TUNG HOÀNH DỊ THẾ Tác giả: BẤT LƯU DANH Người đăng: @PHUONGLINH87^^ Thể loại: Tiên hiệp, Dị giới, Xuyên Tình trạng: sáng tác Nguồn: http://yytruyen.com/ VĂN ÁN thằng nhóc học sinh năm cuối phổ thông tình cờ gặp tên ăn mày điên và tên ăn mày phán chết trong ngày hôm nay. Rồi mọi chuyện ứng với lời dự ngôn của tên ăn mày, chết.Sau khi chết xuyên việt tới dị thế có tên là Ngũ Thiên Đại Lục , nhập vào xác tên đệ tử bất hạnh của Phong Lôi Môn. Cuộc hành trình của bắt đầu từ đây:"Ông trời, hãy nghe cho ta. Nếu ông muốn ta chết, được, ta sống. những sống mà còn là sống tốt , sống hối hận, sống luyến tiếc. Từ nay trở , ta chính là Lôi Phong, Lôi Phong chính là ta !!" Xuyên suốt câu truyện là những tình tiết chiến đấu gây cấn , những mưu , những đấu tranh giữa cái sống và cái chết. Từ người bình thường từng bước hóa thân thành truyền kỳ của Dị thế bằng nỗ lực , kiên trì , trí tuệ của chính mình. những thế còn tìm ra bí mật ngàn năm của dị thế,tìm ra bí mật thân phận của mình. Hãy dõi theo bước của Lôi Phong để trải nghiệm, vị ngọt của hạnh phúc, vị đắng của phản bội, vị chua của mất mát, vị mặn của đau khổ và vị cay của chết chóc. Bên cạnh cái chất "hiệp" cũng thiếu cái chất "tình".Những tình cảm xen kẽ lẫn nhau : tình , thù hận , tình thân , tình huynh đệ,,,, Tất nhiên, bên cạnh hùng chẳng thể nào thiếu mỹ nhân được : Tiểu sư muội -Hoàng Dung hoạt bát , ngây thơ , táo bạo. Hốt! Tiểu thư Đường gia - Đường Diệu thông minh , xinh đẹp. Hốt! Công chúa - Thượng Quan Uyển Nhi của Thiên Thanh đế quốc băng lãnh , thuần khiết , ôn nhu. Hốt! Giáo chủ - Lệ Băng của Sắc Huyết Nhân Vi bá đạo , lãnh khốc , vô tình . Hốt Và còn nhiều vị tiểu muội muội khả ái đều bị Lôi Phong chưởng chụp lấy!! Đây là cuộc phiêu lưu? Đây là hành trình? Đây là mạo hiểm? Hay đơn giản đây chỉ là cơn ác mộng?
Quyển 1: Phong Lôi Môn Chương 1: Cái Chết Đến Bất Ngờ con đường XXX, quận Bình Thạnh thuộc Thành Phố Hồ Chí Minh – Việt Nam có người thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh phổ thông, đến trường giữa dòng người qua lại. Trong miệng của hát vu vơ ca khúc gì đó , tay trái của cầm điếu thuốc hút chưa hết, tay còn lại vác cái cặp để sau lưng. giữa chừng bỗng ngừng lại, quay người nhìn gã ăn xin ngồi dưới đất. nhanh chóng cho tay vào túi rút ra vài tờ tiền lẻ bỏ vào cái lon mặt đất. giật mình với hành động của chình mình, hiểu được tự dưng hôm nay lại cho tiền ăn mày. lắc lắc cái đầu xua những ý nghĩ đâu , quay người rời . Thấy người học sinh quay người rời , gã ăn mày liền kêu lên : - Khoan , ngươi trước đừng rời ta có chuyện muốn với ngươi! Cậu học sinh nhíu mày quay đầu lại : - Chuyện gì nữa ông bác? Có gì lẹ lẹ dùm cái tôi sắp trễ học rồi. Gã ăn mày cười trào phùng nhìn người trước mặt : - Hôm nay ngươi chết - HA HA , này ông bác ăn xin khiêm luôn nghề thầy bối àh. Nhưng rất tiếc tôi xin cho ông biết , ông có chết tôi cũng chết bởi vậy yên tâm ha.Thôi , tôi đây có thời gian “chém gió” với ông đâu. Trả lời xong, liền quay người rời . Khi bước được vài bước giọng gã ăn mày lại vang lên sau lưng : - Có sinh tất có tử , có diệt tất có tạo.Ta đây khuyên ngươi câu , cái gì buông được hãy buông cái gì nên nắm hãy nắm. Cậu học sinh chẳng thèm để ý đến mấy lời của gã ăn mày vẫn nghênh ngang bước .Khi bóng của người thiếu niên biến mất gã ăn mày cười , quơ tay lên , gã liền biến mất giữa con đường đầy người qua lại. Những người từng nhận thức gã , từng biết đến gã đều quên hết tất cả chuyện về gã. Gã cứ như chưa từng tồn tại , chưa từng đặt chân vào cái thế giới này. Trừ người, đó là…. ............................. Vào lúc 5h chiều tại quán cafe vỉa hè sau lưng trường phổ thông XYZ nằm trong quận Bình Thạnh. có hai nhóm người đứng đối diện nhau , bên là nhóm học sinh bảy người dẫn đầu là cậu học sinh từng gặp tên ăn mày điên vào buổi trưa; bên là nhóm tám người ngồi những chiếc xe máy.Cả hai nhóm đều rơi vào tình trạng pháo sắp nổ. gã thanh niên mặc chiếc áo gió BUMA màu đen ngồi chiếc xe wave màu xanh, khuôn mặt tức giận chỉ chỉ vào nhóm học sinh hét lớn : - Cái con mẹ chúng mày, muốn chơi chứ gì? Được! Để hôm nay bố chúng mày cho chúng mày…. Á Lời gã còn chưa ra hết khỏi miệng cậu học sinh từng gặp gã ăn mày nhảy tới “thưởng” cho quả đấm vào mặt. cho gã to mồm này có cơ hội phản ứng, tay còn lại của nhanh chóng nóc từ dưới lên nện thẳng vào cằm của gã. Thân thể của gã ngã ngửa ra sau liền được “thưởng” thêm cái cù trỏ sang ngang chấn cho gã té nhào khỏi chiếc xe wave bóng lưỡng màu xanh. Mặt khác, khi cậu học sinh lấn tới đánh tên thanh niên to mồm người của hai nhóm cũng nhanh chóng chạy tới “tìm” đối thủ cho mình mà điên cuồng tấn công. Những thứ như ghế nhựa, chai, ly, đá,,, đều được hai nhóm thu vào “ công quỹ” hỗ trợ cho “chiến tranh “.Những người ngồi uống nước xung quanh và đường phát giác ra “ tiết mục “ gây cấn này , mỗi người đều mang vẻ biểu khác nhau. số người lao vào khuyên can ngăn chặn; số người tò mò ngồi bàn tán; số người ung dung rót nước vào ly ngồi nhịp đùi xem kịch; số chạy sợ “tai bay họa gió”. Khi gã thanh niên ngã xuống cậu học sinh liền nhanh chân cho thêm vài cú đạp vào mặt gã làm cho gã đầu choáng mắt hoa, khuông mặt chỗ sưng chỗ chảy máu đầm đìa. Gã vội ôm mặt lăn né những cú đạp đầy uy lực của cậu học sinh.Vừa né khỏi, gã cho tay vào túi rút ra ngay con dao bấm “phòng thân” thường mang theo của mình, lao tới chỗ cậu học sinh. "Phốc" "Phốc" "Phốc" Gã thanh niên điên cuồng huy động con dao trong tay mình đâm vào bụng cậu học sinh. Cậu học sinh dùng hết sức có của mình đẩy gã thanh niên ra trong miệng liên tục vang lên những thanh thảm thiết. Nhưng dù có đẩy mạnh ra sao nữa gã thanh niên vẫn hề hấn gì. Những khe hở mát lạnh đầy đau đớn càng lúc xuất càng nhiều hơn cơ thể cậu học sinh. Cậu cảm thấy máu chảy ra rất nhiều , cảm thấy được hơi thở tử vong ùa tới trước mặt. Cậu ta bắt đầu mất cảm giác , thân thể vô lực rơi ngã xuống đất. Gã thanh niên thấy thế mặt liền xám như tro tàn, gấp rút quăng con dao trong tay , phóng người lại chiếc xe mà vọt . - Á À A! Máu máu... - Xảy ra án mạng rồi! - Mau, mau chặn tên kia lại đừng cho nó chạy - Mẹ kiếp! Báo công an! Nhanh nhanh lên xem thằng có sao . Những tiếng tri hô liên tục vang lên khắp nền trời nhằm bắt giữ gã hung thủ giết người bỏ chạy kia ... Lúc này đây, xung quanh cậu học sinh đứng rất nhiều người , thanh liên tục vang lên những rất tiếc cậu lại nghe thấy gì cả. Trong mắt cậu giờ chỉ toàn là những hình ảnh lần lượt thay nhau xuất , nào là cha mẹ, nào là bạn bè ,,, . Ý thức của cậu ta cũng từ từ tan biến theo loạt hình ảnh ấy. Ngay lúc ý thức của cậu chuẩn bị biến mất trời xuất đạo hào quang màu vàng lao thẳng xuống thân thể cậu. Từ trong thân thể của cậu học sinh đạo hào quang rút ra thứ gì đó như có như , hình dạng ràng rồi lao và biến mất. xuất và những việc làm của đạo hào quang ai trông thấy hay phát ra. Mọi người xung quanh gấp rút bế thể xác vô hồn của cậu học sinh lên xe rồi chở mong chờ tia hi vọng may mắn.... --------- NGƯỜI SÁNG TÁC: Khi xem xong truyện hãy bình luận! Dù truyện hay - dở cũng phải câu! Bình luận đơn giản là lời là lịch , bình luận còn là nguồn động lực, tài trợ lớn nhất của độc giả đối với người viết. Thân ái!!
Chương 2: Xuyên Việt, Nhập Kí, Bi Thương. Ngũ Thiên lịch, ngày 19 tháng 2 năm 4893, tại vực sâu vô danh trong núi Thiễm Điễm sơn của Phong Lôi môn thuộc Thiên Thanh đế quốc. có người thiếu niên khoảng 15 tuổi nằm ngất xỉu đất. Toàn thân người thiếu niên này tỏa ra mùi khét của da thịt bị đốt cháy , đầu tóc xộc xệch, quần áo chỗ nguyên chỗ nát. Mấy ngón tay của khẽ nhúc nhích, mắt cũng chầm chậm mở ra nhưng khi mở ra hoàn toàn lại trở nên si ngốc, ngơ ngác. gượng sức chống hai tay xuống đất nâng thân thể ngồi dậy, cặp mắt liên tục đảo xung quanh. Nhìn cảnh vật xa lạ trước mắt làm càng thêm u mê, hồ đồ. dời ánh mắt khỏi cảnh vật, nhìn xuống thân thể của mình. Khi nhìn thấy thân thể của mình, liền giật mình kinh hoảng. Thân thể cũng có gì đặc biệt, chỉ là vài chỗ cháy khét , người mắc bộ y phục màu xám cổ xưa thời phong kiến. Ngoài ra, vị trí ngực bên phải của bộ y phục còn họa hình ảnh cơn lốc xoáy đối kháng với đạo thiên lôi. Những điều đặc biệt này trong mắt lại rất đặc biệt.Vì sao ư? Vì chính là người được hưởng cái cảm giác chết chóc từ con dao bấm phòng thân của gã thanh niên to mồm. người từ thế giới đại bị giết chết nhưng chết vừa mở mắt tình dậy phát khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ , người đầy những vết thương và bộ y phục cổ xưa. Dù là ai nữa cũng rơi vào tình trạng của lúc này. chưa kịp hiểu hết được mọi chuyện cơn đau đầu kịch liệt ập đến. Cơn đau này tựa như có cả ngàn cây kim sắc bén đâm vào óc làm cho vật vả ôm đầu lăn lóc đất, miệng ngừng la hét. Qua lúc, cơn đau đầu biến mất và trong đầu có thêm hàng loạt kí ức của mười lăm năm làm người thuộc về . ngồi thanh tĩnh lại, xem xét qua loạt kí ức ấy, mắt vẻ thấu hiểu. Cuối cùng cũng lờ mờ giải đáp được nghi vấn khi tỉnh dậy. "" chết, điều này là . Nhưng vì cơ duyên nào đó mà linh hồn cua "" xuyên việt thời đến thế giới này , chiếm lấy thân xác của kẻ bất hạnh mới được giải thoát. Thế giới vừa đặt chân đến có tên là Ngũ Thiên Đại Lục. --------------------------------------------------------------------------------------------------- Ngũ Thiên Đại Lục là thế giới khác với trái đất từ ngôn ngữ đến văn minh và nó vẫn còn thuộc thời cổ xưa phong kiến với dòng chảy lịch sử hàng vạn năm. Đại Lục này chỉ tồn tại vẻn vẹn có năm nước (Thiên Thanh đế quốc, Thiên Huyền đế quốc, Thiên Vân đế quốc, Thiên Ngọc đế quốc, Thiên Đại đế quốc) được thống nhất từ ba trăm bốn mươi bảy nước vào khoảng 4000 năm trước. Tại đây, hầu hết mọi người đều tôn sùng và tu luyện ngũ đạo - loại võ đạo hấp thu tinh khí chuyển hóa thành ngũ lực (Lôi, Phong, Ám, Băng, Quang). Những người tu luyện ngũ đạo được gọi chung là võ giả. Con đường tu luyện của võ giả được phân ra thành chín đẳng cắp - Luyện Thể Cấp, Nhập khí Cấp, Linh Cấp, Tôn Cấp, Tông Cấp, Hoàng Cấp, Huyền Cấp, Địa Cấp, Thiên Cấp. Ngoài ra, trong mỗi cấp đều được chia thành mười tiểu cấp, từ nhất tinh đến thập tinh. chỉ có tồn tại của võ giả, ở thế giới này còn có tồn tại của luyện dược sư, luyện khí sư và tà thú. Luyện dược sư và luyện khí sư đều được phân đẳng cấp từ nhất phầm đến cửu phẩm. Tà thú được phân từ nhất giai đến cửu giai. tóm lại, nơi đây chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé, là thế giới nếu như có thực lực chỉ có thể cuối đầu vâng dạ. --------------------------------------------------------------------------------------------------- Trong đại sảnh Phong Lôi môn có ba người gồm hai nam nhân trung niên và nam hài khoảng mười hai, mười ba tuổi. Nam hài này dập đầu quỳ mặt đất hướng người trung niên ngồi ghế chủ tọa. Người trung niên nhận lễ của nam hài gật đầu hài lòng, phất tay ra dấu cho phép tiểu nam hài đứng lên. Nam hài thấy thế vui vẻ đứng lên, hai tay chắp thành quyền, cuối đầu làm lễ với người trung niên: - Đồ nhi bái kiến sư tôn. - Tốt! Từ nay, con trở thành đệ tử chân truyền thứ hai của ta cũng là đệ tử đời thứ 128 của Phong Lôi môn .Chút nữa, ta kêu người đưa cho con điều lệ của mộn phái.Con phải cố gắng ghi nhớ cho kĩ, được vi phạm biết chưa. - Đồ nhi tuân lệnh. Nam hài nghe thấy lời sư phụ mình chỉ dạy khuôn mặt chân thành đáp ứng. Người trung niên còn lại, ngồi bên phải nam hài vẻ mặt cũng đầy mừng rỡ, mãn nguyện, chắp hai tay thành quyền hướng người trung niên cao ngồi ở chiếc ghế chủ tọa : - Cảm tạ trưởng môn thành toàn cho hai phụ tử ta. - Ấy.Hùng lão đệ nên thế nga. Hai ta có thâm tình gần mười năm rồi chẳng lẽ chút chuyện này đệ lại khách sáo với ta như vậy! Huống chi Tiêu Dao, nó là đứa có thiên phú tu luyện trăm năm có . Lão đệ đây lại đem nó tặng cho ta làm đệ tử, ta cảm tạ đệ mới đúng a. Vị được xưng là trưởng môn tươi cười khách khí đáp lại - dám, dám hài tử của ta được trưởng môn nhận làm đồ đệ là phúc phận của nó. Người được gọi là Hùng lão đệ cũng khiêm tốn đáp trả.Cứ như thế, hai gã nam nhân trung niên vừa tươi cười vừa khách khí trò chuyện với nhau lâu đến khi người gọi là Hùng lão đệ cáo từ ra về. Sau khi tiễn khách, Phong Vô Thường - chưởng môn Phong Lôi môn gọi vài đệ tử trong môn sắp xếp chỗ ở cho đệ tử mới của mình. Ông ngồi dựa lưng vào cái ghế chưởng môn trong đầu suy nghĩ miên man về Lôi phong - người đệ tử đầu tiên đầy bất hạnh của mình mà dạo này ông ít gặp .Nhưng dù ông nghĩ thế nào ông cũng thể nghĩ tới Lôi Phong mất tích. ----------------------------------------------------------------------------------------- Ế! khoan khoan , Lôi Phong là ai vậy ha? Còn ai vào đây nữa! chính là cái tên bất hạnh bị chết rồi bị cướp xác a. ----------------------------------------------------------------------------------------- Những việc xảy ra bên Phong Lôi môn bên này Lôi Phong chẳng hề hay biết và cũng chẳng có tâm tình quản. Tại sao a? Tại vì rơi vào trạng thái thống khổ, bi thương tột độ. Ánh mắt vô hồn nhìn vào cảnh vật trước mặt nhưng cảnh vật trước mặt lại tồn tại trong mắt . Trong đầu toàn những suy nghĩ về kiếp trước của mình. cảm thấy kiếp trước của mình gây ra quá nhiều lỗi lầm và nhiều điều tiếc nuối. Lúc còn Địa Cầu, là học sinh giỏi trong trường song song cũng là "đại ca" có tiếng tăm trong trường. Bằng chứng là cả hai năm đầu phổ thông, học lực đều đạt giỏi nhưng hạnh kiểm lại yếu! Ngoài ra, còn có cha mẹ, có em, có bạn bè, có người thân, còn có cả hạnh phúc to lớn gọi là mái ấm. Nhưng cái chết của làm cho cái "hạnh phúc" này đau thương tới trình độ nào? Nghĩ tới đây nước mắt của còn tự chủ nữa mà bắt đầu rơi lả tả. nhìn lại khối thân thể này, so sánh với số phận của khối thân thể này biết được kiếp trước của mình có được niềm vui, hạnh phúc to lớn cỡ nào.Khối thân thể chiếm hữu chỉ có thể dùng sáu chữ để hình dung: BẤT HẠNH CHỒNG CHẤT BẤT HẠNH. Từ lúc sinh ra khối thân thể này có phụ thân , bị người đời gọi là tạp chủng. Đến khi lên năm hiểu được chút chuyện hai mẫu tử lại bị đám hắc y nhân truy sát và giết chết mẫu thân "".Ngay lúc bọn hắc y nhân hạ đòn sát thủ với "" Phong Vô Thường xuất cứu "" mạng nhưng lại để cho tên cầm đầu bọn sát thủ chạy thoát. Sau đó, "" bái nhập Phong Lôi môn trở thành đệ tử thân truyền của Phong Vô Thường. Kể từ đó, "" điên cuồng tu luyện với mong muốn nắm giữ thực lực báo thù cho mẫu thân. Trong vòng nữa năm "" đặt chân lên đỉnh phong thập tinh Luyện Thể Cấp, được mọi người trong môn ca tung là đệ nhất nhân của môn phái. Có thể là ông trời ganh với người tài nên cũng từ đó cách nào đột phá lên Nhập Khí Cấp được. "" vẫn bỏ cuộc, vẫn kiên trì nỗ lực đột phá đẳng cấp. Dù là thế nhưng "" cố gắng thế nào nữa, quyết tâm kinh thiên thế nào nữa, được mọi trơ giúp từ sư phụ, "" cũng thể đột phá được. Vì việc này nên danh hiệu của "" bị thay đồi, cũng là đệ nhất nha, nhưng là đệ nhất phế vật. Đến ngày hôm nay, cảm thấy tuyệt vọng với chính bản thân mình, tuyệt vọng trước mười năm cố gắng của mình. "" đứng đỉnh Thiễm Điễm sơn gào thét thống khỗ trong lòng xuống cái vực sâu vô danh - cấm địa của Phong Lôi môn. Ngay lúc này, trời giáng xuống đạo thiên lôi giúp giải thoát còn thân thể bị rớt xuống vực. Những điều này, những kí ức này làm cho Lôi Phong càng thêm hối hận, nuối tiếc và bi thương.Nước mắt của Lôi Phong càng lúc rơi càng nhiều hơn. Khi nhân sinh kết thúc cũng chính là lúc ta nhìn thấu nhân sinh. Có lẽ là vì đạo lý này nên Lôi Phong mới bị rơi vào "vực sâu" của bi thương. Bỗng nhiên, trong đầu vang lên câu của gã ăn xin mà gặp trước khi chết - Có sinh tất có tử , có diệt tất có tạo.Ta đây khuyên ngươi câu , cái gì buông được hãy buông cái gì nên nắm hãy nắm. Miệng Lôi Phong liên tục lầm bầm lặp lại câu kia. Ánh mắt của từ từ bình tĩnh lại, nước mắt cũng ngừng chảy. Rồi hai tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt đầy kiên quyết, đứng bật dậy nhìn vào trời cao với cặp mắt sắc bén lạ thường : - Ông trời, hãy nghe cho ta. Nếu ông muốn ta chết, được, ta sống. những sống mà còn là sống tốt , sống hối hận, sống luyến tiếc. Từ nay trở , ta chính là Lôi Phong, Lôi Phong chính là ta. Khi ra câu này, tâm lý của Lôi Phong cũng xảy ra chuyển biến mạnh mẽ, có thể tâm lý của được thăng cấp. lúc ý chí quật cường dâng cao ngang trời thân thể của Lôi Phong lại truyền đến đợt đau nhức. Cơn đau nhức này cũng vì vừa rồi hoạt động quá mạnh mẽ mà đến. Lôi Phong nhanh chóng ngồi "phệt" xuống đất, hít thở điều hòa. miệng nở nụ cười trào phúng, mỉa mai chính mình: - vô dung a Lôi Phong ngẩng đầu nhìn vách núi cao vời vợi, cái lưỡi liên tục liếm láp đôi môi khô ráp của mình. gượng sức đứng dậy quay người lại, cố sức "lết" cái thân thể "tồi tàn" của mình vào trong khu rừng, tìm nguồn nước.
Chương 3: Chạm trán giao long Cơ thể Lôi Phong khi di chuyển liên tục truyền đến từng cơn đau nhức nhưng Lôi Phong từ bỏ vẫn bước tiếp.Trong lòng cảm thán ngớt, cái khối thân thể này với tính cách quật cường ảnh hưởng đến ít, nếu là lúc trước sớm từ bỏ rồi. Qua hơn 30 phút sau, Lôi Phong nhìn thấy con sông. Lôi Phong cố gắng dùng sức "lết" cái thân thể nhanh hơn đến bên con sông. Tới nơi, Lôi Phong dùng hai tay chụm lại múc nước từ con sông lên để vào miệng uống ừng ực. Lôi Phong cảm thấy vẫn , liền ụp cái đầu xuống sông uống đáo uống để. Khi uống Lôi Phong ngẩng đầu lên lắc lắc vài cái để cho nước vươn tóc rơi xuống. Lúc này, bầu trời đầu Lôi Phong xảy ra kỳ tượng. Từng đám mây trời đều chuyển dần sang màu đen và tập trung chỗ. Tại vị trí trung tâm của đám mây đen khịt xuất các đoàn lôi điện xẹt xẹt bên trong. Lôi Phong cũng phát ra tượng này. Lôi Phong nhíu mày nhìn đám mây chứa đầy năng lượng hủy diệt kia. Từ trong đám mây Lôi Phong cảm nhận được luồng khí tức khủng bố của lôi lực. cảm giác bất an ập đến làm lòng Lôi Phong lo lắng. Đám mây trời như muốn chứng minh bất an của Lôi Phong là đúng. Từng đoàn lôi điện trong đám mây hội tụ cùng chỗ tạo thành đạo thiên lôi kinh thiên hủy địa giáng xuống con sông. Tuy giáng ngay vị trí của Lôi Phong nhưng cũng làm cho Lôi Phong, hồn thân ở lại vui vẻ nhé. Lôi Phong còn chưa kịp phản ứng gì mực nước sống lại dâng cao lên tràn ra ra hai bên bờ cuốn trôi nhiều thứ trong đó có cả Lôi Phong. Lôi Phong giơ tay ra bám lấy thân cây để cho tiếp tục bị trôi . Đồng thời trong lúc đó, cả bầu trời vang lên tiếng rống đinh tai nhức óc của con tà thú "Grào Grào ". Cái nồi gì thế? Từ trong lòng con sông vọt ra con tà thú bay lên lơ lững giữa trời. Lôi Phong giật mình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Khi Lôi Phong nhìn thấy còn tà thú trời, Lôi Phongliền kinh hoảng, cơ mặt liên tục giật giật. mồ hôi lạnh đổ ra khắp người. trời, con tà thú hình dạng như rắn, dài hơn mười trượng (khoãng bằng 40 m) , cao trượng (khoãng 4m), cái đầu như lạc đà, có hai cái sừng như hươu, cặp mắt mắt như thỏ, đôi tai như trâu, tứ chi có móng vuốt sắc bén như chim ưng. Nhìn tà thú trước mắt trong đầu Lôi Phong lên hai từ:giao long. Cũng chính vì hai từ này làm cho kinh hoảng thôi! -------------------------------------------------------------------- Giao long thuộc loại viễn cổ tà thú là truyền nhân của long thần, có sáu thành (60%) huyết mạch của rồng. Nó là loài có tới tám thành khả năng tu luyện tới hóa hình(hóa thành người) và bốn thành khả năng hóa rồng. Theo lịch sử của Ngũ Thiên Đại Lục, vào ngày tận thế của khoảng 5000 năm trước tất cả các loài viễn cổ tà thú và viễn cổ thần thú đều bị tiêu diệt chỉ còn lại các tà thú bị hạn chế khả năng thăng cấp ( loài thuộc đẳng cấp nào mãi ở đẳng cấp đó có khả năng thăng cấp). -------------------------------------------------------------------- Những điều cơ bản dựa theo kí ức của khối thân thể này Lôi Phong cũng biết được. Lôi Phong biết mình có cái vận cứt chó gì mà gặp được giao long. Cái này Lôi Phong cũng chẳng định dạng được đây là may mắn hay là xui xẻo nữa. Trong đầu Lôi Phong xoay chuyển liền định hình kế hoạch cho bản thân :CHẠY! Nước sông tràn ra xung quanh lúc này cũng trôi hết rồi, Lôi Phong dời ánh mắt nhìn còn giao long nữa, dùng hết sức bình sinh của mình chạy . Giữa trung, khuôn mặt giao long đầy nhân tính hóa, nở nụ cười trào phúng nhìn sinh vật bé chạy phía dưới. Tuy trong lúc độ kiếp đầy nguy hiểm, nhưng nó cũng buông tha cho nhân loại bé dám xông vào lãnh địa của nó. Giao long hé cái miệng rộng lớn của mình tạo ra lực hút kinh khủng nhắm thẳng đến thân thể của Lôi Phong. chạy, Lôi Phong cảm thấy thân thể của mình bị lực hút dữ dội, hút ngược về sau. hoảng sợ quay đầu lại phát cái miệng khủng khiếp của con giao long há ra đợi con mồi. Con mồi giao long đợi là ai? chính là Lôi Phong chứ ai. "Phụt" Giao long gọn gàng nuốt chửng Lôi Phong vào trong bụng nó, khuôn mặt nở nụ cười đầy kiêu ngạo với khinh thường. Đừng đoàn lôi điện trời lại bắt đầu tập hợp chuẩn bị tạo thành đạo thiên lôi để xuất kích. "Grào" "Grào" Giao long phát ra tượng trời, nó phát ra tiếng rống dài uy vũ đối kháng với lôi kiếp. .......................................................... đỉnh Thiễm Điễm Sơn tập trung tất cả cao tầng của Phong Lôi môn. trung niên nhân đứng bên phải Phong Vô Thường cất tiếng : - Chưởng môn kỳ tượng trời rất giống với độ kiếp. Chẳng lẽ có người độ kiếp hay sao? Phong Vô Thường bình dám nhìn xuống vực sâu đầy sương mù chẳng thấy được gì dưới đó, đáp: - có khả năng. Cả ngàn năm nay đại lục ai có thể đạt đến được Địa cấp làm sao mà có thể độ kiếp. Độ kiếp đối với tất cả mọi người Ngũ Thiên đại lục này chỉ là truyền thuyết mà thôi! - Nếu chẳng phải độ kiếp vậy đây là thứ gì? Sao nó lại mang sức mạnh kinh khủng như thế. Vừa người trung niên vừa nhìn đám mây trời, cơ thể người trung niên rùng mình, mồ hôi lạnh liên tục toát ra. Phong Vô Thường chăm chú nhìn vào cấm địa của môn phái trong lòng đầy lo âu. người trung niên đứng bên trái Phong Vô Thường hướng Phong Vô Thường chấp tay thi lễ : - Chưởng môn hay chúng ta xuống dưới coi xảy ra chuyện gì. - được. Từ lúc tổ sư khai môn lập phái ra lệnh đây là cấm địa được xông vào. Chẳng lẽ các ngươi muốn làm trái ý với tổ sư gia người. Phong Vô Thường xua tay nhất quyết tán thành việc tiến vào cấm địa của gã trung niên nhân rồi tiếp : - Huống chi sư tôn ta đừng dưới cấm địa có tầng phong chế ( phong ấn khống chế) cực kỳ mạnh. Những người dưới Địa cấp tiến vào nhận ngay cái chết. - Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây Người trung niên khuông mặt lo lắng nhìn đám mây đen khịt trời đáp.Phong Vô Thường thở dài hơi - Nước đến đất chặn, binh tới tướng ngăn. Chúng ta về môn phái chuẩn bị để cùng vượt qua lần kiếp nạn này. Vừa Phong Vô Thường vừa quơ tay ra hiệu rời .....
Chương 4 : Hòn đá lót đường và kẻ dẫm đạp Sau khi Lôi Phong bị nuốt chửng, rơi vào cái đường hầm “mềm mại” cao trượng, sâu thấy đáy. Xung quanh Lôi Phong là gian đen khịt đầy mùi hôi thúi. Chưa kịp hoàn hồn, Lôi Phong lại bị cổ áp lực từ tám phương bốn hướng ép tới, làm Lôi Phong ngã nhào xuống “vùng đất mềm mại”, liên tiếp lăn tròn, sau đó rơi vào cái “sơn động” cổ quái. Lôi Phong chống hai tay xuống nâng thân thể đứng dậy. liếc mắt nhìn quanh cái "sơn động" tối ôm như mực này, trong mũi khò khè khó chịu vì mùi vô cùng gay mũi tại đây. Bỗng nhiên, từ "sơn động" giọt chất lỏng màu xanh biếc rớt xuống thân thể Lôi Phong, từ thân thể truyền đến cơn đau đớn chẳng thể diễn tả bằng lời. Lôi Phong nhìn xuống thân thể nơi chất lỏng kỳ lạ chạm phải thấy nơi đó huyết nhục bị thối rửa. Lôi Phong kinh hoảng, chân liên tiếp thục lùi mấy bước, mặt hướng lên nhìn vào khoãng đen khịt. - Chẳng lẽ ta bị rơi vào vùng tiêu hóa của con giao long. Thôi rồi! Lần này tiêu rồi. Chết tiệt , vừa mới sống lại chưa được bao lâu giờ lại chầu diêm vương. Lôi Phong chán nản, lắc lắc cái đầu xua những ý nghĩ đâu. Bụng kêu lên "ọt ọt" than đói làm càng thêm ủy khuất. - Mẹ nó! ngờ lần này ta lại trở thành con ma đói. được! Có chết ta cũng phải chết cho no. tới đây bỗng nhiên trong đầu Lôi Phong nảy ra ý tưởng, ăn chết cái con thằn lằn này! Ngày xưa có Tôn Ngộ giết tinh bằng cách chui vào bụng, nay có Lôi Phong ăn chết giao long! -Ha Ha Ha.Giao long ơi là giao long. Ngươi nuốt ta, ta nuốt lại ngươi! Cho dù ta chẳng thể nuốt chết ngươi nhưng ta cũng phải làm cho ngươi đau khổ. Lôi Phong muốn cắn nuốt giao long vì hết cách, Lôi Phong bị ép vào đường cùng, trước cũng chết sau cũng chết, tại sao chẳng kiếm chút lời gặp diêm vương. Vì những ý nghĩ này nên Lôi Phong đưa ra quyết định táo bạo. Nhưng Lôi Phong thể ngờ được, do quyết định ngày hôm nay của mình làm cuộc đời của sang ngã khác. Lôi Phong như hóa thành con dã thú bị nhốt lâu ngày gặp được miếng " bít tết giao long " tươi ngon cực điểm, chút ngại ngùng với độ tươi chẳng thể tươi hơn của " bít tết giao long ", miếng rồi lại miếng nhanh chóng bị Lôi Phong cắn nuốt. ------------------ bầu trời, từng đoàn lôi điện thành công hội tụ thành đạo thiên lôi. "Xoẹt" Đạo thiên lôi thứ nhì nhanh chóng giáng xuống cơ thể giao long. "Grào Grào" Tiếng rồng ngâm vang lên cả vực sâu. thân thể của giao long đầy máu tươi, huyết nhục chỗ nguyên chỗ cháy khét. Trong lúc này, miệng giao long lại nở nụ cười. - Ha Ha Ha. Ta sắp thành công vượt qua tam tru rồi. Cuối cùng, ta đây cũng thoát khỏi nơi đây.Cuối cùng, ta cũng hóa thành người. Cuối cùng, ta đây được tự do. ============= Khi tà thú muốn hóa hình phải trải qua tam luyện thập bát tru ( Ba lần bị tôi luyện mười tám lần bị tru diệt). Tà thú thăng cấp hóa hình sơ kỳ đón nhận tam tru(Lần tru thứ 1 thấp hơn đăng cấp người bị tru bậc, lần tru thứ 2 bằng đẳng cấp người bị tru, lần tru thứ 3 cao hơn đẳng cấp người bị tru bậc).Rồi từ hóa hình sơ kỳ thăng hóa hình trung kỳ đón nhận lục tru(Lần tru thứ 1 bằng đẳng cấp người bị tru, lần 2 đến lần 6, mỗi lần đều tăng lên bậc). Tiến hóa đến cuối thăng thành hóa hình hậu kỳ đón nhận cửu tru( Giống với lục tru).Tổng cộng lại tà thú phải nhận thập bát tru mới giữ được hình thể con người hết kiếp .Giao long tại, thăng cấp hóa hình sơ kỳ nên thiên kiếp nó nhận chính là tam tru lôi kiếp. ============= Từ "cuối cùng" liên tục vang lên ba lần. Cho thấy tâm trạng của giao long lúc này khích động đến cỡ nào. Nó bị nhốt tại đây gần ngàn năm. Giờ sắp được rời khỏi nơi này làm sao mà khích động cho được! Từng đoàn lôi điện xung quanh đám mây đen khịt lại bắt đầu hội tụ. - Hahaha. Tới đây lôi kiếp .... Á. Niềm vui còn chưa thành cơn đau thắt từ trong cơ thể truyền đến làm giao long rống dài. Ngay lúc này, đạo thiên lôi thứ ba thành hình và giáng xuống. "Ngao Ngao" Giao long rống lớn, nó há cái mồm kinh khủng của mình ra, liên tục phóng xuất ra năm quả lôi cầu. Năm lôi cầu khi được phóng ra xoay quanh cái mồm của nó, rồi nó nhanh chóng phóng ra thêm tia sét xuyên trung tâm vòng tròn của năm lôi cầu, bay thẳng lên trung đối kháng cùng đạo thiên lôi. Khi tia sét qua trung tâm vòng tròn, sức mạnh của tia sét được phóng đại lên gấp 5 lần. "Lôi Hoành Cầu Trường" Đây chính là thiên phú mạnh nhất của giao long, thiên phú này giúp tăng năng lượng lôi hệ lên gấp 5 lần khi phóng xuất. Tia sét chạm trán cùng đạo thiên lôi làm gian xung quanh bị méo mó. Nơi giao nhau của tia sét và đạo thiên lôi có các đoàn lôi điện xoắn quanh, liên tục vang lên thanh “xẹt xẹt”. Tuy tia sét được phóng đại sức mạnh, nhưng nó vẫn thể đẩy lùi hay phá tan được đạo thiên lôi. May mắn thay tia sét bị rơi vào thế hạ phong. Cuộc chiến giữa giao long và lôi kiếp chính là cuộc chiến cân sức cần tài. Đây là cuộc chiến ai giữ được nguồn năng lượng lâu hơn chiến thắng. dài dòng nhưng mọi chuyện từ lúc đạo thiên lôi giáng xuống tới giờ diễn ra chưa quá năm giây. --------------------- Trong khoang bụng của giao long, Lôi Phong tại hai mắt đỏ ngầu, ý thức bị mất hoàn toàn, miệng liên tục cắn nuốt huyết nhục xung quanh mình. Lôi Phong gặp máu uống gặp thịt ăn, càng cắn nuốt càng hăng hơn. Máu của giao long khi bị nuốt vào sôi sùng sục cùng máu của Lôi Phong. Hai loại máu này vừa sôi vừa từ từ hòa hợp thành thể, rồi chúng lại chạy khắp kinh mạch của Lôi Phong như thể chuyện gì xảy ra. Những điều này Lôi Phong chẳng hề hay biết, trong đầu giờ chẳng còn ý thức gì ngoại trừ ăn. Bỗng nhiên, Lôi Phong phát có vật hình tròn cỡ trái bóng tennis phát ra ánh sang màu xám. chẳng có nghĩ ngợi gì, ngay lập tức chạy như điên tới bên vật đó, dùng tay cầm lấy vật đó rồi để lên mồm cắn nuốt. sai! Vật Lôi Phong cắn nuốt chính là thú đan của giao long. Trong đan điền Lôi Phong, vật hình tròn như trứng chim cút bay lửng lơ giữa điền.. Khi năng lượng của kim đan bị nuốt vào vật này lại xoay tròn tại chỗ hút lấy năng lượng chảy vào cách điên cuồng, --------------------- Giao long ở ngoài này, chữi cha chữi mẹ, khổ chẳng thể tả nổi. Nó chẳng biết vì sao trong giờ phút quan trọng này, thân thể nó luôn truyền đến những cơn đau thắt tựa xé ruột xé gan. Giao long cắn răng chịu đựng, toàn lực tập trung vào việc đối kháng với thiên kiếp. Giao long biết rất , chỉ cần vượt qua được thiên kiếp mọi chuyện đều được giải quyết. Tiếc thay, mọi chuyện như mong muốn. Năng lượng của giao long bỗng dưng ngày càng yếu với tốc độ chóng mặt. cơn đau đớn từ linh hồn giao long truyền đến, làm tất cả các chiêu thức của nó đều biến mất. Đạo thiên lôi thừa thế tiến công, giáng thẳng xuống thân thể giao long. “Oành Oành” “Xẹt Xẹt” Khi bị đạo thiên lôi chạm phải, thân thể của giao long bị chấn nát thành khói bụi, khiến cho nó hồn phi phách tán. bầu trời, vật thể hình người rơi xuống. Đúng vậy! Người này ai khác, chính là Lôi Phong. ra, khi đạo thiên lôi giáng xuống với sức ép kinh khủng làm cho Lôi Phong ngất xỉu. Ngay lúc này đây, giữa ngực của Lôi Phong phát ra ánh hào quang màu vàng nhạt. Ánh hào quang này nhanh chóng lớn mạnh, bao bọc lấy thân thể của Lôi Phong, giúp chống đỡ kiếp nạn diệt vong. Lôi Phong sống sót tới giờ, tất cả đều nhờ loạt yếu tố may mắn kết hợp, tạo thành đại may mắn nghịch thiên giúp thoát chết từ lần này sang lần khác. May mắn đầu tiên, bị nuốt vào trong bụng của giao long nhưng chưa bị tiêu hóa liền, do giao long khinh thường nhân loại bé chẳng làm được gì, nó chỉ tập trung tinh thần đối phó với thiên kiếp chẳng màng đến Lôi Phong, nên tạo cơ hội cho Lôi Phong cắn nuốt huyết nhục của nó. May mắn thứ hai, số lượng huyết nhục bị Lôi Phong nuốt vào chứa năng lượng khủng bố, dư sức làm cơ thể của Lôi Phong bị nổ thành nghìn mảnh, nhưng chẳng thể hiểu vì lý do gì, thân thể Lôi Phong bị nổ. Ngược lại, thân thể còn hấp thu, hợp nhất với huyết nhục của giao long. May mắn thứ ba, chỉ có người đạt đẳng cấp cao hơn hai bậc so với giao long mới có thể cắn nuốt trực tiếp thú đan nếu bị bạo thể chết . Nhưng Lôi Phong nhờ vào vật kỳ bí trong đan điền, cần cơ thể hấp thụ, vật đó trực tiếp nuốt chửng năng lượng của kim đan, nên Lôi Phong bị bạo thể. May mắn thứ tư, giao long với huyết mạch của rồng, với thiên phú “Lôi Hoành Cầu Trường”, với năng lượng dành dụm xuất ra đối kháng hai đạo thiên lôi đầu tiên, nó đầy đủ khả năng vượt qua tam tru đạt hóa hình.Tiếc thay, ngay lúc đó Lôi Phong lại vô tình nhìn thấy thú đan, rồi chạy lại cắn nuốt thú đan . Thú đan là nơi cất giữ phần linh hồn và toàn bộ năng lượng của tà thú, bởi thế nên khi Lôi Phong cắn nuốt thú đan làm cho linh hồn và năng lượng của giao long bị tổn thương nặng, dẫn đến thất bại, hồn phi phách tán. May mắn thứ năm, Lôi Phong được ánh hào quang màu vàng nhạt bao bọc, cứu thoát khỏi thiên kiếp, bảo vệ bị sức mẻ gì khi rơi từ trung xuống. Hầu như từ đầu cho đến cuối, tất cả may mắn đều tập trung vào Lôi Phong, giao long chẳng nhận được điều tốt gì ngoài cái chết. Thiên mệnh sắp xếp số kiếp cho cả giao long và Lôi Phong. Thiên mệnh dùng quyến lực của mình, biến giao long thành hòn đá lót đường cho Lôi Phong dẫm đạp. Tại gian khác, Lôi Phong đứng giữa vũ trụ bao la bát ngát, đối diện là người mờ ảo được ánh hào quang màu vàng nhạt bao phũ. Lôi Phong nhìn chung quanh đến ngẩn người, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đứng giữa vũ trụ mà chẳng cần bất kỳ thứ gì trợ giúp, làm nội tâm của dâng lên cổ khí tức cao ngạo hơn người. Người mờ ảo từng bước tiến lại gần , đặt tay lên đầu : - Hỡi truyền nhân của ta, hãy nhận lấy tất cả truyền thừa từ ta. Mọi chuyện về sau đều chong cạy hết vào ngươi.