1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      THANH DƯƠNG KHÊ CA

      Tác giả: Hạt Táo Xanh

      Thể loại: xuyên , nữ tôn, sủng, điền văn, 1v1

      Nguồn convert: meoconlunar _ tangthuvien

      Editor: demcondon

      Tình trạng gốc: hoàn 289 trang words

      Giới thiệu:

      Tiêu Dực xuyên việt, chủ cũ lưu cho gian phòng đến cả bốn vách tường còn được đầy đủ, vài món dụng cụ rách nát, mượn nợ nần đống chưa trả, còn có cưới phu lang chờ động phòng...

      Phòng ở bốn vách tường được đầy đủ là cần phải sửa chữa lại, dụng cụ rách nát là phải thay đổi, làm việc để trả nợ, cưới phu lang là muốn cho ăn no... Cái gọi là làm lại từ đầu, đại ý khác thế này.

      Từ đầu liền từ đầu, vinh hoa phú quý tính là cái gì, quan to lộc hậu cũng cầu, chỉ cần có người lòng ở bên mình, liền muốn cả đời ngày ngày bình thản.
      Dion, cô gái bạch dươnglinhdiep17 thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Mở đầu xuyên qua
      Editor: demcodon


      Tiêu Dực là bị đau mà tỉnh lại, hơn nữa là bị vật bén nhọn đâm vào đau tỉnh. Mở mắt ra, chung quanh tối đen, hẳn là buổi tối. Hơi hơi ngẩng đầu, trần nhà có ánh sáng yếu ớt rọi tới có thể thấy được bên cạnh đống đá, mũi nhọn còn dính vết máu. Bên phải huyệt thái dương là đau, đưa tay lên sờ, đúng là tay đầy máu.

      “Ai nha! Chảy máu, chảy máu!”

      Có người kêu lên sợ hãi đem nâng dậy, Tiêu Dực cảm thấy người nơi nơi đều đau, rất giống như bị người đánh toàn thân. Tiêu Dực ngẩng đầu nhìn người vây quanh trước mặt , cũng biết là vì duyên cớ gì có vết thương vẫn là bị các nàng dọa đầu muốn hôn mê. Những người này mặc đồ làm cảm giác giống như trang phục trong phim cổ trang. Quay đầu nhìn xung quanh, biết hoàn cảnh thế nào, đây là địa phương gì?

      “Tiêu Dực, người này ngươi cưới về, kia còn có đạo lý gì muốn đổi? Chuyện hôm nay ta cũng so đo với ngươi, ngươi vẫn là mau mau về nhà động phòng thôi!” Có người lấy miệng ban ơn chuyện với .

      Tiêu Dực lắc lắc đầu, vỗ vỗ tai, động phòng? lại kết hôn, đến nơi nào động phòng? Tiêu Dực nâng tay đụng vào chỗ bị thương, đau đớn đến chảy nước mắt, cho nên nghe lầm sao?

      “Các ngươi thế nào lại như vậy? Lừa người trước, sau đó đả thương người, chẳng lẽ cứ như vậy quên sao?” chuyện là người giúp đỡ lên.

      “Hừ!” Phụ nhân lúc trước dùng miệng ban ơn kia khinh thường mà cười lạnh, “Tiêu Dực, kẻ bất lực giống ngươi vậy có thể lấy được phu tốt rồi, còn nháo cái gì nữa?”

      Kẻ bất lực? tuy rằng thể là thành công hơn nhân sĩ* gì, nhưng cùng cái danh kẻ bất lực cũng quan hệ với nhau ? Còn có cái gì cưới phu? Tiêu Dực mê mang nhìn nàng, người này cái gì hả?

      (*nhân sĩ: Từ chung chỉ những người tham gia cách mạng, có danh vọng)

      tên gay đột nhiên chắn trước mặt – nghĩ là gay vì người đàn ông lại mặc váy vẽ hồng trang, ngón tay Lan Hoa Chỉ* đẹp còn cầm theo chiếc khăn tay vẫy qua vẫy lại. Tiêu Dực lui về sau vài bước, bộ dáng tên gay này khủng bố, làm cho nhớ tới tú bà thanh lâu trong TV.

      (*Lan Hoa Chỉ: lấy ngón tay cái và ngón giữa chụm lại vói nhau thành kiểu này.)

      Gay lắc lắc thân mình đến trước mặt , vẫy cái khăn tay khinh thường : “Tiêu Dực, ngươi cũng biết lấy nước tiểu tự soi chính mình, ngươi ăn đủ mặc cũng đủ mà còn muốn cưới ta? Ngươi xứng đôi với ta sao? cho ngươi biết, tháng sau ta lập gia đình, là Tam tiểu thư nhà thôn trưởng, nhà thôn trưởng nha! Ngươi có thể so sánh sao? Nhà thôn trưởng gia là mỗi ngày nấu đồ ăn đều thả mỡ heo, mỗi tháng có thể ăn ba cân thịt, ngươi so với nàng được sao? Hừ!”

      Cái khác Tiêu Dực nghe hiểu, câu xứng với kia nghe đến liền hiểu, khóe miệng Tiêu Dực co rút mạnh, làm xứng với người như vậy còn bằng chết, quên . Đầu Tiêu Dực đau, người nơi nơi đều đau, vừa vặn có giúp đỡ : “Tiêu Dực, quên , chúng ta về trước, đầu ngươi chảy máu đó.”

      “Ừ.” Tiêu Dực trả lời, đúng là cầu còn được đây.

      Toàn người của gia đình kia khinh thường phỉ nhổ cùng đám người vây xem khe khẽ . Nàng kia giúp đỡ rời , cong cong dạo quẹo vào ngôi nhà , cho ngồi cái ghế dựa vào tường.

      “Tiêu Dực, ngươi trước ngồi nơi này, ta lấy tro rơm rạ cho ngươi cầm máu.” Nàng kia rồi vội vàng về phía cách vách phòng, chỉ chốc lát bưng chén bụi đen như bột phấn đến, lấy tay vên tán lên đầu .

      Tiêu Dực tránh đầu , nâng tay chỉ chỉ bát bột phấn màu đen kia: “Đây là cái gì?”

      “Tro rơm rạ, ngươi đừng động, mau rắc cái này để máu dừng lại.” Nàng kia đem đầu dìu tựa vào tường hơi ngửa lên, cẩn thận mà đem cái kêu rơm rạ gì đó rắc vào vết thương, cư nhiên cầm máu.

      Tiêu Dực từ từ nhắm hai mắt lại mặc kệ nàng ép buộc, tuy rằng biết người trước mắt, nhưng có lại cảm giác này tổn thương . Tiêu Dực nhanh chóng ở trong đầu nhớ lại những chuyện sau khi bị đau tỉnh lại, có ngốc cũng phát đúng, huống chi ngốc.

      tựa như gặp chút chuyện mà khoa học thể giải thích, người mặc đồ cổ trang, chính mình mặc cổ trang là thân hỉ phục màu đỏ, còn có gian phòng này, dưới ánh nến mờ tối có thể thấy rất vách tường bùn đất, bài trí cũng là rất ít vài món đồ dùng gỗ rách nát, nên lại tiến thêm bước phân tích chỉ biết nhà người này rất nghèo.

      Giờ phút này, hẳn là ở cùng khách hàng, chuyện như vậy hẳn là nằm mơ. Nhưng đầu đau, người đau, đều ràng với , phải nằm mơ, đây là . Tiêu Dực nghĩ, chẳng lẽ gặp gỡ xuyên việt truyền thuyết? demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      rắc tro rơm rạ đầu thở dài: “Tiêu Dực, ngươi nghe ta khuyên câu, nam tử kia đáng để ngươi làm như thế, ngươi nên lại chấp nhất, ngươi xem, thân bị đánh như thế, còn bị thương, ai…”

      ra có người đánh . Tiêu Dực chuyện, chỉ mở mắt nhìn chằm chằm tay mình, nhắm mắt lại mở mắt, vẫn là thay đổi.

      “Tiêu Dực, ngươi làm sao vậy?” Nàng kia cầm lấy hai tay lật qua lật lại nhìn: “Tay có bị thương đến, sao?”

      Tiêu Dực cười khổ, hồi học võ phòng thân, mu bàn tay bị đao cắt để lại vết sẹo dài. tại, vết sẹo kia có. Hơn nữa, cho dù bản thân có vết sẹo đao kia, chính là dưới ánh nến này lại ốm yếu, cũng có thể nhìn ra được đây phải là tay . như vậy, là linh hồn xuyên qua. là chuyện tình lộn xộn.

      Tiêu Dực nhắm mắt lại mở mắt: “Ngươi là ai?”

      “Cái gì?” Nàng kia giật mình .

      Tiêu Dực thở dài hơi: “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Còn có ta làm sao có thể bị đánh, làm sao có thể bị thương?”

      “Tiêu Dực, ngươi.. ngươi.. ngươi…” Nàng kia 'ngươi' cả buổi, lại nhìn chằm chằm miệng vết thương ở huyệt thái dương của nửa ngày, bộ mặt lo lắng bi thương: “Nhất định là đụng bị thương đầu rồi, tại sao có thể như vậy? Ta sớm ngươi nên , ngươi cố tình muốn , vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?”

      Vẻ mặt đầy lo lắng trong mắt phải giả, người này là lòng quan tâm . Tiêu Dực cười nhàn nhạt với nàng: “Ta sao, chính là nhớ chuyện gì, ngươi cho ta nghe chút .”

      Nàng kia càng gấp: “Cái gì cũng đều nhớ nổi còn có việc gì? Tiêu Dực, ngươi đừng làm ta sợ, ta là Đàm Chương Nguyệt, ngươi nhớ ?”

      Tiêu Dực lắc đầu, Đàm Chương Nguyệt gấp đến độ tay chân có chút luống cuống. Tiêu Dực cũng bày ra bộ mặt biết gì: “Đây là có chuyện gì? Thế nào đều nhớ gì cả? Ngươi trước cho ta nghe chút chuyện trước kia của ta , xem xem ta có thể nhớ tới ít gì hay ?”

      Đàm Chương Nguyệt lo lắng mà hừ hừ vài tiếng, ngồi xuống bên cạnh bắt đầu tất cả.


      Nơi này là thôn Thanh Dương. Chủ thân thể này gọi là Tiêu Dực, cùng tên với , là cái tú tài*.

      (*Người thi hương đậu dưới hàng cử nhân.)

      Tú tài Tiêu Dực là nữ duy nhất thi được tú tài, sau đó ngay cả học vài năm cũng chưa thi được cử nhân. Sau khi phụ thân và nương cùng qua đời, tú tài chính mình màng chuyện đời, rất nhanh liền biến thành tú tài nghèo, vẫn là cái loại ăn đủ mặc cũng đủ này. Tú tài nghèo ngay từ đầu bán gia sản mà nương lưu lại sống qua ngày, về sau có thể bán đều bán, đành phải chép sách giúp tiệm sách trong thành đổi chút bạc sống qua ngày. Trong ngày phần lớn thường là nàng này theo nhóm thư sinh đàm thi luận từ làm chút học vấn, kỳ trắng ra là mua chút danh tiếng.

      Tú tài nghèo Tiêu Dực đại khái còn cảm thấy chính mình rất giỏi rất có học thức, biết là muốn học người khác tới làm đoạn giai thoại thư sinh mỹ nam, vẫn là đầu óc bã đậu thích Diệp Lan trong thôn – chính là nàng lúc trước đến nhìn người kia, vì thế tiến đến cầu hôn.

      Vốn là Diệp gia đáp ứng, về sau biết thế nào lại đáp ứng. Vì thế tú tài nghèo cố gắng sao chép sách ba tháng, lại mượn đông mượn tây gom lại ba lượng bạc đưa cho Diệp gia làm tiền lễ. Sau đó là ngày hôm nay vui tươi hớn hở đem công tử xinh như hoa trong thôn cưới về.

      Uống rượu quá ba tuần vào tân phòng xốc khăn voan lên vừa thấy, trời ạ, đây phải là công tử Diệp Lan mà chính mình muốn kết hôn. Vì thế tú tài nghèo Tiêu Dực vội vàng vọt tới Diệp gia lý luận, kết quả lý luận thành bị chế giễu còn bị đánh chút, đẩy đụng ngã đầu vào đá lớn, chờ Đàm Chương Nguyệt dìu nàng đứng lên, thân thể nội bộ này cũng thay đổi linh hồn.

      Đương nhiên Đàm Chương Nguyệt được có vẻ hàm súc, bất quá cũng chính là ý tứ này.

      Tiêu Dực nghĩ, tú tài nghèo Tiêu Dực kia cũng là đoản mệnh, chết cách tử tế mà té đụng đến huyệt thái dương liền như vậy . Nhưng là chính mình đâu? Chẳng lẽ cũng chết mới xuyên việt đến khối thân thể này? Nhưng là làm sao có thể chế đây? ràng còn cùng khách hàng uống rượu, chẳng qua là đầu choáng váng tựa vào ghế ngồi lát mà thôi. Ai… Quả là khoa học thể giải thích.

      Được rồi, như vậy từ nay bắt đầu coi như là Tiêu Dực này , dù sao cuộc sống kiếp trước đáng lưu luyến, ở đây lần nữa bắt đầu lại cũng chưa chắc tốt. Chính là, bản thân đúng là nghèo, nhìn xem phòng ở này, cái gì cũng đều có, là nhà chỉ có bốn bức tường.

      “Tiêu Dực, ngươi thấy khá hơn chút nào chưa? Ta đưa ngươi về nhà nha!”

      “Nơi này…” phải nhà ? Tốt quá, tốt quá, cái nhà nghèo như vậy là nhà muốn làm lại từ đầu

      “Nơi này là nhà của ta.” Đàm Chương Nguyệt mặt đau thương: Tiêu Dực ngay cả nhà mình cũng đều quên.

      Tiêu Dực gật gật đầu: “Ta cũng nhớ nhà ở nơi nào, phiền toái ngươi đưa ta trở về !”

      Nếu nhà Đàm Chương Nguyệt muốn dùng nhà chỉ có bốn bức tường mà hình dung mà , như vậy nhà Tiêu Dực – nhà Tiêu Dực trước kia căn bản là thể dùng nhà chỉ có bốn bức tường hình dung - bốn vách tường cũng hoàn toàn còn có thể nào sử dụng từ này! Tiêu Dực ngây người, ra thế này mới làm lại từ đầu. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Thời điểm ở bên ngoài nhìn ra còn dám nghĩ như vậy, khi vào phòng ở dưới ánh nến mờ nhạt, rốt cuộc thấy nhà sau này của : hai mặt tường đất cong vẹo, Tiêu Dực hoài nghi tường kia đột ngột ngã xuống đè chết người chứ. Hai mặt khác thảm hại hơn, ngay cả tường đất cũng phải, là căn lớn đồng nhất chất gỗ đều với nhau, trát chút cỏ tranh ở phía , dày ba ly dường như đứng lên xem như tường, cái này có thể ngăn gió che mưa được sao? Tiêu Dực ngẩng đầu nhìn, ngoài ý muốn nhìn thấy cỏ tranh nóc nhà.

      Chính giữa phòng làm ra vẻ tấm thiếu bán chỉ chân tứ phương bàn, thiếu bán chỉ chân kia dùng mấy khối chuyên điếm. bàn đại khái là hôm nay tiệc mừng: bầu rượu, mấy đôi đũa, ba bốn cái chén thiếu miệng, trong chén còn có biết là nước hay là rượu, bốn năm bàn đồ ăn, đều là tố*. Bên cạnh bàn là ba chiếc ghế dài, trong phòng còn có cái giống như bồn tắm gỗ, hai thùng gỗ, cây đòn gánh, cái tối như mực mộc quỹ*, cửa tủ để chút chén đũa linh tinh, ngăn chân tủ làm ra vẻ cái giống như ngăn để nồi.

      (*Diều các loài chim gà, bíu hay bọc chứa thức ăn ở dưới cổ. Mực mộc quỷ: Đó là chiếc chạn bát, hay còn gọi là tủ đựng thức ăn. Nhưng ông bà ngày xưa vẫn quen gọi nó là gạc-măng-rê (Garde à manger). Có lẽ những chiếc tủ này ra đời từ thời xưa Pháp thuộc nên mới được gọi theo phiên như vậy.)

      Phía bên phải dùng bụi cây cối cách mặt trái, phía sau dán chữ hỉ to, phía sau nữa ước chừng chính là ‘Tân phòng’ của .

      Tiêu Dực thở dài: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi cho ta biết, đời này còn có người so với ta còn nghèo hơn sao?”

      Đàm Chương Nguyệt mở to hai mắt nhìn : “Tiêu Dực, nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm hài hước như vậy.”

      Tiêu Dực cảm thán tiếng, người có nhà như vậy, nếu chính là cũng nguyện gả, còn muốn cưới cái hoa khôi gì của thôn?

      Đợi chút, cưới? Cưới???
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Phu lang nhát gan
      Editor: demcodon


      “Đàm Chương Nguyệt.” Tiêu Dực nắm chặt nàng: “Ngươi là ta ‘cưới’ phu sao?”

      “Đúng vậy, làm sao vậy?” Đàm Chương Nguyệt hơi hơi dùng sức muốn rút tay mình về, Tiêu Dực này là thư sinh nhu nhược khi nào có khí lực lớn như vậy?

      Tiêu Dực nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi buông tay nàng ra: “ có gì, nơi này là… là nữ tử vi tôn sao?”

      “Đương nhiên rồi, Tiêu Dực, đầu ngươi đụng như thế nào lại nghiêm trọng như vậy? được, ngày mai mau đến cho đại phu xem.” Đàm Chương Nguyệt lục lọi trong ngực hồi, lấy ra vài đồng tiền, ước lượng nhíu mày : “Tiêu Dực, lúc này người ta cũng mang bao nhiêu tiền, ngày mai ngươi lên trấn tìm ta lấy ít tiền xem đại phu, nhưng đừng xảy ra chuyện gì.”

      “Ta sao, cần .” Tiêu Dực ngồi cái ghế, ghế kia kêu kẽo kẹt tiếng sai lệch chút, dọa Tiêu Dực nhảy dựng.

      Đàm Chương Nguyệt nhìn về phía rèm, vỗ vỗ vai Tiêu Dực kiên định : “Ta về, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút , chuyện từ hôn ngày mai sau.”

      Đàm Chương Nguyệt rồi, Tiêu Dực lại nhìn xunh quanh phòng này, cảm thán sâu trăm ngàn lần dùng thư sinh lời này TM* quá đúng, đối với nàng thô bạo bậy chút. Lại nhìn rèm kia, chuyện này tốt, ngay cả hôn đều kết, còn đem thiên kim có giá trị để lại cho động phòng. Nghĩ đến cái hoa khôi Diệp Lan của thôn kia, Tiêu Dực run lên chút, trọng nữ khinh nam phải đều là cái dạng này ? Má ơi! cưới cái tên gay kia về ?

      (*TM = tha mụ: câu chửi tục, như con m* nó…)

      Tiêu Dực đứng lên qua, chống đau đớn đầy người xốc rèm lên, chỉ thấy nam hài tử quỳ gối bên giường, thấy tiến vào còn rụt người ra sau, mắt to hồng hồng rất nhanh liếc mắt nhìn cái, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt. má ướt át, hiển nhiên là khóc hồi lâu, son phấn mặt đều bị lem luốc, từng vệt hồng hồng trắng trắng.

      Đây là chú rể của ? Khụ, có lẽ hẳn là kêu tân phu lang mới đúng, có thể lập gia đình sao? Có thể làm chuyện ‘y nha hô hi’ hay sao? Tiểu Dực xem thân thể bé kia có thể yy chút, lại gặp đứa kia rụt lui mới phản ứng tại phải thời điểm yy.

      Tiêu Dực về phía trước bước, đứa kia lập tức dập đầu khóc kêu: “ cần đánh ta, ta nghe lời, ta nghe lời….”

      Tiêu Dực dừng bước chân lại, ra Tiêu Dực trước kia là kẻ cuồng ngược đãi. Tiêu Dực muốn xem thử bộ dáng bản thân tại, ánh mắt trong tân phòng quét vòng lại thấy được gương, nâng tay đưa lên mặt sờ soạng vài cái, cũng cảm giác được khuôn mặt này có giống khuôn mặt của kẻ cuồng ngược đãi hay . demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Đứa kia còn vừa khóc kêu vừa dập đầu, Tiêu Dực chặn lại : “Ta đánh ngươi, ngươi đứng lên .”

      Nam hài tử dường như có nghe lời của , đầu đụng mặt đất thùng thùng thùng gõ làm Tiêu Dực chỉ cảm thấy xót xa. Tiêu Dực tiến lên vài bước kéo ôm lấy, thấy trán dính đầy bùn đất, phía dưới bùn đất trán đều biến đỏ. Tiêu Dực nhíu nhíu mày, đứa kia lập tức lại muốn quỳ xuống bị Tiêu Dực nâng lên.

      “Biết ta là ai sao?” Tiêu Dực hỏi .

      Mắt đứa kia đầy hoảng hốt, sợ hãi mà gật đầu.

      “Người gả cho ta là ai?” Tiêu Dực lại hỏi.

      Đứa kia hoảng sợ càng sâu, lại muốn cúi xuống quỳ gối, trong miệng liên tục cầu xin: “Ta phải cố ý, ta nghe lời, cần đánh ta….”

      Tiêu Dực lại nâng lên, lần này trực tiếp đưa tới giường ấn ngồi xuống ổn định, chính mình cũng ngồi vào bên cạnh , hai tay đặt ở dưới nách , trong lòng nhịn được thầm: đây là người sao? Cái này chỉ là khung xương nha!

      Tiêu Dực tận lực giữ giọng điệu dịu dàng mà cùng thương lượng: “Ngươi nghe lời đúng ? Ta đây hỏi ngươi cái gì ngươi cũng phải thà mà trả được ? Chỉ cần ngươi thành , ta đánh ngươi.”

      Nam hài sợ hãi mà gật đầu.

      Tiêu Dực nâng tay áo lên lau mặt cho , đem nước mắt cùng son phấn lấm lem khó coi lau , có chút nhìn nổi nữa, cảm thấy chính mình nhìn con quỷ.

      “Ngươi gả cho ta, vậy ngươi hẳn nên gọi ta là cái gì?”

      “Thê… thê chủ?” Giọng sợ hãi mang theo tia xác định, đại khái là trước đó nghe được Đàm Chương Nguyệt ở bên ngoài đến chuyện từ hôn, xác định nàng có thể muốn mình hay .

      Tiêu Dực lại hỏi: “Diệp gia cho ngươi thế thân nam nhân kêu là Diệp Lan gả lại đây?”

      Ngón tay nam hài nắm chặt góc áo chính mình, sợ hãi trả lời: “…. Dạ…”

      Tiêu Dực hỏi lại: “Ngươi tên gì?”

      Nam hài sợ hãi mà liếc nhìn nàng cái, trong mắt có chút nghi hoặc, lại vội vàng cúi đầu, giọng trả lời: “Diệp Khê.”

      “Diệp Khê? Ngươi cũng là công tử Diệp gia?”

      Diệp Khê liếc nhìn nàng cái, nàng biết ? Mới vừa rồi nàng ràng là biết , khi nàng xốc khăn voan của lên còn rất tức giận, Diệp gia nhưng lại dùng ôn thần* này là thay thế Diệp Lan gả lại đây.

      (*Vị thần gieo rắc bệnh dịch, gieo rắc tai hoạ cho mọi người.)

      Tiêu Dực cũng biết chính mình hỏi câu quái lạ, đều là cùng thôn, Tiêu Dực sao có thể biết . Tiêu Dực sờ sờ huyệt thái dương chính mình, đương nhiên dám sờ mạnh, chính là tiếp xúc ở xung quanh. Diệp Khê giương mắt nhìn theo động tác của nàng, lập tức khẩn trương : “Ngài bị thương?” Ánh nến quá mờ, lúc trước cũng dám nhìn nàng chằm chằm, cho nên phát .

      “Đầu bị đụng đến nên chuyện trước kia đều quên.”

      quên?” Diệp Khê mở to mắt, đột nhiên lại nhận ra chính mình cư nhiên lớn mật nhìn nàng chằm chằm, còn câu chấp vấn như vậy, vội vàng lại hoang mang rối loạn khẩn trương cúi đầu xin lỗi: “ Ta xin lỗi…”

      “Là quên, quên liền quên .” Chuyện của Tiêu Dực trước đúng là có hứng thú. Tiêu Dực xoa xoa đầu của : “ cần xin lỗi, toàn thân ta đều đau, chính ngươi múc nước rửa mặt .”

      Diệp Khê nhìn chằm chằm rồi sợ hãi mà ra ngoài, Tiêu Dực lại nhìn tân phòng của , ngẫm lại nhà mới của , thở dài, ngồi lên cái sau đó liền ngã. “Làm lại lần nữa a---“ Còn chưa xong liền té xuống đất,Tiêu Dực rơi thiếu chút nữa trật eo. Dựa vào! Giường này cũng quá bền chắc rồi! Tiểu tử kia ở bên ngoài nghe thế vội vàng chạy vào đem đỡ dậy, bên sợ hãi mà hỏi : “Thê chủ, ngài.. ngài có khỏe ….?”

      “Khỏe cái gì, ta thiếu chút nữa chết.” Tiêu Dực nghiêng thân mình đỡ eo, còn chưa kịp tới cảm thán tình huống bi thảm đau càng thêm đau, tiểu tử kia thổi phù phù tiếng lại quỳ xuống đụng đầu đất thùng thùng: “Ta phải cố ý, phải cố ý, cần đánh ta…”

      “Ngươi làm gì? Mau đứng lên, ta khi nào muốn đánh ngươi?” Tiêu Dực cố gắng lết cái thân thể sắp tàn của chính mình kéo đến ôm lấy, thân thể chỉ đau, ngay cả đầu cũng đều đau, đứa này thế nào lại động chút lại quỳ xuống dập đầu? Ai…, sai lầm rồi, đầu vốn là đau.

      Diệp Khê cấp tốc mà liếc mắt nhìn nàng cái, nàng tức giận sao? biết tốt xấu hỏi nàng có khỏe hay , nghĩ cũng biết, té ngã làm sao có thể khỏe được?

      “Về sau đừng hở chút lại quỳ xuống dập đầu, ta đánh ngươi.”

      đánh sao? Diệp Khê sợ hãi mà nhìn nàng, trước kia đại phụ thân và ca ca tỷ tỷ cũng qua đánh , đều là lừa .

      rửa mặt .” Tiêu Dực vẫy vẫy tay cho ra ngoài, chính mình đỡ eo sửa sang lại cái giường bị gãy kia. Hất ra khăn trải giường cùng sợi bông, Tiêu Dực thấy ván giường bị đụng gãy ra. Ván giường là cái tấm ván gỗ hợp thành, ước chừng là dùng rất nhiều năm, hơn nửa phòng này ở lâu năm thiếu tu sửa trong phòng thấp trầm trọng, tấm ván gỗ bị mọt ăn rồi, thế nhưng bị ngồi lên cái liền gãy. Có chút biết gì.

      Tiêu Dực ôm hai tấm ván gỗ, chuyển đến bên góc tường kia dựa vào tường, nghĩ nghĩ lại ôm tấm ván đến, vẫn là nên để ở trong này, vạn nhất nửa đêm ngã xuống…, tuy rằng phải tường gạch, phỏng chừng cũng là ép người tới chết.

      Xoay người lại gặp nam hài tử còn đứng sau lưng , Tiêu Dực : “Làm sao vậy?”

      ... có… Ta... ta giúp thê chủ…” Diệp Khê khẩn trương mà bước đến ôm lấy tấm ván gỗ trong tay nàng, thế nào có thể đứng bên mà xem thê chủ làm việc đây? bị đuổi ra .

      Tiêu Dực nhìn nhìn cổ tay khô gầy như củi, cùng ngón tay giống như móng gà mà thở dài: “ cần, ta tự làm là được rồi.”

      Diệp Khê gấp đến độ chảy nước mắt, gắt gao mà ôm lấy tấm ván gỗ buông tay, sợ hãi nhìn nàng mà cầu xin: “Ta làm việc, ta làm rất nhiều việc, cần đuổi ta …”

      Tiêu Dực thở dài: “Ta đuổi ngươi , ngươi trước đem sợi bông khăn trải giường cùng chăn gom lại .”

      Diệp Khê vội vàng gom, Tiêu Dực ôm tấm ván gỗ vòng trong nhà, cuối cùng đem tấm ván gỗ đặt ở chỗ cách tường cỏ xa. Mùa hè ngủ ở cạnh tường cỏ có vẻ mát mẻ, quan trọng nhất là ngã xuống đến nỗi đè chết người. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Diệp Khê rất nhanh thu dọn xong vài cái, cố sức bê đoạn tấm ván gỗ lại đây, Tiêu Dực vội vàng đến giúp, Diệp Khê còn muốn ôm nữa, Tiêu Dực vội vàng : “Diệp Khê, ngươi dọn cái bàn .”

      “Dạ, thê chủ.” Diệp Khê được chỉ thị, vội vàng chạy tới thu dọn cái bàn rửa sạch chén đũa.

      Diệp Khê thu dọn xong, Tiêu Dực cũng chuẩn bị giường tốt. Tiêu Dực chui vào chăn, xoa xoa thân mình đau đớn, nghĩ có nên nấu ít nước ấm đến rửa chân cho sạch rồi mới nằm hay . Bên góc tường có bó củi nho , trong thùng nhưng có nước, Diệp Khê kinh hoảng giống đứa trẻ làm sai việc gì, cuống quýt lấy thùng và đòn gánh: “Nước là ta dùng rửa chén hết, ta tại phải gánh.”

      Tiêu Dực ngăn lại: “ nơi nào lấy?”

      ... bờ sông….”

      “Sông ở nơi nào?”

      Diệp Khê kỳ quái nhìn nhìn nàng, nhớ tới nàng quên hết chuyện trước kia, vội vàng : “Ở... ở đầu thôn bên kia…”

      Tiêu Dực đem thùng và đòn gánh cất vào: “ trễ thế này, cần ra ngoài, hơn nữa việc nấu nước này, về sau cần ngươi làm.”

      Diệp Khê hoảng hốt nắm góc áo của nàng, vội la lên: “ cần đuổi ta , ta nấu nước biết nấu ăn, làm tốt sống lâu, ta nghe lời…”

      Tiêu Dực thở dài, đỡ lấy bờ vai của : “Diệp Khê, nhìn ta.” Diệp Khê kinh hoảng nhìn nàng, nàng vẫn là cần sao? Hay là muốn đuổi sao? Ai cũng muốn , ai thích

      “Diệp Khê, ngươi hãy nghe cho kỹ.” Tiêu Dực nhìn vào mắt , nghiêm túc mà gằn ra từng tiếng : “Ta đuổi ngươi , cũng đánh ngươi, ngươi cần sợ hãi.”

      Diệp Khê giật mình, thoáng yên tâm, giọng mà cam đoan: “Ta làm việc, ta ngoan, nghe lời.”

      Tiêu Dực sờ sờ đầu của , dùng giọng điệu dỗ đứa trẻ : “Ta biết, ngươi ngoan.”

      Khóe miệng Diệp Khê giật giật, lộ ra vẻ mặt khẽ cười, sợ hãi trong mắt phai nhạt rất nhiều. Tiêu Dực trong lòng đau xót có lý do, đứa này, câu, liền có thể làm cho cảm thấy thỏa mãn.
      Trâu thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: chén canh nhiều tác dụng
      Editor: demcodon


      Tiêu Dực tìm xung quanh trong tủ chén, muốn tìm thử xem có thể tìm được chút nước cho rửa mặt hay , gương mặt ‘Trương Tiểu Hoa’ của còn chưa có rửa đâu. Nước tìm được, lại tìm được nồi canh chay.

      “Vừa vặn giọt dầu đều có, có thể lấy đến rửa mặt rửa chân.”

      Diệp Khê nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi mà hỏi nàng: “Thê chủ muốn lấy bát canh này đến rửa mặt sao? Vậy có thể hay , có thể hay ….” Câu kế tiếp tiếng càng ngày càng , cuối cùng biến mất trong cổ họng.

      Tiêu Dực nghi hoặc: “Có thể cái gì?”

      “Có thể hay đem cái này làm đồ ăn…” Câu còn lại bị tiếng ‘ lỗ’ vang lên đánh gãy, hai tay Diệp Khê đặt lên bụng ngăn chặn tiếng vang bên trong, cấp tốc mà ngẩng đầu nhìn nàng lại cúi đầu: “Nếu thể ….”

      “Ngươi chưa ăn gì sao?” Tiêu Dực hỏi xong nhớ lại trước kia mình đọc trong sách, nữ nhân cổ đại kết hôn là cả ngày cũng thể ăn cái gì, vậy nam nhân nơi này cũng thể ăn, vậy như thế nào chịu được? “Nấu chín lại ăn.”

      Tiêu Dực lúc này ra bên ngoài ôm bó củi, lúc Đàm Chương Nguyệt đưa trở về, nhìn thấy bên ngoài có cái bếp ngoài trời, mà củi chất đống ở trong phòng, ước chừng là để dùng vào mùa mưa. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Diệp Khê cúi đầu suy nghĩ hồi, chờ đến khi nàng vào lại ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Thê chủ là … là có thể thưởng cho ta ăn sao?”

      Thưởng? Cho chút đồ ăn nguội lạnh đều phải dùng từ thưởng sao? biết trước kia sống thế nào qua. Tiêu Dực xem ánh mắt thỏa mãn ngẩng cằm chờ mong của , trong lòng mờ mịt đau, muốn dọa đến , ra vẻ thoải mái : “Đương nhiên có thể cho ngươi ăn, bất quá phải nấu chín mới có thể ăn, nếu bị tiêu chảy.”

      , ta có thể ăn lạnh, cần lãng phí củi lửa.” Diệp khê vội vàng mà cầm đôi đũa và chén múc đồ ăn nguội lạnh trong nồi, giống như là sợ động tác chậm nàng liền hối hận cho ăn nữa.

      Tiêu Dực ngăn lại, lấy chén đũa trong tay để sang bên: “Diệp Khê, ngoan ngoãn.” Ánh mắt Diệp Khê lập tức ảm đạm xuống, nhưng vẫn giọng cam đoan: “Ta ngoan, ta ăn.”

      Tiêu Dực nâng khuôn mặt nhắn của lên, lòng bàn tay cọ cọ mặt . Diệp Khê làm việc lâu ngày bị gió thổi nắng cháy, làn da được bảo dưỡng có chút khô sạm. Tiêu Dực dịu dàng : “ phải là cho ngươi ăn, nhưng phải nấu chín lại rồi hãy ăn.” Tiêu Dực chỉ chỉ bên ngoài: “Ngươi biết nhóm lửa ? Ta biết làm cái kia.”

      “Biết.” Diệp Khê vội vàng gật đầu, thừa cơ hội dời mặt mình lấy nồi chạy ra bên ngoài. có chút sợ hãi cảm giác xa lạ khi bị nàng đụng chạm, tựa như chính mình biến thành trân bảo được che chở. có khả năng là trân bảo, chính là cái tiểu ôn thần bị mọi người đều chán ghét.

      Tiêu Dực ở trong tủ chén tối như mực tìm được những thứ trước đó Diệp Khê dọn bàn đồ ăn vào, còn có ít mì sợi, nhưng tìm được những món khác để ăn như cơm hoặc cháo. Tiêu Dực hiểu được, tiền mà Tiêu Dực trước đều dồn hết vào tân hôn, chẳng lẽ dự tính phu lang sau tân hôn liền làm ăn mày sao? Khả năng làm ăn mày kia lại chỉ có thể phân cho hai người ăn bữa.

      Tiêu Dực yên lặng ra ngoài, trong ánh nến mờ tối cùng ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, có thể thấy trong nồi sôi. Tiêu Dực đem toàn bộ đồ ăn ra lại nâng chén thổi thổi mới đưa cho Diệp Khê đứng trước cửa bếp nhìn tha thiết: “Ăn từ từ, nóng.”

      Diệp Khê có nhận, chỉ sợ hãi mà nhìn nàng: “Thê… thê chủ ăn … ta… ta uống chút canh là no rồi.”

      Tiêu Dực đem chén đũa để vào trong tay : “Ta đói bụng, ăn .”

      Diệp Khê lại sợ hãi mà nhìn nàng, Tiêu Dực làm bộ như phát tự vào trong nhà lấy ra chén gỗ, cầm muỗng gỗ múc canh rau còn lại trong chén ăn. Diệp Khê thấy nàng như tự nguyện chính mình ăn đồ ăn nóng hầm hập, mới ôm chén ở trước cửa bếp ngồi xuống cọc gỗ, chút chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng, bắt đầu còn nhìn lén nàng vài lần, thấy nàng luôn luôn ăn nhìn mới chính thức an tâm ăn, cùng với tiếng hít hít mũi.

      Tiêu Dực cũng nhìn , chỉ sợ vừa nhìn lại sợ tới mức dám ăn, chính là đau lòng vì đứa bé này. Bất quá là ít canh nóng thức ăn chay khiến cho cảm động như vậy, tưởng tượng được mấy ngày trước kia trôi qua thế nào.

      Múc thêm nửa chén canh vào trong nồi, Tiêu Dực lại đến phòng bếp thêm vào chút củi, trong nồi rất nhanh lại sôi lên, Tiêu Dực bỏ nắm mì, cầm đũa đảo vài vòng, xoay người lấy củi còn chưa tàn trong bếp ra để mai còn dùng tiếp. Bếp còn chưa tắt lửa, dư cũng đủ nấu chín nồi mì. Tiêu Dực lại cầm đũa đảo vào vòng, luôn luôn bắt đầu từ việc nặng nhọc nhất, buông ra tiếng yếu ớt kêu đứa bé vùi đầu dùng bữa: “Diệp Khê, lại đây.”

      Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng làm cái gì trong nồi, dám chần chờ bê chén bước nhanh đến. Tiêu Dực lấy chén qua, đồ ăn bên trong hoàn toàn còn chưa có ăn, Tiêu Dực lấy mì sợi vào trong chén lại đem chén trả lại cho : “ vào bên trong tìm ít muối trộn vào, có muối vào ăn ngon hơn.”

      Diệp Khê nhìn nhìn chén mì, lại nhìn nhìn nàng, xác định hỏi: “Thê chủ là… là cho ta ăn sao?”

      “Là cho ngươi ăn, ăn .”

      Diệp Khê lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhìn ánh mắt lại có chút tín nhiệm hơn của nàng.

      Tiêu Dực bưng nồi gỗ lên vào nhà, Diệp Khê bưng chén theo phía sau. Tiêu Dực đem nồi canh chay còn nửa đổ vào trong thùng gỗ, ngồi xổm đất bắt đầu rửa mặt, Diệp Khê vội vàng buông chén, lấy khăn treo cây gỗ qua đưa cho nàng lau mặt.

      Tiêu Dực nhận khăn vải, nở nụ cười với chút: “ ăn .” Thấy ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu ăn mì, Tiêu Dực mới cầm khăn vải cẩn thận lau mặt mình mà tránh huyệt thái dương bị thương. Huyệt thái dương bắt đầu đau, Tiêu Dực cảm giác mạch máu đầu mình đột nhiên giật giật, làm cho người ta thể an tâm. Tiêu Dực trước cũng phải , thế sao còn để lại nỗi đau đầy người cho đây.

      Tiếng ợ no nê nho vang lên, Tiêu Dực ngẩng đầu, Diệp Khê vừa vặn buông đôi đũa thấy Tiêu Dực nhìn , nâng tay áo lên lau miệng và mặt, cũng biết là lau mạnh hay là tiếng ợ no nê lúc trước làm cho khuôn mặt nhắn có chút đỏ bừng.

      “Ăn no rồi sao?” Tiêu Dực vừa chuyện, bên đem khăn vải vắt khô để lên thành ghế, ngồi vào ghế bắt đầu cởi giày.

      “No rồi ạ, cám ơn thê chủ.” Diệp Khê nhìn động tác của nàng, nghi hoặc : “Thê chủ… thê chủ là muốn rửa chân sao?”

      Tiêu Dực trả lời, bị mùi thối bay phất phới trong khí làm cho sắp hôn mê, Tiêu Dực trước bao lâu rửa chân? Bồn cầu nhà cũng thối như vậy!

      Diệp Khê đến quỳ gần thành bồn, giơ tay đưa vào trong thân bồn, Tiêu Dực bắt được tay , Diệp Khê run rẩy chút, trong mắt lại lộ ra sợ hãi, sợ hãi mà giải thích : “Ta… ta giúp thê chủ rửa.”

      “Ta tự mình rửa là được rồi.” Tiêu Dực kéo ấn xuống ngồi bên cạnh mình, thấy càng thêm kích động vội vàng giải thích: “Chân ta biết bao nhiêu năm rửa qua, thối đến ngươi phải ngất xỉu đó.”

      có ai là mỗi ngày rửa chân.” Diệp Khê vừa muốn ngồi xổm xuống, Tiêu Dực vội vàng đè tay lại, cười : “ mỗi ngày rửa chân, vậy chân còn thối sao?”

      “Dạ… dạ là mỗi ngày rửa, chỉ có những người giàu có mới mỗi ngày rửa.”

      phải chứ? Khó trách ngay cả tất đều ố vàng. Tiêu Dực kinh ngạc: “ cho người nghèo rửa chân sao?”

      phải… chính là… chính là có ai mỗi ngày rửa.”

      Tiêu Dực thở dài: “Về sau chúng ta phải mỗi ngày rửa chân, chỉ ta rửa, ngươi cũng phải rửa.” Tiêu Dực nâng chân lên, chính mình lấy ống quần ở đem lau khô chân, Diệp Khê chạy nhanh muốn bưng nước , Tiêu Dực lại đè lại: “Ngươi ngồi, ta tự bưng đổ.” còn có thói quen cho người ta đổ nước rửa chân của mình, huống chi gầy như vậy, mà nước lại thối như thế.

      “Thê chủ….”

      “Ngoan ngoãn ngồi ổn định.”

      Vừa đến từ ‘ngoan’ Diệp Khê cũng dám lộn xộn, Tiêu Dực nâng nâng chân, có biện pháp đem chân thả lại đôi giày tản ra mùi dị bên trong, đành phải trước đem chân để lên thành bồn: “Ngươi vào bên trong nhìn xem có đôi giày nào sạch hay , lấy cho ta đôi lại đây.”

      “Dạ, thê chủ.” Diệp Khê vội vội vàng vàng chạy đến phía sau rèm, sợ chạy chậm nàng mắng . Tiêu Dực ở trong lòng thở dài, với chính mình từ từ tốt, từ từ tốt.

      “Thê chủ.” Diệp Khê đem đôi giày tách ra đặt ở hai bên bồn, Tiêu Dực chỉ liếc mắt cái liền nhìn ra giày kia cũng phải quá sạch , chỉ là lượng gió vào nhiều lắm, cho nên có hương vị lớn như vậy. Miễn cưỡng mang vào đem nước ra ngoài đổ, đem giày kia cùng tất ố vàng cũng quăng ra ngoài cửa, rồi trở về lại chần chờ chút chuẩn bị đổ nước cho Diệp Khê gội rửa.

      Tiêu Dực đem khăn mặt nhúng trực tiếp vào trong thùng: “Diệp Khê, đến rửa mặt.”

      “Ở trong thùng?” Diệp Khê nhìn khăn mặt phấp phơi ở trong thùng canh rau , giọng : “Nhưng đây là thùng dùng để múc nước…”

      có việc gì, lại đây, nghe lời.”

      “Ta… ta nghe lời.” Diệp Khê dám có dị nghị, chạy nhanh ngồi xổm bên người Tiêu Dực.

      “Diệp Khê ngoan.” Tiêu Dực vặn vặn xoắn khăn vải, mở ra lau lên mặt , tinh tế đem son phấn nước thấp kém đều lau, lộ ra khuôn mặt nhắn vàng như nến của . Tiêu Dực cảm thấy chính mình biến thành bà mẹ rửa mặt cho con.

      Diệp Khê cử động cũng dám, chỉ nhắm mắt lại để cho nàng lau, muốn ngoan.

      “Tốt lắm.” Tiêu Dực kéo ngồi lại ghế, đem nước trong thùng đổ ra bồn, ngồi xổm xuống cởi giày của .

      “Ta… ta…” Diệp Khê biết có nên cho nàng cởi hay , hẳn là có nghe , nhưng là… nào có cho nữ nhân giúp cởi giày?

      “Làm sao vậy?” Tiêu Dực đưa hai chân vào trong bồn, hai tay chà xáy mu bàn chân , tốt quá, bẩn bằng như vậy. Xem giày , quả sạch hơn.

      “Ta… ta…” Diệp Khê còn biết làm sao nàng giúp rửa chân.

      “Tốt lắm, tự mình mang giày vào qua giường bên kia.” Tiêu Dực vốn định ôm qua, nhưng bởi vì Tiêu Dực trước bị người đánh biến thành người nơi nơi đều đau, cũng có khí lực ôm . Tiêu Dực đổ nước trở về, chống cửa lên, đem ngọn nến di chuyển đến bên giường tân phòng. Diệp Khê ngồi ở góc giường, tự đem mình thu thành cục nho .

      Tiêu Dực cởi áo khoát nằm xuống, chỉ cảm thấy giường bạc sợi bông chỉ là thùng rỗng kêu to, khăn trải giường và tấm ván gỗ kia mới là của mình, giường cứng rắn vậy là của người khác. Mở chăn ra, làn hương dị lao thẳng tới chóp mũi. Tiêu Dực ở trong lòng mắng vài tiếng: Tiền Dực trước chết tiệt, ngươi đừng có ở bẩn như vậy được hay , ngay cả chăn tất cả đều là vị chân thối.

      Tiêu Dực ghê gớm hồi, hơn nữa người đầu đều đau, trong lúc nhất thời phiền lòng thôi, vung tay lên đem chăn quăng xuống mặt đất. Diệp Khê ngồi ở giường nhanh chóng đứng lên quỳ xuống, cúi đầu xuống lui ra sau, thân mình nho nhàng run.

      Tiêu Dực thở dài, vỗ vỗ bên cạnh: “Khê Nhi, nằm nơi này.” Diệp Khê lén lút nhìn nàng, nàng đánh sao? dám cọ xát nhiều, lập tức nghe lời mà nằm xuống, cách nàng nửa cánh tay. Tiêu Dực lại ngồi dậy, cũng đưa tay kéo dậy, giúp đem áo khoác cởi ra mới lôi nằm xuống, đem hỉ phục của cùng chính mình đắp lên người , lại tìm vào món quần áo của Tiền Dực trước làm chăn cho mình.

      “Lạnh ?”

      Diệp Khê lắc đầu, tại tháng sáu, ban ngày rất nóng, buổi tối cũng lạnh. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      “Trước chấp nhận đêm, chăn kia rất thôi, ngày mai đem giặt lại.” Tiêu Dực nghĩ nên đứng dậy thổi ngọn nến, đột nhiên lại nghĩ đến tại chính là đêm động phòng hoa chúc của mình. Động phòng là có khả năng, tuy rằng phải là có tình cảm mới có thể phát sinh quan hệ, nhưng đối với đứa như vậy càng thể xuống tay, Tiêu Dực lại nằm xuống, vẫn để ngọn nến cháy. Tiêu Dực nằm nhắm mắt lại, cảm giác Diệp Khê bên cạnh dè dặt cẩn thận mà hoạt động lát, lại nhìn chằm chằm lát, lâu sau hô hấp trầm lại.

      Tiêu Dực mở mắt ra nghiêng đầu xem người bên cạnh, Diệp Khê nằm sườn mặt nghiêng về bên , hơi hơi cuộn tròn thân mình, khóe miệng hơi giơ lên làm như thỏa mãn, hai chân mày nhàn nhạt nhíu lại làm như có điều lo lắng, má xương gò má gầy gầy nổi lên, đại khái vì rất gầy có vẻ ánh mắt cũng hơi hơi có chút cổ, cái mũi đủ cao, mắt lại tròn tròn rất đẹp, còn có cằm, căn bản chính là lớp da bao đầy xương cốt, Tiêu Dực đưa tay sờ sờ, quả nhiên trêu người.

      Tuy rằng chuyện xuyên việt xảy ra bất ngờ, còn có hơn ông chồng , nhưng tương lai ngày ngày có người ở cùng dường như cũng sao.

      Tiêu Dực ngồi dậy , cẩn thận đem thân mình Diêp Khê ôm lại gần, miễn cho lăn xuống đất ngủ. Từ hôm nay trở , là chồng của , tới thế giới nữ tôn, nhập gia tùy tục bảo vệ tốt chồng của mình, ừ, bắt đầu cũng thể làm cho ngủ đất.

      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4: Thê chủ tốt
      Editor: demcodon


      Tiêu Dực nghe thấy bên tai có tiếng mơ mơ hồ hồ, hơi mở mắt cái gì cũng đều nhìn thấy. Tiêu Dực kéo mở quần áo người, đó cũng bởi vì có muỗi ở bên tai bay tới bay lui ồn ào cho nên mới ngủ được. Kỳ thực cho dù nghiêm cái mặt thế nào Tiêu Dực cả buổi tối cũng thể ngủ ngon, muỗi hoành thành đầy nhà, tiếng ong ong quấy rối khiến thể vào giấc ngủ.

      Diệp Khê sờ trong tối thay quần áo.

      “Diệp Khê?” Tiêu Dực kêu .

      Diệp Khê ở tư thế ngồi nghe thế lập tức thành quỳ: “Đúng, xin lỗi, ta phải cố ý muốn ầm ỹ đến thê chủ…” Giọng càng ngày càng , giống như chính mình làm chuyện sai trái gì?

      Tiêu Dực cử động thân mình: “Mấy giờ… khi nào rồi?”

      “Giờ Mão.” (demcodon: mão/mẹo là từ 5 đến 7 giờ sáng đó mọi người)

      Giờ Mão? Giờ Mão là cái thời điểm gì? nghiên cứu qua thời gian cổ đại, cũng biết canh giờ nào là mấy giờ.

      Trong phòng còn tối như mực, Tiêu Dực đưa tay kéo nằm xuống lấy quần áo phủ lên: “Ngươi thức dậy sớm như vậy làm gì? Ngủ tiếp chút .”

      “Ta… ta nấu điểm tâm…” Diệp Khê giơ cẳng chân muốn ngồi dậy.

      “Ngươi đói bụng?”

      .. phải, là.. là nấu cho thê chủ…” Diệp Khê giẫy dụa muốn đứng lên.

      Tiêu Dực dùng cánh tay ngăn chặn : “Ta ăn sớm như vậy, ngủ tiếp chút .”

      “Ta nấu nước trước.” Diệp Khê có chút sốt ruột, thức dậy chậm làm xong sớm, làm xong sớm có cơm ăn, còn có thể bị đánh chửi.

      “Khê Nhi trước kia đều là thức dậy sớm như vậy sao?”

      “Dạ.”

      “Thức dậy sớm như vậy làm cái gì?”

      “Quét rác, chẻ củi, nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, nấu nước….”

      Tiêu Dực thầm than tiếng, đưa vòng vào trong lòng: “Khê Nhi giỏi, về sau được dậy sớm như vậy, nước cần ngươi nấu, những việc nặng đều cần ngươi làm.”

      “A?”

      “Khê Nhi chỉ cần làm ít công việc là được rồi, tại ngủ tiếp lát .”

      “Nhưng mà…”

      có nhưng mà, Khê Nhi phải nghe lời.”

      Diệp Khê dựa vào trong lòng nàng, phải nghe lời, phải nghe lời…. Diệp Khê nghĩ phải nghe lời, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Thời điểm Diệp Khê tỉnh lại lần nữa trời sáng hẳn, bên cạnh có ai. Diệp Khê vội vội vàng vàng đứng lên, quần áo còn chưa mặc đồ xong bỏ chạy ra ngoài, nhìn thấy nàng ở bên ngoài xem tường đất sập, biết nghĩ cái gì.

      Tiêu Dực nghe được tiếng quay đầu lại, nhìn dịu dàng : “Tiểu Khê Nhi, ngươi tỉnh rồi sao? Trong bồn có nước, rửa mặt trước .”

      Diệp Khê chạy đến bên chân nàng thở phù phù tiếng rồi quỳ xuống, giọng dẫn theo tiếng khóc nức nở: “Thê chủ, đúng, xin lỗi, ta phải cố ý muốn thức dậy trễ, lần sau , …”

      có việc gì, có việc gì.” Tiêu Dực vội vàng đưa tay ôm lên, vỗ vỗ bùn bụi đầu gối , cười : “Khê Nhi cần sợ hãi, ta chửi, cũng đánh ngươi, đứng lên có chuyện gì đâu, ngủ nhiều chút cũng có chuyện gì.”

      Diệp Khê sợ hãi mà nhìn nàng, có chuyện gì sao? Thấy sắc mặt nàng nhã nhặn lịch mới hơi hơi yên lòng. Tiêu Dực đưa tay chỉnh lại vạt áo cho rồi dẫn đến bồn bên kia: “Đến, rửa mặt trước, bồn ta rửa sạch, yên tâm rửa mặt .”

      Diệp Khê vội vàng rửa mặt sạch, chạy đến cạnh bếp bắt đầu nhóm lửa: “Ta nấu cơm cho thê chủ.”

      Tiêu Dực cười cười, cũng ngăn cản : “Đây đúng là chỉ có Tiêu Khê Nhi đến làm được, ta nhóm lửa cả buổi cũng lên. Vẫn là nấu mì , đồ ăn thừa hôm qua vẫn còn ít.” Diệp Khê trả lời ‘được’, đem bàn thức ăn chay thừa hôm qua đều bưng ra, mì sợi cũng đem ra, bắt đầu nấu nước nấu mì.

      Diệp Khê bắt đầu nấu mì, Tiêu Dực cũng bắt đầu ở trong phòng thu dọn muốn tẩy giặt gì đó. Tiêu Dực sáng nay đứng lên thay đổi bộ quần áo khác. Tiêu Dực trước tuy rằng vệ sinh, nhưng thời điểm ra cửa cũng là thích trang phục nho nhã, bởi vì vậy cũng còn hai bộ quần áo xem như sạch , cần nghĩ cũng biết là mặc giữ thể diện. Những quần áo khác đều là bẩn, lấy ra hai mặt trái phải đều bẩn, Tiêu Dực buồn bực cầm quần áo để ở bên, Tiêu Dực trước là quỷ bẩn!

      Cũng may hôm qua thành thân, có thể là vì sợ bị tân phu lang ghét bỏ, quần lót nội y nàng mặc người cũng là sạch , bằng Tiêu Dực chỉ sợ là muốn mặc. Tiêu Dực chịu nổi Tiêu Dực trước, nếu tại chỉ có gian phòng ở an thân. Nếu phải cái gì đều có chỉ phải dùng đồ Tiền Dực trước lưu lại, nhất định phen dùng ngọn lửa đem toàn bộ đồ dùng bẩn của Tiêu Dực trước đều thiêu hủy, đỡ phải làm cho người tỏ vẻ ghê tởm.

      Tiêu Dực đem khăn trải giường và chăn đặt trong bồn. Nơi này còn có túi chữ nhật, chăn là dùng hai khối vải bố dùng sợi bông đính lên, bốn mép đều đính vòng, thời điểm muốn mở ra đem bố lấy xuống, chờ bố giặt sạch hong khô lần nữa phùng lên. Tiêu Dực đem chăn mở xuống làm ra vẻ giặt giũ, đem bố cùng sợi bông đều ôm ra bên ngoài phơi nắng. Tiêu Dực lại đem quần áo và giày của Tiêu Dực trước sử dụng lưu lại thả vào trong bồn, đầy cả chậu. Nghĩ nghĩ, lại đem quần lót bên người thảy vào trong bồn, dùng hai cây côn gỗ mang theo quăng vào trong nhà, ghê tởm nôn vài cái.

      “Thê chủ?” Diệp Khê đứng ở cạnh bếp nhìn nàng. Bếp ngoài trời ngay tại góc sân, nhìn ra được trước kia là phòng bếp, sau khi tường đất ngã liền biến thành cái bếp ngoài trời. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Tiêu Dực lau vài giọt nước vừa nôn ra, khó chịu vỗ vỗ ngực mới : “Làm sao vậy Tiểu Khê Nhi?”

      “Ngài… cái kia…” Diệp Khê chỉ chỉ nàng gắp ra cái gì đó, mặt vàng như nến hơi hơi ửng hồng, dù sao cũng là nam hài tử, nhìn thấy quần áo bên người nữ nhân vẫn là thẹn thùng.

      cần.” Tiêu Dực từ trong bếp rút ra cây củi cháy, cầm châm vào quần lót này. Vốn nghĩ trực tiếp nhét vào bếp thiêu, ngẫm lại vạn nhất đem mùi thối có lời bốc lên, vẫn là cách thức ăn xa chút tốt hơn. Xem chúng nó bị thiêu hủy chút vẫn là chưa hết giận, TM con Tiêu Dực kia!

      “Thê chủ, vì sao muốn thiêu hủy?”

      “Qúa bẩn.” tình nguyện để , cũng mặc quần lót người khác mặc qua, huống chi là bẩn như vậy, TM ghê tởm!

      Diêp Khê , ô uế đem gội rửa phải sạch sao? Nhưng là xem mặt nàng bình tĩnh cũng dám thêm nữa, tóm lại, thê chủ là chuyện gì đều là đối với…

      Tiêu Dực thở dài, thế nào lại bày ra cực phẩm như vậy? Quay đầu gặp Diệp Khê sợ hãi mà nhìn , Tiêu Dực miễn cưỡng xả ra cái nhu hòa cười: “Tiểu Khê Nhi nấu mì xong rồi sao?”

      “A? Đúng, xong rồi.” Diệp Khê trở lại thành nồi, luống cuống tay chân đem mì trong nồi vớt lên. Tiêu Dực rửa tay đến mặt phẳng có hai đầu hình trụ, bát có chút nóng, Tiêu Dực : “Tiêu Khê Nhi, trước vào giúp ta đem muối bàn lấy ra.”

      Diệp Khê chạy chậm vào nhà, Tiêu Dực bưng mì bước nhanh vào phòng đem chén đặt lên bàn, lại ra ngoài bưng chén khác. Diệp Khê khẩn trương mà theo nàng, muốn bưng chén mì tay nàng nhưng lại sợ hãi dám lời nào, Tiêu Dực vười : “Tiểu Khê Nhi, chén kia của ngươi ta giúp ngươi bưng vào, chẳng lẽ ngươi nghĩ người ăn hai chén sao?”

      Diệp Khê lập tức kinh hoảng: “ phải, phải…”

      “Ta biết, ta đùa, Khê Nhi ngoan, nhanh ăn .” Tiêu Dực ở trong lòng thở dài, nhìn xem đứa trẻ nhát gan này, chỉ đùa chút đều có thể sợ thành như vậy.

      “Thê chủ…”

      Tiêu Dực kéo ngồi xuống, đem đôi đũa nhét vào trong tay : “Ăn .”

      cũng có thể cùng nàng ngồi chung chỗ ăn sao? Diệp Khê nhìn nhìn nàng, sợ hãi mà ăn miếng , lại nhìn nhìn nàng, thấy nàng buông đầu ăn mà nhìn mới thả tâm đến ăn. Tiêu Dực liếc mắt cảm thấy lay động mạnh, thấy yên tâm mà ăn, mới thả chậm tốc độ ăn. phải cố ý thả chậm tốc độ, là mì này đều có hương vị gì, quá khó ăn. Đứa bé bên cạnh như là ăn sơn hào hải vị, khuôn mặt nhắn bên toàn là vẻ mặt thỏa mãn, Tiêu Dực nhìn mà đau lòng.

      “Khê Nhi, trước kia ở nhà đều ăn cái gì?”

      “Ăn cơm thừa, có thừa liền uống nước cơm.” Diệp Khê ngẩng đàu cười cười: “Bất quá đại đa số thời điểm đều có, thời điểm đại phụ thân cho chó ăn lưu lại ít cho ta.”

      Giận!

      Đây là cảm giác trước nhất của Tiêu Dực, có lý nào làm việc nặng, cho ăn ngon đành, còn ăn đủ no! Chỉ chút này ăn đủ no bụng chính là lưu lại từ miệng chó! Tay Tiêu Dực dưới bàn nắm chặt thành quyền, cầm đôi đũa thiếu chút nữa đem đôi đũa gãy thành từng đoạn. Khó trách gầy như vậy, xem khuôn mặt nhắn vàng như nến kia, chỉ cho rằng ăn đủ dinh dưỡng, ra căn bản là có kết quả tốt.

      Nếu Diệp Khê nhìn xem Tiêu Dực tại, nhất định bị vẻ mặt phẫn nộ của Tiêu Dực dọa đến, Diệp Khê tốt đẹp chỉ lo ăn trong chén vẫn chưa nhìn .

      Tiêu Dực chậm giãn vẻ mặt, muốn Diệp Khê sợ hãi, thả ra tiếng dịu dàng: “Khê Nhi yên tâm, về sau ta cố gắng làm việc, làm cho Tiểu Khê Nhi trôi qua càng ngày càng tốt.”

      “Ta ngoan ngoãn nghe lời.” Trong cái miệng của Diệp Khê vừa nhồi mì sợi, còn quên cam đoan.

      Tiêu Dực tự nhiên nghe ra được lời ngầm của , sờ sờ đầu của : “Ta biết Khê Nhi ngoan, ta cưới phu lang ngoan, phu lang ngoan này muốn theo giúp ta cả đời. Lần khác mua thêm ít tô chén, làm cho phu lang ngoan mỗi ngày nấu cơm cho ta ăn.”

      Phu lang? Mỗi ngày nấu cơm? Có phải là nàng đuổi , cũng từ hôn phải ?

      Tiêu Dực chỉ chỉ mặt: “Nhanh ăn , lạnh dính vào nhau ăn ngon.” Mình cũng miệng to ăn vào, lại coi là thể ăn cũng phải ăn, bụng tốt làm việc được. tại là trụ cột trong nhà, nơi này trống rỗng cái gì cũng có, đứa trẻ gầy yếu nhát gan này còn phải dựa vào đến nuôi sống.

      “À.” Diệp Khê cúi đầu ăn mì, ăn miếng ngẩng đầu nhìn nàng nở nụ cười, lại cúi đầu ăn, mặt hạnh phúc thỏa mãn.

      Ăn xong, Tiêu Dực ôm đống tang vật muốn bờ sông giặt. Diệp Khê khẩn trương mà kéo lấy tay áo của nàng: “Thê chủ, ta giặt là được rồi.”

      cần, Tiểu Khê Nhi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được.” Tay chân ốm yếu thế kia, làm sao mà có sức giặt đống quần áo này được.

      Tiêu Dực là có ý tốt, nào biết Diệp Khê lại lập tức hoảng loạn: “Ta có làm việc, có thể làm tốt nhiều chuyện, ta rửa….”

      “Ta biết, Tiêu Khê Nhi có khả năng.” Tiêu Dực vội vàng trấn an, sau đó mới hỏi: “Nhưng là ta giặt phải giống nhau sao?”

      Diệp Khê có chút kinh ngạc, sau đó liên tục lắc đầu: “ giống nhau như vậy, chỉ có, có phu lang nữ nhân mới tự mình giặt quần áo.” Nàng cần mình giặt, là cần mình làm phu lang của nàng sao? Nhưng là nàng vừa rồi mới qua muốn mình ở bên nàng cả đời, còn mình là phu lang ngoan. Trong nháy mắt Diệp Khê lại nổi lên cơn khủng hoảng.

      Tiêu Dực gật gật đầu: “Tiểu Khê Nhi vậy, vậy Tiêu Khê Nhi giặt tất cả quần áo .”

      Diệp Khê nghe thế mới cười lộ ra, giơ tay ra muốn bưng bồn trong tay nàng .

      Tiêu Dực lại : “Vì làm cho mọi người đều biết đến ta là người có phu lang, ta quyết định cùng chung với Tiểu Khê Nhi giặt quần áo, đúng rồi, có phải có tạo giác* hay ? Khê Nhi tìm xem có hay .”

      (*thanh gỗ dùng để đập quần áo cho sạch bụi bẩn)

      “À.” Diệp Khê ở trong phòng tìm vòng, ở cột trong nhà tìm được vài cái tạo giác.

      Tiêu Dực bưng bồn, Diệp Khê cầm tạo giác theo phía sau cách khoảng nửa bước, Tiêu Dực thả chậm bước chân, Diệp Khê cũng theo thả chậm bước chân. Tiêu Dực nghĩ, ngay cả đường đều thể ra trọng nữ khinh nam, là vất vả, sớm muộn gì làm cho Tiêu Khê Nhi cùng song song với nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :