1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      [​IMG]

      Thể loại: Nữ chính xuyên , nam chính trùng sinh. Tuyệt đối sủng.
      Convert: NgocQuynh520
      Editor: Búnn & Linh & rinnina & Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
      Nguồn: Truyện được edit và đăng duy nhất tại ***************.com. Những nơi khác đều là sao chép được cho phép của editor.
      Số chương: 166​

      Giới thiệu:​


      Nữ chính:

      Trong lần sét đánh đột ngột mà bỏ mạng, lại đầu thai đến nơi vô tình nhất là bậc Đế Vương. Có mẫu thân là hoàng hậu đoan trang dịu dàng, có hai vị huynh trưởng thương mình đến cực điểm. Vừa sinh ra loại trừ mối họa trong lòng phụ hoàng.

      Cung đấu, trạch đấu, tất cả ta chưa từng trải qua, nhưng cũng có gì đáng sợ, chỉ cần ôm chặt đùi phụ hoàng, chắc chắn thuận lợi ăn thơm uống cay cả đời...


      Nam chính.

      Điều hối hận nhất trong đời trước của Bùi Nguyên Tu chính là bảo thủ tuân theo lễ nghi, mãi đến khi thê tử chết trước mặt mới hiểu , cái nhăn mày, nụ cười của nàng sớm xâm nhập vào cốt tủy của mình, linh đường cả đêm khiến mái tóc bạc rất nhiều....

      Mà nay khi trùng sinh trở lại, đời này muốn dồn hết khả năng để cưng chiều nàng cả đời....

      Nhưng mà, lúc mọi chuyện lặp lại, dường như toàn bộ đều lệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước.

      còn có thể ôm mỹ nhân về ?

      Mà mỹ nhân có còn là mỹ nhân trước kia ?
      TamaP, Chris, Chôm chôm5 others thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Mở đầu
      Editor: Búnn


      Đại Điện Kim Loan.

      "Trận hạn hán hơn năm, đến nay cày bừa vụ xuân cũng sắp tới, chư vị ái khanh có diệu kế gì ?" Bên dưới khung trang trí hình rồng cuộn ngậm ngọc, Thuận Khải đế nhíu chặt mày kiếm, khuôn mặt uy nghiêm, ngồi ghế mạ vàng khắc hình rồng cưỡi mây. Giọng hùng hậu trầm thấp mang theo ý kiêng nể gì.

      Dưới thềm đỏ, văn võ bá quan phân thành hai nhóm, nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, khiến đại điện vốn yên lặng trang nghiêm nay càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mọi người thở dốc, nếu như lúc này có ngân châm rơi xuống, chắc chắn có thể nghe được cách ràng.

      Hộ bộ Thượng Thư cúi thấp đầu, lén quan sát, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của Thuận Khải đế lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ghim người ông ta, khiến ông ta cuống quýt đứng ra khỏi hàng rồi quỳ lạy: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần...thần bất tài." Ánh mắt hoang mang, tiếng run run rẩy rẩy, trán phủ tầng mồ hôi mỏng.

      "Hừ!" Thuận Khải đế hừ nặng tiếng, trong đôi mắt chim ưng chuyển thành giận dữ, lần thứ hai quét về phía hai nhóm văn võ bá quan.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, kế sách nay là dùng bạc đổi lấy lương thực cứu trợ thiên tai, tìm hiểu tình hình thiên tai, giảm thuế khóa, sắp xếp cho dân lưu lạc, khống chế thổ phỉ, phòng nạn trộm cướp." Thái phó của Thái Tử, Minh Lý bước ra khỏi hàng quỳ xuống, cúi đầu khuyên giải: "Đợi đến khi tình hình thiên tai ổn định, xây dựng công trình thủy lợi, lấy đó để tính toán."

      "Ừ." Thuận Khải đế từ chối cho ý kiến, đương nhiên trong lòng ông biết những cách này: "Các khanh còn cách khác ?"

      Trong triều lại hoàn toàn yên tĩnh.

      "Ai...Thôi, cũng chỉ có thể như vậy, các khanh lui xuống nhanh chóng trình báo tấu chương về cách thức cụ thể việc chấn chỉnh thiên tai." Thuận Khải đế giơ tay xoa ấn đường, : "Bãi triều . Cát An, bãi giá ngự thư phòng."

      Chúng quần thần khom người quỳ lạy, cùng hô: "Thần cung tiễn Hoàng Thượng. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Thuận Khải Đế đứng dậy, vung ống tay áo, chắp tay ra khỏi đại điện....

      ***

      Trong ngự thư phòng...

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi Tiểu Khánh Tử có bẩm báo, Hoàng Hậu nương nương sắp sinh, dời đến Sản các rồi ạ." Thái giám tổng quản Cát An, bước nhanh khom người tiến vào ngự thư phòng, vì cơ thể hơi phát tướng cho nên thở phì phò.

      "Sao?" Bàn tay cầm chiếc bút lông phê duyệt tấu chương của Thuận Khải Đế dừng lại chút, rồi sau đó vội vàng đứng dậy: "Đến Khôn Thái cung."

      ***

      Trong Khôn Thái cung.

      đám cung nhân vội vàng, bưng nước nóng nâng khăn vải, từ trong Sản các ra ra vào vào. Trời mùa xuân hơi se lạnh nhưng trán tất cả mọi người lại rịn ra tầng mồ hôi mỏng.

      "Hoàng Thượng giá lâm..." Cùng với chất giọng the thé của tiểu thái giám, Thuận Khải Đế bước vội vào trong.

      Đám cung nhân bận rộn nhao nhao quỳ gối, cùng hô: "Hoàng Thượng kim an."

      " Đứng hết lên ." Dứt lời, quay đầu hỏi thái giám quản Tiểu Khánh Tử của Khôn Thái cung: "Hoàng Hậu sao rồi?"

      "A!" đợi Thuận Khải Đế dứt lời, trong Sản các truyền ra tiếng thét thất thanh của Hoàng Hậu, như thể trả lời câu hỏi của ông. Khi nghe được thanh đó, mày kiếm của Thuận Khải Đế lại cau lại.

      "Nương nương dùng sức, tiếp tục dùng lực..."

      "A!" Tiếp theo lại là tiếng kêu đau.

      Đôi tay dưới ống tay áo bằng gấm có màu xanh nhạt thêu hoa văn rồng như ý đám mây của Thuận Khải Đế thầm nắm chặt: "Thái y ở đâu?"

      "Hồi Hoàng Thượng, Trương viện sử và Lưu viện phán của Thái Y viện chờ lâu rồi ạ."

      Tiểu Khánh Tử khom người hồi bẩm, vén rèm lên để Thuận Khải Đế vào Đông Noãn các, sau có lập tức có cung nhân dâng lên chén trà thơm.

      Thuận Khải Đế ngồi xuông ghế mềm liền nghe thấy tiếng truyền bẩm của tiểu thái giám: "Thái hậu giá lâm..." thanh vừa dứt, bức màn của Đông Noãn các lại được vén lên, lão phu nhân với vẻ mặt ôn hòa vịn cánh tay ma ma dẫn đầu bước vào.

      "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Thuận Khải Đế bước lên hai bước khom người xuống, chắp tay.

      "Nô khấu bái Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương kim an." Đám cung nhân hầu hạ trong Đông Noãn Các rối rít quỳ lạy.

      "Thôi, các ngươi đều lui xuống, nên làm việc gì làm ." Dứt lời, khẽ vẫy tay, chuỗi tràng hạt bằng phỉ thúy tốt nhất cổ tay như vẽ lên khí vết tích màu xanh nhạt.

      "Sao lại kinh động đến mẫu hậu thế này?" Thuận Khải Đế tiến lên đỡ Thái Hậu ngồi xuống.

      "Hoàng Hậu sinh nở, ai gia ở Từ An cung làm sao có thể đợi đến lúc xong xuôi được."

      Đỡ tay Thuận Khải Đế ngồi lên giường , ngẩng lên thấy trong mắt ông lộ vẻ lo lắng, ý bảo là cùng ngồi xuống, rồi : "Hoàng Đế, chuyện nữ nhân sinh hài tử giống như lần tới điện Diêm Vương, người có gấp cũng làm gì được."

      "Nhi thần hiểu." Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng lo lắng trong lòng vẫn giảm chút nào.

      ***

      Trong Sản các.

      giường, mái tóc đen dài rối tung của Hoàng Hậu dính đôi má ướt đẫm mồ hôi, đôi tay trắng nõn vốn nắm chặt bỗng chậm rãi buông ra, mệt mỏi đến cùng đến nỗi ngay cả sức để nâng mí mắt cũng còn, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trĩu như có bàn tay vô hình lôi nàng vào hố sâu.

      "Nương nương, người thể ngủ được..."

      "Nương nương, người mau tỉnh lại, thể ngủ, thể ngủ được..."

      Trong Sản các truyền ra tiếng kêu bối rối của bà đỡ.

      Lạc vội vàng chạy ra khỏi Sản các, bước nhanh đến vén rèm vào Đông Noãn các, quỳ dưới chân Thuận Khải Đế, mặt trắng bệch, rưng rưng muốn khóc: "Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương mất sức, ngủ...."

      "Chuyện này..." Mâu quang Thuận Khải Đế hơi khựng lại, vốn vừa ngồi xuống lại đứng lên: "Thái y đâu, Thái y ở chỗ nào? Tuyên Thái y."

      ", mang bát canh sâm chuẩn bị cho Hoàng Hậu vào." Thái Hậu sau khi nghe vậy cũng hơi cúi người, hình như có chút đứng ngồi yên, lông mày nhíu chặt, nếu mất sức, ngủ mất cũng phải là chuyện tốt.

      "Đúng! Đúng! Mau đưa bát canh vào, bón cho Hoàng Hậu ăn vào...." Chút bối rối xẹt qua tim, Thuận Khải Đế qua lại theo quy luật trong Đông Noãn các. Chỉ cảm thấy như ngay cả khí cũng bị đè nén.

      Qua khoảng canh giờ sau, trong Sản các truyền ra tiếng khóc trong trẻo mà vang dội của trẻ mới sinh, tiếp theo bầu trời xuất hai tiếng sét giữa ngày xuân"Ầm ầm".

      mặt Lạc biểu vui mừng, nhàng ôm đứa trẻ mới sinh trong lòng, chiếc bọc màu vàng sáng được làm từ vải gấm mềm thêu chú bé dâng đào tăng phúc lộc, bước vào trong Đông Noãn các, nhún người hành lễ: "Nô tỳ chúc mừng Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương hạ sinh tiểu Công chúa."

      Trong tã lót có đứa trẻ mới sinh, khuôn mặt nhắn hồng hồng, nhăn nhăn nhúm nhúm, chưa nhìn ra diện mạo, chỉ có đôi đồng tử lớn mà sáng ngời, giống như lộ ra nghịch ngợm, đảo qua đảo lại như đánh giá xung quanh.

      "Hoàng Thượng, trời mưa, bên ngoài trời mưa rồi." Bước của thái giám tổng quản Cát An hơi gấp gáp, nhưng lại nhanh nhẹn thoải mái, vẻ mặt vui mừng khom lưng khấu bái, : "Nô tài báo tin vui cho Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, tiểu công chúa mang theo cơn mưa may mắn để phân ưu với hoàng thượng."

      đám cung nhân nghe vậy đều rối rít quỳ xuống, ăn ý hô: "Nô tỳ chúc mừng Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, tiểu Công Chúa đến để phân ưu cho hoàng thượng ạ."

      "Tốt! Tốt! Tốt!" Thuận Khải Đế như rẽ mây nhìn thấy mặt trời sau hơn năm tối tăm, hai tay cực kỳ cẩn thận nhận tã bọc đứa bé mới sinh nho , mặt lộ vẻ vui mừng...
      xukem, Thanh Hằng, Chris7 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Nhảy hố thui, cảm ơn editor có chương lấp hố vơi vơi rồi, hihi
      Lăng Vũ thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 2: Tâm tư của mỗi người.

      Editor: Búnn.

      Nghênh Hỉ trai.

      Liễn của Thuận Khải Đế còn chưa đến cửa, có tiểu thái giám vội vã chạy nhanh như gió tới hồi bẩm.

      Đợi liễn của Thuận Khải Đế hạ xuống, vừa vào cửa cung, nhóm cung nhân ở đó vội vàng dập đầu lạy, hô vang: "Hoàng thượng kim an."

      Thuận Khải Đế chỉ tiếng, vung ống tay áo sau đó chắp tay sau lưng, sắc mặt u ám tiến vào trong.

      Cát An khẽ thở dài, giọng : "Đứng hết lên ." Rồi vội vàng bước theo sau.

      vào tẩm cung của Nghênh Hỉ trai, mùi hương nồng đậm bỗng ập đến khiến Thuận Khải Đế nhớ tới chuyện xảy ra vào tám tháng trước, mặt lại đen thêm vài phần.

      Chiếu theo quy định mùng và mười lăm hàng tháng Hoàng Đế vốn nên ngủ lại trong cung của Hoàng Hậu. Nghênh Tần vốn là Nghênh nữ quan, phụ trách ghi lại sinh hoạt thường ngày của Hoàng Hậu và các Cung phi khác, ngày đó là lần đầu tiên đến ngự thư phòng đưa vật phẩm, mùi hương hôm đó chính là mùi hương này, khiến đầu Thuận Khải Đế choáng váng, sau đó làm chuyện hoang đường.

      Đợi đến lúc tỉnh lại là canh ba, Thuận Khải Đế vội vàng đứng dậy rồi khoác áo, thẳng đến Khôn Thái cung. Khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp dưới ánh trăng nhu hòa bên cạnh cửa sổ trong Đông Noãn các giống hệt như mỗi đêm chờ ông tới kia, biết vì sao tâm trạng bối rối bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Thuận Khải Đế đẩy cửa, vén rèm bước vào trong. Cẩn Hoàng Hậu thấy Thuận Khải Đế bước vào, vội vàng đặt sách cầm trong tay lên bàn, phúc thân hành lễ, cho cung nhân lui xuống, tự mình hầu hạ Thuận Khải Đế rửa mặt cởi áo, dịu dàng hiểu ý, có chỗ nào tận tâm chu đáo. Càng khiến Thuận Khải Đế giảm bớt buồn phiền.

      Chỉ khi bốn chữ Khải 'Binh Pháp tôn tử' hiên ngang bàn tiến vào mắt, động tác lưu loát của Thuận Khải Đế bỗng khựng lại, đồng tử mắt khẽ rụt lại, môi mỏng đóng mở, : "Cẩn Nhi...Hoàng Hậu..."

      "Hoàng Thượng, đêm khuya, nên nghỉ sớm thôi, ngày mai còn phải lâm triều."

      Hôm sau, ý chỉ của Cẩn Hoàng Hậu được đưa đến chỗ Nghênh nữ quan, Nghênh Thừa Nhàn, chuyển đến ở trong Nghênh Hỉ trai, cũng kèm theo cầu phải sao chép 'Kim Cương Kinh' ba lần.

      Còn Cẩn Hoàng Hậu lại ở trong Khôn Thái cung đọc 'Binh Pháp tôn tử' mấy ngày.

      Hai tháng sau, Nghênh Thừa Nhàn có thai. Cẩn Hoàng Hậu ban ý chỉ, chuẩn cho Nghênh Thừa Nhàn làm Nghênh Tần, vẫn ở Nghênh Hỉ trai, giao cho cung nhân tốt, thái y chuyên về sinh sản hầu hạ.

      Còn Cẩn Hoàng Hậu lại tiếp tục ở tron Khôn Thái cung đọc 'Binh Pháp tôn tử' mấy chục ngày.

      Sau chuyện ngày hôm đó, Nghênh Tần chưa từng gặp lại Thuận Khải Đế. Ngày tiến vào vị Tần, hôm đó cũng là lần đầu tiên Thuận Khải đế bước vào Nghênh Hỉ trai từ khi nàng ta chuyển vào trong đó.

      Hôm nay là lần thứ năm Thuận Khải Đế vào Nghênh Hỉ trai, mà nguyên nhân mỗi lần tới đó đều là Nghênh Tần phiền não mà miễn cưỡng vào.

      giường bên trong phòng, thai phụ xinh đẹp Nghênh Tần nằm đó, sắc mặt trắng bệch, môi chút máu, cơ thể vì mang bầu mà ngồi dậy được, lệ trong mắt như rơi mà lại rơi. Dáng vẻ làm bộ, lông mày Thuận Khải Đế lại nhíu lại, chán ghét trong lòng lại tăng thêm phần, nhưng khi ánh mắt lướt qua bụng dưới lộ lên ràng lại thở dài, thôi, dù sao ở đó cũng có con nối dòng của mình.

      "Miễn lễ, nằm ." Thuận Khải Đế ngồi vào ghế đệm mà cung nhân mang đến.

      "Hoàng thượng..." Nghênh Tần khom người, môi chưa kịp mở, nước mắt rơi xuống trước.

      Thuận Khải Đế cau mày, nhận trà thơm mà cung nhân đưa tới, : "Nghênh Tần cũng biết, thai nghén long tử chính là trách nhiệm lớn, đừng nên nghĩ có lại muốn ." Ông ngừng lại lúc rồi tiếp: "Trẫm bận rộn việc quốc , có phải Nghênh Tần nên đồng tình ? Được rồi, trẫm đến đây rồi, ngươi cũng nên an tâm mà dưỡng thai ."

      Vứt dứt lời, lại đứng lên, : "Bãi giá, Ngự thư phòng."

      "Vâng..." Cát An khom người đáp. Lén nhìn rồi thầm nghĩ: Nghênh Tần nương nương à Nghênh Tần nương nương, phấn trân châu phải dùng như vậy, người bình thường đều có thể nhìn ra manh mối, huống chi Hoàng Thượng còn có mắt rồng.

      ****

      Trong Khôn Thái cung.

      "Nương nương, đây là Hoàng Thượng phân phó ngự thiện phòng mang tới, sữa dê phải loại trừ mùi tanh nồng, còn dặn là nhất định phải uống lúc còn nóng." Lạc đưa chén dương chi bạch ngọc được khảm cánh hoa sen đến gần, sau đó lại : "Người chính là người đứng đầu hậu cung, nên thăm Nghênh Tần nương nương cùng Hoàng Thượng."

      "Ta làm gì? Qua đó để tìm khó chịu sao?" Cẩn Hoàng Hậu tiếp nhận bát ngọc, khẽ ngửi, sau đó đẩy bát sang bên, : "Phàm là nữ tử trong thiên hạ này, làm gì có người nào muốn lúc có thai có phu quân ở bên cạnh làm bạn chứ, chỉ có điều phu quân của chúng ta là Hoàng Thượng..."

      Cẩn Hoàng Hậu bỏ lửng câu , khẽ thở dài: "Ta hà tất phải làm khó nàng ta, còn làm khó chính mình nữa."

      "Nương nương, dù sao Nghênh Tần cũng là họ bên ngoại nhưng khác chi của nương nương, vào cung cũng có người chiếu cố, cũng ..."

      " Lạc!" Chưa đợi nóng, Cẩn Hoàng Hậu trầm giọng quát.

      "Nương nương thứ tội." Lạc thấy sắc mặt Cẩn Hoàng Hậu tốt, tự biết mình lắm lời, vội vàng quỳ xuống.

      "Thôi, ngươi và ta tự hiểu là được." Bàn tay của Cẩn Hoàng Hậu khẽ giơ lên, ý bảo nàng đứng dậy, sau đó : "Bên cạnh ta chỉ có mình ngươi, ý của ngươi chính là ý của ta, ngươi hiểu chưa?" Trong thâm cung này, bệnh vào từ miệng, họa từ miệng mà ra, mặc dù bà là Hoàng Hậu có địa vị cao quý, nhưng những điều ra cũng cần phải vô cùng thận trọng.

      "Nô tỳ biết sai rồi." Lạc vội vàng đáp, trong lòng cũng tự xét lại, cái miệng này của nàng là, làm thế nào cũng thay đổi được.

      Sau đó lại nghe được Cẩn Hoàng Hậu rủ rỉ: "Tường cao nhà làm quan, câu tâm (dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau) trong nội viện, việc tranh thủ tình cảm thấy như ban ngày. Huống chi trong thâm cung này, ta là nhất quốc chi mẫu, an ổn của hậu cung này là trách nhiệm của ta. Loại chuyện như đố kị, tranh sủng, ta thể mà cũng khinh thường làm vậy....Chỉ với cái tâm này, cũng hoàn toàn như ta nghĩ..." Vừa dứt lời, Cẩn Hoàng Hậu bỗng nhiên nở nụ cười lạnh lẽo tiêu điều, giống như nhành mai đơn độc trong trời đông giá rét.

      "Nương nương..." Lạc muốn lại thôi, sau đó lại nghe được....

      "Hả? Là ai khiến Hoàng Hậu của trẫm vừa ý vậy?" Rèm che được nâng lên, Thuận Khải Đế bước vào.

      "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng kim an." Lạc phúc thân hành lễ.

      "Ừ, lui xuống ."

      Lạc lại vén áo thi lễ, khom người lui xuống.

      "Nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng..."

      đợi Cẩn Hoàng Hậu hành lễ xong, Thuận Khải Đế lên phía trước, đỡ lấy tay bà.

      "Bây giờ Cẩn Nhi có thai, đừng nên hành những nghi lễ xã giao này nữa." Dứt lời, tay cũng nắm chặt bàn tay của bà, đỡ bà ngồi lên giường , rồi lại thấy sữa dê bàn nhúc nhích chút nào, sau khi lợi dụng mu bàn tay chạm vào thành chén, cầm lên đưa đến bên môi của Hoàng Hậu: "Người có thai uống cái này rất tốt, nhân lúc còn nóng mau uống ."

      "Vẫn nên để nô tỳ tự mình uống thôi." Cẩn Hoàng Hậu đưa tay nhận bát ngọc, nhíu mày nhấp qua loa hai ngụm cho xong.

      Thuận Khải Đế thấy bà miễn cưỡng uống vào, cũng cầm lấy nhấp ngụm, sau đó cau mày : " phải lệnh cho ngự thiện phòng khử mùi tanh này sao, tại sao vẫn còn như thế này?"

      "Hoàng Thượng, sữa dê vốn có hương vị như vậy, làm sao có thể loại trừ hết được." Cẩn Hoàng Hậu nở nụ cười xinh đẹp, giống như hoa mẫu đơn nở trong tiết trời mùa xuân. Lòng Thuận Khải Đế khẽ động, đưa tay ôm bà vào trong ngực.

      Vừa rồi, trước khi bước vào cửa, Thuận Khải Đế nghe cuộc đối thoại ở bên trong: "....An ổn của hậu cung này là trách nhiệm của ta. Loại chuyện như đố kị, tranh sủng kia, ta làm cũng khinh thường..." Đáng ra ông nên vui vì có Hoàng Hậu tài đức sáng suốt như vậy, nhưng tại sao lòng ông lại như bị nhéo cái vậy

      "Vậy , vì sao suy nghĩ của Cẩn Nhi lại giống như trong lòng vậy?" Bàn tay dày rộng khẽ xoa ngực Cẩn Hoàng Hậu.

      "Hoàng thượng...." Giọng của Hoàng Hậu mang chút nũng nịu, hai gò má hồng như rặng mây, nhàng vuốt ve bàn tay trước ngực.

      ****

      Trong Nghênh Hỉ trai.

      "Bẩm Nghênh Tần nương nương, thời gian Hoàng Thượng nán lại ở ngự thư phòng chỉ chừng nén hương, sau đó lại đến Khôn Thái cung..." Cung nhân run run rẩy rẩy bẩm báo.

      "Hừ!" Sau khi Nghênh Tần nghe xong, đôi mắt đẹp bỗng mở to ra. Bất chợt đứng lên, quét toàn bộ chén trà bàn tròn làm bằng gỗ lim khảm ngọc thạch xuống đất. Nhưng lại dẫn đến động thai khí, "A" lên tiếng, khom người bảo vệ bụng dưới.

      "Nương nương, nương nương..." Hai nữ quản ở bên cạnh vội vàng tới đỡ, cũng cuống quít la lên: "...Thấy đỏ rồi, nhanh tới báo cho Hoàng Hậu nương nương, truyền Thái y."

      ***

      Trong Thừa An cung.

      "Bẩm Tề phi nương nương, Hoàng Hậu có thai, mấy ngày liên tiếp sau khi hạ triều xử lý chính vụ xong Hoàng Thượng vẫn ở lại Khôn Thái cung. Còn cái thai của Nghênh Tầng nương nương liên tục khỏe, thấy đỏ nhiều lần, sợ là..."

      "Lui xuống ." đợi cung nhân bẩm xong, Tề phi phất tay, cho người này lui xuống. Ánh mắt hơi đơn, nàng hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn là mỹ nhân. Chỉ có điều mỹ nhân cũng đến tuổi xế chiều, dù hoa có nở đẹp như thế nào nữa mà có người thương tiếc cũng héo tàn.

      Tề Phi nhắm mắt lại, giống như hiểu ra điều gì, cảm xúc vốn rối rắm bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cũng muốn nơi nơi tranh giành với Hoàng Hậu, nhưng trận giằng co này chỉ tranh được chán ghét của Hoàng Thượng. Từ đầu đến cuối Hoàng Hậu chỉ mỉm cười giống như người ngoài cuộc, yên lặng theo dõi, như vậy ở trong mắt Hoàng Hậu, nàng giống như loại tôm tép nhãi nhép kia. Bây giờ, nhìn Nghênh Tần, dường như thấy lại bản thân mình trước kia.

      Thôi, thôi, đều để xuống , nàng chỉ cần bảo vệ Đại Hoàng tử, sống yên ổn qua ngày là được rồi.
      Sweet you, Thanh Hằng, Chris4 others thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 3: Long tử Phượng sinh.

      Editor: Búnn.


      Vào ngày, trong Ngự thư phòng.

      Thuận Khải Đế vừa mới hạ triều trở về, vùi đầu vào thư án, lại nghe Cát An hồi bẩm, Thái Tử hồi kinh, chờ ở bên ngoài Ngự thư phòng chờ triệu kiến.

      "Tuyên." Thuận Khải Đế ngẩng đầu, chỉ thản nhiên chữ, khóe môi khẽ nhếch lên.

      "Nhi thần Long Hựu khấu kiến Phụ Hoàng." Sau những tiếng bước chân rất , thiếu niên chừng mười , mười hai tuổi quỳ dưới bậc thư án.

      "Bình thân." Hạ lời phê bằng bút đỏ cuối cùng, đặt bút lông khắc ngọc hình rồng lượn lên giá bút làm bằng ngọc Hòa Điền, Thuận Khải Đế ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vốn bình tĩnh lại lên vẻ mến dễ dàng nhận ra: "Thư mới truyền đến hôm kia, phải còn hai ba ngày nữa mới về đến kinh thành sao? Sao hôm nay đến rồi?"

      "Ngày hôm ấy, sau khi nhận được lệnh triệu kiến của Phụ Hoàng, nhi thần lập tức cáo biệt Hoàng tổ mẫu, rồi chạy suốt cả đêm ngừng nghỉ." Thái Tử Lý Long Hựu đứng sang bên, đôi mắt phượng rạng rỡ phát sáng rất giống Cẩn Hoàng Hậu."Hoàng tổ mẫu chỉ lưu lại Ngũ hoàng đệ bồi bên cạnh bà, lệnh cho nhi thần chớ chậm trễ, lần tế trời cầu mưa này là chuyện quan trọng. Nhi thần cũng có suy nghĩ như vậy nên nhanh chóng trở về để chuẩn bị, vì lý do đó mà cả đường dám nghỉ nhiều, mau mau giục ngựa trở về."

      "Ừ." Thuận Khải Đế nhìn Thái tử, khẽ gật đầu, đứa này càng trầm ổn hơn rồi: "Hoàng tổ mẫu của con có khỏe ?"

      "Hoàng tổ mẫu vẫn khỏe, để phụ hoàng lo lắng rồi, tổ mẫu muốn ở lại núi Phổ Đàn thêm khoảng thời gian nữa, để cầu phúc cho muôn dân trăm họ." Thái tử dừng lại lát, rồi tiếp: "Hoàng tổ mẫu có nhờ nhi thần chuyển lời đến cho phụ hoàng, xin phụ hoàng chớ suy nghĩ lo lắng quá nhiều, phụ hoàng là minh quân, chứ phải là Thương Trụ (1), Hạ Kiệt(2). Trận hạn hán lần này chính là khảo nghiệm trời cao dành cho phụ hoàng."

      "Được rồi. gặp mẫu hậu của con chưa?"

      "Chưa ạ, nhi thần về đến cung, sau khi thay y phục xong tới yết kiến phụ hoàng trước." Thái tử lần lượt bẩm báo mọi chuyện.

      " gặp mẫu hậu của con , tránh cho nàng lo lắng."

      "Nhi thần tuân chỉ." Lý Long Hựu lại khom người hành lễ, rời khỏi Ngự thư phòng đến thẳng cung của Hoàng Hậu.

      Thuận Khải Đế nhìn bóng dáng Thái Tử biến mất ở cửa, môi mỏng khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười vui mừng, mặc dù nhi tử này của ông mới mười hai tuổi, nhưng cũng có phong thái trầm ổn của bậc quân chủ trong tương lai, lúc giơ tay nhấc chân đều giống ông thời niên thiếu.

      Sau khi xử lý xong tấu chương cuối cùng, Thuận Khải Đế xoa xoa mi tâm cau chặt, di giá đến Khôn Thái cung. Vừa mới đến cửa Đông Noãn các, lại nghe được tiếng Thái tử kể lại những điều tai nghe mắt thấy suốt dọc đường đến núi Phổ Đàn, cùng với tiếng cười khoan khoái nhàng của Cẩn Hoàng Hậu.

      Phất tay để tiểu thái giám khỏi truyền bẩm, ông luôn thích lặng yên tiếng động xuất trước mặt Hoàng Hậu của ông, nhất là thích bắt gặp khoảnh khắc bà tự cho phép mình cần đoan trang, rồi lại cố hết sức che dấu hai gò má ửng hồng kia. Môi mỏng khẽ nâng lên, Thuận Khải Để đẩy cửa bước vào.

      Cách ngày tế trời cầu mưa còn có ba ngày, Thuận Khải Đế, Cẩn Hoàng Hậu và Thái Tử trước đến hành cung Viên Khâu, ở riêng, tắm rửa, ăn chay.

      Tờ mờ sáng ngày tế trời, quan chủ trì việc lễ nghi xướng 'Đốt lửa nghênh đón thần linh'.

      Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng Hậu mặc áo thụng, ngồi liễn từ trai cung (cung dành để ăn chay) ra, do Thái tử mặc áo phụng cưỡi ngựa trắng phía trước dẫn đường, phía sau có chúng Hoàng tử và văn võ bá quan theo, thẳng đến đài Viên Khâu, rồi mới hạ liễn.

      Đợi đến khi bài diễn tấu nghênh đón thần linh kết thúc, khói xanh tỏa ra từ bên trong củi cháy lượn vài vòng rồi dần bay lên trời, chúng Hoàng tử và văn võ bá quan quỳ lạy trước đài, Thuận Khải Đế, Hoàng Hậu, Thái Tử cùng nhau bước lên chín chín tám mươi bậc thang đến đỉnh đài tế trời, đứng trước bàn tế trời.

      Dưới hướng dẫn của quan lễ nghi, quỳ lạy, dâng ba cây hương, cúng ngọc và tơ lụa, dâng tặng lễ vật, quỳ dâng rượu, quan lễ nghi cầu chúc đứng giữa đài tế, 'đá thiên tâm', quỳ đọc chúc văn, sau ba quỳ chín vái dâng lên thần linh.

      Đợi đến khi nghi lễ tế trời hoàn tất, Cẩn Hoàng Hậu ngồi trong phượng liễn, dựa vào gối mềm, bỗng nhiên có cảm giác mũ phượng đầu nặng giống như ngàn cân, trán ướt đẫm mồ hôi, toàn thân vô lực xụi lơ giống như gân cốt bị phá gỡ, cảm giác buồn ngủ ập đến, bàn tay khẽ xoa bụng dưới vẫn bằng phẳng như cũ, trong lòng thầm nghĩ, cơ thể có thai thể lăn qua lăn lại liên tục được.

      " báo lại cho Hoàng Thượng, nơi này của ta thỏa đáng rồi."

      "Vâng." Tiểu thái giám đợi ở bên ngoài nhanh chóng bước lên lĩnh mệnh.

      Liễn chậm rãi về phía hoàng cung, lúc đến cửa Thừa Càn, quản sớm chờ ở đó vội vàng bẩm báo việc gấp.

      "Có chuyện gì?" Lạc nâng rèm che phượng liễn lên chút, Cẩn Hoàng Hậu hỏi.

      "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, sáng hôm nay Nghênh Tần nương nương bỗng cảm thấy khỏe...Sau đó...Sau đó sinh hạ rồi...Là song sinh... đôi long phượng..." Quản ấp a ấp úng bẩm báo, có lẽ bên trong từ ' khỏe' này có ý khác.

      "À? đôi long phượng, rất tốt, đây còn là việc vui, truyền xuống, thưởng." Dứt lời, Cẩn Hoàng Hậu ngừng chút, rồi lại : "Là chuyện vui, tại sao ngươi lại ấp úng? đủ tháng nên cơ thể hài nhi suy nhược sao?" Nghĩ lại đến nay thai của Nghênh Tần mới hơn tám tháng, bình thường cũng ổn định, đứa suy nhược cũng là điều đương nhiên.

      "Vâng...nhưng...."

      "Nhưng sao?" Thấy quản như vậy, lông mày Cẩn Hoàng Hậu cau lại, trong lòng thoáng điềm xấu, trầm giọng hỏi.

      "Là long tử phượng sinh, lúc tiểu hoàng tử ra......có hô hấp..." Quản càng giọng càng , cuối cùng còn nghe nữa.

      Cẩn Hoàng Hậu chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ngực cứng lại, trong lòng ngừng nhắc lại 'Long tử phượng sinh...Long tử phượng sinh..." Hay cho lần xuấy long phượng, lại bị biến thành chuyện xấu Long tử phượng sinh, còn đúng ngày tế trời cầu mưa. Nghênh Tần à Nghênh Tần, ngươi làm chuyện gì đây, sao bình thường yên ổn chờ sinh chứ.

      " bẩm báo Hoàng Thương chưa?" Cẩn Hoàng Hậu giống như nhớ ra chuyện gì, vội vàng hỏi.

      "Nô tỳ chưa..."

      "Được rồi." Cẩn Hoàng Hậu khẽ khoát ống tay áo: "Lui xuống , việc này có ta báo Hoàng Thượng." Tế trời trở về lại gặp chuyện lành, Hoàng Thượng vốn lo lắng chuyện hạn hán, nếu như Hoàng Thượng biết thêm chuyện này, sợ là thêm lo lắng, đương nhiên cần phải khuyên bảo chút.

      Sau ba tháng kể từ ngày tế trời cầu phúc, trời vẫn rơi lấy giọt mưa. Lời đồn đãi trong cung càng ngày càng nghiêm trọng, hạn hán vẫn tiếp tục sau ngày tế trời cầu mưa là do Nghênh Tần biết cảm tạ, Long tử Phượng sinh trêu tức thần linh. Hơn nữa, từ sau ngày tế trời, việcThuận Khải Đế hề bước vào Nghênh Hỉ trai, ngay cả Bát công chúa mới sinh cũng chỉ chữ đề, cũng liếc mắt cái, lại càng chứng thực lời đồn.

      Trong Khôn Thái cung.

      khuôn mặt vì có thai mà càng thêm mượt mà của Cẩn Hoàng Hậu, vì giận mà tái , trầm giọng : " Lạc, truyền lệnh của ta, nếu như có người tiếp tục dùng lời mê hoặc người khác, làm nhiễu loạn cung định, khi thẩm tra ra nhất định thưởng ' trượng hồn', quyết nhân nhượng."

      --- ---------
      (1) Hạ Kiệt: Vua Kiệt (chữ Hán: 桀; bính : jié; bính trung cổ: gjet; trị vì: 1818 TCN – 1767 TCN) hay Hạ Kiệt (夏桀) là vị vua thứ 17 và cuối cùng nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Ông được truyền thống coi như bạo chúa và kẻ áp bức, người mang lại sụp đổ của triều đại. Khoảng thế kỉ 16 TCN Kiệt bị đánh bại bởi Thành Thang, dẫn đến chấm dứt của nhà Hạ, kéo dài khoảng 500 năm, và ra đời của nhà Thương.

      (2) Thương Trụ: Đế Tân (帝辛), Trụ (紂), Trụ Tân (紂辛) hay Trụ Vương (紂王) - cũng có thể thêm "Thương" (商) ở trước các tên gọi này - là vị vua cuối cùng đời nhà Thương của lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ 1154 TCN - 1123 TCN hoặc 1075 TCN - 1046 TCN. Tên của ông là Tử Thụ (子受).
      Trụ Vương là con của Đế Ất, tên gọi là Ân Thọ, nổi tiếng là ông vua dâm đãng. Ông mê Đát Kỷ đến quên việc triều chính. Ông và Đát Kỷ là cặp được nhắc đến trong lịch sử Trung Quốc với phẫn nộ của nhiều người. Tuy vậy, Trụ Vương có sức khỏe hơn người và là vị vua văn võ song toàn, vì tàn bạo dẫn đến mất nước về tay nhà Chu.

      (3) trượng hồng: là hình phạt dùng để trừng phạt nhưng phi tần cung nhân trong hậu cung phạm sai lầm, dùng bản tử dài năm thước rộng năm tấc để đánh vào vị trí dưới eo của nữ phạm ngân, kể số lượng đánh tới gân cốt đều đứt hết, huyết nhục mơ hồ mới dừng lại, từ xa nhìn lại, thấy màu đỏ tươi, nên mới có tên là " trượng hồng".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :