1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Tuyệt sắc thái giám: Yêu hậu dụ lãnh hoàng - Sở Thanh [73]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      [​IMG]

      Tên truyện: Tuyệt sắc thái giám - hậu dụ lãnh hoàng

      Tác giả: Sở Thanh

      Thể loại: Xuyên , cung đấu, HE

      Số chương: 400 mấy. . .

      Converter: ngocquynh520

      Nguồn: ***************.com

      Editor: Họa Đến Vô Tình (Tình Tình)

      Nhân đây xin chút, Tình rất thích truyện này, đọc giữa chừng lại drop mất tiêu, cho nên Tình quyết định edit lại từ đầu của truyện này! Mong mọi người ủng hộ nhiệt liệt a *cúi đầu*

      Giới thiệu:

      Lời tựa: “Ở đời này, có người như vậy hay , chịu vì ta sinh, vì ta tử, vì ta dốc hết thiên hạ!” —— Sở Thanh.

      Nàng xuyên qua, vừa mở mắt tỉnh lại phát vấn đề cực kì nghiêm trọng!

      Mặc trang phục nô tài, trước ngực quấn dây vải, kháo! Linh hồn nàng thế nhưng lại xuyên trúng vào người nữ phẫn nam trang, lại còn giả thành thái giám tuyệt sắc.

      "NND! Ông trời, ông cũng quá vô lương !”

      “Ầm! Ầm! Ầm!”

      Ngửa mặt lên trời gào thét tiếng, kết quả là, Đoàn Cẩm Sơ bị tiếng sấm bổ nằm!

      **

      “Tiểu Sơ Tử, Bổn cung bị đau thắt lưng, lại đây đỡ Bổn cung chút!” Bảo quý phi phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ, tiếng mềm mại.

      Ngay lập tức Đoàn Cẩm Sơ liền nổi da gà, run rẩy hơi hơi đưa qua móng vuốt của nàng ——

      “Tiểu Sơ Tử, Bổn cung thích nhất là trà ngươi pha, thấm vào lưỡi, vào cổ họng đều cảm nhận được mùi hương.” Mai quý nhân lộ nửa tay trắng, bàn tay mềm chống cằm, mắt đẹp phóng điện.

      Đoàn Cẩm Sơ cười vô tội, nếu thơm mát, lần tới nãi nãi ta đây phun vào trong trà bãi nước miếng!

      Thở dài sâu! Lão hoàng đế sáu mươi tuổi, đáng thương thay cho muôn hoa đua thắm khoe hồng trong hậu cung, nàng thái giám tuyệt sắc nay lại biến thành nam áp!

      Nhưng mà, mẹ nó! nãi nãi chính là xử nữ, dùng được liền ngày ngày kêu gọi sao?

      **

      Chịu đựng những hèo lần lượt hạ xuống, Đoàn Cẩm Sơ khóc vang trời đất, “Hoàng thượng a, nô tài có sờ tay Lan phi a, là Lan phi sờ nô tài!”

      Cái mông nở hoa, tìm ai bôi thuốc giúp đây?

      Tìm nam nhân, nàng là nữ nhân; tìm nữ nhân, nàng là thái giám giả nam nhân!

      Trong thời gian khóc ra nước mắt, ngang hông chợt lạnh, nữ nhân nào đó lập tức phát điên, “Là người nào biết xấu hổ, dám cởi quần bổn đại gia!”

      “Còn dám tự xưng đại gia, Bổn vương lột da của ngươi!” Sở Vân Hách chậm rãi nhếch môi, con ngươi đen như mực, ánh mắt lãnh tình tà mị.

      Nữ nhân nào đó liếc thấy bàn tay to của người nọ cầm dược cao, lập tức ngậm miệng, đầu nghiêng sang bên, giả chết thôi!

      **

      “Này này, Bát Vương gia, nam nhân cùng thái giám đoạn tụ, bị người đời nhạo báng đấy! Bổn nô tài cần làm nam sủng a!” Nữ nhân nào đó sống chết nắm chặt cái áo yếm người, quắt cái miệng nhắn.

      “Đoàn Cẩm Sơ, thời điểm ngươi quyến rũ Bổn vương, tại sao mình là thái giám? Theo Bổn vương thấy, người phải là thái giám, mà ngươi chính là tinh!”

      Bàn tay to của Sở Vân Hách nhấc lên, xách nữ nhân nào đó lên, tia sáng u ám trong mắt chợt , “Qua tối nay, Tiểu Sơ Tử chết toàn thây, mà ngươi, chính là nữ nhân của Bổn vương!”

      **

      “Đoàn Cẩm Sơ, sau khi trẫm có được vị trí này, thiên hạ của trẫm, thể xác và tinh thần của trẫm, đều thuộc về ngươi, ngươi lại dám bỏ trẫm?” Trong đêm tối, nam nhân cắn răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú xám ngắt, “Được, chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa cung bước, trẫm lập tức lấy ba nghìn người đẹp, bỏ thêm vào hậu cung, khiến cho bọn họ chia sẻ nam nhân của nàng!”

      “Cạc cạc, Bổn cung nhắc nhở hoàng thượng câu, cẩn thận ngươi túng dục quá nhiều, tráng niên mất sớm a! Dù sao trong bụng Bổn cung có thai Thái tử, về sau có tiểu nam nhân làm chỗ dựa, lão nam nhân là ngươi có cũng sao cả, bái bai!”

      Vẻ mặt nữ nhân xuân phong đắc ý, lắc lắc cái eo thon thả, cước còn chưa bước ra, liền cảm giác được hồi gió lạnh đập vào mặt,ngay lập tức ngã vào lồng ngực cứng như sắc của nam nhân, đỉnh đầu vang lên tiếng trầm, “Dám trẫm là lão nam nhân? Trẫm quyết định lập tức tự thể nghiệm, để cho Hoàng hậu tìm chút cảm giác.”

      **

      Nhất song phượng hoàng mâu, hồn câu thiên hạ nam!

      Nhất thân diệu khinh công, thuấn gian ảnh vô tung!

      Nhất đoạn kì thân thế, dẫn lai cạnh tương trục!

      Nhất khúc Phượng Cầu Hoàng, sinh tử lưỡng bất li!*


      (* đôi mắt Phượng Hoàng, nam nhân câu hồn thiên hạ!

      thân khinh công tuyệt diệu, nháy mắt bóng dáng hư !

      thân thế đặc sắc, khiến bao người tranh đuổi!

      khúc Phượng Cầu Hoàng, hai sinh tử rời!)
      Khách quan có ghé qua đây cho tại hạ xin thank, cmt để làm sức lực nhé http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif​

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 1 : Làm mẫu trượt băng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Thành phố A, sân huấn luyện trượt băng nghệ thuật

      “Tiểu Nhã, em chú ý vòng nhảy chút! Độ cao đủ, lập lại lần nữa!”

      tệ, tiếp tục giữ nguyên, thân thể ngửa ra sau, độ cong tăng thêm chút!”

      “Thấm Lan, đây phải là mình em trượt, phải chú ý và phối hợp! Động tác đúng, lực độ xoay tròn quá lớn!”

      Tiếng mượt mà, véo von ngừng vang lên tại sân băng, nhìn mọi người sân băng luyện tập hăng say, Đoàn Cẩm Sơ khẽ mím môi cười tiếng, cuối tuần này tham gia thi đấu trượt băng trong tỉnh, để chuẩn bị cho ngày này, tỉ mỉ chuẩn bị ba tháng, hi vọng. . . . .

      giáo Đoàn, uống nước!”

      Nhân viên công tác sân băng đưa qua chai nước khoáng, Đoàn Cẩm Sơ thu hồi suy nghĩ, tiếp nhận mỉm cười : “Ông Trương, cảm ơn!”

      “Haha, cần khách khí.”

      ÔngTrương vừa mới , chuông điện thoại di động trong túi xách liền vang lên, Đoàn Cẩm Sơ vội cầm điện thoại tới khu nghỉ ngơi, nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, khỏi nhíu mày, chần chờ chút, mới bấm xuống phím nhận nghe, “Alo? Cẩm Trung, có chuyện gì sao? Chị huấn luyện.”

      “Chị, em bị Hưng đại ca đòi nợ đánh bạc, trong tay chị còn tiền hay , giúp em chút!”

      Trong điện thoại truyền đến thanh lo lắng của em trai, Đoàn Cẩm Sơ nhíu mày càng sâu, chỉ cảm thấy ở lồng ngực cơn tức tăng lên, thanh khỏi bén nhọn, trách mắng: “Đoàn Cẩm Trung, cậu lại cờ bạc? Cậu còn có đầu óc hay ! Cậu cho là tôi mở ngân hàng hay sao?”

      “Chị, em là em trai duy nhất của chị đó, chị cứu em với, nếu trả được tiền, Hưng đại ca phế bỏ tay của em, em van cầu chị, em thề, em cờ bạc nữa, nhất định nghe lời chị và ba mẹ , làm việc cho giỏi, lần này là lần cuối cùng, có được hay ?”

      “Khốn khiếp! Bao nhiêu tiền của tôi mất trong tay cậu rồi hả? Cậu muốn làm người nhà tức chết mới cam tâm có phải hay ?”

      “Chị, em sai rồi, em dám với ba mẹ, cũng chỉ có thể tìm chị, chị là chị ruột của em nha, chị cũng nỡ nhìn em trai chị bị người ta phế bỏ tay chứ? Nếu có tay, em còn có khả năng làm gì đây? Chị, lần cuối chị cứu em được ? Chị!”

      “Đoàn Cẩm Trung, tôi cho cậu biết, chuyện này tuyệt đối là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, tôi trực tiếp đưa cậu đến cục công an!”

      “Được được được, em nhớ kỹ, em nghe lời chị , tuyệt đối đánh bạc nữa!”

      “Muốn bao nhiêu tiền?”

      “Ba vạn.”

      “Đáng chết, khốn khiếp! Tôi chỉ còn tổng cộng ba vạn gửi ngân hàng!”

      “Chị, cha dì Lưu giới thiệu cho chị người trẻ tuổi làm phó tổng của công ty lớn, kêu chị buổi tối đến quán cà phê Lam Hải, chị ăn mặc đẹp chút, nếu hôn này thành. . .”

      “Cút! Nếu tôi lấy người giàu có, cậu liền có tiền để đánh bạc có đúng hay ? Đoàn Cẩm Trung, cậu ít đánh vào chủ ý này! Chi phiếu của tôi trong tay mẹ, chính cậu lấy!”

      Nghiến răng nghiến lợi rống xong, Đoàn Cẩm Sơ trực tiếp tắt điện thoại, tức giận muốn quăng điện thoại .

      Cực khổ để dành ít tiền, vốn là muốn mang ba mẹ ra ngoài du lịch, vì tên phá gia chi tử này, tất cả đều còn! Chán chường ngồi ở ghế xoay tròn, Đoàn Cẩm Sơ khỏi muốn khóc, xem mắt ư. . . . . xu cũng có, lấy cái gì ăn mặc đẹp a?

      giáo Đoàn, phiền làm mẫu cho chúng em động tác nhảy ba vòng nữa ạ!”

      Mấy đội viên tới đây mời, Đoàn Cẩm Sơ điều chỉnh lại tâm tình chút, gật gật đầu, đứng dậy tới sân huấn luyện.

      “Ba ba ba!”

      Đổi lại giày trượt băng, Đoàn Cẩm Sơ vỗ tay ba cái, lớn tiếng , “Mọi người chú ý nhìn! tại tôi làm mẫu nhảy ba vòng lần nữa!”

      xong, Đoàn Cẩm Sơ trượt vào giữa sân, động tác liền mạch lưu loát, hoàn mỹ nối liền, duyên dáng làm người ta xem thế là đủ rồi, trong sân ngay lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, các đội viên kích động đều kêu, “ giáo Đoàn, làm lần nữa !”

      “Được.”

      Đoàn Cẩm Sơ cười tiếng, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời, định múa thêm lần nữa, ai ngờ, tiếng chuông chói tai của điện thoại di động vang lên!

      Trong nháy mắt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, đại não giống như bị sét đánh, toàn bộ đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ thấy tất cả đội viên trước mắt chạy tới phía , ngực hít thở thông, dưới chân Đoàn Cẩm Sơ mất thăng bằng, “Ầm!” tiếng, thân mình ngã xuống mặt băng, cái ót đập mạnh băng, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân . . . . . . . .

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 2: Nhân vật thần bí, ngày dông tố.
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Đại lục Trung Nguyên, cùng tồn tại tứ quốc, vị chi Bắc Chu, Nam Chiếu, Đại Minh, Thiên Tố.

      Mười tám năm trước, Nam Chiếu quốc vô cớ xâm phạm biên cảnh Đại Minh, xé rách điều ước cam kết tứ quốc chung sống hòa bình, xâm phạm biên giới với nhau giữa tứ quốc, từng gây ra cuộc chiến lớn gần hai năm, cuối cùng vì Đại Minh thắng lợi mà chấm dứt.

      Mà nơi Đại Minh cùng Nam Chiếu giao chiến là vùng tam giác giáp ranh nước Thiên Tố, bởi vì Đại Minh giao chiến cùng Nam Chiếu, trong khoảng thời gian ngắn, đạo phỉ thừa dịp loạn lên, hung hăng ngang ngược, tàn bạo, khiến cho thương nhân tam quốc lui tới chết ít, vì trong lòng sợ hãi, có thương nhân nào dám dùng mạng của mình để buôn bán nữa, đến nỗi khiến cho kinh tế Thiên Tố quốc bị tổn thương nghiêm trọng, lần lâm vào nguy cơ, số vào của quốc khố chẳng bằng số ra, trạng thái như vậy kéo dài ba năm, mới từ từ có khởi sắc.

      Rồi đến tám năm trước, có nhân vật huyền bí xưng là Mộ lão bản làm chủ xưởng mộc tiêu điều lụn bại nhất kinh thành, đầu óc buôn bán khôn khéo, đặc biệt là những thủ đoạn kinh doanh, cơ hồ là trong đêm trở nên giàu có, phát triển tới hôm nay, chỗ kinh doanh hành nghề phát triển tới bán tơ lụa và bán gạo, buôn bán trải rộng khắp Đại Giang Nam Bắc, nắm giữ trong tay nửa tài lực của Thiên Tố quốc, được xưng là nhà giàu đệ nhất thiên hạ!

      Tuy Mộ lão bản này là thương nhân, trong tay có binh quyền, nhưng cũng là mạch máu kinh tế của Thiên Tố quốc, những ảnh hưởng đến thịnh vượng của Thiên Tố quốc, mà còn ảnh hưởng đến mua bán của tứ quốc, cho nên, nhân vật như thế, chỉ làm cho hoàng đế nước Thiên Tố dám khinh thường, mà ngay cả vua của ba nước còn lại cũng hết sức lôi kéo hợp tác!

      Tuy nhiên, so với của cải của vị Mộ lão bản này, càng làm cho người trong thiên hạ khiếp sợ là, nhiều năm qua, chưa bao giờ có người nào gặp qua Mộ lão bản, biết cao bao nhiêu, tuổi lớn hay còn , dung mạo xấu xí hay tuấn tú, chỉ biết thần bí khó lường, làm việc lạnh lùng nghiêm nghị, quả cảm phúc hắc, cũng có lời đồn đãi rằng, chân đạp đến hai bên hắc bạch, thế lực tung hoành, có vô số thủ hạ và ám vệ tử sĩ, chưa từng có người có thể thấy được diện mạo của mà còn sống rời bước!

      Mà để lại cho người đời, chỉ có cái tên vang như sấm khắp Cửu châu —— Mộ Thiên Kình!

      Nước Thiên Tố, cũng chính bởi vì có Mộ Thiên Kình tồn tại, sau khi hình thành nên thế vững chắc ở Đại Minh – cường quốc quân đệ nhất, càng nổi lên là quốc gia lớn về kinh tế!

      Mộ Thiên Kình, nhân vật truyền kỳ, nhân vật huyền bí, tất cả mọi chuyện về , có nhiều cách khác nhau, thực tế, quỷ dị nhất, chính là thân phận của . . . . .

      …………………………………………………………

      Thiên Tố quốc, mùng năm tháng tư, Tông Cảnh Phong đế làm vua được ba mươi năm.

      bầu trời trắng xám, xen lẫn mấy đám mây dày, trận gió lớn gào thét thổi qua, mây dày càng ngày càng nhiều, bầu trời lập tức đen như lưới lớn, sấm sét vang dội, thanh kia chói tai, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, làm người ta nhất thời nổi da gà, toàn thân run run.

      Bên trong vườn hoa hoàng cung, bóng dáng hơi gầy bước nhanh trong bóng tối, trong tay bưng khay, khay có chút hương giấy cống phẩm dùng để cúng tế, dùng khối vải dầu che lấp, phòng ngừa nước mưa dội vào.

      Qua hành lang dài, bóng dáng kia từ từ thả chậm bước, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về tòa vườn ngự uyển cách năm thước: Vĩnh Lạc cung.

      Vĩnh Lạc cung, vốn dĩ là cung của ái phi của Cảnh Phong đế - Lê quý phi, sau khi Lê phi ngoài ý muốn mất , Cảnh Phong đế vì tưởng niệm Lê phi, liền đem Vĩnh Lạc cung lưu lại, bố trí giống như lúc Lê phi còn sống, ra lệnh cho cung nhân mỗi ngày quét dọn, chuyển cái, liền bỏ trống mười sáu năm.

      Mà Cảnh Phong đế cách ba ngày năm bữa liền tới Vĩnh Lạc cung chuyến, hoặc là tế bái Lê phi, hoặc là ở đêm, dựa vào tháng gửi tương tư.

      Hôm nay, là tiết thanh minh.

      Đoàn Cẩm Sơ bưng khay trong tay, hai tay bé mềm mại bỗng dưng buộc chặc, chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa cung màu đỏ, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia, mơ hồ nổi lên chút sát ý.

      @All: cám ơn mấy nàng nhé http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif - lịch post: cũng có thể là 1 ngày 1 chương, hoặc là 2 ngày 1 chương :3

      Chương 3: Ý đồ hành thích, hiểu tại sao té xỉu
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Nhưng mà, sát ý trong con ngươi kia chỉ thoáng qua cái rồi biến mất, tốc độ nhanh đến mất làm người ta nắm bắt kịp, hơn nữa ở nơi này mờ tối, nếu nhìn cẩn thận, thấy có bóng người đứng yên ở đây.

      hành lang treo đèn cung đình, bị gió lớn thổi rơi hết vài cái, tụm năm tụm ba nằm mặt đất, nước mưa từ ngoài lan can dội vào, xen lẫn gió mạnh, ngừng có hạt mưa đánh vào áo choàng sau lưng Đoàn Cẩm Sơ, vạt áo bị gió thổi lên, đèn cung đình vách vải đỏ bị gió thổi vù vù vang dội, ở nơi này mờ tối, tăng thêm mấy phần lệ khí kinh người.

      Nghe được thanh từ đầu hành lang bên kia, dường như có Ngự Lâm quân tuần tra tới đây, Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng cúi đầu, làm ra vẻ mặt hoảng sợ, hai chân run run, nơm nớp lo sợ di chuyển, về phía Vĩnh Lạc cung.

      Nhưng mà, lúc sắp tới cánh cửa màu đỏ đột nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Đoàn Cẩm Sơ lập tức quay đầu lại, có bóng dáng cao to được thái giám che ô bên cạnh, bất chấp mưa to bước nhanh tới, thoáng nhìn được bên hông người tới có treo ngọc bội hoàng tử, Đoàn Cảm Sơ cảm thấy cả kinh, vội vàng vọt đến bên, tránh ra con đường.

      “Nô tài ra mắt Bát Vương gia!”

      Sở Vân Hách bước lên thềm đá, vốn là mắt nhìn thẳng qua, lại nghe được thanh thỉnh an, thoáng ngừng lại bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cái khay cầm tay Đoàn Cẩm Sơ, giọng trong suốt lạnh lùng hỏi: “Ngươi bưng cái gì?”

      “Bẩm báo Bát Vương gia, thứ nô tài bưng là hương giấy cống phẩm, phụng mệnh mang đến Vĩnh Lạc cung.” Đoàn Cẩm Sơ cố sức làm cho mình giữ được trấn định, giọng cũng cố ý mà trở nên lanh lảnh chút, làm cho nghe càng giống “thái giám”.

      “Đồ giao cho Bổn vương, ngươi lui ra !” Sở Vân Hách miễn cưỡng nhíu mày, đưa tay ra.

      Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ nhất thời căng thẳng, nhưng cũng chỉ chần chờ hai giây, liền ôn thuận đáp: “Dạ, Bát Vương gia!” Sau đó, đem khay cầm trong tay nâng qua đỉnh đầu, sau khi đợi Sở Vân Hách đón lấy, liền thu hồi tay, đầu lại cúi thấp phần, “Nô tài cáo lui!”

      Xoay người, bóng dáng cao gầy nhập vào trong bóng tối.

      Phía chân trời, đột nhiên xẹt qua đạo tia chớp, đem toàn bộ bầu trời trong nháy mắt sáng như ban ngày!

      Tiếng Sở Vân Hách cũng đột nhiên vang lên, “Đứng lại!”

      Cảm thấy chột dạ, trong lòng chợt hoảng hốt, thân thể Đoàn Cẩm Sơ khống chế chợt run lên vài cái, sắc mặt hơi hơi trở nên trắng bệch, Liễu Diệp dao được giấu trong tay áo rục rịch, nếu Bát Vương gia này đột nhiên đến đây, làm mất cơ hội tốt để nàng ám sát hoàng đế, nếu như bại lộ, nàng chết cũng kéo con trai của hoàng đế chôn theo, cho là cha nợ con trả!

      Vừa nghĩ như thế, đáy mắt Đoàn Cẩm Sơ nổi lên chút sát ý, cơ hồ vận sức chờ phát động!

      Sau đó, từ từ xoay người lại, mới mở miệng muốn chuyện, lại đột nhiên có đạo tia chớp cắt qua phía chân trời, trước mắt lại sáng như ban ngày, hình như có đoàn sương trắng bay tới hướng nàng, cho đến khi gắt gao bao lấy nàng, làm nàng trừng mắt, như thế nào cũng phát ra được thanh, rồi sau đó đại não dần dần mất tri giác, thân thể chậm rãi ngã xuống. . . . .

      “Tiểu Sơ Tử?”

      Thái giám Tiểu Xuyên Tử bên cạnh Sở Vân Hách hơi giật mình hô tiếng, nhát gan nhìn về phía Sở Vân Hách, “Chủ tử, tại sao lại té xỉu. . .”

      “Bổn vương nên biết sao?” Sở Vân Hách thản nhiên hỏi lại câu, xoay người bước vào cửa cung, mặt chút thay đổi : “ xem chết chưa? Nếu chết, ném lại kính phòng!”

      “Dạ, chủ tử!” Tiểu Xuyên tử vội cúi đầu, sợ hãi đáp.

      Sở Vân Hách chậm rãi tới phía sau điện, nhưng trong lòng lại nghi hoặc thôi, bất quá chỉ là muốn hỏi tên thái giám kia là phải bái tế mấy phần hương giấy, về phần vừa quay đầu lại mới hô tiếng liền té xỉu là sao?

      , càng ngày càng lạnh đến dọa người sao?


      _________________

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 4: Phụ tử xa cách, bị bệnh nằm giường
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Vĩnh Lạc cung.

      Trong tẩm cung, có xây tòa Phật đường nho , trước Phật đường sắp đặt cái linh bài, thượng thư: Thiên Tố quốc Tông Cảnh Phong đế đau lòng dâng linh vị ái phi Lê thị.

      Đứng yên trước linh vị vị lão nhân gần đất xa trời, khoảng sáu mươi tuổi, tóc mai hai bên hoa râm, mặc bộ long bào màu vàng sáng, khẽ khom người, bình tĩnh nhìn linh vị kia, trong mắt lên niềm thương nhớ vô hạn.

      “Nhi thầm tham kiến phụ hoàng!”

      Sở Vân Hách tới sau lưng, tay bưng khay nhàng quỳ xuống, lạnh nhạt mở miệng.

      “Tại sao là ngươi?” Sở Mộc Viễn quay đầu lại, nhưng là trong lời mang theo chất vấn cùng vui.

      Nghe vậy, thân mình Sở Vân Hách động, cúi đầu, khóe môi thoáng gợi lên chút độ cong, tựa tiếu phi tiếu, tiếng vẫn lạnh nhạt như trước, nóng lạnh, “Nhi thần chỉ là trùng hợp ngang qua, hương giấy cống phẩm ở chỗ này, nhi thần dám quấy rầy phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui!”

      Dứt lời, tự đứng lên, đem khay giao cho thái giám tổng quản đứng bên, sau đó quay người lại, ra ngoài điện.

      “Vân Hách. . .Sở Vân Hách. . .Trẫm tha thứ cho ngươi. . .Vĩnh viễn !”

      Tiếng của Sở Viễn Mộc từ sau lưng vang lên, giọng điệu có chút trống rỗng, có chút nỉ non, lại có chút đè nén mang theo đau khổ…..cùng mâu thuẫn.

      Sở Vân Hách bước hơi chậm lại, thân mình cứng ngắc, đôi mắt khép hờ, môi mỏng mấp máy vài cái, mở miệng, tiếng mát lạnh cố làm ra vẻ nhàng, “Phụ hoàng có thể tùy ý!”

      Nhấc chân, bước ra cửa cung.

      Bên ngoài, sắc trời vẫn mờ mờ, mưa cũng lớn hơn chút, gió lớn vẫn tàn phá bừa bãi như vậy, tay Sở Vân Hách vịn ở tường cung, nhìn màn trời, nhếch đôi môi.

      Cửu trọng bên ngoài cung, say ảnh cười kinh hồng, cần gì tâm niệm. . . . . Quân lâm thiên hạ! (Tình: mình k biết phải edit sao a ._.)

      Nhưng, phụ hoàng, người càng khinh thường con, càng hận con, càng đem đế vị cho con, như vậy, con càng phải đoạt giang sơn thiên hạ của người!

      Tiểu Xuyên tử cầm ô vội vàng bước tới, Sở Vân Hách ra khỏi hành lang, mình đứng trong mưa to, giống như pho tượng, gương mặt tuấn tú bình tĩnh, nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nước mưa ngừng lưu lại ở sợi tóc, toàn thân đều ướt đẫm.

      “Chủ tử! Ngài như thế nào lại mắc mưa?” Tiểu Xuyên tử kinh ngạc vạn phần, cuống quít đem cái ô giơ cao qua đỉnh đầu Sở Vân Hách, vẻ mặt vội vàng, “Chủ tử, đến Nam Uyển nơi Cửu công chúa ở đổi xiêm y , nô tài nhớ ngày trước Cửu công chúa tự tay may cho chủ tử cái áo choàng. . . . .”

      cần, ra cung hồi phủ.” Sở Vân Hách lạnh giọng ngắt lời, sau đó nhấc chân về phía trước.

      “Chủ tử!”

      Tiểu Xuyên tử kinh hô tiếng, vội che ô theo, vô cùng lo lắng khuyên nhủ: “Toàn thân chủ tử ướt đẫm, chờ trở về vương phủ thay quần áo, sinh bệnh!”

      “Sinh bệnh chẳng phải là tốt hơn?” Sở Vân Hách bước nhanh chậm, tiếng thường thường, chút cũng có độ ấm nào, mà càng bình thản như vậy, lai càng làm lòng người sinh hàn ý.

      Tay Tiểu Xuyên tử cầm ô run lên mấy cái , vô lực khẽ gọi tiếng: “Chủ tử. . .”

      “Đừng nhảm!” Sở Vân Hách luôn luôn ít , nhàn nhạt xong, liền nữa.

      chiếc xe ngựa, ở trong màn cung, chậm rãi chạy ra cửa cung. . . . .

      Trở về Bát vương phủ, quả nhiên, sau khi tắm rửa thay quần áo, Sở Vân Hách liền bị nhiễm phong hàn, bị bệnh nằm giường, đợi mưa tạnh liền truyền thái y, là hai canh giờ sau đó, thái y chẩn mạch kê đơn thuốc, sau đó vội vàng hồi cung phục mệnh.

      “Khởi bẩm hoàng thượng, Bát Vương gia nhiễm phong hàn nghiêm trọng, sốt cao lùi, hàn khí tổn thương đến ngũ tạng!”

      “Cái gì? Tại sao lại như thế?” Sở Mộc Viễn xiết chặt ly trà trong tay, sắc mặt dần dần trắng bệch, dừng lại lúc, mới nặng nề khạc ra câu, “Thái Y viện phải toàn lực trị liệu, nếu Bát Vương gia có sơ xuất gì, bọn ngươi xách đầu tới gặp trẫm!”

      Chương 5: Dị thế thức tỉnh, biến thân thái giám
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      “Tiểu Sơ tử!”

      “Tiểu Sơ tử!”

      là tay chân vụng về, đưa cho Vĩnh Lạc cung hương giấy mà cũng có thể té xỉu, nếu là hoàng thượng trách tội xuống, chúng ta đều phải xui xẻo theo !”

      “Tiểu Sơ tử? Ngươi mau tỉnh lại!”

      Bên tai ngừng vang lên tiếng ồn ào, Đoàn Cẩm Sơ cố gắng mở mắt, đầu đau muốn nứt ra, mí mắt nặng nề, đột nhiên, hồi lạnh đến thấu xương truyền đến, đồng thời lại có tiếng lanh lảnh vang lên, “Lý công công, tại sao ngươi lại dùng nước lạnh dội ?”

      “Khúc công công, dội nước làm sao tỉnh lại? Chẳng lẻ còn trông cậy vào xin người thỉnh thái y đến sao?” Chấp thái giám Lý Toàn Thủy để thùng nước xuống, đầy châm chọc khiêu khích.

      “Lý. . . . .” Đều là chấp thái giám, Khúc Đại Hưng tức giận vô cùng, vừa mở miệng, liền thấy lông mi Đoàn Cẩm Sơ giật giật, vội dời tầm mắt, lại kêu: “Tiểu Sơ tử? Tiểu Sơ tử?”

      Đoàn Cẩm Sơ bị thùng nước lạnh kia kích thích, theo bản năng run run mở mắt, kịp làm tình huống trước mặt, run đôi môi : “Lạnh. . . . .lạnh quá a!”

      Nghe vậy, Khúc Đại Hưng vội vàng kéo chăn giường đắp lên người Đoàn Cẩm Sơ, cũng đưa tay để trán nàng dò xét chút, quay đầu lại phân phó thái giám, “Rót chén nước nóng đến!”

      “Dạ, Khúc công công!” Thái giám kia lên tiếng, vội xốc rèm ra ngoài.

      “Tiểu Sơ tử, ngươi có khỏe ? Tại sao khi lại té xỉu chứ?” Ở bên giường có mấy thái giám vây quanh, ân cần hỏi.

      Ai ngờ, Lý Toàn Thủy lớn tiếng “khụ khụ” hai tiếng, dương quái khí : “Làm cái gì đây? có việc để làm phải ? Còn ra ngoài!”

      “Dạ, Lý công công!” Cả đám thái giám vì bị thân phận của Lý Toàn Thủy áp bức, sắc mặt thay đổi, vội cúi thấp đầu, cung kính nối đuôi nhau mà ra.

      Lý Toàn Thủy hoa lan chỉ nhếch lên, mũi cũng hừ tiếng, vung rèm, cũng ra ngoài.

      Trong phòng, chỉ còn lại Khúc Đại Hưng ngồi băng ghế ở bên giường, và Đoàn Cẩm Sơ run vì lạnh, giờ phút này, nàng hoàn toàn ở trong trạng thái hóa đá, mắt cũng nháy mà nhìn chằm chằm Khúc Đại Hưng, muốn mở miệng, môi run run vài cái, nhưng là phát ra được thanh nào.

      Khúc Đại Hưng thấy thế, thở dài, đứng lên, từ chỗ phơi khăn sợi dây bên giường, lấy xuống cái khăn, rồi lau vết nước bẩn đầu mặt của nàng, vừa : “Tiểu Sơ tử, đến tột cùng phát sinh chuyện gì? Ngươi bị bệnh sao?”

      “Tiểu. . . . . Sơ tử?” Đoàn Cẩm Sơ thào suy ngẫm, sau đó nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ, chính là khả năng nhìn thấy khủng long xác suất có thể tựa như nhìn thấy người cổ đại ?

      “Tiểu Sơ tử? Ngươi có chỗ nào thoải mái sao?” Khúc Đại Hưng thấy thế, ngừng động tác lau, mặt lo lắng hỏi.

      “Ngươi. . . . .ngươi là khủng long?” Mở to mắt, thấy trước mắt có chút thay đổi nào, Đoàn Cẩm Sơ đem lời suy nghĩ trong đầu ra.

      Khúc Đại Hưng lập tức trợn tròn cặp mắt, “Ngươi. . . . .ngươi cái gì? Ta là. . . . .là khủng long? Khủng long cái đồ vật gì nha?”

      “Ách. . . . .Ngươi, ngươi phải là khủng long, ta là khủng long, đúng, ta cũng phải là khủng long, ta là người, nhưng mà. . . . .nơi này là chỗ nào vậy? Ngươi kêu ta là Tiểu Sơ tử? Ngươi là ai? Mới vừa rồi bọn họ vừa cái gì công công. . . . .là có ý gì? Còn có còn có, cách ăn mặc của các ngươi, như thế nào. . . . .như thế nào là cái dạng này? Nam nhân tóc dài, còn mặc y phục cổ đại, thanh chuyện. . . . .vừa nhọn lại vừa mịn, giống như là. . . . .là giọng của thái giám diễn TV. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nhìn Khúc Đại Hưng, cố gắng hồi tưởng những gì vừa rồi được nghe thấy, vô cùng rối rắm nhắc tới.

      Vậy mà, ánh mắt của Khúc Đại Hưng từ ngạc nhiên đến khiếp sợ, nghe được lời cuối cùng, từ từ đứng lên, sắc mặt thay đổi xanh trắng, như nhìn quái dị nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, dại ra nửa ngày, lại chợt cúi người, tay xoa cái trán của Đoàn Cẩm Sơ, đè thấp thanh : “Tiểu Sơ tử, ngươi đến tột cùng là bị cái gì? Ta là Khúc Đại Hưng a! Ngươi nhớ ta là ai sao? phải là phát sốt đến hồ ngôn loạn ngữ chứ? Ngươi cổ đại là cái gì? TV là cái gì? Chúng ta vốn chính là thái giám a!”

      Chương 6: Nghiệm minh chính bản thân, bi thống xuyên qua.
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      “Khúc . . . . .Đại Hưng? Núi Đại Hưng An?” lần nữa Đoàn Cẩm Sơ lại lâm vào mê mang, trong miệng lẩm bẩm: “Chúng ta vốn chính là thái giám. . . . . .Thái giám. . . . . .Chúng ta. . . . . .”

      đúng!”

      Trong đầu Đoàn Cẩm Sơ giật mình cái, thân thể từ từ ngồi dậy, Khúc Đại Hưng bị sợ giật mình, lui về phía sau bước, mới tránh khỏi cùng Đoàn Cẩm Sơ đầu chạm vào nhau, bật thốt lên: “Tiểu Sơ tử, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

      “Ngươi chúng ta là thái giám? Ngươi là thái giám?” Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng hỏi.

      “Đúng vậy a, ta tiến cung hơn mười năm rồi!” Khúc Đại Hưng ù ù cạc cạc trừng mắt nhìn, .

      “Vậy ta đây? Ngươi chúng ta. . . . . . . bao gồm ta?” Đoàn Cẩm Sơ giơ ngón trỏ chỉ vô mũi mình, giọng trở nên cẩn thận, thậm chí còn cảm giác được tim đập có chút tăng nhanh.

      Khúc Đại Hưng lần này hoàn toàn nhíu chân mày, tới gần chút, quan sát dưới Đoàn Cẩm Sơ vài lần, mới nghiêm mặt : “Tiểu Sơ tử, đầu ngươi có phải xảy ra vấn đề hay ? Ngươi còn biết mình là ai ? Còn biết mình như thế nào vào cung ?”

      “Ta . . . .” Đoàn Cẩm Sơ đươc nữa, chớp chớp con ngươi suy nghĩ, ngây ngốc hồi lâu, đột nhiên vươn tay : “Ngươi cắn ta cái!”

      “Hả? Làm gì?” Khúc Đại Hưng có chút ngây người, chớp mắt so với Đoàn Cẩm Sơ vừa rồi còn nhanh hơn.

      Đoàn Cẩm Sơ nghe, dằn lòng được thúc giục: “Nhanh lên chút a, mau mau cắn ta, ta muốn xác định là ta phải nằm mơ!”

      “Ách, da thịt ngươi mềm mại như vậy, ta. . . . . .” Khuôn mặt chữ điền của Khúc Đại Hưng co quắp, chần chờ, ngừng lúc lâu, mới quyết tâm cúi đầu cắn mu bàn tay của Đoàn Cẩm Sơ.

      “A! Đau quá!” Đoàn Cẩm Sơ khẽ kêu tiếng, Khúc Đại Hưng lập tức ngẩng đầu lên, áy náy : “Đoàn công tử, xin lỗi, xin lỗi, ta cắn mạnh, ta. . . . . .”

      “Ông trời ơi! Đau! Có thể cảm thấy đau, ta có chết, cũng phải là nằm mơ!” Đoàn Cẩm Sơ xoa mu bàn tay, lầm bầm lầu bầu, lại ngẩng đầu lên : “Ngươi kêu ta là cái gì? Đoàn công tử? Ta là nam nhân?”

      “Ngươi. . . . . .Đoàn công tử, ngươi phải là nam nhân sao?” Khúc Đại Hưng kinh ngạc trợn to hai mắt, nhịn được lại bắt đầu đánh giá gương mặt của Đoàn Cẩm Sơ, lẩm bẩm : “Ta, ta thực chưa từng nhìn thấy qua ai có diện mạo xinh đẹp như công tử vậy. . . . .”

      “NND! Tại sao? Ta tại có lẽ là nam nhân còn là. . . . . . .còn là thái giám?” Dưới tình thế cấp bách Đoàn Cẩm Sơ đem tay đặt lên ngực, sờ sờ, tốt, tựa hồ có gì nhô ra. . . . . . .Trong bụng lộp bộp cái, liếc mắt nhìn Khúc Đại Hưng, vội vàng đưa tay vào trong chăn, len lén sờ ở lưng quần, tay bé đơn giản chỉ cần theo khe hở của đai lưng quần chen vào, ôm trong lòng tâm tình thấp thỏm, từ từ sờ hướng giữa hai chân. . . . . . .Hoàn hảo! Nơi đó còn là cấu tạo của nữ nhân!

      Thở phào hơi to, Đoàn Cẩm Sơ “hắc hắc” cười khúc khích tiếng, “Ta là nam nhân sao?”

      “Làm sao ngươi phải? Ta lại thiến ngươi!” Khúc Đại Hưng nhìn ra ngoài cái, đè thấp tiếng , dặn dò: “Đoàn công tử, ngàn vạn lần ngươi đừng để cho người khác phát ngươi phải là thái giám thực a, nếu tai họa rất lớn!”

      “A, kia, cái gì, ta. . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ chợt nhớ tới lời vừa mới qua, vội mang theo xác định hỏi: “Ngươi nơi này là hoàng cung sao? Ngươi cùng với đám người hồi nãy, đều là thái giám ?”

      “Đương nhiên a, Tiểu Sơ tử, tại sao cái gì ngươi cũng còn nhớ rồi hả?” Khúc Đại Hưng lại nhíu mày, cực kì giải thích được nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, “Vừa hôn mê phen, tỉnh dậy liền giống như thay đổi cả bản thân, chẳng lẻ đầu bị đụng phải?” xong, liền lật cái ót của Đoàn Cẩm Sơ nhìn cho kỹ, chỉ chốc lát sau, lại lắc đầu : “ có sao a!”

      “Hoàng cung. . . . . . .Thái giám. . . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ như là rơi vào trong sương mù mê mang, nhìn lại y phục của Khúc Đại Hưng chút, lại đờ đẫn nửa ngày, mới xác định gật đầu cái, “Cổ đại, nơi này là cổ đại!”

      Như vậy, nàng như thế nào lại tới cổ đại? Đôi tay ấn lên huyệt thái dương, cố gắng hồi tưởng, nàng nhớ đầu tiên là nhận được điện thoại của đệ đệ, sau đó làm mẫu ba vòng nhảy cho các học viên, sau đó điện thoại lại vang lên, sau đó nàng. . . . . .dường như là ngã sấp xuống. . . . . . . (Tình: tại vì xuyên về rồi, nên giữ theo văn phong của cổ đại nhóe :3)

      Như vậy, nàng. . . . . .nàng xuyên qua thời rồi hả?

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 7: Thám thính tình huống, thái giám công tử
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      “Khúc công công, nô tài đưa nước đến!”

      Ngoài rèm, đột nhiên truyền đến tiếng lanh lảnh, tâm tư như vào cõi thần tiên của Đoàn Cẩm Sơ quay về, nhưng cũng tự chủ được mà run run phen, cảm giác cả người nổi lên da gà.

      Khúc Đại Hưng quay đầu lại : “Vào !”

      Tiểu Thuận tử tay vén rèm lên, tay bưng khay, thận trọng tới trước mặt, để cái khay lên bàn gỗ, nâng bình trà rót vào trong chén gốm sứ ít nước, sau đó đôi tay đưa về phía Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu Sơ tử, ngươi cẩn thận chút, hơi có chút nóng.”

      “A, cảm ơn.” Đoàn Cẩm Sơ mỉm cười cái, tiếp nhận, thổi thổi, để ở bên môi uống hớp .

      Mặt của Tiểu Thuận tử nóng lên, nghiêng nghiêng đầu, : “Khúc công công, cung phục của Tiểu Sơ tử đều ướt hết, cần phải thay bộ đồ sạch , nếu bị nhiễm gió rét.”

      Nghe vậy, đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, thay quần áo? Ngay trước mặt của hai thái giám? lúc giật mình, Khúc Đại Hưng mở miệng, “Tiểu Thuận tử, ngươi đem chậu nước nóng đến đây, trước hết để cho Tiểu Sơ tử lau thân thể chút sau đó thay quần áo, ừ, hãy là ta căn dặn, để phòng ăn nấu chút canh gừng đưa tới.”

      “Dạ, nô tài ngay!” Tiểu Thuận tử đáp tiếng, nhìn Đoàn Cẩm Sơ giường, cúi đầu ra ngoài.

      “Tiểu Sơ tử, lát nữa ngươi thay quần áo, ta đứng bên ngoài canh chừng cho ngươi, động tác của ngươi phải mau chút, biết ?” Khúc Đại Hưng lại đè thấp giọng, tha thiết .

      “Khúc. . . . . . .công công!” Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi mấp máy môi, vì theo nàng thấy, cái từ xưng hô “Công công” này có chút nhân đạo, nhưng mà, khi nhìn đến người thái giám vào trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ở trước mặt, nàng cũng biết phải giải thích như thế nào về việc nàng phải là “Đoàn công tử” trong miệng , quan tâm “Đoàn công tử” như vậy, xem ra là người tốt, ít nhất cùng với “Đoàn công tử” kia quan hệ tồi, nếu nàng xuyên qua rồi, tại lại phải bất đắc dĩ đón nhận thân phận này, tại thể xuyên trở về trước đây. . . . . . . . .

      ‘Tiểu Sơ tử?”

      “Hả?” Đoàn Cẩm Sơ suy nghĩ bị cắt đứt, vội vàng phục hồi tinh thần lại, gật đầu cái, “Ta biết, ta tắm nhanh chút. Chẳng qua là. . . . . .Khúc công công, ta hình như quên những chuyện trước kia, ngay cả ngươi ta cũng còn nhớ!”

      “Ai! Xem biểu tình của ngươi chuyện, ta liền có cảm giác là ngươi giống như bị mất trí nhớ, tại sao lại biến thành như vậy!” Khúc Đại Hưng liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, lắc đầu liên tục than thở.

      “Ai, ai biết phát sinh chuyện quái dị như vậy đâu?” Đoàn Cẩm Sơ canh đầu sụp đổ, nàng xuyên qua rồi, trận đấu kia của nàng làm sao bây giờ? Việc xem mắt làm sao bây giờ?

      “A, có lẽ ngươi nghỉ ngơi mấy ngày ngươi nhớ lại, chẳng qua là, khi nào ngươi đến nhận chức cũng phải nhớ, mình chính là thái giám ! thể để cho người ta nhìn ra chút sơ hở nào, biết ?” Khúc Đại Hưng yên tâm lắm, dặn dò lần nữa.

      “Ừ. Ta nhớ kỹ.” Đoàn Cẩm Sơ gật đầu cái, lúc này mới tò mò hỏi: “Ta làm sao vào cung làm thái giám? Trước kia ngươi có biết ?”

      Nghe vậy, Khúc Đại Hưng đứng dậy, tới ngoài rèm nhìn chút, sau đó quay trở lại, tiến tới tai của Đoàn Cẩm Sơ, nhàng : “Ba tháng trước, ta được chấp nhận hồi hương thăm người thân, đường trở lại kinh thành, gặp phải đạo phỉ giết người cướp của, lúc nguy hiểm, là Đoàn công tử ngươi cứu ta a! Sau đó ngươi cũng muốn kinh thành, là muội muội ruột thịt vào cung làm nô tì nhiều năm, biết là chết hay sống, nghĩ muốn trà trộn vào cung hỏi thăm chút, sau đó ta đúng là chấp thái giám, vì báo ân, ta để cho ngươi vào hoàng cung làm người giả thái giám a!”

      “Ách, là như vậy a! Kia, vậy ngươi nhìn thấy ta ta chính là . . . . . . .công tử?” Đoàn Cẩm Sơ lóe lên suy đoán, cẩn thận hỏi thăm .

      “Đúng vậy a, Đoàn công tử cho là đúng chỗ nào sao?” Khúc Đại Hưng nghi ngờ cau mày, tiếp: “Ta chính là thấy diện mạo của Đoàn công tử quá mức tuấn mỹ, nếu làm thái giám đáng tiếc, nên mới đánh bạo làm ra chuyện này, cho nên, Đoàn công tử ngươi ngàn vạn lần làm việc cẩn thận a!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :