1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      TRỜI SINH LẠNH BẠC

      [​IMG]

      Tác giả: Tinh Thuyết

      Nguồn: Box Convert TTV


      Edit: Ladybjrd

      Nguồn edit: ladybjrd.wordpress.com

      Chặt chém: Ladybjrd

      Độc giả: You

      ————–

      Giới Thiệu: (do bên Ladybjrd có giới thiệu nên ta tự edit cái giới thiệu này, để mọi người dễ hiểu hơn____Cindy)

      Khi có thể dung túng mọi việc mặc ngươi tự do bay lượn.

      Nhưng khi nhắm mắt lại, yên lặng buông tay, mới phát hiện ngay cả oán hận cũng là dư thừa.

      Vậy mới biết, nguyên lai, ta, trời sinh lạnh bạc, khóc cười cả đời cũng chỉ là tùy tâm sở dục.

      Nhưng, Tiểu Thất, ngươi có biết, ngươi đối với thế giới này chỉ là một người, nhưng, đối với một người ngươi là cả thế giới.

      Nữ chính phải là trời sinh lạnh bạc, chỉ là, nàng mệt mỏi, rất mệt mỏi, khi bị những người nàng thương, người đnà ông nàng tin tưởng trao gửi cả cuộc đời vứt bỏ................
      Last edited: 15/9/14
      kuteddy, tart_trung, Miki Quỳnh3 others thích bài này.

    2. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 1. Luân hồi

      Edit: Ladybjrd

      Chưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là giấc mộng, giấc mộng hoang đường.
      Hoàn toàn biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi.
      Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với đúng là tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy.
      Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô dòng lệ; tới bây giờ tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được gia đình của chính mình.
      Cho tới khi xuất , hiền hậu cười, nụ cười thâu tóm hết những bất an trong . Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm qua . toàn tâm toàn ý , cùng sánh vai qua khó khăn, từ khi chỉ là viên chức bé cho đến khi trở thành thành viên thể thiếu của công ty, rồi thành lãnh đạo, sau đó là có tình nhân…
      Đến nay còn nhớ , về nhà, xoa xoa tay, có chút khẩn trương, lại có chút kìm nén được vui sướng, “Kỳ An, ấy mang thai rồi. Em yên tâm, đứa bé cũng là con em, mua cho mẹ con ấy căn nhà khác, xuất trước mặt em.”
      , “Kỳ An, ấy rất ngoan rất hiền, là rất tốt, ấy tranh giành với em bất cứ thứ gì.”
      , “Kỳ An, ấy rất đáng , là tốt, đừng hận ấy.”
      , “Kỳ An, bỏ rơi em, em là vợ , điều này vĩnh viễn thay đổi.”
      còn rất nhiều, rất nhiều, Kỳ An thể nhớ hết.
      Kỳ An nén lòng, mờ mịt biết phải làm thế nào.
      Mẹ vuốt đầu , nước mắt chảy dài, “Ly hôn? Như vậy sao được! Đàn bà con mà ly hôn có khác gì cái khăn lau bị vứt bỏ, còn ai quý ai trọng nữa. giống như đàn ông ly hôn, người giỏi giang vẫn thừa khả năng tìm cho mình trẻ trung xinh đẹp, người giỏi giang con lại muốn. Huống chi người sau này đâu chắc chắn ở bên con đến già. Hơn nữa, các con ly hôn rồi con cái phải làm sao bây giờ?”
      Bạn bè , “Kỳ An, cậu ngốc, ly hôn chính là tạo thêm tiện nghi cho ả kia. Huống hồ cậu cũng còn ít tuổi gì nữa, cũng nên ngây thơ tin vào tình nữa, hãy giữ chặt lấy Trương Sở Du . Ít nhất cậu mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của ta.”
      Nhưng, có thể như vậy sao? Chồng của , nửa thời gian là ở bên người khác, nửa thời gian giành cho , như vậy cũng có thể sao?
      Thà lần đau triệt nội tâm, sau đó dù có độc mà già vẫn là duy trì nguyên trạng, còn hơn cứ ngày ngày dày vò, ngày ngày chết lặng như vậy.
      Kỳ An cuối cùng cũng quyết định, , “Sở Du, chúng ta ly hôn . Em nuôi Sở Sở.”
      Trương Sở Du nhìn , trong mắt đong đầy hoài nghi lẫn khó tin, “Kỳ An, em sao vậy? rồi, ấy theo cũng ảnh hưởng đến em. vẫn giống như trước đây, chăm sóc em và Sở Sở. Ly hôn, em ra sao?”
      Kỳ An chậm rãi cúi đầu, nếu như ngày ngày đêm đêm phải đau đớn, bằng đau lần cho xong.
      Trương Sở Du thở dài, tỏ vẻ đành lòng, “Em hãy nghĩ lại , qua bên kia ở vài ngày. Sau khi về chúng ta bàn lại.”
      Đáng tiếc đợi được trở về. trận động đất chôn vùi tất cả. Trương Sở Du nếu có trở về nhìn, chẳng qua cũng chỉ thấy thị trấn thành bình địa, vợ và con ta vĩnh viễn vùi sâu trong lòng đất.
      Nếu cứ như vậy kết thúc tốt quá, Kỳ An ngừng thở dài. Trong trận động đất kinh khủng kia, ôm chặt con , từ từ chìm vào bóng tối, đến khi tỉnh lại, đến thế giới khác.
      Đây là thế giới chỉ thấy trong phim cổ trang. Vừa đến thế giới này, đập vào mắt là cảnh đao quang kiếm ảnh, màn gió tanh mưa máu. Cảm thấy lưng đau, hóa ra là nam nhân tay ôm ngang lưng , tay kia quơ đại đao, di chuyển khó khăn.
      Tên phóng tới, nam nhân kia dùng đao để chắn, ngăn được, liền dùng thân thể đón lấy. Nhìn thấy mũi tên phóng tới phía , Kỳ An cảm thấy cho dù nằm mơ cũng thực khiến cho người ta đau lòng, nàng mở miệng định , lúc này mới phát thanh suy yếu gần như còn phát ra tiếng động gì, “Ngươi, thả ta xuống.”
      Nam nhân đó quay đầu lại, vết máu loang lổ mặt, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt trong veo trong đó, “Tiểu Thất, đừng sợ, tiểu ca đưa ngươi ra ngoài.” Bàn tay nắm chặt, tiếp tục hướng tới trước.
      Ngay lúc Kỳ An nghĩ rằng thể chống đỡ được nữa đạo kỵ binh tiến tới. Ô y thiết kỵ, khí thế bừng bừng, đầu lĩnh chính là nam tử khí vũ bất phàm, người ngay lập tức nhảy xuống ngựa, tay đỡ lấy bọn họ, “Tiểu Lục, ngươi thế nào?”
      Nam tử cõng Kỳ An thân mình mềm nhũn, gục người , miễn cưỡng cười , “Ngươi đến tốt rồi, tiểu Thất giao cho ngươi.” đem Kỳ An phóng tới trong lòng người kia, kéo tay nàng, “Tiểu Thất, ngươi xem, ta nhất định có thể đưa ngươi thoát ra.”
      Ngón tay đặt lên mạch , lòng Kỳ An chấn động, nhìn về phía , nửa ngày mới run rẩy môi , “Tiểu Thất chết, ta phải tiểu Thất của ngươi.”
      Nam tử nhàng nở nụ cười, làm như bất đắc dĩ, làm như tha, “Tiểu ca để tiểu Thất bị thương, cho nên tiểu Thất tức giận sao?”
      “Ta phải tiểu Thất.” tiểu Thất của chết rồi, tại còn sống là , Kỳ An.
      Nam tử cười cười, cố hết sức nhìn về phía thanh niên tướng quân thân mặc áo giáp kia, “Hoài Lễ, tiểu Thất nhà chúng ta giao cho ngươi.” Thanh niên tướng quân gật gật đầu, mắt hướng sang bên, đành lòng nhìn lại.
      Ánh mắt nam tử xuống, lôi kéo tay Kỳ An, “Tiểu Thất, gọi ta tiếng tiểu ca , được ?”
      Kỳ An mím miệng, nhãn tình nam tử đóng lại, nhắm chặt lại…
      “Tiểu ca!” Kỳ An kêu lên, giọt nước mắt rơi xuống.
      Nam tử kia mắt nhắm nghiền, tỉnh lại nữa, khóe miệng còn đọng lại nụ cười.
      Sau khi vương triều mới lên được mười năm tàn dư của triều đại cũ sau nhiều năm nấp đột nhiên nổi dậy phản loạn, vây công trấn quan trọng ở biên cương. Đại tướng quân Tiêu Dục vì bảo vệ cho dân chúng an toàn rút khỏi mà chết trận trong thành, người Tiêu gia đều tử vong, duy chỉ có nhất nữ* Tiêu Thất được Lạc Hoài Lễ, con trai của binh bộ thượng thư đương triều cứu thoát, nhưng cũng trọng thương hôn mê, tháng sau mới tỉnh lại, thần trí mơ hồ .
      Tiêu-Lạc hai nhà vốn quen thân, sớm có hôn ước. Tiêu gia cả nhà trung liệt, Hoàng thượng hạ chỉ phong Tiêu Thất làm công chúa khác họ, đưa vào trong cung để hoàng hậu tự mình chiếu cố. Sau ba năm giữ đạo hiếu cùng Lạc Hoài Lễ hoàn thành hôn ước.
      Kỳ An nghĩ, nhất định là ông trời cảm thấy việc ly hôn là quyết định sai lầm, cho nên nếu thể nhận được chế độ vợ chồng đem luôn đến nơi này, cho chịu cảnh ba vợ bốn nàng hầu đều danh chính ngôn thuận. Nếu như quen với cảnh vô số nữ nhân cùng chia sẻ trượng phu rồi, xem còn cái gì vừa ý nữa.
      đời này kêu Tiêu Thất. Kỳ An có cha mẹ ly dị biến thành Tiêu Thất cha mẹ song vong.
      tart_trungChris thích bài này.

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 2: Bắt đầu

      Edit: Ladybjrd

      Điều làm Kỳ An thể ngờ chính là cho dù cả nhà Tiêu gia chỉ còn lại mình tiểu Thất mồ côi, người mà ngay cả mặt mũi gia nhân Tiêu gia ra sao cũng biết, lại nhận đủ mọi loại quan tâm.
      Hoàng thượng ôm nàng, nước mắt chảy quanh, “Tiểu Thất, về sau ngươi hãy coi trẫm là cha, ai dám khi dễ ngươi, trẫm giúp ngươi trút giận.” Tục truyền, Tiêu lão tướng quân và Hoàng thượng từ lớn lên bên nhau, giao tình nhạt.
      “Tiểu Thất, nhị ca ngươi khuất bóng có ta!” Đại lý tự khanh Mạc Nhược thương tiếc nhìn nàng.
      “Hừ, với ngươi có ích lợi gì. Tiểu Thất, cần xen vào, có chuyện gì bản cung thay ngươi ra mặt.” Vị ra vẻ khinh thường Mạc Nhược nghe tên là Hiên Viên Ký, thái tử đương triều, là đồng môn với lão đại Tiêu gia, từ cùng học võ công, cưỡi ngựa.
      Càng tới trong hoàng cung, có biết bao nhân sĩ biết tên từng được Tiêu tướng quân quan tâm trợ giúp. Có những người cao lớn thô kệch lại động tí rơi nước mắt ngay trước mắt nàng, khóc cho Tiêu gia gia tướng.
      Kỳ An bất đắc dĩ nhận hết thảy những thứ mà thân phận mới này mang lại cho nàng. Có nhiều đêm, nàng nhớ tới chồng và con ở kiếp trước, đau đớn đến tận cùng, chỉ có thể ngừng tự thuyết phục chính mình, hãy để Kỳ An qua , tại còn sống chỉ là Tiêu Thất mà thôi.
      Nàng là Tiêu Thất, là nữ nhân nhất Tiêu gia, là nữ nhân được sủng ái nhất tiểu Thất. giờ người nhà mất , nàng lại nhận được vô số sủng ái và thương tiếc.
      Nàng hề rơi lệ, nàng đối với Tiêu gia có cảm kích, đối với việc cả nhà họ thương vong thảm thiết, nàng rung động tiếc nuối, nhưng thủy chung có thiết thân bi thương. Nhưng ở trong mắt người khác nó lại biến thành kiên cường, biến thành cố nén bi thống mà thoát thai hoán cốt.
      Vị hôn phu của Tiêu Thất, Lạc Hoài Lễ kia thường thở dài, “Tiểu Thất, ngươi khóc , sao. Tiêu bá phụ trời có linh trách ngươi.” vẫn biết gia huấn của Tiêu gia là “chỉ cho đổ máu cho rơi lệ”, mắt thấy tiểu Thất trở nên trầm mặc hướng nội, chuyện cũ trước kia toàn bộ quên hết càng thêm lo lắng nàng qua được kiếp nạn này.
      May mà vết thương lưng chuyển biến tốt đẹp, tiểu Thất cũng chậm chạp tốt lên, tuy rằng vẫn trầm mặc ít nhưng cuối cùng vẫn là khôi phục huyết sắc. Trí nhớ mất rồi thôi, dù sao chỉ cần người còn sống có thể tạo ra trí nhớ mới.
      Kỳ An, hay giờ là tiểu Thất, lúc có thể lại chỉ ưa thích an tĩnh mình nằm phơi nắng ở hoa viên.
      Nghĩ tới tương lai, nếu như biến thành Tiêu Thất, như vậy tất cả những bi thống cùng rối rắm của Kỳ An đều có thể từ bỏ sao?
      Cảm thấy quyển sách mặt bị ai nhàng cầm lấy, Kỳ An mở mắt ra, ánh vào tầm mắt là khuôn mặt Lạc Hoài Lễ tươi cười. “Tiểu Thất, sao lại ngủ ở ngoài này, cảm lạnh phải làm sao?”
      Kỳ An nhìn thấy mỉm cười, “ , mặt trời rất ấm.”
      Lạc Hoài Lễ lắc đầu, đột nhiên cúi người ôm lấy nàng, Kỳ An khẽ kêu tiếng, thân thể cứng đờ, đôi mắt ngơ ngác nhìn Lạc Hoài Lễ, hắc bạch phân minh.
      Lạc Hoài Lễ vừa bước vào phòng vừa cúi đầu xuống với nàng, “Tiểu Thất, nếu phải tại cuộc chiến kia nàng giờ này sớm là thê tử của ta.”
      Kỳ An cụp mắt xuống, lại. Thê thế nào, thê bằng thiếp, thiếp bằng thâu, thâu được bằng thâu .
      Chế độ vợ chồng còn làm cho Trương Sở Du để ý đến nàng, huống chi chế độ chồng chung?
      Lạc Hoài Lễ phong độ nhàng, tuổi trẻ tài cao, biết là rể hiền trong mắt bao nhiêu người. Kỳ An ràng hơn ai hết rằng nàng thể hy vọng xa vời, cũng dám hy vọng xa vời.
      Nếu như trong đại, Tống Kỳ An còn có thể mong gặp được nam nhân chung tình, giờ đây, Tiêu Thất ngay cả hy vọng ấy cũng dám có. Người nào cũng thấy đó là chuyện tự nhiên, thiên kinh địa nghĩa, nếu nàng chấp nhất ngược lại trở thành lạc lõng.
      Cho nên khi hoàng hậu lấy Lạc Hoài Lễ là may mắn của nàng, nàng chỉ cười cười, gì cả.
      Kỳ có đôi khi nàng nghĩ mình nguyện theo nam nhân quá vĩ đại như vậy, vì như thế có ai đến tranh đoạt cùng nàng. Nếu như lúc trước, Trương Sở Du nghèo khó, chẳng có gì trong tay liệu nữ tử thiện lương, chỉ cần tình cần danh phận kia có nguyện ý chia sẻ trượng phu với nàng ?
      Cực khổ kiểu gì cũng có thể chịu được, chỉ có tình là nàng thể thỏa hiệp.
      Cho nên, nàng thà đơn.
      thế giới này nàng người thân, bằng hữu, thậm chí có được người hiểu được nàng. Mỗi khi nghĩ đến điều này, nàng lại cảm thấy bi thương. Nếu sớm biết mất Trương Sở Du trở nên độc như vậy, liệu nàng có đủ dũng khí chia tay ?
      Đông cung. Hiên Viên Ký thấy Mạc Nhược thất thần liền tiến lại gần, “Ta , Đại Lý Tự Khanh đại nhân, tốt xấu gì ngươi cũng phải nhìn thẳng vào thái tử ta chút , ta hỏi ngươi câu mà phải lặp lại ba lần rồi. Xin hỏi, có phải là muốn ta lại lần thứ tư ?”
      Mạc Nhược bình tĩnh ngước mắt lên, “Đúng, lần thứ tư .”
      Hiên Viên Ký nuốt trụ, trừng mắt lúc thất bại thở dài, “Ngươi , rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm khó được đệ nhất tài tử của chúng ta vậy?”
      Mạc Nhược đứng dậy, chắp tay sau đít, thong thả bước ra ngoài đại sảnh, “Ta muốn ngắm hoa sen.”
      Hiên Viên Ký sắc mặt ngưng lại, lâu sau mới , “Đúng, nên xem.”
      Chập choạng tối, Mạc Nhược tới Lê Tam cung, nơi Kỳ An ở.
      “Tiểu Thất, ngươi có nhớ lúc trước khi thành bị tấn công, có việc gì khác thường xảy ra hay ?”
      Kỳ An lắc đầu, “Ta nhớ .” Cho dù là có cũng theo Tiêu Thất rời , cùng nhau tiêu thất rồi.
      Mạc Nhược tới, vung tay kéo Kỳ An từ ghế xuống, nghiêm trang bảo, “Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy?” Mạc Nhược sắc mặt ngưng trọng, “Trong khoảng thời gian gần đây, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cười. Nhị ca ngươi từng , tiểu Thất nhà ngưng tụ nụ cười của cả nhà, khuôn mặt của nàng từ lúc nào cũng như cười. Ta vốn nghĩ ngươi cần thời gian điều chỉnh nhưng sao lại lâu vậy?”
      Kỳ An đẩy tay ra, “Thực xin lỗi, nhưng ta phải là Tiêu Thất mà ngươi .”
      Trong phòng trở nên yên tĩnh, Mạc Nhược nhìn nàng, cả nửa ngày mới từ từ mở miệng, “Như vậy tiểu Thất, ngươi muốn làm gì? Hay là có muôn ta dùng chút tài cán của mình làm giúp ngươi cái gì ?”
      Nhãn tình bộc lộ chân tình, Kỳ An gì, quay đầu chỗ khác.
      “Tiểu thất, thể sa sút như vậy được, cho ta biết, ta làm điều gì đó cho ngươi. Nhị ca rồi, từ nay về sau ta chính là ca ca của ngươi.”
      Cha mẹ thể dựa vào, trượng phu thể tin cậy. Vậy ca ca, ca ca có khả năng gì khác chứ? “Như vậy, ta muốn học y. Ngươi có thể an bài ?”
      Trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Nhược, Kỳ An thanh lãnh nở nụ cười. Nếu như ai cũng thể dựa vào chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Nàng ở đại chỉ là người bình thường, bây giờ lại sống trong thế giới kỳ quái như vậy, tự nhiên cũng có năng lực hô phong hoán vũ, võ đủ tự bảo vệ mình, văn thể an bang, tất cả đều tầm tầm như nhau. Cũng may ngày trước có học y, giờ lại học tiếp, cho dù ngày nào đó bị vô tình vứt bỏ cũng có thể miễn cưỡng tự nuôi thân.
      Trong phim truyền hình, các đại hiệp cả ngày bay tới bay lui, hiệp can nghĩa đảm, tựa hồ hoàn toàn khổ sở lo lắng kế sinh nhai, tự nhiên có bạc bay đến tay. Nàng cũng ngu ngốc mà tin vào đó, nàng biết, người còn sống là còn phải kiếm tiền.
      Dưới an bài của thái tử Hiên Viên Ký, Kỳ An chính thức bái thái y đứng đầu Hồ Khiêm làm sư. Theo như thái tử thổi phồng lên vị Hồ thái y này là tay châm cứu xuất thần nhập hóa, xương cong có thể bẻ thẳng, cốt dài có thể thu ngắn. Căn cứ vào y học đại, Kỳ An dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng nàng vốn tôn trọng y học nên cũng dễ dàng hoài nghi.
      Tuy nhiên, chỉ gặp lão nhân kia lần, Kỳ An liền tin tưởng hoàn toàn.
      lại ngày đó, khi Hiên Viên Ký đưa Kỳ An tới cửa nhà lão, lão còn ngủ. Lão dám để cho thái tử điện hạ lẫn công chúa mới tấn phong đứng chờ dưới nắng đúng canh giờ.
      Hiên Viên Ký cười cười , tựa hồ cảm thấy bất kỳ thứ gì ổn ở đây. Sau khi gặp mặt lão nhân câu đầu tiên chính là, “Mạo muội tới đây là do bản cung phải!”
      Lão nhân thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ mở to đôi đôi mắt tí, nhìn Kỳ An từ xuống dưới, “Trước kia có học y chưa?”
      Kỳ An thành thành gật đầu.
      “Ba!” tiếng, lão nhân nhảy dựng lên, chưởng chụp lên đầu nàng, “Đem hết tất cả những gì học trước kia quên , lấy những điều lão phu dạy làm chuẩn, hiểu chưa?”
      Kỳ An chịu chưởng, vẻ mặt đau khổ, mơ màng gật đầu.
      “Tốt!” lão nhân rất vừa lòng, lại vỗ vỗ lên đầu nàng, thanh giọng , “Lão phu cần phải trước, ta loại ngươi nếu ngươi quá ngốc nghếch hoặc quá thông minh; vì nếu ngươi quá ngốc nghếch lãng phí thời gian của ta, còn nếu quá thông minh phí thời gian của ngươi. Trước tiên thử học ba tháng, lão phu xem xét ngươi, cần biết ngươi là cái gì đại tướng quân chi nữ, cái gì công chúa, toàn bộ đều cần.”
      Hiên Viên Ký làm bộ như phát ra mặt Kỳ An đỏ lên, chỉ cười gượng hai tiếng, “Tiểu Thất quá thông minh cũng thực ngốc, vừa vặn phù hợp!”
      “Hừ!” lão nhân hừ mũi.
      Trước khi rời còn tóm Kỳ An lại, câu, “Lão phu chưa bao giờ thu nữ đệ tử, việc ngươi bái sư, ngươi biết ta biết, thái tử điện hạ biết, còn những người khác, được phép biết.”
      Kỳ An gật đầu, lại lắc đầu, “Nhưng Mạc đại ca biết rồi.”
      Lão nhân trừng mắt, “Quên , dù sao tên tiểu tử dối trá Mạc gia kia hồn tiêu tan, nơi nơi đều có , sớm muộn rồi cũng biết.”
      Nàng rất muốn cùng thảo luận lý luận và thực tiễn về y học nhưng lại thể. Lão đem toàn bộ sở học trước kia quên hết, tốt nhất là quên . Nàng tin tưởng vào năng lực của lão.
      đường về, Kỳ An trở nên trầm mặc.
      Hiên Viên Ký kiên nhẫn được, với nàng, “Hồ thái y có quan hệ rất tốt với hoàng thất. Có vô số thế gia quý tộc muốn đem nữ nhân đến chỗ Hồ thái y học tập để lấy đường tắt gả nhập hoàng gia. Lúc trước từng xảy ra số chuyện nên từng tuyên bố trước mặt mọi người là thu nữ đệ tử nữa. sợ tin tức thu ngươi làm đồ đệ truyền ra lại làm ‘giang hồ dậy sóng’.”
      xong, chờ mong nhìn Kỳ An.
      Kỳ An gật gật đầu, “Nga!” tỏ vẻ minh bạch.
      Thái tử lúc này mặt đen nửa, đợi thêm lúc, lại thấy Kỳ An chỉ lo ngắm cảnh ven đường rốt cuộc nhịn được, “Tiểu Thất, ngươi hỏi vì sao mà lão ta nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ sao?”
      Kỳ An quay lại, cười mà như cười, “Thái tử ca ca, ngươi đợi ta khen ngươi phải ?”
      Hiên Viên Ký nhìn ánh mắt Kỳ An, rầu rĩ đáp, “ có. Chẳng qua ta thấy lạ sao tiểu Thất lại hỏi nguyên nhân.”
      Nguyên nhân đơn giản như vậy còn cần phải hỏi sao? Kỳ An cười khẽ.
      Hiên Viên Ký nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng cong lên, “Tiểu Thất, ngươi cười!”
      Kỳ An sửng sốt, Hiên Viên Ký vỗ vỗ đầu nàng, “Tiêu gia tiểu Thất rốt cục cũng nở nụ cười.”
      Nụ cười kia tươi mát tựa như trần gian nở rộ ngàn hoa, Hiên Viên Ký bắt đầu hiểu ra, vì sao mà mấy vị công tử Tiêu gia lại sủng nịnh vị muội muội này như vậy, tất cả đều là vì nụ cười này của nàng.
      Kỳ An vén màn kiệu, vươn nửa người ra, với thị vệ bên cạnh, “Vị đại ca này, có thể dạy ta cưỡi ngựa ?”
      Cưỡi khoái mã bay nhanh như gió, giơ roi ngao du sơn thủy từng là giấc mơ thời thiếu nữ của nàng. Ai có thể ngờ giờ lại có thể thực ?
      Kỳ An hất đám tóc hỗn độn vì gió ra sau, ánh mắt hứng khởi nhưng lại lặng yên sóng.
      tart_trungMiki Quỳnh thích bài này.

    4. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 3: ngang qua

      Edit: Ladybjrd

      con đường vang lên tiếng vó ngựa, lưng ngựa là người tóc đen như mun, dung mạo tuyệt thế. Trong ánh mắt lạnh lùng có vài phần khí thế, càng thêm vẻ khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm.
      “Vương gia!” người từ trong rừng tiến ra, quỳ gối bên đường.
      Vó ngựa cất cao, tựa như dẫm nát người kia, nhưng người ngựa lại chút hoang mang dật dây cương, con ngựa hý dài tiếng, quay vòng qua bên, ngừng lại.
      Hiên Viên Sam lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt người quỳ.
      “Vương gia, Đại Lý Tự Khanh truyền tin đến, Tiêu tướng quân chết đúng là có nguyên nhân khác nhưng vẫn chưa điều tra , thỉnh vương gia tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, cần phải cam đoan vị tướng mới là người của chúng ta.” lấy ra phong thư trong lòng, hai tay dâng lên quá đầu.
      Hiên Viên Sam tiếp nhận, xem nhanh qua lần rồi tùy tiện sờ lên, giấy viết thư dường như là tuyết phiến phi hạ.
      nhìn thấy người trước mặt vẫn quỳ, tay trái liền giơ lên. Khinh Ngũ, người nãy giờ vẫn đứng cạnh , hỏi, “Vương gia hỏi ngươi, Tiêu gia gia tướng có biết tin tức này ?”
      “Trước mắt dường như chưa biết.”
      Khinh Ngũ nhìn mặt chủ tử của mình, lại hỏi tiếp, “Vậy Tiêu Thất kia đâu?”
      “Ở trong cung, để hoàng hậu và Đông cung thái tử tự mình chiếu cố.”
      Hiên Viên Sam nhàng gật đầu, Khinh Ngũ vội vàng kéo ngựa lại, bên với người quỳ, “Tạm thời đừng để người Tiêu gia nghe phong thanh gì cả, đại loạn trước mắt chưa định, Tiêu gia lại mất người tâm phúc, nếu để các võ tướng loạn lên tốt.”
      Hiên Viên Sam xoay người lên ngựa, cũng liếc mắt đến người đất cái, hai chân kẹp bụng ngựa, phóng vút .
      Người quỳ dưới đất lúc này mới ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trán, thở ra. Con người thể quá hoàn mỹ, vị đệ đệ này của đương kim Hoàng thượng là vị Vương gia duy nhất có thể tùy ý xuất nhập kinh thành, thiên nhân chi tư, cơ trí hơn người, nhưng lại bị câm điếc. Cũng may mắn là bị câm điếc nên tài năng mới bị cố kỵ, được Hoàng thượng sủng ái tín nhiệm.
      Hiên Viên Sam cũng thèm để ý đến việc thể , từ sau khi bị trúng độc lúc năm tuổi thể chuyện. Có thể nghe thấy người khác , Khinh Ngũ lại cực kỳ hiểu tâm tư , thường thường chỉ cần nhìn tư thế là biết muốn gì. Mấy năm nay việc ‘nhìn người đoán ý’ thành thói quen.
      Ngựa vừa mới chạy được vài bước, Hiên Viên Sam đột nhiên nắm chặt dây cương, Khinh Ngũ cảnh giác nhìn ra bốn phía, “Vương gia?”
      Hiên Viên Sam nhìn lên cây rậm rạp ven đường, giữa đám cành lá xanh tốt có thể nhìn thấy được bóng quần áo hồng nhạt.
      Kỳ An thể lại lần nữa bội phục vận khí hay ho của chính mình.
      Sư phụ , “Tiêu gia tiểu Thất, ngươi đảo qua đám tảo.”
      Sư phụ , “Tiểu Thất gì gì kia, mau lên núi cùng sư phụ. thực địa nhiều hiểu được dược tính và cách sử dụng của nhiều loại thuốc.”
      Cho nên nàng mới kiệt sức theo phía sau, biết tại sao lão nhân kia lại có thể đứng nhàng như thế, người mấy chục tuổi rồi mà đường núi cứ như lông hồng. Nàng lại thở hổn hển theo sau, bĩu môi đuổi theo lý tưởng.
      Bốn phía đều là sơn thanh thủy tú, phong cảnh tồi, nàng vén váy lững thững lên núi. Cuối cùng là… lạc!
      Nàng quyết định tìm đường xuống núi theo dòng suối . nhàn nhã dạo, bỗng nhìn thấy đại thụ hình thù kỳ quái, cành lá sum suê tươi tốt, nơi tốt để nghỉ ngơi. nhàng trèo lên, đu đu lắc lắc, cành cây là rắn chắc, lá cây thực sum xuê. Ân, tồi, du du thiu thiu, nàng ngủ.
      Cho nên mới , nàng vì sao mà chỉ ngủ giấc thôi cũng bị người ta bắt .
      Bịch tiếng, bị đặt xuống trước mặt ai đó. Kỳ An đứng dậy nhìn, người kia bạch y tóc đen, tuấn mỹ bức người. Vì thế phải cảm thán, cổ đại bị ô nhiễm, quả nhiên khắp nơi đều là mỹ nhân.
      Đáng tiếc nàng lại hứng thú, tầm mắt nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt đó, “Ta chẳng qua chỉ ngủ giấc cây thôi.” Ngụ ý là cái gì nàng cũng nghe thấy, nhìn thấy.
      Hiên Viên Sam ngồi lưng ngựa nhìn xuống nữ nhân chật vật giải thích đất, hề động lòng, nhưng Khinh Ngũ bên cạnh đưa mắt đánh giá kỹ Kỳ An, trong lòng thầm thấy kỳ lạ. hiếm thấy, cư nhiên lại có nữ nhân chỉ liếc mắt qua vương gia cái rồi rời , mặt đỏ, cũng té xỉu, kêu lên sợ hãi, giống như là liếc mắt qua người bình thường vậy.
      Khinh Ngũ quay đầu nhìn lại Vương gia nhà mình. tồi, vẫn là phong hoa tuyệt đại, hề thay đổi, như vậy là thẩm mỹ của nữ nhân này có vấn đề? Nhìn lại, nhãn tình nàng kia linh động như vậy, phải là người mù chứ? Ngẫm lại càng cảm thấy được đạo lý, ông trời để Vương gia của phong trần tuấn lãng lại thể , nữ tử mặt đất này linh khí bức người, nên là người mù mới đúng. Như vậy mới có vẻ lão thiên công bằng, đặc biệt thiên vị ai, thế tâm lý mới cân bằng, thiên hạ êm ả.
      Hiên Viên Sam cũng để ý suy đoán của , nha đầu kia ràng phải người mù, vì thế ngón trỏ động động, Khinh Ngũ thở dài, sau đó lớn tiếng , “Trói lại!”
      Kỳ An cũng biết lúc này báo danh Tiêu Thất ra có hữu dụng hay , cũng đối phương là đối tượng nào. Nam nhân có bộ dạng quá hoàn mỹ, bình thường cũng làm cho người khác cảm thấy an toàn.
      Vì thế nàng phản kháng, ngoan ngoãn để bị trói, bị ném lên ngựa.
      Vắt người lưng ngựa cần cũng biết rất thống khổ, Kỳ An cố gắng động đậy, cố gắng cân bằng lại cơ thể, bên kêu lên với người bên cạnh, “Vị đại ca này, ngươi có thể để ta ngồi thẳng lên , chứ như thế này rất dễ bị sung huyết não, biến thành ngốc nghếch.”
      Thị vệ liếc mắt nhìn chủ tử, mặt có biểu tình gì, vì thế chỉ làm như nghe thấy.
      Cũng may Kỳ An vốn nghĩ rằng câu đầu tiên có hiệu quả nên tiếp tục : “Thị vệ đại ca, nếu ta biến thành ngốc nghếch, ngươi phải chăm sóc cho ta, chăm sóc cho kẻ ngốc rất thống khổ…”
      Thị vệ cảm thấy choáng váng, nhìn thấy mấy người bên cạnh cũng đều là vẻ mặt nhẫn. theo Vương gia nhiều năm, bọn họ sớm có thói quen kiệm lời, chưa từng có người nào bên Vương gia lại huyên thuyên ngừng như vậy.
      tay ấn chuôi kiếm, “ được phiền toái như vậy.”
      “Cái gì?’ Kỳ An ngửa đầu, ngươi bớt kiệm lời giúp ta có được !
      kiếm xuống còn thống khổ.”
      Kỳ An nháy mắt mấy cái, “Vậy được rồi, ngươi kiếm xuống .” Nhắm mắt lại, quả nhiên lại tiếng động.
      Tên thị vệ nhìn chủ tử vẻ cầu cứu, Hiên Viên Sam bình tĩnh nhìn về phía trước, im lặng như tiến vào lưỡng vong cảnh giới. Tên thị vệ phải chuyển hướng nhìn sang người phát ngôn của chủ tử.
      Tiếp thu tín hiệu cầu cứu, Khinh Ngũ cũng chỉ có thể quay ra trưng cầu ý kiến Vương gia. Bắt gặp sắc mặt Hiên Viên Sam, dường như thể tin được, dụi dụi mắt, nhìn lầm chứ, khóe miệng nhếch lên thế kia, có phải là tủm tỉm cười ?
      Nhéo đùi cái, “Ai ui!” Đau quá, hóa ra phải là mộng, Khinh Ngũ nhanh chóng phản ứng, “A Đinh, mau đặt nàng ngồi thẳng lên.”
      Kỳ An điều chỉnh tư thế chút. Hoàn hảo! Cho dù có chết cũng thể chết lúc máu chảy ngược được.
      Thắng làm vua, thua làm giặc. Mạnh được yếu thua.
      Kỳ An chấp hành cách nghiêm túc câu này, cho nên hề mở miệng giải thích nữa, biểu phi thường hợp tác. Hiên Viên Sam vẫn bình tĩnh, nhưng Khinh Ngũ . Suốt đường liên tiếp đánh giá, phi thường kỳ quái sao Kỳ An này lại câm miệng. Nụ cười của Vương gia đáng tiếc lại thấy nữa.
      Cả đường gì, lúc vào đến cửa thành, Hiên Viên Sam liếc mắt nhìn Kỳ An cái, quay ngựa lại chạy hướng khác.
      Kiến thức cổ đại của Kỳ An ít ỏi, nàng bị người ta nhốt lại, tùy ý quan sát chút liền biết đông tây gì nữa.
      Cảm giác thất bại. Chỉ là ngủ giấc cây, cũng bị cấm sao?
      Cũng may hoàn cảnh của nhà tù này tệ lắm, Kỳ An nhìn xung quanh vòng. Ân, sạch khô ráo, như những nhà tù thông thường. Ấn ấn bụng, ăn bữa coi như giảm béo vậy, nhưng rửa mặt tốt cho da chút nào.
      Nhắm mắt lại, nàng nhàng , “Sở Sở bảo bối, ngủ ngon.” Trong mộng, có thể được nhìn thấy nữ nhi hay ? Chỉ mong được thấy nàng mà phải thấy cha của nàng.
      Khinh Ngũ đứng trước mặt vương gia, lần đầu tiên cảm thấy đại não tê liệt.
      “Vương gia, nàng ngủ.”
      Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn .
      Khinh Ngũ lần này lý giải ý tứ của , hay đúng hơn là hiểu ý . Hiên Viên Sam nâng bàn tay tôn quý mà năm khó được lần khoa lên, “Nàng khóc? hét? Chỉ ngủ thôi sao?”
      Khinh Ngũ há mồm kinh ngạc, thể ngờ vương gia lại dùng ngôn ngữ cử chỉ vì người nào đó ngoài Hoàng thượng. Nhưng khi chạm phải cái nhìn trầm của chủ tử vội vàng định lại thần sắc, “ khóc, hét, cái gì cũng liền ngủ, ân, còn giống như cười nữa.”
      Hiên Viên Sam nhếch miệng, tay lại nhàng giơ lên, “Nàng là ai?”
      “Còn chưa tra ra. Nhưng mà Vương gia, ngài muốn xử trí nàng thế nào, giết, hay là thả?”
      Lần đầu tiên, Hiên Viên Sam muốn đưa ra lựa chọn.
      tart_trungMiki Quỳnh thích bài này.

    5. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 4: Khinh ly

      Edit: Ladybjrd

      Kỳ An mở to mắt, như có như thở dài, lại là đêm mộng mị.
      Nàng đứng dậy, đến cạnh cửa, nhàng gõ gõ, “Có người ?”
      Tiếng trả lời rất nhanh truyền đến, “Chuyện gì?”
      “Nếu như tiện có thể mang cho ta chậu nước rửa mặt , nước nóng quá lạnh quá, 30 độ là tốt rồi. Đương nhiên nếu như tiện hơn mang thêm chậu nước lạnh nữa, cám ơn!”
      Lặng im lát, rồi có thanh vang lên, thoáng mang theo nghi hoặc, “30 độ nghĩa là sao?”
      chút, Kỳ An khụ tiếng, “Ách, cái đó, chính là cần quá nóng, khỏa tay vào thấy khác biệt lắm với độ ấm của tay là được.”
      Ngoài phòng lâu truyền lại tiếng trả lời, nàng tạm thời cho rằng bọn họ đều nghe hiểu .
      Cửa mở ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào. Kỳ An đưa tay che mắt. Có vài người tiến vào.
      Kỳ An nháy mắt mấy cái, bất động thanh sắc, nàng cũng nghĩ chỉ mỗi việc đưa chậu nước rửa mặt mà phải làm phiền đến nhân vật cấp cao như vậy. Địch bất động ta cũng động, Kỳ An nghĩ, sau đó tự thân rửa mặt, trước dùng nước ấm rửa sạch , sau dùng nước lạnh vỗ vỗ lên.
      Hiên Viên Sam thấy nữ tử kia hoàn toàn để ý tới mình và đám người vừa đến, chỉ chăm chăm sửa sang dung nhan của mình. Khinh Ngũ ở bên cạnh bĩu môi, sửa soạn có ích gì, dù sao cũng lọt vào mắt vương gia nhà .
      Hiên Viên Sam quay đầu nhìn nhìn Khinh Ngũ, Khinh Ngũ hiểu ý, tiến lên từng bước hỏi, “Ngươi tên là gì?”
      “Tống Kỳ An.” Đây là hoàn toàn trả lời theo bản năng, cũng phải nàng muốn giấu diếm gì đó.
      Hiên Viên Sam nhíu mày, Khinh Ngũ vội vàng lắc đầu, “Chưa từng nghe qua.”
      Kỳ An cố tỏ ra coi thường, muốn biết tự mà tra chứ! Lúc này nàng mới cảm thấy có điểm thích hợp, vị đại nhân ra vẻ cao cao tại thượng này dường như có điểm kỳ quái a!
      Nàng đưa ánh mắt hồ nghi đảo quanh người Hiên Viên Sam, Hiên Viên Sam cũng nghênh đón ánh mắt nàng, nhãn tình biểu gì.
      Khinh Ngũ hiển nhiên là công phu tĩnh dưỡng còn chưa đủ, tiến lên chặn trước mặt Kỳ An, “Ngươi biết xấu hổ sao, sao lại nhìn chằm chằm vào chủ tử ta như thế?”
      Hiên Viên Sam động đậy, biết, ánh mắt nàng kia có hoài nghi, có tò mò, nhưng tuyệt có vẻ kinh diễm hay là ái mộ.
      Kỳ An nháy mắt mấy cái, giống như đưa ra kết luận, “Ngươi thể ?”
      Khinh Ngũ mặt đỏ phừng phừng, “ thể cái gì? Chủ tử ta văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại…” đáng tiếc là quá bất bình cho chủ tử mà năng trở nên lộn xộn, ‘phong hoa tuyệt đại’ mà đặt người nam tử có hơi…
      để ý tới Khinh Ngũ, kẻ điên cuồng huơ chân múa tay muốn giữ gìn hình tượng hoàn mỹ cho chủ tử, Kỳ An chỉ nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Sam, hỏi, “Vậy có nghe thấy ta ?”
      Hiên Viên Sam nhìn nàng hồi lâu rồi mới nhàng gật đầu.
      Kỳ An cười tươi, “Vậy là tốt rồi, nếu ngươi thể ta , ta hề nghe thấy chuyện gì của ngươi cả. Đó là .” Nàng thu lại nụ cười, lễ phép hỏi, “Như vậy xin hỏi, ta có thể rồi chứ?”
      Trong phòng đột nhiên an tĩnh. Khinh Ngũ há miệng ra nửa ngày mới ngậm lại được. Quái nữ nhân này, lại có thể coi thiếu hụt của chủ tử giống như quần áo thiếu sợi vải vậy. Chẳng lẽ hề cảm thấy chút nào tiếc hận, hay là chán ghét?
      có ai trả lời, Kỳ An lại hỏi lại, “Ta có thể rồi chứ?”
      Khinh Ngũ hếch cằm lên, “Tên kia, chủ tử của chúng ta thể .” Cho nên ngươi cần phải phản ứng như vậy chứ?
      Kỳ An gật gật đầu, “Ta biết, vậy ta có thể rồi chứ?” Giọng nàng còn nhẫn nại.
      Khinh Ngũ nhìn về phía Hiên Viên Sam cầu cứu, hoàn toàn phải là đối thủ của nữ nhân này.
      Hiên Viên Sam lắc lắc đầu, Khinh Ngũ sửng sốt, lắc đầu thế này là ý tứ gì, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hoàn toàn hiểu ý chủ tử.
      Hiên Viên Sam hoa tay múa chân. Đó là đôi tay thon dài tao nhã, nhưng Kỳ An lại có tâm tình thưởng thức, suy sụp hạ vai xuống, “Ta gì ngươi cũng thèm nghe, để ta rời muốn gì chứ?”
      Những ngón tay chợt cứng đờ trung, Hiên Viên Sam quay đầu chậm về phía Kỳ An, trong đôi mắt thần sắc phức tạp. Khinh Ngũ cũng vô cùng kinh ngạc, run run chỉ tay vào Kỳ An, kêu to lên, “Ngươi, ngươi hiểu chủ tử ta gì?” nhớ năm đó, để hiểu được ý tứ của chủ tử nhà mình, phải tìm tòi học hỏi suốt năm trời, hơn nữa, và chủ tử lớn lên cùng nhau, sớm chiều ở chung, mới miễn cưỡng có thể tâm ý tương thông. Nữ nhân này mới ngắn ngủn có ngày, sao lại có thể hiểu được?
      Khinh Ngũ thể nên lời, Kỳ An lập tức nhìn về phía Hiên Viên Sam, hai tay vũ động trong trung, “Ta muốn về nhà.”
      Vẫn cảm thấy việc thể , chỉ có thể khoa tay múa chân là loại khuất nhục, cho nên trừ phi đứng trước mặt hoàng huynh, Hiên Viên Sam rất ít khi sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc. Khinh Ngũ hiểu tâm ý của , mặc dù cũng có lúc “dịch hiểu” lệch lạc, nhưng cũng quá xa, cho nên sớm có thói quen trầm mặc. Giờ nữ tử trước mặt sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc, lại thấy khó coi. Hiên Viên Sam an tĩnh nhìn mười ngón tay nàng linh động tung bay tại trung, trong lòng lại sóng ngầm cuồn cuộn.
      Mắt thấy vẫn có được câu trả lời thuyết phục, Kỳ An tiếp tục khoa tay múa chân, “Ta nghe, thấy bất cứ cái gì hết, các ngươi rốt cục muốn thế nào mới tin tưởng ta?”
      Hiên Viên Sam rốt cục nâng tay lên, trước ánh mắt thể tin nổi của Khinh Ngũ, nhàng nhếch khóe miệng, “Ngươi có biết ta là ai ?”
      Ai biết là cái khỉ gì chứ! Kỳ An mất kiên nhẫn ngồi xuống, nhịn xuống tức giận, mở miệng, “Vị đại ca này, chúng ta mới lần đầu gặp mặt, ngươi cũng phải là đại minh tinh, ai biết được ngươi là ai chứ.”
      Khóe miệng nhàng cong lên, ngón tay của Hiên Viên Sam tao nhã đưa ra đáp án, “Như vậy, ngươi liền thể .”
      Mẫu hậu có qua, nếu có ngày gặp được nữ tử vì thân phận của mà hoa mắt, vì vẻ ngoài của mà si mê, vì chỗ thiếu hụt của mà ghét bỏ, miệng thể mà thương hại, nhất định phải bắt lấy, tuyệt đối thể buông tay.
      Kỳ An cũng biểu gì thêm, chuyển sang với Khinh Ngũ, “Nếu cho ta , phiền ngươi chuẩn bị điểm tâm cho ta, ta đói bụng rồi.”
      Khinh Ngũ chỉ cảm thấy mọi việc xảy ra sáng nay nhất định đều là mộng ảo, cho nên mới gặp hết thảy quái dị như vậy! “Nga!”, đáp ứng tiếng, mông lung ra.
      Hiên Viên Sam nhếch nhếch lông mày, Khinh Ngũ vốn xưa nay chỉ nghe mệnh lệnh của lại cư nhiên để ý đến bản thân bên cạnh có ý chỉ gì, nghe lời của người khác.
      “Ta đưa ngươi về nhà!” trước con mắt mở lớn của Kỳ An, Hiên Viên Sam nở nụ cười, đưa nàng về nhà, sau đó ra quyết định.
      Có lẽ đầu của cổ nhân cấu tạo giống người đại nên thể theo lẽ thường mà phỏng đoán.
      Kỳ An bĩu môi, bất kể nghĩ gì, quan trọng là có thể để nàng về là tốt rồi.
      Hiên Viên Sam chậm rãi trở lại phòng ngủ, nửa ngày sau trong phòng mới truyền ra động tĩnh. Khinh Ngũ cầm ấm trà, đứng im nhúc nhích, vừa rồi hiểu sai chứ, vương gia muốn đem đến trang phục đẹp mắt chút ư?
      Trang phục đẹp mắt chút? Trời sắp mưa sao? người luôn luôn tối khinh thường tướng mạo của chính mình, cư nhiên có ngày lại chú ý thế! Khinh Ngũ đáng thương hôm nay chịu nhiều đả kích như vậy, cảm thấy chịu nổi rồi.
      Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Hiên Viên Sam đứng bên con ngựa, thấy Khinh Ngũ dẫn Kỳ An bước tới gần, khóe miệng kìm được mỉm cười.
      Đáng tiếc là có vài thời điểm, ông trời luôn ghét bỏ những kẻ vận khí tốt, con ngựa phi như bay đến, đứng sừng sững trước mặt Hiên Viên Sam, đưa tới phong thư.
      Hiên Viên Sam biến sắc mặt, cất thư vào lòng, khó xử nhìn về phía Kỳ An.
      Kỳ An ngoài cười nhưng trong cười, “Vị đại nhân này, đừng là ngươi đổi ý, thả ta nha, bổn nương ghét nhất là kẻ giữ chữ tín.”
      Hiên Viên Sam vung tay lên, ý bảo Khinh Ngũ, “Đưa nàng trở về.” Sau đó nhìn sâu vào Kỳ An rồi quay người lại, vội vã vào trong phủ.
      Khinh Ngũ đưa Kỳ An được bao xa, vừa đến ngõ , Kỳ An liền khẽ kêu lên tiếng. Xe ngựa dừng lại, Kỳ An liền nhảy xuống, lập tức chạy về phía người đằng trước.
      Hiên Viên Ký giữ chặt lấy nàng, gấp gáp , “Ngươi chạy đâu vậy? Ngươi có biết ta tìm ngươi ngày rồi ? Ngươi làm cho bao nhiêu người lo lắng chết được có biết hay ?”
      Kỳ An lấy tay xoay mặt theo hướng khác, “ phải ta trở lại sao? về trước rồi .” Ngàn vạn lần thể để và bọn Khinh Ngũ gặp nhau, bằng lộ ra chuyện nàng là Tiêu Thất mà phải Kỳ An. Tuy rằng phải cố ý, nhưng đối với bọn họ mà đó đúng là lời dối. Có thể thấy được nam nhân kia phải nhân vật đơn giản, điều nàng tại muốn nhất chính là đơn giản, cho nên nhiều chuyện bằng ít chuyện, mà tốt nhất là vĩnh viễn cần có chuyện.
      Khinh Ngũ ngăn thị vệ lại, lên, chỉ đứng nhìn thái tử điện hạ ôm nữ nhân kia lên ngựa, nghênh ngang mà .
      Đêm khuya, Hiên Viên Sam đứng trước cửa sổ, nghe Khinh Ngũ báo lại, “Vương gia, vị nương kia là nữ nhân của thái tử điện hạ. Lúc thái tử điện hạ nhìn thấy nương đường cái rất là kinh hỉ, ôm nàng cùng ngồi con ngựa. Nô tài nghĩ cần phải gây ra những hiểu lầm cần thiết nên lộ diện.”
      An tĩnh đến kinh ngạc. Ngừng chút, Khinh Ngũ kêu lên, “Vương gia?”
      Hai con mắt tối như mực, Hiên Viên Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đến ánh sao, mãi sau mới khoát tay áo, ý bảo Khinh Ngũ xuống. Nữ nhân trong thiên hạ đều có thể tranh thủ, nhưng nếu là nữ nhân của cháu ruột, lại biến thành cấm kỵ.
      Khinh Ngũ vài bước lại quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy giờ khắc này, bóng dáng chủ tử đơn. khỏi bật cười tự gõ đầu mình, chủ tử phải vốn vẫn độc thân hay sao, sao hôm nay lại thấy khác chứ! Lúc tới cửa rồi lại nhịn được quay lại lần nữa, trong người cảm thấy là lạ, hình như là đau lòng.
      tart_trungMiki Quỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :