1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Xú phi Mộ Tuyết - Tuyết Ma

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Xú Phi Mộ Tuyết

      Tác Giả : Tuyết Ma

      Thể loại : Xuyên
      Đêm đại hôn ấy, – đế vương lãnh tuấn xốc chiếc khăn voan lên rồi lạnh nhạt : “Trẫm nghe Tam thiên kim nhà Mộ tướng quân xấu ai sánh bằng, ra chỉ là hơn người 1 vết đao chém mà thôi”, trong lời chứa thất vọng.

      ra, lấy nàng chỉ để xem nàng xấu như thế nào?

      Kết quả, đêm đại hôn đó phất tay áo bỏ để tỷ tỷ nàng hưởng ơn mưa móc.

      : “Mộ Tuyết, trẫm nhìn thấu nàng là nữ nhân như thế nào?”

      Nàng cười: “Bởi vì trong lòng hoàng thượng có Mộ Tuyết”

      “Mộ tuyết lạc trì

      Hiểu vu bách hoa tri

      Phiêu nhiên đông giá lý

      Phân loạn mai khai

      Bài thơ của Mộ Tuyết

      Nàng là kẻ trộm lăng mộ, lần trong lúc trộm mộ đế vương bị chết, linh hồn nàng cùng linh hồn Mộ Tuyết kí kết, nàng đến nước Hoài Nguyệt 3000 năm trước trở thành Thiên triều Đức phi Mộ Tuyết

      Nàng vì hạnh phúc của mình mà từ thủ đoạn khiến người thần căm phẫn, trời tru đất diệt. Khi chỉ vào mặt nàng mắng nàng là lang tâm cẩu phế, nàng cười lớn : cho tới bây giờ nàng vẫn có cơ hội để làm người tốt

      Nàng đem nam nhân mình đẩy vào vòng tay người con khác. Vì quyền lợi giết hết gian thần để bảo toàn giang sơn của , phụ người trong thiên hạ, cuối cùng, đổi lại ly rượu độc, phế truất phi vị, trục xuất hậu cung

      Chỉ là, nàng cũng ngờ, tất cả đều trong tính toàn của nàng nhưng thai nhi trong bụng lại nằm ngoài tính toán ấy

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Q.1 - Chương 1: Tân hôn chịu nhục

      Nước Hoài Nguyệt, năm thứ támHiên đế, Mộ tam tiểu thư của Trấn quốc tướng quân mười tám tuổi, mùng bốn tháng chạp gả cho đương kim hoàng thượng, phong hào “Đức” là nhất phẩm tần phi.

      Ngày đại hôn, hỉ kiệu đỏ thẫm tám người khiêng hướng về hoàng cung, dọc đường dân chúng vây kín, chiêng trống vang trời cực náo nhiệt.

      Nhưng ở trong chiếc kiệu kia, tân nương chút mỉm cười, vết sẹo dữ tợn dùng khăn sa màu hồng che kín, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt linh động hàm chứa tĩnh mịch vô cùng, kiệu tiến qua Huyền Vũ môn, nữ tử lấy trong tay áo thanh chủy thủ sắc bén, cắn răng cắt dao cổ tay rồi lặng im nhắm mắt lại.

      Mộ Tuyết, cái tên đẹp, nàng tự nhủ trong lòng, nhưng lại có tướng mạo như vậy. Vốn nghĩ rằng quân tử mến tài, nhưng ngay cả thân tài hoa cũng địch lại nửa nụ cười của hồng nhan.

      Bàn tay trắng nõn bỗng dưng buông thõng xuống.

      đường đỏ đậm xẹt qua chân trời, tịch dương như máu, cuồng phong nổi lên, tuyết rơi phiêu lãng tựa như hoa bách hợp, bông tuyết rơi đầy lên thảm đỏ chốn hoàng cung, cành cây khô lay động ngừng, lụa đỏ nhảy múa ghê rợn.

      bầu trời hôn ám nhàng rơi xuống đóa hoa mai, kiệu nhấc lên, linh hồn được tráo đổi

      Kiệu nâng lên, tám người khiêng kiệu qua đại môn chính đông hậu cung, cách đó xa người mặc trang phục thái giám màu xanh đen thêu hình hạc trắng vội vã chạy đến, tay cầm thánh chỉ, đứng trước kiệu, the thé :

      - Thánh chỉ đến, mời Đức phi nương nương đến ở Ngưng Tuyết cung. Khâm thử.

      Kiệu lại được nâng lên, từ từ tiến vào bên trong Ngưng Tuyết cung, bà mối trong cung cuống quýt chạy ra cõng tân nương tử, hai bên là những cung nữ cầm đèn đuốc đứng thẳng tắp, thái giám dẫn đường thẳng tới hỉ đường.

      Trong hỉ đường, tân nương tử qua chậu than là có thể vào động phòng, bởi lẽ thiên tử chỉ khi thành thân với Hoàng hậu mới cần bái đường, các cung phi khác giống như nạp thiếp, cần bái thiên địa.

      Tân nương tử được đưa vào động phòng, mọi người đều rời .

      - Đau quá!

      Minh Nguyệt gập toàn bộ người, vội vã xốc khăn hồng, nhìn vết thương tay được băng bó, vết máu đỏ tươi thấm đỏ chiếc khăn tay khiến chiếc khăn tay tơ vàng lộ ra ánh sáng dã.

      Nhướng đôi mày thanh, nàng nhớ lại khi cùng chủ của thân thể này kí khế ước tráo đổi linh hồn, nghe được đau thương của nữ tử kia mà lòng nhói lên, nàng vội chạy đến trước gương. Tới khi nhìn đến trong gương khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn, xấu xí, Minh Nguyệt thiếu chút nữa ngất xỉu , khuôn mặt này cùng với nước da người quả trời vực, khác biệt quá lớn.

      Khó trách nàng ấy muốn tự sát, nếu vì sợ đau, Minh Nguyệt tại cũng muốn tự sát, có điều xem ra ánh mắt của thân thể này cũng có phần là khuynh quốc, khuynh thành.

      Cửa cót két tiếng bị đẩy ra, nữ tử mặc quần áo màu xanh vừa khóc vừa chạy vào:

      - Tiểu thư, tiểu thư, người sao chứ, tiểu thư.

      Minh Nguyệt nhìn qua nữ tử kia rồi tươi cười cực khó coi:

      - việc gì, chỉ là đau chịu được.

      Nữ tử giật mình sửng sốt, giống như là nghĩ rằng Minh Nguyệt bình thản trả lời nàng như vậy, đôi mắt to nhìn chằm chằm Minh Nguyệt rồi lại khóc lớn:

      - Tiểu thư, Tiêu Đồng nhìn bên trong kiệu bao nhiêu là máu… còn tưởng rằng.. tưởng rằng người tự sát, hu hu…

      Minh Nguyệt ngẩn ra, trong lòng có chút hỗn loạn, ra nữ tử này tự sát vốn phải là bên trong kiệu mới nghĩ đến mà sớm có dự tính. Khó trách nàng ta : “Vốn tưởng rằng quân tử tài, nhưng ngay là thân tài hoa cũng bằng nửa nụ cười của hồng nhan”. Như thế có thể thấy được nàng đường tình lận đận, có điều cũng chả trách, khuôn mặt như vậy, ai dám thích.

      - Được rồi, đừng khóc, tiểu thư nhà ngươi mệnh rất lớn

      Ánh mắt nhướng lên có chút nghĩ ngợi, vỗ vai nàng kia, thử kêu tiếng :

      - Tiêu Đồng?

      Nàng kia vội thưa:

      - Tiểu thư.

      ra nàng đúng là tên là Tiêu Đồng, cười, vươn tay :

      - Lại đây, tìm chút vải cho tiểu thư của ngươi băng bó , nếu cho dù chết cũng thiếu máu mà chết.

      Tiêu Đồng hồ nghi nhìn Minh Nguyệt, muốn hỏi Minh Nguyệt cái gì gọi là thiếu máu, nhưng khi nhìn đến chiếc khăn tay Minh Nguyệt đem băng bó cổ tay lại la hoảng :

      - Tiểu thư, người lấy tín vật đính ước của Vương gia đưa để băng bó vết thương?

      Gì cơ? Tín vật đính ước của Vương gia, Minh Nguyệt vội nhìn đến cổ tay mới thấy mặt chiếc khăn viết mấy hàng chữ nhưng sớm bị máu dây bẩn, chỉ có thể nhìn câu cuối cùng “chỉ mong lòng nàng giống như lòng ta”.

      Chẳng lẽ Mộ Tuyết là vì Vương gia cho rằng tài hoa của nàng địch lại nửa nụ cười của hồng nhan nên mới tự sát? Nghĩ vậy, trái tim Minh Nguyệt thắt lại, là vì , khó trách hồ đồ, tài nữ như Mộ Tuyết, nếu phải vì nam tử kia có chỗ hơn người chẳng nông cạn thương Vương gia phong lưu.

      Minh Nguyệt để Tiêu Đồng tháo chiếc khăn lụa ra, băng lại vết thương rồi nhìn cẩn thận nội dung chiếc khăn, nhưng máu vấy bẩn khó phân biệt, có điều đóa hoa mai kiều diễm vẫn có thể nhìn thấy rất ràng.

      - Tiểu thư, chuyện của Vương gia người đừng để trong lòng, cho rằng tiểu thư đẹp nhưng người bây giờ lại trở thành Đức Phi cao cao tại thượng đấy thôi!

      Tiêu Đồng có chút tức giận nhưng giọng điệu lại yếu ớt có lấy chút sức thuyết phục.

      Minh Nguyệt nhìn nàng cái rồi khẽ thở dài, giọng :

      - Tiêu Đồng ra ngoài trước

      Tiêu Đồng gật gật đầu, yên lặng rời .

      Trong phòng ngủ, nến đỏ lay động, Minh Nguyệt chậm rãi bước về giường, ngồi gường lúc rồi đột nhiên đứng dậy, đưa tay nắm lấy khối ngọc bội hung hăng ném xuống đất, lại đá mấy đá.

      Đáng chết! Lại xuyên qua là kẻ phục vụ vua, chờ nãi nãi đây hoàn thành nhiệm vụ, lúc ấy, các ngươi chắc chắn chết được tử tế.

      Đêm khuya, ngoài cửa sổ gió bắc thét gào, trong phòng ngủ lạnh lùng, Minh Nguyệt đem chiếc khăn che lại khuôn mặt, lặng lẽ chờ người nên đến phải đến.

      Rốt cục, tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần, cửa cót két tiếng bị đẩy ra, bóng dáng màu vàng xuất trước cửa phòng ngủ, gió lạnh thổi tới, góc áo bay lên, tay áo dài lay động. Phía sau, đông đảo cung nữ, thái giám theo vào phòng ngủ.

      Minh Nguyệt nhìn đôi giày màu vàng thêu rồng dần tiến tới gần mình, trong lòng đột nhiên khẩn trương, phải vì hôm nay là ngày nàng thành thân mà vì bước chân của nam tử này khiến nàng sinh ra cảm giác đầy áp lực.

      Còn chưa kịp thích ứng, khăn voan bị xốc lên, Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt, nhất thời sửng sốt.

      nam tử tuấn mỹ, nhưng đôi mắt đen như đêm lại che dấu được hận ý, gắt gao khóa chặt ánh mắt trong suốt của Minh Nguyệt, bỗng nhiên đôi môi mỏng nổi lên ý cười, trầm thấp :

      - Trẫm nghe tam tiểu thư Mộ thị xấu vô cùng, ra chỉ là hơn người vết sẹo mà thôi

      Trong lời lại như mang theo thất vọng

      Trái tim Minh Nguyệt nhói lên, nàng sao có thể hiểu ý tứ trong lời của nam tử này, cưới nàng chỉ vì muốn nhìn nàng đến tột cùng là xấu như thế nào mà thôi.

      Chớp mắt nhìn xuống, Minh Nguyệt nắm chặt tay mình, mặt lộ ra chút biểu tình.

      Trong phòng ngủ tiếng động, nam tử nhìn khuôn mặt chút thay đổi của Minh Nguyệt, đôi mắt ra tia trêu đùa nhưng rất nhanh biến mất, lớn tiếng :

      - Tần An, bãi giá Chiêu Vân cung

      xong khóe miệng nhếch lên cười, phất tay áo mà .

      Trong phòng ngủ, toàn bộ cung nữ ồ lên, ngay cả Tần công công cũng trở tay kịp, chuyện như thế này từ trước đến nay chưa từng gặp qua, trố mắt lát mới nhìn ra cửa, cao giọng xướng:

      - Hoàng thượng bãi giá Chiêu Vân cung.

      Lập tức, mọi người lục tục rời .

      Lúc này, Tiêu Đồng chạy vào phòng ngủ nhìn Minh Nguyệt im lặng , quỳ xuống, òa lên khóc. Minh Nguyệt liền trấn an Tiêu Đồng, nhàng :

      - Chủ tử Chiêu Vân cung là ai?

      Tiêu Đồng trố mắt, lau nước mắt :

      - Tiểu thư, người quên Chiêu Vân cung là tẩm cung của nhị tiểu thư sao? Hoàng thượng làm như vậy quá đáng.

      - Như thế phải vừa khéo sao?

      Minh Nguyệt trong mắt thoáng qua tia sắc bén, giọng :

      - Dù sao cũng là người nhà.

      Tiêu Đồng ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt lên ý cười của Minh Nguyệt.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 2: Dậy sớm, dâng trà

      Đêm khuya tịch, sầu bi càng lúc càng nặng nề, mưa bụi thấm ướt lạnh áo gấm, mình bước lên thềm đá, cảm giác lạnh thấu kim lũ hài (giày bằng lụa vàng).

      Minh Nguyệt đứng trước điện, thân hồng bào trong gió bay lên, nàng nhấc chân bước lên thềm đá, lại cảm giác man mát tiến vào, thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo.

      Mắt Tiêu Đồng đỏ hoe nhìn vẻ mặt trầm mặc của Minh Nguyệt, cắn môi dưới, than thở hồi lâu rồi :

      - Tiểu thư, đó chắc là tẩm cung của nhị tiểu thư
      Nàng tức giận, bất bình chỉ tay về cung điện đèn đuốc sáng trưng đối diện cung Ngưng Tuyết.

      Đôi mắt Minh Nguyệt lạnh lùng, khóe miệng khẽ cười, vươn ngón tay trắng như ngọc khẽ vuốt vài sợi tóc trước ngực, bỗng nhiên :

      - thân tài hoa bằng nửa nụ cười của hồng nhan. rồi xoay người bước vào trong điện.

      Tiêu Đồng khóc đến đỏ hoe mắt, vừa định khuyên giải tiểu thư nhà mình thấy chiếc khăn lụa trắng ở trước mặt, nhàng lau mặt mình. Tiểu thư nhà nàng lại lau nước mắt cho nàng.

      - Tiểu thư!

      Tiêu Đồng nhất thời thụ sủng nhược kinh, cảm động ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt Minh Nguyệt có ý cười, trêu đùa :

      - Khóc cái gì? Theo chủ tử được sủng như ta cứ coi như là chôn nhầm mộ , cần phải đau lòng.

      Tiêu Đồng kinh ngạc, nhất thời khóc cũng được mà cười cũng xong.

      Sáng sớm, chim hót ríu rít, Minh Nguyệt dậy sớm để cho Tiêu Đồng trang điểm ình, giờ phút này nàng ngồi ở trước gương chọn lựa trang sức.

      Ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Minh Nguyệt lấy khăn mỏng che mặt, quay đầu nhìn về phía cửa thấy hơn chục cung nữ theo thái giám lạ mặt vội vàng tiến đến, vừa đến cửa đại điện, giọng bén nhọn cất lên:

      - Hoàng thượng có thưởng. Đức Phi tiếp chỉ.

      Minh Nguyệt khẽ nhướng đôi mày thanh tú, đứng dậy, dẫn theo Tiêu Đồng đứng trước mặt tên thái giám, khẽ cười, giọng uyển chuyển động lòng người:

      - Công công vất vả, chỗ được phong thưởng đó coi như là bản cung tặng công công gọi là lễ gặp mặt .

      xong cũng quỳ xuống tiếp chỉ, trực tiếp cầm thánh chỉ từ tay gã thái giám, để ý mọi người kinh ngạc mà xoay người bước .

      Lý công công trố mắt trong giây lát, thầm suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Minh Nguyệt thân tố khiết, hai mắt đảo vòng, khuôn mặt tươi cười:

      - Đức Phi đùa rồi, lão nô sao dám nhận.

      Minh Nguyệt liếc Lý công công cái, tay vuốt vuốt mái tóc đen huyền, tùy tiện cài lên cây trâm bạch ngọc, lại lấy đôi hoa tai trân châu đeo vào, đứng dậy sửa sang lại váy dài, thảnh thơi tiến đến bên người Lý công công giọng :

      - Thái hậu thích nhất là cái gì?

      Lý công công lại sửng sốt nhưng lập tức hiểu ý, giọng :

      - Canh kim yến hạt sen.

      Minh Nguyệt khẽ chớp đôi mi thanh tú, cúi đầu tháo chiếc vòng dương chỉ bạch ngọc cổ tay, cười thanh thúy nhét vào tay Lý công công, ngọc khí va chạm tạo ra tiếng động rất dễ nghe. Lý công công thầm khiếp sợ lại dám mạo muội ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, cúi đầu định từ chối nhưng nhìn đến bàn đầy châu báu vàng bạc, động lòng :

      - Nô tài chúc Đức Phi nương nương vạn phúc kim an, nô tài xin lui.

      Minh Nguyệt im lặng, nhìn bóng Lý công công dần xa, vuốt tóc trước ngực rồi với Tiêu Đồng :

      - Theo quy củ, sáng nay phải kính trà với Thái hậu?

      Tiêu Đồng khẽ nhăn đôi mày thanh tú, gật gật đầu, cực khó hiểu với việc làm vừa rồi của Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt khẽ cười, chầm chậm tới trước cửa sổ nhìn vườn tràn ngập những đóa hoa mai nở rộ, bàn tay trắng nõn vươn ra đón được cánh hoa theo gió rơi xuống.

      - Tiêu Đồng, ngươi xem hải đường với hàn mai so ra như thế nào?

      Tiêu Đồng như vẫn khó hiểu chuyện vừa xảy ra, nghe Minh Nguyệt hỏi chỉ đáp:

      - Hàn mai đẹp bằng hải đường nhưng lại có thể nở rộ trong tuyết là hoa và tuyết cùng góp vẻ đẹp, phân hơn kém.

      Minh Nguyệt thở dài nhàng nắm bàn tay giữ đóa hoa mai, cúi đầu trầm tư lát rồi :

      - ?

      Rồi khẽ thở dài.

      Khôn Trữ cung là nơi Thái hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái phi ở, bên trong có tòa Phật đường có thể so với các ngôi chùa lớn, nghe ở Hoài Nguyệt quốc có quy định bất thành văn, những cung phi mà hoàng thượng mất đều phải tĩnh tâm niệm phật, thậm chí ngay cả Phật đường cũng thể bước ra.

      Thái hậu tên là gì ai biết kể cả là lão cung nữ lớn tuổi, người có chút trí nhớ chỉ biết là Thái hậu phải là mẹ đẻ của Hoàng thượng nhưng về phần làm sao có thể ngồi lên ngôi vị Thái hậu đều ai biết.

      Trong Phật đường, cung nữ đem ly trà dọn xuống, Mộ Tuyết đêm qua bị Hoàng thượng thất sủng lan truyền khắp hậu cung, những cung phi ngồi đây đều chờ xem Mộ Tuyết bị chê cười, tiếng bàn bạc khe khẽ nổi lên.

      Hoàng hậu tự nhiên mà cao quý ngồi đó, đôi mắt phượng quét qua các cung tần bàn tán xôn xao, trong mắt lên ý cười lạnh nhưng cũng hề ngăn cản, bàn tay trắng nõn đặt mặt bàn, thân hoàng bào thêu phượng hoa lệ long lánh, tóc cài trâm ngũ vĩ phượng leng keng.

      Mà ngồi bên cạnh Thái hậu là Hiền phi vẻ mặt dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp khẽ cười, cùng Thái hậu, Thái phi thầm đôi câu rồi che miệng cười khẽ.

      Ngồi bên cạnh Hoàng hậu là vị nữ tử áo bào hồng đậm, vẻ mặt khinh thường phảng phất tự cao, khuôn mặt son phấn trát đầy lộ ra vẻ tươi cười dối trá, nhưng đôi mắt đẹp chứa xuân tình vô hình trung lại có thể áp đảo đa số tần phi, nàng là tỷ tỷ của Mộ Tuyết, là người được sủng ái nhất trong cung Thục phi Mộ Từ.

      Trong hậu cung, tứ phi vị thiếu Quý phi, nghe Hiền phi cùng Thục phi tranh đoạt nhiều năm nhưng Hoàng thượng chữ cũng đả động đến nên ngôi vị Quý phi để trống, nay lại có xú nữ Đức Phi, mọi người lại mỏi mắt mong chờ, tuy rằng trong lòng đều biết có thể mê hoặc được hoàng thượng là nữ tử như thế nào nhưng rốt cuộc thâm cung hậu viện lại có thể náo nhiệt hơn chút.

      Giờ lành đến, Tiêu Đồng nhanh chóng đưa Minh Nguyệt vào xe tiến tới Khôn Trữ cung, khẽ lau mồ hôi, nàng lớn thế này còn chưa thấy qua phô trương lớn như thế, nhất thời cảm thấy chân như nhũn ra, hít thở thông.

      Minh Nguyệt buồn cười nhìn Tiêu Đồng lắc đầu :

      - Ngươi ở ngoài điện chờ, ta tự mình vào được rồi.

      - Vậy sao được, Tiêu Đồng dù thế nào cũng muốn cùng tiểu thư đồng cùng sống cùng chết.

      Tiêu Đồng vội vàng nắm chặt lấy xiêm y của Minh Nguyệt, khiếp đảm nhìn vào trong phòng kia như nhìn sài lang hổ báo, trong lòng càng sợ hãi.

      Minh Nguyệt nhịn nổi khẽ cười, cầm tay Tiêu Đồng :

      - Trường hợp này chết sau này làm thế nào có thể sống sót? Đừng sợ, ngươi đợi ở đây, ta sao.

      xong, Minh Nguyệt sửa sang lại trường bào, dợm bước lên bậc thang. Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng hô:

      - Hoàng thượng giá lâm….

      Minh Nguyệt trố mắt, nghi hoặc xoay người, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại.


      Chương 3: Thái hậu thương

      Minh Nguyệt hơi dừng bước, xoay người nhìn lại, ánh mặt trời như máu nhuộm kín bầu trời. Bóng dáng màu vàng kia như pho tượng Phật từ xa giá bước tới, hai mắt nhíu lại, người bước đến trước mặt, dưới chiếc sa che mặt Minh Nguyệt khẽ cười lạnh, chầm chậm tiến đến giọng, ôn nhu :

      - Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.

      Giọng dễ nghe, êm tai khiến Ngự Hạo Hiên khẽ nhướng mày nhìn về phía Minh Nguyệt, đôi mắt lạnh trầm như nước lên tia nghi hoặc.

      Ngự Hạo Hiên bước xuống xe, gió thổi khiến Long bào lay động, từng bước đến trước mặt Minh Nguyệt. nhìn Minh Nguyệt thân xiêm y thanh nhã lạnh nhạt cùng với cây trâm bạch ngọc tóc nghi hoặc trong mắt càng sâu, nhưng chỉ trầm câu:

      - Ái phi hôm nay đến đúng giờ.

      Minh Nguyệt khẽ động đôi mi thanh, trong mắt lên lạnh lùng nhưng đến khi ngẩng đầu lại hóa thành tiếng cười ôn nhu, nàng khẽ :

      - Hoàng thượng quá khen, nô tì cũng chỉ là làm tròn bổn phận, tránh để người khác chê cười.

      Lời của Ngự Hạo Hiên chứa châm chọc lẽ nào Minh Nguyệt lại biết nhưng minh thương đấu ám kiếm phải là cách hành của nàng.

      Nghe Minh Nguyệt xong, mày kiếm của Ngự Hạo Hiên khẽ giật nhưng vẫn liếc nhìn Minh Nguyệt. nhấc chân tiến vào Khôn Trữ cung, Minh Nguyệt cũng chỉ bước theo vào đại điện.

      Trong đại điện yên tĩnh, tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn về phía Ngự Hạo Hiên cùng Minh Nguyệt. Chắc màn ngoài điện vừa rồi mọi người đều nhìn thấy cả. Hoàng hậu nhíu đôi mắt phượng, giọng thanh thúy trêu đùa:

      - Mộ Tuyết muội muội phúc khí tốt, đại hôn vừa qua, ngày đầu tiên gặp Hoàng Thượng trước Khôn Trữ cung, phải biết rằng tất cả các cung phi đến dâng trà Hoàng Thượng đều đến.

      xong cầm chiếc khăn lụa che miệng cười, các cung phi khác cũng cười rộ lên. Chỉ duy nhất Hiền Phi vẫn uyển chuyển, cười nửa miệng.

      Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng hậu, đôi mi dài khẽ chớp như có chút bất lực nhưng ngay sau đó lại hờ hững :

      - Đó quả là phúc khí của muội muội, dù sao ngày đại hôn của Mộ Tuyết có chút bất thường.

      Lời vừa ra, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Thục phi Mộ Từ cười duyên dáng cũng cứng đờ. Ngự Hạo Hiên ngẩn ra, thần sắc phức tạp nhìn Minh Nguyệt đamg lạnh nhạt ra việc tân hôn chịu nhục như muốn nhìn thấu “thiên chân chi ngữ” (lời chân ) của nàng đến tột cùng là hay giả.

      Tin chắc có nữ nhân nào lại ngu ngốc như vậy, đêm đại hôn, trượng phu lại tìm nữ tử khác, vũ nhục như thế nàng có thể thản nhiên đối mặt? Nàng hẳn là kẻ ngu ngốc, nếu , chẳng ai có thể chấp nhận nhục nhã như thế nhất là Mộ Tuyết – tài nữ nổi danh chốn đế đô. Nhớ ngày đó, đoạn thơ “Mộ Tuyết” khiến cho Tam Vương gia đương triều mê muội đến mất lí trí cầu Hoàng đế ban thưởng Đức Phi do tiên đế khâm điểm.
      Khi đó bài thơ:

      “Mộ Tuyết lạc trì

      Hiểu dữ bách hoa tri

      Phiêu nhiên trời đông giá

      Phân loạn mai khai

      Phải là nổi tiếng, mọi người đều biết cho đến khi tuấn Tam Vương gia tiếc tính mạng muốn cưới xú nữ phát sinh. Lúc ấy, hoàng cung mới vội vàng bổ cứu, đem Khuynh Thành công chúa nước láng giềng vốn tiến cống làm Quý phi của Hoàng Thượng gả xuống cho Tam Vương Gia. Từ đó thành truyền kì:
      “Cho dù thân tài hoa, cũng bằng nửa miệng cười của hồng nhan” khiến cho Mộ Tuyết cơ hồ muốn tuyệt thực mà chết.

      Mà hôm nay, trong đại điện, Mộ Tuyết cùng nữ tử trong truyền thuyết kinh thành có khác nhau quá lớn khiến mọi người bán tín bán nghi, thậm chí Thục phi Mộ Từ cũng trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mang sa mỏng kia.

      Trong đại điện khí dần ngưng đọng lại, giờ phút này chỉ nghe thái giám xướng lên:

      - Giờ lành đến, mời Đức Phi nương nương kính trà.

      Minh Nguyệt cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng u ám, bàn tay trắng nõn khẽ nắm thành quyền. Khi cung nữ đem trà đến trước mặt mới nhàng đón lấy, hai mắt trong suốt chứa tia cười lạnh, bàn tay trắng nõn bưng khay trà chậm rãi đến phía lão phụ nhân thân cẩm bào thêu phượng, đầu tóc bạc trắng cài đầy phỉ thúy ngọc trâm, ôn nhu :

      - Nô tì Mộ Tuyết tham kiến Thái hậu nương nương, cung chúc Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, mời Thái hậu nương nương dùng trà.

      Thái hậu mỉm cười từ ái, đôi mắt cong như vầng trăng :

      - Mau đứng lên, mau đứng lên.

      xong vui cười nhận ly trà, vừa muốn uống trà ngửi thấy hương vị của “Kim yến hạt sen thang”, ban đầu là sửng sốt rồi sau đó tán thưởng:

      - Tốt, tốt, tốt, hổ là đệ nhất tài nữ đế đô, trà này khiến ai gia thích.

      Thái hậu vừa dứt lời khiến mọi người nhớ lại Mộ Tuyết khi nãy, tất cả như lọt vào sương mù, trong lúc nhất thời mọi người nhìn nhau ngơ ngác hiểu chỉ ly trà có thể làm Thái hậu khen thưởng như vậy sao? Ai cũng biết Thái hậu là người cực kì để ý tiểu tiết.

      Minh Nguyệt nghe Thái hậu tán thưởng xong chỉ mỉm cười phúc thân (*kiểu hành lễ đơn giản, hai tay để bên hông rồi nhún người cái như trong phim cổ trang ý), lấy ly trà thứ hai đưa tới trước mặt Thái phi rồi dịu dàng :

      - Nô tì Mộ Tuyết tham kiến Thái phi, cung chúc Thái phi nương nương phượng thể vạn an.

      Dứt lời lại dâng lên ly trà .

      Thái phi Đỗ thị là người gió chiều nào che chiều ấy, bà thấy Thái hậu khen ngợi Minh Nguyệt như vậy, dù hiểu vì sao nhưng bà cả đời theo Thái hậu nên cũng làm vẻ thập phần tán thưởng, ra lệnh cung nữ đỡ Minh Nguyệt đứng dậy, miệng :

      - ra đây là đế đô đệ nhất tài nữ Tam thiên kim của Mộ tướng quân, hôm nay ta có phúc được gặp đây mà.

      Minh Nguyệt khẽ cười phúc thân, xoay người rồi bưng tiếp ly trà đến trước mặt Hoàng hậu, vừa định phúc thân nghe Hoàng hậu ôn hòa :

      - Xem ra muội muội châm trà quả nhiên là độc nhất vô nhị, hôm nay bản cung nếm thử xem sao?

      xong đợi Minh Nguyệt dâng trà tự bưng lên.

      Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của Hoàng hậu, đôi mi rung động hạ xuống, cung kính :

      - Hoàng hậu nương nương quá lời rồi.

      Hoàng hậu để ý tới Minh Nguyệt, mở ly trà thấy mùi thơm ngát, đôi mi thanh tú nhướng lên chưa cảm giác được bất đồng vì thế uống ngụm, vẫn hiểu tại sao có thể làm cho Thái hậu tán dương như thế. Nàng đảo mắt nhìn khuôn mặt đầy từ ái của Thái hậu, trong lòng có chút thoải mái nhưng ràng được là vì sao.

      Buông ly trà, Hoàng hậu nhìn thoáng qua Minh Nguyệt cúi đầu nhu thuận, suy nghĩ chút rồi :

      - Trà đạo của Đức phi quả nhiên giống bình thường.

      xong lại nhìn về phía Thái hậu, chỉ thấy Thái hậu mỉm cười gật đầu.

      Trong lòng căng thẳng, đôi tay ngọc trong tay phượng bào dần nắm thành quyền, hay cho Mộ Tuyết kia lại có Thái hậu làm chỗ dựa chắc như núi.

      Minh Nguyệt nghe Hoàng hậu xong cũng chỉ nhu thuận cười, khẽ xoay người nhìn Thục Phi kính trà. Thục phi sắc mặt sớm khó coi nhưng vẫn tươi cười, ngọt ngào :

      - Muội muội khách khí, chúng ta là tỷ muội, nay lại cùng phụng dưỡng hoàng thượng, sao cần lễ tiết này?

      xong quyến rũ cười tiếp nhận ly trà, tao nhã uống. Minh Nguyệt cười lạnh, vừa định đối đáp đôi câu thấy Hiền phi bưng khay trà tới. Hiền phi là con Hình bộ Thượng Thư, tiến cung ba năm trước, tính cách ôn hòa là tài nữ nổi danh Giang Nam được Thái hậu, Hoàng hậu sủng ái, cũng là nữ tử duy nhất trong hậu cung Hoàng hậu dám đắc tội, nữ tử được Ngự Hạo Hiên cực thưởng thức.

      - Muội muội, hôm nay muội muội dâng trà, theo tuổi là muội muội kính trà nhưng nếu theo bối phận nên là tỷ tỷ kính muội muội, bởi vậy hôm nay chúng ta đồng ẩm, cũng cần quá nhiều lễ tiết.

      xong mỉm cười sai cung nữ dâng hai ly trà, cùng Minh Nguyệt uống trà.

      Sau đó, Hoàng hậu sai bảy mươi hai cung phi đại lễ tam quỳ với tân nhậm Đức phi, nhất nhất kính trà. Sau khi quy củ này kết thúc ngờ là giữa trưa, cung phi đều tự về tẩm điện, Thái hậu giữ Minh Nguyệt và Ngự Hạo Hiên lại Khôn Trữ cung dùng bữa.

      Trong lúc dùng ngọ thiện, Ngự Hạo Hiên từ chưa , chỉ tập trung dùng bữa còn Thái hậu và Minh Nguyệt chút việc nhà. Nhắc lại chút về bài thơ “Mộ Tuyết từ” ba năm về trước, Minh Nguyệt có thể cảm nhận được Thái hậu đối với “Mộ Tuyết từ” có tán thưởng cũng có đau thương.

      Minh Nguyệt cười , đêm qua trong lúc vô ý Tiêu Đồng nhắc đến bài thơ này vì thế nàng :

      - Thái hậu quá khen, đó chỉ là Mộ Tuyết làm lung tung thôi, sao có thể khiến Thái hậu tán thưởng như vậy.

      Thái hậu cười nắm tay Minh Nguyệt, chiếc nhẫn ngọc bích tỏa ra ánh sáng lóng lánh, bà :

      - Mộ Tuyết là con dâu hiền của ai gia, vừa khiêm tốn lại hiểu lễ nghĩa, Hoàng Thượng, hồi phong ba hôm qua nhắc đến, nhưng hôm nay, Hoàng Thượng cũng nên dẹp phong ba chốn hậu cung .

      Minh Nguyệt cười đột nhiên cứng đờ người, mà Ngự Hạo Hiên cũng trố mắt ngẩng đầu vừa lúc cùng Minh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :