tỷ người thành , coi như khá tốt. Nhị tỷ Tam tỷ ở trước mặt Tằng Tử Phu mát vài câu, Tằng Tử Phu cũng phải để ý. Nhưng Tằng Tử Cường lại nhìn được, nếu phải Tằng Tử Phu ngăn cản nhất định lên đánh Tằng Thúy Thúy và Tằng Tiểu Thúy. Sau cùng Tằng Vương thị tiến đến quở trách mới dừng lại, liền thành hơn.

      Đối với mối hôn này, quả Tằng Tử Phu thấy sao cả, cũng có cảm giác mình bị thiệt thòi gì. Mặc dù Thạch Lai Phúc từng thành thân, phải . . . . . . xử nam. Nhưng ở đại mình cũng kết giao qua ba người bạn trai. Tính thế nào đều là chính mình buôn bán có lời. Đương nhiên, Tằng Tử Phu của chúng ta quên, chính thân thể này là . . . . . . xử nữ rồi!

      Nhìn từng rương từng rương sính lễ, còn có bộ dạng đỏ mắt của ba tỷ tỷ, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn có tính toán nhặt. Xem ra thời gian sau này quá khổ sở, tối thiểu sợ bị đói. Mình cũng giống như nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua có bản lĩnh gì, vẫn là thành thành làm bà chủ gia đình thôi.

      Mình làm y tá , Tằng Tử Phu tính thời gian chu kỳ hàng tháng của mình, nếu sau khi gả , có khả năng nghĩ biện pháp tránh kỳ nguy hiểm (mang thai)! Thân thể này mới mười lăm tuổi, tuy phát dục coi như tệ, cúi đầu nhìn xem phải cup C, B++ vẫn phải có! Huống chi mình còn , từ nay về sau nhất định phát dục. Nghĩ gì thế? Tằng Tử Phu vỗ đầu của mình. . . . . .dù sao mình cũng muốn sanh con sớm như vậy.

      đùa, đây là cổ đại, coi như ở đại khoa học kỹ thuật phát triển, chuyện sanh con cũng là chuyện ‘liều mạng’! Khó sinh nhiều lắm. Huống chi cổ đại lạc hậu như vậy, lại ở nông thôn nghèo khó. Dù thế nào cũng phải đợi mình tới mười tám tuổi rồi sau.

      Áo gối phòng tân hôn phải do tân nương tử tự tay mình thêu. Kỳ chăn mền cũng cần phải có, chỉ do thời gian gấp gáp, Tằng Vương thị đành phải tới hỗ trợ, dựa theo ý tứ Tằng Tử Phu, hi vọng đem áo gối cũng giao cho Tằng Vương thị làm, bất quá bị Tằng Vương thị cự tuyệt. có biện pháp, Tằng Tử Phu đành phải tìm đến than đá tinh tế, vẽ ô vuông bức vải, uyên ương quá phức tạp là thêu được, đành phải thêu chữ song hỷ. Cũng may cách thêu mới lạ, Tằng Vương thị nhìn nhìn cũng cái gì, Tằng Tử Phu thở dài hơi. Chỉ sợ Tằng Vương thị bắt làm lại.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 3: Thành thân
      Editor: ChieuNinh


      Hôm đó, trời còn chưa sáng, Tằng Tử Phu bị Tằng Vương thị lôi từ trong chăn ra. Rửa mặt tắm rửa lăn qua lăn lại đến trưa. Tằng Tử Phu nhìn xuyên thấu qua gương đồng xem gò má càng bôi càng như mông con khỉ, khuyên can mãi còn lấy ra hai văn tiền, cuối cùng mới làm cho hỉ nương đáp ứng để cho nàng tự trang điểm cho mình.

      Tằng Tử Phu đầu quăng khăn mặt, xoa xoa mặt. . . . . . trong lòng suy nghĩ, nếu để cho hỉ nương hóa thành ‘mông con khỉ’ động phòng liền bỏ ! Vì sao? Chú rể trực tiếp bị dọa đến ‘bất lực’ rồi! Đương nhiên, lời này Tằng Tử Phu chỉ dám trong lòng mình, nếu ra chừng chịu tội. Thời đại này cầu tam tòng tứ đức đối rất nghiêm khắc.

      Về việc trang điểm, Tằng Tử Phu rất tâm đắc, dù sao lúc trước người ‘tự kỷ cuồng’, vì để chuẩn bị tốt cho bản thân, đặc biệt học qua lớp dạy trang điểm. Chỉ là giờ đây có công cụ hoá trang, cũng là rất đau đầu. Tằng Tử Phu cầm khối bố bao bọc than củi, mài mặt đất thành ngòi bút, vẽ viền mắt, chải lông mi. . . . . .

      Nhìn hộp son môi màu hồng nhạt, lấy tay ấn lên mí mắt . . . . . . Ngược lại vẽ ra đôi mắt hoa đào, nhìn rất là mị người. Nếu có mascara tốt rồi, Tằng Tử Phu nghĩ. . . . . . Cân nhắc hồi, đập bể ít than hòa với nước thành sền sệt, dùng đầu than củi từng chút dính vào rồi cẩn thận quét lông mi.

      Vậy mà cuối cùng hiệu quả cũng tạm được, bất quá nhìn vẫn rất tốt. Tằng Tử Phu ghét bỏ nhìn bột phấn màu đỏ chót. . . . . . tìm tờ giấy bản, vẩy ra ít son màu đỏ chót và son hồng nhạt hỗn hợp lại với nhau, đính ngón tay vỗ lên mặt. . . . . . lại lấy ít nước pha thành màu son bôi lên môi.

      Quay gương đồng, nhìn kỹ chút, rất là thoả mãn. Thu thập xong liền gọi hỉ nương vào, hỉ nương vừa vào cửa nhìn gương mặt Tằng Tử Phu trang điểm hoa đào, ra sức khen ngợi, làm cho gò má Tằng Tử Phu càng thêm hồng nộn rồi.

      Tằng Vương thị nhìn khuê nữ của mình, đối với kỹ xảo trang điểm của hỉ nương rất là thoả mãn, hỉ nương cũng từ chối, cười tủm tỉm nhận lấy tiền mừng, trong lòng Tằng Tử Phu khỏi trừng mắt.

      lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ. . . . . . bên ngoài cũng càng ngày càng ồn ào. Chú rể Thạch Lai Phúc tới đón người! Vài tiểu bối thân thích ở trong phòng che miệng cười Tằng Tử Phu. Tằng Vương thị lau nước mắt tiễn Tằng Tử Phu ra ngoài. Bởi vì đội khăn voan. . . . . . hoàn cảnh lại rất hỗn loạn, Tằng Tử Phu cũng biết lúc nào bị người ta nâng lên con lừa lông ngắn . . . . . .

      Sau khi bình tĩnh lại, cũng bái thiên địa xong rồi, bị người đưa vào động phòng! Ọt ọt . . . . . . Tằng Tử Phu ôm bụng, từ buổi sáng đến bây giờ cũng có ăn miếng nào, đúng là chịu tội! Sau đó, Tằng Tử Phu cảm thấy có người tới, thanh rất có từ tính : "Lăn qua lăn lại cả ngày, còn có ăn cái gì, ngươi ăn chút điểm tâm lót bụng ." xong đút khối bánh táo ngọt cho Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu tiếp nhận bánh táo, giọng câu "Cám ơn", người tới câu " cần cám ơn" rồi ra ngoài. Tằng Tử Phu miệng ăn bánh táo, rất hiếu kỳ vừa rồi là ai.

      biết qua bao lâu, Tằng Tử Phu tựa ở bên giường muốn ngủ gật, chợt nghe đến tiếng mở cửa, lập tức ngồi thẳng dậy. . . . . . Cảm giác có nhiều người đến, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, Tằng Tử Phu hé mắt. . . . . . Chờ thời điểm nhìn thấy được ràng, thấy trước mặt là nam nhân đứng sững sờ! Trong tay còn cầm cán cân đòn. . . . . .(cân đòn: dùng để lấy khăn trùm đầu dâu)

      Tằng Tử Phu cao thấp đánh giá, cao chừng 1.8m, làn da ngăm đen, mặt góc cạnh ràng. Rất là dương cương, đây là nam nhân sau này mình phải dựa vào.

      Trước khi thành thân Thạch Lai Phúc có nghe tứ nha đầu Tăng gia lớn lên rất xinh đẹp, cũng có để vào trong lòng, dù sao người làm mai đều phóng đại. Dù sao chỉ cần có thể cùng nhau sống qua ngày là tốt rồi. Về nhà có thể có cơm nóng ăn, quần áo hỏng rồi có người sửa. nghĩ tới sau khi vén khăn voan, nhìn đến mặt hoa đào của Tằng Tử Phu, trong nội tâm run lên. . . . . .

      Cuối cùng cảm thấy mai bà mối cũng ràng, chỗ nào là bộ dáng xinh đẹp chứ, ràng chính là tiên nữ! Kỳ Tằng Tử Phu lớn lên như tiên nữ, chỉ có thể tướng mạo trung đẳng, quý nhất là trắng nõn, cho cùng, trắng che ba xấu, huống chi Tằng Tử Phu xấu! Hơn nữa Tằng Tử Phu hiểu được kỹ xảo trang điểm đại, biết cách làm nổi bậc ưu điểm che khuyết điểm.

      giống hỉ nương cổ đại trang điểm cho tân nương tử tầng phấn dày đặc, gương mặt đánh lên má hồng hồng hồng như mông khỉ. Cách ăn mặc và bộ dạng khác gì cương thi. Hơn nữa, dưới ánh nến chiếu rọi, có vẻ Tằng Tử Phu có chút kiều mỵ. Mắt to ngập nước, còn có lông mi được tô qua nhìn dài, run rẩy như cánh quạt. Quả có chút câu nhân.( câu nhân: hấp dẫn người khác)

      Ngay tại lúc hai người nhìn nhau, "Ôi, đại tẩu lớn lên đúng là xinh đẹp, nhìn cái con mắt đại ca liền sáng lên rồi" lời này vừa xong, người trong phòng cười lên ha hả, Tằng Tử Phu mặt đỏ cúi đầu. Thạch Lai Phúc nắm chặt cán cân đòn cũng biết phải gì. Nhờ hỉ nương giải vây, bưng hai ly rượu tới: "Chú rể tân nương uống rượu hợp cẩn!"

      Tằng Tử Phu uống hớp, xém chút nữa bị sặc! Rượu này là cay, Thạch Lai Phúc thấy vậy bèn rót chén trà cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười cười với Thạch Lai Phúc tiếp nhận chén nước trà uống từng chút . Đúng lúc này, lời sát phong cảnh lại tới nữa: "Ơ, đại ca đối với đại tẩu là săn sóc!"

      Tằng Tử Phu nhìn phụ nhân vừa chuyện, cách ăn mặc người cùng với ba tỷ tỷ nhà mình khác nhau, nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc giọng : "Đó là Nhị đệ muội." Tằng Tử Phu gật gật đầu cũng gì, phụ nhân kia thấy vậy vừa định thêm gì đó. Bên cạnh có nam tử lớn lên có phần giống với Thạch Lai Phúc hung ác trừng mắt liếc nàng. Quay đầu cười hề hề với Từng Tử Phu : "Đại ca, chúc mừng chúc mừng!" Tằng Tử Phu biết đây cũng là đệ đệ Thạch Lai Phúc Thạch Lai Qúy, liền cười cười với .

      Mấy thanh niên bu lại, hâm mộ nhìn Thạch Lai Phúc : "Đại Phúc ca, bọn đệ đến đây là náo động phòng. Có phải hả?" Người phía sau cũng theo ồn ào. Thạch Lai Phúc thấy vậy ngốc nghếch gãi gãi đầu. Tằng Tử Phu thấy vậy che miệng cười cười, Thạch Lai Phúc cũng xấu hổ cười cười.

      "Đại Phúc ca, hôm nay nếu các huynh đệ hài lòng, cũng đừng nghĩ động phòng, mọi người có chịu hả?" người gầy ra, đằng sau tự nhiên tiếng ồn ào tán thành. . . . . . người tên là Cẩu Đản là tiểu tử choai choai là hăng hái nhất, bị Thạch Lai Qúy kéo ra ngoài: "Hôm nay là việc vui của đại ca ta, tiểu tử ngươi xem náo nhiệt gì, lông còn chưa có mọc dài đâu!" Lại trận cười vang. . . . . .

      "Đại tẩu, Đại Phúc ca bình thường thành , bọn ta cũng chưa từng thấy qua xấu mặt vậy, bọn ta xin lỗi. Mong tẩu tử tha thứ nhiều hơn." Tằng Tử Phu có thể cái gì, chỉ là cúi đầu.

      Cũng biết ai ra chủ ý, lấy ra trứng gà cho Tằng Tử Phu lăn theo đũng quần Thạch Lai Phúc. . . . . . Lúc này Tằng Tử Phu há hốc mồm, đây cũng phải quá đại rồi!

      Đương nhiên, kết quả cuối cùng trứng gà còn có lăn đũng quần liền nát! Cả đám cười vang: "Trứng phá vỡ hoa, liền sinh tiểu tử!"

      vất vả tiễn người náo động phòng ra ngoài, Thạch Lai Phúc khóa cửa, Tằng Tử Phu cũng biết kế tiếp phải làm gì, khẩn trương đó là có khả năng. Ngẩng đầu mắt liếc đũng quần Thạch Lai Phúc, trứng gà ở bên trong, chắc là rất khó chịu!

      Liền đứng dậy bưng tới chậu nước, Thạch Lai Phúc thấy vậy vội vàng nhận lấy : "Ngươi ở đây ăn chút gì , ta tự mình làm là được rồi." tại an tĩnh, nghe xong thanh Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu biết người vừa rồi cho bánh táo là Thạch Lai Phúc, trong nội tâm ấm áp. Gật gật đầu, bưng chậu nước khác rửa mặt, thay bộ đồ ngủ.

      Quay đầu, nhìn đến cánh tay để trần giường, ánh mắt Thạch Lai Phúc sáng lấp lánh. . . . . . Tằng Tử Phu mấp máy miệng. Thạch Lai Phúc từ từ tới, đứng lên khom người ôm lấy Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu có chút khẩn trương ôm cổ Thạch Lai Phúc. . . . . . Thạch Lai Phúc cười cười khờ khờ! Ôm Tằng Tử Phu ngã xuống giường. . . . . .

      Chỉ chốc lát liền cởi hết quần áo Tằng Tử Phu. . . . . . hai tay Tằng Tử Phu chống đỡ lồng ngực Thạch Lai Phúc, thực cứng rắn! Đây là cảm thụ đầu tiên của Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc thở hổn hển thở cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn nhắn của Tằng Tử Phu : "Thế này, càng đẹp mắt! Nương tử, nàng là đẹp!" Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc như vậy, kẽo kẹt kẽo kẹt nở nụ cười. . . . . . Chỉ chốc lát tiếng cười kia bị Thạch Lai Phúc nuốt vào trong bụng.

      Hết chương 3.
      Chương 4: Mẹ chồng chị em dâu
      Editor: ChieuNinh

      Thạch Lai Phúc động thân cái! Mẹ ơi! nãi nãi lại quên cổ thân thể này là xử nữ! Tằng Tử Phu đau tới chảy nước mắt! Thạch Lai Phúc thấy vậy có chút vội vàng hấp tấp : "Cái kia, lần đầu tiên nên rất đau, nhịn chút tốt rồi!"

      Tằng Tử Phu hai tay chống đỡ lồng ngực xích lõa của Thạch Lai Phúc: "Đợi chút. . . . . . Trước nên cử động!" ót Thạch Lai Phúc chảy mồ hôi, nhưng thấy bộ dạng khó chịu của Tăng Từ Phu đành phải chịu đựng, qua hồi là nhịn được nên thử cử động. Móng tay Tằng Tử Phu khảm vào da thịt Thạch Lai Phúc.

      Thạch Lai Phúc cũng chẳng quan tâm đau đớn người mình, thậm chí có chút cảm giác kích thích, liền bắt đầu vận động pít-tông! Lúc này mặc kệ Tằng Tử Phu gọi ngừng thế nào, cào phía sau lưng Thạch Lai Phúc như thế nào, Thạch Lai Phúc cũng làm như nghe thấy. Thậm chí càng thêm ra sức . . . . . .

      Sau khi xong việc Tằng Tử Phu là nhịn được, mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh. . . . . . Tằng Tử Phu chỉ cảm thấy mình hình như ở trong nước, thân thể lắc lư qua lại. . . . . . Cảm giác tê dại người càng ngày càng ràng. . . . . . Ưm. . . . . . A. . . . . . Tằng Tử Phu mở to mắt, phát mình hoàn toàn dán thân thể Thạch Lai Phúc, lắc lư qua lại theo . . . . . .

      Mở to hai mắt, ông trời ơi. . . . . Nhớ kỹ giống như vừa mới ngất thôi. Chẳng lẽ thằng nhãi này vẫn chưa có ngừng lại sao? Bất quá lúc này Tằng Tử Phu còn cảm giác đau đớn, tê tê, phỏng chừng thành quen thuộc, còn có trận trận khoái cảm. Cuối cùng, lúc Thạch Lai Phúc cất tiếng rên rỉ, Tằng Tử Phu cất tiếng thét lên. . . . . . giường cũng đình chỉ lắc lư. . . . . .

      Thạch Lai Phúc xoay người cái, sợ đè hỏng Tằng Tử Phu, nằm ở bên cạnh ôm Tằng Tử Phu vào trong ngực. Tằng Tử Phu mềm mại thở hổn hển, hai chân mở ra. . . . . . khép được! Cảm giác người dinh dính rất thoải mái, muốn đứng dậy lau thân thể, nhưng là toàn thân mỏi nhừ. . . . . . Mà ở bên Thạch Lai Phúc lại là bộ dáng xuân phong đắc ý muốn ăn đòn.

      Thạch Lai Phúc thấy vậy, cúi đầu hôn Tằng Tử Phu, xoay người xuống giường ra cửa. lâu sau liền mang theo hai thùng nước trở về chen qua cánh cửa, nâng thùng nước lên trước giường, dùng khăn mặt cẩn thận lau chùi thân thể cho Tằng Tử Phu. Trong lúc mơ hồ Tằng Tử Phu đối với việc này hiểu ý cười, xem ra người nam nhân này cũng là tốt. Chỉ là ở phương diện kia là có chút mạnh mẽ!

      Mình cần bồi bổ cho thân thể. Nếu , cứ theo đà này, sợ là mình chết ở giường! Nhìn người cũng thành , làm sao ở giường lại sinh động như vậy? Vừa rồi lại để ý mình là lần đầu, còn làm ra động tác khó như thế. . . . . . Nghĩ, nghĩ liền ngủ thiếp .

      Sáng sớm hôm sau, Thạch Lai Phúc đứng dậy súc miệng, rửa mặt, nhìn Tằng Tử Phu ở giường ngủ ngọt ngào ngây ngốc cười. Tối hôm qua tư vị thực thoải mái, trước kia cùng với Vương thị (là vợ trước mất của Thạch Lai Phúc) chưa bao giờ kích thích như vậy. Nghĩ nghĩ lại phát mình lại cứng lên. . . . . . Đành phải lấy nước lạnh rửa mặt!

      Nhìn xem ngoài cửa sổ, biết mẹ của mình cần phải phục dịch. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nàng dâu gả đến, cần phải dâng trà. . . . . . Nghĩ nghĩ, vì để sau này nương tử chịu ít ủy khuất, cho dù đành lòng, cũng đánh thức Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn bộ dáng vẻ mặt đáng ăn đòn của Thạch Lai Phúc, nhịn được trừng mắt, Thạch Lai Phúc ngây ngô gãi gãi đầu. Tằng Tử Phu thấy vậy cũng nghiến răng cười, Thạch Lai Phúc cũng theo ngây ngô nở nụ cười, liền bưng chậu rửa mặt tới: "Nương tử, tính tình mẹ ta có chút tốt, hồi nàng khoan dung nhiều chút. Ta đối xử tốt với nàng!"

      Tằng Tử Phu tiếp nhận khăn lau mặt, đứng dậy mặc quần áo mới thân hồng nhạt. Dù sao cũng là ngày đầu tiên tân hôn, tuy Tằng Tử Phu cảm thấy màu sắc hồng phấn này là thỏa đáng, nhìn dáng vẻ có chút quê mùa! Nhưng nhịn chút . . . . . . Sau khi sửa soạn ổn thỏa, Thạch Lai Phúc tiến lên ôm lấy Tằng Tử Phu : "Nương tử, nàng là đẹp!"

      Tằng Tử Phu buồn cười trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc, mở rương mang đến từ nhà mẹ đẻ, lấy ra cái gối đầu mới tinh, Thạch Lai Phúc tò mò nhìn. "Đây là lễ gặp mặt của ta với mẹ chồng!" Thạch Lai Phúc cũng hiểu tại sao phải tặng gối đầu? Tằng Tử Phu cũng giải thích, dù sao hồi cũng biết, tiết kiệm phải nhiều!

      đến trong sảnh ở tiền viện, chỗ ngồi chính giữa có lão thái thái mặt mũi tràn đầy nghiêm túc ngồi. Tằng Tử Phu vừa nhìn liền biết phải là người dễ chọc, hít hơi sâu, liền cúi đầu theo Thạch Lai Phúc vào.

      Nhị đệ muội đứng bên cạnh Thạch Lý thị, thấy Tằng Tử Phu vào bĩu môi, giọng lầu bầu : "Giờ này là giờ nào rồi, chút cũng coi trọng nương!" Thạch lão thái thái vừa nghe nhíu mày, Thạch Lai Qúy ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn nàng : "Câm miệng, đóng cái miệng chó của ngươi lại!"

      Tằng Tử Phu thấy vậy, mở miệng tươi cười : "Nương, xin lỗi, lần sau nhất định dậy sớm hơn, người đừng nóng giận. Đây là gối đầu con tự mình làm cho người, nghe người ngủ được ngon, cái gối đầu này bên trong phải để bông, là lá trà được xử lý tốt. Người nằm lên cái gối này dễ ngủ, hơn nữa cam đoan ngày hôm sau có tinh thần, hương vị trà, ngửi được cũng thoải mái!"

      Thạch Lý thị vốn định phát tác, nhưng vừa nghe lời của con dâu mới trong nội tâm rất là thoải mái. Lại chính mình cũng gặp qua ba đứa con dâu rồi, hai đứa trước cũng có đứa nào nghĩ tới vừa vào cửa liền tặng lễ cho mình! Cái gối đầu lá trà này nghe qua cũng phải là cái gì đáng giá. Nhưng là quý ở chỗ có phần tâm này.

      Nghĩ tới, bà mối con dâu mới này là có phúc khí, nhìn bộ dáng cũng là đặt mình ở trong lòng, nghĩ vậy, sắc mặt cũng hòa hoãn. . . . . . Tiếp nhận gối đầu lá trà, mới vừa rồi có chú ý, tại cầm đến trong tay mới phát bao gối này thêu lên thiệt nhiều chữ thọ.

      "Nương, cái bao gối này, trước sau đều thêu trăm chữ thọ. Chúc nương thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi! Cái kia, nữ công của con làm cũng được tốt lắm, nhưng cũng là tự con thêu lên mỗi châm đường, nương cũng đừng ghét bỏ ạ." Người già rồi sợ cái gì? Chỉ sợ chữ chết! Thạch Lý thị vừa nghe lời này, tâm ý này càng dễ chịu, nhìn Tằng Tử Phu cũng càng xem càng thuận mắt rồi.

      Cười cười vẫy vẫy tay với Tằng Tử Phu, ngay cả trà cũng chưa kính liền kín đáo đưa cho Tằng Tử Phu bao tiền lì xì : "Luôn nghe ngươi là đứa hiểu chuyện, nay vừa thấy cũng xác thực như thế, từ nay về sau ngươi cùng Phúc tử hai người sống với nhau tốt. Cái nhà này cũng giao cho ngươi trông nom, nương tin ngươi!"

      Vừa mới xong, Nhị đệ muội bên cạnh liền chen miệng : "Nương, phải ta muốn nắm chặt quyền giao cho đại tẩu, nhưng mà đại tẩu tuổi còn , rất nhiều chuyện cũng hiểu. Mặc dù quản gia phải là chuyện lớn gì, nhưng cũng phải biết làm à. Nếu đại tẩu theo nhìn xem ta làm trước, để cho đại tẩu học ít rồi lại giao cho đại tẩu?"

      Thạch Lý thị trừng mắt nhìn nàng ta, lôi kéo Tằng Tử Phu : "Đây là Nhị đệ muội của ngươi, ở Vương gia thôn, gọi Vương Lan, lúc ngươi chưa có gả đến trước đây đều là nàng làm quản gia. Chờ ngươi quen thuộc nhà chúng ta rồi, liền giao cho ngươi trông nom!"

      Tằng Tử Phu cũng có nghĩ tranh quyền quản gia, còn muốn thoải mái đây, liền mở miệng : "Nương, nếu Nhị đệ muội vui vẻ quản gia, liền để Nhị đệ muội tiếp tục trông coi tốt rồi, dù sao ai trông nom cũng giống nhau, đều là người nhà!"

      Vương Lan nghe thế, dáng vẻ rất đắc ý: "Đại tẩu đều như vậy, ta đây coi như việc nhân đức nhường ai, từ chối rồi!" bên Thạch Lai Qúy là nghe nổi nữa, mắt xin lỗi nhìn Thạch Lai Phúc ra: "Được rồi, lát nữa ngươi giao sổ sách cho chị dâu. Trưởng tẩu quản gia đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"( thiên kinh địa nghĩa: ở đây là chuyện này là hợp lý, đúng đắn)

      Vương Lan thấy trượng phu nóng nảy, nắm chặt nắm tay : "Đây phải lòng tốt của ta sao? Đại tẩu mới bao nhiêu tuổi? Mới qua mười lăm à! Có thể biết cái gì? Chờ toàn gia chúng ta còn gì để ăn, để xem ngươi đâu mà khóc!"

      Vốn Tằng Tử Phu nghĩ tranh giành, kiên kiên định định sống qua ngày. Nhưng mà vừa nghe những lời này, trong lòng rất là khó chịu, vì sao ta quản gia, toàn gia liền có cơm để ăn? Chớp mắt nặn ra vài giọt lệ, lôi kéo tay Thạch Lý thị : "Nương, con muốn tranh quyền quản gia này, nhưng mà Nhị đệ muội lời này quá đả thương người rồi. Cho dù tuổi của con còn , nhưng cũng là trưởng tẩu mà. Lại nếu như có Nhị đệ muội giúp đỡ như thế nào cũng xảy ra chuyện chúng ta có cơm ăn đâu!"

      Thạch Lý thị thấy vậy an ủi vỗ vỗ tay Tằng Từ Phu : "Nương biết , hôm nay nương liền làm chủ. Quản gia kia vẫn do ngươi làm. Giảm bớt ít chuyện rơi vào trong mắt người biết quy củ. Hôm nay dám chị dâu của mình, ngày mai dám đuổi lão thái bà ta !"

      Vương Lan vừa nghe lời này, biết mẹ chồng mình phải dễ chọc, trừng mắt nhìn Tằng Tử Phu, nhìn tuổi lớn lắm, nghĩ tới cũng là người có tâm nhãn! Hừ, càng nghĩ càng giận liền khóc rống muốn ở riêng, Tằng Tử Phu thấy vậy đưa mắt nhìn Thạch Lai Phúc. Vốn Thạch Lai Phúc nhìn thấy nương tử mình dỗ dành nương của mình cực kỳ vui vẻ, cảm giác nương tử mình có bản lĩnh!

      Thời điểm Nhị đệ muội lại gần xa khi dễ vợ mình, nể mặt Nhị đệ nên mình cũng khó mà cái gì, làm sao lại ồn ào ở muốn riêng rồi? Ngày đầu tiên nương tử của mình mới vào cửa làm sao lại bị cái ủy khuất này? Mới buổi sáng nay còn thầm thề đối tốt với nàng, cho nàng chịu ủy khuất nào cả. Giờ lại ầm ĩ như vậy!

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 5: Ở riêng
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Lai Phúc đứng lên hét lớn tiếng: "Tất cả im miệng cho ta!" Thạch Lý thị, Thạch Lai Qúy còn có Vương Lan đều chưa từng thấy qua Thạch Lai Phúc nóng giận như vậy. Vốn Vương Lan định vài câu, lại thấy được Thạch Lai Phúc đen mặt, cắn cắn môi giọng lầu bầu vài câu rồi gì nữa.

      Thạch Lý thị hít thở, Tằng Tử Phu thấy vậy vội vỗ lưng thuận khí cho Thạch Lý thị, vuốt vuốt bả vai v.v… Thạch Lý thị liếc mắt nhìn con dâu thứ hai Vương Lan và con dâu mới của con trai cả của mình, vừa nhìn liền phân cao thấp! Trước kia vẫn cảm thấy con dâu thứ hai thuận mắt, cũng biết khi đó có phải mình bị mỡ heo làm mờ mắt nữa.

      Thạch Lý thị ho khan hai tiếng : "Đại Phúc ngươi là lão đại, chuyện ở riêng này ngươi thấy thế nào?" Thạch Lai Phúc nghĩ nghĩ, mắt nhìn nương tử của mình, nghĩ thầm, tách ra cũng tốt, giảm bớt nàng bị khinh bỉ, liền mở miệng : "Nhị đệ muội muốn phân gia, vậy ở riêng thôi!"

      Thạch Lai Qúy muốn vài câu, Thạch Lai Phúc vỗ vỗ vai Thạch Lai Qúy : "Mặc dù huynh đệ chúng ta phân gia ở riêng cũng là huynh đệ, đều ở bên trong cái sân, chỉ là ở tách ra thôi!"

      mặt Vương Lan cười như nở hoa, phòng lớn nhất định là của Lai Phúc, Vương Lan cũng nên cái gì. Tuy cảm giác chi thứ hai của mình có phòng lớn rộng rãi, nhưng là cũng phải ít. Thạch gia có bốn mẫu đất, vừa vặn hai đứa con trai mỗi người nửa, dụng cụ phòng bếp cũng chia nửa. Vương Lan trận cái này cái kia, đến khi Thạch Lý thị ai ở phòng đó, Vương Lan liền ngậm miệng nữa.

      Thông qua tiếp xúc, Tằng Tử Phu biết , chỉ cần hầu hạ Thạch Lý thị tốt, bà cũng phải là người lý lẽ. Bà chỉ là lão thái thái cáu kỉnh, sợ con trai cưới vợ liền quên nương, cho nên mới có bộ dáng là mẹ chồng độc ác. Tằng Tử Phu ở bên mát xa cho Thạch Lý thị vừa : "Nương ở cùng phòng với chúng con thôi, Phúc ca, chàng ?"

      Kỳ Thạch Lai Phúc cũng có cái ý nghĩ này, nhưng sợ trong nội tâm của nương tử thoải mái. Vốn vừa vào cửa liền đụng phải việc này, chịu đủ ủy khuất rồi, vừa nghe nàng chủ động ra, tâm tình bất ổn cũng rơi xuống: "Ta là trưởng tử, là phải nuôi dưỡng nương."

      Thạch Lai Qúy mở miệng : "Sao mà được? Nương cũng là mẹ ruột của ta, làm như vậy là ta hiếu thuận, nương liền ở phòng của ta." Vốn Vương Lan nghe Tằng Tử Phu do phòng lớn bọn họ nuôi Thạch Lý thị, trong nội tâm còn rất cao hứng, nghĩ tới chồng mình lại tranh giành như vậy!

      Liền chen miệng : "Chúng ta là chi thứ hai bên kia cũng có hai gian phòng , có chỗ ở đâu!"

      Thạch Lai Qúy vừa nghe lời này, hung ác trừng mắt nhìn Vương Lan : "Tại sao có chỗ ở, nương gian, chúng ta gian!"

      Vương Lan thấy trượng phu tức giận , liền giọng lầu bầu : "Chính phòng có ba gian phòng lớn vậy, nếu về sau có hài tử, xác thực là có chỗ ở. Nếu chúng ta đổi chổ với phòng lớn, nương theo ở với chúng ta?"

      Thạch Lai Qúy vừa nghe lời này lại càng giận, nương tử của mình còn biết là cái vật gì? Tuy người xấu, nhưng là thích chiếm tiện nghi. Hôm nay việc này đều là do nương tử của mình khơi mào mà ra, mặc dù ngoài miệng đại ca cái gì, nhưng trong nội tâm nhất định là thoải mái. Liền rống to với Vương Lan: "Cái gì gọi là ba gian phòng, dựa vào cái tây phòng chứa tạp vật kia, có thể ở được hả. Ngươi câm miệng cho ta, còn lung tung, cút ngay về nhà mẹ đẻ của ngươi . Sinh con, ngươi gả cho ta hơn năm, cũng thấy hài tử ở nơi nào. Tốt nhất ngươi nên thành thành , bằng ! Bằng ! Ta bỏ ngươi!"

      Vương Lan vừa nghe Thạch Lai Qúy muốn bỏ nàng, vừa khóc vừa náo loạn lên. Tằng Tử Phu nhìn thấy là chán ốm, lại bắt đầu đồng tình nâng Thạch Lý thị đến đây, liền mở miệng : "Nhị đệ, đại tẩu biết đệ hiếu thuận, nhưng dù sao Phúc ca cũng là trưởng tử, nếu để nương đến ở với đệ, vậy phải để cho người ngoài đâm cột sống Phúc ca sao? Vốn ta đây vừa vào cửa liền nháo ở riêng, người biết chừng lại ta như thế nào đâu, nếu nương lại ở cùng với đệ, ta đây. . . . . . ta liền còn mặt mũi nhìn người khác." , Tằng Tử Phu còn rơi xuống vài giọt nước mắt!

      Thạch Lai Phúc thấy vậy là đau lòng, Thạch Lý thị thấy vậy cũng hiểu được nhà mình có điểm thực xin lỗi con dâu mới. Chán ghét nhìn con dâu thứ hai của mình, ra: "Ta ở cùng phòng với Phúc tử. đều ràng, các ngươi muốn ở riêng, vậy phân ra, chúng ta còn dư sáu lượng bạc. Các ngươi mỗi người ba lượng, từ nay về sau tự mình lo cho cuộc sống của mình. Biết ?"

      Tới nước này Thạch Lai Qúy cũng còn mặt cái gì nữa. Liền gật gật đầu, trừng mắt nhìn Vương Lan : "Trở về ta thu thập ngươi!" Mắt xin lỗi nhìn đại ca và đại tẩu của mình: "Đại tẩu, là đệ đệ có lỗi, ngài đừng để trong lòng. Tuy nương ở cùng với tẩu, nhưng về sau mỗi tháng đệ đều làm theo như quy củ cung cấp tiền cho nương. Cái này tẩu cũng đừng từ chối."

      Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ, Vương Lan này cũng phải người dễ chọc. Nếu đáp ứng, từ nay về sau nếu lão thái thái có hay xảy ra, sợ là người kia lại náo lần ở riêng, cho hay, chi thứ hai chúng ta mỗi tháng đều cho bạc lão thái thái, chừng cũng bị người nào đó lừa gạt rồi!

      Tằng Tử Phu đối với chính mình vẫn còn có chút tin tưởng. Mặc dù tự mình hiểu lấy mình có khả năng như nữ chính trong tiểu thuyết xuyên đại phú đại quý. Nhưng mà Thạch Lai Phúc là người thành có khả năng, sợ chịu khổ, lại thêm chính mình cũng có khả năng nên cũng có vấn đề gì lớn. Mình cũng muốn đến lúc đó bị người vô duyên vô cớ phân chia chỗ tốt.

      Liền mở miệng : "Nhị đệ, phải đại tẩu đồng ý, nương ở cùng với chúng ta nơi này, có đạo lý để ngươi giao ra bạc. phân gia, có số việc phải bày ở bên ngoài, trước tiểu nhân sau quân tử. Chúng ta lập cái chứng từ, rồi mời người tới làm chứng nữa."

      Thạch Lai Phúc nghe thế, nhíu mày: "Nương tử, đến mức này chứ!" Tằng Tử Phu mắt nhìn Thạch Lai Phúc cũng gì, Vương Lan ở bên lại phụ họa : "Đại tẩu có lý, chúng ta vẫn nên viết cái chứng từ, để tránh về sau nhà ai trôi qua tốt, nhà khác nhìn thấy mà thèm, khi đó lại nháo nữa còn mặt mũi rồi."

      Ở trong nội tâm của Vương Lan, như thế nào cũng là nhà mình trôi qua tốt, dù sao làm quản gia năm nay chính mình khấu trừ ít tiền riêng! Nghĩ vậy nên cảm thấy đại tẩu này chính là tuổi còn , ngốc!

      Thạch Lai Qúy là người hiểu chuyện, ý tứ của đại tẩu khi lời này, là sợ nương tử của mình lại chiếm tiện nghi nữa, nháo đến ở riêng mặt mũi nữa rồi. Thôi! Thôi, mặt mũi mặt mũi lần thôi. Giảm bớt chuyện về sau lại náo đến huynh đệ cũng làm được. Nên cũng gật gật đầu.

      Thạch Lai Phúc mời Thạch lão tú tài Thạch gia trang tới, Thạch lão tú tài ở Thạch gia trang là người tiếng có trọng lượng, lại là tú tài. Có học vấn, tất cả mọi người rất là kính trọng. Do Thạch lão tú tài làm nhân chứng, cũng làm người khác tin phục. Thạch lão tú tài tự mình viết xong chứng từ, Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy đóng dấu tay, chia làm hai phần giống nhau, mỗi bên cất giữ phần. Lần ở riêng này coi như là triệt để rồi.

      Buổi tối trở về phòng, Thạch Lai Phúc móc ra hộp gỗ từ đáy giường, tính cả ba lượng bạc hôm nay được phân đến đều giao cho Tằng Tử Phu: "Nương tử, từ nay về sau nàng quản gia, đây là ta để dành, nàng cất kỹ!"

      Tằng Tử Phu mang hộp ra đếm, thậm chí có vài bạc vụn, tại cũng sắp cuối năm, từng nhà đều phải mua câu đối. Tằng Tử Phu suy nghĩ thoáng cái liền thương lượng cùng Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, có phải cuối năm chúng ta cũng cần mua câu đối?"

      Thạch Lai Phúc gật đầu : "Đúng vậy, đều trong thành mua, năm văn tiền, năm vào lúc này đây cũng cần tiết kiệm!"

      Tằng Tử Phu vâng tiếng, trong lòng suy nghĩ, văn tiền cổ đại, ước chừng bằng đồng tiền, lượng bạc là 1000 nguyên( nguyên: đồng- đơn vị tiền tệ). Mua chút ít giấy đỏ về cắt ra, lại mua chút ít bút mực, tự mình ghi câu đối bán lại trong thôn. bộ câu đối thành phẩm văn tiền, mình bán rẻ chút bán ba văn tiền, chắc hẳn mỗi nhà đều mua, ở Thạch gia trang này có khoảng hai trăm hộ gia đình. Vậy cũng chính là 400 văn tiền, nếu như vận khí tốt, cộng thêm hàng xóm thôn lân cận, kiếm được lượng bạc cũng phải quá khó khăn!

      Liền thương lượng việc này với Thạch Lai Phúc chút, Thạch Lai Phúc kinh ngạc nhìn nương tử nhà mình: "Nương tử, nàng biết chữ?"

      Tằng Tử Phu gật đầu: "Đều là trước kia học trộm, chàng cũng nên ra khắp nơi. Ngày mai ta vào thành chuyến, mua chút ít giấy hồng và bút mực, lại mua thêm chút thịt heo. Dù sao cũng là ngày đầu tiên ở riêng, làm cho nương ăn ngon. Từ nay về sau cuộc sống của chúng ta trôi qua cũng hài lòng phải sao?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng tốt, xem ra mẹ ta đối với nàng hài lòng!"

      Tằng Tử Phu cười cười gật gật đầu: "Tất nhiên, cũng xem ta là nương tử của ai, nhưng mà việc này ta muốn giữ bí mật, nhất là thể để cho Nhị đệ muội bọn họ biết . Cũng phải ta muốn lừa gạt, nhưng dù sao phân gia, những chuyện kiếm tiền này, cũng nên có chút đề phòng. Nhị đệ muội là người như thế nào, ta nghĩ, chàng cũng ràng hơn so với ta. Phải Phúc ca?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Đều nghe nương tử, bây giờ chúng ta ngủ thôi, hử? Nương tử! Ta lại nhớ nàng!"

      Tằng Tử Phu ỡm ờ cùng Thạch Lai Phúc lên giường, tuy rằng Tằng lão đại làm giường rất là rắn chắc, nhưng mà trong lúc Thạch Lai Phúc ra sức, vẫn vang tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Tằng Tử Phu sợ giường sụp! Như vậy cũng quá dọa người rồi!


      Chương 6: Vào thành( thượng)
      Editor: ChieuNinh


      Sáng sớm hôm sau, Tằng Tử Phu vuốt vuốt eo của mình, nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Thạch Lai Phúc, hừ tiếng. Thạch Lai Phúc biết mình đêm qua có chút quá đáng, nương tử của mình lại mới trải qua lần đầu, liền ngốc ngốc cười rộ lên. . . . . . Vội vàng xuống giường múc nước cho Tằng Tử Phu, ân cần đưa khăn mặt.

      Tằng Tử Phu thấy bộ dạng ngốc ngốc của Thạch Lai Phúc, che miệng cười cười : "Khuya hôm nay cho đụng ta. Bằng từ nay về sau tháng cũng cho đụng." Thạch Lai Phúc vừa nghe, khoa trương xụ mặt, bộ dạng khẩn cầu. Tằng Tử Phu giả bộ như nhìn tới, rửa mặt chải đầu, tìm bộ quần áo thêu hoa . Mặc xong liền đến phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.

      Nhìn trong phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn nhiều lắm, cân nhắc chút. Nhìn khắp nơi, nhìn trong giỏ xách có ba cái trứng gà, quyết tâm lấy trứng gà. Tằng Tử Phu vừa nhào bột mì vừa nghĩ, Vương Lan cũng quá gian xảo rồi, cho ba cái trứng gà là có thể ấp ra con gà con, còn mình ôm gà mẹ ! Mẹ nó, có gà mẹ, trứng gà là ai tới ấp chứ? Thực trêu chọc, nhưng mà Tằng Tử Phu cũng so đo với nàng. Cùng lắm hôm nay mua con gà mẹ. ! Mua hai con!

      Cắt vài miếng cải trắng, thả vào trong nồi, nấu nồi bánh canh. có dầu vừng nên được ngon lắm, nhưng chung quy cũng là tốt! Nhìn trong giỏ xách chỉ còn lại hai quả trứng, nghĩ nghĩ, dù sao hôm nay vào thành là phải mua sắm vài thứ. Liền làm vài cái bánh trứng, thả chút ít hành thái, hương vị cũng tệ.

      Bưng lên bàn cơm, trông thấy Thạch Lai Phúc ở bên trong sân chẻ củi, trời rất lạnh nhưng cũng đầu đầy mồ hôi. Tằng Tử Phu trở về phòng cầm lấy khăn, nhìn giường chiếu thu thập xong, trong nội tâm rất là thoải mái. đến trong sân, đưa khăn cho Thạch Lai Phúc lau mặt : "Trong nhà còn củi, đừng chẻ nữa, lau mặt rồi ăn điểm tâm trước, chúng ta còn phải vào thành."

      Thạch Lai Phúc ngốc hề hề tiếp nhận khăn mặt, lau lung tung mặt. Tằng Tử Phu cười cười xoay người tới cửa phòng Thạch Lý thị, gõ cửa : "Nương dậy chưa? Ăn điểm tâm rồi." Thạch Lý thị mơ mơ màng màng lên tiếng, mở to mắt, đêm nay ngủ ngon hơn so với trước kia, xem ra là gối đầu con dâu mới cho có tác dụng. Lại nghe đến cơm làm xong, càng cảm thấy con dâu mới tốt. Đây là tổ tiên lão Thạch gia đốt nhang thơm.

      Sau khi Thạch Lý thị thu thập xong, ngồi ở bàn cơm, nhìn bữa sáng ‘phong phú’ cả bàn, nhíu mày : "Tử Phu à, phải nương con, đây cũng là ngày bình thường, sao ăn trứng gà. Cái này quá lãng phí!"

      Tằng Tử Phu cười cười múc cho Thạch Lý thị chén bánh canh : "Nương, con biết. Nhưng có câu năm mới bắt đầu từ mùa xuân, ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm’ bữa điểm tâm là quan trọng nhất. Sáng ăn no, trưa ăn vừa, tối ăn thiếu, như vậy thân thể mới có thể tốt. Nương, tại ngài lớn tuổi, thể thiếu dinh dưỡng, Phúc ca lại là chủ nhà chúng ta, cuộc sống của toàn gia còn phải trông cậy vào Phúc ca, thân thể là tiền vốn."

      Thạch Lai Phúc cũng giúp vào: "Nương, nhi tử có bản lĩnh, làm cho ngài được ăn ngon. Từ nay về sau nhi tử nhất định chăm chỉ làm việc, để cho nương và nàng dâu cũng chịu khổ."

      Vốn ban đầu Thạch Lý thị muốn giáo dục Tằng Tử Phu, mặc dù trong lòng cảm thấy Tằng Tử Phu có hiểu biết, nhưng vẫn cảm thấy có việc gì cũng cần nhắc nhở. Nếu , vạn nhất leo đầu mình làm sao được? Đều con trai cưới người vợ liền quên nương! Huống chi, bộ dáng nàng dâu lão đại lớn lên xinh xắn, làm sao giải quyết?

      Nhưng mà vừa nghe những lời này, Thạch Lý thị cảm động muốn chết: "Được, được, các ngươi đều hiếu thuận, nương liền chờ được hưởng phúc rồi!" Tằng Tử Phu nhìn hốc mắt có hơi hồng hồng của Thạch Lý thị, vừa gắp cái bánh trứng gà vừa : "Nương, ngài ăn nhiều chút. Từ từ ăn, nhai kỹ nuốt chậm, thân thể mới hấp thu dinh dưỡng tốt."

      Thạch Lý thị gật gật đầu, liếc mắt nhìn chén của Tằng Tử Phu, phát chỉ có vài sợi mì nước canh, mà trong chén của mình và nhi tử đều là sợi mì. Trong nội tâm càng cảm thấy nàng dâu này tốt lắm. Cũng cho gắp cái bánh trứng gà cho Tằng Tử Phu: "Ngươi cũng ăn, vừa sáng sớm dậy bắt đầu bận việc, chuyện của Nhị đệ muội ngươi, ngươi cũng bị ủy khuất rồi."

      Tằng Tử Phu cười tủm tỉm tiếp nhận: "Nương, ngài tốt! Trước khi gả tới đây, nghe ngài khó hầu hạ, trong lòng con rất lo lắng. tại xem ra đều là lời đồn nhảm, ngài đối với con giống như mẹ ruột vậy. Nương, từ nay về sau con khẳng định hiếu thuận với người như là mẹ ruột. Việc trong nhà người cần phải làm gì, lát con để trong phòng của người cái giỏ trúc, quần áo cần giặt giũ người cứ bỏ vào bên trong, sau khi trở về con giặt."

      Thạch Lý thị nghe xong lời này, ngoài miệng cười như nở hoa. Tằng Tử Phu thấy Thạch Lý thị cao hứng, quay đầu làm cái mặt quỷ với Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc cũng hiểu được mình là gặp vận may tốt. Có thể lấy được người vợ tốt như vậy.

      "Nương, lát con và Tử Phu vào trong thành, trong nhà có vài thứ cần mua, gà mái cũng cần mua."

      Thạch Lý thị buông bát đũa, gật gật đầu: " thôi, đường cẩn thận chút, tại trời nhanh tối, trở về sớm chút biết ?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu, Tằng Tử Phu vừa thu thập bát đũa, vừa : "Nương, phòng bếp trong nồi còn có ba cái bánh trứng gà, bánh canh này cũng còn lại chút, đến buổi trưa, người hâm nóng rồi ăn tạm."

      Thạch Lý thị gật gật đầu: "Yên tâm , các ngươi có đủ bạc ? Nương còn có chút tiền riêng, lát nương cho các ngươi, cũng thể làm cho nhà lão Nhị biết được." Tằng Tử Phu nghe xong lời này, trong nội tâm cũng hiểu được có phí công trả giá, nhưng tiền này thể nhận. Bây giờ lão thái thái cao hứng, nếu là cầm, sau khi cao hứng qua , chắc hẳn trong lòng thoải mái.

      Vội vàng chối từ : "Nương, bạc chúng ta có rồi, tiền riêng của người người giữ lại là được rồi. Chúng ta đều lớn như vậy, sao có thể còn ngóng trông đòi tiền của nương."

      Kỳ Thạch Lý thị xong lời kia, trong lòng cũng có chút hối hận. Vừa nghe con dâu mới như vậy, trong lòng càng thêm thích, cũng thoái thác nữa, vài câu, gom góp bạc cho các ngươi, sau này để lại cho cháu nội.

      Thạch Lai Phúc sang nhà lão Vương cách vách mượn xe lừa, nhà lão Vương là hộ đến từ bên ngoài. Nghe là từ Đông Bắc tới, cưới nương Thạch gia thôn, liền định cư ở đây. Trong nhà có chút ít của cải, cũng là người hiền lành dễ chuyện, làm láng giềng cũng tệ. Con lừa lúc trước Tằng Tử Phu ngồi lúc đón dâu cũng là mượn của .

      Tằng Tử Phu ngồi ở xe lừa, cả thân thể đều vùi ở trong chăn, hôm nay đúng là rất lạnh, gần hai canh giờ mới vào thành.

      Tằng Tử Phu tò mò đánh giá người bán hàng rong hai bên đường phố: "Phúc ca, trong thành náo nhiệt!" Thạch Lai Phúc cười : "Đó là ta vận khí tốt, vừa đúng lúc có chợ phiên. Bình thường cũng có nhiều người như vậy."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Chợ thường xuyên có sao?" Thạch Lai Phúc biết Tăng gia điều kiện tốt, chắc hẳn đây cũng là lần đầu tiên Tằng Tử phu vào thành. Liền mở miệng giải thích kỹ càng, Tằng Tử Phu rất nghiêm túc nghe, lâu sau, Thạch Lai Phúc dừng xe lừa lại, vịn Tằng Tử Phu xuống xe.

      Tằng Tử Phu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ‘Bách Thư’, kéo y phục liền vào. Vương chưởng quỹ thấy phụ nhân tới, cũng biết làm sao chào mời. Tằng Tử Phu nhìn nhìn chút đến trước quầy : "Chưởng quầy, xin hỏi ở chỗ của ngài cái bút lông nào rẻ nhất?"

      Vương chưởng quỹ ngẩng đầu chỉ chỉ ở gần cửa ra vào ít bút lông chồng chất rơi lả tả : "Hai văn tiền cái, lớn ba văn tiền."

      Tằng Tử Phu chạy tới cúi đầu nhìn nhìn, kỳ chất lượng cũng tệ lắm, chỉ là cán bút có chút tỳ vết . Chọn lấy mỗi loại vài cây, chạy đến trước quầy : "Hai cây lớn này liền năm văn , thêm ba cây này nữa là mười văn tiền."

      Ban đầu Vương chưởng quỹ cũng nghĩ tiểu phụ nhân này mua, thấy nàng mang tới trả giá liền ngẩng đầu nhìn : "Còn cần thêm gì khác ?"

      Tằng Tử Phu cười gật đầu, chỉ vào chồng giấy đỏ thẫm bên kia : "Giấy hồng bên kia đều muốn, còn cần chút ít mực."

      Vương chưởng quỹ vừa nghe, mặt có chút ít sắc mặt vui mừng: "Chồng giấy hồng đúng là đồ tốt, màu sắc đều đặn, tuyệt đối ngay ngắn, còn chưa có mở bao bì, trọn vẹn năm trăm tờ. Bình thường chính là văn tiền hai tờ, nếu ngươi mua hết, ta liền tính cho ngươi hai trăm văn. Bút cũng xem như giá ngươi ."

      Tằng Tử Phu vừa nghe, gật đầu: "Được, chưởng quỹ, mực nước ở đây của ngài giá bán thế nào? cần phải đồ tốt, tốt quá ta cũng mua nổi, loại bình thường là được. Nghiên mực, giá bút loại thông thường là tốt rồi."

      Vương chưởng quỹ cúi đầu suy nghĩ chút : "Nghiên mực, giá bút ngược lại có loại rẻ, chính là lúc vận chuyển bị đụng phải. Nhưng tuyệt đối ảnh hưởng việc sử dụng, nếu ngươi muốn, ta liền tinh cho ngươi giá vốn mười lăm văn tiền. Cái này nếu có bị đụng phải, ba mươi văn cái cũng bán!"

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Ngài có thể cho ta nhìn trước chút ?" Vương chưởng quỹ xoay người tìm kiếm tại dưới quầy hồi rồi lấy ra. Tằng Tử Phu nhìn chút, rất là vừa lòng, cũng chỉ hư hỏng ở mép, tuyệt đối ảnh hưởng sử dụng. Gật gật đầu cần. Về phần mực nước mua loại ba mươi văn hộp, đương nhiên còn có tiện nghi nhất năm văn tiền, mười văn tiền hộp, nhưng dễ bị phai màu. Cái ba mươi văn hộp này phỏng chừng có thể ghi sáu bảy mươi bức câu đối. Hơn nữa chất lượng cũng tệ, mặc dù dính nước, cũng dễ loan màu.

      Tằng Tử Phu cúi đầu suy nghĩ nhìn năm trăm trang giấy, mở ra tấm vừa vặn có thể làm bức câu đối, còn đủ làm hoành phi. Cạnh góc cũng có thể viết ra vài câu bình an. Nhớ trước kia ở đại, hàng năm gia gia của mình đều mua tờ giấy bình an, dán lên cửa chính đối diện bên ngoài, hoặc là vách tường.

      Quyết tâm mua mười hộp mực, tổng cộng năm trăm hai mươi lăm văn tiền, Vương chưởng quỹ bỏ qua số lẻ năm văn, còn đưa cho Tằng Tử Phu con dao rọc giấy và hai cây bút lông bị chẻ ngọn. Tằng Tử Phu trả tiền, cảm tạ Vương chưởng quỹ liền để cho Thạch Lai Phúc mang những thứ mua được đặt lên xe lừa.
      Last edited: 26/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :