1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tuyệt Sắc Phi

      Tác giả :Quân Tử Nhan

      Thể loại: Xuyên , ngôn tình, đa phu nhất thê, nữ tôn, HE

      Nhân vật chính : Vân Hiểu Nguyệt cùng 11 nam chính khác

      Số chương : 3Q – 209 chương

      Convert: darkangel_konan – Tangthuvien.

      Editor :Ụt Ác Từ Pé – Tiểu Dung

      Beta : Ụt Ác Từ Pé

      Nguồn edit: ღ๖Nắñgღ๖Hạღ๖√iệñღ๖

      [​IMG]
      Giới Thiệu

      Tình hình là vào ngày đẹp trời.

      Khi Vân Hiểu Nguyệt mở cửa, lập tức hứng ngay ám khí, chiếc tất khá là bốc mùi đó khiến nàng ngửa cổ ngã xuống cầu thang, và xuyên rất “kinh điển”.

      Nàng xuyên vào thân xác Điệp phi vừa thất thân.

      Trong cơn mơ, nàng gặp Vân Nhược Điệp – chủ nhân của thân xác này, sắp hồn phiêu phách tán, đáp ứng sống tiếp cho nàng.

      Nhìn linh hồn Vân Nhược Điệp tan vào hư vô, Vân Hiểu Nguyệt hứa rằng:

      “Cả đời này, tỷ tỷ tuyệt đối giẫm lên vết xe đổ, cho dù là xã hội trọng nam khinh nữ thế nào? Phi! Bằng thủ đoạn của ta, ta nhất định có thể làm cho “Chơi đùa vạn bụi cỏ, ngọn cũng dính thân!”

      Ta đem mĩ nam trong thiên hạ ra làm thú chơi đùa, ai có thể ngăn cản?

      Bất quá, muốn cho ta gả, tuyệt đối thể!”

      Ài, nếu Vi Tiểu Bảo sống lại, ắt cũng phải nghiêng mình kính cẩn cúi đầu.

      có 7 bà vợ như hoa như ngọc, còn Vân Hiểu Nguyệt nàng có 1, 2, 3, 4, 5…lên đến số gồm 2 chữ số, ngọc thụ lâm phong, mĩ nam trong thiên hạ đều quy tụ ở hậu cung của nàng. Cuộc chơi đùa ấy có lẽ chẳng bao giờ kết thúc…

      ---------------

      Quyển 1 : Hoàng cung

      Chương 1: Xuyên “Kinh điển” nhất ( thượng )

      “Ái! Đau quá, chết tiệt, là kẻ nào có mắt quăng tất thối bay đầy trời, hại ta từ cầu thang lao thẳng xuống đất. Nếu để ta điều tra ra, ta nhất định cho uống canh tất thối!”

      Cảm nhận được từ gáy truyền đến trận đau nhức, Vân Hiểu Nguyệt bên trong lòng oán hận mắng, bên chậm rãi xốc mí mắt nặng trĩu lên.

      Kỳ quái? Chỉ là ngã cầu thang thôi mà, vì sao ngay cả…cũng đau như vậy? Ô ô ô. . .

      Đừng là làm rách cả màng trinh nha! cần, ta còn chưa biết tình thế nào, sao lại mạc danh kỳ diệu bị thất thân đây?

      “Huyên Huyên? Huyên Huyên chết tiệt, tao thành ra như vậy, mày cũng biết chạy lại giúp tao, chờ tao đứng dậy, tao dần khuôn mặt đẹp của mày đến chết, cho mày nghỉ việc mà dưỡng nhan! Ôi, đau chết mất!”

      Miệng cúi đầu rên rỉ, Vân Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh, đánh giá bốn phía.

      Hả? New York từ khi nào mở bệnh viện trang nhã như vậy, sao mình lại biết? Chậc chậc, rất giống như !

      Xem cái đống rèm mành này, xem chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn cổ này, xem áo ngủ bằng gấm người ta này, chính xác là may thủ công, xa xỉ!

      Ánh mắt tò mò chuyển động, Vân Hiểu Nguyệt đánh giá chung quanh trần nhà, còn có cả bình phong nữa? Còn có gương đồng khó nhìn thủa xưa?

      tường treo cung nữ đồ, lớp rèm lụa mỏng theo gió nhảy múa, tất cả mọi thứ, ta quả là nơi đặc biệt, tuyệt đối là bệnh viện tư nhân sùng cổ siêu cấp xa hoa!

      Hừ! Khẳng định là xú tiểu tử Viễn Thần, bao giờ đổi được tật xấu vừa vào cửa liền cởi tất thối làm phi tiêu ném lung tung! Cố tình khiến ta như thế này đây, trúng ngay vào mặt, chết tiệt! Chờ ta nghỉ ngơi xong, nhất định khách khí đối với ngươi!

      Quên , tại vẫn là nghỉ ngơi !

      Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt cân nhắc bên người mình ai. Tiểu Huyên Huyên nhiều chuyện chắc ra ngoài làm việc rồi, ngủ giấc no nê rồi sau!

      nghĩ nữa, mí mắt còn chưa hoàn toàn khép lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó, bóng áo màu lục nhạt chạy vội tới bên giường.

      “Nương nương, rốt cục người tỉnh! Huyên Nhi sợ muốn chết, ô ô. . .”

      Thấy Vân Hiểu Nguyệt giường mở to hai mắt, tiểu nha đầu kinh hỉ vạn phần, khóc nức lên.

      Ách?

      Nương nương?

      Cái gì nương nương?

      Cái bệnh viện sùng cổ quái quỷ này, ngay cả y tá cũng là biến thành nha hoàn sao?

      Nhìn nha hoàn mặc sam váy lục nhạt, tóc kết hai bên trước mắt, quả là tiểu nương thanh tú, Vân Hiểu Nguyệt có chút ngây ngốc.

      “Cái kia. . . tiểu thư, ngươi đừng kêu tôi như vậy, tôi quen! có thể gọi tôi là Vân tiểu thư, OK?”

      Má ơi, còn gọi mình là nương nương nữa! Vân Hiểu Nguyệt ta ràng là xinh đẹp trong trắng, nay biến thành nương nương? Khôi hài!

      “Ô ô ô. . . Nương nương, người làm sao vậy?

      Em là Huyên Nhi, là nha hoàn của người, phải tiểu thư gì hết!

      Thái y. . . Trương Thái y. . .

      Ngài mau tới xem bệnh cho nương nương, có phải người trúng tà hay ? Ô ô ô. . ”

      Tiểu nương vừa khóc vừa kêu.

      Vân Hiểu Nguyệt còn kịp phản ứng, chợt nghe đợt tiếng bước chân vội vã truyền đến, sau đó có ông già đầu đội mũ quan, mặc áo dài màu đen, tay ôm hòm thuốc chạy vội vào!

      “Hạ quan Trương Phi, tham kiến Điệp phi nương nương!”

      Lão già râu bạc buông hòm thuốc xuống, run rẩy quỳ xuống dập đầu!

      “Trương Phi? Ôi, tên rất buồn cười!”

      Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe, nhịn được rên rỉ cười ra tiếng.

      “Này này, còn đùa gì nữa! Lão gia gia, lão lớn tuổi như vậy, sao có thể dập đầu? Mau đứng lên, lão vậy khiến tôi giảm thọ mất!”

      Trời ạ! Ai xây cái bệnh viện này vậy, tài tình! Đợi lát nữa nhất định phải trông thấy viện trưởng thiên tài kia!

      “Oa. . . Trương Thái y, nương nương nhà chúng ta là bệnh , ngài mau xem bệnh cho nương nương!”

      Tiểu nha đầu nghe vậy, gào khóc, kéo lão Thái y đến trước giường, kéo rèm vải bên ra!

      “Điệp phi nương nương, đắc tội !”

      Lão Thái y lau mồ hôi, ngón tay đặt cổ tay của Vân Hiểu Nguyệt dò mạch.

      Bắt mạch? Thú vị ! Nhớ lại khi mình ở tổ chức, cũng từng học qua!

      Bất quá, thứ mình học là làm như thế nào để lợi dụng gân mạch thành cách giết người vô hình, chứ học bắt mạch cứu người thế này! Chưa từng thử qua, nếu có cơ hội, có thể học!

      Vân Hiểu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ, cảm giác mệt mỏi. Chết tiệt!

      Còn gọi Điệp phi nương nương cái gì?

      ràng bảo ta Trang phi nương nương được(‘Trang’ trong hóa trang, giả trang, đóng kịch)!

      Rỗi hơi! Thôi quên , chờ ta có tinh thần nhất định thảo luận vấn đề này! Ta bây giờ đầu đau, thân thể cũng đau, chỉ muốn ngủ giấc!

      “Nương nương, xin hỏi người còn có nhớ vì sao tối hôm qua lại bị thương ở gáy ?”

      lâu sau, Trương Thái y buông cổ tay của Vân Hiểu Nguyệt ra, cẩn thận hỏi.

      “Nhớ! Là từ cầu thang ngã xuống nên hôn mê, rất đau! Miễn cưỡng mở mắt, Vân Hiểu Nguyệt mơ mơ màng màng trả lời,

      “Ách?”

      Trương Thái y sửng sốt, nhìn tiểu nha hoàn đôi mắt đỏ, tiếp tục hỏi:

      “Nương nương, xin hỏi người có nhớ mình tên là gì ?”

      nhảm! Vân Hiểu Nguyệt, còn có thể gọi là gì nữa? Trương gia gia, ông có bị làm sao vậy!”

      Vân Hiểu Nguyệt kỳ quái liếc nhìn!

      “Chuyện này…chuyện này…

      Nương nương, cho lão hỏi vấn đề cuối cùng, người có nhớ người nhà của người ?”

      Trương Thái y mặt mày càng nhăn càng chặt, lại nhàng hỏi.

      “Người nhà? Tai nạn máy bay, chết sạch rồi! Tôi chỉ có mình! Được rồi, Trương gia gia, tôi mệt chết được, trước ngủ giấc , có gì chờ tôi tỉnh rồi sau nha!”

      Vân Hiểu Nguyệt chống đỡ nổi nữa, gục đầu xuống, ngủ ngon lành!

      “Ô ô ô. . . Thái y, chuyện này làm sao bây giờ? Nương nương nhà ta sao lại mê sảng như vậy?

      biết tối hôm qua thị tẩm, Hoàng Thượng làm gì nương nương, khi ta trở lại, nương nương người dính đầy máu, làm ta sợ muốn chết!

      Ô ô ô. . . Làm sao bây giờ?”

      Lôi kéo ống tay áo của Trương Thái y, tiểu nha hoàn khóc rống lên!

      “Huyên nương, ngươi muốn sống nữa sao?! Như thế nào có thể như vậy?”

      Trương Thái y luống cuống ngó nghiêng hồi mới đứng lên, đôi mắt già nua thương hại nhìn Vân Hiểu Nguyệt nhàng ngủ, kéo tiểu nha hoàn ra ngoài!

      “Huyên nương! Theo như lão phán đoán, Điệp phi nương nương bị thương ở gáy, làm cho mất trí nhớ!

      Sau đó tinh thần lại có chút hoảng hốt, cho nên ăn lung tung!

      Huyên nương, chờ nương nương tỉnh lại, nhàng kể chuyện cho người, chừng có thể lấy lại trí nhớ của người cũng nên!

      Còn nữa, nếu nương nương khôi phục được trí nhớ, trăm ngàn lần thể cho người xuất môn, nếu lỡ gặp phải Hoàng Thượng, bị thương thêm lần nữa, có phương pháp hồi phục được!

      Đây là phương thuốc uống cùng thuốc trị thương thoa ngoài da, ngươi mau đến Thái y viện bốc thuốc !”

      Trương Thái y thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Nghiệp chướng! nữ oa nhi, biết như thế nào lại biến thành như vậy, đáng thương! Nếu để cho cha nàng biết, trong triều đại loạn mất, aizz. . .

      “Cám ơn Trương Thái y, ngài thong thả!”

      Tiểu nha hoàn khóc sướt mướt tiễn bước Trương Thái y, vội vàng phân phó thị nữ bên hầu hạ tốt nương nương, vội vã chạy đến Thái y viện lấy thuốc !
      Last edited: 5/10/16
      tart_trung thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Xuyên “Kinh điển” nhất ( hạ )

      Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng sáng trưng! Vân Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn nến đỏ hai bên cánh tay N giây, rốt cục bị cái phòng khám này khiến cho ngu ngơ!

      Quái quỷ! Có cần sùng cổ như vậy ? Ta muốn đèn điện! Nến này, chỉ có thời bà nội ta mới dùng, quá lỗi thời! Đúng là dở hơi!

      “Huyên Huyên, mày ở đâu?”

      Yết hầu chưa thông, Vân Hiểu Nguyệt gọi lớn chút, cảm giác chỗ đau đớn tốt hơn nhiều, chính là gáy vẫn đau!

      “Nương nương, người tỉnh rồi! Có đói bụng hay ? người còn đau hay ?

      Trương Thái y bốc thuốc, em cũng sắc rồi! Trước dùng bữa, sau đó uống thuốc, được ?”

      Vẫn là giả trang nha hoàn buổi chiều vội vã tiến vào, trong tay bưng chén cháo thơm ngào ngạt.

      “Tôi rất đói bụng đâu! bạn, tên là gì?”

      Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ hồi, vội quỳ xuống trước mặt nàng!

      “Nương nương, em gọi là Huyên Nhi, là nha hoàn bên người của nương nương, từ theo người! Người nhớ Huyên Nhi sao?”

      Tiểu nương xong, nhịn được rớt nước mắt, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngây dại!

      “Đợi , , . . . từ theo tôi?”

      Chỉ vào mũi của mình, Vân Hiểu Nguyệt la hoảng lên, thanh thay đổi!

      Như thế nào có thể? Sao ta lại biết ! Chuyện gì thế này?

      “Ô ô ô. . .Nương nương, Trương Thái y , người là vì đụng đầu, cho nên mất trí nhớ!

      sao hết, có Huyên Nhi ở đây, em nhất định đem chuyện của người nhất nhất cho người, cho người nhớ lại!

      Nương nương, trước dùng bữa, sau đó em cho người, được ?”

      lau khô nước mắt, nâng bát cháo lên, cẩn thận muốn bón cho nàng.

      “Khoan, tôi tự ăn được!”

      Nâng tay đỡ bát cháo, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên phát , người mình cư nhiên mặc áo dài bằng tơ lụa màu đỏ nhạt, tay sờ người mình, ngất!

      Cư nhiên ngay cả nội y cũng thay, là chiếc yếm kỳ quái!

      “Chết tiệt! Viễn Thần chết tiệt nhà ngươi, ngươi vì trả thù ta đem ta cho tới nơi nào đây? Tò mò! Mặc kệ, trước tiên nhét đầy bụng rồi sau!”

      Cầm bát cháo, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh húp xong!

      “Huyên Nhi à, đừng đùa tôi nữa, , có phải tiểu tử Viễn Thần chết tiệt kia, mướn tới đùa giỡn tôi?

      Đây rốt cuộc là chỗ nào? Gọi viện trưởng của các tới gặp tôi!”

      Đưa cái bát trống, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái tựa vào thành giường, cười tủm tỉm .

      “Nương nương! Viễn Thần là ai? Huyên Nhi chưa từng nghe thấy tên này!

      Còn nữa, nơi này là Hoàng cung Thanh Long quốc, người là Điệp phi của Hoàng Thượng, vừa được sắc phong nương nương!

      Về phần Viện trưởng, người này có, người lớn nhất chính là Hoàng Thượng, nhưng mà, phi tử được Hoàng đế bệ hạ triệu kiến được gặp Hoàng Thượng!

      Nương nương, người sao chứ?”

      Mỗi câu của , ánh mắt của Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng trừng lớn, đợi cho ta xong, Vân Hiểu Nguyệt ngu ngốc nhìn!

      Thanh Long quốc? Cái gì vậy, là khu du lịch mới ở Trung Quốc sao? thể! Còn nữa, nơi này là chỗ nào? Hoàng cung? Tử Cấm thành?

      phải ta phải tổng bộ “Sát Thủ Minh” ở New York sao? Sao lại ở Bắc Kinh? Hơn nữa, là thế kỉ hai mốt, thế nào còn có Hoàng Thượng? đúng! đúng!

      Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm sát thủ phải bình tĩnh, nàng nhanh chóng lấy lại nét tươi cười, ngồi thẳng người, Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên hỏi:

      “Huyên Nhi phải ? Em ta mất trí nhớ ? Được, cho dù ta mất trí nhớ, vậy cho ta biết, nơi này rốt cuộc là chỗ nào?

      Còn nữa, năm nay là năm bao nhiêu? Ta xảy ra chuyện gì? Vì cái gì lại bị thương ở gáy?”

      “Nương nương, nơi này là là Sắc Điệp Cung mà Hoàng Thượng xây cho người, người là phi tử được Hoàng Thượng ba ngày trước sắc phong, là tiểu nữ của Vân Thừa tướng đương triều – người có quyền lực tối cao!

      Đêm qua đến phiên người thị tẩm, nhưng biết làm sao, người bị đuổi về, đầu đầy máu tươi, khiến Huyên Nhi sợ hãi!

      Huyên Nhi cũng biết người xảy ra chuyện gì! Đúng rồi, năm nay là Thanh Long năm thứ mười ba, nương nương, người nhớ được gì ?”

      Tiểu nha hoàn đứng ở bên giường, cẩn thận .

      “Thanh Long năm thứ mười ba? Ấu nữ của Vân Thừa tướng? Sắc Điệp cung? Thị tẩm?”

      Vân Hiểu Nguyệt càng nghĩ càng hãi hùng! Tất cả những thứ này, mình hoàn toàn chưa từng nghe , chẳng lẽ ? Ta xuyên !

      thể nào, chỉ có loại tiểu thuyết võng lạc mới có thể xuất tình tiết hư vô mờ mịt vớ vẩn này, nay lại ứng nghiệm người ta? Ta vậy chứ! Nhưng là, mọi chuyện này phải giải thích như thế nào?

      “Như vậy, ta tên là gì?”

      là vì tên giống nhau, cho nên linh hồn hoán đổi chứ? Rất nhiều tiểu thuyết đều viết như vậy.

      “Nương nương, người tên Vân Nhược Điệp! Người ngay cả tên mình cũng nhớ sao! Trời ạ! Nương nương, nên làm gì bây giờ!”

      Tiểu nha hoàn gấp đến độ muốn khóc!

      Vân Nhược Điệp! Vân Hiểu Nguyệt!

      Trừ bỏ họ giống nhau, có gì giống nhau hết?

      “Ta bao nhiêu tuổi?”

      “16! Người vừa đủ tuổi, bị triệu tiến cung làm phi tử, tối hôm qua liền thị tẩm , đây là vinh quang lớn!

      Nhưng mà. . . biết xảy ra chuyện gì, người thành ra như vậy! Nương nương, nếu để lão gia, phu nhân biết, rất đau lòng a! Ô ô. . . “

      xong, tiểu nha hoàn lại khóc rống lên!

      “Cái gì? 16 tuổi thị tẩm?”

      A, trách được khiến ta đau như vậy, hóa ra là mạc danh kỳ diệu thất thân!

      Như vậy, cũng chính lúc người gọi là Vân Nhược Điệp bị thương ở gáy, ta ở tổng bộ “Sát Thủ Minh” bị phi tiêu tất thối kia hại theo ngã cầu thang, sau đó chúng ta liền đổi linh hồn? Ta cũng thảm quá !

      “Ai. . . Cho ta chết !”

      Vân Hiểu Nguyệt gào thét! Như thế nào lại có chuyện như vậy? Ta bị trúng tất thối, hại ta xuyên , tuyệt đối là xuyên ‘kinh điển’ nhất trong lịch sử! Viễn Thần! Ta làm sao để trở về đây? Tiểu tử ngươi hại ta !!!

      “Nương nương, người trăm ngàn cần lo nghĩ trong lòng a!

      Ô ô ô. . . Người nếu làm sao, Huyên Nhi phải làm sao bây giờ? Lão gia, phu nhân làm sao bây giờ?

      Người là nữ nhi duy nhất của bọn họ! Còn có công tử, cũng thương tâm! Ô ô ô. . .”

      Nghe thấy Vân Hiểu Nguyệt nó vậy, Huyên nhi sợ tới mức lập tức quỳ mặt đất cầu xin!

      Chết tiệt! Tùy tiện thôi mà!

      “Được rồi, em đứng lên ! Ta chết!”

      Quên , nếu đến đây, trước hết là bồi dưỡng thân mình rồi sau! Dù sao cùng lắm là thất thân mà thôi, lúc ấy cũng phải ta, sao cũng vậy!

      Hơn nữa, ta ở “Sát thủ minh” cũng chán rồi, coi như là đổi chỗ mới chơi đùa ! 16 tuổi, so với tuổi của ta còn hơn 10 tuổi, buôn bán lời!

      ? tốt quá! Nương nương, người trọng thương chưa lành, vẫn là sớm uống thuốc rồi nghỉ ngơi ! Chuyện của ngươi, ngày mai em chậm rãi cho người!”

      Huyên nhi cao hứng đứng lên, đưa chén thuốc .

      “Được!”

      ngụm uống hết thuốc, Vân Hiểu Nguyệt thuận miệng :

      “Đem gương lấy lại đây, ta muốn nhìn chút!”

      Bổn nương xinh đẹp, nếu Vân Nhược Điệp này xấu hơn ta, ta thiệt thòi lớn!

      “Dạ!”

      Huyên Nhi đem gương đồng đưa tới, Vân Hiểu Nguyệt kích động vừa thấy, choáng váng!
      Last edited: 26/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Ta là sửu nữ???

      “Em. . . Em xác định đây là ta? Sao lại xấu như vậy!!!”

      Nhìn khuôn mặt gương đồng, Vân Hiểu Nguyệt sợ run đến nửa ngày, la hoảng lên, quả thực là khóc ra nước mắt!

      Má ơi! Sao lại thành ra như vậy?

      Khuôn mặt có nhiều nốt hồng đậu, cho dù là gương đồng cổ này nhìn mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn ràng có thể thấy được! Cũng may những nốt vỡ ra, bằng , khẳng định còn thảm hơn!

      Sửu nữ. . . Ta muốn xuyên vào thân thể của nàng, ta muốn khuôn mặt xinh đẹp của ta, làn da trắng noãn mềm mại!

      Ô ô. . . Chết tiệt Viễn Thần, ta muốn ăn sống nuốt tươi ngươi!!!

      “Nương nương, người là đệ nhất mỹ nhân kinh đô đấy! Cho nên vừa đủ tuổi cài trâm bị Hoàng Thượng nạp vào cung, sao lại là xấu nữ?

      Chẳng qua từ khi người vào cung, biết vì cái gì, lại thành ra như vậy!”

      Huyên nhi vội vàng giải thích!

      “Kinh đô đệ nhất mỹ nhân? Với khuôn mặt này?

      Ha ha. . .Cười chết người! Ta nha đầu Huyên nhi nhà em, em đừng trêu đùa như vậy!”

      Má ơi! Ở chỗ này, quan niệm xấu là đẹp chứ! Nếu nhìn thấy hoàng cung xấu nữ lúc nhúc lúc lúc , hơn nữa Hoàng đế lại là gã béo mập ngồi hưởng thụ, bằng cho ta trở về ! Ông trời ơi, ta muốn về nhà!!!

      mà! Nương nương, ngươi cẩn thận nhìn lại , trừ bỏ những nốt này, người là mỹ nhân! Toàn bộ Hoàng cung, có người nào đẹp hơn nương nương!

      Ngày trước, người vẫn rất kiêu ngạo về dung mạo của mình mà! Ô ô. . . Nương nương, người như thế nào quên tất cả như vậy?”

      Tiểu nha hoàn thấy Vân Hiểu Nguyệt khinh thường khuôn mặt của mình, gấp đến độ khóc rưng rức!

      ? Vậy cho ta xem, mang chậu nước đến đây!”

      Vân Hiểu Nguyệt thấy tiểu nha hoàn dáng vẻ sốt ruột, có chút đành lòng, mỉm cười ra lệnh!

      “Dạ, nương nương!”

      Huyên nhi cao hứng lau khô nước mắt, vội vàng ra ngoài!

      Vân Hiểu Nguyệt thả lỏng thân thể dựa vào thành giường, bắt đầu nghiên cứu thân thể này: , làn da rất trắng, là cái loại trắng như bơ, sờ lên trắng mịn, sai!

      Sờ ngực mình, ai nha! So với mình trước kia nhiều. Quên , thân thể này còn rất ! Có tiền đồ bồi dưỡng!

      Dáng người sai, eo cũng rất , chân rất dài, phỏng chừng cao mét sáu lăm, dáng chuẩn! Càng làm cho nàng cao hứng là, thân thể này có đôi chân ngọc vừa phải, có dị dạng, cực kì xinh đẹp!

      Điều này chứng tỏ này giống cổ đại ở địa cầu, có tục bó chân, là chuyện vui vẻ duy nhất!

      “Aizz. . .”

      Thở dài tiếng, gáy còn còn vô cùng đau đớn, Vân Hiểu Nguyệt đến bây giờ đều cảm thấy mình chính là nằm mơ! Đáng tiếc, phải!

      Cha, mẹ, thứ lỗi cho Nguyệt Nguyệt bao giờ có thể hàng năm tảo mộ cha mẹ được nữa, xin lỗi!

      Còn có Tiểu Huyên Huyên, mày có cảm giác được gì ? Tao ở địa cầu, căn bản chết!

      Còn có các tiểu đệ, các cậu có biết hay , công chúa lão đại của các cậu kỳ tới gian hoàn toàn xa lạ? Các nhiệm vụ sau này, ai tỉ mỉ bày ra cho, phải chú ý an toàn của mình, có biết ?

      Lệ giọt giọt chảy xuống, Vân Hiểu Nguyệt càng nghĩ tâm càng đau! 26 năm qua, ở “Sát Thủ Minh” hưởng thụ sủng nịch cùng che chở, có phải bao giờ được như thế nữa hay ?

      Ngẫm lại chính mình từ đến lớn, đầu tiên là được cha mẹ thương, sau đó gia nhập vào đệ nhất tổ chức sát thủ của cha mẹ, thu lưu nhiều nhi, thành lập “Sát Thủ Minh”, ai cũng quan tâm đến nàng, đến khi tai nạn máy bay, cha mẹ ra , bản thân tiếp nhận “Sát Thủ Minh”, vẫn hưởng thụ cuộc sống của công chúa!

      Hơn nữa, bản thân từ đọc nhiều sách vở, cũng trải qua hệ thống huấn luyện của sát thủ! Mặc dù tự mình làm nhiệm vụ, nhưng dựa vào thông minh của mình mà nhìn mọi việc, trở thành quân sư hoàn mỹ, có phải bởi vì chính mình rất hạnh phúc, cho nên ông trời cũng đố kỵ, cho nên muốn đem mình đưa đến nơi này hay ?

      “Quên ! Đến cũng đến rồi, còn lo nghĩ nhiều làm gì! Tuy rằng biết vì cái gì mình tới được đây, tuy nhiên, Vân Hiểu Nguyệt ta là người vĩ đại như vậy, dù là nơi nào cũng nhất định để bản thân chịu thiệt?

      Hoàng cung có gì đặc biệt hơn người? Thế thế nào? Bằng thông minh của ta, nhất định có thể sống vui vẻ nơi này!”

      Lau khô nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh liền tiếp nhận này, sau khi chơi đùa mệt, sau đó nghĩ chút, tìm cách chuồn ra cung!

      Muốn nàng ở hoàng cung làm phi tử ư? Muốn nàng cùng ba ngàn nữ nhân tranh nam nhân ư? đúng là ăn no dửng mỡ!!!

      “Nương nương, Huyên nhi đến đây!”

      Vân Hiểu Nguyệt miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiểu nha hoàn đến!

      “Mau cho ta xem!”

      Đem chậu nước trong đặt ở bên giường, Vân Hiểu Nguyệt liền thắp nến, tỉ mỉ nhìn: quả là vô cùng thê thảm!

      Bởi vì làn da trắng, cho nên những nốt đỏ rậm rạp này, càng nhìn càng thấy ghê người, chết tiệt!

      Miễn cưỡng dời mắt, Vân Hiểu Nguyệt phát , khuôn mặt của Vân Nhược Điệp này đích thực rất đẹp! Khuôn mặt mỹ nhân, mắt hạnh to ngập nước, đáng mê người!

      Lông mi vừa dài vừa cong, chiếc mũi xinh đẹp, đường cong cơ thể duyên dáng, nếu như mặt có nốt đỏ khủng bố này, quả là cái tuyệt sắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Hình như còn đẹp hơn mình ở địa cầu, Vân Hiểu Nguyệt vừa lòng!

      sai! Huyên nhi, khuôn mặt của ta quả thực xinh đẹp!

      Tuy nhiên, theo như em , ta cùng lắm mới tiến cung ba ngày mà thôi, sao lại mọc ra nhiều nốt đỏ như vậy?”

      Hơn nữa Vân Hiểu Nguyệt càng xem, làn da càng mẫn cảm, nhịn được thấy kỳ quái mà hỏi!

      biết ạ! Nhưng, Huyên nhi nhận ra, người tháng trước dùng phấn son mà Nhu phi nương nương đưa tới phủ mà bắt đầu. . .

      Huyên nhi từng nhắc người lần, nhưng người tin, còn Huyên nhi nhiều miệng, Huyên nhi cũng dám nữa!

      Tiến cung mấy ngày nay, người hề ra ngoài, chỉ có Nhu phi biết chuyện người mặt nổi hạt đậu, hôm trước Nhu phi nương nương vụng trộm tặng lọ thuốc mỡ, tốt nhiều, sau lại biết như thế nào, người ngày hôm qua đột nhiên nổi nhiều nốt đỏ như vậy.

      Vừa vặn đúng lúc Hoàng Thượng triệu tẩm, người rơi vào đường cùng nên phải hóa trang bằng lớp phấn son dày, mang theo cái khăn che mặt , sau đầy người là máu rồi bị đuổi về, khi tỉnh lại cái gì cũng nhớ !”

      Tiểu nha hoàn xong, thương tâm, lại bắt đầu òa khóc!

      “Huyên nhi đừng khóc, sao hết, ta mất trí nhớ, nhưng em nhớ ! cho ta biết! Đúng rồi, ai là Nhu phi?”

      Hừ! cần phải , khẳng định là Nhu phi kia động tay động chân!

      Về phần cái lão ngưu kia, tám phần là bị đám nốt đổ khủng bố của Vân Nhược Điệp mà sợ hãi, có lẽ đánh nàng, sau đó Vân Nhược Điệp đáng thương bị thương, hoặc là chết! Ta hay ho trùng hợp cũng đụng đầu, liền mạc danh kỳ diệu đến đây, hừ!

      “Nhu phi nương nương biểu tỷ của người, lớn hơn người hai tuổi, cảm tình hay người khá tốt! Hai năm trước, Nhu phi nương nương vào cung, nghe được Hoàng Thượng hết mực sủng ái!

      Tuy Nhu phi nương nương thể rời cung, nhưng nàng thường xuyên phái người đưa ít đồ dùng cho nương nương. Về sau Hoàng Thượng triệu người tiến cung, Nhu phi nương nương liền tự mình tới đón người!

      Nhưng, nương nương à, Huyên nhi cả gan thêm câu nữa, Nhu phi nương nương cũng thích người, người khác nhìn ra, còn nha hoàn bên người, nhìn lâu cũng nhận thấy! Nghe những lời của Nhu phi nương nương, Huyên nhi vẫn nghẹn ở trong lòng!

      Nay người mất trí nhớ, là chuyện tốt, Hoàng cung thể so với trong nhà, Huyên Nhi khẩn cầu nương nương về sau đừng chuyện gì cũng với Nhu phi nương nương, được ?”

      Tiểu nha hoàn xong sau, “Phù phù” tiếng quỳ gối xuống đất!

      là nha đầu ngoan trung thành và tận tâm! Còn rất thông minh, trách được Vân Nhược Điệp mang nàng cùng tiến cung!

      Vân Hiểu Nguyệt vừa lòng nở nụ cười, Huyên nhi này, cùng Tiểu Huyên Huyên của ta giống nhau, đều rất tốt với ta, ta thích!

      “Huyên nhi ngoan, đứng lên ! Ta biết, về sau ta chú ý ! Tốt lắm, lấy cho ta chiếc khăn mặt sạch , để ta rửa mặt, đem đồ trang điểm mà Nhu phi đưa tới lại đây, phải, là phấn son, mang đến đây! Về sau ta cần nó nữa!”

      Tuy nhiên, Nhu phi à Nhu phi, ta giữ đống này, chờ ta có cơ hội, nhất định đem tất cả trả lại cho , cho cũng thử những nốt đỏ này, ha ha. . .

      Nhe răng trợn mắt cúi đầu dùng nước trong rửa mặt, sau đó lau khô! Vân Hiểu Nguyệt mỏi mệt chịu nổi :

      “Huyên nhi, sớm ngủ ! Về phần khuôn mặt của ta, hôm nay ta muốn , mọi chuyện chúng ta ngày mai sau!”

      “Dạ!”

      Huyên nhi cúi người thân, hầu hạ Vân Hiểu Nguyệt nằm xuống, sau đó thổi tắt ngọn nến. Vân Hiểu Nguyệt quá mệt mỏi , lâu sau, rất nhanh ngủ say!
      Last edited: 26/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: ra là như vậy!

      “Hức hức. . . Ô ô. . .”

      tiếng khóc như có như truyền vào trong tai, khiến Vân Hiểu Nguyệt ngủ say cũng phải tỉnh lại! Mở mắt ra, Vân Hiểu Nguyệt kinh dị phát , mình bay trong biển mây giới hạn!

      Kỳ quái , ta phải ngủ ở giường sao? Đây là chỗ nào? Ai đem ta đến đây? Ở trong biển mây bay tới bay lui, Vân Hiểu Nguyệt kỳ quái suy nghĩ!

      “Hức hức. . .”

      Đột nhiên, tiếng khóc lại vang lên, Vân Hiểu Nguyệt tìm theo tiếng khóc nấc ấy , xuyên qua ngọn núi, thấy hồng y nữ tử, ngồi trong đám mây khóc lóc!

      “Hi, sao lại ở đây? Đây là chỗ nào?”

      Vân Hiểu Nguyệt bay tới bên người nàng, cười tủm tỉm hỏi.

      “Ta. . .”

      Nữ tử ngẩng đầu, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ: oa, là mỹ nhân xinh đẹp! Nước mắt lưng tròng, ủy mị uyểu điệu, chẳng qua, khuôn mặt này, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút quen mắt!

      “Ô ô. . . xin lỗi, xin lỗi. . .”

      Mỹ nhân nhìn Vân Hiểu Nguyệt càng ngừng vừa khóc vừa rối rít xin lỗi, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng mềm nhũn, đưa tay lau nước mắt của nàng, mỉm cười :

      “Đừng khóc, chuyện gì cần tôi tha thứ?”

      “Ta. . . Nguyệt tỷ tỷ, đều tại ta! Nếu tại ta, tỷ đến nơi này!

      Ô ô. . . Tỷ tha thứ ta, được ?”

      Hồng y mỹ nhân thương tâm nhào vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt!

      “Cái gì?”

      Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn ngây dại!

      . . . là Vân Nhược Điệp!”

      Vân Hiểu Nguyệt nửa ngày sau mới phản ứng, tay lôi Vân Nhược Điệp theo trong lòng ra, la hoảng lên, lửa giận hừng hực bắt đầu thiêu đốt! Bà nội nó, là đầu sỏ sao?

      “Đúng vậy, ta là Vân Nhược Điệp, nơi này là trong tâm trí của tỷ! Nguyệt tỷ tỷ, nếu buổi tối ngày đó ta dùng hết can đảm, lòng cầu ông trời nhận ta, tỷ cũng phải đến đây!

      Mấy ngày nay, tỷ mê man bất tỉnh, tin mình tới nơi xa lạ, ta có biện pháp liên hệ với tỷ! vất vả rốt cục tỷ cũng tin, ta liền dẫn tỷ đến đây!

      Nguyệt tỷ tỷ, ta thông qua trí nhớ của tỷ, thấy được thế giới của tỷ, cuộc sống hạnh phúc của ngươi, ta rất hâm mộ! Ta biết, tỷ cùng ta là hai người hoàn toàn bất đồng, ta tin tưởng, nếu tỷ thay ta sống, nhất định có thể hạnh phúc!

      Mà ta, hồn phi phách tán, có cách nào sống cùng tỷ, Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta, ta phải cố ý! Thực xin lỗi, thời gian của ta còn nhiều, tỷ đồng ý với ta, được ?”

      Vân Nhược Điệp xinh đẹp mà thống khổ, hai mắt đẫm lệ, làm cho lửa giận của Vân Hiểu Nguyệt biến mất, vội vàng ôm lấy nàng, vội vàng hỏi:

      “Nhược Điệp! Chúng ta phải hẳn là trao đổi linh hồn sao? Trong sách đều viết như vậy? Sao lại thành thế này?

      Nếu muội muốn ở đây, vậy cứ đến cơ thể của tỷ, về phần những người khi dễ muội, ta nhất định giúp muội giáo huấn ! Sao có thể hồn phi phách tán?”

      Trời ạ, nếu như vậy, ta phải vĩnh viễn có cơ hội về nhà sao?

      “Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng biết vì cái gì lại như vậy! Lúc trước khi ta cầu xin trời xanh, nghe thấy thanh , trời trời có thể đồng ý cầu của ta, chẳng qua, bởi vì phải chết tự nhiên, nên ta phải hồn phi phách tán, biến mất ở trong trời đất!

      Ta lúc ấy thống khổ, nên đồng ý, tỉnh lại liền ở nơi này! Nguyệt tỷ tỷ, sau khi tỷ đến, trời cho ta biết, bởi vì lời cầu xin của ta trùng hợp đúng lúc đường hầm gian ngàn năm mới mở lần, đưa hồn phách của tỷ nhập vào cơ thể ta, làm cho thân thể của tỷ ở địa cầu hoàn toàn chết , hơn nữa an táng cả rồi!

      Thực xin lỗi, ta phải cố ý! Cho nên, vì thế, ta cũng phải trả giá! Nguyệt tỷ tỷ, ta chỉ có cầu, cầu tỷ đừng làm Hoàng Thượng khó xử!

      Ta biết, tất cả mọi chuyện này, đều là ta tự tìm, ta nên oán trách bất cứ ai! Nếu ta ép buộc phụ thân, phụ thân cũng uy hiếp Hoàng Thượng cưới ta, Hoàng Thượng cũng đối với ta như vậy!

      Nguyệt tỷ tỷ, cha mẹ Điệp nhi cùng đại ca liền nhờ tỷ tỷ, được ?”

      Khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của Vân Nhược Điệp càng ngày càng mơ hồ, thân hình cũng dần dần trong suốt!

      A? Ta chết! Tâm can của Vân Hiểu Nguyệt dường như bị dìm đến đáy cốc! Như vậy, ta thể trở về sao? Tiểu Huyên Huyên, Viễn Thần, Tuấn. . . . . .

      Ta còn được gặp lại các ngươi sao? Nước mắt nhịn được rơi xuống !

      “Tỷ tỷ, thực xin lỗi, cầu tỷ đồng ý cho ta, được ?”

      thanh mỏng manh truyền vào trong tai, làm bừng tỉnh Vân Hiểu Nguyệt đắm chìm trong thương tâm!

      Nhìn Vân Nhược Điệp chuẩn bị tan biến, Vân Hiểu Nguyệt cắn môi, ngẩng đầu, kiên định :

      “Nhược Điệp. . .Được, tỷ tỷ đáp ứng muội, thay thế muội sống tốt, chiếu cố cha mẹ cùng đại ca của muội tốt, tìm Hoàng Thượng gây phiền toái, muội an tâm !”

      Vân Hiểu Nguyệt rơi lệ đầy mặt, đau lòng nhìn tiểu nương này. Xã hội cũ độc ác! Điệp nhi, ta tất nhiên là tìm Hoàng Thượng kia, nhưng, nếu tới tìm ta, đừng trách ta khách khí!

      “Tỷ tỷ, người kia , có vật để lại cho tỷ, ở dưới tàng cây phía sau, Điệp nhi , tỷ tỷ, bảo trọng!”

      Khóe miệng thoải mái mỉm cười, cơ thể của Vân Nhược Điệp càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành điểm sáng tựa ánh sao , giống như cầu vồng sau màn mưa, là ánh sáng của sinh mệnh trong nháy mắt, sau đó biến mất. . . .

      “Thực xin lỗi, tỷ tỷ vô dụng, cứu được muội!”

      Mở ra hai tay, nhìn điểm sáng trong lòng bàn tay dần dần biến mất, Vân Hiểu Nguyệt đau lòng khóc!

      Điệp nhi, rốt cuộc là như thế nào, khiến muội ngay cả sinh mệnh cũng cần? Tỷ tỷ có người , cho nên biết nỗi khổ của ngươi, nhưng ta biết, tại nơi này, là thể có tình !

      Điệp nhi, muội thương người kia, nhất định chịu đau khổ! Cả đời này, tỷ tỷ tuyệt đối giẫm lên vết xe đổ, cho dù là xã hội trọng nam khinh nữ thế nào? Phi! Bằng thủ đoạn của ta, ta nhất định có thể làm cho

      “Chơi đùa vạn bụi cỏ, ngọn cũng dính thân!”

      Ta đem mĩ nam trong thiên hạ ra làm thú chơi đùa, ai có thể ngăn cản? Bất quá, muốn gả cho ta, tuyệt đối thể!

      Lau khô nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhớ tới di ngôn lúc lâm chung của Vân Nhược Điệp, quay sang, quả nhiên thấy gốc cây cổ thụ lớn, dưới gốc cây là bàn gỗ, bàn có phong thư cùng cái hộp gỗ !

      “Hừ! Người nào thần bí như vậy chứ!”

      đến bên cạnh bàn, Vân Hiểu Nguyệt cầm lấy phong thư mở ra, vừa thấy, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình!

      “Nha đầu:

      Ta là thần vận mệnh, ngươi vốn là người của thế giới này, bởi vì sơ suất của ta, cho ngươi đầu thai nhầm đến địa cầu, là ta đúng! Cũng may nơi này tất cả mọi thứ cùng với địa cầu gần như giống nhau như đúc, ngươi cần lo lắng thích ứng nổi!

      Cho nên, ta để lại đan dược làm của bồi thường, còn có quyển võ công bí tịch, quả Trữ Vật giới. Chỉ cần ngươi ăn đan dược này, có thể đả thông nhâm đốc nhị mạch, sau đó cần tu luyện võ công thêm, theo thời gian, có thể trở thành đại hiệp võ công cao cường! Trữ vật giới để ngươi dự phòng, nhưng, chỉ có thể giả chết, hơn nữa thời gian cũng nhiều, quyển bí thư trong hộp, khẩu quyết là: vận mệnh chi thần!

      Về phần vị tiểu nương kia cho ta cơ hội sửa chữa, ta có thể cho nàng cơ hội đầu thai, chẳng qua, muốn ngươi hoàn thành nhiệm vụ !

      Về phần cái nhiệm vụ gì, đây là Thiên Cơ, thể tiết lộ! Ngươi chỉ cần làm theo trái tim của ngươi là có thể ! cần mắng chửi ta, ta ngủ say rồi, nghe thấy gì đâu! Cho nên, cố lên !”

      “Thần vận mệnh chó má, còn tưởng rằng là phim khoa học viễn tưởng ! Hại ta xong còn chịu trách nhiệm, hại Điệp nhi cùng ta hay ho chút nào! Tức chết ta!!!”

      Vân Hiểu Nguyệt rốt cục hiểu được nguyên nhân mình tới chỗ này, nắm hộp gỗ cùng phong thư, thống thống khoái khoái nắng thối đầu thần vận mệnh chó má kia!

      Cái gì cần chửi! Cho dù ngươi nghe thấy, ta cũng muốn chửi!!

      lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt chửi mỏi miệng, cả người cũng mệt mỏi, cảm giác chính mình mắng miệng rồi mới ngồi phịch xuống đám mây thở hồng hộc!

      Đột nhiên, Vân Hiểu Nguyệt thấy đám mây trước mắt dần dần biến mất, cúi đầu nhìn lại, má ơi! Đám mây mình ngồi biến đâu hết, mây mù giăng lúc nãy cũng bắt đầu thấy, phía dưới chỉ là mảnh tối như mực, cái gì cũng nhìn thấy!

      “Á á á, chết mất! Cứu mạng!”

      Vân Hiểu Nguyệt miệng kêu to hét lớn, siết chặt vật gì đó trong tay, luống cuống khua khoắng tay chân, trong chớp mắt rơi thẳng xuống phía dưới, sau đó liền hôn mê!
      Last edited: 26/7/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Hóa ra ta được sủng!

      “Nương nương, người sao vậy? Mau tỉnh lại! Nương nương, người đừng dọa Huyên Nhi! Ô ô. . .”

      Tiếng khóc lo lắng vang lên ở bên tai, là Huyên nhi! Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, mở mắt! Ôi? Sao trở lại rồi? Nếu phải trong tay vẫn còn nắm hộp gỗ kia, nàng còn tưởng rằng đây là mộng Nam Kha(1)!

      “Huyên nhi? Em sao vậy?”

      Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, phát bên ngoài trời sáng!

      “Huyên nhi gọi người rất lâu, người đều phản ứng, Huyên nhi sợ hãi, cho nên mới khóc!”

      Lau lau nước mắt, tiểu nha hoàn ngượng ngùng .

      “Ngốc, ta chỉ là ngủ rất say mà thôi! Ta cảm giác tốt hơn nhiều rồi, giúp ta đứng lên !”

      Đem hộp gỗ đặt trong áo ngủ bằng gấm, vươn tay, đó là thói quen của Vân Hiểu Nguyệt.

      “Dạ!”

      Tiểu nha hoàn vui vẻ tới, giúp đỡ Vân Hiểu Nguyệt đứng lên!

      “Nương nương, từ sau khi người mất trí, sáng sủa hơn nhiều! Trước kia, ngươi chưa bao giờ để cho người khác chạm vào người, ngay cả Huyên nhi cũng được!”

      “Vậy sao? Ta trước kia rất khó ở chung sao?”

      Vân Hiểu Nguyệt kỳ quái hỏi.

      Trong tiềm thức vừa trải qua, Vân Nhược Điệp hồn phi phách tán ấy, mảnh mai tinh tế, tâm địa thiện lương, giống loại tiểu thư điêu ngoa!

      phải! Nương nương trước kia từ ra khỏi khuê phòng, tâm thiện lương, trong phủ từ xuống dưới đều thực thích nương nương! Chỉ là, người rất thiện lương, cho nên. . .”

      Có chút chần chừ, Huyên Nhi há mồm, cũng dám tiếp.

      , ta trách em!”

      Vân Hiểu Nguyệt bên rửa mặt, bên mỉm cười .

      “Là vì. . . Nương nương, người từ thích biểu tiểu thư, chính là Nhu phi nương nương, cái gì cũng cho nàng, ngay cả chuyện người Hoàng Thượng, người cũng kể cho nàng biết!

      Nhu phi nương nương, ỷ vào mình lớn hơn người hai tuổi, nhanh chân trước, đoạt lấy Hoàng Thượng!

      Sau đó đến người, Hoàng Thượng bị nàng kích động, vốn muốn nạp người làm phi, là người khóc cầu xin lão gia, lão gia mới tiến cung buộc Hoàng Thượng lấy người!

      Cho nên, từ sau khi người vào cung, nơi ở cũng là tẩm cung hẻo lánh nhất, ngay bên cạnh lãnh cung, ngay cả tên cung, cũng là lão gia cầu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mới miễn cưỡng ra ‘Sắc Điệp Cung’ cho người!

      Người bị thương, Hoàng Thượng ngay lập tức phái người đem người trở về, đến bây giờ, cũng có sai người tới hỏi thăm, là rất bất công!

      Nương nương, khi người mê man, Nhu phi nương nương đưa thuốc tới, nhưng chỉ là muốn đến chê cười người! Cho nên Huyên nhi mới cầu người đừng quá tin tưởng Nhu phi, nàng nhất định hại người!”

      Tiểu nha đầu khóc sướt mướt, lời thấm thía, nghe xong, Vân Hiểu Nguyệt đầu cháng váng! Bất quá, có chút, nàng nghe cũng hiểu được, chính là Vân Hiểu Nguyệt nàng tại, là phi tử được sủng!

      Oa, được! được sủng cũng tốt, nếu được sủng ái, khó tránh khỏi chuyện lần sau muốn OOXX ta, khi đó ta tức giận đem PK(2), hoặc là ‘cắt’ , khi đó còn thảm hơn! He he, tại, vẫn là trước thám thính tình báo quan trọng hơn!

      “Huyên Nhi, chuyện Nhu phi để sau hẵng ! Ngươi xem, ta Hoàng Thượng sao? Sao có thể?”

      Vân Hiểu Nguyệt rất ngạc nhiên! phải Vân Nhược Điệp rất ít rời cửa sao?

      Như thế nào lại nhìn thấy Hoàng Thượng?

      “A, đó là năm người mười hai tuổi, có lần, Hoàng Thượng đến nhà chúng, người từ xa đứng nhìn, liền thích Hoàng thượng!

      Bốn năm năm, người vẫn thông qua thiếu gia cùng lão gia hỏi thăm về chuyện của Hoàng Thượng, sau đó càng ngày càng thích, thể tự thoát ra được !”

      “A? Mười hai tuổi thích ! Là ta sao?”

      Trời ạ! Ta mười hai tuổi, vẫn còn học trung học, ta thông minh hơn người mới vậy, chứ người bình thường tại mới học lớp năm tiểu học! Má ơi, sớm như vậy sao? Mười hai tuổi biết tương tư, chết tiệt!

      “Đúng vậy! Trong thư phòng của người, đều là tranh vẽ Hoàng Thượng! Là thiếu gia vẽ hộ người!

      Nương nương, về sau, chúng ta phải làm cái gì bây giờ đâu? Người vào cung, là người của Hoàng Thượng, lão gia cùng thiếu gia cũng tiện ra mặt, cho dù người bị người ta khinh thường, chúng ta cũng chỉ có thể nhịn!

      Nhưng, nương nương, Huyên nhi đành lòng nhìn người chịu ủy khuất! Người là thiên kim tiểu thư được mọi người từ xuống dưới của phủ Thừa Tướng thương, rất quý giá!

      Mọi người trước đành lòng để người , nghĩ tới, người mới tiến cung được vài ngày, phải chịu ủy khuất lớn như vậy! Bây giờ còn mất trí nhớ!!!

      Ô ô. . . Nương nương, lúc trước người nếu nghe phu nhân cùng lão gia, phải chịu khổ như vậy!”

      Tiểu nha đầu vừa vừa khóc!

      “Aiz aiz aiz, Huyên Nhi, thôi nào, đừng khóc! Sao em động cái gì cũng khóc vậy?

      Kỳ , em thử thay đổi góc độ mà nhìn, tại ta mất trí nhớ cũng phải điều gì tốt!

      Em xem, ta tại sáng sủa hơn nhiều, cũng còn nhớ Nhu phi nương nương luôn khi dễ ta, cũng nhớ Hoàng Thượng làm cho ta đến ngay cả tính mạng cũng cần, em cũng phải thấy ta cả ngày lấy lệ rửa mặt, ai oán giống như oán phụ bị chồng ruồng bỏ, tốt hơn sao?

      Về phần cha mẹ của ta, chỉ cần em chậm rãi kể cho ta biết, ta nhớ lại phải được rồi sao!”

      Vân Hiểu Nguyệt khuyên nàng.

      sao? Người tin Nhu phi nương nương nữa sao?”

      Huyên Nhi kinh hỉ hỏi.

      “Đúng vậy! Lần sau nàng tới chọc ta, ta tuyệt để cho nàng khi dễ ta nữa, lại càng cái gì cũng nghe nàng, yên tâm !”

      Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm .

      tốt quá! Nương nương, vậy Huyên Nhi yên tâm rồi! Đúng rồi nương nương, mau dùng đồ ăn sáng , Trương Thái y đợi lát nữa đến đây!”

      Tiểu nha đầu cao hứng nở nụ cười, vội vàng .

      “Đúng rồi! Khuôn mặt xấu xí này của ta, còn phải xử lý tốt chút mới được! Nếu , chắc hù chết đám người, ta đây chẳng phải là đắc tội nặng hay sao?”

      Vân Hiểu Nguyệt sờ sờ khuôn mặt gồ ghề của mình, nhịn được nở nụ cười!

      “Hì hì, nương nương lần này mất trí nhớ, đúng là được ông trời chiếu cố! Nương nương tại chỉ hề nhát gan, ngược lại hoạt bát hơn rất nhiều, còn có thể giỡn, Huyên nhi rất thích!”

      Tiểu nha đầu vui vẻ, khuôn mặt nhắn hồng hồng, kích động khoa chân múa tay!

      “Được ông trời chiếu cố? Ha ha. . . đúng vậy, ăn cơm thôi!”

      Vân Hiểu Nguyệt nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, nhịn được nở nụ cười!

      Huyên Nhi ngốc, nếu em biết Vân Nhược Điệp hồn phi phách tán, mà tại trong cơ thể của nàng ấy, là Vân Hiểu Nguyệt ta, là linh hồn đại đến từ địa cầu, em có thể thương tâm đến chết hay ?

      Nhưng mà em yên tâm, ta nhất định nghĩ cách, hoàn thành nhiệm vụ chết tiệt của thần vận mệnh chó má kia, cứu sống tiểu thư của em.

      Ý quyết, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh ăn xong rồi bữa sáng, chuẩn bị chữa trị cho khuôn mặt vô cùng thê thảm này!

      (1) Câu chuyện “Giấc Mộng Nam Kha”

      Trong tiếng Hán có câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc tưởng thể thực được của người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên.

      người tên Thuần Vu Phân, ngày thường thích uống rượu. Trong sân nhà ông có cây hòe lớn rễ sâu cành rậm, đêm giữa hè, trăng tỏ sao thưa, gió thổi hiu hiu, chỗ dưới cây hòe là chỗ hóng mát tốt.

      Vào ngày sinh nhật của Thuần Vu Phân, người thân và bạn bè đều đến chúc thọ, ông vui mừng quá, và uống nhiều chén rượu. Sau khi người thân và bạn bè về nhà, Thuần Vu Phân ngà ngà say hóng mát dưới cây hòe, bất giác ngủ quên.

      Trong giấc mơ, nhận lời mời của hai sứ thần, Thuần Vu Phân bước vào lỗ cây. Trong lỗ có thời tiết tốt đẹp, là thế giới riêng biệt, có nước Đại Hòe. Lúc đó, kinh thành tổ chức cuộc thi lựa chọn quan chức, ông cũng đăng ký. Ông thi ba cuộc, viết văn rất suôn sẻ. Khi công bố kết quả cuộc thi, ông đứng đầu bảng. Tiếp theo nhà vua tổ chức thi đình. Nhà vua nhìn thấy Thuần Vu Phân vừa đẹp trai, vừa tài ba lỗi lạc, nên hết sức ưa thích, rồi chọn ông là trạng nguyên, và gả công chúa cho ông. Trạng nguyên trở thành phò mã, nhất thời việc này được truyền thành giai thoại ở kinh đô.

      Sau khi lấy nhau, vợ chồng hết sức đằm thắm. lâu, Thuần Vu Phân được nhà vua cử đến quận Nam Kha làm thái thú. Thuần Vu Phân cố gắng làm việc và quý mến nhân dân, thường đến địa phận quận Nam Kha điều tra nghiên cứu, kiểm tra công tác của bộ hạ, công tác hành chính ở các địa phương đều rất liêm khiết và có trật tự, nhân dân địa phương hết sức khen ngợi. Ba mươi năm trôi qua, thành tích của Thuần Vu Phân nổi tiếng khắp toàn quốc, và ông có 7 con, 5 trai 2 , cuộc sống rất hạnh phúc.

      Nhà vua mấy lần muốn điều động Thuần Vu Phân về kinh thành đảm nhiệm chức vụ cao hơn, nhưng sau khi được biết, nhân dân địa phương kéo nhau lên phố, ngăn lại xe ngựa của thái thú, thỉnh cầu ông tiếp tục làm quan thái thú quận Nam Kha. Thuần Vu Phân cảm động trước mến của nhân dân, đành phải lưu lại, và trình thư lên nhà vua giải thích tình hình. Nhà vua rất vui mừng trước thành tích công tác chính trị của ông, và ban thưởng cho ông nhiều vàng bạc châu báu.

      năm, nước Thiện La cử quân đội xâm phạm nước Đại Hòe, các tướng quân nước Đại Hòe thừa lệnh chặn đánh địch, bất ngờ bị đánh bại nhiều lần. Tin thua trần truyền tới kinh thành, nhà vua bị choáng, khẩn cấp triệu tập quan chức văn võ thương lượng cách đối phó. Nghe quân đội mình nhiều lần bị đánh bại ở tiền tuyến, địch hết sức mạnh mẽ tiến gần kinh thành, các đại thần sợ hãi đến nỗi tái mặt, đại thần này nhìn đại thần kia, đành chịu bó tay.

      Nhìn thấy thần sắc của đại thần, nhà vua hết sức tức giận và : “Nhà ngươi ngày thường ăn ngon ở nhàn, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, khi nhà nước gặp khó khăn, nhà ngươi lại trở thành quả bầu có mồm, hèn nhát khiếp trận, cần nhà ngươi có tác dụng gì?”

      Tể tướng chợt nghĩ tới ông Thuần Vu Phân, thái thú quận Nam Kha có thành tích công tác xuất sắc, bèn giới thiệu với nhà vua. Nhà vua ra lệnh ngay, điều động Thuần Vu Phân điều khiển quân đội tinh nhuệ toàn quốc đánh địch.

      Sau khi nhận được mệnh lệnh của nhà vua, Thuần Vu Phân lập tức dẫn quân xuất chinh. Nhưng ông biết gì về phép dùng binh, vừa giao chiến với quân địch, bị thua liểng xiểng, chiến sĩ và ngựa bị tổn thất nặng nề, ông xuýt nữa bị bắt.

      Được tin này, nhà vua hết sức thất vọng, ra lệnh truất bỏ mọi chức vụ của ông, giáng xuống làm bình dân, và đưa về quê. Thuần Vu Phân nghĩ tên tuổi hùng của mình bị phá hủy hoàn toàn, hết sức xấu hổ và tức giận, kêu tiếng to, ông tỉnh dậy từ giấc mơ. Ông theo cõi mộng tìm nước Đại Hoè, hóa ra dưới cây hòe có lỗ con kiến, những kiến cư trú ở đó.

      “Giấc mơ Nam Kha” có khi cũng chỉ đời người như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.

      (2) PK: Thuật ngữ game – Player Killer hay Player Killing – chỉ những người hoặc hành động “giết” người chơi khác[​IMG], ngoài ra trong các chuyên môn khác lại có rất nhiều từ khác nhau, ai có ý định tìm hiểu đại gia Google nhé[​IMG]
      Last edited: 26/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :